Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ
|
|
Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ
Tác giả:Vân Liễu
Thể loại: Võng du, ôn nhu cường công – khả ái thiện lương thụ, may mắn tiểu thụ, 1×1, HE, ấm áp, công sủng thụ .
Editor: Thanh
Beta: Phong
Nguyên Bảo là một cô nhi, người có tính cách hướng nội, không thích kết giao với bất kỳ ai, bởi vậy cùng với sự cô đơn tĩnh mịch luôn gắn liền với hắn. Hắn muốn thay đổi cuộc sống cô đơn, tĩnh mịch cảu mình, Nguyên Bảo quyết định bước sang thế giới võng du. Viêc tham gia vào trong trò chơi, ngoài ý muốn trở thành một Quỷ Thần Phán Quan, sau đó hắn còn tao ngộ được nhiều sự tình kỳ quái mới mẻ. gặp được rất nhiều người và kết giao cùng với nhiều bằng hữu, lại lần nữa ngoài ý muốn, cho hắn gặp được ái nhân định mệnh trong cuộc đời này. Tiểu Phán Quan Bảo Bảo xinh xắn, hảo khả ái, một mình xông pha võng du, với sự hiểu biết ít đến đáng thương về trò chơi, hắn tung hoành trong thế giới hư ảo của võng du, từng chút, từng chút một thay đổi bản thân mình, từng chút tìm được hạnh phúc khoái hoạt, từng chút làm cho cuộc sống của bản thân sinh biến, muôn màu muôn vẻ…
|
Chương 1: Một trong một triệu: may mắn hay bất hạnh ?[EXTRACT]Nguyên Bảo đứng ở bên ngoài Tân Thủ Thôn, lom lom nhìn bảng thuộc tính của mình mà ngẩn người, cho dù hắn có là lính mới, cũng hiểu được thuộc tính của mình có bao nhiêu là bất thường: Ngoạn gia tính danh : Nguyên Bảo Chủng tộc: ? ? ? Cấp bậc: 0 Nghề nghiệp: ? ? ? Thuộc tính: HP: 100 MP: 100 Thể: 1 Lực: 1 Mẫn: 1 Trí: 9 Ngộ: 9 Mị lực: Ẩn tàng hạnh vận: Ẩn tàng danh vọng: 0 Thiện ác: 0 Này gọi là thuộc tính gì a? Thể, Lực, Mẫn đều chỉ có 1 điểm, phỏng chừng đến ngay cả tiểu đao tân thủ cơ bản nhất hắn cũng không thể dùng được, nói chi đến trang bị cao cấp sau này, hắn như thế nào có thể đánh quái thăng cấp a? Chẳng lẽ hắn chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa thôi sao? Mà cũng không đúng, trong bảng kỹ năng vẫn có một vài kỹ năng, hơn nữa lại là kỹ năng thực đặc biệt, đại khái chắc là có liên quan tới cái chủng tộc “? ? ?” đặc biệt kia. Bình thường, tân thủ vừa mới khởi tạo đều không có kỹ năng gì, bảng nghề nghiệp cũng có thể là “Vô”, sao của hắn vẫn là “? ? ?”; mà trừ bỏ chủng tộc đặc biệt khác với những người khác, hắn cũng không cần phải đợi tới khi đạt đến cấp 10, mới có thể học được một ít kỹ năng sơ cấp. Cho nên, rất có thể đây là đại vận, triệu người có một hay thập chí là tỷ người có một, để hắn lại gặp phải trường hợp này! Kỹ năng: Câu Tự Thuật: Bắt lấy linh hồn đối thủ, thu làm con rối, thay mình chiến đấu trong 5 phút. Khả năng thăng cấp: hiện tại cấp 1, cấp độ cao nhất là cấp 6, mỗi lần thăng cấp thời gian sử dụng con rối tăng thêm 5 phút; Tuyệt Tự Thuật: Kỹ năng công kích, trực tiếp thương tổn đến đối thủ. Khả năng thăng cấp: tùy cấp bậc mà uy lực tăng theo; Phong Tự Thuật: Hạn chế hoạt động của đối thủ trong một phút. Khả năng thăng cấp: Hiện tại cấp 1, cấp độ cao nhất là cấp 10, mỗi lần thăng cấp thời gian khống chế đối thủ tăng thêm 1 phút; Nguyên Bảo nhìn kỹ năng của mình, mặt đầy hắc tuyến, nửa ngày cũng không hiểu được là đang xảy ra chuyện gì. Quên đi, không nghĩ ra thì cứ tạm gác sang một bên, vẫn nên xem thử Hệ thống tặng cho hắn vật phẩm gì đây. Bởi vì khi vừa mới vào trò chơi, mỹ nữ NPC có nói qua, hắn là người chơi may mắn thứ 6666666, cho nên Hệ thống có tặng lễ vật. Mở ra cửa sổ vật phẩm, bên trong trừ bỏ Tân thủ tiểu bao khỏa(một cái gói nhỏ), Tân thủ tiểu đao, còn có một cây bút lông, hơn nữa đầu bút không nhỏ, ngoài ra còn có một đôi khuyên tai. Nguyên Bảo trên mặt hắc tuyến giờ lại có thêm mồ hôi, cây bút lông cùng khuyên tai kia rốt cuộc là cái gì a, vì sao mà hai thứ này thoạt nhìn đã cảm thấy có điểm quỷ dị? Hắn chậm rãi mở xem thuộc tính, kết quả bị dọa đến thiếu chút nữa quăng đi, trên bảng thuộc tính viết: Tên vật phẩm: Tử Kim Chu Sa Phán Quan Bút. Thánh Khí. Công kích +50%. Hắc ám hệ công kích +80%. Chủng tộc bắt buộc trang bị: (không có). Không trọng lượng. Không thể giao dịch cùng bỏ đi. Tên vật phẩm: Thần Chi Bảo Hộ. Thần Khí. May mắn +5. Mị lực +5. Các hệ ma pháp phòng ngự +80%. Mỗi giây hồi 99 huyết. Không trọng lượng. Nhận chủ. Không thể giao dịch cùng bỏ đi. Phán Quan Bút? Nguyên Bảo hắc tuyến suy nghĩ, trong trò chơi có loại vật phẩm này sao? Hắn có phải đã không cẩn thận chọn phải chọn phải chủng tộc cấp cao hay cấp thấp nhất của trò chơi đây? Tuy trò chơi này là tác phẩm giao hòa văn hóa Đông Tây, nhưng Phán Quan Bút này chắc chắn là theo văn hóa phương Đông rồi. Sao lại có cảm giác giống với vũ khí trong tay Diêm Vương Quỷ Phán thường được miêu tả trong các tác phẩm kinh điển? Không thể nào? Sau gáy nhất thời đổ mồ hôi. Còn đôi khuyên tai kia, một cái là hồng bảo thạch, một cái là lam bảo thạch, tạo hình giọt nước trông chẳng bắt mắt chút nào, nhưng công năng lại thật sự cường đại, vô cùng biến thái, mà lại là Thần Khí, có nó, về sau sẽ không cần phải mua quá nhiều dược thủy, có thể tiết kiệm được N tiền a, thật cũng không tồi a. Mà là tối trọng yếu là hai khỏa vật phẩm đặc biệt này đều không có trọng lượng, cực phẩm trang bị a, bằng không hắn cũng sẽ chỉ nhìn xem qua mà thôi. Nếu có thể trang bị, Nguyên Bảo liền đem hay kiện vật phẩm tiếp nhận, sau đó mới hậu tri hậu giác trì độn nhớ tới mấy kỹ năng kia nên dùng như thế nào, quả nhiên là phải phối hợp với vật phẩm đặc biệt —— Phán Quan Bút! Không hổ là đặc thù của ẩn tàng chủng tộc, Nguyên Bảo không biết nên cười hay là nên khóc đây!(Thanh: Gặp mình chắc là đã làm thêm 1 tài khoản tạo 1 con khác để chơi òi, điểm kỹ năng chi mà nó thấp quá chừng. Phong: trùi ui, cái đó mừng còn chưa đủ chứ sao lại đổi,hứ) Chậm chạp đi vào trong thôn, nhìn xunh quanh ngẫu nhiên có nhiều người chơi khác chạy qua, phần lớn là từ trong thôn hướng ra ngoài, như hắn đi hướng ngược lại thật không nhiều lắm. Lúc Nguyên Bảo tiến nhập trò chơi, đã là ngày thứ bảy sau khi 《 Truyền Thuyết 》 chính thức phát hành, mà phiên bản Beta đã được cho ra mắt trước một tháng rưỡi rồi, đại đa số người gian đã tham gia từ lúc trò chơi được ra mắt, mà chờ đến bây giờ mới bắt đầu chơi thì không có nhiều người. Chỉ dựa vào hướng dẫn của trò chơi, cùng với kinh nghiệp chơi game ít đến đáng thương của mình, Nguyên Bảo tổng kết, Tân Thủ Thôn có không ít ẩn tàng nhiệm vụ, hết thẩy đều cần có điều kiện nhất định, cộng thêm vận khí của người chơi mới có thể kích hoạt. Nguyên Bảo tự nhận vận khí của hắn rất khá, hơn nữa khả năng tấn công cùng phòng ngự của hắn đều thấp đến đáng thương, muốn đánh quái vẫn còn phải chờ hắn thăng thêm mất chục điểm khí lực đã rồi nói sau, nếu không bị quái cấp thấp đánh sẽ rất mất mặt. Quy mô của Tân Thủ Thôn cũng không quá lớn, có chút giống với thế ngoại đào viên thường thấy trong những bức tranh sơn thủy mạc, cổ kính, dân phong thuần phác, trong thôn chỉ có một con đường lớn, hai dẫy cửa hàng theo hai hướng nam bắc, những nơi khác đều là tư trạch(nhà ở)của NPC. Tuy rằng chỉ có một con đường lớn, nhưng trong Tân Thủ Thôn lại có đầy đủ từ khách ***, tửu lâu, thiết tượng(thợ rèn), thương ***, dược ***, tài phùng ***(Y phục), chỉ cần là những thứ tân thủ cần, nơi này đếu có. Nguyên Bảo chỉ dùng vài phút đã đi hết các nơi trong thôn, sau đó quyết định đi tìm NPC nói chuyện phiếm, xem có thể gặp được nhiệm vụ ẩn tàng hay không. Có lẽ là do vận khí của hắn so với người bình thường đại hảo, chỉ trong chốc lát liền nhận được vài cái nhiệm vụ, tuy rằng không phải là đại nhiệm vụ gì, nhưng thà có còn hơn không, so với đi dã ngoại đánh quái vẫn tốt hơn nhiều. Vì thế, Nguyên Bảo bắt đầu thực hiện liên hoàn nhiệm vụ trong thôn! Trong khi những người chơi khác vẫn cố gắng đánh quái thăng cấp, thì Nguyên Bảo đồng chí nhà chúng ta lại không ngừng chạy đi chạy lại làm nhiệm vụ, thăng cấp tuy rằng khá chậm, nhưng cũng không phải không có thu hoạch. Mười ngày sau. Ở bên hồ, Nguyên Bảo đem con đại cá chép thứ hai mươi còn đang tươi rói rói giãy đành đạch nhét vào trong giỏ cá, đây là nhiệm vụ mà đại thúc thợ rèn trong thôn yêu cầu, mười con là vật phẩm nhiệm vụ giao cho đại thúc, còn mươi con kia hắn tự có chỗ dùng đến. Đem giỏ cá vừa tha vừa kéo trở về thôn, đến chỗ của thợ rèn đại thúc để trả nhiệm vụ. Chuyện này hắn cũng không có biện pháp, do hắn thân hình tinh tế, khí lực lại ít, chỉ có thể vừa tha vừa kéo cái đống cá đó về.(Thanh: Tân thủ không có túi chứa đồ sao ta? Phong: có chứ, nhưng ít chỗ chứa lắm) “Ô, Nguyên Bảo đã về rồi, làm việc thật nhanh a!” Thợ rèn đại thúc đang ngồi trước cửa uống trà vui vẻ lên tiếng, trên vai đang quàng chiếc khăn mặt. “Đại thúc, đây là mười con cá chép của ngài!” Nguyên Bảo lấy cá ra, bỏ vào mộc bồn(thùng gỗ a)mà đại thúc đã chuẩn bị từ sớm, cả đám cá vui vẻ bơi lội.(Thanh:Mấy con này sống dai thật. Phong: lê lết từ ngoài sông mà vô tới làng vẫn sống, khá quá =))) “Thật vất vả, Nguyên Bảo!” Đại thúc vừa lòng gật đầu, “Nguyên Bảo a, nếu không phải thấy ngươi khí lực quá nhỏ, ta thật muốn đem y bát truyền cho ngươi, đáng tiếc.” Câu nói này đại thúc lần nào nhìn thấy Nguyên Bảo đều lập lại, một ngày có khi đến mấy lần, “Bất quá, xem ngươi làm việc luôn cố gắng, đại thúc sẽ tặng cho ngươi một món lễ vật, cũng xem như là quen biết đã lâu!” A? Lời thoại này chưa từng nói qua nha, Nguyên Bảo trong lòng nói thầm, đôi mắt to ngập nước nhìn về phía thợ rèn đại thúc. Đại thúc lấy từ trong *** ra một cái ngân sắc yêu đái(đai lưng màu bạc), hình thức thực mộc mạc, đưa cho Nguyên Bảo, “Cầm đi!” “Tạ đại thúc!” Nguyên Bảo tiếp nhận, hắn biết thịnh tình không thể chối từ, nếu không nhận sẽ làm đại thúc mất hứng. Nhìn xem thuộc tính của yêu đái, dọa hắn nhảy dựng: Càn Khôn Yêu Đái. Không gian lưu trữ vật phẩm 1500 ô, mỗi ô có thể chứa 100 vật phẩm cùng loại. Không trọng lượng, vật phẩm cố định, không bị đánh rơi. “Đại thúc, thứ này… thứ này, rất quý giá!” Nguyên Bảo thực cảm động, khuôn mặt nhỏ nhắn liền hồng hết cả. “Đừng khách khí, cầm đi, là ta cố ý làm cho ngươi, ai kêu ngươi một chút thể lực của không có! Ai, nếu không ngươi không thể kế thừa y bát của ta…” Đại thúc lại một lần nữa cảm thán. Nguyên Bảo thấy thế, vội tạ ơn đại thúc rồi chạy mất tăm, không muốn tiếp tục nghe đại thúc cảm thán. Đi ngang qua tài phụng ***, Nguyên Bảo tặng cho tài phụng đại nương hai con cá, bởi vì đại nương luôn thực chiếu cố hắn, đã tặng không cho hắn vài bộ bạch trang của tân thủ, còn nói chờ đến lúc hắn rời khỏi Tân Thủ Thôn sẽ tặng cho hắn một bộ tân thủ trang đặc biệt. “Nguyên Bảo, từ từ!” Đại nương vội gọi lại Nguyên Bảo, từ dưới quầy xuất ra một bộ đạm lam sắc cổn vân biên tân thủ “Bạch bản” trang.”Cầm lấy, này là lần trước đã nói sẽ làm cho ngươi!” “A?” Nguyên Bảo kinh ngạc, không phải đã nói là chờ khi nào hắn phải rời đi sao? Chẳng lẽ? Không đúng nha, hắn còn chưa quyết định sẽ đi mà. Bất quá, vẫn nên nhận lấy, “Cám ơn đại nương!” Nguyên Bảo muốn trả tiền cho nàng, liền bị đại nương cự tuyệt, chỉ chỉ mấy con cá nói là hoàn lễ. Không có biện pháp, Nguyên Bảo đành phải cảm ơn rồi nói lời từ biệt. Hắn tới nhà thợ mộc đại thúc, cũng như lần trước đưa ra hai con cá, thợ mộc đại thúc cũng tặng lại cho hắn tiểu lễ vật : hai đoạn gỗ bất đồng tính chất, dài khoảng một thước, một đầu được bao bọc tinh tế, hoa văn rất kỳ quái, ít nhất là Nguyên Bảo chưa từng thấy qua, không biết là dùng dùng cái gì. Sau đó tới nhà thợ săn đại thúc, đại thúc lại tặng hắn một thanh tiểu đao lột da, hình tam giác(ta cũng ko tưởng tượng ra được đao gì mà kỳ thế), phi thường sắc bén, lột da tốc độ +35%. Nguyên Bảo lần nữa trì độn, rốt cục cảm thấy có một chút quỷ dị, tại sao những người này hôm nay đều hết thảy cùng nhau tặng đồ cho hắn chứ? Trong lòng mang theo nghi vấn, Nguyên Bảo cuối cùng đi tới dược ***, hắn đã từ đây học được thải dược thuật(thuật hái thuốc), biện dược thuật(nhận biết thảo dược). Trong dược ***, lão dược sư tiên phong đạo cốt đang ngồi trên ghế trúc, vuốt ve chòm râu, trên mặt mỉm cười. Nhìn thấy Nguyên Bảo, nói: “Hài tử, lão hủ chờ ngươi đã lâu rồi!” Quả nhiên. Nguyên Bảo đưa tặng cá, nhất thời không biết nên nói cái gì. “Hài tử, ngươi đã học xong biện dược, thải dược thuật, lão hủ thấy ngươi ngộ tính cực cao, rất có thiên phú, không biết ngươi có nguyện ý theo ta học y, gia nhập môn hạ của ta?” Lão nhân hỏi. Đồng thời, bên tai Nguyên Bảo truyền đến thanh âm của Hệ Thống: Thần Y Tái Hoa Đà muốn thu nhận người chơi Nguyên Bảo làm đồ đệ, người chơi Nguyên Bảo có đồng ý trở thành đệ tử thứ mười một của Tái Hoa Đà không? Đồng ý/ Không đồng ý Cái này —— Nguyên Bảo nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp, lâm vào nghi nan. Một lúc lâu sau: “Nếu ta làm Dược sư, về sau còn có thể chuyển nghề nghiệp khác không?” “Đương nhiên có thể!” Lão nhân đáp, “Lão hủ sư môn không giống như các môn phái khác, bình thường các Dược sư sau khi nhận nghề nghiệp chỉ có thể là Dược sư, nhưng đệ tử trong môn hạ của ta có thể nhận thêm nghề nghiệp khác!” “Vậy nếu ngài không chê cười, ta liền nhận lời làm đệ tử của ngài!” Nguyên Bảo yên tâm, cười nói, cũng cung kính hướng lão nhân thi lễ, “Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy!” “Hảo hảo!” Lão nhân vui mừng lại khuây khoả cười, tự tay nâng Nguyên Bảo dậy, “Hài tử, vi sư liền truyền y thuật cho ngươi.” Lão nhân từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách, lại từ sau quầy xuất ra một bộ chế dược, một bộ dụng cụ hái thuốc đưa cho Nguyên Bảo. “Tạ sư phụ!” Nguyên Bảo tiếp nhận, tinh tế đánh giá, đồng thời bên tai nghe được hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Nguyên Bảo trở thành đệ tử thứ mười một của Thần Y Tái Hoa Đà, học được Chế dược thuật, Đề thuần thuật(thuật tinh chế, tinh luyện), Luyện đan thuật, bởi vì được thần y thừa nhận, cho nên cấp bậc Dược sư của người chơi Nguyên Bảo trưc tiếp thăng trung cấp Dược sư, đặc biệt thưởng: Danh vọng 1000, Kim tệ 50. Người chơi Nguyên Bảo được sư môn tặng cho Tử kim dược cụ một bộ, Lục la dược lâu một cái(giỏ đựng thuốc), Bách thảo dược sừ một cái(cuốc đất), kỹ năng thư một quyển. Bởi vì người chơi đã thành công hoàn thành tám mươi mốt nhiệm vụ liên hoàn của Tân Thủ Thôn, đạt đủ điều kiện cho nhiệm vụ tiếp theo, cho nên thỉnh người chơi Nguyên Bảo lập tức đến nhà thôn trưởng để nhận nhiệm vụ, lĩnh thưởng! Nguyên Bảo nghe xong trên mặt đầy hắc tuyến, nguyên lại hắn bất tri bất giác đã chạy hết 81 cái nhiệm vụ cho tân thủ, còn được phần thưởng đặc biệt, ngẫm lại cũng không tồi. “Hài tử, trong này là y đạo vi sư đã nghiên cứu cả đời, bây giờ truyền lại cho ngươi, hy vọng ngươi hảo hảo tự học tập. Y thuật vô nhai, y cảnh khôn cùng, hy vọng ngươi sau này có thể tuân thủ y đạo nghiêm ngặt, vì dân tạo phúc. Ngươi ngộ tính cực cao, tuệ căn thâm chủng, tương lai thành tựu chắc chắn bất phàm, hài tử, tự giải quyết cho tốt!” Lão nhân thân thiết nói. “Tạ sư phụ dạy bảo!” Nguyên Bảo lại bái. “Hài tử, ngươi còn có việc thì cứ đi trước, khi nào rảnh rỗi trở về thăm vi sư cũng được. Đi đi!” Lão nhân ôn nhu vỗ vỗ vai Nguyên Bảo. “Thị, sư phụ! Như vậy, ta đi trước, ta nhất định sẽ trở lại thăm ngài, bảo trọng, sư phụ!” Nguyên Bảo nói lời từ biệt sư phụ, hướng nhà thôn trưởng mà đi. Trên đường đi, hắn lấy ra kỹ năng thư được sư phụ tặng, mở tra xem thử, kết quả hệ thống lập tức thông báo hắn đọc được y điển 《 Dược Vương Kinh 》. Sau đó, cuốn sách liền biến mất, biến thành tri thức hiển hiện trong đầu hắn. Nguyên Bảo trảo trảo tóc, cảm giác mình thật sự có điểm giống lão trung y, không biết khi đụng vào thực tế sẽ như thế nào. Lại nhìn xem mấy thứ dược cụ này, tất cả đều có thuộc tính là Thiên khí, hơn nữa là chuyên dùng cho Nguyên Bảo, trên mỗi loại dụng cụ đều có tên của hắn, xem ra người khác không thể nào dùng được, cho dù có bị thâu(cướp, đánh cắp), thì người khác cũng không thể sử dụng. Nhìn mấy món bảo bối này hắn thật muốn lập tức thử xem, đặc biệt kia là cái dược lâu cùng dược sừ(giỏ thuốc, và cuốc đất), thoạt nhìn phi thường tốt dùng. Trong nháy mắt, đã tới nhà thôn trưởng rồi. P/S: Cho ta chút com com cảm tưởng nhá.
|
Chương 2: Phong hàm “thiện nhân” kỳ quái[EXTRACT]“Ngươi rốt cục đã đến, Nguyên Bảo!” Câu nói đầu tiên của thôn trưởng cùng Tái Hoa Đà cảm giác thật giống nhau. “Thôn trưởng người vẫn khỏe chứ, ta nghe nói ngài đang tìm ta!” Nguyên Bảo vừa nói, vừa đem hai con cá cuối cùng tặng cho thôn trưởng. “Đúng vậy, bởi vì ngươi đã đạt đủ điều kiện để rời khỏi Tân Thủ Thôn, cho nên phải cho ngươi ra ngoài ngoạn một phen, tuy rằng tất cả mọi người đều không muốn, nhưng cũng không có biện pháp!” Thôn trường cảm thán.”Cho nên trước khi ngươi rời đi, chúng ta đều tặng cho ngươi lễ vật, xem như vì sự vất vả của ngươi với thôn này mấy ngày nay mà báo đáp! Ngươi là người tâm địa thiện lương, ôn nhu hảo hài tử, cho nên, hãy nhận lời chúc phúc của chúng ta đi!” Thôn trường đưa qua một cái hạng liên(vòng cổ)rất khác biệt lại tinh xảo, Nguyên Bảo tiếp nhận chợt nghe thấy Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Nguyên Bảo thành công hoàn thành 81 nhiệm vụ liên hoàn, đặc biệt thưởng cho người chơi Nguyên Bảo vật phẩm không đẳng cấp, chuyên dụng trang bị “Toàn thể thôn dân chúc phúc”, Mị lực +5, May mắn +5, Độ hảo cảm NPC tăng lên 10%, Tất cả NPC cửa hàng chiết khấu 10%, vật phẩm cố định, không thể tháo bỏ.(Chỗ này có chém tí, thỉnh cao nhân hỗ trợ) Bởi vì người chơi Nguyên Bảo tâm địa lương thiện, nhiệt tâm vi dân(hết lòng vì dân chúng), đặc biệt thưởng cho Danh vọng 2000, Thiện ác 200, Uy vọng 3, Kim tệ 100. Ngô oa —— Nguyên Bảo ở trong lòng sợ hãi than, không nghĩ tới phần thưởng lại đặc biệt như vậy, có được cái hạng liên này, hắn sẽ có thể tiết kiệm không ít tiền; hơn nữa còn cho cả Kim tệ.”Cám ơn thôn trưởng!” Lễ phép vẫn là nên có. Bất quá, “Uy vọng” này là cái gì? Rõ ràng trong bảng thuộc tính không có cái này đi? Hắn lặng lẽ nhìn bảng hệ thống của mình một chút, quả nhiên ở kế bên điểm Thiện ác đã có thêm ba chữ “Uy vọng 3″! Quên đi, tạm thời mặc kệ! “Không có gì, thời gian cũng không còn sớm, vẫn nên trở về chuẩn bị hành lý, xuất thôn du ngoạn! Khi nào rảnh thì về đây thăm mấy bộ xương già chúng ta là được, đi đi!” Thôn trưởng nhẹ nhàng khoát tay. “Nhất định!” Nguyên Bảo gật đầu, nói lời từ biệt thôn trường. Biết việc mình phải đi là đã định, Nguyên Bảo liền thuận đường đi gặp điếu ngư(câu cá)đại thúc, tạp hóa *** đại thúc, quả viên(vườn trái cây)đại thúc, dưỡng thực tràng đại nương, cơ hồ đi khắp mọi nơi trong thôn, mới trở lại ngôi nhà gỗ nhỏ của mình. Căn nhà gỗ này mặc dù đơn sơ, nhưng là chính tay hắn dựng nên sau khi được thợ mộc đại thúc chỉ dẫn, cũng là một phần thành quả lao động của mình, một nơi để tạm thời sống qua ngày. Trong nhà rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một bộ tọa ỷ, cũng là do hắn tự làm, đều không có gì khả mang đi. Chỉ là, dù sao đã ở trong này nhiều ngày, vẫn có chút không muốn rời xa. Lúc này, ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng kêu của chim chóc. Nguyên Bảo theo thói quen, từ trong hũ gạo lấy ra một ít gạo, bước tới tiểu viện, mỗi ngày vào đúng giờ này hắn đều có bày chim nhỏ đến đây kiếm ăn. Nhìn chúng vừa ăn vừa nhảy múa sinh động, có hai con còn nhảy lên tay hắn, Nguyên Bảo nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, ta phải đi rồi, về sau sẽ không thể cho các ngươi ăn, hôm nay ăn nhiều một chút đi!” Đồng thời, bên tai lại vang lên tiếng thông báo của hệ thống, nói hắn tâm địa lương thiện, yêu quý động vật, thưởng cho Danh vọng 200, Thiện ác 10, Kim tệ 5. Hắn mỗi ngày uy điểu, uy tiểu động vật, đều đã nhận được một đống điểm Danh vọng, Thiện ác, nếu tính luôn vừa rồi thôn trường thưởng cho, thì hiện tại điểm Thiện ác của hắn đã được 460, Danh vọng lại nhiều. Mấy ngày này, hắn ngoại trừ ngẫu nhiên logout giải quyết vấn đề sinh lý, vẫn ngâm mình ở trên mạng, cũng không vào diễn đàn xem thử, cho nên cũng không biết điểm Thiện ác rốt cục có lợi ích gì, chỉ đơn thuần để phân chia người tốt, người xấu, hoặc là để giữ cho không bị hồng danh(Phong: bị ghi vào sổ đỏ ấy mà, bị giang hồ truy đuổi nhá, em nào PK nhiều quá mới bị dính chưởng, hơ hơ)? Hắn không rõ ràng lắm, nên cũng tạm thời không thèm để ý ! Cho bọn chim chóc ăn xong, Nguyên Bảo trở về phòng đơn giản thu thập một chút, sau đó đi ra khóa cửa. Lúc này, ngoài ý muốn nghe Hệ thống thông báo: Bởi vì người chơi Nguyên Bảo ở Tân Thủ Thôn tạo được chỗ ở cho bản thân, cho nên được hưởng quyền trở về Tân Thủ Thôn vô điều kiện, Truyền Tống Trận trong thôn, người chơi Nguyên Bảo cũng có thể tự do sử dụng. Vì cảm tạ người chơi Nguyên Bảo đối trong thôn kiến thiết cống hiến, đặc biệt thưởng cho Danh vọng 500, Thiện ác 100. Lại, bởi vì người chơi Nguyên Bảo điểm Thiện ác đã đạt tới cấp bậc Thiện Nhân, đặc biệt thưởng cho Danh vọng 3000, Kim tệ 200, bởi vì là đệ nhất Thiện Nhân trong hệ thống, cho nên được hưởng quyền ưu tiên mua hai bất động sản ở bất kỳ thành trì nào cùng được chiết khấu ưu đãi. (Điểm Thiện ác vượt qua 500, sẽ được thăng làm Thiện Nhân, quái vật sẽ không chủ động công kích, ác ý PK sẽ bị biến hồng danh, nhưng lúc này Nguyên Bảo lại không biết.) Vậy cũng được? Mà Thiện Nhân là cái gì vậy? Nguyên Bảo líu lưỡi, thầm nghĩ kỳ quái, bất quá, vậy cũng tốt, hắn về sau có thể tự do thoải mái trở về, nghe nói người chơi bình thường chỉ khi nhận được nhiệm vụ đặc biệt mới có thể quay trở lại Tân Thủ Thôn, nếu như không vào được, đó là do vì phòng ngừa cao thủ có ý định mang người chơi mới thăng cấp, cũng vì bảo hộ sự yên ổn cùng trật tự ở Tân Thủ Thôn. Tóm lại, hết thảy đều là mục đích tốt đẹp. Đứng ở thôn khẩu(cửa thôn), Nguyên Bảo xem lại bảng thuộc tính của mình. Hắn không dùng Truyền Tống Trận, bởi vì hắn muốn vừa đi vừa đánh quái thăng cấp, ai bảo kỹ năng của hắn lại thấp đến đáng thương chứ, mấy ngày này hắn cơ hồ chưa từng biết đến thế nào là đánh quái. Danh tính người chơi: Nguyên Bảo Chủng tộc: ? ? ? Cấp bậc: 12 Nghề nghiệp: ? ? ? Phó chức: Dược sư (Trung cấp) Thuộc tính: HP: 600 MP: 600 Thể: 2 Lực: 2 Mẫn: 1 Trí: 9 Ngộ: 9 Mị lực: Ẩn tàng hạnh vận: Ẩn tàng danh vọng: 12900 Thiện ác: 560 (Thiện Nhân) Uy vọng: 3 Kỹ năng chủng tộc: Câu tự thuật cấp 1; Tuyệt tự thuật cấp 1; Phong tự thuật cấp 1 Kỹ năng nghề nghiệp: Chế dược thuật trung cấp 0%; Chiết xuất thuật trung cấp 0%; Luyện đan thuật trung cấp 0% Hái dược thuật sơ cấp 78%; Biện dược thuật sơ cấp 89%; Kỹ năng cuộc sống: Chung cực thu thập thuật trung cấp 34%; Chung cực giám định thuật sơ cấp 87%; Điếu ngư thuật sơ cấp 90%; Nấu nướng thuật trung cấp 95%; Kiến tạo thuật sơ cấp 76%; Đốn củi thuật sơ cấp 70%; Gieo trồng thuật sơ cấp 45%; Nuôi dưỡng thuật sơ cấp 67%; Lấy quặng thuật sơ cấp 90%; Nhìn bảng thuộc tính của mình chỉ có một đống kỹ năng cuộc sống, Nguyên Bảo cảm thán, không thể tưởng được ở trong thôn ngây người mấy ngày, hắn thế lại học xong nhiều kỹ năng đến vậy. Tục ngữ nói, nhất nghệ tinh, nhất thân vinh, hắn mặc dù không có như vậy khoa trương, nhưng biết nhiều kỹ năng cũng không có gì không tốt. Chỉ là, chăm làm nhiệm vụ, học kỹ năng, lại không nhanh tăng cấp, bởi vì khi làm nhiệm vụ không được thưởng điểm kinh nghiệm nhiều, phải mất hơn một tuần, hắn mới lên được cấp 12. Hiện tại trên bảng cao thủ của 《 Truyền Thuyết 》 đã có người đạt cấp 70! Kỳ thật, trong trò chơi này, việc thăng cấp vẫn tương đối khó khăn, nhất là từ sau khi chuyển qua cấp 50, mỗi lần thăng cấp đều phi thường khó khăn. 30 cấp đầu tiên còn tương đối dễ dàng, cho nên hiện tại đại bộ phận người chơi đều tập trung ở khoảng cấp 40-55; giống như Nguyên Bảo, mười ngày mới lên tới cấp 12 là siêu cấp thái điểu(gà ^ ^)hiếm thấy, cho dù là người mới vừa tham gia trò chơi không bao lâu, cũng chỉ mất khoảng nửa ngày để thăng đến cấp 10 rời khỏi thôn nhận chức nghiệp. Bất quá, đồng chí Nguyên Bảo cũng không thèm để ý, hắn cứ như trước vui chơi nhàn nhã.(Em là gà siêu cấp) Sau khi trải qua một phen thử nghiệm, Nguyên Bảo có chút buồn bực phát hiện ra, từ sau khi bảng Thiện Ác xuất hiện danh hiệu “Thiện Nhân”, quái vật đều không chủ động công kích hắn, hắn nếu muốn đánh quái, phải chủ động khiêu khích mới được! Nguyên Bảo không rõ, chẳng lẽ phong hào “Thiện Nhân” là để dùng như vậy sao? Mà sau hơn một ngày đánh quái, Nguyên Bảo tổng kết được hai điểm: Đầu tiên là điều kiện khiêu khích quái! Bởi vì quái được chia làm vô hại hoàng danh quái, chủ động công kích hồng danh quái, cùng hôi danh quái(quái vật tên màu tro, xám), bởi vì “Thiện Nhân” có ảnh hưởng tới việc hắn chủ động khiêu khích quái nên chỉ có thể khiêu khích hồng danh quái cùng hôi danh quái, nếu công kích hoàng danh quái, sẽ bị khấu trừ điểm Thiện ác, một lần khấu trừ 1 điểm. (Nguyên Bảo lúc này còn không biết, nếu đổi lại người khác, mỗi lần sẽ bị khấu trừ 5 điểm, hắn bị trừ ít là do danh hàm “Thiện Nhân”) Tiếp theo, chính là mấy kỹ năng chủng tộc kia thật rất tốt dùng! Tuy rằng lực lượng của hắn nhỏ, lực công kích không mạnh, nhưng một khi đã bị hắn trói buộc được, quái hung hăng tới đây cũng bị biến thành tử quái; huống chi còn có thể bắt quái làm thành con rối thay hắn chiến đấu, làm cho bọn quái vật tự giết lẫn nhau, điểm kinh nghiệm thu được hết thảy đều là của hắn, cấp bậc liền dần dần tăng lên thật nhanh; sau đó, hắn đều vượt cấp đánh quái, kỹ năng chủng tộc đều tăng lên cấp 2, chiến lực càng mạnh! Vì thế dọc theo đường đi, gặp quái đánh quái, gặp dược thảo hái thuốc, thuận tiện luyện nữa tập một chút kỹ năng dược sư, thu thập thuật, nấu nướng thuật, lấy quặng thuật, cuộc sống thật dễ dàng, mà việc làm giàu cũng thuận tiện theo. Sau đó phi thường ngoài ý muốn, Nguyên Bảo chỉ dùng không đến một tuần đã đạt đến cấp 50, phải đi làm nhiệm vụ thăng cấp, nếu không không có biện pháp tiếp tục thăng cấp, cho dù ăn vô số kinh nghiệm cũng không thể thăng cấp được. Vậy nên, người mới Nguyên Bảo lần đầu tiên vào thành!
|
Chương 3: Bảo bảo (cục cưng) vào thành pk[EXTRACT]Thái Thản Thành, là hệ thống gồm mấy tòa đại thành, phi thường phồn hoa, người chơi cũng rất đông. Nguyên Bảo từ sau khi vào thành, cứ cảm giác như nhìn không đủ, hắn chỉ có hai con mắt cơ hồ là không đủ dùng. Bên đường cửa hàng san sát, đương nhiên cấp bậc so với các gian hàng ở Tân Thủ Thôn đều tốt hơn rất nhiều, vào vào ra ra liên tục rất nhiều người; hai bên phố cũng không thiếu các sạp hàng do người chơi tự dựng lên, vật phẩm rực rỡ muôn màu, những thứ kỳ quái gì cũng có. Vòng vo một hồi lâu, Nguyên Bảo chọn một tạp hóa *** của Hệ thống bước vào, hắn tính toán thanh lý một chút vật phẩm rác trong yêu đái. Nói đến đây, liền không thể không nói một chút đến khả năng làm rớt đồ của hắn. Đại khái là do điểm Mị lực cùng May mắn của hắn đều rất cao, cho nên mỗi lần đánh quái xong, đều xuất ra một đống vật phẩm, ngay cả một con Dã Kê cấp 5 cũng có thể xuất ra một bộ Lục trang cùng 2 Kim tệ, đại khái là luôn có thể khiến Dã Kê xuất ra vật phẩm có giá trị cao nhất. Từ đó suy ra, mấy ngày nay đánh quái được rất nhiều trang bị cùng Ngân tệ. May mắn là thợ rèn đại thúc ở Tân Thủ Thôn đã tặng cho hắn một cái Càn Khôn Yêu Đái, bằng không hắn muốn nhặt cũng không có chỗ chứa. Cùng *** trưởng đại thúc một phen cò kè mặc cả, sau đó đống vật phẩm rác kia tổng cộng bán được hai ngàn tám trăm Ngân tệ, cũng coi như mấy thứ đó có chỗ đáng giá. Ra khỏi cửa hàng, Nguyên Bảo liền hướng tới chỗ Vệ binh thủ thành môn, hỏi vị trí Trung tâm chuyển chức để đi. Trung tâm chuyển chức được xây dựng theo phong cách kiến trúc Tây Âu, thoạt nhìn thực to lớn, khí thế bất phàm! Nguyên Bảo thưởng thức trong chốc lát, mới đi vào tiền sảnh. Trong đại sảnh rộng tới mấy ngàn thước vuông, người tuy không nhiều, nhưng cửa sổ lại đặc biệt nhiều. Trong lúc nhất thời, Nguyên Bảo có chút mờ mịt, không biết nên tìm cửa sổ nào để tiếp nhận nhiệm vụ. Ngắm một vòng khắp cái ngõ ngách mới phát hiện có cửa sổ trợ giúp, vì thế vội đi qua đó hỏi thăm một chút. Tiếp đãi hắn là một tiểu thư NPC tươi cười, “Nhĩ hảo, xin hỏi ta có thể hỗ trợ được gì?” Thái độ rất là thân thiết. “Nhĩ hảo, ta muốn làm nhiệm vụ chuyển cấp 50, nhưng tình huống của ta có chút đặc thù, cho nên muốn hỏi ta nên đi cửa sổ nào?” Nguyên Bảo trực tiếp hỏi. “Là vậy a, có thể cho ta xem qua bảng thuộc tính của ngươi không?” NPC tiểu thư nói. “Không thành vấn đề!” Nguyên Bảo mở ra bảng hệ thống cá nhân, cấp NPC tiểu thư xem qua. “Ân, tình huống của ngươi tương đối đặc biệt.” NPC tiểu thư gật đầu nói, “Bất quá ngươi có thể có hai sự lựa chọn, một là đến cửa sổ bên kia thực hiện nhiệm vụ chuyển chức của dược sư, người cũng có thể đến cửa sổ trong cùng bên phải để giải ẩn tàng nhiệm vụ của chủng tộc!” Tiểu thư cười cười, “Có thể chọn làm một nhiệm vụ, cũng có thể làm cả hai đều được!” “Ta hiểu rồi, cám ơn ngươi!” Nguyên Bảo đối nàng cười cười, sau đó hướng cửa sổ nhiệm vụ dược sư đi tới, đương nhiên, nhiệm vụ ẩn tàng hắn cũng muốn thử xem. Ra khỏi Trung tâm chuyển chức, trời đã muốn chuyển sang chạng vạng, người chơi trở về thành ngày càng nhiều hơn, bởi vì phải bổ sung bão thực độ(trong trò chơi này, người chơi cũng phải ăn uống như đời thực), cũng để nghỉ ngơi. Ban đêm ánh sáng không tốt lắm, đại bộ phận người chơi sẽ không đi đánh quái thăng cấp vào ban đêm, trừ bỏ những người đặc biệt, hoặc là cuồng thăng cấp mới đi làm chuyện như vậy. Nguyên Bảo cũng tìm một khách *** bình thường để nghỉ ngơi, dự định ngày hôm sau sẽ đi làm nhiệm vụ. Trong khách *** có một tầng đại sảnh lớn cũng chính là Thiện đường, có không ít người chơi đang dùng cơm. Nguyên Bảo chọn một chỗ ngồi dựa vào cửa sổ, gọi hai món rau cùng một vài món chính, vừa chờ vừa hướng mắt nhìn ra đường quan sát, thản nhiên thưởng ngoạn cảnh vật. Tuy rằng hắn hiện tại đã tới cấp 50, có 10 điểm tự do để thêm vào cột thuộc tính, nhưng điểm thuộc tính của hắn vẫn là rất thấp, không thể trang bị sáo trang hoặc vũ khí linh tinh, thậm chí còn không thể đi bộ nhanh được, bởi vậy hiện tại trên người hắn vẫn là một bộ tân thủ bạch bản trang, ở giữa muôn hình muôn vẻ người chơi trong có mặt trong sảnh đường hiển nhiên trở nên rất nổi bật; hơn nữa hắn vẻ nhàn nhã cùng bộ dáng thanh nhã tự nhiên đã gây sự chú ý cho không ít người. Ngay khi Nguyên Bảo ăn xong, gọi tính tiền thì họa ngoài ý muốn lại đến, nguyên nhân là do hắn được NPC cửa hàng chiết khấu 10%. Những món ăn hắn đã gọi tổng cộng hết 30 Ngân tệ, *** chủ chỉ thu hắn 27 Ngân tệ, mà cảnh tượng này bị người khác nhìn thấy, hiển nhiên là tự rước phiền toái đến cửa . “Uy, lão bản, cũng cùng là khách nhân, vì sao lại thu hắn ít tiền?” Một đại hán cao lớn thô kệch đứng dậy, hướng *** trưởng hô to, ánh mắt còn mang theo ý không thể hiểu nhìn chằm chằm Nguyên Bảo. “Bởi vì vị khách nhân này được hưởng 10% đích chiết khấu của bổn ***!” Điếm trưởng cứng nhắc nói. “Dựa vào cái gì hắn có chiết khấu chúng ta lại không có?” Đại hán tiếp tục kiếm chuyện, lời của hắn đã khiến cho không ít người chơi khác chú ý. Nguyên Bảo bất đắc dĩ, từ trong đáy lòng thở dài, thật là, đi tới chỗ nào cũng đều có người như vậy tồn tại. Không có cách nào khác, hắn đành phải lên tiếng: “Ta có chiết khấu, là bởi vì làm nhiệm vụ được thưởng cho!” “Nhiệm vụ gì? Ha ha ha, đừng nói là nhiệm vụ Tân Thủ Thôn đi?” Đại hán lớn tiếng cười nhạo, nhìn thấy Nguyên Bảo một thân bạch trang, tự nhiên đã muốn không để vào mắt. Nguyên Bảo không hề tức giận, gật đầu, “Đúng vậy, là nhiệm vụ Tân Thủ Thôn! Các hạ có muốn làm chỉ sợ là không được nữa rồi!” Hắn đã nhịn một lần, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ khách khí, dù sao hắn cũng không phải hạng người mặc cho người khác khi dễ mà không hoàn thủ. Đại hán không thể tưởng được Nguyên Bảo trái lại châm chọc hắn, vì thế thẹn quá thành giận nói: “Đừng tưởng rằng ngươi là tân thủ sẽ không ai dám động ngươi, nên biết thức thời cấp đại gia giải thích, nếu không…” Đại hán uy hiếp, ý tứ thực rõ ràng. Những người chơi khác đã bắt đầu có chút không vừa mắt, ngay cả đồng bạn của đại hán cũng cảm thấy có chút không yên, vội tiến lên can ngăn, lại bị đại hán đẩy ngược trở về. Xem ra, đại hán này nhất định phải cùng Nguyên Bảo ăn thua đủ. Trong thành không cho phép người chơi tự ý PK, nhưng nếu người chơi ác ý muốn PK, cũng không có cách nào. “Ta, không, muốn!” Nguyên Bảo nhấn mạnh từng chữ, giọng nói kiên quyết, trừng mắt nhìn đại hán, hắn dựa vào cái gì không những khi dễ mình còn muốn mình giải thích cho hắn chứ, không quan tâm. “…” Đại hán nóng nảy, liền huy đao bổ về phía Nguyên Bảo, Mẫn của Nguyên Bảo không cao, vẫn có thể tránh né phần lớn lưỡi đao, nhưng vẫn bị chém rớt 80 điểm huyết, cánh tay cũng bị thương! Cơ hồ là cùng lúc, đại hán bị hồng danh! Bên tai Nguyên Bảo vang lên thanh âm Hệ thống thông báo: Người chơi Nguyên Bảo bị người chơi Trọng Kiếm ác ý PK, có được 5 phút phản công không bị chống trả, nếu lúc này giết chết đối thủ không bị hồng danh; nếu ngược lại bị giết không bị xuống cấp, không mất điểm kinh nghiệm, trang bị cùng Ngân tệ. Mà ở trong đại sảnh tất cả người chơi cũng đều ngây người. Về chuyện ác ý PK trong 《Truyền Thuyết》, nếu chỉ khiêu khích đối phương thì sẽ bị hôi danh(tên biến màu xám), giết đối phương mới bị hồng danh(tên biến màu đỏ); hôi danh khiển trách tương đối nhẹ, chính là không thể ra khỏi thành và bị giảm trừ điểm Thiện ác mà thôi, không có tổn thất gì khác; nhưng mà bị biến hồng danh thì khác, khi đang bị hồng danh thì người chơi nào cũng có thể giết hắn, hơn nữa giết hồng danh thì kinh nghiệm tăng lên gấp đôi, tử vong cũng không bị xuống cấp, cho nên bình thương người chơi tuyệt đối không muốn biến hồng danh! Thế nhưng, đại hán này chỉ chém đối phương một đao mà thôi, liền lập tức hồng danh! Bản thân đại hán cũng đang ngây dại, giơ đao sững sờ. Hệ thống thông báo thêm, bởi vì hắn ác ý công kích đệ nhất Thiện Nhân trong hệ thống, cho nên sẽ bị hồng danh ba ngày, trong thời gian này nếu bị giết sẽ bị giảm một cấp, cũng sẽ bị hư hại trang bị xem như khiển trách, cũng để cảnh tỉnh! Thiện Nhân, là cái gì? Đại hán không hiểu được; vì sao tân thủ nhỏ xinh ngay trước mắt hắn lại là Thiện Nhân chứ? Còn PK không phải chỉ bị hôi danh sao, vì cái gì hắn lại bị hồng danh, hơn nữa tới ba ngày? Đại hán nhất thời sững sờ đứng đó, không nói nên lời cũng không thể cử động. “Này, ngươi còn không nhanh rời khỏi đây đi? Nếu chờ thêm chút nữa ngươi muốn chạy cũng không được!” Nguyên Bảo nhắc nhở đại hán, tuy rằng người vừa khiêu khích lại công kích hắn, nhưng Nguyên Bảo cũng biết bị hồng danh đáng sợ tới nhường nào, chỉ e trong ba ngày này người kia sẽ không thể hảo hảo nghỉ ngơi! Bởi vì thời gian logout sẽ không được tính vào thời gian bị hồng danh, cho nên muốn dùng thủ đoạn logout để giảm bớt thời gian là không có khả năng, chỉ đành phải thành thực mà chịu đựng cho hết ba ngày, cho nên, Nguyên Bảo cũng nguôi giận. Oan gia nên giải không nên kết, không nên cứ tạo ra tử địch cho mình! “…” Đại hán ánh mắt phức tạp, liếc mắt nhìn Nguyên Bảo một cái, sau đó nhanh chóng ở sau sự hỗ trợ của đồng bạn rời khỏi. Hắn hiểu được ý tốt của Nguyên Bảo, bởi vì nếu Nguyên Bảo muốn động thủ, hắn căn bản ngay cả cơ hội rời đi cũng sẽ không có, người chơi ở đây tuyệt đối sẽ đem hắn băm vằm, còn như hiện tại dù vẫn sẽ có người chơi truy đuổi bọn họ ở phía sau nhưng đó là chuyện không tránh khỏi, ai bảo giết hồng danh là kỳ ngộ, là ngộ không thể cầu! Khách ***. Nguyên Bảo lấy ra Kim Sang Dược tự mình chế luyện đổ lên miệng vết thương, về phần 80 điểm huyết bị tổn thất kia đã sớm phục hồi trở lại. Bên cạnh một ít người chơi vẫn còn đang nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, không rõ vì sự tình gì lại biến thành chuyện như vậy, là do thiếu niên tiểu khả ái có thân phận đặc thù gì sao? “Ngươi có sao không?” Một đạo âm thanh trong trẻo vang lên bên cạnh Nguyên Bảo, Nguyên Bảo ngẩng đầu nhìn, là một mỹ nam tử thanh tú nho nhã, chừng hai mươi mấy niên kỉ kỷ, thân hình thon gầy cao lớn, tạo cho người ta một cảm giác thực thoải mái. Nhưng mà, một chuyện vừa đi, chuyện khác lại đến là thế nào? Nguyên Bảo ở trong lòng oán thầm, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh nói: “Không có gì, có việc gì sao?” Thanh niên lắc đầu, nói: “Tiểu huynh đệ mới từ Tân Thủ Thôn đến sao? Đi một mình rất nguy hiểm.” “Không quan hệ, ta đã quen chỉ có một mình, cám ơn sự quan tâm của ngươi!” Nguyên Bảo khách khí nói, mặc dù hắn niên kỷ không lớn, nhưng cũng không phải loại người đơn thuần, ngu ngốc không hiểu biết, hắn cũng đã trải qua không ít chuyện. “Ta là Thanh Phong Phất Tụ, nếu tiểu huynh đệ nguyện ý, có thể tham gia vào tổ đội của chúng ta!” Nam tử chỉ vào bảy tám người phía sau hắn, thoạt nhìn đều cùng một đẳng cấp.(Thanh: Ha ha, là Thanh Phong đó nha, phởn phởn. Phong: phải xem coi bợn nì là tốt hay xấu nữa, bà đừng có phởn quá, hoho, Thanh: Tui đang phởn cái tên của tụi mình mà) Nguyên Bảo nhìn nhìn, lắc đầu, nói: “Vẫn là không được, cấp độ của ta vẫn còn thấp, sợ làm chậm trễ đến mọi người, đa tạ ngươi, nhưng thực xin lỗi!” “Như vậy a, vậy thì không có biện pháp rồi, về sau hữu duyên tái kiến đi!” Thanh Phong Phất Tụ nói, hướng Nguyên Bảo gật đầu, sau đó mang theo đồng bạn ly khai khách ***. Nguyên Bảo cũng lập tức trở về gian phòng của mình, hắn biết trải qua sự tình vừa rồi, đã gây ra không ít xôn xao, dù sao hắn đã làm cho một người bị hồng danh! Tại một góc sáng sủa trong Thiện đường, cũng có một bàn chỉ có ba người ngồi. Nhưng mà cả ba người lại đều là siêu cấp mỹ nam tử khó gặp, chí ít thì không ít nữ khách trong trong khách *** đều nhìn ra mị lực của ba người này! “Ta nói, Ngạo, ngươi thấy tiểu khả ái vừa rồi thế nào?” Hồng phát nam tử bên phải chống cằm nói. Người tên “Ngạo” là một nam tử tóc đen, không trả lời, nhưng ngân phát nam tử ở bên trái đã xen vào nói: “Ta cảm thấy tiểu khả ái kia không đơn giản, từ chuyện hắn có thể được hưởng chiết khấu của NPC đến chuyện hắn dễ dàng làm cho người ta hồng danh, đều chứng minh hắn không đơn giản chỉ là một tân thủ, nhất định có cái gì nguyên do đặc biệt ở phía sau! Ta thấy chúng ta có thể thử mượn sức hắn, dù sao người chơi đặc biệt như vậy quả là hiếm thấy!” “Ân, đúng vậy, ta cũng nghĩ thế! Không biết tiểu khả ái hội chuyển chức nghiệp gì, có phải là ẩn tàng chức nghiệp không nhỉ?” Hồng phát nam tử cũng đồng ý, thuận tay đẩy đẩy mấy lọn tóc đỏ trên vai. “Ta nghĩ hài tử kia cũng không dễ thuyết phục như vậy, nếu không vừa rồi bọn người Thanh Phong đã có thể đưa người đi!” Ngạo thản nhiên phân tích, hắn thấy được hài tử kia có một đôi song tử vừa trong suốt lại kiên định!(Thanh:*tiếp tục tự sướng* Ta đường đường chính chính đánh 2 chữ Thanh Phong vào a. Phong: chẹp chẹp, đã bảo đừng có manh động mờ*chớp chớp mắt*) “Nói cũng phải, bọn người Thanh Phong vừa rồi mới cũng chỉ mới đánh đòn phủ đầu nhẹ nhàng thôi! Xem ra, vẫn cần phải cẩn thận một chút!” Hồng phát nam tử sờ sờ cằm, ánh mắt suy nghĩ sâu xa. “Hơn nữa ta cũng hiểu được nếu chỉ vì mục đích cá nhân mà tiếp cận, tiểu khả ái nhất định sẽ nhìn ra được, hơn nữa nhất định sẽ không cho cơ hội khác!” Không biết tại sao, ngân phát nam tử lại có loại cảm giác này! “Chuyện này để sau tái nghị luận, hiện tại ăn cơm trước, sau đó quay về nơi dừng chân thảo luận một chút chuyện kiến thành!” Ngạo ra kết luận. Hôm nay nhìn thấy việc này là ngoài ý muốn, nhưng mà thiếu niên không giống người bình thường kia vẫn thật đáng chú ý, hiện tại là thời kỳ các đại bang phái đều đang tuyển mộ nhân thủ, tính toán chuyện kiến thành, dù là người mới cũng không nên bị bỏ qua, bởi vậy trải qua sự tình nhìn thấy ngày hôm nay, những chi sĩ thức thời đều có chủ ý! “OK!” Hai người kia gật đầu. Vì thế tuy chỉ là một đoạn ngắn phong ba, nhưng Nguyên Bảo vẫn đã bị một ít hữu tâm nhân ghi tạc trong lòng, mà lúc này bản thân Nguyên Bảo lại cũng không biết. Hắn đang ở trong phòng, nghiên cứu hai cái nhiệm vụ chuyển cấp, suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể thuận lời hoàn thành chúng! P/S: Tên của bé Bảo Bảo QT dịch thành cục cưng, hồi đầu ta không để ý, thấy mấy bạn trong tổ đội của bé cứ cục cưng, cục cưng, kêu nghe iu chết đi được, thì ra là gọi tên bé Bảo Bảo a.
|
Chương 3: Bảo bảo (cục cưng) vào thành pk[EXTRACT]Nhiệm vụ chuyển cấp của Dược sư xem ra khá đơn giản, chỉ cần thu thập một ít dược thảo, sau đó làm ra một loại dược vật nào đó, thành công sẽ được thông qua; nhiệm vụ ẩn tàng của ẩn tàng chủng tộc thì không dễ dàng như vậy, hơn nữa cho tới tận bây giờ hắn cũng không biết ruốt cuộc mình là chủng tộc gì, ba cái dấu chấm hỏi kia vẫn như trước là “? ? ?”, làm cho hắn suy nghĩ mãi, nhưng trong lòng ẩn ẩn có chút phát hiện, hắn có lẽ… đại khái… có thể… chắc là… Quỷ Điện Phán Quan đi! Bởi vì mấy ngày trước, hắn từng đánh Cương thi quái, đánh qua Khô lâu thử quái, lực công kích đều tăng gấp bội, điểm kinh nghiệm nhận được cũng nhiều hơn; liên tưởng thêm một chút, kỹ năng của hắn phải dùng với vũ khí Bút Phán Quan, cho nên rút ra kết luận này cũng không phải khó khăn gì, chỉ là, trong trò chơi này có nghề nghiệp làm Phán quan sao? Nguyên Bảo chỉ có điều này là không dám xác định! Những dược liệu cần thiết cho nhiệm vụ Dược sư, Nguyên Bảo chỉ cần dùng nửa ngày liền toàn bộ thu thập xong, chỉ là khi đang định trở về thành, thì gặp phải một chút chuyện ngoài ý muốn. Hắn vốn đi theo sơn lộ bên này lên núi, bởi vì hái thuốc nên không đi theo sơn lộ lúc đi lên, mà theo một sơn lộ khác đi xuống, kết quả đi tới một cái tiểu thôn NPC bí mật. Nhìn tiểu thôn cổ xưa trước mắt, phòng ốc bị tàn phá, thôn dân quần áo tả tơi, đều làm cho Nguyên Bảo trong lòng nổi lên chua xót. Hắn không biết trong trò chơi này lại có một tiểu thôn như vậy tồn tại, hắn còn tưởng rằng tất cả tiểu thôn NPC đều giống như Tân Thủ Thôn, mặc dù không phồn hoa, nhưng cũng không đến mức lụi bại như thế này. Nhìn đám tiểu hài tử gầy như que củi, Nguyên Bảo trong lòng thở dài, từ không gian yêu đái lấy ra thức ăn đưa cho bọn nhỏ. Mấy đứa trẻ hoan hô một tiếng, bắt đầu lang thôn hổ yết ăn hết sạch. Những người khác thấy thế, cũng đều xúm lại, Nguyên Bảo từ trong yêu đái lấy ra phần lớn thực phẩm, đem phân chia cho thôn dân. “Người hảo tâm a, thỉnh giúp đỡ chúng ta đi!” Một vị lão nhân run rẩy bắt lấy cánh tay Nguyên Bảo thỉnh cầu. “Ân nhân a, ta là thôn trưởng của thôn này, thôn của chúng ta đã thật lâu không có ai ghé đến, bởi vì quá nghèo, đại bộ phận người trong thôn đều đã bỏ đi rồi, mà mấy tên tráng đinh cũng đều tự đi mưu sinh, trong thôn chỉ còn lại chúng ta, lão nhược, phụ nữ, trẻ em không biết làm nông, thỉnh ân nhân đại phát từ bi a!” Trưởng thôn cao tuổi rưng rưng nói. Nguyên Bảo không đợi trả lời, bên tai đã vang lên thanh âm hệ thống thôn báo: Người chơi Nguyên Bảo đã kích hoạt ẩn tàng nhiệm vụ, “Giải cứu thôn dân tiểu sơn thôn hẻo lánh, cùng tạo phúc thôn xóm”, nhận hay không nhận? Mặc kệ có phải là hắn đã kích hoạt nhiệm vụ hay không, Nguyên Bảo cũng không thể bỏ mặc những người này không lo! Tuy rằng những người này không phải người thật, nhưng vẫn làm cho hắn thương cảm; tuy rằng lực lượng của hắn nhỏ bé, nhưng tổng vẫn có thể chia mỏng lực lượng! Vì thế, hắn không chút do dự, tiếp nhận nhiệm vụ này! Đầu tiên, chính là dạy cho những người ở nơi này khả năng tự lực cánh sinh! May mắn Nguyên Bảo khi ở Tân Thủ Thông, từng học được Thuật gieo trồng, Thuật nuôi dưỡng, hơn nữa hắn còn mang theo trên người hạt mầm cùng các loại trứng, còn có cây con được quả viên đại thúc tặng cho; bất quá, không biết có đủ để dạy bọn họ không!(Cái yêu đái của em thiệt giống túi thần của Doraemon nha) Tiếp theo, chính là giúp bọn họ kiến tạo một ít nhà ở chắc chắn! Thuật kiến tạo của hắn tuy rằng vẫn là sơ cấp, nhưng theo độ thuần thục tăng lên, hơn nữa vẽ thiết kế đồ làm cho kỹ năng tăng lên rất nhanh, bởi vậy, khi còn chưa dạy bọn họ cách làm ruộng thì phòng ốc đã được kiến tạo rất tốt, cuối cùng là làm cho mọi người có có thể an tâm cư trú ở địa phương. Bọn đều cảm động đến khóc, đều đồng tâm hiệp lực trợ giúp Nguyên Bảo xây càng nhiều phòng ở, cũng càng cố gắng học tập thuật gieo trồng. Công phu không phụ lòng người, do sự đồng lòng cố gắng của Nguyên Bảo cùng thôn dân, chỉ năm ngày sau, tiểu thôn nguyên bản cũ nát liền hoàn toàn cải biến bộ dáng: trong thôn có đủ loại ruộng vườn, cây ăn quả, nuôi dưỡng các loại gia cầm: gà, vịt, ngỗng, nhà cửa cũng trở nên khang trang hơn, mọi người đều không lo bị đói, từ nay về sau có thể hoàn toàn dựa vào bản thân mà sống. Ngay sau khi Nguyên Bảo giúp thôn dân kiến tạo hảo tường rào, Hệ thống thông báo hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, Nguyên Bảo cảm thấy hắn chưa bao giờ vui vẻ như vậy! Ở Tân Thủ Thôn, có mọi người trợ giúp hắn; mà ở đây, hắn có thể trợ giúp thôn dân, sự vất vả của hắn quả không có uổng phí, nhưng người dân nơi này rốt cục không cần sống những ngày lo lắng bất an nữa! Người chơi Nguyên Bảo kích hoạt cùng thành công hoàn thành ẩn tàng nhiệm vụ, “Giải cứu thôn dân tiểu sơn thôn hẻo lánh, cùng tạo phúc thôn xóm”, Hệ thống đặc biệt thưởng cho một kiện lễ vật, Độ hảo cảm NPC tăng 10%, Tất cả NPC cửa hàng tái chiết khấu 10%, Danh vọng 5000, Thiện ác 500, Uy vọng 5, Kim tệ 500. Người chơi Nguyên Bảo điểm công đức đạt tới 1000, Uy vọng tăng lên, thăng làm Đại Thiện Nhân, được hưởng quyền ưu tiên mua hai bất động sản ở bất kỳ thành trì nào cùng được 60% chiết khấu ưu đãi.(Ta hiểu nó là như thế, có ai rành tiếng Trung đọc lại nếu thấy sai thì báo ta sửa nhé) Nghe đến đó, Nguyên Bảo thực vừa lòng, về sau mua đất mua nhà có thể được giảm 60%, không sai biệt lắm hơn một nửa giá, thật tốt! Hơn nữa, hiện tại Kim tệ hắn có được cũng đủ cho hắn một một căn tiểu lâu hai tầng lầu, quyết định, khi nào làm xong nhiệm vụ chuyển chức, phải đi dạo các đại thành, cùng tìm kiếm mua một căn nhà! Sau đó, mở một tiểu ***, tỷ như bán dược liệu, hoặc là gia cụ vân vân, ân, triển vọng không tồi! Nguyên Bảo mỹ mãn phác thảo tương lai, rồi hướng đến nhà trưởng thôn, hắn phải rời đi, bởi vì còn có nhiệm vụ chuyển chức phải hoàn thành. Sau khi giải thích nguyên nhân, tất cả mọi người lưu luyến không rời, nhưng vẫn đưa tiễn Nguyên Bảo ra tận cửa thôn, cũng luôn nhắc đi nhắc lại yêu cầu hắn nhất định phải quay về thăm mọi người, Nguyên Bảo đáp ứng, dù sao nơi này cũng do hắn bỏ công sức cố gắng thay đổi, cũng làm cho nó trở thành địa phương hạnh phúc! Ly khai tiểu thôn được một đoạn, Nguyên Bảo tìm một nơi thanh tĩnh dựng lều trại, trước tiên hắn cần phải hoàn thành nhiệm vụ Dược sư, còn chuyện khác thì để sau. Lúc từ trong không gian lấy ra dược lâu, Nguyên Bảo mới nhớ tới vừa rồi Hệ thống thông báo thưởng cho hắn nhất kiện lễ vật, cũng không biết là cái gì. Mở ra xem thử, phát hiện thì ra là một quả trứng lớn. So với trứng đà điểu kích thước còn lớn hơn, cả quả trứng chỉ một màu đen, ở giữa ẩn ẩn hoa văn màu bạc, khi được ánh mặt trời chiếu rọi, vừa xinh đẹp vừa uy nghiêm, thực đặc biệt. Này… hẳn là sủng vật đản(trứng pet)đi? Hiện tại 《 Truyền Thuyết 》 đã bắt đầu ra mắt hệ thống sủng vật, có chiến đấu hệ, có hữu thuần quan thưởng hệ(chuyên để chơi đùa, pet chính hiệu). Việc mua bán cũng thực dễ dàng, trong hệ thống cửa hàng đều có bán; nhưng sủng vật hệ chiến đấu vẫn rất ít, cơ hồ toàn bộ đều dựa vào bản thân người chơi tự đi bắt được, đánh quái cũng có tỷ lệ nhất định sẽ xuất sủng vật đản, bất quá cũng rất hiếm, hiện tại người chơi có được sủng vật hệ chiến đấu vẫn chiếm rất ít, hơn nữa sủng vật cấp bậc cũng không cao. Như vậy, Nguyên Bảo suy ra, trong tay của hắn đại khái chính là chiến đấu sủng vật đi! Do hiếu kỳ, Nguyên Bảo cũng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức cắt nhẹ đầu ngón tay, đem máu nhỏ lên sủng vật đản đen tuyền. Một mảng hắc quang hiện ra, sau đó quả trứng nứt ra, một con tiểu thú toàn thân đen nhánh, xinh xắn… cẩu cẩu chui ra! Nguyên Bảo hắc tuyến, nhưng lập tức biết mình đã nhận sai, vật nhỏ này tuy rằng giống cẩu cẩu, nhưng lỗ tai rõ ràng lại dựng thẳng, mõm cũng dài hơn, cái đuôi ngắn mà hữu lực, huống chi trên lưng còn có một đôi màng cốt cánh nho nhỏ, trông giống như cánh dơi. Trên trán còn có văn ấn màu thiểm bạc, thoạt nhìn đã muốn có chút phong thái vương giả! Đây là lang, một con hắc sắc lang biết bay! Nguyên Bảo không biết có nên hay không cảm thán một chút vận may của chính mình, con lang này hiện tại tuy nhỏ, cũng đã có thể thấy được tương lai nó không thể đoán được, đừng nói là một con Lang Vương đi? Nguyên Bảo ở trong lòng nói thầm, nhưng vẫn theo yêu cầu của Hệ thống đặt tên cho tiểu lang này là: Mặc Thiểm! Ý nghĩa: tia chớp màu đen! Tiểu lang hiển nhiên thực thích tên gọi này, vô cùng thân thiết lấy đầu cọ cọ tay Nguyên Bảo, khẽ kêu ô ô. Thực lòng mà nói, Nguyên Bảo cũng thật cao hứng, dù sao về sau mình sẽ không còn đơn độc, sẽ có tiểu lang bồi hắn đi khắp thiên hạ! Nhẹ nhàng vuốt ve lông tiểu lang, Nguyên Bảo xem xét một chút thuộc tính của tiểu lang, vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa bị lọt tròng! Sủng vật danh xưng : Mặc Thiểm Chủng tộc: Cốt Dực Minh Lang Phẩm cấp: Lang Vương BOSS Cấp bậc: 0/500 Thuộc tính: HP: 100 MP: 100 Lực công kích: 100 Lực phòng ngự: 100 Kỹ năng: (N nhiều, không thể nhất loạt liệt kê, tuy rằng toàn bộ đều là sơ cấp, nhưng đã không thể khinh thường) Nguyên Bảo có điểm há hốc mồm, đây thật là quá khoa trương? Hệ thống thế nào lại tặng hắn một con Lang Vương BOSS làm sủng vật, cấp độ 500, đây là chuyện gì, Nguyên Bảo đã không thể tưởng tượng Mặc Thiểm sau khi trưởng thành sẽ có bộ dáng gì; hơn nữa, xem ra chủng tộc của hắn đại khái thực sự không thể thoát ly cái địa phương dưới nền đất kia, ngay cả Địa Ngục Minh Lang đều thành sủng vật của hắn! “Mặc Mặc, không biết ngươi sẽ ăn cái gì nhỉ, thực phẩm sống hay chín, hay vẫn là thực phẩm của sủng vật? Ân?” Nguyên Bảo vừa vuốt ve bộ lông tiểu lang, vừa nhẹ giọng hỏi, đáng tiếc tiểu lang không có cách nào trả lời hắn, chỉ biết liếm liếm ngón tay của hắn, khiến Nguyên Bảo ha hả cười không ngừng. Lại cùng tiểu lang chơi thêm một lát sau, Nguyên Bảo mới cho nó tự mình đi chơi, còn hắn thì bắt đầu chế dược, giải nhiệm vụ y sư. Cuối cùng đến nửa giờ sau, rốt cục chế dược thành công, Thuật chế dược của hắn đã đạt tới Trung cấp 89%. Nguyên Bảo nhẹ nhàng thở ra, hoạt động một chút thân thể đang cứng đờ, gọi tiểu lang trở về, một người một thú cùng nhau bão thực độ. Trải qua ba lần thí nghiệm, Nguyên Bảo đã có thể xác định tiểu lang có thể ăn thực vật bình thường, đương nhiên thịt tươi cũng được, tiểu lang ăn uống tốt lắm, không hề kiêng kham gì, làm cho Nguyên Bảo giảm được không ít lo lắng. “Mặc Mặc, bây giờ chúng ta sẽ đi gặp U Linh nga!” Nguyên Bảo vỗ vỗ tiểu lang. Bởi vì hắn vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ chuyển cấp, cho nên bây giờ vẫn không thể mang tiểu lang đi thăng cấp. “Nga!” Tiểu lang kêu một tiếng, cọ cọ vào chân Nguyên Bảo, tỏ vẻ nó không sợ. “Đi thôi, sớm hoàn thành có thể sớm mang ngươi đi đánh quái!” Nguyên Bảo thu lều trại cùng các vật phẩm khác, chuẩn bị lên đường.
|