Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử
|
|
Chương 50: Hạ Linh tức giận[EXTRACT]Bên kia bọn Hạ Trĩ mặc dù có một khúc nhạc đệm nho nhỏ không viên mãn, nhưng nói tóm lại này chuyến du lịch vẫn vui vẻ không thôi. Hạ Trĩ cảm nhận được sự ấm áp vào mùa đông chỉ phía nam mới có, hiểu biết được có một nơi như vậy trên thế giới. Nhưng mà, Hạ Linh bên này sớm bùng nổ chiến tranh. Sau khi phát hiện Hạ Trĩ chuồn êm, sự tức giận của Hạ Linh là mức cao nhất. Lập tức phái người điều tra sau, Hạ Linh tra được chuyến bay bọn Hạ Trĩ đi, Hạ Linh ngăn lại sự tức giận muốn lập tức lên máy bay đem thiếu niên trở về giáo huấn một chút, lại bất đắc dĩ vì công việc cản trở, căn bản không thể rời đi. Cho nên một bên phái người chú ý bọn họ, một bên nhanh chóng giải quyết mọi việc. Hôm nay, Hạ Linh như cũ từ trong tay Tôn Na lấy tài liệu hành trình một ngày của Hạ Trĩ, càng xem mặt mày càng nhăn lại. Tôn Na không khỏi nghi hoặc đã xảy ra chuyện gì. Tôn Na biết chuyện Hạ Trĩ bỏ nhà đi, mỗi ngày sẽ đem hành tung của Hạ Trĩ báo cho Hạ Linh. Nhưng là mỗi lần Hạ Linh xem ảnh chụp, hai mắt là hàm chứa nhu tình cùng tình yêu không thể che dấu, nhưng mà hôm nay…… Tôn Na vụng trộm nhìn Hạ Linh lửa giận tràn ngập hai mắt, đưa mắt nhìn vào báo cáo liền lập tức hoảng sợ. Trên ảnh chụp, là cảnh Mạc Thiếu Dương cùng Hạ Trĩ hôn môi, Mạc Thiếu Dương vẻ mặt thâm tình hôn lên môi Hạ Trĩ, Hạ Trĩ mở to hai mắt nhìn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc còn có một tia……ngượng ngùng. Tiểu thiếu gia này khi nào thì cùng Mạc thiếu gia hoa tâm ở cùng một chỗ? Khó trách Hạ Linh lại tức giận như vậy. Tôn Na trong lòng bất đắc dĩ thở dài: Hạ tổng a, thế nhưng bị Mạc Thiếu Dương giành trước. Ngài lần này cần phải hảo hảo cố gắng, phải đem tiểu thiếu gia từ trong tay Mạc thiếu gia cứu ra a. “Tôn Na, lập tức đặt vé máy bay cho tôi, lập tức khởi hành, tôi muốn đi tìm Tiểu Trĩ.” Hạ Linh khéo lại tài liệu, lửa giận chưa giảm, hướng về phía Tôn Na nói. “Nhưng mà…… Ngày mai còn có một hội nghị quan trọng……” “Cô đi thông báo bọn họ, nói tôi có chuyện quan trọng cần phải xử lí, dời đến vài ngày sau mở lại.” Hạ Linh ngồi cũng ngồi không yên, hắn hiện tại muốn lập tức bay đến bên người thiếu niên, đem người giấu ở trong lòng ai cũng không cho tiếp cận. Mạc Thiếu Dương này, dám mơ tưởng đến thiếu niên nhà hắn, không muốn sống nữa?! Nếu tên kia dám làm gì Hạ Trĩ, hắn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha! “Vâng, Hạ tổng.” Tôn Na bất đắc dĩ khép cửa lại đi ra ngoài. Trong lòng âm thầm vì vị hoa tâm đại thiếu gia kia cầu nguyện, hy vọng hắn không quá thảm. Bất quá…… Tôn Na đáy lòng đạt ra giả thuyết, nếu tiểu thiếu gia thật sự yêu Mạc Thiếu Dương, nguyện ý buông ra sao? Hạ Linh làm như vậy là chia rẻ tình nhân…… Ai, mặc kệ kết quả là người nào, tóm lại đường tình lần này của Hạ tổng thật khó đi. Tôn Na làm việc nhanh chóng, 12h20 trưa máy bay khởi hành, Hạ Linh không mang theo một món hành lí liền lên máy bay. sau hơn 2 giờ, phi cơ vững vàng đáp xuống. Hạ Linh sau khi xuống phi cơ liền đến thẳng khách sạn thiếu niên ở. Tôn Na đã an bài hoàn hảo, vì Hạ Linh mà đặt một phòng cạnh phòng Hạ Trĩ. bọn Hạ Trĩ ra ngoài chơi còn chưa có trở về, Hạ Linh quyết định ở khách sạn chờ bọn họ trở về, thuận tiện nghĩ một chút nên xử lí Mạc Thiếu Dương như thế nào. …… Ước chừng qua ba bốn giờ, trên hành lang rốt cục vang lên tiếng nói chuyện, là Hạ Trĩ cùng Mạc Thiếu Dương đã trở lại. Hạ Linh nắm chặt quyền, đứng lên lại gần cửa lắng nghe. Đợi hai người mở cửa vào phòng, Hạ Linh bình phục lại tâm tình, mới đi ra mở cửa, bước nhanh đến, gõ cửa phòng đối phương. “Ai vậy? Đến đây.” Bên trong truyền đến giọng nói bất mãn của Mạc Thiếu Dương, sau đó cửa bị mở ra. Mạc Thiếu Dương thấy đứng ở cửa là Hạ Linh sắc mặt nghiêm trọng trong mắt tràn ngập lửa giận, liền sửng sờ tại chỗ. “Tiểu Trĩ đâu?” lời nói lạnh lùng không mang theo cảm tình gì của Hạ Linh làm cho Mạc Thiếu Dương run một chút, bình phục tâm tình, mới đáp:“Ô, này không phải Hạ đại tổng tài sao, đến đây công tác sao? Thật đúng lúc nha.” “Tôi hỏi lại, Tiểu Trĩ đâu?” “A, anh hỏi Tiểu Trĩ, cậu ấy đang tắm rửa bên trong.” “Để cho tôi vào.” Hạ Linh nghe được hai chữ tắm rửa, mới nhớ tới nguy hiểm trước mắt, ánh mắt nhìn Mạc Thiếu Dương cũng hung ác vài phần. “Mời vào, Hạ tổng.” Mạc Thiếu Dương làm tư thế thỉnh, để cho Hạ Linh vào. Hắn cũng không muốn bị ánh mắt lạnh như băng của Hạ Linh bắn phá. Hạ Trĩ ở bên trong đã tắm xong, thay áo, nghe được bên ngoài có nói tiếng, muốn ra ngoài hỏi là ai, kết quả còn chưa thấy gì đã bị người kéo vào lòng. “Buông.” “Này này.” Hạ Trĩ muốn đứng lên, Mạc Thiếu Dương đứng bên cạnh cũng muốn đi lên kéo Hạ Linh ra. “Đừng nhúc nhích, là anh.” âm thanh từ tính của Hạ Linh vang ở bên tai, thân thể Hạ Trĩ bỗng chốc cứng đờ, mở to hai mắt nhìn Hạ Linh đang ôm mình, sau khi thấy rõ ràng kinh ngạc nói:“Ca ca……anh…… Như thế nào lại đến đây?” “Như thế nào? anh không thể tới sao?” Hạ Linh lạnh lùng hỏi, ánh mắt sắc bén bắn tới khiến Hạ Trĩ hoảng hốt “Anh là tới bắt em trở về, trước tiên là tính sổ với em chuyện bỏ nhà đi này.” “Ca ca……” Hạ Trĩ sợ hãi nhìn thoáng qua Hạ Linh, thành thành thật thật bị đối phương nắm tay, dẫn đi ra ngoài. Mạc Thiếu Dương lo lắng Hạ Linh sẽ làm ra chuyện gì, ồn ào không cho Hạ Linh mang đi, kết quả chưa kịp làm gì đã bị Hạ Linh nhốt ở ngoài phòng.
|
Chương 51: Nói thật[EXTRACT]Hạ Trĩ còn chưa kịp phản ứng, người đã bị ngã trên giường. Chỉ nghe cửa ầm một tiếng đóng lại, Hạ Linh nghiêm mặt hướng cậu đi tới. Nhìn sắc mặt không tốt của anh, Hạ Trĩ rụt cổ, bất an nhìn. Đóng cửa đem Mạc Thiếu Dương đáng ghét ngăn ở ngoài, Hạ Linh không có thêm hành động gì, chỉ là dựa vào tường, ôm ngực nhìn Hạ Trĩ đang lui người lại trên giường. Hạ Trĩ cũng kinh ngạc nhìn Hạ Linh, trong ánh mắt có chút e ngại. Hạ Linh không nói lời nào, hắn cũng cũng không dám nói chuyện. Hai người vẫn duy trì tư thế này, trong không khí tràn ngập rét lạnh cùng trầm mặc. “Em không có gì muốn nói sao?” Qua một lúc lâu, Hạ Linh cuối cùng cũng mở miệng. Hạ Trĩ chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hạ Linh, ánh mắt sợ hãi làm lòng Hạ Linh run rẩy, thiếu chút nữa đã giơ tay đem người ôm vào lòng dỗ dành che chở. Nhưng mà lý trí chiến thắng tình cảm, hiện tại nếu không cho thiếu niên trên giường một chút giáo huấn, cậu sẽ không biết trời cao đất rộng. Dám bỏ trốn, lại cùng Mạc Thiếu Dương, hừ hừ. Hắn muốn nói cho rõ chuyện này. “Em…… Ca ca, thực xin lỗi, em không nên trốn đi chơi.” hai mắt Hạ Trĩ đầy ủy khuất, cắn cắn môi, nhẹ nhàng nói. Vẻ mặt Hạ Linh trở nên nhu hòa, bộ dáng ủy khuất này của tiểu Trĩ đã gợi lên sự đồng tình của Hạ Linh, bất đắc dĩ thở dài, ngữ khí cũng nhu hòa không ít.“Còn gì nữa?” Còn nữa? Hạ Trĩ trong lòng thầm suy nghĩ, trừ chuyện này ra cậu luôn ngoan ngoãn nghe lời, làm gì còn nữa? “Em…… em không nên không nghe lời ca ca……” “Hết rồi?” Hạ Linh nhíu nhíu mi, chậm rãi tới gần thiếu niên. “Còn nữa……” Hạ Trĩ gãi gãi đầu, vô tội nhìn Hạ Linh, hắn thật sự không biết còn làm sai chỗ nào. Hạ Linh tà mị cười cười, tiến lên đem Hạ Trĩ đặt dưới thân, từ miệng thốt ra lời nói ôn hòa:“Như vậy, để cho anh giúp em nhớ vậy.” Nhiệt khí mỏng manh phả vào cổ tiểu Trĩ, không thoải mái. Thế nhưng bị Hạ Linh khóa ở dưới thân, tiểu Trĩ từ chối cũng không có hiệu quả gì. Xoay đầu, vừa vặn đối mặt với Hạ Linh, chóp mũi ma sát chóp mũi, khoảng cách hai người vô cùng gần. Hơi thở của Hạ Linh phả ở trên mặt Hạ Trĩ, Hạ Trĩ chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, vì phòng tối nên càng đỏ thêm. Hạ Linh tỉ mỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phiếm hồng kia, giáo huấn trừng phạt gì đó đã sớm bị vứt lên chín tầng mây. Lúc này Hạ Linh thầm nghĩ đem đứa nhỏ động lòng người này đặt ở dưới thân hung hăng yêu thương một phen. Động tác nhanh hơn suy nghĩ, Hạ Linh cúi đầu hôn lên đôi môi hồng hồng kia, cắn xé cánh hoa mềm mại, cuồng nhiệt mà hôn. Mang theo ý trừng phạt, hung hăng lấy đi không khí trong khoang miệng đối phương.”Đừng……” Tiểu Trĩ rên rỉ, muốn phản kháng nhưng không có chút sức lực. Hạ Linh hôn đến tối trời tối đất, hôn đến cậu tay chân vô lực, đầu cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể bị đặt ở dưới thân tùy ý người phía trên làm xằng làm bậy. “Đừng….. uhm……” rên rỉ mỏng manh tràn ra khỏi miệng, hai mắt Hạ Linh tối lại, hôn môi đã không thỏa mãn, môi bắt đầu di chuyển xung quanh, hai má, vành tai, cổ, không buông tha nơi nào. Hạ Trĩ vừa tắm rửa trên người mang theo mùi thơm ngát, khiến Hạ Linh không nhịn được hôn càng nhiều, tay cũng trở nên không đứng đắn, đưa tay vào vuốt ve thân thể mảnh khảnh dưới tấm áo tắm. “Đừng, không muốn……” Hạ Trĩ thở phì phò, ngăn cản Hạ Linh tiến thêm một bước. Nhưng Hạ Linh mắt điếc tai ngơ, thẳng đến Hạ Trĩ nghẹn ngào lên tiếng, Hạ Linh mới đột nhiên giật mình, dừng cái tay đang tàn sát bừa bãi, xoay người thả thiếu niên ra. Ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi mắt ngập nước mắt của thiếu niên. Một bên Hạ Linh thầm mắng mình như thế nào lại tự chủ kém như vậy, một nụ hôn lại khiến hắn biến thành như vậy, một bên nhẹ nhàng đem thiếu niên ôm vào lòng, hôn nhẹ hai mắt thiếu niên.“Thực xin lỗi, anh làm em sợ.” nhẹ lau mồ hôi trên trán Hạ Trĩ, Hạ Linh ôn nhu nói. “Không, không có việc gì.” Hạ Trĩ khóc nức nở lắc lắc đầu. Hạ Linh ngồi dậy, đem Hạ Trĩ ôm vào trong ngực, thay cậu sửa lại áo tắm bị loạn, chậm rãi nói ra lời trong lòng.“Tiểu Trĩ, em biết không, lúc em vừa đến sống trong nhà của anh, anh liền chán ghét em, thực chán ghét em. Chúng ta đều là không cha không mẹ, nhưng mà anh phải cố gắng hết thảy trở nên thật giỏi để đổi lấy một nụ cười của ông. Mà em lúc nào cũng nhận được yêu thương của ông. Lúc ấy anh thực ghen tị, rõ ràng đó là ông của anh, vì cái gì lại đối với một hài tử ngốc không cùng huyết thống quan tâm như vậy. Cho nên sau đó anh mới đối xử không tốt với em.” Hạ Trĩ nghe được lời này, lưng cứng đờ, hóa ra, vị ca ca này cũng khát vọng có người yêu thương. Bỗng thấy đau lòng, giơ tay muốn xoa mặt Hạ Linh, lại bị Hạ Linh nắm được.“Tuy rằng em không nói lời nào, nhưng mà anh biết em thực chán ghét anh, đúng hay không.” Hạ Linh tự nhiên cảm giác được trong lòng thiếu niên thay đổi, lòng càng thêm hối hận những việc trước kia đã làm.“Chính là không nghĩ ra sau khi em trở nên mất trí nhớ lại không còn giống trước kia. Hoạt bát đáng yêu, không còn dùng loại ánh mắt nhát gan yên lặng nhìn anh. Anh phát hiện anh dần dần bị em hấp dẫn. Biết bên cạnh em cũng có người quan tâm em, anh ghen tị, mới đem em theo bên cạnh, chính là vì không cho bọn họ tiếp cận em……” “Ca ca……” Hạ Trĩ muốn an ủi lại bị Hạ Linh ngăn cản.“Ngoan ngoãn nghe anh nói xong. Lần này anh không cho em đi, một phần là vì lo lắng kẻ thù của Hạ gia sẽ làm tổn thương em, một phần khác là vì bản thân anh. Có điều anh không nghĩ tới em sẽ trốn ra ngoài.” Hạ Linh cười khổ nói:“Lúc anh nhìn thấy lá thư em lưu lại, anh liền cho người theo dõi em, sau đó đem báo cáo báo lại cho anh. Hôm nay anh nhìn thấy Mạc Thiếu Dương hôn em. lúc đó không cần phải nói trong lòng anh tràn đầy ghen tị, liền bỏ hội nghị chạy đến đây.” “Ca ca, thực xin lỗi.” Hạ Trĩ nghe xong, trong lòng tràn ngập áy náy, là hắn rất tùy hứng. “Tiểu Trĩ, nếu em thật sự thích Mạc Thiếu Dương, anh sẽ không ngăn cản.” Hạ Linh đã quyết định, vẻ mặt trịnh trọng nói:“Bất quá hắn thực hoa tâm, em nếu muốn……” “Xì!” chưa từng nhìn thấy Hạ Linh nhượng bộ như vậy, Hạ Trĩ nhịn không được nở nụ cười:“Ca ca, đúng là Mạc đại ca đối em có cảm tình. anh ấy cũng nói cho em biết, nhưng mà em đã cự tuyệt.” “Thật sự?” Hạ Linh nghe được lời tiểu Trĩ nói, vừa mừng vừa sợ. “Thật sự. Ha hả, nói ra em cũng thấy rất kì quái. Lần đó sau khi em tỉnh lại, trong đầu trống rỗng, là Đào thúc nói cho em biết chuyện trước kia, đương nhiên cũng bao gồm chuyện của anh. Nói thật, cảm giác của em lúc đó chính là chuyện của anh cùng em không quan hệ, nhìn thấy anh vẫn theo bản năng liền trốn đi. Sau đó ngoài ý muốn để cho em gặp được anh, em còn không nhận ra anh. Khi đó ấn tượng của anh với em thật không tốt, tính xấu lại bá đạo. Nhưng mà…… Dần dần, em từ trên người anh cảm nhận được yêu thương, trước kia em vô cùng khát vọng được yêu, em không tự chủ được mà sa vào. Em không hiểu rõ được loại tình cảm yêu mến này lại không muốn xa anh, cho nên, ngày đó em không có trả lời anh.” Ngày đó trong lời nói của Hạ Trĩ, Hạ Linh biết rõ, đó là ngày lần đầu tiên hắn mở miệng nói yêu…… “Sau đó, em mới phát hiện, em thích anh. Có lẽ còn chưa tới trình độ yêu, nhưng mà…… em thật sự không muốn rời xa anh.” “Tiểu Trĩ? Em nói cái gì?” Hạ Linh không thể tin vào tai mình, hắn nghe được tiểu Trĩ cùng hắn mở miệng nói yêu, hơn nữa là ở tình huống vô cùng tỉnh táo! “Em nói em thích anh.” mặt Hạ Trĩ lại đỏ lần nữa. “Tiểu Trĩ!” Hạ Linh cảm thấy hôm nay là ngày hắn hạnh phúc nhất từ lúc chào đời tới nay, người hắn yêu nhất cũng yêu hắn. Kích động nhanh chóng ôm lấy người yêu, trong lòng Hạ Linh tràn đầy vui sướng, khó có thể nói thành lời. Hạ Trĩ bị ôm có chút đau, nhưng cũng không có phản kháng. Bọn họ kỳ thật đều giống nhau, đều khát vọng yêu, chỉ là bọn họ đủ may mắn, tìm được nhau. Hạ Trĩ cũng giơ tay ôm lấy thắt lưng Hạ Linh, cho đối phương ấm áp. em sẽ thử yêu anh. Hạ Trĩ ở trong lòng yên lặng nói. “Tiểu Trĩ, anh về sau nhất định sẽ đối tốt với em, yêu em. Tuyệt đối sẽ không làm em tổn thương, cũng sẽ không để cho người khác xúc phạm tới em dù một chút!” Hạ Linh trịnh trọng nói như lời tuyên thệ. “Ca ca……” Hạ Trĩ ngẩng đầu, nhìn Hạ Linh. Trời xanh cho cậu sống lại lần thứ hai, lại cho cậu một ca ca tốt như vậy, một người yêu, cậu nhất định phải quý trọng. …… “Rầm rầm! Rầm rầm!” “Tiểu Trĩ, em thế nào rồi? Tiểu Trĩ! Em trả lời anh! Có phải Hạ Linh bắt nạt em hay không? Em nhanh mở cửa!” tiếng ồn ào cùng tiếng đập cửa phá vỡ không khí ấm áp trong phòng. Hạ Linh đen mặt buông Hạ Trĩ ra, đứng dậy đi mở cửa. “Tiểu Trĩ!……” thấy cửa mở ra, Mạc Thiếu Dương muốn bước vào, lại bị Hạ Linh chặn đường.“Tiểu Trĩ đâu? Để tôi vào gặp cậu ấy.” Mạc Thiếu Dương bất mãn rống lên. “Tiểu Trĩ tốt lắm, không cần cậu. Thỉnh đi ra ngoài.” “Ai biết anh có bắt nạt em ấy hay không, tôi muốn tận mắt nhìn thấy mới yên tâm!” Mạc Thiếu Dương nào dễ dàng chịu rời đi. “Mạc đại ca, em không sao.” Hạ Trĩ đi đến bên cạnh Hạ Linh, hướng về phía Mạc Thiếu Dương ôn nhu cười. “Tôi đã nói tiểu Trĩ không có việc gì. Làm ầm ĩ như vậy làm gì, thực không giống một nam nhân.” Từ Dung Anh không biết khi nào đứng ở phía sau Mạc Thiếu Dương, đương nhiên không thể thiếu vài câu châm chọc. “Tôi đây là tới quan tâm có được không. Ai biết người này đen mặt vọt tới nơi này mang tiểu Trĩ vào phòng nửa ngày không ra, không chừng là nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của tiểu Trĩ lại nổi thú tính, đem tiểu Trĩ ăn sạch thì làm sao bây giờ?!” Lời nói của Mạc Thiếu Dương làm cho Hạ Trĩ đang đứng một bên đỏ mặt. Từ Dung Anh vốn còn muốn phản bác, nhìn thấy vậy liền không khỏi kinh ngạc nói:“Tiểu Trĩ, sẽ không phải là thật đi? Hạ tổng thật sự đem em ăn sạch?” “Dung Anh tỷ, chị đừng nói lung tung, chúng ta cái gì cũng không làm……” Hạ Trĩ vội vã biện giải, cũng không có chú ý tới cánh tay Hạ Linh đang đặt ở bên lưng cậu. “Ngày mai tôi sẽ dẫn tiểu Trĩ trở về, các người chơi vui vẻ.” Hạ Linh cau mày không lạnh không nhạt nói một câu, mang theo tiểu Trĩ xoay người trở về phòng.
|
Chương 52: Hạ Linh chìm đắm giữa tình yêu[EXTRACT]Tâm tình Hạ Linh hai ngày này vô cùng tốt, ngay cả việc quản lí làm sai sót cũng chỉ phê bình một chút, tựa hồ như người tính tình giận dữ hay la mắng trước kia không phải là hắn. Từ trên xuống dưới công ty đều đồn rằng Hạ tổng tài chỉ có thể đang yêu mới có thể biến thành cái dạng này. Bất quá người có thể làm cho nam nhân lãnh khốc như Hạ Linh trở thành người ôn nhu như vậy đến tột cùng là người nào? Ở công ty Tôn Na là người gần gũi Hạ Linh nhất, không ít nữ nhân viên vì tò mò mà chạy đến hỏi thăm tin tức, mà Tôn Na chỉ là khoát tay, nói mình cũng không rõ ràng. Lời Tôn Na nói là thật, ngày đó sau khi Hạ Linh mang Hạ Trĩ về, Tôn Na vốn nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một tổng tài so với trước kia còn muốn lạnh lùng hơn, khi đi làm thì nhìn thấy chính là một tổng tài như mang theo gió xuân mà tươi cười, làm cho cô vô cùng kinh ngạc. Bất quá, cô biết sự thay đổi của tổng tài có liên quan đến Hạ Trĩ. “Hạ tổng, đây là bảng điều động nhân sự.” Tôn Na đem một phần tài liệu đặt ở trên bàn, bất đắc dĩ nhìn Hạ Linh quang minh chính đại gọi điện thoại trong giờ làm, rời khỏi cũng không được, không rời khỏi cũng không được. “Tôi đã biết.” Hạ Linh khoát tay với Tôn Na, ông chủ vừa xoay người, lại cằn nhằn không dứt nói chuyện điện thoại, mắt đầy ý cười, nụ cười hạnh phúc làm cho người ta không thể bỏ qua. Tôn Na nhìn sườn mặt Hạ Linh mà giật mình, trách không được tất cả mọi người nói tổng tài so với trước kia càng có mị lực, lời này quả thực không sai. Nói đến Hạ Linh trước kia, luôn là một bộ dáng lạnh như băng khó thân cận, trên mặt vĩnh viễn chỉ có một biểu tình, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc, dùng một từ đang lưu hành để hình dung chính là lãnh khốc cộng với mặt than. Mà hiện tại, tổng tài đại nhân cao cao tại thượng trở nên ôn nhu, cũng càng thêm mê người, ngay cả nàng cũng không tự giác mà sa vào. “Được, được, anh sẽ sớm trở về.” “Ừ, ngày mai anh nhất định mang em ra ngoài……” lời nói ôn nhu sủng nịch từ trong miệng nam nhân thoát ra, nói với người yêu phía bên kia điện thoại. Đáng tiếc a đáng tiếc, tổng tài ôn nhu vĩ đại như vậy lại không có khả năng yêu nữ nhân, phần ôn nhu này đã có người sở hữu. Tôn Na thở dài, lắc lắc đầu liền đi ra ngoài. Hạ Linh nấu cháo điện thoại hơn nửa giờ, mới ngắt điện thoại, đem tinh lực chuyển đến công việc. Dù đã qua vài ngày, nhưng mà Hạ Trĩ vẫn còn ở nhà nghĩ, Hạ Linh cũng không muốn cho Hạ Trĩ tiếp tục làm việc, trong đó cũng chứa vài phần tâm tư riêng của hắn, thiếu niên đáng yêu lại đơn thuần như vậy đặt ở môi trường hỗn tạp như công ty, vạn nhất ngày nào đó tâm thiếu niên bị nữ nhân nào nắm lấy thì không xong rồi. Trong lúc Hạ Linh giằng co suy nghĩ, Hạ Trĩ vẫn không có thể tiếp tục đi làm. “Vô cùng nhàm chán a.” Hạ Trĩ tắt điện thoại lăn lộn trên giường, đem điện thoại vứt qua một bên. Mấy ngày nay không có công việc, lại ở dưới sự uy hiếp của Hạ Linh mà ngoan ngoãn ở trong nhà, Hạ Trĩ cảm thấy mình sắp chán đến mốc meo. Bất quá Hạ Linh cũng rất tri kỷ, mỗi ngày đều gọi điện thoại nói chuyện phiếm với mình. Nghĩ đến đây, Hạ Trĩ cười đến ngọt ngào như mật, chính mình đã làm gì tốt để có được cuộc sống hạnh phúc như vậy a, thực giống nằm mơ…… Thượng đế a, nếu đây là cảnh trong mơ, cầu ngài đừng cho con tỉnh lại…… Nghĩ nghĩ, Hạ Trĩ mơ mơ màng màng ngủ. Hạ Linh nhanh chóng làm xong việc mà trở về Hạ gia. Không đợi người hầu cất áo khoát, liền vội vàng lên lầu. Đào Dương một bên bảo người hầu rời đi, tự mình cầm lấy cặp táp của Hạ Linh, nhìn theo hướng cầu thang không nói gì. Lần này sau khi đại thiếu gia trở về càng thay đổi. Trước tiên chính là sau khi tiểu thiếu gia mất trí nhớ, đại thiếu gia bắt đầu trở nên quan tâm đến tiểu thiếu gia, sau đó đối xử với bọn họ cũng dần trở nên ôn hòa, không còn mỗi ngày ở ngoài như trước, đúng giờ về nhà…… Hắn vẫn vì hai huynh đệ có thể hảo hảo ở chung mà cảm động, như vậy mới đúng ý Hạ lão gia ở trên trời. Bất quá, trên mặt Đào Dương hiện lên một chút lo lắng. Lần này tiểu thiếu gia rời nhà, làm cho hắn nhận thấy được đại thiếu gia đối tiểu thiếu gia có tình cảm đặc thù, phần tình cảm này là cấm kỵ …… Hạ Linh gõ cửa phòng Hạ Trĩ, thấy không trả lời liền đẩy cửa vào. Rèm trong phòng được kéo lại, trong phòng cũng không có bật đèn, đen tuyền vật gì cũng không nhìn rõ. “Tiểu Trĩ?” Hạ Linh vào phòng, nhẹ giọng gọi một tiếng, nhưng không nghe trả lời, trong lòng không khỏi căng thẳng. Mở đèn mới phát hiện người hắn tâm tâm niệm niệm một ngày giờ phút này đang ghé nằm trên giường ngủ. Khóe miệng Hạ Linh hơi hơi nhếch lên, khom người đem chăn bị thiếu niên đá xuống giường, sau đó ngồi ở bên giường, nhìn thiếu niên. Ánh mắt nhìn đến di động ở một bên, Hạ Linh nghĩ không lẽ tiểu Trĩ sau khi nói chuyện điện thoại với hắn liền ngủ thẳng đến bây giờ. “Đừng……” Hạ Trĩ mơ mơ màng màng cảm nhận được ánh đèn chói mắt, ánh mắt hơi hơi mở, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Hạ Linh.“Ca ca?” Hạ Trĩ dụi dụi hai mắt, kinh ngạc nhìn Hạ Linh:“Hôm nay sao anh lại về sớm như vậy?” “Đứa nhỏ ngốc này, đã tối rồi, còn sớm gì nữa a.” Hạ Linh cười chọt lên trán Hạ Trĩ,“Nhanh dậy, rất nhanh là có thể ăn cơm.” “A, trễ như vậy sao…… em cảm thấy em chỉ ngủ được một lát……” Hạ Trĩ vô tội nói,“Ân…… cảm giác ngủ dậy thật thoải mái!” “Ca ca, anh đừng quên chuyện hôm nay anh đồng ý với em.” Trên bàn cơm, Hạ Trĩ lại một lần nữa nhắc đến chuyện quay lại công ty. Vì chuyện này, Hạ Linh đã nuốt lời vài lần. Dù gì thì lần này Hạ Linh cũng đồng ý rồi. “Việc gì?” Hạ Linh làm bộ như không biết. “Ca ca! Anh đã nói ngày mai sẽ cho em quay lại công ty đi làm.” Hạ Trĩ nói, cậu biết Hạ Linh nhất định là cố ý. Cậu cũng biết Hạ Linh có ý tốt, nhưng mà cậu không muốn trở thành người tầm thường chỉ biết ở trong nhà, cậu muốn làm việc, muốn chứng minh mình không phải là người chỉ biết dựa vào ca ca. “Tiểu Trĩ……” Hạ Linh cười cười, nhìn đến khuôn mặt hiếm khi tức giận của Hạ Trĩ, không khỏi nổi lên ý định khiêu khích.“Sao anh lại không nhớ?” “Ca ca anh xấu lắm!” Hạ Trĩ bất mãn hừ hừ,“Anh rõ ràng đã nói. Em mặc kệ, ngày mai em nhất định phải đi!” “Tiểu trĩ……” Nhìn thấy Hạ Trĩ kiên trì như thế, Hạ Linh cũng thu lại ý định trêu chọc, bất đắc dĩ thở dài:“Người khác đều hy vọng có cuộc sống an nhàn, đều muốn rời khỏi công việc, như thế nào em lại không như vậy? Ca ca nuôi em không được sao?” “Em không muốn sống dưới sự che chở của ca ca, em cũng muốn chứng minh em là một người hữu dụng……” Hạ Linh không nghĩ tới thiếu niên sẽ nói ra nói như vậy, không để ý người hầu chung quanh, đau lòng đem thiếu niên ôm vào trong lòng, lẩm bẩm nói:“Tiểu Trĩ…… em thật sự là một đứa nhỏ tốt, anh đáp ứng em.”
|
Chương 53: Gặp lại tình địch[EXTRACT]Hạ Trĩ lại lần nữa về lại với công việc, trở lại những ngày bận rộn như trước. Chẳng qua công việc hiện tại nhiều hơn trước. Hạ Linh sẽ thường gọi điện thoại nội bộ, lời ngon tiếng ngọt một phen, rồi sau đó đợi cậu vào phòng, chính là một màn thân cận. Hạ Linh cũng không làm ra hành động xấu gì, chỉ là ôm cậu một lát, hoặc là hôn đến khi cậu đỏ mặt tim đập. Tôn Na đã sớm phát hiện chuyện của hai người, xấu hổ cũng không dám đi quấy rầy. Lỡ đâu phá rối giai đoạn thâm tình của hai người, cô có thể bị tia nhìn đông lạnh của Hạ Linh đông cho chết. Vì thế cũng chỉ có thể ở bên ngoài phòng, đề phòng các vị quản lí nào không có mắt mà tự tiện vào. Hôm nay Hạ Linh lại gọi cho Hạ Trĩ. Bất đắc dĩ buông tài liệu đã chỉnh sửa được một nửa trong tay, Hạ Trĩ bước vài bước đã vào phòng. Mới vừa khép cửa lại, Hạ Trĩ còn không kịp xoay người đã bị ôm lấy trong một khuôn ngực rộng lớn mà quen thuộc. “Ca ca.” Hạ Trĩ xoay người thuận thế tựa sát vào người Hạ Linh, giơ tay ôm lấy cổ đối phương mà làm nũng:“Làm sao vậy?” “Nhớ em.” Hạ Linh ôm lấy thân hình mảnh khảnh, ghé vào bên tai cậu thổi khí. “Không cần nháo, ngứa.” vị trí mẫn cảm bị tập kích, Hạ Trĩ xoay xoay người, tỏ ý kháng cự.“Không phải hai tiếng trước đã gặp rồi sao?” Hạ Linh không để ý tới Hạ Trĩ như có như không phản kháng, tiếp tục nói lời ngọt ngào:“Mị lực tiểu trĩ lớn vậy, bảo anh làm sao khống chế đây, thật muốn mỗi ngày đều đem em ôm vào lòng.” “Bớt buồn nôn!” nhẹ nhàng mà đấm một quyền lên mặt Hạ Linh, Hạ Trĩ đỏ mặt nói ” Em cũng không phải người tàn tật, anh ôm em mỗi ngày làm gì. Với lại đừng cho là em không biết nữ nhân viên trong công ty đều mơ mộng tới anh, em cũng không muốn trở thành tình địch của các nàng……” “Anh có thể giải thích là em đang ghen không?” Nắm được cánh tay quấy rối của tiểu trĩ, Hạ Linh nhìn thiếu niên đang phồng má, liền cúi đầu hôn lên. “Đừng……” Hạ Trĩ rên một tiếng liền không giãy dụa nữa, tùy ý Hạ Linh. Vốn Hạ Linh chỉ muốn nhẹ nhàng hôn một cái, lại không nghĩ rằng môi thiếu niên giống như cây thuốc phiện làm cho anh muốn ngừng mà không ngừng được. Đem tiểu Trĩ đặt ở trên cửa, Hạ Linh giữ lấy đầu của cậu, đưa nụ hôn càng sâu hơn.“A, a.” tiểu Trĩ bị hôn đến thiếu khí bất lực rên rỉ, hai mắt mơ màng. Hạ Linh buông thiếu niên ra, thưởng thức người bị tình dục làm cho hai má phiếm hồng, đôi môi bị hôn đỏ bừng hơi hé mở, bộ dáng mơ mơ màng màng, anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể từ trên xuống dưới đều dồn lại một chỗ. “Tiểu Trĩ……” thanh âm khàn khàn của Hạ Linh quanh quẩn bên tai, một tay nâng đầu Hạ Trĩ tiếp tục hôn lên, tay kia muốn cởi áo khoát của thiếu niên, đưa tay vén áo. “Uhm…… Lạnh…… Không muốn……” Ngón tay lạnh lẽo chạm đến làn da ấm áp, Hạ Trĩ rung rung, hai tay nắm chặt cánh tay Hạ Linh. “Thùng thùng…… Thùng thùng……” tiếng đập cửa sát phong cảnh vang lên, Hạ Trĩ giật mình, đẩy Hạ Linh ra, sửa lại quần áo vừa bị làm loạn, mới giả vờ trấn định ra mở cửa. Hạ Linh đen mặt, bất mãn đem thiếu niên kéo về bên cạnh, sau đó căm tức nhìn Tôn Na vừa vào cửa. Tôn Na cảm nhận được ánh mắt nghiêm khắc lạnh như băng của Hạ Linh, trong lòng không ngừng hét lên chính mình không cố ý đến quấy rầy. Đều do Tô Dạ kia, Tôn Na bất bình, cũng chỉ có thể kiên trì nói:“Tổng tài, Tô tiên sinh nói có chuyện quan trọng tìm anh.” “Tôi không phải đã nói người không có hẹn trước thì không gặp sao? Nói tôi không rảnh, bảo hắn đi đi.” Hạ Linh gõ lên bàn, giọng nói còn mang theo một tia tình dục, làm cho da đầu Tôn Na không khỏi run lên, quả nhiên nàng tới không đúng lúc. Tô Dạ này thật là, lúc nào không đến lại chọn lúc này. “Tô tiên sinh đã hẹn trước, lúc 2h.” Tôn Na không thể không nhắc nhở. “Ca ca, có lẽ Tô tiên sinh thật sự có việc gấp a. em sẽ không quấy rầy các anh.” Hạ Trĩ rút tay ra khỏi tay Hạ Linh, xoay người muốn đi. Nhớ tới chuyện vừa rồi, mặt tiểu Trĩ liền đỏ lên. Hắn cũng không phải không có dục vọng, nhưng mà……muốn giao cơ thể mình cho người khác, hắn vẫn có một chút sợ hãi…… “Không cần, anh đoán hắn cũng không có việc quan trọng gì, để cho hắn vào đi.” Hạ Linh bất đắc dĩ khoát tay áo, lại một lần nữa giơ tay kéo Hạ Trĩ vào lòng. “A, ca ca anh làm gì vậy, lỡ đâu bị Tô tiên sinh nhìn thấy…… Hắn, hắn sẽ hiểu lầm.” “Hiểu lầm cái gì, chúng ta vốn đang quen nhau a.” biểu tình trên mặt Hạ Linh là đương nhiên, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hai mắt trầm xuống, “Không phải là em thích Tô Dạ đi?” “Làm sao có thể như vậy! em chính là sợ, sợ việc này ảnh hưởng không tốt đến anh……” Hạ Trĩ ngập ngừng nói. “Ha ha, hóa ra tiểu Trĩ lo lắng cho anh.” Vướng mắt nhanh chóng biến mất, Hạ Linh cười vuốt ve đầu tiểu Trĩ:“Anh không sợ người ngoài nói gì, chỉ cần có em bên cạnh anh đã rất thoải mãn rồi. anh còn hận không thể để tất cả mọi người biết mối quan hệ của chúng ta, lúc đó sẽ không có người nào muốn tiếp cận em.” “Ai sẽ tiếp cận em a.” Đẩy Hạ Linh như bị dính keo ra, Hạ Trĩ phản bác. “Không thiếu người tiếp cận em đâu? Trong công ty anh có bao nhiêu nữ nhân coi trọng em? Còn có Mạc Thiếu Dương, Kì Tuyển, còn Từ Dung Anh kia, đào hoa của em còn sợ không đủ nhiều sao.” lời Hạ Linh đầy vị chua. “Này không phải…… Kì đại ca thích Như học tỷ, em cùng Dung Anh tỷ cũng không có quan hệ gì, về phần Mạc đại ca…… em đã từ chối!” Hạ Trĩ từng chút giải thích, muốn xóa bỏ đi sự ghen tuông của ca ca. Vì thế hai người không hề phát hiện Tô Dạ đã vào phòng. Tô Dạ tiến vào liền nhìn thấy hai người cùng một chỗ, hình ảnh hài hòa làm cho hắn đau xót trong lòng. Hắn nghĩ đến nếu Hạ Linh cũng ôm hắn, ôn nhu với hắn. Ghen tị nhìn Hạ Trĩ vẻ mặt tươi cười sáng lạn trong lòng nam nhân, Tô Dạ mím môi. Dựa vào cái gì một người như vậy có thể chiếm được tâm Hạ Linh…… Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tô Dạ ngoài miệng vẫn nói:“Khụ khụ, tôi là vào không đúng lúc?” Hạ Linh cùng Hạ Trĩ đồng thời nhìn về phía cửa. Hạ Trĩ ngượng ngùng nhìn thoáng qua Tô Dạ, giãy dụa muốn tránh khỏi ôm ấp của Hạ Linh, ngược lại bị ôm càng chặt.“Đừng nhúc nhích, nếu em không muốn anh đem chuyện vừa rồi làm trước mặt người khác đi.” Hạ Linh ở bên tai Hạ Trĩ nói, lập tức lại nhìn về phía Tô Dạ, thản nhiên nói:“Là vô cùng không đúng lúc.” “Hai người, sẽ không cùng một chỗ đi?” động tác thân thiết rõ ràng như vậy, làm cho Tô Dạ không thể không tin Hạ Linh thực thích Hạ Trĩ, nhưng vẫn là không cam lòng, muốn nghe được đáp án của Hạ Linh. “Nếu cậu hôm nay đến chính là muốn biết chuyện này, tôi có thể khẳng định với cậu, đúng vậy.” Hạ Linh trả lời thực kiên định. “Thực quá phận, trước mặt tôi nói thẳng ra như vậy. Lòng tôi đều tan nát.” Tô Dạ thoải mái nói, nhưng mà trong mắt có thể nhìn thấy ưu thương.“Tốt xấu chúng ta trước kia……” “Tô Dạ, không có chuyện gì mời ra ngoài.” Hạ Linh biết hắn muốn nói gì, nhưng mà hiện tại anh không muốn thiếu niên biết, chuyện trước kia, anh muốn nói với cậu, mà không phải do người khác nói. “Sợ cái gì, sẽ không phải là tiểu tử kia chưa biết chuyện trước kia của chúng ta đi.” Việc trước kia? Hạ Trĩ ngẩn người, chẳng lẽ quan hệ của Hạ Linh cùng Tô Dạ không phải là bạn tốt sao? Ánh mắt dao động giữa hai người, cuối cùng dừng ở trên người Hạ Linh, nghi ngờ mà nhìn anh. “Tiểu Trĩ, chuyện này sau này anh mới nói với em được không?” Hạ Linh hơi hơi thở dài. “Được rồi.” Hạ Trĩ nhìn thấy bộ dáng khó xử của Hạ Linh, gật gật đầu.
|
Chương 54: Quá khứ[EXTRACT]Tô Dạ ở trong văn phòng Hạ Linh không lâu, một là không muốn nhìn thấy hai người kia không coi ai ra gì mà thân mật, tăng thêm thương tổn tâm hồn hắn, Hạ Linh cũng không muốn hắn ở lại, hai là người đại diện gọi điện như đòi mạng, muốn hắn đến thu hình. Hạ Linh không thèm để ý Tô Dạ, thấy hắn rời đi tất nhiên là vô cùng mừng rỡ, ngay cả những lời khách sáo xã giao trước kia cũng lười nói. “Ca ca, anh cùng…… Tô tiên sinh rốt cục là quan hệ gì?” Tô Dạ vừa rời khỏi, Hạ Trĩ liền mở to đôi mắt ngập nước, một bộ dáng cố gắng chịu đựng vừa ủy khuất vừa đáng thương. “Ai.” Hạ Linh thở dài, một tay ôm Hạ Trĩ vào ngực, hôn lên hai má non mềm của cậu, từ từ nói lại chuyện trước kia của anh và Tô Dạ. Hạ Trĩ ngồi ở trong lòng Hạ Linh, im lặng nghe chuyện xưa vừa làm cho cậu kinh ngạc vừa…… ghen tị. Một người là minh tinh nổi tiếng đại giang nam bắc, một người là tổng tài làm mưa làm gió trên thương giới, hai người chính là quan hệ tình nhân. Cũng may bọn họ che dấu tốt, không bị giới truyền thông phát hiện. “Tiểu Trĩ, có phải hay không em cũng nghĩ anh thực hoa tâm?” Khai báo xong chuyện của mình, Hạ Linh có chút chột dạ nhìn Hạ Trĩ đang ở trong ngực anh cúi đầu không nói lời nào. “……” Hạ Trĩ không có trả lời. Hạ Linh giật mình, anh lần đầu tiên tức giận hành vi trước kia của mình như vậy, lo lắng nói:“Tiểu Trĩ, anh biết em nghe xong nhất định sẽ tức giận, cho nên anh mới không dám nói với em…… em có thể đánh anh mắng anh, nhưng không cần không nói lời nào có được không?” Hạ Linh thu lại cánh tay đang thả lỏng, dường như lo sợ giây tiếp theo người trong lòng sẽ biến mất. “…… Ca ca……” Hạ Trĩ tựa đầu vào khuôn ngực rộng lớn, âm thanh rầu rĩ truyền đến:“Em không có tức giận. Đây là chuyện của anh và Tô tiên sinh, em không nên can thiệp. Hơn nữa em cảm thấy…… Như vậy đối với Tô tiên sinh không công bằng. Trước kia có lẽ ca ca còn có những tình nhân khác, Tô tiên sinh yêu anh như vậy, như vậy anh ấy nhất định rất đáng thương……” “Tiểu Trĩ……” Hạ Linh cảm thấy kinh hỉ mà thiếu niên cho hắn càng ngày càng nhiều. Là ai dám nói thiếu niên nhà anh ngu ngốc, hừ hừ. Tiểu Trĩ nhà anh thông minh như vậy, thiện lương như vậy, như thế nào trước kia anh lại không nhận ra? Hạ Linh âm thầm nghĩ.“Tiểu Trĩ, anh đã chia tay Tô Dạ. anh cam đoan sau này sẽ không cùng ai phát sinh quan hệ, toàn tâm toàn ý thương ngươi yêu em, có được không?” “Đương nhiên được! Nếu anh dám hoa tâm nữa, em, em sẽ không để ý anh nữa!” Hạ Trĩ đột nhiên nâng đầu lên, hai mắt sáng ngời thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Linh, trong mắt tràn ngập ý chiếm giữ làm cho Hạ Linh rất vui vẻ. Miết lấy đôi môi đỏ, Hạ Linh đáp lời:” Anh sẽ không cho em cơ hội đó.” “Nhưng mà, anh cũng nên đối Tô tiên sinh tốt một chút…… Dù sao, cũng coi như ca ca xin lỗi anh ấy chuyện trước đây…… Tuy rằng chia tay, nhưng mà…… cũng không cần đối xử lạnh lùng với anh ấy như vậy.” “Tiểu Trĩ, anh nên khen em thiện lương hay đơn thuần đây?” xoa nhẹ đầu của người yêu:“Rõ ràng anh mới là người yêu của em, sao anh lại cảm thấy được em muốn đẩy anh cho người khác.” “Em chỉ là cảm thấy có chút thẹn với anh ấy……” “Ai, tiểu Trĩ, trong tình yêu không có ai đúng ai sai. Yêu chính là yêu, không có áy náy. Mỗi người đều muốn cùng người hợp với mình cùng một chỗ, anh cùng Tô Dạ không hợp nhau, cũng không phải tại em…..” Hạ Linh vô cùng sâu sắc cảm nhận được ở phương diện tình cảm Hạ Trĩ thực đơn thuần. Người đơn thuần như vậy rất dễ bị tổn thương, bất quá, anh sẽ bảo vệ cậu, che chở cậu, sẽ không để cho lời đồn đãi bên ngoài xúc phạm đến cậu. Anh phải đem những lỗi lầm trước kia bù đắp trở về “Dạ!” “Cho nên đồng ý với anh, sau này không cần áy náy với những chuyện như vậy, anh lạnh lùng với Tô Dạ, mới có thể làm cho hắn hết hy vọng với anh, hắn mới có thể đi tìm kiếm người mình yêu.” “Được! Nhưng mà…… anh cũng phải đáp ứng em, phải tốt với em, không thể khi dễ em, không thể dữ với em, không thể…… đừng……” Hạ Linh cười cười hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải, chặn những lời còn lại, tiểu Trĩ, bi thương của em hãy để anh xóa bỏ, hạnh phúc của em, cũng hãy để anh mang đến! Tô Dạ tự mình lái xe đến chỗ thu hình, vừa vào phòng ngủ đã bị người đại diện tóm lấy, lôi kéo nhắc nhở một phen. Nếu là bình thường, nhất định Tô Dạ sẽ đùa giỡn với người đại diện đã theo hắn nhiều năm, nhưng mà, hiện tại hắn không có tâm tình, chỉ ngồi vào bàn mặc kệ đối phương. “Tô Dạ, đừng tưởng rằng anh là ngôi sao mà có thể không quan tâm thời gian, trễ giờ sẽ làm cho người khác có ấn tượng không tốt, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh……” Quân Ni hai tay chống nạnh, nhìn Tô Dạ, cậu vừa tức giận vừa bất đắc dĩ. Tô Dạ là ngôi sao cậu quản lí từ lúc vào nghề tới nay, lúc trước hai người bọn họ đều là người mới, là hỗ trợ nhau phát triển, Tô Dạ ở trong giới giải trí cũng dần có vị trí nhất định, cậu cũng có chút tiếng tăm. Hai người giống như bằng hữu mà không giấu nhau gì. Quân Ni hiểu rõ Tô Dạ, từ ưu điểm đến khuyết điểm, cậu đều có thể nhất nhất nói ra. Tô Dạ tuy rằng rất có tài, nhưng là một người không thích tuân thủ quy tắc, thường thường tùy hứng mà đến muộn hoặc không tìm thấy người. Đối với việc này, Quân Ni lúc đầu là quở trách sau lại đành chịu, gì cần nói cũng đã nói hết, Tô Dạ chính là không thay đổi được tật xấu này. Có lẽ nguyên nhân là vì cậu nhỏ hơn Tô Dạ vài tuổi, mỗi lần cậu muốn tiến hành giáo dục đều bị Tô Dạ hi hi ha ha đùa giỡn, có đôi khi cậu còn bị nói lại đến không phản bác được. Nhưng mà, hôm nay thấy Tô Dạ ngồi lên sô pha, mặc kệ cậu mắng. Là cậu uống nhầm thuốc, hay là đang nằm mơ? Quân Ni ngừng lải nhải, cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm, sau đó nghi hoặc mà nhìn Tô Dạ từ lúc vào chưa từng đổi tư thế mà ngồi trên sô pha, do dự nửa ngày mới mở miệng:“Làm sao vậy, hôm nay anh không bình thường a, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” “Ô, tôi hiếm khi không làm khó dễ cậu, thế nào, cảm thấy không quen?” Tô Dạ trở mình ngồi thẳng dậy, trên mặt nở một nụ cười giống như trước kia, dùng khẩu khí thường thấy nói với Quân Ni. “Tôi là đang ước gì anh có thể thành thật chút, đem lời tôi nói nghe lọt tai thì tôi sẽ không cần giúp anh thu dọn cục diện rối rắm này.” Quân Ni bất đắc dĩ thở dài, rồi sau đó đặt mông ngồi bên cạnh Tô Dạ, đưa nước cho hắn, nói:“Không cần nói sang chuyện khác, nói, đã xảy ra chuyện gì.” “Không có việc gì a?” Tô Dạ cười cười, nhận lấy nước, dồn sức uống một hơi. “Đừng cười khó coi như vậy, anh có thể lừa người khác nhưng có khả năng lừa tôi sao? Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Quân Ni nhìn thấy Tô Dạ như vậy, không tránh khỏi có chút lo lắng. “Cậu cũng có thể không cần hiểu tôi như vậy?” Tô Dạ cười khổ, lại uống một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo chảy vào cổ họng, nước lạnh như băng, tâm cũng lạnh như băng.“Chúng tôi đã hoàn toàn chia tay.” Không đầu không đuôi nói một câu, lúc này cũng chỉ có Quân Ni nghe hiểu. Quân Ni là một trong những người hiểu rõ chuyện của Tô Dạ cùng Hạ Linh. Lúc trước là hắn cùng Tô Dạ đến công ty Hạ Linh công ty. Khi đó cậu liền phát hiện ánh mắt Tô Dạ nhìn Hạ Linh có chút khác thường, cũng không có nghĩ nhiều. Sau lại phát hiện Tô Dạ thường đi gặp Hạ Linh mới phát hiện sự việc đã nghiêm trọng. Ngay từ đầu cậu không tán thành việc Tô Dạ cùng Hạ Linh, dù sao đồng tính luyến ái nếu bị paparazzi phát hiện sẽ bị gièm pha, đối với Tô Dạ sẽ có tính hủy diệt vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa cậu đối với những lời đồn về Hạ Linh cũng nghe thấy, làm sao có thể đem tâm đặt trên một công tử nhà giàu như vậy. Cậu đã khuyên, đã cảnh cáo, đã quở trách, nhưng không có hiệu quả gì, mỗi khi nhìn thấy Tô Dạ ngọt ngào tươi cười nói với cậu bọn họ rất tốt, cậu cũng từ từ thỏa hiệp. Cậu biết Tô Dạ là thật tâm, chỉ hy vọng Hạ Linh cũng có thể thật tâm với hắn. Hai người cũng rất cẩn thận, không để cho bọn chó săn biết tin gì, Quân Ni tâm cũng dần dần yên tâm. Bên phía giám đốc cậu cũng không dám nói, cũng chỉ có thể thành thành thật thật thay Tô Dạ thu thập mọi việc. Hai người này đang tốt như vậy, làm sao lại đột nhiên chia tay? Quân Ni thực hoang mang, nhưng cậu cũng từng nghĩ đến kết cục như vậy. Người ta dù sao cũng là đại tổng tài, cần một người thừa kế, nhất định sẽ tìm một nữ nhân kết hôn. Có lẽ Hạ Linh đã nghĩ thông suốt, như vậy đối Tô Dạ cũng tốt. Quân Ni mở miệng muốn an ủi nhưng lại không biết nói gì, đành phải vỗ vỗ vai Tô Dạ. “Cuối cùng vẫn bị cậu nói trúng rồi, chúng tôi không có biện pháp ở cùng một chỗ. Tôi cho rằng tôi có thể làm anh ấy động tâm, nhưng không có thành công.” Tô Dạ ngẩng đầu, đem nước mắt đọng trong khóe mắt hung hăng đẩy trở về. “Muốn khóc liền khóc đi. Nam nhân khóc cũng không có gì ngại ngùng.” thời điểm quan trọng Quân Ni rất chững chạc,“Anh ta vốn nên tìm một nữ nhân kết hôn sinh con, sau đó kế thừa gia nghiệp. Nghĩ thông suốt, nếu đã chia tay, anh cũng có thể một lần nữa bắt đầu lại từ đầu, tìm một người yêu thương anh.” “A, anh ta cũng không phải tìm một nữ nhân, anh ta chính là thực tâm yêu một người khác, chính là một tên tiểu tử ngốc.” Tô Dạ trào phúng cười:“Thật sự là không công bằng a, tôi vì anh ta trả giá nhiều như vậy, ngay cả cười cũng keo kiệt với tôi; Đối với anh ta, tôi chính là ngàn theo trăm thuận.” “Cái gì?” Quân Ni nghe nói như thế, có chút không tiêu hóa được:“Anh là nói Hạ Linh……” “Anh ta a, anh ta yêu đệ đệ mình.” “Cái gì?!” Quân Ni lại kinh ngạc, chuyện này so với những tin xấu của các ngôi sao cậu xem trước kia càng khiến cho người ta kinh ngạc, giống như một quả bom nổ chậm, nổ đến Quân Ni người luôn bình tĩnh cũng trở nên không bình tĩnh. “Thực kinh ngạc phải không. Lúc tôi phát hiện chuyện này cũng giống như cậu.” Tô Dạ từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa. “Bọn họ là anh em, như vậy……” “Hạ Linh có thể để ý chuyện này sao? Tôi hiểu anh ta cũng giống như cậu hiểu tôi vậy. Một khi anh ta yêu một người, tuyệt đối sẽ không buông tay, anh em thì thế nào? Bọn họ chỉ có quan hệ trên mặt pháp luật mà thôi. Cho dù có quan hệ huyết thống, tôi nghĩ anh ta cũng sẽ không để ý.” “Tô Dạ, vậy buông tay đi, trên đời này người tốt rất nhiều, anh nhất định có thể tìm được một người yêu anh.” Quân Ni cũng không ở nói thêm gì,“Thất tình một lần cũng không có gì phải ngại, anh nếu làm ảnh hưởng đến công việc, tôi cũng sẽ không buông tha anh!” “Dạ, dạ, tiểu Quân Ni của tôi.” Tô Dạ cười cười, làm cho Quân Ni an tâm.
|