Như Nguyệt Như Thu
|
|
Chương 55[EXTRACT]Trong lòng Liễu Tương Vân cả kinh, tựa hồ mất hết tất cả dũng khí, muốn từ bỏ, nhưng là nghĩ đến mười mấy năm trước, chỉ một phút thoáng nhìn, tâm hồn thiếu nữ tựa hồ đã bị lấy mất. Biết rõ ràng con người xinh đẹp kia vô cùng lạnh lùng, chỉ sợ kiếp này hắn cũng không tiếp nhận mình, trong lòng vẫn yêu cùng hận, chỉ có thể bước tiếp, kỳ vọng có thể ở bên người đó. Hơn nữa vì để thấy được Nguyệt Như Tuyết, chính mình đã phải tác động Nhất trang lầu hai nhị thế gia đến Nguyệt Thanh cung bái kiến, nhưng có ai biết nhược điểm chính mình cũng bị người kia bắt lấy, vừa lúc có thể lợi dụng dã tâm của người kia. Nhìn Nguyệt Thu Triệt ngồi bên cạnh Nguyệt Như Tuyết liếc mắt một cái, trong lòng âm thầm nhớ lại Nguyệt Như Tuyết đối đãi với Nguyệt Thu Triệt ôn nhu hiếm thấy, lại nhìn nhìn Liễu Thanh Vân bên người, dũng khí chậm rãi tăng trở lại. “Nguyệt cung chủ có nhớ rõ chuyện đã xảy ra tại đại hội võ lâm lần trước hay không?” Liễu Tương Vân thoáng tự hỏi một chút, nhìn Nguyệt Như Tuyết có vẻ đã mất kiên nhẫn đưa ra vấn đề. Nguyệt như tuyết cũng không có trả lời, mà là chuyển hướng Nguyệt Tinh cùng Nguyệt Trúc đứng một bên. Nguyệt Tinh cùng Nguyệt Trúc hầu hạ Nguyệt Như Tuyết nhiều năm như vậy, làm sao không biết ý tứ của hắn. Nguyệt Tinh nhanh chóng trả lời: “Trước khi sáng lập Nguyệt Thanh cung, cung chủ có tham gia đại hội võ lâm một lần, khi đó chỉ có mình ta đi theo hầu hạ cung cung chủ.” Nguyệt Tinh tựa hồ cũng nhớ tới chuyện tình lần đó, trong lòng rõ ràng kế tiếp Liễu Tương Vân muốn làm sự tình gì, hơi thâm ý nhìn Liễu Tương Vân cùng Liễu Thanh Vân. “Cung chủ hẳn là cũng nhớ rõ lần đó đại hội võ lâm cử hành tại Hương Vân lâu, mà Tương Vân còn cùng cung chủ gặp mặt ……” Nói đến sau lại, thanh âm cũng dần dần thấp đi xuống, trên mặt cũng có mây đỏ, tăng thêm vài phần tư sắc. Chuyện kể rằng đến phần này, còn không lý giải được chính là ngốc tử . Mọi người nhất thời dùng ánh mắt đen tối nhìn Nguyệt Như Tuyết cùng Liễu Tương Vân. Nguyệt Tinh liếc mắt xem thường một trong võ lâm tam đại mỹ nữ trước mắt, lại nhìn nhìn biểu tình thờ ơ như trước của Nguyệt Như Tuyết, trong lòng thở dài một tiếng, làm nô tì chính là khổ a, chính chủ nhân hoàn toàn không nhớ rõ mình làm qua sự tình gì, chỉ sợ ngay cả Liễu Tương Vân là ai cũng không biết, ai kêu trong lòng cung chủ chỉ có thiếu chủ a. Nói đến Thiếu chủ, Nguyệt Tinh hồ nghi nhìn Nguyệt Thu Triệt một cái, trong lòng nghi hoặc như thế nào Thiếu chủ không có phản ứng gì a, thật sự là kỳ quái! Chính là Liễu Tương Vân nói đến phần này, mình còn có thể làm gì bây giờ mà? Ghé người thì thầm bên tai Nguyệt Như Tuyết, nói đúng thì năm đó mình biết rõ chuyện tình, không phải là sáng sớm ngày thứ ba đại hội võ lâm, mình đi hầu hạ cung chủ rời giường, bên cạnh còn có một Liễu Tương Vân đang nằm đó thôi, cũng không phải là chuyện chấn động gì, người không phong lưu uổng thời thiếu niên thôi; Thật giận chính là Liễu Tương Vân nhắc lại chuyện xưa, sẽ không phải muốn lừa đảo đi? “Triệt nhi, không tin ta sao?” Nguyệt Như Tuyết hiểu sự tình, tựa hồ lí so mấy ngày nay Nguyệt Thu Triệt khác thường cũng đoán được một chút, vì thế truyền âm nói chuyện với người đang ngồi đờ đẫn. Nghe được ở thanh âm ở đáy lòng mình vang lên, Nguyệt Thu Triệt chuyển hướng nhìn người khiến mình xấu hổ cả buổi sáng, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Nguyệt Như Tuyết, sửng sốt vài giây, mới đáp: “Tin tưởng, ta tin tưởng Tuyết.”. “Vậy là tốt rồi.” Có Triệt nhi cam đoan, Nguyệt Như Tuyết lúc này mới nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Liễu Tương Vân đang đứng trước mặt mình, lạnh lùng nói: “Chuyện xưa nhắc lại, có việc?”. “Cáp ~ cáp ~” Giang Hải Minh nghe thế, hợp thời cười to vài tiếng, “Không thể tưởng được Liễu lâu chủ cùng Nguyệt cung chủ quan hệ không nhỏ a!” Cơ hồ không ai phản ứng, đành phải xấu hổ nở nụ cười, sau đó đổi đề tài, “Vậy hôm nay, Liễu lâu chủ muốn chúng ta đến làm chứng, không biết cần làm gì a?”. “Nguyệt cung chủ, vốn chuyện cũ đã qua, ta cũng không hảo nhắc lại cái gì, chính là có chuyện tình ta nhất định một mực tìm cơ hội nói cho cung chủ.” Liễu Tương Vân không nhanh không chậm nói, kéo Liễu Thanh Vân lên phía trước “Cung chủ, Vân nhi là hài tử của cung chủ.”. “Của ta?” Khóe miệng gợi lên cười lạnh, tựa hồ khinh thường, tựa hồ không cần, làm cho người ta đoán không ra tâm tư. “Vâng.., đúng vậy.” Liễu Tương Vân cố lấy dũng khí, “Ta nhìn thấy cung chủ đối với Phong thiếu hiệp sủng ái, cho nên mới dám đem sự thật này nói cho cung chủ.” Người thông minh vừa nghe “Phong thiếu hiệp”, ba chữ này, liền biết Liễu Tương Vân có chủ ý gì, hiện tại ai chẳng biết Dương Vũ Phong là Thiếu chủ Nguyệt Thanh cung, có người nào dám vô lễ không kính xưng Nguyệt Thu Triệt một tiếng “Thiếu cung chủ”. “Chẳng trách Liễu lâu chủ vẫn không chịu lộ ra phụ thân Thanh Vân là ai, nguyên lai đúng là Nguyệt cung chủ a, chúc mừng chúc mừng.” Vẻ mặt Bắc Đường Giản như thay bọn hắn ba người một nhà đoàn viên mà cao hứng, còn kém không tiến lên kéo bọn hắn, làm cho bọn họ kích động ôm nhau . “Cha, ngươi không có việc gì đứng một bên đi.” Bắc Đường Hạo ngồi bên cạnh Bắc Đường Giản, lôi kéo vẻ mặt hưng phấn kích động của phụ thân, người không biết còn tưởng rằng chính cha mình nhận thức đứa con thất lạc đã lâu mà! “Chúc mừng Liễu lâu chủ, chúc mừng Nguyệt chủ.” Giang Hải Minh cũng phụ hoạ nói, “Không thể tưởng được Nguyệt cung chủ đã lâu không xuất hiện trên giang hồ, vừa ra liền gặp được chuyện may mắn như thế!”. “Phải không?” Nguyệt Như Tuyết nhìn mọi người trước mắt, hừ lạnh một tiếng. “Cung… Cung chủ?” Liễu Tương Vân kinh hồn táng đảm, không biết lần này mình đặt cược có chính xác hay không. Liễu Thanh Vân vẫn nhìn không chuyển mắt vào người xinh đẹp nhưng lạnh lùng như nguyệt kia, có chờ đợi, vui sướng, ưu sầu… Nguyệt Thu Triệt vẫn ngồi ngốc nhiên như trước, nhìn mình bàn tay trắng nõn của mình, giống như bàng quan. Bị đứa con giữ chặt, Bắc Đường Giản im lặng đứng, cùng Hàn Kiếm và Giang Hải Minh nhìn nhau, nín thở. Ba người nhóm Đông Phương Mạch lo lắng nhìn Nguyệt Thu Triệt, trong lòng đều cảm thấy giờ phút này hắn còn bình tĩnh như vậy, quả thật không tầm thường , dù sao quan hệ của hai người kia, bọn hắn thập phần rõ ràng. Mọi người ở đây nín thở một lúc, Lam Vân Thiên đứng lên, hướng Nguyệt Như Tuyết hơi vuốt cằm, liền cứ thế tiêu sái đến trước mặt Liễu Thanh Vân, xem trên xem dưới, xem trái xem phải, khiến Liễu Thanh Vân rất là xấu hổ. Rốt cục Lam Vân Thiên tựa hồ xem đủ, lại nhìn chằm chằm Liễu Tương Vân trong chốc lát. Trong lòng Liễu Tương Vân hoang mang rối loạn , che dấu ho khan một chút, “Không biết Lam giáo chủ đối với hai mẫu tử chúng ta có gì chỉ giáo?”. “Chỉ giáo thật không dám, nhưng là Lam mỗ có nghi hoặc muốn hỏi, thật sự là quá tò mò.” Lam Vân Thiên vẻ mặt xin lỗi, chân thành phi thường. “Không biết Tương Vân có thể trả lời câu hỏi?”. “Liễu lâu chủ được võ lâm công nhận một trong tam đại mỹ nữ, mà Nguyệt cung chủ lại là tuyệt thế chi tư, vì sao dung mạo Liễu công tử thật sự là phi thường bình thường, đương nhiên không thể so sánh với dung mạo hai vị.” Lam Vân Thiên nói ra nghi vấn của mình. Mọi người vừa nghe, thấy có lý, sôi nổi gật đầu. “Ta nghĩ nếu nói Nguyệt Thiếu chủ là hài tử của Nguyệt cung chủ, như vậy sẽ có ít người nghi ngờ, nhưng nếu là Liễu công tử…….” Chưa nói hết, nhưng đủ để tỏ rõ ý của mình, Lam Vân Thiên liền trở về vị trí. Liễu Tương Vân lộ ra biểu cảm khó xử, rồi sau đó tựa hồ không quá tình nguyện nói: “Kỳ thật từ lúc Vân nhi mười tuổi, ta liền đem dịch dung đan thêm vào đồ ăn của hắn, nên mới như vậy.”. “Nương!” Không hiểu vì sao nương của mình lại làm như vậy, Liễu Thanh Vân liền cắt ngang lời nói của Liễu Tương Vân. “Đều là ta sai, thật sự là bộ dáng ngươi cùng Nguyệt cung chủ càng ngày càng giống, nương sợ có người nhận ra, cho nên… Cho nên mới bất đắc dĩ .” Liễu Tương Vân mang vẻ mặt bi thương. “Thì ra là thế.” Giang Hải Minh tràn đầy cảm xúc, đồng tình nói. Bỗng nhiên, Nguyệt Thu Triệt từ chỗ ngồi của mình đứng lên, hướng Liễu Thanh Vân đi đến. “Triệt nhi?” Nguyệt Như Tuyết nghi hoặc kêu, lại không được đối phương đáp lại. Nguyệt Thu Triệt đứng trước mặt Liễu Thanh Vân, Liễu Thanh Vân theo bản năng lui về phía sau, nhưng tay Nguyệt Thu Triệt đã đặt lên cổ tay của hắn, giữ im lặng trong chốc lát, lập tức rời đi. “Hắn quả thật phục dịch dung đan quá nhiều năm, để khôi phục diện mạo như cũ chỉ sợ thật lâu.”.
|
Chương 56[EXTRACT]“Cáp ~ nếu Nguyệt thiếu chủ nói như vậy , Thanh Vân là hài tử của Nguyệt cung chủ không thể nghi ngờ !” Giang Hải Minh thấy Nguyệt Thu Triệt chứng thật dịch dung đan là chuyện thật, vội vàng phụ hoạ. “Đúng vậy, Thanh Vân nhanh chóng kêu một tiếng cha mới đúng.” Bắc Đường Giản giãy khỏi Bắc Đường Hạo, vui tươi hớn hở nói. “Cung.. Cung chủ, cảm thấy như thế nào?” Liễu Tương Vân nhìn thấy người kia không hề phản ứng, có điểm kích động. Nguyệt Như Tuyết vẫn như trước, chỉ đưa ánh mắt đặt ở Liễu Thanh Vân trong chốc lát, nhưng cũng không nói gì thêm. Nguyệt Như Tuyết trầm mặc, đại đa số mọi người kìm nén, Liễu Tương Vân cùng Liễu Thanh Vân cũng dần dần buông xuống tâm trạng khẩn trương. “Cha… Phụ thân?” Được Bắc Đường Giản cùng Hàn Kiếm ủng hộ, Liễu Thanh Vân sợ hãi hô một tiếng. Có lẽ không ai phát hiện lúc hai chữ “Phụ thân” trong miệng Liễu Thanh Vân vang lên, thân mình Nguyệt Thu Triệt không tự chủ mà chấn động, hơn nữa bởi vì đưa lưng về đại đa số người, trên mặt rõ ràng tái nhợt cũng không có người phát hiện. Nhưng trên thực tế, lực chú ý của Nguyệt Như Tuyết đều đặt trên người hắn, mọi hành động của hắn đều được biết. “Nguyệt Trúc, Nguyệt Tinh, triệu hồi bọn người Ấn Thủy, ngày mai hồi cung.” Nguyệt Như Tuyết thản nhiên phân phó Nguyệt Trúc cùng Nguyệt Tinh đứng im lặng một bên. “Cung… Cung chủ, ta đây……” Liễu Tương Vân vội vàng nói, nếu Nguyệt Như Tuyết trở lại Nguyệt Thanh cung, vậy chính mình chẳng phải không còn cơ hội . Liễu Thanh Vân ở một bên vội vàng ngẩng đầu, mong mỏi nhìn người mình mới gọi là phụ thân, không biết làm thế nào cho phải. “Mấy người các ngươi có thể cùng đi.” Lãnh thí trước mắt mọi người, Nguyệt Như Tuyết nói. “Đa tạ cung chủ.” Có thể tới Nguyệt Thanh cung là ước mơ tha thiết, mỗi người đều kích động cùng hưng phấn . “Còn có Liễu Thanh Vân, muốn bảo trụ mạng của ngươi, đừng để ta nghe lại những lời ngươi vừa nói ra.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nguyệt Như Tuyết mơ hồ mang theo sát khí, Liễu Thanh Vân run rẩy lui về phía sau từng bước. “Cung chủ, Thanh Vân và Phong thiếu hiệp giống đều là hài tử của cung chủ a!” Liễu Tương Vân rất là bất bình nói. “Nếu muốn chết thì cứ nói!” Nguyệt Như Tuyết cũng không quản đối phương có nguyện ý hay không, đứng dậy, ôm lấy Nguyệt Thu Triệt đang đờ đẫn, lập tức ly khai đại sảnh. Đến khi Nguyệt Như Tuyết cùng Nguyệt Thu Triệt rời đi, Giang Hải Minh, Bắc Đường Giản cùng Hàn Kiếm lập tức đến trước mặt Liễu Tương Vân cùng Liễu Thanh Vân trước an ủi. “Liễu lâu chủ yên tâm, nếu Nguyệt cung chủ không có phủ nhận, hơn nữa cũng muốn mọi người chúng ta cùng nhau đi Nguyệt Thanh cung, nói vậy đối việc này là để ở trong lòng .” Bắc Đường Giản nói đúng trọng tâm ý kiến của mình. “Đúng vậy, Bắc Đường chưởng môn nói có lý, Liễu lâu chủ, ta nghĩ Nguyệt cung chủ có thể nhất thời không thể thích ứng, cho nên mới như vậy, ngươi cũng không cần để ở trong lòng.” Hàn Kiếm lo lắng nhìn mẫu tử trước mắt. “Thanh Vân cũng không nên quá mức lo lắng, lấy thái độ của Nguyêt cung chủ đối với Nguyệt Thiếu chủ kia, xem ra là thập phần yêu quý con của mình, ngươi cũng không nên quá mức lo lắng.”. “Tạ Hàn trang chủ quan tâm.” Liễu Thanh Vân vì lời nói lãnh khốc vừa rồi của Nguyệt Như Tuyết mà khó có thể tịnh tâm, thoáng tiêu tan, đúng vậy, bỗng nhiên xuất hiện một người bình thường mà nói là con của mình, người bình thường đều khó có thể nhận đi, thời gian lâu, phụ thân nhất định có thể đối với mình giống như Dương Vũ Phong kia. Nghĩ đến đây, niềm tin lại tăng vài phần. “Thanh Vân thế nào, ta đã không còn gì để nói , chúc mừng các ngươi một nhà sum họp a, không thể tưởng được hôm nay ngươi lại trở thành thiếu chủ Nguyệt Thanh cung, không thể tưởng được a.” Ngữ khí của Giang Hải Minh không có phần khách khí nói. “Thiếu chủ? A nha, vậy chúng ta lại kết bạn với đại nhân vật , ngươi nói phải không, Bắc Đường?” Vẻ mặt Hàn Tinh hâm mộ nhìn Liễu Thanh Vân, tựa tiếu phi tiếu nhìn Bắc Đường Hạo cùng Đông Phương Mạch, con mắt quay tròn hai vòng, không biết là hâm mộ thật sự hay không. “Ngươi nói cái gì chính là cái đó.” Bắc Đường Hạo cũng mặc kệ hắn, lại uống ngụm trà. Ai, trà của Nguyệt Thanh cung chính là hảo uống a, khó được cơ hội, hẳn là uống nhiều vài ngụm. Nghiêng đầu chứng kiến vẻ mặt lo lắng của Đông Phương Mạch, trên mặt không còn tươi cười tao nhã nho nhã như kia, thầm than chính mình đã sớm quên, vì sao Đông Phương nhìn ôn nhu như thế, trên thực tế lại ngoan cố như vậy mà! Hai người kia như thế, chúng ta có cơ hội chen vào sao. Nghĩ vậy, nhìn người trước mặt còn vui sướng khi người gặp họa kia, cảm thán một phen. Nhìn thấy mấy người của Nhất trang lầu hai nhị thế gia nói chuyện ầm ĩ, lại nghe bọn hắn không ngừng nói cung chủ cùng Liễu Tương Vân cùng với Liễu Thanh Vân có quan hệ, còn nữa, bọn hắn lại có thể gọi Liễu Thanh Vân kia là Thiếu chủ. Phải biết rằng, mặc kệ như thế nào, Nguyệt Thanhc ung chỉ có một Thiếu chủ, những người khác, muốn bọn hắn thừa nhận, chỉ sợ không đơn giản như vậy, huống chi còn có mấy người … lâu chủ cùng đường chủ quỷ dị kia, lại là một phen cảm thán. Nghĩ đến mấy người đó, Nguyệt Trúc liền nhanh chóng thông báo tin tức, muốn nhìn một chút, bọn hắn sẽ có phản ứng gì, liền ám chỉ Nguyệt Tinh, bắt đầu tiễn khách. “Các vị, nếu cung chủ chúng ta mời các vị đến Nguyệt Thanh cung, các vị có phải hay không hẳn là trở về chuẩn bị một chút a?” Nguyệt Trúc tươi cười đầy mặt hỏi. Nghe được thanh âm của Nguyệt Trúc, mọi người mới tỉnh ngộ, một đám đứng dậy cáo từ. “Vậy các vị đi thong thả a, ngày mai thỉnh lại đến.” Nguyệt Tinh cười hì hì nói, ước gì bọn hắn mau rời đi. —————————————————————— Ôm Nguyệt Thu Triệt vẫn im lặng, vận khởi phiêu vũ, ngồi xuống lương đình, hơi sủng nịch nhìn người đang vùi mặt vào ngực mình không chịu ngẩng đầu, đánh đàn, làm dịu tâm người trong lòng. Xong một khúc, Nguyệt Như Tuyết chậm rãi nói: “Triệt nhi vì sao mặt co mày cáu, Tuyết không thích Triệt nhi như vậy.” Lấy tay nâng Nguyệt Thu Triệt, vuốt lên mặt trên mày kia, hơi đau lòng. “Tuyết, ta biết nên tin tưởng Tuyết , chính là thật sự đụng phải, tin tưởng vẫn tin tưởng, tâm lại giống như bị ai thu , rất đau.” Bi thương nói xong, nước mắt cũng chậm rãi lưu lại. Hôn lên những giọt nước mắt đau lòng của người kia, Nguyệt Như Tuyết lần đầu tiên hoài nghi chính mình hay không làm sai , muốn người trong lòng cùng mình hạnh phúc, muốn người trong lòng về sau không băn khoăn cùng mình ở một chỗ, đau xót nhất thời này là khó tránh khỏi . Chỉ có thể ôn nhu lại kiên định, nhẹ nhàng nói, “Mặc kệ phát sinh sự tình gì, ngươi chỉ cần nhớ kỹ ngươi vĩnh viễn là bảo bối duy nhất của ta, ta vĩnh viễn yêu ngươi.”. “Ân.” Nguyệt Thu Triệt vừa khóc vừa cười gật đầu đáp ứng, run rẩy đưa lên đôi môi đỏ mọng của chính mình.
|
Chương 57[EXTRACT]Chạy một ngày đường, đoàn người gần hai mươi người xuống ngựa ở một mảnh rừng thoạt nhìn rậm rạp, bắt đầu đi bộ. “Từ phiến chữ này là phạm vi của Nguyệt thanh cung.” Nguyệt Tinh giải thích. “Điểm ấy chúng ta cũng biết, nhớ ngày đó chúng ta đều bị lạc tại đây.” Bắc Đường Giản như có điểm xấu hổ, dù sao bọn hắn cũng là nhân vật nổi danh trên giang hồ, không khỏi cảm thấy nhụt chí. “Cái này, chính là do cung chủ của chúng ta thiết kế , làm sao các ngươi có thể qua!” Ấn Thủy hét lên với bộ dáng đương nhiên. “Không hổ là Nguyệt Thanh cung chủ.” Giang Hải Minh vẻ mặt kính nể nói. Chính là từ ngày đó, ánh mắt Liễu Thanh Vân thường hướng Nguyệt Như Tuyết, trong lòng lại càng khó chịu. Nhìn phụ thân mình đối hài tử kia che chở đầy đủ, mỗi lần thử cùng hắn nói chuyện cũng bị bỏ mặc, trong lòng thập phần uể oải, đối Nguyệt Thu Triệt không biết là ngưỡng mộ hay đố kị. “Triệt nhi, đi cả một ngày đường, có mệt mỏi không?” Nguyệt Như Tuyết ôn nhu hỏi người bên cạnh. Lắc đầu, tỏ vẻ không phiền lụy, lại lập tức nói: “muốn ngủ.” Mấy ngày nay trong lòng vẫn lo lắng chuyện của Liễu Tương Vân cùng Liễu Thanh Vân, ngủ cũng không ngon giấc, tuy phụ thân nói vậy, nhưng lại không thể khống chế chính mình. “Phụ thân ôm, Triệt nhi có thể ngủ.”. Lắc đầu, “Không cần, ở đây nhiều người như vậy, để lúc về ngủ tiếp.” Nguyệt Thu Triệt nói. “Tại hạ nhiều chuyện, xin hỏi có thể thỉnh giáo một chuyện?” Lam Vân Thiên cười thỉnh giáo người của Nguyệt Thanh cung, thật sự không cách nào tin tưởng hắn là giáo chủ ma giáo. “Ngươi nói, ngươi nói!” Ấn Thủy thập phần vui vẻ, nhảy bắn đến bên cạnh hắn với bộ dáng khẩn trương. “Các vị dẫn chúng ta vào Nguyệt Thanh cung, vạn nhất người có ý xấu ghi nhớ lộ tuyến thì làm sao bây giờ?”. “Hừ, nếu hắn thực có bản lĩnh!” Phong Vụ vẻ mặt dè bỉu, tựa hồ căn bản không tin có người như vậy tồn tại. “Tiền bối dùng cái gì mà khẳng định như thế, chính là có câu ngoài núi có sơn, nhân ngoại hữu nhân.” Đông Phương Mạch giải thích, hiển nhiên đối với lời nói của Lam Vân Thiên thập phần đồng ý. “Nếu các ngươi hoài nghi Phong Vụ, từ nay về sau có thể xem một chút.” Lam Tâm ở một bên mỉm cười, vì bọn họ mà giải thích nghi hoặc. Nghe xong lời Lam Tâm nói, tò mò cùng hoài nghi của mọi người không hẹn mà tan biến, thực tế cảnh tước mắt làm bọn hắn không bao giờ … có thể nghi ngờ lời nói của Phong Vụ. Phía sau bọn hắn lúc đến là đường, lúc sau thành một mảnh hỗn loạn, không rõ phương hướng, thật không thể tin đó là nơi bọn họ vừa đi qua. Không tin vào mắt mình thử đi một đoạn xa xem sao, nhưng cũng chẳng thay đổi gì. “Này… Đây là chuyện gì?” Bắc Đường Giản giật mình hỏi. “Ha ha, đây là chỗ lợi hại của cung chủ chúng ta, nếu các ngươi cho rằng đây là bị lạc, vậy sai lầm rồi!” Dương dương tự đắc nói xong, cũng không quản vẻ mặt tò mò của bọn họ, ngược lại còn chỉ vào vẻ mặt đờ đẫn của Thôi Tường Minh nói: “Uy, Minh, ngươi nói……”. Nhìn thấy vẻ mặt khát vọng muốn biết chân tướng, Lam Tâm tiếp lời Ấn Thủy giải thích: “Thành như thế là bởi vì cung chủ chúng ta lấy việc bị lạc làm trọng, tăng thêm kỳ môn bát quái, trừ bỏ cung chủ, cùng mấy người chúng ta biết được, xem ra chẳng có ai.” Nói tới đây, ngượng ngùng cười cười. —————————————– Nguyệt Thanh cung. “Nguyệt Trúc, chuẩn bị tắm rửa!” Bỏ lại những lời này, Nguyệt Như Tuyết liền ôm lấy Nguyệt Thu Triệt bay về phía Tuyết Triệt, lưu lại một nhóm người trong Nguyệt Thanh Cung. “Chúng ta cũng đi, các ngươi tự nhiên a!” Ấn Thủy ngáp một cái thật to, Lam Tâm cũng đuổi theo đám người vừa rời đi, lưu lại Nguyệt Tinh thu thập tàn cuộc. “Ân, mọi người đừng để ý a, trong cung chính là như vậy, biếng nhác, không có gì quy củ.” Nguyệt Tinh xấu hổ cười cười. “Nguyệt Thanh cung quả nhiên danh bất hư truyền.” Lam Vân Thiên tựa hồ không có lấy một chút không thoải mái, trái lại vẻ mặt rất vui mừng. “Đa tạ Lam giáo chủ. Ta đã phân phó người ở đại sảnh chuẩn bị bữa tối cho mọi người, đi cả một ngày đường, chắc hẳn mọi người đều rất mệt chết, sau khi ăn xong ta sẽ dẫn mọi người đến phòng khách ở Đông Lãnh Sương nghỉ ngơi.” Đúng lúc đó một nha đầu đến báo cho bữa tối đã chuẩn bị xong, Nguyệt Tinh liền dẫn khách nhân mang theo thần sắc khác nhau vào dùng bữa. Sau khi ăn xong, Liễu Tương Vân một bụng bực tức rốt cuộc nhịn không được: “Mấy người chúng ta mấy đều ngủ ở Đông Lãnh sương sao?” Giọng nói đầy vẻ chất vấn. “A, đúng vậy, nơi đó vốn là khách phòng.” Nguyệt Tinh sớm đã xem nữ nhân này không vừa mắt , cũng không có hảo ý nói. “Mấy người bọn hắn đương nhiên là ngủ khách phòng, nhưng ta cùng Vân nhi mà cũng?”. “Giống nhau!”. “Ngươi… Ngươi… Ta, Vân nhi tốt xấu gì cũng là thiếu chủ của các ngươi, sao lại có thể để hắn ngủ ở khách phòng! Mà ta chính là cung chủ phu nhân tương lai của các ngươi!” Liễu Tương Vân chất vấn, một mực nếu không đạt mục đích thề sẽ không bỏ qua. “Cái kia chờ lên làm mới nói!” Nguyệt Tinh không thèm quan tâm đến lý lẽ cùng bộ dáng bại hoại của Liễu Tương Vân, xem việc đó không liên quan đến mình mà nói. “Ngươi… Ngày nào đó ta nhất định đem ngươi ra trước Nguyệt Thanh cung mà đá! Nhìn cái gì nhìn, đều tại ngươi, này đồ vô dụng, nếu ngươi giống tên Dương Vũ Phong kia, suốt ngày đi quấn quýt lấy cha ngươi, như vậy chúng ta mới có cơ hội!” Liễu Tương Vân tức giận trừng mắt nhìn hướng nàng, rồi liếc mắt nhìn Liễu Thanh Vân khuyên giải, đem khí phát ở trên người của hắn. Kỳ thật Liễu Tương Vân dám làm chuyện trắng trợn như vậy không hề tránh dùng những lời này, cũng là có nguyên nhân . Ở trong mắt nàng, nếu đã tới Nguyệt Thanh cung, như vậy khẳng định Nguyệt Như Tuyết đã tiếp nhận mình, nếu không thì sao lại dẫn mình về đây, xét tính cách Nguyệt Như Tuyết mà nói, tuyệt đối sẽ không làm những việc dư thừa này. Kế tiếp, bản thân cùng Vân nhi nắm chắc cơ hội, đem Dương Vũ Phong chướng mắt kia dọn đi, thì không phải mọi sự đã thành! Đúng lúc đó Hàn Kiếm nói chen vào, tránh trường hợp tràn ngập khói thuốc súng, có lẽ rất đúng ý Nguyệt Tinh nói: “Chúng ta đều là lần đầu đến Nguyệt Thanh cung, làm phiền Nguyệt Tinh cô nương giới thiệu cho chúng ta một chút.” Đối đãi có nhân lễ, Nguyệt Tinh tự nhiên cũng là có lễ trả lời, mỉm cười nói: “Nơi này chủ yếu có năm chỗ ở gồm Tuyết Triệt, Xuân Thủy các, Hạ Vũ lâu, Thu Phong viện, Đông Lãnh Sương, thêm chỗ chúng ta đang đứng là Sóc Ấm lâu. Trong đó Xuân Thủy các lại phân thành Xuân các và Thủy các, Hạ Vũ lâu lại là Hạ lâu và Vũ lâu, Thu Phong viện là Thu viện và Phong viện cùng với Đông Lãnh Sương là Đông sương cùng Lãnh sương. Cung chủ cùng thiếu chủ ngự tại Tuyết Triệt, các lâu chủ, đường chủ ở Thu Phong viện, cơ thiếp của cung chủ ở Thủy các, hiện tại cũng chỉ còn năm người ở lại , nha hoàn đầy tớ gái ở Vũ lâu, gia đinh hộ vệ Hạ lâu, còn Đông Lãnh Sương là khách phòng.” Nghĩ nghĩ, lập tức lại nói: “Nếu các vị ở trong cung, như vậy các vị cũng nên tuân thủ quy củ của cung, các vị có thể thăm thú chỗ nào tùy ý, trừ bỏ cung chủ cùng thiếu chủ ở Tuyết Triệt.”. “Đó là đương nhiên.” Hàn Kiếm cùng vài vị nhất trí đồng ý, chính là có người rất không thức thời: “Nói như vậy, Vân nhi của ta cũng có thể ở tại Tuyết Triệt .” Liễu Tương Vân đương nhiên nói. “Thứ lỗi không thể nghe theo!” Nguyệt Tinh nói xong câu này, không bao giờ … để ý nữ nhân ngạo mạn trước mắt: “Vậy, ta đưa các vị đến Đông Lãnh Sương, các vị đã mệt cả một ngày, cũng nên đi nghỉ sớm. Nga, đúng rồi, mỗi lần trước khi dùng bữa, ta sẽ phái người đến thông báo. Ngày mai, khi các ngươi dùng cơm hẳn là có thể nhìn thấy cung chủ .” “Cảm phiền Nguyệt Tinh cô nương.”
|
Chương 58[EXTRACT]Nhất trang lầu hai nhị thế gia cùng Lam Vân Thiên cứ như vậy mà ở tại Nguyệt Thanh cung, tuy rằng không rõ Nguyệt Thanh cung chủ mời bọn hắn tới đây làm cái gì, nhưng mỗi ngày đi thăm thú cảnh đẹp, cùng người của Nguyệt Thanh cung luận bàn, cũng là sống yên ổn vô sự, cũng không thực nhàm chán. Đương nhiên tiếc nuối duy nhất chính là rất ít khi có thể nhìn thấy Nguyệt Như Tuyết, trừ bỏ lúc dùng cơm. Trong đó, hẳn tiếc nuối nhất là mẫu tử Liễu Tương Vân cùng Đông Phương Mạch. Mẫu tử Liễu Tương Vân bất hạnh vì không có cơ hội cùng Nguyệt Như Tuyết trao đổi, còn Đông Phương Mạch lại không có cơ hội cùng Nguyệt Thu Triệt nói chuyện nhiều . “Nguyệt Tinh cô nương, có thấy thiếu chủ của các ngươi đâu không?” Đông Phương Mạch rảo bước đuổi kịp Nguyệt Tinh đang rời đi, đưa ra khẩn cầu. “Này……” Nguyệt Tinh có điểm khó xử, dù sao Tuyết Triệt không phải là chỗ có thể tùy tiện ra vào, nhưng nhìn vẻ mặt khẩn thiết của Đông Phương Mạch, nàng là hiểu được hắn có cảm tình với thiếu chủ: “Vậy được rồi, ta giúp ngươi cùng với thiếu chủ nói chuyện một chút.”. “Đa tạ cô nương.” Nghĩ đến có thể lập tức nhìn thấy Nguyệt Thu Triệt, trong lòng không khỏi kích động, đuổi kịp Nguyệt Tinh, hướng Tuyết Triệt đi đến. “Đông Phương công tử, thiếu chủ mời ngươi đi.” Nguyệt Tinh xin chỉ thị của Nguyệt Thu Triệt, sau đó mời Đông Phương Mạch đi vào. “Nguyệt Tinh, ngươi đi xuống trước đi.” Nguyệt Tinh mang theo Đông Phương Mạch tới Lương đình, Nguyệt Thu Triệt liền phân phó nàng đi xuống, chỉ còn lại có hắn cùng Đông Phương Mạch. Đông Phương nhìn thấy người gần nửa tháng không gặp, phát hiện có chút gầy đi, nhất thời không thế nào mở miệng được, nhưng thật ra Nguyệt Thu Triệt là người đầu tiên phá vỡ không khí trầm mặc: “Mời ngồi.” “Nga… Ân…” Đông Phương Mạch đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nghe được thanh âm của Nguyệt Thu Triệt, liền phản ứng, ngồi đối diện Nguyệt Thu Triệt nói: “Đã lâu không gặp.” Nguyệt Thu Triệt nghe vậy nghi hoặc liếc mắt nhìn Đông Phương Mạch một cái, trong lòng cảm thấy kỳ quái, không phải bữa tối ngày hôm qua mới thấy đấy thôi. Thấy rõ nghi hoặc của Nguyệt Thu Triệt, Đông Phương Mạch che dấu nụ cười: “Cho tới bây giờ, ta không biết phải xưng hô với ngươi như thế nào?” “Có thể giống như trước đây.” “Ta vẫn gọi ngươi là Dương Vũ như trước.” Không biết tại sao, trong lòng Đông Phương Mạch thản nhiên có vui sướng. “Ân.” “Nga, đúng rồi, tại sao không thấy Nguyệt Thanh cung chủ?” Trong ấn tượng của Đông Phương Mạch, hai người này giống như cơ hồ đều như hình với bóng , gần đây không có thấy Nguyệt Như Tuyết, trong lòng cảm thấy rất kì quái. “Phụ thân có việc đã đi.” Nói đến Nguyệt Như Tuyết, thanh âm Nguyệt Thu Triệt rõ ràng nhẹ nhàng, dịu dàng rất nhiều, nhưng là đối với việc không biết Tuyết đi làm cái gì, Nguyệt Thu Triệt hơi nhíu nhíu mày. Nhìn thấy Nguyệt Thu Triệt tựa hồ không nói thêm gì, Đông Phương Mạch hít sâu một hơi, đặt quyết tâm, nói “Dương Vũ, ta tới là muốn nói cho ngươi một việc.”. “Cái gì?” Nghi hoặc nhìn Đông Phương Mạch, thu lại tươi cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. “Ta…… Ta thích ngươi, Dương Vũ.”. Trong nhất thời, Nguyệt Thu Triệt tựa hồ hoài nghi chính mình nghe lầm , chỉ có thể mở to mắt nhìn người trước mắt. “Ta thích ngươi, Dương Vũ.” Tựa hồ sợ đối phương không tin, Đông Phương Mạch nhắc lại. Nghe được hai lần, Nguyệt Thu Triệt rốt cục tin tưởng Đông Phương Mạch nói thật , nhưng là trong lòng mình đã có Tuyết , chỉ có thể cự tuyệt, “Thực xin lỗi, ta đã có người thích.”. “Là Nguyệt cung chủ sao?” Tựa hồ đã đoán trước sẽ nghe những lời này, cũng không có một chút bộ dáng thương tâm, ngược lại khôi phục nụ cười trên mặt. Nguyệt Thu Triệt gật gật đầu, thẳng thắn thành khẩn hướng Đông Phương Mạch thừa nhận lòng mình. “Các ngươi là phụ tử, không phải sao?” Đông Phương Mạch liền nhìn thấy, khi đang nghe đến những lời này của chính mình,trong nháy mắt, biểu cảm trên khuôn mặt Nguyệt Thu Triệt có chút thay đổi “Na, không phải là ngươi lẫn lộn hai loại tình cảm đó với nhau chứ? Hơn nữa, hiện tại lại có Liễu Tương Vân cùng Liễu Thanh Vân xuất hiện, ngươi cùng Nguyệt cung chủ nên như thế nào mà?”. Nguyệt Thu Triệt không biết mình nên nói cái gì để che dấu sự bất an trong lòng, việc Tuyết cẩn thận ôn nhu an ủi vẫn chỉ là tạm thời, Đông Phương Mạch nói thẳng ra sự tồn tại của Liễu Tương Vân cùng Liễu Thanh Vân, chính mình cơ hồ khó có thể chống đỡ. Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Nguyệt Thu Triệt, trong lòng Đông Phương Mạch cảm thấy áy náy, “Thực xin lỗi, ta chỉ là hy vọng ngươi biết được tình cảm của ta, đồng thời cũng hy vọng ngươi có thể hạnh phúc.” Nói xong, Đông Phương Mạch liền rời đi , lưu lại Nguyệt Thu Triệt mang vẻ mặt đầy trầm tư. Nguyệt Thu Triệt ngơ ngác nhìn giữa hồ một chút, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn: Đối với tình cảm của Tuyết, mình chưa từng có hoài nghi, cũng có tình cảm phụ tử trong lúc đó, nhưng là càng nhiều tình yêu nam nữ, hy vọng Tuyết chỉ nhìn một mình mình, chỉ sủng ái chính mình, khát vọng cùng Tuyết ngọt ngào triền miên hôn cùng tình cảm mãnh liệt khi ôm, thích hai người hợp lại làm một khiến nội tâm vui sướng cùng hạnh phúc. Không nghĩ quản cái gì thiên luân, không nghĩ quản cái gì phụ tử, không nghĩ quản phản ứng của người trên giang hồ, mặc kệ cái gì đại nghịch bất đạo, mặc kệ có người có thể đối với Tuyết chửi mắng cùng vũ nhục, chỉ hy vọng mình có thể ích kỷ một chút, lại ích kỷ một chút. Nhưng mà, có thể sao? Chính mình có thể vẫn bỏ qua cái nhìn ghen tị của Liễu Tương Vân với mình, lại tràn ngập tình yêu nhìn Tuyết, có thể làm bộ như không có thấy ánh mắt Liễu Thanh Vân kia nhìn Tuyết hâm mộ cùng khát vọng đối với phụ thân. Bọn hắn tựa như có kết thân tình cùng khát vọng. Bỗng nhiên, nhớ tới kiếp trước của mình, cố gắng đọc sách, cố gắng tự chăm sóc, hy vọng ba ba cùng mẹ có thể ngẫu nhiên chú ý đến mình, có thể cùng chính mình ăn một bữa cơm, mà không phải thỉnh bảo mẫu chiếu cố chính mình. Hiện tại Liễu Thanh Vân chính là mình trước kia sao? ———————————————- “Nguyệt Trúc, sự tình như thế nào?” Nguyệt Như Tuyết thản nhiên hỏi Nguyệt Trúc đứng ở một bên, coi thường ánh mắt tò mò của năm người phía dưới. “Cung chủ yên tâm, ta làm thần không biết quỷ không hay.” Nguyệt Trúc vẻ mặt kiêu ngạo, biểu cảm hoàn toàn là chờ xem kịch vui. “Nguyệt Trúc, chuyện gì a, thần thần bí bí ?” Ấn Thủy nịnh hót nhìn vẻ mặt mang ý cười của Nguyệt Trúc, một bộ dáng ngoan ngoãn. “Ha ha, việc này có thể thành còn phải ít nhiều nhờ Thủy thầy thuốc mà!”. “Ta, ta như thế nào không biết!”. “Bí mật!” Đúng lúc này, truyền đến tiếng đập cửa, chắc là cung chủ vừa rồi phân phó người đi kêu Liễu Thanh Vân đến đây, “Cung chủ, chắc là Liễu công tử đến đây, chúng ta đây cáo lui trước.”. Không được xem vở kịch hay , vài người đương nhiên là vẻ mặt buồn bực rời đi, Liễu Thanh Vân vẻ mặt tò mò nhìn sắc mặt khó chịu của mọi người đang đi ra, nhưng lực chú ý lập tức đặt trên người Nguyệt Như Tuyết. Nói thật, lúc này tâm tình Liễu Thanh Vân rất phức tạp , dù sao đây là lần đầu tiên Nguyệt Như Tuyết chủ động gọi hắn, lại nghĩ trước khi tới nơi này, nương đã dặn dò mình, trong lòng hạ quyết tâm phải nắm chắc cơ hội ở chung hiếm có này, thân thiết với phụ thân hơn. “Cha…” Vừa định mở miệng, chợt nghĩ đến lần trước chính mình kêu phụ thân thì người này phản ứng, lập tức sửa miệng, “Phụ thân, không biết kêu Vân nhi đến, có chuyện gì?”. “Nơi này như thế nào?” Qua một lúc, Nguyệt Như Tuyết mới thản nhiên mở miệng. “Này… Nơi này?” Liễu Thanh Vân nhất thời không thể thích ứng lời nói ngắn gọn như thế của Nguyệt Như Tuyết, trong chốc lát mới lĩnh ngộ là hỏi mình ở trong này có cảm giác như thế nào, trong lòng vui vẻ, thanh âm đều pha vui sướng, “Vân nhi ở trong này hết thảy đều hảo, người nơi này đối với ta cùng nương tốt lắm. Chính là rất ít thời gian có thể nhìn thấy phụ thân cùng đệ đệ, xem bên ngoài, ta nghĩ hẳn là đệ đệ đi……” Nhìn thấy Nguyệt Như Tuyết không hề có ý giận, lá gan Liễu Thanh Vân dần dần cũng lớn lên, nói liên miên cằn nhằn nửa ngày, thậm chí nói cả chuyện tình trước đây của mình cùng với Liễu Tương Vân, một chút cũng không có phát hiện ánh mắt Nguyệt Như Tuyết biến đổi . Thẳng đến khi Liễu Thanh Vân cao hứng nói xong, mới ý thức được chính mình bất tri bất giác nói nhiều như vậy, có điểm bất an nhìn người xinh đẹp nhưng lạnh lùng trước mắt, “Phụ… Phụ thân?”. Nguyệt Như Tuyết đứng lên, bước qua người Liễu Thanh Vân, lưu lại một câu, khiến cho… cặp mặt đang mang đầy vui mừng nhìn phía sau mình kia, tràn ngập oán hận. Liễu Thanh Vân đứng ngay tại chỗ vẫn không nhúc nhích, nhìn theo hướng Nguyệt Như Tuyết rời đi, trong đầu hồi tưởng lại âm thanh lãnh khốc vừa rồi của người nọ: “Nhớ kỹ, đừng đem chính mình cùng Triệt nhi đánh đồng!
|
Chương 59[EXTRACT]Nguyệt Thu Triệt ngơ ngác ngồi, tựa hồ đã ngồi thật lâu, vẫn không nhúc nhích, thẳng đến lúc cảm thụ ấm áp quen thuộc kia, mới khôi phục tinh thần, ý thức được chính mình như đi vào cõi thần tiên rất lâu như vậy. “Tuyết, xong việc rồi?” Thả lỏng chính mình đem toàn bộ thân mình rơi vào cái ôm ấm áp phía sau, thỏa mãn thở dài một tiếng. “Ân, Triệt nhi đang suy nghĩ gì mà? Ngay cả ta đến đây cũng không biết, nên phạt!” Trừng phạt dường như chỉ cắn nhẹ một chút lên đôi môi hồng nhuận mê người kia, lập tức liền rời đi, chính là người còn thẹn thùng lúc nãy lại bất ngờ chủ động làm nụ hôn sâu sắc hơn. Nếu người trong lòng vui, Nguyệt Như Tuyết đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức chuyển thành chủ động, hôn người trong lòng say đắm, không biết trước kia và bây giờ ra sao. Tại nơi người không thể nhìn thấy, trong mắt hàn quang hiện lên, xem ra vẫn là sớm một chút giải quyết chuyện nàycho tốt. Ôm chặt người trong lòng, đau lòng an ủi người mình yêu say đắm. Liễu Tương Vân thật vất vả bỏ ra cả ngày đi theo nha đầu của mình, từ lúc Vân nhi trở về, nghe được Vân nhi nói Nguyệt Như Tuyết kiên nhẫn nghe hắn nói rất nhiều, không khỏi vui sướng. Một bên bước nhanh đi, vừa thỉnh thoảng nhìn chung quanh xem xét, tìm vị trí Tuyết Triệt, kỳ vọng tìm được mục tiêu của mình – Nguyệt Như Tuyết. Cước bộ bỗng nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn cảnh tượng hai người đang hôn nhau say đắm trong đình, ánh mắt động cũng không dám động một chút, giống như xem người quái dị phía trước, khuôn mặt từ xanh chuyển trắng lại xanh rồi xám, một hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần, không phát ra bất cứ tiếng động gì, lặng yên rời đi. ———————————————- Đêm khuya, Nguyệt Thanh cung , trong phòng tối đen. “Ngươi nói thật? Hai người bọn họ thật sự là có quan hệ như vậy?” Thanh âm nam nhân mang theo sự giật mình cùng giảo hoạt vang lên trong căn phòng tối đen. “Ta thấy tận mắt, kia còn có thể giả bộ!” Xem nam tử mang vẻ mặt giảo hoạt, nữ tử mở miệng cảnh cáo, “Ta nói cho ngươi, ta còn chưa đạt được cái mà ta muốn, ngươi cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ phá hủy chuyện của ta!”. “Biết, biết, ta và ngươi là cái gì quan hệ a!” Tà mị nhìn nữ tử dung mạo xuất sắc trước mắt, nam tử bắt đầu hấp ta hấp tấp. “Dừng tay!” Nữ tử đẩy ra bàn tay đang dần kề ngực mình, lớn tiếng ngăn cản, “Cẩu chỉ được ăn thỉ, cũng không nhìn xem đây là đâu! Thời gian cũng không còn sớm, ngươi trở về phòng mình đi.” (thỉ = phân) Nghe ý tứ trong lời nói của nữ tử, nhưng nam tử cũng biết mục đích của mình còn chưa có đạt tới, không phải là lúc cùng nữ tử trở mặt, đành cẩn thận nhìn xung quanh, thần không biết quỷ không hay về trở về phòng mình, không biết toàn bộ cử động của mình đã rơi vào một đôi tối mắt đen sáng ngời đứng trong bóng tối. Nhiệm vụ hoàn thành, thân ảnh trong bóng tối không tiếng động rời đi, hướng người báo cáo. ————————————————- Sau khi nam tử rời đi, nữ tử mới thắp đèn, ánh sáng mỏng manh – rõ ràng chiếu ra Liễu Tương Vân, lúc này mang đầy oán hận, bị ghen tị khiến khuôn mặt trở nênvặn vẹo. Nhớ tới buổi chiều, chính mình trong lúc vô tình chứng kiến cảnh đó, biểu cảm càng trở nên khủng bố, thật có thể tưởng tượng được người trước mắt lại là một trong võ lâm tam đại mỹ nữ. Nguyệt Như Tuyết lại có thể ngang nhiên cùng một nam tử hôn môi, hơn nữa nam tử này còn là con của mình, chẳng lẽ Liễu Tương Vân nàng, đường đường là một trong võ lâm tam đại mỹ nữ ngay cả một người nam nhân cũng không bằng, không cho phép, nàng quyết không cho phép, nàng nhất định phải khiến Dương Vũ Phong kia biến mất! “Nương, muộn như vậy còn chưa ngủ sao?” Liễu Thanh Vân thấy phòng Liễu Tương Vân còn sáng đèn, liền đẩy cửa mà vào. “Đúng vậy, ngủ không được, đang nghĩ cha ngươi khi nào thì có thể đối với mẫu tử chúng ta giống như đối với nghiệt chủng kia!” Nhìn thấy Liễu Thanh Vân đẩy cửa vào, Liễu Tương Vân liền thu hồi diễn cảm lúc nãy, vẻ mặt ủy khuất. Nói đến điều này, vẻ mặt Liễu Thanh Vân cũng đổi sắc, nghĩ đến hắn đối Nguyệt Thu Triệt tỉ mỉ chu đáo, trong lòng càng nghĩ càng không cam lòng, trong mắt không khỏi lộ ra oán hận. “Ngươi có nghĩ muốn cha ngươi đối với ngươi tựa như đối Nguyệt Thu Triệt kia không?”. Không nói gì chỉ gật đầu, từ ngày biết Nguyệt Như Tuyết là phụ thân mình, trong lòng Liễu Thanh Vân luôn hi vọng như vậy. “Chỉ cần cha ngươi đối cái Dương Vũ Phong kia mất đi tin tưởng, như vậy hắn tự nhiên sẽ phát hiện của ngươi hảo, nghĩ đến hắn còn có một đứa con.” Ngẫm lại lời nói của Liễu Tương Vân, Liễu Thanh Vân cảm thấy thập phần có lý, nhưng là nghi hoặc nói: “Vậy Vân nhi nên làm như thế nào mới có thể để cho phụ thân chỉ chú ý Vân nhi?” Liễu Tương Vân cười ngọt ngào, đến bên cạnh Liễu Thanh Vân nói cho hắn biết đối sách vừa mới cùng nam tử kia thương thảo. Liễu Thanh Vân một bên cẩn thận nghe, một bên nhíu mày trầm tư, vì cái gì nương muốn người kia trở thành như vậy? Không phải còn có phương pháp khác sao? “Đừng lo lắng, ngươi cứ việc làm theo tính toán của ta, mặt khác đều có ta an bài.” Nhìn thấy Liễu Thanh Vân nghi hoặc, Liễu Tương Vân dù sao cũng muốn che dấu sự thật về Nguyệt Như Tuyết cùng Nguyệt Thu Triệt, cũng không tính toán giải thích, chỉ sợ hắn hoài nghi lại hỏi lung tung, nhanh chóng hạ lệnh trục khách, “Được rồi, giờ cũng không còn sớm, ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi.” “Vậy con cáo lui.” —————————————————————— Sóc ấm lâu. Phòng nghị sự. “Nguyệt Trúc, sự tình thế nào ?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của nam tử thản nhiên hỏi. “Chỉ chờ vạch trần bộ dáng hai kẻ kia nữa thôi.”. “Ân.”. “Nguyệt Tinh, còn ngươi?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của nam tử hỏi một tỳ nữ khác. “Ta đã sớm chuẩn bị thoả đáng , chuyện này, ta mong đợi đã lâu mà, có phải hay không, Nguyệt Trúc?” Nguyệt tinh vẻ mặt khó có thể che dấu hưng phấn cùng vui sướng, càng khiến Lâu chủ cùng các Đường chủ kia thêm tò mò, chính là ngại cung chủ, không dám ép hỏi. “Cung chủ, xin ngươi thương xót, nói cho ta biết a, ta thật sự là tò mò muốn chết!” Ấn Thủy nịnh hót nhìn Nguyệt Như Tuyết, ánh mắt vụt sáng, đều biểu thị “Thật muốn biết, thật muốn biết”, nhưng không thể dao động Nguyệt Như Tuyết nửa phần. “Tham kiến cung chủ.” Một thân ảnh hắc sắc quỳ gối ở trong sảnh. “Như thế nào?”. “Quả nhiên giống như cung chủ suy nghĩ.”. “Là ai?”. “Sắc trời quá mờ, thuộc hạ không thể thấy rõ, mong cung chủ thứ tội.”. “Lui ra.” Vừa dứt lời, bóng đen vô thanh vô tức biến mất. “Nguyệt Trúc, nói cho bọn hắn biết.” Nguyệt Như Tuyết lưu lại những lời này, thân ảnh cũng biến mất ở Sóc Ấm lâu. Những người lưu lại từ từ tiếp thu lời nói của cung chủ, nhất thời ầm ĩ, vẻ mặt mang ý cười, vây quanh Nguyệt Tinh Nguyệt Trúc, “Nói mau, nói mau!”. Sau một nén hương, Sóc Ấm lâu truyền đến vài tiếng kinh hô. “Thật sự, thật sự, thật tốt quá!”. “Ta đã sớm hoài nghi , không thể tưởng được a, không thể tưởng được a….”. “Nguyệt Thanh giống như đã lâu không có náo nhiệt như vậy !”. “Có vở kịch hay nhìn, ha ha……..”.
|