Xuyên Việt Chi Tiên Sinh
|
|
Chương 5: Nhà đại bá[EXTRACT]Editor: Aubrey.Trời mới vừa tờ mờ sáng, Nguyên An Bình liền bị một trận tiếng gà gáy đánh thức. Hắn thấy phiền phải dùng chăn che lỗ tai ngủ tiếp, không bao lâu liền say giấc nồng. Chờ đến khi hắn tỉnh lại lần thứ hai, cũng là lúc mặt trời đã lên cao. Mùa đông vốn là mùa không có việc gì để làm, hắn cũng không cần phải làm gì, có dậy muộn cũng không sao. Không muốn dùng điểm tâm là cơm tẻ, Nguyên An Bình liền nấu một nồi mì nước đã được trang bị sẵn, ăn cũng không tệ lắm. Hắn là người phương Bắc, thói quen khi ăn mì thường phải có thêm bánh màn thầu, nhưng rất tiếc hắn sẽ không làm đâu a. Ăn xong điểm tâm, đem gà được đặt trong thùng băng tan ra ngoài. Đem một phần ba thịt gà trước đó hắn đã chặt ra lưu lại, đầu gà cùng móng gà cũng lưu lại. Hắn nhớ tới trong phòng tạp vật có một cái rổ trúc, liền đi lấy ra rồi dùng nước rửa sạch, đem thịt gà bỏ vào trong rổ. Rổ này vừa vặn có một cái nắp, sau khi che lại sẽ không ai thấy được đồ vật bên trong. Chỉ là lúc ra khỏi đại môn, còn có vài vấn đề cần phải giải quyết, đó chính là hắn không biết nhà đại bá ở chỗ nào! Nghĩ trước tiên cũng chỉ có thể đi vào trong thôn, gặp ai liền hỏi người đó. Một đường đi tới, Nguyên An Bình nhận ra trên đường tuy gặp rất nhiều người, nhưng muốn hỏi địa chỉ nhà đại bá hắn ở đâu quả thực không dễ dàng. Tiếp tục đi tới, tại trước cửa nhà một tiểu viện lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Hắn liền đi tới hỏi: "Ngươi là Tiểu Bàn Đôn đi?" Không sai! Chính là hài tử nhỏ nhất trông khá bụ bẫm, cũng nằm trong đám hài tử hôm trước đến bắt nạt Hoắc Tiểu Hàn. Tiểu Bàn Đôn vốn đang ngồi xổm trước cửa nhà tự chơi một mình, đột nhiên nghe thấy một âm thanh xa lạ gọi mình, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy là Nguyên An Bình, lập tức mở to miệng gọi: "An Bình ca ca!" Từ khi nhìn thấy Nguyên An Bình đem Lý Tử ca ca đánh bại, bé liền đặc biệt đặc biệt sùng bái Nguyên An Bình. Tuy rằng Lý Tử cũng chưa từng bắt nạt bé, đồng thời còn đối xử tốt với bé, nhưng bé vẫn rất sùng bái Nguyên An Bình, cho nên khi nhìn thấy Nguyên An Bình bé liền biểu hiện rất nhiệt tình. Nguyên An Bình nhìn đến khuôn mặt tươi cười của tiểu hài tử, lại nghe được bé dùng giọng nói non nớt gọi mình là ca ca. Trong lòng liền cảm thấy xem bộ dáng tiểu hài tử này hẳn là đang rất vui, nào giống như mấy hài tử kia, thực sự là không khiến người ta yêu thích. Nguyên An Bình cười híp mắt, nói: "Tiểu Bàn Đôn, ca ca hỏi ngươi một vấn đề." Tiểu Bàn Đôn lập tức vỗ ngực một cái: "An Bình ca ca hỏi đi, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết." Nguyên An Bình gật đầu biểu thị rất hài lòng: "Chỉ cho ta đường đến nhà đại bá của ta đi như thế nào, ngươi phải dẫn ta đi, buổi trưa liền mời ngươi ăn ngon." Vừa nghe đến có ăn ngon, Tiểu Bàn Đôn lập tức như con gà con nhặt được nắm gạo, mãnh liệt gật đầu: "Hảo! Hảo! Ta đi cùng ngươi." Nói xong liền hướng về phía đại môn dùng âm thanh ríu rít hô to một tiếng: "Nương! Con đi chơi đây!" Sau đó liền lôi kéo Nguyên An Bình cùng đi. Nguyên An Bình bất đắc dĩ cười cười: "Bàn Đôn chậm một chút, không vội. Ta cho ngươi đi trước dẫn đường." Bàn Đôn nghe vậy liền thả chậm bước chân, vui cười hớn hở đi về phía trước, thỉnh thoảng lại hỏi Nguyên An Bình một vài vấn đề. "An Bình ca ca! Ngươi đến nhà đại bá của ngươi làm gì? Tìm Đại Trụ ca chơi sao?" Nguyên An Bình lắc đầu: "Ta đi đưa điểm tâm cho đại bá." Bàn Đôn nghe thế liền có chút nghi vấn: "Ta nghe Lý Tử ca bọn họ nói, ngươi đều là ăn điểm tâm của đại bá ngươi. Làm sao có đồ ăn để đưa cho đại bá ngươi a?" Nguyên An Bình cười cười: "Hôm qua ta lên núi đốn củi nhặt được một con gà bị đông chết, liền định đưa cho nhà đại bá một chút." Tiểu Bàn Đôn đối với đồ ăn đặc biệt tinh ý: "Gà! An Bình ca ca, ngươi muốn mời ta ăn ngon cũng là thịt gà sao?" Nguyên An Bình xoa xoa cái đầu nhỏ của bé: "Đúng rồi a, mời ngươi ăn thịt gà." Tiểu Bàn Đôn lập tức cao hứng kêu to: "Oa! Tốt quá rồi, An Bình ca ca muốn mời ta ăn thịt gà!" Nguyên An Bình thấy có người nhìn sang bên này, lập tức đối Tiểu Bàn Đôn nói: "Đừng nói lớn! Để người khác biết, ngươi liền không có ăn." Vừa nghe không có thịt gà ăn, Tiểu Bàn Đôn lập tức che miệng lại, trơ mắt nhìn Nguyên An Bình. Nguyên An Bình bị bộ dạng trẻ con của bé chọc cười: "Yên tâm đi, sẽ cho ngươi ăn. Đi thôi! Đúng rồi, Bàn Đôn! Tên của ngươi là gì?" Biểu tình của Bàn Đôn có chút nghi hoặc: "Chính là Bàn Đôn a." Nguyên An Bình biết đứa nhỏ này có khả năng nghe không hiểu, liền hỏi: "Ngươi còn cái tên khác hay không?" Bàn Đôn lập tức đáp: "Có a, ta có hai cái tên." Sau đó liền làm một vẻ mặt đắc ý: "Một cái gọi là Bàn Đôn, một cái gọi là Nguyên Tiểu Bàn. Cha ta nói lý do đặt cái tên này, là vì muốn tương lai ta sẽ ăn thật nhiều rồi trở nên bụ bẫm." Nói xong còn ưỡn ngực nhỏ cười hắc hắc. Nguyên An Bình hiểu ý không nói gì, bất quá ngẫm lại đối với tình trạng không lo lắng thiếu lương thực không đủ ăn của hắn mà nói, có thể là giấc mộng của biết bao người mập mạp. Cho nên, hắn cũng biểu đạt ý tứ với Tiểu Bàn Đôn, ngợi khen cái tên Nguyên Tiểu Bàn, Nguyên Tiểu Bàn liền lần thứ hai nở nụ cười tươi như hoa. Cơ mà, biết được Tiểu Bàn Đôn cũng họ Nguyên, ngược lại là làm Nguyên An Bình cảm thấy được thân cận. Hai người đi không bao lâu đã đến trước cửa nhà của đại bá, nhà của Nguyên Căn Thịnh cũng là phòng đất, nhưng mà sân nhà lại lớn hơn của hắn nhiều. Mở cửa viện ra, Nguyên An Bình đứng ở bên ngoài viện chỉnh lý một chút, rồi cùng Bàn Đôn đi vào. Mới vừa vào sân, Nguyên An Bình liền nhìn thấy hai người thiếu niên, một người thoạt nhìn có vẻ lớn hơn mình một tý, người còn lại thì so với mình không chênh lệch nhiều lắm. Người lớn hơn vừa nhìn thấy hắn liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, mà người nhỏ hơn thì trưng ra khuôn mặt phiền chán. Nguyên An Bình không biết bọn họ, nên cũng không biết bắt chuyện ra sao. Thiếu niên trông lớn tuổi hơn Nguyên An Bình chào hỏi trước: "An Bình! Ngươi tới rồi." Người nhỏ hơn thì lại ác thanh ác khí nói: "Không phải ngươi đã nói sẽ không tới nhà của ta sao? Sao lại đến nữa? Lại muốn lấy gì trong nhà của ta?!" Thiếu niên lớn hơn lập tức cau mày khiển trách: "Nhị đệ!" Thiếu niên nhỏ hơn thấy ca ca muốn nổi giận liền không nói gì nữa, nhưng vẫn trừng mắt liếc Nguyên An Bình một cái, Nguyên An Bình liền mặc kệ hắn. Bàn Đôn ngược lại là giúp hắn, còn không đợi Nguyên An Bình nói chuyện, Bàn Đôn liền trước hết há mồm hô to: "Đại Trụ ca! Thạch Đầu ca!" Bé gọi người trông lớn tuổi hơn trước, rồi mới tới thiếu niên nhỏ hơn: "Thạch Đầu ca! An Bình ca ca không phải đến lấy đồ vật nhà các ngươi, ca ấy đến là mang thịt gà cho các ngươi ăn." Thông qua Bàn Đôn nói, Nguyên An Bình liền biết người lớn hơn gọi là Đại Trụ, còn người nhỏ hơn gọi là Thạch Đầu. Chờ Bàn Đôn nói xong, hắn liền đem rổ đưa cho Đại Trụ: "Ở trên núi nhặt được một con gà rừng bị đông chết, nên đem đến đây cho các ngươi một chút." Đại Trụ không nhận lấy: "An Bình! Chính ngươi giữ lại ăn đi, ngươi gầy như vậy xác thực nên bồi bổ." Nguyên An Bình gầy đến nỗi như có thể bị gió cuốn đi, nhưng tinh thần lại hoàn hảo còn rất tốt, nếu không quả thực khiến người khác lo lắng. Thạch Đầu không vui, chớp mắt liền đoạt lấy: "Tại sao không muốn a? Hắn ăn nhiều lương thực nhà chúng ta như vậy, đưa thịt gà cho chúng ta là đúng!" Đại Trụ thật muốn sinh khí, Nguyên An Bình ăn bao nhiêu lương thực nhà bọn họ hắn còn không biết sao? Lời Thạch Đầu nói thật có chút quá phận. Hắn biết bởi vì trong nhà cũng khó khăn, mỗi ngày ăn không đủ no, đối với chuyện cha đem thức ăn cho Nguyên An Bình, trong lòng Thạch Đầu có chút oán hận, nhưng đối xử với Nguyên An Bình như thế cũng có chút quá mức rồi: "Thạch Đầu!" Thạch Đầu biết đại ca là thực sự sinh khí rồi, bất quá vẫn là muốn đem thịt gà lưu lại: "Ca! Chẳng lẽ đệ không gầy sao? Ta là cứ muốn đem thịt gà lưu lại đấy!" Nói xong liền đem thức ăn vào trong nhà cất đi. Đại Trụ tức giận muốn đuổi theo, Nguyên An Bình liền lập tức kéo hắn lại: "Đại Trụ ca! Ta mang đến là nhất định sẽ không lấy về. Đại bá đã giúp ta rất nhiều, ta làm sao có thể ăn một mình. Cứ giữ lại đi, tiểu hài tử cũng cần bồi bổ một chút." Đại Trụ thở dài, hắn cũng đau lòng đệ đệ muội muội của mình, liền không nói thêm gì nữa. Có lẽ là vì nhờ có thịt gà, Thạch Đầu thay đổi thái độ với Nguyên An Bình rất nhiều. Nguyên An Bình cũng không thèm để ý, chỉ là một người xa lạ, dù thái độ đối với hắn có như thế nào cũng không khiến mình có chuyện gì được. Sau khi nhận lại rổ Nguyên An Bình liền muốn rời đi, Đại Trụ vội vã cản người lại: "An Bình! Buổi trưa ở lại nhà ta ăn đi, cha nương ta cũng sắp trở về rồi, ngươi trước tiên vào trong nhà ngồi một chút." Nguyên An Bình lập tức uyển chuyển cự tuyệt, nói: "Ta còn có chút việc cần làm ở nhà, hơn nữa còn phải đem tên tiểu tử này trở về. Lần sau đi, lần sau sẽ cùng nhau ăn cơm." Nói rồi liền lôi kéo Bàn Đôn đi ra ngoài. Đại Trụ nhìn hắn thực sự muốn rời đi, cũng hết cách rồi, chỉ có thể để cho hắn đi. Chờ An Bình ra cửa, hắn lập tức trầm mặt xuống, đối Thạch Đầu bởi vì có thịt gà mà cao hứng nói: "Theo ta vào trong!" Thạch Đầu vừa nhìn là biết đại ca lại muốn dạy bảo mình, không biết có đánh đòn hắn hay không? Mặc dù có thịt ăn, nhưng vẫn có chút lo lắng. Trên đường trở về, Bàn Đôn vui mừng như vừa trúng lớn, một đường líu ra líu ríu nói không ngừng. Tổng thể chính là, Thạch Đầu ca thực sự quá đáng ghét, làm sao có thể nói với An Bình ca ca như vậy. Như là nghĩ tới điều gì, Bàn Đôn hơi nghi hoặc một chút nói: "Ta nghe nương ta kể..." Đang nói lại đột nhiên nhớ tới lời Nguyên An Bình đã từng nói, hắn lập tức đổi giọng: "Không có! Ta không có nghe nương ta kể, là ta tự mình biết!" Nguyên An Bình không nhịn được nở nụ cười: "Bàn Đôn! Ngươi muốn nói gì?" Bàn Đôn gãi gãi mặt, có chút không rõ hỏi: "Nhà ngươi có cho nhà Đại Trụ ca một mẫu đất để trồng trọt đấy, nhà bọn họ đưa thức ăn cho ngươi không phải là chuyện nên làm sao? Tại sao Thạch Đầu ca lại không cao hứng a? Chẳng lẽ là An Bình ca ca ăn quá nhiều? Nhưng mà ngươi gầy như vậy, làm sao có thể ăn nhiều như vậy được a?" Nguyên An Bình hiếu kỳ hỏi: "Nhà ta cho nhà đại bá một mẫu đất trồng trọt?" Bàn Đôn gật đầu: "Phải a." "Có lẽ là thu hoạch không tốt, lương thực thu được không nhiều. Ta được ăn là may lắm rồi." Nguyên An Bình không để tâm, sản lượng lương thực cổ đại vốn rất thấp, thuế má nơi này lại còn rất cao. Nguyên An Bình khách sáo nói: "Bàn Đôn! Ta đố ngươi, ngươi biết nhà đại bá ta có bao nhiêu hài tử không? Bọn họ tên là gì?" Bàn Đôn lập tức tự tin nói: "Có năm hài tử! Đại Trụ ca ca, Tiểu Vũ tỷ tỷ, Thạch Đầu ca ca, Đại Hà ca ca, còn có Tiểu Hà ca ca." Nguyên An Bình lập tức cười nói: "Bàn Đôn thật là lợi hại, đều trả lời đúng. An Bình ca ca lại hỏi ngươi một vấn đề, ngươi biết cha nương ta tên gì không?" Bàn Đôn nghĩ một hồi, liền lắc đầu: "An Bình ca ca! Cái này ta không biết." Nguyên An Bình không thấy bất ngờ, tiểu hài tử không thể gọi thẳng đại danh của người lớn, không biết cũng là chuyện bình thường: "Không biết cũng không sao, chúng ta nói chuyện khác một chút. Ngươi biết trưởng thôn tên gì không?" Bàn Đôn gật đầu: "Ta biết! Gọi là Lý cụ tổ. Ta còn biết Lý Tử ca ca gọi Lý cụ tổ là nhị bá." Nguyên An Bình hiểu rõ: "Trưởng thôn là bổn gia của tiểu tử kia a. Vậy ngươi biết Lý Tử ca ca tên là gì không?" "Lý Tử ca tên thật là Lý Tự. Đó là cái tên gia gia huynh ấy đặt cho, hi vọng tương lai huynh ấy hiểu biết chữ nghĩa, trở thành một người có tri thức. Chỉ là nhà Lý Tử ca quá nghèo, không kham nổi chuyện đến Tư Thục." Nói xong tiểu tử liền thở dài. Ở cổ đại, nhà nào nghèo là sẽ không được đi học, vì thế số lượng người đọc sách bị thiếu hụt rất nhiều. Đưa Tiểu Bàn Đôn về đến trước cửa nhà, dặn bé buổi trưa nhớ đến nhà mình ăn, liền trở về nhà. Hắn không thể làm cơm, cho nên không định xào gà mà là chuẩn bị đem đi nấu canh. Còn chuyện nấu canh gà, đương nhiên là phải tốn thời gian một chút.
|
Chương 6: Viết chữ[EXTRACT]Editor: Aubrey.Về đến nhà, sau một phen dằn vặt, cuối cùng cũng đem nồi canh gà hầm xong. Đương nhiên Nguyên An Bình sẽ không chỉ dùng một phần ba thịt gà, mà là tăng thêm một con gà. Trong nồi được thêm rất nhiều nước, hắn chuẩn bị nấu một nồi canh gà lớn đem ra. Bảo đảm độ lửa ở đáy nồi xong, Nguyên An Bình liền đi đến phòng chứa tạp vật, nhân lúc đang nhàn rỗi, xem có thể hay không kiếm chút đồ vật hữu dụng mang ra ngoài. Kết quả lại thật sự cho hắn tìm được một món hữu dụng, một quyển sách dùng để học chữ. Quyển sách kia là hắn tìm được ở bên trong rương gỗ chứa quần áo, được bao lại rất cẩn thận, bỏ vào dưới đáy rương. Quyển sách này đã cũ đến ố vàng, mà có thể thấy được quyển sách này rất được chủ nhân của nó yêu quý, một cái nếp nhăn cũng không có. Hắn lật xem một lượt, lại có loại vui sướng khó giải thích, bởi vì văn tự bên trong đối với hắn rất quen thuộc, dĩ nhiên là chữ phồn thể. Từng có một đoạn thời gian hắn đã nghiên cứu qua chữ phồn thể, từng chữ trong từ điển đều tra qua, tuy rằng viết ra không nhiều nhưng có thể mỗi chữ đều biết. Huống chi, quyển sách này là dùng để dạy học, đương nhiên sẽ có không ít chữ. Biết mình sau này sẽ không bị mù chữ, hắn liền đem sách mang lên gian nhà chính, một bên canh chừng lửa, một bên đọc sách. Sách này khá mỏng, hắn đếm được tổng cộng hai mươi lăm tấm, năm mươi trang. Không bao lâu sau hắn liền xem xong, lại tỉ mỉ đếm, phát hiện mỗi trang chỉ có mười lăm chữ, tổng cộng là bảy trăm chữ, đều là những chữ thường dùng, xác thực rất thực dụng. Thời gian trôi qua cũng đã đến giờ ăn cơm trưa, đem một phần canh gà cùng một hộp thịt gà thu được từ trong không gian ra ngoài, trong nồi còn có nửa con gà cùng một nồi canh gà lớn. Nguyên An Bình cảm thấy tuyệt đối đủ cho hắn với Tiểu Bàn Đôn ăn, mà ngoài dự đoán của hắn chính là, Tiểu Bàn Đôn lại mang đến một thực khách khác ---- Lý Tự. Sự tình là thế này, Tiểu Bàn Đôn đã nói với nương của bé buổi trưa sẽ tới nhà Nguyên An Bình ăn thịt gà, nương bé căn bản không tin, ép Tiểu Bàn Đôn ở nhà ăn cơm. Bàn Đôn lại khóc lóc om sòm, nương bé không làm gì được bé, chỉ có thể oán hận nói một câu: "Không ăn đói chết ngươi!" Nói xong, chỉ đành nhìn nhi tử nhà mình vui vẻ xuất môn. Mà Lý Tự thì lại là vì Tiểu Bàn Đôn khoe khoang với nhóc muốn đến nhà Nguyên An Bình ăn thịt gà, liền kiên quyết không tin một kẻ nghèo đến không có cơm ăn như Nguyên An Bình có khả năng mời Tiểu Bàn Đôn ăn thịt, có khi nào đối phương chỉ dụ dỗ để được dẫn đường hay không? Bàn Đôn bị người nghi vấn rất không cao hứng, liền muốn chứng minh lời mình nói là sự thật, tuyệt đối không có nói dối. Sau đó bé đưa ra yêu cầu: "Không tin thì ngươi theo ta đến nhà An Bình ca ca nhìn xem! Xem có thịt ăn hay không? Hừ!" Vì thế, Lý Tự cũng đi cùng. Thời điểm Nguyên An Bình thấy Tiểu Bàn Đôn tiến vào, còn không ngừng rung rung cái mũi nhỏ, một mặt hạnh phúc ngửi: "Hừm... Thơm quá a! Lý Tử ca! Lần này ngươi tin chưa? Ta thật sự có thịt ăn nha, An Bình ca ca ta tới rồi!" Bé không thể chờ được nữa liền hướng bên trong hô to, vốn là hai người đang trong trạng thái nắm tay nhau, bé lại một mạch chạy vào, kéo luôn Lý Tự cũng vào bên trong. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tự có chút nhăn nhó, tuy rằng nhóc thừa nhận thật sự rất thơm, nước miếng đều phải chảy ra. Nhưng mà, nhóc lại cảm thấy làm một lão đại nhất định phải luôn trấn định, không thể để mất mặt được. Nguyên An Bình nhìn ra được Lý Tự rất muốn ăn nhưng sợ mặt mũi bị mất hết, cho nên cũng trực tiếp múc ba bát. Tiểu tử này mặc dù là một tiểu hỗn đản, nhưng không đến mức hư hỏng, dù sao cũng dễ bị vài đôi lời kích thích cho tức giận, liền nhìn ra được lòng tự trọng rất kiên cường. Nguyên An Bình cầm bát đặt trên bàn cơm: "Mau lại đây ngồi đi." Nhà hắn chỉ có một cái băng ghế dài cùng một cái ghế tựa, hắn ngồi ghế tựa, hai tiểu tử kia liền vừa vặn cùng ngồi trên băng ghế dài. Tiểu Bàn Đôn nghe Nguyên An Bình gọi, lập tức cộc cộc chạy đến bên cạnh bàn ngồi xuống, sau đó trơ mắt nhìn Nguyên An Bình. Mà Lý Tự lại hoàn toàn cứng rắn chống đỡ nói: "Ta đã ăn cơm rồi." Nguyên An Bình liếc mắt nhìn hắn một chút: "Làm sao? Không ăn a? Vậy vừa vặn ta đỡ tốn một chút." Lý Tự lập tức ngồi xuống: "Sao không ăn được chứ? Không ăn sẽ thiệt thòi!" Nói xong liền lấy đũa. Vào lúc này, Nguyên An Bình lại phát hiện ánh mắt tội nghiệp của Tiểu Bàn Đôn: "Bàn Đôn! Ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi không phải rất muốn ăn thịt sao? Sao không ăn đi a?" Tiểu Bàn Đôn đàng hoàng trịnh trọng nói: "Ngươi động đũa trước chúng ta mới có thể ăn a." "Nha! Tiểu Bàn Đôn còn rất hiểu quy củ a." Nói xong liền liếc mắt nhìn cái người đang cầm đũa ăn say mê kia, sau đó cũng nhấc đũa lên gấp một khối thịt. Lập tức nghe thấy tiếng hoan hô của Tiểu Bàn Đôn, tiếp theo cũng chỉ còn lại âm thanh gấp đồ ăn. Thật ra mà nói, hắn không quá thích ăn canh gà cùng thịt gà hầm, nhưng đối với những hài tử này lại chính là mỹ vị hiếm có! Nguyên An Bình từ từ uống canh gà, bởi vì để cho tiểu hài tử uống nên không thêm ớt vào, đổi lại hắn bỏ thêm rất nhiều lát gừng, uống vào rất ấm áp. Nhìn hài tử đối diện ăn vui vẻ, Nguyên An Bình có chút cảm giác khó chịu. Nơi này thật là nghèo a, việc ăn no còn là một vấn đề. Những hài tử này quanh năm suốt tháng cũng không biết có mấy lần được ăn thịt, ngẫm lại trẻ con ở thế giới trước kia, nếu đem so sánh với bọn họ thì thật giống như đang sinh sống trong một khu ổ chuột. Bất quá, đại đa số cũng xem như được sống trong hạnh phúc. Ba người bên này ăn đến cao hứng, bầu không khí tại nhà Nguyên Căn Thịnh bởi vì được Nguyên An Bình mang thịt gà tới cũng rất tốt. Đại Hà cùng Tiểu Hà nghe nói buổi trưa có thịt gà ăn liền thèm không chịu được, ngửi thấy mùi thơm truyền ra từ nhà bếp thật muốn chui vào bên trong. Tiểu Hà còn không ngừng lẩm bẩm: "Chừng nào mới xong? Chừng nào mới xong a?" Trong phòng bếp, Nguyên Tiểu Vũ giúp đỡ mẫu thân của mình làm cơm, ngửi thấy mùi thịt trong nồi cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái, liền cảm thấy được chính mình vì quá thèm mà mặt đỏ bừng cả lên. Kỳ thực trong nồi cũng không có bao nhiêu thịt, số thịt gà này lại không ai cam lòng chỉ ăn trong một lần, cho nên đem chia ra vài phần, dự định mỗi lần xào rau sẽ cho thêm chút thịt, nhiều nhất là một người chỉ được một miếng nhỏ. Mà đồ ăn có thêm thịt, ngẫm lại hương vị sẽ được tăng thêm. Nguyên Tiểu Vũ nghĩ đến thịt gà là do Nguyên An Bình đưa tới, liền cùng mẫu thân của nàng nói: "Nương! An Bình thật tốt. Nhặt được một con gà liền đưa tới cho chúng ta hơn phân nửa, không uổng công cha đã đối xử tốt với hắn." Chu Hương Chi đem trâm cài kéo xuống bên tai làm cho tóc rơi ra, nàng biết đứa bé Nguyên An Bình kia không xấu. Nhưng chỉ là bà con xa, vì hài tử của người khác mà làm khổ hài tử nhà mình, trong lòng nàng tất nhiên là không thoải mái. Tuy vậy nàng vẫn cảm thấy chính mình cũng không có sai, chăm sóc An Bình là trách nhiệm của bọn họ, cũng không bạc đãi nó. Tuy rằng nhà nó từng cấp cho họ một mẫu đất để trồng trọt, nhưng đó chỉ là loại đất tầm thường, vốn thu hoạch không được bao nhiêu lương thực, giao thuế má xong sẽ không còn lại được bao nhiêu. Bọn họ cung cấp lương thực cho Nguyên An Bình hoàn toàn là miễn cưỡng. Mà cái nhà cũng đồng dạng là thân thích của Nguyên An Bình, nhà tiểu thúc của nó có ruộng đất đều thuộc loại trung đẳng, đều chưa từng đưa qua tý lương thực nào! Nàng cảm thấy bản thân không thẹn với lương tâm, dù sao hài tử của mình mỗi ngày chỉ có thể ăn lửng dạ, còn sau này chỉ cần lúc đương gia nói muốn đưa An Bình lương thực, nàng không ngăn cản là được rồi. Trong gian nhà chính, nhìn đến hài tử nhà mình bởi vì được ăn thịt mà cao hứng, trong lòng Nguyên Căn Thịnh cũng cao hứng theo. Hắn cũng giống đứa con lớn nhất của mình, cảm thấy nhận đồ của Nguyên An Bình không được tốt cho lắm, dù sao đối phương chỉ mới qua tuổi thành niên, thật sự là không dễ dàng. Bất quá ngẫm lại hài tử nhà mình đã lâu không được ăn qua thức ăn mặn, cũng được, ngày mai lại đem cho An Bình chút lương thực đi! Hi vọng lương thực tồn kho trong nhà có thể qua được thời kỳ giáp hạt sắp tới. Nguyên An Bình tất nhiên không biết Nguyên Căn Thịnh định đưa thức ăn cho hắn, uống xong một bát canh gà, trong dạ dạy liền thấy thoải mái. Hai tiểu hài tử kia lại vui vẻ ôm một bụng căng phồng, nhưng khi nhìn thấy trong bát hai người đều còn lại thức ăn, ngược lại là làm cho Nguyên An Bình có chút bất ngờ. Bàn Đôn nhìn thấy Nguyên An Bình nhìn về phía bé, tầm mắt dừng lại trên bát của bé, lập tức đỏ mặt nói: "An Bình ca ca! Ta có thể đem thịt gà trong bát mang về nhà được không a? Ta muốn cho cha nương ta ăn." Lý Tự cũng rất lưu manh biểu thị nhóc cũng có ý đó. Nguyên An Bình quét mắt qua trong bát của hai người một cái, phát hiện trong bát Bàn Đôn còn bốn khối thịt lớn, mà trong bát Lý Tự lại có nhiều hơn. Hắn hiểu ra, không trách vì sao còn thừa lại, nguyên lai là muốn cho người nhà nếm thử a. Kỳ thực, thịt vốn không có nhiều lắm, hai người bọn họ lại còn biết tiết kiệm như vậy, xem ra là rất hiếu thuận. Nguyên An Bình không có lý do gì phải từ chối: "Nhớ cầm bát trả lại cho ta là được." Bàn Đôn lập tức vui vẻ hô: "Cảm tạ An Bình ca ca!" Lý Tự cũng ngượng ngịu nói cảm ơn: "Đa... Đa tạ ngươi." Được Nguyên An Bình đồng ý, Bàn Đôn lập tức bưng bát lên chuẩn bị về nhà: "An Bình ca ca! Ta chẳng mấy chốc sẽ quay lại." Hai người liền bưng bát nhanh chóng rời đi. Vốn là sau khi ăn uống no đủ muốn nghỉ ngơi một lát, Nguyên An Bình lại bởi vì câu nói sẽ sớm quay lại của bọn họ mà chỉ có thể tiếp tục chờ ở gian nhà chính, hắn lại cầm quyển sách kia lên xem. Hai người kia nói rất nhanh sẽ trở về, quả thực là rất nhanh! Hơn nữa còn cầm về bát đã được rửa sạch sẽ, Nguyên An Bình rất là hài lòng. Sau khi Bàn Đôn đem bát đặt lên trên bàn, thấy Nguyên An Bình cầm sách, liền rất kinh ngạc nói: "Ta nhớ ra rồi! An Bình ca ca là người đọc sách, thật là lợi hại a!" Nguyên An Bình đặt sách lên trên bàn, cười nói: "Bàn Đôn nếu thích có thể đến xem thử." Bàn Đôn đi tới bên cạnh bàn, duỗi ra tay nhỏ nhẹ nhàng sờ sờ quyển sách kia, xem như là trân bảo. Sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, có chút thấp thỏm hỏi: "An Bình ca ca! Ngươi có thể dạy ta viết tên của ta không?" Nguyên An Bình sảng khoái gật đầu: "Có thể a." Hắn không chú ý tới, Lý Tự cũng đang thẳng tắp nhìn chằm chằm quyển sách trên bàn kia. Sau khi Nguyên An Bình nói xong, nghĩ đến tên của Lý Tự là do người nhà nhóc kỳ vọng mà đặt cho, nhưng vì hoàn cảnh khốn khổ nên không thể làm được gì. Nhìn về phía Lý Tự, phát hiện nhóc đang nhìn quyển sách trên bàn, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Nguyên An Bình, Lý Tự liền quay đầu qua một bên. Nguyên An Bình nghĩ một hồi, sau đó nói với Bàn Đôn: "Bàn Đôn có muốn học nhiều chữ hơn không a?" Bàn Đôn liền vội vàng gật đầu, sau lại do dự một chút nói: "An Bình ca ca! Ta không có tiền cho ngươi." Nguyên An Bình nở nụ cười: "Ta không thu tiền của ngươi, mùa đông cũng không có việc gì để làm, dạy ngươi biết chữ xem như giết chút thời gian." Nói xong liền quay đầu nhìn về phía Lý Tự đang có chút không không vui, hỏi: "Ngươi có muốn cùng học hay không a?" Lý Tự vừa nghe giọng điệu này liền mất hứng, nghĩ thầm: Với Bàn Đôn thì là vẻ mặt ôn hoà, đối với mình lại không có chút thành ý nào. Bất quá, hắn càng không muốn ta học, vậy thì ta sẽ học. Lý Tự hất cằm, rất ngạo mạn đáp: "Học a! Đương nhiên phải học, nhưng chính ngươi đã mở miệng hỏi, nếu không dạy thì chính là tên lừa đảo!" Nguyên An Bình không có phản ứng gì, hắn đứng dậy, nói với Bàn Đôn: "Đi! Ngày hôm nay trước tiên sẽ dạy ngươi viết tên của chính mình." Hắn không có giấy và bút mực, chỉ có thể vào trong sân tìm một cành cây nhỏ, sau đó đem tên của hai người viết lên trên mặt đất. Hắn chỉ vào ba chữ Nguyên Tiểu Bàn rồi nói với Bàn Đôn: "Xem kỹ a! Đây là tên của ngươi, Nguyên - Tiểu - Bàn." Sau đó đối Lý Tự nói: "Hai chữ kia chính là tên của ngươi." Nói xong, hắn liền bắt đầu rất nghiêm túc dạy cho Bàn Đôn viết tên như thế nào, một chữ trước tiên phải viết nét gì rồi lại tới nét gì, cũng chính là trình tự viết chữ. Mà Lý Tự cũng không nói gì, chỉ tỉ mỉ nhìn tên của chính mình, kỳ thực hai chữ này nhóc đã từng thấy qua, nhưng không có ai nghiêm túc dạy cho nhóc. Nhóc cảm thấy chỉ có thể trông cậy vào Nguyên An Bình, chỉ cần nhóc kiên trì chờ đợi, đối phương nhất định sẽ đến dạy cho mình. Sau khi dạy xong Bàn Đôn viết chữ, Nguyên An Bình liền để cho bé luyện tập trước, bản thân lại đi dạy cho Lý Tự viết chữ. Hai đứa nhỏ đều rất nghiêm túc, học được cách viết tên của chính mình cũng không mất bao nhiêu thời gian. Tuy vậy, Nguyên An Bình vẫn để bọn họ học rất lâu, dù sao biết viết cũng không có nghĩa là viết ra sẽ dễ nhìn. Để cho bọn họ luyện tập hơn một giờ, nhìn thành quả của hai người, nét nào cũng dựng thẳng bằng phẳng, coi như thoả mãn. Trước hết khen một câu để hai đứa nhỏ cao hứng một chút, sau đó mới nói cho bọn họ biết: "Mỗi ngày sau giờ cơm trưa, các ngươi cứ đến nhà ta luyện viết chữ hai giờ, mỗi ngày ta sẽ kiểm tra thành quả của bài hôm trước đã học. Nhất định phải học tập nghiêm túc, nếu không ta sẽ không dạy các ngươi." Hai người vừa nghe hậu quả nghiêm trọng như vậy, lập tức biểu thị sẽ phi thường hết sức chăm chú học tập. Nguyên An Bình nghĩ một chút: "Hai người các ngươi đi học không hẳn chỉ để đi thi lấy công danh, vậy ta sẽ cho các ngươi thêm nửa giờ học tính số, sau này có muốn tính sổ sách cũng thuận tiện." Hai người vừa nghe đến còn có thể học thêm thứ khác, lập tức không ngừng vui vẻ, dồn dập biểu thị mình nhất định sẽ khắc khổ học tập. Sau khi được Nguyên An Bình cho phép ly khai, họ lập tức tung ta tung tăng chạy mất, xem bộ dáng giống như là đang bay.
|
Chương 7: Dạy học[EXTRACT]Editor: Aubrey.Lý Tự cùng Tiểu Bàn Đôn sau khi rời khỏi nhà Nguyên An Bình, liền bắt đầu rượt đuổi nhau. Tiểu Bàn Đôn chỉ còn cách một chút là đến trước cửa nhà mình, cửa viện chính nhà bé đang mở, còn có thể nhìn thấy nương bé đang ngồi ở trong sân may vá quần áo. Lý Tự dặn dò Bàn Đôn: "Ngày mai chúng ta cùng đến nhà An Bình... Nhà An Bình ca học chữ, ngươi cũng đừng quên." Bàn Đôn vỗ ngực biểu thị mình tuyệt đối tuyệt đối sẽ không quên. Nói xong, liền vui vẻ chạy vào sân kêu lên: "Nương! Con đã về rồi!" Sau đó hí hửng chạy về phía nương bé, mà Lý Tự cũng chạy về nhà, nghĩ sẽ đem tin tức tốt nói cho gia gia cùng nãi nãi, cả cha nương nữa. Thái Tiểu Hoa nghe đến âm thanh vô cùng phấn khởi của nhi tử, liền cười mắng: "Thằng nhóc này! Vừa đi chơi ở nơi nào? Làm sao lại vui vẻ như vậy? Lúc nãy ta vừa nghe tiếng hình như là của Lý Tự, sao không kêu nó vào nhà chơi?" Bàn Đôn lập tức vui vẻ khoe khoang: "Nương! Con không có đi chơi, con nghe nói nhà của An Bình ca ca có tiếng là giỏi chữ nghĩa, được dạy viết tên của con, còn biết viết tên của Lý Tử ca nữa cơ." Thái Tiểu Hoa vừa nghe vậy liền cao hứng, nhưng cũng có chút không tin: "Thật?" Bàn Đôn giờ phút này nào nghe ra nghi vấn, bé lập tức tìm một cành cây nhỏ, nghiêm nghiêm túc túc đem hai cái tên Nguyên Tiểu Bàn cùng Lý Tự viết ra. Sau đó dương dương tự đắc nhìn nương bé: "Xem đi a." Nói rồi chỉ vào tên của chính mình nhẩm đếm: "Ba chữ này là Nguyên - Tiểu - Bàn, hai chữ kia là Lý - Tự." Thái Tiểu Hoa vừa nhìn liền mừng rỡ không thôi, thẳng tắp nhìn chằm chằm năm chữ kia, thật vui sướng a. Nghĩ đến nhi tử đã có thể viết tên của chính mình, so với cha bé còn lợi hại hơn: "Nhi tử! Con thật lợi hại! Chữ này viết thật là đẹp mắt." Kỳ thực, nàng cũng không biết làm sao để phân biệt chữ viết đẹp hay xấu, nhưng nhìn đến chữ viết do chính nhi tử mình viết ra, nàng lại cảm thấy vô cùng dễ nhìn. Bàn Đôn nghe được nương bé tán dương, liền đem ngực nhỏ ưỡn lên thật cao: "An Bình ca ca cũng khen con đó. An Bình ca ca còn nói muốn dạy chúng con học tính số, nói là sau này có thể tính sổ sách. Tuy con không biết rõ lắm tính số là cái gì, nhưng khẳng định cũng rất lợi hại." "Thật sao?!" Thái Tiểu Hoa không nhịn được kinh hỉ, Bàn Đôn không biết tính sổ sách là gì, nhưng nếu như biết được, đây không phải sẽ là chưởng quầy tương lai đây sao? An tiểu tử kia thật là lợi hại, không giống như người chỉ biết đọc sách thôi. Biết đến Bàn Đôn có thể cùng Nguyên An Bình học chữ, nàng rất là cao hứng. Có cha mẹ nào lại không mong con mình hoá rồng? Nhưng lại bị vướng trong nhà nghèo quá, nên không chu cấp nổi cho con mình đi học. Bây giờ, có thể được biết chữ giống như Nguyên An Bình, cho dù không thi được công danh, nhận biết được chút chữ nghĩa là có thể vào trong trấn tìm được một việc làm. Dù sao cũng hơn cha bé cả đời chỉ có thể cắm mặt xuống đất, lưng hướng lên trời, lại còn lo lắng ăn không đủ no. Trong lòng nàng ôm kỳ vọng, nếu thật như Nguyên An Bình đã nói, học giỏi đếm số là có thể đi làm chưởng quầy vậy càng tốt hơn. Nguyên Hoà Tráng từ bên ngoài trở về, liền thấy lão bà cùng nhi tử của mình đều cùng một bộ dạng vui vẻ, hiếu kỳ hỏi một câu: "Hai mẫu tử các ngươi trông vui vẻ như vậy, là có chuyện vui gì sao?" Thái Tiểu Hoa mặt mày hớn hở nói với trượng phu mình rằng nhi tử béo ú nhà mình có thể cùng Nguyên An Bình học chữ, liền chỉ vào dòng chữ Nguyên Tiểu Bàn trên mặt đất cho hắn xem. Còn nói ra ý nghĩ của mình, tỷ như tương lai nhi tử có thể lên trấn kiếm tiền sống hảo, có thể lấy một cô nương trong kinh thành, có thể không cần dựa vào trồng trọt để kiếm cơm. Hi vọng đẹp đẽ như vậy, càng nói càng cao hứng. Nguyên Hoà Tráng nhìn chữ trên mặt đất cũng vui vẻ không thôi, một cái liền ôm nhi tử tung lên cao: "Hảo nhi tử! Con lợi hại hơn cha rồi." Chọc cho Bàn Đôn cười vui vẻ. Thả xuống nhi tử béo ú nhà mình, Nguyên Hoà Tráng nói với Thái Tiểu Hoa: "Đứa bé An Bình kia không sai, nghe nói trước đây nó còn được phu tử khích lệ, nếu không phải vì trong nhà xảy ra chuyện, nói không chừng liền thật sự có thể đi thi tú tài. Nó nguyện ý dạy cho Bàn Đôn thì đó là phúc khí của con mình. Đi! Đưa cho An Bình một chút lương thực. Đúng rồi! Mấy quả trứng gà ngươi để dành cũng lấy ra đi, nó dạy Bàn Đôn viết chữ, xem như là tiên sinh của Bàn Đôn. Chúng ta phải thể hiện một chút, cũng có thể làm cho nó chuyên tâm dạy học hơn." Thái Tiểu Hoa nghe đến lại muốn đưa lương thực cùng trứng gà liền có chút đau lòng, dù sao nhà nàng cũng không giàu có gì. Bất quá vì nhi tử, nàng đành cắn răng, múc hơn sáu mươi cân đủ loại lương thực, cầm thêm mười quả trứng gà. Nàng ôm trứng gà lôi kéo nhi tử, cùng trượng phu đi đến nhà của Nguyên An Bình. Nguyên Hoà Tráng theo sau mẫu tử hai người, vừa nghĩ tới nhi tử sau này cũng có thể học chữ, trong lòng liền cực kỳ thoải mái. Nhà Lý Tự cũng đang diễn ra tình cảnh tương tự, gia gia nãi nãi cùng cha nương của nhóc nhìn Lý Tự viết chữ, lại nghe nói Nguyên An Bình nguyện ý dạy nhóc học chữ và đếm số đều thập phần vui vẻ, trong mắt gia gia nhóc lại càng lập loè nước mắt. Lý lão gia tử tên là Lý Phú Khang, ngụ ý là phú quý cùng an khang, tên của ông là do nương ông đem một rổ trứng gà nhờ người quen mang qua cho đại bá ở Tư Thục cấp cho. Chỉ là tên tuy tốt, lại không gặp phải thời điểm tốt, trong nhà nghèo tám đời cũng không gặp được người nào có tiền đồ xuất hiện. Kỳ thực, chủ yếu nhất vẫn là do quá nghèo, ngoại trừ một nhóm người có khí lực cũng không ai có bản lãnh gì. Lý lão gia có ba người con trai, hai khuê nữ, Lý Tự là con trai của đứa nhi tử thứ hai của ông, cũng là tôn tử lớn nhất của ông. Đứa cháu này lúc mới ra đời ông cũng là gửi gắm hi vọng rất lớn, nghĩ thầm cho dù cắn chặt chân răng cũng phải đưa nhi tử đến Tư Thục học. Đáng tiếc thuế má một năm lại cao hơn một năm, liên quan đến chuyện lao dịch, ba người con trai lại bị bệnh mất hai người, càng đem chút tiền để dành kia nhanh chóng hao tổn sạch sẽ, nợ nần lại đuổi tới mông, từ đó về sau trong nhà càng ngày càng tệ hơn. Hiện giờ, trong nhà có bốn cháu trai cùng ba cháu gái, ngay cả chuyện ăn cơm còn phải tính toán, nào còn có tiền để đưa hài tử đi Tư Thục. Mỗi khi nhớ tới, thâm tâm Lý Phú Khang liền ngộp đến hoảng. Trong lòng bọn họ, người không có học thức là không có khả năng làm ra được tiền đồ lớn lao gì, đặc biệt là thế đạo làm việc như thế nào. Hiện tại cháu trai có cơ hội biết chữ, tương lai còn có khả năng ở trong thị trấn tìm việc làm, thực sự là mừng đến phát khóc. Chờ lấy lại sức, Lý Phú Khang vội vã dặn dò nhi tử của mình: "Tiểu nhị! Nhà đại bá Nguyên An Bình quá khó khăn, nhà tiểu thúc của nó đã phó thác cái đức hạnh. Nhà nó khẳng định không dư được bao nhiêu lương thực, ta cho nương của ngươi đem một chút lương thực ra, ngươi đưa An tiểu tử đi. Nó chịu dạy A Tự biết chữ, đó là cái ân đức lớn, chúng ta không thể không có gì để biểu thị. Chúng ta không có tiền, nhưng lương thực thì nhất định phải đưa một chút." Nhi tử có thể đọc sách là có thể có tiền đồ, cho dù thắt lưng buộc bụng làm cho hắn không ăn cơm hắn cũng nguyện ý. Lý Xuân Sinh nghe cha hắn nói, liền vội vàng gật đầu: "Cha! Là hôm nay hay là ngày mai đưa?" Lý Phú Khang suy nghĩ một chút, nói: "Ngày hôm nay đưa, ngươi đi tìm các ca ca đệ đệ của ngươi trở về, đem việc này nói một chút. Ngươi cũng mang A Tự theo đi đưa lương thực cho An tiểu tử đi." "Được ạ." Lý Xuân Sinh vội vã đi ra ngoài tìm người. Sau khi người một nhà tập hợp, Lý Phú Khang liền đem sự tình một lần. Tuy nói biết chữ là một chuyện tốt, mà người đi chính là Lý Tự. Mặt khác, hai người con dâu khác của ông trong lòng cũng có chút không vui. Dù sao bọn họ cũng đều có nhi tử, người biết chữ tại sao không thể là các hài tử nhà nàng? Lý Phú Khang tất nhiên biết đến chút tâm tư nhỏ của bọn họ, liền trực tiếp nói: "A Tự nói An tiểu tử yêu thích nhi tử của nhà Hoà Tráng, Tiểu Bàn Đôn. Nên muốn dạy cho nó biết chữ, A Tự chỉ là tiện thể thôi." Ý tứ trong lời nói này, không phải cứ ai cho nhà Nguyên An Bình lương thực là nó sẽ dạy. Dù sao trong thôn cũng có vài người biết chữ, nhưng cho dù đưa chút lương thực họ cũng không muốn dạy học. "Vậy cũng xem như là tạo hoá ban cho A Tự." Nói xong liền dặn dò Lý Tự: "Con phải chăm chỉ học, khắc khổ học tập. Chờ học xong lại trở về dạy cho các đệ đệ muội muội của con, chúng ta chưa từng đi Tư Thục, không cần dạy quá quy củ, chỉ cần dạy người khác biết chữ là được." Lý Tự liền vội vàng gật đầu: "Con nhất định hảo hảo học, trở về dạy cho đệ đệ muội muội." Những đứa trẻ khác nghe xong cũng rất cao hứng, bọn họ không biết chữ nghĩa rốt cuộc là cái gì, chỉ cảm thấy người khác không chiếm được thứ bọn họ có, liền cảm thấy vui vẻ. Những người khác nghe Lý Phú Khang nói, biết đến Nguyên An Bình cũng không phải tuỳ tiện thu học sinh, hơn nữa cũng không có cách nào đưa hết hài tử đi, dù sao nhà bọn họ cũng không có nhiều lương thực như vậy. Lý Tự từ nhỏ lanh lợi, hắn học xong trở về dạy cho mấy đứa nhỏ cũng rất tốt. Trong mắt thôn dân, biết chữ là một chuyện rất thần thánh, những hài tử kia lại càng vô cùng ước ao, nhưng trong thôn chỉ có vài hài tử biết chữ. Không phải là không có người muốn nhờ những người đó dạy học, mà phàm là những người học ở Tư Thục đều được dạy bởi phu tử, toàn giải thích như con cháu thánh nhân, tâm lý khó tránh khỏi có chút kêu ngạo đắc ý. Hơn nữa, dạy người khác biết chữ là chức trách của tiên sinh, bọn họ nếu như làm vậy, sẽ bị nói thành không biết tự lượng sức mình, còn bị người chế nhạo, còn có thể bị phu tử ghét bỏ. Bọn họ đem tiền bỏ vào Tư Thục, tất nhiên là muốn thi lấy công danh, cũng không thể để hỏng danh tiếng, tránh để phu tử không thích. Cho nên, cho dù nhận dạy học thì bọn họ cũng chỉ dạy cho những người vô cùng thân cận, mà còn là dạy trong lén lút. Còn vì sao hình thành loại tư tưởng này, là bởi vì đa số các gia đình đều đem việc biết chữ cho rằng là một sự tình rất thần thánh, mà việc làm một lão sư cũng không người nào dám đảm đương. Vì thế, muốn biết chữ cũng chỉ có thể đi đến Tư Thục, chứ không còn cách nào khác. Chuyện này Nguyên An Bình vốn không biết, cho dù biết đến cũng sẽ khịt mũi coi thường. Huống hồ, hết thảy kế hoạch xưa nay của hắn không bao quát đến chức trách này. Cửa chính nhà nông dân, trong nhà nếu là có người thì ban ngày sẽ để cửa mở lớn ra. Mà thói quen của Nguyên An Bình là thường đem cửa viện đóng lại, cho nên khi nghe có người gõ cửa, lại nghe tiếp giọng nói non nớt của Bàn Đôn đang cất cao: "An Bình ca ca mở cửa! Cha nương ta tới rồi." Nguyên An Bình có chút kỳ quái Bàn Đôn nhanh như vậy lại tới nhà hắn, còn mang cha nương theo, nghĩ một hồi liền cảm thấy hẳn là có liên quan đến chuyện hắn muốn dạy Bàn Đôn biết chữ. Lấy ra chút nước nóng từ trong không gian, múc ra ba bát đặt lên trên bàn, liền lập tức đi mở đại môn. Vừa mở cửa liền nhìn thấy từng cái đầu không quá cao, một nam nhân trẻ tuổi miễn cưỡng cao khoảng 1m7 cõng theo một cái túi, còn bên cạnh là một nữ nhân mặc áo bông cầm theo một cái rổ được che bằng vải màu đỏ, so với nam nhân kia dường như cao hơn một chút, nàng lôi kéo Bàn Đôn nở nụ cười nhìn Nguyên An Bình. Bàn Đôn vừa thấy Nguyên An Bình, lập tức vui vẻ chào hỏi: "An Bình ca ca! Cha nương ta nói phải đưa cho ngươi chút đồ ăn." "Đồ ăn?" Nguyên An Bình hơi nghi hoặc một chút, hắn vốn tưởng rằng hai người này hẳn là đến đây để nói lời cảm tạ, không nghĩ tới còn có thể đưa thức ăn. Đang muốn mở miệng từ chối, lại thấy Thái Tiểu Hoa vỗ xuống đầu Bàn Đôn một cái, sau đó liền cười nói: "Chúng ta đừng đứng ở trước cửa nói, vào trong nhà rồi nói tiếp." Nhìn tướng mạo của Thái Tiểu Hoa sẽ dễ làm cho người khác nghĩ rằng, nàng là một nữ nhân nói chuyện rất nhỏ nhẹ, nhưng giọng nàng lại cao bất ngờ. Nguyên An Bình thấy nàng thẳng thắn như vậy, lập tức đem người mời vào trong, đồng thời cũng tiến vào nhà mình, hắn vội vàng nói: "Trời thật lạnh, các ngươi uống miếng nước nóng đi." Thái Tiểu Hoa cũng không khách khí, bưng bát lên uống mấy ngụm, cười nói: "Quả là người có học vấn có khác." Nguyên An Bình nguyện ý dạy Bàn Đôn nhà nàng biết chữ, nàng là càng nhìn càng yêu thích. Nguyên An Bình đang muốn nói không cần tặng đồ vật gì, liền thấy Nguyên Hoà Tráng càng là trực tiếp nhấc theo lương thực bỏ vào bên trong vại đựng lương thực nhà hắn. Nguyên An Bình lập tức chạy tới ngăn cản: "Đừng! Vật này ta không thể nhận. Ta dạy Bàn Đôn đọc sách không uổng công gì cả, các ngươi không cần tiêu hao như vậy." Thái Tiểu Hoa liền vội vàng nói: "Ngươi nguyện ý dạy Bàn Đôn nhà ta, đó là phúc khí của Bàn Đôn. Ta với thúc thúc của ngươi nghĩ thầm lương thực nhà ngươi hẳn là không đủ ăn, liền đưa cho ngươi một chút, còn có mười quả trứng gà này, đều là tâm ý của ta với thúc thúc ngươi, nhất định phải nhận lấy. Nói tiếp, ngươi giờ xem như đã là tiên sinh của Bàn Đôn, chúng ta phải đưa cho ngươi một ít thứ là đúng rồi." Nguyên An Bình đáp: "Thẩm! Ta chỉ là dạy đệ ấy biết chữ cùng tính số, không thể coi là cái gì tiên sinh. Vật này ta không thể nhận, hơn nữa, thời đại này đa số gia đình cũng không có hoàn cảnh quá tốt gì, ngươi vẫn nên đem đồ vật cầm về đi, trứng gà kia cũng nên giữ lại cho Bàn Đôn, ta không muốn lấy." Bàn Đôn vội vã biểu thị: "An Bình ca ca! Ta không ăn, đều cho ngươi ăn." Thái Tiểu Hoa đau lòng nhi tử, cũng bởi vì đau lòng nhi tử thì nàng càng muốn để Nguyên An Bình nhận lấy: "Nhận lấy đi! Ngươi đừng ghét bỏ nhà thẩm đưa ít lương thực là được." Nguyên An Bình liền vội vàng nói: "Ta làm sao sẽ ghét bỏ? Bất quá ngươi vẫn là nên lấy về đi, ta dạy nổi đệ ấy học chữ, nhưng không cần nhiều lương thực như vậy." Thái Tiểu Hoa nghe xong lại càng muốn để Nguyên An Bình nhận lấy, miễn cho Nguyên An Bình dạy thiếu, nàng vội nháy mắt ra dấu với Nguyên Hoà Tráng: "Cái gì hao phí? Đều là chuyện phải làm." Nguyên Hoà Tráng cũng mở miệng nói rằng: "An Bình! Nghe thúc! Ngươi cũng đừng từ chối, ta với thẩm ngươi trong nhà còn có việc, liền đi trước." Nguyên An Bình lập tức muốn đuổi theo, nhấc đồ vật lên muốn trả về: "Không phải! Thúc! Thẩm! Lương thực ta thật sự không thể nhận, các ngươi mang về đi." Nguyên Hoà Tráng cố ý hạ mặt xuống: "An Bình không được từ chối, nếu không thúc sẽ sinh khí, cứ như vậy đi nha." Nói xong một nhà ba người liền dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, thành ra Nguyên An Bình không còn gì để nói. Tiếp đến đợi không bao lâu, Lý Tự cùng cha nương nhóc cũng tới cửa, cũng là một phen đẩy tới đẩy lui, kết quả vẫn là bất đắc dĩ nhận. Nhìn bên trong vại chứa đầy lương thực hỗn tạp cùng khoai lang, Nguyên An Bình bất đắc dĩ lắc đầu, thời đại này thu được đồ ăn của người khác cũng chỉ làm hắn cảm thấy áp lực thêm thôi.
|
Chương 8: Học sinh mới[EXTRACT]Editor: Aubrey.Nguyên An Bình dạy Bàn Đôn cùng Lý Tự hai ngày, kết quả rất hài lòng. Hai hài tử đều rất thông minh, đầu óc cũng lanh lợi. Chỉ là từ ngày thứ ba trở đi liền lục tục có người tới cửa hỏi thăm, lời trong ngoài ý cũng là muốn cho hài tử nhà bọn họ học cùng, đồng thời biểu thị bọn họ khẳng định cũng sẽ mang lương thực tới. Nguyên An Bình đem từng người đuổi đi, nhìn hai tiểu tử bởi vì khoe khoang mà mang đến phiền phức cho hắn đang cẩn thận từng li từng tí nhìn mình, hắn bất đắc dĩ cười cười: "Lý Tự! Bảo gia gia ngươi giúp ta truyền lời với người trong thôn một chút, nói ta thu nhận hài tử học viết chữ. Nhưng mà không phải ai cũng thu, phải vượt qua *khảo thí, khiến ta hài lòng thì mới được nhận. Còn nữa, thời gian giới hạn là năm ngày, qua năm ngày nếu đưa thêm ai đến nữa cũng không thu." Chuyện này hắn cũng đã đắn đo suy nghĩ qua, một là thực sự thương hại những đứa bé này, hai là cũng không muốn đắc tội với tất cả người trong thôn. Dù sao mình cũng đã nhận hai đứa bé, nếu không thu nhận đứa khác thì lại có chút đuối lý đi. *khảo thí: kỳ thi kiểm tra năng lực.Lý Tự vui vẻ đứng lên: "Hảo! An Bình ca!" Nguyên An Bình xua xua tay để cho bọn họ đi: "Về nhà nhớ hảo hảo ôn tập các chữ đã học qua." Chờ hai đứa nhỏ đi rồi, Nguyên An Bình đối với chuyện nhận dạy thêm nhiều hài tử liền cảm thấy đau đầu, hắn không nghĩ tới chỉ nhất thời muốn dạy hai hài tử mà lại thành ra bộ dáng này. Đương nhiên, bọn họ muốn mang lương thực tới, hắn nhất định phải nhận, dù sao hắn cũng không quen biết người nhà những hài tử kia. Chính mình bỏ ra chút lao động, cần phải thu được chút thù lao. Thời điểm chạng vạng, Nguyên Căn Thịnh mang theo một hài tử khoảng bảy, tám tuổi tới gõ cửa nhà Nguyên An Bình. Nguyên Căn Thịnh có chút câu nệ hỏi: "An Bình! Ta muốn nhờ ngươi xem thử một chút Đại Hà có thể học chữ với ngươi hay không?" Nguyên An Bình thấy hắn mang theo hài tử tới, tất nhiên biết đến mục đích của đối phương. Huống hồ, nếu đã có thể thu người khác, đường đệ của mình mà lại không thu thì cũng có điểm khó nhìn. Nhưng mà, hắn vẫn là có ý định trước tiên phải ra dáng một chút. Hắn nhìn về phía Đại Hà, nói rằng: "Ta hỏi ngươi đáp, được chứ?" Nguyên Đại Hà thoạt nhìn cũng có chút ngại ngùng, nghe Nguyên An Bình hỏi như vậy cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu. Nguyên An Bình hỏi: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" Nguyên Đại Hà nhìn qua phụ thân của mình, Nguyên Căn Thịnh lập tức nói rằng: "Con mau nói cho An Bình ca biết con bao nhiêu tuổi rồi?" Nguyên Đại Hà cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta bảy tuổi." Nguyên An Bình tiếp tục hỏi: "Ngươi biết đếm số không?" Nguyên Đại Hà gật gật đầu. Nguyên An Bình hỏi tiếp: "Ngươi có thể đếm tới bao nhiêu?" Nguyên Đại Hà nhấp miệng, âm thanh có chút thấp nói: "Có thể đếm tới hai mươi." Nguyên An Bình nhìn hắn, dừng lại một chút. Nguyên Căn Thịnh căng thẳng nhìn Nguyên An Bình, biểu tình của Đại Hà cũng bởi vì hắn dừng lại mà khẩn trương lên. Nguyên An Bình coi như không thấy vẻ mặt của bọn họ, tiếp tục nói: "Ta cần ngươi lớn tiếng nói ra, đếm từ một đến hai mươi." Nghe Nguyên An Bình nói, Nguyên Đại Hà liền căng thẳng rõ ràng hơn. Nhưng mà Nguyên An Bình cũng không lên tiếng an ủi bé, đứa nhỏ này thoạt nhìn rất ngại ngùng, cũng rất hướng nội. Hắn nghĩ sở dĩ đại bá đưa đứa bé này đến, hẳn đã trải qua một phen suy tính, con lớn nhất thì quá lớn, con thứ hai lại rõ ràng có mâu thuẫn với mình, tiểu nhi tử có khả năng còn quá nhỏ, cũng chỉ có ở độ tuổi này là thích hợp. Kỳ thực Nguyên An Bình đoán không sai, nếu không thì làm sao cũng không tới phiên Nguyên Đại Hà, dù sao bé bình thường cũng quá mức an tĩnh. Nguyên An Bình thấy Nguyên Căn Thịnh sốt ruột muốn lên tiếng, mà Nguyên Đại Hà thì lại căng thẳng nắm chặt hai tay, hắn liền nói rằng: "Đại bá! Ngươi đừng lên tiếng. Đại Hà! Bắt đầu đi." Xưa nay Đại Hà chưa từng sốt sắng như vậy, bé rõ ràng biết đếm số, vào lúc này lại không mở nổi miệng, làm bé sốt ruột đến muốn khóc. Bé muốn biết chữ, phi thường muốn. Bé biết rằng cơ hội này đến không dễ, nếu không phải Nhị ca cùng An Bình ca có mâu thuẫn không muốn đến, thì bé căn bản không có cơ hội được biết chữ. Bé không muốn bỏ qua cơ hội này, nếu bởi vì lời nói của mình mà bỏ lỡ thì bé sẽ hối hận chết chính mình. Nguyên An Bình nhìn bé căng thẳng đến mức nói không ra hơi, Nguyên Căn Thịnh đợi một hồi lâu, liền hận không thể động thủ đẩy bé một cái làm cho bé nhanh chóng đếm số, lại nghe được bé dùng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu nói ra. Thanh âm Nguyên An Bình rất bình tĩnh: "Nếu như ngươi muốn đến đây học tập, thì nói lớn tiếng hơn một chút." Nguyên Đại Hà nghe Nguyên An Bình nói, dần dần gia tăng âm thanh, mãi đến cuối cùng lại giống như rống lên. Sau khi Nguyên Đại Hà đếm tới hai mươi, liền hai mắt sáng lấp lánh nhìn Nguyên An Bình. Nguyên An Bình xem như hài lòng, nhưng vẫn như cũ dùng âm thanh không lớn không nhỏ nói rằng: "Coi như có thể đi." Nghe đến Nguyên An Bình nói có thể, Nguyên Đại Hà liền mừng rỡ đến muốn nhảy dựng lên, bé siết chặt nắm đấm đè lại, khuôn mặt nhỏ hồng hồng căng phồng cả lên. Phụ thân bé đã nói với bé, tiên sinh dạy học đều giảng rất quy củ, đường ca của bé hẳn cũng rất coi trọng quy củ, bé không thể nhảy a. Nguyên An Bình nghĩ một hồi, hỏi: "Một cái bàn có bốn cái chân, vậy hai cái bàn có tổng cộng mấy cái chân?" Âm thanh của Nguyên Đại Hà đã trở nên tự nhiên trở lại, đáp: "Tám cái chân." Nguyên An Bình lại hỏi: "Vậy cũng có năm cái bàn giống như vậy, tổng cộng có mấy chân?" Nguyên Đại Hà trả lời rất nhanh: "Hai mươi chân." Nguyên An Bình nở nụ cười, hỏi: "Ngươi biết hơn năm cái bàn đi?" Nguyên Đại Hà có chút bất ngờ khi Nguyên An Bình lại biết bé dĩ nhiên biết hơn, nhưng mà vẫn gật đầu một cái. Nguyên An Bình đối Nguyên Căn Thịnh nói: "Đệ ấy biểu hiện rất tốt, ngày mai sau giờ cơm trưa nhớ tới chỗ ta học chữ. Cần đệ ấy mang đến một cái ghế nhỏ, ngày mai sẽ giúp đệ ấy làm một cái hộp đựng cát." Sau đó miêu tả một chút tác dụng cùng bộ dáng của hộp đựng cát, kỳ thực chỉ là một cái hộp gỗ, bên trong chứa một ít cát mịn, có thể dùng cành cây nhỏ để viết chữ lên đó, còn giấy và bút mực bọn họ hẳn là mua không nổi. Nguyên Căn Thịnh vừa nghe Nguyên An Bình nguyện ý thu nhận Đại Hà, liền vội vàng nói tạ ơn. Nguyên An Bình vội vã ngăn lại, sau đó nói: "Đại bá đừng khách khí, cũng đừng như những người khác đưa thứ gì đến. Mấy ngày nay có không ít người đến gặp ta, liền không thiếu ăn." Nguyên Căn Thịnh lại cảm thấy thật không tiện: "Như vậy sao được? Đại Hà học chữ ở nhà ngươi, không đưa ít đồ cho ngươi sẽ không tốt." Nguyên An Bình nghĩ một hồi rồi nói: "Chúng ta đều là thân thích, không cần khách sáo như thế. Như vậy đi, nếu có người khác hỏi tới, ngươi liền nói là có đưa. Quyết định như vậy đi." Sau đó nói với Nguyên Đại Hà: "Nhớ kỹ! Sau này nhất định phải nghiêm nghiêm túc túc học tập cách viết chữ đấy." Nguyên Đại Hà gật đầu: "Nhớ kỹ!" Tiễn phụ tử Nguyên Căn Thịnh xong, Nguyên An Bình liền đem đại môn đóng lại, tuỳ tiện ăn chút gì đó, không bao lâu sau thì trời đã tối. Trong nhà không có đèn, nhóm lửa thì lại quá lãng phí củi lửa, hắn đơn giản liền trực tiếp tiến vào trong ổ chăn. Trong lòng suy nghĩ nên dạy những hài tử kia như thế nào, cùng với làm sao từ trong miệng bọn chúng thu được một ít nhận thức về thế giới này. Sáng ngày thứ hai, sau khi đánh răng rửa mặt xong, hắn mở đại môn gian nhà chính ra, hàn khí liền ập tới trước mặt. Sau đó, hắn nhìn thấy trên mái hiên treo thật nhiều trụ băng, từng cái từng cái đều có bộ dáng như cái chuỳ. Hồi còn bé, hắn cũng đã từng đem những trụ băng kia bẻ xuống làm que kem ăn. Nghĩ một chút liền đem ghế chuyển tới dưới mái hiên, một tay cầm mộc côn, một tay cầm chậu, đem từng trụ băng từng cái từng cái nhanh chóng gỡ xuống, bỏ vào trong vại nước để nó từ từ tan ra. Ngày hôm nay khí trời có chút *âm lãnh, gió thổi vù vù, nhìn tình hình ngày hôm nay hẳn là không có cách nào lên lớp ở trong sân rồi. Hắn xuất môn tìm chút cát vàng mịn như bột phấn, ăn điểm tâm xong liền đốt vài cành cây nhỏ, đốt ra thành than, liền có thể viết ra được chữ màu đen trên tường đất. Vì vậy, trước đó hắn đã định sẽ đem ngày hôm nay, cho học năm chữ trên tường ở gian nhà chính. *âm lãnh: chỉ thời tiết rất lạnh.Bởi vì sáng sớm thức dậy rất muộn, cho nên liền có cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến buổi trưa, cũng là thời điểm tới giờ ăn cơm trưa. Sau khi uống chút cháo lấp dạ dày, cũng không ăn thêm cái gì, bởi vì ăn điểm tâm quá muộn nên hắn căn bản không thấy đói bụng. Cơm nước xong xuôi, không bao lâu sau ba hài tử kia cũng lục tục chạy tới. Bởi vì trong phòng có đốt một đống lửa, nên bọn họ cũng cảm thấy ấm áp hơn. Nguyên An Bình cùng Bàn Đôn và Lý Tự nói: "Đây là bạn học mới của các ngươi, Nguyên Đại Hà. Mau vỗ tay hoan nghênh." Nguyên Tiểu Bàn cùng Lý Tự rất phối hợp nhiệt liệt vỗ tay, Nguyên Đại Hà thì thoạt nhìn rất cao hứng, khuôn mặt nhỏ nín nhịn đến đỏ bừng. Sau khi Nguyên An Bình xua tay ra hiệu hai người kia dừng lại, liền nhìn Nguyên Đại Hà nói: "Đến đây. Đại Hà! Ngươi tự giới thiệu mình một chút." Nguyên Đại Hà ngây ngẩn cả người: "Tự giới thiệu mình là cái gì?" Nguyên An Bình nói: "Bàn Đôn! Ngươi giải thích cho bạn hiểu cái gì gọi là tự giới thiệu đi." Bàn Đôn xẹt một cái liền đứng lên, đứng thẳng người, biểu tình nghiêm túc đáp: "Tự giới thiệu mình, chính xác là tự kể một ít sự tình liên quan đến chính mình. Nói cách khác, như là năm nay mình mấy tuổi, làm cái gì lợi hại nhất, An Bình ca ca nói đó là sở trường. Còn có ưu điểm, chính là mình có phương diện gì tương đối tốt, thí dụ như là thông minh, chịu khó, học tập nghiêm túc, còn rất nhiều rất nhiều. Cũng có thể nói một chút về người nhà của mình, chính là để cho người khác biết rõ về ngươi hơn." Nguyên Đại Hà suy nghĩ một chút, cũng học bộ dáng Bàn Đôn đứng dậy, thấy tất cả mọi người đều dùng đôi mắt nhìn bé, lại bắt đầu sốt sắng lên: "Ta... Ta gọi là Nguyên Đại Hà, năm nay, năm nay bảy tuổi. Ta cảm thấy mình không có chỗ nào lợi hại nhất, nhưng mà ta khẳng định sẽ nghiêm túc học tập, nhất định thật chịu khó. Người nhà ta, ân, ta có cha có nương, còn có hai ca ca và một đệ đệ, còn có một tỷ tỷ. Đại ca ta là người phi thường tốt, tỷ ta cũng tốt, lớn lên rất dễ nhìn, làm việc cũng chịu khó. Nhị ca ta..." Nói đến Nhị ca của bé, Nguyên Đại Hà khẽ liếc mắt nhìn Nguyên An Bình một cái, thấy hắn không sinh khí, liền thở phào nhẹ nhõm: "Tính tình Nhị ca ta không quá tốt, bất quá cũng không phải người xấu." Bé muốn vì Nhị ca của bé nói vài lời hay: "Ta còn có một đệ đệ, năm nay năm tuổi, nó... Nó rất hay làm nũng, rất được người yêu thích. Cha nương ta bọn họ rất cực khổ, một lòng muốn để chúng ta có thể ăn no. Ta nghĩ chờ ta học chữ xong, lớn lên có thể kiếm chút tiền, bọn họ cũng không cần phải cực khổ như vậy." Nghe bé nói xong, ba người liền đồng thời vỗ tay tán thưởng, Nguyên An Bình còn nói với Lý Tự cùng Bàn Đôn rằng: "Bởi vì Đại Hà là mới tới, việc kiểm tra bài tập sẽ tạm gác qua một bên, hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục học chữ mới." Sau đó cùng Nguyên Đại Hà nói: "Ngươi tới sau, những chữ trước chưa được học, nhưng ta cũng sẽ không dạy ngươi, mà là để cho Bàn Đôn và Lý Tự phụ trách dạy ngươi những thứ bọn họ đã học qua. Ngươi nhớ phải chăm chú một chút." Lại nhìn về phía Lý Tự: "Không cần ta phải thuật lại cho ngươi rằng phải giúp đỡ bạn mình học tập như thế nào đi?" Lý Tự bĩu môi, nhưng cũng không phản đối. Sau khi đem năm chữ dạy xong, hắn liền dạy cho Đại Hà cách viết tên. Nguyên An Bình để cho Nguyên Đại Hà tự mình luyện tập, mà hắn thì lại đi kiểm tra bài tập của hai người Bàn Đôn. Đầu tiên là kiểm tra chính tả hết thảy những chữ họ đã học, sau đó lại bắt đầu nghe bọn họ đếm số. Hai người bây giờ đã học được hai mươi lăm chữ cái, có thể đếm số lên đến một trăm, thật vô cùng tốt. Mà ở một bên, Nguyên Đại Hà đang tự mình học tập nghe thấy bọn họ đếm được nhiều số như vậy, còn biết được nhiều chữ, liền rất là ước ao. Bé cũng đồng dạng tràn đầy mong đợi.
|
Chương 9: Hỏi thăm[EXTRACT]Editor: Aubrey.Kiểm tra xong hai đứa bé kia, hắn nhìn xuống chữ Nguyên Đại Hà viết, tuy rằng hình thù có chút khó coi, nhưng chữ viết thì đúng rồi. Hắn để ba hài tử đồng thời luyện tập một phen, đồng thời cũng kiểm tra lẫn nhau xem có viết chính xác hay không. Nửa giờ sau, thấy không sai biệt lắm, hắn vỗ tay một cái: "Tới giờ nghỉ ngơi rồi." Nghe đến Nguyên An Bình nói, Bàn Đôn cùng Lý Tự đều ngừng lại, Nguyên Đại Hà răm rắp học theo, cũng đem cành cây nhỏ trong tay bỏ vào trong hộp đựng cát. Nguyên An Bình từ trong nồi lấy ra ba củ khoai lang đã luộc chín phân phát cho bọn họ, chính mình cũng cầm một cái: "Ăn một chút làm ấm cơ thể đi, ngày hôm nay trời âm u, cũng không biết có tuyết rơi hay không." Lý Tự gặm khoai lang nói: "Gia gia ta nói, khí trời này tuyết rơi không nổi đâu, ngày mai khẳng định trời sẽ nắng." Nguyên An Bình tin tưởng kinh nghiệm lão nhân: "Trời nắng thì tốt rồi, có thể ở trong sân phơi nắng hoặc tắm nắng." Hắn cắn một ngụm khoai rồi nuốt xuống, tỉ mỉ nhìn về phía đồ ăn của ba đứa nhỏ, đôi mắt xoay chuyển một chút, liền hỏi Lý Tự: "Lý Tự! Ta hỏi ngươi chút chuyện, xem ngươi có phải biết hết hay không." Lý Tự ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Hảo! Ngươi hỏi đi." "Ngươi biết trong thôn chúng ta có những dòng họ nào không? Cái nào là thế gia vọng tộc? Cái nào là dòng họ ngoại lai? Đương nhiên, ta chỉ hỏi họ của nam nhân thôi." Lý Tự sắp xếp một chút từ ngữ, nhóc nói rất tỉ mỉ: "Đương nhiên biết hết, trong thôn chúng ta tổng cộng có năm dòng họ. Theo thứ tự là Lý, Nguyên, Trương, Hoắc, Chu. Mà họ Lý, Nguyên, Trương là ba thế gia vọng tộc. Kỳ thực từ rất lâu trước kia, ba họ Lý, Nguyên, Trương vốn là ba ngôi làng khác nhau, nhưng đáng tiếc gặp phải thiên tai, nhiều người chết, họ chạy nạn khắp nơi, ba ngôi làng này cũng không còn lại bao nhiêu người, nên đã đem gộp lại thành cái thôn này. Mà họ Hoắc vào lúc ấy là chạy nạn đến đây, thời điểm bọn họ đến cũng chỉ có hai nhà, giờ đã thành mười mấy gia đình. Còn họ Chu là năm năm trước đến đây, bọn họ xin vào trong thôn ở, cũng là thân thích của Tam bá mẫu nhà họ Lý, cho nên trong thôn chỉ có một hộ nhà họ Chu." Nguyên An Bình nghe xong liền gật đầu: "Vậy ngươi biết nhân mạch nhà ta có bao nhiêu người không?" "Đương nhiên ta biết." Lý Tự đang muốn nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sau đó hừ một tiếng: "Ta sẽ không bị trúng kế của ngươi, ngươi sẽ lại nói ta lắm mồm như đàn bà cho mà xem!" Nguyên An Bình sững sờ, nghĩ thầm tiểu tử này có năng lực ghi nhớ thật sự rất cao, hắn vẫn là nhọc lòng giải thích một chút: "Ngươi nghĩ sai rồi, một người đối với những chuyện to nhỏ gì xảy ra đều biết, vậy nói rõ hắn có năng lực thám thính thông tin rất mạnh, nên không thể gọi hắn lắm mồm. Mà ai đem những gì mình thám thính được đi *thuyết tam đạo tứ, truyền các loại lời đồn thì đó mới gọi là loại đàn bà lắm mồm." *thuyết tam đạo tứ: nói linh tinh, nói bậy nói bạ, không hoàn toàn đúng sự thật.Lý Tự suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng coi như có đạo lý: "Vậy cũng tốt. Một mạch nhà các ngươi đều nói hết từ đầu tới nay a?" Nguyên An Bình nghĩ một hồi: "Từ đời ông nội ta đến nay đi." Lý Tự nói: "Gia gia của ngươi tổng cộng có hai huynh đệ, từ già tới trẻ, bên trên còn có ba người tỷ tỷ và một ca ca. Nhà gia gia ngươi không giàu có gì, nãi nãi ngươi lại khổ cực đem ba đứa nhỏ đều nuôi lớn, khuê nữ thì gả cho thôn Lâm gia, hai người con trai theo thứ tự là Đại Sơn đại bá cùng Tiểu Sơn đại bá. Ngươi nên gọi Đại Sơn là đại bá, Tiểu Sơn là thúc thúc, tuy nhiên nhà các ngươi cùng nhà bọn họ lại quan hệ không tốt, hình như là bởi vì tiểu thúc ngươi. Nghe nói tiểu thúc của ngươi đem Tiểu Sơn thúc đẩy lăn xuống sườn núi, làm chân bị té gãy, sau đó chân cũng bị phế. Nãi nãi của ngươi là một người mạnh mẽ, liền vô cùng đau lòng tiểu thúc của ngươi, quyết không thừa nhận Tiểu Sơn thúc là do tiểu thúc ngươi đẩy, nói chính là do hắn sơ suất. Nãi nãi ngươi quấy nhiễu một phen, gia gia ngươi thấy nãi nãi ngươi như vậy cũng hết cách rồi, cuối cùng một phân tiền cũng không đưa cho nãi nãi ngươi, cho nên hai nhà liền cắt đứt quan hệ với nhau." Lý Tự nhìn Nguyên An Bình liếc mắt một cái, thấy mình nói như vậy hắn đều không sinh khí, liền tiếp tục nói: "Về phần một nhà của ngươi, nãi nãi ngươi cấp gia gia ngươi tổng cộng sinh bốn hài tử, lão đại là đại bá của ngươi tên Nguyên Căn Thịnh, lão nhị là cô cô ngươi tên Nguyên Thảo, lão tam là cha ngươi tên Nguyên Căn Tốt, lão tứ chính là tiểu thúc ngươi tên Nguyên Căn Thạc. Sau khi cha nương ngươi thành thân một năm thì gia gia ngươi qua đời, nãi nãi ngươi liền nói nương của ngươi là sao chổi, phi thường không thích nương ngươi. Cha ngươi vốn là không được lòng bà nên đã che chở cho nương của ngươi, nãi nãi ngươi liền nhờ vào đó mà phân gia. Phần lớn gia sản đều phân cho tiểu thúc của ngươi, nói cái gì mà bà quá bất công với tiểu thúc ngươi, tiểu thúc ngươi tự nhiên muốn được phân thật nhiều. Nói đến nãi nãi ngươi làm như vậy có thể là không đúng, dù sao cũng đều là nhi tử của mình, nãi nãi ngươi bởi vì tiểu thúc ngươi nên cứ muốn trụ ở nhà tiểu thúc, chỗ tốt gì cũng đều cho tiểu thúc ngươi. Nhà đại bá của ngươi lại không được phân nhiều đất đai, mà nhà các ngươi được phân cho toàn là đất đai thuộc loại hạ đẳng. Bất quá cũng hoàn hảo đủ cho cha nương ngươi sinh sống, cha ngươi vốn rất thông minh, tự mình tìm tòi cách làm một ít gia cụ, sinh hoạt cũng liền chậm rãi dễ chịu hơn, đem phòng ở đắp gạch xây lên, cũng đưa ngươi đến Tư Thục đi học. Ông nội ta có nói cha ngươi rất có tiền đồ, đáng tiếc sau này bị bệnh, không được chữa trị nên đã mất vào năm trước. Nương ngươi cũng không chống đỡ được bao lâu, nửa năm trước cũng vừa mất, ngươi liền biến thành một đứa trẻ đáng thương không cha không nương. Nhưng mà nãi nãi của ngươi đi càng sớm hơn, sau khi tiểu thúc ngươi thành thân chưa tới một năm liền đi. Ông nội ta đã nói với ta, nếu không phải nãi nãi của ngươi đi sớm, nhà ngươi dù có thể kiếm tiền cũng sẽ bị nãi nãi ngươi kéo người đến chiếm lợi vào trong túi của tiểu thúc ngươi. Nãi nãi của ngươi chết sớm, nói như vậy tiểu thẩm của ngươi cũng là đồ sao chổi. Tuy nhiên, tiểu thẩm Phương Hoa của ngươi cũng mạnh mẽ giống như nãi nãi ngươi, không ai dám nói gì nàng, nếu không nàng liền sẽ đứng trước cửa nhà người ta mắng nửa ngày. Tiểu thúc ngươi không phải người tốt, thừa dịp lúc cha ngươi bị bệnh liền nói cái gì mà muốn mua sân nhà ngươi, kết quả khế đất đều đã viết, vốn là xác định tổng cộng có mười lăm lượng bạc, kết quả ngay cả hai lượng bạc còn chưa đủ, vẫn cứ nói cho qua. Nương ngươi rất hận bọn họ, bệnh tình của cha ngươi cũng bởi vì vậy mà không có bạc trì hoãn. Nhi tử Nguyên Đại Phú của hắn cũng không phải thứ gì tốt, ta là xem thường chuyện mang theo nó đi chơi." Bàn Đôn ở một bên nghe xong, sững sờ nói: "Nhà tiểu thúc ngươi không phải người tốt a! Đúng rồi! Nhà bọn họ nếu có đến đây tìm ngươi, ngươi phải đuổi bọn họ đi về, không cho bọn họ vào nhà!" Nguyên Đại Hà cũng rất tán đồng với câu nói của Bàn Đôn, bé cũng rất không thích cả nhà tiểu thúc bọn họ, cứ thích ngóng chuyện nhà của người khác, Đại Phú cũng từng bắt nạt Tiểu Hà. Nguyên An Bình nghe xong cũng không nghĩ tới chính mình lại có thân thích cực phẩm như vậy, nhưng cũng không làm sao để ở trong lòng, chuyện của cha nương hắn đều đã qua rồi, cho dù không có bọn họ thì có thể như thế nào. Dù sao nói đến trưởng bối, bối phận của đại bá vẫn cao hơn nên sẽ chiếm ưu thế, dẫu sao cũng là huynh trưởng cùng cha không phải sao? Nguyên An Bình ngược lại là không có cảm xúc tức giận gì: "Chúng ta nói chuyện khác. Ngươi nhận biết Hoắc Tiểu Hàn, vậy nhà bọn họ rốt cuộc là cái loại tình huống gì?" Lý Tự vừa nghe vậy, liền gào to nói: "Ta biết ngay ngươi muốn thú Hoắc Tiểu Hàn làm tiểu tức phụ!" Nguyên An Bình gõ nhóc một cái: "Nói nhảm gì đấy? Cái gì tiểu tức phụ với không tiểu tức phụ? Chớ nói lung tung!" Lý Tự sờ vào chỗ đầu bị đánh đau, bĩu môi: "Có gì không tốt mà không thừa nhận? Y là song nhi, qua năm là mười sáu tuổi, thú y về có làm sao đâu?" Nguyên An Bình dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn nhóc: "Đừng nói bậy! Cái gì mà song nhi? Y không phải cũng lớn lên như chúng ta sao?" Lý Tự kinh ngạc: "An Bình ca! Ngươi không thể nào không biết Hoắc Tiểu Hàn là song nhi đi! Nương ta... Ta đã nói với ngươi, song nhi cùng tiểu cô nương giống nhau đều có thể sinh con cho chúng ta. Song nhi tuy rằng lớn lên như chúng ta, nhưng mà so với chúng ta nhỏ gầy hơn một chút, cũng dễ nhìn hơn chúng ta, đương nhiên ngươi cũng rất soái a. Khả năng là ngươi không quá quan tâm đến sự tình trong thôn, mới có thể không biết Hoắc Tiểu Hàn là song nhi. Bất quá, nương của ta lại không cho ta thú song nhi, nói song nhi không dễ sinh như tiểu cô nương, nàng muốn ôm cháu trai." Nguyên An Bình nghe đến chính mình vừa gặp phải một thiếu niên có thể sinh con, mà người dân nơi này đã xem mãi thành quen, hắn thật sự là khiếp sợ không thôi. Thay đổi đề tài một chút, hắn cười mắng: "Tiểu tử thúi chưa dứt sữa, mới bao nhiêu tuổi mà nói chuyện cưới vợ!" Bàn Đôn vui vẻ cười hớn hở, cũng biểu thị: "Nương ta đáp ứng tương lai cũng cho ta thú một tiểu tức phụ xinh đẹp." Được rồi, cái này càng sớm hơn. Đại Hà thì lại mặt đỏ hồng cúi đầu, không có cùng họ tham gia thảo luận. Nguyên An Bình đổi chủ đề: "Ngưng nói linh tinh có được không? Cùng ta nói một chút tình huống trong nhà Hoắc Tiểu Hàn đi." Lý Tự bĩu môi khinh thường, nghĩ thầm: Còn nói không muốn lấy người ta làm tiểu tức phụ. Bất quá, nhóc đành thành thật cùng hắn nói một chút. Nguyên lai nhà của Lý Tự ngụ ở sát vách nhà của Hoắc Tiểu Hàn, cho nên biết được rõ ràng hơn một chút. Phụ mẫu của Hoắc Tiểu Hàn đều còn, cha y gọi là Hoắc Lão Hắc, nương y họ Lưu. Trong nhà có tổng cộng sáu hài tử, Nguyên An Bình nghe mà líu lưỡi, nương của Hoắc Tiểu Hàn cũng thật đủ sức để sinh! Trước Hoắc Tiểu Hàn có ba người ca ca, một tỷ tỷ, y đứng hàng thứ năm, sau còn có một tiểu muội muội nhỏ hơn y một tuổi. Đại ca y Hoắc Dương Sinh hai mươi lăm tuổi đã cưới vợ sinh con, con lớn nhất sáu tuổi sắp lên bảy, tên là Hoắc Phú Quý, tiểu nhi tử ba tuổi tên là Hoắc Vinh Hoa, thê tử là Hàn thị. Tỷ tỷ gọi Hoắc Tiểu Tuyết, cũng đã sớm xuất giá, gả cho người nhà của bổn thôn họ Nguyên. Nhị ca Hoắc Tiểu Hàn là Hoắc Đại Vũ, hai mươi ba tuổi cũng đã thành thân, thê tử là Nguyên thị, chính là thân nhân của gia đình mà tỷ tỷ được gả qua, hắn cũng có một nữ nhi năm nay năm tuổi. Tam ca Hoắc Hạ Sinh mười tám tuổi thì vẫn chưa thành thân, còn muội muội của Hoắc Tiểu Hàn gọi là Hoắc Hương Hương. Người nhà này, được coi trọng nhất chính là lão đại Hoắc Dương Sinh, đau lòng nhất là tiểu nhi tử Hoắc Hạ Sinh. Mà người họ Lưu yêu thích nhất chính là Hoắc Hương Hương lớn lên rất thông minh lanh lợi, đây chính là bà cẩn thận từng li từng tí một nuôi nấng, chờ nàng lớn lên rồi sẽ gả cho người nhà nào có tiền, để một nhà bọn họ được sống một cuộc sống tốt. Người bị làm lơ nhiều nhất thế nhưng là Hoắc Đại Vũ, mà sáu huynh muội nhà này đều không muốn tiếp đãi nhất chính là Hoắc Tiểu Hàn, cũng bởi vì thời điểm sinh y ra nương y bị khó sinh. Trải qua thời khắc xém chút nữa là đem mạng ném đi, khiến cho họ Lưu hận đến tận xương tuỷ. Vì muốn trả thù Hoắc Tiểu Hàn, nên gặp ai cũng đều nói Hoắc Tiểu Hàn khắc bọn họ, bị đau đầu nhức óc gì đều đỗ hết lên đầu của Hoắc Tiểu Hàn, ngay cả chuyện thu hoạch đất nhà mình không tốt đều là do Hoắc Tiểu Hàn, phàm là chuyện xui xẻo ở nhà bọn họ tất cả đều thuộc về kết quả trên người của Hoắc Tiểu Hàn. Lâu dần, đại đa số gia đình cũng đều tin những lời giải thích nói Hoắc Tiểu Hàn *mệnh ngạnh khắc với thân nhân. Thấy người nhà này dằn vặt Hoắc Tiểu Hàn như vậy, cũng cảm thấy là do Hoắc Tiểu Hàn quá xui xẻo, bị đánh mắng cũng là phải. *mệnh ngạnh: số hay mang xui xẻo đến cho người khác."Hoắc Tiểu Hàn thật đáng thương, nếu nương ta không cho ta ăn cũng không cho ta mặc, ta khẳng định sống không nổi nữa." Bàn Đôn nghe Lý Tự kể lại, ngẫm lại nếu đổi đến trên người mình, nhất thời đôi mắt liền ngập nước, sau đó trưng ra bộ dáng hơi sợ vỗ ngực một cái: "Hoàn hảo nương ta cùng nương Hoắc Tiểu Hàn không giống nhau." Lý Tự cũng rất đồng cảm: "Hoắc Tiểu Hàn xác thực rất đáng thương, ta nghe nói xưa nay y chưa từng mặc qua quần áo mới. Mỗi ngày đều làm việc đến không đủ sống, làm xong còn không có cơm ăn. Nương y rất thường hay mắng y, ta ở trong sân nhà ta đều nghe rất rõ ràng, nói y hết ăn lại nằm, không chịu làm việc." Nguyên An Bình nghe Lý Tự nói, thâm tâm không khỏi bị đè nén. Một nhà kia của Hoắc Tiểu Hàn quả thực đều là cực phẩm, nếu có người đối với y hơi thân thiết một tý, Hoắc Tiểu Hàn cũng sẽ không trải qua thảm trạng như vậy. Nguyên An Bình không nhịn được nguýt nhóc một cái: "Nếu ngươi cảm thấy được y đáng thương như vậy, sao còn đi bắt nạt y?" Lý Tự gãi gãi mặt có chút ngượng ngùng: "Cái kia... Ta cũng không tính là cái gì bắt nạt y, chỉ là chọc y vài câu. Cho tới bây giờ ta đều chưa dẫn người đánh qua y, cũng không cho người ném đá y. Nguyên Đại Phú lại thường thường làm như vậy, ta nhìn rất không lọt mắt. Tuy rằng Hoắc Tiểu Hàn khắc cha nương xem như là bất hiếu, hơn nữa còn liên luỵ bạn của y bị thương, ta bảo những người chơi cùng ta đừng tiếp cận y cũng là vì muốn tốt cho bọn họ. Mặc dù ta biết y phải trải qua cuộc sống rất đáng thương, nhưng miệng lại không thể kiềm chế được, nên chỉ chọc một chút thôi." Nguyên An Bình thở dài, ở cổ đại, cha mẹ còn lớn hơn trời, đừng nói ngược đãi hài tử, cho dù động thủ đánh chết cũng sẽ không có tội danh lớn lao gì. Không phải có một câu nói sao? Cha muốn con chết, con không thể không chết. Lý Tự thấy Nguyên An Bình thở dài, liền cảm thấy hắn nhất định là đau lòng Hoắc Tiểu Hàn, liền nói: "An Bình ca! Ngươi nếu muốn thì thú Hoắc Tiểu Hàn cũng rất tốt, ta nghe nói nhà y đem y nuôi lớn, chính là muốn bán y đến thành trấn cho những người có tiền trong đó mang về làm thiếp. Cũng bởi vì nghĩ sẽ bán được giá cao, nên xưa nay thời điểm bọn họ đánh Hoắc Tiểu Hàn đều không đánh qua mặt." Lý Tự nhỏ giọng nói: "Có lần ta lén lút nghe được Hoắc Hạ Sinh cùng Hoắc Dương Sinh nói chuyện. Hoắc Hạ Sinh nói muốn đem Hoắc Tiểu Hàn bán đến cái gì có thể câu khách trong sân được mười mấy lượng bạc, nhưng mà Hoắc Dương Sinh lại nói sẽ đem Hoắc Tiểu Hàn gả cho lão gia có tiền trong thị trấn làm thiếp. Không chỉ có thể lấy được một chút phí bán mình, mà còn có thể thỉnh thoảng đi tống tiền y, cũng có thể bắt bí Hoắc Tiểu Hàn làm trợ cấp cho nhà hắn. Ta hỏi ông nội ta, ông nói chỗ câu khách gì đó là nơi phi thường phi thường đáng sợ, nơi đó căn bản không phải địa phương thích hợp cho chúng ta." Nguyên An Bình thật sự tức giận đến cắn răng, người nhà này quả thực không bằng súc sinh. Lý Tự nói thêm một câu: "An Bình ca! Ngươi thú Hoắc Tiểu Hàn cũng không tồi, mọi người đều nói ngươi cũng khắc cha nương, hai ngươi mệnh đều ngạnh, cùng một chỗ là không có chuyện gì." Vốn là phải tức giận, Nguyên An Bình lại bị Lý Tự nói một câu này làm cho dở khóc dở cười, bất quá chính mình còn niên thiếu mà đã mất cha mất mẹ, phóng tới trong miệng mấy bà thím ba hoa không phải chính là khắc phụ mẫu đây sao? Bàn Đôn cũng gật đầu biểu thị rất tán thành: "An Bình ca ca! Hoắc Tiểu Hàn lớn lên rất đẹp, có thể thú làm tức phụ a." Nguyên An Bình trừng mắt liếc Bàn Đôn một cái, Bàn Đôn lại không hiểu ra sao, không biết vì sao bị trừng. Nguyên An Bình nghiêm túc căn dặn bọn họ: "Những lời ngày hôm nay chớ nói với người khác, cũng đừng nói với cha nương hoặc người nhà các ngươi, đối Hoắc Tiểu Hàn sẽ không tốt." Thấy ba người gật đầu đáp ứng, Nguyên An Bình đang muốn nói chuyện khác, lại nghe có người gõ cửa gọi hắn: "Lý Tự! Ngươi đi mở cửa."
|