Vũ Lâm Lâm
|
|
Diệp Hoa Chương 20 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
|
Diệp Hoa Chương 21 Thái y kia chiếu theo đơn thuốc trị thương của Nhạc Cẩn Ngôn, quả nhiên miệng vết thương lành rất nhanh. Thái y chậc chậc lấy làm lạ, mỗi lần đến xem bệnh cho Nhạc Cẩn Ngôn đều phải cùng Nhạc Cẩn Ngôn lý luận một phen, Lục Thận Hành ngại lão phiền, vừa thấy lão là xem thường, nếu không phải có Nhạc Cẩn Ngôn ở trước mặt thì đã sớm trói lão thái y kia thành bánh chưng ném ra ngoài.
Thuốc trị thương kia thần hiệu, vết thương của Nhạc Cẩn Ngôn sau mấy ngày liền tốt hơn phân nửa, y có thể xuống giường đi lại nhẹ nhàng. Khánh Vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn tốt hơn liền yên lòng, lúc này mới nhớ ra nhiều ngày nay Thụy Vương chưa lại đây, âm thầm khó hiểu, sai người đến Thụy Vương phủ hỏi thăm, người nọ trỏ về bẩm, Thụy Vương bị ốm.
Khánh Vương nghe xong liền hồ đồ, thật đúng là sóng gió này chưa qua, sóng gió kia đã ập đến, phân phó Lăng Tiêu một tiếng, thay đổi y phục chạy tới Thụy Vương phủ. Tới cửa phủ thấy vài người đứng ở đằng xa, nhận ra được là nội vệ trong cung, thầm nghĩ: Chẳng lẽ là hoàng huynh đến đây?
Gã tiểu tư trông cửa thấy Khánh Vương, bước lên giúp hắn dắt ngựa, thông báo đi vào. Khánh Vương vừa vào cửa, Lưu bá liền ra đón: “Vương gia.” Khánh Vương gật gật đầu, thấy thần sắc Lưu bá liền biết phán đoán của mình không sai, nói: “Ngươi dẫn ta vào đi.”
Vừa vào phòng Thụy Vương, quả nhiên gặp Hoàng đế ngồi ở một bên giường, Khánh Vương cúi người hành lễ: “Hoàng huynh.” Hai đạo ánh mắt nghiêm khắc của Hoàng đế bắn lại đây, trầm giọng hỏi: “Lão Tứ, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”
Trong lòng Khánh Vương căng thẳng, nói: “Thần đệ không biết hoàng huynh nói chuyện gì.” Hoàng đế sắc mặt trầm xuống, hắn là vua của một nước, cả người đều có một cỗ uy nghi của thiên tử, mặc dù ngày thường đối đãi với mấy vị huynh đệ đều là ôn hòa nhưng thấy Khánh Vương qua loa tắc trách như vậy liền không khỏi có vài phần không vui, đúng là không giận mà uy, cười lạnh một tiếng nói: “Lão Tứ, ngươi giả bộ hồ độ trước mặt trẫm sao? Lão Lục sinh bênh, đại phu trong phủ thế nhưng lại chỗ của ngươi, ngươi còn muốn nói ngươi không biết gì sao?”
Khánh Vương lúc này mới dám giương mắt nhìn Thụy Vương trên giường, thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, mấy ngày ngắn ngủi mà hai má đã hóp lại, không khỏi một trận khổ sở, biết việc của Nhạc Cẩn Ngôn hôm nay là không gạt được, đang suy nghĩ thì Thụy Vương mở mắt ra, nói với Hoàng đế: “Nhị ca, bệnh này của ta không liên quan đến Tứ ca cùng Nhạc Cẩn Ngôn. Là mấy hôm trước ta đến rừng mai nên dính phong hàn thôi.” Thân thể hắn suy yếu, nói hai câu đã bắt đầu thở dốc.
Hoàng đế ngày thường hiểu rõ nhất là bào đệ ruột thịt này, thấy tình trạng của Thụy Vương, đau lòng không thôi lại có chút tức giận, nói: “Lão Lục, ngươi cũng gạt trẫm phải không? Cho dù ngươi bị phong hàn thì vì sao lại không uống thuốc? Nhạc Cẩn Ngôn vì sao chạy tới quý phủ của lão Tứ?”
Thụy Vương thở hổn hển một trận, miễn cưỡng cười nói: “Nhị ca, nhiều ngày nay tâm tình ta không tốt, liền đem Nhạc Cẩn Ngôn đuổi ra ngoài, là Tứ ca thu lưu y.”
Hoàng đế cũng biết mấy ngày trước là sinh nhật Tề Hạo Cẩm, bộ dạng Nhạc Cẩn Ngôn giống Tề Hạo Cẩm như vậy, Thụy Vương chắc chắn sẽ khổ sở trong lòng, liền tin đến bảy phần, thở dài nói: “Lão Lục, việc này cũng không trách được Nhạc Cẩn Ngôn, sau này y còn phải chữa bệnh cho đại ca, ngươi ngày khác đến xin lỗi y đi rồi đón về, đừng làm cho người ta nói hoàng gia chúng ta không tốt.” Hắn xoa xoa mặt Thụy Vương, nhíu mày nói: “Trẫm về phân phó Vương ngự y của thái y viện đến xem cho ngươi. Bọn họ nói ngươi không chịu uống thuốc, ngươi đã qua lễ trưởng thành rồi, đã là người lớn, không thể trẻ con mãi được, phải hảo hảo uống thuốc.”
Thụy Vương gật đầu đồng ý, Hoàng đế phân phó người bưng thuốc của Thụy Vương lên, tự mình nhìn Thụy Vương uống vào, nói: “Ngươi tạm nghỉ mấy ngày đi.” Rồi rém góc chăn cho Thụy Vương, nói với Khánh Vương: “Ngươi đi theo trẫm.”
Khánh Vương đi theo Hoàng đế ra khỏi phòng của Thụy Vương, Hoàng đế vừa đi vừa nói: “Mấy ngày trước lão Tam tới gặp ta, nói là Giang Nam gần đây có một số việc phát sinh, mấy ngày nay chắc ngươi đã có thêm chút tin tức, nói lại tỉ mỉ cho trẫm.” Khánh Vương đáp: “Vâng” rồi lập tức kể lại cho Hoàng đế một lần.
Hoàng đế nghe xong mày cũng nhăn lại, nói: “Ngươi nói thương nhân buôn muối lớn nhất Dương Châu Hoàng Chi Diễn âm thầm thu mua thiết khí? Hắn mua dùng làm gì?”
Khánh Vương lắc đầu: “Trước mắt còn chưa điều tra rõ, chỉ biết những thiết khí đó đều được vận chuyển bí mật ra biển, sau đó liền không biết đi về đâu. Thần đệ nghi ngờ” Khánh Vương chần chừ một chút, vẫn nói ra: “Những thiết khí đó được rèn thành vũ khí ở hải ngoại, sau đó bán cho người Oa.”
Hoàng đế kinh hãi: “Cung cấp cho người Oa? Đó không phải là thông đồng với địch sao? Chỉ là một thương nhân buôn muối sẽ có lá gan lớn như vậy?”
Khánh Vương nói: “Trước mắt thần đệ còn thấy nghi ngờ, nhưng đủ loại dấu vết để lại đã cho thấy đây là khả năng lớn nhất. Thính Phong Lâu hiện đã đuổi kịp một con thuyền, ít ngày nữa có thể có tin tức xác thực. Giang Nam gần đây không yên bình, lần này thần đệ đi Giang Nam cứ cảm thấy tứ đại thế gia cũng rất kỳ quái, xin hoàng huynh cẩn thận một chút.”
“Tứ đại thế gia có gì kỳ lạ?” Tứ đại thế gia của Giang Nam đều là đại sĩ tộc, nhân tài tầng tầng lớp lớp, có rất nhiều người nhậm chức trong triều, môn sinh vô số, quan viên sáu bộ trong kinh có một nửa có quan hệ với tứ đại thế gia. Bốn gia tộc lớn thế lực thâm hậu, Hoàng đế khôn khéo hơn người, cùng lúc cực lực lung lạc, nạp nữ nhi của họ Trần, Tạ, Trịnh vào cung làm quý phi, cùng lúc đó lại cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau, cân bằng thế lực. Hoàng đế biết rõ tầm quan trọng của tứ đại thế gia này trong triều, lúc này nghe được Khánh Vương nói như vậy, trong lòng không khỏi cả kinh.
Khánh Vương nghĩ lại tình hình lần này đi Giang Nam, nói: “Cụ thể ta cũng chưa nói rõ được, chỉ là thấy họ ẩn ẩn có cảm giác cổ quái, giống như đang sợ cái gì. Thính Phong Lâu đang điều tra chuyện này, nhưng vẫn chưa có tiến triển lớn. Đúng rồi,” hắn nghĩ tới một chuyện, “Hoàng huynh, trong cung dạo này có chuyện gì không bình thường không?”
Hoàng đế nghĩ, lắc đầu nói: “Việc hậu cung ta không quản, đều giao cho hoàng hậu, có điều hoàng hậu hiền đức, trong cung vẫn thật bình thường.” Hoàng đế cười khổ, “Mà trẫm, vì xử lý việc công bằng nên đến chỗ các quý phi cũng là thay phiên, không có nửa điểm thiên vị.”
Khánh Vương thấy sắc mặt Hoàng đế buồn bực, vội hỏi: “Thần đệ cũng chỉ hỏi như vậy thôi. Đúng rồi, thần đệ cho người tìm một số biểu diễn mới mẻ ở hải ngoài, mấy ngày nữa có thể đưa đến, lúc đó ta sẽ mang vào cung cho Mẫn nhi chơi.” Hoàng đế trước mắt mới chỉ có một đứa con do Trần quý phi sinh, năm nay bốn tuổi, ngày thường ngọc tuyết thông minh khiến mọi người đều yêu thương. Trong mấy vị thúc bá, Mẫn nhi thích Khánh Vương nhất, vì Khánh Vương giao du rộng lớn, thường có nhiều thứ mới mẻ mang đến cho nó chơi, tính cách lại hào sảng, không câu nệ lễ nghi.
Hoàng đế nghĩ đến đứa con hoạt bát thông minh kia của mình, trên mặt liền lộ ra một tia cười yêu thương, nói: “Lão Tứ, việc Giang Nam này liền giao toàn quyền cho ngươi, có phát hiện gì thì cấp tốc bẩm báo cho trẫm.” Khánh Vương cúi người: “Thần đệ tuân chỉ.”
Hoàng đế phất tay: “Giờ ngươi làm bộ này, đừng tưởng trẫm không biết ngươi cùng Lão Lục vì Nhạc Cẩn Ngôn kia đều giả bộ ngớ ngẩn để lừa trẫm, chỉ cần hai ngươi đừng vì loại chuyện này mà làm thương tổn tình huynh đệ là tốt rồi.”
Khánh Vương biết hoàng huynh luôn coi trọng tình huynh đệ, trong lòng cảm động vội đáp: “Thần đệ hiểu.”
Hoàng đế nói: “Vậy tốt rồi. Ngươi cũng biết Lão Lục được nuông chiều quen, làm việc thì nhường hắn chút đi.”
Khánh Vương đồng ý. Hoàng đế nói: “Trầm liền trở về, ngươi vào xem lão Lục đi.” Hắn cũng là người tập võ, không ngồi liễn mà tự cưỡi ngựa dẫn theo nội vệ. Khánh Vương tiễn Hoàng đế rồi quay lại, Thụy Vương nằm ở trên giường, vừa uống thuốc xong nên đầu đầy mồ hôi, thấy Khánh Vương tiến vào vội ngồi xuống. Khánh Vương xông lên đè hắn xuống, nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần lộn xộn.”
Khánh Vương từ nhỏ cùng lớn lên với Thụy Vương, tình nghĩa so với các vị huynh đệ khác lại không giống, thấy Thụy Vương tiều tụy suy yếu, trong lòng cũng khổ sở không nói lên lời, giúp Thụy Vương đắp chăn xong, thấy hắn đổ mồ hôi liền rót trà cho hắn. Thụy Vương yên lặng uống nước xong, đột nhiên kéo tay Khánh Vương, hỏi: “Tứ ca, ngươi, ngươi thích Nhạc Cẩn Ngôn phải không?”
Khánh Vương ngạc nhiên, lập tức trấn định xuống, gật đầu nói: “Đúng” hắn không muốn giấu diếm, thấy Thụy Vương hỏi cũng liền thản nhiên thừa nhận.
Thụy Vương buông tay Khánh Vương ra, suy sụp nói: “Đây là sự thực a.” Ngày ấy hắn thấy Khánh Vương vì Nhạc Cẩn Ngôn mà lo lắng đau lòng liền đã hiểu được, chỉ là vẫn không muốn thừa nhận mà thôi.
Thụy Vương ngây người một lúc lâu, lại ôm tay Khánh Vương, vội vàng nói: “Tứ ca, ngươi tặng y cho ta được không? Ta, ta cũng thích y a.”
Khánh Vương nghe vậy giận dữ, gỡ tay Thụy Vương ra, lạnh lùng nói: “Ngươi cho Tiểu Nhạc là đồ vật sao? Còn muốn cho đến cho đi?”
Thụy Vương thấy Khánh Vương tức giận, nếu trước đây khẳng định không dám lên tiếng, hiện giờ lại thản nhiên cười rộ, chỉ vào ngực mình nói: “Nhạc Cẩn Ngôn đương nhiên không phải là đồ vật, y, y là một miếng thịt trong lòng ta a.” Thụy Vương có chút cuồng loạn ôm ngực, “Y đi rồi, nơi này của vẫn rất đau, đau đến không thở được. Tứ ca, ngươi xem xem, ngực ta có phải thiếu mất một mảnh rồi không?”
Khánh Vương thấy Thụy Vương ánh mắt tán loạn, ngực đã bị cào ra máu lại vẫn không hề hay biết, cảm thấy kinh hãi vội giữ lấy hai tay của hắn, tát hắn một cái: “Lão lục, ngươi tỉnh lại đi!”
Thụy Vương bị một chưởng này đánh tỉnh, ghé vào giường thở dốc. Khánh Vương nâng hắn dậy, thấy trên mặt tái nhợt là một vết tay đỏ tươi, đau lòng không thôi, nói nhẹ: “Lão Lục, ngươi rốt cục có hiểu rõ tâm tư của mình với Tiểu Nhạc không? Ngươi không phải đem y trở thành thế thân của Quang Hoa chứ?”
Thụy Vương thở hổn hển một hồi, lắc đầu nói: “Hai người bọn họ, trừ bỏ tướng mạo giống nhau thì không có chỗ nào tương tự, ta làm sao có thể nhận sai? A Cẩm cùng ta mười bốn năm, chúng ta trong lúc đó tình ý sâu nặng, có thể thấy Nhạc Cẩn Ngôn, ta mới biết được cái kia kỳ thật giống như tình thân, không phải tình yêu. Với A Cẩm, ta kính trọng y, mọi chuyện đều nhân nhượng y, coi y là bảo bối, không muốn y chịu chút buồn giận nào; còn với Nhạc Cẩn Ngôn, ta nếu không thấy y trong lòng liền vắng vẻ, thấy y, trong lòng liền kiên định, ta cũng thích trêu đùa y, bắt nạt y, nhìn y đỏ mặt, sốt ruột, sau đó muốn ôm y vào trong ngực, hảo hảo yêu thương y.” Thụy Vương cười đến ảm đạm, “Chính là ta đã hủy đi tất cả, làm y tổn thương, ta bị trừng phạt cũng là đúng tội.” Hắn nhắm mắt, nước mắt chảy xuống.
Khánh Vương đứng dậy, trong lòng không biết là tư vị gì, nói: “Ngươi cố gắng dưỡng bệnh đi, hôm khác ta đến thăm ngươi.” Ra khỏi Thụy Vương phủ trở về, dọc đường tâm loạn như tơ rối, về phủ rồi lại vào thẳng trong phòng.
Nhạc Cẩn Ngôn đang nói chuyện với Lục Thận Hành, thấy Khánh Vương tiến vào, vội đứng lên gọi: “Vương gia”. Lục Thận Hành đang thao thao bất tuyệt nói chuyện trên đường đi với Nhạc Cẩn Ngôn, hoa chân múa tay vui sướng, rất náo nhiệt, đột nhiên bị Khánh Vương cắt ngang, trong lòng lão Đại không vui, một cái liếc mắt xem thường đưa qua, không nặng không nhẹ hừ một tiếng.
Nhạc Cẩn Ngôn vội nói: “Thận Hành, không được vô lý với Vương gia.” Khánh Vương không thèm so đo cùng Lục Thận Hành, đi tới, nhìn chằm chằm Nhạc Cẩn Ngôn nửa ngày không nói lời nào. Lục Thận Hành tức giận trong lòng, sấn đến trước mặt Khánh Vương nói: “Ê, ngươi xem đủ chưa? Như thế nào lại không nói gì, câm điếc rồi sao?” Nhạc Cẩn Ngôn vội kéo Lục Thận Hành về phía sau, cười làm lành với Khánh Vương: “Vương gia, sư đệ của ta không biết lễ phép, đây là do ta không tốt, ngày thường không dạy dỗ y, ngày đại nhân đại lượng đừng so đo cùng hắn.” Trong lời nói là thân thiết cùng Lục Thận Hành.
Khánh Vương vốn tâm thần không yên, nghe Nhạc Cẩn Ngôn với Lục Thận Hành là bảo vệ, đối với hắn lại có vẻ xa lạ, miễn cưỡng cười nói: “Tiểu Lục huynh đệ khờ dại vô tư, ta làm sao có thể so đo cùng y.” Trong lòng lại một trận chua xót, thầm nghĩ: “Ta cứ tưởng ngươi đối với ta không giống người khác, hóa ra ngươi đối với ai cũng tốt, hóa ra là ta tự mình đa tình. Kỳ thật ngươi cùng Lão Lục là hòa hợp, hiện nay nếu cho ngươi đi cứu lão Lục, chỉ sợ ngươi sẽ đi ngay.”
|
Diệp Hoa Chương 22 Khánh vương trong lòng khó chịu nên đi dạo, trong chốc lát nghĩ đến tình trạng thê thảm của Thụy vương, trong ngực lại tràn đầy yêu thương, hận không thể thay hắn chịu khổ; trong chốc lát lại nghĩ đến Nhạc Cẩn Ngôn ôn hòa đáng yêu, trong lòng lại trìu mến. Tư tiền tưởng hậu, thấy Nhạc Cẩn Ngôn ngây người một lúc, thầm than một tiếng, kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ngôn nhi, hôm nay miệng vết thương còn đau không?”
Nhạc Cẩn Ngôn đỏ mặt lên, thấp giọng nói: “Không đau.” Lục Thận Hành nhảy lại đây đánh tay Khánh vương ra, tự mình nắm lấy tay Nhạc Cẩn Ngôn, lớn tiếng nói: “Không được động chân động tay với Nhạc Cẩn Ngôn!” Khánh vương trong lòng vốn có tâm sự lại bị Lục Thận Hành phá ngang, cơn tức dâng lên, trầm giọng nói: “Lục Thận Hành, ngươi đừng quá phận, chỉ bằng cái đánh vừa rồi của ngươi, bổn vương có thể bắt ngươi trị tội!”
Nhạc Cẩn Ngôn vừa nghe liền hoảng sợ, vội nói với Khánh vương: “Vương gia, đây đều là do ta quản giáo bất lực…” Lục Thận Hành đã nhiều ngày nay nhìn ra Khánh vương đối với Nhạc Cẩn Ngôn khác biệt, quyết không để cho Nhạc Cẩn Ngôn có nửa phần bất lợi, căn bản không sợ Khánh vương, một bên cứng cổ nói: “Hừ, ta sợ ngươi sao, giỏi thì đến đi!”
Khánh vương thấy Lục Thận Hành khiêu khích không khỏi tức giận, lạnh lùng cười duỗi ta ra bắt lấy cổ tay Lục Thận Hành, Lục Thận Hành cảm thấy toàn thân tê dại, không sử dụng được chút khí lực nào, vừa muốn lên tiếng chửi bậy thì Khánh vương ra tay nhanh như gió điểm huyệt câm của y, y há miệng mà không nói gì được, tức đến tím mặt, ánh mắt phun lửa. Khánh vương không thèm để ý, cao giọng gọi: “Người tới!”
Nhạc Cẩn Ngôn thấy Lục Thận Hành bị khống chế không động đậy được vừa định cầu tình với Khánh vương thì vài tên tiểu tư đi vào phòng, Khánh vương chỉ vào Lục Thận Hành nói: “Các ngươi trói tên lưu manh này vào, ném tới sài phòng không cho ăn cơm hai bữa, nhìn xem y có thể nói bậy bạ nữa không.” Nhóm tiểu tư cùng đáp “Vâng” rồi mang Lục Thận Hành ra ngoài.
Nhạc Cẩn Ngôn luống cuống chân tay, bước lên ngăn mấy tiểu tư kia lại, cần xin Khánh vương: “Vương gia, sư đệ ta còn nhỏ không hiểu chuyện, ngài tạm tha y lần này đi.” Khánh vương thấy y vì Lục Thận Hành sốt ruột nên lại tức thêm, lạnh lùng nói: “Ngươi không dạy được sư đệ thì để bổn vương thay ngươi dạy.” rồi vung tay với nhóm tiểu tư: “Mang đi!”
Nhạc Cẩn Ngôn không dám nói nữa, đành trơ mắt nhìn Lục Thận Hành bị mang ra ngoài. Khánh vương như không có việc gì mà kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Nếu vết thương của ngươi không đau nữa thì ta mang ngươi ra ngoài hít thở không khí nhé.” Nhạc Cẩn Ngôn thấy uy thế của Khánh vương vừa rồi, tuy sợ lạnh nhưng cũng không dám nói không, mặc thêm quần áo rồi đi theo Khánh vương ra vườn.
Phủ Khánh vương có mấy khu vườn vô cùng đẹp, có tiếng trong kinh thành, đêm qua tuyết lại rơi, trong vườn một màu trắng tinh lại có một phen thú vị khác. Đã giữa tháng chạp là thời gian rét nhất của một năm, Nhạc Cẩn Ngôn không chịu được rét, tuy nói là mặc rất dày rồi nhưng vẫn có chút run, đưa tay lên miệng hà hơi. Khánh vương thấy liền nhẹ nhàng cởi áo choàng của hắn cho y mặc, sau đó dẫn y về phòng.
Chân tay Nhạc Cẩn Ngôn đã đông lại lạnh lẽo, hàn khí trong người y nặng, nửa ngày vẫn không ấm lên được, Khánh vương có chút ảo não, bảo Nhạc Cẩn Ngôn cởi giày ra, ôm chân y vào trong ngực, Nhạc Cẩn Ngôn vốn không rõ hắn định làm vậy nên cởi giầ ra, phát hiện Khánh vương ủ chân cho mình thì sợ đến nhảy dựng, vội rút chân về lại bị Khánh vương giữ chặt mắt cá chân, không động đậy được.
Khánh vương cảm thấy chân Nhạc Cẩn Ngôn lạnh như khối băng, run một chút, cau mày, vẻ mặt đau khổ, giả run nói: “Lạnh chết ta.” Bộ dáng có chút buồn cười, Nhạc Cẩn Ngôn nhịn không được phì cười, đây là nụ cười vui vẻ lần đầu tiên của y sau khi bị thương, sáng lạn trong mắt Khánh vương khiến hắn không khỏi nhìn đến ngây ngẩn.
Nhạc Cẩn Ngôn bị Khánh vương nhìn đến ngượng ngùng, hơn nữa hai chân lại ở trong ngực Khánh vương, xoay mặt đi, tai đỏ lên. Khánh vương bắt lấy tay Nhạc Cẩn Ngôn, sờ lên. Hai người đều không nói lời nào, trong phòng thực sự yên lặng, Nhạc Cẩn Ngôn lặng lẽ quay sang, thấy Khánh vương đang nhìn mình chằm chằm, chỉ cảm thấy tim trong ngực nhảy lên, tất cả cảnh vật xung quanh như biến mất, trong trời đất chỉ còn một đôi mắt trong suốt của Khánh vương.
Hai người si ngốc nhìn nhau một lúc lâu, Khánh vương đột nhiên hồi phục tinh thần, trước mắt lại hiện ra khuôn mặt tiều tụy tái nhợt của Thụy vương, trong lòng căng thẳng, cố gắng cười nói: “Ngôn nhi, chân tay ngươi hình như ấm lên rồi.” Nhạc Cẩn Ngôn nghe vậy bừng tỉnh, không khỏi lúng túng lui chân về, quả nhiên là đã ấm lên, cảm kích nói: “Cảm ơn Vương gia.”
Khánh vương trầm ngâm một hồi, trong lòng không ngừng đấu tranh, rốt cục vẫn mở miệng: “Ngôn nhi, hôm nay ta đi thăm Lục đệ, hắn bệnh rất nặng.” Nhạc Cẩn Ngôn cùng Thụy vương ở chung hai tháng, vốn rất có tình nghĩa, tuy rằng bị Thụy vương làm tổn thương, nhưng tính tình Nhạc Cẩn Ngôn vốn tinh khiết thiện lương, vừa nghe Thụy vương bệnh nặng liền lộ ra vẻ quan tâm. Khánh vương nhìn, trong lòng không biết là tư vị gì, thầm nghĩ: “Hóa ra ngươi quả nhiên vẫn là nghĩ đến lão Lục.” Cố nén chua xót trong lòng, nói: “Hắn nói với ta muốn ngươi trở về, ta xem hắn đã thật tâm sám hối, ngươi có muốn trở về không?”
Lòng Nhạc Cẩn Ngôn nguội lạnh đi, thầm nghĩ: “Ta đương nhiên không muốn trở về. Nhưng mà ngươi muốn ta trở về sao?” Hắn thấy Khánh vương thần sắc bất an, lộ ra lo lắng, lại nghĩ: “Đúng rồi, Thụy vương là đệ đệ của ngươi, đệ đệ bệnh, làm ca ca tất nhiên phải nóng lòng, nếu đổi lại là Ngô đại ca biết ta bị bệnh, nhất định là cũng sẽ vội chết. Ngươi đối với ta rất tốt, ta lại chẳng thể làm gì cho ngươi, nếu ta trở về mà có thể khiến ngươi vui vẻ thì ta liền trở về.” Lập tức gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được thôi, ta trở về.”
Một câu nhẹ nhàng này của Nhạc Cẩn Ngôn lại giống như tiếng sét đánh vào tai Khánh vương, hắn trong lòng tràn đầy không muốn Nhạc Cẩn Ngôn trở về, hắn nghĩ nếu Nhạc Cẩn Ngôn không muốn trở về thì sẽ không để ý đến Thụy vương mà không buông tay nữa; ai ngờ Nhạc Cẩn Ngôn lại nói muốn về, hy vọng của Khánh vương trong chốc lát bị đánh tan, thầm nghĩ hóa ra Nhạc Cẩn Ngôn có tình với Thụy vương, nản lòng thoái chí đứng lên, nở nụ cười nói: “Tốt, thực sự tốt, vậy mai ngươi về Thụy vương phủ đi.” Xoay người liền ra khỏi cửa.
Nhạc Cẩn Ngôn trong lòng khổ sở vô cùng lại còn nhớ Lục Thận Hành, vội kêu lên: “Vương gia, có thể miễn trách phạt cho sư đệ, thả y ra được không?” Khánh vương nghĩ: “Ngươi đối với ai cũng tốt, đối với ai cũng nhớ, cố tình lại không chịu chừa một chút cho ta.” Đau lòng khó nhịn, nói: “Được rồi, ta sẽ cho người thả y ra.” Không nhìn Nhạc Cẩn Ngôn lấy một lần, đi thẳng ra cửa.
Một lát sau Lục Thận Hành quả nhiên trở lại, trên người là cỏ cây vỗ gụn, trên mặt cũng bẩn. Nhạc Cẩn Ngôn vội múc nước rửa mặt rồi lấy quần áo cho y đổi. Lục Thận Hành mắng Khánh vương thật to, Nhạc Cẩn Ngôn vội ngăn y, có chút tức giận: “Thận Hành, ngươi không thể nói năng như vậy. Vương gia là người tốt, đã cứu ta lại đối tốt với chúng ta, ngươi như vậy thực quá mức vô lễ!”
Lục Thận Hành thấy Nhạc Cẩn Ngôn thực sự tức giận vội nói: “Cẩn Cẩn ngươi đừng nóng giận, ta thấy hắn suốt ngày quấn quít lấy ngươi, làm hai người ta không thể ở cùng một chỗ với ngươi.” Cọ đầu vào vai Nhạc Cẩn Ngôn. Nhạc Cẩn Ngôn thấy y như vậy, giận dữ nói: “Vậy ngươi phải đáp ứng ta lần sau không được vô lễ với Vương gia nữa.” Lục Thận Hành biết cửa này đã qua, ôm Nhạc Cẩn Ngôn cười hì hì nói: “Được được được, Cẩn Cẩn nói gì ta cũng nghe hết.”
Khánh vương đi rồi chưa quay lại, lúc cơm chiều chỉ có Nhạc Cẩn Ngôn cùng Lục Thận Hành, Lục Thận Hành ăn một hồi, cười nói: “Hôm nay Khánh vương kia không đên, ta thấy không quen a.” Nhạc Cẩn Ngôn đang yên lặng ăn cơm, nghe vậy cười cười, nói: “Thận Hành, ăn xong dọn dẹp một chút, ngày mai chúng ta rời phủ.” Lục Thận Hành mừng rỡ, hỏi: “Là trở về Tương Tây sao?” thấy Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu, bừng tỉnh đại ngộ nói: “À, ta đã biết, muốn đi giải độc cho Khang vương kia sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn lại lắc đầu, nói: “Là quay về Thụy vương.” Lục Thận Hành vừa nghe liền nhảy dựng lên, kêu to: “Vì sao phải quay về nơi khốn kiếp kia? Bọn họ bức ngươi sao? Mẹ nó, ta đem toàn bộ già trẻ nhà hắn không cử động được nữa!”
Nhạc Cẩn Ngôn vội ấn y ngồi xuống, nói: “Không có, là Thụy vương sinh bệnh, ta muốn về xem hắn.”
Lục Thận Hành nghe xong Nhạc Cẩn Ngôn nói như thế lại thực sự tức giận. Y vốn là người thông minh, tinh thông y thuật, nhìn tình trạng của Nhạc Cẩn Ngôn lại thấy Nhạc Cẩn Ngôn chết sống không cho mình xem vết thương, sớm đã biết rõ ràng vết thương của Nhạc Cẩn Ngôn ở chỗ nào, chỉ là không muốn làm Nhạc Cẩn Ngôn xấu hổ nên chưa từng vạch trần. Y biết là Thụy vương làm Nhạc Cẩn Ngôn bị thương, hận Thụy vương thấu xương, hiện nay lại nghe Nhạc Cẩn Ngôn nói muốn về xem Thụy vương, tức giận gộp lại một chỗ, cũng không suy nghĩ mà nói: “Ta thấy ngươi thật sự là không có tự trọng! Tên khốn nạn như vậy ngươi còn muốn đi thăm! Chẳng lẽ ngươi muốn làm ông già thỏ*? Ngươi không chê bẩn ta còn ngại bẩn đâu!” Mắng xong chính y cũng ngây ngẩn cả người.
*Ý chỉ đoạn tụ.
Mặt Nhạc Cẩn Ngôn trắng bệnh, không nói được một lời, bưng bát cơm, cúi mặt và cơm. Lục Thận Hành dùng tay kéo ống áo của y: “Cẩn Cẩn.” Nhạc Cẩn Ngôn run lên một chút, thấp giọng nói: “Lục tiên sinh buông tại hạ ra đi, đừng làm bẩn tay ngươi.”
Lục Thận Hành sợ, y chưa bao giờ thấy Nhạc Cẩn Ngôn đối với mình lãnh đạm như vậy, trước kia mặc kệ là y làm ra bao nhiêu họa, đều là Nhạc Cẩn Ngôn một mình gánh hộ, cho dù y có phạm lỗi gì, Nhạc Cẩn Ngôn cũng không nói một câu nặng lời, đối với y vĩnh viễn là vẻ mặt ôn hòa, mọi cách che chở. Lục Thận Hành bắt lấy ống tay áo Nhạc Cẩn Ngôn không buông, luôn miệng nói: “Cẩn Cẩn, ta sai rồi, ngươi đánh ta mắng ta cũng được, nhưng đừng không để ý đến ta.”
Nhạc Cẩn Ngôn chính là không lên tiếng cũng không ngẩng đầu, cúi đầu và cơm, Lục Thận Hành nóng nảy, một phen cướp lấy bát cơm của Nhạc Cẩn Ngôn, nâng mặt y lên, lập tức liền sợ run, một lát sau mới lẩm bẩm nói: “Cẩn Cẩn, ngươi, ngươi khóc?”
Mặt Nhạc Cẩn Ngôn toàn nước mắt, bát cơm cũng toàn nước mắt. Nhạc Cẩn Ngôn chưa bao giờ khóc trước mặt Lục Thận Hành, trước mặt Lục Thận Hành luôn là sư huynh ôn hòa cứng cỏi, là người Lục Thận Hành dựa dẫm nhất. Thấy nước mắt Nhạc Cẩn Ngôn, Lục Thận Hành vừa vội vừa đau lòng lại vừa hối hận, cảm thấy mình đáng chết, ném bát cơm, ôm lấy Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Cẩn Cẩn ta nói hươu nói vượn vô liêm sỉ vương bát đản, ta về sau đều nghe lời, ngươi đừng thương tâm nữa.”
Nhạc Cẩn Ngôn nâng tay lau nước mắt, nhẹ nhàng đẩy Lục Thận Hành ra, thản nhiên nói: “Ta không sao, chúng ta ăn cơm đi. Ăn xong dọn dẹp một chút rồi ngủ sớm, sáng mai phải dậy sớm.” Lục Thận Hành vội lên tiếng, một lần nữa cầm bát đơm cơm cho Nhạc Cẩn Ngôn, hai sư huynh đệ ngồi xuống ăn. Lục Thận Hành thật cẩn thận không dám nói lời nào, không ngừng nhìn trộm Nhạc Cẩn Ngôn. Nhạc Cẩn Ngôn thấy thế biết trong lòng y không yên, an ủi y vài câu lại gắp đồ ăn vào chén y, Lục Thận Hành lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ăn xong cơm liền tranh phần thu thập hành lý.
|
Diệp Hoa Chương 23 Ăn cơm xong, Nhạc Cẩn Ngôn cùng Lục Thận Hành thu thập đồ đạc, Lục Thận Hành nói: “Cẩn Cẩn, đêm nay ta muốn ngủ cùng ngươi.” Nhạc Cẩn Ngôn nhìn y, Lục Thận Hành liền tiến lên hì hì cười: “Vừa đến mùa đông thì tay chân ngươi lại lạnh lẽo, ta đến ủ giúp ngươi.” Nhạc Cẩn Ngôn trong lòng đau xót, gật đầu nói: “Được rồi, ngươi luôn có rất nhiều chủ ý.”
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Cẩn Ngôn cùng Lục Thận Hành ăn xong điểm tâm, tiểu tư tiến vào nói: “Nhạc đại phu, kiệu đã chuẩn bị xong rồi, hai vị có thể xuất môn.”
Nhạc Cẩn Ngôn chần chờ một chút, nói với Lục Thận Hành: “Thận Hành, chúng ta đi từ biệt Vương gia đi.” Lục Thận Hành thầm nghĩ: “Vương gia người ta cũng không muốn gặp ta.” Gãi gãi đầu nói: “Cẩn Cẩn, ta không đi đâu, sợ làm Vương gia tức giận.”
Nhạc Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ, đưa hành lý cho Lục Thận Hành nói: “Vậy ngươi chờ ta một chút.” Rồi chắp tay với tiểu tư kia: “Tiểu ca này, tại hạ muốn chào từ biệt Vương gia, không biết tiểu ca có thể đưa ta đi được không?”
Tiểu tư kia đồng ý, dẫn Nhạc Cẩn Ngôn đến vườn sau.
Khánh vương đang luyện kiếm ở vườn sau, kiếm quang như ngân, bay bổng như chim nhạn, dũng mãnh như du long. Nhạc Cẩn Ngôn nhìn đến ngây người, thầm nghĩ: “Hắn múa kiếm cũng đẹp như vậy.”
Đang nhìn mê mẩn, Khánh vương thu thế, trên mặt lộ ra mỉm cười. Nhạc Cẩn Ngôn vừa định lên tiếng thì nghe được một âm thanh trong trẻo: “Kiếm pháp của Vương gia lại tinh tiến rồi. Nhìn khắp giang hồ sợ không tìm được người thứ hai như thế.” Nhạc Cẩn Ngôn nhìn theo mới thấy hóa ra trong đình có một người, mặc một chiếc áo khoác rực rỡ, đỉnh đầu mang tử quan sáng loáng, mặt mày như họa, tầm mười sáu mười bảy tuổi, đúng là một thiếu niên tuyệt sắc, cả người có quý khí, hiển nhiên là xuất thân không tầm thường.
Khánh vương cười ha ha đi vào đình, nói: “Nhược Nhi, ngươi đúng là càng ngày càng dẻo miệng.” vào đình, thiếu niên kia ngẩng mặt lên, không biết thấp giọng nói câu gì, Khánh vương lại cười to một trận, cúi đầu thơm lên mặt y một cái.
Nhạc Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy trái tim như bị đập mạnh một cái, đau đớn không chịu nổi, trước mắt biến đen, không khỏi lấy tay vịn vào hành lang, chợt nghe một âm thanh vang lên bên tai: “Tiểu Nhạc, ngươi sao thế?”
Nhạc Cẩn Ngôn quay đầu lại nhìn, Lăng Tiêu mặt đầy lo lắng nhìn y, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Lăng Tiêu tỷ tỷ, ta đến chào từ biệt Vương gia.”
Lăng Tiêu liếc mắt một cái thấy Khánh vương đang ở trong sảnh chơi đùa cùng thiếu niên kia, có vẻ hiểu rõ, kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ta mang ngươi đến đó.” Rồi dẫn theo Nhạc Cẩn Ngôn đến trước đình, cao giọng nói: “Vương gia, Tiểu Nhạc đến chào từ biệt ngài.” Kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn đẩy mạnh vào đại sảnh.
Nhạc Cẩn Ngôn bị Lăng Tiêu đẩy, đứng không vững sắp ngã đến nơi, mắt thấy sẽ đập vào bàn, Khánh vương cả kinh, không nghĩ ngợi, thân hình vút một cái đã ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào trong ngực. Khánh vương cảm thẩy Nhạc Cẩn Ngôn trong ngực, tuy rằng đã mặc nhiều quần áo như vậy nhưng vẫn cảm giác được xương cốt đều nhô ra, cố gắng khắc chế ý niệm ôm Nhạc Cẩn Ngôn trong đầu, buông Nhạc Cẩn Ngôn, thản nhiên nói: “Cẩn thận một chút.”
Nhạc Cẩn Ngôn đứng vững rồi, tâm tình cũng bình tĩnh lại, thi lễ với Khánh vương: “Vương gia, nhìn ngày nay Cẩn Ngôn cùng sư đệ đã quấy rầy quý phủ, nhờ Vương gia chiếu cô, Cẩn Ngôn đến đây cảm tạ Vương gia.”
Khánh vương nâng tay nói: “Không cần đa lễ. Lần này đến Thụy vương phủ, phải hảo hảo cùng Thụy vương ở chung, sư đệ kia của ngươi cũng phải quản chặt một chút, chớ làm ra họa.”
Nhạc Cẩn Ngôn khom người nói: “Vâng.”
Khánh vương nói: “Vậy ngươi đi đi.” Nhạc Cẩn Ngôn đồng ý, rời khỏi đình. Lăng Tiêu thấy Khánh vương đối với Nhạc Cẩn Ngôn có chút lạnh lùng, tức giận đến hừ một tiếng, dậm chân một cái, đi theo Nhạc Cẩn Ngôn ra ngoài.
Thiếu niên kia luôn đứng một bên tò mò nhìn, thấy Nhạc Cẩn Ngôn đi rồi, quay đầu lại nói với Khánh vương: “Biểu ca, ngươi thích Tiểu Nhạc này phỉa không.”
Khánh vương sửng sốt một chút, cười nói: “Nhược Nhi, ngươi vì sao lại nói thế?”
Thiếu niên này chính là biểu đệ của Khánh vương tên Tiêu Hoài Thực, nhũ danh Nhược Nhược, mẫu thân y là dì của Khánh vương, Bình nam hầu phu nhân. Giờ mẫu thân Tiêu Hoài Thực đang bệnh nặng nên gửi y ở Khánh vương phủ một thời gian, rất được Khánh vương yêu thương. Tiêu Hoài Thực nghe Khánh vương hỏi vậy, trợn mắt nói: “Ngươi có biết vừa rồi khi y té ngã biểu tình của ngươi có bao nhiêu khẩn trương không? Ta chưa bao giờ thấy ngươi thất thốt hoảng hốt như vậy. Còn đem người ôm thật chặt như vậy, không muốn buông ra.”
Khánh vương khẽ thở dài, “Đáng tiếc y không thích ta.” Tiêu Hoài Thực di một tiếng nói: “Sẽ không nha, ta cảm thấy y cũng thích ngươi.” Khánh vương cười khổ: “Người y thích là lão Lục.”
Tiêu Hoài Thực hỏi: “Hả, chính là cái Lục ca thường xuyên tới nơi này đó sao?” Khánh vương gật đầu, không muốn nói về chuyện này, “Nhược Nhi, tối hôm qua ngươi vừa đến, đi đường mệt nhọc, hôm nay lại dậy sớm, mau trở về ngủ thêm đi.”
Tiêu Hoài Thực nói: “Được rồi, dù sao ta cũng được xem kiếm pháp của ngươi rồi, thật là thứ nhất thiên hạ a.” Vặn vẹo cái thắt lưng, nói tiếp: “Ta trở về phòng đây” rồi thản nhiên đi vào. Khánh vương ngồi lại trong sảnh, cẩn thận suy nghĩ lá thư Tiêu Hoài Thực mang đến tối qua, sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng nói: “Động tác thật là nhanh a.”
Nhạc Cẩn Ngôn cùng Lục Thận Hành vào Thụy vương phủ, Lưu bá đã ở tiền thính, thấy Nhạc Cẩn Ngôn thì mừng không kiềm chế được, cầm lấy tay Nhạc Cẩn Ngôn không buông, luôn miệng nói: “Tiểu Nhạc đại phu, ngươi trở về thật sự là quá tốt, mau đến xem Vương gia một chú đi.”
Lục Thận Hành còn đang đứng bên cạnh hừ một tiếng: “Các ngươi đây là đạo đãi khách kiểu gì vậy, khách nhân vừa chân ướt chân ráo đến, cư nhiên còn bắt người ta đi nhìn cái Vương gia chó má kia.”
Nhạc Cẩn Ngôn thấp giọng quát: “Thận Hành, không được vô lễ.” Lưu bá đã nếm qua sự lợi hại của Lục Thận Hành, vội cười nịnh nọt: “Đúng đúng, cũng là ta già đến hồ đồ, Tiểu Nhạc đại phu, Lục gia, trước tiên ta đưa hai người về phòng nghỉ ngơi.”
Lưu bá sắp xếp Lục Thận Hành ở phòng phía tây, phòng rất thoải mái, Lục Thận Hành nhìn thoáng qua, hoi: “Ta cùng Cẩn Cẩn ở một phòng.” Lưu bá vừa nghe, thầm nghĩ: “Ngươi cùng Nhạc đại phu ở một phòng, vậy Vương gia của chúng ta làm sao bây giờ.” Cười nịnh nói: “Lục gia nếu không hài lòng phòng này thì ta gọi người đổi một phòng khác vậy.”
Lục Thận Hành không kiên nhẫn tiến tới trước mặt Lưu bá nói: “Ngươi điếc à? Ta nói muốn ở cùng gian với Cẩn Cẩn!” nước miếng phun thẳng vào mặt Lưu bá. Lưu bá lui về phía sau, liên tục gật đầu nói: “Vâng vâng, ta liền cho hạ nhân mang đồ ngủ đến.”
Lục Thận Hành đắc ý dào dạt, kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn cười nói: “Cẩn Cẩn, ta với ngươi ở một phòng được không?”
Nhạc Cẩn Ngôn cười lắc đầu, “Ngươi nha, còn không phải tự mình quyết định rồi sao, giờ còn hỏi ta.” Lục Thận Hành biết Nhạc Cẩn Ngôn đồng ý rồi nên mừng rỡ nhảy lên, thúc giục Lưu bá dẫn đường. Lưu bá một bụng không vui không thể nói ra, chỉ đành đưa hai người lại căn phòng của Nhạc Cẩn Ngôn đã ở, thấy trong phòng vô cùng sạch sẽ, hình như có người thường xuyên dọn dẹp, Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng giải tỏa nỗi lo, Nhạc Cẩn Ngôn tinh mắt nhìn thấy trên bàn có mấy bức tranh, đi đến cầm lên, nét mực còn rất mới, có vẻ như mới được vẽ cách đây không lâu, toàn là bức tranh giống Nhạc Cẩn Ngôn, mỉm cười, sốt ruột hay thẹn thùng, tất cả đều giống như đúc, phác thảo nhuần nhuyễn khí chất ôn hòa tinh khiết thiện lương của Nhạc Cẩn Ngôn.
Lục Thận Hành thấy lạc khoản chỉ có một chữ Tuyên, ngầm đoán rằng đây là tên của Thụy vương, còn đang trầm ngâm thì Nhạc Cẩn Ngôn đã thu thập xong đồ đạc, rót một chén trà đi tới nói: “Thận Hành, ngươi khát không, uống nước đi.”
Lục Thận Hành vội nhét bức tranh vào trong ngực, nhận trà rồi uống, vừa uống vừa nghĩ: “Hóa ra Thụy vương này thích Cẩn Cẩn. Có điều hắn từng làm tổn thương Cẩn Cẩn, ta liền không tha cho hắn, xem từ nay về sau ta như thế nào chậm rãi thu thập hắn.” nghĩ đến chỗ đắc ý, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
Nhạc Cẩn Ngôn thấy Lục Thận Hành cười đến quỷ dị, biết là y lại đang có chủ ý quỷ quái gì đó, cảnh cáo y một cái. Lục Thận Hành làm mặt quỷ, hì hì cười nói: “Cẩn Cẩn yên tâm, ta khẳng định sẽ thành thật, quyết không sinh sự.”
Nhạc Cẩn Ngôn ngồi vào bàn, nhẹ giọng nói: “Thận Hành, ta biết ngươi không muốn đến Thụy vương phủ, nhưng là biết hắn bệnh nặng, ta không thể không quản. Ngươi yên tâm, chờ hắn hết bệnh rồi, giải độc cho Khang vương xong, chúng ta liền trở về Tương Tây đi, từ sau sẽ không bao giờ bước vào kinh thành nữa.”
Lục Thận Hành thấy Nhạc Cẩn Ngôn vẻ mặt cô đơn, thầm nghĩ: “Ngươi thực ra là vì người nọ mới muốn trở về đi? Ngươi thật sự bỏ được sao?” tuổi Lục Thận Hành dù nhỏ tuổi hơn Nhạc Cẩn Ngôn nhưng tính cách nhạy bẻn sắc xảo, láu cá, mười bốn mười lăm tuổi đã biết lừa sư huynh sư phụ đi uống hoa tửu, trong việc phong nguyệt đã hiểu biết không biết bao nhiêu lần so với Nhạc Cẩn Ngôn, chút tâm tư của Nhạc Cẩn Ngôn đã sớm nhìn ở trong mắt. Y biết Nhạc Cẩn Ngôn nhìn như đã thành thục, kỳ thực tâm tư lại vô cùng đơn thuần, lại là lần đầu tiên nếm thử tư vi ái tình, đáng tiếc người y thích lại là quý tộc dòng dõi hoàng thất, thân phận cách xa như vậy nhất định là ngọt ít đắng nhiều. Lục Thận Hành cảm thấy rầu rĩ, thu lại cợt nhả thường ngày, nắm tay Nhạc Cẩn Ngôn ôn nhu nói: “Được rồi, Cẩn Cẩn muốn làm sao thì ta cũng vậy, cả đời không xa nhau.”
Nhạc Cẩn Ngôn nghe Lục Thận Hành nói vậy không khỏi nở nụ cười, nói: “Lại nói bậy, sau này ngươi lấy vợ vẫn muốn ta ở bên sao, lúc đó khẳng định chê ta phiền toái.”
Lục Thận Hành gác cằm lên vai Nhạc Cẩn Ngôn, dùng răng cắn cổ Nhạc Cẩn Ngôn, khẽ cười nói: “Ta không cưới vợ, trừ khi Cẩn Cẩn cưới vợ không cần ta, bằng không cả đời ta cùng Cẩn Cẩn.” Nhạc Cẩn Ngôn bị y cắn ngứa ngáy, rụt cổ cười ha ha, quay lại thọc lét Lục Thận Hành.
Hai người nháo thành một đoàn, chợt nghe thấy một âm thanh có chút sợ hãi: “Nhạc Cẩn Ngôn?”
Thân thể Nhạc Cẩn Ngôn cứng đờ, chậm rãi xoay người, thấy một người đứng ở cửa, ngược sáng nên không thấy rõ bộ dáng, Nhạc Cẩn Ngôn nghe qua thanh âm liền biết, người nọ là Thụy vương.
Thụy vương bước từng bước tới, Nhạc Cẩn Ngôn cực kỳ sợ hãi hắn không khỏi nắm chặt tay Lục Thận Hành. Lục Thận Hành vội cầm tay y, thấp giọng nói: “Cẩn Cẩn, ta ở đây, không sợ.”
Thụy vương đi đến gần, Nhạc Cẩn Ngôn mới nhìn thấy bộ dáng của hắn, thấy trên mặt hắn không còn chút thịt, đôi mắt lại lòe lòe tỏa sáng, nhìn mình chằm chằm, liền không đành lòng, nhẹ giọng gọi: “Vương gia.”
Thụy vương bước đến trước mặt Nhạc Cẩn Ngôn, có chút không dám tin mà nâng tay sờ mặt Nhạc Cẩn Ngôn, Nhạc Cẩn Ngôn thấy bàn tay Thụy vương tiến tới, cả người liền cứng ngắc, đã thấy trong mắt Thụy vương vừa đau thương vừa vui mừng, mơ hồ còn có khiếp đảm, trong lòng than nhẹ một tiếng, không né tránh nữa để Thụy vương sờ lên mặt y.
Thụy Vương cẩn thận vuốt ve chân mày, miệng, mũi Nhạc Cẩn Ngôn. Lục Thận Hành nhìn hai mắt phun lửa, muốn tiến lên bỏ tay Thụy vương xuống, Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng kéo Lục Thận Hành, y đã nhìn ra thần trí của Thụy vương lúc này đã không rõ, không thể chịu thêm một chút kích thích nào. Thụy vương sờ soạng một lần, thở dài một hơi, ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào lòng, gục đầu vào vai Nhạc Cẩn Ngôn, nhẹ giọng nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, ngươi ở đây, thật tốt.”
Nhạc Cẩn Ngôn cảm thấy lời này như đã từng nghe, thấy Lục Thận Hành tiến lên kéo Thụy vương ra cũng không nghĩ tiếp, giúp Thụy vương xoay người, nói với Lục Thận Hành: “Thận Hành, đừng động vào hắn.” Dùng tay vỗ lưng Thụy vương nhẹ nhàng, trong miệng dỗ dành: “Vâng, Vương gia, là ta.” Cảm thấy Thụy vương vẫn không nhúc nhích, hoảng sợ, vội nhẹ đẩy hắn ra, thấy Thụy vương từ từ nhắm mắt, hô hấp vững vàng, hóa ra là đang ngủ.
|
Diệp Hoa Chương 24 Lưu bá nhìn Thụy vương đang ngủ say, thở dài: “Trời đất, Vương gia rốt cục ngủ rồi.” Nhạc Cẩn Ngôn liếc Lục Thận Hành, cảm thấy kinh ngạc. Lưu bá nhìn Nhạc Cẩn Ngôn, lại nhìn Lục Thận Hành, muốn nói lại thôi, Nhạc Cẩn Ngôn biết lão sợ Lục Thận Hành, nói: “Lưu bá, sư đệ của ta sẽ không làm xằng bậy, ngươi muốn nói gì sao?”
Lưu bá thở dài một tiếng, nói: “Nhạc đại phu, từ sau đêm đó ngươi đi, Vương gia liền bị sốt lại không chịu uống thuốc, may mà hoàng thượng tới khuyên nên hắn mới uống thuốc, lúc này cơn sốt mới lui. Nhưng sau đó Vương gia lại không ăn không uống, cả ngày ngồi trong phòng ngươi vẽ tranh, buổi tối cũng không ngủ, không làm để ý đến người khác, cứ như vậy nằm trên giường, mở to mắt nhìn cửa phòng.” Lưu bá nước mắt tung hoành, “Nhạc đại phu, ta không biết vì sao ngươi ra khỏi phủ, nghĩ rằng Vương gia luôn có lỗi với ngươi, Vương gia kỳ thật tính tình không tồi, chỉ là ngày thường được nuông chiều quá nên tính tình có chút bướng bỉnh. Nếu hắn làm sai cái gì xin ngươi nể tình hai tháng ở chung mà tha thứ cho hắn.”
Lục Thận Hành hừ một tiếng, muốn nói gì thì bị Nhạc Cẩn Ngôn nhìn một cái, lúc này mới tức giận ngậm miệng. Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Lưu bá, hiện tại chúng ta không nói cái gì tha thứ hay không, ta thấy bệnh này của Vương gia cần điều trị thật tốt, trước hết ta khai phương thuốc, chờ Vương gia tỉnh là có thể uống.”
Lưu luôn miệng cảm ơn, Nhạc Cẩn Ngôn cười cười, viết phương thuốc, Lưu bá cầm ra ngoài tìm người nấu.
Lục Thận Hành trừng mắt nhìn Thụy vương nằm trên giường, nói: “Cẩn Cẩn ngươi thực tốt qua đi a. Người này làm tội ác tày trời với ngươi, ngươi lại vẫn giúp hắn chữa bệnh.”
Nhạc Cẩn Ngôn nhìn Thụy vương, Thụy vương ngủ rất sâu, ngực hơi phập phồng, khuôn mặt tái nhợt ban đầu có chút huyết sắc. Nhạc Cẩn Ngôn khẽ thở dài, nói: “Hắn cũng không phải là người xấu, đêm đó cũng là do uống quá say, nhìn hắn bệnh thành như vậy cũng là nghiệp chướng, lại chẳng thể trừng trị.”
Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ta thấy hắn là mê tâm trí, loại bệnh này khó chữa nhất, lại không chịu nổi kích thích, nếu hắn muốn cả đời quấn quít lấy ngươi ngươi liền để hắn quấn phải không?”
Nhạc Cẩn Ngôn sửng sốt một chút, lo nghĩ nói: “Hiện nay hắn như vậy là vì trước đây quá mức trôi chảy, chưa bao giờ chịu suy sụp cho nên chỉ cần gặp chút trắc trở liền không chịu đựng nổi. Sau khi trải qua chuyện này thì tâm trí sẽ kiên cường lên rất nhiều. Chờ ta điều trị cho hắn bằng thuốc xong lại dùng châm cứu giúp hắn khơi thông kinh mạch, xác nhận là sẽ có thể chữa khỏi.”
Lục Thận Hành lườm một cái, thầm nghĩ: “Ngươi này Cẩn Cẩn ngốc, ta nói chính là người này nếu giả ngây giả dại quấn quít lấy ngươi thì làm sao bây giờ, cái tâm địa bồ tát kia của ngươi khẳng định là không nhẫn tâm được, ngươi lại còn bàn bạc việc y với ta.” Y sờ sờ bức tranh trong ngực, “Tình cảm của người này với Cẩn Cẩn rất sâu đậm, khẳng định lúc đó sẽ sống chết bám lấy, đến lúc đó…” khóe miệng cong lên, gật đầu nói: “Cẩn Cẩn nói đúng, khẳng định có thể chữa được.”
Lần này Thụy vương cảm giác ngủ ngon, chuyện đầu tiên sau khi mở mắt ra chính là tìm Nhạc Cẩn Ngôn, thấy Nhạc Cẩn Ngôn ngồi một bên đọc sách, khuôn mặt thanh tú trầm tĩnh như nước làm cho hắn yên tâm không hiểu vì sao, bất giác nhìn ngây người. Nhạc Cẩn Ngôn đọc sách một hồi, nhìn Thụy vương xem hắn tỉnh chưa thì thấy hắn mở to mắt nhìn mình chằm chằm, chần chờ một chút vẫn là đi đến trước giường mỉm cười nói: “Vương gia, ngươi tỉnh rồi sao, đã ngủ ba bốn canh giờ rồi, trời tối chắc đã đói bụng, ta gọi người mang bữa ăn đến.”
Thụy vương há miệng lại nói không ra lời, Nhạc Cẩn Ngôn thấy hắn có chút dại ra, sắc mặt ửng đỏ, di một tiếng sờ tay lên trán hắn, nhíu mày nói: “Không phát sốt nha.” Bàn tay hơi lạnh của Nhạc Cẩn Ngôn đặt trên trán Thụy vương, Thụy vương cảm thấy trái tim điên cuồng nhảy lên, nghẹn nửa này, lúng ta lúng túng nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, ngươi, ngươi khỏe rồi sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn thu tay, thản nhiên nói: “Ta tốt lắm, đa tạ Vương gia đã hỏi.” Thụy vương trong lòng ngàn vạn chữ nhưng không biết mở miệng thế nào, rốt cục khóc lên, kéo tay áo Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, ngươi, ngươi đánh chết ta đi.” Hắn vô cùng hối hận, đã nghẹn hồi lâu, lần này thật sự là gào khóc lớn, ngừng cũng không ngừng được.
Nhạc Cẩn Ngôn thấy Thụy vương khóc đến rối tinh rối mù, thở dài, đưa ra một cái khăn, nhẹ giọng nói: “Vương gia, ta biết đêm đó ngươi uống rượu. Sau này uống ít đi, thân mình quan trọng hơn. Đừng khóc, lau nước mắt đi.” Thụy vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn đưa khăn cho mình chứ không lau cho mình như trước đây, lại hối hận, một lòng nghĩ làm sao có thể lấy lòng Nhạc Cẩn Ngôn, liều mạng nhịn nước mắt, nhận lấy khăn lau mặt.
Nhạc Cẩn Ngôn nhìn Thụy vương nín không khóc nữa, đi đến cửa gọi người mang đồ ăn đến, trở lại đã thấy Thụy vương đứng lên, đang vụng vệ mặc quần áo, một cái áo gọn gàng bị hắn đóng nhầm cúc, không khỏi bật cười đi đến cởi ra mặc lại cho hắn. Nhạc Cẩn Ngôn cúi đầu, đầu vừa vặn ở cằm Thụy vương, Thụy vương ngửi được hơi thở tươi mát đặc biệt chỉ có ở Nhạc Cẩn Ngôn, đó là hương vị dược thảo tự nhiên nhàn nhạt do làm bạn lâu năm với thuốc, trong lòng mềm mại, muốn sờ lên tóc Nhạc Cẩn Ngôn lại không dám, chỉ đành căng thẳng đứng, cưỡng chế suy nghĩ ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào ngực.
Nhạc Cẩn Ngôn giúp Thụy vương cài cúc áo xong, ngẩng đầu cười: “Tốt rồi.” Thụy vương nhìn khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Nhạc Cẩn Ngôn, nhỏ giọng nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, có phải ngươi cảm thấy ta thực ngốc không?”
Nhạc Cẩn Ngôn không nghĩ tới Thụy vương sẽ hỏi như vây, ngẩn người nói: “Không có a.”Thụy vương cụp mắt, nói: “Ta ngay cả mặc quần áo cũng không biết.”
Nhạc Cẩn Ngôn nga một tiếng, rốt cục hiểu Thụy vương nói gì, thấy Thụy vương thật uể oải, an ủi nói: “Vương gia là thân ngàn vàng, những việc vặt trong cuộc sống đã có người để ý không cần Vương gia động tay, không biết làm là chuyện bình thường.”
Thụy vương thấp giọng nói: “Ta không muốn làm Vương gia gì cả, ta không cần người để ý chuyện của ta. Ta chỉ muốn cùng ngươi một chỗ.” Nhạc Cẩn Ngôn làm bộ như không nghe tiếng, vừa vặn nha hoàn mang bữa tối vào, liền nhận lấy rồi nói: “Vương gia, ăn cơm đi.” Thụy vương nghe lời, nhận lấy rồi ngoan ngoãn ăn.
Ăn một hồi, Thụy vương đột nhiên hỏi: “Nhạc Cẩn Ngôn, sư đệ ngươi đâu? Ta nhớ y cũng đến đây mà? Sao lại không đến ăn cơm?”
Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Y nói có chút việc, buổi chiều đã ra ngoài, bảo chúng ta ăn cơm không cần chờ y.”
Chiều nay Lục Thận Hành đã ra ngoài, Nhạc Cẩn Ngôn biết tính y thích náo nhiệt, nhiều ngày nay vì chăm sóc mình nên nghẹn ở trong Khánh vương phủ, đến kinh thành còn chưa ra ngoài chơi, khẳng định đã ngứa ngáy khó nhịn, dặn dò y chớ chọc họa, cầm hai mươi lượng lúc trước nhận được ở Thụy vương phủ đưa cho y rồi thả đi.
Hai người ăn cơm chiều xong, nghỉ ngơi một hồi, Nhạc Cẩn Ngôn gọi người đem thuốc tới. Thụy vương thấy bát thuốc đen như mực, nhíu mày không muốn uống, Nhạc Cẩn Ngôn hòa nhã nói: “Thuốc này có cam thảo, không đắng đâu.” Thụy vương giương mắt nhìn Nhạc Cẩn Ngôn, “Thật sự? Ngươi không lừa ta chứ?”
Nhạc Cẩn Ngôn gật đầu nói: “Thật sự, ta không lừa ngươi đâu.”
Thụy vương nhận lấy bát thuốc, do dự uống một ngụm, phát hiện thật sự không đắng, thậm chí còn có chút ngọt, lúc này mới uống hết sạch. Thụy vương dù ngủ một ngày nhưng mấy ngày qua chưa từng ngủ, thuốc Nhạc Cẩn Ngôn kê là an thần, uống xong không lâu liền thấy buồn ngủ mông lung. Nhạc Cẩn Ngôn thấy hai mắt Thụy vương đóng lại, vội gọi người giúp hắn rửa mặt lau chân, đỡ lên giường. Chỉ chốc lát sau Thụy vương liền ngủ say, Nhạc Cẩn Ngôn thấy hắn ngủ ngon, thở ra một hơi, gọi nha hoàn trông coi rồi tự trở về phòng.
Lục Thận Hành còn chưa trở về, y khéo léo đưa đẩy lại mang võ công, còn có một đống mê dược độc dược, Nhạc Cẩn Ngôn cũng không lo lắng, nhờ người mang thùng nước ấm đến, đổ một chút vào chậu, rửa mặt, cởi giày ngâm chân vào nước ấm. Nhạc Cẩn Ngôn sợ lạnh, giá lạnh ở phương bắc làm y thật khổ sở, lúc này có nước ấm ngâm chân làm y cả người thư thái, thở ra một hơi thật dài, nheo mắt lại thỏa mãn hưởng thụ.
Lục Thận Hành đi vào phòng chính là nhìn thấy Nhạc Cẩn Ngôn đang mỹ mãn ngâm chân, vẻ mặt như mèo con, nhếch miệng cười, lấy hai tay đông lạnh xoa mặt Nhạc Cẩn Ngôn. Nhạc Cẩn Ngôn vừa mới rửa mặt, còn đang nóng hầm hập, bị dính lạnh như vậy có chút buồn bực, vươn chân từ trong bồn ra vẩy vào Lục Thận Hành. Lục Thận Hành thuận thế nắm chân y, lấy khăn ở trong bồn, lau khô, cười nói: “Ngươi đánh không lại ta, vẫn là thành thật một chút đi.”
Nhạc Cẩn Ngôn lùi chân về, than thở: “Người ta thật vất vả mới ngâm được cái chân, lại quấy rối.”
Đứng lên nói: “Còn nửa thùng nước ấm, ngươi nhanh rửa đi đừng để lạnh mất.” Y nói rồi lấy giầy đi đến trước giường, cơi áo ngoài ra, chui vào ổ chăn, bao bọc vô cùng kín, lộ ra cái đầu hỏi Lục Thận Hành: “Hôm nay ngươi chơi ở đâu thế?”
Lục Thận Hành vừa rửa vừa nói: “Ta đi dạo hơn nửa cái kinh thành. Kinh thành này thật đúng là không giống ở quê, náo nhiệt chơi thật vui.”
Lục Thận Hành rửa xong, hất nước ra ngoài, đóng cửa, cởi chỉ còn áo trong, nhảy lên giường ôm chầm lấy Nhạc Cẩn Ngôn, cười ha ha: “Cẩn Cẩn, ngươi ngủ còn mặc nhiều như vậy, mau cởi ra” rồi cởi quần áo của Nhạc Cẩn Ngôn ra.
Nhạc Cẩn Ngôn không thuận theo, kéo áo nói: “Ta lạnh.”
Lục Thận Hành nói: “Ta chính là cái lò lửa lớn, ngươi ôm ta ngủ sẽ không lạnh, mặc nhiều như vậy sẽ không thoải mái, sáng mai ngủ dậy có thể bị cảm lạnh đấy.” Lục Thận Hành cố gắng cởi quần áo Nhạc Cẩn Ngôn chỉ còn hai cái, Nhạc Cẩn Ngôn sống chết không cho cởi, Lục Thận Hành cũng biết Nhạc Cẩn Ngôn không khỏe như y, cười nói: “Được rồi, tha cho ngươi.” Thổi đèn, ôm chặt Nhạc Cẩn Ngôn hỏi: “Ấm không?”
Nhạc Cẩn Ngôn cảm thấy Lục Thận Hành thực sự ấm áp dễ chịu, cười ha ha nói: “Tiểu hài tử thật ấm.”
Lục Thận Hành buồn bực cụng đầu vào Nhạc Cẩn Ngôn: “Cẩn Cẩn thối, dám nói ta là tiểu hài tử.”
Nhạc Cẩn Ngôn bị ôm chặt quá, bị Lục Thận Hành đụng hai cái, cười nói: “Đừng náo loạn nữa, mau ngủ đi.”
Lục Thận Hành nói được một tiếng, nhớ tới hôm nay trên đường gặp được người kia, hiện nay hẳn là hiểu được gặp được y chính là chuyện xui xẻo nhất trần đời, đắc ý nở nụ cười, nhắm mắt lại, nghe tiếng hít thởi nhẹ nhàng của Nhạc Cẩn Ngôn, ngửi mùi thơm thản nhiên trên người y, chỉ chốc lát liền ngủ say.
|