Khí Phách Thành Chủ Soải Đại
|
|
Chương 15[EXTRACT]“Vị công tử này, chậm đã!” Phù Dật Kiếm tiêu sái đứng trước mặt Vu Nguyệt Khánh: “Công tử, chúng ta có phải hay không từng gặp qua?”
“Ngươi nhận sai !” Vu Nguyệt Khánh ánh mắt như băng, đâm thẳng vào Phù Dật Kiếm. “Ác? Phải không? Ta còn nhớ rõ công tử ngày đó đi cùng hai vị cô nương, lúc ấy Ngũ Hồ Bang Nhị đương gia Hậu Đại Hải cũng ở đó, ta nhớ rõ công tử chỉ dùng một chiêu đã đem xương cốt của Hậu Đại Hải đánh gẫy. Tuy rằng bộ dạng của công tử có điều biến hóa, nhưng ta nghĩ công tử sẽ không quên đi?” “Tránh ra!” Vu Nguyệt Khánh không nghĩ tái cùng người này dây dưa, vừa rồi ánh mắt đánh giá sắc bén kia cũng đã làm cho hắn bực bội. “Ngươi. . . . . .” vẻ tươi cười của Phù Dật Kiếm cứng đờ, nhưng hắn tuyệt đối phải điều tra rõ sự tình này. Chỉ thấy y ảnh xẹt qua, thẳng đánh vào bên sườn của Vu Nguyệt Khánh, Vu Nguyệt Khánh hơi nghiêng người, thoải mái tránh thoát một chiêu này. Phù Dật Kiếm vẫn là không khoát tay, lại một trảo uy mãnh, Vu Nguyệt Khánh từ đầu đến cuối vẫn nhất mực áp chế, lần nữa tránh né. Phù Dật Kiếm đổi thế tấn công, thẳng đánh về phía đan điền Vu Nguyệt Khánh. Vu Nguyệt Khánh một tay cản lại, nâng lên rồi đẩy mạnh, ở giữa không trung vẽ một vòng tròn, Phù Dật Kiếm chỉ cảm thấy hổ khẩu (eo bàn tay) tê rần, nhìn lại, tay Vu Nguyệt Khánh như một mũi kiếm đâm thẳng tới, thân người nghiêng qua, tránh ra tạo lối đi. Vu Nguyệt Khánh đi đầu đi ra khỏi khách ***, Hùng Đại theo sát, Thanh Y cuối cùng. Ngọn núi đứng thẳng tới tận trời, dốc ngược cao ngất. Nhiều áng mây, tựa thang trời vắt ngang trong lòng ngọn núi, bách chuyển thiên hồi, đỉnh núi vươn thẳng. Giống như chốn tiên cảnh mờảo, lượn lờ. Trùng trùng điệp điệp, đàn phong tú lệ, hùng vĩ cao ngất. “Thanh Y, ngươi đi chung quanh Vũ Đương tìm hiểu một chút, nếu có phát hiện manh mối liền bí mật hướng ta hội báo.” “Vâng!” Dư âm củaThanh Y còn chưa dứt, người đã không còn bóng dáng . “Ai? Thanh Y, sao không thấy ngươi vậy?” Hùng Đại buồn bực: “Ta muốn ngươi đưa tín cho nhà ta, ngươi có đưa đến không a?” “Yên tâm đi, tín đã đưa đến tay cha ngươi, nếu có hồi âm, ta sẽ đưa cho ngươi!” Thanh âm của Thanh Y truyền vào trong tai, nhưng cũng không thấy người. “Này. . . . . .” “Đi thôi!” Vu Nguyệt Khánh không kiên nhẫn nói, vốn định là khi cùng hắn gặp lại thì lệnh cho Thanh Y đưa hắn rời đi, nhưng trong lúc này, nơi này cũng không ít người hầu, thứ hai Phù Dật Kiếm đã thấy qua bọn họở cùng một chỗ. Phù Dật Kiếm cấp Vu Nguyệt Khánh ấn tượng cực kỳ không tốt, đặc biệt là ánh mắt kia, rất có tính xâm lược. Lại nói nội tặc là ai còn không rõ, nhưng đằng sau hắn nhất định có thế lực rất lớn, nếu không hắn cũng không dám đem Thương Nguyệt Thần Công công bố vu thế. Hơn nữa thế lực này ở trong võ lâm địa vị cũng không kém, nếu lần trước công kích Hùng Đại chính là kẻ chủ mưu, dựa vào võ công của hắn, nhất định cũng sẽ xuất hiện ở trên Vũ Đương Sơn, bọn chúng quyết không sẽ buông tha cơ hội tốt như thế, lần này, nhất định phải đem bọn chúng tất cả đều xử tử! Thứ ba. . . . . . Vu Nguyệt Khánh phiêu mắt sang Hùng Đại bên cạnh đang nhìn ngắm xung quanh, lúc qua Vũ Đương Sơn hắn chính là dùng ánh mắt kinh hỉ này để quan sát. Vì sao đối với gấu ngốc này lại có một loại cảm giác không muốn buông? Vì sao để hắn theo bên người lại có một loại cảm giác yên tâm? “Thỉnh công tử dừng bước!” Một vị đệ tử tứ đẳng của Vũ Đương ngăn họ lại, Vu Nguyệt Khánh đưa lên thiếp mời, tứ đẳng đệ tử lập tức đưa bọn họ đi vào đại điện. “A? Nguyên lai là Vu thánh chủ của Vu Nguyệt Minh, kính đã lâu kính đã lâu!” Một vị đạo trưởng gần lục tuần hướng bọn họ làm cái lễ: “Nghe nói Vu thánh chủ tại trận Hoàng Sơn, lấy một địch trăm, thật không hổ là võ lâm kì tài. Ha ha ha ha” Hùng Đại bị tiếng cười hùng hậu dọa đến hồn về lại xác, thu hồi ánh mắt ngạc nhiên, nhìn vị tiên cốt lão đạo ở trước mặt hỏi: “Vu Nguyệt Khánh, người kia là ai a?” “Ách. . . . . .” Nụ cười của Lão đạo cứng đờ, cao thấp đánh giá Hùng Đại: “Bần đạo Huyền Y, không biết vị tiểu ca này là?” “Ác, ta a? Hắc hắc, ngươi không cần khách khí, ngài từng tuổi này không cần bảo ta tiểu ca a! Ta không già đến thế!” Hùng Đại cười ha hả nói: “Ta là một đại phu, đi cùng với Vu Nguyệt Khánh.” Vu Nguyệt Khánh cười lạnh, lão đạo này đại khái nghĩ Hùng Đại phải là võ lâm cao thủ gì đó rất lợi hại mới có thể dùng kính ngữ như vậy, người trong võ lâm thật là một lũ dối trá. Huyền Y đạo trưởng sắc mặt hết xanh lại trắng, khụ khụ hai tiếng, thẳng hướng Vu Nguyệt Khánh nói: “Thỉnh Vu thánh chủở biệt viện tệ sơn nghỉ ngơi mấy ngày, qua bảy ngày sau, chính là võ lâm đại hội . Mặc Nhất, đưa hai vị khách quý đến Thất Tinh biệt viện, Thiên Quyền Cư nghỉ ngơi.” “Vâng!” Một bên tam đẳng đệ tử vận y phục màu lam đậm đứng dậy, lĩnh đứng Vu Nguyệt Khánh cùng Hùng Đại rời đi. Thất Tinh biệt viện nằm ở Tử Tiêu Cung trên sườn núi Thái Tử cách đó không xa. Theo bên ngoài sườn núi Thái Tử có thể thấy trên Vũ Đương Sơn có hai cây cầu ── Kiếm Hà Cầu cùng Vũ Tích Cầu. Xuyên qua này hai cây cầu, không đến nửa nén hương liền có thể đi đến Tử Tiêu Cung . Mà hình dạng của Thất Tinh biệt viện là dựa vào bắc đẩu thất tinh để mà kiến thành, chia làm bảy tòa viện, trong viện lại có bảy tòa cư, phân ra lấy mệnh danh của Thất Tinh. Bảy tòa trong viện, Vu Nguyệt Khánh cùng Hùng Đại được an bài ở tại một ngôi sao trong viện là Thiên Quyền Cư. “Vu Nguyệt Khánh, nơi này đẹp quá a! Cũng hảo phiêu lượng! Không khí cũng trong lành! Nếu có thểở nơi đây lâu dài thì thật tốt.” Bốn bề vắng lặng, Hùng Đại nói một phen làm cho Vu Nguyệt Khánh cũng hưng trí trêu chọc: “Ngươi muốn làm đạo sĩ?” “A? Không muốn không muốn! Ta nghe nói làm đạo sĩ cả đời không thểthú thê! Ân, rất thống khổ !” “Hừ, bằng bộ dạng con gấu này của ngươi, còn muốn lấy lão bà?” “Ta làm sao? Một không trộm, hai không đoạt, còn là một đại phu, tuy rằng không thể đại phú đại quý, nhưng vẫn có thể chăm lo cho gia đình!” “Vậy ngươi muốn kết hôn với dạng người nào?” “Giống như tiên tử trong mộng thì tốt! Đáng tiếc, chỉ là giấc mộng.” Hùng Đại cười lắc lắc đầu: “Chỉ cần nàng có được một phần ngàn cũng tốt rồi.” “Yêu cầu thấp nhỉ?” Vu Nguyệt Khánh khiêu mi: “Nếu tiên tử kia là một nam nhân thì tính sao?” “Nam nhân?” Hùng Đại sửng sốt: “Đúng vậy. . . . . . Nếu là nam nhân thì sao đây? Ai, ngươi nói điều này cũng kỳ quái, ta rõ ràng mộng thật sự chân thật, nhưng chỉ nhớ rõ diện mạo của nàng, chứ không nhớ rõ dáng người . Thật sự là kỳ quái! Nàng rốt cuộc là nam hay nữ?” Gấu ngốc này. . . . . . Vu Nguyệt Khánh hít sâu một hơi, tâm tình không tự giác thả lỏng. “Vu Nguyệt Khánh, độc của ngươi là do ai giải a?” “Một tên giang hồ lang trung.” “Ác? Thật sự, hảo lợi hại, giải dược này ta lúc trước hồi lâu mới có! Ngươi có biết lang trung tên gì không?” Hùng Đại kích động tiến đến trước mặt Vu Nguyệt Khánh hỏi. Nhìn gương mặt phóng đại của hắn, hai tròng mắt lấp lánh ánh sáng, Vu Nguyệt Khánh chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng: “Không nhớ rõ!” “Ác!” Thất vọng ngồi xuống, Vu Nguyệt Khánh lúc này mới lấy lại khẩu khí, điều chỉnh tốt thần thái: “Gấu ngốc, nhớ rõ, nơi này có rất nhiều võ lâm cao thủ, sau này không nên ở đây gây phiền toái biết không? Tận lực ít đi ra ngoài. Kết thúc võ lâm đại hội ta sẽ đưa ngươi trở về. . . . . .” Nói đến đây, Vu Nguyệt Khánh tay cầm cái chén trở nên căng thẳng, ngực cũng có chút khó chịu. “Ác, đã biết! Ngươi đừng gọi ta gấu ngốc này gấu ngốc nọ nữa, ta cũng không phải không có tên! Đúng rồi, ta xem khí sắc của ngươi không được tốt, một hồi ta ngao bổ dược cho ngươi ăn, này là người luyện võ a, thân thể cũng không thể kém, bằng không võ công dù có lợi hại cũng vô dụng a, đúng không?” Mang theo mặt nạ da người, khí sắc có thể tốt sao? Vu Nguyệt Khánh cười cười, vừa nghe Hùng Đại quan tâm lải nhải, vừa thưởng thức trà thơm. Nhưng hắn lại không có phát hiện, từ khi gặp gỡ Hùng Đại, tính tình của hắn càng ngày càng ‘nhân tính hóa’ , số lần tươi cười cùng tức giận cũng càng ngày càng nhiều .
|
Chương 16[EXTRACT]Giờ cơm chiều, ở các viện những tứ đẳng đệ tử được phân công sẽ đúng giờ đem đồ ăn đưa đến trong phòng, nửa canh giờ lại đến thu thập.
“Vô Minh, ngươi phụ trách cấp khách nhân ở Thiên Quyền Cư đưa cơm.” “Vâng!” Ngoài viện một mảnh tạp thanh, tại sự yên lặng của một ngôi sao trong viện nghe được phá lệ rõ ràng. Hùng Đại chúc vu cần cù, không đợi tiểu đạo đưa cơm đến gõ cửa liền mở cửa ngay. “Công tử!” Tiểu đạo tên Vô Minh làm một cái lễ, cùng Hùng Đại đi vào Thiên Quyền Cư. Đem đồ ăn mang lên, Hùng Đại thấy Vô Minh mặc chính là thanh y, cùng y phục màu lam lần trước thấy ở trên điện bất đồng, liền hỏi: “Ai, tiểu huynh đệ, y phục này của các ngươi có chú ý gì sao?” “Ác, màu sắc y phục bất đồng, đại biểu cho thân phận cũng không giống nhau.” Vô Minh nhiệt tâm giải thích: “Áo lam chính là đã bái sư, mà chúng ta còn đang tu hành, phụ trách một vài việc vặt trong sinh hoạt, thẳng đến khi chúng ta tu hành viên mãn mới có thể bái sư và thay y phục.” “Thì ra là thế!” Hùng Đại gật gật đầu hiểu biết. “Ha hả, xem vị công tử này làn da ngăm đen, bàn tay đầu ngón tay lược hậu thô dày, nhất định là đại phu đi? Chỉ có đại phu thường xuyên hái thuốc mới có thể như thế.” “A! Điều này cũng có thể nhìn ra được?” Hùng Đại lộ ra ánh mắt sùng bái, cao hứng nói: “Nhĩ hảo lợi hại nha, ta chính là đại phu.” “Ha hả, chút lòng thành chút lòng thành! Ta còn có bản lĩnh lớn hơn nữa vẫn chưa xuất ra đâu!” Vô Minh cười đắc ý nói, chân hướng trên băng ngồi giẫm một cái, rất có khí thế tái bộc lộ tài năng. “Ngươi tựa hồ thực nhàn?” Thanh âm lãnh khốc vang lên, hai người liền quay đầu lại, lập tức đối diện với ánh mắt hàn băng của Vu Nguyệt Khánh, sợ run cả người, Vô Minh lập tức cười nói: “Hắc hắc, ngượng ngùng ngượng ngùng! Hai vị công tử thỉnh từ từ dùng.” “Ta tiễn ngươi!” Hùng Đại đối Vô Minh rất có hảo cảm, chủ động nói. “Ngồi xuống ăn cơm!” Ngữ khí ra lệnh làm cho khí thế của Hùng Đại biết mất sạch, sau khi thân thủ mở cửa cho Vô Minh liền lập tức ngồi vào trước bàn cơm, ngoan ngoãn đến một cử động cũng không dám. “Tiểu đạo cáo từ !” Vô Minh đối Vu Nguyệt Khánh nháy mắt, trước khi đi bỏ lại một câu: “Phía dưới núi Thái tử có rất nhiều thảo dược quý báu a!” Chỉ cảm thấy hàn quang chợt lóe, cánh cửa phanh một cái đóng lại. “Hừ! Ngươi thôi ý nghĩ đó đi cho ta, chớ quên lời ta nói lúc trước.” “Ác!” Hùng Đại bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: “Không đi thì không đi. . . . . . Bất quá ngươi cũng nói là không chọc tới võ lâm nhân sĩ là được mà, ngày mai vẫn là nên đi xem a!”
“Lá gan của ngươi lớn quá ha, cũng không sợ lộ thân phận.” Vu Nguyệt Khánh ở bên trong gian phòng lầm bầm tự nói, nhưng nhìn lại, trong góc phòng còn có một người đang ngồi! Người này chính là tiểu đạo vừa rồi đưa cơm tới, Vô Minh.
“Hắc hắc, đừng nói như thế!” Vô Minh cười hì hì: “Ta đã lâu không gặp Hùng Đại, còn không chỉnh hắn, xem bộ dạng ngốc nghếch của hắn!” Chỉ cảm thấy dòng khí âm lãnh, độấm lập tức giảm xuống không ít. “Ách. . . . . . Ánh mắt ngươi rất khủng bố a, kính nhờ thu liễm được không? Ta thấy ngươi đối Hùng Đại không phải dùng biểu tình như thế a?” “Hàn Thác!” Một tiếng gầm nhẹ, cái chén Vu Nguyệt Khánh nắm ở trong tay đã hóa thành tro phấn. Vô Minh chính là Hàn Thác dịch dung mà ra! Hắn nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng thầm nói: “Thật là, ta thật vất vả vì giúp ngươi đảm đương làm một tiểu đạo mỗi ngày phải nghe mệnh lệnh người khác, ngươi còn như vậy làm ta sợ. . . . . . Nghĩ ngươi võ công cao thì giỏi lắm sao, hừ!” Gương mặt của Vu Nguyệt Khánh lộ ra vẻ băng lãnh, đột nhiên đứng lên, bước ra ngoài. “Ai ai, ngươi làm gì a?” Hàn Thác ngăn Vu Nguyệt Khánh lại: “Được rồi được rồi, ta sợ ngươi rồi! Nếu làm cho Hùng Đại biết thân phận của ta, không đến ba ngày, lập tức toàn bộ Vũ Đương Sơn đều biết hết! Ai, ta vào đề ngay đây, được rồi đi!” “Nói đi!” Vu Nguyệt Khánh lại ngồi xuống, nhàn nhã nói. “Vũ Đương chưởng môn Huyền Nhược đạo trưởng đang bế quan, sẽ vào trước ngày diễn ra võ lâm đại hội xuất quan, hiện tại mọi sự tình dù to hay nhỏ trong Vũ Đương đều giao cho sư đệ Huyền Vô đạo trưởng xử lý, chính là cái người mà ngươi đã gặp lúc vừa mới tới. Mặt khác Phù Dật Kiếm cùng mấy tên hòa thượng Thiếu Lâm tự đều ngụở Thiên Hành Cư cùng Thiên Dương Cư của Thất Tinh viện. Nghe nói hai đại cô nương Thúy Ngọc Môn kia cùng Phù Dật Kiếm ở tại một nơi trong viện, hoàn hảo viện tử nơi đó đủ lớn, phòng cũng quá nhiều, bằng không thật sự là ~~~” bắt gặp Vu Nguyệt Khánh thần sắc không ổn, Hàn Thác liền tiếp tục: “Gần đây Vũ Đương tạp nhân đặc biệt nhiều, bao gồm hộ vệ kia của ngươi, còn có một người bịt mặt, không biết thân phận của hắn, bởi vì võ công của hắn trên cơ ta.” “Ta cũng đoán được hắn sẽ đến Vũ Đương. Hanh hanh!” Vu Nguyệt Khánh cười tà: “Lần này nhất định một lưới bắt gọn bọn chúng.” “Phải a, cũng phải cấp bọn võ lâm nhân sĩ một chậu nước sạch, để cho đầu óc bọn chúng tỉnh táo lại, cái gì mà trường sinh bất lão! Thật sự là vọng tưởng!” Vu Nguyệt Khánh đứng lên, ánh mắt trầm xuống, nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn trường sinh bất lão?” “Ngươi hoài nghi ta?” Hàn Thác tương đối chịu đả kích, nhưng lập tức khôi phục lại: “Ta biết, điều này thực mê người, nhưng trên đời này căn bản là không có khả năng trường sinh bất lão. Hơn nữa ta cảm thấy cả đời thật dài quá, nếu còn bất tử, không thấy quá thừa thải a? Ta cùng Triệt chỉ cần sống hết kiếp này, chuyện kiếp sau để kiếp sau tính. Chúng ta muốn chính là tự do, chứ không phải là bị toàn bộ người trong võ lâm đuổi giết vì bất lão dược! Ai ~~~ nghĩ tới đó liền sợ a.” Vu Nguyệt Khánh nghiêng người, câu xin lỗi hắn chưa bao giờ nói, cao ngạo như hắn, không hề dùng ngôn ngữ đã là biểu hiện xin lỗi lớn nhất. Hàn Thác cũng hiểu điều đó, cười cười: “Tốt lắm, trước như vậy đi, có tin tức ta lại đến tìm ngươi.” “Vu Nguyệt Khánh, ngươi đã ngủ chưa?” Lúc này tiếng đập cửa từ Hùng Đại vang lên. “Chưa.” Vu Nguyệt Khánh không để ý Vô Minh còn chưa rời đi, tiến lên chuẩn bị mở cửa. Vô Minh sắc mặt đại biến, trong lòng đem Vu Nguyệt Khánh ra mắng trăm ngàn lần, dùng khinh công cực nhanh nhảy qua cửa sổ. “Có chuyện gì?” Sau khi cho Hùng Đại tiến vào, hắn đóng cửa lại hỏi. “Ách. . . . . . Ta, ta muốn ngủ cùng ngươi!” Hùng Đại hết sức không được tự nhiên nói. Vu Nguyệt Khánh cả kinh, ánh mắt đảo qua nét e lệ phiếm ra trên gương mặt ngăm đen kia.
|
Chương 17[EXTRACT]“Ngươi nói lung tung cái gì?” Vu Nguyệt Khánh hạ giọng, ngoài cửa sổ vang lên thanh âm té ngã rất nhỏ, Hùng Đại nghe không được nhưng hắn thì nghe thấy.
“Ta không nói lung tung, ta thực nghiêm túc!” Hùng Đại ngẩn mặt lên: “Mấy ngày nay vẫn ngủ không ngon, cho dù đang ngủ lại bị ác mộng, hoặc là đột nhiên tỉnh lại. Có thể ta có điểm nhận thức giường đi! Bất quá lúc ở Mê Chi Lâm ta với ngươi cùng nhau ngủ không có như vậy, hơn nữa tiên tử kia cũng tới trong mộng tìm ta!” Vu Nguyệt Khánh sắc mặt trầm xuống, trong lòng bốc lên một cỗ lửa giận vô danh: “Không được.” “Tại sao?” Hùng Đại khó hiểu: “Chúng ta hai đại nam nhân thì sợ cái gì, cũng không phải chưa từng ngủ cùng nhau! Huống chi giường to như thế, ta ngủ cũng sẽ không loạn đè người, sẽ không có bộ dạng như vậy. Chẳng lẽ ngươi còn sợ ta hay sao?” “. . . . . .” Vu Nguyệt Khánh không nói gì , gấu ngốc này thật sự dốt nát hay là giả dốt nát? Ngay cả phép khích tướng cũng đều sử dụng đến? “Ta xem ngươi không nên kêu Hùng Đại!” “A? Ta đây hẳn là kêu cái gì?” Hùng Đại trừng mắt hỏi. “Trâu đại!” Tính tình ngang bướng giống y như trâu! ‘! ’ một tiếng, ngoài cửa sổ tựa hồ có vật gì đó rơi xuống, Hùng Đại không có nghe rõ Vu Nguyệt Khánh nói, lại nhìn ra ngoài cửa sổ. “Dù thế nào ta cũng mặc kệ, ta hiện giờ phải ngủ!” Vu Nguyệt Khánh không nghĩ lại quản Hùng Đại nữa, bởi vì người có tính bướng bỉnh nếu quyết định chuyện gì rồi, ngươi nếu không đem lý do giảng thông, hắn là sẽ không đi a. Hơn nữa sau nhiều ngày đã lĩnh giáo qua công phu triền nhân cùng niệm kinh của Hùng Đại, Vu Nguyệt Khánh lại càng thông suốt việc không đi để ý đến hắn, nhưng phiền toái lại càng ngày càng nhiều. . . . . . “Vu Nguyệt Khánh, trên người của ngươi hảo lạnh a?” Hùng Đại vốn nghĩ muốn ngủ cùng Vu Nguyệt Khánh, lại bị nhiệt độ khác người của hắn làm hoảng sợ. Vu Nguyệt Khánh không để ý tới hắn, nhắm mắt lại chờ chu công đến. Nào biết cái tên Hùng Đại này hãy còn có tinh thần. Hắn kéo tay Vu Nguyệt Khánh, chẩn bệnh một lát: “Kỳ quái, không có thể hư nha? Ngược lại thân thể còn thực khoẻ mạnh!” Hùng Đại tiếp tục tại trên người Vu Nguyệt Khánh dò xét, phát hiện trừ bỏ thân thể hơi hơi có chút nhiệt độ, tứ chi cùng trên mặt tất cả đều lạnh lẽo. Chính là về điểm nhiệt độ này, đối với toàn thân lửa nóng như Hùng Đại mà nói, thì không đạt tới nhiệt độ của một người bình thường. Hùng Đại ngồi dậy, đem áo đơn cởi ra, lại nhẹ nhàng xả xuống áo đơn của Vu Nguyệt Khánh, mới vừa cởi đến cái nút thắt, cổ tay đã bị bàn tay trắng nõn gầy tinh tế dùng sức nắm chặt. “Đau. . . . . . Đau đau. . . . . .” “Ngươi làm gì?” Nét mặt thản nhiên của Vu Nguyệt Khánh dưới ánh trăng giống như ma quỷ mặt xanh răng nhọn, khiến Hùng Đại càng thêm hoảng sợ. “Buông tay, đau quá. . . . . .” “Hừ!” Vu Nguyệt Khánh lạnh lùng bỏ tay Hùng Đại ra, vẻ mặt giận dử, mắt như hàn băng. “Ta xem trên người của ngươi lạnh như thế, nghĩ muốn giúp ngươi sưởi ấm một chút. Hơn nữa mạch tượng người bình ổn, cũng không giống bộ dáng có bệnh hoặc thể hư a. Ta có nghe sư phó nói qua tình huống giống như ngươi vậy, ta ngày mai liền ngao dược cho ngươi uống, không đến một tháng, ngươi liền. . . . . .” “Không cần .” Vu Nguyệt Khánh vô tình ngắt ngang lời Hùng Đại, trở mình một cái tiếp tục ngủ. Hùng Đại đô khởi mặt, thấy Vu Nguyệt Khánh không hề cảm kích, cũng trở mình đưa lưng về phía hắn mà ngủ. Nhưng nửa ngày cũng không ngủ được, trong lòng thật loạn. Hắn lại quay người qua, nhẹ giọng kêu: “Vu Nguyệt Khánh? Đang ngủ?” Vu Nguyệt Khánh lúc này thầm nghĩ ngủnhanh lên, không có đáp lời Hùng Đại. Hùng Đại nghĩ đến Vu Nguyệt Khánh thật sự đang ngủ, liền nhẹ tay nhẹ chân đưa hắn ôm vào trong lòng ngực. Đêm khuya, vốn là có chút hàn khí, nên khi thân thể lạnh như băng của Vu Nguyệt Khánh dựa sát vào mình, khẩu khí vẫn là mất sạch, nhưng Hùng Đại lập tức thích ứng , lại đưa cánh tay hoàn trụ cánh tay hắn, hai chân kẹp lấy chân hắn, hai người không hề có khoảng cách, ngay cả hô hấp của nhau đều có thể cảm nhận được. Vu Nguyệt Khánh thân thể rõ ràng cứng đờ, nhưng Hùng Đại bởi vì yên tâm, liền không có phát hiện. Khuynh khắc, Vu Nguyệt Khánh trên người độc hữu chính là hương thơm xâm nhập vào mũi Hùng Đại: “Thơm quá a. . . . . . Vu Nguyệt Khánh, trên người của ngươi thật là thơm!” Nương theo hương thơm thanh nhã quen thuộc này, Hùng Đại rất nhanh đi vào giấc ngủ. Tiếng hô hấp vững vàng phả vào phía sau cổ Vu Nguyệt Khánh, vốn không có thói quen để người khác gần kề mình thế nhưng Vu Nguyệt Khánh lại không có đẩy Hùng Đại đang bao trụ hắn ra. Đêm, thực tĩnh, tĩnh đến nỗi Vu Nguyệt Khánh có thể nghe rõ tiếng tim đập nhịp nhàng của mình.Hắn mở mắt ra, trong lòng mắng nhiếc: ” Gấu ngốc chết tiệt, tử trâu, đem người khác biến thành loạn thất bát tao, còn mình lại cắm đầu đi ngủ.” Dần dần, từ phía sau truyền đến nhiệt ý khiến chu công sớm đến.Vu Nguyệt Khánh nhắm mắt lại, cứ như vậy mà ngủ. Đầu giờ mẹo (5-7 giờ ), Vu Nguyệt Khánh giống như mọi ngày tỉnh lại. Toàn thân ấm áp, tinh thần so với bình thường cũng khá hơn nhiều. Bản thân luyện chính là Thương Nguyệt Thần Công thuần âm hàn, thân thể sao lại ấm a? Hắn đột nhiên ngồi thẳng dậy, trọng lực trên người làm cho hắn nhớ tới tối hôm qua. “. . . . . .” Trong lòng một mảnh hỗn loạn, có lửa giận cũng có chút gì đấy khác lạ lại hỗn tạp. Hắn quay đầu lại, Hùng Đại hô hấp vững vàng đúng lúc phả trên mặt hắn. Trên chiếc gối, qua từng kẽ hở cũng nhiễm thượng hương vị thản nhiên của Hùng Đại. Luôn luôn đối với việc thân cận người khác cảm thấy chán ghét, Vu Nguyệt Khánh cưnhiên không có phản ứng, chính là dùng một loại ánh mắt thâm toại chăm chú nhìn Hùng Đại khóe miệng giương lên, nửa ngày mới giơ tay, tại gương mặt thô kệch kia chậm rãi sờ soạn. Đột nhiên hắn cả kinh, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, tựa hồ có chút ngoài ý muốn chính mình làm những chuyện như vậy, rất nhanh buông tay. Một lát, Vu Nguyệt Khánh bình tĩnh đem tay cùng chân Hùng Đại từ trên người mình nhẹ nhàng dời xuống. Liếc nhanh qua dung nhan say ngủ của Hùng Đại, ánh mắt Vu Nguyệt Khánh đột nhiên biến đổi, sắc bén nhìn chăm chú hướng ngoài cửa, đứng lên đi nhanh ra mở cửa. Chỉ thấy bốn thân ảnh quỳ gối bên ngoài. “Trạm Lam.” “Hồng Viêm.” “Thanh Y, khấu kiến thánh chủ.” Vu Nguyệt Khánh phất tay áo, cánh cửa phía sau phịch một tiếng đóng lại: “Đi theo ta.” Ba người sửng sốt, nhưng vẫn là nghe lệnh đuổi theo, cùng đi tới phòng Hùng Đại. “Thánh chủ, đây là Tử Tình dùng bồ câu đưa tin.” Thanh Y đưa lên đến một phong thơ, hai mắt Vu Nguyệt Khánh đại khái đảo một vòng thì đứng lên, trên mặt vẫn là không có một tia cảm xúc. “Hồng Viêm, tình hình của Hồng Nguyệt sao rồi?” Hồng Viêm nhếch miệng cười: “Tạơn thánh chủ quan tâm, Hồng Nguyệt đã có thai hai tháng.” Hồng Viêm cùng Hồng Nguyệt vốn là một đôi huynh muội không cùng huyết thống, muội muội một mực tại bên người Vu Nguyệt Khánh làm thị nữ, hai người yêu nhau sau khi trải qua bao khó khăn cách trở mới có được hạnh phúc. “Ân, xem ra chuyện bên này cũng muốn tiến triển nhanh hơn rồi, miễn cho ngươi không được thấy khoảnh khắc đứa bé chào đời kia .” Không khí trong phòng tại những lời này của Vu Nguyệt Khánh dịu đi không ít, ba người trên mặt cũng không còn sự kính sợ cứng ngắc như thế nữa, đặc biệt Hồng Viêm, đáy mắt tràn ngập hạnh phúc, khóe miệng lại nhịn không được giương lên. “Trạm Lam, Hồng Viêm, Thanh Y, ba người các ngươi đi tuyên truyền một chút, nói. . . . . . ‘ Thương Nguyệt Thần Công ’ đang ở trên người của ta. Mặt khác, âm thầm thám thính, nhìn xem có dị động gì không, có tình hình liền trở về báo ta, không được hành động thiếu suy nghĩ.” “Dạ! Thuộc hạ lĩnh mệnh!” Đợi ba người rời đi, Vu Nguyệt Khánh mới thận trọng cầm lấy lá thư, miệng thì thầm không thành tiếng: “Nọc ong là của Hồng Phong phái sao. . . . . . Là dư đảng? Hay là lợi dụng đi?”
|
Chương 18[EXTRACT]Hùng Đại tỉnh lại, không thấy Vu Nguyệt Khánh.
“Công tử, ngài tỉnh!” Vô Minh vừa lúc đưa cơm tới, cười meo meo chào hỏi. “Ngươi sớm a! Đúng rồi, ngươi có thấy vị công tửở cùng với ta hay không?” “Ác? Có nha, khi ta tới thấy hắn đi ra ngoài, hắn nói có một số việc phải làm, có thể sẽ không trở về trước giờ cơm trưa.” Vô Minh vẫn là cười meo meo. “Thật sự? Thật tốt quá!” Hùng Đại chạy nhanh đến trước bàn, ăn như lang thôn hổ yết. Vô Minh cười gian lui ra. Hùng Đại ăn một hơi hết sạch cơm nước, mang theo cái cuốc tùy thân cùng cái bao to xuất môn . Rời nhất tinh cư, đi tới phía dưới sườn núi thái tử, chim hót như nhạc, gió lạnh tựa thuỷ, cao thụ thành rừng, nhìn ra xa là cây cỏ thấp bé. Dược cầm máu cùng dược để trị cảm mạo là nhiều nhất, Hùng Đại cũng không ngại phiền toái, chẳng phân biệt quý tiện (quý hiếm và tràn lan) thế nào, chỉ cần thấy dược thảo là toàn bộ hái hết, đương nhiên, trừ khi cây còn non thì không hái. Hùng Đại vốn là đại phu, nhìn quen các dược thảo không tự giác liền cảm thấy hơn một phần quen thuộc, hắn một đường cúi đầu hái thuốc, lại đem dược hái rồi bỏ vào cái túi to phía sau, dần dần, hắn càng đi càng xa, bất tri bất giác, đã rời xa núi thái tử. Hùng Đại ngẩng đầu, lau mồ hôi. Hô, hái thiệt nhiều dược a, nếu Vu Nguyệt Khánh lại bị thương gì nữa, cũng không lo thiếu dược a! Cười ngẫm nghĩ, vừa nhìn ra chung quanh, Hùng Đại ngây ngẩn cả người. Đây là địa phương nào a? Xong rồi, lạc đường . . . . . . Tuyệt vọng ngồi xuống, ngơ ngác nhìn bốn phía: nên đi đâu đây? Nếu giữa trưa không thể quay về, nhất định sẽ bị Vu Nguyệt Khánh mắng cho. “Ngươi cũng không nhìn xem ngươi là cái thứ gì! Hừ ~!” “Ngươi. . . . . . La cô nương, tuy rằng Ngũ Hồ Bang chúng ta không phải đại bang phái gì, nhưng trên thông quan phủ, dưới quản thuyền vận. Không phải ta khoe khoang, ngay cả Phù Dật Kiếm cũng muốn kính ta ba phần, nếu đắc tội với ta . . . . . . Hanh hanh!” “Hậu đương gia, kỳ thật ta cũng không phải không để mặt mũi cho ngươi, chẳng qua cho dù có triều đình làm chỗ dựa vững chắc thì sao? Bất quá là phù dung sớm nở tối tàn, người chết hoá tro, thoáng qua như mây khói, còn có ai nhớ rõ ngươi!” Thanh âm tức giận trước đó đã trở nên mềm mại êm tai, bách luyện cương cũng thành nhiễu chỉ nhu (ko hiểu, ai hiểu thì giúp ta với>.<) . “Ác? La cô nương là chỉ ‘ Thương Nguyệt Thần Công ’?” “Ha hả, Hậu đương gia chẳng lẽ không muốn sao?” “Muốn thì muốn, chính là cảm thấy không có khả năng!” “Thà rằng tin là có, chứ đừng tin là không. Hậu đương gia, ta chờ tin tức tốt của ngươi !” Tiếp theo, một mảnh lặng im, nhưng lắng nghe thật kỹ, có thể truyền đến một tia thanh âm chứa đựng tình cảm mãnh liệt. “A. . . . . . Hảo, lão tử sẽ đoạt lấy bằng bất cứ giá nào !” Nghe tiếng cước bộ đã đi xa, Hùng Đại mới nhẹ nhàng thở ra, vừa định di chuyển, lại nghe tiếng của nữ nhân vừa rồi: “Hừ, xú nam nhân, dám hôn ta. . . . . . Ta muốn ngươi ngay cả chết cũng không biết nguyên nhân !” Cô gái này chưa đi cùng nam nhân kia? Hùng Đại nghĩ muốn quay đầu lại nhìn, nào biết mới vừa vừa động, chợt nghe phía sau có tiếng nói: “Là ai, đi ra!!” Hùng Đại hoảng sợ, còn không kịp có phản ứng, đã bị một thanh kiếm chỉ vào. “Nguyên lai là ngươi! Hừ! Đầu tiên là ở khách *** đùa giỡn ta, hiện tại lại nghe lén! Xem ra không giết ngươi cũng không được!” Nữ tử mỹ lệ── La Thải Anh trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm. “Ách. . . . . . Cô nương, ta không có đùa giỡn ngươi, vừa rồi ta cũng không phải cố ý nghe lén! Thật sự!!” Hùng Đại nóng nảy, đứng lên vừa lui vừa nói: “Đao kiếm không có mắt, cô nương cẩn thận nha!” “Cẩn thận? Không tồi, ta hôm nay sẽ moi tim của ngươi.” “A!” Hùng Đại sợ tới mức chết khiếp, chỉ thấy lợi kiếm kia vào bổ đầu, Hùng Đại tránh nhanh, cái túi to sau lưng bị chặt đứt, dược thảo theo đó rơi cả xuống đất. Hùng Đại thần tình tái nhợt, co giò bỏ chạy. “Đứng lại, hôm nay sẽ lấy mạng chó của ngươi.” Hùng Đại mắt mở to chỉ lo hướng về phía trước mà chạy, nhưng hắn không có võ công, sao có thể là đối thủ của La Thải Anh a! La Thải Anh vận khinh công một cái liền nhảy tới trước mặt Hùng Đại, Hùng Đại thấy thế lại quay đầu bỏ chạy, La Thải Anh nhìn ra lộ hướng của hắn, tại thời điểm đuổi sát tới liền hướng mũi kiếm, trong nháy mắt, trên người Hùng Đại đã có hơn mười miệng vết thương, sâu cạn không đồng nhất, máu theo đà vận động mà chảy ra càng nhanh hơn. “Hô. . . . . . A. . . . . .” Hùng Đại đã hết đường, hơn nữa đau đớn trên người làm cho hắn không có khí lực tiếp tục chạy. “Ha ha ha, ngươi còn chạy nữa a? Hôm nay ta không chỉ muốn giết ngươi, còn phải đem thịt trên người ngươi từng mảnh róc xuống. Từđầu đến chân, ngươi đừng mong có chỗ nào vẹn toàn.” Hảo cho một nữ nhân âm độc, Hùng Đại cắn răng, nghĩ thầm, dù sao cũng phải chết, không bằng tức chết nàng: “Ngươi này sửu nữ nhân, Thương Nguyệt Thần Công hay Vu Nguyệt Khánh gì đó, ngươi cho là ngươi lấy được sao? Võ công của hắn cao như vậy, nhất định sẽ báo thù cho ta!” Nói thì gì nói, không khỏi khóc ra, đều do mình không có nghe lời Vu Nguyệt Khánh, không nên chạy ra ngoài, hiện tại chỉ sợ sẽ không còn mạng trở về nhìn mặt hắn lần cuối cùng. “Ngươi. . . . . . Hừ!” La Thải Anh bị chọc tức thiếu chút nữa một kiếm giết hắn, tên tiện nam nhân vô dụng này còn dám nói mình xấu? Cũng không nhìn lại xem bộ dạng y chang con gấu của hắn, ghê tởm muốn chết! Nhưng suy đi nghĩ lại, người này có lẽ cũng có chút giá trị lợi dụng: “Cũng đối. . . . . . Ta biết ngươi cùng xú nam nhân kia ở chung một chỗ. Không bằng. . . . . . Ta chặt đứt gân tay , gân chân ngươi, lại cắt đầu lưỡi của ngươi, móc mắt của ngươi, lại dùng ngươi tới đổi Thương Nguyệt Thần Công, ngươi nói hắn có thể hay không vì ngươi tới đổi a?” “Mới không có. . . . . .” “Phải nha, ta cũng hiểu được sẽ không. Suy cho cùng là ngươi cùng hắn không có quan hệ gì, nghe nói ngươi chính là lấy thân phận người hầu mà theo hắn. Ha hả, ai sẽ vì một con chó đến đổi bí kíp có thể khiến trường sinh bất lão?” “Ta mới không phải người hầu của hắn. . . . . . A!” Hùng Đại chạm lên mặt vừa bị cắt qua, lần đầu tiên oán hận một người như thế, hai mắt như chuông đồng hung hăng trừng ả ta. “Ngươi nói thêm một câu nữa, ta liền cắt đầu lưỡi của ngươi, cho ngươi cả đời cũng vô pháp mở miệng !” La Thải Anh độc ác nói, thấy Hùng Đại khép chặt miệng lại mới vừa lòng nở nụ cười: “Ngươi nói, ta trước tiên nên cắt gân tay của ngươi thì hảo? Hay là gân chân của ngươi mới tốt?” Hùng Đại lạnh run, trong lòng kêu loạn, nghe nói con người lúc sắp chết nghĩ ngợi đặc biệt nhiều, nhưng tại sao. . . . . . Tại sao hắn thầm nghĩ tới Vu Nguyệt Khánh? Tại sao. . . . . . Lần trước hắn tới cứu mình, lúc này có phải hay không cũng sẽ tới cứu mình đi? Kiếm quang chợt lóe, Hùng Đại theo bản năng hai mắt nhắm nghiền. “Nguyên lai là La Thải Anh La cô nương của Thúy Ngọc Môn!” “A!” Không nghĩ tới địa phương hẻo lánh như thế còn có người, La Thải Anh nghe thấy người nọ kêu tên cùng môn phái của mình thì thu ngay tay về, kinh ngạc mà quay đầu, chỉ thấy một thanh y tiểu đạo đang đứng cách đó không xa, mà chính mình cư nhiên ngay cả hắn tới lúc nào cũng không biết. “Vô Minh?” Hùng Đại mừng rỡ, chỉ thấy Vô Minh chậm rãi đi tới, La Thải Anh sắc mặt lại càng khó coi. “La cô nương, xin hỏi các ngươi. . . . . .” Vô Minh làm bộ khó hiểu hỏi. “Hừ, ác đồ này, cư nhiên rình trộm, ta muốn giết hắn.” La Thải Anh nghĩ muốn dao sắc chặt đay rối (nhanh chóng gải quyết), tốc tốc giải quyết việc này. Nói xong liền giơ kiếm đánh thẳng. “Chậm đã!” Vô Minh hét lớn một tiếng: “Vũ Đương là chốn thanh tu, huống chi tiểu đạo với vị Hùng công tử này có chút hiểu biết, không bằng chúng ta trước hết nghe Hùng công tử biện giải rõ ràng.” La Thải Anh thấy đã vô lực hồi thiên (xoay chuyển trời đất chắc giống như xoay chuyển tình thế?), hung hăng trừng mắt nhìn Hùng Đại một cái, lập tức nói: “Hừ, hôm nay vì nể mặt mũi đạo trưởng cho hắn một con đường sống, nếu ngươi dám mở miệng thối mà ăn nói lung tung, cũng đừng trách bổn cô nương vô tình!” Nói xong, La Thải Anh rất nhanh rời đi. Hùng Đại nhẹ nhàng thở ra, nghĩ tới cái nhìn uy hiếp mang theo hàn quang cùng lãnh khốc của La Thải Anh trước khi rời đi, không khỏi có chút sợ hãi. “Ngươi không sao chứ?” Vô Minh chạy tới lo lắng hỏi. “Không. . . . . . Ta không sao. . . . . .” Hùng Đại cười cười, vô lực trả lời. “Đừng nghĩ nhiều nữa, hết thảy có Vu Nguyệt Khánh chống đỡ.” Vô Minh nháy mắt, đỡ lấy Hùng Đại chuẩn bị trở về. “Ác!” Hùng Đại ngơ ngác kêu lên, đột nhiên hắn hét to một tiếng: “Dược thảo ta hái bị rớt mất, mau mau, phải tìm lại mới được.”
|
Chương 19[EXTRACT]Hai người một môn (cánh cửa), lập tức bị một cỗ tức giận bao bọc.
Vô Minh buông Hùng Đại, thở dài lui ra. Đóng cửa lại ngăn trở ánh mắt sắc bén ma sát kia. “Hô. . . . . . Hoàn hảo ta cùng hắn không quen, bằng không vì sao chết cũng không biết.” Vô Minh vỗ vỗ ngực, xoa xoa mồ hôi trên trán: “Hùng Đại, ngươi liền tự cầu nhiều phúc đi, nhưng ta không bảo đảm được cho ngươi đâu a!” Hùng Đại cũng biết không khí rất không thích hợp, hắn nhìn thương tích trên người mình đã không có tái đổ máu , liền ngồi vào bên cạnh Vu Nguyệt Khánh nói: “Ngươi xem, đây là dược ta hái về a, sau này có vấn đề gì cũng không cần lo lắng . . . . . .” Phịch một tiếng, Vu Nguyệt Khánh chụp bàn dựng lên, đem toàn bộ dược thảo trong bao quăng xuống đất. “Ngươi làm gì a?” Hùng Đại kinh hô, đối dược thảo so với tánh mạng mình còn trọng yếu hơn, hắn tức giận đứng lên. “Làm gì a? Hừ, ta cũng muốn hỏi ngươi làm cái gì! Ta bảo ngươi ở chỗ này đừng đi ra ngoài, nhưng ngươi giỏi lắm, đem lời của ta thành gió thoảng bên tai? Nhìn xem những vết thương trên người của ngươi, là ai tạo ra?” “Ta. . . . . .” Hùng Đại khí thế lập tức xẹp xuống. Vu Nguyệt Khánh lửa giận bộc phát, đối với việc Hùng Đại chi chi ngô ngô trả lời lại càng oán giận. Hắn một phen kéo Hùng Đại qua, ba một tiếng, y phục trên người Hùng Đại biến thành từng mảnh nhỏ, trên da thịt màu đồng, chỗ miệng vết thương nhìn thấy mà kinh tâm. “Đau. . . . . .” “Ngươi còn biết đau a?” Vu Nguyệt Khánh nắm tay Hùng Đại không ngừng giãy giụa , tay kia thì cầm lấy dược cầm máu rơi vãi ở trên bàn dùng sức nắm chặt, một lúc sau, thảo dược kia biến thành bọt phấn. “Lại đây ngồi.” “Ác!” Hùng Đại ngoan ngoãn ngồi xuống, thuận theo bàn tay lạnh lẽo đang phủ lên vết thương phù lộng. Miệng vết thương nóng bừng không biết là bởi vì dược cầm máu hay là vì nhiệt độ cơ thể của Vu Nguyệt Khánh, dần dần bình tĩnh lại, một cỗ cảm giác thanh lương dễ chịu từ bên ngoài miệng vết thương lan dần vào bên trong. Vu Nguyệt Khánh lại cầm lấy một loại dược thảo khác có khép lại dũ hợp (là kín miệng vết thương ấy), hóa thành phấn bọt, bôi đè lên trên lớp dược cầm máu. “Trong bao quần áo của ta có. . . . . .” Hùng Đại lời còn chưa nói hết, Vu Nguyệt Khánh lấy ra một cuộn băng vải, vì Hùng Đại băng bó kỹ lưỡng. “Nếu ta lại phát hiện ngươi một mình ra ngoài, ta liền cắt gân chân của ngươi.” Hùng Đại chấn động, thân mình run lên. Vu Nguyệt Khánh nhíu mi, ngồi xuống hỏi: “Là ai lộng thương ngươi?” “Này. . . . . . Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi, huống chi. . . . . .” “Nói!” Lời nói Không giận mà uy làm cho Hùng Đại nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi khai ra: “Là cô nương lần trước ở khách ***.” “Vì chuyện lần trước mà muốn giết ngươi? Hẳn là không đơn giản như thế đi? Giấu diếm người của ta bình thường cũng là không có kết cục tốt.” Hùng Đại thấy không thể gạt được hắn, mới một năm một mười nói ra hết: “Ta nghe thấy bọn họ đang nói về Thương Nguyệt Thần Công, rồi nàng mới giết ta !” “Ai cùng ả?” “Ân ~~~ ta nghe thấy nàng kêu người kia là ‘ Hậu đương gia ’.” Sau khi nghe xong sự tình, sắc mặt Vu Nguyệt Khánh vẫn âm trầm mới chuyển biến tốt đẹp lên. Hùng Đại cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn nhanh chóng đem dược thảo trên mặt đất thu lại, đối Vu Nguyệt Khánh nói: “Ngày mai ngươi theo giúp ta đi hái dược đi! Nơi đó còn có thiệt nhiều a, nhiêu đây cũng chế không được mấy viên dược. Ta nghĩ chuẩn bị nhiều một chút, sau này cũng sẽ có ích.” Vu Nguyệt Khánh không trả lời, nhưng Hùng Đại biết hắn đã đáp ứng rồi, cười nói tiếp: “Ta trước đem chúng cất trong phòng của ta, thảo dược vị nặng, ngươi có thể không quen.” “Ngươi sợ ta sao?” Hùng Đại dừng bước, đáp theo trực giác: “Không sợ nha!” “Thật sự?” Vu Nguyệt Khánh khiêu mi. “Ân. . . . . . Chính là lúc ngươi tức giận có chút đáng sợ, bất quá ta biết là do ta làm sai ngươi mới có thể tức giận. Kỳ thật ngươi tính tình rất tốt, chính là không thích nói chuyện, khiến cho người khác nghĩ ngươi thực đáng sợ. Ngươi yên tâm, ta biết, ta sẽ không như bọn họ đâu.” Hùng Đại nghĩ Vu Nguyệt Khánh trong lòng day dứt, cho nên mới hào phóng an ủi. “Kia, sau này cũng sẽ không sợ ta? Vĩnh viễn cũng sẽ không?” Vu Nguyệt Khánh ánh mắt dần dần thâm trầm, đáng tiếc từng tế bào của Hùng Đại căn bản không có chú ý tới, vẫn là tùy tiện cười nói: “Vĩnh viễn cũng sẽ không.” “Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay.” “Ân, ta đây đi trước .” Hùng Đại thận trọng gật gật đầu, ly khai tầm mắt Vu Nguyệt Khánh. Lại nói La Thải Anh, hoang mang rối loạn chạy về Thất Tinh cư. Nàng càng nghĩ ngợi lại càng bất an, càng bất an liền tâm lại càng loạn. Không nên buông tha tên xú nam nhân kia, nếu hắn cho Vu Nguyệt Khánh biết, chẳng phải. . . . . . “Ai? La cô nương, ngươi xảy ra chuyện gì? Sắc mặt không tốt lắm nha!” Phù Dật Kiếm vừa vặn đụng phải La Thải Anh, nhíu mày hỏi. “Ác! Phù đại ca, ta. . . . . . Ta có thể ngủ không ngon đi, đang muốn vào trong nghỉ ngơi.” “Ân, tốt lắm hảo nghỉ ngơi.” Phù Dật Kiếm mặc dù có chỗ hoài nghi, nhưng vẫn bảo trì phong độ quân tử, đợi La Thải Anh vào phòng, lập tức lách mình tới bên cửa sổ, nghiêng tai nghe ngóng. “Sư tỷ!” “Thải anh, ngươi xảy ra chuyện gì?” Ngũ Tú Lâm lo lắng đứng lên. “Ta. . . . . . Vừa rồi ta cùng Hậu Đại Hải nói chuyện bị tiểu tử bên người của Vu Nguyệt Khánh nghe được.” “Cái gì?” Ngũ Tú Lâm rít ra một tiếng: “Ngươi không trừ khử hắn?” “Lúc ta vừa mới chuẩn bị xuống tay bị một tên đạo sĩ của Vũ Đương nhìn thấy! Liền. . . . . . Tính sao a?” “Đừng nóng vội, không bằng đêm nay liền động thủ, ngươi liên hệ Hậu Đại Hải, chúng ta tiên hạ thủ vi cường!” “Ân. . . . . . Lâm, ta sợ!” La Thải Anh đột nhiên nhào vào trong lòng Ngũ Tú Lâm. “Đừng sợ, không có việc gì đâu.” Ngũ Tú Lâm hôn lên trán của người trong lòng trấn an. Khi làm ảnh hưởng đến một chút hoặc phần lớn lợi ích của sự tình, mọi người thường thường đều không để ý kết quả phía trước. Cho dù chỉ có xác xuất thành công cực kỳ thấp cũng muốn ra tay liều mạng. Ngoài cửa sổ, Phù Dật Kiếm khóe miệng câu lên, thi triển khinh công cực cao bay đi .
|