Như Nguyệt Như Thu
|
|
Chương 65[EXTRACT]Thành Cổ Ngàn, la một trong ba thành lớn nhất Thương Lục quốc, nổi danh nhất ở đây là Tứ Sắc lâu . Tứ Sắc lâu là nơi thanh sắc nhất Thương Lục quốc, nói ngắn gọn, là thanh lâu. Cùng với thanh lâu bất đồng chính là, Tứ Sắc lâu nữ có nam có, đệ nhất có bốn hoa khôi, còn lại là nam nữ bình thường, lấy bốn màu hồng, lam, chanh, thanh phân biệt, thể hiện trên màu sắc xiêm y, tên cũng mang hài âm này, trong đó Cẩm Hồng, Cẩm Khuynh là nữ, Cẩm Hân, Cẩm Lam là nam. Bốn cái tên này ở thành Cổ Ngàn có thể nói là nhà nhà đều biết, bốn người đều là tướng mạo hiếm thấy, sở hữu tinh chi tài nghệ, bán nghệ không bán thân. Mà hiện tại Nguyệt Thu Triệt chính là gã sai vặt của Cẩm Lam thiếu gia – một trong tứ đại hoa khôi của Tứ Sắc lâu, một vị trí không biết bao nhiêu người mơ ước a! “Tiến vào.”. Nghe được cho phép, Nguyệt Thu Triệt liền đẩy cửa vào. Mới vừa vào cửa, liền phát hiện bên trong không chỉ có người gọi là Lam thiếu gia kia, mặc dù lúc đang đứng bên ngoài mình cũng đã cảm giác được . Nhưng là, làm một người bình thường, gặp được tứ đại hoa khôi trong truyền thuyết [ bằng quần áo có thể nhận ra, bốn màu chỉ có bốn người này mặc], mình cũng nên tỏ vẻ có một chút tò mò a. Cẩm Khuynh, y phục thanh sắc, cổ áo thêu một vài lá sen tinh xảo, giờ phút này đôi mắt đẹp lưu chuyển, hoạt bát động lòng người, đang đánh giá mình, làm cho người ta có cảm giác tràn ngập sức sống. Cẩm Hồng, một thân y phục đỏ thẫm rộng thùng thình khiến nàng càng có vẻ yêu mị, giờ phút này đang nhàm chán khái hạt dưa, tựa hồ đối với Nguyệt Thu Triệt trước mắt tuyệt không cảm thấy hứng thú. Cẩm Hân, vận hoàng y, tướng mạo nhã nhặn, lộ ra một loại nho nhã đặc biệt, tựa hồ càng giống một tiên sinh dạy học, ôn hoà mỉm cười nhìn thư đồng trước mặt. Nhanh chóng đánh giá ba người, Nguyệt Thu Triệt chỉ nhìn bọn hắn liếc mắt một cái, quyết định xem nhẹ mọi thứ. Đối những người này đại khái trong lòng không để ý, Nguyệt Thu Triệt khôi phục bộ dáng nên có của một cái gã sai vặt, cúi đầu xuống, chờ nghe Cẩm Lam phân phó. Đương nhiên bốn người nhóm Cẩm Lam cũng chú ý đánnh giá Nguyệt Thu Triệt, dù sao có thể sống tốt ở nơi thanh sắc này, bản lĩnh quan sát tự nhiên là nhất. Này đây, Cẩm Lam cười hì hì nhìn gã sai vặt của mình,“Thế nào, đánh giá xong rồi sao? Có phải hay không bị bốn chúng ta mê đảo ?”. Tại sao có người không biết xấu hổ như vậy, xem ra những người kia tựa hồ đã nghe quen ngữ khí như vậy của chủ nhân mình. Trong lòng Nguyệt Thu Triệt thầm nghĩ, nhưng sắc mặt không có một chút thay đổi, vẫn ra bộ dáng gã sai vặt,“Lam thiếu gia tìm Cách Tuyết có chuyện gì không?”. “Nga, không có chuyện gì a, chính là gọi ngươi đến cho ba người bọn hắn nhận thức một chút, cũng cho ngươi gặp tứ đại hoa khôi của Tứ Sắc lâu chúng ta, thế nào, đẹp lắm phải không?”. “Vâng.” Coi thường thiếu gia đang kiêu ngạo tự đắc, Nguyệt Thu Triệt thản nhiên lên tiếng, không có chú ý tới Cẩm Lam nghe xong tựa hồ miễn cưỡng cười, đầy ủy khuất. Xem qua ngoài Tuyết tuyệt đại tao nhã chi tư, sợ là không có mấy người có thể lọt vào mắt mình. Nhìn thấy gã sai vặt tựa hồ như đi vào cõi thần tiên, Cẩm Hồng bắt đầu cảm thấy hưng trí, rốt cục dừng cắn hạt dưa, đánh giá người trước mắt, cho ra kết luận là tướng mạo bình thường, nhưng lại có một loại khí chất đặc biệt, không thể nói rõ, xem ra đây là nguyên nhân Cẩm Lam muốn bọn hắn đến , ân, đến khoe ra một chút. Xuy xuy cười,“Lam, gã sai vặt của ngươi hình như không đem chúng ta để vào mắt! Thật sự là đứa trẻ đáng yêu a, ha ha ~”. “Đương nhiên, cũng phải xem là do ai tìm tới!” Cẩm Lam nghe xong lời nói của Cẩm Hồng, lại càng thêm tự mãn. “Ta thích Cách Tuyết, Lam, ta muốn đổi với ngươi, ta đem Thất Tuần của ta đổi cho ngươi.” Cẩm Khuynh đã đứng ở trước mặt Nguyệt Thu Triệt, quan sát từ trên xuống dưới một lần, tựa hồ thực vừa lòng người trước mắt, mới hạ quyết tâm, dùng nha đầu của mình đến đổi. “Không được, tuyệt đối không được, Cách Tuyết chính là do ta tìm được a!” Cẩm Lam hiện tại có một chút hối hận, hối hận đem gã sai vặt mới của mình cho ba bọn hắn xem, mình chỉ muốn khoe ra một chút khí chất độc nhất vô nhị của hắn mà thôi, do đó cũng có thể càng phản ánh khí chất đặc biệt của chủ nhân hắn, đỡ phải cùng Hồng kia suốt ngày cạnh tranh. “Đổi như thế cũng được mà!” Cẩm Hồng coi thường Cẩm Lam sốt ruột, đổ thêm dầu vào lửa. “Được rồi, Khuynh, Hồng, không thấy được Lam gấp như vậy sao!” Cẩm Hân ôn hòa khuyên nhủ, lại mỉm cười nhìn Nguyệt Thu Triệt, “Cách Tuyết, đúng không? Đừng để ý, Khuynh, Hồng là như vậy. Ách, về sau sẽ quen thôi.” Nguyệt Thu Triệt đối t nam tử ôn hòa nho nhã trước mắt này cũng không có ác cảm, lại nhìn thấy ba người kia sau khi nghe Cẩm Hân nói xong có bộ dáng ủy khuất, liền gật gật đầu,“Không có việc gì.”. Cẩm Hân nhìn thấy gã sai vặt trước mắt không có biểu hiện chán ghét, trong lòng cũng sinh thiện cảm. ————————————————— Đảo mắt, Nguyệt Thu Triệt đã ở… tại Tứ Sắc lâu này gần ba tháng. Đối với chức vụ gã sai vặt, Nguyệt Thu Triệt cảm thấy được chính mình càng ngày càng thuận tay , sự tình so với mình tưởng tượng thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ cần bình thường đứng sau Cẩm Lam là được, bởi vì Cẩm Lam chủ yếu không cần hắn làm việc gì. Hắn cũng không để ý, dù sao thoải mái là được, có lẽ gọi hắn làm, hắn cũng làm không tốt lắm. Dù sao từ trước đến nay hắn cũng không phải làm gì, tuy rằng cuộc đời hắn lúc mới bắt đầu cũng không có được bao nhiêu tốt đẹp, nhưng từ khi có Tuyết, mình vẫn thực hạnh phúc. Không được, không thể suy nghĩ tiếp. Nguyệt Thu Triệt nhắc nhở chính mình, chỉ có không ngừng nhắc nhở bản thân, mới có thể khống chế không trở về Nguyệt Thanh cung, không trở về bên cạnh Tuyết. Nhưng, lần này, ba tháng , Tuyết còn không có đến, cũng không có sai người nào đến. Mình thậm chí không có cảm giác được hơi thở của Ảnh. Chẳng lẽ, Tuyết không cần mình sao? Mỗi khi nghĩ vậy một chút, trong lòng luôn run rẩy. Mình tựa hồ càng ngày càng thích miên man suy nghĩ mà, phát hiện bản thân lại nghĩ Đông nghĩ Tây, Nguyệt Thu Triệt trong lòng cười nhạo chính mình. “A, Cách Tuyết, ngươi ở trong này a, lam thiếu gia nhà ngươi đã xảy ra chuyện! Khuynh tiểu thư gọi ta tìm ngươi qua đó!” Thất Tuần thở hồng hộc chạy tới, cũng không chờ Nguyệt Thu Triệt có phản ứng, lôi kéo hắn chạy đi. Không có thói quen người khác đụng vào, liền thoát khỏi tay Thất Tuần, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, cũng sinh vài phần tò mò, Cẩm Lam xảy ra chuyện gì, liền đi theo Thất Tuần, đi tới Cẩm Lam viện. Còn chưa tới gần phòng Cẩm Lam, liền nghe được thanh âm tràn ngập sức sống,“Ta không sao, các ngươi không cần xem thường người khác như vậy được không!” Thật không giống xảy ra chuyện gì a, nghi hoặc nhìn, ý bảo một chút sau đó liền đẩy cửa mà vào.
|
Chương 66[EXTRACT]Đi vào phòng, mới phát hiện Cẩm Lam vẫn khỏe mạnh ngồi trên ghế, chỉ là tay trái đang bị thương, được băng bó giống cái bánh chưng. “Làm sao vậy?” Mấy canh giờ trước còn hoàn hảo, tại sao giờ cánh tay lại bị thương, nhưng xem biểu hiện, vết thương tựa hồ không nặng, hình như còn có sự tình gì khác. “Không được nói!” Cẩm Khuynh vừa định mở miệng trả lời nghi vấn của Nguyệt Thu Triệt, đã bị Cẩm Lam thần tình đỏ bừng cắt ngang, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi ý bảo ngươi nói ta liền đánh ngươi, sợ tới mức Cẩm Khuynh đành ủy khuất nhìn Cẩm Hân bên cạnh. “Ha ha,” Cẩm Hồng che miệng cười, dò xét người đang nghiến răng nghiến lợi, ưu nhã mở miệng,“Chỉ là muốn dùng dao cắt chính mình, muốn xào rau thì phải dùng mỡ của mình thôi!”. Cẩm Lam tức giận, thập phần tức giận, hắn dám thề, hắn tuyệt đối nghe được ngoài tiếng cười của người khác, thì cái gã sai vặt bình thường luôn lãnh đạm kia của mình đang run rẩy bả vai, trong mắt thoáng hiện ý cười, con người càng trở nên linh động. Khó được chứng kiến bộ dáng chật vật của Cẩm Lam, người tốt như Cẩm Hân cũng thưởng thức trong chốc lát, cảm thấy đã đủ, lại mở miệng hòa giải,“Được rồi, may mắn vết thương của Lam không lớn, chỉ là tay bị thương.” Nhìn thấy những ngón tay thon dài giờ giống cái bánh ú, trong mắt lại có ý cười, nhưng thấy người nào đó tựa hồ lại tức giận xu, nhanh chóng nói sang chuyện khác,“Nhưng tối mai, chúng ta nên làm gì bây giờ?”. “Tối mai?” Nguyệt Thu Triệt nghi hoặc nói, chuyện tối mai cùng tay của Cẩm Lam có quan hệ sao? “Ha ha, có phải Cách Tuyết đối với chung quanh rất không chú ý phải không, không biết ngày mai là ngày mấy sao?” Cẩm Hồng nhìn thiếu niên lãnh đạm trước mắt, trêu ghẹo nói. Ngày mấy, chính mình quả thật không biết? Từ lúc rời xa Tuyết, mình luôn buông xuôi, đến đâu thì đến, không có khái niệm thời gian, chỉ biết là mình rời xa Tuyết đã thật lâu, Tuyết cũng đã lâu chưa tới tìm mình , thậm chí còn không phái người đến tìm mình. Nghĩ đến đây, trong lòng thắt lại, vội vàng khống chế tâm tình,“Ngày mấy?”. “Mười lăm.” Cẩm Hồng cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng ra đáp án. Mỗi tháng ngày mười lăm, hoa khôi của Tứ Sắc lâu đều lên biểu diễn, là ngày bọn hắn không có quyền nói không. Mỗi lần, bọn hắn nhất định biểu diễn sở trường giỏi nhất của mình, Cẩm Khuynh kích trống, Cẩm Hồng khởi vũ, Cẩm Hân thổi sáo, Cẩm Lam gảy đàn, bọn hắn không thể cự tuyệt. Nhưng hiện giờ tay Cẩm Lam như vậy, làm sao có thể dùng Cổ Tranh đàn ra khúc nhạc làm vừa lòng mọi người. “Ta có thể… …” Cẩm Lam vẫn chưa nói xong, đã bị Cẩm Hồng liếc mắt, liền nhìn thoáng qua tay của mình, ngay cả cử động đều khó, là do chính mình gây ra,“Vậy…Phải làm sao bây giờ a?”. “Quả thật nan giải , không còn bao nhiêu thời gian nữa, muốn lập tức tìm ra một người tinh thông Cổ Tranh lại đàn không sai biệt là mấy với Cẩm Lam thật sự rất khó.” Vẻ mặt Cẩm Hân luôn luôn mang theo ý cười bây giờ cũng trở nên buồn rầu. “Đúng vậy, đúng vậy.” Cẩm Khuynh lên tiếng nói theo, mọi người đều gật đầu. “Kỳ thật cũng không nhất định phải là Cổ Tranh, chỉ cần đàn hay thì cũng không có chuyện gì.” Cẩm Hồng hơi suy nghĩ một chút, nói ra ý nghĩ của chính mình. “Không sai, chỉ cần biểu hiện tốt, mọi người cũng sẽ không để ý dùng để cái gì để đàn, hơn nữa bình thường Lam đều ở sau sa liêm gảy đàn, mọi người cũng không biết không phải Lam đàn , mà lúc đó chỉ cần mặc áo rộng thùng thình che đi tay sẽ không xảy ra vấn đề gì.” Tuy rằng đối với lời đề nghị của Cẩm Hồng tỏ vẻ tán thành, nhưng mày Cẩm Hân mày cũng không giãn ra,“Vấn đề là người, chúng ta làm sao mà tìm!”. “A, Cách Tuyết!” Mọi người đang khổ tâm, thì bị âm thanh kinh hỉ của Cẩm Lam đánh gãy. “Như thế nào?” Nhìn ra Cẩm Lam tựa hồ là có phương án giải quyết, bằng thanh âm hưng phấn của hắn là có thể cảm giác được, chính là cái đó và Cách Tuyết có quan hệ gì, Cẩm Hồng liền đưa ra nghi vấn của mình, nhìn gã sai vặt một bên vẫn luôn im lặng. Một gã sai vặt bình thường, hẳn là phải lo lắng cho chủ nhân của hắn chứ, tại sao Cách Tuyết chẳng những không vội vàng mà lại còn có bộ dáng không quan tâm. Nhìn thấy mọi đều có bộ dáng tò mò, mà mình lại được mọi người nhìn chăm chú, Cẩm Lam thanh thanh yết hầu, đắc ý dào dạt mở miệng, chỉ là vì sao mọi người lại cảm thấy được ánh mắt Cẩm Lam mang theo điểm lấy lòng nhìn hướng Cách Tuyết a. Cho dù đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Nguyệt Thu Triệt cũng cảm giác được có mọi tầm mắt tập trung ở trên người mình. Dù sao, võ công của Nguyệt Thu Triệt trên giang hồ cũng là hạng nhất hạng nhì , không có khả năng ngay cả cảm giác cũng không có. Đành phải ngẩng đầu, biểu đạt nghi hoặc của mình, nghênh đón tầm mắt quỷ dị,“Lam thiếu gia, có việc gì?”. “Ách, cái kia, Cách Tuyết a, ngươi hẳn là biết đánh đàn chứ?” Do do dự dự, Cẩm Lam mở miệng. Cẩm Lam cũng không biết tại sao mình sao lại thế này, ở trước mặt gã sai vặt của mình, lại cảm thấy hổ thẹn một chút. Chính là nhìn thấy ánh mắt người nọ, mình thật sự không biết làm như thế nào để cứng rắn một chút. Rõ ràng mình mới là chủ nhân kia mà, nhưng luôn cảm giác cho dù mình dùng thân phận chủ nhân, người ta cũng sẽ không theo, ân, có thể là do bộ dáng luôn lãnh đạm của Cách Tuyết khiến mình như vậy. “Vâng, sao Lam thiếu gia lại biết được?” Thản nhiên thừa nhận mình biết đánh đàn, Nguyệt Thu Triệt chỉ cảm thấy kỳ quái làm sao Cẩm Lam biết, mình cũng không ở trong này đàn lần nào. Có mấy người bảo trì trầm mặc, cảm thấy Cẩm Lam và Cách Tuyết giống như đang đổi vị trí cho nhau “Kỳ thật ta cũng đoán thôi.” Nhìn thấy ánh mắt mọi người nghi hoặc, Cẩm Lam có điểm ngượng ngùng, gãi gãi đầu,“Ta thường xuyên thấy ngươi ở Lam đình nhìn cầm ngẩn người, có đôi khi nghe thấy ngươi gảy vài cái.” Cẩm Lam không nói tiếp, chỉ suy nghĩ, thời điểm kia ngươi thật tịch mịch, ánh mắt phức tạp nhìn cầm, có quyến luyến, bi thương, không thể nói rõ. Cái này giúp mọi người minh bạch, xem ra biện pháp của Cẩm Lam là cho Cách Tuyết thay thế hắn, hơn nữa Cách Tuyết không có phủ nhận mình biết đánh đàn, đành đem hy vọng đặt trên người Cách Tuyết. Dù sao, đã có sẵn so với đi tìm thật là tốt. “Cách Tuyết, vậy ngươi có thể thay Cẩm Lam tối nay biểu diễn được không?” Cẩm Hân vốn muốn hỏi ngươi gảy đàn như thế nào, nhưng lại cảm thấy như vậy rất thất lễ, đành thay đổi cách hỏi. Kỳ thật, Nguyệt Thu Triệt cũng không muốn đáp ứng, cảm giác nếu lần này đáp ứng rồi, có thể sẽ có chuyện tình khác phát sinh. Nhưng, nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của Cẩm Lam, nghĩ ba tháng nay hắn đối đãi với mình rất tốt, cũng đành gật đầu, dù xảy ra chuyện gì, thì chạy lấy người. “Thật tốt quá!” Cẩm Lam cùng Cẩm Khuynh thấy Cách Tuyết rốt cục gật đầu đáp ứng, liền mừng rỡ. “Cách Tuyết, có thể biểu diễn trước cho chúng ta một khúc được không?” Cẩm Hồng cười, cũng không xem Nguyệt Thu Triệt có đáp ứng hay không, liền phân phó nha hoàn của mình mang cầm đến. “Đúng rồi, đúng rồi, Khuynh cũng muốn nghe Cách Tuyết đánh đàn.” Tuy chưa nghe, nhưng Cẩm Khuynh cảm thấy được Cách Tuyết đánh đàn nhất định rất lợi hại . Nhìn cầm trước mặt mình, Nguyệt Thu Triệt mờ mịt, đã bao nhiêu lâu không gảy, lúc ở Nguyệt Thanh, mỗi ngày Tuyết đều đàn cho mình nghe, mình cũng sẽ thường xuyên dàn cho Tuyết nghe, nhưng bây giờ? Thầm than một hơi, ngồi xuống, bỗng nhiên rất muốn đàn khúc nhạc khi lần đầu tiên nhìn thấy Tuyết, là khúc nhạc Tuyết đã đàn! Suy nghĩ tung bay, tựa hồ về với những ngày hạnh phúc ấy, Tuyết, ta rất nhớ ngươi. “Phụ thân đánh đàn cho ngươi nghe, được không?” Mỗi lần mình muốn nghe, Tuyết đều đàn. Mỗi lần mình thương tâm, rõ ràng cũng biết không phải lỗi của Tuyết, lại bắt Tyết đánh đàn cho mình nghe. “Triệt nhi, còn đau không? Đều là phụ thân không tốt, đều là ta không tốt.” Đó là khi Tuyết nhìn thấy vết thương trên người mình, lần đầu tiên lộ ra thống khổ. “Từ nay về sau phụ thân sẽ ở bên cạnh Triệt nhi.” Tuyết đã nói như vậy, nhưng hiện tại Tuyết ở nơi nào? “Triệt nhi, về sau phụ thân nhất định sẽ hảo hảo yêu ngươi, Triệt nhi là bảo bối của phụ thân, là bảo bối duy nhất của phụ thân.” Đúng vậy, Tuyết đã hứa, Triệt nhi là bảo bối duy nhất của Tuyết, Tuyết vĩnh viễn yêu mình . Tuyết, thực xin lỗi, tại sao Triệt nhi lại có thể hoài nghi Tuyết, tại sao Triệt lại tùy hứng như vậy, bỏ đi để Tuyết một mình. Đúng vậy, Tuyết vẫn chỉ có một mình mình, mà mình từ khi đến thế giới này, chỉ có phụ thân, chỉ có Tuyết. Tuyết có con thì sao chứ, huống chi mình phải tin tưởng Tuyết, Tuyết vĩnh viễn sẽ không rời xa mình, vĩnh viễn yêu mình, giống như mình yêu hắn. Nguyệt Thu Triệt, ngươi là đồ đần! Quyết định , sau buổi tối hôm nay, mình sẽ trở lại Nguyệt Thanh cung, trở lại bên người Tuyết. Sớm biết sẽ không đáp ứng bọn hắn, thật là, hại ta tối nay muốn nhìn thấy Tuyết. Bất quá, Tuyết, ngươi phải chờ ta nga, Triệt nhi sẽ nhanh trở lại. Xong một khúc, cũng không xem phản ứng của mấy người kia, Nguyệt Thu Triệt liền rời khỏi phòng, hiện tại hắn cũng không có tâm tư ở trong phòng suy nghĩ. Cho nên, hắn không có thấy mọi người trong phòng đề là trong mắt không thể tin, kinh ngạc, kinh diễm. “Hắn, hắn thật là Cách Tuyết?” Ánh mắt Cẩm Khuynh nhất thời mất đi linh động, không dám tin, mấy người khác cứng ngắc gật đầu. Thật lâu sau, mới khôi phục lại, Cẩm Hân thở dài một tiếng,“Tựa hồ chúng ta chưa từng chân chính nhận thức qua Cách Tuyết.”. Đúng vậy, mấy người trong lòng bất đắc dĩ đồng ý, vừa rồi Cách Tuyết, căn bản không phải là Cách Tuyết lãnh đạm kia, đồng dạng tướng mạo, nhưng vừa rồi Cách Tuyết làm cho người ta nhịn không được đem mọi ánh mắt tập trung trên người hắn, kinh tài diễm diễm. Hơn nữa nghe tiếng nhạc đó, vô pháp liên hệ đến con người thanh tú kia. Đồng thời, trong lòng mọi người mơ hồ có chút lo lắng, người như vậy ngày mai ở Tứ Sắc lâu biểu diễn, rốt cuộc là tốt hay là xấu? Ngày mai hắn sẽ khiến cho nơi này náo động như thế nào đây.
|
Chương 67[EXTRACT]Ngày mười lăm, Tứ Sắc lâu càng thêm danh khí lan xa; Ngày nào đó, Tứ Sắc lâu có cầm sứ; Ngày nào đó, mọi người bắt đầu truy tìm cầm sứ này; Ngày nào đó, lưu lại chính là càng nhiều rung động cùng kinh diễm. Ngày nào đó, lúc khôi phục tinh thần, muốn trông thấy giai nhân sau sa liêm, thì phía sau chỉ còn lại cầm cùng một mảnh giấy trắng, “Ta đi rồi, cám ơn.”. Tứ Sắc lâu, Lam viện. “Ai, ta thật vất vả mới tìm được Cách Tuyết, liền như vậy bỏ đi!” Cẩm Lam cúi đầu, vô cùng đau đớn. “Ân, Khuynh còn muốn nghe Cách Tuyết đàn.” Cẩm Khuynh hoạt bát ngày thường cũng là một bộ dáng mày ủ mặt ê. “Hữu duyên thì sẽ gặp nhau.” Cẩm Hân mặc dù có buồn, nhưng rất nhanh bình thường trở lại, thiên hạ đều nói tiệc rượu đề đến lúc tàn a. “Ha ha, cái này, Tứ Sắc lâu chúng ta mặt mày rạng rỡ ! Cầm sứ, ha ha ~ mọi người đều nhất trí danh xưng này .” Cẩm Hồng cười hì hì, lời nói đánh vỡ không khí nặng nề vừa rồi. “Đúng vậy, Tứ Sắc lâu của chúng về sau đã có thể không chỉ là bốn !” Sao lại nghe, trong lời nói của Cẩm Hân đều có điểm vui sướng khi người gặp họa, sau đó lại hơi trầm trọng mở miệng, “Không biết Cách Tuyết thật sự là ai? Tại sao trước mặt nhiều người lại đột nhiên biến mất, không ai phát hiện, ngay cả bốn chũng ta cũng không thấy được, xem ra Cách Tuyết vượt xa tưởng tượng của chúng ta a!” “Các vị, chủ nhân gọi các ngươi qua.” Một bóng đên cao ngất xuất hiện ở trong phòng, cắt ngang suy nghĩ của bốn người. Trong mắt lộ ra nghi hoặc, tuy rằng hôm nay chủ nhân xuất hiện ở Tứ Sắc lâu, nhưng bình thường rất bí ẩn, bình thường sẽ không tự mình triệu kiến bọn hắn, hôm nay là làm sao vậy? Chẳng lẽ cùng Cách Tuyết có quan hệ? “Đã biết, chúng ta lập tức qua đó.” Cẩm Hân thay mặt bốn người lên tiếng. Đi vào mật thất của Tứ Sắc lâu, đám người Cẩm Hân quả nhiên thấy chủ nhân, và hai huynh đệ của ngài, khó tránh có điểm tò mò. Làm lễ xong, Cẩm Lam không chịu nổi tò mò, nhưng vẫn thập phần cung kính mở miệng, ở trước mặt chủ nhân của mình, từ trước đến nay hắn luôn chần chừ có chừng mực,“Chủ nhân, ngài có việc?”. Người được Cẩm Lam cùng đám người xưng là chủ nhân , mày kiếm mắt sáng, cho dù ngồi ở đàng kia cũng khó dấu khí phách uy nghi cùng sự cao quý. Đây là người quyền lực nhất thống trị Thương Lục quốc, Thương Lục hoàng đế, Thương Lăng. Không đợi Thương Lăng mở miệng, ngồi ở phía bên phải là Thương Lạc liền không chịu nổi mở miệng,“Hắn có thể có việc gì, còn không phải trong cung rất nhàm chán , không chịu nổi tịch mịch theo ta củng Miểu đến đây. Ta với anh của ta đều đã lâu không gặp mấy người các ngươi, cho nên sẽ đến nhìn xem các ngươi a!” Thương Lạc cùng Thương Miểu tuy rằng không có khí phách như Thương Lăng, nhưng hai người cũng là tuấn mĩ nam tử khó gặp, vẻ mặt Thương Lạc mang ý cười, thoạt nhìn làm người khác cảm giác hắn là một con hồ ly giảo hoạt, mà Thương Miểu lại làm cho người khác có cảm giác lãnh, lãnh khốc, xem ra người hoàng thất tướng mạo đều rất đặc biệt. Đối với lời nói của Thương Lạc, bốn người Cẩm Hân tất nhiên là không tin , tưởng bọn hắn ngu ngốc sao? Thương Lục ai chẳng biết nói đến Lục vương gia Thương Lạc, là một công tử đào hoa, chỉ cần là mỹ nhân, mặc kệ nam nữ , hắn đều thích. Nói cũng kỳ quái, tất cả mọi người biết Thương Lạc như vậy, nhưng nhiều người vẫn hy vọng được Thương Lạc Vương gia xem trọng. Thương Lạc ở trước mặt bọn hắn nói, nói là sự hấp dẫn của hắn, còn thường xuyên cảm thán, bốn người bọn hắn bốn tại sao lại trở thành ca kĩ, khiến cho hắn không công bỏ lỡ bốn mỹ nhân. Đối với điều này, bốn bọn hắn không cho là đúng . Mỗi lần gặp mặt, chủ yếu đều phải nghe hắn oán hận một phen, cái lổ tai đã tự động miễn dịch . Tựa hồ đã sớm đoán trước biểu cảm của bốn người đó, mặt Thương Lạc nhăn lại, vừa định thở dài vài tiếng, lại cảm thấytầm mắt lạnh băng bên cạnh truyền đến, run lên một chút, nổi da gà, vội vàng mở miệng nói chính sự, dù sao đối với chuyện này mình cũng tò mò , có sự tình gì có thể làm cho con người lạnh lùng kia biến sắc. Hắn còn nhớ rõ vừa rồi ở trong một phòng trang nhã, khi nghe được tiếng đàn kia, trên mặt Miểu liền thay đổi diễn cảm, kinh hỉ, không thể tin, tin rằng hoàng huynh cũng thấy được, bằng không cũng sẽ không ngồi ở đây. Người khác có lẽ hắn không biết, Hoàng đế ca ca kia không biết có bao nhiêu nhàm chán, khó có được chuyện tốt như vậy, hắn sẽ không bỏ qua. Ha ha, từ nhỏ đến lớn đều không có thấy được diễn cảm trên khuôn mặt lạnh lùng đó, cái này là buôn bán có lời a! Cảm thấy người kia càng ngày càng lạnh, nếu không mở miệng chính mình sẽ gặp xui xẻo, liền nhanh chóng nói, “A, mĩ nhân vừa rồi đánh đàn là ai?” “Vương gia đang nói Cách Tuyết?” Nghĩ đến người hôm nay đánh đàn có năng lực khiến cho Vương gia bọn hắn chú ý , cũng chỉ có Cách Tuyết , Cẩm Hân lập tức đáp. “Nguyên lai giai nhân tên là Cách Tuyết a, thật sự là tiếng đàn đẹp, tên cũng đẹp a!” Thương Lạc rung đùi đắc ý cảm thán nói, a, tảng băng kia lại nhíu mày. “Lạc.” Còn muốn tiếp tục nói , lại nghe hoàng đế ca ca lên tiếng , đành phải nhún nhường cái tên kia , ai kêu chính mình từ nhỏ trời không sợ ai chỉ sợ hoàng đế ca ca mà. “Hắn hiện tại ở nơi nào?”. Tuy rằng kinh ngạc cái người chưa từng có diễn cảm này, chưa bao giờ dễ dàng mở miệng, Miểu Vương gia lại mở miệng hỏi, hơn nữa trong giọng nói tựa hồ còn dẫn theo một chút cẩn thận cùng chờ mong, Cẩm Hân vẫn là kiên trì trả lời,“Cách Tuyết sau khi đàn xong, không biết tung tích, chỉ để lại tờ giấy.” Cũng tiến lên đem tờ giấy cho Thương Lăng. Dừng ở tờ giấy, Thương Lăng chậm rãi mở miệng,“Các ngươi không chú ý tới?”. “Thuộc hạ không làm tròn bổn phận.” Đối với điểm này, bốn người Cẩm Hân đều hoài nghi , dù sao võ công của bốn người bọn hắn ở trên giang hồ như thế nào, chính bọn hắn thập phần rõ ràng , nhìn Cách Tuyết tựa hồ không có một chút võ công, sao có thể ở trước mặt bốn người biến mất, hơn nữa Cách Tuyết lại chính mình một người rời đi . “Nga, lai lịch của Cách Tuyết?” Nghe thế, hoàng đế đang muốn xem kịch hay giữa người này và Miểu, càng tò mò. Tuy rằng nghe qua tiếng đàn người nọ trong lòng liền có một tia tò mò, hiện tại nghe được Cách Tuyết kia biến mất trước mắt bốn tâm phúc của mình, lại thêm tò mò. Bốn người bọn hắn từ nhỏ là ám vệ được huấn luyện , lại là bốn người xuất sắc nhất, người có khả năng đào thoát trước mắt bọn hắn, trên đời này được mấy người? Cho nên, cũng không vội vã xem bộ dáng biến sắc của Miểu, dù sao mình cũng tò mò, không phải sao? Cẩm Lam tự thuật hoàn cảnh mình ở trên đường phát hiện Cách Tuyết liền đem hắn về làm gã sai vặt, cùng với chuyện tình trong ba tháng này của Cách Tuyết, vì sao Cách Tuyết lại gảy đàn, lại bổ sung nói,“Sauk hi Cách Tuyết bị mang về, thuộc hạ cũng phái người điều tra lai lịch của hắn, nhưng không có kết quả, không điều tra được bất cứ chuyện gì.” Đây cũng quá kỳ quái, bằng người của Tứ Sắc lâu, lại không thể tra lai lịch của Cách Tuyết, trừ phi trên đời vốn là không có người này. Tuy rằng tình báo của Tứ Sắc lâu không bằng Lưu Vụ đường của Nguyệt Thanh cung, nhưng là tình báo của hoàng thất, năng lực có thể kém được sao? Nghe xong lời nói của Cẩm Lam, trong phòng nhất thời lâm vào yên lặng, cuối cùng người không có khả năng nói chuyện nhất Thương Miểu đánh vỡ không khí trầm mặc. “Cách Tuyết, đến đây ba tháng trước?”. “Đúng vậy.” Tuy rằng không hiểu vì sao Miểu Vương gia hỏi vấn đề này, Cẩm Hân vẫn thành thật trả lời, lại kinh ngạc phát hiện, sau khi mình trả lời, trên mặt Miểu Vương gia lại tràn đầy thất vọng? Đồng dạng cũng chú ý tới sự thất vọng của Miểu liền nhanh chóng hỏi,“Miểu, không phải hắn?”. Đáp lại Thương Lạc là một cái gật đầu. “Vương gia đang tìm người?” Cuối cùng đám người Cẩm Hân cũng hiểu được một chút, tò mò về người có thể làm cho người lạnh băng như Vương gia Thương Miểu để ở trong lòng là ai, nhưng cũng không có kỳ vọng Vương gia có thể trả lời vấn đè của bọn hắn, cho nên một đám người đều đem ánh mắt nhìn Thương Lạc, về phần chủ nhân, bọn hắn không có lá gan này. Trải qua lời tự thuật của Thương Lạc, mọi người mới hiểu vì sao Vương gia lạnh lùng kia lại biến sắc. Chuyện kể rằng hai tháng trước, Vương gia Thương Lạc bị người [ theo tin tức đáng tin cậy, người này xác nhận Vương gia đang đi điều tra tình hình của địch. Về phần kết cục, mọi người không cần nói cũng biết. Thiên hạ to lớn, có bao nhiêu người làm bị thương hoàng tộc còn có thể bình yên vô sự chứ!] ám toán, trúng độc, thuốc dẫn đã chuẩn bị tốt, chỉ thiếu Thiên Sơn Tuyết Liên. Gánh nặng đã rơi vào Miểu Vương gia. Miểu Vương gia ở núi tuyết nửa tháng , cũng không tìm được Tuyết Liên, tuy nói có nội lực hộ thể, chính là Thiên Sơn rét lạnh mấy người có thể chịu được. Sắp ngất, chợt nghe âm thanh tiếng đàn thiên tiên, Vương gia mới không ngất, rồi sau đó lại may mắn phát hiện Tuyết Liên gần đó. Đang lo lắng cho thân thể của Lăng Vương gia, vội vàng chạy về. Rồi sau đó một tuần lúc sau, lại tự mình đến Thiên Sơn tìm người đánh đàn kia, nhưng không hề thấy tung tích. Hỏi người dưới chân núi, nói Thiên Sơn chưa từng có người ở lại. Rơi vào đường cùng, Miểu Vương gia đành hồi phủ. Hiên giờ ở Tứ Sắc lâu lại nghe được tiếng đàn đó, tuy rằng không thể xác định có phải là tiếng đàn nghe được hay không, nhưng cầm lý lộ ra luật thơ tương tự, cho nên cho rằng người đánh đàn hẳn là người ở Thiên Sơn ngày ấy. Lại nghe nói Cách Tuyết đã ở Tứ Sắc lâu ba tháng, không thể hai tháng trước xuất hiện ở Thiên Sơn được. Cuối cùng Lạc Vương gia cho ra kết luận, lúc đó Miểu Vương gia đang nằm mơ.
|
Chương 68[EXTRACT]Nhìn Tứ Sắc lâu trước mắt mình vẫn ồn ào như trước, trong mắt Nguyệt Thu Triệt hiện lên mê mang, tựa hồ như mình chưa từng rời khỏi nơi này, vẫn an phận làm một gã sai vặt, ba năm qua chưa từng bôn ba tứ phương. Cho tới bây giờ, hắn vẫn có thể nhớ rõ ràng cái cảm giác đau lòng cùng chán nản đó. Ba năm trước đây, Nguyệt Thanh cung. Sau khi đàn xong một khúc nhạc tại Tứ Sắc lâu, Nguyệt Thu Triệt liền vận phiêu vũ một ngày một đêm không ngừng chạy về Nguyệt Thanh cung, rốt cục ba ngày sau tới nơi, nhưng không ngờ không gặp được Tuyết – người ngày đêm mong nhớ , hơn nữa lại nghe được tin chấn động. “Tuyết, Triệt nhi đã trở lại!” Tiến vào Nguyệt Thanh cung, Nguyệt Thu Triệt liền đi thẳng đến nơi hắn cùng Nguyệt Như Tuyết ở, Tuyết Triệt. Đợi nửa ngày, đều không nhìn thấy phụ thân đi ra, Nguyệt Thu Triệt tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng vì khao khát muốn nhìn thấy Tuyết, đành phải kiên nhẫn tìm khắp mọi nơi trong Tuyết Triệt. Đi những nơi Tuyết thường đến, những nơi hai người thường ở chung, rồi lại đến những nơi ít người tới, nhưng đều không thấy tung tích Tuyết. Rơi vào đường cùng, không thể không thừa nhận rằng thường ngày Tuyết đều ở Tuyết Triệt trừ khi phải giải quyết công việc, vậy đến Sóc Ấm lâu xem sao. ———————————————- Sóc Ấm lâu. Nghe người tuyền tin báo Nguyệt Thu Triệt đã tở về, Thôi Tường Minh, Phù Ngọc, Ấn Thủy, Lam Tâm và Phong Vụ đều đã ở đại sảnh chờ đợi, chỉ là khó nén lo lắng. “Tham kiến Thiếu chủ.” Hành lễ với Nguyệt Thu Triệt vừa vỗi vã tới, không biết mở miệng như thế nào, bọn hắn vẫn tiếp tục duy trì trầm mặc ban đầu, Ấn Thủy cũng không lanh mồm lẹ miệng như xưa, chỉ ngồi lẳng lặng. Cảm giác được không khí bất đồng so với trước, hơn nữa dọc theo đường đi các thị vệ nha đầu cũng đều biểu hiện bộ dáng muốn nói lại thôi, hơn nữa lại không thấy Tuyết. Với công lực của Tuyết, chỉ cần mình tiến vào Nguyệt Thanh cung một bước là có thể cảm nhận được , tại sao lâu như vậy còn không xuất hiện trước mặt mình? Nguyệt Thu Triệt tâm tình kích động cũng dần dần yên tĩnh trở lại, cảm thấy dị thường, thật cẩn thận mở miệng,“Lam tỷ tỷ, Tuyết đâu? Tuyết ở nơi nào? Tại soa lâu như vậy chưa đến gặp Triệt nhi?”. “Thiếu chủ… …” Nhìn thấy Thiếu chủ trước mắt tựa hồ sắp mất bình tĩnh, Lam Tâm thật sự không biết mở miệng thế nào, chã nhẽ nói cho hắn Cung chủ đã rời Nguyệt Thanh cung ba tháng, không có tin tức [kì thật người ở Nguyệt Thanh cung đều biết trong ba tháng đó, Thiếu chủ ở đâu, còn Cung chủ thì…]? Nguyệt Thu Triệt hít một hơi thật sâu, trấn áp nội tâm đang run rẩy của mình, bình tĩnh mở miệng, tựa hồ ngữ khí trong lời nói này với ngữ khí mất bình tĩnh trong lời nói trước đều do một người một nói chỉ ảo giác,“Lam tỷ tỷ, phụ thân ở đâu?” Mọi người cảm thấy được Thiếu chủ chuyến này đi ra ngoài hình như đã trưởng thành không ít, nếu là Thiếu chủ trước đây, chỉ sợ sẽ không bình tĩnh nhanh như vậy, chẳng lẽ đây là mục đích của Cung chủ? Nhưng nếu mục đích của Cung chủ đã đạt được, vì sao còn chưa xuất hiện chứ? Bỏ rơi Thiếu chủ bọn hắn như vậy sao? Dù sao đến cuối cùng Thiếu chủ khẳng định cũng đã biết rằng , ôm vãn tử không bằng sớm túc tử (con mới không bằng con cũ ~XD), đám người Lam Tâm, Ấn Thủy chờ đợi, chậm rãi mở miệng,“Thiếu chủ, sau khi Thiếu chủ rời đi một ngày, Cung chủ cũng đi khỏi Nguyệt Thanh cung. Ngay từ đầu, còn có ảnh vệ đi theo, nhưng đến ngày thứ ba ảnh vệ liền mất đi tung tích cung chủ, cho đến bây giờ, cung chủ đã cùng chúng ta mất liên hệ ba tháng. Tuy rằng với công phu của Cung chủ trên đời này không ai có thể tổn thương hắn, nhưng là dù sao cũng là cung chủ, thuộc hạ như chúng vẫn lo lắng. Hơn nữa này ảnh vệ cũng khẳng định là Cung chủ bỏ rơi bọn hắn .”. “Phụ thân rời đi, vì sao phụ thân lại rời đi?” Theo Nguyệt Thu Triệt biết, từ sau khi thành lập Nguyệt Thanh cung, Tuyết rất ít ra ngoài, lần đi ra đó cũng là bởi vì mình, nhưng lần này không phải vì mình (nhầm rồi bé ~~), Tuyết có tới tìm mình đâu? Lần đó còn không đến một tháng, Tuyết ra ngoài cũng ở cạnh mình , nhưng lần này đã ba tháng , Tuyết không có xuất hiện? “Có thể là do rất thương tâm!”. “Ấn Thủy!” Ấn Thủy nói lầm bầm, lập tức bị mọi người rống. Ngươi nhìn xem Thiếu chủ chưa đủ thương tâm sao, còn không xem tình huống mà làm loạn, còn dám đổ thêm dầu vào lửa! Nghe được tiếng hô của mọi người, Ấn Thủy cũng ý thức được mình vừa nói lời không nên nói, nhanh chóng câm miệng. Đám người Lam Tâm nghe được, Nguyệt Thu Triệt đương nhiên cũng nghe được, lời của Ấn Thủy khẳng định cùng chuyện lần này có quan hệ,“Ấn ca ca, rốt cuộc sao lại thế này?”. Nhìn thấy Nguyệt Thu Triệt đã bắt đầu hoài nghi, Lam Tâm cũng hiểu tính tình của Thiếu chủ, đành phải thở dài,“Thiếu chủ, để từ từ ta nói tiếp. Thiếu chủ còn nhớ rõ ba tháng trước, vì sao Liễu Tương Vân, Giang Hải Minh cùng những người kia ở Nguyệt Thanh cung phải không?”. Như thế nào lại không nhớ rõ, chính là bởi vì bọn họ, mình mới có thể không tín nhiệm Tuyết, mới có thể rời khỏi Tuyết. Nguyệt Thu Triệt gật gật đầu. Thấy Nguyệt Thu Triệt gật gật đầu, Lam Tâm tiếp tục,“Thiếu chủ có biết Cung chủ đối phó với bọn hắn thế nào không ?” Vì thế, liền đem chuyện Nguyệt Như Tuyết vạch trần bọn hắn từ đầu tới đuôi tỉ mỉ nói một lần. Tiếp theo, Lam Tâm trầm mặc trong chốc lát, lúc sau lại giống đặt quyết tâm nói hết,“Thiếu chủ, ngươi có nhận thấy mấy ngày đó Cung chủ cùng chúng ta bí mật an bài một sự tình?”. “Ân.” Nguyệt Thu Triệt lên tiếng trả lời, nếu không phải bởi vì nhận thấy được, mình cũng sẽ không như vậy không dễ dàng tin tưởng Tuyết . “Đó là Cung chủ ở muốn chuẩn bị hôn sự cùng Thiếu chủ, vốn định vạch trần âm mưu của Liễu Tương Vân xong liền cử hành . Nhưng, Thiếu chủ… …” Lam Tâm nhìn thấy mặt thiếu niên trước mắt chợt tái nhợt, liền không nói thêm gì nữa. “Hôn sự?” Nguyệt Thu Triệt thì thào hai từ này, nắm chặt vạt áo trước ngực, tựa hồ như vậy mới có dũng khí tiếp tục đứng lại chỗ này. “Thiếu chủ!” Muốn khuyên bảo Thiếu chủ bình tĩnh một chút, còn chưa thốt ra, liền bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ. Thiếu chủ của bọn hắn phun ra một búng máu, sau đó hôn mê. ——————————————————— Tuyết Triệt “Ấn Thủy, Thiếu chủ thế nào ?” Thanh âm cố ý đè thấp, tựa hồ không muốn đánh thức thiếu niên tuyệt mĩ nhưng tái nhợt nằm trên giường. “Đi ra ngoài nói.” Ấn Thủy thu thập một chút,“Nguyệt Trúc, Nguyệt Tinh, hai người các ngươi hảo hảo chiếu cố Thiếu chủ.”. “Ấn Thủy, ngươi nói thật đi a, Thiếu chủ rốt cuộc thế nào ?” Tới gian ngoài, Phong Vụ nhanh chóng hỏi. “Thiếu chủ không sao, chỉ là mấy ngày liền vội vã, nên quá mệt mỏi , lại bỗng nhiên nghe được chuyện này, cảm xúc nhất thời khống chế khống chế, mới ói ra huyết. Nghỉ ngơi một chút sẽ không sao .”. Nghe Ấn Thủy nói như vậy, đám người Lam Tâm cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao, y thuật của Ấn Thủy, tất cả mọi người đều tin tưởng . “A? Nguyệt Trúc, Nguyệt Tinh, sao các ngươi lại ra đây nhanh như vậy, không phải bảo các ngươi chiếu cố Thiếu chủ sao?” Thấy Nguyệt Trúc, Nguyệt Tinh ra đây nhanh vậy, Ấn Thủy cảm thấy kì quái, hỏi. “Thiếu chủ đã tỉnh, Thiếu chủ bảo chúng ta đi ra . Thiếu chủ nói muốn yên lặng một chút.”. “Yên lặng một chút cũng tốt. Đi, chúng ta đều đi thôi. Nguyệt Trúc, các ngươi đi chuẩn bị điểm tâm đi.” Lam Tâm giao một ít sự tình, liền dẫn mọi người ly khai Tuyết Triệt. Trên giường, thiếu niên tuyệt mĩ, mang theo ánh mắt mờ mịt nhìn đỉnh giường, thỉnh thoảng có vài giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống. Nhưng người trên giường vẫn cắn chặt môi, cố đè nén tiếng nấc. Tuyết, tuyết, ngươi ở nơi nào? Là Triệt nhi sai rồi, Triệt nhi không nên không tin ngươi, Triệt nhi không nên rời khỏi . Triệt nhi, rất vui vẻ , rất vui vẻ có thể cùng Tuyết kết hôn. Nhưng, nhưng, đều là Triệt nhi không tốt, Triệt nhi không nên rời khỏi, ngày hôm đó không nên bỏ đi. Triệt nhi biết, lần này Tuyết nhất định rất thương tâm, cho nên Tuyết mới đi , mới không đến gặp Triệt nhi , đúng hay không? Vậy khi Tuyết hết giận, sẽ trở lại được không? Nguyệt ThuTriệt rất hối hận, thực đau lòng, hắn biết lần này chính mình đã làm tổn thương người mình yêu nhất trên đời. Nguyệt Thu Triệt biết người đó luôn quạnh quẽ, một khi xúc động, nhất định rất sâu rất sâu, như vậy một khi bị thương, cũng là tất nhiên rất sâu rất sâu . Mình cùng tuyết, luôn một mình Tuyết trả giá, mình vẫn tuỳ hứng , làm nũng , thực không có cảm giác an toàn, mà Tuyết vẫn bao dung chính mình, sủng ái chính mình, cho chính mình toàn bộ, hy vọng mình có thể tin tưởng hắn. Nhưng, mình vẫn là sai lầm rồi, phạm vào điều không thể tha thứ. Đối với Tuyết, mình chỉ biết bốc đồng? Suy nghĩ hỗn loạn, Nguyệt Thu Triệt rơi vào giấc ngủ, khi sắp sửa mất đi ý thức, vẫn luôn tín niệm, phải mang Tuyết trở về. Ngày hôm sau, Tuyết Triệt lại phát ra tiếng kinh hô. “Không thấy Thiếu chủ!” Nguyệt Trúc cầm tờ giấy Thiếu chủ lưu lại, nhanh chóng chạy đến Sóc Ấm lâu. Triệt nhi đi tìm Tuyết , tìm được Tuyết liền trở về . Mọi người không cần lo lắng. Nhìn thấy tờ giấy Thiếu chủ lưu lại, mọi người cũng không biết làm thế nào, đành phải phân phó các phân đường chú ý Thiếu chủ cùng truy tìm tung tích Cung chủ. Chính là, đã ba năm , vì sao mình còn chưa tìm được Tuyết mà? Ba năm nay, cơ hồ nơi nào của Thương Lục quốc mình cũng đã đến, nhưng không có một tia tung tích của Tuyết. Tuyết, ngươi rốt cuộc ở đâu? Triệt nhi kiên trì không nổi nữa rồi! “Uy, tiểu tử, ngươi không có nơi nào để đi phải không?” Nguyệt Thu Triệt đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, bị thanh âm giống như đã từng quen biết đánh gãy, chớp chớp đôi mắt khô khốc, quay đầu nhìn người tới.
|
Chương 69[EXTRACT]Cảnh tượng giống như đã từng quen biết, giống như lần đầu tiên, giống như đã từng quen biết người, Nguyệt Thu Triệt quay đầu đối với người tới mỉm cười,“Đã lâu không gặp, Cẩm Lam.”. “Đúng vậy, Cách Tuyết, đã lâu không gặp.” Thấy Nguyệt Thu Triệt, Cẩm Lam hơi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần, cũng mỉm cười. ——————————————- Tứ Sắc lâu, Lam viện. Vẫn địa điểm cũ, vẫn người cũ, nhưng thâm phậm mình ở Tứ Sắc lâu đã khác xưa, Nguyệt Thu Triệt có điểm cảm khái, gã sai vặt ngày xưa hiện giờ đã biến thành cầm sứ của Tứ Sắc lâu, bộ dáng thanh tú hiện giờ của mình lại có thể có thể cùng tứ đại hoa khôi của Tứ Sắc lâu kề vai, không biết phải diễn tả tâm tình thế nào cho đúng. Nhưng, có lẽ trong ba năm tìm kiếm, lòng mình đã dần dần chai sạn, không vì việc nhỏ mà dao động , cho nên lúc ấy cũng thực thản nhiên đáp ứng yêu cầu của Cẩm Lam, trở thành cầm sứ, mờ mịt tìm kiếm, chính mình cũng có chút mệt mỏi, Tuyết. Chỉ ở lại nơi này một thời gian ngắn, sau đó rời đi, chẳng qua cũng chỉ giống lần trước thôi. “Ha ha, Cách Tuyết quả nhiên là Cách Tuyết!” Cẩm Hồng vẫn bộ dáng cắn hạt dưa như trước đây, trêu chọc Nguyệt Thu Triệt. Nguyệt Thu Triệt cũng không nói gì, mỉm cười. Người nhiều như vậy, mình lại không biết, cũng không có quan hệ với mình. “Đúng vậy, đúng vậy, Cách Tuyết đã lớn, tin tức Cầm sứ trở về truyền ra, đêm nay người đến Tứ Sắc lâu của chúng ta tăng một nửa, Tương tỷ [tú bà của Tứ Sắc lâu ] thu tiền đến độ người mềm nhũn, hiện tại miệng còn vui vẻ đếm tiền a!” Cẩm Khuynh mang vẻ mặt sùng bái nhìn Nguyệt Thu Triệt. “Cách Tuyết, giống như đã thay đổi a?” Cẩm Hân nhìn hồi lâu, chậm rãi mở miệng. “Thay đổi sao? Là người, ai có thể không thay đổi chứ?” Cũng không có phủ nhận, chỉ thì thào , suy nghĩ lại không biết bay tới nơi nào. Nhìn thấy Nguyệt Thu Triệt như vậy, bốn người Cẩm Lam đều có thể ý thức được Cách Tuyết trước mắt so với ba năm trước đây thay đổi rất nhiều. Ba năm trước đây Cách Tuyết tuy rằng lãnh đạm, nhưng là vẫn dung nhập chung quanh, lần đầu hắn nhìn thấy bọn họ liền quang minh chính đại đánh giá, ngẫu nhiên trong mắt hiện lên ý cười, tuy giúp Cẩm Lam đánh đàn không phải thực tình nguyện, nhưng hiện giờ lại tựa hồ có một bức tường cách ngăn hắn với chung quanh, hơn nữa trong mắt cơ hồ không có dao động, mà tựa hồ lại có thêm nhiều tang thương. Sau một lúc lâu, Cẩm Hân mới đánh vỡ trầm mặc,“Cách Tuyết, có mấy người muốn gặp ngươi.”. Không để ý người muốn gặp mình là người nào, Nguyệt Thu Triệt gật đầu tỏ vẻ đáp ứng. “Cách Tuyết, đây là Hoàng Thượng, bên trái chính là Lục vương gia Thương Lạc, bên phải chính là Tam vương gia Thương Miểu.” Sauk hi hành lễ với Thương Lăng, Cẩm Hân liền vì Nguyệt Thu Triệt giới thiệu . Nguyệt Thu Triệt cũng không vì thân phận ba người trước mắt mà có biểu hiện khác, chỉ hơi hơi gật đầu, xem như là đáp lễ. Cũng không có nhiều kinh ngạc, dù sao Tứ Sắc lâu chắc chắn có quyền thế ở phía sau chống đỡ, chỉ không ngờ là hoàng đế mà thôi. Nhìn thấy người trước mắt không quan tâm hơn thua, không sợ hãi, trong mắt ba người nhóm Thương Lăng hiện lên tán thưởng, dù sao người có thể đàn ra âm thanh thiên tiên như vậy, nếu giống người bình thường nhìn thấy hoàng đế liền kích động, nịnh hót, thì thật lãng phí mong đợi của bọn hắn. “Cách Tuyết, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.” Thương Lăng không chút che dấu chính mình đối với người trước mắt tán thưởng, trong mắt tràn ngập hứng thú. Xem hứng thú trong đôi mắt người đối diện như không có gì, Nguyệt Thu Triệt thản nhiên tỏ vẻ biết ơn,“Tạ Hoàng Thượng nâng đỡ.” Dù sao người trước mắt người là chủ nhân của Thương Lục, cũng phải nể mặt vài phần . “Ha ha, Cách Tuyết, ta là Thương Lạc, có hứng thú hay không đến quý phủ đi của ta làm nhạc công a, đãi ngộ khẳng định so với ở trong tốt hơn!” Thương Lạc càng xem người trước mắt càng vừa lòng, vội vàng muốn người này vào đàn trong phủ mình. Nhưng, thấy người trước mắt không nói lấy một câu, thậm chí cũng không biểu hiện gì, trong lòng liền nhụt chí a! Đành phải xấu hổ cười cười,“Ha ha, ha ha ~”. “Vèo ~” Cẩm Khuynh nhìn thấy Thương Lạc Vương gia như vậy, thật sự là nhịn không được , lại nhìn đến ánh mắt thực ai oán của Thương Lạc, bất đắc dĩ nhịn xuống, nhưng co rúm bả vai tựa hồ cố gắng nén cười nhạo Vương gia đào hoa kia. “Cách Tuyết có thể đàn một khúc hay không?” Tuy rằng chỉ nghe qua người trước mắt đàn hai lần, Thương Lăng tựa hồ rất muốn nghe người này đàn, nên đưa ra thỉnh cầu, thấy người trước mắt cho phép, liền bảo Cẩm Hân đem cầm tới. Tiếng đàn từ từ vang lên, tựa hồ đem một người một cầm kia cùng mọi người ngăn cách, tự thành một thế giới. Nếu người nọ là tao nhã chi tư, sẽ tạo thành một bức tranh đẹp đến thế nào chứ! Mọi người đắm chìm trong thanh âm duyên dáng, tâm tư xuôi theo điệu nhạc, khi thì ngọt ngào vui vẻ, thích thú thỏa mãn, khi thì thương tâm phiền nào, thống khổ, chỉ một khúc ngắn ngủi, đã nói hết nhân sinh ngọt bùi đắng cay, cuộc sống muôn vẻ; này đây, hết một khúc, mọi người còn chưa hồi phục lại tinh thần, vẫn chìm đắm vào tư vị bên trong của nó. “Khúc này chỉ có trên trời, nhân gian khó có thể được nghe vài lần a!” Sau một lúc lâu, mọi người mới khôi phục tinh thần, Thương Lăng cảm thán nói, người này nhìn như bình thường, nhưng khi đánh đàn phong tư lại làm cho người lóa mắt, nhìn như mâu thuẫn rồi lại cảm thấy được nên như thế. “Cách Tuyết, cầm của ngươi là do ai dạy a? Người dạy ngươi nhất định là càng thêm lợi hại!” Thương Lạc cảm thấy được có thể dạy ra một cầm kĩ giống như Cách Tuyết, người dạy kia không biết cầm kĩ đã đạt đến mức nào a, nếu có thể nghe được người như vậy đàn, vậy chết cũng không tiếc . “Ân, là ta phụ thân dạy.” Đối với vấn đề này, Nguyệt Thu Triệt không có phớt lờ Thương Lạc, trong mắt hiện lên sáng rọi, tựa hồ về lại thời gian Tuyết cầm tay, dạy mình chơi đàn. “Oa, phụ thân Cách Tuyết thật là lợi hại a!” Nghe được Nguyệt Thu Triệt trả lời, Cẩm Khuynh sùng bái phát ra cảm thán,“Khuynh muốn nghe phụ thân Cách Tuyết đàn.”. “Không biết lệnh tôn hiện tại ở nơi nào? Có thể gặp mặt được không?” Nghe được có người như vậy tồn tại, Thương Lăng cũng nhịn không được tò mò, dù sao tài năng của người trước mắt là một minh chứng. Người có thể dạy ra người như vậy, giao hảo một phen, đối với mình khẳng định là trăm lợi mà không hại, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt ảm đảm của người trước mắt, cũng không thê tiếp tục hỏi. Mọi người cũng ý thức được Nguyệt Thu Triệt đang buồn, nhưng không mở miệng an ủi thế nào. “Lệnh tôn có từng đi qua Thiên Sơn hay không?” Sauk hi nghe Nguyệt Thu Triệt đàn một lúc lâu, càng thêm khẳng định người thần bí gảy đàn kia cùng người trước mắt có chố giống nhau, tuy rằng cầm kĩ cao một bậc, không biết nên hỏi thăm thế nào, cũng không xác định người trước mắt có biết hay không, sau lại biết người dạy hắn là phụ thân của hắn, nhịn không được mở miệng đoán. “Tại sao lại nói như vậy?” Nguyệt Thu Triệt rõ ràng cảm thấy tim mình đập nhanh vài phần, tựa hồ tmuốn thoát ra khỏi ***g ngực, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh một chút, mang theo vài phần mong đợi mở miệng. “Ba năm trước đây, ta ở Thiên Sơn nghe được tiếng đàn tương tự với ngươi, hơn nữa tựa hồ càng thêm xuất sắc.” Nhìn ra đáp án của mình đối với người trước mắt rất quan trọng, liền đem sự tình mình ở Thiên Sơn nói ra. “Có thể mời ngươi cùng ta đi một chuyến đến Thiên Sơn được không?” Là Tuyết, nhất định là Tuyết, trên thế giới này còn có ai có thể đàn ra tiếng đàn tương tự như mình, chỉ có Tuyết, chỉ có Tuyết mà mình yêu nhất a! Nguyệt Thu Triệt trong lòng điên cuồng kêu gào , cả người đều toát ra hưng phấn, ba năm tìm kiếm cuối cùng có ý nghĩa, cuối cùng đã có manh mối. Nhưng Thiên Sơn to lớn như thế, cho dù bằng công lực của mình cũng ba tháng mới có thể đi hết, chính là nếu có người trước mắt giúp, không mất đến một tháng, có thể tìm thấy Tuyết. Ba tháng, căn bản là mình không thể chờ lâu như vậy. “Hảo.” Suy nghĩ một lúc, Thương Miểu đáp ứng. “Cám ơn, cám ơn.”. Thương Miểu vừa định nói không cần, lại nhìn thấy người trước mắt rơi lệ, liền nuốt lại trong lòng.
|