Tra Công Muốn Giết Tôi
|
|
Chương 30[EXTRACT]Tôi muốn xem tình trạng hiện nay của Trúc mã. Biên tập B đỡ tay giúp tôi đứng dậy khỏi giường bệnh. Tôi đi dép lê ra ngoài. Trong khoảnh khắc cửa mở, ánh sáng trắng bệch ở hành lang chiếu rọi vào phòng bệnh. Đèn trắng sáng lập tức làm tôi nheo mắt lại, tôi thấy Trúc mã và cảnh sát D ngồi trên ghế dựa ở hành lang. Tôi chậm rãi đi ra ngoài, B không theo cùng. Tôi liếc mắt quan sát bóng dáng cậu vẫn đứng trong không gian tối như mực của phòng bệnh, giống kẻ âm thầm quan sát, cũng giống một người bảo vệ. Khi đã quen với hoàn cảnh xung quanh, tôi chăm chú nhìn Trúc mã. Mái tóc đen của cậu ta trở nên u ám xơ xác, ánh mắt trỗng rỗng đờ đẫn như một con cá chết. Nơi khóe mắt có thêm một vết rách mới kết vảy. Hai bên mép chảy ra chất lỏng trong suốt, có lẽ là nước miếng. Chất lỏng chảy đến cằm thì lại bị cậu ta duỗi lưỡi liếm về, nom cậu ta tựa một con chó lang thang vậy. Dường như cảnh sát D bên cạnh cảm thấy hành động của Trúc mã quá mức khó coi, bèn dùng khăn tay lau sạch nước miếng trên mặt cậu ta. Lúc này tôi chú ý tới còng sắt trên tay Trúc mã. Tôi cố tình hỏi D bằng thanh âm khàn khàn run rẩy: “Chồng tôi…là bị cậu ta giết à?” D do dự hồi lâu, hắn cũng không trả lời phải hoặc không, mà chỉ nói: “Nhân viên kỹ thuật của chúng tôi bẻ khóa máy tính của chồng anh, phát hiện trong thư mục kia có ảnh chụp không đứng đắn của chồng anh và Trúc mã. Ngoài ra, chúng tôi phát hiện một tháng trước, cũng là một ngày sau khi chồng anh mất tích, có người gửi đồ cho Trúc mã, trong gói hàng là thuốc C trị bệnh tắc nghẽn cơ tim.” “…Thuốc này có liên quan gì đến cái chết của chồng tôi?” Tôi hỏi. “Chúng tôi nghi ngờ trước đây anh ta đã từng mua loại thuốc này. Loại thuốc C này vẫn chưa hoàn thiện, còn có tác dụng gia tăng hưng phấn.” Cảnh quan D trả lời, “Báo cáo khám nghiệm tử thi nói chồng anh chết vào ngày hai mươi tám tháng Bảy, nguyên nhân chết là mất máu quá nhiều. Có vẻ anh ta có lịch sử về việc dùng thuốc C.” “Chẳng lẽ…” Tôi run lẩy bẩy, “Trúc mã và Chồng có loại quan hệ này, mà Trúc mã còn muốn… Giết anh ấy ư?” “Phân tích ban đầu đại khái là vậy.” Cảnh sát D nói, “Nhưng có một điểm không thông… Cửa phòng đã bị khóa.”
|
Chương 31[EXTRACT]“…” Tôi im lặng chốc lát mới hỏi, “Là Trúc mã khóa à? Cậu ta đánh chìa khóa biệt thự… Không, không thể nào!”
Tôi nhìn về phía Trúc mã, lau chùi đôi mắt vốn chẳng hề chứa giọt nước nào, thút thít nói: “Tôi biết… Biết Chồng và cậu có… Quan hệ bất chính, nhưng… Nhưng hẳn không đến mức…”
D thở dài và nói: “Cảnh sát phòng hình sự không tra ra được việc cậu ta từng đi đánh chìa khóa. Huống hồ…” Ánh mắt lấp lánh của hắn nhìn tôi chằm chằm, nói như chất vấn, “Chồng của anh cũng không có chìa khóa, như vậy là ai khóa cửa phòng?”
“…” Tôi không trả lời hắn, chỉ thấp giọng nức nở.
“Thứ cho tôi nói thẳng, tôi biết bây giờ trong lòng anh rất đau buồn. Nhưng… Anh vẫn nên mau chóng đến cục cảnh sát một chuyến, khai báo rõ hành tung của mấy ngày nay chồng mình và của anh sau khi chồng mất tích. Càng nhiều tin tức thì càng có lợi cho việc phá án, cũng có lợi cho việc tìm ra hung thủ thực sự sát hại chồng anh.”
“Hung thủ?” Tôi nghe tiếng biên tập B đầy xa xôi truyền đến từ đằng sau. Cậu đi từng bước một ra khỏi bóng tối, bước chân rất nhẹ, rơi trên mặt đất tựa lông vũ.
Tuy nhiên, người đột ngột xuất hiện này lại làm cảnh sát D khiếp sợ. Hắn lập tức cảnh giác, nhíu mày chất vấn: “Anh có việc gì không?”
Biên tập B cười cười, cậu gọi tên tôi một tiếng rồi trả lời: “Không phải hung thủ là Trúc mã đang ở cạnh anh ư? Hiện trường chỉ phát hiện được hai người, trong tay Trúc mã cầm dao, nguyên nhân của việc chồng cậu ấy chết là mất máu quá nhiều. Hung thủ là ai, không phải liếc qua là thấy ngay à?”
“Nhưng vụ án này còn rất nhiều điểm đáng ngờ.” Cảnh sát D nói.
“Trong túi anh còn một bộ còng tay nữa nhỉ.” B đi đến bên cạnh tôi, cậu kéo tôi ra sau lưng ý muốn bảo vệ, nói, “Vậy thì xin hỏi anh cảnh sát, lần này anh tới là để bắt ai?”
|
Chương 32[EXTRACT]Cảnh sát D trầm mặc, nét mặt hắn vô cùng nghiêm túc, môi mím chặt thành một đường, lưng ưỡn thẳng tắp, trông từa tựa cây củi khô. “Tôi không tới bắt người.” Rất lâu sau hắn mới mở miệng nói một câu, sau đó đứng dậy phủi mông, vỗ rơi bụi bặm trên người rồi dẫn Trúc mã rời đi. Càng giống như hành động cảnh cáo. … Mấy ngày trôi qua, Ảnh đế tới tìm tôi, còn đặc biệt mua một giỏ hoa tặng tôi. Lúc đang nỗ lực gọt hoa quả thì anh cắt phải tay mình, may mắn nơi này chính là bệnh viện, anh được dán băng cá nhân xong thì tay ngừng chảy máu. Ảnh đế đau đến nhe răng trợn mắt, bộ dạng ấy chọc tôi bật cười. Anh sờ mũi nói: “Tâm trạng em tốt hơn chưa?” Tôi lắc đầu, lại lộ ra vẻ mặt sắp khóc, đồng thời khàn giọng kể lể chuyện cảnh sát tới tìm tôi cho anh biết. Ảnh đế vỗ đùi, nhíu chặt lông mày, trông rất tức giận: “Tên cảnh sát này cũng thật đáng quá! Còn hoài nghi em hại chồng mình, sao lại có thể thế chứ! Chỉ cần nhìn cũng đã thấy là Trúc mã giết chồng em, bọn họ chơi tình thú khóa cửa gì đó, rồi bị giam bên trong không ra được…” Tôi không trả lời anh mà gục đầu xuống nhìn chăn trên giường bệnh. Ảnh đế vỗ vai tôi đầy an ủi: “Anh đã nói là anh sẽ giúp em. Anh sẽ điều tra xem tên cảnh sát này có quan hệ gì với Trúc mã, còn… Tôi ngắt lời anh: “Cảm ơn.” “Không cần cảm ơn, cảm ơn cái gì…” Ảnh đế nói, “Anh và Trúc mã cũng có khúc mắc. Ban đầu anh thật đúng là mù mà.” Tôi rất muốn nói cho anh biết, anh chỉ là đơn thuần ngốc nghếch thôi. … Sau vài ngày, tôi xuất viện, Ảnh đế bên cạnh giúp tôi mang hành lý. Bấy giờ cảnh sát D tới, hắn vô cùng không thân thiện mà muốn mời tôi tới cục cảnh sát một chuyến, bị Ảnh đế ngăn cản. Ảnh đế mắng D sao lại ác độc hư vậy, không đi điều tra quan hệ của Trúc mã và Chồng mà khăng khăng nghi ngờ người vợ ngây thơ chẳng hề biết gì là tôi. Nói đoạn, anh còn uy hiếp cảnh sát D, bảo rằng đã biết quan hệ của hắn và Trúc mã. Ảnh đế tuyên bố muốn để dư luận trừng trị kẻ vì tình riêng mà làm trái pháp luật như cảnh sát D. Vẻ mặt hắn hoảng loạn vài giây, sau đó hắn hít sâu một hơi rồi nhìn tôi, nói: “Anh vẫn cần cùng tôi về đồn chịu điều tra.” “Trúc mã đã lấy lại tỉnh táo.” Hắn như đang nhắc nhở.
|
Chương 33[EXTRACT]Tôi quyết định đến cục cảnh sát, Ảnh đế không yên lòng nên đi theo. Tôi thấy cảnh sát D như thở phào một cái, hắn lập tức thả lỏng. Tôi không hiểu tại sao hắn lại thả lỏng. Tôi đã sớm tìm được “chìa khóa” cửa rồi. Trước khi tới cục cảnh sát, tôi gọi báo cho biên tập B chuyện này, cậu nói mình đã mời luật sư giỏi nhất, cũng đã tra rõ lai lịch của D. Hắn đại khái là con nuôi nhà Trúc mã, có điều hình như không có tên trên hộ khẩu. Tôi bảo cậu rằng mình đã biết. Lúc đến nơi, tôi phát hiện anh chồng A đang ngồi ở đó, cạnh y là mẹ, có vẻ đã ngu dại, chỉ biết lẩm bẩm muốn Trúc mã lấy cái chết tạ tội. A ngẩng đầu nhìn tôi và thở dài, hỏi: “Em cũng tới khai báo à?” Tôi lắc đầu. Tôi thấy vẻ mặt y tiều tụy hẳn, lún phún ít râu chưa cạo sạch, trông chẳng giống y ngày xưa chút nào. Y đã chịu đả kích rất lớn đó chứ. Cảnh sát D dẫn tôi vào một căn phòng, Ảnh đế được yêu cầu chờ ngoài cửa. Anh cầm tay tôi và nói, ngộ nhỡ có chuyện gì thì hô cứu mạng, anh sẽ lao đến cứu tôi ngay lập tức. Tôi cảm thấy Ảnh đế tưởng tượng hơi nhiều, dù sao nơi đây cũng là cục cảnh sát mà. Trong phòng có một chiếc bàn gỗ cứng và hai cái ghế, cách gian phòng của Trúc mã một tấm màn che trong suốt. Xuyên qua nó, tôi có thể trông thấy Trúc mã mặc áo tù, tay chân đeo còng xích, ánh mắt cậu ta chứa đầy sốt ruột bất an, khi thấy tôi hình như còn bị dọa run rẩy. Tôi ngồi lên ghế, cảnh sát D ngồi cạnh, hắn khẽ ho khan một tiếng rồi bảo: “Trúc mã, cậu có thể nói rồi.” Tôi thấy ánh mắt tín nhiệm của Trúc mã đảo qua cảnh sát D, nhưng khi đến trên người tôi thì nó lại biến thành thù hận và lo ngại. Cậu ta run rẩy nói: “Chính… Chính anh ta nhốt tôi và chồng anh ta vào phòng, tôi… Tôi không còn cách nào nên mới ăn… Ăn anh ấy…” Nói đến đây, cậu ta càng sợ hãi hơn, hai tay run lẩy bẩy, như thể một giây sau sẽ đứng dậy bỏ chạy vậy. Cảnh sát D nhìn tôi, hỏi: “Anh thấy sao?” Tôi nhìn D chằm chằm, gằn từng chữ: “Một kẻ tội phạm tình nghi có gì đáng để nghe chứ? Tôi đã biết cậu ta giết chồng tôi.” Cảnh sát D cười hỏi: “Không phải lần trước anh vẫn chưa tin à?” “…Bây giờ… Đã tin rồi.” Tôi cúi đầu lau nước mắt, nức nở nói, “Cảnh sát… Anh muốn giúp kẻ sát hại chồng tôi thoát tội à?” “Không.” Cảnh sát D đáp, “Cửa là do ai khóa?” “Cửa do ai khóa thì có ý nghĩa gì chứ!” Tôi vờ gào khóc, “Nguyên nhân cái chết của chồng tôi là mất máu quá nhiều! Cậu ta lại cầm dao! Trong phòng cũng không có người thứ hai! Hơn nữa…” “Hơn nữa cậu ta còn ăn thịt chồng tôi!” Tôi nói, “Tội phạm là ai mà không kết luận được à? Tại sao anh cứ một mực điều tra xem ai khóa cửa hả! Đưa tên tội phạm giết người này ra tòa án phán tử hình đi chứ!”
|
Chương 34[EXTRACT]Dường như cảnh sát D bị sự kích động giả dối của tôi dọa sợ, hắn lau lau mồ hôi trên mặt và nói: “Không phải như vậy… Xin anh hãy bình tĩnh… Bình tĩnh…” Trúc mã run rẩy gào la ở nơi đó: “Tôi… Tôi không nói láo, là anh ta! Là anh ta giết rồi giá họa cho tôi!” “Tôi không thể nào bình tĩnh được!” Tôi quát, “Tôi sẽ khiếu nại anh lên cục cảnh sát, anh chờ để trò chuyện với luật sư của tôi đi!” Trong lúc tôi quát lớn, Ảnh đế đạp cửa phòng chạy vào. Anh ôm lấy tôi và nhỏ giọng an ủi. Sau đó Ảnh đế gào thét vài câu như uy hiếp với cảnh sát D, đại ý là nói hắn chấp hành pháp luật một cách không công bằng, anh sẽ yêu cầu cảnh sát thay người, do hắn có quan hệ thân thiết với Trúc mã. khi Ảnh đế tiến vào, rõ ràng Trúc mã trở nên kích động hẳn, giọng cậu ta đượm sự hưng phấn, “Không phải em! Cứu… Cứu em!” Cậu ta kêu to về phía Ảnh đế. Thế nhưng Ảnh đế còn chẳng liếc cậu ta một cái. … Cảnh sát D bị điều đi khỏi quá trình điều tra vụ án. Mặc dù hắn tuyên bố quan hệ cá nhân của mình và Trúc mã sẽ không ảnh hưởng đến việc phá án, nhưng dưới áp lực dư luận bao trùm bốn phía, hắn cũng không thể không khuất phục. Sau khi tỉnh táo lại, Trúc mã yêu cầu đối chất với tôi, tôi tới một lần xong là thôi không muốn nữa, chỉ để luật sư của mình nói chuyện với cậu ta. Loại bỏ trọng điểm là cửa bị khóa và ảnh chụp yêu đương vụng trộm bất ngờ xuất hiện, cảnh sát có nghi ngờ bộ phim, song cuối cùng chẳng điều tra giải quyết được gì. Còn về lý do bọn họ này mất tích, Trúc mã thẳng thắn thừa nhận họ lén gặp nhau, có điều đã bị luật sư của tôi sửa chữa lại rằng đó là vì Trúc mã cố ý tìm địa điểm mưu sát. Trúc mã đơ miệng không trả lời được, cậu ta thật sự không có cớ gì để cãi lại. Dù sao trong tin nhắn, kẻ yêu cầu đến đấy chính là cậu ta, hình như là bởi trộm làm tình ở nơi tôi và Chồng hưởng tuần trăng mật sẽ có cảm giác vô cùng kích thích. Ừm, cái chết thật sự rất kích thích, tôi nghĩ. Đương nhiên, một cây rơm rạ khác đè sâp Trúc mã là người trang trí nhà cửa xuất hiện theo yêu cầu của tôi vài hôm sau. Tôi thỏa thuận với ông ta, dùng tiền trong tài khoản Chồng tài trợ cho con ông đi học, đổi lấy việc ông làm chứng cho tôi. Ở sở cảnh sát ông ta khai rằng, hồi trước ông ta đến làm việc, thấy Chồng có lén lút đánh một chiếc chìa khóa. Ông cũng kể rằng có lần Trúc mã đòi gặp mình để lấy chìa khóa dự phòng, nói là theo yêu cầu của Chồng.
|