Tra Công Muốn Giết Tôi
|
|
Chương 35[EXTRACT]Khi bị gạt bỏ ra khỏi vụ án, cảnh sát D khá bối rối, nên nói rằng, quả nhiên là người trẻ tuổi. Tôi theo dõi tình hình khu chung cư của người trang trí nhà cửa, đúng như dự đoán, vài ngày sau tôi trông thấy bóng dáng cảnh sát D trong camera giám sát. Mấy hôm nay hắn hối hả ngược xuôi để tẩy sạch tội danh của Trúc mã, thực sự là vô cùng cố gắng. Hắn lớn tiếng chất vấn tại sao người trang trí muốn nói dối, rõ ràng Trúc mã không có chìa khóa. Nhưng dưới sự sắp xếp của tôi, ông ta khăng khăng vu cáo Trúc mã tìm mình lấy chìa khóa. Cảnh sát D nói, cứ coi như Trúc mã có chìa khóa, vậy vì sao cậu ta phải nhốt mình ở bên trong chứ! Người nọ ngậm miệng không trả lời được. Ông ta ngây người hồi lâu mới đáp: “Là cậu ta bất cẩn khóa lại, sau đó chìa khóa bị mất.” “Sao có thể thế được?” Cảnh sát D nói, “Ông làm chứng giả là sẽ bị kết tội đấy.” Nhưng người trang trí trừng hắn một cái, vẫn nói Trúc mã đã đặt làm chìa khóa bằng vẻ cực kỳ phách lối. Tôi thấy trên màn hình camera, cảnh sát D xích lại gần ông ta và hỏi: “Anh ta cho ông bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể cho.” Quả nhiên hắn quá non rồi. Chỉ cần hắn đưa ra yêu cầu này là tôi đã đạt được mục đích. Tôi biết người trang trí này không đáng tin, dù sao dùng tiền để giải quyết vấn đề thì cuối cùng cũng sẽ trệch hướng đủ đường. Đây chỉ là cái bẫy thôi, nhằm tạo nên hiệu quả Trúc mã và cảnh sát D cấu kết giết người, cuối cùng mua chuộc người trang trí. Về phần lý do bọn họ làm vậy, tôi cũng đã tính toán xong hết. Ví dụ như Trúc mã và cảnh sát D vốn là một cặp, Chồng lên giường với Trúc mã rồi chụp ảnh nude uy hiếp cậu ta, sau đó ép buộc cậu ta ở bên gã, nhưng trong lòng Trúc mã chỉ có cảnh sát D… Về phần tại sao Trúc mã muốn giết người, có người tốt bụng biết chuyện đưa ra một bản thỏa thuận chuyển tặng di sản thừa kế, bên trên có chữ ký của Chồng, nói là sau khi chết, tài sản dưới danh nghĩa gã thuộc về Trúc mã. Sau đó Ảnh đế giúp tôi tìm được bác sĩ tâm lý cũ của Trúc mã, chứng minh Trúc mã thật sự có bệnh nghiện ăn đồ kỳ quái.
|
Chương 36[EXTRACT]Sau lần cảnh sát D đi tìm người trang trí, ông ta bèn sửa lại lời khai, tuyên bố mình bị tôi dùng tiền thu mua. Bạn biên tập B của tôi nộp đoạn ghi âm kia lên. Cuối cùng lời khai này bị cho là vô hiệu. Tiếp đó tôi cố ý hóa trang mình thành bộ dáng suy yếu, đau lòng gần chết đến công ty kể lể khóc lóc. Khi ấy Ảnh đế cũng ở cạnh, sau khi kế thừa gia nghiệp, tầm ảnh hưởng của anh tăng lên khá nhiều, đoạn video này lan truyền rộng rãi. Tôi âm thầm thuê thủy quân dẫn hướng dư luận nhắc về Trúc mã, dù sao trải qua mấy sự kiện trước, hình tượng của Trúc mã đã rơi xuống đáy vực, chênh lệch rõ ràng với bộ dạng buồn đau yếu ớt của tôi trong video. Tôi lại dùng một ít “người qua đường” để bình luận những lời trách cứ Trúc mã và đồng tình tôi. Ngoài ra, từ lúc đoạn ghi âm được công bố, cảnh sát D đã bị tôi dùng dư luận xếp thành cùng nhóm với Trúc mã. Còn những người đang nghiên cứu vụ khóa cửa cũng bị dư luận quy về fan hâm mộ Trúc mã mưu toan giúp cậu ta thoát tội. Dù sao ai biết được cửa khóa có phải là sơ hở kẻ tình nghi cố tình chừa lại để đánh lừa cảnh sát hay không chứ. Cảnh sát D dựa vào điểm này nhằm chứng minh Trúc mã không có khả năng giết người, hắn đã chắc chắn quá mức rồi. Tôi có thể đưa ra cách giải thích khác, là Trúc mã cố ý nhờ người khóa cửa hãm hại tôi để diệt trừ cả hai người, thu tài sản về dưới tên mình. Trên thực tế, chi tiết khóa cửa là do tôi cố tình dẫn dụ bọn họ. Suy cho cùng, nguyên nhân chính gây ra cái chết của Chồng là mất máu quá nhiều, chỉ cần sự chú ý của bọn họ ở trên cửa thì sẽ không có ai đi điều tra thuốc C, không có ai đi điều tra việc tôi từng mua camera và máy nghe trộm. Khoảng thời gian này đủ để tôi tiêu hủy sạch sẽ mọi thứ. Sau đó, tin tức cha của Chồng tự sát và mẹ gã điên điên khùng khùng muốn đi chém Trúc mã cũng tăng cường sức mạnh ở phía tôi. Dù gì thì họ cũng là thân nhân của người chết, tình trạng thê thảm của bọn họ có thể kích phát lòng đồng tình của mọi người đến mức cao nhất. Cảnh sát D liều mạng bào chữa cho Trúc mã, nhưng dẫu hắn có thể chứng minh cửa là do tôi khóa thì vẫn vô dụng thôi. Sự tấn công mạnh mẽ của dư luận ở một mức nhất định có thể quyết định phán quyết của thẩm phán. Vào ngày tòa án mở phiên tòa xét xử, tôi bị xe đâm. Đương nhiên tôi biết kẻ đâm mình là cố tình. Trong khoảnh khắc chiếc xe lao tới, tôi nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, cùng với đôi mắt đỏ ngầu. Lúc ấy, trước mắt tôi chỉ toàn máu thịt đỏ tươi. Tiếng xe vỡ nát theo sát ngay sau đó. … Hai tuần sau, khi tôi tỉnh dậy ở bệnh viện, tất cả mọi thứ đã kết thúc. Phán quyết của tòa đã hạ xuống, Trúc mã vì bệnh tâm thần mà bị đưa vào bệnh viện vĩnh viễn. Bạn biên tập B cười bảo tôi rằng cậu cố ý xếp Trúc mã và mẹ của Chồng chung một phòng. Cảnh sát D bỏ trốn, chưa bắt về quy án. Tôi biết, luận đề này, tôi thắng.
|
Chương 37: Phiên ngoại (cách xưng hô không liên quan đến chính văn)[EXTRACT]Quý Khúc nhìn chằm chằm bản báo cáo trong tay mình rồi thở dài. Lại là không thể nào khôi phục! Bác sĩ nói máu tụ trong đầu hắn nhất định phải để tan một cách tự nhiên. Tự nhiên cái quái gì, hắn nghĩ, cũng không biết đến ngày tháng năm nào nữa. Nghĩ tới đây, hắn hận không thể ném tờ báo cáo xuống đất rồi giẫm mạnh mấy cái mới hả giận. Ba năm trước hắn gặp tai nạn giao thông, sau khi tỉnh dậy thì đầu óc trống trơn, gần như đánh mất toàn bộ ký ức, chỉ biết mình tên là Quý Khúc. Lúc ấy hắn xuất viện tìm kiếm đơn chữa bệnh của mình mới biết điều này. Khi đó giấy chứng minh thân phận hắn đã mất trong vụ tai nạn, về sau phải làm lại bản khác. Quý Khúc ngồi xuống ghế dài trên hành lang, cuộn tờ báo cáo nhét vào trong túi, sau đó lấy điện thoại ra lướt diễn đàn. Giống đa số người trẻ tuổi khác, Quý Khúc cũng là người bệnh của cuộc sống hiện đại, mắc chứng lo âu nghiêm trọng khi rời xa điện thoại. Bây giờ hắn đang xem một diễn đàn nhỏ chỉ có ba trăm người, tên là Hội chứng đô thị. Phần lớn thành viên đều có bệnh tâm lý, Quý Khúc cũng có. Kể từ vụ tai nạn giao thông ấy, hắn đã trở nên sợ hãi không gian kín. Trong lúc vô ý hắn tim được link trang web và mật mã để đăng ký. Thời điểm là vào khoảng một năm trước, khi hắn vẫn đang rất buồn bã vì mình mất trí nhớ. Hắn ấn vào một bài đăng đứng đầu trong diễn đàn, đó là một lời mời tham gia họp mặt offline, nghe nói đây là buổi gặp mặt đầu tiên sau khi diễn đàn thành lập, ngay tại thành phố B hắn sống. Quý Khúc quyết định tham gia, nguyên nhân không chỉ vì bạn thuê cùng nhà là Tiểu Hoa sẽ đi, mà còn do quản trị viên đầy thần bí của diễn đàn cũng tới tham dự. Bây giờ hắn đang chờ Tiểu Hoa đến đón mình. Khoảng thời gian này khá là nhàm chán, Quý Khúc thoát khỏi bài đăng, tìm tòi phát hiện quản trị viên lại mới mở một bài tranh luận bỏ phiếu. Chủ đề lần trước là “luận sự lựa chọn của hai người yêu nhau khi lâm vào mối nguy to lớn”, tiêu đề đợt này rõ là dễ dàng hơn nhiều, “Được con chim, bẻ cái ná, thỏ khôn chết, nấu chó săn(1), luận một trăm cách nấu chó săn.” (1) 飞鸟尽,良弓藏,狡兔死,走狗烹: Nghĩa đen là dùng ná bắn chim, bắn xong thì ná đã không còn tác dụng gì. Thỏ hoang đã chết, không cần săn nữa, vậy con chó đã vô dụng, không bằng nấu lên ăn luôn. Nghĩa bóng tương tự với vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván, được chim bẻ ná được cá quên nơm. Ở đây còn có thể ám chỉ kẻ mất đi giá trị lợi dụng, đã chết hoặc đã rơi vào kết cục thảm bại hơn người khác.Có điều Quý Khúc chẳng hứng thú mấy với nó, cái làm hắn hứng thú là quyển tiểu thuyết mạng do vị quản trị viên này viết, được đăng dài kỳ trên diễn đàn. Quý Khúc rất thích bộ “Chim cổ đỏ cùng lồng” viết từ ba năm trước, đã đọc ít nhất hơn mười lần, sắp thuộc làu làu tình tiết bên trong. Trong lúc chờ đợi, Quý Khúc lướt qua câu chuyện đó một lượt, lại một lần nữa than thở về kết cục của hai con chim cổ đỏ trong câu chuyện —— một con chim cổ đỏ đâm mù mắt con còn lại, thậm chí còn mổ thịt con kia khi nó đã chết. Haiz, Quý Khúc thở hắt nặng nề. Bấy giờ Tiểu Hoa gọi điện thoại tới bảo hắn có thể xuống tầng. Hắn cất di động bước về phía cổng bệnh viện.
|
Chương 38: Phiên ngoại 2[EXTRACT]Địa điểm gặp offline là một khách sạn nổi tiếng. Có thể thấy rằng bên tổ chức bỏ ra rất nhiều công sức, dù sao việc đặt trước ở đây không chỉ cần tiền, mà còn cần phải đặt trước mấy tuần mới có chỗ. Sau khi Tiểu Hoa dừng xe, hai người bước xuống rồi đi thang máy lên, tìm được đúng gian phòng. Người bên trong rất ít, Quý Khúc lướt nhanh một vòng và âm thầm đếm trong lòng, chỉ có năm người. Dù sao số thành viên của diễn đàn quá ít ỏi, có thể tập hợp được năm người ở thành phố này đã rất không dễ dàng gì, hắn nghĩ. “Xin hỏi, anh là “Tôi biết rõ tám vinh tám nhục(2)” à?” Một thanh niên đến trước mặt hắn. Quý Khúc kinh ngạc nhìn người nọ, mãi tận khi Tiểu Hoa đạp hắn một cước mới kịp phản ứng, bèn gật đầu. (2) Thuyết “bát vinh bát sỉ” của Hồ Cẩm Đào: đưa ra tại một buổi họp tổ trong Đại hội toàn quốc Chính Hiệp, xây dựng quan niệm vinh, nhục ngày nay, tạo được tiếng nói chung từ các tầng lớp xã hội ở Trung Quốc, đặt hướng đi tới cho một nền văn hóa tiên tiến, và những đòi hỏi cơ bản về quy phạm đạo đức XHCN. Vẻ ngoài của người thanh niên khá thanh tú, nhuộm khí chất khiến người khác cảm thấy thật hào hoa phong nhã, rất thân thiết gần gũi. Đại khái đó chính là thứ tri thức người ta nói đi, Quý Khúc nghĩ, mà ngay cả giọng nói của thanh niên cũng làm hắn cảm thấy như được tắm gió xuân vậy. “Xin… Xin hỏi… Anh là?” Quý Khúc hồi hộp đến mức lắp bắp. Người thanh niên báo tên nickname trên diễn đàn ra. Quý Khúc giật mình, hóa ra anh là quản trị viên của diễn đàn. Nghĩ đến việc có lẽ mình đã xấu mặt trước mặt nam thần, trái tim hắn căng thẳng co chặt. Hình như đã nhận ra hắn hồi hộp nên người thanh niên liên tục an ủi Quý Khúc. Sau đó anh tự giới thiệu mình: “Tôi tên là Thẩm Ý Chu. Ý Chu của “Lạc hoa như hữu ý, lai khứ trục khinh chu(3).” (3) Trích trong bài “Giang Nam khúc kỳ 3” của Trừ Quang Hy, nghĩa là: Hoa rụng trôi trên sông, như có tình ý nên vẫn quanh quẩn theo bên thuyền.Quý Khúc gật đầu, rồi cùng Tiểu Hoa ngồi vào chỗ. Thẩm Ý Chu đúng là cao thủ tổ chức các hoạt động, anh mới nói mấy câu mà bầu không khí đã sôi nổi hẳn. Trong quá trình phát biểu, Quý Khúc thường xuyên cố ý vô tình liếc anh vài lần. Ngay từ đầu người thanh niên này đã lưu lại ấn tượng quá tốt, khiến hắn muốn ngắm mãi không thôi. Có lần Quý Khúc vừa vặn đối diện với tầm mắt của Thẩm Ý Chu, anh khẽ mỉm cười với hắn. Trong mắt Quý Khúc, có thể nói nụ cười ấy thay thế hết mọi từ ngữ. Hắn nhất thời say mê dáng vẻ tươi cười ấy, thấy tim mình đập nhanh khó hiểu. … Chờ lúc tiệc tan, Quý Khúc mới phát hiện Thẩm Ý Chu không đến một mình. Một người đàn ông với gương mặt cân đối sắc nét trông vô cùng đẹp trai, lái chiếc xe đắt tiền tới đón Thẩm Ý Chu. Không biết bọn họ nói gì đó, Quý Khúc thấy Thẩm Ý Chu vỗ lên đầu người đàn ông một cái. Đó là động tác cực kỳ thân mật, Quý Khúc chợt cảm thấy hiu quạnh trong lòng. Tiểu Hoa bên cạnh đá hắn một cái, hỏi: “Đi thôi! Cậu còn nhìn gì nữa?” Quý Khúc “A” một tiếng, rồi lại “ừm”. Tiểu Hoa dõi theo phương hướng Quý Khúc vừa nhìn, nói: “À, đang ngắm quản trị viên nha!” Cậu vỗ vai Quý Khúc: “Tớ cũng thích ngắm anh ấy.” Quý Khúc trừng cậu ta với vẻ hết nói nổi. Tiểu Hoa tiếp tục: “Có điều quản trị viên của chúng ta cũng rất thảm.” “Sao thế? Trước kia cậu quen anh ấy à?” Tiểu Hoa lắc đầu, lấy điện thoại ra cho Quý Khúc xem.
|
Chương 39: Phiên ngoại 3[EXTRACT]Quý Khúc nghiêng người qua, trên điện thoại là tin tức từ ba năm trước. Chồng của Thẩm Ý Chu yêu đương vụng trộm với minh tinh Lạc Du của công ty giải trí Duệ Tinh, sau đó hai người gặp sự cố, một chết một điên. “Nghe nói đến giờ đây vẫn là một vụ án chưa được giải quyết đấy!” Tiểu Hoa bổ sung. “Không phải là đã xét xử rồi à, nói là Lạc Du giết người mà.” Quý Khúc nói. Tiểu Hoa “hừ” đầy khinh thường: “Lúc ấy áp lực dư luận quá lớn, rồi quản trị viên bị xe tông phải, tòa án không thể không phán quyết. Rõ ràng ban đầu đã cho rằng Lạc Du giết người rồi lại thôi, đây coi như là hất nước bẩn lên người quản trị viên.” Quý Khúc yên lặng nhớ đến người bị xe đâm đó, hắn nhớ tới một chi tiết vừa nãy mình không chú ý, quả thật Thẩm Ý Chu đi đứng không tiện lắm, hình như anh còn cầm một chiếc gậy chống. “Về sau tên cảnh sát tông người kia bị đào ra là có quan hệ thân thích với Lạc Du.” Tiểu Hoa kể, “Thế mà còn có người giúp Lạc Du tẩy trắng.” “Lúc ấy tên tiểu tam này dụ dỗ không ít người, còn muốn xóa bỏ vụ ngoại tình và giết người rồi đổ vấy lên Thẩm Ý Chu, thật sự là không biết xấu hổ.” Tiểu Hoa nói, “Quý Khúc, ông đây xem trọng cậu, cậu cũng đừng trở thành kẻ cặn bã như thế nhé.” Quý Khúc lặng thinh, bàn tay nắm chặt. Hắn thật không ngờ người nọ sẽ có quá khứ bi thương như thế, nhưng từ cách giao lưu vừa rồi, biểu hiện của Thẩm Ý Chu trông như là đã thoát khỏi bóng ma tâm lý. Quý Khúc hỏi: “Người đàn ông ban nãy là ai?” “Hả? Ai cơ?” Tiểu Hoa hỏi lại. “Người tới đón Thẩm Ý Chu ấy.” Quý Khúc đáp. Tiểu Hoa ngó xung quanh một lượt, song chiếc xe kia đã sớm rời đi, bóng người đã mất hút từ bao giờ. Cậu khoát tay nói: “Có ai đâu chứ?” … Quý Khúc trở về phòng cho thuê rồi lướt đọc tin trên diễn đàn, phát hiện thấy Thẩm Ý Chu đã đăng một câu chuyện mới, tên “Chủ nhân và chó.” Trong bài đăng chỉ có một chương, ý chính là con chó bị chủ vứt bỏ bắt đầu lưu lạc khắp nơi, chuyến hành trình dài khiến nó quên hết tất cả quá khứ. Lần thứ hai gặp lại chủ nhân mình, con chó quên vụ việc mình bị từ bỏ, vẫn phấn khởi chạy tới vẫy đuôi. Sau khi đọc xong, Quý Khúc rảnh rỗi không biết làm gì. Công việc thường ngày của hắn là đi ghi chép sổ sách cho siêu thị gần đây. Hôm nay là ngày cuối tuần được nghỉ, mà chính công việc này cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Quý Khúc không cần nhiều tiền đến thế. Từ lúc tỉnh dậy sau vụ tai nạn, hắn phát hiện trong thẻ của mình có một số tiền lớn, không biết là ai chuyển vào, nhưng đủ để hắn cơm áo không lo.
|