Thị Tỉnh
|
|
Chương 15[EXTRACT]Edit: Dờ Tần Sấm híp mắt cắn đầu ngón tay Thu Thu, đối mặt với tên say rượu, cách duy nhất là mặc kệ anh. Thu Thu nằm trong lòng Tần Sấm thay đổi một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại ngủ. "Thu Thu..." Tần Sấm cũng buồn ngủ díp mắt nhưng lại không nỡ buông Thu Thu ra, trán khẽ chạm vào nhau, Tần Sấm thở dài một cái, mang theo mùi rượu nhàn nhạt. Miệng còn không thôi lầm bầm, "Thu Thu... Hay là anh không chạy xe đường dài nữa, vừa khổ vừa mệt... Em theo anh về Trùng Khánh, chúng ta làm nghề khác, sau đó... tìm người dạy tiếng Trung cho em, cả ngày cứ như nhóc câm ấy..." Tần Sấm càng nói càng nhỏ, bàn tay đang vỗ sau lưng Thu Thu cũng dần chậm lại, cho đến khi hoàn toàn ngủ say. Thu Thu thực ra chưa ngủ, thấy người bên cạnh đã im lặng cậu mới lén mở mắt ra. Nhịp thở của Tần Sấm đều đều, khó khăn lắm anh mới chịu ngủ, cả căn phòng yên tĩnh hẳn. Nương theo ánh trăng, Thu Thu chọt chọt trán Tần Sấm, ồn ào muốn chết, sao lại đáng ghét thế nhỉ, cứ mở miệng ra là lải nhải không thôi, đã thế cậu lại còn không hiểu. Càng nghĩ càng bực, Thu Thu nhéo mũi Tần Sấm, nắm chặt lấy không buông ra ngay. Chỉ nghe "ặc" một tiếng, Tần Sấm thở mạnh ra, há miệng mà đớp khí. Không dám làm Tần Sấm nghẹt thở, cậu chỉ nắm một lúc rồi buông tay. Cậu không biết nhiều về người đàn ông này, chỉ biết gọi anh là Sấm ca, cậu cũng chẳng biết "Sấm ca" có phải tên anh hay không, hay là chữ "lão công" kia có ý nghĩa gì đặc biệt. Cuộc sống hiện tại là hy vọng xa vời mà hồi trước cậu không dám mơ ước. Lúc còn ở Lào, mong muốn lớn nhất là có cơm ăn áo mặc, sau đó nghe người cùng thôn giới thiệu, cậu lén vượt biên sang Vân Nam, ôm giấc mộng đổi đời. Tần Sấm tốt lắm, đối xử với cậu rất tốt. Vì vậy Thu Thu có thể tha thứ cho cái tính vô liêm sỉ làm loạn sau khi say rượu của anh. Đêm xuống, nhiệt độ ở Vân Nam bắt đầu hạ thấp, hai người đắp chung tấm chăn, thân mật ôm lấy nhau. Đánh thức Tần Sấm không phải là giọng nói ngọt ngào của Thu Thu mà là cơn buồn tè. Anh mơ màng tỉnh lại, nhịn tiểu cả đêm nên bàng quang trướng đau, cánh tay còn hơi tê. Hóa ra là Thu Thu ngủ trên tay anh cả đêm, máu không lưu thông nên cánh tay tê rần. Như vậy cũng không làm ảnh hưởng tới cảm xúc ngọt ngào này, Tần Sấm nhẹ nhàng dịch Thu Thu nằm lên gối, sau đó mới xuống giường đi tiểu. Tần Sấm khoan khoái trở về giường, không muốn ngủ tiếp nữa, cẩn thận ngắm nhìn dáng vẻ khi ngủ của Thu Thu. Khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi cong dài, mắt to, mũi cũng cao, hai cánh môi mím chặt. Thật ra cũng chỉ là hai con mắt một cái miệng thôi, có gì đặc biệt đâu? Mà có thể khiến Tần Sấm càng nhìn càng thích. "Thu Thu..." Tần Sấm không kìm lòng được, gọi cậu một tiếng, gọi xong lại bồi thêm, "Tần Thu Thu..." Tần Thu Thu? Tần Sấm sửng sốt, hình như anh đã gọi Thu Thu như vậy ở đâu đó rồi. Nhưng hiện giờ đầu óc anh rất mơ màng, nhất thời không nhớ ra được. Tần Sấm sống rất tự do tự tại, không nhớ được thì thôi, không làm khó chính mình. Anh thầm nghĩ, thừa dịp Thu Thu còn đang ngủ phải lén hôn cậu một cái. Đúng lúc Thu Thu mơ màng mở mắt ra, trước mắt cậu là khuôn mặt Tần Sấm đang tới gần, cậu hoảng hốt nghĩ anh vẫn còn say, vội đẩy Tần Sấm ra. Bị bắt quả tang Tần Sấm cũng không xấu hổ, cúi đầu cắn lên chóp mũi Thu Thu rồi lập tức buông ra, "Tỉnh rồi hả." Dấu răng mờ lưu lại trên mũi cậu, nhìn hơi buồn cười. Thu Thu trừng mắt nhìn Tần Sấm, sao tỉnh rượu rồi vẫn cái tính đó vậy? Lại còn cắn cậu, không nói lý gì hết. Tần Sấm thấy rất thú vị, cười nói, "Ái chà! Trừng anh, hửm? Rốt cuộc cũng biết giận rồi cơ đấy!" Dáng vẻ cợt nhả khiến Thu Thu biết đó không phải lời hay ý đẹp gì, cậu đẩy anh bảo anh tránh ra để mình xuống giường. Tần Sấm như dính như keo chó, Thu Thu đi đâu anh theo đến đó, miệng lải nhải không ngừng trong khi rõ ràng biết cậu không hiểu, chẳng biết anh đang nghĩ gì nữa. Tần Sấm sắp 30 tuổi rồi, đã sớm quên cảm giác thích một người là như thế nào. Cô đơn lẻ bóng bao nhiêu lâu cuối cùng gặp được Thu Thu, giống như nắng hạn gặp mưa rào, anh đem tất cả nhiệt tình đều thể hiện ra, vô cùng vội vã. Cảm giác này quá mãnh liệt, thế cho nên anh chẳng hề quan tâm Thu Thu là nam hay nữ, cũng không cần suy xét vì sao mình lại thích nam. Da mặt Tần Sấm dày như tường thành ốp thêm một lớp đá, nhưng đối mặt với Thu Thu thì bớt đi rất nhiều, anh biết Thu Thu thực ra không chê anh phiền. Chọc cậu nóng nảy xong lại sinh ra cảm giác thẹn thùng. Hai người xuống lầu ăn sáng, nem rán thêm mấy cái bánh bao, còn có bánh quẩy mới ra lò. Quanh năm suốt tháng ở trên xe, Tần Sấm rất hiếm khi có cơ hội nhàn nhã ngồi ăn bữa sáng còn nóng hổi thế này. Thu Thu rất dễ nuôi, ngoại trừ cậu không thích mùi tanh thì gần như ăn được hết, không kén cá chọn canh, cũng không làm bộ làm tịch. Cơm nước xong thì phải tới gara lấy xe, con đường này đã đi mấy lần nên Thu Thu thuộc luôn. Nhớ tới vẻ mặt kỳ lạ của A Lan, cậu hơi buồn bực, rất muốn bảo Tần Sấm đừng tới chỗ đó nữa. Tần Sấm nắm tay Thu Thu theo thói quen, nói cho cậu lộ trình tiếp theo, "Lấy xe xong rồi bốc hàng, sau đó có thể xuất cảnh, vừa lúc tới xem inverter luôn." A Lan nhàn hạ đứng ở cửa, thấy Tần Sấm tới thì vội ra đón như thể đặc biệt đứng chờ anh vậy. "Sấm ca." A Lan gảy tàn thuốc trên tay, "Tới lấy xe à, em lắp đặt xong hết rồi nhé, tiện thể sơn lại thùng hàng cho anh luôn." Tần Sấm không có yêu cầu sơn lại, "Phiền em quá, tính tiền cho anh đi." "Tiền sơn thì thôi, inverter tính cho anh tám trăm, tiền công linh tinh cộng lại tổng là ngàn hai." Nói xong lại nhắc nhở, "Anh xem có chỗ nào chưa vừa ý không, chuẩn bị cho tốt mới xuất cảnh được." Kiểm tra toàn bộ tính năng xe là bước tất yếu, Tần Sấm vỗ vỗ tay Thu Thu, bảo cậu chờ sau đó vòng ra đầu xe bắt đầu kiểm tra. A Lan đi đâu đó rồi quay về, tay bưng cái khay đưa cho Thu Thu. Thu Thu nhận không được, không nhận cũng không xong, hai người giằng co mãi, A Lan mất kiên nhẫn nói, "Cầm đi! Nhát quá thể, ăn gì cũng phải chờ Tần Sấm đồng ý hay sao?" Tiếng Trung lắt léo kỳ quái của A Lan khiến Thu Thu như lọt vào sương mù, cô nhét cái khay vào ngực cậu, cậu đành nhận lấy, đúng lúc Tần Sấm kiểm tra xe xong quay về. "Thằng nhóc này nhát quá, im ỉm chả nói năng gì." A Lan cười nói. Tần Sấm không đáp, nhìn đĩa mít trên tay Thu Thu, anh há miệng chỉ chỉ mình, Thu Thu chần chừ một lát rồi cầm một miếng đút cho anh ăn. "A Lan, em cho em ấy đấy à?" Tần Sấm đang muốn cảm ơn, ai dè A Lan mở miệng nói, "Đúng rồi, còn có thứ tối hôm qua anh để quên ở chỗ em." Nghe vậy, Tần Sấm khó hiểu nhìn sang, thấy trong tay A Lan là đôi tất tối qua anh cởi ra, lại còn đã được giặt sạch sẽ.
|
Chương 16[EXTRACT]Edit: Dờ Nhìn thấy đôi tất của mình, Tần Sấm như bị ai tóm đầu lưỡi không biết nên nói gì. Mặt anh cứng nhắc, muốn cười không cười nổi. A Lan huơ huơ tay, Thu Thu thấy Tần Sấm ngây người thì đưa tay ra nhận giùm anh. Cậu biết đây là đồ của Tần Sấm. Hành động mập mờ này của A Lan khiến Tần Sấm không vui, nhưng ngại người ta là đàn bà con gái, vả lại cũng coi như chỗ quen biết nên anh không nói gì cả. Huống hồ A Lan cũng không nói rõ, mình chưa gì đã vội kết luận thì quá mất mặt. "Cảm... cảm ơn." Tối hôm qua vội đi, may mà quên tất chứ không phải quần lót. A Lan cười cười, thái độ của Tần Sấm với cô vẫn luôn không xa không gần, tập mãi cũng thành quen. Anh quay ra nói, "Nếu lắp xong hết rồi thì vẫn cần mua vài thứ nữa chứ nhỉ? Sang bên Lào nấu cơm chắc cần mua nhiều nước khoáng." Thế là trên xe có thêm rất nhiều đồ, không gian vốn đã ít nay càng chật chội thêm. Thấy Tần Sấm đem thực phẩm khô bỏ lên giường trên. Thu Thu hơi sốt ruột, vậy buổi tối cậu ngủ đâu, có phải Tần Sấm muốn đuổi cậu đi hay không. Tần Sấm đợi Thu Thu chuyền đồ cho mình để xếp lên xe, đột nhiên không thấy cậu đưa lên nữa thì quay đầu lại, Thu Thu ôm bao gạo rầu rĩ đứng ở ghế phụ lái. "Thu Thu!" Tần Sấm ngoắc tay bảo Thu Thu đưa bao gạo cho anh. Thu Thu càng nghĩ càng xót, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, đưa túi gạo cho Tần Sấm. Giường trên đầy ắp đủ loại thực phẩm khô, Tần Sấm xếp xong thì cúi xuống nhặt giày, sau đó xoay người ra ghế lái. "Thu Thu, xem inverter ở cạnh chân em đi." Cắm chìa khóa xe, Tần Sấm mở điều hòa. Thấy Thu Thu cứ im lặng mãi thì nghĩ là cậu không hiểu, anh xoay người vỗ vỗ cái inverter. Thu Thu nhìn thoáng qua rồi lại tựa đầu sang một bên, giả bộ xem phong cảnh ngoài cửa sổ. Thắt dây an toàn, xe chầm chậm ra khỏi gara. Tần Sấm vô cùng phấn khởi, đảo vô lăng thành thạo, "Đi Lào có gặp được người quen của em không nhỉ?" Tần Sấm lại tự hỏi tự trả lời theo thói quen, tập trung tinh thần lái xe nên không để ý Thu Thu, miệng liên tục lải nhải, "Vừa lúc có người trò chuyện với em, nhóc câm ạ." Xe tới điểm bốc hàng, từ Mường La qua Lào chủ yếu vận chuyển sắp thép và vật liệu xây dựng. Nơi này làm ăn khá lớn nên xếp hàng rất ngăn nắp trật tự, tốc độ cũng nhanh hơn nhà máy nhỏ lúc trước rất nhiều. Trong lúc chờ xếp hàng lên xe, Tần Sấm tranh thủ nghỉ ngơi, dù sao cũng có Thu Thu giúp anh trông xe rồi. Vả lại xếp hàng xong xuôi cũng không xuất cảnh ngay được. Xuất cảnh phải xếp hàng lần lượt, một đoàn xe tải cỡ lớn chờ trước cửa khẩu Mường La - Ma Hàm như một đàn kiến chuẩn bị chuyển nhà, đôi khi còn phải đợi tận hai đến ba ngày. Cửa khẩu quen thuộc ngay trước mắt, Thu Thu không muốn xuống xe, túm chặt lấy dây an toàn, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Tần Sấm không cần cậu nữa, ngay cả giường cũng tịch thu, bây giờ có lẽ anh định thuận đường đưa cậu về Lào. Thu Thu càng nghĩ càng sợ, mím môi bật khóc, "Uh..." Xe đỗ trước cửa khẩu để xếp hàng, Tần Sấm đang định hỏi Thu Thu có đói bụng không thì âm thanh nức nở khe khẽ rơi vào tai anh, "Thu Thu?" Lần gần đây nhất Thu Thu lén khóc là vì nhịn tiểu, lần này Tần Sấm sợ cậu khó chịu chỗ nào, lập tức chụp lấy cánh tay cậu kéo vào trong ngực mình. Quả nhiên, hai mắt Thu Thu đỏ bừng, nước mắt lưng tròng. "Có phả khó chịu chỗ nào không? Sao lại khóc?" Tần Sấm từng có kinh nghiệm dỗ dành người khác nhưng chưa từng dỗ dành người nước ngoài, anh hỏi cái gì Thu Thu đều không hiểu, rũ mắt khóc thút thít, nước mắt tí tách rơi xuống. "Khóc cái gì chứ?" Tần Sấm kéo Thu Thu lui về chiếc giường phía sau, Thu Thu ngồi trên đùi anh, hai người chen chúc trong không gian chật hẹp. "Có phải đói bụng hay không?" Tần Sấm đặt Thu Thu nằm xuống giường rồi đứng dậy lấy đồ ăn ở giường trên, một cái hộp hấp dẫn tầm nhìn của anh, đó là hộp lẩu ăn liền tự hâm nóng anh mua ở siêu thị. Không biết vì sao Thu Thu lại khóc, Tần Sấm chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành, "Ăn cái này bao giờ chưa? Anh chưa ăn bao giờ, hai chúng ta cùng thử đi, nghe bảo là đổ nước lạnh vào cũng tự nóng lên." Một hộp vị thịt bò, một hộp vị rau củ, không có cơm đành ăn tạm vậy. Đổ nước khoáng vào hộp, chốc lát sau lẩu nóng lên, bên trong phát ra tiếng bọt nước lách tách. Thu Thu lần đầu tiên thấy món này, tất cả sự chú ý tập trung vào hộp lẩu, dần dần không còn khóc nữa, sụt sịt hít mũi. Thấy cậu không khóc nữa Tần Sấm mới lại nói, "Có phải đi theo xe rất chán không, cho em chơi di dộng thì em không biết tiếng, hay là qua Lào rồi mua cho em một cái, lưu số của anh vào luôn, miễn cho đi lạc rồi không liên hệ được với anh." Hộp vị rau nhanh nóng hơn so với vị thịt bò, Tần Sấm mở nắp ra, trộn đều lên rồi đưa cho Thu Thu. Thu Thu yên lặng ăn, cậu không biết Tần Sấm đang nói gì, nhưng vẻ mặt kích động của anh khiến cậu không còn thấy khó chịu nữa. Ít nhất điều đó thể hiện rằng anh vẫn còn quan tâm đến cậu, sẽ không bỏ mặc cậu. Ăn một hộp lẩu lót dạ, Tần Sấm thu dọn rác rồi đưa cho Thu Thu đi vứt. Biết rõ xe đang tắc thành hàng dài nhưng Thu Thu vẫn sợ bị Tần Sấm bỏ rơi, chạy đi thật nhanh rồi quay về. Hơn tiếng rưỡi rồi vẫn chưa đi được, Tần Sấm kéo tấm rèm che, nói với Thu Thu, "Ngủ một lát đi." Sớm biết là có hai giường nên Tần Sấm mua đầy đồ chất ở giường trên, để khiến Thu Thu phải xuống ngủ cùng anh. Tần Sấm nằm trên giường, vỗ vỗ khoảng trống nhỏ bảo Thu Thu nằm xuống. Cậu ngẩn người rồi thuận theo nằm xuống, rúc vào trong ngực anh. Dù Thu Thu rất gầy nhưng hai người nằm vẫn hơi chật. Tần Sấm sợ cậu cộm lưng nên ôm thắt lưng Thu Thu, kéo cậu hẳn vào trong lòng mình. "Ngủ đi, đừng động đậy." Bàn tay lớn vỗ vỗ mông cậu, cằm Thu Thu dán lên ngực anh, rất nhanh đã nằm im. Tần Sấm dùng tay làm gối đầu, thích ý nhắm mắt lại. Thu Thu thầm nhủ, có phải do cậu nghĩ nhiều rồi không, trên xe không có chỗ để đồ nên Tần Sấm mới trưng dụng cái giường trên. Thu Thu thầm thở phào, hai tay giang ra ôm lấy thắt lưng Tần Sấm, má dán vào ngực anh, cậu nghe rõ tiếng tim đập vững vàng, an tâm ngủ thiếp đi. Tần Sấm cảm nhận được từng hành động của người trong lòng, lặng lẽ nhướn mày nhìn Thu Thu, thấy cậu ngoan ngoãn dựa vào ngực mình mà ngủ thì vô cùng đắc ý. Vừa ăn lẩu nên hai người đều nóng hầm hập, giữa ngực có một lớp mồ hôi mỏng, ai cũng không chịu buông người kia ra. Bên ngoài là dòng người xe tấp nập, tấm kính trên cabin xe tải đã ngăn cách âm thanh ồn ào bên ngoài, chỉ để lại một không gian tràn ngập ấm áp bên trong xe.
|
Chương 17[EXTRACT]Edit: Dờ Tiếng đập cửa dồn dập đánh thức Tần Sấm, Thu Thu vốn đang ngủ trong ngực anh cũng bừng tỉnh. Anh vén rèm lên thì thấy ngoài trời tối mịt, người gõ cửa kia cầm đen pin rọi về phía trước. Phái trước là cả hàng dài xe đang đỗ lại, Tần Sấm để Thu Thu nằm xuống giường rồi trèo ra ghế lái, anh nghe người kia nói, "Xuất cảnh rồi." "Dạ vâng, phiền anh quá." Dứt lời, Tần Sấm đóng cửa lại khởi động xe. Thu Thu cũng mơ màng bò ra phía trước ngồi, cậu xoa xoa mí mắt, ban đêm tài xế cũng không bật đèn pha, từ xe nhìn ra vẫn tối đen như mực. Nửa đêm đóng chặt cửa sổ mở điều hòa không tốt, vả lại đêm xuống nhiệt độ hạ thấp, Tần Sấm tắt điều hòa rồi mở cửa kính cho thoáng gió, tiện thể làm điếu thuốc cho tỉnh táo. Bên kia cửa khẩu Ma Hàm tên là cửa khẩu Boten, càng đi đường càng gồ ghề. Dù sao đây cũng là quê hương của Thu Thu, khó khăn thế nào anh cũng cố gắng ghé ra cửa kính quan sát ngắm nghía, gió thổi vù vù tạt lên mặt. "Không ngờ lại may mắn thế, đêm nay được xuất cảnh luôn, anh còn tưởng ngày mai mới cho đi." Tần Sấm nhìn Thu Thu ngồi bên cạnh, cậu nghe thấy giọng anh thì lập tức quay đầu lại theo thói quen. Thu Thu vừa tỉnh nên còn hơi ngái ngủ, mơ màng lấy trà uống. Tần Sấm nói: "Thu Thu, trong nhà còn ai không, anh đưa em về thăm nhà." Tần Sấm cũng chẳng để tâm tới việc Thu Thu có hiểu anh nói nhảm hay không, chính vì cậu không hiểu, anh mới dám đánh bạo hỏi như vậy. Tần Sấm rất sợ Thu Thu muốn ở lại Lào. Nếu đó là mong muốn của Thu Thu thì anh sẽ không ngăn cản, nhưng nếu trơ mắt để vợ bay đi mất, Tần Sấm vừa buồn bực vừa mâu thuẫn. Cứ như ngồi xe đụng, lắc lư không biết bao lâu, xe dừng lại ở kho hàng vật liệu xây dựng, bên trong vẫn là đường đất lầy lội bùn. Tranh thủ lúc chưa tới giờ làm việc của công nhân, Tần Sấm bảo Thu Thu ngủ bù một giấc. Ai ngờ tính ngược tính xuôi, anh không nghĩ tới việc mua nhang muỗi. Lúc trước anh cũng đã từng ngủ qua đêm ở Lào, nhưng anh da dày thịt béo làm gì có muỗi nào dám đốt, mà Thu Thu thì cực kỳ hút muỗi, mở của sổ một lúc thôi mà bị muỗi cắn cho vài nốt. Thu Thu không sợ đau cũng không sợ nóng, nhưng cậu không chống cự nổi với cơn ngứa. Cậu co người lại gãi gãi chân, bàn chân đỏ ửng một mảng lớn. Tần Sấm nhìn mà lo, anh đứng dậy đóng cửa kính xe rồi mở điều hòa, lấy một cái chăn ra đắp lên người cậu. "Đừng gãi." Tần Sấm ôm cậu vào lòng, giữ tay Thu Thu không cho cậu gãi, "Không có nhang muỗi, nước đuổi muỗi cũng không có luôn." Thu Thu bị giữ chặt hai tay, ngứa không ngủ được, hai chân cọ lên đùi Tần Sấm. Anh nóng ruột, "Ấy ấy! Làm gì đấy!" Cọ nữa anh sẽ "lên" mất. "Uh... ưm..." Muỗi Lào cắn rất ác, trước kia Thu Thu cũng thường bị muỗi đốt, ngứa ngáy cả đêm không ngủ được, nhưng lúc đó sẽ không có ai ngăn không cho cậu gãi ngứa. Thu Thu không biết vì sao Tần Sấm không cho cậu gãi, chỉ có thể khẽ rên rỉ cầu xin anh. Vì chuyện này mà hai người không ngủ nổi, Tần Sấm ôm cậu lên, cẩn thận nhìn chỗ bị muỗi đốt, "Em càng gãi sẽ càng ngứa." Nói xong thì chu miệng thổi thổi cho cậu. Phương pháp này của anh đúng là trị ngọn mà không trị gốc, Thu Thu không nhịn được khẽ kêu lên, Tần Sấm cười khổ, "Không được chê bẩn nhé." Anh bấm móng tay thành dấu cộng trên nốt muỗi đốt, "phịt" một tiếng, xoa nước miếng lên nốt ngứa của Thu Thu. Thu Thu sửng sốt, môi mím chặt lại rồi chợt phì cười. "Cười cái éo." Tần Sấm tiếp tục còn nước còn tát, vừa mắng vừa cười, "Như vậy cũng không ghét anh?" Ngón tay anh cọ lên cằm Thu Thu, cậu vô thức rụt cổ lại, sợ Tần Sấm làm mình nhột. Thu Thu không chỉ bị muỗi đốt một chỗ, thoa nước miếng không phải là cách. Đột nhiên Tần Sấm nhớ ra xà phòng, liền đổ nước khoáng vào chậu rửa mặt rồi lấy xà phòng chà cho Thu Thu, cuối cùng cũng bớt ngứa. Thu Thu để mặc cho anh làm gì thì làm, không hề oán giận một câu. Tần Sấm chưa bao giờ gặp người nào đúng ý anh đến vậy, càng nghĩ càng đắc chí, càng kiêu ngạo, anh nhớ lại chuyện uống say ngày hôm đó. "Thu Thu..." Tiếng gọi này có vẻ tràn ngập tình ý giữa đêm khuya, Tần Sấm xoa vành tai cậu, lưu manh nói: "Về sau sửa miệng đi, kêu lão công." Cả một câu mà Thu Thu chỉ biết hai chữ "lão công", cũng không biết ý Tần Sấm là sao, cậu ngơ ngác nhìn anh. Tần Sấm chỉ vào anh, "Lão công." "Lão...công..." Sợ mình nói sai, Thu Thu đọc thật chậm. "Vợ ngoan." Tần Sấm hận không thể ôm Thu Thu hôn cậu một cái, nhưng giờ anh chỉ có thể lùi một bước, xoa đầu Thu Thu. Chuyện ngứa ngáy này kéo dài đến tờ mờ sáng, may mà hôm qua ngủ nhiều nên không ảnh hưởng nhiều. Tần Sấm mang Thu Thu xuống xe. Các tài xế khác cũng lục tục thức dậy, mấy người trong số này đều là đồng hương với Tần Sấm, lần trước còn cùng ăn cơm ở chỗ A Lan. Người quen gặp mặt thì náo nhiệt hẳn lên, có người bắt đầu kê bàn gọi người đánh bài. Cô gái đi theo xe chửi to, "Mới sáng bảnh mắt ra, cơm chưa ăn đã đánh bài! Ông điên hả!" Vừa chửi cô vừa đem cái bàn cơm ra, động tác không hề ngừng. Thu Thu thấy vậy thì vội chạy ra xem. Ẩm thực hai nước rất khác biệt, cậu chiều theo Tần Sấm, muốn học làm đồ ăn Trung Quốc. Cô gái nấu nướng rất thành thạo, xem chừng muốn nấu mì sợi, gia vị các loại nêm nếm đủ, nhúm ít rau cho vào mì, một tô đầy ắp khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn thật nhiều. Cô gái đang định bưng tô ra cho chồng ăn, ngẩng đầu lên thì thấy Thu Thu, "Nhìn cái gì? Có muốn ăn không?" Thu Thu lắc đầu ý nói cậu không hiểu, cô gái lại nghĩ là cậu không muốn ăn, liền nói: "Cùng ăn đi, đợi tý chị nấu nồi khác." Tần Sấm vừa quay đầu thì thấy Thu Thu nhà anh lại chạy sang nhìn nồi nhà người ta. "Lại đói rồi?" Tần Sấm cố ý trêu cậu. Thu Thu bám lấy cánh tay Tần Sấm, chỉ chỉ cái nồi. Tần Sấm cười cười, nói với cô gái: "Chị, nhà em muốn học nấu ăn, em vừa lắp inverter trên xe xong, chị dạy em ấy một chút đi." Cô gái này rất nhiệt tình, đưa mì cho chồng xong thì gật đầu đồng ý, "Được, sang bên này đi." "Em ấy không hiểu chị nói chuyện đâu, muốn làm gì thì chị cứ chỉ tay là được, em ấy thông minh lắm." Tìm người học miễn phí thì không thể mặt dày mày dạn dùng đồ nhà người ta, Tần Sấm giúp Thu Thu lấy dụng cụ từ trên xe xuống rồi yên tâm giao cậu cho chị gái kia, anh thì đi ra xem người khác đánh bài.
|
Chương 18[EXTRACT]Edit: Dờ Chị gái họ Tề vô cùng kiên nhẫn, thỉnh thoảng còn khen Thu Thu vài câu, "Đúng rồi đúng rồi! Thông minh thật đấy." Tuy Thu Thu không hiểu nhưng thấy chị gái vui vẻ cười thì cũng ngây ngô cười theo, chị Tề đứng một bên nói, "Đi đưa cho lão nhà em đi chứ?" Hỏi xong mới nhớ ra Thu Thu không hiểu, chị Tề lải nhải: "Em xem đi, đám đàn ông suốt ngày chỉ biết có đánh bài, còn chưa nói cho chị biết tên em." Gắp mì sợi ra tô, chị Tề phất tay, "Đi đi, gọi nhà em về ăn." Thu Thu rất vui vẻ, cậu muốn Tần Sấm nếm thử xem sao. Thu Thu bưng tô mì và đôi đũa đi ra chỗ đám tài xế đánh bài. Người đứng xem chật kín, Thu Thu không tìm thấy Tần Sấm đâu. Hơn mười tài xế kêu chơi đấu địa chủ không vui, liền đổi sang chơi ba cây. Tần Sấm vừa chen vào thì một giọng nữ the thé vang lên, "Ra ngoài rồi còn lười biếng nữa, tý nữa gọi dỡ hàng ai dỡ cho? Ngứa tay hay sao mà còn chạy đi chơi bài?!" Tên đàn ông bị vợ chửi tên là Lý Thuận, nghe tên thì có vẻ trung thực chất phác, thực ra là một tên vô lại. Thấy Lý Thuận bị vợ chửi, đám người vây xem giải tán hơn nửa. Có người giảng hòa, "Thôi Thuận Tử, ra trông xe với vợ đi, bên này không có mày vẫn đủ người." Người lên tiếng là đồng hương của Tần Sấm, liếc xung quanh nhìn thấy Tần Sấm thì kêu anh vào, "Ấy Tần Sấm, cậu vào chơi đi." Lý Thuận bị ép rời bàn, lại còn bị vợ chửi suốt dọc đường về xe. Mọi người thấy hai bọn họ đi xa rồi mà vẫn còn vọng lại tiếng đàn bà chanh chua đang chửi bới. Nhà cái xáo bài rồi chia lại, cũng không biết ai bắt đầu trước, Lý Thuận vừa đi thì rảnh miệng tán gẫu về chuyện nhà hắn. "Trước kia Thuận Tử chạy xe một mình cơ mà?" Một người tự xưng là đồng hương của Lý Thuận đáp, "Lý Thuận chạy xe chạy lên giường người ta luôn, lần trước về nhà đòi ly hôn vợ, nhà nó không cho, vợ nó cũng không chịu, thế là theo xe tới đây trông chừng nó." Mỗi lần nghe chuyện kiểu này sẽ luôn có người đánh giá vài câu, "Lý Thuận cũng chả ra gì, thấy cô nào đẹp là xán lại ngay. Lần nào tới chỗ A Lan cũng rớt nước miếng thòm thèm." "Vợ nó cũng kinh nhỉ, chửi chồng như con, sớm muộn gì cũng ly hôn thôi." Mấy tên tài xế mồm năm miệng mười bàn tán, Tần Sấm im lặng không nói gì, chuyện nhà người ta, coi như là chuyện trà dư tửu hậu mà nghe thôi. Một lúc sau cả đám tập trung đánh bài, không quan tâm chuyện nhà Lý Thuận nữa. Thu Thu thấy đám người đông nghịt thì không dám tới gần, chỉ có thể đứng tại chỗ nhỏ giọng gọi, "Sấm ca..." Bên kia vừa xong một ván, nhà cái lại xáo bài, Tần Sấm thoáng nghe thấy giọng Thu Thu, vội vàng nói, "Chờ chút đã." Thấy Tần Sấm không đáp lại, Thu Thu sốt ruột. Chợt nhớ ra lúc trước ở trong xe Tần Sấm bảo cậu gọi lão công, cậu đành cất giọng gọi lên, "Lão công..." Tần Sấm sửng sốt, vội vàng đẩy đám người đi ra, đám tài xế cũng quay đầu ra nhìn, trêu ghẹo nói, "Dổ ôi bà xã nhà ai đấy, gọi sến súa quá." Thu Thu đứng cách đó không xa bưng tô mì nhìn anh, Tần Sấm vui muốn điên lên được, đắc ý vô sỉ nói: "Nhà tôi nhà tôi! Hết cách rồi, dính người lắm, các ông cứ chơi tiếp đi." Sau đó anh quay lại đáp Thu Thu, "Đây! Anh tới đây vợ ơi!" "Tần Sấm, chừng nào thì cưới đấy?" Mấy người quen của Tần Sấm không tin, theo ánh mắt của Tần Sấm nhìn ra thì thấy một cô gái nhỏ rất xinh, buộc tóc, mặc quần đùi ngắn đứng bên cạnh xe. Tần Sấm ném xấp bài trong tay, nói: "Sắp rồi, qua chuyến này về Trùng Khánh sẽ cưới, đến lúc đó mời mấy ông tới uống rượu mừng." Cả đám nhìn Tần Sấm chạy ra, Thu Thu cũng bước lên đem tô mì đưa cho anh. Tần Sấm cầm đũa trộn, gia vị phía dưới đảo đều lên, một bát mì đủ vị khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn. "Em làm hả?" Gắp một đũa cho vào miệng, Tần Sấm chưa nếm ra vị gì đã bắt đầu khen, "Ngon lắm, chị gái kia dạy em đấy à." Chị Tề đứng ngay phía sau, quở trách, "Cậu còn chưa nói tên cô gái này cho chị biết đâu đấy." "Thôi chết, cảm ơn chị nhé, em ấy là Thu Thu." Tần Sấm bưng tô đút mì cho Thu Thu ăn, hỏi, "Có để phần cho mình ăn không đấy?" Chị Tề trả lời, "Cổ chỉ nấu một bát cho cậu thôi." Tần Sấm tìm cái tô khác rồi xẻ ra cho Thu Thu một phần, hai người ngồi trên ghế con cùng nhau ăn. Lúc trước anh lo Thu Thu qua đây sẽ nấu món Lào, không phải anh kén cá chọn canh gì, mì ăn liền anh còn nuốt được nguyên một tuần, chủ yếu là do anh không dám ăn đồ ăn bên này. Bên Lào phần lớn dùng gạo nếp nấu cơm rồi dùng lá cây bọc lại, tài nguyên nước thiếu thốn nên nấu cơm sẽ dùng nước khoáng, dân bản xứ không chú ý vệ sinh nên có khi chẳng thèm rửa tay, còn dùng mấy loại gia vị kỳ dị khiến Tần Sấm không dám thử. Thời gian không còn sớm, chị Tề mau chóng thu dọn rồi chạy ra ngoài mua ít rau củ. Thu Thu dường như rất thích bộ dáng hối hả của chị Tề, muốn đi cùng chị. Chị Tề cản không được, Tần Sấm mở miệng nói, "Chị cứ mang Thu Thu đi theo đi. Có khi em ấy mặc cả giùm chị được đấy, em ấy là người ở đây." "Bảo sao chị nói gì cũng không hiểu. Cũng được, vừa lúc về chị sẽ dạy cổ cách xào đồ ăn, rồi hai nhà dùng cơm chung nhé." Giao Thu Thu cho chị Tề, Tần Sấm nhìn theo bọn họ rời đi rồi mới trở lại đánh bài. Mười vạn kip Lào xấp xỉ tám mươi nhân dân tệ, dân Lào có khi còn thích nhận nhân dân tệ hơn, tuy khua tay múa chân cũng được nhưng dân bản xứ cũng không dễ bị lừa, chị Tề mang theo Thu Thu còn có thể kì kèo trả giá. Lý Thuận bị kêu về xe thì bực bội không thôi, bị mất hết mặt mũi ở bên ngoài, càng nhìn bà vợ lại càng bực, vợ hắn chửi một bài hơn nửa tiếng, Lục Thất ngậm bồ hòn làm ngọt ngồi nhìn ra cửa sổ. Thu Thu đi chợ với chị Tề đã quay về, xách theo hai túi to, vẻ mặt tươi cười, làm gì cũng cúi đầu ngoan ngoãn, Lý Thuận thấy thế thì tròng mắt thiếu điều lọt ra ngoài. Nghe chị Tề chỉ cách rửa rau, Thu Thu ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Lý Thuận mà bắt tay vào làm. Cái áo phông bị co lên lộ ra thắt lưng trắng trẻo, Lý Thuận sáng mắt lên, muốn xuống xe nói chuyện với cô nàng xinh xắn này mấy câu nhưng lại sợ mụ sư tử nhà hắn. Lý Thuận nghĩ ngợi một lát, mở miệng nói: "Đói bụng rồi, em đi làm cơm đi." "Ông chết rồi hay sao mà tôi nói nãy giờ không đáp lại một câu? Đồ lợn chết, mở miệng chỉ biết có ăn cơm ăn cơm." Chửi xong, vợ Lý Thuận xuống xe lấy bàn chuẩn bị nấu cơm. Lý Thuận rón rén đi từ bên kia của xe xuống, ra chỗ Thu Thu đang ngồi.
|
Chương 19[EXTRACT]Edit: Dờ Đối với phương pháp dùng dầu nóng xào đồ ăn lên này, Thu Thu thấy rất mới lạ. Nghe thấy giọng chị Tề, cậu ngừng tay tập trung nhìn chị làm. Chị Tề cũng đang mải xào đồ ăn, hai người đều không phát hiện ra có người đang lại gần. Lý Thuận xoa xoa tay tới gần Thu Thu, khách sáo nói, "Nấu cơm đấy à." Chị Tề không quen với các tài xế khác lắm, cũng không quen Lý Thuận, "Đang làm cơm đây." Thu Thu thấy chị Tề cười nói với Lý Thuận thì cũng quay ra cười với hắn, sau đó cúi xuống tiếp tục làm cơm. Nhìn thấy cô gái mềm mỏng nhỏ nhẹ này, Lý Thuận ngứa ngáy, "Chị, em gái chị đấy à? Xinh phết nhỉ." Tuy chị Tề chỉ vừa mới quen biết Thu Thu nhưng thấy người khác khen cậu, không hiểu sao chị cũng thấy tự hào, coi cậu như em gái nhà mình, "Không phải không phải, lão nhà cổ còn đang đánh bài bên kia kìa, cổ muốn học nấu cơm." Lý Thuận vô cùng hèn hạ nghĩ, hoa trong nhà sao thơm được bằng hoa bên ngoài, huống hồ đây là đóa hoa đã có chủ. Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Thu Thu, Lý Thuận càng nóng ruột. Nơi để hàng lộ thiên nên phơi nắng một lát là đổ mồ hôi, Thu Thu và chị Tề còn đang nấu nướng nên càng thấy nóng. Rửa đồ ăn xong, Thu Thu muốn lên xe tìm nước uống. Cậu trèo lên bàn đạp bò vào lấy nước khoáng. Lý Thuận lén nhìn theo, hai chân Thu Thu sạch sẽ, mặc cái quần đùi ngắn, nếu đứng ở đầu xe nhìn lên có khi còn thấy cả bên trong. Nước miếng ứa ra, Lý Thuận lặng lẽ đi về phía đầu xe, chưa kịp nhìn thì Thu Thu ôm mấy chai nước khoáng nhảy xuống, thấy Lý Thuận đứng ở dưới thì thuận tay đưa cho hắn một chai. "Ấy! Cảm ơn nhé!" Thật là chu đáo, đúng gu của Lý Thuận. Như thể chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như thế, hắn dính lấy Thu Thu cùng đi về chỗ chị Tề. Thu Thu đưa cho chị Tề một chai nước, chị nhận lấy rồi nói, "Chỗ chị có lá kim ngân giải nhiệt, chốc chị lấy cho." Chị Tề ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào tên đàn ông kia đã ghé sát vào gần Thu Thu, chị thấy rất kỳ quái nhưng không hỏi nhiều, đi ra xe lấy lá kim ngân. Chỉ còn Thu Thu và Lý Thuận ở lại, Lý Thuận càng lớn mật hơn, làm bộ nhiệt tình giúp Thu Thu vặn chai nước, "Em tên gì thế?" Tên đàn ông cười nịnh nọt, Thu Thu bị hắn nhìn như hổ đói thì rất khó chịu, lại không hiểu hắn đang nói gì nên đành cười cười đi ra chỗ khác. "Đi theo xe vừa mệt vừa nóng, lại còn chán nữa, sao em lại theo tới đây? Chồng em đối xử không tốt với em đúng không?" Lý Thuận nói, nhà ai có cô vợ xinh đẹp thế này mà nỡ lòng bắt người ta dầm mưa dãi nắng. Đều là cợt nhả trêu chọc lải nhải không ngừng như nhau, nhưng nếu người trước mắt là Tần Sấm, Thu Thu chỉ ngượng ngùng né tránh anh, mà với tên đàn ông xa lạ này, cậu thấy ghét. Vợ Lý Thuận làm hai món đơn giản rồi lên xe kêu hắn xuống ăn cơm, kết quả chẳng thấy bóng dáng Lý Thuận đâu, đi vòng vòng tìm thì thấy hắn đang mang bộ mặt háo sắc nói chuyện với con gái nhà người ta. Không nói hai lời, vợ Lý Thuận đi ra giật lấy chai nước trong tay hắn, "Tôi còn đang nghĩ là anh đói bụng thật, không ngờ lại lừa tôi để tranh thủ đi thông đồng với con khác!" Giọng rất lớn, Thu Thu sợ tới mức đứng lùi về phía sau. Thấy trên tay Thu Thu cũng cầm chai nước, không rõ là ai mua cho ai, người đàn bà kia nổi cơn tam bành, mặc kệ phải trái chửi ầm lên, "Cô có biết xấu hổ hay không mà đi dụ dỗ chồng người khác!" Không biết vì sao người đàn bà trước mặt tự dưng nổi sùng lên, Thu Thu đứng ở sạp nấu cơm của chị Tề, đi cũng được, không đi cũng không xong, đành đứng tại chỗ. Nghe được giọng quát, chị Tề xuống xe thì thấy một người đàn bà đang chống nạnh đứng cùng Thu Thu, "Có chuyện gì thế?" Người đàn bà kia thở phì phò như chó điên, gặp ai cũng cắn, "Có phải gái nhà chị hay không? Đồ lăng loàn! Chồng người khác mà cũng dám dụ dỗ không biết nhục!" Chị Tề cũng là người nóng tính, rõ ràng tên kia chủ động bắt chuyện, Thu Thu nghe còn không hiểu thì dụ với dỗ cái gì. Người đàn bà kia dám chửi thì chị Tề cũng không cần khách khí nữa. "Nói chuyện một chút cũng tính là dụ dỗ à, cô nhìn chồng cô toát mồ hôi kia kìa, cho có chai nước cũng là dụ dỗ?" Chị Tề chỉ Thu Thu, "Cổ cũng cho tôi nước, thế là đang dụ dỗ tôi chắc? Sao cô ăn nói khó nghe thế, mới sáng ra đã giẫm phải phân!" Đàn bà cãi nhau khiến mọi người chú ý, Tần Sấm vừa ngẩng đầu thì thấy Thu Thu co rúm người đứng cạnh chị Tề, anh vội vàng chạy lại. "Chị, cãi nhau gì vậy?" Nhìn thấy Tần Sấm, Thu Thu chạy tới trốn ở phía sau anh. Cũng không biết là ai lên tiếng, "Lý Thuận, cãi nhau gì với đám đàn bà thế?" Lời vừa dứt, chị Tề nghe thấy thì xuýt xoa một tiếng, "Ối giời, tưởng ai hóa ra là Lý Thuận." Chuyện rách nát của Lý Thuận đã truyền tai khắp đám tài xế, hôm qua chị Tề vừa nghe chồng kể xong. Chị quay ra nói với vợ hắn, "Hèn gì cô nhìn ai cũng nghĩ người ta dụ dỗ chồng cô, chính cô không quản được chồng thì đừng có hắt nước bẩn cho người khác. Chồng cô dính lấy con gái nhà người ta mà nói chuyện, người ta chỉ lịch sự cho chồng cô chai nước thôi, lại còn được đằng chân lân đằng đầu, dính sát vào như thế làm gì." Đám tài xế đều tò mò chạy lại xem, chị Tề cũng chẳng nể nang, "Dụ dỗ cái gì? Cô bảo chồng cô đái một bãi nhìn xem, gớm chết nhìn cái mặt thận yếu thế kia, con gái nhà người ta thà dụ dỗ tôi cũng chẳng thèm dụ dỗ chồng cô!" "Cô! Cô!" Bị người khác nói toẹt ra chuyện xấu nhà mình, vợ Lý Thuận như bị giẫm phải đuôi, tức thì khóc om sòm lên. Chị Tề cúi xuống nhặt xẻng nấu ăn, chỉ vào người đàn bà, "Cô khóc đi tôi xem, tôi còn không trị được cô chắc." Dáng người chị Tề rất to cao, vợ Lý Thuận không trông cậy gì được vào chồng mình, đành muối mặt trợn trắng mắt. Bắt trộm phải bắt tận tay, huống hồ Lý Thuận cũng chưa làm gì, Tần Sấm có tức cũng không biết xả đi đâu. Đám đông hóng biến cũng giảng hòa, "Thôi thôi, Thuận Tử, về xe với vợ đi." Thu Thu đã sớm muốn quay về, cậu rất ngại những tình huống như thế này, cậu không biết mọi người đang đỏ gay mặt mũi cãi nhau cái gì, cậu chỉ thấy Tần Sấm nhíu mày, bàn tay siết chặt lại. Giống như ngày hôm đó cậu theo bạn cùng thôn vượt biên qua Vân Nam, cậu không biết bạn mình đã nói gì với một người đàn ông lạ mặt, rất mịt mờ rất bất lực, rất muốn chạy trốn. Tần Sấm vỗ vỗ tay Thu Thu, dịu dàng nói, "Lên xe đi." Nhấc Thu Thu lên xe, Tần Sấm tiện tay đóng cửa lại, vừa quay đầu thì thấy Lý Thuận còn chưa đi. Hắn còn đang lén lút nhìn Thu Thu, chạm phải ánh mắt Tần Sấm thì cuống quít rời mắt đi. Lửa giận bốc lên đầu, Tần Sấm ba bước thành hai vọt tới trước mặt hắn, vung một quyền lên nặng nề dộng vào mặt Lý Thuận, "*** mẹ mày cút, nhìn cái đéo!"
|