Du Nhiên Mạt Thế
|
|
CHƯƠNG 5: BÁN THÚ NHÂN
Trở lại phòng nghỉ, Lâm Phàm lập tức sờ soạng kiểm tra thanh niên ngăm đen.
Mà thanh niên ngăm đen cũng mặc cho Lâm Phàm túm túm xoay xoay chính mình, thậm chí Lâm Phàm cởi quần của y cũng không phản kháng, y có chút hỗn loạn, chỉ biết trên thân người trước mắt có cỗ hơi thở làm mình an tâm, là lần đầu tiên nhận thấy được cảm giác an toàn từ lúc có ý thức tới nay.
Quả nhiên, là “Bán Thú nhân”! Cầm lấy đuôi đen ánh màu bạc, Lâm Phàm chấn kinh rồi.
Bán Thú nhân cũng không phải trong truyền thuyết đồng thoại người thú kết hợp sinh ra đời sau, mà là một thành quả của loại nghiên cứu điên rồ, chuẩn xác hơn, là kết quả của siêu vi rút SR! Siêu vi rút SR! Không nghĩ còn nửa năm nữa mới bùng nổ mạt thế, hắn lại có thể ở trên con thuyền này gặp phải! Du thuyền này rốt cuộc đang làm gì?
Thừa dịp Lâm Phàm ngẩn người, thanh niên ngăm đen dán chặt lấy hắn, Lâm Phàm che mặt rên rỉ, Bán Thú nhân a, binh khí hình người nổi danh nhất thời mạt thế a!
Sau khi nhân loại nhiễm siêu vi rút SR, thông thường sẽ có ba loại kết quả, thứ nhất chính là biến thành tang thi ghê tởm khủng bố, ước chừng 90% người sẽ bị như thế; loại thứ hai chính là dị năng giả, có được năng lực đặc thù, còn lại gần 10% người sẽ dần gặp được kì ngộ có được dị năng riêng biệt; cuối cùng một loại tỉ lệ cực nhỏ cực kì nhỏ, do sự lại giống, tuy rằng có được năng lực đặc thù cùng thân thể cường tráng cùng với chỉ số thông minh của nhân loại, nhưng vì quá mức thị sát, lý trí hoàn toàn bị dục vọng giết chóc chiếm giữ, nên tính nguy hiểm so tang thi thủ lĩnh có thể sai sử tang thi phổ thông không chênh lệch nhiều.
Bởi vì những người này giống dã thú, ham mê giết chóc, đại đa số sẽ có hiện tượng thú hóa, biến ra lông, thậm chí lỗ tai, cái đuôi, cánh, v.v …cho nên được xưng là “Bán Thú nhân”. Những năm đầu mạt thế, mọi người cũng không biết tồn tại của Bán Thú nhân, thẳng đến lần nọ, một cái căn cứ cỡ lớn khá nổi tiếng bị Bán Thú nhân cao giai tru diệt, đến lúc này, không ai không biết tới danh tự Bán Thú nhân.
Cơ mà nói cũng kì, trừ bỏ căn cứ kia, Lâm Phàm cũng không còn nghe thấy bất cứ căn cứ nào khác bị Bán Thú nhân tập kích, cho dù vậy, Bán Thú nhân trước mắt này, lần nữa nhắc nhở Lâm Phàm, mạt thế nguy cơ đã gần ngay trước mắt!
“Ngồi xuống!” Lâm Phàm đột nhiên tránh thoát thanh niên ngăm đen, ra lệnh.
Thanh niên nghi hoặc nghiêng đầu, mờ mịt nhìn Lâm Phàm, ngẩn ngơ một lúc lại muốn dựa vào người Lâm Phàm; người trước mắt này có loại hơi thở phi thường thoải mái, sự nóng nảy trong cơ thể chỉ cần ở cạnh hắn là sẽ bình ổn lại, hơn nữa càng đến gần, loại thoải mái này càng cảm giác rõ ràng, thoải mái khiến y muốn rên rỉ.
Lâm Phàm lần nữa kéo xuống thanh niên, đừng nhìn hắn gầy yếu, muốn khống chế được thanh niên ngăm đen mới chỉ là sơ cấp Bán Thú nhân vẫn thực dễ dàng. Thanh niên bị Lâm Phàm cự tuyệt tức giận không thôi, muốn bùng nổ nhưng như thế nào cũng không được, hồi lâu sau vẫn là ngoan ngoãn bị Lâm Phàm ấn ngồi trên mặt đất.
Lâm Phàm bĩu môi, trông như chó sói đã được thuần hóa có chút ngỗ ngược nha, chẳng lẽ hàng này biến dị theo hướng họ nhà chó? Đáng tiếc người này mới vừa biến dị, chỉ có mỗi cái đuôi, còn nhìn không ra giống loài. Theo không gian lấy ra một tảng thịt bò đã nấu tốt lúc trước, cười hì hì đối với thanh niên ngăm đen nói, “Nghe lời thì cho ngươi ăn.”
Thanh niên ngăm đen đột nhiên ngửi thấy một loại mùi hương cực kì mê người, bụng lập tức phối hợp kêu mấy tiếng, trong trí nhớ mơ hồ của y không có thức ăn, còn có một đám người thực đáng ghét đáng giận, mỗi ngày đều cắm vài thứ vào người y, truyền thứ nước kì quái vào thân thể y. Hương vị thức ăn kích thích vị giác thanh niên ngăm đen, hơn nữa khối thịt này Lâm Phàm để trong không gian thức hải một thời gian dài rồi, lây dính kha khá linh khí, khiến thanh niên ngăm đen định theo tính phản xạ nhào lên cướp đoạt, chính là thử vài lần đều bị Lâm Phàm thoải mái ngăn cản.
Thanh niên ngăm đen ý thức mơ hồ, chứ không phải chỉ số thông minh thấp, rất nhanh y phát hiện phản kháng cướp đoạt là không hữu hiệu, liền yên lặng ngồi xuống theo chỉ thị của Lâm Phàm.
Lâm Phàm kinh hỉ ngồi thẳng người, ý bảo đối phương đứng lên lại ngồi xổm xuống, quả nhiên thanh niên nghe lời theo, Lâm Phàm trực tiếp đem tảng thịt bò đưa cho y, làm đúng được thưởng nha. Thanh niên cắn vài ngụm đã ăn sạch khối thịt bò không hề nhỏ, sau đó mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Lâm Phàm, tràn ngập chờ mong.
Thuần luyện cẩu đã ghiền cùng lắm cũng chỉ như vậy ha, Lâm Phàm không chút nào keo kiệt cho thanh niên ngăm đen một khuôn mặt tươi cười, vuốt mái tóc ngắn hỗn độn có chút rối loạn của đối phương, “Thực ngoan, về sau ngươi tên Đại Hắc!” Nói xong lại lấy ra một quả táo, “Ăn thịt để đến lần sau, chịu khó ăn chút rau quả mới cân đối dinh dưỡng, màu lông khỏe mạnh nga!”
Lần này quả táo là trưởng thành trong không gian thức hải, linh khí nồng đậm hơn, thanh niên ngăm đen, không, giờ kêu Đại Hắc, Đại Hắc cảm thấy được người trước mắt chẳng những có cỗ hơi thở khiến y mê muội, thậm chí còn lấy ra được những đồ ăn mê người không thôi, rất muốn đoạt đi trái cây, nhưng nhớ tới ban nãy, Đại Hắc ngoan ngoãn ngồi dưới đất, ngẩng đầu chờ mong nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm bị đôi mắt thanh triệt tinh khiết của Đại Hắc tựa cún Golden manh trúng nội tâm, nhìn kỹ phát hiện Đại Hắc ngũ quan cực kì tuấn dật, giống con lai, thực không hiểu một người xuất sắc như vậy như thế nào lại lây nhiễm siêu vi rút SR trước mạt thế, còn bị khống chế nữa, Lâm Phàm không hề xem nhẹ còng tay trên người Đại Hắc, còn có vết tổn thương do kim tiêm, roi đánh, vân vân.., đầu ngón tay lướt qua vết sẹo dữ tợn nơi bụng, có chút đau lòng.
“Đại Hắc, bắt tay.” Đơn giản dạy Đại Hắc một động tác, Lâm Phàm liền đem quả táo đưa cho y, “Ai! Đợi…” Mới vừa đưa cho Đại Hắc, Đại Hắc liền miệng to nhanh chóng giải quyết, ngay cả hạt táo cũng nuốt, làm Lâm Phàm không kịp ngăn cản, “Quên đi, lại đây tắm rửa đã.”
Giúp Đại Hắc tắm rửa cũng thực nhẹ nhàng, y thật biết điều, cũng không lộn xộn, mặc cho hai tay Lâm Phàm tại trên người mình xoa nắn, chỉ là lúc bị Lâm Phàm tẩy qua cái đuôi mẫm cảm, mới nhịn không được phát ra thanh âm ô ô.
Khi nào thì ‘khách’ mới đến để đánh tiếp đón nha, đều hơn nửa đêm rồi, còn chưa thấy động tĩnh, chẳng nhẽ không tới? Lâm Phàm vừa giúp Đại Hắc tẩy sạch người, vừa nghĩ.
“Ầm! Uỳnh Uỳnh! Ầm ——!” Tiếng nổ mạnh đột nhiên truyền đến, cả phòng đều bị chấn lay động, Lâm Phàm vừa mới giúp Đại Hắc sấy tóc thay quần áo sạch sẽ.
“A ——”
“Cứu mạng!”
“Ô ô! Cứu mạng ——”
Tiếng ồn ào lập tức truyền đến, mọi người trên du thuyền đều sôi trào lên, trong lòng Lâm Phàm thầm kêu không tốt, hắn vốn tưởng không lấy lại được vật thí nghiệm, cùng lắm thì nửa đêm có người đến phiền toái, không nghĩ tới người không thấy đâu, chỉ thấy đại phiền toái.
Chạy đến trên boong mới phát hiện, xảy ra nổ mạnh gần chỗ máy phát điện, lúc này nhân viên thuyền đang không ngại hiểm nguy cứu hỏa. Đột nhiên xảy ra nổ mạnh mà đang trên vùng biển quốc tế, ai cũng không biết liệu du thuyền này có trở thành Titanic thứ hai không nữa, không ít nữ nhân hoảng sợ bật khóc, nam nhân cũng hoảng hốt không thôi.
|
CHƯƠNG 6: CHỜ ĐỢI CỨU VIỆN
“Ầm!” Lại là một chuỗi tiếng nổ mạnh!
“A ——” trên boong không ít người bị giật mình ngồi xổm xuống thét chói tai, nhân viên đang cứu hỏa vài người cũng không thấy đâu nữa, bởi vì do nổ mạnh bắn ra nhiều mảnh vỡ, trong đó có khối nện vào trên người một vị nam nhân cạnh Lâm Phàm, nữ nhân đứng cạnh vừa trông thấy thảm trạng của nam nhân, ngay cả hét lên cũng không kịp, trực tiếp bị dọa ngất xỉu, tử trạng chỉ thấy nội tạng tung tóe.
Trưởng an ninh Trịnh Thuyên cách đó không xa đang chỉ huy cứu hỏa, như cảm ứng được ánh mắt của Lâm Phàm, âm lãnh nhìn sang, lại tiếp tục chỉ huy. Lần này không có phát sinh nổ mạnh nữa, thủy thủ đoàn nửa giờ sau mới dập tắt được trận lửa lớn này.
Mọi người chả còn lòng dạ nào mà đi nghỉ ngơi thư giãn nữa, tất cả đều đứng trên boong tàu chờ đợi thông báo, hai giờ sáng hôm sau, tin tức xấu truyền đến, du thuyền mặc dù không chìm, nhưng động cơ toàn bộ hoặc bị nổ hoặc bị cháy hỏng, không thể sửa chữa, chỉ có thể chờ đợi cứu viện tới đón.
Sau khi nhận được tin tức, mọi người được thuyền trưởng đảm bảo xong cũng dần trở về phòng mình nghỉ ngơi chờ đợi. Trận nổ phá hủy máy phát điện cùng phòng điều khiển, còn những vị trí khác vẫn không sao.
Một đêm không ngủ, Lâm Phàm ngủ đến trưa mới tỉnh lại, người vẫn luôn bị vật nặng đè làm hắn ngủ không thoải mái, buồn bực xách Đại Hắc vào phòng tắm rửa mặt.
“Đánh răng, được rồi, đây là đánh răng, không thể nuốt! Kem đánh răng không thể ăn!” Lâm Phàm làm mẫu cách đánh răng cho Đại Hắc, Đại Hắc học cũng nhanh, y là biến dị, trí nhớ đang chậm rãi khôi phục.
Cười giúp cả hai lau đi kem đánh răng, lúc lấy nước, Lâm Phàm phát hiện không thích hợp, dòng nước rất nhỏ, mở mức to nhất dòng nước cũng chỉ bằng nửa ngón tay út. Thoáng suy nghĩ, Lâm Phàm đổ nước trong cốc đi, bàn chải cũng ném vào sọt rác.
Theo không gian lấy ra hai chậu nước suối, giúp cả hai rửa mặt sạch sẽ, Lâm Phàm cười híp mắt nhìn Đại Hắc, “Đói bụng sao?”
Kéo Đại Hắc đã ăn no từ trong phòng đi ra, Lâm Phàm âm thầm cảnh giác, xung quanh coi như bình tĩnh, mặc dù mọi người còn lăn tăn vì bị nhốt trên vùng biển quốc tế, nhưng tổng thể coi như vẫn bình tâm, nơi đây cách ven biển ước chừng 300 hải lý (555,6 km), mất khoảng 10 giờ là tới nơi, trên thuyền có hơn 1000 người, chỉ cần thuyền không chìm, thì mọi việc cũng chỉ hữu kinh vô hiểm (kinh hoàng nhưng không nguy hiểm).
Trong phòng ăn người tương đối nhiều, mọi người cũng không có tâm tình vui đùa, hơn nữa máy phát điện bị phá hư, vì giảm bớt lượng sử dụng điện năng, rất nhiều phương tiện giải trí không bật.
“Mẹ nó! Bố mày thật vất vả đi hưởng thụ, cư nhiên còn gặp tình trạng này! ĐM!” Lâm Phàm mới vừa tìm được chỗ ngồi xuống, liền nghe thấy nam tử mặc áo sơ mi hoa hòe bên cạnh oán hận, mắt có quầng thâm, trên cánh tay vết kim đâm nhiều không kể xiết (chú này hay đi đàm đạo với cô tiên nâu đây ==”).
“Một phần tôm nướng bơ tỏi, một phần mì Ý, thêm một ly Blue.” Lâm Phàm gọi vài món đơn giản, ý bảo Đại Hắc ngồi xuống cạnh mình.
“Xin lỗi, tiên sinh,” bồi bàn thành thật khom lưng, “Bởi vì sự cố đêm qua ảnh hưởng tới kho trữ đồ, tổn thất rất nhiều thực vật, cho nên…”
Lâm Phàm nhíu mày, làm bộ lo lắng hỏi, “Thật sao? Vậy đến khi nào mới có người tới cứu hộ chúng ta, nếu như không đợi được đến lúc đó, chẳng phải tất cả đều bị đói bụng?”
Bồi bàn vội xua tay, “Xin không cần lo lắng, thuyền trưởng đã liên lạc được với cứu hộ trên biển, rất nhanh sẽ có thuyền đến cứu viện, đồ ăn vẫn đủ dùng, chính là chủng loại khan hiếm thôi ạ.”
“Vậy có những món nào?” Lâm Phàm yên tâm mà gật đầu, cười hỏi.
“Bây giờ còn mì Ý, khoai tây nghiền, súp lơ đánh kem,…” Bồi bàn làm tròn trách nhiệm giới thiệu từng món đồ, Lâm Phàm sau khi nghe xong tùy tiện gọi vài món, liền xua bồi bàn đi.
Đợi lâu sau, đồ ăn Lâm Phàm chọn mới đưa tới, “Đại Hắc, há miệng, nếm thử món Pháp chính thống, thích không?” Lâm Phàm gắp lên một miếng súp lơ đưa tới bên miệng Đại Hắc, Đại Hắc bĩu môi không kiêng nể xoay đầu, đồ ăn nấu nướng kĩ thuật không tệ, nhưng nguyên liệu lại không phải mấy thứ Lâm Phàm lấy ra chứa linh khí, hơn nữa Đại Hắc vừa mới ăn no, rất không chừa mặt mũi cho Lâm Phàm mà cự tuyệt.
Lâm Phàm làm bộ bất đắc dĩ lại sủng nịch cười cười, “Vừa rồi kêu đói, giờ lại không chịu ăn, đồ ăn ngươi thích không có nha, chịu khó chút đi.” Tiếp đó lại “hống” nửa ngày, Đại Hắc cảm thấy Lâm Phàm không giống lúc trước, nên lại càng không “nghe lời” mà nghiêng đầu.
Đại Hắc rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo Lâm Phàm lấy từ không gian thức hải ra, thoạt nhìn như người mẫu trên tạp chí, mà Lâm Phàm vốn khí chất phi phàm dung mạo xuất chúng, hai người đến đại sảnh đã thu hút sự chú ý rồi, giờ hành động của Lâm Phàm dỗ dành Đại Hắc ăn càng tập trung ánh mắt mọi người, tư tưởng xấu xa chút thậm chí còn lộ ra nụ cười dâm tà, dù sao lúc trước cũng nghe đồn, có thiếu gia nhà nào đó mang nam sủng lên thuyền.
Thấy Đại Hắc không ăn, Lâm Phàm đành phải kêu bồi bàn, “Giúp ta gói lại đi.”
“Vâng, tiên sinh, xin chờ một lát.” Rất nhanh thức ăn được đóng gói, Lâm Phàm lại kéo Đại Hắc rời nhà ăn, lúc đi qua cửa còn trùng hợp gặp người quen, mỹ nữ Lỵ Địch Á.
Lỵ Địch Á ai oán nhìn Lâm Phàm, Lâm Phàm cười cười gật đầu chào hỏi, liền kéo Đại Hắc rời đi. Trở lại phòng, Lâm Phàm hừ lạnh ném đồ ăn mang về vào thùng rác, du thuyền này quả nhiên có ý tứ!
Đại Hắc không hiểu vì sao Lâm Phàm kéo mình đi ra ngoài chạy một vòng, y chán ghét nơi có nhiều người, liếc thấy Lâm Phàm lại đang ngẩn người, liền lén lút cọ lên, còn một bộ thực hiện được mưu đồ, cũng không biết Lâm Phàm đã sớm phát hiện, cười nhẹ liền vuốt ve mái tóc trơn mượt của Đại Hắc, lần này tươi cười là phát ra từ nội tâm, lộ sự bất đắc dĩ cùng sủng nịch.
Đội cứu viện căn bản không có nhanh chóng tới như mọi người tưởng, đến trưa ngày thứ hai, vẫn là một chút tin tức cũng không có; bởi vì ở vùng biển quốc tế không có tín hiệu, di động không thể sử dụng khiến mọi người nôn nóng, thuyền trưởng chỉ có thể lần nữa làm yên lòng người.
Tới tối hôm sau, hết nước, ngay cả thức ăn cũng quản chế, mọi người không phân biệt giàu nghèo, đều chỉ có thể mỗi ngày đi lên boong xếp hàng lĩnh phần, thời gian khác không cho phép chạy loạn, chỉ có thể ở quanh phòng loạn chuyển. Đột nhiên nghiêm khắc quản chế làm nhiều người thầm oán hận, không rõ chủ thuyền còn muốn làm ăn hay không đây?
“Cốc cốc” bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, “Xin hỏi có thuốc cảm không?”
“Chồng ta phát sốt, ngươi có thuốc cảm mạo không?” Một người phụ nữ trẻ có mái tóc xoăn dài gõ cửa phòng đối diện Lâm Phàm. Mấy gian tại tầng này đều là những phòng có điều kiện tốt nhất.
Cửa đối diện mở ra, là một đôi vợ chồng già đi du lịch, người vợ già vừa an ủi nữ nhân vừa thúc giục chồng mình nhanh đi tìm thuốc.
Nữ nhân cầm thuốc cảm kích ly khai, Lâm Phàm qua khe cửa nhìn nữ nhân vào phòng, mới đóng hẳn cửa lại.
|
CHƯƠNG 7: HOÀN CẢNH TỒI TỆ
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, du thuyền tựa như đảo hoang trên biển rộng, hoàn toàn không có một con thuyền cứu hộ nào tới, thậm chí cả trực thăng cũng không có! Toàn bộ thế giới giống như chỉ còn lại chiếc thuyền cùng vài người trên đó, chung quanh tĩnh lặng làm người ta sợ hãi; từ sau ngày bắt đầu thực hiện lệnh cưỡng chế thời gian đi lại, Lâm Phàm liền phát hiện thủy thủ đoàn đang lặng lẽ thu hồi lại mấy xuồng cứu sinh.
Dần dần, trong khoang thuyền truyền đến tiếng khóc nức nở, còn có thanh âm la to oán hận, có người giống điên rồi mà lao ra, hỏi thuyền viên xuồng cứu hộ để thoát đi nơi quỷ quái này!
Nhưng, ai để tâm sẽ phát hiện, người hành động như vậy chắc chắn một đi không trở về.
Hoàn cảnh trên thuyền ngày càng tồi tệ, WC không có nước, mùi thối lan cả khoang thuyền; thức ăn nước uống ở ngày thứ tư, chỉ phân phát để cho người ăn có đủ khí lực đi lại một chút, có lẽ đây cũng là mục đích chính của bọn chúng, đương nhiên việc giảm bớt khẩu phần cũng có nguyên nhân trọng yếu do nguồn cung hạn hẹp.
Từ khi Lâm Phàm gặp Đại Hắc, cũng sẽ không ăn thức ăn trên thuyền nữa, ngay cả một giọt nước cũng không, có không gian thức hải làm nơi dự trữ vật tư, Lâm Phàm cùng Đại Hắc tự nhiên không bị đói. Bất quá Đại Hắc không biết đóng kịch, Lâm Phàm lại không đành lòng khiến Đại Hắc đói bụng, cũng không hi vọng chủ thuyền phát hiện khác thường, hiện tại hắn không cho phép Đại Hắc ra ngoài cửa, mỗi lần đều là chính mình đi lĩnh thức ăn nước uống.
Ngày thứ năm, Lâm phàm lĩnh được 100ml nước và 2 bát cơm, đây là hắn cùng Đại Hắc được phân theo định mức của 2 nam nhân trưởng thành. Đi qua phòng đôi vợ chồng mà người chồng phát sốt kia thì cửa phòng không đóng, Lâm Phàm liếc một cái, thấy người vợ lúc trước thoạt nhìn còn mượt mà đáng yêu trẻ trung chỉ ngắn ngủi vài ngày mặt đều nhanh hốc hác, ánh mắt vô thần dại ra, ngồi bệt trên mặt đất.
“Xin chào, ngươi, không sao chứ?” Lâm Phàm chậm rãi đẩy cửa đi vào, tìm kiếm thân ảnh người chồng, nhưng kì quái chính là tìm khắp phòng hơn mười mét vuông cũng chả thấy đâu, “Chồng ngươi đâu? Bệnh có chuyển tốt không? Ta còn có chút thuốc men.”
Nữ nhân tựa hồ không nghe thấy tiếng Lâm Phàm, như cũ ngu ngơ ngồi bệt trên đất, Lâm Phàm tiến tới lay lay đối phương cũng chả phản ứng, lại tìm trong WC cùng tủ quần áo, đều không thấy người chồng đâu.
Lâm Phàm trong lòng thất kinh, nghĩ nghĩ liền đem thức ăn định bỏ đi để xuống cạnh nữ nhân, bình tĩnh rời khỏi phòng, cũng giúp đối phương đóng cửa lại, lúc sau trở về phòng mình.
Vừa vào phòng, Đại Hắc liền cọ lên, Lâm Phàm nửa ôm Đại Hắc ngồi lên giường, “Đại Hắc, đợi lát nữa ta muốn đi một nơi nguy hiểm, ngươi đi theo ta thì đừng phát ra âm thanh, cũng đừng nhào lên người ta, cần bảo trì cảnh giác, biết không?” Lâm Phàm quyết định đi xuống khoang thuyền tra xét rõ ràng, mặt khác, hắn cũng muốn nhìn nhìn sức chiến đấu trong truyền thuyết của Bán Thú nhân.
Đại Hắc không hiểu hoàn toàn lời nói của Lâm Phàm, thẳng đến đối phương khoa tay múa chân một lúc, mới kiên định gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cùng Đại Hắc luyện tập một phen, đợi đến trời tối đen, Lâm Phàm lặng lẽ lôi Đại Hắc rời phòng.
Cả du thuyền trừ bỏ khu phòng ngủ cho phép khách đi lại, nơi khác thậm chí đã từng là khu giải trí cũng cấm thông hành, hơn nữa dưới boong thuyền, phòng thuyền trưởng với phòng làm việc, lại càng là tầng tầng canh gác. Lâm Phàm mang Đại Hắc lặng yên đi qua khoang hành khách, mở ra cửa thông gió, đáng tiếc miệng thông gió không lớn lắm, Đại Hắc chui vào bị đè ép vô cùng khó chịu. Nhìn thấy Lâm Phàm biểu tình nghiêm túc, Đại Hắc chỉ biết ủy khuất quệt quệt miệng không lên tiếng.
Lâm Phàm biết Đại Hắc khó chịu, tiếc rằng hắn chỉ có 2 tấm bùa Ẩn Thân, tới thời điểm mấu chốt mới sử dụng, đây là lừa được từ chỗ tên thối Trần Nguyên keo kiệt kia, chính hắn cũng coi như đi vào tu đạo, đáng tiếc phương thức tu luyện chênh lệch một trời một vực với Trần Nguyên – người Tu Chân chính thống, căn bản không cần vất vả ngồi thiền ngộ đạo, chỉ cần hầu hạ tốt không gian thức hải, đạo hạnh tự nhiên tăng, Trần Nguyên tất nhiên không biết Lâm Phàm có không gian thức hải, cho rằng Lâm Phàm là con cưng của trời, thuộc loại chỉ cần ngủ ngủ tiêu dao đều có thể thăng đạo hạnh, liền ghen tỵ cắn khăn, người so với người quá đáng giận mà, Trần Nguyên năm đó cũng thuộc thiên phú thượng thừa, tu luyện hơn trăm năm, ăn bao nhiêu khổ, mới vừa vặn tiến vào tầng hai của Luyện Khí kỳ, mà thúi Lâm Phàm hiện giờ mới 25 tuổi, cũng đã tiến vào tầng đầu Luyện Khí kỳ, hắn có dụng tâm tu luyện đâu cơ chứ, hai người thật không cách nào so sánh được a.
Nghe nói thời thượng cổ người tu đạo hơn 20 tuổi tiến vào tầng 1, tầng 2 Luyện Khí kỳ chính là bình thường, nhưng hiện tại Địa Cầu linh khí thiếu thốn, đừng nói là Luyện Khí kỳ, chính là Tiên Thiên rất nhiều người đều khó lại càng khó.
Bất quá trời cao công bằng, Lâm Phàm tuy rằng thiên phú tu luyện đến mức yêu nghiệt, lực công kích cũng rất mạnh, đáng tiếc các loại phụ trợ tu đạo lại có thể nói là dốt đặc, tỷ như luyện vũ khí, chế thuốc, viết bùa vân vân… đều học thế nào cũng không được, bình thường chỉ có thể khắp nơi lừa lấy thành quả của mấy lão già này a.
Dùng linh khí hóa thành châm nhỏ đem toàn bộ camera phá hỏng, máy móc không giống sinh linh, rất khó dùng linh thức phát hiện, mà Lâm Phàm đối với những đồ công nghệ cao này cũng không quá quen thuộc, phải xác nhận tất cả đều bị phá, Lâm Phàm mới để Đại Hắc chờ, còn mình thì nhảy xuống trước, vặn vặn cổ, rồi nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt.
Phía sau cửa không người, nhưng lối rẽ cách đó 10m có một người, nếu trực tiếp phá cửa, động tĩnh lớn sẽ mang tới phiền toái, chính hắn lại không biết phá khóa, nên làm gì bây giờ? Đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, Đại Hắc đứng ở cửa vô tội nhìn Lâm Phàm, xung quanh khung cửa có mấy lỗ lớn như ngón tay người, mà cánh cửa giờ chỉ là đống sắt vụn.
Lâm Phàm nhìn tay của Đại Hắc, không hổ là Bán Thú nhân, sức mạnh thuần túy của cơ thể có thể đạt tới trình độ này, kể cả hắn bao trùm linh lực lên tay cũng chưa chắc đã làm được, bất quá phương pháp đơn giản như thế sao lúc nãy hắn không nghĩ tới chứ? Ừ, quả nhiên là dã thú cùng nhân loại sóng não khác biệt, đánh chết Lâm Phàm cũng không thừa nhận hắn chỉ số thông minh không bằng tên Bán Thú nhân hành động chỉ dựa vào bản năng.
Đoán chừng sự kiện cánh cửa vừa rồi kích thích lòng tự trọng mỏng manh của Lâm Phàm, kế tiếp có gặp phải trở ngại gì hắn đều không hề khách khí giải quyết hết, con thuyền này không thể ở lâu, nên không cần phải đắn đo vấn đề tương lai, chỉ cần xem khoang thuyền tầng dưới cùng có liên quan gì tới mạt thế hay không, là có thể rời đi.
Lúc sắp tới phòng thuyền trưởng, mắt thấy hoàn thành được kế hoạch, thì Trịnh Thuyên cầm đầu một đám người vây quanh Lâm Phàm.
“Lâm công tử, muộn thế này, ngài không ngủ a.” Trịnh Thuyên mở lời tưởng chừng thân thiện, trong tay khẩu súng lại chỉ thẳng đầu Lâm Phàm.
“Trịnh đội trưởng nha, này không phải vì ban ngày ngủ đủ, nhàn chân, nên giờ phải ra ngoài đi bộ tiêu thực.” Lâm Phàm cười híp mắt đáp lại, không hề giống bộ dáng người đang bị súng chỉ vào đầu, chính là trong lòng lại bay nhanh suy nghĩ, không gian chỗ này rất hẹp, hắn không tránh được ở chỗ nào cả.
|
CHƯƠNG 8: NHẢY XUỐNG BIỂN CHẠY TRỐN
Đại Hắc lại ngu ngơ không hiểu Lâm Phàm tán gẫu với đám người chán ghét làm gì, trực giác y biết cái thứ hình ống mấy tên đó cầm rất nguy hiểm, vì thế chủ động chắn trước Lâm Phàm, Lâm Phàm thấy thế cười càng sáng lạn.
“Nếu ngài tản bộ đến nơi này, ta cũng nên mời ngài ngồi ngồi một chút, là ta không đúng.” Nói xong thế nhưng nhường đường, ý dẫn Lâm Phàm vào phòng thuyền trưởng.
Lâm Phàm nhướn mày cười cười, “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Kéo Đại Hắc đang tạc mao chủ động đi vào.
Phòng thuyền trưởng trông thực bình thường, trên ghế sô pha ngồi một nam nhân trung niên mặc bộ quân trang trắng, mặc dù đang nhàn nhã uống cà phê, lưng eo lại vẫn thẳng tắp, cả người toát lên khí tức quân nhân. Cố Bang mỉm cười với hai người, nhìn kĩ Bán Thú nhân đi phía sau Lâm Phàm, mấy ngày nay đi theo Lâm Phàm tựa hồ tiến hóa càng thêm hoàn mỹ, nguyên bản đôi mắt tràn ngập huyết tinh cùng u mê, lúc này lại đang nhu hòa nhìn chằm chằm thanh niên tuấn mỹ đi trước, không lẫn thân ảnh khác.
“Lâm công tử, thành tựu của ông nội cùng cha ngươi về phương diện giải phẫu thần kinh học đã sớm nghe như sấm bên tai, hiện giờ trông thấy Lâm công tử, quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử.” Thuyền trưởng Cố Bang cười nói.
Lâm Phàm nhếch miệng cười, tùy tiện kéo Đại Hắc đến sô pha đối diện Cố Bang ngồi xuống, “Đáng tiếc ta còn chưa biết đại danh của thuyền trưởng.”
Đối với lời nói gần như khiêu khích của Lâm Phàm, Cố Bang cũng không tức giận, “Lần này vốn muốn mời bác sĩ Lâm hoặc viện trưởng Lâm đến chơi, ta và cha ngươi cũng là có giao tình nhiều năm.”
“Hóa ra ngài chính là người tài trợ cha ta nghiên cứu mấy năm qua? Đáng tiếc cha ta bọn họ quá bận, không có thời gian rảnh.” Lâm Phàm cười hì hì nói, cả người như không xương dựa sát vào trong lòng Đại Hắc, tay trái thì lúc có lúc không vuốt ve bắp đùi tràn ngập lực lượng của y, giả bộ bộ dáng ăn trơi trác táng.
Cố Bang nhìn Lâm Phàm trước mắt ngồi ngả ngớn, quần áo lụa là bại hoại, trong lòng âm thầm phòng bị, cũng không tin một người thoải mái thu phục người biến dị SR, bị nhốt trên biển nhiều ngày như vậy còn nhìn rất tinh thần, chỉ là phế vật phú nhị đại bình thường.
“Ngươi cũng không rảnh a.” Cố Bang không kiên nhẫn mà đánh thái cực, từ khi sản phẩm thí nghiệm người biến dị SR thành công nhất chạy trốn, mọi thứ tựa hồ đều thoát khỏi khống chế, “Hơn nửa đêm còn đi tới bên này.”
“Đại Hắc nói y làm rơi đồ vật bên này, ta cùng y đi tìm.” Thân thể Lâm Phàm vẫn như trước làm bộ thả lỏng, thực ra đang âm thầm tích tụ linh lực.
“Hừ!” Cố Bang hừ lạnh, Trịnh Thuyên như nhận được mệnh lệnh nhanh chóng nổ súng hướng Lâm Phàm, tính toán giành trước tiên cơ.
Lâm Phàm tại lúc Trịnh Thuyên hơi động, nháy mắt mở ra vòng bảo hộ linh khí, cản đợt đạn thứ nhất, đáng tiếc hắn linh lực kém, vòng linh hộ chỉ dùng được một lần liền biến mất. Đại Hắc gầm nhẹ lên, cả người nhào tới, nháy mắt đem 2 thuyền viên vẫn chưa kịp phản ứng vặn gãy cổ. Những người khác nhanh chóng dàn trận địa công kích, hướng hai người nổ súng.
Lâm Phàm khống chế linh lực thành một đoàn hỏa xà quấn đến, phàm là ai chạm đến đều không thể dập lửa, chỉ biết trơ mắt nhìn ngọn lửa đem mình đốt trụi, cả quá trình căn bản là bị tra tấn tới chết, mấy người thường cầm súng vốn không phải đối thủ của 2 tên quái vật này.
Cố Bang vốn cho rằng có thể dễ dàng giải quyết rụng hai người, không nghĩ tới con trai bác sĩ Lâm lại không hề đơn giản, thế nhưng biết sử dụng dị năng! Dị năng… Đáy mắt Cố Bang lóe lên, chẳng lẽ bọn họ đã thí nghiệm thành công?
Tới khi Lâm Phàm cùng Đại Hắc giải quyết xong toàn bộ địch nhân, Lâm Phàm mới phát hiện không thấy thân ảnh Cố Bang cùng Trịnh Thuyên! Vội vàng chạy khỏi phòng thuyền trưởng. Hành lang im lặng quỷ dị, trừ bỏ những thuyền viên lúc nãy, số còn lại nghe được động tĩnh lớn như vậy mà sao không thấy kéo đến?
Thùng thùng! Phanh —— thùng thùng ——
Tiếng vang kỳ quái trong hành lang trống trải vọng lên, Lâm Phàm cảm giác tim mình phải vọt tới họng, đằng kia chính là mục đích hắn đến nơi này tối nay, chính là lúc này Lâm Phàm lại đứng bất động, một loại sợ hãi khó hiểu bao phủ, “Đi!”
Nói xong lôi kéo Đại Hắc hướng boong thuyền chạy! Chung quanh chỉ có tiếng bước chân của hắn và Đại Hắc, cùng với tiếng va chạm “Thùng thùng” kì quái, Lâm Phàm nháy mắt thấy như trở về kiếp trước trốn tránh tang thi đuổi theo, giờ đây hắn chỉ biết mình nhất định phải mau mau rời khỏi con thuyền này!
Dọc đường chạy đều cố gắng đem những cửa có thể đóng đóng chặt lại, chạy đến trên mặt boong thuyền, Lâm Phàm vội vàng tìm kiếm xuồng cứu nạn, chỉ thấy có không ít xuồng tại phía xa xa trôi nổi trên mặt biển, nguyên lai thuyền viên đã nhận được tin tức mà lặng lẽ rút lui.
Tìm khắp nơi, Lâm Phàm căn bản không thấy thứ nào có dạng như thuyền! Tiếng “Thùng thùng” tựa như bùa đòi mạng giày vò Lâm Phàm, không có biện pháp khác, “Đại Hắc, đi tháo ván cửa xuống!”
Nói xong hướng tầng cao nhất du thuyền chạy tới, các tầng dưới đều là cửa kim loại, chỉ có tại tầng xa hoa mới vì vấn đề thẩm mỹ mà dùng cửa gỗ.
“Lâm Phàm!” lúc Lâm Phàm chạy qua cầu thang, một đạo thanh âm có chút quen thuộc gọi lại Lâm Phàm, nhưng Lâm Phàm chẳng còn bận tâm nữa, như cũ chạy về phía trước. Cuối cùng tới trước cửa gỗ tại khu thượng hạng, Lâm Phàm không khách khí đá một cước lên cửa gỗ, cửa hơi lỏng ra, sau đó để Đại Hắc “nhẹ nhàng” dỡ xuống, lại tiếp tục lấy cửa thứ hai, Lỵ Địch Á thở hổn hển đi theo.
Tầng này có một vài người ở, tỷ như gian phòng mà Lâm Phàm lấy cửa gỗ kia, bị hành vi của Lâm Phàm Đại Hắc dọa sợ, những người khác nghe được thanh âm ló ra cũng bị bộ dáng hung thần ác sát hù đến, chỉ dám vây xem.
Hủy đi hai cánh cửa, Lâm Phàm định buộc dây thừng vào hai cửa rồi trực tiếp ném thẳng xuống biển, mỗi người ngồi một cửa, không nghĩ tới mỹ nữ Lỵ Địch Á mấy lần duyên phận lại kéo ống tay áo mình, đối với mỹ nữ thông minh này Lâm Phàm cũng không chán ghét, liền để Đại Hắc đi lấy thêm một tấm nữa, sau đó nói với Lỵ Địch Á, “Đi thôi.”
Nói xong lôi một chuỗi dây thừng chẳng biết từ đâu ra, cột chắc chắn, để Đại Hắc vác ba tấm cửa lên từ từ hạ xuống biển, sau đó một tay ôm Lỵ Địch Á, “Bám chắc!”
Hai người theo dây thừng tụt xuống biển, giẫm lên cửa gỗ, Lỵ Địch Á tuy rằng thuộc loại thông minh lại cũng trải đời, nhưng nàng vừa mới cùng Lâm Phàm tụt xuống từ độ cao mười tầng lầu mà không có bất cứ thiết bị an toàn nào, không thét chói tai đã muốn không tồi rồi, nhưng sắc mặt vẫn rất tái nhợt, răng nanh gắt gao cắn chặt môi đến trắng bệch.
Lâm Phàm không phải thánh mẫu, nên không rảnh la to gọi mọi người thoát thuyền, cũng sợ tranh cãi ầm ĩ chẳng những không thể cứu người, còn cản trở hắn và Đại Hắc trốn thoát; nhưng dây thừng thì thôi, Lâm Phàm vẫn lựa chọn lưu lại ai dùng được thì dùng, hi vọng đám người trên thuyền ý thức được nguy hiểm mà dùng thừng thoát thân.
Cùng Đại Hắc làm mẫu, Lâm Phàm đưa hai miếng nhựa bẻ xuống cho Lỵ Địch Á, “Muốn sống thì cùng chèo.” Nói xong cũng liều mạng mà chèo.
Có Đại Hắc ở đầu, lực cản sóng biển giảm nhỏ nhiều, nhưng Lỵ Địch Á chưa bao giờ chèo qua thuyền, ngay cả giữ cân bằng còn khó, càng không nói có thể chèo lên phía trước, đáng tiếc hai tên kia đều không phải dạng thương hương tiếc ngọc, có thể cho Lỵ Địch Á theo đã là hết lòng quan tâm.
Lỵ Địch Á cũng không yếu đuối, tuy rằng hiện giờ nàng vẫn không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng trực giác nữ nhân cho nàng hay, đi theo Lâm Phàm sẽ không sai! Cắn chặt răng, Lỵ Địch A liều mạng vận động cánh tay tận lực bắt kịp động tác hai người Lâm Phàm.
|
CHƯƠNG 9: PHIÊU BẠT TRÊN BIỂN
Lúc cả ba cách du thuyền khoảng 2000m, cánh tay Lỵ Địch Á đã muốn nặng nề cơ hồ không thể động đậy, Lâm Phàm kêu Đại Hắc dừng lại, cùng nghỉ ngơi một chút, thuận tiện tu sửa lại ván cửa, vừa rồi vội vàng chạy trối chết đều làm qua loa, chẳng những khiến chúng dễ chìm, lại còn tiêu hao thể lực lúc chèo.
Từ ba lô sau lưng “lấy” ra mấy cái khóa xe, cũng không giải thích với Lỵ Địch Á tại sao mình lại chứa thứ này trong ba lô, sai Đại Hắc dùng ngón tay xuyên 8 cái lỗ trên ván cửa, đem khóa xuyên qua mấy cái lỗ đó, ba cánh cửa liền gắn một khối. Bảo Lỵ Địch Á ngồi giữa, Lâm Phàm cùng Đại Hắc đơn giản nghỉ ngơi chỉnh đốn rồi tiếp tục hướng tới phương hướng có đất liền chèo đến.
Không bao lâu sau, Lỵ Địch Á do dự muốn hỏi nguyên nhân, thì xa xa du thuyền truyền đến tiếng kêu thảm thiết, hơn ngàn người kinh hô khiến ba người cách 2000m vẫn nghe thấy rất rõ ràng, “Tiếp tục chèo!” Lâm Phàm lúc này đã thu lại tươi cười, lạnh lùng mà gầm nhẹ.
Lỵ Địch Á cũng không quản cánh tay đau nhức, gia nhập hàng ngũ chèo thuyền, lúc này cả ba đồng lòng, tốc độ so phía trước phải nhanh gấp 3. Tiếng kêu kinh hoảng phía sau còn hữu dụng hơn so với bất cứ âm thanh cổ vũ nào, tiếng tõm tõm tõm tựa như thanh âm thả sủi cảo chứng tỏ có người nhảy xuống biển, đáng tiếc trên thuyền đã không còn xuồng cứu nạn, lúc này đây vội vàng cũng không thể giống bọn hắn dùng ván cửa thoát đi.
Không biết qua bao lâu, thẳng đến mấy người đều nhìn không tới nghe không được thanh âm thảm thiết, Lâm Phàm mới kêu ngừng, xung quanh tối đen như mực kích thích Lỵ Địch Á thất kinh, những tiếng la kia giống như vẫn vờn bên tai, không ức chế nổi mà run rẩy hỏi, “Rốt cuộc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lâm Phàm thở dài, “Cụ thể ta cũng không biết, bất quá trên thuyền lúc này hẳn là nơi nơi có quái vật ăn thịt người.” Hắn làm sao mà lại không biết được, nghe được tiếng va chạm không mệt mỏi kia, Lâm Phàm quen thuộc liền đoán được, phỏng chừng cả tầng dưới cùng du thuyền đều là tổ tiên của sinh vật mà hắn sợ nhất cũng oán hận nhất —— tang thi.
“Quái vật… Ăn thịt người?” Lỵ Địch Á cả kinh nói, “Tại sao lại có vật kia?”
“Trước ta cùng Đại Hắc bị thuyền trưởng bao vây, thật vất vả trốn thoát lại phát hiện tất cả thuyền viên không thấy, khoang dưới cùng truyền đến tiếng va chạm kì quái, đã cảm thấy không ổn, trực giác mách phải lập tức rời thuyền, về sau ngươi cũng biết.” Lâm Phàm thanh âm nhẹ nhàng phiêu phù trên biển, dần dần tiêu tán trong hắc ám.
“Thế, thế tiếng kêu thảm thiết vừa rồi?! Là quái vật chạy đến ăn thịt người?” Lỵ Địch Á hoảng sợ nói, thanh âm khống chế không nổi có hơi bén nhọn.
Lâm Phàm gật gật đầu, không nói tiếp, vấn đề khó khăn nhất hiện nay là, làm thế nào để an toàn đặt chân lên bờ.
Mặt trời chói chang thiêu đốt mặt biển yên lặng, bốc lên từng luồng sóng nhiệt, ngẫu nhiên thiên không truyền đến vài tiếng hải âu kêu. Trên mặt biển khơi mênh mông vô bờ, trôi nổi mấy tấm ván gỗ, mặt trên hoặc ngồi hoặc nằm ba người. Lúc này cả ba trạng thái đều rất kém cỏi, môi khô nứt, làn da tổn thương nghiêm trọng, còn có chút say nắng.
Ngay cả Đại Hắc thể chất tốt nhất, cũng bởi vì cả ngày phơi thân dưới ánh nắng để cho hai người còn lại trú sau bóng của y, khiến làn da màu đồng cổ xinh đẹp cũng bị tróc nghiêm trọng, Lâm Phàm nhìn mà đau lòng, không chỉ một lần hối hận cứu Lỵ Địch Á, bằng không hắn có thể lấy bạt che hoặc vải dầu chống nắng linh tinh từ không gian ra dùng. Nên hay không một cước đá nàng xuống biển đây?
Lâm Phàm nhịn không được đảo mắt nhìn Lỵ Địch Á, khiến nàng cả người rùng mình, loại sát khí như có như không này không phải lần đầu nàng trải qua, vì không để hai người Lâm Phàm gia tăng phiền toái, đồ uống Lâm Phàm lấy ra nàng một ngụm cũng không dám uống, còn chủ động hỗ trợ câu cá chèo thuyền, ít nhất làm Lâm Phàm cảm thấy nàng hữu dụng.
Bọn hắn vận khí coi như tốt, không gặp bão táp hoặc cá lớn nguy hiểm, dựa vào la bàn, bọn hắn mỗi ngày đang nhích dần tới đất liền, cơ mà 300 hải lý (555,6km), chỉ dựa vào sức người chèo, theo tốc độ của cả ba người, ít nhất phải hơn 10 ngày mới tới nơi.
“Cá mắc câu!” Lỵ Địch Á kinh hỉ kêu, một cần câu đơn giản làm từ dây thừng cùng móc lại có thể câu được con cá to bằng nửa cánh tay người lớn, bởi vì đói bụng đã 2 ngày, Lỵ Địch Á căn bản là không còn sức mà kéo cá lên, cuối cùng vẫn là Đại Hắc đến hỗ trợ.
Lỵ Địch Á thuần thục dùng dao nhỏ đi đánh vẩy cá, sau đó cắt miếng thịt cá hình chữ thập (十) đưa Lâm Phàm, lại đem một bộ phận thịt dắt vào lưỡi câu chuẩn bị câu cá tiếp.
Lâm Phàm không có cự tuyệt Lỵ Địch Á lấy lòng, ăn vài miếng rồi đem con cá gần hoàn chỉnh cho Đại Hắc. Mà Lỵ Địch Á câu được con thứ hai mới có thể ăn. Lúc ăn, lại câu được một con nữa, Lâm Phàm cười cười ý bảo Lỵ Địch Á tiếp tục ăn, chính mình đi xử lý.
Lấy ra một hộp không, lại để Lỵ Địch Á xé xuống một ít vải quần áo, liền lấy nước biển rửa sạch, rồi nhanh chóng đem thịt cá làm sạch, dùng băng gạc bao lại, để Đại Hắc cầm chắc một đầu, còn mình thì ở bên kia dùng sức xoắn ra một ít nước, hộp nước đưa cho Lỵ Địch Á, hôm qua nàng mới uống một ngụm nước nhỏ, hắn tuy rằng không thiếu nước, nhưng không thể biểu hiện ra là vẫn còn nhiều, trừ bỏ trộm đút cho Đại Hắc, đối Lỵ Địch Á hắn cũng không cho nàng.
Bất quá cô nương này tính cách độc lập tự giác, khiến Lâm Phàm rất thưởng thức, sát ý cũng phai nhạt không ít.
Mà cũng phải nói cả ba đều sống phúc hậu, ở gần đất liền không có cá lớn thì còn có thể lý giải, nhưng liên tục 9 ngày cũng không gặp phải trận bão nào, Lâm Phàm nghĩ sau khi cập bờ nhất định phải đi mua sổ xố. Nếu không thay đổi, ngày mai hẳn là có thể đến đất liền, nhìn ba người, đều là bộ dáng thê thảm a.
Không hiểu vì sao di động không có tín hiệu, hơn nữa hắn mất tích lâu như vậy, ba mẹ ông bà nội phỏng chừng sẽ lo lắng.
Lỵ Địch Á đã không còn sức để nói, đến ngày thứ bảy, cô nàng kiên cường xinh đẹp này liền lâm vào trạng thái nửa hôn mê, cả người hồ đồ. Bất quá mấy ngày này biểu hiện tốt được Lâm Phàm coi trọng, sau lúc Lỵ Địch Á hôn mê, Lâm Phàm lấy nước suối không gian ra cho nàng uống, cuối cùng cũng kéo về tính mạng cho Lỵ Địch Á.
Cách cảng biển nhiều nhất nửa ngày nữa, rốt cục đội tuần tra cũng xuất hiện, ba người được đội tuần tra và cứu hộ với võ trang đầy đủ cứu lên, làm Lâm Phàm kỳ quái chính là, đội tuần tra đối với họ không hề nhiệt tình chút nào, tuy rằng có cấp cho thức ăn nước uống, cũng kêu nhân viên y tế đến kiểm tra sơ qua, nhưng lại đem cả ba nhốt vào một gian phòng.
Qua chừng ba tiếng, cả ba mới gặp được nhân viên coi như ôn hòa, đưa bọn họ xuống thuyền tuần tra, “Tôi họ Hàn, là phụ trách công tác thống kê người mất tích trên biển, xin theo tôi đi làm bản ghi chép.”
|