Giữa Hè
|
|
Nhược Tinh Quyển 2 - Chương 17 Qua tháng 3, tiết trời dần dần ấm lại, ở trên tầng 12 phòng 1125 tòa nhà Lâm Hồ cảnh viên, giờ phút này Tô Việt ở trong phòng có trang bị hệ thống lò sưởi đang sửa sang lại tư liệu, bên cạnh đó là một nhân vật khác, vẻ mặt buồn bực ngồi trên ghế sô pha. “Tiểu Việt, ngươi nói thử xem, chúng ta hiện tại là quan hệ gì hả? Ngươi còn cùng ta xa lạ như vậy, ngụ ở chổ ta không phải thuận tiện hơn sao, không nên dọn ra ngoài vậy chứ.” La Mân có chút buồn bực, người yêu mà cố ý phải đi ra ngoài thuê phòng ở, nói như thế nào đều không chịu ở nhà mình. Tô Việt một bên sửa sang lại tư liệu, một bên bình tĩnh nói “Sao ta có thể ở chỗ ngươi được a? Lỡ như ngày nào đó không cẩn thận bị Tư Việt nhìn thấy điều gì, ngươi làm sao đây? Hơn nữa, ba mẹ của ngươi đều chưa biết chuyện chúng ta cùng một chỗ mà phải không? Ngày nào đó bị mẹ ngươi bắt gặp lần nữa, ngươi nói như thế nào.” La Mân đến bên Tô Việt ngồi xuống, hi cười nói “Bị bọn họ nhìn thấy càng tốt, khỏi mắc công ta lãng phí thời gian giải thích.” Tô Việt mắt liếc hắn một cái, thản nhiên nói “Ngươi không sợ bệnh tim của mẹ ngươi tái phát nữa sao a, cho dù nói như thế nào, đó cũng là mẹ ngươi, ta xem hay là thôi đi, tách ra ở riêng, ta cảm thấy được an toàn hơn.” Chuỵên hai người bọn họ, cha mẹ La Mân đến bây giờ vẫn chẳng hay biết gì, cũng không biết chuyện bọn họ gặp lại sau nhiều năm, đó cũng là việc mà La Mân cảm thấy vô cùng áy náy, tuy rằng hắn không nói, thế nhưng trong lòng vì sự săn sóc ân cần của tình nhân như thế mà cảm thấy đau lòng. “Tiểu Việt.” Hắn đem đầu ghé vào trên vai Tô Việt, rầu rĩ nói “Thực xin lỗi, bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ tìm thời điểm thích hợp, ta sẽ đem chuyện của chúng ta nói cho họ biết hết, nếu ta đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ giữ lời, cả đời này, ta cũng sẽ không buông ra tay ngươi.” “Đi chỗ khác, ta đây đang rất bận rộn, đừng quấy rối.” Tô Việt tuy rằng trên mặt biểu hiện rất không để ý, trong miệng lạnh lùng vội vàng xua đuổi La Mân, nhưng vẫn là cảm thấy rất ngọt ngào. La Mân đảo nhanh mắt một cái, hắn trong miệng “Vâng, vâng” đáp ứng, nhưng đôi tay lại lặng lẽ ôm lấy thắt lưng tình nhân, nhẹ nhàng hôn lên cổ Tô Việt. Tô Việt vẫn điềm tĩnh không để ý đến hắn, mặc kệ tên sắc lang ngốc nghếch kia, hy vọng tự hắn thấy mất mặt, biết điều mà tránh ra mình, chính là hắn đánh giá thấp độ dày của da mặt La Mân. La Mân gặp Tô Việt thờ ơ, không khỏi thầm cười, đột nhiên lần tay xuống phía dưới tìm kiếm, Tô Việt phát hiện ý đồ của hắn, lập tức cầm tay hắn lại, ném cho hắn một cái nhìn cảnh cáo. La Mân hắc hắc rút tay về, cố tình thành thật nghiêm trang ngồi ở phía sau hắn, Tô Việt nheo nheo mắt lần nữa, tiếp tục công việc trong tay, La Mân lặng lẽ nhích lại gần Tô Việt từng chút, ah, không bị phát hiện, gần thêm một chút nữa, ân, vẫn chưa chú ý, thẳng đến hắn toàn bộ thân thể hắn đều áp sát vào lưng Tô Việt, thân thể Tô Việt mới cứng còng lên. “Ngươi quậy cái gì a, còn quấy rối nữa, ta đá ngươi ra bên ngoài đó nha.” Một câu còn chưa nói xong, đã bị La Mân ngăn ở trong miệng, lúc đầu Tô Việt còn phẫn nộ phản kháng, nhưng chỉ trong chốc lát, đã bị La Mân hôn đến độ ý loạn tình mê, chỉ cảm thấy chính mình tim đập gia tốc, nhiệt huyết sôi trào, thêm một bàn tay ma quỷ của La Mân, không biết khi nào thì mở ra khóa quần phía trước, tham vào bên trong, cầm lấy phân thân khẽ ngẩng đầu của mình, chậm rãi di chuyển lên xuống. “Ngô.” Tô Việt chỉ kịp phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, tiếng thứ hai lập tứcliền bị La Mân nuốt vào trong bụng, hôn đến độ thở dốc liên tục, lại thêm một luồn khoái cảm từ bụng dâng lên, rất nhanh liền quăng mũ cởi giáp, liên tục xin tha. Cơ thể sau khi đạt cao trào vô lực mà mềm yếu, Tô Việt bị La Mân trút bỏ hết quần áo, ôm trọn vào trong ngực, La Mân theo ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc cao mới, chậm rãi vẽ loạn ở phía sau Tô Việt. Tô Việt nửa híp mắt, sắc mặt ửng đỏ “Ngươi thật sự là hỗn đản.” Mặc dù bị Tô Việt giận dữ mắng như vậy, nhưng nghe vào trong lổ tai La Mân, không có nghe được nửa điểm hận ý chút nào, ngược lại có vài phần ý tứ hàm xúc làm nũng hơn. La Mân khẽ nở nụ cười “Hỗn đản liền hỗn đản, có thể có người cố tình thích hỗn đản nha.” Tô Việt đang nghĩ định mắng hắn thêm vài câu, nhưng đúng lúc này, một cái lửa nóng ngang nhiên thẳng tiến trong cơ thể của mình, lời định nói ra đều trở thành một tiếng rên rỉ thật dài. Tiến vào rồi lại xuất ra, mấy lần qua đi, Tô Việt chỉ cảm thấy từng trận tê dại, khoái cảm chồng chất càng ngày càng nhiều, giống như không thể tiếp nhận thêm được nữa đều hướng trước người phóng ra. La Mân yêu nhất chính là nhìn ngắm dáng vẻ khêu gợi khi động tình của Tô Việt, mặt nạ lạnh lùng bị xé rụng, hoàn toàn trầm mê trong vòng xoáy nhục dục, ánh mắt nhu tình cực độ, hết lần này đến lần khác gọi to tên của mình thanh âm không hề bướng bỉnh, mà là gần như mang theo ý tứ hàm xúc cầu xin tha thứ “A Mân, chậm một chút, ta chịu không nổi.” Tiếng nức nở k éo thật dài. La Mân cũng không định dễ dàng buông tha Tô Việt, cố ý ma sát ra vào ở nơi mẫn cảm kia trong cơ thể hắn, càng khiến Tô Việt rên rỉ không thôi, muốn thoát ra khỏi sự tra tấn ngọt ngào này, một giây sau lại bị nhanh chóng nắm chặt, căn bản vô lực thoát khỏi. Theo gia tốc luật động của La Mân, Tô Việt nhịn không được hét ầm lên, nháy mắt điện quang hiện lên, Tô Việt cùng La Mân đồng thời bùng nổ dục hỏa bên trong. Tô Việt không còn chút khí lực được La Mân ôm vào phòng tắm, toàn thân bị lột sạch sẽ bỏ vào trong nước, La Mân cũng ngồi xuống, đem Tô Việt ôm vào trong ngực, từng chút từng chút tiến hành tẩy trừ cho hắn. “A Mân, bỏ ra.” Tô Việt kinh giác cảm thấy có cái gì cứng rắn lại để ở phía sau mình, không khỏi la hoảng lên, vội vàng trốn đi, chính là toàn bộ thân thể đều bị La Mân ôm gọn trong ngực, làm sao có thể trốn đi được. Chậm rãi theo dòng nước, La Mân lần thứ hai tiến vào trong cơ thể Tô Việt. sau huyệt cực độ mẫn cảm của Tô Việt lại một lần nữa bị La Mân dâng trào đẩy vào, theo mỗi động tác của La Mân, Tô Việt chịu đựng không nổi khóc nức nở lên, nước mắt thành chuỗi theo gương mặt tuấn tú rơi xuống trong nước. Mặc dù là khóc, thế nhưng đôi tay Tô Việt trước sau luôn gắt gao ôm chặt bả vai kiên cố của La Mân, không có một chút ý tứ muốn đẩy khai hoặc thả lỏng, càng về sau, hắn càng ghé vào trên vai La Mân nhỏ giọng khóc nức nở lên, La Mân một bên dỗ dành, nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ hắn, một bên động tác không ngừng mạnh mẽ hơn. Đúng lúc này, thân thể Tô Việt đột nhiên cứng đờ, cắn thật mạnh trên vai La Mân, theo sau đó, thân mình mềm oặt ngã vào trong lòng, ngực La Mân. La Mân biết Tô Việt lại đạt tới cao trào, lập tức nhịn không được, động tác cũng nhanh hơn, gắt gao ôm lấy bảo vật của mình, phóng toàn bộ lửa nóng trong cơ thể hắn. Nhìn người yêu ngủ say, La Mân thỏa mãn hôn nhẹ lên tóc hắn, từ phía sau ôm lấy hắn, nặng nề tiến nhập mộng đẹp. La Mân lần thứ hai tỉnh lại đã là đèn rực rỡ mới lên, hắn nhìn đồng hồ, chậm rãi ngồi dậy. “Mấy giờ rồi?” Tô Việt mơ mơ màng màng lật người lại, buồn ngủ mông lung hỏi. “Ngươi ngủ tiếp một lát nữa đi, ta nấu cơm cho ngươi.” La Mân hôn phớt lên môi hắn, lướt nhanh đi lên. Mấy món ăn thơm phức được dọn lên, mặc dù là bữa ăn sáng, nhưng La Mân tay nghề không kém, toàn bộ rất đầy đủ hương vị Lúc Tô Việt đi ra khỏi phòng, nhìn đến chính là một hình ảnh như vậy, trên bàn xanh xanh, đỏ đỏ. “Nhanh ăn đi, ta biết ngươi đói bụng rồi.” La Mân cười bới thêm một chén nữa, đưa cho Tô Việt, có điểm kiêu ngạo nói “Thế nào? Có đạt yêu cầu không?” Tô Việt đem một hơi đồ ăn bỏ vào trong miệng, trên gương mặt lãnh tuấn hơi hơi lộ ra mỉm cười “60 điểm.” La Mân buồn bã nói “A? Khó ăn như vậy sao? Ta chính là chuyên môn đi theo mẹ ngươi học, thực khó ăn vậy sao?” Hắn cau mày, gắp một miếng, rất ngon a. Thì ra cố ý cùng mẹ học, ta nói hắn như thế nào lại làm được hương vị như vậy, Tô Việt trong lòng cảm động, lập tức đã đem tra tấn ác liệt lúc ban ngày của La Mân quẳng đi mất tiêu, tuy rằng thắt lưng vẫn như cũ còn ê ẩm, nhưng trên mặt lại trước sau luôn mang theo tươi cười. La Mân thấy Tô Việt từ từ ăn, không khỏi cao hứng vạn phần, cũng bưng bát, đúng lúc này, di động đặt ở túi quần vang lên, hắn hơi hơi nhăn mày mày, lấy điện thoại di động ra xem. Vừa nhìn đến dãy số, La Mân không khỏi đứng lên, nhìn thoáng qua Tô Việt, hơi hơi có chút bất an tiêu sái đến phòng bếp, thấp giọng hỏi “Là Giai Giai a? Đã xảy ra chuyện gì?” “Ngươi nói cái gì? Tư Việt phát sốt? Sao lại như vậy? Ngày hôm qua đưa nó đến chỗ ngươi không phải rất khỏe sao?” “Cái gì? Ban đêm bị cảm lạnh sao? Hiện tại nó ở đâu? Được, ta lập tức qua đi.” Đi ra phòng bếp, La Mân có chút bất an nhìn về phía Tô Việt, Tô Việt thản nhiên nói “Nếu có việc gì thì cứ đi đi.” La Mân áy náy lại gần hôn hắn một cái, “Thực xin lỗi bảo bối, Tư Việt phát sốt, ta đưa hắn đi bệnh viện, chờ hắn khám bệnh xong, ta lập tức sẽ trở lại.” Nói xong, cơm cũng không kịp ăn, vội vàng mặc quần áo, đi ra ngoài. Lúc đại môn đóng cửa, bên môi Tô Việt hiện lên một tia cười khổ, hôm nay, La Mân chắc là không về được.
|
Nhược Tinh Quyển 2 - Chương 18 Khi La Mân đuổi tới nhà Giai Giai, Tư Việt tựa vào trong lòng mẹ, toàn thân phát sốt đỏ bừng, Giai Giai vừa thấy La Mân vào cửa, nước mắt tuy rằng chưa rơi xuống, nhưng thanh âm vô cùng khẩn trương, mang theo khóc nức nở “A Mân, giữa trưa ta cho Tư Việt uống thuốc rồi, không biết sao bây giờ lại nóng lên.” La Mân sờ trán đứa con, nóng đến dọa người, trong lòng nhiều ít cũng sợ lên, nhưng hắn không thể ở trước mặt vợ cũ biểu hiện quá nhiều lo lắng, đưa tay ôm lấy đứa con vào trong ngực, trấn định nói “Giai Giai, lấy áo khoác phủ thêm cho Tư Việt, đi bệnh viện.” Giai Giai bối rối tìm được áo khoác của đứa con, vội vàng đi theo sau La Mân xuống lầu. Mười phút sau, chạy tới bệnh viện nhân dân cách nơi đây gần nhất. “39 độ 8, các ngươi làm gì vậy, đứa nhỏ nóng lợi hại như vậy, mới nhớ tới đưa bệnh viện, may mà đến sớm, nếu đến trễ thêm một chút nữa sẽ thành viêm phổi, các ngươi làm sao bây giờ.” Bác sĩ phụ trách nhi khoa bất mãn răn dạy La Mân cùng Giai Giai. La Mân không nói được một lời cầm lấy đơn thuốc, đi đến chỗ bán thuốc, Giai Giai ôm đứa con, lo lắng chờ ở hành lang nghỉ ngơi khu nội. “Con không chích, không chích đâu.” Tư Việt vừa thấy cô hộ sĩ cầm kim tiêm tiến lại gần, “Oa” khóc lớn lên, La Mân nhẹ nhàng dỗ ngọt đứa con “Nếu con không chích, bệnh của con làm sao có thể hết được, Tư Việt chúng ta là hảo hài tử, chờ hết bệnh rồi, ba ba dẫn con đến khu vui chơi thiếu nhi được không?” Tư Việt nức nở “Ba ba gạt con, lúc trước ba đã nói dẫn con đi nhưng ba ba có dẫn con đi đâu.” La Mân trong lòng có chút chua xót, không khỏi gượng cười vỗ về đứa con “Ba ba thật không tốt, cư nhiên xấu lâu như vậy, cục cưng nghe lời, ba ba lần này nói sẽ giữ lời, nhất định dẫn con đi.” Tư Việt nhìn nhìn Giai Giai nức nở “Con muốn có ma ma cùng đi nữa.” Trên mặt Giai Giai cùng La Mân đồng thời lộ ra vẻ mặt xấu hổ, La Mân nhìn thoáng qua Giai Giai, nhỏ giọng nói với đứa con”Được, ma ma cũng đi, chỉ cần Tư Việt khỏe lên, ba ba liền dẫn hai mẹ con đi nhé.” Tuy rằng biết rõ những lời này của chồng trước là hống đứa con vui vẻ, chính là không hiểu sao lòng Giai Giai lại dao động, nàng hơi hơi nhăn mày, ôn nhu nói với Tư Việt “Tư Việt nhà chúng ta rất dũng cảm nha, không phải con sùng bái nhất chú giải phóng quân sao? Chú giải phóng quân chích cũng không khóc.” Tư Việt được cha mẹ dỗ dành, cuối cùng là không hề khóc nháo, mà khi hộ sĩ đem kim tiêm thuốc hạ sốt châm vào mông, vẫn là kêu nho nhỏ một tiếng, nước mắt ào ào chảy xuống. Cô hộ sĩ rút kim tiêm ra, cao hứng khen ngợi “Thật là một anh bạn nhỏ dũng cảm nha.” Nàng xoay người lấy vòng da bó buộc cổ tay nhỏ bé của Tư Việt, Tư Việt sợ hãi thu tay về, nhìn cha mình “Ba ba, đau ” La Mân lần này không có dỗ ngọt hắn, hắn ấn mạnh lên tay đứa con, để hộ sĩ từ từ đem kim đẩy sâu vào mạch máu thật nhỏ đứa con, trong lòng đau đến “Thình thịch” thẳng khiêu, mặt gượng cười dỗ dành đứa con đang khóc lên “Rất nhanh sẽ không đau, Tư Việt chúng ta rất dũng cảm nha.” Khi hộ sĩ đem kim tiêm cố định xong, lấy đi vòng da buộc tay Tư Việt, La Mân mới giật mình giác chính mình ra một thân mồ hôi lạnh. Một lúc sau, Tư Việt rốt cục yên tĩnh trở lại, ghé vào trong lòng ngực La Mân, một đôi mắt to đen láy, trộm nhìn cha mẹ mình không nói lời nào. “Ba ba.” Một lát sau, Tư Việt nhỏ nhỏ giọng gọi một tiếng. La Mân thân thiết cúi đầu hỏi “Sao vậy con?” Tư Việt nhìn thoáng qua ma ma nói “Hôm nay con không muốn đến nhà bà nội.” “Được, không đến nhà bà nội.” La Mân trong lòng có chút áy náy, gần đây luôn luôn vội vàng vì chuyện Tô Việt, không quan tâm đến đứa con lắm, hôm nay đứa con sinh bệnh, hy vọng có thể cùng mình về nhà, hắn làm sao đành lòng cự tuyệt đứa con. Hơn nửa giờ sau, Tư Việt ghé vào trong lòng ngực La Mân ngủ say “Để ta ôm trong chốc lát đi, ngươi nghỉ ngơi một chút.” Giai Giai ôn nhu nói. La Mân lắc lắc đầu “Không sao, ta ôm được mà.” Giai Giai cố ý đón lấy đứa con “Để ta bồng một chút, còn một lọ thuốc chưa tiêm mà, chờ một lát lại để ngươi bồng nó.” La Mân không lay chuyển được Giai Giai, đem đứa con nhẹ nhàng đặt vào trong lòng của nàng.Lúc này mới phát giác thời gian dài không hoạt động, hai cánh tay mình đã tê cứng. Tư Việt sau khi được chích thuốc xong, mấy giờ sau rốt cục hạ sốt, tuy rằng đang ngủ, nhưng trên trán vẫn rịn mồ hôi, La Mân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, biết đứa con tạm thời không có việc gì. Rút kim ra sau, La Mân vốn định chở Giai Giai về nhà nàng, nhưng đột nhiên Tư Việt tỉnh lại, ôm lấy cánh tay mẹ không buông. Giai Giai hơi khó xử nhìn La Mân “Nếu vậy đến nhà của ta đi.” Nói còn chưa xong, Tư Việt liền không muốn đứng lên “Không mà, con muốn về nhà, ma ma cùng con về nhà.” Giai Giai mắt nhìn La Mân, La Mân trong lòng thở dài, cười khổ nói “Quên đi, chúng ta về nhà đi.” Trên đường quay về ánh trăng sơn trang, dọc theo đường đi, La Mân cũng không mở miệng nói chuyện, hắn cảm thấy được chính mình thật sự có lỗi với Tô Việt. Tô Việt luôn là người suy nghĩ chu đáo, nếu giờ phút này hắn ở trong phòng tại ánh trăng sơn trang, gặp phải mẹ con Tư Việt, hẳn là vô cùng xấu hổ. Nhớ tới Tô Việt, La Mân càng cảm thấy áy náy nhiều hơn, ngươi vì ta, buông tất cả, một đường đi theo ta đến Cổ thành, chính là ta, không thể lúc nào mỗi thời mỗi khắc ở bên cạnh ngươi, Tô Việt, hy vọng ngươi tha thứ ta. Tô Việt lúc này đang ngồi ở dựa vào cửa sổ trước bàn học, sửa sang lại tài liệu án kiện Vương lập Gia mấy tháng trước chính mình điều tra, hắn cũng lấy được tài liệu phán quyết của pháp viện nhất thẩm, làm cho hắn cảm thấy không ngoài sở liệu chính là, thời điểm nhất thẩm, không ai nói ra chuyện bị cáo từng bị nguyên cáo xâm hại, căn cứ chính xác quan trọng như vậy mà không được nhắc tới trên toà án khi xét xử. Gần mười giờ, Tô Việt bị tiếng điện thoại reo inh ỏi làm cho bừng tỉnh, thuận tay cầm lấy điện thoại “Uy, là ta.” Chính là điện thoại, soạt một tiếng rồi treo máy. Mười phút sau, lại là một cú điện thoại, Tô Việt cầm lấy, lần thứ hai bị cắt đứt, lúc này, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, là ai, chẳng lẽ là đùa giỡn với mình sao? Thế nhưng, khi bị chính mình đón nghe từ một số điện thoại xa lạ, chỉ nghe đầu dây bên kia truyền tới giọng nói u ám của một người “Tô luật sư, ta khuyên ngươi đừng nhúng tay vào án kiện này, bằng không, không biết chuyện gì xảy ra với ngươi đâu.” “Ngươi là ai?” Tô Việt cảnh giác, trong lòng nghi hoặc vạn phần, mình vừa chuyển tới Cổ thành mới vài ngày, là ai mà nhanh như vậy liền biết mình chuẩn bị tham gia án kiện này một lần nữa chứ. “Hắc hắc, ngươi không cần thiết phải biết ta là ai, ta cảnh cáo ngươi, sớm rời đi Cổ thành, bằng không, hắc hắc.” Lời của đối phương chưa nói xong, ngay tại một trận cười lạnh cúp điện thoại, Tô Việt nghe trong lổ tai tràng âm thanh này, đầy mặt ngưng trọng, chỉ cảm thấy bóng đêm ngoài cửa sổ càng trở nên dày đặc hơn. Năm phút đồng hồ sau, lúc điện thoại vang lên lần nữa, Tô Việt thật sự nhịn không được lạnh lùng quát “Ta cảnh cáo ngươi, cho dù ngươi uy hiếp ta cũng vô dụng, ta sẽ không dừng tay đâu.” Chỉ nghe đầu dây truyền đến thanh âm quen thuộc, La Mân kỳ quái hỏi “Tiểu Việt, ngươi đang nói cái gì vậy, ta nghe không rõ a.” Tô Việt nhất thời có chút xấu hổ “Ah, không có gì, vừa rồi có người gọi lầm số.” La Mân cũng không có nghĩ lại, hắn “Nga” một tiếng, tiếp theo hạ giọng nhẹ nhàng nói “Bảo bối, thực xin lỗi, Tư Việt phát sốt cao, hôm nay xem ra là không thể quay về chỗ ngươi được rồi.” Tô Việt thản nhiên nói “Ta biết rồi, ngươi an tâm chăm sóc đứa nhỏ đi.” La Mân cười khổ “Thực xin lỗi, bảo bối, chờ Tư Việt khỏe lên, ta liền đến gặp ngươi.” Nói xong, cúp điện thoại. Để điện thoại xuống sau, Tô Việt ngưng thần ngồi trong chốc lát, vừa mới trong điện thoại, hắn nghe được tiếng nói một người phụ nữ, thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng, hắn khe khẽ thở dài, biết rằng kia chắc chắn là mẹ Tư Việt ở lại chăm nom đứa nhỏ. La Mân, hắn chậm rãi rút ra một điếu thuốc, từ từ nhả ra những vòng khói, ánh mắt hơi hơi có chút u buồn, con đường này, nếu chúng ta đã lựa chọn, như vậy vô luận gặp phải khó khăn gì ta cũng sẽ không lùi bước, tuy rằng kiên trì như thế này so với từ bỏ càng khó hơn, mà ta, đã sớm nếm trải những cay đắng trong cuộc sống.
|
Nhược Tinh Quyển 2 - Chương 19 Dáng vẻ Tư Việt ngủ trông thật đáng thương, La Mân chậm rãi cởi hài cho đứa con, đắp chăn cho hắn. “Thực xin lỗi.” Giai Giai vẫn đứng ở cạnh cửa yên lặng nhìn, nhẹ nhàng mở miệng nói, nàng giống như dùng sức đè nén cảm xúc không ngừng trỗi dậy của mình “Đây không phải là lỗi của ngươi, đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ đi, đêm đã khuya rồi.” La Mân chậm rãi thẳng khởi thắt lưng, sắc mặt bình tĩnh nhìn đứa con. “A Mân.” Giai Giai đột nhiên bổ nhào vào phía sau La Mân, khóc ôm chặt thắt lưng hắn “A Mân, ta hối hận lắm, Tư Việt rất đáng thương, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa hay không,?” Người La Mân cứng đơ, hắn vẫn không nhúc nhích để mặc Giai Giai ôm chính mình nhỏ giọng nức nở, thật lâu sau, nhẹ nhàng nói “Thực xin lỗi.” Giai Giai như bị sét đánh, nâng lên gương mặt tái nhợt, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập đau đớn, hơn nửa ngày, nàng mới run rẩy nói “Người kia, nàng đã trở lại, phải không?” Gặp La Mân im lặng không lên tiếng, Giai Giai mờ mịt thu hồi cánh tay, chậm rãi xoay người, hướng ra cửa, thật lâu sau đó, nàng lại quay đầu, lúc này, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh “Thực xin lỗi, vừa rồi ta có điểm thất thố, hãy quên những lời ta nói lúc nãy đi.” Đợi Giai Giai sau khi rời đi, La Mân mới trầm tĩnh lại, chậm rãi quay đầu lại, “Thực xin lỗi, Giai Giai, thứ ngươi muốn ta không thể cho ngươi được, tất cả tình yêu của ta đều cho một người tên là Tô Việt, đời này, kiếp sau vĩnh viễn đều khó có thể trả hết món nợ tình của ngươi.” Hắn cúi đầu hôn lên mặt đứa con thì thầm “Thực xin lỗi, ba ba không phải là một người cha tốt.” Tư Việt bệnh hoàn toàn khỏe hẳn đã là ở một tuần sau, Giai Giai ngày hôm sau đã trở về nhà mình. Mỗi ngày, lúc La Mân ở nhà đều đến chơi đùa với đứa con, Tư Việt nhiều lần lôi kéo tay mẹ giữ lại, đáng thương nói “Ma ma, đừng đi, ở lại cùng Tư Việt đi.” Mỗi khi vậy, Giai Giai đều nhìn sắc mặt La Mân, chính là, trên mặt La Mân không chút gợn sóng, không có biểu tình gì, nàng thở dài, cười dỗ ngọt đứa con “Không được a, ma ma còn phải đi làm, như thế nào luôn ở nhà cùng con được? Tư Việt nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc, vậy mới là đứa trẻ ngoan.” Mẹ La Mân một lần còn tưởng rằng con mình cùng con dâu trở lại với nhau, hiển nhiên tâm tình rất tốt, một lần nọ, còn thử thăm dò hỏi đứa con một câu “Tiểu Mân, ngươi cùng Giai Giai hòa hảo rồi phải không?” La Mân sắc mặt cực kỳ khó coi, chính là lại không thể hướng mẹ mình phát hỏa, chỉ lạnh lùng nói “Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Nàng chính là đến thăm Tư Việt.” La mẫu liền có chút thất vọng, than thở “Còn tưởng rằng ngươi mở mắt ra chứ, uổng phí nửa ngày làm ta mừng hụt, ngươi nói, Giai Giai có điểm không tốt hả.” “Mẹ –” La Mân nhíu mày bất mãn “Mẹ biết cái gì?” La mẫu thấy đứa con không vui, sắc mặt cũng có chút mất hứng, lấy khăn lau nước mắt “Thật sự là một thằng con cố chấp cứng rắn mà, ngay cả lời của mẹ cũng không nghe, ngươi không cần quan tâm ta có biết hay không, dù sao điều ngươi nghĩ, đến chết ta cũng sẽ không đồng ý.” La Mân đột nhiên ngẩng đầu, La mẫu hoảng sợ, ánh mắt đó là sao? Thất vọng, thương tâm còn có đau đớn. Nhưng rất nhanh, hắn liền khôi phục trấn định, thản nhiên nói “Ta đời này chắc là không thể cùng Giai Giai phục hôn, lại càng không cùng bất cứ người phụ nữ nào kết hôn.” “Ngươi, La Mân, ngươi lời này là có ý gì?” Nhìn thân ảnh đứa con rời đi, La mẫu chán nản ở phía sau hắn gọi “Ngươi nói rõ ràng cho ta.” Chính là đứa con căn bản là không nghe tiếng la của nàng, đóng cánh cửa lại ra khỏi nhà. La mẫu tức giận vừa quay đầu lại, gặp ngay con dâu đứng ở cạnh cửa, ưu thương nhìn qua, hai người tầm mắt vừa tiếp xúc, La mẫu hoảng nói “Giai Giai, ngươi đừng giận, lần tới ta sẽ nói với hắn.” Giai Giai thu liễm thương cảm, mỉm cười đi tới “Mẹ, chuyện của chúng ta, mẹ không phải nhúng tay, La Mân biết mình đang làm những gì, hai chúng con đã không có khả năng quay lại.” La mẫu lúng ta lúng túng, trong lòng thầm mắng đứa con, người vợ tốt như vậy bày đặt không cần, lúc này, chỉ nghe Giai Giai nhẹ nhàng hỏi “Mẹ, mẹ có biết người trong lòng a Mân là ai, đúng không?” La mẫu lập tức trở nên bối rối, cúi đầu lau rửa đồ sứ trong tay “Ta làm sao biết được chứ? Ta không biết a, Giai Giai, ngươi đừng suy đóan lung tung a.” Giai Giai nhẹ nhàng thở dài, chăm chú nhìn về phía bà “Mẹ, con đối a Mân thật sự hết hy vọng, chính là, con muốn biết thử xem, rốt cuộc người trong lòng hắn là ai? Con thua cũng cam tâm a.” La mẫu thở dài “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, trong lòng hắn không có ai đâu, thật sự.” Giai Giai cười cười, lắc đầu tránh ra. La mẫu nhất thời giật mình, chẳng lẽ là nàng đã biết chuyện của con mình? Không thể nào a? Tô Việt đến thăm Vương Lập Gia một lần nữa, không khỏi giật mình vì dáng vẻ gầy yếu của chàng trai trước mắt. Vương Lập Gia khi nhìn thấy Tô Việt, vui mừng hiện ra trong mắt cũng là không che dấu, “Tô luật sư, ngươi không có việc gì? Thật tốt quá.” Tô Việt nhăn lại mày phong, ân cần hỏi han “Ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Vương Lập Gia lấp liếm nói “Không có gì a, ta rất tốt đích.” Tô Việt nghĩ nghĩ, đột nhiên trong lòng hoàng sợ “Bọn họ xuống tay với ngươi phải không?” Vương Lập Gia cười khổ mà nói “Tô luật sư, ngài cái gì đều đừng hỏi, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ kiên trì đợi đến lúc mở lại phiên toà.” Trong mắt của hắn tràn đầy kiên định “Ta cũng không tin, xã hội hiện tại, đen cũng có thể nói thành trắng được.” Tô Việt cảm thấy một trận khổ sở, vốn nghĩ muốn đưa ra giúp hắn khiếu nại ngược đãi, chính là, ngươi đi cáo ai bây giờ, khi người đứng phía sau vẫn không có lộ ra mặt thật. Nếu đả thảo kinh xà, sẽ chỉ làm người nọ càng thêm hung hăng ngang ngược. Tô Việt chưa bao giờ nghĩ tới cùng với án kiện giết người, cư nhiên còn dẫn nhiều chuyện như vậy, cú điện thoại xa lạ, đe dọa hắn rồi thi bạo với đương sự, rốt cuộc, là bởi vì sao? Tô Việt biết mình ở trong ngục thăm hỏi Vương Lập Gia khẳng định cũng không an toàn, ở cùng Vương Lập Gia nói chuyện nửa giờ sau, rời khỏi ngục giam. Trên đường trở về, vẫn đều tâm trạng nặng nề suy tư, rốt cuộc còn có thể từ nơi này tìm được căn cứ chính xác càng đủ có sức thuyết phục không? “Hắn thích xem 《 đoạt lấy giả 》, rất lâu, hắn bạo ngược với ta đều bắt chước tình cảnh trong đó.” Đột nhiên, những lời này nhảy ra trong óc Tô Việt. Hắn vội vàng nói với tài xế xe taxi “Đến Studio lớn nhất ở đây, cám ơn.” Tô Việt cơ hồ là từ xe taxi bước chân xuống, ba bước hóa làm hai bước đến trên bậc thang, vọt vào studio “Hải thế giới”. La Mân buổi tối trấn an con mình xong, vội vàng đuổi tới nhà Tô Việt. Tô Việt đang tập trung tinh thần ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách, nhìn bộ phim đệin ảnh trên màn hình lớn. “Ách? Đây là phim gì vậy?” Bước vào phòng khách, La Mân đã bị những cảnh Sx trắng trợn đập vào mắt làm hắn chấn động. Hắn nhìn thoáng qua, người yêu hắn vô cùng nghiêm túc xem, không khỏi nghi hoặc lơ ngơ đi tới bên cạnh. “Ta nói, cho dù chúng ta vài ngày không có làm chuyện đó, ngươi cũng không cần tìm như vậy, uhmm.” Hắn cẩn thận tìm từ thích hợp “Tìm loại phim dữ dội như vậy đến xem chứ?” “Đi, đi, đi, đừng quấy rối, ta đang rất bận.” Tô Việt tức giận oanh hắn, tuy rằng biết là Tư Việt bị bệnh, hắn luôn luôn ở nhà chiếu cố đứa con, nhưng cảm giác bị vắng vẻ vài ngày không phải tốt như vậy quá a. “Được rồi, đừng nóng giận, ta hôm nay cố ý lại đây đền tội với lão bà đại nhân, ngươi tha thứ cho ta đi.” La Mân không đứng đắn đem đầu khoát lên vai Tô Việt, còn khinh khẽ cắn lỗ tai hắn một chút. “Nhật kí? Nhật kí? A, ta đã biết.” Đột nhiên Tô Việt cao hứng nhảy dựng lên, đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến “Phanh” một tiếng, Tô Việt vội vàng quay đầu, chỉ thấy La Mân vẻ mặt ai oán xoa xoa đầu đụng phải tường nhìn qua. “A, thực xin lỗi, không phải, ai kêu ngươi quấy rối chi, đáng đời.” Tô Việt liếc La Mân một cái, ngồi xuống sô pha lại, miệng không ngừng lẩm bẩm “Chính là, ta đi đâu mà tìm cuốn nhật kí kia chứ?” Bạn Tiểu La bị làm lơ nên tỏ vẻ không vui, hắn đoạt lấy điều khiển từ xa, ấn nút tắt, một đôi ma trảo, liền vói vào áo lông Tô Việt, bắt đầu rờ rẫm trên làn da trắng mịn của Tô Việt. “A, sao ngươi dám tắt TV hả, mau đứng lên, nặng muốn chết.” Tô Việt bất mãn kêu to lên. “Bảo bối, ta biết ngươi hiện tại bực mình, vì thế, ta đều tự kiểm điểm hơn nửa ngày, để bày tỏ sự ăn năn hối cải chân thành của ta đối với ngươi, hãy để cho ta tự thể nghiệm bồi thường cho ngươi nha.” La Mân hì cười, đem cái người đang tràn đầy phẫn nộ đặt dưới thân, dùng môi mình ngăn chặn tiếng la mắng trên miệng hắn, căn bản không để ý Tô Việt bạo đá ngoan đánh. Người dưới thân kia tuy quật cường nhưng không đủ sức chống cự, chỉ có thể mặc hắn xâm lược.
|
Nhược Tinh Quyển 2 - Chương 20 “Ai, ngươi điểm nhẹ.” Đối mặt tình nhân nhiệt tình tăng vọt, Tô Việt tuy rằng thích thú, vẫn còn lựa lúc nói ra bất mãn nho nhỏ của bản thân. La Mân nhẹ nhàng bắn một chút trên phân thân hắn, lập tức làm cho Tô Việt phải hít một hơi lương khí, giọng nói run lẩy bẩy mà nói “Ngươi hỗn đản, ngươi tuyệt đối là cố ý mà.” La Mân cười, không tiếp tục làm khó dễ người yêu mình nữa, lật người hắn lại, cái mông hướng về phía trước, nhẹ nhàng hôn theo bờ vai của hắn một đường tinh tế xuống dưới. Lúc này, Tô Việt không còn than thở cùng oán giận nữa, hắn hơi hơi nhắm mắt lại, cảm thụ được âu yếm vô cùng ôn nhu của tình nhân. Lúc La Mân thấy sung sướng nhất, không thể không cảm khái, vẫn là người yêu mình suy nghĩ rất chu đáo, quả nhiên, nếu hắn ở tại nhà mình thì thật sự bất tiện, đừng nói đến mấy chuyện này, chỉ sợ mẹ mình nhìn đến Tô Việt, không chừng lập tức sẽ tức đến ngất xỉu luôn đó chứ. Ban đêm, La Mân nhìn ngắm mái tóc đen mềm của tình nhân đang nằm trong lòng mình, không cưỡng lại được cúi thấp người, nhẹ nhàng hôn một chút. Tô Việt buồn ngủ mông lung giương mắt nhìn thoáng qua, trong bóng đêm phát hiện có đốm lửa nhỏ lúc sáng lúc tối, không khỏi nhíu khởi mày “Ngươi không phải cai thuốc rồi sao? Sao còn hút nữa?” La Mân luống cuống tay chân đem điếu thuốc dụi tắt, hi cười nói “Buổi chiều uống cà phê, giờ ngủ không được, nên hơi chán mới hút thuốc.” Tô Việt theo trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, từ trong ngực của hắn vùng ra “Nói đi.” Hắn cũng ngồi dậy, lấy hộp thuốc lá “Lại có chuyện gì?” La Mân cười xởi lởi “Đâu có tâm sự gì, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta liền vĩnh viễn không có tâm sự.” Tô Việt “Ba” mở bật lửa, qua ánh lửa chợt lóe lên, chiếu rọi gương mặt hai người. “Có phải cha mẹ ngươi muốn ngươi phục hôn hay không a.” Trong bóng tối, La Mân thấy không rõ mặt Tô Việt, nhưng lại có thể nghe được trong giọng nói nồng đậm chua xót. “Ngươi nghĩ đi đâu vậy chứ, trừ ngươi ra, ta ai cũng không thương.” La Mân từ sau lưng Tô Việt, choàng tay ôm lấy thắt lưng hắn, Tô Việt nhẹ nhàng giãy khai. “Nếu thực cảm thấy Tư Việt không xa mẹ được, ngươi cứ làm vậy đi.” Thanh âm của hắn có chút nghẹn, cũng rất mau liền khôi phục bình tĩnh “Kỳ thật phục hôn cũng không phải chuyện gì xấu.” Vừa mới dứt lời, đã bị người phía sau kéo mạnh ngã xuống giường “Tô Việt, ngươi rốt cuộc là muốn nói gì, ngươi mau rút lại lời vừa nói đi.” La Mân tức giận cực kỳ, trong lòng bực tức tình nhân không hiểu tâm tình của mình “Ta yêu ngươi như vậy, ngươi lại khuyên ta cùng nàng phục hôn, ngươi rốt cuộc suốt ngày suy nghĩ gì hả?” Hô hấp ồ ồ phả trên mặt Tô Việt, Tô Việt hơi hơi nhắm hai mắt lại. La Mân thấy hắn không lên tiếng, càng thêm tức giận, không khỏi hung hăng cắn hướng môi hắn, khi gương mặt cùng gương mặt tiếp xúc nhau, cảm thấy một mảnh lạnh lẽo, không khỏi kinh hãi “Tiểu Việt, ngươi làm sao vậy?” Hắn vội vàng đem đèn bàn mở ra, chỉ thấy Tô Việt nhanh chóng lấy tay che trên mặt, La Mân ghé vào trên người hắn, ra sức dời tay hắn khỏi mặt của hắn. Quả nhiên, không ngoài sở liệu, trên mặt Tô Việt đầy nước mắt. Hắn lạnh lùng nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn tới La Mân, La Mân hoảng hốt, “Tiểu Việt, ngươi giận ta? Tiểu Việt, ngươi đừng như vậy, ta thề với trời, trong lòng ta chỉ có ngươi, không có người khác, thật sự, ta sẽ không cùng Giai Giai phục hôn, ta đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều là của ngươi, nếu ta có nhị tâm, cứ cho thiên lôi đánh xuống ta, không chết tử tế được.” Chữ “tử” bị Tô Việt cường liệt đặt tại trong miệng, ô ô nửa ngày, không nói ra được. Tô Việt hung hăng trừng mắt liếc La Mân một cái, “Ta thực hận bản thân mình hiện tại, đều là bởi vì ngươi, ta đều nhanh biến thành nữ nhân.” Nói xong, hắn cũng không thèm nhìn tới La Mân, một cước đá hắn văng đi, xuống giường, đi vào toilet. La Mân cười khổ nhìn bóng dáng Tô Việt, xoa đầu gối bị đá đau, nữ nhân à, hắn cười khổ, nữ nhân còn dễ dỗ hơn hắn nhiều. Trong toilet, Tô Việt đứng ở trước bồn rửa mặt, phiền táo nhìn mình qua gương, đôi mắt đỏ bừng, cái mũi đỏ bừng, hắn hận bộ dạng hiện tại này của mình. Khi phát giác La Mân có tâm sự, tự nhiên mình thương tâm khổ sở hận mình bất lực. Hắn biết, với sự hiểu biết của mình về La Mân, hắn là khẳng định sẽ không cùng Giai Giai phục hôn, thế nhưng, chính hắn cũng không rõ, dù sao là nhìn đến La Mân vì người đàn bà kia mà hao tổn tinh thần liền cảm thấy không thể chịu đựng được, chẳng lẽ đây là ghen tị? Hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương, cười khổ, đúng vậy, mình là ghen tị, ghen tị nàng cùng La Mân dù đã li hôn nhưng vẫn còn qua lại, cho dù nói như thế nào, bọn họ dù sao cùng sống chung nhiều năm như vậy, lại có một liên kết chung, một đứa con, đó là bậc thang mà mình vô luận như thế nào đều vượt qua không được. Hắn mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt, thở sâu, lấy lại vẻ lãnh đạm như trước trở lại giường. La Mân vẫn khẩn trương nhìn mình, Tô Việt hung hăng chui vào chăn, tứ chi gắt gao xiết lấy thân thể ấm áp người kia “Ta sẽ không buông ngươi ra đâu, nếu ta theo ngươi tới nơi này, ta liền tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi, dùng cả đời này, ta cũng phải giữ chặt ngươi.” La Mân kinh hỉ phát hiện, tình nhân cư nhiên không tức giận, ít nhất là nhìn qua, không tức giận như vậy, còn chủ động quấn lấy mình, vội vàng tắt đèn, đồng dạng đem người khó tính kia ôm vào trước ngực của mình. “Ta sẽ không thả ngươi đi đâu.” Người khó chịu kia, nửa ngày, hừ ra một câu như vậy “Ngươi nếu dám động đậy gì đó, ta sẽ giết ngươi.” La Mân hắc hắc cười, âu yếm hôn liên tục lên mặt hắn, hạnh phúc mà lại thỏa mãn ôm hắn “Vĩnh viễn không có một ngày như thế, ngươi yên tâm nhé.” Nghĩ đến đây, những khúc mắc tích tụ bao lâu nay giống như được giải tỏa hết. Sáng sớm, lúc La Mân rời giường đi làm, Tô Việt vẫn còn ngủ. La Mân làm xong bữa sáng, đặt ở trên bàn ăn, trước khi đi, hôn nhẹ lên mí mắt tình nhân “Mau dậy đi, bé lười, không phải sáng nay ngươi tính đi đâu sao? Còn không đứng dậy nữa.” Tô Việt trở mình mở mắt, nhìn La Mân liếc mắt một cái, không để ý tới hắn tiếp tục ngủ. La Mân thấy hắn thật sự rất đáng yêu, nhịn không được bắt tay vói vào chăn, ở trên tấm lưng trơn mượt của hắn nhéo nhéo hai cái lần nữa. “A, ngươi hỗn đản này.” Tô Việt kêu sợ hãi, trừng mắt to, lại bị La Mân hôn nhanh lên chóp mũi, chạy trốn tới cửa, bỡn cợt nheo nheo mắt “Cưng ơi, ta phải đi làm rồi, buổi tối gặp, đừng quá nghĩ muốn ta.” Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy một vật gì đó màu trắng bay thẳng tới, La Mân vội vàng vài bước nhảy ra, ha ha cười đóng cửa lại, thật lâu sau, cái gối vẫn còn nằm trên mặt đất. “Hỗn đản.” Tô Việt nghiến răng nghiến lợi mắng tới tắp, quả nhiên lúc sáng sớm, uy lực nam nhân là lớn nhất, vừa mới nãy, ngay tại một giờ trước, cái hỗn đản kia, vừa muốn cưỡng chế mình một hồi, làm hại mình thiếu chút nữa tê liệt toàn thân, cư nhiên còn dám nhắc nhở chính mình, giữa trưa đi đâu đó, thật là đáng chết. Tuy rằng miệng nói cứng rắn vậy, chính là, trên mặt lại – lộ ra nụ cười thản nhiên, tựa đầu trên chiếc gối mềm mại, thật muốn cứ nằm như vậy hoài không đứng dậy. Khi đi xuống thang lầu, La Mân đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa xe, tự nhiên cảm thấy muốn hắt xì thật to “Sao ách xì dữ vậy nè? Ai đang mắng ta?” Không ngoài Tô Việt sở liệu, trên bàn bày một ly sữa, một đĩa chân giò hun khói, một đĩa trứng ốp la. Hắn cau mày, hừ nhẹ một tiếng. Tuy rằng càu nhàu như vậy, nhưng rất nhanh, chân giò hun khói, trứng ốp la đã không còn chút gì, uống cạn ly sữa, người nào đó giống như chắng chút quan tâm, đem cái ly đặt ở trên bàn, nhưng trên khóe miệng kia lại giơ lên, tiết lộ cảm xúc chân thật của hắn. Chín giờ rưỡi Tô Việt cũng ra cửa, bất quá, không phải đi xem căn nhà đã hẹn trước, mà là đánh xe đi thành đông cổ thành, đến trường trung học Thập Nhị Trung rất nổi danh ở đó. Vương Lập Gia đang bị giam từng học ớ trường này 3 năm, mà ông thầy Hứa Trọng Đạo đã chết kia, là giáo viên dạy thể dục ở đó. Tô Việt ngày hôm qua khi xem 《 đoạt lấy giả 》, từng có một ý niệm chợt lóe trong đầu, sau lại bị La Mân làm gián đoạn. Sáng hôm nay lúc xem lại, đột nhiên lại thoáng hiện ra, làm cho hắn quyết định, muốn đi trường học này tìm hiểu một chút. Tô Việt vội vàng từ trong tiểu khu đi ra, đón một chiếc taxi màu đỏ hướng đi cổ thành, vẫn chưa phát hiện, hắn chân trước mới vừa đi, phía sau ra một chiếc xe màu đen có rèm che liền theo trong tiểu khu, lặng lẽ đi theo chiếc xe hắn vừa leo lên.
|
Nhược Tinh Quyển 2 - Chương 21 Chủ nhiệm văn phòng trường Thập Nhị Trung là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, họ Trương. Nghe nói Tô Việt bởi vì án kiện Hứa Trọng Đạo mà đến, không khỏi lòng đầy căm phẫn nói “Hứa lão sư, là một người thật tốt a, rất có trách nhiệm trong công việc, đối xử với học sinh cũng tốt, thật không nghĩ tới, Vương Lập Gia cư nhiên có thể làm ra chuyện như vậy.” Tô Việt bình tĩnh nói “Như vậy ngài có thể cho ta biết vài chuyện về thầy Hứa được không?” Trương chủ nhiệm nhìn sơ qua đồng hồ “A nha, thực xin lỗi, ta lập tức còn có một buổi chính trị khóa, như vậy, nếu ngài có thể chờ, sau khi trở về ta có thể cùng ngươi nói chuyện.” Tô Việt gật gật đầu, đứng lên “Tốt lắm, ta chờ ngài.” Đúng lúc này, chuông vào học vang lên, Trương chủ nhiệm cười cười xin lỗi, cầm lấy giáo án ra khỏi văn phòng. Trên bàn Trương chủ nhiệm, một bức ảnh chụp vào mùa hè năm trước thu hút sự chú ý của Tô Việt. Đó là một bức ảnh lưu niệm chụp trong buổi lễ tốt nghiệp cấp ba, Tô Việt liền phát hiện Hứa Trọng Đạo, ở hàng thứ nhất là tất cả các thầy cô chủ nhiệm, học sinh đứng ở hàng phía sau, các thầy cô ngồi ở trên băng ghế, hai tay đặt ở trên đùi. Hứa Trọng Đạo dáng người khôi ngô, da ngăm, nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng là kỳ thật, căn cứ tư liệu biểu hiện, hắn đã năm mươi hai tuổi. Tô Việt nhìn đến ảnh chụp này người bỗng dưng rùng mình một cái, ánh mắt của hắn, cái loại ánh mắt này, tràn đầy tối tăm, hắc ám. Tô Việt vội vàng đặt tay lên ngực, chỉ cảm thấy nơi trái tim không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái. Hắn chậm rãi đốt một điếu thuốc, đứng ở cửa sổ, hướng ra phía ngoài nhìn ra xa. Ký túc xá cùng phòng học đều xây cùng một dãy lầu, phía trước là cột cờ, phía sau là một sân thể dục rất lớn, vì là buổi sáng nên trên sân thể dục không có đệ tử, Tô Việt ngẫm nghĩ một lát, sau đó vội vàng đi xuống thang lầu. Vậy là sao? Toàn bộ phòng học đều không có nhà kho mà Vương Lập Gia nói? Tô Việt nhíu mày, hắn nhớ rõ Vương Lập Gia có nói qua với mình, hắn thường xuyên bị Hứa Trọng Đạo thi bạo trong một căn phòng nhỏ tối tăm, dãy phòng học không có, sau khán đài sân thể dục mấy gian thay quần áo cũng không phải, như vậy, nó ở đâu chứ? “Ngươi đang tìm cái gì?” Lúc này, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi đến bên cạnh Tô Việt, tràn đầy nghi hoặc cùng dò xét nhìn về phía Tô Việt. Tô Việt mỉm cười, “A, ta là tới tìm Trương chủ nhiệm.” Người đàn ông kia nghe nói là tìm Trương chủ nhiệm, lúc này mới thả lỏng chút cảnh giác “Phòng làm việc của hắn ở lầu ba bên kia.” Tô Việt gật gật đầu “Ta biết, hắn vừa lúc có khóa, bảo ta chờ hắn một lát, ta hơi nhàn rỗi, cho nên đi dạo vài vòng trong trường học.” Người đàn ông kia thấy hắn quả nhiên quen biết Trương chủ nhiệm, liền “Nga” một tiếng, có chút áy náy cười cười “Thực xin lỗi, ta là bảo vệ khoa, bởi vì chưa từng thấy qua ngươi, cho nên mới hỏi một chút, ngươi đừng để ý.” Tô Việt vội vàng nói “Không sao, không sao, là ta không tốt, không nên đi lung tung mọi nơi.” Hắn một bên đi theo vị bảo vệ khoa đi trở về, một bên làm bộ như lơ đãng nói “Thập Nhị Trung không tồi a, ta nghe nói đại hội thể dục thể thao hàng năm ở các trường trung học đều đạt được thành tích đặc biệt tốt nha.” Người bảo vệ kia có điểm kiêu ngạo nói “Đó là do học sinh trường học của chúng ta không thể chê.” Tô Việt mọi nơi nhìn nhìn, “Hiện tại học sinh học tập khẩn trương như thế, còn có thời gian đi luyện thể dục hạng mục sao? Ta biết rất nhiều trường trung học cũng không mở thể dục khóa.” Người kia lắc đầu “Trường học của chúng ta không như vậy, thể dục khóa cùng học chính quy đều giống nhau, không chỉ có dạy, còn muốn cam đoan chất lượng,” nói đến đây thì hắn nở nụ cười “Mấy năm trước có đoạn thời gian ngừng thể dục khóa, sau lại do các thầy thể dục mãnh liệt yêu cầu, lại mở trở lại.” Tô Việt cố ý giả vờ kinh ngạc “Thật sao? Còn có chuyện như vậy?” Hai người vừa đi vừa nói, tới ký túc xá rồi, lão sư kia cười chào tạm biệt Tô Việt, vào một gian văn phòng trên lầu hai. Tô Việt trở lại văn phòng Trương chủ nhiệm, mười phút nữa là đến giờ tan học. La Mân đang ở trong phòng làm việc, hôm nay cũng nhận được một cuộc điện thoại nghiệp vụ, “Alo? Ah, là Chu chủ nhiệm a, ngài nói sao, họp? Định ở khách sạn chúng tôi? Khi nào? thứ sáu này? Được, ta xem trước một chút rồi sẽ gọi điện thoại cho ngài sau, được, hẹn gặp lại.” Đây là buổi họp của toàn bộ hệ thống thuế vụ quốc gia ở Cổ thành để khai triển khóa học tự tra tự củ, bọn họ muốn đem địa điểm định ở Thế kỷ Xuân Thiên có phong cảnh duyên dáng. Vừa rồi gọi điện thoại tới chính là Chu chủ nhiệm văn phòng cục thuế vụ quốc gia, là bạn cũ của La Mân. Bởi vì Thế kỷ Xuân Thiên phong cảnh tuyệt đẹp, phòng họp ở trên lầu chín cùng lầu mười, thường xuyên được rất nhiều công ty đặt trước, bất quá, phòng họp ở lầu mười so với lầu chín lớn hơn, lầu chín chỉ có thể chứa khoảng 80 người, lầu mười có thể chứa khoàng hơn 200 người. La Mân để điện thoại xuống, liền gọi điện cho nhân viên, biết được vừa vặn, phòng họp ở lầu chín mới vừa trống, bởi vì vốn có công ty kia thứ sáu này định tổ chức đợt huấn luyện chức nghiệp cho công nhân ở trong này, bởi vì thầy trên đường có việc, liền đổi tới cuối tuần, La Mân phân phó xong xuôi, lại gọi điện cho Chu chủ nhiệm. Phí sử dụng phòng họp một ngày là 3500, La Mân chiết khấu cho hắn 7%, bất quá, La Mân theo thường lệ khai hóa đơn cho hắn cũng là số lượng thật. “Ngài yên tâm, vẩn như cũ, hôm nay buổi tối có rảnh sao? Đệ đệ thỉnh ngài ăn cơm.” La Mân cười cười, sau khi biết được câu trả lời của đối tác, cười cúp điện thoại. Tuy rằng tiền không nhiều lắm, nhưng khó được chính là Chu chủ nhiệm thường xuyên giới thiệu rất nhiều công ty đến Thế Kỷ Xuân Thiên đặt chỗ, La Mân không phải không lượng người, lập tức gọi điện thoại đến “Phú quý hương uyển” đặt tiệc rươu, hôm nay xem ra phải về nhà hơi khuya, La Mân gọi điện cho mẫu thân, nhắc mẹ năm giờ đúng đi đón Tư Việt, sau đó sửa sang lại quần áo, đúng giờ đi trước. Trên đường, La Mân gọi điện thoại cho Tô Việt, vẫn là âm điệu lạnh lùng trước sau như một của hắn “Chuyện gì?” “Tối hôm nay ta có tiệc, nên trở về hơi trễ.” La Mân vô cùng cẩn thận nói, không biết vì cái gì, từ lúc cùng Tô Việt ở chung một chỗ, luôn cảm thấy được khiếm hắn cái gì, khiến cho La Mân nói chuyện càng ngày càng không lo lắng. “Đã biết, đừng quên đường về nhà là được.” Tô Việt theo thường lệ tức giận cúp điện thoại, thật khó chính mình hôm nay chử cháo đậu xanh, mà tên La Mân đáng ghét, cư nhiên dám bỏ mình ở nhà đi nhậu. La Mân một đường lái xe đến “Phú quý hương uyển” một bên nội tâm thật sâu kiểm điểm, lần sau, nói cái gì cũng phải đem bảo bối đi theo, không thể bỏ ở nhà, vấn đề này thực nghiêm trọng a. Bảo bối khẩu khí thật không tốt, giống như con chó nhỏ bị bỏ rơi vậy a. Lúc La Mân đến vẫn chưa có người tới, đợi tới bảy giờ, Chu chủ nhiệm mới dẫn theo vài người lại đây, mà bên này chỉ có La Mân cùng hai người đồng nghiệp. Người Chu chủ nhiệm mang đến, có một người da ngăm ngăm, dáng người khôi ngô, thấy La Mân trước cười cười “La Mân, xin chào a, không biết còn nhớ rõ ca ca không?” La Mân lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nhiệt tình tiến lên bắt tay “Phương tổng, thực xin lỗi a, chậm trễ, mời ngồi.” Phương Trọng Tín, cười cười “Không dám nhận, không dám nhận, cám ơn.” La Mân tuyệt không kỳ quái về mục đích mà Chu chủ nhiệm mang vài bằng hữu tới, rất lâu, nghiệp vụ chính là dựa vào quan hệ bằng hữu rộng rãi như vậy, cho nên phát triển rất tốt, vì thế tiệc rươu trên thực sinh động, tả một ly, hữu một ly, rất nhanh, 2 chai rượu bị uống hết sạch. Chờ bọn hắn sau khi kết thúc lúc ra cửa, đã muốn mất đi ít nhất sáu chai rượu. La Mân chính mình cũng không biết như thế nào trở về nhà, lúc bừng tỉnh dậy, Tô Việt vẻ mặt lạnh như băng cúi đầu nhìn xuống mình, La Mân sợ sệt run run giọng hỏi “Tiểu Việt, ta lại phạm sai lầm gì rồi sao?” Tô Việt lạnh lùng đá hắn một cước “Đi, ngươi bẩn như vậy, mau thay quần áo đi, khó ngửi muốn chết.” Nói xong, xoay người ngủ. La Mân đành phải tự mình lồm cồm ngồi dậy mà không dám nói gì, chạy đến phòng tắm rửa sạch sẽ, biết mình có lỗi, nên ngay cả một tiếng cũng không dám nói. Tô Việt quay đầu, không tức giận, mà là cảm thấy buồn cười, La Mân sau khi say rượu, cư nhiên tự mình hát hò hơn hai tiếng đồng hồ, sau đó ngã đầu liền ngủ mất, mãi cho đến rạng sáng năm giờ, thật sự bởi vì hắn nói mớ vang dội, lúc này mới đem mình bừng tỉnh.
|