Thị Tỉnh
|
|
Chương 5[EXTRACT]Edit: Dờ Tần Sấm dành ra nửa ngày để đi mua cho Thu Thu hai bộ quần áo và đồ dùng trên xe. Ra ngoài ăn cơm, Thu Thu vẫn cứ bẽn lẽn như trước, hai người trao đổi cực kỳ khó khăn, đến nỗi Tần Sấm quyết định bỏ cuộc luôn. Buổi tối cơm nước xong hai người xách đồ quay về, Tần Sấm và Thu Thu đi cạnh nhau, cảm giác cứ sai sai nhưng không biết sai ở đâu. Thời gian bốc hàng sẽ là sáng sớm hôm sau, hai người dậy sớm đi gara lấy xe, dọc đường mặt Thu Thu cứ buồn rười rượi, chắc là do không muốn đi. Tần Sấm cũng phát sầu, nói sùi bọt mép khoa chân múa tay đủ kiểu mà Thu Thu vẫn không hiểu. Vị trí bốc hàng ở ngoại thành, xe lái vào trong nhà máy, bên trong đã có vài xe chờ sẵn. Các vị tài xế lái xe không quen nhau nhưng nói chuyện một hồi là thân thiết. Tần Sấm coi như là người trẻ nhất trong cả đoàn xe, những người khác toàn trên dưới bốn mươi, mang theo cả người nhà. Chỗ bốc hàng này xa nội thành, quán cơm gần nhất cũng cách đó gần mười phút đổi trạm xe bus. Rất nhiều người mang theo vợ lên xe, lắp thêm inverter và đem bình siêu tốc để tiện nấu cơm. Tần Sấm không biết nấu cơm cho lên không lắp đặt inverter trong xe làm gì. Nhà xưởng rộng rãi, vừa tới giữa trưa, lối đi nhỏ giữa đoàn xe có khói bếp lượn lờ bay lên, tiếng xào nấu xì xèo, dầu vào chảo dính nước bắn tung tóe ra ngoài. Mùi đồ ăn thu hút Thu Thu, không phải cậu tham ăn, cậu bị thu hút vì các chị các bác bắt đầu chiên xào nấu nướng. Thu Thu ngoan ngoãn đứng nhìn ở một bên. Tuy hoàn cảnh thiếu thốn nhưng vẫn không làm khó được các cô gái, dùng nồi điện mini nấu cháo hoa, lại đem thịt khô và lạp xưởng từ nhà đi, mở thêm mấy món đồ hộp, một bữa cơm đơn giản ra lò. Đám đàn bà lau mồ hôi trên trán, gọi chồng của các cô, "Ăn cơm!" Ai cũng ngồi trước xe nhà mình ăn cơm, chỉ có Thu Thu ngốc nghếch đứng nhìn, cô gái thấy người lạ bèn hỏi: "Dô, ai thế này?" Tạm biệt đám tài xế, Tần Sấm vô thức nhìn quanh tìm Thu Thu, không biết từ lúc nào Thu Thu đã chạy ra chỗ xe của nhà khác. Nghe thấy giọng cô gái, Tần Sấm vội vàng nhận, "Nhà tôi nhà tôi!" Vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, anh nghĩ Thu Thu đói bụng nên đến nhìn người ta ăn, "Thu Thu! Lại đây!" Thu Thu nghe thấy giọng Tần Sấm thì lập tức quay lại, chầm chậm chạy về bên anh. Nếu Tần Sấm là người trẻ nhất trong đám tài xế thì Thu Thu còn nhỏ tuổi hơn. Mọi người xung quanh cũng bật cười, giống như nhìn thấy trẻ con nhà ai chạy ra đòi ăn vậy. Cũng không biết là ai lên tiếng, "Vợ cậu hả?" "Hả?" Tần Sấm bỗng nhiên thấy không đúng, tóc Thu Thu quá dài, ai cũng nhận nhầm cậu thành con gái, nhưng giờ chuẩn bị xuất phát rồi, không có thời gian mang cậu đi cắt tóc. Mà cái vấn đề này cũng khó xử, nếu hai người không phải quan hệ nam nữ mà lại cùng ở trên xe thì không tốt lắm, anh lười giải thích Thu Thu là con trai, nói ra không chừng còn lằng nhằng hơn. Tần Sấm nhìn trái nhìn phải, "Tôi dẫn em ấy đi ăn cơm." sau đó quay lại nói với cậu, "Đi thôi, Thu Thu." Thu Thu túm góc áo Tần Sấm, không muốn đi, cậu chỉ cái bát của người ta. Tần Sấm dở khóc dở cười, "Giờ đi ăn cơm đây." Dứt lời lại định đi ra khỏi xưởng, Thu Thu sốt ruột không biết ý định của Tần Sấm, cậu túm cánh tay anh lôi về phía bàn cơm nhà người ta. "Trời ơi..." Tần Sấm không nhịn được nữa, chạy tới trước bàn cơm nhà người ta quá mất mặt, anh bắt lấy tay cậu, "Ăn cơm, đi ra ngoài ăn." Vợ chồng nhà nọ cười hiền hòa, "Ăn cùng nhau đi?" Tần Sấm không mặt dày đến thế, dù sao cũng không thân quen, anh nói: "Thôi thôi, dẫn ra ngoài ăn." Sau đó quay lại trầm giọng gọi, "Thu Thu." Thu Thu mím môi, ánh mắt trông mong nhìn cái nồi mini, sau đó theo Tần Sấm ra ngoài. Mua cơm xong, Thu Thu vẫn uể oải không thôi, Tần Sấm chưa bao giờ nhẫn nại với ai đến vậy, "Chạy tới bàn cơm nhà người ta làm gì? Đói bụng cậu cứ nói với anh." Ai dè cậu bạn nhỏ này vô cùng bướng bỉnh, vẻ mặt u buồn không vui lên tý nào. Tần Sấm biết cậu không hiểu, liền đổi cách khác giao tiếp với Thu Thu, anh dùng đũa gõ bát ý bảo cậu mau ăn đi, "Có phải người ta làm ngon hơn không, mà cậu phải chạy tới đó nhìn." Bất kể là châm chọc hay khuyên bảo Thu Thu vẫn không hiểu, chỉ lúc Tần Sấm đổi sắc mặt thì cậu mới khúm núm ngoan ngoãn trở lại. Hai người ăn xong rồi quay về xưởng, đúng lúc tài xế cũng vừa ăn xong đang thu dọn bát đũa. Thu Thu vẫn còn nhìn chằm chằm cái nồi mini trong tay cô gái. Tần Sấm đột nhiên ngộ ra, "Muốn cái nồi kia à?" Thu Thu khó hiểu nhìn anh, Tần Sấm gọi cô gái kia lại, "Chị gì ơi, nồi mua đâu thế?" Hỏi xong, Tần Sấm vui vẻ nói với Thu Thu, "Cậu biết nấu cơm không? Có nồi nhưng trên xe chưa lắp inverter, cậu biết nấu thì tới Vân Nam chúng ta mua sau." Cô gái nghe tiếng gọi thì đáp lại, "Mua trên mạng đấy, các cậu đến Vân Nam rồi hẵng mua." Thấy Thu Thu vẫn đang nhìn mình, Tần Sấm chỉ cái nồi trong tay cô gái, "Đến Vân Nam rồi mua." Không biết Thu Thu có hiểu không, dù sao cậu cũng cười lên rồi. Thấy bốc hàng chưa xong, Tần Sấm muốn tranh thủ thời gian chợp mắt, buông tay lái ra thì thầm với Thu Thu, "Anh ngủ một lát, cậu đừng chạy loạn lỡ anh không tìm thấy." Thu Thu thấy Tần Sấm đã nhắm mắt lại thì ghé cửa kính xe nhìn xuống. Xe dừng sẽ tắt động cơ, một là tiết kiệm dầu, hai là cho an toàn. Điều hòa tắt, trong xe cũng nóng như bên ngoài. Tần Sấm đã sớm quen rồi, vô tư chợp mắt. Thu Thu nghe thấy tiếng ngáy nhỏ thì quay lại nhìn anh, vài giọt mồ hôi chảy xuống trên má Tần Sấm. Thu Thu tiện tay cầm lấy tấm bìa carton quạt cho Tần Sấm, gió nhè nhẹ thổi quả thật dễ chịu hơn nhiều. Tần Sấm khẽ phát ra tiếng rầm rì, ngáy to hơn. Mồ hôi chảy xuống từ hai bên tóc mai, Thu Thu rút khăn giấy ra cẩn thận lau cho anh. Cậu sợ Tần Sấm tỉnh nên không dám lau mạnh, chỉ dám chấm chấm khăn giấy hút mồ hôi. Nhịp thở của Thu Thu hòa cùng với Tần Sấm, bỗng nhiên "đùng" một tiếng, xe rung lắc mãnh liệt. Thu Thu hoảng sợ nhìn Tần Sấm ngủ như lợn chết, cậu lập tức leo xuống xe. Mấy công nhân bốc hàng thấy cậu xuống thì cúi đầu khom lưng nói: "Ngại quá, trượt tay. Bọn tôi sẽ cẩn thận hơn." Thu Thu không hề có ý trách móc, cậu cũng không nói gì, chỉ tìm một cái ghế con ngồi xuống. Bốc hàng dưới tầm mắt chủ xe, mấy tên khuân vác không dám mạnh tay vứt hàng nữa, thành thật chuyển hàng lên xe. Tần Sấm bị nóng đến tỉnh ngủ, đưa tay vuốt mặt lau mồ hôi, anh mơ màng nhìn di động. Chợp mắt một lúc mà những 2 tiếng rồi, Tần Sấm vô thức đi tìm Thu Thu. "Chạy đi đâu vậy?" Tần Sấm xuống xe dạo quanh một vòng, thấy Thu Thu ngồi dưới trời nắng chang chang, người vã mồ hôi nhìn đám công nhân bốc hàng.
|
Chương 6[EXTRACT]Edit: Dờ Thấy Tần Sấm xuống xe, đám nhân công oán giận thầm trong lòng, ngoài miệng vẫn đùa giỡn, "Vợ anh đúng là... ha ha ha... vừa mới trượt tay làm rơi thùng hàng, cổ đã vội vàng chạy xuống xe trông coi." Trượt tay là giả, Tần Sấm chạy xe lâu rồi, vẫn luôn biết mấy tên bốc dỡ hàng rất mất dạy, làm nhanh ẩu đoảng nên vứt đồ lung tung, thừa dịp chủ xe không chú ý mà lươn lẹo. Nhưng Tần Sấm không quá để tâm, còn Thu Thu thì... nhà máy lộ thiên không hề có bóng mát, cậu ngồi đây trông coi đám công nhân, cũng không biết ngồi bao lâu rồi. "Thu Thu." Từ lúc Tần Sấm xuống xe, ánh mắt Thu Thu cứ dính chặt lấy anh. Nghe thấy giọng anh gọi thì vội vàng đứng dậy chạy ra. Hai má Thu Thu bị phơi nắng đỏ bừng, nắng quá chói nên phải híp mắt lại, tóc mái ướt nhẹp bết thành từng lọn nhỏ, giọt mồ hôi lăn xuống hai bên má rồi rơi vào trong cổ áo, không thấy được hình ảnh bên trong. Tần Sấm chỉ thấy áo cậu ướt đẫm một mảng lớn. Anh vô thức tìm khăn giấy, sờ tới sờ lui không có liền chạy vào xe lấy, lải nhải, "Trời nắng chang chang như thế, không sợ say nắng à." Trong xe mà Tần Sấm còn bị nóng tỉnh ngủ, đừng nói ngoài trời, anh gần như thấy đỉnh đầu Thu Thu bốc khói. Đè đầu cậu lại lau mồ hôi, mồ hôi ướt nhẹp cả khăn giấy. Lòng bàn tay Tần Sấm có thể cảm nhận được mái tóc ướt sũng nóng hầm hập của cậu. Tần Sấm nhúm một ít tóc của cậu lên nhìn, xoa xoa trong tay, tóc nhiều thế này mà không thấy nóng, còn ngơ người nhìn anh. Thu Thu không khó chịu, nhưng Tần Sấm khó chịu thay cậu. Anh nhìn thoáng xung quanh, cách đó không xa là chị gái nấu cơm ban trưa, "Chị, cho tôi mượn cái dây chun được không?" Chị gái hứng thú nhìn, "Mượn cái gì mà mượn, cho cậu luôn đấy. Vợ cậu chịu khổ tốt thật, trời thế này cũng không thấy than nóng một câu, sao cô ấy không nói gì vậy, cứ ngồi im suốt thôi." Tần Sấm không biết nên đáp thế nào, bèn đi lên nhận lấy cọng dây thun, "Cảm ơn chị... em ấy nhát gan, sợ người lạ..." Đừng nhìn Tần Sấm là một tên thô kệch, loại chuyện như buộc tóc này anh rất quen thuộc. Trước đấy hay buộc tóc cho em gái, giờ tuy hơi sượng tay nhưng buộc đuôi ngựa thì vẫn coi như đơn giản. Thu Thu có vẻ rất mới lạ với chuyện buộc tóc này, không nhúc nhích quay lưng để im cho Tần Sấm buộc, cho tới khi Tần Sấm quay người cậu lại, cậu với vươn tay lên sờ thử. Tóc Thu Thu thực ra vẫn chưa dài đến mức buộc tóc đuôi ngựa, một bím tóc nhỏ cột sau đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, mát mẻ hơn rất nhiều. Bởi vì buộc tóc mà hai người dựa sát vào nhau, Tần Sấm gần như cảm nhận được độ nóng trên người Thu Thu, chắc chắn là nóng muốn chết rồi. Anh lên xe tìm chai nước hoắc hương đưa cho cậu uống. Mùi vị của nước hoắc hương rất khó uống, vừa cay vừa đắng, Thu Thu nhíu mày lè lưỡi. Tần Sấm đột nhiên nhớ ra cách nhà máy mười phút đi bộ có một con sông nhỏ. Chỗ này xa trung tâm thành phố, nước sông chưa bị ô nhiễm, người ra sông giặt giũ lấy nước không ít, lúc trước Tần Sấm từng chở hàng qua chỗ này nên biết. Đám công nhân vẫn còn đang bốc vác, có lẽ chưa xong ngay được. Tần Sấm vỗ tay một cái, quay lại xe lấy khăn mặt, chụp bả vai Thu Thu, "Đi." Đi chưa được mấy bước thì Thu Thu quay đầu nhìn thùng hàng, vẻ mặt lo lắng không muốn đi, Tần Sấm cười, "Không sao, đi." Thấy biểu cảm thoải mái vui vẻ của Tần Sấm, Thu Thu nhẹ thở phào, ngoan ngoãn đi theo anh. Trên đường Tần Sấm mua cho cậu một chai nước, bạn nhỏ này vừa nóng vừa khát, tu ừng ực hết sạch chai. Tần Sấm vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, sao lại có người thành thật đến độ này. Vừa tới gần sông có thể nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng đám trẻ con đùa nhau ầm ĩ. Hàng cây xanh đổ bóng râm xuống dòng nước, từng trận gió thổi tới, mát hơn rất nhiều. Thu Thu vui vẻ nhìn Tần Sấm, anh vỗ vỗ gáy cậu, hất cằm bảo, "Đi xuống đi." Hiểu ý Tần Sấm, Thu Thu nhoẻn miệng cười rồi chạy ra ven sông. Ở đó có mấy đứa học sinh, nhìn thấy cậu thì ríu rít chỉ trỏ. Tần Sấm như thể phụ huynh mang con em ra sông chơi đùa, ban đầu đám học sinh bất mãn vì địa bàn bị xâm chiếm, nhưng lại không dám cãi người cao lớn thô bạo như Tần Sấm, chúng cun cút lên bờ, mặc quần áo rồi chạy biến. Bọn trẻ vừa đi, Thu Thu bớt nhát hơn, cậu cởi sạch bách quần áo, Tần Sấm không kịp ngăn, trơ mắt để cậu trần như nhộng lạch bạch chạy xuống nước. "Quá xuề xòa rồi đi..." Tần Sấm xấu hổ thay luôn, ít nhất cũng mặc quần lót chứ, cởi trần truồng là muốn giở trò lưu manh gì vậy. Anh lẩm bẩm, "Đùa, trông cũng đẹp phết." Lúc trước anh đã thấy chân Thu Thu đẹp rồi, lúc này nhìn kỹ hơn mới thấy, Thu Thu rất mảnh khảnh, hai bả vai như hai cánh bướm lúc ẩn lúc hiện, thân hình gầy gò nhưng mông thì lại đủ căng, Tần Sấm nhìn cậu từ phía sau, không hiểu sao thấy nóng cả người. Nước sông không sâu, chỉ đến trên bụng. Thu Thu có vẻ như biết bơi, vui vẻ đạp nước ùm ùm. Cảnh này quá gây ngứa ngáy, Tần Sấm cũng không chịu nổi mà muốn xuống nước. Dù anh có mặt dày đến đâu cũng không dám khoe ciu ở bên ngoài như Thu Thu, đành mặc quần lót xuống nước. Nước bị mặt trời hun ấm, không lạnh cũng không quá nóng, ngâm mình rất thoải mái. Anh nhìn Thu Thu, thấy cậu đã tháo dây thun để tóc xõa tản ra. Khi cậu lặn xuống thì mái tóc lững lờ trôi, khi vọt lên thì tóc vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, còn có bọt nước tóe ra, lấp lánh lấp lánh như đá quý. Thu Thu nhỏ nhỏ gầy gầy, không đen nhẻm giống người Lào bình thường. Đặc biệt là khi mặt trời chiếu xuống, lưng trắng như tuyết, gần như là trong suốt, lóng lánh làm người ta chói mắt. Tần Sấm bình tĩnh đánh giá, từ sườn mặt xuống cổ, rồi đến lồng ngực bằng phẳng, cái bụng nhỏ, và cuối cùng là một thứ sát phong cảnh - ciu. Con trai, là một thằng con trai. Tần Sấm vốc nước vã lên mặt để làm mình tỉnh táo, không nghĩ ngợi linh tinh nữa. Thu Thu nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn Tần Sấm, chầm chậm bơi đến bên cạnh anh, cười nịnh nọt. Bỏ cái ý nghĩ kỳ quặc trong đầu đi, Tần Sấm bẻ khớp tay, nói: "Chơi thêm nửa giờ nữa, bốc hàng xong thì lên cao tốc." Thu Thu cái hiểu cái không, đạp chân bơi quanh Tần Sấm.
|
Chương 7[EXTRACT]Edit: Dờ Càng cố lờ đi sự tồn tại của Thu Thu thì cảm giác này càng bị khuếch đại. Thu Thu ngồi ở đầu dòng, mỗi làn nước chảy qua thân thể cậu sẽ chảy xuống người Tần Sấm, luồn qua đùi, chạm qua ngực, cảm giác kỳ dị tê dại khiến Tần Sấm sung sướng cả người. Nhiệt độ cơ thể giống như hòa vào nhau, ấm áp từ da dẻ rót vào mạch máu rồi chảy đi khắp toàn thân, nhịp tim gia tốc đập thình thịch thình thịch, lỗ chân lông giãn ra, như đám bọt nước bắn tung kia, không hiểu sao lại khiến Tần Sấm chấn động cả đầu óc. Nước chảy róc rách trong tiết trời mùa hè này khiến người ta cảm thấy dễ chịu, Thu Thu thích ý đạp chân trong nước, vươn người ra sức bơi lội. Cậu lén nhìn Tần Sấm theo thói quen, đúng lúc Tần Sấm cũng đang đánh giá nhìn cậu, anh sửng sốt. Đây không phải là lần đầu hai người chạm mắt nhau xấu hổ thế này. Tần Sấm mơ hồ đoán được, Thu Thu không rõ vì sao anh lại đặt một cái tên như vậy cho cậu. Mỗi lần anh gọi "Thu Thu", cậu sẽ giống như thú cưng nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân, phản ứng theo bản năng. Ánh nhìn của Thu Thu là một loại lấy lòng, cậu muốn quan sát xem anh có giận hay không, cậu có làm gì khiến anh bực hay không. Thu Thu rất ngoan, nhưng Tần Sấm không quá thích hình thức ở chung cẩn thận như thế này, Thu Thu không phải là thú cưng của anh, lại càng không phải kẻ hầu người hạ. Mình có giải thích thế nào thì Thu Thu vẫn không hiểu, Tần Sấm bỗng cảm thấy phiền lòng, anh nhíu mày, ánh mắt thâm sâu nhìn Thu Thu đang cười ngây ngô. Thấy Tần Sấm cứ thay đổi sắc mặt xoành xoạch, Thu Thu không yên lòng. Mỗi một biểu cảm nhỏ của anh cũng có thể là dấu hiệu cho thấy anh muốn đuổi cậu đi. Cậu không kìm lòng được bơi về phía đầu dòng, đột nhiên cánh tay bị Tần Sấm nắm lấy, Thu Thu giật mình nhăn nhó, không dám giãy giụa quá mạnh. "Cậu..." Tần Sấm hít khí một tiếng, cánh tay trơn bóng của Thu Thu xuất hiện một mảng đỏ ửng, vừa nhìn đã biết là bị bỏng nắng, "Cậu không biết đau à?" Bị Tần Sấm chọt tay vào chỗ bỏng nắng, lúc này Thu Thu mới nhận ra, chớp mắt im lặng nhìn. Tần Sấm nói: "Thôi, không tắm nữa, về bôi thuốc cho cậu." Dứt lời Tần Sấm đứng dậy đi lên, cậu cũng lập tức trần truồng thả rông mà chạy lên bờ, Tần Sấm vui vẻ nói: "Không mặc quần cũng tốt, đỡ phải mặc quần ướt đi về." Thu Thu không hiểu, lặng lẽ lấy khăn lau người. Quần lót ướt sũng dính vào người quá khó chịu, thấy Thu Thu đang cúi đầu mặc quần áo, Tần Sấm xoay người cởi quần áo. Tuy Thu Thu không phải con gái nhưng anh vẫn muốn tránh đi. Lúc trở về nhà máy, hàng đã được xếp lên xe. Tần Sấm thoáng nhìn xác nhận không có vấn đề gì mới đi lên, nói với đám công nhân bốc hàng, "Không vượt quá 49 tấn đúng không, nếu quá tải thì đi tìm ông chủ của các cậu mà giải quyết." Trùng Khánh tạm thời chưa giới hạn trọng lượng xe được lên đường cao tốc, nhưng xuống đường dưới sẽ bị phạt, quá 1 tấn phạt năm trăm tệ, quá 3 tấn thì không cho xuống khỏi cao tốc. Đám công nhân bốc vác cười nói: "Anh tới đây mấy lần rồi mà, anh kiểm tra trạm cân là biết, sao lại làm khó nhau được." Tần Sấm cười không đáp, cân trong nhà máy sẽ chênh lệch một chút so với trạm cân trên cao tốc, chắc chắn sẽ bị phạt vài lần. Đang định gọi Thu Thu chuẩn bị xuất phát, Tần Sấm quay đầu thì thấy cậu đang nhanh nhẹn trèo lên thùng hàng, anh kinh hãi, "Làm gì vậy!" Thu Thu thở hổn hển giẫm lên song sắt, chỉ tấm vải bạt gấp gọn đặt trên đó. Tần Sấm sửng sốt, có lẽ là do ngày đó anh nhặt được Thu Thu, cậu thấy anh buộc lại dây giữ vải bạt nên tưởng công nhân chưa phủ bạt buộc dây cho tử tế. Vân Nam bên kia yêu cầu nghiêm khắc, xe vận tải nhất định phải phủ bạt. Bên Tây Nam thì thoải mái hơn, không có quá nhiều yêu cầu. Xem dự báo thời tiết thì mấy ngày này cũng không lo mưa. Tần Sấm bật cười, không ngờ Thu Thu lại tỉ mỉ cẩn thận như thế, anh đứng phía dưới vươn hai tay ra, "Không sao, không cần phủ bạt." Nhìn thấy vòng tay của Tần Sấm, Thu Thu chần chừ một lát mới nhảy xuống. Chuyện đầu tiên cần làm sau khi lên xe là bôi thuốc cho Thu Thu. Sau khi mọi việc xong xuôi Tần Sấm mới khởi động xe, chầm chậm lái ra khỏi nhà máy. Giờ bảo Tần Sấm thô kệch thì không đúng, trên xe có thêm Thu Thu, anh cũng biết nên chuẩn bị một ít đồ ăn vặt bánh kẹo các loại. Nếu chỉ có mình anh, một thùng mì ăn liền là xong. Trong lúc dừng ở trạm thu phí chờ lên cao tốc, Tần Sấm lôi một túi đồ từ trên cái giường mini ra đưa cho Thu Thu. Cậu nhìn thì thấy đó là một túi đồ ăn vặt màu sắc sặc sỡ. Thấy chiếc xe phía trước chuẩn bị ra khỏi trạm thu phí, Tần Sấm cũng nhanh chóng khởi động xe, hất cằm bảo Thu Thu bóc ra mà ăn. Tranh thủ lúc mới xuất phát, Tần Sấm muốn hút một điếu, vội vàng tắt điều hòa rồi mở cửa sổ xe, cũng may xe chạy sẽ không thấy nóng lắm, đợi cho mùi khói thuốc tản đi hết anh sẽ đóng cửa. Bên tai là tiếng Thu Thu lục túi đồ ăn vặt loạt xoạt, Tần Sấm không quản cậu, ngón tay gảy tàn thuốc vào trong cái gạt tàn tự chế. "Ưm..." Dường như Thu Thu không biết chọn cái nào để ăn, muốn hỏi ý kiến Tần Sấm nhưng không dám quấy rầy anh lái xe, chỉ có thể đánh bạo lấy ra một túi bánh quy. "Roạt" một tiếng, túi bánh được Thu Thu xé mở ra, điếu thuốc trong tay Tần Sấm cũng sắp cháy hết, anh dụi đầu lọc vào gạt tàn, đột nhiên một chiếc bánh quy xuất hiện trước mắt. Tần Sấm kìm lòng không đặng há miệng ra cắn lấy, môi chạm vào ngón tay của Thu Thu, lưu lại xúc cảm lạ lùng và mùi khói thuốc nhàn nhạt trên đó. Sau khi Tần Sấm ăn xong một cái bánh, Thu Thu đưa tiếp cái nữa. Tần Sấm rụt cổ, anh không thích ăn đồ ngọt, mấy thứ này đều là mua cho Thu Thu ăn, vừa rồi thuận miệng mới ăn một cái. Thu Thu hiểu ý anh, cậu nhét bánh quy vào miệng cắn rột rột. Tần Sấm nghe vậy, cứ có cảm giác mình đang nuôi một bé hamster. Trong xe quá im lặng, Tần Sấm mở nhạc lên. Lái xe đường dài buồn chán nên Tần Sấm hay mở mấy bài hát rồi ngâm nga theo, tâm trạng rất tốt. Giọng Tần Sấm lớn, ngũ âm không đầy đủ, nốt cao không tới, nốt trầm không xuống được. Lúc anh gào lên quả thực buồn cười tắt thở, Thu Thu nghe mà cười khúc khích không ngừng được. "Hay không?" Tần Sấm mặt dày, còn dám tự tin hỏi câu này. Biết Thu Thu không hiểu, Tần Sấm liếc kính chiếu hậu bên phải, dùng khóe mắt liếc nhìn Thu Thu. Xe chạy 90 cây số trên giờ, làn gió nóng tạt ù ù từ ngoài cửa sổ vào trong khoang xe thổi tung bay mái tóc dài của Thu Thu. Có thứ gì đó như khẽ quét lên đầu tim Tần Sấm, nhột nhột ngứa ngứa.
|
Chương 8[EXTRACT]Edit: Dờ Một đường chạy xe thuận lợi, tám giờ tối, Tần Sấm ngừng xe ở khu phục vụ. Tới gần Tây Nam thì không cần xuống khỏi đường cao tốc, nộp 12 tệ phí trông coi ở khu phục vụ là được. Đang giữa kỳ nghỉ hè, cha mẹ mang con nhỏ đi du lịch bằng xe riêng, khu phục vụ có rất nhiều xe con. Tần Sấm kêu Thu Thu xuống xe dẫn cậu đi WC, sau đó mới ra sảnh ăn cơm. Sắc trời dần tối nhưng thời tiết vẫn nóng nực, liên tiếp từng dòng người xe nườm nượp ra vào. Lúc một mình thì sao cũng được, giờ có Thu Thu, dù trên đường khó khăn thế nào thì Tần Sấm vẫn cố gắng lấy được nước nôi cho hai người tẩy rửa, còn mở điều hòa để cabin xe luôn mát lạnh. Ban đêm cũng không dám tắt điều hòa vì quá nóng, Tần Sấm buông giường gấp xuống, "Lại đây." Thu Thu chống hai tay lên mép giường,Tần Sấm đỡ đùi cậu trèo lên, cậu nằm vào giường rồi hé mắt nhìn xuống. Tần Sấm kéo rèm che đi ngọn đèn bên ngoài, "Ngủ." Mới vừa nằm xuống, giường dưới vang lên tiếng ngáy nho nhỏ. Thu Thu vẫn chưa ngủ, lén vươn đầu ra nhìn anh. Người đàn ông cường tráng gối đầu lên tay mà ngủ, một chân vắt lên đầu gối chân kia. Tư thế vậy mà vẫn ngủ say như chết, Thu Thu lén cười một tiếng. Tuy Thu Thu không hiểu anh nói gì, đôi khi cũng thấy anh to tiếng, nhưng cậu biết anh là người tốt. Thu Thu theo người trong thôn sang bên này, nhà chỉ có mình cậu, muốn sang đây kiếm kế sinh nhai. Nhưng cậu lại không biết tiếng Trung, người cùng thôn kia nói chuyện gì đó với ông chủ, cậu mơ mơ màng màng đi theo người ta. Đợi cả một ngày thì phát hiện ra chỉ còn lại mình cậu, cậu thừa dịp người ta không chú ý lén chạy ra ngoài. Trốn chui trốn nhủi trong rừng cây ven đường hai ngày thì gặp một người đàn ông. "Coong..." Đột nhiên có âm thanh kim loại va đụng vào nhau, Thu Thu bật dậy muốn nghe kỹ hơn. Tiếng động rất nhỏ, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhảy xuống giường lay lay cánh tay Tần Sấm. Tần Sấm ngủ không biết trời trăng gì nữa, tiếng động quá nhỏ không đánh thức anh nổi. Bị Thu Thu lay, anh mới mắt nhắm mắt mở tỉnh lại. Thu Thu tỏ vẻ lo lắng, Tần Sấm vuốt mặt hắng giọng nói: "Muốn đi tiểu hả..." Ông nói gà bà nói vịt, cũng may Tần Sấm theo Thu Thu đứng dậy. Thu Thu sốt sắng muốn ra ngoài, Tần Sấm ngạc nhiên: "Gấp vậy sao..." Ai dè cậu không thèm xỏ dép mà nhảy thẳng xuống xe, Tần Sấm sững sờ vội vàng theo xuống. Đi vòng ra bên kia xe, có hai người đang ngồi chồm hổm, tay đang cầm công cụ nạy bình dầu. Tần Sấm thoắt cái tỉnh cả người, quát to, "Chúng mày làm cái gì đấy!" Thật đen đủi làm sao, gặp ngay bọn trộm dầu. Hai tên kia cũng bị dọa cho nhảy dựng lên, nhặt đồ bỏ chạy. Không để cho Tần Sấm quát câu thứ hai, Thu Thu nhanh như chớp đuổi theo, bàn chân trắng trẻo sạch sẽ đạp lên nền đất bẩn mà chạy. "Thu Thu!" Tần Sấm quát, "Đừng đuổi! Quay về!" Ra khỏi khu phục vụ này là đường cao tốc, lỡ như Thu Thu chạy ra sẽ bị đụng xe hoặc là chạy theo hai tên kia vào rừng cây thì sẽ bị lạc... Tần Sấm chỉ nghĩ thôi cũng rùng mình. Nhưng hiển nhiên là anh không gọi Thu Thu lại được, cậu nóng đầu lên, nhanh như thỏ đuổi theo hai tên trộm. "Thu Thu!" Tần Sấm sốt ruột quát lên một tiếng đứt ruột đứt gan, còn hơi vỡ giọng. Thu Thu đứng sững lại, từ phía xa quay đầu lại nhìn. Trong mắt Tần Sấm như có cái gì lóng lánh, từ xa mà Thu Thu có thể nhìn thấy thật rõ ràng, cậu chần chừ một lát rồi chạy về phía anh. Tần Sấm vội đi lên cầm chặt lấy cổ tay Thu Thu. Động tĩnh lớn như vậy nên mấy chủ xe khác cũng vươn cổ ra chen miệng, "Người trông xe đi đâu hết rồi?" "Đúng thế! Mẹ, trả tiền trông xe rồi mà làm ăn thế à." Người trông xe đang ngủ gà ngủ gật, bình thường mấy tên trộm dầu trộm xăng không có gan lớn đến thế cho nên ông ta mới lén chợp mắt, không ngờ hôm nay lại có trộm thật. "Ngại quá... để tôi trả lại tiền..." Tần Sấm hơi mệt mỏi, kích động qua đi thì cả người túa mồ hôi, lưng ướt một mảng lớn. Lúc Thu Thu chạy đi, anh sợ cậu không quay về được nữa. Chạy xe đường dài sẽ gặp nhiều bất trắc, chuyện hôm nay cũng không tính là to tát, nhưng nghe mấy tài xế khác kể lại thì đúng là rợn tóc gáy. Có người lái xe trên đường núi xông thẳng xuống vực, có xe chết máy ngay chết đường cao tốc, có tài xế bị bọn trộm dầu đánh. Đánh nhẹ thì gãy chân gãy tay ba bốn tháng không lái được xe, đánh nặng thì mạng cũng chẳng còn. Tần Sấm nghẹn một bụng lửa, rất muốn mắng cho tên trông xe một trận nhưng trước mắt Thu Thu, anh ngẫm nghĩ rồi lại thôi. Tần Sấm khoát tay, mệt mỏi nói, "Bỏ đi." Bình dầu có vết trầy nhỏ nhưng vẫn chưa bị mở ra, dầu cũng không bị trộm. Tần Sấm lười truy cứu tiếp, hai tay nhấc nách Thu Thu đưa cậu lên xe. Sau khi lên xe, Tần Sấm lấy chậu nước cho cậu rửa chân, đám người vây xem lúc này mới giải tán. Mồ hôi vã ra, một trận lửa nóng truyền ra từ trong ngực như thiêu như đốt. Tần Sấm cao giọng quát, "Bảo cậu đừng có đuổi, cậu nghe không hiểu à? Hả!" Thu Thu nghe không hiểu thật, nhưng giọng điệu của Tần Sấm bây giờ làm cậu phát run. Bàn chân đang bị Tần Sấm nắm bỗng rụt lại, vừa rồi không thấy gì, bây giờ cậu mới cảm nhận được đau đớn vì chạy chân trần trên nền đường. Tần Sấm quát xong thì như trút được giận, đầu óc trống rỗng, lấy cái khăn vừa lau chân cho Thu Thu đem lau lên mặt mình. Lau xong anh mới ngẩn người ra, "Đệch..." Tần Sấm không biết nên mắng Thu Thu hay mắng chính anh nữa, hắt chậu nước ra ngoài rồi mới quay về ghế lái. Bọn trộm dầu chắc chắn không dám đến nữa, Tần Sấm cũng mệt muốn chết rồi, ra hiệu muốn bế Thu Thu leo lên giường trên. Thu Thu ôm chặt ghế phụ lái lắc đầu, Tần Sấm khó hiểu hỏi, "Làm gì? Đi ngủ thôi." Ai dè Thu Thu đè bả vai Tần Sấm lại, đẩy anh về phía giường, "Ưm..." Tần Sấm không hiểu gì cả, "Cậu không muốn ngủ à? Bọn chúng không đến nữa đâu." Thu Thu nghe không hiểu, vả lại cậu rất cố chấp, anh nói hết nước hết cái cũng không chịu lên giường, ngồi trên ghế phụ lái canh gác giùm Tần Sấm. Tần Sấm bất đắc dĩ, không tranh cãi với cậu nữa. Buổi tối không ngủ thì sáng mai không có tinh thần lái xe, xảy ra sự cố gì thì to chuyện. Anh thỏa hiệp nói, "Có chuyện gì cứ gọi anh, không cho chạy lung tung nghe chưa." Mặc kệ Thu Thu có hiểu không, anh lặp lại vài lần. Phía sau phát ra âm thanh loạt xoạt, Thu Thu nương theo ánh trăng ngẩn ngơ nhìn ngón chân mình. Cậu không biết vì sao Tần Sấm lại tức giận đến thế, đây là lần đầu có người rửa chân cho cậu. Bàn chân nhỏ được bàn tay lớn thô ráp nắm chặt, gan bàn chân phảng phất còn sót lại một chút xúc cảm vô hình. Cậu tựa người ra lưng ghế liếc mắt nhìn Tần Sấm. Anh đang nhíu mày, vẻ mặt hung thần ác sát, ngủ mà vẫn còn tức giận.
|
Chương 9[EXTRACT]Edit: Dờ Thu Thu vươn tay kéo tấm rèm, mở bình trà của Tần Sấm ra uống một ngụm cho tỉnh táo. Nước trà đã lạnh ngắt, Thu Thu nhẹ chân nhẹ tay lấy bình giữ nhiệt đổ nước ấm vào. Xuyên qua kính xe có thể nhìn thấy khu phục vụ vẫn đèn đóm sáng trưng, cho dù là đã về khuya nhưng vẫn có rất nhiều xe ra vào. Luôn có âm thanh nho nhỏ truyền đến, Thu Thu chỉ sợ một chút tiếng động nhỏ cũng làm Tần Sấm thức giấc. "Bíp bíp..." Tiếng còi xe từ xa vọng lại, Tần Sấm trở mình một cái. Thu Thu nín thở không dám động đậy, nào ngờ Tần Sấm lại mơ màng gọi, "Thu Thu..." Thu Thu sửng sốt, vội vàng bò dậy vén tấm rèm lên. Giường trên tối đen, cậu thấy Tần Sấm vẫn còn đang ngủ. Sau khi xác nhận rằng Tần Sấm chỉ nói mớ, Thu Thu mới buông rèm ngồi xuống. "Bíp bíp... " Tần Sấm nghe thấy tiếng gì đó, anh còn nhớ là hai người bọn họ đang ở khu phục vụ. Hai người bọn họ? Tần Sấm chợt nhớ ra, Thu Thu đâu? Thu Thu sao lại không ở đây? Đuổi theo bọn trộm dầu sao? Anh vừa định mở miệng ra gọi thì Thu Thu trần truồng đứng phất tay với anh, "Sấm ca..." Phát âm của cậu vẫn cứng nhắc như trước. Tần Sấm nhìn bốn phía, đây không phải là con sông mà hai người bơi lúc sáng, vừa định bắt lấy cổ tay cậu thì Thu Thu cười khúc khích né tránh. Càng tránh Tần Sấm càng muốn bắt lại, Thu Thu né trái né phải, suýt ngã vào trong nước, Tần Sấm thuận tay kéo cậu ôm vào ngực. Hai thân thể trơn bóng kề sát nhau, Thu Thu ngẩng đầu lên, hai tay vòng lấy cổ Tần Sấm, "Sấm ca..." Đôi môi hồng ngay trước mắt, Thu Thu kiễng chân ghé lại gần hơn. Hai trái tim cùng đập mạnh, Tần Sấm vô thức nâng mông Thu Thu bế cậu lên. Ánh mắt trời rơi trên cánh môi cậu, môi dính nước bóng loáng nhìn rất mềm mại, không biết hôn lên sẽ là cảm giác thế nào. Tần Sấm muốn thử xem, anh đang đợi Thu Thu tới gần thêm một chút sẽ dịu dàng hôn, bàn tay lớn siết chặt lấy mông cậu. "Bíp bíp bíp..." Tần Sấm bị tiếng còi xe đánh thức, anh bật dậy, đầu "coong" một cái đập vào thành xe. Thu Thu bị tiếng động làm cho giật mình, cậu kéo rèm ra thì thấy sắc mặt kích động của anh. Như bị bắt quả tang, Tần Sấm ấp úng nói, "Thu... Thu Thu..." Thu Thu nghe thấy rõ tiếng đụng đầu khi nãy, vội vàng leo lên xem đầu Tần Sấm có bị làm sao không. Hình dáng nhỏ bé xuất hiện trước mắt Tần Sấm, bàn tay nhỏ của cậu luồn vào trong tóc anh nhẹ nhàng xoa xoa, thấy Tần Sấm không kêu đau thì mới yên tâm ngồi xuống. Dường như nhiệt độ trên giường còn cao hơn bên ngoài, hơi thở của Thu Thu gần ngay trước mặt, Tần Sấm cảm thấy không ổn rồi. Lần đầu tiên anh mơ kiểu này, đối tượng là một chị gái lớn tuổi hơn ở trong thôn. Sau khi trưởng thành thì xem dăm ba cái đĩa phim, nhân vật trong mơ đổi thành mấy cô nàng xinh đẹp. Lần đầu anh mơ thấy một thằng con trai, Tần Sấm kéo rèm ra để ánh nắng lọt vào, hơi thở của cậu vẫn còn đang lượn lờ khiến anh sắp không thở nổi. Sau khi ánh nắng mặt trời chiếu vào, Tần Sấm mới chú ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mệt mỏi của Thu Thu, trong mắt cậu toàn tơ máu. Thu Thu canh cả đêm. Tần Sấm lấy di động ra xem giờ, hơn 7 giờ sáng, anh bảo Thu Thu xuống xe, "Chúng ta đi rửa mặt đánh răng ăn chút gì rồi hãy ngủ tiếp, anh sợ cậu đói giữa đường." Thu Thu tuy không hiểu lời anh nói nhưng vẫn theo xuống. Sau khi vốc nước rửa mặt, tinh thần cậu vẫn chưa khá lên được là bao. Chờ cậu vệ sinh cá nhân xong, Tần Sấm bế cậu lên xe, tự quyết định, "Thôi để anh đi mua, cậu ở trên xe chờ đi." Khu phục vụ bán không nhiều loại đồ ăn, bắp luộc, trứng kho, Tần Sấm mua mấy thứ rồi mua thêm một hộp sữa chua. Lúc trở về xe, Thu Thu đã tựa vào ghế phụ lái ngủ say. Đầu dần dần ngả xuống, sắp lăn ra ghế luôn rồi. Tần Sấm đỡ lấy đầu cậu, dịu dàng gọi, "Thu Thu... Ăn rồi ngủ tiếp..." Cậu mơ màng ngủ, mắt không mở nổi. Tần Sấm không đành lòng đánh thức cậu, thấy cậu ngủ ở ghế phụ lái quá khó chịu thì quyết định bế cậu ra đằng sau đặt xuống cái giường phía dưới. Thu Thu dính gối liền ngủ say, cánh môi ươn ướt giống hệt trong giấc mơ của Tần Sấm. Tần Sấm vẫn chưa về ghế lái, cúi xuống nhìn chăm chú khuôn mặt lúc đang ngủ của Thu Thu. Lông mi sao lại dài thế này, còn dài hơn con gái. Tần Sấm quỳ một gối lên giường, khom lưng muốn nhìn rõ hơn. Ngón tay anh vuốt ve hàng mi dài cong cong, mắt Thu Thu khẽ run lên, Tần Sấm sợ đánh thức cậu nên lập tức thu tay về. Miệng cũng hồng hồng nhỏ nhắn, môi trên khẽ nhếch như chờ ai tới hôn. Tần Sấm vuốt tóc Thu Thu, trên đó còn lưu lại mùi dầu gội ở nhà. Trước kia anh thấy dầu gội trong nhà chẳng có mùi gì, bây giờ cứ như trúng ngải, ghé vào hít một hơi thật sâu. Tóc dài nhìn cũng đẹp, may mà chưa đưa Thu Thu đi cắt tóc. Tần Sấm không biết anh đang làm gì nữa, không kìm lòng nổi mà dựa vào gần hơn. Trong giấc mơ kia anh không được nếm thử đôi môi này, lòng ngứa ngáy khó nhịn, liền bắt lấy cằm cậu. Chỉ một cái thôi, Tần Sấm thầm nghĩ. Lúc hai đôi môi chạm vào nhau, đầu Tần Sấm như pháo hoa nổ tung, đùng đoàng nổ đinh tai nhức óc. Buông Thu Thu ra, anh trở về ghế lái liếm liếm môi, dường như vị giác anh có vấn đề rồi, đầu lưỡi thế mà lại cảm nhận được một chút vị ngọt. Lén lút hôn một thằng nhóc, Tần Sấm chưa phát hiện ra vấn đề của mình, còn đang trộm mừng thầm trong lòng. Anh vươn người lấy đồ ăn sáng vừa mua cho vào hộp giữ nhiệt, tâm trạng sung sướng ngâm nga hát rồi khởi động xe, xuất phát đi Vân Nam. Lúc Thu Thu tỉnh lại thì xe vừa qua trạm cân, đúng lúc xuống khỏi cao tốc. Tần Sấm đợi cả một ngày, trong lòng ngứa ngáy nhưng không nỡ đánh thức người ta, chỉ có thể đợi Thu Thu tự tỉnh lại. Mới dậy nên ba hồn bảy vía còn chưa về, Thu Thu rũ mắt leo ra ghế phụ lái. Tần Sấm gõ cái hộp, Thu Thu hiểu ý mở nó ra. Bên trong đã lạnh ngắt rồi, cũng may là bắp luộc với trứng kho thì không cần ăn nóng. Chưa có sự cho phép của Tần Sấm, Thu Thu không dám động vào hộp sữa chua, Tần Sấm bèn vươn tay lấy sữa chua đặt trước mặt Thu Thu. Thu Thu lúc này mới bóc hộp ra ghé miệng vào uống một hớp, uống xong lại đưa qua cho Tần Sấm. Tần Sấm vốn không muốn uống, ngẫm lại vừa rồi Thu Thu vừa mới ngậm vào, anh áp chế nội tâm đang reo hò, mặt không đổi sắc ghé miệng uống một ngụm.
|