Tạ lão gia rất phối hợp, lập tức lệnh quản gia đem tất cả sổ sách cho Nghê Diệp Tâm kiểm tra.
Nghê Diệp Tâm cùng kính báo lại cho Vương gia ngọn nguồn. Triệu Nguyên Kính vẫy vẫy tay, nói:
“Vụ án vẫn do các ngươi tra xét. Các ngươi muốn tra như thế nào thì tra như thế đó, không cần mỗi chi tiết đều phải bẩm báo đến ta. Ta chỉ tương đối tò mò, cho nên đến đây nhìn xem mà thôi.”
Thời điểm ra khỏi nha môn, Mộ Dung Trường Tình quay đầu lại nhìn thoáng qua, Nghê Diệp Tâm hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Triệu Nguyên Kính đối với Xà Văn Đồ Đằng hình như cũng biết, có lẽ so với chúng ta biết càng nhiều hơn.”
Nghê Diệp Tâm kéo tay áo Mộ Dung Trường Tình, nhỏ giọng nói:
“Đại hiệp, chúng ta đi xa một chút hãy nói. Sao đại hiệp gọi thẳng tên Kính Vương gia?”
“……”
Triệu Nguyên Kính cũng nhìn ra cửa nha môn. Lúc này Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đã đi rồi, bên ngoài cũng không có ai.
Thị vệ thấp giọng gọi.
“Chủ tử.”
Triệu Nguyên Kính vẫy vẫy tay, nói:
“Ta muốn đi một chỗ, các ngươi không cần đi theo.”
Triệu Nguyên Kính rời khỏi nha môn, đi tới sơn trang hoang phế trên núi. Sắc trời đã tối, sơn trang nhìn càng hoang vắng. Cánh cổng lớn không có đóng lại, nhìn giống như một cái miệng rộng há to, đen ngòm.
Triệu Nguyên Kính đi vào, khắp nơi tìm kiếm một lần, rất nhanh tìm tới cái sân có giếng cạn.
Trong sân còn đứng một người.
Triệu Nguyên Kính đi tới phía sau người kia.
“Ngươi muốn nghe chuyện xưa không?”
“Về cái giếng này?”
Triệu Nguyên Kính đi đến bên cạnh giếng, cúi đầu nhìn xuống, sau đó mới quay đầu nhìn người trẻ tuổi, tiếp tục nói:
“Hay là về đứa trẻ chết nhiều năm trước ở trong giếng này?”
“Ngươi muốn nghe cái nào?”
“Đứa bé kia.”
Triệu Nguyên Kính nhìn hắn nói:
“Ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến... nếu đứa bé kia còn sống, đã qua nhiều năm như vậy... Có thể nó bằng tuổi ngươi.”
Ánh mắt người trẻ tuổi đột nhiên lập loè, nhìn Triệu Nguyên Kính thật lâu không nói chuyện.
Triệu Nguyên Kính cũng nhìn hắn, cũng không có mở miệng nói chuyện, tựa như đang chờ người trẻ tuổi mở miệng kể chuyện xưa.
Người trẻ tuổi rốt cuộc mở miệng, nhàn nhạt nói:
“Đứa bé kia…… lúc ấy mới bốn tuổi. Đột nhiên có một ngày, bị người ta ném xuống một cái giếng cạn, nhưng nó không có chết. Thật không biết là phúc lớn mạng lớn, hay là vận khí quá kém. Mình đầy thương tích, hơi thở thoi thóp, nằm ở đáy giếng gọi người. Nó trước nay rõ ràng là một tiểu thiếu gia không rành thế sự, có bao giờ chịu khổ. Nó cảm thấy cả người đều đau, còn không bằng chết cho rồi, như vậy sẽ không cần chịu tội. Nhưng nó lại sợ chết. Suy nghĩ một chút liền cảm thấy tay chân lạnh lẽo. Cho nên đứa bé kia luôn ôm một tia hy vọng, nó hy vọng có người tới cứu mình. Chỉ tiếc không có người nghe thấy tiếng kêu, không có người đáp lại....”
Người trẻ tuổi nói tới đây, lại nhìn miệng giếng cạn, tựa như chìm vào hồi ức.
“Sau đó thì sao?”
“Còn có cái gì sau đó, nó chết ở bên trong giếng cạn rồi.”
“Đã chết?”
Người trẻ tuổi gật đầu.
“Đương nhiên là đã chết. Nói không chừng sau khi chết hóa thành quỷ rồi cũng nên.”
Triệu Nguyên Kính giật mình.
Người trẻ tuổi lại nhìn miệng giếng, sau đó liền xoay người chuẩn bị đi. Triệu Nguyên Kính thấy hắn đi, đuổi theo nói:
“Tạ công tử……”
“Vù”
Hắn phất vạt áo một cái. Triệu Nguyên Kính còn chưa có dứt lời, người trẻ tuổi đột nhiên hành động. Hắn xoay người đánh ra một chưởng.
Triệu Nguyên Kính sớm có chuẩn bị, lập tức nghiêng người né tránh.
Sắc mặt người trẻ tuổi thay đổi, trở nên có chút dữ tợn. Biểu tình vốn dĩ ôn nhu không còn sót lại chút gì, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Nguyên Kính nói:
“Kính Vương gia, nếu ta ở chỗ này giết chết ngươi, những thị vệ kia tuyệt đối sẽ không phát hiện.”
“Đáng ra ta đã chết vào rất nhiều năm trước.”
Người trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, nói:
“Thì ra Kính Vương gia là người không sợ chết. Bất quá Kính Vương gia có thể yên tâm, ta cũng có rất nhiều loại thủ đoạn, có thể khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.”
Triệu Nguyên Kính cười một tiếng.
“Là ai cứu ngươi?”
Người trẻ tuổi ánh mắt lập loè một chút, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Nguyên Kính, bỗng nhiên lại cười một tiếng, là cười lạnh, nói:
“Ngươi hại chết người đó.”
Triệu Nguyên Kính chấn động, lập tức tiến lên giữ tay người trẻ tuổi.
“Năm đó là Mộ Dung Yên cứu ngươi?”
Người trẻ tuổi nhìn qua Triệu Nguyên Kính, cũng không có ném tay hắn ra, chỉ là nhàn nhạt nói:
“Có quan hệ gì với ngươi?”
“Mộ Dung Yên còn sống sao?”
“Có quan hệ gì với ngươi?”
“Hắn còn sống sao?!”
Giọng Triệu Nguyên Kính gay gắt không ít.
Người trẻ tuổi lúc này mới ném tay Triệu Nguyên Kính ra, liền rời đi, nháy mắt biến mất không thấy.
Triệu Nguyên Kính muốn đuổi, nhưng võ công của hắn đã không bằng năm xưa, thật sự là đuổi không kịp. Hắn miễn cưỡng đi ra tòa nhà hoang vắng.
Triệu Nguyên Kính cau mày, thở dài.
Đứng yên thật lâu ở trước cổng sơn trang, cuối cùng Triệu Nguyên Kính xoay người đi trở vào trong, đi đến giếng cạn.
Giếng cạn quá sâu, bên trong đen ngòm, bởi vì sắc trời quá tối, cái gì cũng nhìn không tới.
Triệu Nguyên Kính rất khó tưởng tượng, là ai nhẫn tâm đem một đứa bé bốn tuổi ném xuống giếng cạn. Tựa như người trẻ tuổi đã nói, đứa bé kia bị ném xuống giếng cạn nhưng không chết, cũng không biết là vận mạng tốt, hay là quá xui xẻo……
Một đứa bé đáng thương, ở phía dưới đáy giếng chịu nhiều tra tấn. Những ngày đêm đó có bao nhiêu tuyệt vọng, chỉ sợ ai cũng không biết, ai cũng không thể hiểu được.
Triệu Nguyên Kính ngồi xổm xuống sờ sờ Xà Văn Đồ Đằng trên vách giếng cạn, mày nhăn càng chặt. Xà Văn Đồ Đằng cùng đứa bé kia rốt cuộc có quan hệ gì? Mộ Dung Yên rốt cuộc đã chết hay chưa? Triệu Nguyên Kính cấp bách muốn biết, nhưng mà manh mối gì cũng không có.
Cùng lúc đó ở Tạ gia.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đang xem sổ sách. Có không ít sổ sách, hơn nữa sổ sách cũng coi như là tương đối cơ mật. Hai người dứt khoát ở lại Tạ gia.
Nha hoàn Tạ gia chuẩn bị bữa tối rất phong phú, Nghê Diệp Tâm ăn đến mặt mày hồng hào. Sổ sách chất cao bằng người đứng, hơn nữa không chỉ là một chồng. Nghê Diệp Tâm ăn no, lại đi xem sổ sách liền cảm thấy có chút tâm đắc.
Đêm khuya tĩnh lặng, nhưng bọn họ chỉ xem ít ỏi có mấy quyển sổ, cũng không có nhìn ra vấn đề gì. Nghê Diệp Tâm cầm một quyển sổ ghé vào trên bàn, nói:
“Cái này ghi cái gì?”
“……”
Nghê Diệp Tâm đối với những chữ phồn thể không quen biết. Ở hiện đại cũng không thường dùng, có chữ cũng chưa nhìn thấy qua.
(
Chữ Hán truyền thống, hay còn gọi là “chữ Hán phồn thể”, bao hàm văn hóa và tư tưởng truyền thống của Trung Hoa. Mỗi ký tự là một câu chuyện. Chữ phồn thể là chữ chính thể, chữ truyền thống, là loại chữ hiện đang được sử dụng phổ biến ở Đài Loan, Hồng Công và Ma Cao. Chữ giản thể là loại chữ hiện đang được sử dụng chính thức ở Trung Quốc đại lục, Singapore và là loại ký tự được sử dụng nhiều nhất trong các tài liệu giảng dạy tiếng Phổ thông dành cho người nước ngoài. Trong hầu hết tài liệu học tập và giảng dạy cũng như tài liệu tham khảo đều dùng chữ giản thể.) Mộ Dung Trường Tình trợn trắng mắt, cũng không có đi qua, tiếp tục cúi đầu xem sổ trong tay mình.
Nói đến xem sổ sách, Mộ Dung đại hiệp tinh thông hơn so với Nghê đại nhân nhiều. Tuy rằng mang danh Ma giáo làm người ta nghe xong sợ vỡ mật, nhưng họ cũng phải làm ăn buôn bán kiếm cơm sống qua ngày. Trong giáo có không ít người chuyên môn kinh doanh, mỗi năm sổ sách cũng sẽ đem cho Mộ Dung Trường Tình xem xét. Mộ Dung Trường Tình sẽ không xem từng quyển một, chỉ tùy tiện xem.
Mộ Dung Trường Tình nhìn qua chồng sổ sách, tức khắc có chút đau đầu, không biết phải xem tới khi nào.
Nghê Diệp Tâm nhìn trong chốc lát, liền cảm thấy mí mắt nặng nề, nhịn không được muốn ngủ. Dứt khoát cầm một quyển sách để ở trước mặt, chuẩn bị ngủ một lát, dù sao còn có Mộ Dung đại hiệp ở đây.
“Bốp”
Nghê Diệp Tâm mới vừa đem sách mở ra, đột nhiên sách đổ xuống, đập vào mặt. Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, lập tức ngồi thẳng người, liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.
“Xem không xong không được ngủ.”
Nghê Diệp Tâm ủy khuất nói:
“Nhưng nhiều như vậy.... xem mà không cần ngủ à.”
“Là ngươi muốn xem, ngươi phải chịu.”
“Ta sao biết, chỉ một phòng nhỏ, kết quả có nhiều sổ sách như vậy.”
Căn phòng kia dùng chất hàng hóa, cũng có không ít hàng hóa. Có một ít hàng hóa chất ở nơi đó trong nhiều năm. Có một ít lại thường xuyên lưu động. Có thể nói là hỗn tạp. Hàng hóa lưu động sổ sách tất nhiên phải nhiều. Phải ghi tên hàng hóa là gì, mua của ai, bán cho người nào, thời gian nhập và xuất đều phải ghi vào sổ sách rõ ràng.
Nghê Diệp Tâm không hiểu làm ăn buôn bán, nhìn cũng không có phát hiện gì.
Thấy Mộ Dung Trường Tình cúi đầu nhìn sổ sách, không để ý tới mình, Nghê Diệp Tâm liền đứng lên chạy tới, đứng ở bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, nói:
“Mộ Dung đại hiệp xem kìa, bên ngoài đã tối đen như mực, duỗi tay không thấy ngón. Hơn nữa thật tĩnh lặng, quả thực chính là đêm đen gió lớn nha.”
“Ngươi muốn giết người phóng hỏa sao?”
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.
“Đương nhiên không phải. Việc kia nhàm chán quá, không bằng thừa dịp không có ai, hôn ta một chút được không?”
“……”
Mộ Dung Trường Tình không nhịn nữa, giơ quyển sổ trong tay lên ném vào mặt Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm tiếp được.
“Mộ Dung đại hiệp thẹn thùng sao?”
“Ngươi tốt nhất tránh ra xa.”
Mộ Dung Trường Tình sợ hắn khống chế không được sẽ ra tay.
“Không phải khi vừa mới yêu sẽ biểu lộ cuồng nhiệt gắn bó keo sơn sao? Vì cái gì Mộ Dung đại hiệp đối với ta lãnh đạm như vậy?”
Mộ Dung Trường Tình nhìn một cái, mí mắt giật giật. Mộ Dung Trường Tình nhớ lại chuyện đêm qua là cảm thấy vô cùng hối hận. Nghê Diệp Tâm còn cả ngày tươi cười. Hắn lại giơ tay cầm một quyển sổ khác, nói:
“Làm việc đi, đừng nói điều vô nghĩa.”
Nghê Diệp Tâm dứt khoát kéo ghế lại, đặt mông an vị ở bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, vừa xem sổ vừa dùng ánh mắt ai oán nhìn Mộ Dung Trường Tình.
Hắn đương nhiên phát hiện Nghê Diệp Tâm luôn nhìn mình, bất quá chỉ coi như không nhìn thấy.
Ngày hôm nay, Nghê Diệp Tâm ít nhất mười lần nói Mộ Dung Trường Tình hôn mình. Hắn cảm thấy đau đầu, may mắn không ai ở gần.
Mộ Dung Trường Tình không để ý tới, qua một lúc lâu Nghê Diệp Tâm cũng ngủ. Quyển sổ trong tay liền trượt xuống, thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. Mộ Dung Trường Tình nhanh tay bắt được, liền đem sổ nhẹ nhàng đặt lên bàn. Hắn duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy kỳ thật hắn nên sớm làm Nghê Diệp Tâm ngủ, như vậy Nghê Diệp Tâm sẽ an tĩnh một chút, sẽ không ở bên tai lải nhải đòi hôn hắn.
Nói thật ra, Mộ Dung Trường Tình từ trước đến nay chưa cùng người khác thân mật. Nghê Diệp Tâm đòi hỏi, Mộ Dung Trường Tình trừ mặc kệ, cũng không biết phản ứng cái dạng nào.
Hắn tiếp tục xem sổ sách. Nhưng nhìn trong chốc lát, Mộ Dung Trường Tình lại đau đầu. Nghê Diệp Tâm dù ngủ cũng có thể gây phiền cho người ta.
Nghê Diệp Tâm là ngồi ngủ, một lúc sau liền bắt đầu từ ghế trượt xuống……
Mộ Dung Trường Tình không có biện pháp, đành phải buông sổ, sau đó đứng lên duỗi tay nhẹ nhàng ôm ngang Nghê Diệp Tâm. Hắn xoay người nhìn nhìn. Gian phòng này không có giường, trừ cái bàn chỉ có trường án, ghế dựa, giá sách, cũng không có chỗ nghỉ ngơi.
Mộ Dung Trường Tình tìm một vòng, rốt cuộc vẫn đem Nghê Diệp Tâm ôm tới cái bàn, sau đó lại đem người đặt ở trên bàn.
Nghê Diệp Tâm không biết mình lại ngủ trên bàn, nằm ở trên bàn còn ngủ ngon lành.
Mộ Dung Trường Tình cởi áo ngoài xuống đắp lên người Nghê Diệp Tâm, sau đó kéo một cái ghế dựa lại, ngồi ở bên cạnh xem sổ sách, để tránh Nghê Diệp Tâm ngủ đến nửa chừng xoay người liền rơi xuống.
Cái bàn này cao hơn so với lần trước một chút, Mộ Dung Trường Tình cảm thấy nếu Nghê Diệp Tâm rơi xuống sẽ bị thương.
Nghê Diệp Tâm ngủ, Mộ Dung Trường Tình ngồi ở bên cạnh tiếp tục xem sổ sách.
Bởi vì đêm khuya trời thật sự thực lạnh, Nghê Diệp Tâm ngủ không phải thực an ổn, co lại thành một đoàn, gắt gao túm chiếc áo của Mộ Dung Trường Tình, sau đó còn muốn xoay người. Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm muốn xoay người, lập tức giơ tay chắn, đem người trở về. Bất quá Nghê Diệp Tâm không an phận, lại xoay hướng khác, Mộ Dung Trường Tình lại phải đi chắn.
Thái dương Mộ Dung Trường Tình nổi gân xanh. Hắn thật sự không có biện pháp, nhìn nhìn sắc trời, cũng thật sự quá muộn, phỏng chừng xem cả đêm cũng không thể xem xong đống sổ sách. Mộ Dung Trường Tình lúc này mới bế Nghê Diệp Tâm lên, đi ra khỏi phòng, về khách điếm.
Trên đường tối đen, hoàn toàn yên tĩnh, Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm đi trên đường từ Tạ gia về khách điếm cũng không có gặp ai. Đã trễ thế này chưởng quầy cũng đã trở về phòng nghỉ ngơi.
Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm về phòng, kết quả gặp người quen.
Triệu Nguyên Kính cũng vừa trở về. Hắn ở sơn trang cũ của Tạ gia rất lâu, rất muộn mới trở về.
Nha môn điều kiện quá kém, không có phòng, cho nên Triệu Nguyên Kính tất nhiên ở khách điếm, mà trong trấn này chỉ có duy nhất một khách điếm.
Triệu Nguyên Kính nghe được phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn đã thấy Mộ Dung Trường Tình. Sau đó hắn cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình còn có một người, là Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm đã ngủ rồi, ngủ rất ngon lành.
Mộ Dung Trường Tình nhìn hắn một cái, sau đó liền ôm Nghê Diệp Tâm vào phòng bên cạnh.
Triệu Nguyên Kính tựa như muốn nói chuyện, bất quá cuối cùng cái gì cũng chưa nói, nhìn Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm đi.
Khi Mộ Dung Trường Tình vào phòng rồi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng. Đó chính là Nghê Diệp Tâm còn chưa có tắm rửa không thể đặt lên giường.
Điểm này quá quan trọng, ai bảo Mộ Dung đại hiệp có thói ở sạch làm gì.
Vì thế Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm trong lòng ngực đấu tranh tư tưởng thật lâu, cuối cùng vẫn đem Nghê Diệp Tâm đặt ở trên bàn. Sau đó tự mình đi ra ngoài nấu nước tắm.
Lúc Mộ Dung Trường Tình trở về, Nghê Diệp Tâm vẫn ngoan ngoãn nằm ở trên bàn, cũng không có rơi xuống.
Mộ Dung Trường Tình đem nước tắm đặt ở trong phòng, sau đó đi qua đẩy đẩy Nghê Diệp Tâm.
“Dậy tắm gội.”
Có thể khiến Mộ Dung giáo chủ hầu hạ tắm gội, duy nhất chỉ có Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm hừ hừ.
“Không tắm……”
“Dậy đi, không tắm ngươi sẽ ngủ trên bàn.”
Nghê Diệp Tâm lại ngủ, căn bản không nghe được. Mu bàn tay Mộ Dung Trường Tình nổi gân xanh. Sau đó hắn xách Nghê Diệp Tâm lên, trực tiếp ném vào thùng tắm.
Nghê Diệp Tâm mặc nguyên quần áo bị ném vào thùng tắm. Nước ập vào mặt, Nghê Diệp Tâm tức khắc liền tỉnh, tuyệt đối là bừng tỉnh, ho khan kêu:
“Cứu... cứu mạng!”
Buổi tối lớn tiếng như vậy, tuyệt đối sẽ đánh thức toàn bộ khách điếm. Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ duỗi tay che miệng Nghê Diệp Tâm.
“Tắm rửa mà kêu cái gì!”
“Tắm…… Tắm rửa?”
Nghê Diệp Tâm cúi đầu nhìn. Trên người quần áo đều ướt, dán trên da, đặc biệt không thoải mái, Nghê Diệp Tâm kéo kéo cổ áo.
“Đại hiệp, vì sao tắm rửa không cởi quần áo?”
Mộ Dung Trường Tình không để ý, nói:
“Mau tắm, ngươi tắm xong rồi ta cũng muốn tắm.”
Nghê Diệp Tâm ghé vào bên cạnh thùng tắm, nói:
“Vì sao chúng ta không tắm cùng nhau?”
Mộ Dung Trường Tình quay đầu lại nhìn một cái, ý tứ không rõ, cười nhẹ một tiếng.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung đại hiệp cười có chút châm chọc, hình như là ghét bỏ mình không đủ sạch sẽ vậy. Nghê Diệp Tâm oán giận nói:
“Đại hiệp thật sự một chút lãng mạn cũng không có à.”
“Cái gì?”
Nghê Diệp Tâm cười hì hì, không có trả lời hắn, rất phối hợp nhanh chóng tắm rửa. Tắm xong Nghê Diệp Tâm mặc quần áo sạch sẽ chui vào trong ổ chăn, nói:
“Đại hiệp cũng mau tắm đi.”
Mộ Dung Trường Tình tất nhiên muốn tắm, nếu không hắn ngủ không yên.
Mộ Dung Trường Tình tự mình đi đổi nước ấm. Khi hắn trở về đã thấy Nghê Diệp Tâm nằm trên giường nhắm mắt lại, bộ dạng như đã ngủ.
Mộ Dung Trường Tình chuẩn bị nước xong, liền cởi quần áo vào thùng tắm.
Nước thực ấm, rất thoải mái, làm xua tan mỏi mệt. Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại thở phào một tiếng.
“Cót két.”
Mộ Dung Trường Tình lập tức mở mắt, liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm cũng mở mắt, đang muốn bò xuống giường. Hắn nhíu mày, nói:
“Sao không ngủ?”
“Ngủ mà, đương nhiên muốn ngủ. Bất quá.... ta muốn chờ đại hiệp cùng ngủ.”
“Lúc nãy ngươi vừa xem sổ sách vừa ngủ, sao không nghĩ chờ ta cùng ngủ?”
Nghê Diệp Tâm cười hắc hắc, đã từ trên giường bò xuống dưới, để chân trần liền chạy tới, sau đó ghé vào bên ngoài thùng tắm. Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói:
“Muốn làm cái gì?”
Nghê Diệp Tâm mở to mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình, thiếu chút nữa nước miếng chảy ra. Nghê Diệp Tâm dùng tay áo lau miệng, sau đó liếc mắt nhìn vào trong thùng nước một cái, rồi nói:
“Cũng không có lớn hơn ta nhiều lắm.”