Phòng Nghê Diệp Tâm đã lâu không quét tước, rơi xuống thật nhiều bụi bặm.
Khi vào sân liền thấy được “Quy định Ký túc xá” hình như lại được Tôn tiên sinh thêm vào không ít.
Bọn họ về đến nơi mặt trời đã sắp lặn, đi đường mệt nhọc, tất cả mọi người đều về phòng nghỉ ngơi trước, có gì ngày mai nói sau.
Nghê Diệp Tâm dọn qua loa trong phòng, sau đó thay quần áo, liền chạy ra ngoài.
Cũng không phải muốn đi ra ngoài chơi, chỉ là đi tìm Mộ Dung Trường Tình. Đáng tiếc đi tới trời tối cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Mộ Dung Trường Tình, cũng không biết Mộ Dung đại hiệp đi nơi đâu. Trời đã tối rồi, Nghê Diệp Tâm đành phải trở về.
Trở về phủ Khai Phong, bởi vì ghét đi cửa chính quá xa, cho nên Nghê Diệp Tâm trực tiếp nhảy qua tường vào. Khi tiến vào sân, đột nhiên liền nhìn thấy trên nóc nhà ngồi một người.
Y phục màu trắng như phát sáng trong đêm tối. Lúc này trời còn lạnh, mặc đơn bạc như vậy, vừa thấy chính là muốn phong độ không cần ấm. Chỉ có thể là Mộ Dung Trường Tình.
Nghê Diệp Tâm lập tức liền nhảy lên nóc nhà, mái ngói phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Đi đến bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, Nghê Diệp Tâm mới vừa ngồi xuống liền nhìn thấy có hai người đi vào viện. Nghê Diệp Tâm liền bị dọa, vì trong quy định ký túc xá, Tôn tiên sinh có ghi nghiêm cấm lúc trời tối giẫm đạp ngói nóc nhà.
Đi vào không phải người khác, chính là Trì Long cùng Triệu Doãn. Họ liếc mắt một cái liền thấy được hai người ngồi ở trên nóc nhà, cũng làm bộ không thấy, trực tiếp liền vào phòng.
Nghê Diệp Tâm cười, nói:
“Xem ra Trì Long cùng Triệu Doãn càng ngày càng thân thiết nha.”
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái, nói:
“Ngươi vừa rồi đi nơi nào?”
Nghê Diệp Tâm cảm thấy nói ra quá mất mặt, dứt khoát nói:
“Ta... đi ra ngoài ăn cơm.”
Mộ Dung Trường Tình nghe xong bỗng nhiên cười, sau đó gật gật đầu, nói:
“Ta mới vừa rồi ngồi ở tầng hai Thụy Phúc Lâu uống rượu, nhìn xuống thấy một người cứ đi đi lại lại ở trên phố.”
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, tức khắc trừng lớn mắt, tức giận muốn chết, duỗi tay đẩy Mộ Dung Trường Tình. Tuy rằng nóc nhà là mặt phẳng nghiêng hơn nữa mái ngói thực trơn tuột, nhưng Mộ Dung Trường Tình ngồi vững chắc, quả thực không chút sứt mẻ.
Nghê Diệp Tâm không đẩy được, ngược lại thiếu chút nữa té xuống. May có Mộ Dung Trường Tình duỗi tay ôm, Nghê Diệp Tâm mới không lăn từ nóc nhà xuống. Như vậy động tĩnh khẳng định không nhỏ.
“Chút sức lực đó còn muốn đẩy ta xuống?”
Nghê Diệp Tâm tức giận, muốn nhấc chân đạp. Bất quá bị Mộ Dung Trường Tình ôm vào trong ngực, căn bản không có biện pháp nhấc chân đá.
“Suỵt, đừng làm ra động tĩnh lớn, cẩn thận dẫn mọi người lại đây.”
“Ta còn muốn kêu to.”
Mộ Dung Trường Tình cười, tiến đến bên tai Nghê Diệp Tâm, thấp giọng nói:
“Kêu cái gì? Nói ta ôm ngươi sao?”
Sắc mặt Nghê Diệp Tâm lập tức liền đỏ. Nơi này chính là phủ Khai Phong, vạn nhất để Bao đại nhân hoặc là Tôn tiên sinh nghe được, phỏng chừng sẽ bị kêu lên giáo dục mấy canh giờ.
Mộ Dung Trường Tình tựa hồ đã nắm điểm yếu của Nghê Diệp Tâm, vẻ mặt mưu mô ôm người, tay nhẹ nhàng vuốt ve. Nháy mắt, mặt Nghê Diệp Tâm liền đỏ.
“Đừng xằng bậy.”
“Suỵt nhỏ giọng thì không ai có thể nghe thấy được.”
Mộ Dung Trường Tình sửa lại nghiêng người ôm eo Nghê Diệp Tâm, sau đó cúi đầu hôn bờ môi của đối phương.
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, tuy rằng trời tối, nhưng đây chính là nóc nhà phủ Khai Phong nha. Nếu có người tiến vào cũng không cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bọn họ đang làm cái gì, thật sự rất nguy hiểm.
Nhưng sắc đẹp trước mặt, Nghê Diệp Tâm luyến tiếc đẩy ra, mà dù đẩy cũng không ra, cánh tay Mộ Dung Trường Tình như gọng kìm sắt thép.
Mộ Dung Trường Tình hôn xuống, Nghê Diệp Tâm đột nhiên nói một câu:
“Báo trước nha, ta vừa rồi chưa kịp súc miệng.”
“……”
Nghê Diệp Tâm không hổ danh là tay lão luyện trong chuyện phá hư không khí. Nháy mắt làm Mộ Dung Trường Tình tức chết rồi.
Mộ Dung Trường Tình hơi chút dùng lực ở vị trí sau eo. Nghê Diệp Tâm không biết nơi đó có huyệt gì, làm cả người đều mềm nhũn. Vốn dĩ trên người còn sức, lúc này đã mềm không dùng được một chút sức lực.
“Ngoan đi?”
Nghê Diệp Tâm cả trừng mắt cũng không thể.
Mộ Dung Trường Tình tựa hồ cảm thấy mỹ mãn, cúi đầu hôn môi trên của Nghê Diệp Tâm. Sau khi dùng lưỡi quét quanh cánh môi một lượt, hắn còn dùng răng cắn môi dưới vài cái.
Nghê Diệp Tâm cả người run lên, cảm giác thoải mái bất quá cũng có chút đau.
Không biết Mộ Dung đại hiệp có phải có khuynh hướng bạo lực hay không, luôn thích cắn, không phải cắn sưng thì chính là phá da.
Khi hai người đang hôn đến thở hổn hển, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên nhíu mi một chút.
“Rầm”
Có thứ gì đó từ phòng Nghê Diệp Tâm phòng vọt ra, sau đó là...
“Gâu gâu gâu”
Nghê Diệp Tâm bị hoảng sợ, thấp giọng nói:
“Bắp Rang, Bắp Rang đừng kêu, suỵt.....”
Bắp Rang quả thực đã lớn, tiếng sủa vang dội. Bắp Rang là chú chó nhỏ nhặt được ở nhà Mộ Dung Dục, sư đệ Mộ Dung Trường Tình. Lúc đó là chú chó con tròn tròn ngốc nghếch, qua mấy tháng Bắp Rang đã trưởng thành, hình thể cũng nẩy nở, đã cao tới đầu gối người ta.
Nghê Diệp Tâm trước kia không nuôi chó, thời gian qua đều do Triệu Doãn chăm sóc. Nghê Diệp Tâm cũng không nghĩ tới con chó chưa tới một tuổi lại cao lớn như vậy. Bắp Rang ăn cũng càng ngày càng nhiều, tuy rằng vẫn thích làm nũng, nhưng Nghê Diệp Tâm khiêng không nổi. Bắp Rang nhảy vọt lại, không chuẩn bị là có thể bị hạ gục……
Bắp Rang tựa như phát hiện Mộ Dung Trường Tình tới, liền chạy ra khỏi phòng. Sau đó nó đứng ở trong sân phe phẩy cái đuôi, lại chạy xoay vòng, nhìn như hoan nghênh Mộ Dung Trường Tình.
Trước kia Bắp Rang nho nhỏ, luôn bị Bắp dọa sợ mà chạy loạn, bộ dáng thực sự đáng thương. Sau đó Bắp Rang cùng Bắp ở chung trong thời gian dài, nó không sợ Bắp nữa. Một chó một rắn còn có thể ngủ cùng nhau.<HunhHn786>
Hiện tại Bắp Rang đã lớn, hình thể uy mãnh, hoàn toàn không sợ Bắp, còn truy bắt lại Bắp nhảy nhót lung tung khắp nơi, làm Nghê Diệp Tâm cảm thấy Bắp Rang siêu cấp đáng yêu.
“Gâu gâu”
Bắp Rang rất hưng phấn, lại sủa hai tiếng.
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng nhảy từ nóc nhà xuống, vỗ vỗ Bắp Rang, nói:
“Bắp Rang, đừng kêu. Đã tối rồi, ngươi còn kêu, Tôn tiên sinh nghe thấy sẽ đem ngươi đưa tới sau bếp làm thành món thịt hầm.”
Bắp Rang nghe không hiểu, ngoe nguẩy cái đuôi, bất quá không sủa nữa.
Mộ Dung Trường Tình đứng ở nóc nhà, đột nhiên nói:
“Có người tới.”
Nghê Diệp Tâm cả kinh, khẳng định là có người nghe được tiếng Bắp Rang cho nên lại đây xem một cái. Nghê Diệp Tâm hướng Mộ Dung Trường Tình vẫy tay, nói:
“Đại hiệp.... đại hiệp, mau xuống dưới, vào phòng đi.”
Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay nhìn Nghê Diệp Tâm, tựa như có chút không muốn. Bất quá nhìn thấy Nghê Diệp Tâm sốt ruột, vẫn lặng yên không một tiếng động nhảy xuống, đi vào phòng.
Nghê Diệp Tâm một tay nắm Bắp Răng chạy vào phòng, sau đó đóng kín cửa lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Bắp Rang ghé vào cạnh cửa, còn ở vui vẻ ngoe nguẩy cái đuôi.
Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay, không vui nhìn Nghê Diệp Tâm, nói:
“Ta không gặp người được?”
“Đương nhiên không phải. Đại hiệp nhà ta đẹp như vậy, khiến cho kinh động lòng người thì làm sao bây giờ?”
Nghê Diệp Tâm thật là sợ Mộ Dung Trường Tình khiến cho mọi người kinh hãi……
Đường đường là Giáo chủ Ma giáo xuất hiện ở phủ Khai Phong, nghe rất chấn động.
“Đại hiệp, hiện tại đang ở nơi nào?”
“Thụy Phúc Lâu.”
Mộ Dung Trường Tình nói liền nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua cái bàn, trên bàn có bụi bặm không lau sạch, giường thật chỉnh tề.
“Đôi mắt đại hiệp là đèn pha sao? Chỉ có một chút không sạch thôi, ta vừa mới trở về chưa có cẩn thận dọn dẹp.”
Trong phòng có chút tối, chưa có đốt đèn. Nghê Diệp Tâm sợ thắp đèn sẽ có người phát hiện trong phòng có hai người. Vậy chẳng phải là bị bắt gian?
Bên ngoài vừa rồi còn có tiếng bước chân, hiện tại đã không có, chắc là đi rồi.
Nghê Diệp Tâm đi đến bên cạnh bàn, cười hắc hắc, sau đó rót chén nước trà.
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên muốn nói “Đừng nuốt”. Bất quá hai chữ chưa thốt ra, Nghê Diệp Tâm đã súc miệng rồi đem nước trà nuốt rồi.
Mộ Dung Trường Tình thật sự bất đắc dĩ, duỗi tay ấn thái dương.
“Đại hiệp có phải tắm rồi hay không, trên người thơm ngào ngạt.”
Mộ Dung Trường Tình trợn mắt nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Nghê Diệp Tâm xoa tay hầm hè, cảm thấy lúc này không khí vừa đúng. Hiện tại ở địa bàn của mình, Nghê Diệp Tâm nghĩ làm sao khiến Mộ Dung đại hiệp ngoan ngoãn nằm xuống đây?
Nghê Diệp Tâm nghĩ nghĩ, liền ho khan một tiếng, cố làm cho mình nhìn thật bình thường một chút, bằng không Mộ Dung Trường Tình sẽ phát hiện mình tính kế.
Kỳ thật Mộ Dung Trường Tình đã sớm phát hiện Nghê Diệp Tâm có ý đồ xấu.
Mộ Dung đại hiệp thực bất đắc dĩ. Dù Nghê Diệp Tâm luyện võ công thêm mười năm hai mươi năm nữa cũng không thể đè hắn được. Chỉ là Nghê Diệp Tâm luôn siêng năng nằm mơ.
Nghê Diệp Tâm đã chậm rãi tới bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, sau đó luồng tay ôm lấy Mộ Dung Trường Tình. Một tay ôm vai, tay khác ôm eo, ngẩng đầu lên hôn cằm hắn hai cái.
Mộ Dung Trường Tình bị khiêu khích hô hấp có chút thô nặng, rũ mắt nhìn. Hắn không biết Nghê Diệp Tâm có ý đồ xấu gì. Chẳng lẽ lại muốn hạ dược?
Nghê Diệp Tâm đương nhiên sẽ không hạ dược, ngã một lần cũng khôn hơn một chút. Cách này không thể thực hiện được, ngược lại sẽ đào hố chôn mình.
Bất quá Nghê Diệp Tâm nghĩ tới biện pháp mới, đó chính là điểm huyệt. Nếu có thể thành công điểm huyệt Mộ Dung Trường Tình, thì hắn không thể cử động? Lúc đó muốn làm gì thì làm.
Nghê Diệp Tâm lặng lẽ duỗi tay sờ ngực Mộ Dung Trường Tình. Nghê Diệp Tâm biết võ công, bất quá không biết điểm huyệt.
Nghê Diệp Tâm không dám làm động tác quá lớn, lỡ như Mộ Dung Trường Tình phát hiện mình muốn làm cái gì, chẳng phải là kế hoạch liền thất bại. Cho nên Nghê Diệp Tâm quyết định, trước mắt dùng sắc dụ Mộ Dung đại hiệp.
Nghê Diệp Tâm nâng đầu hôn cằm Mộ Dung Trường Tình, rồi hôn lên bờ môi của hắn. Chủ động vươn lưỡi liếm láp môi Mộ Dung Trường Tình, dùng cả thủ đoạn khiêu khích Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình híp mắt nhìn Nghê Diệp Tâm. Sau đó đảo khách thành chủ hôn lại Nghê Diệp Tâm.
Mộ Dung Trường Tình thích chủ động. Nghê Diệp Tâm chỉ có phối hợp. Cảm giác đầu lưỡi tê rần nhưng Nghê Diệp Tâm vẫn không muốn sống đi khiêu khích Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình cuối cùng cũng phát hiện Nghê Diệp Tâm muốn làm cái gì, bởi vì hắn phát hiện tay Nghê Diệp Tâm loạn sờ mấy chỗ có huyệt đạo. Với khả năng của Nghê Diệp Tâm muốn điểm trúng huyệt của hắn thật là khó hơn lên trời.
Mộ Dung Trường Tình cũng không có quản Nghê Diệp Tâm muốn gì. Món ngon đưa đến bên miệng sao không ăn.
Nghê Diệp Tâm bị hôn đến chân tay mềm yếu, rốt cuộc hạ quyết tâm điểm hai cái trên ngực Mộ Dung Trường Tình.
Điểm xong rồi, liền nghe được Mộ Dung Trường Tình cười.
Mộ Dung Trường Tình cúi đầu nhìn Nghê Diệp Tâm. Vẻ mặt phát ngốc, môi còn bị sưng đỏ, thật sự là làm người ta thích thú.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy không ổn. Vì sao bị điểm huyệt mà vẫn nói chuyện được?
Lúc này Mộ Dung Trường Tình duỗi tay cầm tay Nghê Diệp Tâm, lập tức phía sau lưng Nghê Diệp Tâm đều là mồ hôi, cười gượng một tiếng, nói:
“Đại hiệp……?”
Mộ Dung Trường Tình thấp giọng nói:
“Điểm huyệt phải dùng chút nội lực mới được.”
Nghê Diệp Tâm tức khắc đổ mồ hôi lạnh, giả ngu nói:
“Đại hiệp nói cái gì vậy?”
“Ta dạy cho ngươi.”
Nghê Diệp Tâm tức khắc muốn chạy trốn. Cảm giác vẻ mặt của Mộ Dung đại hiệp biến thành quỷ súc, thật sự không ổn. Bất quá không kịp chạy trốn, đã bị Mộ Dung Trường Tình ôm eo, không cho đào tẩu. Sau đó tay phải của Nghê Diệp Tâm đột nhiên tê rần, giống như bị điện giật, còn có một cảm giác ấm áp dào dạt.
“Ôi....”
Mộ Dung Trường Tình nắm tay để cho Nghê Diệp Tâm tự điểm huyệt chính mình. Nháy mắt Nghê Diệp Tâm liền mềm nhũn, cũng may có Mộ Dung Trường Tình ôm, bằng không sẽ trực tiếp ngồi trên mặt đất.
“Thấy sao?”
Nghê Diệp Tâm trừng mắt, cảm giác thân thể không cử động, lưỡi cứng đờ nói chuyện cũng khó khăn.
“Đại hiệp.... ta... sai rồi... giải... cho ta đi.”
“Giải?”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày hỏi.
Nghê Diệp Tâm lập tức gật đầu, động tác cực kỳ chậm.
Cũng không biết Mộ Dung Trường Tình điểm huyệt gì, thân thể chỉ yếu ớt, một chút sức lực cũng không có. So với không thể cử động còn khó chịu hơn.
Mộ Dung Trường Tình cười gật gật đầu, sau đó đột nhiên bế người lên đặt trên giường.
“Được.”
Nghê Diệp Tâm đột nhiên phát hiện Mộ Dung đại hiệp dễ nói chuyện. Điều này tuyệt đối không thích hợp nha.
Chuông cảnh báo trong lòng Nghê Diệp Tâm lại vang lên. Sau đó liền trợn mắt há hốc mồm nhìn Mộ Dung đại hiệp đem đai lưng của mình tháo ra, Nghê Diệp Tâm lập tức nói:
“Đại hiệp…… Đại hiệp đừng... đừng kích động……”
Mộ Dung Trường Tình cười nhẹ một tiếng, đem đai lưng ném dưới giường, sau đó cúi người hôn lên môi Nghê Diệp Tâm.
“Như thế nào? Không phải dựa theo ý của ngươi làm sao?”
Nghê Diệp Tâm tức khắc dở khóc dở cười, nói:
“Là giải…… giải huyệt! Không.... không phải đai lưng!”
“Vậy sao ngươi không nói rõ ràng?”
Nghê Diệp Tâm muốn trợn trắng mắt, nhưng không có sức lực.
Bắp Rang cũng không biết chủ nhân đang làm cái gì. Nhìn thấy đai lưng từ trên giường rơi xuống, nó lập tức phe phẩy đuôi chạy tới, ngậm đai lưng chạy về cạnh cửa, lại nằm sấp xuống, chơi với cái đai lưng.
Nghê Diệp Tâm còn nghĩ Bắp Rang cứu chính mình, bất quá xem ra không phải. Bắp Rang khi còn nhỏ đã ngốc, lớn lên vẫn là ngốc thôi.
Mộ Dung Trường Tình duỗi tay đẩy vạt áo ra. Bởi vì không có đai lưng cho nên vạt áo thực dễ dàng mở rộng.
“Đại hiệp…… hạ thủ lưu tình……”
“Ta biết, ta sẽ nhẹ nhàng một chút.”
Nghê Diệp Tâm lại trợn mắt nói:
“Ta là nói…… hay chúng ta đổi cái khác đi?”
“Ngươi lại muốn ở mặt trên?”
Mộ Dung đại hiệp nhướng mày hỏi. Nghê Diệp Tâm nuốt nước miếng, nói:
“Như vậy đi.... đại hiệp... Hay ta…… ta dùng miệng giúp… được không?”
Nghê Diệp Tâm vì giữ cúc hoa bất cứ giá nào cũng làm, quả thực là bỏ vốn gốc.
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, theo bản năng nhìn nhìn môi Nghê Diệp Tâm, sau đó duỗi tay ra sờ môi dưới.
Nghê Diệp Tâm bị hắn sờ thì hừ một tiếng, vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay Mộ Dung Trường Tình. Quả nhiên, ánh mắt Mộ Dung Trường Tình trở nên thâm trầm, hô hấp cũng thô nặng. Tựa như đối với đề nghị này của Nghê Diệp Tâm rất có hứng thú, Mộ Dung Trường Tình cười nói:
“Nghe cũng không tệ lắm.”
Nghê Diệp Tâm nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Mộ Dung Trường Tình mà tức giận muốn chết. Bất quá cũng không có biện pháp, chỉ có thể an ủi mình "quân tử báo thù mười năm không muộn".
Nhưng rất mau, Nghê Diệp Tâm liền cảm thấy mình có một quyết định sai lầm. Bởi vì tiểu Tình Tình thật sự quá lớn.
Lúc ngón tay chạm vào dục vọng cực đại kia, Nghê Diệp Tâm lại càng hoảng sợ hơn, so với lúc nhìn chạm vào có cảm xúc kỳ quái. Đầu Nghê Diệp Tâm giữa hai chân Mộ Dung Trường Tình, cũng không biết bị trúng tà gì, cứ nhìn chằm chằm, mắt dần nóng lên.
Không còn đường lui, môi chạm vào vật đó, cả người như bị điện giật. Nghê Diệp Tâm chần chờ. Qua một lúc há miệng ngậm lấy nó.
Trong đầu Mộ Dung Trường Tình hiện ra hình ảnh trong quyển sách kia, thân thể cũng run lên. Khoái cảm xa lạ bỗng bùng lên, đẩy mạnh eo về phía trước làm cho vật kia đâm sâu hơn. Vật thô bự thoáng chốc đoạt đi tất cả không gian trong miệng Nghê Diệp Tâm.
Mộ Dung Trường Tình nhẹ hừ một tiếng, tay để sau cổ Nghê Diệp Tâm. Hắn cũng không hung tợn đè đầu bắt nuốt lấy, mà để Nghê Diệp Tâm tự cử động.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy Nghê Diệp Tâm phát hiện không thấy Mộ Dung Trường Tình.
Mà Bắp Rang ghé vào cửa ngủ, phía dưới móng vuốt còn đè cái đai lưng của Nghê Diệp Tâm. Trên lưng Bắp Rang là một con rắn, đương nhiên là Bắp. Một rắn một chó đều đang ngủ say.
Nghê Diệp Tâm bò dậy, nghĩ đến chuyện đêm qua quả thực sống không bằng chết. Hình như Nghê Diệp Tâm đã mở ra cho Mộ Dung Trường Tình một thế giới mới. Những ngày về sau sợ là chỉ có khổ não không nói nên lời.
Nghê Diệp Tâm mới vừa bò dậy liền rên một tiếng, cảm giác khóe miệng đau muốn chết, đầu lưỡi cũng tê rần có lẽ đã sưng rồi.
Nghê Diệp Tâm rửa mặt xong đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi ăn cơm sáng. Vừa lúc đụng phải đại nương nấu bếp bưng một khai bánh bao.
Đại nương nhìn Nghê Diệp Tâm, liền nói:
“Tiểu Nghê à, khóe miệng bị làm sao vậy? Sưng rất nhiều.”
Nghê Diệp Tâm tức khắc xấu hổ cảm thấy thẹn mặt đỏ bừng, cười gượng hai tiếng, nói:
“Dạ dạ, bị nóng trong người.”