Công Tử Nhà Giàu Lấy Kiều Lang
|
|
Chương 15: Lễ vật[EXTRACT]
Từ trong phòng Tiểu Hồng đi ra ngoài trời đã tối rồi, trên đỉnh đầu điểm sao nhiều sáng, chỉ dẫn đường đi cho Thái Sinh.
“Thiếu phu nhân, cơm chiều phu nhân còn chưa có ăn nha,em phân phó đầu bếp nấu chút cháo cho người.” Tiểu Nguyệt đưa Thái Sinh đến cửa phòng, biết điều xoay người rời đi. Thái Sinh nhìn thân ảnh Tiểu Nguyệt, chưa nói cái gì, chỉ là có chút xúc động,nhớ tới đời người luôn không công bằng. Nhìn thấy Tiểu Hồng, nhìn thấy Tiểu Nguyệt, nhìn lại chính mình. Thái Sinh cười khổ đẩy cửa phòng ra, lại ngoài ý muốn thấy Bạch Tấn Vân ngồi ở trong phòng, trong tay vuốt ve một cây trâm cài tinh tế. Bạch Tấn Vân xuất hiện ở trong phòng làm Thái Sinh cảm thấy bất ngờ, hắn yên lặng đứng ở cửa,trong lúc nhất thời nghĩ đến chính mình đi nhầm phòng. Bạch Tấn Vân nhìn Thái Sinh đứng trước mặt, hắn có thể nhìn ra Thái Sinh đối với sự xuất hiện của hắn cảm thấy kinh ngạc.Thật ra chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn hôm nay chẳng qua đi ngang qua, thấy trâm cài này nhìn sao cũng hợp với khí chất của Thái Sinh. Mặc dù rõ ràng biết Thái Sinh là nam nhân, hắn vẫn mua nó. “Ngươi đi đâu ?” giọng của Bạch Tấn Vân không nóng không lành, nhiều hơn chính là hỏi thăm, bởi vì hắn nghe thấy lời Tiểu Nguyệt nói với Thái Sinh ở cửa . “Đi hậu viện.” Thái Sinh trả lời,sau đó đóng lại cửa phòng, sợ hãi đứng ở tại chỗ, không dám đến gần một bước. Hắn không thể nói rõ là vì cái gì, chỉ cần vừa nhìn thấy Bạch Tấn Vân, tim hắn đập rất mạnh, còn không phải là loại sợ hãi khẩn trương hay sao. “Hậu viện là nơi hạ nhân ở, ngươi đến đó làm cái gì?” Bạch Tấn Vân khiêu mi hỏi. Thái Sinh không nói chỉ cúi đầu, hắn cắn môi muốn cầu Bạch Tấn Vân thành toàn cho Tiểu Hồng và A Tài ca của nàng,nhưng mà lại sợ Bạch Tấn Vân không đồng ý ngược lại hại Tiểu Hồng. “Thái Sinh ngẩng đầu lên.” Bạch Tấn Vân điều chỉnh tư thế ngồi. Nhìn thấy Thái Sinh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ánh mắt hắn, mới tiếp tục hỏi:“Ngươi sợ ta?” Thái Sinh lắc đầu,“Không phải.” “Nếu không sợ ta, ngươi có gì muốn nói thì cứ nói đi.” Bạch Tấn Vân cảm thấy càng nhìn càng thấy vật nhỏ này thật thú vị. “Đại thiếu gia, cầu ngươi thành toàn Tiểu Hồng và A Tài, bọn họ hai người thiệt tình yêu nhau, ngươi để bọn họ rời khỏi nơi này đi……” Thái Sinh rốt cục lấy dũng khí, năn nỉ nói. Không nghĩ tới,vẻ mặt Bạch Tấn Vân giống như không quan trọng,“Thì ra chuyện này?” Thái Sinh gật đầu. “Tiểu Hồng đã ở Bạch gia làm năm năm , cũng nên cho nàng tìm nhà chồng .Nếu nàng muốn rời đi, ngày mai ta sẽ cho nàng đi.” Khóe miệng Bạch Tấn Vân nhướng lên lộ ra nụ cười. “Cám ơn đại thiếu gia……” Trong lòng Thái Sinh thật là vui mừng, thì ra Bạch Tấn Vân không phải giống như lời đồn, hắn thực thông tình đạt lý . “Ngươi lại đây.” Nụ cười của Bạch Tấn Vân không giảm, nhìn Thái Sinh nói. Thái Sinh không rõ cho nên đi qua đứng ở trước mặt Bạch Tấn Vân. “Ngồi xổm xuống.” Trong giọng nói của Bạch Tấn Vân có loại không thể đối kháng. Thái Sinh nghe theo, ngồi xổm xuống, hắn không rõ Bạch Tấn Vân muốn làm cái gì. Bạch Tấn Vân đưa tay vuốt ve mái tóc dài của Thái Sinh, trâm cài cầm trong tay hắn cắm vào búi tóc của hắn, cuối cùng từ từ nói:“Đây là lễ vật ta tặng cho ngươi, ngươi phải bảo quản thật tốt.”
|
Chương 16: Tức giận[EXTRACT]
“Đây là quà ta tặng cho ngươi, ngươi hãy bảo quản thật tốt.”
Lời của Bạch Tấn Vân làm cho Thái Sinh sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn người nam nhân trước mắt này. Hắn không biết, bởi vì trái tim của hắn đang cuồng loạn nhảy lên, mặt cũng không tự giác đỏ lên. Bạch Tấn Vân nhìn gương mặt kiều mỵ của Thái Sinh, kìm lòng không đậu vươn tay đến nắm lấy cằm hắn, tỉ mỉ nhìn mặt hắn,“Thật sự là mỹ nhân bại hoại.” Thái Sinh cuống quít đứng lên, lui về phía sau từng bước,“Đại thiếu gia, ta, ta là nam nhân……” Nói xong, hắn đưa tay lên đầu muốn lấy cây trâm cài đó xuống. “Không cho phép lấy xuống!” Bạch Tấn Vân tức giận gào thét.“Nghe cho rõ nhé Thái Sinh, trâm cài này ngươi mỗi ngày đều phải đeo cho ta .” “Đại thiếu gia, ta là nam nhân làm sao có thể đeo đồ nữ nhân .” Thái Sinh cũng nóng nảy, hắn hiện tại đã muốn khuất nhục cái dạng này, còn muốn hắn làm thế nửa nha? “Nam nhân? Nơi này ngoại trừ ta, còn ai biết ngươi là nam nhân?” Bạch Tấn Vân đứng dậy, cau mày, ánh mắt nguy hiểm, đi bước một tới gần Thái Sinh,“Mặc y phục nữ nhân, tại sao không thể đeo trang sức nữ nhân?” “Nhưng mà……” Thái Sinh sợ hãi Bạch Tấn Vân tới gần, hắn lại bắt đầu bản năng tránh né. “Bất kể cái gì?” Bạch Tấn Vân nheo lại hai mắt, trên cao nhìn xuống người gầy yếu kia.Hắn có thể nhìn ra được vật nhỏ đang phát run, điều này làm cho trong lòng Bạch Tấn Vân càng thêm khó chịu , mình rõ ràng đối với hắn tốt lắm,vật nhỏ tại sao còn sợ hắn nha! “Thái Sinh, ngươi hãy nghe cho kỹ , ta mặc kệ ngươi là nam nhân hay là nữ nhân.Ngươi đã gả vào đây ngươi chính là người của Bạch Tấn Vân! Ta nói thế nào thì ngươi làm thế đó, ngươi tốt nhất thông minh một chúng, không cần phản kháng ta!” Nói xong bàn tay to của Bạch Tấn Vân một trảo bắt được cổ tay Thái Sinh. Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang . Ngoài cửa truyền đến giọng nói Tiểu Nguyệt. “Thiếu phu nhân, Tiểu Nguyệt đem cháo đến cho người .” Thái Sinh ngơ ngác nhìn Bạch Tấn Vân, dùng ánh mắt hỏi hắn, có nên để cho Tiểu Nguyệt tiến vào hay là không tiến vào. Bạch Tấn Vân hít sâu một hơi, buông lỏng tay Thái Sinh ra, trở lại ngồi trên ghế. Thái Sinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ giọng nói với người ngoài cửa:“Vào đi.” Cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Nguyệt cười khanh khách bưng cháo đi vào, thấy Bạch Tấn Vân ngồi ở trong phòng, đầu tiên là sửng sốt, lập tức ngầm lộ ra nụ cười. Nàng biết điều đem chúc đặt ở trên bàn, rồi cúi người trước Bạch Tấn Vân,“Đại thiếu gia, Tiểu Nguyệt lại bưng cho thiếu gia một chén?” “Không cần, ngươi đi ra ngoài đi.” Trong lòng Bạch Tấn Vân khó chịu, nhìn cũng không nhìn Tiểu Nguyệt một cái. “Dạ” Tiểu Nguyệt lại cúi người. Ngoan ngoãn rời khỏi phòng, đem cửa phòng đóng lại. Trong phòng lại lâm vào im lặng, Thái Sinh lén nhìn Bạch Tấn Vân vài lần, thấy sắc mặt hắn thập phần lung túng, cắn môi nhỏ giọng hỏi:“Đại thiếu gia, thiếu gia tức giận sao?” Bạch Tấn Vân nghe nói như thế, nhìn lại dáng vẻ làm rung động lòng người của vật nhỏ, trong lòng tức giận tiêu đi một nửa. “Thừa dịp cháo còn nóng ăn đi.” Bạch Tấn Vân đẩy chén cháo về phía Thái Sinh. Thật ra Bạch Tấn Vân cũng không biết chính mình tức giận cái gì.Thái Sinh là nam nhân, hắn không thích mặc y phục nữ nhân, không thích đeo trang sức nữ nhân, đây là chuyện thật bình thường . Nhưng hắn tại sao hết lần này tới lần khác tức giận. Ở Trong lòng thở dài, Bạch Tấn Vân một lần nữa nhìn kỹ người trước mắt,hắn tuy rằng bề ngoài dịu dàng nhưng trong xương lại có một loại tinh thần không khuất phục. Có lẽ hắn thật sự không nên đem hắn trở thành một nữ nhân, hiện tại Bạch Tấn Vân rất ngạc nhiên, diện mạo vốn có của Thái Sinh rốt cuộc là như thế nào?
|
Chương 17: Chịu chút tâm[EXTRACT]
Thái Sinh ngồi ở chỗ kia, thổi chén cháo nóng.Hắn quả thật có chút đói bụng, ngay từ đầu không có cảm giác quá lớn, nhưng khi cháo nóng hổi xuống bụng,trong bụng lại càng khẩn cầu kịch liệt.
Vì thế hắn cầm thìa, ăn them một chút. Bạch Tấn Vân thảnh thơi ngồi xuống đối diện, ánh mắt lại sáng ngời nhìn chằm chằm Thái Sinh.Cái tướng hắn ăn giống như tiểu tử bị đói mấy ngày , làm sao còn có dịu dàng nữ nhân. Đem cháo trong chén ăn sạch sẽ, Thái Sinh lúc này mới chú ý tới Bạch Tấn Vân đang nhìn chằm chằm vào hắn.Hắn nghĩ đến chính mình lại làm sai cái gì, vội vàng buông bát trong tay, cúi đầu, giống như đứa nhỏ làm sai chuyện. “Ăn no chưa?” Bạch Tấn Vân chú ý tới, cháo trong bát Thái Sinh một chút cũng không thừa, ngẫm lại hắn dù sao vẫn còn nhỏ, một chén cháo làm có thể đủ ăn. Thái Sinh lắc lắc đầu, bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội vàng gật gật đầu, nhỏ giọng nói:“Ăn no .” “Thái Sinh, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Bạch Tấn Vân tò mò nhìn Thái Sinh, theo thân thể hắn và mặt, hắn hẳn là không quá lớn, ngay cả giọng nói còn có chút non nớt. “Mười lăm.” Thái Sinh rụt rè ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn đúng vào con ngươi xinh đẹp của Bạch Tấn Vân, tim lập tức mãnh liệt nhảy,hắn vội vàng dời tầm mắt, tiếp tục cúi đầu. “Ta lớn hơn ngươi năm tuổi.” Bạch Tấn Vân nở nụ cười, vật nhỏ này xem ra là rất sợ hắn. “Ta biết.” Thái Sinh gật gật đầu, hiện tại ở Tử Vân Thành ai chẳng biết Bạch Tấn Vân nha. Bạch Tấn Vân nhìn Thái Sinh nở nụ cười, sau đó đứng dậy lấy một bao điểm tâm lại,thẩy tới trên bàn trước mặt Thái Sinh,“Biết ngươi chưa ăn no, ăn thêm cái này đi.” “Đây là……” Thái Sinh kinh hãi ngẩng đầu nhìn Bạch Tấn Vân. “Đây là món bánh nổi tiếng nhất trong thành,ta vốn mua về lấy lòng lão thái thái , xem ra ngươi so với thái thái còn có lộc ăn hơn.” Bạch Tấn Vân lơ đểnh nói xong. “Hay là để lại cho phu nhân đi……” Thái Sinh đẩy món bánh đó trở về. “Cho ngươi ăn thì ngươi cứ ăn, ăn trễ một ngày cũng không chết! Ta ngày mai mua cho lão thái thái là được.” Bạch Tấn Vân nói xong mở chỉ bao ra, bên trong điểm tâm rất thơm.“Ăn đi.” Thái Sinh nhìn Bạch Tấn Vân, nhìn nhìn lại điểm tâm, nghĩ nghĩ, hắn bèn đưa tay cầm lấy bắt đầu ăn, hắn thật sự rất đói . Một lát sau, điểm tâm đã bị Thái Sinh ăn hết. “Ha ha, còn nói không đói bụng, nhìn ngươi ăn làm sao đều l…….à.” Bạch Tấn Vân cười nói, không tự giác địa vươn tay đến lấy vụn bánh dính ngay khóe miệng Thái Sinh. Chỉ là một động tác nho nhỏ, Thái Sinh đầu tiên là sửng sốt,sau đó mặt lập tức hồng lên, đôi mắt mở to sững sờ nhìn Bạch Tấn Vân. Bị Thái Sinh nhìn như vậy,Bạch Tấn Vân cũng đột nhiên ý thức được hành vi chính mình có chút không ổn, vội vàng thu hồi tay, hắng cổ họng nói:“Khụ khụ, chính ngươi tự lau đi. Thấy thế nào cũng không giống nữ nhân, sau này ra ngoài sẽ bị người ta đoán được .” “Đúng, thực xin lỗi……” Thái Sinh vội vàng đưa tay lau bánh dính trên mặt sạch sẽ, hắn nghĩ thầm mình thật sự vô dụng.Nếu quyết định giúp đỡ tỷ tỷ ở lại đây, nên học cách làm một nữ nhân. “Ai cần ngươi xin lỗi ?” Trong lòng Bạch Tấn Vân có chút hỏa , vật nhỏ này động một chút liền nói xin lỗi, vật nhỏ sợ hắn đến như vậy sao? “Đại thiếu gia, người đừng nóng giận, xin lỗi……” “Ngươi còn nói!” “Xin lỗi……” “Cái gì?!” “A, không phải,……”
|
Chương 18: Cùng giường[EXTRACT]
Thái Sinh cảm thấy giải thích như thế nào cũng không ổn,nhìn Bạch Tấn Vân căm tức hắn ấp úng nửa ngày, cuối cùng quyết định tốn nhất là im lặng, giống như đứa nhỏ làm sai cúi đầu nhận tội.
Hai tay quấn quýt vặn làn váy, lúc này trong lòng hắn rất không yên tĩnh.Hắn rõ ràng không muốn làm Bạch Tấn Vân tức giận, nhưng mà hắn thoạt nhìn,vẻ mặt hung dữ của hắn thực dọa người. Hắn thật đần, vừa rồi không khí rõ ràng tốt lắm, Bạch Tấn Vân cũng thực chiếu cố hắn, thậm chí ngay cả điểm tâm của Bạch phu nhân cũng tặng cho hắn ăn, nhưng mà hắn thật sự không biết, chính mình rốt cuộc làm sao sai chỗ nào lại lập tức làm cho Bạch Tấn Vân phát hỏa lớn như vậy. Bạch Tấn Vân đứng ở đối diện, cách Thái Sinh khoảng hai bước, gương mặt đen dọa người, thật ra hắn cũng không biết mình đang tức giận cái gì, chỉ là thấy vật nhỏ kia sợ hắn, xin lỗi hắn, hắn liền tức giận! Bạch Tấn Vân thở dài đưa ra lên xoa xoa ấn đường, tận lực đem chỗ lông mi tụ một chỗ giãn ra, đối với Thái Sinh đang ngồi đằng kia thận trọng nói:“Hơi trễ, ngủ đi.” “A?” Thái Sinh ngẩng đầu, có chút kinh hãi nhìn Bạch Tấn Vân,“Đại thiếu gia đêm nay ngủ ở nơi này à?” Thái Sinh không để ý đem suy nghĩ trong lòng nói ra, ý thức được chính mình không đúng, vội vàng đưa tay che miệng lại, chột dạ nhìn Bạch Tấn Vân. Khó khăn lắm một làm lông mày tụ cùng một chỗ giản ra, vừa nghe đến câu hỏi của Thái Sinh, hỏa lập tức ập đến, hắn nhanh chóng tiến đến nắm chặt cánh tay Thái Sinh, đưa tay kéo người hắn đứng đối diện với chính mình, ngữ khí dọa người hỏi:“Ý của ngươi là, ta không nên quay về ngủ trong phòng mình?” “Không đúng không đúng, đại thiếu gia, ta không phải có ý này……” Thái Sinh liên tục xua tay,tuy rằng hắn biết người ở bên ngoài nói một đôi vợ chồng chính là ngủ chung phòng , nhưng mà hai người bọn họ là….. “Nếu không phải ý này, chúng ta liền đi ngủ.” Nói xong Bạch Tấn Vân kéo Thái Sinh đi về phía giường ngủ. “Đại thiếu gia, đại thiếu gia, người ngủ giường…… Ta, ta ngồi ở ghế trên ngủ một đêm cũng được……” Thái Sinh vừa nghe Bạch Tấn Vân muốn ngủ cùng giường với mình, bật người hoảng hốt lên, giãy dụa , muốn chạy trốn khỏi trói buộc. “Ghế?” Bạch Tấn Vân dừng lại động tác,nheo mắt nhìn Thái Sinh, bỗng nhiên nhướng mày, khóe miệng vẽ ra độ cong,“Chẳng lẽ mỗi ngày ngươi đều muốn ngủ như vậy sao?” “A?” Thái Sinh nghe nói như thế cũng ngừng giãy dụa,“Mỗi ngày ngủ……” Muốn chết a,sau này mỗi ngày Bạch Tấn Vân đều trở về phòng này ngủ sao? Nhìn vẻ mặt Thái Sinh hoảng sợ, Bạch Tấn Vân ngược lại cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, mỉm cười đưa bàn tay to giam cầm khủy tay Thái Sinh, sau đó túm Thái Sinh nhét lên giường. Đứng ở bên giường nhìn Thái Sinh bị hắn nhét trên giường lạnh lùng nói:“Nhăn nhó cái gì, ngươi cũng không phải nữ nhân!” Thái Sinh trong lòng kêu khổ, chính là bởi vì hắn không phải nữ nhân, hắn mới cảm thấy không ổn a. Hai đại nam nhân ngủ cùng nhau, chuyện này là sao a!
|
Chương 19: Lòng ngực ấm áp[EXTRACT]
Một người ở trên giường, một người ở dưới giường, hai người nhìn lẫn nhau không nói gì. Nhất thời không khí có vẻ thực xấu hổ.
“Khụ khụ.” Bạch Tấn Vân ho khan hai tiếng, làm bộ như thực tự nhiên, đưa tay cởi bỏ y phục chính mình rồi khoác áo sang một bên, một than quần áo trắng noãn đứng ở bên giường, sau đó ngồi ở ở trên giường,hơi người mất tự nhiên ra vẻ tùy ý hỏi Thái Sinh:“Ngươi muốn mặc áo ngoài ngủ sao?” “Cái kia……” Thái Sinh đang do dự , chợt nghe Bạch Tấn Vân nói:“Cởi đi.” Cho nên dưới ánh mắt nóng rực của Bạch Tấn Vân, Thái Sinh cũng đem áo ngoài cởi ra . Bạch Tấn Vân xoay người trên giường, cho nên hai thân ảnh trắng noãn nằm ở trên giường. Sau một lúc lâu. Chỉ nghe Bạch Tấn Vân nói:“Ngươi ngủ không đắp chăn sao? Hay là chờ bổn thiếu gia tới đắp cho ngươi?” “A, thực xin lỗi……” Nói xong, thân thể cứng đơ nằm ở trên giường đột nhiên ngồi dậy, đem chăn mở ra, cẩn thận đắp lên Bạch Tấn Vân. Đắp chăn xong cho Bạch Tấn Vân xong, lúc sau mới nằm xuống tiếp tục cứng đờ. Sau một lúc lâu. Bạch Tấn Vân vươn tay đặt tại hai lông mày, tận lực làm cho vẻ mặt của mình không dọa người, sau đó mở miệng hỏi:“Ngươi vì sao không đắp chăn?” “Ách…… Bởi vì giường chỉ có một cái chăn, đại thiếu gia đắp là được rồi.” Thái Sinh nghiêng đầu thấy Bạch Tấn Vân chính nhíu mày nhìn mình, lập tức cười gượng hai tiếng. Bạch Tấn Vân nhìn chằm chằm Thái Sinh một hồi đưa tay chính mình vén mặt chăn lên,mở rộng về phía Thái Sinh, khẩu khí mang theo một chút ẩn nhẫn nói:“Vào đi, chúng ta cùng nhau đắp.” “A? A…… Cái đó, không cần…… A……” Thái Sinh còn chưa nói xong đã bị Bạch Tấn Vân đưa bàn tay cứng rắn kéo vào trong chăn, nháy mắt bị hơi thở ấm áp vây quanh , làm cho Thái Sinh sững sờ hồi lâu không nói ra lời. “Ngươi muốn sinh bệnh sao? Sau đó để cho thầy thuốc khám bệnh phát hiện ngươi là nam nhân, sau đó chiêu cáo thiên hạ, đại thiếu gia nhà họ Bạch cưới một người nam nhân làm vợ sao?” Giọng nói trầm thấp của Bạch Tấn Vân quay trở lạ làm Thái Sinh không thể phản bác được,hắn và Bạch Tấn Vân gần như thế, hắn có thể ngửi được mùi vị đặc biệt trên người hắn, bây giờ hắn chỉ cảm thấy tim mình đập thật nhanh, mặt cũng đỏ lên. “Khụ, nếu ngươi cảm thấy không được tự nhiên, ngươi có thể xoay người sang chổ khác!” Bạch Tấn Vân thật ra cũng không được tự nhiên, nhưng mà có quỷ mới biết hắn vì sao phải làm như vậy! “A? A……” Thái Sinh cũng quay lại bọn họ hai người lúc này mặt đối mặt, thật sự rất xấu hổ, vì thế hắn vội vàng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Bạch Tấn Vân. Rất kỳ quái, không đối mặt hắn với nhau Thái Sinh thế nhưng cảm thấy tim như được giải phòng, hít thở so với vừa rồi cũng dễ hơn . Cho nên hai người cùng đắp chung một cái chăn, yên lặng không nói gì chỉ nằm ở nơi đó, hai người thậm chí không ai thèm đổi tư thế. Nhắm mắt lại vốn định ngủ sớm, nhưng mà đầu óc nhớ lại hôm nay bị Bạch Tấn Vân hôn, mỗi khi nghĩ vậy Thái Sinh cảm thấy cả người nóng lên. Bạch Tấn Vân nằm phía sau hô hấp bình thường, Thái Sinh thậm chí có thể cảm giác được trong ngực hắn phập phòng, đoán chừng hắn đã ngủ. Bạch Tấn Vân bỗng nhiên duỗi tay ra ôm Thái Sinh, đưa thân thể hắn hướng về trong ngực mình,cả người Thái Sinh cứng đờ, cứ như vậy, thân thể hai người dựa vào nhau. Lòng ngực hắn thật ấm áp, tuy rằng hai người cách nhau một lớp y phục nhưng độ ấm của hắn vẫn truyền tới. Đây là một cái ôm ấm áp, không có động tác dư thừa. Thái Sinh thả lỏng phòng bị, buông xuống gánh nặng, cảm thấy được mí mắt nặng nề hắn từ từ chìm vào trong giấc ngủ. Cảm nhận được người trong lòng hô hấp đều dần, Bạch Tấn Vân thật cẩn thận đưa bàn tay ra nhìn Thái Sinh ngủ say như trẻ con rất bình thản, lông mày hắn, mắt hắn, lông mi hắn, mũi hắn, môi hắn, còn có mái tóc không nghe lời và cuối lông mày có một nốt ruồi chu sa. Không tự chủ khóe miệng Bạch Tấn Vân gợi lên một độ cong, lại lần nữa nằm xuống nhắm mắt lại, đem cánh tay mình vòng lại thật chặt .
|