Sau Khi Xuyên Thành Đệ Đệ
|
|
Chương 13[EXTRACT]Edit + Beta: SnailMột đêm điên loan đảo phượng, eo cũng sắp bị vặn gãy. Phượng Thăng Minh uống rượu, bởi vậy đem Trình Dục lật qua lật lại thao mấy lần, phát tiết một phen, liền thiếp đi. Trình Dục cố sức nâng cánh tay mềm yếu lên, gỡ trâm cài tóc trên đầu Phượng Thăng Minh xuống, lúc lấy xuống thấy gương mặt ngủ say thanh thản của người nọ, dáng vẻ hào hoa phong nhã không giảm, hàm răng ngứa đến muốn đâm cây trâm vào cổ hắn. Thế nhưng cuối cùng vẫn không đâm vào. Trình Dục giấu cây trâm đi, đề phòng bất cứ tình huống nào, Phượng Thăng Minh phái người giám thị y cực kỳ nghiêm ngặt, loại đồ vật có thể lợi dụng để mở khóa gì đó, căn bản sẽ không xuất hiện trong phòng này, thậm chí ngay cả đồ sứ, đều sẽ không cho y đến quá gần, vài thứ duy nhất, đều là cố ý nung ra, ném xuống đất dù có rạn cũng không vỡ. Tâm tư Phượng Thăng Minh kín đáo, nếu hắn thật sự muốn giam cầm một người, chỉ sợ cho dù y là Võ Lâm Minh Chủ, cũng có khả năng, hiện tại có thể y không trốn thoát được đi? Huống chi… y vốn tín nhiệm hắn như vậy, căn bản không ngờ được hắn sẽ có tâm tư này, nếu trước đây Phượng Thăng Minh sớm động tâm tư, hơn nữa động tâm đối với y, chỉ sợ y nhất định đã bị tù cấm. Trong hậu huyệt có thứ gì đang chảy, hơn nữa còn chậm rãi chảy ra, Trình Dục cố sức tách tứ chi đang quấn lấy nhau của hai người, đạp Phượng Thăng Minh một cước. Ngẫm lại vẫn chưa hết giận, hơn nữa cái đạp kia liên lụy đến mông y, đau đến mặt y tái nhợt đi, sợ rằng người bị đạp cũng không đau bằng người đạp, nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được đánh một quyền vào mắt Phượng Thăng Minh. Y mới bị thao hồi lâu, tuy rằng còn tỉnh táo, nhưng đã vô cùng mệt, một quyền này cũng chưa dùng tới lực đạo quá lớn, mắt Phượng Thăng Minh thoạt nhìn vẫn như cũ, lông mi dài, hô hấp không chút thay đổi. Trình Dục bỗng nhiên có cảm giác suy sụp. Nói đến y hiện tại cũng chỉ có thể đánh hắn, trừ đánh hắn, còn có thể làm gì? Chờ sau khi khôi phục công lực thậm chí là khôi phục thân phận, y phải chủ trì đại cục võ lâm, cứ như vậy, y phải dùng lý do gì, kéo dài khoảng cách với Phượng Thăng Minh đây? Nhiều năm như vậy, y cùng Phượng Thăng Minh thân như tay chân, nếu điều Phượng Thăng Minh đi quá xa, người trong võ lâm tuyệt không chỉ nghi hoặc hai người bọn họ gây gổ hoặc có kế hoạch khác gì đó. Bọn người đó đầu tiên sẽ nghĩ, Phượng Thăng Minh hầu như chủ trì một nửa sự vụ võ lâm, trong đó liên lụy rất nhiều, nếu như biến thành người khác… võ lâm sẽ biến thiên. Nếu trong võ lâm chỉ có chính phái còn tốt, đáng tiếc còn có rất nhiều môn phái nhỏ, còn có một vài môn phái trung lập, trong lòng những người nắm quyền như bọn họ biết rõ, không thể động được. Phượng Thăng Minh là phụ tá đắc lực của y, y muốn nhắm mắt làm ngơ, muốn bảo trì khoảng cách nhất định với hắn, ngẫm lại rất có đạo lý, nhưng nếu thật sự thực thi, thì khó lại càng khó. Hoặc là dứt khoát tìm một nhiệm vụ, khiến Phượng Thăng Minh ra ngoài mười năm tám năm, hoặc là chính mình tìm một nhiệm vụ, bản thân ra ngoài mười năm tám năm? Sự vụ trọng yếu không hẳn cần xử lý ở Phù Vân sơn trang, y cũng chưa hẳn cần phải thoái vị nhượng hiền… Toàn thân Trình Dục chấn động, chỉ cảm thấy chính mình nghĩ được một phương pháp tốt, đã có thể khiến quan hệ giữa y cùng Phượng Thăng Minh không còn kỳ quái nữa, lại không cần giao phó thác của phụ thân ra nhanh như vậy… Nghĩ thế, bỗng nhiên có hy vọng, tinh thần Trình Dục cũng khá hơn chút ít, chẳng qua thân mình luôn đau đớn thời thời khắc khắc nhắc nhở y, hiện nay tình cảnh của y còn không tốt lên nhanh như vậy. Trình Dục quan sát cầm cố trên cổ tay cùng cổ chân, suy nghĩ nếu dùng cây trâm mở những ổ khóa này, cần phải tốn bao lâu? Y nhất định phải tìm thời điểm Phượng Thăng Minh không ở đây… ngay cả người hầu câm cũng phải che giấu. Nên làm sao đây, cần phải vạch kế hoạch thật tốt.
|
Chương 14[EXTRACT]Edit + Beta: SnailPhượng Thăng Minh mơ một giấc mơ đẹp, rất đẹp rất đẹp, trong mơ chẳng những hắn chiếm được người trong lòng, còn đem người trong lòng ăn sạch, cái gọi là tiêu hồn thực cốt, không ngoài chuyện này. Chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm ra, còn có mấy phần mê man, toàn thân đã không còn bi thương khi uống rượu đêm qua, ngược lại có một loại thần thanh khí sảng nói không ra lời… Sau đó, hắn nhìn thấy Trình Sóc che kín thân thể thành thành thật thật lui trong góc giường. Tâm tình tốt lập tức ngã vào đáy cốc. “Ngươi…” Phượng Thăng Minh mơ hồ nhớ tới chuyện hôm qua, sát khí lập tức cùng áp suất thấp phiêu tán. Hắn sớm nên nhận ra thế nào sẽ là… Trình Sóc… Trình Sóc. Sao hắn lại không phân biệt được chứ?! Trình Dục lẳng lặng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói: “Buông tay đi, hiện tại buông tay còn kịp, miễn cho chân hãm sâu vào bùn, đến lúc đó muốn rút cũng không rút ra được…” Vốn đã thầm giận, lời này càng như châm ngòi nổ, Phượng Thăng Minh thoáng áp lên người bên cạnh, bóp chặt cổ y. Trình Dục khẽ nâng đầu, bị ép ngửa mặt, khàn giọng, nói: “Dù ngươi bóp chết ta, cũng hiểu là ta nói thật.” Phượng Thăng Minh lạnh lùng nói: “Ta nói rồi, nếu ta buông tay với y, thì ngươi phải chết.” “Tốt xấu gì cũng có lời mấy ngày nay, dù sao đều là sống lâu, có thể có vài ngày cũng không tệ, ngươi nói có đúng hay không?” Phượng Thăng Minh buông tay ra, lập tức xuống giường mặc quần áo mang giày, Trình Dục giống như ghét bỏ động tác của hắn quá chậm, sợ hắn không bị mình chọc giận bỏ đi, lại nói: “Hơn nữa, đại ca ta thích nữ tử dịu dàng, ngươi không biết sao?” Động tác của Phượng Thăng Minh ngừng lại một chút. Trình Dục nói: “Ngươi vừa không phải nữ tử, lại không dịu dàng, không bằng sớm hết hy vọng, sớm ngày cưới một cô nương sinh vài đứa nhỏ mập mạp, hai nhà lại kết quan hệ thông gia, chỉ phúc vi hôn, tuy không thể trực tiếp ở bên y, nhưng như vậy cũng vô cùng tốt đẹp…” Phượng Thăng Minh quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm y. Trình Dục lập tức ngậm miệng, không nói tiếp. Phượng Thăng Minh quả nhiên bị y chọc giận, mặc xong quần áo liền xuất môn, lúc qua cửa phát ra tiếng “rầm rầm”, cho dù Trình Dục đã chuẩn bị sẵn sàng cũng không khỏi hoảng sợ. Trình Dục thầm đếm đến hai mươi, xác nhận thật sự trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không trở về, moi cây trâm đã giấu ra. Trước đó vẫn sợ Phượng Thăng Minh tỉnh lại, khiến hy vọng ít ỏi của y tan biến, nay, là thời cơ trời cho. Trình Dục cởi bỏ xiềng xích trên chân, vận nội lực, theo kỳ kinh bát mạch đem nội công tâm pháp độc môn vận chuyển một lần, lại dùng nội lực kéo xích sắt ra… Chất liệu xiềng xích Phượng Thăng Minh lựa chọn đều vô cùng tốt, y chỉ có thể chọc nới lỏng vật này, không để nó chế trụ huyệt đạo của y, nhằm đến lúc đó trình diễn màn kim thiền thoát xác. Sau đó, lại đem cây trâm giấu vào vạt áo, gắn xiềng xích lại lần nữa. Chỉ qua một lúc, người hầu câm gõ cửa, không đợi người bên trong đáp lời, liền đẩy cửa ra tiến vào, một mình gã chuyển một thùng tắm lớn đến, ngoài cửa còn đặt vài thùng nước ấm, chờ gã chuyển thùng tắm xong, lại đem nước ấm đổ vào. Bộ dáng Trình Dục suy yếu, nói: “Ngươi ra ngoài đi…” Người hầu câm khoa tay múa chân hỏi có muốn gã giúp y hay không. Trình Dục nhắm mắt lại, nói: “Ra ngoài.” Người hầu câm nghĩ hôm qua y lại hầu hạ một lần, gặp phải đả kích, vì thế cũng không ép buộc, trực tiếp ra ngoài cài cửa lại. Trình Dục kéo thân thể mềm nhũn vào nước, ở chỗ bên cạnh thùng tắm không có nước tháo dây xích trên tay, xiềng xích trên tay còn khó mở hơn trên chân một ít, mất khá nhiều thời gian. Nước bốc lên hơi nóng khiển cả người Trình Dục đều là mồ hôi, không ngừng lau, mà đồng thời, y cũng không ngừng loay hoay, cởi bỏ dây xích trên tay…
|
Chương 15[EXTRACT]Edit + Beta: SnailLeng keng một tiếng, không biết qua bao lâu, xiềng xích trên tay rốt cục được cởi ra, Trình Dục thở phào nhẹ nhõm, quấn lại dây xích trên tay, dùng phương pháp đặc thù quấn hai vòng, vừa lúc che lại cái khóa, nhìn qua tựa như còn đang khóa. Nhanh chóng tẩy trừ thân thể, chịu đựng chua xót mệt nhọc nằm lại trên giường, đem trâm cài tóc đề vào khe hở giữa ván giường, giả bộ dáng dấp không cẩn thận đánh rơi. Phượng Thăng Minh phát hiện mất trâm cài tóc, đầu tiên nghĩ tới chính là có lẽ thứ này sẽ giúp Trình Sóc chạy trốn. Trở lại phòng ngủ tìm cây trâm kia, Trình Dục đã giả vờ như không có việc gì nằm bên trong cùng đắp chăn ngủ. Phượng Thăng Minh lôi kéo xích sắt, hiển nhiên vẫn khóa trên người y, kỹ xảo mở khóa không phải ai cũng biết, hắn cùng Trình Dục là do số trời run rủi mà học được, tựa hồ hắn quá cẩn thận rồi… Tuy nói như vậy, có điều Phượng Thăng Minh biết, cho dù khả năng chạy trốn của Trình Sóc rất thấp, hắn cũng sẽ không để y chạy, làm hỏng một chút kết quả sẽ là hai nhà Phượng Trình không có huyết mạch, nhưng hắn càng lo lắng Trình Sóc sẽ chạy tới chỗ Trình Dục cáo trạng. Phượng Thăng Minh thu cây trâm vào trong lòng, cũng không phát ra tiếng vang, cứ như vậy rời đi, Trình Dục mở mắt ra, lôi kéo xích sắt, nhẹ nhàng thở ra. … Cách mười lăm còn bốn ngày, chuyện chạy trốn như lửa sém lông mày. Có điều nếu muốn nhanh chạy trốn chút, vẫn là không được, nhất định phải chuẩn bị sung túc, trước tiên bảo đảm tuyệt không sai sót, mỗi ngày ngồi gần cửa sổ, lần mò đại khái địa hình, chờ thời điểm đêm dài người tĩnh, lại chạy ra ngoài thăm dò không đến nửa nén hương. Phượng Thăng Minh không để lại nhiều người lắm, trong sơn trang này, đại bộ phận đều là tâm phúc của hắn, xem ra võ công cũng không yếu, bọn họ áp dụng chế độ gác luân phiên, mỗi phiên có mười lăm người, đến ngày thứ ba, Trình Sóc đã có chút nắm chắc. Nhưng y vẫn phải đợi đến đêm mới có thể động thủ. Đêm đó, Phượng Thăng Minh đến đây, đuôi mày khóe mắt hắn chứa đầy sầu lo, thoạt nhìn tâm tình vô cùng tệ. Áo mũ chỉnh tề, rất có phong thái như cũ, nhưng lại có vài phần buồn bực. “Hôm nay chưa đến mười lăm.” Trình Dục nói, y cũng không muốn trước khi chạy trốn còn làm một trận với Phượng Thăng Minh, huống chi sau khi làm, thể lực y chống đỡ không nổi, lỡ như trốn không thoát thì làm sao đây? Phượng Thăng Minh lạnh lùng liếc y một cái, rốt cục đưa y một chiếc bình nhỏ. Trình Dục không nắm chắc được hắn có ý gì, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được. Chẳng lẽ hắn muốn y uống thuốc độc? Hoặc là, rốt cục hắn hối hận khi giam cầm y ở chỗ này? Trình Dục vì mình nghĩ đường lui chỉ có hai con đường, một là chạy đi, hai là chết, có thể sống y đương nhiên sẽ không chọn đường chết, có điều nếu Phượng Thăng Minh muốn dùng cái này chặt đứt niệm tưởng của chính hắn, nói không chừng, y nên thành toàn cho hắn. Ông trời khiến y trở thành Trình Sóc nhất định có lý do, nếu y uống thuốc độc chết, đó chính là số mệnh an bày, nếu y uống thuốc độc… y sẽ trở về sao? Trình Dục nghĩ tới đây, không đợi Phượng Thăng Minh mất kiên nhẫn, trực tiếp tiếp nhận chiếc bình, mở miệng bình ra rót vào miệng, “Phụt! Khụ…” Một mùi vị kỳ dị từ đầu lưỡi xuyên vào, Trình Dục còn chưa rót được một phần ba đã nhịn không được phun thứ đó ra. “Đây là thứ gì?” Phượng Thăng Minh nói: “Đồ của ta.” Kỳ thật Trình Dục cũng mơ hồ ngửi được mùi đặc thù, đoán ra mấy phần, nhưng vẫn không dám tin, nghe vậy sắc mặt có chút trắng bệch, “Ngươi… Ngươi… Ngươi… đem thứ này cho ta uống?” Phượng Thăng Minh nói: “Ai nói là cho ngươi uống?” Trình Dục tức mà không biết nói sao, lau đi dịch trắng bên môi, nói: “Vậy ngươi đem thứ này… bỏ vào trong bình đưa ta làm gì?” Phượng Thăng Minh nói: “Để ngươi đổ vào nơi đó của ngươi.” Trình Dục cả kinh nói: “Ngươi…” Phượng Thăng Minh nhăn mi nói: “Ta sẽ không chạm vào ngươi nữa.” Trình Dục nhẹ nhàng thở ra, Phượng Thăng Minh lại nói: “Trình Dục mất tích.” Trình Dục giật mình trong lòng. “Nếu y chết, ta sẽ để ngươi chôn cùng.” Trình Dục mím môi, cúi đầu.
|
Chương 16[EXTRACT]Edit + Beta: SnailTrình Dục nhìn ra được, Phượng Thăng Minh rất lo lắng. Hiện tại cách thời gian y đi Tư cốc cũng không quá lâu, chắc Phượng Thăng Minh đã từng đi tìm mình, hoặc là, cho người tìm mình? Càng có thể là theo dõi… Nếu Phượng Thăng Minh cũng khẳng định y mất tích, như vậy chỉ sợ cho dù y trở lại Tư cốc, cũng không tìm thấy thân thể của mình. Trong lòng Trình Dục đau xót, lấy trình độ coi trọng mình của Phượng Thăng Minh, tuyệt đối sẽ đi tìm mỗi ngóc ngách, tuy rằng trước đây y tưởng là tình huynh đệ, mà giờ đã biết là ái tình, hiện tại đã qua lâu như vậy, Phượng Thăng Minh không tìm được y, điều này chứng minh y có khả năng đã chết rất lớn, thậm chí ngay cả thi thể đều bị ác điểu hoặc dã thú ăn mất. Thật sự chuyện xấu gì y cũng chưa từng làm, kết quả lại ngay cả hài cốt cũng không tìm được. Phượng Thăng Minh nhìn chằm chằm y, nói: “Bộ dáng ngươi giống như rất khổ sở.” Trình Dục giễu cợt cười, nói: “Dù sao y là đại ca ta, có phải không?” Phượng Thăng Minh nói: “Cái gọi là thân huynh đệ, chẳng qua là đúng dịp giáng sinh trong cùng bụng mẹ mà thôi.” Trình Dục trào phúng: “Cái gọi là nghĩa huynh đệ, cũng chẳng qua là mượn cớ che lấp dị tâm?” “Ngươi!” Tâm tình hiện tại của Trình Dục rất không tốt, cho dù y biết tâm tình Phượng Thăng Minh cũng không tốt, y muốn tìm một người trò chuyện, tìm người chửi mắng lẫn nhau, như vậy mới phát tiết ra được rầu rỉ cùng ấm ức trong lòng. Vì thế y bám riết không tha mà trào phúng tiếp: “Kỳ thực ta biết ngươi chỉ coi trọng dung mạo của y, ngươi thấy ngoại hình y không tệ, có phải không? Cho nên bộ dáng ta và y giống nhau, liền bị độc thủ của ngươi.” Phượng Thăng Minh cắn răng nói: “Ngươi biết cái gì?” Trình Dục nói: “Cái gì ta cũng không biết, ta chỉ thấy được, một đại hiệp chính phái, thế nhưng vì lợi ích bản thân làm ra việc này, nếu sự tình này lộ ra, chỉ sợ danh tiếng của ngươi mất hết.” “Tùy ngươi nói thế nào.” Phượng Thăng Minh tuyệt không muốn dây dưa với y, chỉ cau mày nói: “Ngươi nhanh đem thứ đó rót vào đi.” Trình Dục nghe vậy càng bực mình trong lòng, tốt xấu gì y cũng là một nam nhân, bây giờ lại muốn y làm chuyện như thế, trong mắt hơi hơi đỏ lên, sắc mặt trầm xuống, “Nếu ta không rót, ngươi đợi sao?” “Ngươi muốn ta tự mình làm?” Vì thế Trình Dục nhăn mi xốc chăn lên, hướng hạ thân chính mình loay hoay mãi, Phượng Thăng Minh tiến lên một bước, tựa hồ muốn kéo chăn ra, Trình Dục lập tức kéo lại, tức giận nói: “Ngươi làm gì?” Phượng Thăng Minh nói: “Làm sao ta biết ngươi không cố ý đổ sạch nó?” Trình Dục nói: “Ta có thể đem nó đổ đi đâu? Đổ chỗ nào ngươi cũng sẽ phát hiện, huống chi thứ này… thứ này cũng không phải đổ là có thể đổ được.” Y nói, càng có chút dáng vẻ tức giận. Phượng Thăng Minh nhìn chăm chú vào y, chỉ cảm thấy thần thái lúc này của Trình Sóc, thế nhưng vô cùng quen thuộc, quen thuộc tựa như Trình Dục… Hắn cùng Trình Dục ở chung sớm chiều, Trình Dục lại là người trong lòng hắn, nhất cử nhất động của người trong lòng, hắn đều vô cùng chú ý… dù sao cũng là huynh đệ ruột sao? Trình Dục là một đại hiệp, một đại hiệp được người bồi dưỡng ra, y có trí tuệ rộng lớn, tính tình ôn hòa, hành vi săn sóc… Nhưng đại hiệp cũng có thời điểm tâm tình không tốt. Thời niên thiếu mỗi khi tâm tình Phượng Thăng Minh không tốt, hắn liền kéo Trình Dục ra đánh một trận, Trình Dục chưa bao giờ cự tuyệt, cho tới bây giờ đều sẽ bên hắn, mà bởi vì tâm tình hắn thường xuyên không tốt, Trình Dục giúp hắn thư giải, này đây cũng là Trình Dục gián tiếp phát tiết, cho nên rất ít khi tâm trạng y ba động quá lớn. Từ lúc chào đời đến nay, tâm tình Trình Dục không tốt nhất là đoạn ngày Trình phụ qua đời kia. Trình phụ thân là Võ Lâm Minh Chủ, trước khi qua đời nắm tay Trình Dục, cúi đầu giao phó hậu sự, tỷ như khiến Trình Dục dốc hết tâm lực, cả đời xử lý Phù Vân sơn trang, tỷ như khiến y nhanh chóng thành gia lập nghiệp con cháu đầy đàn không cần kéo dài, tỷ như khiến y đối xử với địch nhân, quân pháp bất vị thân không cần nương tay… Sau khi nói xong một ít, Trình phụ kéo tay Phượng Thăng Minh, dặn hắn chiếu cố Trình Dục, dặn hắn cũng phải thành gia lập nghiệp sớm một chút… Ngày đó Trình Dục lần đầu tiên tìm Phượng Thăng Minh đánh hồi lâu. Còn buộc hắn cùng y giống như kẻ vô lại ngoài chợ mà mắng nhau hồi lâu. Đại khái mắng linh tinh như “Rau cũng cũng không xào, mà cũng không quét, chỉ biết có ăn”(?). Vừa khiến người cảm thấy phát cáu, lại khiến người cảm thấy buồn cười. Phượng Thăng Minh nghiêm mặt, xốc chăn lên, vẫn như cũ nhìn chằm chằm Trình Dục ẩn nhẫn đem đồ vật đưa vào chỗ kia, mới lui về phía sau vài bước. Hắn muốn đi tìm Trình Dục, nhất định phải tìm được… Cho dù Trình Sóc giống y, nhưng chung quy không phải là y.
|
Chương 17[EXTRACT]Edit + Beta: SnailThời gian chạy trốn liền chọn ngày thứ ba sau khi Phượng Thăng Minh rời đi. Ngày đầu tiên, người hầu câm đã giúp Trình Dục chuẩn bị rất nhiều thứ. Tỷ như một ít thức ăn nước uống. Sau khi Phượng Thăng Minh đi, người hầu câm cũng không hà khắc với Trình Dục, hoặc là nói, dù muốn hà khắc cũng không hà khắc được. Bởi vì Phượng Thăng Minh vắng mặt, Trình Dục liền hùng hổ, làm ra một bộ dáng rất không phân phải trái, mỗi ngày kéo dây chuông làm ầm ĩ người hầu câm, để gã chuẩn bị thức ăn nước uống cho mình, còn có một chút đồ vật nhỏ chơi đùa – bàn cờ, cửu liên hoàn… Người hầu câm muốn coi y như không khí, thế nhưng Trình Dục chỉ cần làm bộ tức giận đến ngực phát đau, nhìn chằm chằm gã nghiến răng nghiến lợi uy hiếp muốn tự sát, muốn cáo trạng hoặc là muốn tuyệt thực, gã liền không thể không làm theo. Chung quy Phượng Thăng Minh muốn dưỡng tốt thân thể y, nếu như tức giận, không thích hợp mang thai, cũng không tốt. Người hầu câm cân nhắc những thứ kia cũng không phải yêu cầu quá phận gì, cũng sẽ không tạo thành hậu quả gì, vì thế làm theo. Trình Dục phát huy trọn vẹn kỹ xảo diễn xuất, đem tình trạng ngày xưa của Trình Sóc học đến vô cùng nhuần nhuyễn, sai bảo người hầu câm đến xoay vòng vòng, làm gã vô cùng mệt mỏi, mà cùng lúc đó, y cũng tích cóp đủ chút thức ăn… Y chọn mang đi một ít thứ không hỏng quá nhanh. Y không kịp tìm ngân lượng trong Phù Vân sơn trang này của Phượng Thăng Minh, bởi vậy, đành phải thu thập đồ vật tại chỗ đủ để về được Phù Vân sơn trang của mình. Nhất là thức ăn, y chỉ cần một ít thức ăn, đủ để y chạy trở về là được. Thân thể của mình, đại khái sẽ không tìm về được. Nếu Phượng Thăng Minh thật sự phát hiện dấu vết để lại, tuyệt đối sẽ không nói mình mất tích. Trước đó y không về được, như vậy hiện tại, vừa vặn y có thể trở về. Dạ hắc phong cao, Trình Dục kéo xích sắt ra, trộm một bộ y phục của Phượng Thăng Minh để thay vào người, lại lợi dụng khe hở lúc nhân mã bên trong đổi phiên gác mà chạy đi. Nếu Trình Dục muốn thoát khỏi một nơi, trên đời này, có lẽ chỉ một mình Phượng Thăng Minh mới có thể ngăn cản y, bởi vì trên đời này, bọn họ là người hiểu nhau nhất. Vì thế Trình Dục thành công chạy thoát. … Bầu trời giang hồ lại thay đổi! Mọi người trong Phù Vân sơn trang, đều nghĩ như vậy. Thời điểm tin tức Trình Dục mất tích vừa truyền về Phù Vân sơn trang, bọn họ đều không thể tin được, lão ma ma hầu hạ qua Trình Dục thậm chí khóc lớn một trận, cáo bệnh trên giường. Thừa lúc liễu bên bờ rụng lá, Trình Dục trở về, Phù Vân sơn trang một mảnh vui mừng. Trình Dục vừa trở về, hầu như liền nhận được mọi người trong trong ngoài ngoài đến nhìn ân cần thăm hỏi. Liên tiếp giằng co gần nửa canh giờ. Đây mới là cảm giác gia đình, gia đình chân chính. Nghĩ đến đây, Trình Dục lại nhớ đến một Phù Vân sơn trang khác. Phù Vân sơn trang kia rất thiếu hơi người, giam người còn tốt, ở lại lâu dài, sẽ không có ai thích. “Trang chủ.” Hạ nhân Phù Vân sơn trang ôm quyền với Trình Dục. “Ừ.” Trình Dục gật đầu. Lúc này y đã đốt sach bộ y phục cố ý rạch nát nhìn không rõ bộ dáng cũ, thay lại y phục của mình, đồng thời còn dịch dung bịt lại hoa huy*t dưới hạ thể. Y là nam nhân, mà đồng thời, bất cứ nhân tố ở phương diện nào khiến y có thể bại lộ “thân phận”, y đều muốn bài trừ. “Lúc trước tin tức trang chủ mất tích truyền ra, Nhị trang chủ đến Tư cốc tìm ngài, vừa khởi hành mấy ngày… Điều này… Có thể báo cho ngài ấy biết một tiếng hay không?” Trình Dục trầm ngâm một chút, thành thật mà nói, y tuyệt không muốn nhanh tìm Phượng Thăng Minh trở về như vậy, cũng tuyệt không muốn nhanh lấy thân phận Trình Dục đối mặt hắn như vậy. Biết hắn thích chính mình, mọi thứ đều cảm thấy là lạ. Trình Dục nhớ trước đây có một cô nương, rất lớn gan, trực tiếp tự mình hướng y cầu thân. Lúc ấy y liền có chút luống cuống tay chân, thiếu chút nữa không xử lý tốt. Chung quy cô nương kia là thích y, y không nói rõ ràng, cô nương không từ bỏ ý định, y nói rõ ràng, lại tổn thương tâm nàng, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, còn không bằng nói rõ ra. Hiện nay biến thành Phượng Thăng Minh, y biết rõ hắn thích mình, nhưng trở về lại không tránh hắn được, cũng không thể trực tiếp cự tuyệt, càng không thể cho hắn thấy chính mình phẫn nộ khi bị hắn làm những chuyện kia, chẳng lẽ phải giả bộ như không có việc gì, hoặc là mình trực tiếp cưới vợ, sớm chặt đứt tâm tư của hắn? “Ta sẽ đích thân viết thư.” Trình Dục nói. Hạ nhân kia ứng tiếng “Dạ”, liền cáo lui. Trình Dục hít sâu một hơi, chuẩn bị giấy và bút mực, thật sự viết một phong thư, để chim ưng được sơn trang huấn luyện đi tìm Phượng Thăng Minh, vài con chim ưng kia đều có thể trực tiếp tìm người, nhanh hơn bồ câu đưa tin một ít, đồng thời, cũng tránh cho bồ câu vừa vào rừng sâu núi thẳm đã bị chim ưng hoặc ác điểu khác ăn mất. “Thăng Minh, hết thảy mạnh khỏe, có thể trở về. Trình Dục.” Sau khi Trình Dục viết phong thư này, rất nhanh liền đưa nó ra ngoài, đồng thời lại soi gương hồi lâu, bảo đảm bản thân thật sự cùng bản thân lúc đầu giống nhau như đúc. Dung mạo Trình Sóc và y rất giống, gần như là giống như đúc, mà điều duy nhất không giống, không sai biệt lắm chính là thần thái. Thoạt nhìn tuyệt không sơ hở. Tâm Trình Dục buông xuống chút, đồng thời lại mơ hồ có chút vui sướng khi người gặp họa nghĩ, chờ hắn phát hiện không tìm được “Trình Sóc”, sẽ nghĩ thế nào?
|