Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ở trong phòng quản gia tìm thật lâu, không phát hiện thêm được gì có ích.
Một quan sai ra ngoài hỏi thăm tin tức đã trở về vội vội vàng vàng nói:
"Nghê đại nhân, ngài nói rất đúng. Ta đi hỏi thăm về thương nhân họ Vệ ở trấn bên cạnh. Vừa đúng lúc thê tử ta cũng ở trấn đó, nàng nói trong trấn căn bản không có thương nhân họ Vệ, cả cô nương họ Vệ cũng không có."
Quan sai cảm thấy kỳ quái nên ra roi thúc ngựa đi. Quả nhiên ở đó không có ai họ Vệ, cũng không ai nghe nói qua có người này, căn bản người này không tồn tại.
Những quan sai đi đến trấn xa hơn, đều chưa có trở về, nhưng cũng đã chứng minh phần nào suy đoán của Nghê Diệp Tâm.
Chập tối, Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm cũng rời Tạ gia, hai người trở về khách điếm. Khi đến khách điếm vừa lúc họ nhìn thấy Kính Vương gia Triệu Nguyên Kính.
Triệu Nguyên Kính từ khách điếm đi ra, ban đêm mà không mang theo thị vệ, cũng không biết muốn đi đâu.
Nghê Diệp Tâm vừa thấy Triệu Nguyên Kính, lập tức túm lấy tay áo Mộ Dung Trường Tình nói:
"Đại hiệp, mau mau, cho chút tiền."
Mộ Dung Trường Tình cũng nhớ tới Nghê Diệp Tâm đã mượn Triệu Nguyên Kính một thỏi vàng mua một bộ quần áo cho mình. Mộ Dung Trường Tình thực bất đắc dĩ, từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi vàng đưa cho Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm tung ta tung tăng chạy tới trả nợ.
Triệu Nguyên Kính hiển nhiên không nghĩ tới cùng bọn họ chạm mặt. Triệu Nguyên Kính chỉ cười cười, thu vàng, sau đó liền rời đi.
Nghê Diệp Tâm tò mò nhìn theo. Triệu Nguyên Kính nhanh chóng biến mất ở trong đêm tối, cũng không biết đi nơi nào.
Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm nhìn đến chuyên chú, sắc mặt không tốt liền bỏ đi trước.
Nghê Diệp Tâm chạy đuổi theo, nói:
"Đại hiệp nói xem Kính Vương gia một mình đi làm cái gì?"
"Không biết."
"Nhìn thần thần bí bí, chẳng lẽ muốn đi gặp tình nhân sao? Còn không mang theo thị vệ."
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy giọng Nghê Diệp Tâm lớn như vậy phỏng chừng thị vệ đều có thể nghe được.
Triệu Nguyên Kính vội vàng ra khỏi khách điếm, liền đi lên trên núi.
Đến giữa sườn núi, Triệu Nguyên Kính quay đầu lại nhìn. Trấn dưới chân núi nhìn rất nhỏ, bị bóng tối bao phủ, chỉ có vài điểm sáng nho nhỏ.
Đến sơn trang Tạ gia, Triệu Nguyên Kính đẩy cổng đi vào. Mới vừa đi vào liền nghe được âm thanh giống tiếng sáo, làn điệu lộ ra sự bi thương.
Buổi tối lại nghe âm thanh này thật sự là quỷ dị cực kỳ....
Triệu Nguyên Kính đi tới giếng cạn, ngẩng đầu liền nhìn thấy trên nóc nhà ngồi một người. Người kia trong tay cầm một vật, là một chiếc lá cây, để bên miệng thổi.
Triệu Nguyên Kính đi vào sân, nhúng người liền nhảy lên nóc nhà, đứng bên cạnh người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi căn bản không nhìn hắn, vẫn cúi đầu thổi lá.
Triệu Nguyên Kính cười cười, nói:
"Ta đã nghĩ ngươi sẽ còn đến nơi này, cho nên mỗi ngày vào buổi tối ta đều tới nơi này nhìn một chút."
Âm thanh chấm đứt, người trẻ tuổi ngẩng đầu lên nhìn.
" Xà Văn Đồ Đằng trên vách giếng là ngươi lưu lại?"
Người trẻ tuổi nhàn nhạt nói:
"Phải thì sao, không phải thì như thế nào?"
"Ta muốn biết. Nếu ngươi quen Mộ Dung Yên, vì sao lại liên hệ với tổ chức tạo phản?"
"Không quan hệ với ngươi."
"Vậy thì, nói cho ta biết một vấn đề, Mộ Dung Yên rốt cuộc là đã chết, hay là còn sống?"
Người trẻ tuổi lại cười một tiếng, cầm chiếc lá xoay chuyển trong tay, nói:
"Kính Vương gia là quý nhân hay quên, ngài thật sự đã quên sao? Năm đó Mộ Dung Yên là bị ai hại chết?"
Triệu Nguyên Kính nhíu nhíu mày.
"Hắn...... Thật sự đã chết?"
"Kính Vương gia, không cần lại lừa mình dối người."
Triệu Nguyên Kính thở dài.
"Hắn ngàn dặm xa xôi chạy tới giúp ta giải vây, ta lại hoàn toàn không biết đó là hại hắn."
Người trẻ tuổi nhìn chằm chằm lá cây trong tay, không nói, tựa hồ suy nghĩ cái gì.
Triệu Nguyên Kính cũng không nói gì.
Bốn phía an tĩnh cực kỳ.
"Ngươi về sau đừng đến chỗ này, cẩn thận sẽ bị người khác phát hiện."
"Bị phát hiện? Vậy thì thế nào? Ai có thể bắt ta?"
Triệu Nguyên Kính tựa như không tán đồng. Người trẻ tuổi bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Triệu Nguyên Kính. Hắn mỉm cười nhìn chằm chằm Triệu Nguyên Kính, duỗi tay vuốt ve ngực đối phương một chút.
"Kính Vương gia, nếu ta nói Mộ Dung Yên là nghĩa phụ của ta, có phải ta làm cái gì ngươi cũng sẽ bảo hộ ta hay không?"
Triệu Nguyên Kính nhíu mắt lại, nắm cổ tay hắn.
"Vậy để xem câu trả lời."
Người trẻ tuổi cũng không có rút tay, cười cúi đầu nhìn qua giếng cạn dưới mái hiên, ngữ khí nhàn nhạt nói:
"Năm đó đứa bé bị ném xuống giếng cạn không biết ở đó bao lâu, ngày đêm ở dưới đáy giếng kêu to. Nó cho rằng mình sẽ chết. Nhưng không nghĩ tới, có một người vừa vặn đi ngang qua, cứu nó lên, dẫn nó rời khỏi cái nơi mà nó vĩnh viễn không muốn trở về......"
Thân thể Triệu Nguyên Kính run lên, nói:
"Ngươi tên...... tên là gì?"
Người trẻ tuổi cũng nhìn hắn, ngữ khí không mặn không nhạt, nói:
"Mộ Dung Tạ."
Triệu Nguyên Kính nghe xong, chỉ lẩm bẩm nói một câu:
"Quả nhiên."
Mộ Dung Tạ nhìn hắn, ánh mắt đặc biệt ôn nhu. Mộ Dung Tạ cùng Mộ Dung Dục quả nhiên giống nhau. Không phải khuôn mặt tương tự, mà là khí chất giống nhau như đúc.
Khóe môi Mộ Dung Tạ cong lên. Hắn lại đi về phía trước một bước, gân như dán lên người Triệu Nguyên Kính. Mộ Dung Tạ thấp hơn Triệu Nguyên Kính nửa cái đầu. Hắn ngửa mặt lên, thấp giọng nói:
"Ta hiện tại nói cho ngươi biết cái người đã cứu ta chính là Mộ Dung Yên. Ông ấy mang ta đi, còn nhận ta làm con nuôi."
Triệu Nguyên Kính không nói gì, cũng không có đẩy hắn ra. Trên người Mộ Dung Tạ có một mùi thơm nhàn nhạt, rất thanh nhã. Khi hắn nói chuyện hơi thở liền phun ở bên tai Triệu Nguyên Kính, tựa như có năng lực mê hoặc.
Mộ Dung Tạ khẽ cười. Một bàn tay bị Triệu Nguyên Kính nắm, một bàn tay khác lặng lẽ nâng lên, để sau lưng Triệu Nguyên Kính.
Mộ Dung Tạ lại nhẹ nhàng đem mặt chôn ở trên vai Triệu Nguyên Kính, nghiêng đầu thấp giọng nói:
"Cho nên, Kính Vương gia, có phải ta làm cái gì ngươi cũng đều bảo hộ ta hay không?"
Mộ Dung Tạ mới vừa nói xong, Triệu Nguyên Kính tức khắc liền hừ một tiếng, mồ hôi lập tức từ trên trán trượt xuống dưới. Hắn siết chặt tay Mộ Dung Tạ, nói:
"Ngươi muốn làm gì?"
Mộ Dung Tạ cười lạnh một tiếng, nói:
"Tất nhiên là...... Giết ngươi."
Tay Mộ Dung Tạ đặt ở sau lưng Triệu Nguyên Kính đột nhiên có một chủy thủ. Hắn ôn tồn nói nhỏ nhẹ đồng thời đâm mạnh chủy thủ vào người Triệu Nguyên Kính.
Triệu Nguyên Kính đau đến cắn chặt khớp hàm.
Tay Mộ Dung Tạ chỉ hơi chút run lên. Khi kiềm chế được thả lỏng,
Mộ Dung Tạ lạnh nhạt, duỗi tay đẩy Triệu Nguyên Kính ra.
Triệu Nguyên Kính lảo đảo hai bước, lập tức từ nóc nhà ngã xuống. Cũng may không phải lưng chạm đất, bằng không chủy thủ cắm ở phía sau lưng sẽ đâm xuyên qua cơ thể.
Mộ Dung Tạ cũng từ nóc nhà nhảy xuống, đứng ở bên cạnh Triệu Nguyên Kính nói:
"Có người muốn ta giết ngươi."
Triệu Nguyên Kính nói không ra tiếng, cũng không biết có phải bởi vì mất máu hay không tức khắc đầu váng mắt hoa. Hình ảnh Mộ Dung Tạ ở trước mắt hắn càng lúc càng mơ hồ. Mộ Dung Tạ nhìn thoáng qua Triệu Nguyên Kính, xoay người liền rời đi, trong nháy mắt biến mất không thấy.
Ở khách điếm, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ăn cơm xong, sau đó liền về phòng.
Từ khi quan hệ bắt đầu trở nên thân cận một ít, Nghê Diệp Tâm liền đổi biện pháp để cho bọn họ càng thêm thân mật. Nhưng thực đáng tiếc, năng lực thừa nhận của Mộ Dung đại hiệp hình như chỉ giới hạn ở hôn môi mà thôi. Mà cũng không cho duỗi lưỡi đầu vào trong.
Lòng Nghê Diệp Tâm ngứa ngáy, ôm chăn cắn cắn, bộ dáng như muốn xì hơi, nói:
"Mỹ nhân ở trước mắt chỉ có xem không thể ăn, muốn nghẹn chết người ta sao?"
Mộ Dung Trường Tình đang ngồi uống trà, quay đầu lại nói:
"Ngươi nói cái gì?"
Nghê Diệp Tâm lập tức chân chó nói:
"Đại hiệp, ta nói đêm đã khuya, chăn đã có người ủ ấm áp, hay chúng ta cùng nhau ngủ đi!"
Mộ Dung Trường Tình quay đi, sau đó yên lặng tiếp tục uống trà.
Nghê Diệp Tâm thở dài.
Người yêu vừa ngạo kiều vừa có thói quen ở sạch, luôn dùng vũ lực biểu lộ, cuộc sống này quả thực khó sống mà. Không có ai bi thảm hơn so với mình!
Mộ Dung Trường Tình cuối cùng cũng uống xong trà, đứng dậy đi đến mép giường, cởi áo ngoài chuẩn bị ngủ.
Hắn mới vừa cởi áo ngoài ngồi ở lên mép giường, Nghê Diệp Tâm liền bò lại gần, nói:
"Đại hiệp, hôn chúc ngủ ngon đi!"
"Có hôn để ngủ ngon sao?"
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, vẻ mặt siêu chờ mong.
"Đúng vậy, hôn chúc ngủ ngon thì có thể ngủ ngon hơn."
Mộ Dung Trường Tình khinh thường nhìn, vừa nghe liền biết không đáng tin cậy. Hắn nghĩ tuyệt đối là Nghê Diệp Tâm lại lừa gạt mình.
Nghê Diệp Tâm không nói nữa, cười hì hì chỉ vào miệng mình, ý bảo Mộ Dung Trường Tình hôn môi.<HunhHn786>
Mộ Dung Trường Tình thấy thật bất đắc dĩ. Nghê Diệp Tâm còn bệnh, sắc mặt xanh xao. Mộ Dung Trường Tình thật sự không muốn lại lăn lộn, muốn cho Nghê Diệp Tâm đi nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn tiếp tục đi tra án.
"Nhắm mắt."
Nghê Diệp Tâm lập tức nhắm mắt lại, còn hơi hơi ngửa đầu, để Mộ Dung Trường Tình tiện hôn.
Nghê Diệp Tâm mới vừa nhắm mắt lại, liền cảm giác được Mộ Dung Trường Tình dùng ngón tay đỡ cằm mình. Tim Nghê Diệp Tâm lập tức đập nhanh gấp đôi!
Khi Nghê Diệp Tâm còn đang khẩn trương, liền cảm giác trên trán ấm áp, nhịn không được liền mở mắt, vẻ mặt không thể tin trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình, nói:
"Đại hiệp? Có phải lầm hay không, vì sao hôn trán vậy?"
"Hôn chúc ngủ ngon không thể ở trán sao?"
Nghê Diệp Tâm có chút ngẩn người.
"Hôn trán còn muốn ta nhắm mắt."
Mộ Dung Trường Tình đã thong thả ung dung nằm xuống, nhắm mắt lại nói:
"Bởi vì ta vốn định hôn miệng, nhưng miệng ngươi dính một hạt mè."
"......"
Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt, duỗi tay sờ sờ, quả nhiên có một hạt mè. Phỏng chừng là khi ăn điểm tâm không cẩn thận dính vào.
Bởi vì một hạt mè hôn môi biến thành hôn trán. Nghê Diệp Tâm thấy vô cùng oan uổng, chui vào trong chăn.
"Vậy ngài mai nhớ hôn chào buổi sáng nha."
Mộ Dung Trường Tình hé mắt, nói:
"Còn có hôn buổi sáng nữa sao?"
Nghê Diệp Tâm cười hắc hắc, nói:
"Nhiều loại hôn lắm."
Mộ Dung Trường Tình muốn thở dài, bất quá hắn còn chưa có thở ra, đột nhiên mở to mắt.
Nghê Diệp Tâm bị hắn làm hoảng sợ.
"Làm sao vậy?"
"Có mùi máu."
Mộ Dung Trường Tình lập tức ngồi dậy.
Nghê Diệp Tâm cũng nhanh ngồi dậy. Hai người khoác áo lên người chạy ra ngoài phòng.
Triệu Nguyên Kính đã trở lại, bất quá là bị người khiên trở về. Triệu Nguyên Kính một thân đều là máu, sắc mặt trắng bệch, một chút ý thức cũng không có.
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn một cái liền nhìn thấy chủy thủ trên lưng Triệu Nguyên Kính.
"Sao lại thế này?"
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ.
Kính Vương gia là bị ai đâm?
Chưởng quầy chưa bao giờ thấy nhiều máu như vậy, sợ tới mức muốn chạy đi ra ngoài tìm đại phu. Nhưng Triệu Nguyên Kính ra máu rất nhiều, đi ra ngoài tìm đại phu chỉ sợ không kịp.
Mộ Dung Trường Tình lập tức đi qua nhìn vết thương của Triệu Nguyên Kính.
Thị vệ vốn dĩ định ngăn cản Mộ Dung Trường Tình, nhưng Mộ Dung Trường Tình đã mở miệng, nói:
"Không muốn hắn chết liền cút ngay."
Nghê Diệp Tâm chạy tới lập tức hỏi:
"Đại hiệp, thế nào?"
" Chảy một ít máu không chết được."
Hắn lấy ra một cái bình nhỏ, đó là thuốc trị thương. Hắn đổ một chút lên chỗ vết thương, sau đó dùng quần áo đè lên, nhanh chóng rút chủy thủ ra.
Triệu Nguyên Kính đang hôn mê phát ra một tiếng rên, cả người đều run lên một chút.
Mộ Dung Trường Tình đem chủy thủ ra, tuy rằng ấn miệng vết thương, nhưng tay đều là máu. Hắn nhanh chóng băng bó một chút, lúc này mới buông tay.
Nghê Diệp Tâm thấy vậy nhẹ nhàng thở ra.
"Đại hiệp, có việc gì hay không?"
"Chảy một chút máu không chết được."
"Có ý gì?"
Nghê Diệp Tâm theo bản năng hỏi.
"Hắn mạng lớn, kẻ xuống tay lưu tình, chủy thủ cắm không quá sâu, cũng không có thương tổn đến bên trong. Nhưng chủy này có độc, cũng không phải hiếm gặp, chỉ là thuốc giải khó bào chế. Ở địa phương nhỏ này, chỉ sợ khó tìm được đầy đủ dược liệu để chế thuốc giải độc."
"Phải tìm dược liệu gì?"
Thị vệ sốt ruột hỏi.
Mộ Dung Trường Tình cầm lấy bút và giấy chưởng quầy đưa, viết một phương thuốc.
"Trong vòng ba canh giờ, tốt nhất có trước hừng đông."
"Chúng ta lập tức đi."
Nhóm thị vệ nói.
"Đừng quên để lại một người chăm sóc hắn, đừng để cho hắn ra nhiều máu."
Lời nói ý tứ là hắn sẽ không quan tâm dù vị này là Kính Vương gia.
"......"
Mộ Dung Trường Tình lau sạch tay, liền lôi kéo Nghê Diệp Tâm đi về phòng.
"Đại hiệp, chúng ta cũng đi ra ngoài hỗ trợ tìm dược liệu đi, tình hình của Kính Vương gia khó khăn."
Mộ Dung Trường Tình không trả lời, túm Nghê Diệp Tâm trở về phòng, đóng cửa lại, lúc này mới nói:
"Không cần sốt ruột, người kia không có muốn Triệu Nguyên Kính chết, bằng không ngươi cho rằng Triệu Nguyên Kính còn thoi thóp sao. Dù không có dược liệu, hắn cũng sẽ không chết được."
"Hả? Thật vậy sao?"
Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ ngực, nói:
"Làm ta sợ muốn chết."
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói:
"Dù bọn họ tìm đủ dược liệu, cũng giải không được độc."
Nghê Diệp Tâm trừng to mắt.
"Đại hiệp đừng làm ta sợ, vì sao?"
"Bởi vì ta viết thiếu một dược liệu."
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.
"Đại hiệp...... đang nói giỡn?"
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.
"Ngươi xem ta giống nói giỡn sao?"
"......"
Nghê Diệp Tâm ngồi không yên, chạy đến bên Mộ Dung Trường Tình nhỏ giọng nói:
"Đại hiệp, Kính Vương gia cùng đại hiệp không oán không thù, sao làm vậy?"
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nhìn một cái, nói:
"Muốn giết hắn lại không phải ta. Ta cũng chưa nói muốn cứu hắn."
"......"
Mộ Dung đại hiệp lại ngạo kiều, Nghê đại nhân bất đắc dĩ cầm cái ghế kéo đến ngồi đối diện.
"Đại hiệp ngoan, đừng ngạo kiều, nói nghe xem."
Mộ Dung Trường Tình không hài lòng khi Nghê Diệp Tâm dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói với hắn, bất quá hắn không có quanh co lòng vòng.
"Ta chỉ muốn biết người xuống tay kia là ai."
Nghê Diệp Tâm không hiểu.
Mộ Dung Trường Tình lại nói:
"Người xuống tay với Triệu Nguyên Kính hiển nhiên không phải là thật sự muốn lấy tính mạng của hắn. Vốn dĩ có thể lấy mạng mà cố tình đâm nông một ít. Trên chủy thủ có độc chỉ là tương đối khó giải mà thôi. Nếu thị vệ của Triệu Nguyên Kính không thấy thuốc giải, nói không chừng có thể dẫn dụ người kia ra mặt."
"Tuy như thế, nhưng nếu người kia không có tới, Kính Vương gia chẳng phải là......"
Khó giữ được cái mạng nhỏ......?
Mộ Dung Trường Tình rót một chén trà, chậm rì rì uống.
"Dù sao người giết hắn không phải ta."
"Tốt xấu gì cũng là mạng người."
"Trước hừng đông nếu còn chưa có người xuất hiện, thì đi tìm cũng không muộn. Cũng không phải loại dược liệu khó tìm, nơi nào cũng có."
Lúc này Nghê Diệp Tâm mới nhẹ nhàng thở ra.
"Đại hiệp làm ta sợ muốn chết."
Mộ Dung Trường Tình buông chén trà, nói:
"Ngươi lên giường ngủ đi."
Vốn dĩ đã nghỉ ngơi, nhưng bị đánh thức mà thức dậy. Hiện tại thật vất vả ổn định, Nghê Diệp Tâm lại còn bệnh tất nhiên phải nghỉ ngơi.
Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình không có ý lên giường.
"Đại hiệp không phải muốn ngồi một đêm đó chứ?"
"Ngươi ngủ trước đi."
Mộ Dung Trường Tình nói nhất định sẽ có người tới, cho nên hắn không đi nằm.
Nghê Diệp Tâm ngồi ở trên mép giường nhìn hắn, nói:
"Nhưng một người nằm trong ổ chăn quá lạnh."
"......"
Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình không để ý tới mình, chỉ có thể chui vào ổ chăn, sau đó nằm nghiêng nhìn Mộ Dung Trường Tình.
"Nhắm mắt, ngủ."
Tuy Mộ Dung Trường Tình không có nhìn nhưng có thể biết được, Nghê Diệp Tâm còn mở to mắt nhìn. Bất quá không bao lâu Nghê Diệp Tâm liền bắt đầu mệt rã rời, mí mắt nặng trĩu, nhìn Mộ Dung Trường Tình cũng biến thành hai người. Cuối cùng thật sự chống đỡ không được mà ngủ.
Mộ Dung Trường Tình duỗi tay tắt đèn. Trong phòng lập tức liền trở nên tối đen.