Võng Du Chi Thần Ngữ Giả
|
|
Thanh Ca Quyển 2 - Chương 6: Tiết 6 Editor: Toujifuu *** “Đinh —— Chúc mừng người chơi Du Nhiên lên tới cấp mười, từ giờ trở đi ngài đã thoát ly hạn chế tân thủ chính thức trở thành một thành viên trong 《 Thế Giới 》. Xin hỏi có cần tiến thêm một bước hiểu rõ thiết chế trong 《 Thế Giới 》hay không?” “Không cần.” Ta một lời từ chối giải thích hệ thống an bài. Những thứ khi lần trước đạt được cấp mười đã nghe qua, không cần phải nghe lại một lần nữa. “Đẳng cấp người chơi Du Nhiên đạt được cấp mười, đạt được tư cách miễn phí truyền tống một lần. Xin cùng thôn trưởng đối thoại, có thể lựa chọn một trong mười đại chủ thành tiến hành truyền tống.” Ta chỉnh lý một chút đồ đạc của bản thân, ngoại trừ một bộ tân thủ sáo trang trên người, còn có một thanh “mộc cung tinh xảo” cùng một thanh “đao nhỏ tinh xảo”, toàn thân trên dưới đáng giá nhất chính là đôi “Hươu Chi Tật” trên tai kia. Thanh lý trống vòng tay, chỉ ở trong một ô đặt quả đỏ làm thực vật dự bị, ở trong một ô khác đặt hai trăm nhánh tiễn (hai trăm là chữ số lớn nhất của cùng một vật phẩm xếp chồng nhau trong một ô). Sau khi chuẩn bị xong ta tìm tới lão thôn trưởng một lần sau cùng. “Thôn trưởng gia gia, tôi muốn tiến hành truyền tống.” “Nga, Du Nhiên a, ngươi phải rời đi? Thời gian qua thực nhanh, ngươi đều đã thành chiến sĩ đủ tư cách. Bất quá thế giới này vẫn còn rất nhiều nguy hiểm, sau khi ra ngoài phải cẩn thận chú ý. Đến đây đi, lựa chọn một chỗ, bắt đầu cuộc sống mới của ngươi, để cho lão nhân ta tiễn ngươi một đoạn đường.” Lão thôn trưởng cười mặt mũi hiền lành, một bản đồ thành thị mở ra ở trước mặt ta, tên mười tòa chủ thành hệ thống chỉnh tề sắp hàng. Đối với nơi đi, ta sớm cũng đã có dự định. Chủ thành phương đông ta sẽ không đi, bao gồm cả đông nam, đông bắc. Phương tây ta lại không có hứng thú, cuối cùng giữa đại mạc phương bắc cùng ven biển phương nam ta lựa chọn cái sau. Tiểu Lộ từ nhỏ liền một lòng muốn đi bờ biển xem xem, đáng tiếc luôn luôn không có cơ hội. Chuyện ở thế giới hiện thực không thể làm, tới trong trò chơi dù sao cũng có thể thỏa mãn một chút nguyện vọng của nhỏ. Nghĩ mấy cái tiểu nha đầu sau khi vào trò chơi sợ là trong một đoạn thời gian rất dài đều phải dựa vào mình, mang mấy nhỏ đi bờ biển chơi chơi hẳn sẽ là lựa chọn tốt. “Đi Hải Duyên Thành.” Lão thôn trưởng không nói hai lời, trong miệng niệm niệm vài câu, trong một trận bạch quang ta biến mất tại tòa Tân Thủ Thôn này. Hải Duyên Thành là một tòa thành thị ven biển rất đẹp, trước đây lúc làm nhiệm vụ ta cùng Diệu Dương đã tới đó. Ánh mặt trời ấm áp, bãi biển vàng kim, tiếng sóng biển như âm nhạc vọng lại trên đường phố màu trắng. Tòa thành thị này tuy rằng ta không thường đến nhưng vẫn luôn thực yêu thích. Nguyên tưởng rằng vừa mở mắt là có thể thấy cảnh đường phố thành thị biển trong trí nhớ, không nghĩ tới lại thấy một cảnh tượng kỳ quái. Cổ mộc che trời, dây mây quấn quýt, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh xanh um tươi tốt. Ta sửng sốt sau một lúc lâu, xác định một việc —— ở đây quyết không phải là Hải Duyên Thành, thậm chí không phải bất luận một tòa chủ thành nào, truyền tống của ta xảy ra vấn đề. Cười khổ một chút, không nghĩ tới loại sai lầm cơ hồ không thể xuất hiện này sẽ bị ta gặp phải. Đánh giá mọi nơi, ta chọn một phương hướng mà đi. Không có biện pháp, ai kêu trong trò chơi này không có GM tồn tại đây? Xảy ra chuyện như vậy, ta đều tìm không được người trách cứ, đành phải tự mình nghĩ biện pháp xem xem có lối ra hay không, bằng không, ta cũng chỉ có nước logout đi tìm công ty trò chơi. Đi khoảng chừng mười phút, ta nhận định nơi này là một mảnh rừng rậm nguyên thủy. Trong lòng nhớ lại tất cả những mảnh rừng rậm đã đi qua so sánh một chút, đều không giống. Muốn nói lấy kinh nghiệm “kiếp trước” của ta, địa phương đi qua cũng rất nhiều, nếu như ta đối với nơi đây đều không có ấn tượng, chẳng lẽ là khu quái cao cấp cực xa xôi nào đó? Ta ai thán dưới đáy lòng, sẽ không phải để cho ta mới ra Tân Thủ Thôn, lại phải bị giết quay về chứ? Kỳ quái chính là, ta lại ở chỗ này đi đi dừng dừng hơn nửa tiếng đồng hồ, còn chưa hề nhìn thấy một con quái, trái lại một ít dược thảo, tài liệu trân quý không thường thấy lại thấy không ít. Đáng tiếc ta còn chưa học kỹ năng sinh hoạt, thu thập không được, bằng không sợ là sẽ vui đến mức hôn mê. Lại đi một đoạn về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy một trận động tĩnh trong rừng. Cảnh giác mà dừng lại cước bộ, lại nghe không thấy thanh âm. Ta đứng tại chỗ không dám tùy tiện đi loạn, đang khi đánh giá mọi nơi, chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân hơi hơi động một chút. Mới vừa cảm thấy không đúng, dưới chân mềm nhũn. Phản ứng của ta vẫn rất nhanh, trong trực giác muốn nhảy về phía trước. Thế nhưng đẳng cấp của ta quá thấp, cự ly nhảy cực kỳ hữu hạn, sau cùng vẫn là bất đắc dĩ mà rớt vào trong một cái động lớn chợt xuất hiện trên mặt đất. Ta rơi thất điên bát đảo hơn nửa ngày mới đứng lên được. Ngẩng đầu nhìn, nơi này như là một cạm bẫy đã sớm đào tốt, bốn vách tường rất trơn bóng, động rất sâu, lấy năng lực hiện tại của ta là leo lên không được. Ta giương mắt nhìn cái miệng động cao cao kia, nửa ngày cũng không thể nghĩ ra biện pháp thoát vây. Đang lúc suy nghĩ có nên tự sát quay về Tân Thủ Thôn hay không, chỉ nghe phía trên truyền đến thanh âm loạt loạt xoạt xoạt, chỉ chốc lát sau, một cái đầu nho nhỏ lộ ra. Đó là một tiểu hài tử rất khả ái, tóc vàng nhạt buộc thành thật nhiều bím tóc, ánh mắt tím sáng trong đặc biệt ngây thơ, khi cười liền lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, ở trên trán còn có hai nhánh sừng màu trắng cong cong nho nhỏ giống như trăng non. Nó đánh giá ta một hồi, hỏi: “Anh ở phía dưới làm gì? Chơi vui không?” Ta lắc đầu: “Chơi không vui. Anh không cẩn thận ngã xuống.” Nhóc a một tiếng, lại hỏi: “Vậy muốn em kéo anh lên không?” “Em có thể kéo anh đi lên? Vậy đương nhiên tốt a.” Nhóc con đắc ý cười: “Em đương nhiên có thể kéo anh lên. Không nên nhìn em tuổi còn nhỏ, thế nhưng khí lực em rất lớn. Tiểu Lục bọn họ đều không so bằng em. Bất quá, cha em nói làm việc cho người khác, là phải thu thù lao. Nếu như em kéo anh lên, anh cũng phải giúp em làm một chuyện mới được.” Ta thầm than dưới đáy lòng, quả nhiên là như thế này. Từ ban nãy ta đã đoán được, tình cảnh đặc biệt như vậy, hơn phân nửa là bị ta gặp phải nhiệm vụ nào đó. Sự xuất hiện của nhóc con này cùng yêu cầu của nó, liền càng chứng thực điểm này. “Được a, em muốn anh làm gì?” Nhóc con cắn cắn môi, có điểm ngượng ngùng mà nói: “Cái kia, em kéo anh lên trước lại nói đi.” Đến, này coi như là nhiệm vụ ép buộc trúng thưởng a. Ta thuận theo dây mây nhóc con tìm tới leo lên trên mặt đất, hỏi nó: “Hiện tại có thể nói chưa? Muốn anh làm gì?” Nhóc con cúi đầu, ân vài tiếng, mới nho nhỏ tiếng mà nói: “Em đi ra ngoài chơi, tìm không được đường về nhà. Anh dẫn em đi tìm mụ mụ em đi.” (mụ mụ = momy) Ta hắc tuyến đầy đầu, này là nhiệm vụ niên đại nào a? Mang tiểu bằng hữu về nhà? Trình tự viên thiết kế nhiệm vụ này sẽ không phải là ở chỗ này hoài niệm thời gian lúc nhỏ đấy chứ? “Đinh —— Tiếp nhận nhiệm vụ: Tiểu Đồng lạc đường. Tiểu Đồng ở trong rừng rậm lạc đường, nhờ ngươi dẫn nó về nhà. Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: tìm được mẫu thân của Tiểu Đồng. (3) Thời gian nhiệm vụ: không giới hạn.” Ngươi xem, ta đã nói là nhiệm vụ ép buộc trúng thưởng a, ta còn chưa nói nhận hay không nhận đây, nó liền trực tiếp thêm vào trong bảng nhiệm vụ của ta. Thôi đi, nhóc con này cũng thực khả ái, hơn nữa ta tại địa phương này cũng ra không được, nhiệm vụ này nói không chừng là nơi then chốt ta rời khỏi chỗ này đây. Xem ra lần này là không muốn làm cũng phải làm. “Được rồi Tiểu Đồng, anh mang em đi tìm mụ mụ em. Nhà em ở bên nào, còn nhớ rõ không?” Tiểu Đồng vừa nghe lời nói của ta, lập tức cao hứng mà cười rộ lên: “Em chỉ nhớ rõ em là từ bên kia tới, đi thẳng đi thẳng liền tới đây.” Nó chỉ một phương hướng, ta nhìn qua, trong rừng kia đích xác có một con đường nhỏ bị che dưới cây cỏ. Ta kéo tay nho nhỏ của nó, tìm qua hướng phương hướng kia.
|
Thanh Ca Quyển 2 - Chương 7: Tiết 7 Editor: Toujifuu *** Nhóc con kêu là Tiểu Đồng này dọc theo đường đi hưng phấn không ngớt, khắp nơi “trêu hoa ghẹo cỏ”, cực không an phận, nửa điểm cũng không giống như là tiểu hài tử lạc đường. Ta cũng không lưu tâm, loại nhiệm vụ cổ quái này tuy rằng chưa thấy qua, bất quá đã là nhiệm vụ, đương nhiên sẽ có biện pháp giải quyết, cho dù giải quyết không được, nhiều nhất bất quá cũng chỉ là nhiệm vụ thất bại mà thôi. Đi ước khoảng chừng nửa ngày về phía trước, sắc trời trong rừng rậm dần dần tối xuống. Tiểu Đồng đi đã lâu, cũng không còn tinh thần giống lúc trước, vừa đi vừa ngáp. Sau cùng nhóc con thực sự đi không nổi nữa, liền năn nỉ nghỉ ngơi một đêm ngày mai lại đi. Ta thấy bộ dáng mệt mỏi của nó cũng có chút đáng thương, đáp ứng. Dù sao ta cũng không sốt ruột, thời gian trong trò chơi này không giống với hiện thực, một ngày trong hiện thực là sáu ngày trong trò chơi. Ta ở trong trò chơi tốn ba ngày lên tới cấp mười, ở chỗ này chậm trễ một buổi tối nữa cũng không có gì, bên ngoài mới qua nửa ngày thôi. Tìm phiến đất trống nho nhỏ, ta đốt lên một đống lửa, Tiểu Đồng chỉ ở bên đống lửa tìm một chỗ bằng phẳng liền ngủ. Thân mình nho nhỏ cuộn thành một đoàn, thoạt nhìn cũng thực khả ái. Ta một bên nhìn nó ngủ, một bên đánh giá xung quanh. Trong rừng rậm này thực sự có chút cổ quái, cho dù một đường đều không gặp phải quái vật, nhưng ta cũng không dám bảo chứng ở đây là tuyệt đối an toàn. Cẩn thận đề phòng, ta không bỏ qua bất luận một chút gió thổi cỏ lay nào. Ngay khi ngủ được không bao lâu, ta nghe thấy một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến. Nhìn không chuyển mắt về phía phương hướng kia một hồi lâu, một thân ảnh thướt tha đến gần chúng ta. Người tới là một nữ tử trẻ. Ta đánh giá cô vài lần, trong lòng hiểu rõ, đây hơn phân nửa là nhân vật tương quan đến nhiệm vụ xuất hiện. Nhiệm vụ này xem ra cũng thực phức tạp a, quá trình trung gian chẳng lẽ còn sẽ có khúc chiết nào đó? Nữ tử có một mái tóc màu bạc dài đến đầu gối, dưới sự chiếu rọi của ánh lửa có chút rạng rỡ sinh huy. Cô mặc váy dài vừa người, khuôn mặt rất thanh lệ, thoạt nhìn như một mỹ nữ cổ điển ôn nhu, chỉ là bên thái dương ẩn ẩn lộ ra một đôi sừng nhỏ cong cong tựa như trăng non, màu trắng noãn, không chú ý thực là nhìn không ra. Nữ tử còn chưa đi đến gần, thanh âm mềm đến mức có thể chảy ra nước đã truyền tới trước một bước: “Vị tiên sinh này là từ bên kia rừng rậm tới đi? Xin hỏi khi ngài đi trong rừng rậm, có…” Lời nói của nữ tử còn chưa nói xong, bỗng nhiên thấy nhóc con đang ngủ rất thoải mái trên mặt đất, mạnh dừng lại. Cô tiến lên hai bước, nhìn kỹ một chút, hỏi: “Xin hỏi hài tử này là tiên sinh gặp được ở nơi nào?” Quả nhiên, đây lại là một người tương quan tới nhiệm vụ, bước tiếp theo của nhiệm vụ hơn phân nửa rơi trên người cô. Ta đắc ý với sự “thần cơ diệu toán” của mình, trả lời rất dứt khoát: “Nó là tôi gặp được ở trong rừng rậm, nói là lạc đường tìm không được nhà, tôi đang muốn dẫn nó đi tìm mụ mụ.” Nữ tử nghe xong lời này trong mắt tràn đầy quang mang. Nói: “Vậy quá tốt rồi. Xin đem nó giao cho ta đi.” Nói, nữ tử duỗi tay ra kéo nhóc con. Ta vội vàng đi lên đứng ở trước người nhóc con: “Tôi đáp ứng dẫn nó đi tìm mụ mụ, bây giờ còn chưa tìm được, cô không thể tùy tiện dẫn nó đi.” Nữ tử ngẩn người, nhìn ta khì khì cười vài tiếng, cũng không dây dưa, rất nhanh liền thối lui. Ta cũng không để ý cô, hai người ngồi ở bên đống lửa một đêm, ngày thứ hai trời vừa sáng, ta liền ôm nhóc con lên đường. Cô gái kia đột nhiên mở miệng kêu một tiếng: “Ngươi vì sao khẳng định ta không phải mụ mụ của nhóc con kia như thế?” Ta cười: “Vốn tôi không biết, thế nhưng chính cô đem nó viết ở trên mặt. Cô cũng giống như Tiểu Đồng, nguyên hình đều là y dương thú đi? Tôi trước đây đã nuôi qua một con y dương thú, vì vậy tôi biết chỉ có trên đầu y dương ấu sinh mới có loại sừng nhỏ trắng noãn giống trăng non này, sau khi lớn lên sừng nhỏ này sẽ tự động rụng xuống, bởi vậy trên đầu y dương thú thành niên trơn bóng một mảnh. Cô tuy rằng thoạt nhìn là nữ tử thành niên, thế nhưng chỉ cần nhìn sừng trên đầu cô liền biết, cô căn bản còn chưa thành niên. Một con y dương thú còn chưa thành niên, thế nào có thể sẽ là mụ mụ của Tiểu Đồng đây?” Ta vừa nói xong, cô gái kia cư nhiên nở nụ cười. Cô một bên cười, một bên gật đầu, nói: “Không tồi, ngươi có thể từ điểm khác biệt này trông ra được vấn đề, nói rõ ngươi đối với chúng ta là thực sự phi thường quen thuộc. Ta xác thực không phải mụ mụ của Tiểu Đồng, mụ mụ của nó vẫn còn ở bên kia rừng rậm. Các ngươi theo đường nhỏ này đi tiếp, rất nhanh sẽ nhìn thấy cô ấy.” Sau đó, chúng ta liền theo đường cô gái chỉ tiếp tục đi. Nhóc con một đêm mộng đẹp đã thần thái phi dương hơn. Không bao lâu sau, chúng ta liền thấy được một tòa nhà gỗ trong rừng rậm. Tiểu Đồng đầy mặt cao hứng, kêu to một tiếng “mụ mụ”, vọt thẳng qua. Cửa nhà gỗ chi nha một tiếng mở ra, bên trong một người nữ nhân bình thường trang điểm mộc mạc đi ra. Chỉ liếc mắt một cái nhìn qua cùng những người khác không có gì bất đồng, bất quá chính là bởi vì không có gì bất đồng, mới để cho ta đoán được cô chính là người ta muốn tìm, mà bộ dáng Tiểu Đồng xông hướng cô cũng chứng thực suy đoán của ta. Nữ tử ôm cổ Tiểu Đồng, thân thiết một trận, ngẩng đầu nói với ta: “Cảm tạ cậu đưa Đồng Đồng trở về. Xin mời vào, ta có một kiện lễ vật tặng cho cậu.” Ta theo cô đi vào nhà gỗ, bên trong chỉnh lý rất đẹp. Ta ngồi xuống ghế, mụ mụ của Đồng Đồng đi tới, hai tay kết một cái ấn ký, đối với cái trán của ta điểm một cái, một đạo kim quang bắn thẳng vào trán ta. Lúc này, ta nghe tiếng hệ thống gợi ý vang lên, vội vàng mở ra nhật ký. “Người chơi Du Nhiên vì kiếp trước biểu hiện nổi bật, kích phát chức nghiệp phụ ẩn tàng —— Thần Ngữ Giả. Du Nhiên thông qua khảo kiểm nhậm chức Thần Ngữ Giả, xin hỏi có nhậm chức Thần Ngữ Giả hay không?” Ta nhìn mà không hiểu ra sao, sau cùng vẫn là ở trong gợi ý của hệ thống tìm được giới thiệu của Thần Ngữ Giả: “Thần Ngữ Giả: một trong những chức nghiệp phụ ẩn tàng của phương đông, cấp bậc đặc thù A+, người chức nghiệp này có thể dùng tâm linh giao lưu cùng sinh vật chủng tộc khác, cũng có xác suất nhất định cảm hóa đối phương, khiến nó trở thành đồng bạn trung thành nhất của Thần Ngữ Giả. Khi kỹ năng chức nghiệp là bị động mở ra, hiệu quả của nó sẽ chồng lên trên kỹ năng chức nghiệp chính. Cũng theo số lần cùng thời gian sử dụng mà thăng cấp, mỗi khi thăng một cấp, số lượng đồng bạn có thể triệu sẽ gia tăng, xác suất cảm hóa cũng sẽ dần dần gia tăng.” Giới thiệu như vậy thật sự là mơ hồ, ta xem nửa ngày, phần then chốt nhất vẫn không hiểu ra sao. Bất quá nghĩ đến một cái chức nghiệp ẩn tàng, hơn nữa còn giống như là phần thưởng “kiếp trước” của ta, thấy thế nào cũng đều tốt. “Xác định trở thành Thần Ngữ Giả.” Tiếng nói vừa dứt, noãn lưu tràn lên trên người, ta nhận chức nghiệp thành công. Mở ra bảng nhân vật, ta phát hiện ở hàng chức nghiệp của ta trống rỗng, thế nhưng bên cạnh lại có một loạt chữ nhỏ: (Thần Ngữ Giả.) Đến, chức nghiệp chính còn chưa nhậm chức đây, chức nghiệp phụ đã có trước, lại còn là chức nghiệp không rõ ràng như thế này, tình hình gì cũng đều không nói rõ. Ta lắc đầu, không suy nghĩ nó nữa, dù sao về sau tự nhiên sẽ hiểu rõ tác dụng của Thần Ngữ Giả. Tắt đi bảng hệ thống, phát hiện Tiểu Đồng cùng mụ mụ của nó đang mỉm cười nhìn ta. Thấy ta nhậm chức hoàn thành, cô mới nói: “Thần Ngữ Giả là một chức nghiệp phi thường thần thánh, đã thật lâu không có Thần Ngữ Giả mới xuất hiện. Hy vọng cậu có thể trở thành một danh Thần Ngữ Giả chân chính.” Nói xong, vung tay lên, một đạo bạch quang bao phủ ta, trong nháy mắt ta biến mất tại chỗ.
|
Thanh Ca Quyển 2 - Chương 8: Tiết 8 Editor: Toujifuu *** Thấy hoa mắt, khi ta lần nữa xuất hiện đã đến mục đích ban đầu —— Hải Duyên Thành. Đoàn người rộn ràng nhốn nháo đi lại trên đường phố, từ rừng rậm ít người ở bỗng chốc đi tới thành thị ồn ào náo động, ta nhất thời có chút hoảng hốt. Hồi lâu không tới, tòa thành thị này vẫn được hoan nghênh như thế, nhìn nhìn các sạp hàng sắp xếp bốn phía quảng trường truyền tống cùng tiếng thét to, tiếng mặc cả liên tiếp, khiến cho ta cảm thấy quen thuộc khó hiểu, nguyên lai mấy tháng ta rời khỏi, trong trò chơi này một chút cũng không thay đổi. Hít sâu một hơi, trong không khí mang theo vị biển đạm đạm, tâm tình của ta đột nhiên trong sáng hơn. Truyền tống trận ở trên quảng trường trung tâm thành thị, bốn phía quảng trường chính là vài tòa kiến trúc chủ yếu. Công hội chức nghiệp ta muốn tìm ở một góc trong đó. Công hội chức nghiệp chiếm một vùng đất rất rộng, sáu chức nghiệp lớn trong đó đều có một đại sảnh độc lập bất đồng tiến hành chuyển chức cùng truyền thụ kỹ năng. Liếc mắt một cái nhìn lại, thứ khổng lồ kia thập phần bắt mắt. Ta đi thẳng về phía bên kia, hiện tại chuyển chức là mục tiêu hàng đầu của ta. Bởi vì một hồi biến cố trước đó, ta cũng không biết cái chức nghiệp phụ Thần Ngữ Giả kia có thể có ảnh hưởng đối với việc nhậm chức cung tiễn thủ hay không, trong lòng không khỏi lo lắng. Từ trong sáu đạo cổng vòm cao lớn tìm được cái có chạm khắc trường cung, ta đi tới đại sảnh chức nghiệp cung tiễn thủ. Người trong đại sảnh không nhiều cũng không ít, ngoại trừ một ít tân thủ đang tiến hành chuyển chức, đa số người đều vây quanh bên cạnh đạo sư chức nghiệp học tập kỹ năng, thỉnh thoảng có các loại quang mang màu sắc khác nhau chớp động. Đạo sư phụ trách chuyển chức rất dễ nhận ra, một thân trường sam màu đỏ vạn năm bất biến kia hình như mỗi một chức nghiệp đều như nhau. Ta tìm một đội ít người mà xếp hàng vào, không bao lâu liền đến phiên ta. “Ngươi muốn chính thức nhậm chức là cung tiễn thủ sao?” “Đúng vậy.” “Cung tiễn thủ sơ cấp yêu cầu: nhanh nhẹn 10, lực lượng 4.” Ta mở ra bảng hệ thống, đem điểm thuộc tính cho khi thăng cấp mười tăng 5 điểm trên nhanh nhẹn, lại tăng 3 điểm trên lực lượng, sau cùng 2 điểm tăng ở cảm tri, đồng dạng là tỉ lệ 5: 3: 2. “Cung tiễn thủ là một chức nghiệp quang vinh, chúng ta có thân thủ nhanh nhẹn, hai mắt lợi hại, lấy tiễn trong tay tiêu diệt tà ác, bảo vệ gia viên. Ở thời kỳ thượng cổ, các tiễn thủ cường đại thậm chí có thể dùng một cây cung một mũi tên bắn rơi ngôi sao trên trời, thần linh nơi tầng mây. Nguyện ngươi có thể cùng cung tiễn trong tay tâm linh tương thông, tái hiện tuyệt kỹ thần tiễn thượng cổ.” Theo quang mang chợt lóe trên người ta, nhậm chức của ta kết thúc. Mở ra thuộc tính nhân vật, hai chữ “Học đồ” trong dấu ngoặc phía sau chức nghiệp ta đã biến mất, biến thành “Sơ cấp”, trong hàng kỹ năng cũng nhiều thêm hai kỹ năng: Nhắm Chuẩn (bị động) cùng Ngưng Thần Nhất Kích (cấp 1). Như vậy xem ra, cuối cùng cũng có chút bộ dáng của cung tiễn thủ. Đang nghiên cứu sự biến hóa thuộc tính của mình, ta đột nhiên thấy đèn gợi ý của bảng nhiệm vụ đang chớp động. Kỳ quái, ta không có tiếp nhiệm vụ mới a, thế nào sẽ có gợi ý nhiệm vụ? Đầu đầy nghi vấn mà mở ra bảng nhiệm vụ, một nhiệm vụ chưa hoàn thành đang bày ra trên đó. “Tiếp nhận nhiệm vụ: luân hồi. Xin liên hệ với quản lý viên thương khố, hắn có chuyện rất trọng yếu muốn nói với ngươi. Thời gian nhiệm vụ: không hạn.” Quản lý viên thương khố? Ta nghĩ tới những thương khố mắc đến dọa người đó, ta hiện tại còn chưa có cái thực lực đi mua thương khố kia nha, cũng chưa từng đi qua tiền trang. Vì sao quản lý viên thương khố sẽ tìm ta? Chẳng lẽ là một nhiệm vụ mới? Ta đi ra công hội chức nghiệp, quay người lại liền vào tiền trang bên cạnh. Tiền trang của chủ thành hệ thống này chính là tài đại khí thô, nhìn nhà lầu xanh vàng rực rỡ này, khắp nơi đều lộ ra một cỗ “tài vận”. Người ở đây rõ ràng so với đại sảnh chức nghiệp sát vách nhiều hơn, quản lý viên thương khố cũng có vài người, để tránh khỏi mọi người chật chội. Ta tìm tới một người gần nhất, mới mở miệng, tiểu tử kia liền vẻ mặt rực rỡ mà cười rộ lên: “Du Nhiên tiên sinh đúng không? Ta chờ ngài đã lâu. Đồ của ngài đều ở chỗ này, căn cứ theo ước định, ngài có thể chọn ra từ trong đó ba kiện vật phẩm.” Còn không chờ ta nói cái gì, quản lý viên kia liền ba một tiếng mở ra một cái bảng thương khố, một loạt ô vuông triển khai trước mắt ta, bên trong đặt chỉnh chỉnh tề tề rất nhiều vật phẩm. Ta thận trọng phân biệt, phát hiện mấy thứ này nhìn rất quen mắt, chúng nó cư nhiên là đồ tích trữ trong thương khố cá nhân của Mạc Ly! Ta ngốc lăng, tựa hồ có chút hiểu rõ. Bất luận là nhiệm vụ Thần Ngữ Giả trước đó gặp phải, hay là mấy thứ hiện tại này, đều có chút vị đạo ép buộc trúng thưởng, nhưng thận trọng nghĩ lại lại đều là chuyện tốt. Hai chuyện này khẳng định là thoát không được can hệ với “Mạc Ly”. Chẳng lẽ bởi vì ta là người đầu tiên sử dụng kỹ năng chung cực mà đạt được phần thưởng ẩn tàng nào đó? Hay là một chút bồi thường cho nhân vật bị xóa của ta? Bất luận nói như thế nào, loại chỗ tốt này không cần bỏ lỡ. Trong thương khố của Mạc Ly ta đều là hàng cao cấp a, ngoại trừ một ít tài liệu triệu hoán cao cấp cùng trang bị của ngự thú sư, còn có một số thứ tốt chuẩn bị đưa đi bán đấu giá. Lấy cấp bậc hiện tại của ta mà nói, bất cứ một loại đồ nào trong đó đều không phải là ta hiện tại có thể đánh ra được. Phát tài, phát tài, ta cười đến mức mắt đều sắp nheo lại. Ở trong thương khố thận trọng xem lướt qua một chút, những đồ của ngự thú sư có thể loại bỏ, hiện tại ta đều dùng không được. Trừ những thứ đó ra cũng chỉ có một ít trang bị cùng tài liệu quý hiếm. Thận trọng chọn lại chọn trong một số trang bị, sau cùng ta lấy ra một cây cung cùng một vòng tay trữ vật, một cái vòng cổ. Cung (chưa giám định): đẳng cấp sử dụng 74. Bích Không Hoàn (vòng tay trữ vật cấp A): 120 ô không gian. Đẳng cấp sử dụng: không, buộc định linh hồn. Phong Thần Chi Dực (vòng cổ): dùng đá Phong Linh tỉ mỉ tạo hình mà thành, người đeo sẽ có được sự chúc phúc của Phong Thần. Nhanh nhẹn: +20%, chính xác: +3, kỹ năng phụ thêm: Phong Hành Thiên Hạ (phi hành nửa tiếng đồng hồ tại tầng trời thấp, không thể đồng thời sử dụng thêm bất luận một kỹ năng nào. Mỗi ngày hạn dùng một lần). Đẳng cấp sử dụng: 68, bền: 20(20), buộc định linh hồn. Kỳ thực trong thương khố còn có không ít trang bị cực phẩm, bất quá ta vẫn chọn thanh cung chưa giám định kia cùng hai kiện trang sức. Cung đương nhiên là bởi vì chức nghiệp hiện tại của ta dùng đến, hơn nữa thanh cung này ta nhớ kỹ là ta cùng nhóm Ám Dạ đánh ra được từ trên người một con BOSS rất mạnh, thuộc tính hẳn là phi thường tốt. Mà trang sức vốn là thứ tốt có tiền cũng không mua được, đặc biệt thuộc tính cực phẩm như Phong Thần Chi Dực lại càng khó có được, vòng tay trữ vật cấp A cũng là trân phẩm rất hiếm thấy. Vòng tay trữ vật dưới cấp B dễ tìm, thế nhưng chỉ có 60 ô, so với cấp A 120 ô không phải chỉ chênh lệch một điểm nửa điểm. Tốt nhất chính là thứ này có buộc định linh hồn sẽ không rớt, lại không có hạn chế đẳng cấp, là thứ duy nhất trong thương khố này hiện tại ta có thể dùng. Lưu luyến mà nhìn nhìn những đồ vật tràn đầy một thương khố còn lại, ta biết mấy thứ này lập tức sẽ bị xóa, bao gồm cả một lượng lớn kim tệ kia. Đau lòng a ~~ Nhắm mắt lại, ta nhấn chọn xác định, lúc nhìn lại, thương khố đã trống không, bị thanh lý sạch sẽ, chỉ có ba kiện đồ vật ta chọn ra trơ trọi đặt ở bên trong. Lấy ra Bích Không Hoàn, ta thay vòng tay trữ vật 9 ô của tân thủ trên tay, không gian trữ vật tăng một mảng lớn. Cao hứng mà cười cười, nhìn lại thương khố, ta phát hiện tên của thương khố này biến thành “thương khố cá nhân của Du Nhiên”. Trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ cái thương khố này cũng coi như của ta? Hỏi quản lý viên biết được thực sự để cho ta nhặt không không một cái thương khố cá nhân loại lớn, vận thật may, thế này lại có thể bớt được một số tiền thật lớn. Ta dừng không được vui vẻ, đối với hai kiện thứ tốt hiện tại không dùng được kia hít hít nước miếng, đóng cửa thương khố chuẩn bị đi thăng cấp, để sớm một chút dùng được chúng nó. Vừa quay đầu lại, một bóng người xông qua trước mặt, ta không chú ý thiếu chút nữa bị đụng phải. Còn chưa thấy rõ là ai, thanh âm của một nữ hài tử vang lên ở bên tai: “A, thật xinh đẹp!”
|
Thanh Ca Quyển 2 - Chương 9: Tiết 9 Editor: Toujifuu *** Trong trò chơi có rất nhiều “định luật” hiểu ngầm mà không cần nói ra, trong đó có quan hệ với người chơi nữ chiếm rất nhiều. Đặc biệt nhân vật cấp mỹ nữ, ở trong trò chơi hơn phân nửa sẽ hưởng thụ được sự chiếu cố cùng ưu đãi so với người khác nhiều hơn. Vị trước mắt ta đây, rõ ràng cũng ở trong đoàn này. Nữ hài tử này khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt xinh xắn còn mang theo tính trẻ con, một đôi mắt to lấp lánh, thoạt nhìn ngây thơ lại đáng yêu. Nữ hài tử khả ái rõ ràng là được người nuông chiều, không e dè tiếp cận về phía ta, thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt của ta. Ta bị cô trông đến mức một trận mạc danh kỳ diệu, về sau mới phát hiện người ta nhìn ta chỗ nào, rõ ràng là nhìn chằm chằm bông tai ta đeo trên tai. “Thật xinh đẹp nga, bông tai của ngươi này lấy ở đâu?” Ta không nghĩ tới cô sẽ hỏi trực tiếp như thế, loại vấn đề này đối với người chơi hơi chút hiểu quy tắc ẩn tính của trò chơi mà nói đều biết là không thể tùy tiện hỏi, trừ phi là bằng hữu phi thường tốt. Có lẽ là cho tới bây giờ không ai nói cho nữ hài này về thường thức phương diện này đi, cô hình như tuyệt không cảm thấy bản thân hỏi có gì không đúng. Ta cười khẽ, lắc đầu nói: “Đây là tôi đánh ra.” Trả lời cô một câu, ta không dự định tiếp tục dây dưa với nữ hài xa lạ này nữa, tránh qua cô muốn rời đi. Ai biết nữ hài kia cũng không dự định buông tha ta. Cô duỗi hai tay, ngăn cản ta nói: “Uy, ngươi đừng vội đi a. Bông tai này của ngươi thực xinh đẹp, bán cho ta đi. Bao nhiêu tiền? Ta kêu ca ta cho ngươi.” Ta nhìn cô đánh giá một cái, một thân trang bị ngự thú sư, khoảng chừng hơn cấp năm mươi, có vài món trước đây ta cũng dùng qua, xem như là thứ không tồi. Thoạt nhìn nữ hài này thực có tiền, khoảng chừng ca ca mà cô nói kia coi như cũng là một nhân vật không tồi đi. Đáng tiếc, những thứ này với ta mà nói không có tác dụng gì. “Xin lỗi, bông tai này đối với tôi rất hữu dụng, tôi không dự định bán. Hơn nữa thuộc tính của thứ này cũng không thích hợp cô.” Gật đầu với cô ta, ta nhấc chân liền đi. Nữ hài sửng sốt một chút, kêu to: “Aiz ngươi người này thế nào như vậy a, không phải chỉ là đôi bông tai thôi sao? Ngươi một đại nam nhân đeo cũng không cảm thấy kỳ quặc sao? Bán cho ta a, ta cho ngươi nhiều tiền hơn chút còn không được sao? Bông tai này xinh đẹp như thế, ngươi mang quá lãng phí.” Ta hắc tuyến đầy đầu, nữ hài này là thật không hiểu hay là cố ý? Đây là trò chơi a, những trang sức này trọng yếu ở chỗ không phải có đẹp hay không, mà là thuộc tính có tốt hay không mới đúng đi? Ai quy định nam nhân thì không thể mang bông tai? Nếu như người khác có được loại bông tai cực phẩm này như ta, không ai sẽ bởi vì nam nhân mang không đẹp liền không mang. Ở trong cảm nhận của ta, thuộc tính là truy cầu đệ nhất, có đẹp hay không chỉ là vấn đề thứ yếu. Chẳng lẽ đây là sự khác nhau giữa người chơi nam cùng người chơi nữ? Tiểu cô nương này hình như truy cầu chỉ là đẹp. Ta lại nhìn cô hai cái, đích xác thực khả ái, đáng tiếc là tên gà mờ. Aiz, xem ra người chơi nữ như Tiểu Vũ có thể cùng người chơi nam địa vị ngang nhau thực sự là quá ít. Lắc đầu, ta cũng không nói lời nào, trực tiếp đi ra phía ngoài. Không đi được hai bước, lại ngừng lại. Lúc này, là hai nam nhân chặn lối đi của ta. Hai người đều là kiếm sĩ, cấp bậc hẳn là đều qua sáu mươi, một bên ngăn ở trước mặt ta, một bên cười với nữ hài tử kia, một bộ dáng hộ hoa. Ta một trận buồn cười, hai vị này muốn làm gì? Sứ giả hộ hoa? Hay là chuẩn bị giúp vị tiểu thư kia cường mua cường bán? Chẳng lẽ bọn họ đã quên nơi này là khu an toàn của chủ thành? Tuy rằng đẳng cấp của ta không cao, bất quá tại loại địa phương không thể động võ này, ta ít nhất có trên năm loại biện pháp thoát khỏi bọn họ. Mà hai vị này thoạt nhìn như là muốn ở trước mặt mỹ nữ hiển lộ một chút, một trận oán giận đối với ta: “Ngươi người này thế nào không biết tốt xấu như thế? Nga Mi Nguyệt tiểu thư coi trọng bông tai của ngươi là chuyện tốt a, giá chúng ta ra khẳng định cho ngươi kiếm được số tiền lớn, bất quá chỉ là một đôi bông tai mà thôi, làm gì nhỏ mọn như vậy? Ngươi có còn là nam nhân hay không?” Một tên khác nói tiếp: “Tiểu huynh đệ, xem đẳng cấp của cậu hẳn là không cao đi? Tôi nghĩ đẳng cấp của đôi bông tai này cũng không cao mới đúng. Tuy rằng loại trang sức bông tai này đích xác hiếm thấy, bất quá dù sao cũng không phải thứ đẳng cấp cao, thuộc tính cũng sẽ không quá tốt. Chúng tôi sẽ cho cậu giá cả gấp hai thị trường để mua đôi bông tai này, tính ra cậu vẫn rất có lời. Cậu suy nghĩ một chút được không? Chúng tôi là người của Trường Thiên Môn, quyết sẽ không nuốt lời.” Uy hiếp dụ dỗ cùng tiến, hai vị này thật đúng là ra sức. Trường Thiên Môn ta có chút ấn tượng, hình như là một bang hội khá lớn của vùng Hải Duyên Thành này, lão đại bọn họ hình như kêu Thu Thủy Trường Thiên, trước đây còn từng có chút giao tình cùng Diệu Dương. Nữ hài này là muội muội hắn? Nhớ kỹ Thu Thủy Trường Thiên thực biết làm người a, thế nào có người muội muội quy củ gì cũng không hiểu đây? Ta lần nữa lắc đầu: “Bông tai tôi sẽ không bán. Các người vẫn nên tìm cái khác đi. Trong hội đấu giá hẳn là sẽ có bông tai đẹp, các người có thể mua một đôi.” Hai vị này khoảng chừng không nghĩ tới báo ra danh hào của Trường Thiên Môn, ta một tên tiểu nhân vật cấp mười này cũng không bán cho bọn họ. Sắc mặt hai người có chút khó coi, tiểu “công chúa” được bọn họ che chở kia không khỏi kêu to lên: “Ngươi người này thực sự là keo kiệt đến tận nhà. Cái bông tai rách nát đó, ngươi hiện tại đưa cho ta ta còn không muốn đây.” Tiểu cô nương được người sủng khoảng chừng đều là yếu ớt như thế này đi? Trước đây Mộng Điệp tựa hồ cũng là dạng này. Ta bất đắc dĩ, không muốn gây phiền phức, không nói một lời mà đi ra bên ngoài. Bởi vì là khu an toàn, bọn họ cũng biết không thể động võ, ngăn không được ta, đành phải trừng mắt nhìn ta biến mất ở trong dòng người nơi quảng trường. Một nhạc đệm nhỏ như vậy ta không để ở trong lòng, nhìn nhìn thời gian cũng không còn sớm, ta tìm một góc logout. Tiến vào trò chơi gần một ngày, ta cuối cùng cũng xem như lên tới cấp mười. Ta tính toán Tiểu Lộ mấy nhỏ vào trò chơi còn phải trước tiên ở trong Tân Thủ Thôn lên tới cấp mười, khoảng chừng phải trên dưới hai ngày, ta thừa cơ hội này thăng nhiều cấp chút, chờ mấy nhỏ đi ra ta có thể mang theo mấy nữ hài tử đi chơi khắp nơi, hoặc là làm chút nhiệm vụ. Nữ hài tử a, đối với thăng cấp đơn điệu khẳng định không có hứng thú, khoảng chừng chỉ có làm nhiệm vụ mới là lạc thú lớn nhất của mấy nhỏ.
|
Thanh Ca Quyển 2 - Chương 10: Tiết 10 Tác giả: Thanh Ca Editor: Toujifuu *** Rời khỏi trò chơi, bên ngoài trời đã tối. Ta tắm rửa qua loa một chút, lục lọi ra mì gói trong tủ lạnh. Lấy nơi tay lại do dự một chút, nhớ tới lời Tiểu Lộ nói ngày đó, tựa hồ bỏ bê bản thân như thế đích xác có chút không thích hợp. Khó có được ngày hôm nay có tâm tình làm cơm, liền ăn ngon một chút đi. Thức ăn ngày đó Tiểu Lộ mang đến còn một chút, tìm ra mấy củ khoai tây, củ cải cùng cà rốt, ta chuẩn bị nấu một nồi cà ri. Thứ này ăn ngon lại thuận tiện, không bao lâu sau trong phòng liền bốc lên hương vị. Đinh —— Ta đang ăn cao hứng, điện thoại đột nhiên vang lên. Người sẽ tìm ta không nhiều, từ sau khi tốt nghiệp đại học, ngoại trừ hai người bạn cơ bản không ai sẽ tìm ta. Mà hai người bọn họ cũng bởi vì công tác đã rất lâu chưa gọi điện thoại tới. Hiện tại người sẽ gọi điện thoại cho ta, ta không cần đoán cũng biết là ai. “Tiểu Lộ, các em đã chuẩn bị xong?” “Ca, anh thật lợi hại, không cần nghe cũng biết là em. Hoặc là em nên nói bằng hữu của anh quá ít?” “Tiểu nha đầu, nếu như em tiếp tục chê cười anh, vào trò chơi các em liền tự mình chơi đi.” “Được được được, là em không đúng, được rồi chưa? Ca, anh thật nhỏ mọn, chỉ đùa một chút cũng không được. Được rồi, mũ giáp của chúng em đều đã chuẩn bị xong, sáng mai chúng em liền vào trò chơi. Ca anh có kiến nghị gì hay không?” Ta không tiếng động mà cười cười, biết ngay mấy nhóc gà mờ này không có khái niệm gì, may mắn ta sớm đã có chuẩn bị. “Anh lát nữa truyền một phần tư liệu cho em, trước khi các em vào trò chơi xem trước một chút. Bên trong có phương pháp thao tác cơ bản cùng giới thiệu trò chơi, còn có một ít kinh nghiệm của anh. Xem rõ trước đối với các em khi vào trò chơi có chỗ rất tốt. Đặc biệt đoạn thêm điểm cùng chọn chức nghiệp, nhất định phải nghiêm túc xem, đây là cơ sở để các em ở trong trò chơi có thể chơi vui vẻ hay không.” “Em biết ngay, ca anh cẩn thận tỉ mỉ nhất. Cảm tạ ca ca. ^^ ” Thanh âm ngọt mĩ của Tiểu Lộ khiến cho tâm tình của ta cũng sáng sủa hơn. Tốt a, mấy nhóc gà mờ muốn vào trò chơi, ta người giám hộ này xem ra phải nắm chắc mới được. Ăn xong cơm tối, ta từ bỏ dự định lên giường ngủ một giấc, lần nữa tiến vào trò chơi. Lần này đăng nhập, ta xuất hiện tại địa phương logout. Nơi này là một hẻm nhỏ bên cạnh công hội dong binh của Hải Duyên Thành (dong binh = lính đánh thuê), ta đi ra vài bước, liền đi vào trong công hội. Hiện tại có chút muộn, người ở đây rõ ràng so với trước ít hơn một chút. Ta vui vẻ không ai chen chúc với ta, chậm rãi xem lướt qua bảng nhiệm vụ. Vừa mới nhậm chức, nhiệm vụ thích hợp ta làm không nhiều. Tìm nửa ngày, ta phát hiện một nhiệm vụ thu thập vỏ cua, vừa vặn cùng mục tiêu ta nguyên bản định ra tương hợp, tuy rằng thù lao thực sự không nhiều, ta cũng dứt khoát nhận. Kiểm kê một chút đồ trong vòng tay, còn có hơn một ngân tệ, đây là toàn bộ gia tài của ta. Tính toán một chút, chút tiền ấy còn đủ cho ta mua vài bó tiễn, như vậy có thể ở bên ngoài lâu hơn (mà ko cần phải chạy về mua tiễn bổ sung do hết tiễn). Đang tính toán, ngẩng đầu liền nhìn thấy “người quen”. Cười khổ, đây thật đúng là quá không khéo, thế nào ta đi đến đâu cũng đều sẽ gặp phải vị Nga Mi Nguyệt tiểu thư kia đây? Nhìn bên người cô lại nhiều thêm vài người, trong đó một người đạo sĩ mặc đạo bào cao cấp tao nhã hơn phân nửa chính là ca ca cô Thu Thủy Trường Thiên đi. Ta cúi đầu, dự định thừa lúc bọn họ còn chưa chú ý tới ta, nhanh nhanh chuồn đi, miễn gây phiền phức. Đáng tiếc vận khí thực sự không tốt, còn chưa đi ra khỏi đại sảnh, đã bị người nhận ra. “A, là ngươi!” Ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Nga Mi Nguyệt kia đang ở trước mắt, hai vị sứ giả hộ hoa A cùng B kia còn đi theo phía sau cô, trừng ta. “Nguyệt Nguyệt, em quen biết tiểu huynh đệ này?” Thu Thủy Trường Thiên đi tới, có chút kỳ quái mà nhìn về phía ta. Bởi vì sợ bị người cáo trạng, ta giành mở miệng trước: “Nga Mi Nguyệt tiểu thư lúc ban ngày muốn mua bông tai của tôi, tôi không đồng ý. Chúng tôi cũng không thể nói có quen biết. Vị này chính là Thu Thủy Trường Thiên môn chủ đi? Thật cao hứng được gặp anh.” Ta không kiêu ngạo không siểm nịnh mà chào hỏi, Thu Thủy Trường Thiên ngược lại cũng thực có phong độ, đáp lễ nói: “Nguyên lai là như vậy. Vậy thật đúng là hữu duyên. Nguyệt Nguyệt, em không mang đến phiền phức gì cho vị tiểu huynh đệ này chứ?” Nga Mi Nguyệt trề môi nhỏ, liếc ngang ta một cái, nói với Thu Thủy Trường Thiên: “Em mới không có đây. Rõ ràng là người kia quá keo kiệt.” Thu Thủy Trường Thiên cười, hắn biết, muội muội của hắn bị làm hư, rất nhiều chuyện đều chưa rõ ràng, cô nào biết đâu rằng một đôi bông tai thuộc tính tốt ở trong trò chơi trân quý bao nhiêu. Người chơi cấp thấp này không muốn bán, hơn phân nửa cũng là bởi vì thuộc tính của đôi bông tai này rất tốt. Nói như vậy, tiểu muội nhà mình hơn phân nửa vô lễ với người khác, huống hồ còn có hai tên cho tới bây giờ đều chỉ giúp cô nói chuyện ở một bên, lại càng có khả năng. Thu Thủy Trường Thiên lập tức chân thành cười áy náy với ta: “Vị tiểu huynh đệ này, thực sự ngượng ngùng, Nguyệt Nguyệt nhất định đã vô lễ với cậu.” Ta xua tay: “Cũng không có gì. Sớm đã nghe nói Trường Thiên môn chủ tao nhã hữu lễ, ngày hôm nay xem ra quả thế. Lệnh muội không làm gì đối với tôi, anh không cần nhận lỗi. Nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước.” Nói xong, ta cũng không chờ hắn trả lời, xoay thân liền đi, mấy người Thu Thủy Trường Thiên cũng không ngăn cản. Ta tự nhận không muốn có quá nhiều tiếp xúc cùng bọn họ những nhân sĩ “cao cấp” này, không nghĩ tới Thu Thủy Trường Thiên lại ở sau lưng nhắc tới ta. “U Tuyền, nhìn ra cái gì không?” “Cậu ta chỉ có cấp mười, xem ra đích thật là mới từ Tân Thủ Thôn đi ra.” “Tân thủ sao? Tôi thấy không giống. Cậu ta thoạt nhìn không quá giống như tân thủ, tựa hồ đối với trò chơi này rất quen thuộc. Nhìn ánh mắt của cậu ta, tôi cảm thấy trước đây hơn phân nửa cậu ta đã thấy qua tôi. Tân thủ sẽ không đối với tôi một môn chủ nho nhỏ an phận này hiểu rõ như thế. Nói không chừng là xóa nhân vật luyện lại. Cậu ta trước đây có lẽ là người rất lợi hại cũng không chừng.” Thu Thủy Trường Thiên nhìn bóng lưng càng chạy càng xa, nghiền ngẫm mà nói. ******************** Bọn họ ở sau lưng nói cái gì ta không biết, hiện tại ta một lòng một dạ đều đặt ở trên người những tên nhóc hoành hành không cố kỵ ở trước mắt này. Hải Duyên Thành là một tòa thành thị ven biển, ra cửa nam không xa chính là một bãi biển hẹp dài. Cát mịn vàng kim cùng nước biển xanh lam cấu thành một phong cảnh mỹ lệ, được người bầu thành một trong thập đại mỹ cảnh của 《 Thế Giới 》. Mà từ bãi cát hướng đông, ở sau một mảnh loạn thạch, còn có một khu vực rất lớn tất cả đều là khối đá tán loạn, ở đây chính là thiên hạ của những con cua này. Lớn nhỏ đủ loại. Bởi vì cái đầu của đám nhóc này quá nhỏ, vì vậy không được các kiếm sĩ yêu thích. Mà một thân vỏ cứng của chúng nó lại khiến cho cung tiễn thủ cùng đạo tặc rất khó chịu, số lượng tuy nhiều thế nhưng phân bố tương đối tản mát, đạo sĩ cũng không thích, bởi vậy ở đây liền thành nơi ít người lui tới. Ta sở dĩ chọn nơi đây, chính là nhìn trúng ít người, không ai đoạt quái với ta, có thể an tâm luyện cấp. Đương nhiên, ta còn có một tâm tư khác, không chỉ đơn giản là luyện cấp. Có chút đắc ý bản thân có thể nghĩ ra được địa phương tốt như vậy để rèn đúc chính mình, ta một đường ngâm nga đi đến mục đích. Nguyên tưởng rằng địa phương một người cũng không có, ta lại thấy một thân ảnh xa xa đưa lưng về phía ta, đang giết đến hăng say. Đầu mi ta nhảy nhảy, cư nhiên để người ta đoạt trước. Xem trang bị của người kia, ta đoán đẳng cấp anh ta hơn phân nửa cũng không cao, cho nên mới sẽ tới nơi này. Ta thận trọng nhìn một hồi phương pháp xuất thủ cùng giết quái của anh ta, bỗng nhiên phát hiện tên này nói không chừng cũng ôm tâm tư đồng dạng với ta đây. Xem ra người thông minh không chỉ có một mình ta a.
|