Hai người cầm thức ăn về phòng, Nghê Diệp Tâm cũng rất đói. Bọn họ ăn xong đã sang giờ Tý. Mộ Dung Trường Tình nói:
"Ngươi cầm chén đũa xuống đi."
"Bên ngoài quá lạnh."
Nghê Diệp Tâm chà xát hai tay, thật sự không muốn đi ra ngoài. Nhưng chén đũa đặt ở trong phòng sẽ có mùi khó ngửi, khẳng định Mộ Dung đại hiệp sẽ không muốn. Nghê Diệp Tâm rối rắm một chút, vẫn đem chén đũa trên bàn thu dọn, mang ra cửa, chuẩn bị đi xuống phòng bếp.
Nghê Diệp Tâm vừa bước chân ra, còn chưa đi mấy bước, đột nhiên liền nghe một âm thanh va đập vang lên. Cùng với âm thanh va chạm còn có tiếng la tràn ngập thống khổ. Bên ngoài tối đen một mảnh, Nghê Diệp Tâm bị giật mình nhảy dựng, chén đũa trong tay đều rơi xuống đất......
Mộ Dung Trường Tình ngồi ở trong phòng, đột nhiên nghe được động tĩnh, lập tức đứng dậy chạy ra khỏi phòng. Tuy rằng bên ngoài thực tối, nhưng Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái liền thấy được Nghê Diệp Tâm. Hắn chạy tới giữ chặt Nghê Diệp Tâm, nói:
"Chuyện gì vậy?"
Nghê Diệp Tâm vẻ mặt ngốc nói:
"Ta không biết chuyện gì, làm ta sợ nhảy dựng!"
Tối đen, đột nhiên có người kêu thảm thiết, thật là dọa người mà.
Âm thanh phát ra cùng tiếng kêu thảm thiết là ở phòng bên cạnh. Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn thoáng qua, sau đó nhấc chân đá một cái. Cửa phòng đã bị đá văng.
Trong phòng thực tối, chỉ có một bóng người. Cái bàn bị đẩy mạnh đụng vào cửa, mới có thể phát tiếng động lớn như vậy. Trong phòng thật là hỗn độn, người kia cuộn tròn ngã trên mặt đất, thật sự là thực dọa người.
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, vội vàng muốn vào đem người kia nâng dậy. Bất quá còn có người mau hơn. Triệu Mục đã vọt vào, hô một tiếng:
"Cố Cửu!"
Cả người Cố Cửu run run, tựa như trên người nơi nào cũng đau. Hắn phát ra tiếng thở dồn dập, giống như lập tức không thở nổi.
Nghê Diệp Tâm cũng mở to hai mắt, nhịn không được túm một bên tay Mộ Dung Trường Tình, thấp giọng hỏi:
"Đại hiệp, hắn bị làm sao vậy?"
Cố Cửu vừa mới từ bên ngoài trở về, còn đụng phải Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm cũng không cảm thấy đối phương bị thương. Nhưng hiện tại, Cố Cửu lại thành cái dạng này.
Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, nói:
"Không biết."
"Hô...... hô.......hô....!"
Cố Cửu cấp tốc thở phì phò, đột nhiên đem Triệu Mục đẩy ra. Bởi vì dùng lực quá mạnh, lập tức hắn cũng té ngã, ngã xuống đất liền không dậy nổi.
Bộ dạng Cố Cửu giống như nhìn thấy thứ gì thực khủng bố. Nhưng mà nơi này cái gì cũng không có. Hắn giơ tay ôm chặt đầu, ngón tay như muốn đâm vào trong óc.
Triệu Mục lập tức bò dậy, chạy tới ôm hắn, áp chế, nói:
"Cố Cửu! Cố Cửu tỉnh... tỉnh!"
Nhưng Cố Cửu không biết trúng cái gì, giống như không nghe thấy Triệu Mục nói, còn đang không ngừng giãy giụa. Hơn nữa hắn không nhận ra Triệu Mục, sợ hãi giãy giụa càng lợi hại.
Ngay lúc này, Mộ Dung Trường Tình ra tay. Hắn vọt qua, đánh vào sau cổ Cố Cửu. Cố Cửu liền ngất đi.
Triệu Mục lập tức có chút khẩn trương, vỗ nhẹ nhẹ mặt Cố Cửu.
"Cố Cửu? Cố Cửu?"
"Đại hiệp, có chuyện gì?"
Mộ Dung Trường Tình ngữ khí bình đạm nói:
"Hắn trúng độc, hẳn sinh ra ảo giác."
"Cố Cửu trúng độc?"
Triệu Mục sửng sốt, nhịn không được hồ nghi nhìn Mộ Dung Trường Tình, hiển nhiên cũng không tin.
Nghê Diệp Tâm cũng cả kinh, nói:
"Hắn trúng độc?"
"Nhìn dáng vẻ đúng là như vậy. Độc tính phát tác chưa lâu, cũng không mạnh, nhưng ngẫu nhiên sẽ làm người ta sinh ra ảo giác."
Nghê Diệp Tâm nhớ lại bộ dạng Cố Cửu ở dưới lầu. Chẳng lẽ lúc ấy Cố Cửu cũng bị ảo giác?
Triệu Mục lập tức nôn nóng hỏi:
"Hắn trúng độc gì, có giải được không?"
Mộ Dung Trường Tình lãnh đạm nói:
"Không biết."
Mộ Dung Trường Tình nói xong liền xoay người rời đi. Triệu Mục muốn đứng lên ngăn lại, bất quá có Cố Cửu trong lòng ngực, nên hắn không có biện pháp đi qua.
Triệu Mục muốn đem Cố Cửu để lên giường. Nhưng vừa động, Cố Cửu đột nhiên bắt lấy tay Triệu Mục. Hai mắt nhắm, mày cũng nhíu lại, tựa như rất khó chịu, sau đó hắn bắt đầu lẩm bẩm nói mê.
Mộ Dung Trường Tình cũng dừng bước. Nghê Diệp Tâm cũng nghe động tĩnh.
Cố Cửu thấp giọng nhắc đi nhắc lại:
"Rắn...... rắn...... Không thể giết hắn, ta không thể giết hắn......"
Rắn gì?
Nghê Diệp Tâm tò mò nhìn Cố Cửu.
Ngay lúc này, Cố Cửu đột nhiên tỉnh. Hắn mở to mắt, trong ánh mắt là mê mang cùng hoảng sợ, nhưng đã khôi phục ý thức, không hề vô thần.
Triệu Mục lập tức hỏi:
"Cố Cửu? Ngươi tỉnh rồi? Ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi làm ta sợ muốn chết."
Cố Cửu khôi phục ý thức, vẻ mặt lại là nhàn nhạt, lắc lắc đầu. Hắn lúc này mới phát hiện trong phòng đều là người, có chút kinh ngạc, còn có chút không thích ứng, nói:
"Ta không có việc gì."
Triệu Mục nhẹ nhàng thở ra, nói:
"Ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy? Vừa rồi còn nhắc đi nhắc lại rắn rắn, còn không thể giết người nào đó?"
Cố Cửu theo bản năng giơ tay bưng kín đôi mắt, nói:
"Ta...... Ta không nhớ rõ. Ta...... Ta nhìn thấy trong nước có rắn, rất kỳ quái. Một...... một đôi sừng dài, còn có móng vuốt......"
Cố Cửu lẩm bẩm nói, tựa như cố nhớ. Nhưng mà hắn tựa như cũng đanh nghi hoặc.
Triệu Mục ở phía sau lưng vỗ vỗ lưng hắn, nói:
"Ngươi đừng hù dọa chính mình. Rắn không có sừng cùng móng vuốt, đó chẳng phải là rồng sao?"
Hắn vừa nói như vậy, Nghê Diệp Tâm cũng ngây ngẩn cả người. Mộ Dung Trường Tình cũng lộ ra biểu tình giật mình.
Bọn họ đều biết Xà Văn Đồ Đằng là đồ án tượng trưng của một tổ mưu phản. Nhưng bọn họ cũng chưa nghĩ tới, có người tận mắt nhìn thấy loại động vật kỳ quái này.
Hắn thấy vật sống sờ sờ, làm Nghê Diệp Tâm tức khắc lông tơ dựng ngược. Nghê Diệp Tâm nhịn không được hỏi:
"Ngươi nói thấy được một con rắn có sừng cùng móng vuốt?"
Cố Cửu nghe Nghê Diệp Tâm nói, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn một cái, sau đó thong thả gật đầu.
"Ở trong nước? Chẳng lẽ là cái hồ kia sao? Ngươi thấy khi nào? Vừa rồi sao?"
Nghê Diệp Tâm liên tiếp hỏi chuyện, Cố Cửu không có trả lời, ánh mắt lại trở nên có chút mê mang, lắc lắc đầu nói:
"Ta không nhớ rõ."
Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên rất không vừa lòng câu trả lời của Cố Cửu, sắc mặt khó coi một ít.
Triệu Mục nói:
"Cố Cửu bị thương, mất trí nhớ, có nhiều chuyện không nhớ rõ, hắn không có nói dối."
Nghê Diệp Tâm càng kinh ngạc, kỳ quái đánh giá Cố Cửu vài lần. Chuyện Cố Cửu nói thật sự là quá kỳ quái, đặc biệt còn liên hệ Xà Văn Đồ Đằng. Nghê Diệp Tâm lập tức liền muốn hỏi nhiều hơn, nhưng trạng thái của Cố Cửu thật sự không tốt, hắn chỉ tỉnh trong chốc lát, sau đó liền mơ mơ màng màng, cũng không biết là ngủ hay là hôn mê.
Triệu Mục nói mọi người đi ra ngoài, hắn ở lại một chút cùng Cố Cửu, sau đó cũng đi ra.
Triệu Mục vốn dĩ tính đi tìm mấy người Nghê Diệp Tâm, nhưng vừa ra khỏi cửa liền thấy được bọn họ.
Triệu Mục đi tới nói với Mộ Dung Trường Tình.
"Vị huynh đài có biết làm thế nào giải độc trên người Cố Cửu không?"
Tuy rằng vừa rồi Mộ Dung Trường Tình đã nói không biết, nhưng Triệu Mục vẫn chưa từ bỏ ý định. Mộ Dung Trường Tình nhìn hắn một cái, không nói chuyện. Nghê Diệp Tâm nhanh lôi kéo Mộ Dung Trường Tình nói:
"Đại hiệp, Cố Cửu bị mất trí nhớ liên quan trúng độc sao? Thoạt nhìn rất đáng sợ, có thể giải không?"
Mộ Dung Trường Tình lại liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, lúc này mới nói chuyện:
"Không quan hệ, nhưng đầu hắn bị thương, độc tố chỉ sợ đã lan tràn lên rồi, cho nên mới sinh ra ảo giác nghiêm trọng như vậy."
Nghê Diệp Tâm nhíu mày nói:
"Vậy hắn nói thấy được một con rắn có sừng cùng móng vuốt...... Chẳng lẽ cũng là ảo giác sao?"
Mộ Dung Trường Tình lắc đầu, nói:
"Không biết, cũng có thể."
"Vậy giải như thế nào?"
"Ta đối với cổ độc cũng không am hiểu, bất quá......"
Mộ Dung Trường Tình nhìn lướt qua Triệu Mục.
"Chỗ eo của hắn có phải có một đồ án màu đỏ hay không?"
Triệu Mục sửng sốt, nói:
"Ta không biết."
"Ngươi vào xem đi."
Triệu Mục có chút khó xử, bất quá cũng chạy nhanh vào xem.
Triệu Mục đi vào, cũng may Cố Cửu đã ngủ, căn bản không có tỉnh lại. Hắn thật cẩn thận cởi áo Cố Cửu ra.
Cố Cửu tựa như cảm thấy lạnh, trở mình nằm nghiêng, cuộn tròn lại giống như em bé.
Làn da Cố Cửu thực trắng, gầy nhưng rắn chắc. Không biết có phải thiếu ăn hay không mà nhìn gầy gò.
Triệu Mục không biết vì cái gì đột nhiên liền nuốt một ngụm nước bọt. Hắn cảm thấy làn da Cố Cửu quả thực còn đẹp hơn cô nương. Chỉ là trên người Cố Cửu có không ít sẹo, trước ngực cũng có bốn năm vết sẹo lớn bé.
Triệu Mục không dám nhìn nhiều, nhanh chóng xem eo Cố Cửu. Quả nhiên có một cái đồ án màu đỏ, đặc biệt nhỏ, cũng không biết là hình gì, thoạt nhìn như là một vết bớt nhỏ.
Màu đỏ thực dễ thấy được, cũng rất bắt mắt, đặc biệt ở trên làn da trắng nõn. Triệu Mục nhịn không được duỗi tay sờ soạng một chút. Có lẽ tay hắn quá lạnh, Cố Cửu phát ra một tiếng rên rỉ.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ở bên ngoài chờ. Đột nhiên liền nghe được một tiếng rên rỉ, Nghê Diệp Tâm trừng lớn mắt, nhìn thoáng qua trong phòng, nhưng không thấy được cái gì. Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng nói:
"Đại hiệp bên trong đã xảy ra cái gì? Không phải nói vào xem eo thôi sao? Sẽ không nhân cơ hội làm điều cầm thú chứ?"
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt xem thường.
Lúc này, Triệu Mục vội vã chạy ra. Bởi vì hắn nghe được Cố Cửu rên rỉ, ngực đột nhiên nổi lên một cảm giác kỳ quái, hắn liền kéo chăn đắp cho Cố Cửu, rồi chạy ra.
"Chỗ eo Cố Cửu xác thực có cái đồ án màu đỏ."
"Quả nhiên."
Mộ Dung Trường Tình nói.
Nghê Diệp Tâm thấy kỳ quái. Quả nhiên cái gì, chẳng lẽ Mộ Dung Trường Tình trước kia đã gặp qua Cố Cửu? Còn biết eo hắn có cái đồ án màu đỏ. Chẳng lẽ là trần truồng đối diện nhau!<
HunhHn786>
Nghê Diệp Tâm rất bất mãn, nói:
"Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
"Trong một tổ chức sát thủ mỗi thành viên đều có một ký hiệu. Vài người sẽ thành một tổ, họ có một cái đồ án để nhận biết. Mỗi lần nhận nhiệm vụ, sát thủ sẽ được cho uống một loại độc dược. Nhiệm vụ hoàn thành mới có thuốc giải, nếu nhiệm vụ không có hoàn thành, sẽ trúng độc."
Triệu Mục vẫn luôn ở trong triều, đối với chuyện trên giang hồ biết rất ít, lập tức lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Nghê Diệp Tâm lại thấy quen tai, nghĩ nghĩ lại ra một thân mồ hôi lạnh.
Thấy Nghê Diệp Tâm sợ tới mức kinh ngạc, Mộ Dung Trường Tình để tay trên lưng vỗ một chút, thấp giọng nói:
"Yên tâm, ngươi không có việc gì."
Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra, thật không muốn mình cũng có dáng vẻ giống như vậy.
"Sát thủ?"
Triệu Mục có chút ngốc, hỏi:
"Cố Cửu sao là sát thủ chứ?"
Nghê Diệp Tâm cũng rất hiếu kì, Triệu Mục chính là đại công tử Kính Vương phủ, sao mang theo một sát thủ bên cạnh.
"Đại công tử, Cố Cửu không phải thị vệ sao?"
"Đương nhiên không phải. Mấy ngày trước ta mới gặp được hắn. Hắn lúc ấy bị thương, ta liền cứu hắn. Sau đó hắn tỉnh lại, cũng mất trí nhớ. Đại phu nói là bị thương ở đầu, thời gian ngắn có lẽ không nhớ ra, qua một thời gian nữa sẽ tốt. Hắn không nhớ ra mình đang làm cái gì, cho nên ta dẫn hắn đi theo ta."
Triệu Mục và Cố Cửu khi còn nhỏ là đã quen biết. Triệu Mục có ơn với Cố Cửu, cũng không biết là ân huệ gì.
Sau đó hai người không gặp một thời gian dài. Cho đến mấy ngày trước, Triệu Mục cứu được Cố Cửu dọc đường. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra Cố Cửu. Cố Cửu bị mất trí nhớ, nhưng những chuyện rất lâu trước kia hắn lại còn nhớ rất rõ ràng, cũng nhận ra Triệu Mục.
Cố Cửu mất trí nhớ, hắn không nhớ rõ mình muốn làm cái gì, cũng không biết mình muốn đi đâu, cho nên tạm thời đi theo Triệu Mục.
"Hôm nay Cố Cửu nghe xong chuyện của tiểu nhị nói bỗng nhiên muốn đi đến hồ nhìn một cái. Ta không quá yên tâm, mới...... mới đi theo hắn."
Nói đến cái hồ, Triệu Mục lại không tự giác nghĩ tới nụ hôn của Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình, biểu tình có chút xấu hổ ngượng ngùng.
Bọn họ đứng ở bên hồ trong chốc lát rồi về khách điếm. Triệu Mục căn bản không biết trời tối Cố Cửu còn ra cửa, hơn nữa còn hoảng sợ chạy trở về.
"Ta cũng không nghe Cố Cửu nói qua chuyện rắn gì đó. Lúc trước trên đường đi, Cố Cửu cũng không có phản ứng như vậy lúc tỉnh mộng."
Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:
"Trong nước rốt cuộc có cái gì?"
"Hay chúng ta đi nhìn một cái."
"Bây giờ?"
Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt, nhìn bên ngoài tối đen, còn đang đổ tuyết.
Mộ Dung Trường Tình gật đầu, nói:
"Ngươi trở về lấy thêm áo đi."
Triệu Mục vừa nghe vậy cũng nói:
"Ta đây cũng đi."
Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay nhìn Triệu Mục, biểu tình không hiền lành như Nghê Diệp Tâm, hắn còn cười lạnh một tiếng.
Triệu Mục thấy sống lưng lạnh ngắt. Đột nhiên hắn nhớ tới lời Cố Cửu nói. Đúng là vị Mộ Dung công tử này đối với hắn rất không tốt. Nhưng Triệu Mục thề, mình trước kia tuyệt đối không quen biết Mộ Dung Trường Tình, không có khả năng làm cái gì hết.
Triệu Mục duỗi tay sờ sờ mặt. Chẳng lẽ mặt hắn quá khả ố sao? Trước kia sao hắn không biết.
Triệu đại công tử làm người ngay thẳng, bình thường cũng không có ai ghét hắn giống Mộ Dung Trường Tình.
Tóm lại, Triệu Mục đã đầy mờ mịt, không biết mình làm cái gì chọc tới Mộ Dung Trường Tình.
Nghê Diệp Tâm chạy vội vào phòng lấy hai áo choàng thật dày mang ra.
Mộ Dung Trường Tình đưa tay tiếp nhận. Đầu tiên hắn khoác cho Nghê Diệp Tâm, sau đó mới tự mình mặc vào cái còn lại. Hai người mặc xong liền đi xuống lầu.
Triệu Mục nhìn bóng dáng hai người do dự một chút. Cuối cùng hắn không có đi theo, hắn ở lại canh giữ Cố Cửu.
Tiểu nhị bị bọn họ đánh thức, chưởng quầy cũng tỉnh, đều ở dưới lầu chờ. Khi thấy Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình muốn ra ngoài đã giật nảy mình.
"Hai vị khách quan, đang đêm ngàn vạn lần đừng đi đến cái hồ kia. Quá tò mò đi xem sẽ xảy ra án mạng đó!"
Nghê Diệp Tâm cười nói:
"Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu."
"Khách quan, ngài cũng không tin có tà thuật. Mấy người chết trước đây cũng đều không tin nơi đó có quỷ."
Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay. Mộ Dung Trường Tình lại ngại tiểu nhị lắm lời, đã nhanh chóng túm Nghê Diệp Tâm đi ra khỏi khách điếm.