Quý Ngọc
|
|
Chương 15[EXTRACT]Kì Ngọc rất nhanh liền đuổi tới, “Ngươi vì cái gì rời khỏi nhà? Vì cái gì ở lại nơi đây?” “Nơi này yên tĩnh”. “Trong nhà cũng không có ái dám sảo ngươi. Theo ta trở về đi.” Ta lắc đầu, “Ta muốn ở đây một thời gian, yên tĩnh đọc sách.” “Không phải mới thi xong sao? Phải nghỉ ngơi một thời gian, ta cũng nghỉ ngơi vài ngày, ở nhà cùng ngươi được không?” “Tạm thời ta không muốn về”, ta cười khẽ nói, “Nếu ngươi nguyện ý, có thể ở cùng ta vài ngày.” Hắn quan sát thần sắc ta, “Ngươi không phải vì ta nạp thiếp mà sinh khí?” “Không có”, ta thần sắc thản nhiên. “Vậy vì cái gì ở đây? Nơi này cái gì cũng không có, không có ai hầu hạ ngươi.” “Ta thích sự yên tĩnh nơi đây.” “Được rồi”, hắn bất đắc dĩ ôm ta, đành ở lại cùng ta. Buổi tối, hắn gối lên vai ta có chút u buồn hỏi: “Quý Ngọc, ta cảm thấy ngươi thay đổi. Tuy rằng bình thường chuyện gì ngươi cũng để trong lòng nhưng trước kia ta cảm thấy tâm chúng ta thật gần nay lại cảm thấy ngươi cách ta rất xa.” Tay của ta vuốt ve lưng hắn,nghe vậy nhẹ nhàng mở miệng nói: “Tâm ý của ta đối với ngươi không thay đổi.” Hắn có chút cao hứng, đứng dậy tiến tới hôn ta. Ta ôm eo hắn, chậm rãi làm sâu nụ hôn…. Ngọt ngào hôn môi qua đi, hắn tựa hồ không yên lòng, thưởng thức tay ta nói: “Ta biết người thiếp kia khiến ngươi mất hứng nhưng ta thật sự không bính nàng lại càng không đem nàng để trong lòng. Ta hiểu được, vì ta đắc thế, phú quý nên có nàng, căn bản không thể tin tưởng, ta thật không hiếm lạ, lại càng không để trong lòng. Chỉ có ngươi, vô luận khi nào, chưa từng ghét bỏ ta, tâm ta cũng chỉ có ngươi….” Ta hôn đỉnh đầu hắn, ma xát vòng eo hắn, không mở miệng. Kì Ngọc có chút vui thích nói, “Chúng ta coi như hết khổ, quá khứ ai có thể nghĩ tới chúng ta được như bây giờ, nghĩ muốn gì sẽ có cái đó. Ta đã nói sẽ nuôi ngươi, nay coi như là làm được đi.” Ta mỉm cười,“Ân.” “Quý Ngọc, vĩnh viễn đừng ly khai ta, được không? Ta thật sự thích ngươi, cả đời này cũng chỉ thích ngươi”, hắn ôm cổ ta, cùng ta bốn mắt nhìn nhau, co chút khẩn cầu nói. Ta gật đầu, “Chỉ cần ngươi không ruồng bỏ ta, ta liền không ly khai ngươi.” Hắn vừa lòng, ôm ta, hai chân cùng ta giao triền một chỗ, rất nhanh đi vào giấc ngủ. Ta hôn trán hắn, không có chút buồn ngủ. Thân thể dán cùng nhau, thật ấm áp, lẫn nhau trong lúc đó không có khoảng cách. Nhưng kỳ thật, tâm của ta đã có chút lạnh, trong lòng khoản cách cũng xác thực kéo ra. Tuy rằng còn chưa lạnh hoàn toàn, còn chưa triệt để ngăn cách. Ta cũng không phản đối có nhiều tiền, cũng không chán ghét phú quý sinh hoạt. Nhưng những việc hắn làm hoàn toàn rời khỏi chuẩn mực an toàn. Nếu tình huống bình thường, chúng ta có thể dựa vào võ công ngao du thiên hạ nhưng Cố Thiều là người của Tần Vương, vì Cố Thiều làm việc, Kì Ngọc có khả năng tiến vào tầm mắt của ai đó. Hai người dù vũ lực mạnh tới đâu cũng không chống lại được vương quyền. Kì Ngọc càng thành công chúng ta càng bị hãm thật sâu không thoát ra được. Trước khi Cố Thiều đến, chúng ta không phải chưa thảo luận qua vấn đề này. Nhưng hắn muốn làm sinh ý lớn, muốn kiếm nhiều tiền, muốn có mặt mũi. Ta có thể lý giải, liền im lặng không nói. Ta sẽ giúp hắn giải quyết những vấn đề hắn không nghĩ tới, cũng sẽ nghĩ biện pháp an bài đường lui….Nếu đã muốn tiến vào thật sâu liền không thể tránh né, như thế nào không ngẫm lại đường lui cho được. Lúc trước biết rõ Cố Thiều chỉ đường đi có thể là cạm bẫy, ta vẫn đến Nhạc thành. Bởi vì không muốn nợ hắn, chẳng sợ chỉ có một phần mười khả năng hắn thật sự cần ta trợ giúp, ta cũng đến đây. Bởi vậy liền tính đã sớm đoán được kết quả, biết ta cùng Kì Ngọc khó tránh kết cục càng lúc càng xa nhau nhưng chỉ cần một tia khả năng gần nhau ta cũng sẽ không buông tay. Yên lặng chờ đợi ba năm. Ở chung trong toàn nội trạch, thời gian gần nhau càng ngày càng ít. Nguyên bản có ít trao đổi giờ cũng không còn. Trên giường tuy vẫn như cũ ăn ý nhưng số lần ôm nhau cùng ngủ càng ngày càng ít. Ta đã sớm bỏ đi thói quen có người ôm, nhiệt độ cơ thể, cái ôm, sự an tâm càng ngày càng ít. Tâm tư như thế nào không lạnh. Thẳng đến khi hắn nạp thiếp, vượt qua giới tuyến kia…. Điểm mấu chốt vốn chính là càng bị ép càng lùi về sau. Ta dám nói ngày hắn cười vợ cũng còn không xa. Một khi đã như vậy, ta như thế nào còn lưu lại nơi đó? Cũng đã tới lúc ta an bài đường lui. Vô luận lần này có thể trúng cử hay không, sau một năm rưỡi nữa, ta sẽ xuất môn du học. Thỏ khôn có ba hang, an bài vài điểm dừng chân, mấy đường lui là phải làm. Vô luận tương lai Tần Vương được hay mất thế, vô luận Cố Thiều có kết quả tốt hay không, ta đều phải rời khỏi Nhạc thành. Cố Thiều làm việc tuy rằng bí ẩn, hắn lại luôn đứng sau màn không làm người biết, nhưng ta vẫn nhìn ra chút manh mối. Thế lực của hắn không chỉ giới hạn trong Nhạc thành, còn rót vào khu vực xung quanh Nhạc thành. Hắn đại khái hằng năm đều vì Tần Vương cung cấp rất nhiều tiền bạc, vì kiếm tiền tự nhiên không khỏi câu kết cùng quan lại, buôn lậu trái pháp luật. Sinh hoạt của hắn không xa xỉ, hơn nữa rất bận rộn, cơ bản không làm người chú ý. Duy nhất điệu cao chính là đường đệ Kì Ngọc của hắn, sinh ý làm thật không sai. Kia cũng bất quá là một tầng ngụy trang, để người không biết rõ chi tiết về hắn mà thôi. Kì Ngọc làm sinh ý đứng đắn, cung cấp bạc cho hắn có hạn, huống chi một nửa lợi nhuận đại khái thuộc về Kì Ngọc. Liền tính Cố Thiều tạm thời không bị thanh toán, ta cũng giống như ngủ trong thùng thuốc nổ, cho nên chuyến này xuất môn là chuyện phải làm. Nay lên núi trụ, nhất là đợi kết quả khoa cử, không để người sinh nghi. Nhị là nhượng Kì Ngọc chuẩn bị tâm lý, ta cũng không phải đột nhiên ly khai. An bài tốt đường lui có thể an tâm trở lại Nhạc thành xem kết quả. Dù sao Cố Thiều có thê thiếp nhi nữ, liền tính không để ý điều gì cũng không có khả năng mặc kệ nhi tử nữ nhi. Cho nên hắn dù có khả năng lấy ta gánh tội thay nhưng lại càng có khả năng dùng ta an bài đường lui, cho nhi nữ hắn một con đường sống. Về phần bản thân hắn, trừ phi Tần Vương làm Hoàng đề khoan thứ, nếu không rất khó thoát thân. Mà Kì Ngọc, ta cuối cùng cũng không thể nhìn hắn không hiểu gì bị đưa vào cuộc tranh đoạt này. Nên mặc kệ hắn cưới vợ sinh tử, đến lúc đó sẽ đề tỉnh hắn hoặc cung cấp một đường lui, là đương nhiên. Thỏ khôn có ba hang, xem ra ta phải chuẩn bị đường lui không chỉ là ba a. Đường lui có hay không, chỉ có thể nhìn thiên ý. Chúng ta cùng Cố Thiều trên danh nghĩa là đường huynh đường đệ. Quả thật bị liên lụy, chỉ có thể bỏ quan thân phận lưu lạc thiên nhai. Ta cùng Kì Ngọc có võ công hộ thân, có sau bảy phần nắm chắc rời đi. Những người khác thì khó nói, chỉ có thể coi vận khí. Hiện tại Kì Ngọc có nô tỳ thành đàn, bởi bán mình nên có rất nhiều thân phận văn điệp trên tay chúng ta. Muốn đổi thân phận cùng bọn họ thật dễ dàng, tại quan phủ làm tiêu nô cũng tốt. Về phần thân phận bọn họ, chỉ cần nói làm mất văn điệp, nhượng hàng xóm bảo đảm, làm lại cũng không khó. Cũng không cần Cố Thiều phải giết những người này diệt khẩu. Ta muốn có một gia đình an ổn, ban đêm có thể ôm nhau ngủ, có nhiệt độ cơ thể ấm ấp cùng an tâm chờ đợi. Chỉ sợ tương lai yên ổn mới có khả năng thực hiện. Khi đó ân oán thanh toán xong, ta cái gì cũng không quản, tới một chỗ an ổn sống, sau đó cưới vợ sinh tử. Kì Ngọc cùng ta ở trên núi vài ngày nhưng chung quy không thể ở lâu, vẫn lưu luyến không rời đi. Để lại cho ta một ngân phiều giá trị lớn còn mốt ít bạc vụn, dặn ta trụ đủ rồi nhanh chóng về nhà. Sau lưu luyến không rời trở về. Thời điểm nhàn rỗi, dạy hài tử nơi đây đọc sách. Đại khái vì không cần học phí nên hài tử đến ngày càng nhiều, ta dành thời gian cố định mỗi ngày dạy bọn nhỏ nhận thức tự, dạy vỡ lòng cho bọn chúng. Nhàn rỗi làm chuyện tốt tích đức cũng tốt. Tự mình làm cơm thật phiền toái, ta đưa cho gia đình trên núi một ít ngân lượng để bọn họ làm cơm cho ta cùng thư đồng. Hài tử đến đọc sách cũng hỗ trợ một chút như chẻ củi, múc nước hoặc là đem quần áo bẩn của ta đi giặt. Ta cũng không ngăn cản. Bởi vì sơn dân chất phác, ta ở đây sinh hoạt thật vui vẻ. “Lâm công tử, Đông Li, ăn cơm”, người chưa tới, tiếng đã tới trước, thanh âm A Xuân sang sảng tại sân ngoài. “Hôm nay ăn cái gì?”, Đồng Li cười hì hì tiếp nhận rổ đồ ăn, hắn là thư đồng Cố Thiều cho ta, lúc đầu theo ta có chút không quen, nay quen thuộc cũng là người lanh lẹ. “Có gà xào nấm, hưu bào nhục, rau xanh đậu hủ, còn có bánh bao”, A Xuân cười tủm tỉm nói, “Kia nấm cùng hưu bào là vật chỉ trên núi mới có, ở trong thành là không có khả năng ăn. Là Lâm công tử thích nhất.” Ta từ trong phòng đi ra, Đông Li đã dọn xong bàn ăn, thần sức khiến người ngón trỏ đại động, mỉm cười nói: “Phiền toái ngươi, A Xuân”. “Phiền toái cái gì, ngài nhưng là đưa bạc a”, A Xuân cười ha ha nói, “Có cái gì không tiện rửa, ta trực tiếp mang về rửa.” Ta lắc đầu, “Không có. Ngươi ăn chưa? Cùng chúng ta ăn cơm đi.” “Không được”, nàng đúng trong viện xem hoa cúc ta trồng, “Cha nương còn đang chờ ta về ăn cơm. Này, hoa nở thật hảo xem”. “Nếu thích thì mang vài chậu về nhà đi”, ta vừa ăn cơm vừa nói với nàng. Đã rất quen thuộc nên không cần khách khí. “Thật sự? Ta cũng không muốn nhiều, một gốc là được. Nãi nãi ta chỉ có thể nằm im trên giường không ra khỏi cửa, đưa bồn hoa này cho nàng, nàng nhất định cao hứng”. “Vậy người tùy chọn đi, lúc di chuyển nhớ mang theo cả đất, đừng làm đứt rễ.” “Biết”, nàng vui vẻ đào lên, chào hỏi rời đi.
|
Chương 16[EXTRACT]Có người đẩy cửa vào, ta tưởng A Xuân còn có chuyện gì, ngẩng đầu nhìn mới biết là Kì Ngọc. Hắn lấy ra hai cái hạp lớn, nhìn đồ ăn chúng ta ăn, nhíu mày. Tính thời gian, đại khái hắn còn chưa ăn cơm đã tới, ta đứng dậy tiếp nhận đồ trong tay hắn, quay đầu phân phó: “Đông Li, ngươi cơm nước xong, buổi chiều liền đi chơi đi. Chiều nay ta không cần ngươi hầu hạ.” “Dạ, tam gia”. Mang Kì Ngọc về phòng ngủ, từ thực hạp xuất ra rượu và thức ăn cùng hắn ăn. Hắn sắc mặt không được tốt lắm, âm âm u u. “Làm sao vậy? Sinh ý gặp phiền toái?” “Không có. Vừa rồi nha đầu vừa rời đi là ai?” “Nha đầu? Nga, đó là A Xuân. Nhà bọn họ làm ba bữa cho ta mỗi ngày.” “Là một nha đầu nông thôn?” “Ân, ngươi không phài vừa gặp qua sao? Trước kia ngươi đến, nàng cũng đưa cơm vài lần.” “Nga, ta quên”. “Ngươi đó, quý nhân hay quên sự”, ta khẽ cười nói. “Quý nhân cái gì”, hắn sái nói, “Vậy ngươi như thế nào tặng hoa cho nàng?” “Nàng vì nãi nãi yếu, ta cho nàng đào một gốc. Làm sao vậy?” “Không có gì” mặt hắn giãn ra cười nói, “Là ta nghĩ quá, ta còn nghĩ ngươi có ý tứ với nàng.” “Như thế nào lại nghĩ đến phương diện kia?”, ta kinh ngạc nói, trong nhà nha đầu xinh đẹp có không ít, hầu hạ bên người ta, mặc kệ mĩ đẹp xấu cũng không ít. Thường lui tới cũng không thấy hắn có phản ứng gì, hôm nay như thế nào lại ăn giấm chua của một cô nương đưa cơm. “Không phải là thấy ngươi tặng nàng sao? Ngươi không phải đối với hoa xem như là bảo bối.” “Lúc trước không có ai xin ta mà thôi”, ta tuyệt không để ý đem hoa cho người thích chúng. Thành quả vất vả bồi dưỡng có người thưởng thức luôn luôn tốt. “Ta còn nghĩ, nếu ngươi coi trọng nàng, đem nàng mua về cho ngươi làm thiếp”, hắn thùy hạ mi mắt, không có biểu tình gì nói. “Ngươi nói cái gì?”, ta giất mình nhìn hắn, không biết hắn suy nghĩ cái gì. “Ngươi không phải sinh khí ta nạp thiếp sao, ta nghĩ ngươi cũng nạp một người, chúng ta liền công bình. Có lẽ ngươi liền nguyện ý theo ta về nhà.” “….”, công bình như vậy….không cần cũng được….. Có lẽ xem sắc mặt ta khó coi, hắn không nói thêm gì nữa. Không nói chuyện, không ngừng gắp rau cho ta. Ta cũng mất khẩu vị. Không biết vì cái gì, suy nghĩ của chúng ta ngày càng xa nhau. Nay đã không thể lý giải nhau. Đây là bi ai của ai? Cơm nước xong xuôi, không bao lâu Kì Ngọc liền đem ta kéo lên giường, nhiết tình nhượng ta có chút không chống đỡ được. Cũng không quản trời còn sáng, có thể thấy được trước ta đem Đông Li phái ra ngoài là cỡ nào tốt a. “Quý ngọc, theo ta trở về đi.” “Ân? Ta ở đây còn chưa đủ đâu.” “Nhưng ta nhớ ngươi nhớ đến khó chịu, mấy năm nay chúng ta chưa từng tách ra. Buổi tối ta ngủ không yên…. Quý Ngọc….Quý Ngọc…”, hắn ôm cổ ta không ngừng gọi tên ta, “Ngươi nhẫn tâm để ta cô linh ở nhà? Ta nhớ ngươi muốn phát điên rồi. Ta đem thiếp kia đuổi đi được chứ? Như vậy có phải hay không ngươi nguyện ý cùng ta trở về?” Ta đau đầu…. Ngẫm lại, cũng sắp đến yết bảng, ta gật đầu, “Ngươi không cần đuổi ai đi, ta về với ngươi là được. Bất quá sau khi yết bảng, ta muốn ra ngoài một phen.” “Ra khỏi cửa? Đi nơi nào? Đi bao lâu?” “Cố Thiều, sau lưng hắn có người của triều đình, về sau còn không biết thế nào. Hiện tại chúng ta cùng hắn liên hệ quá sâu, khó đảm bảo khi hắn xảy ra chuyện không liên lụy đến chúng ta hoặc hắn dùng biện pháp gì nhượng chúng ta chịu tội thay, chính mình thoát thân. Cho nên ta phải ra ngoài an bài vài đường lui. Nếu như nhất vạn, tương lai chúng ta còn có chỗ đi.” “Có nghiêm trọng vậy sao? Chúng ta đều có võ nghệ phòng thân, vạn nhất có việc gì thì bỏ đi không được sao?” Ta lắc đầu, “Đó là lực lượng triều đình, nếu triều đình đem chúng ta thành khâm phạm truy nã, làm cho thiên hạ các châu, các phủ đều có lệnh truy nã chúng ta, chúng ta dù có chấp cánh cũng không thoát được. Cho nên ta muốn dùng một thân phận khác đi mua chút ruộng đất, xảy ra chuyện cũng có thân phận mới, có chỗ đặt chân. Nếu Cố Thiều vu oan ta, tuy hắn có tâm tư khó nói ta cũng không muốn vừa đi vừa tính.” “Ta đây đi cùng ngươi.” “Có thể, vậy sinh ý ngươi làm sao?” “Sinh ý….”, hắn khó xử không nói. Sự nghiệp vài năm phấn đấu, sao có thể tùy tùy tiện tiện bỏ qua? “Vẫn là một mình ta đi thối, ta có thể dùng danh nghĩa đi du học, sẽ không làm người khác nghi ngờ.” “…. Ngươi muốn đi bao lâu?” Ta tính tính, “Nếu không có gì ngoài ý muốn, đại khái khoảng một năm.” “Cái gì? Lâu vậy, ngươi đi ta làm sao đây?” Ta hôn má hắn, “Người như cũ ở đây, làm buôn bán. Nếu ngươi không muốn chờ thì tìm người khác, về sau ta với ngươi chính là huynh đệ. Nếu ngươi nguyện ý chờ, chỉ cần ngươi không thay đổi, ta cũng sẽ không đổi thay.” Chỉ cần tâm hắn không hướng về người khác, không đem ta thành ngoại nhân, chẳng sợ chúng ta trong lúc đó sinh hoạt không như ý, ta cũng sẽ không mặc kệ hắn. Dù sao chúng ta nương tựa nhau nhiều năm như vậy, dù ta và hắn gần nhau nhưng tâm không còn cũng không gây trở ngại ta đem hắn trở thành huynh đệ chân chính. Hắn không nói, ngồi trên người ta, lại cùng ta dây dưa một chỗ…. Trở lại thành không bao lâu, khoa cử cũng có kết quả, ta quả nhiên trúng cử nhân, thứ tự hạng trung, cũng không nổi bật. Bất quá cũng quen thêm nhiều người. Khảo trúng cử nhân, bà mối tới cửa cầu hôn chợt tăng. Này cũng là việc bình thường. Đều bị Kì Ngọc mặt đen, nói ta đã định thân nhất nhất đuổi đi. “Quý Ngọc, nghe nói nhà ngươi gần đây có rất nhiều bà mối tới cửa?” “Nếu không chuyên tâm, bàn cờ này ngươi sẽ thua”, ta liếc trắng mắt. Người ngồi đối diện không chút nào để ý nhún nhún vai, “Ngươi thấy con gái Trần phu tử thế nào?” “Khuê trung tiểu thư, ta lại không có gặp qua. Ngươi thật không phúc hậu, như thế nào đem phu tử thiên kim treo ngoái miệng. Coi chừng làm ảnh hưởng danh dự nhân gia, phu tử tìm ngươi liều mạng”, ta nhàn nhã hạ nước cờ tiếp theo. “Như thế nào chưa thấy qua? Lần trước văn hội nàng nữ phẫn nam trang tới tham gia, mọi người đều thấy”. “Thật không? Ta không có ấn tượng”, lần trước văn hội địa điểm phong cảnh thực không sai, mải ngắm cánh như thế nào chú ý tới người. “Thật là con mọt sách”, Tử Tu cười mắng, “Ta cứ nói thẳng, nàng đối với tài năng của ngươi thật ngưỡng mộ, phu tử cũng thưởng thức tính cách trầm ổn của ngươi, nói về sau nhất định ngươi sẽ thành danh. Hai người các ngươi đúng là nam tài nữ mạo. Thêm nửa phu tử tại Tây Nam đàn thượng rất có phân lượng, phần đông là học sinh của hắn, nếu ngươi làm con rể hắn, chỗ tốt về sau không cần ta nói đi?” Đáng tiếc, ta không có khả năng thành danh, cũng không tính toán thượng triều. Ta liếc trắng mắt, “Chuyện của ta ngươi cũng không phải không biết, ta đã định thân. Tuy nói tạm thời thất lạc nhưng dù sao ta cũng còn trẻ, còn chờ được. Nếu nhà ta ruồng bỏ hôn ước trước, về sau nhân gia tìm tới cửa, đi quan phủ cáo trạng, tiền đồ của ta còn không mất? Vẫn là chờ vài năm, đến lúc tuổi lớn, liền tính bội ước người khác cũng không thể nói gì.” Tử Tu gật gật đầu, “Cũng đúng. Bất qua đáng tiếc a, Trần tiểu thư thật xinh đẹp lại có thi tài.” Ta cười nói, “Nói cùng ta nửa ngày, kỳ thật ngươi coi trọng nhân gia đi?” “Đáng tiếc nhân gia chướng mắt ta”, hắn cười hì hì nói, “Nàng nói muốn tìm người tài hoa hơn người, lại có long phượng chi tư làm trượng phu. Ta sao, tài hoa ước chừng là có một chút. Chỉ là tướng mạo không bằng ngươi, đại khái nàng chê ta bộ dạng không anh tuấn như ngươi đi?” “Biến”, ta mắng hắn, “Như thế nào không phải ngươi quá mức phong lưu, trong nhà tiểu thiếp thành đàn, hoa lâu lý cũng là hồng nhan tri kỷ của ngươi. Nào có cô nương đứng đắn nào dám coi trọng ngươi.” Hắn cười ha ha đứng lên, “Nói thật, chúng ta là hàn môn sĩ tứ, nếu có một nhạc phụ như Trần phu tử, đối với sĩ đồ về sau rất có lợi. Nếu không cũng chỉ có thể chậm rãi rèn tư lịch, rèn đến tóc đều trắng, cũng chưa chắc có ngày xuất đầu. Buông tha cho cuộc hôn nhân này, thật sự là đáng tiếc”, nhà hắn cũng là thương nhân, tuy phú nhưng không quý, rất khó tại khoa cử hoặc sĩ đồ có thể giúp hắn cái gì. Ta chân thành hướng hắn thi lễ, “Tạ Tử Tu chân thành đối đãi, chỉ là đối với việc này, ta cũng không thể quyết định.” Hắn bất đắc dĩ khoát tay, “Tính. Xem ra ngươi ta đều không có duyên kết giao quyền quý, không có phúc khí. Sang năm ngươi cùng ta lên kinh dự thi không?” Ta lắc đầu, “Học vấn còn chưa đủ. Lần này thi đậu cử nhân đã là miễn cưỡng. Ta tính ở nhà đọc thư vài năm nữa.” “Ngươi thật là bình thản a. Kỳ thật ta cũng không nắm chắc nhưng là muốn thử xem, nói không chừng vận khí tốt liền đậu? Dù không đậu đi kiến thức cũng tốt.” Ta lắc đầu, đó không phải con đường của ta. Nếu ta thật sự xuất thân trong sạch, không có đoạn lịch sử làm nam sủng kia, có lẽ sẽ thử một lần. Dù sao sở hữu chức vị là mục đích cuối cùng của người đọc sách. Làm quan có thể làm rất nhiều việc, thực hiện rất nhiều lý tưởng. Nếu ta có thể đi con đường đó, nói không chừng cũng đã bè lũ xu nịnh, dấn thân vào vòng xoáy danh lợi. Ta chính là như thế, cho nên có thể nào trách cứ Kì Ngọc vạn trượng hùng tâm? Cách ngày Cố Thiều cho người gọi ta, cũng nói đến việc hôn nhân nhà Trần phu tử, “Nếu ngươi có ý sĩ đồ, kết lấy mối hôn nhân này cũng tốt. Chuyện trước kia người không cần lo lắng, người biết ngươi đều đã chết, còn lại vài người cũng đã giải quyết tốt.” Ta lắc đầu, liền tính người nhận thức ta ở Lưu phủ đều chết, ít nhất còn có Cố Thiều biết chuyện của ta. Tần Vương cung cấp thân phận văn điệp cho bọn ta cũng biết chuyện. Ta còn không có xuất sĩ, nhược điểm lớn như vậy nằm trong tay bọn họ. Về sau vào triều, cũng chỉ có thể trở thành người của họ, làm một quân cờ nhỏ. Đưa một đầu sợi dây vào tay người khác, diều dù có bay cao đến đâu cũng có ý nghĩa gì?
|
Chương 17[EXTRACT]Trở lại phủ, quản gia chạy tới bẩm báo: “Tam gia, có khách nhân tới bái phỏng ngài. Nhị gia đang tại phòng khách chiêu đãi.” Ta gật đầu, cất bước hướng phòng khách đi. Tới tìm ta bình thường đều là văn nhân, Kì Ngọc cùng bọn họ không có đề tài gì để nói, bọn họ cũng không muốn cùng thương nhân lui tới. Bình thường ta không ở, bọn họ lưu lại bái thiếp sẽ đi. Như thế nào hôm nay Kì Ngọc trùng hợp ở nhà, còn có tâm tình tiếp đãi? “Nhị ca, ta đã về”, quay đầu hướng khách, cũng không nhân thức, “Vị này là?” Lai khách hướng ta chấp tay cười nói: “Ta là Trần Ly, cha ta là Trần phu tử, vì ngưỡng mộ Quý Ngọc huynh văn thải tài hoa, hôm nay đặc biệt tới bái phỏng.” Không có nghe Trần phu tử có nhi tử lớn như vậy, ta cẩn thận nhìn lên, liền nhìn ra manh mối, nguyên lai là nữ phẫn nam trang. Bộ dáng khoảng mười ba mười bốn tuổi, thân hình chưa nẩy nở, phẫn nam trang có chút thư hùng mặc biện. Thoạt nhìn thật thông minh, hào phóng, không có chút thẹn thùng của nữ tử. Cũng khó trách lúc trước ta không có chú ý tới nàng là nữ tử. Ta mỉm cười, cùng ta nói chuyện hôn nhân cư nhiên là một nữ hài tử, thật sự là một chuyện đùa, “Nguyên lai là Trần huynh, mời ngồi”, quay đầu thấy Kì Ngọc bình tĩnh, tuy hơi trầm ngâm, đoán chừng hắn đã nhìn ra đó là nữ hài tử, hướng hắn cười trấn an, lại đối Trần Ly nói: “Thiên tư của ta thật bình thường, có thể có học thức như hôm nay bất quá là do hai chữ chăm chỉ mà thôi. Không dám nhận Trần huynh khích lệ.” Nàng hì hì cười, “Ngươi gọi ta Trần tiểu đệ đi, ngươi so với ta lớn tuổi hơn, bảo ta Trần huynh thật không tự nhiên.” Ta nghĩ nghĩ, gật đầu, “Cũng tốt, Trần tiểu đệ, không biết hôm nay có gì chỉ giáo?” “Ta nghe nói Quý Ngọc huynh chủng hoa vô cùng tốt, có thể mang ta nhìn một chút không?” “Này thật dễ dàng”, ta gật đầu đứng dậy, “Nhị ca, ngươi đi cùng không?” “Ân”, Kì Ngọc diện vô biểu tình gật đầu. Ta liền mang theo hai người bọn họ ra hoa viên của ta, cùng Trần Ly nói chuyện, lại nghe nàng đàn mấy bản cổ khúc. Nàng thủy chung tươi cười, thay vì nói là chung tình với ta không bằng nói là tìm được một người bạn hảo ngoạn. Ước chừng học sinh phụ thân nàng đều thái độ cổ hữu hoặc là hoàn khố phong lưu, gặp được ta tuổi không lớn, cũng không quá láu cá, nàng mới có vài phần hứng thú tương giao. Phụ thân nàng ước chừng là nghĩ sai rồi, này nữ hài tử cũng không đối với ta có ý tứ kia. Kì Ngọc giống như bảo tiêu, thủy chung ngồi bên cạnh ta nhưng lại không chủ động nói một câu. Giống như hắc thần nghiêm mặt, thẳng đến khi chúng ta tiễn Trần Ly ra phủ. Mới xoay người hồi phủ, hắn liền kéo ta về phòng ta, “Nàng là ai?” “Trần phu nữ nhi.” “Nguyên lai là nàng. Cố Thiều từng đề cập qua với ta, muốn cho ngươi cùng nàng kết thân, nói các ngươi thực xứng đôi. Nhân duyên này đối với tiền đồ của ngươi rất có trợ giúp. Như thế nào, ngươi muốn kết hôn cùng nàng sao?” Ta lắc đầu. Trần Ly rất khả ái, đáng tiếc thiên thời địa lợi nhân hòa không thay đổi nên ta không có khả năng thú nàng. “Vì cái gì? Ta thấy các ngươi nói chuyện rất hợp?” Vì cái gì? Bởi vì Nhạc thành không phải nơi có thể ở lâu, ta tất nhiên muốn đi, như thế nào có thể hại người. Vì cái gì? Bởi ta không đi trên con đường sĩ đồ, cũng không cần một thê tử trợ giúp ta trên con đường đó. Vì cái gì? Bởi ta cùng Trần Ly bất quá là sơ giao, không có tình yêu nam nữ nói gì đến gả hay thú? Vì cái gì? Bởi vì ta sẽ cùng ngươi, trừ khi ngươi ruồng bỏ ta. “Bởi vì….Ta có ngươi. Ta có ngươi như vậy liền đủ rồi”, chỉ cần…..Ngươi không phụ ta. Hắn nháy mắt mặt biến thành hồng thấu, không được tự nhiên cúi đầu, khóe miệng lại nhếch lên, “Ta cũng vậy. Có ngươi liền đủ.” Hôm nay hắn không ra khỏi cửa, chỉ tại bên người ta, trao đổi vô số nụ hôn, ta cầm cuốn sách, cả ngày mới lật được hai trang, cái gì cũng không đi vào. Tựa hồ từ sau khi hắn nạp thiếp, từ khi chúng ta ở riêng, tình cảm vốn đã lạnh dần lại trở nên ấm hơn. Tiểu biệt thắng tân hôn? Ta không hiểu. Ban đêm, hắn ôm cổ gối lên vai ta, lại hỏi ta: “Ngươi thật sự sẽ không cưới vợ? Chẳng sợ nàng sẽ giúp ngươi bước lên mây?” “Ân.” “Sẽ cùng ta cả đời sao?” “Ân.” “Ta nguyên lai cảm thấy người đọc sách đều là ngoài miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, trên thực tế trong bụng đều là nam đạo nữ xướng. Cho nên ta chưa bao giờ thích người đọc sách. Sau gặp ngươi khảo khoa cử, trong lòng càng không được tự nhiên. Nhưng là, ngươi không giống những người đó. Người đọc sách, cũng không biến thành cái loại bạc tình bạc nghĩa, cũng không biến thành một bụng ý xấu ngụy quân tử. Trước đây ở trong lâu, có một ca ca đối với ta đặc biệt tốt. Khi đó hắn cùng một thư sinh quan hệ tốt lắm, chính mình lấy tiền bạc chuộc thân đi theo thư sinh kia, lấy vốn riêng nuôi người kia đọc sách sinh hoạt. Nhưng sau khi thư sinh kia làm quan, liền cưới một quan gia tiểu thư. Sau ca ca lại bị nữ nhân kia cho người đánh gần chết, ném ra phủ, ban đêm chết ở trên đường. Nghe thời điểm hắn bị đánh thư sinh kia cũng ở bên cạnh, bởi vì không muốn đắc tội nhạc gia cho nên hắn không quản. Vẫn là chúng ta cùng vài ca nhi quan hệ tốt với hắn tìm người mai táng. Từ đó bắt đầu, ta liền đặc biệt chán ghét người đọc sách. Cũng sợ hãi có một ngày ngươi sẽ biến thành như vậy.” Thực là một cố sự thường thấy, vị ca ca kia tin lầm người. “Ngươi vẫn không tin ta?”, ta thực kinh ngạc. Ta nghĩ lúc trước chúng ta đã nói thât rõ ràng. Ta nghĩ lúc trước hắn nguyện ý theo ta cùng nhau rời Lưu phủ, hắn nguyện ý đem bạc giao cho ta, chính là tin ta. Bất quá khi đó ta còn chưa khảo công danh. Có phải hay không từ sau khi thành kẻ sĩ, hắn đối với ta đầy bụng nghi ngờ? Ta không rõ. “Không, ta tin tưởng ngươi….Nhưng lại sợ hãi về sau….” Vẫn là bán tín bán nghi đi. Ta cảm thấy không còn lời nào để nói. Kì Ngọc tiếp tục nói: “Thời điểm tại Lưu phủ, ta cái gì cũng không nghĩ. Chúng ta giống nhau, ngươi nhỏ tuổi hơn ta, lại không thích nói chuyện, ai cũng không quan tâm. Khi đó ta cảm thấy mình có thể chiếu cố ngươi, có thể che chở ngươi. Như vậy ta liền thỏa mãn. Nhưng là sau khi đi ra, thật nhiều việc thay đổi. Ngươi khảo tú tài, ngay cả việc buôn bán của ta cũng là ngươi giúp đỡ, nắm tay dạy ta. Ngươi cái gì cũng so với ta cường. Ta vẫn hy vọng xứng đôi với ngươi, hy vọng không có một ngày bị ngươi bỏ lại. Ta cũng biết Cố Thiều có bối cảnh thâm sâu, biết ngươi hi vọng chúng ta cách xa hắn một ít, không cần có chuyện liên quan. Nhưng là, ta thật sự không nghĩ chỉ có mỗi cửa hàng kia, nhìn ngươi bay càng ngày càng cao, thẳng đến một ngày li khai ta. Nếu ngươi làm quan, cũng tìm quan gia tiểu thư, ta làm sao bây giờ? Ta căn bản không ngăn được ngươi. Cho nên ta tiếp nhận đề nghị của Cố Thiều, tiếp nhận cửa hàng làm sinh ý lớn….Ta nghĩ muốn ngươi cần ta, ỷ lại ta, hy vọng ngươi về sau không ly khai ta. Nhưng sinh ý làm lớn, liền thân bất do kỷ, mỗi ngày việc đặc biệt nhiều, còn muốn nghênh đón hướng đưa, cao thấp chuẩn bị, còn phải làm một số việc ta không muốn, tỷ như đi thanh lâu, hoặc tiếp nhận vị thiếp kia….Đã như vậy, ta còn không theo kịp ngươi, vì ngươi lại khảo cử nhân, sư phụ cùng bằng hữu của ngươi đều là người lên được mặt bàn của Nhạc thành. Căn bản không phải thương nhân như ta có thể so. Ngày hôm qua nghe Cố Thiều nói gia đình tiểu thư kia đối với sĩ đồ của ngươi rất có lợi, lòng ta đặc biệt khó chịu…. Ta khó chịu mình không thể ngăn được ngươi, ta thật muốn đem ngươi trói ở nhà, cho ngươi không ra khỏi cửa, nhưng ta không thể làm vậy…..Ta thật sợ hãi, sợ ngươi vì công danh đáp ứng thú tiểu thư kia….Nhưng là hôm nay, ta thật cao hứng….Quý Ngọc, ta thật cao hứng…..Ngươi là thật sự nguyện ý cả đời cùng ta một chỗ….”, thanh âm hắn có chút nghẹn ngào. Ta thở dài, ôm sát hắn, nhẹ nhàn hôn trán hắn. Vẫn cảm thấy không còn lời nào để nói, rốt cuộc là ai tổn thương ai? Hắn sợ ta rời đi hắn là thật. Hắn có hùng tâm tráng chí cũng là thật. Thời điểm hắn bận bận rộn rộn xem nhẹ ta, thời điểm hắn tiếp nhận tiểu thiếp kia, đến tột cùng là muốn ta nhiều hay muốn sinh ý hắn càng nhiều một chút, chỉ sợ chỉ có chính hắn rõ ràng. Kỳ thật đoạn thời gian kia, hắn cũng không cần ta như vậy. Đúng vậy, bởi vì hiểu hắn, ta hiểu được, khi đó, hắn thật sự không cần ta. Hắn rất bận rộn, khoái hoạt, thỏa mãn, hắn chiếm được thừa nhận cùng xem trọng, có đồng bọn làm ăn, có nhiều cấp dưới nghe lời. Sinh hoạt của hắn có rất nhiều trọng tâm, ta cũng chỉ là một trong số đó. Hắn nhận lấy tiểu thiếp kia cũng không có bao nhiêu do dự, hắn không lo lắng sẽ làm bị thương ta, vì hắn biết chỉ cần hắn không bính nàng, ta sẽ không vì việc này mà rời đi hắn. Thẳng đến khi ta lên núi ở, một lần chính là mấy tháng, hắn mới bắt đầu lo lắng. Ta tuy rằng không phải tối trọng yếu nhưng là rất trọng yếu. Hắn không tin người khác, bởi không có ai tự nhiên yêu thương người khác nên hắn không muốn mất ta. Hắn nói đều là thật. Nhưng hắn nói được ước nguyện ban đầu của hắn. Nhưng có một bộ phận hắn chưa nói ra, hoặc chính hắn không chịu thừa nhận, ta kỳ thật cũng không phải trọng yếu như vậy. Nhưng cho dù không trọng yếu, hắn vẫn không muốn mất ta. Người đều như vậy, nam nhân dục vọng chiếm dữ cường liệt càng là như thế. Ta xem hiểu được. Bởi ta hiểu nên ta biết, hắn đã không phải người lúc trước nghĩ muốn cả đời bên ta. Ở trong lòng hắn, sự nghiệp, địa vị, tiền tài, mặt mũi, thê thiếp, còn có ta, đều là điều hắn cần. Tâm của ta lạnh, tâm xa. Thất vọng rồi. Rõ ràng thất vọng, vẫn không buông hắn ra. Ta nghĩ nếu sinh hoạt của chúng ta không có ẩn ưu, nếu ta không lo lắng tương lai Kì Ngọc bị người cầm quyền thanh toán, ta có lẽ đã buông tay. Ta nghĩ muốn tự do sinh hoạt, muốn tìm một người nguyện ý cùng ta cả đời. Cảm tình rất xa xỉ, ta chưa bao giờ trông cậy vào, ta chỉ muốn tìm một người ôm, một cơ thể ấm áp, luôn luôn chờ đợi. Mấy năm trước ta nghĩ như vậy, nay vẫn thế. Ta tình nguyện cùng một thôn phụ xấu xí toàn tâm toàn ý với ta cùng sinh hoạt, cũng không nguyện ý người càng ngày càng rời xa ta. Chính là bởi vì có ẩn ưu, cho nên ta vẫn đang chờ đợi. Có lẽ khi an bài tốt đường lui, ta có thể làm ra quyết định, ta sẽ không muốn cùng người kia cả đời.
|
Chương 18[EXTRACT]Suy nghĩ nhiều vô ích. Ta xoay người đem hắn đặt ở dưới thân, kiều diễm trằn trọc, mọi cách ôn nhu…. Chuẩn bị một thời gian, ta liền tính toán khởi hành. Thời điểm hướng Cố Thiều bái biệt, hắn chỉ hỏi một câu: “Liền ngươi một người đi?”, chiếm được đáp án khẳng định từ ta, liền không nói cái gì nữa. Bởi vì Kì Ngọc không đi cùng ta, cho nên hắn cho rằng ta không đến mức đi rồi không quay lại. Mà Kì Ngọc muốn ta chậm xuất phát một ngày. “Ta sẽ mau trở về”, ta một bên hôn môi hắn, một bên cam đoan. Lần này một người lữ hành, ta sẽ không ham ngắm cảnh ven đường. Ta tuyển định trạm thứ nhất là vùng núi Tây Nam, nơi đó là người Hán cùng dân tộc thiểu số hỗn cư, dân phong bưu hãn, quan phủ ước thúc cực nhỏ. Chờ ta ở nơi đó mua một tòa nhà xong lại bị độc xà cắn. Đúng rồi, nơi đây độc xà rất nhiều, xác thực không phải một địa phương tốt để an cư nhưng lại là chỗ tốt để ẩn danh. Ta chỉ có thể lưu lại bài độc dưỡng thương, cũng may nơi đây đại phu đối với trị liệu xà độc rất có kinh nghiệm. Một lần dưỡng thương chính là hơn nửa năm, thời gian tuy dài nhưng không để lại di chứng gì. Thời điểm dưỡng bệnh nhàn rỗi, ta liền làm lại nghề cũ, làm trường học miễn phí, giáo tiểu hài tử phụ cận học miễn phí, bất kể dân tộc. Cũng bởi vậy ta được người dân chất phác nơi đây chân tâm tiếp nhận, chân chính đem ta trở thành một phần tử trong bọn họ. Trước khi rời đi, ta thỉnh Đỗ lão tú tài tiếp tục tại trường học miễn phí làm lão sư. Phòng xá là của ta, tuy là trường học miễn phí nhưng cũng có một nhóm sơn dân khá giả đưa chút tiền bạc hoặc thực vật cho tiên sinh dạy học. Này cũng đủ cho lão tú tài sinh hoạt khoái hoạt. An bài tốt nơi này, ta liền cáo biệt, tiếp tục ra đi. Nơi này tương lai sẽ để lại cho Cố Thiều, thời điểm hắn dạy ta đọc sách chính là một vì nghiêm sư, nói vậy cũng sẽ thích nơi này. Địa phương thứ hai, ta chọn làng chài ven biển Đông Hải. Nơi này sẽ để lại cho Kì Ngọc. Nếu có việc, tại trung nguyên sống không nổi, hắn có võ nghệ trong người, thật sự không được còn có thể ra đảo nhỏ làm hải tặc đi. Ta có chút buồn bã, nếu chúng ta luôn luôn cùng nhau, tương lai đại khái chính là sinh hoạt tại đây. Nhưng ta không thể xác định, cho nên ta muốn chuẩn bị cái địa phương thứ ba, nơi đó chuẩn bị cho mình ta. Địa phương thứ ba, ta đi Tây Bắc, nơi đó khí hậu khô hàn, người Hồ chăn nuôi sinh hoạt thật gian khổ, ruộng đất Hán nhân thu hoạch cũng có hạn. Nhưng ta thích nơi đó. Ta chưa bao giờ cảm thấy trời cao như vậy, sa mạc cùng thảo nguyên rộng lớn. Ở nơi đó ta cảm thấy vô cùng tự tại, tựa hồ ta nên thuộc về nơi đó. Thời điểm trở lại Nhạc thành, từ thời điểm ta rời đi ước chừng cũng gần hai năm. So với thời gian ta nói với Ki Ngọc vượt qua rất nhiều. Thời điểm trở lại trong phủ, đúng là chạng vạng. Quản gia thấy ta về, nhất thời sửng sốt, liền vội vàng để người hầu hạ ta rửa mặt nghỉ ngơi, sau đó ăn cơm chiều. “Nhị gia hôm nay có xã giao?” “Tiểu nhân đã cho người đến Miên Nguyệt lâu tìm”. “Miên Nguyêt Lâu?” “Tam gia không ở nhà, không có người khuyên nhủ nhị gia, một năm trước còn tốt, nhưng nay hơn phân nửa thời gian đều ngủ ở Miên Nguyệt Lâu. Nghe nói là mê thượng nam sắc.” Như có một bàn tay bóp ở yết hầu ta, nhượng ta không phát ra tiếng. Nam nhân đang tuổi khỏe mạnh, thời gian hai năm xác thực lâu, đợi không được cũng là lẽ thường. Nhưng này cũng chỉ là lẽ thường, không phải đương nhiên, vì ta giữ được, xuất môn hai năm cũng không chạm qua bất cứ ai, bao gồm tiểu thiếp tự nguyện không cần ta phụ trách. Liền tính thủ không được nhưng hơn phân nửa thời gian đều ở thanh lâu cũng thật quá phận. Ta biết hắn tính tình phóng túng, tựa như lúc trước bởi vì sắc dục tiến vào trong phòng ta giống nhau. Nhưng sau khi có ta, hắn chưa bao giờ như thế. Đây là….Cho rằng ta sẽ không trở lại? Bởi vì quá một năm thời gian, cho nên cho rằng ta sẽ không trở lại? Hắn đến tột cùng có hay không tin ta? “Ngươi đi đi.” “Dạ.” Ta uống vài ly rượu, đầu có chút đau, trực tiếp đi về phòng ngủ. Thời điểm mơ màng, có người tiến vào, Kì Ngọc đã trở lại a. Lòng ta tuy thanh tỉnh nhưng đầu có chút choáng. Trên người hắn còn loạn thất bát tao hương khí, nhìn ta cũng không tới gần, “Quá một năm, ta nghĩ….Ta nghĩ ngươi ly khai, không bao giờ trở về nữa.” Ta che trán ngồi xuống, híp mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngươi chưa từng tin ta.” “Là ngươi không có đúng hạn trở về….”, hắn tranh cãi một câu, nhìn ánh mắt ta, chậm rãi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “….Ta đã biết sai rồi….” Hắn đi tới, ngồi dưới chân giường, nắm tay ta, mặt chôn trong tay ta. Trong phòng thực im lặng, nhưng lòng bàn tay ta dần dần hạ xuống. Đầu thực choáng, nghĩ nghĩ, ta nhẹ nhàng nói: “Tách ra sao?” Hắn tại lòng bàn tay ta lắc đầu. Đầu ta càng choáng váng, bỗng nhiên muốn nói ra những lời trước kia không muốn nói: “Vài năm trước, ngươi không cùng ta thương lượng, liền tiếp nhận cửa hàng tơ lụa toàn Nhạc thành. Ngươi có biết Cố Thiều dùng thủ đoạn gì nhượng những cửa hàng ban đầu không chịu bán phải bán giá thấp?” Kì Ngọc lắc đầu. “Vậy ngươi có biết hắn căn bản không có ra mặt, những người đó liền đem bút trướng này ghi tạc lên đầu ngươi?” Hắn lại lắc đầu. “Ngươi có biết nếu không phải người phía sau Cố Thiều đè, nặng những người kia sớm đã đem ngươi đi thưa quan phủ, cho ngươi mất đầu hoặc sung quân lu đầy?” “……” “Sinh tử của ngươi phụ thuộc vào Cố Thiều hoặc người sau lưng hắn cao hay mất hứng. Ngươi vốn là người làm ăn, cho dù có người muốn tìm người phiền toái cũng không dễ dàng trừ phi bọn họ dùng chút thủ đoạn bẩn thỉu. Nhưng nay, nhân gia chỉ cần không tráo ngươi, tội danh của ngươi đều có người đến tra, không ai có thể giúp ngươi rửa sạch. Cố Thiều làm đều là việc không thể đưa ra sáng, tương lai hắn muốn người gánh tội thay, ngươi chính là người tốt nhất. Bởi vì ngươi căn cơ vốn không sạch sẽ.” “……” “Từ khi ngươi tiếp nhận cửa hàng Cố Thiều sau lưng ta, ngươi liền đem ta trở thành ngoại nhân.” “Ta không có”, hắn ngẩng đầu lên lặp lại nói: “Ta không có đem ngươi trở thành ngoại nhân.” Ta liếc mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục mở miệng nói: “Đây là việc thứ nhất. Việc thứ hai, là ngươi nạp thiếp. Ngươi huýnh nàng cũng tốt, không bính nàng cũng thế, sự tình đều xong xuôi, ngươi đã muốn mang về an trí trong phủ mới nói cho ta. Chuyện này, ta không có cách nào nói ngươi, ta nói thì thành nam sủng cùng thê thiếp ngươi tranh thủ tình cảm, tự xem nhẹ mình. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, đến tột cùng ngươi đem ta trở thành ai? Là bạn đời? Hay cũng chỉ là tình nhân vui vẻ trên giường?” “……” “Chuyện thứ ba, là ngươi không tin ta, ngươi chưa bao giờ tin ta. Ngươi không tin ta, chúng ta còn cùng một chỗ làm gì?” “Ta nghĩ cùng ngươi một chỗ, ta thích ngươi, ta chỉ thích ngươi.” “Cùng một chỗ với ta?” Hắn gật đầu. “Nhưng là ngươi đề phòng ta, làm ta thương tâm, cho tới nay đều không tin ta. Rõ ràng luôn đem ta đẩy ra ngoài, ngoài miệng lại nói cùng ta một chỗ. Ta đến tột cùng nên tin hành động của ngươi hay lời ngươi nói?” “Ta…… Ta……” “Ta cho tới bây giờ đều không xem thường ngươi. Ta cảm thấy ngươi thật lạc quan, kiên cường, có khả năng. Vẫn thực thích cùng ngươi một chỗ”, ta thì thào nói, bởi say rượu, thân thể khinh phiêu, tựa hồ quay lại thời gian khoái hoạt trong quá khứ, “Nhưng là, hiện tại ta chê ngươi bẩn.” Thân thể hắn cứng lại rồi. Ta sờ sờ đầu hắn, “Đời này, ta chỉ cùng hai người thượng giường. Một chính là Lưu thiếu gia, đó là bất đắc dĩ. Một người khác chính là ngươi. Nữ nhân không tốt sao? Nam nhân, chẳng lẽ không có ai so với ngươi kiên định đáng tin sao? Cho dù là bên trong thanh lâu, ngươi cũng có nói qua vị ca ca kia si tình như vậy. Nhưng ta đáp ứng ngươi, chúng ta đã nói, cả đời cùng một chỗ, không cưới thê cũng không nạp thiếp, chỉ hai ngươi cùng một chỗ. Cho nên ta không nhìn ai, cũng không bính ai. Ngươi đâu? Ta rời đi hai năm, ngươi cùng bao nhiêu người thượng giường? Thân mình ngươi có bao nhiêu ngươi chạm qua? Lại có bao nhiêu người để lại son phấn trên người ngươi? Ngươi thật sự bẩn…..” “……” “Không có ai bức ngươi a. Là tự ngươi nguyện ý, tiêu tiền tìm người cùng ngươi trên giường.” “……” “Tách ra đi?” “Không, ta không……” “Tính, ta mệt mỏi, muốn ngủ, ngươi trước đi ra ngoài đi”, đầu choáng váng thật lợi hại. “…..”, hắn không nói bất động. Ta nhíu mày, thu hồi tày, tại trên chăn lau, mới thu hồi vào ổ chăn nằm xướng, “Không ra ngươi còn muốn làm gì? Đừng nghĩ muốn lên giường của ta. Trước ngươi đi kiếm đại phu, kiểm tra ngươi có hay không mắc bệnh hoa liễu, sau đó lại đến cùng ta nói chuyện….”, ta nhắm hai mắt lại, tại tác dụng của cồn rất nhanh đi vào giấc ngủ.
|
Chương 19[EXTRACT]Buổi sáng khi tỉnh lại, Kì Ngọc đã đi mất. Không biết hắn di khi nào, tối qua bởi vì say rượu, ta ngủ thật sâu. Cũng dần dần nhớ ra tối hôm qua nói chuyện hoặc là nói ta đơn phương phát tiết. Ta nói cũng có chút độc ác. Bất quá nói liền nói, cũng không có gì hối hận. Nếm qua điểm tâm, ta nhượng quản gia chuẩn bị xe ngựa, đi bái phỏng Cố Thiều. Vô luận thế nào, nếu đã trở lại, cũng muốn hướng hắn báo một tiếng. Thuận tiện nhượng quản gia đem một ít đồ của ta đưa về nhà cũ. Tuy rằng còn không cùng Kì Ngọc nói rõ ràng nhưng ta không muốn ở nơi trống rỗng này. “Thoạt nhìn trầm ổn rất nhiều, ở bên ngoài biết thêm nhiều kiến thức đi?” Ta gật đầu, “Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường. Thế giới này lớn, thật sự dạng người gì cũng có, việc gì cũng có thể xảy ra. Ta lần này xuất môn, thu được lợi ích thật nhiều.” Cố Thiều gật đầu, “Ngươi thực không sai. Tính cách không trương dương, có thể làm đại sự, đúng là nhân tài Tần Vương điện hạ cần. Còn muốn oa cư tại tiểu Nhạc thành sao? Chỉ cần ngươi có ý tiến vào triều, chướng ngại ngươi lo lắng cũng không thành vấn đề.” “Cám tạ tiên sinh thưởng thức. Bất quá Quý Ngọc vô duyên với triều đình, tình nguyện sống quãng đời còn lại nơi sơn dã.” Hắn chăm chú nhìn ta một lúc, gật đầu, không nói gì. Rời phủ hắn, lên xe ngựa, toàn thân cơ nhục mới trầm tĩnh lại. Mới vừa rồi ta vẫn cẩn thận quan sát thần sắc hắn, muốn nhìn ra hắn có hay không dấu hiệu đối với ta cùng Kì Ngọc động thủ, muốn biết sau khi ta cự tuyệt hắn, hắn đối với chúng ta có ác ý hay không. Nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, hắn quá tâm cơ thâm trầm, không phải ta có khả năng nhìn thấu. Bất quá với đề nghị tiến vào triều của hắn, ta nhưng không có để trong lòng. Ta hoàn toàn không có gia thế, chỉ là một cử nhân, cũng chưa nói tới tài hoa thanh danh. Huống chi còn một đoạn lịch sử kia. Tần Vương như thế nào sẽ đem một vô danh tiểu tốt như ta để trong lòng. Ngược lại, ta nếu có thành tựu trong triều, có lẽ có thể cho Cố Thiều trợ giúp nhât định. Sau lưng hắn chỉ có Tần Vương, bên người Tần Vương còn rất nhiều người khác….Bởi vì mười năm khuất nhục, sợ là đều coi thường hắn. Huống chi hắn trong quan trường đã mất đi tiền đồ. Hắn xác thực cần một minh hữu trợ lực. Ta thở dài, nhu nhu trán tối hôm qua say rượu mà có chút đau, ngồi xe trở về nhà cũ. Cơm chiều Trần tẩu làm mấy món ăn gia đình, mới động đũa, Kì Ngọc đã đến. Hắn luôn trương dương, mặc dù sau khi li khai Lưu phủ đã không bôi soi phấn cũng không tái xuyên y phục có hình thức nhan sắc giống nữ nhân, nhưng hắn vẫn ăn mặc thực xa hoa. Vừa vặn chính là hắn là sinh ý tơ lụa. Hôm nay hắn thoạt nhìn thật nhẹ nhàng khoan khoái. Quần áo không có nhiều tú văn, kiểu dáng cũng đơn giản. Trên người cũng không có hương vị loạn thất bát tao. Ta có chút kinh ngạc nhìn hắn vài lần, nhượng Trần tẩu mang thêm một bộ bát đũa: “Ăn cơm đi.” Hắn không lên tiếng ngồi xuống, im lặng ăn cơm. “Như thế nào chỉ ăn rau cùng đậu hủ? Khẩu vị không tốt?” “Không có, ta nghĩ ăn chay một thời gian”. Ăn chay? Chung quy là xuất thân không cao, không phải cứ súc miệng liền dùng trà, cái gì đều ăn, ta cùng hắn không thịt không vui. Nghe hắn nói ăn chay, so với hắn nói thích nữ nhân càng làm cho ta giật mình. “Muốn đi làm hòa thượng?” “Không có. Ta muốn trai giới tắm rửa. Còn có….Cái kia…. Ta đã xem qua đại phu, không có bệnh gì….” Ta, “…..”, khụ khụ hai tiếng, “….Vậy là tốt rồi.” Hắn tiếp tục im lặng ăn cơm. “Cái kia…..Không cần thiết phải trai giới đi”, nam nhân chính trực tráng niên, mỗi ngày đều ăn rau xanh đậu hủ, kia còn không phải không có sức lực. Hắn giương mắt nhìn ta, vẫn là trầm mặc không nói. Kỳ quái, lão nam nhân ba mươi tuổi, ánh mắt như thế nào còn có thể ngập nước? Còn hàm chứa ủy khuất? Hắn ủy khuất cái gì? Ta lại chưa nói không để hắn ăn thịt. Gắp cho hắn một cái chân gà, “Ăn thịt.” Hắn cũng không có tiết khí, trực tiếp cắn ăn. Làm ta không có gì để nói, ta nghĩ đến hắn ít tranh cãi vài câu, chắc chỉ kiên trì trong chốc lát. Sau ta cũng nhìn ra, nếu không phải ta gắp cho hắn, hắn liền ăn chay. Đây là đang ép ta gắp đồ ăn cho hắn a. Hắn, tiểu tâm tư, ta luôn luôn không chán ghét. Thở dài, vừa ăn cơm, vừa gắp cho hắn. Tựa như lúc trước chúng ta mới đến Nhạc thành. Đáng tiếc, sau khi có tòa nhà lớn, thời điểm ăn cơm, bên cạnh luôn có nha đầu hầu hạ, chính mình không cần động đũa, muốn ăn cái gì liếc mắt một cái là được. Buổi tối hắn lưu lại, không phải cùng ta một phòng, mà tại căn phòng của hắn chưa bao giờ dùng qua. Lữ hành trở về, kỳ thật thân thể cùng tinh thần thật mệt mỏi, tại phòng nhìn thư trong chốc lát liền buồn ngủ. “Cốc, cốc…” “Ai? Chuyện gì?” “Là ta…..”, Kì Ngọc ở ngoài cửa, thở dài. Ta tại trong phòng cũng thở dài. Là muốn cùng ta nói chuyện sao? Ta đã mệt rã rời, không có tâm tình trò chuyện. Hơn nữa, tâm tình ta chia thành hai nửa, một nửa vì mình không đáng giá, muốn cùng hắn đoạn tuyệt. Một cái khác lại không ngoan tâm bỏ lại, trên đời này cùng ta có quan hệ chỉ có hắn. Ta có thể rời đi nơi này, đến Tây Bắc vui sướng qua ngày. Có lẽ không quá một hai năm sau, ta có thể cưới vợ sinh tử, có bằng hữu huynh đệ. Sau đó cả đời liền như vậy. Sinh hoạt thật tốt đẹp. Nhưng là nghĩ đến Kì Ngọc người này không còn quan hệ gì với ta, ý bên ngoài lời, cả đời không gặp. Lòng ta xác thực không thoải mái. Hắn nhượng ta thất vọng. Nhưng ta còn chưa thất vọng đến mức muốn cả đời không thấy hắn. Chính ta cũng không biết mình muốn thế nào, lại như thế nào nói chuyện cùng hắn đây? Thấy ta không phản ứng, hắn lại gõ cửa. “…… Vào đi, có việc sao?” Hắn đi đến bên giường, nhưng không ngồi lên. Hắn hôm nay vẫn duy trì khoảng cách với ta, không có đụng ta một phân hào, ta nghĩ ta ngày hôm qua nói hắn bẩn đã làm bị thương hắn. Bất quá, như vậy cũng tốt. Xác thực ta không muốn cùng hắn tiếp xúc tứ chi, trong lòng không được tự nhiên. “Ngươi hôm qua mới trở về, hành trình nhất định vất vả, ta giúp ngươi mát xa được không?” Ta giật mình. Hắn tại thanh lâu học được này nọ, mát xa chính là một trong số đó. Trước kia hắn thường hay mát xa cho ta. Nhưng là sau lại bận rộn, lần mát xa cuối cùng là bốn năm về trước. Thế cho nên ta đều đem chuyện hắn biết mát xa quên đi. “Được rồi”, ta xoay người nằm trên giường, trước kia là thân thể xích lõa, hiện tại không tính thoát áo lót. Thực thoải mái, ta bất tri bất giác ngủ, không biết hắn đi khi nào. Thời điểm tỉnh lại, cảm thấy cả người đều thư sướng, tinh thần cũng đặc biệt hảo. Hôm nay muốn đi vấn an lão sư trên danh nghĩa, còn muốn đưa lên lễ vật, đây là cấp bậc lễ nghĩa. Kỳ thật tại mỗi nơi ta đặt chân, sẽ mua chút lễ vật cấp Kì Ngọc, có ngọc bội sang quý cũng có hàng mây tre lá chỉ mấy văn tiền. Ta không nặng giá trị, chỉ là hàm nghĩa kỷ niệm. Hắn không cùng ta lữ hành, cho nên ta tình toán sau khi trở về, hảo hảo cùng hắn nói một chút chuyện cùng ngươi ta gặp được trên đường. Nhưng là hiện tại, đã không còn tâm tình tặng lễ vật cùng kể chuyện xưa. Này vật nhỏ, vẫn dang để trong thùng tại một góc hẻo lánh, căn bản không có sách bao. Đại khái cũng không có cơ hội tống xuất đi. Ta rất muốn đối hắn hảo, ánh mắt có chút nhiệt. Này hai ngày trên mặt tuy thật bình thường, giống như trong lòng tuyệt không khó chịu, kỳ thật ta không lừa được chính mình. Ngươi có thể dùng thiên ngôn vạn ngữ để khuyên bảo người khác nhưng đối mặt chuyện của mình lại không thể khuyên bảo chính mình. Ta vẫn biết bản tính hắn, vẫn đối với ngày này có chuẩn bị tâm lý. Nhưng tại trong lòng ta, kia vẫn là “Khả năng” mà thôi, vẫn ôm hy vọng, hy vọng mình sẽ không thất vọng. Kỳ thật ta vẫn kỳ vọng. Thật sự gặp phải kết quả ta đã sớm “đoán trươc”, mặc kệ ta đã chuẩn bị tâm lý nhiều năm, ta vẫn không chuẩn bị tốt. Vô luận là hắn đối với ta không tín nhiệm hay hắn phản bội trên thân thể đều làm ta khó chịu đòi mạng. Ta có thể thấy rõ nhưng không thể làm bản thân thấy dễ chịu. Kì Ngọc, Kì Ngọc. Quá khứ hắn không tin ta, ta về sau cũng khó có thể tín nhiệm hắn. Lúc trước tuy biết bản tính hắn, cho dù hắn lơ đãng ta, ta vẫn tin hắn đối với ta có cảm tình. Nhưng về sau, cho dù ta tin hắn đối với ta có cảm tình cũng không thể tin hắn đối với ta trung thành. Không thể tin.
|