Quý Ngọc
|
|
Chương 20[EXTRACT]“Tri phủ mới điều đến là một tên nổi danh tham quan, hơn nữa luôn hướng người không có căn cơ xuống tay”, ta từ một ít bằng hữu năm đó biết được tin tức, “Tính kế, sưu cao thuế nặng, nghe nói thương gia tái gia bại sạn trong tay hắn không ít. Nhưng hắn là người mềm nắn rắn buông, không dám động đến thế lực có căn cơ. Ngươi làm sinh ý lớn, căn cơ lại nông, chỉ sợ dễ bị hắn trành thượng.” Kì Ngọc yên lặng nhìn ta, gật gật đầu. “Người này cũng không có năng lực gì, tâm vô chí lớn, không cầu lên chứa, chỉ mong tiền. Tuy rằng không phải đại quan nhưng Hoàng Thượng biết hắn hơn nữa thật thích hắn, đại khái bởi vì hắn vô năng lại là tham quan,lại vô đảng phái”, Cố Thiều lộ cho ta một chút tint ức, dù sao Kì Ngọc cũng coi như là tráo nhân của hắn, “Ta nghĩ hai tri phủ trước đều là người của Tần Vương, phối hợp với Cố Thiều thu người thu tiền. Thuận tiện chiếu cố ngươi, cho nên trước kia ngươi nhiều nhất gặp chút tranh chấp trong việc buôn bán lại chưa bao giờ bị quan lại ức hiếp. May mắn tân tri phủ không phải người của Triệu Vương, nếu không sợ là ngay cả mạng ngươi đều không còn.” “Có nghiêm trọng như vậy không?”, hắn cau mày, vẻ mặt nghi hoặc, “Ta thành thành thật thật buôn bán, không cường mua cường bán, cũng không mua bán hàng thứ phẩm, phế phẩm, tiền thuế cũng giao không thiếu, hắn sao có thể bắt ta?” “…..”, không tận mắt chứng kiến, hắn vẫn bán tín bán nghi đi, ta nhẹ nhàng nói: “Quá khứ Cố Thiều như thế nào đem thương gia tơ lụa vừa bán vừa tặng cửa hàng, tân tri phủ cũng có thể buộc ngươi phun ra cửa hàng như vậy. Hắn sẽ không đi đắc tội Tần Vương nhưng không sợ nuốt ngươi. Tần Vương cũng sẽ không vì ngươi hằng năm giao cho Cô Thiều bạc mà đắc tội một quan viên trung lập. Cho nên lần này Cố Thiều rất khó che chở ngươi.” “Ta nên làm cái gì bây giờ?” Ta nghĩ nghĩ, “Thứ nhất là liên hợp các đại thương gia trong Nhạc thành, nhị chính là tiêu tai.” “Lúc trước cửa hàng tơ lụa, Cố Thiều là ấn giá thị trường bán cho chúng ta, ta lúc ấy không có nhiều bạc như vậy, nên ký giấy vay nợ, mấy năm nay buôn bán tiền lời đều trả cho Cố Thiều, còn có mua tòa nhà, mua hạ nhân, kỳ thật trừ bỏ mấy cửa hàng phòng khế, cũng không có bao nhiêu bạc. Dù cho tặng hết, chỉ sợ cũng rất khó nhượng tham quan kia vừa lòng.” Cường mua cửa hàng, lại bán giá cao cho Kì Ngọc, Cố Thiều đúng là chưa bao giờ chịu thiệt. “Thiếu Cố Thiều ngươi đã trả xong?” Hắn lắc đầu, “Còn ước chừng hơn một nửa?” Năm năm trả còn hơn một nửa, mười năm sau cửa hàng kia mới chân chính thuộc về Kì Ngọc. Liên lạc vài thương gia cũng không thể làm. Lúc trước Cố Thiều hành vi đoạt cửa hàng người, thật không tuân thủ quy tắc, triệt để đắc tội người trong thành. Sau Kì Ngọc cùng họ an tường vô sự, cũng bất quá là vì mặt trên có quan viên đè nặng, bọn họ thấy rõ tình thế, không nghĩ lấy trứng trọi đá mà thôi. Hiện tại Kì Ngọc mặt trên không có ai, lại tới một tham quan, bọn họ không đem Kì Ngọc đẩy tới để trừ tai họa mới là lạ. “Thừa dịp tân tri phủ còn chưa thăm dò chi tiết Nhạc thành, ngươi đem cửa hàng cùng tòa nhà đều bán đi. Trừ đi số tiền thiếu Cố Thiều, ngươi cũng còn lại không ít đi. Rời đi Nhạc thành đổi một chỗ mới bắt đầu lại, ngươi có thể làm một sinh ý khác.” “Này……” Thấy hắn còn do dự, ta cũng không khuyên nữa chỉ nói: “Ngươi hảo hảo ngẫm lại. Khế ước trương trạch này ngươi cầm, đây là tại một làng chài ven biển Đông Hải. Không phải địa phương tốt gì, chỉ là một thôn làng toàn ngư dân. Không có việc gì thì đừng dùng, đây là ngừa vạn nhất có một cái đường lui.” Hắn tiếp nhận, nhìn thật kĩ lại trả lại ta, “Ngươi cầm, chúng ta đến nơi là được.” “……”, ta nhìn hắn một lúc lâu, không có nhận khế trạch kia, xoay người hướng nhà ăn, “Ngươi cầm đi. Trần tẩu hẳn là làm cơm xong, ăn cơm đi.” Hắn bước nhanh theo kịp, lôi kéo ống tay áo ta, “Quý Ngọc, ngươi tương lai không cùng ta một chỗ?” Nghe được trong thanh âm hắn có chút khủng hoảng, ta không bác bỏ. Ta hiểu loại khủng hoảng này, khi vừa ly khai Lưu phủ, nếu không có Kì Ngọc, ta một mình đối mặt với một thế giới hoàn toàn xa lạ cũng sẽ có loại khủng hoảng này. Sau lại đi Tây Bắc, tưởng tượng tương lai ta một mình đi tới đó sinh hoạt, đã không còn loại khủng hoảng này, còn chỉ là tịch mịch. Có khả năng Kì Ngọc chưa từng nghĩ qua, tương lai sẽ có một ngày chúng ta tách ra, cho nên giờ phút này hắn mới cảm thấy khủng hoảng. “Quý Ngọc….”, hắn bắt lấy tay ta cùng ta đối mặt, cấp bách nhìn ánh mắt ta, chờ câu trả lời thuyết phục. Ta thế nhưng không có đáp án cho hắn. “Lúc trước, sau lưng ngươi tiếp nhận cửa hàng, ta thật muốn làm một chút đại sự cho ngươi thấy. Nhưng thật sự ta không đem ngươi trở thành ngoại nhân, chỉ là biết ngươi sẽ phản đối nên mới gạt ngươi. Ta thừa nhận, sau ta bị nịnh hót cùng thổi phồng làm mê muội, cảm thấy mình là một cái nhân vật. Rõ ràng biết ngươi ở nhà không vui nhưng ta nghĩ ngươi là vì ta thành tựu mà tâm lý không được tự nhiên, cũng không để trong lòng, mỗi ngày cùng những người nhàm chán xã giao. Thời điểm tiếp thu tiểu thiếp kia, ta thật không làm đại sự gì, vì đã thấy nhiều, lại cảm thấy trong nhà liền cả một vị thiếp cũng không có sẽ khiến người chê cười. Nhưng ta thật không nghĩ muốn làm nhục ngươi, nàng ngay cả một cọng tóc của ngươi cũng kém xa, ta như thế nào có thế nghĩ vậy? Ta đã muốn đem nàng đuổi đi, Quý Ngọc, ta về sau sẽ không bao giờ làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa. Kỳ thật ngươi trở về, ta đều cao hứng đến điên rồi. Sau khi ngươi xuất môn, ta liền cả ngày lo được loa mất, sợ ngươi không trở lại, sợ ngươi trên đường gặp được ……người ngươi ái mộ. Ta hối hận đòi mạng, ta thật không nên vì sản nghiệp cùng bạc để ngươi một mình xuất môn. Lo âu bất an qua một năm, ngươi không trở về….Ta nghĩ đến….Nghĩ ngươi sẽ không trở lại. Nghĩ đến lúc trước ngươi nói chỉ là lấy cớ, kỳ thật ngươi đã sớm phiền chán ta. Nghĩ đến ngươi ở bên ngoài cùng người khác qua ngày. Ta…Ta không nên không tin ngươi….. Nhưng ta lại nhịn không được miên man suy nghĩ…. Ta biết chuyện sau này đều là ta sai, ngươi chê ta ô uế….. Cầu ngươi, đừng chê ta…. Ta tẩy qua, rửa….. Ta cũng không mắc cái bệnh gì…. Đừng ly khai ta….”, hắn rốt cuộc khóc, khóc đến không nói nên lời. Ta nhìn hắn, đầu có chút mộng, xác thực, không đúng hạn trở về là ta không đúng. Tâm tình hắn chờ đợi, ta xác thực không có suy nghĩ tới. Bởi vậy hắn hoang dâm phóng đãng có thể lượng giải? Ta giờ phút này, vừa không nhẫn tâm bỏ tay hắn ra nhưng cũng không muốn đem hắn ủng ở trong lòng. Dừng lại ở nửa đường, chính mình cũng không biết làm sao. Hắn chậm rãi tiến lại gần, thử đặt tay trên lưng ta, sau đó ôm eo ta, mặt chôn ở vai ta, dùng y phục ta lau nước mắt. Ta nhíu mày, không có thân thủ đi ôm lại hắn, lại chung quy cũng không đẩy hắn ra. Cứ như vậy đứng yên thật lâu, bỏ lỡ bữa cơm chiều, thẳng đến chân của ta đều tê rần. “Đi nằm trong chốc lát được không?” Ta chết lặng gật đầu, hắn luôn nói, ta luôn nghe, nghe đến tâm trí có đều chết lặng. Ta tại trong miệng hắn thành ngốc tử không hiểu phong tình, hắn nói hắn nghĩ mấy năm trong quá khứ ta tuyệt không để ý hắn, thậm chí mỗi lần thượng giường đều là hắn làm mọi cách quyến rũ ta, mà ta đối với hắn không có bao nhiêu nhiệt tình…… Ta đã không muốn biết, hắn có phải là đổi trắng thay đen. Chỉ là ngây ngốc nghe. Không phát biểu một chút ý kiến. Thanh quan nan đoạn việc nhà. Tình nhân trong lúc đó việc tư đúng là không rõ ràng, những điều hắn nói, ta mặc dù biết mình không phải như vậy, nhưng cũng không thể nói bản thân khẳng định không cho Kì Ngọc lưu lại cảm giác cùng ấn tượng như thế, vì thế cũng không có cách nào phản bác được. Việc trong miệng Kì Ngọc, đại khái chết cũng có thể nói thành sống. Ta thở dài, tiếp tục nghe. Tại trên giường nằm xuống, ta ngơ ngác nhìn trường đỉnh. Kì Ngọc nằm nghiêng cạnh ta, ôm eo ta, đầu gối lên vai ta. “Quý Ngọc, ngươi ôm ta một cái đi, có điểm lạnh.” “Không nghĩ ôm. Ngươi đắp chăn đi.” Hắn nhưng lại nở nụ cười, kháp kháp eo ta, “Thật là nhẫn tâm a. Ngày đó ngươi mắng ta thật ngoan. Đem ta mắng ra một thân mồ hôi lạnh, lập tức thanh tỉnh. Ta liền nghĩ, vài năm nay ta đang làm cái gì a? Tân tân khổ khổ bận rộn nhiều năm, bạc đến tay cũng không có bao nhiêu, đều là chút cửa hàng không thể mang theo. Rõ ràng biết ta cùng những người kia chỉ là bạn nhậu, lại làm không biết mệt. Rõ ràng….khinh thường khách chơi, ta chính mình thế nhưng…..Rõ ràng trong lòng chỉ có mình ngươi, thích đến đòi mạng, lại cư nhiên không thủ chờ ngươi….” Ta đối với lời ngon tiếng ngọt của hắn đã có năng lực miễn dịch. “….Ta sẽ không bao giờ như vậy nữa. Cái gì cửa hàng, vàng bạc đều không quan trọng bằng ngươi. Về sau mặc kệ ngươi đi nơi nào, ta đều phải đi theo ngươi. Liền tính….Ngươi không cần ta, ta cũng muốn theo ngươi….” “……” “Nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ngươi tức giận. Không nghĩ tới bình thường trầm mặc ít nói, khi nổi giận lại dọa người như vậy. Những lời đó thật ngoan. Nhưng ta thật cao hứng. Ngươi để ý ta, thật sự để ý ta…Thời điểm ngươi chưa trở về, ta luôn luôn nghĩ, ta thật không nên cho ngươi đi, ta thật muốn đem ngươi để trong túi tiền của mình, để ngươi cả đời cũng không rời ta….Nhưng hiện tại, ngươi đã trở lại, ta tình nguyện cả đời ở trong túi tiền của ngươi….” Thật sự là buồn nôn. Loại lời này ta cả đời cũng không thể nói lên lời. Tình cảm của ta chỉ thể hiện bằng hành động. Tình của hắn thể hiện bằng biểu đạt. Vì ta rất ít biểu đạt, cho nên hắn cho rằng ta không cần hắn?
|
Chương 20[EXTRACT]Vẫn nằm, nghe. Bỏ lỡ bữa cơm chiều, qua cơn đói sẽ không cảm thấy đói. Nhưng là cảm thấy thiếu. Kì Ngọc nói rất nhiều, từng câu chữ ta đều chăm chú nghe, thật sự suy nghĩ. Cho nên mệt chết đi được. Đàm luận thị phi đúng sai không có ý nghĩa, một cây làm chẳng nên non, tất nhiên là chúng ta đều sai. Liền tính ta có thể thuyết phục hắn, chứng minh hắn làm sai, cũng không thể làm ta cảm thấy cao hứng? Chúng ta vốn là nhất thể, hắn làm sai, ta lại có cái gì cao hứng? Cho nên không nói cũng thế. Hiện tại vấn đề duy nhất là, hắn còn muốn cùng ta một chỗ không? Ta có còn muốn cùng hắn một chỗ không? Hắn có bao nhiêu quyết tâm muốn cùng ta một chỗ ta không biết, lời nói cùng hành động của hắn chưa bao giờ thống nhất. Nhưng ta hiểu được tâm ý chính mình. Có thể tin tưởng hắn như trước kia nhưng ta không có cách nào nhận hắn. Xác định như vậy, đã muốn đủ rồi. Sự tình kỳ thật rất đơn giản. “Ta mệt mỏi, ngươi về phòng đi.” “Không, ta muốn ngủ tại đạy”, hắn chơi xấu nhắm mắt giả bộ ngủ. “Đừng nháo, trở về đi.” “Ta cũng không muốn làm cái gì. Ta chỉ muốn ngủ cạnh ngươi. Chúng ta hai năm đã không có một cái ôm.” “……” “Vì cái gì? Hay ngươi chê ta bẩn?”, hắn ngồi dậy, cau mày khổ sở nói. Ta lắc đầu, “Việc đã qua ta không muốn nhắc lại”, nam nhân cũng không có vấn đề trinh tiết gì, huống chi là hắn cho là ta sẽ không trở lại, “Những lời ngày đó, ngươi không cần để trong lòng” “Kia vì cái gì? ….Đều đã hai năm, ngươi không nghĩ ôm ta sao?” Ta bỏ tay hắn đang đặt trên đùi ra, “Quá khứ không quan trọng. Tương lai ta không thể không suy xét. Nhân sinh vô thường, ai cũng không biết tương lai sẽ gặp phải chuyện gì, là thất ý hay đắc ý, là phú quý hay nghèo túng. Ta cũng không biết, có thể hay không có chuyện gì làm ta trì hoãn, nhượng ta hai năm thậm chí càng lâu không ở cạnh ngươi. Tuy rằng ngươi không làm sai cái gì, ta cũng không muốn khi trở lại bên cạnh ngươi, phát hiện ngươi đang trên giường cùng kẻ khác, nhu tình mật ngữ, điên loan đảo phượng.” “Ta ….Sẽ không tái như vậy….” “Con người của ta cứng nhắc, hà khắc, không có tình thú. Bản thân ta giữ trong sạch, bởi vậy cũng yêu cầu người của ta cũng đồng dạng như thế. Vô luận nghèo hèn hay phú quý, thủy chung đều cùng ta đứng chung một chỗ.” “Nhưng là…..Ta nghĩ ngươi sẽ không trở lại.” Ta gật đầu, “Cho nên ta mới nói, ngươi không có làm gì sai. Ngươi đem chính mình thành một người không có bạn lữ cùng ái nhân, cho nên ngươi không có làm sai. Bạn lữ của ta bởi vì cùng ta tách ra quá lâu, không muốn đợi thêm nữa, cũng là đương nhiên.” “Vậy ngươi còn sinh khí như vậy….” “Ngươi không muốn đợi thêm nữa, chúng ta tự nhiên cũng không còn cái loại quan hệ này, không phải sao?” “……” “Nếu ta có thê tử, nàng bởi vì ta thường niên không có trở về đã cho ta từ bỏ nàng, hoặc cho là ta chết ở bên ngoài. Bởi vậy mang theo con của ta tái giá. Ta cảm thấy nàng làm đúng, ta đối với nàng thua thiệt, bất luận ta rời nhà vì lý do gì. Nếu nàng không tái giá, chỉ cùng nam nhân qua lại, thông gian, ta cũng không có lập trường chỉ trích nàng, bởi vì ta không có hoàn thành trách nhiệm của mình. Nhưng vô luận là loại nào, ta cũng sẽ không tái cùng nàng một chỗ. Bởi vì nàng đã lựa chọn buông tha ta. Ngươi cũng vậy, đã quyết định buông tha ta, không phải sao?” “……” “Thời điểm ngươi cùng người khác trên giường, cũng không nghĩ tới, nếu ta trở về, nếu ta nhìn thấy thì sẽ thế nào. Không phải sao?” “……” “Nếu ngươi suy nghĩ, nên biết phản ứng của ta cùng với hậu quả của việc này. Không phải sao?” “……” “Nữ nhân vì trượng phu thủ tiết mười năm, hai mươi năm ta cũng không thưởng thức. Nếu ta có thê tử, nếu nàng thủ, ta cũng không đồng ý nàng thủ cho ta. Không có đạo lý người sống chịu khổ vì người chết. Nhưng là ngươi, tại ta không có đúng hẹn một năm trở về, liền khẩn cấp phóng tùng mình, xác thực nhượng lòng ta hàn.” “……” “Có lẽ ngươi cho ta chết hoặc nghĩ ta từ bỏ ngươi. Vậy cảm tình đối với ta đâu, chẳng lẽ không thể chờ đợi một lát?” “……” “Ta trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn, bị độc xả cắn bị thương, cho nên trì hoãn nửa năm. Vì giữ bí mật ta xuất môn một mình, cũng không có ai nhượng ta tín nhiệm có thể giúp ta truyền tin cho ngươi. Không có đúng hạn trở về, ta hướng ngươi giải thích.” “Bị rắn cắn? Cắn ở chỗ nào? Hiện tại tốt chưa?”, hắn khẩn trương hỏi ta. Ta gật đầu, “Đều tốt lắm, không cần lo lắng.” “Thực xin lỗi……” “Đừng giải thích, ngươi cũng không làm sai cái gì. Chỉ là, ngươi không nên cho rằng, sau khi ta trở về có thể vẫn cùng ngươi một chỗ.” “Vậy ngươi vì cái gì còn quan tâm ta? Còn suy nghĩ cho ta?”, sắc mặt hắn thật tái nhợt. Ta cười cười, “Ta vì cái gì không giúp ngươi? Ngươi là người tối thân cận của ta. Ta không giúp ngươi, chẳng lẽ đi giúp Cố Thiều, giúp đỡ người khác?” “Chẳng lẽ….. Chúng ta không bao giờ có khả năng?” “……” “Ta sẽ không bao giờ như vậy nữa. Ngươi có thể nhìn ta, vô luận mười năm hay hai mươi năm, lòng ta đều chỉ có mình ngươi. Ta cũng có thể như ngươi, không bao giờ nhìn người khác, bính người khác.” “…Đừng nói việc này nữa. Trở về ngủ đi, ta hôm nay nói về tân tri phủ, ngươi hảo hảo ngẫm lại đối sách. Ta cũng sẽ ngẫm lại biện pháp.” Hắn khẽ cắn môi, “Chỉ cần trong lòng ngươi không có người khác, ta sẽ đi theo ngươi, quấn lấy ngươi, thẳng đến khi ngươi lại nguyện ý tin ta….” “Vì cái gì không ta không được? Ta có cái gì hảo?” “Ta thích ngươi, cũng chỉ tin ngươi.” “Ngươi hiện tại cũng có tiền, có thể giống Lưu thiếu gia mua vài nam sủng. Bọn họ phụ thuộc ngươi, tự nhiên chỉ có thể nghe lệnh ngươi. Chỉ cần không đụng tới người có bối cảnh thâm hậu như Cố Thiều, ngươi tự nhiên có thể thích bọn họ, sủng bọn họ. Không cần lo lắng bọn họ ruồng bỏ.” “Ta không cần cái loại thuận theo mua bằng tiền.” “Một khi đã như vậy, ngươi nên hiểu ta cùng bọn họ bất đồng. Không phải ngươi nói vài câu ngon ngọt, thổ lộ chân tình, hoặc là quấn quýt si mê không ngớt là có thể nhượng ta thay đổi chủ ý.” “Quý Ngọc……” “Đề tài này rất tổn thương tình cảm, về sau vẫn là ít nói đi. Ý nghĩ của ta đều đã nói cho ngươi. Trở về đi, ta thật sự mệt mỏi.” Hắn nhìn ta thật lau, cô đơn xuống giường, mở cửa rời đi. Sau khi Kì Ngọc rời khỏi, ta tĩnh tâm. Ngay cả trong lòng có không tha, ta cũng sẽ không để hắn nhìn ra. hắn chính là thiếu quản giáo, nếu không thể khiến hắn nhớ kỹ, sữa lại tính lỗ mãng, chỉ sợ hắn không yên ổn lấy một ngày. Này với việc ta có nghĩ hay không cùng hắn một chỗ không quan hệ, quản giáo hắn, là vì ta còn coi hắn là ngươi thân của mình. Tương đối thân cận hơn so với những người khác mà thôi. Tân tri phủ cùng tổ hợp thương gia rất nhanh đã tới, sinh ý Kì Ngọc rất nhanh làm liền làm không nổi nữa. Hắn đành phải tạm thời ngừng kinh doanh, đem hàng trả lại cho cung hóa thương. Cũng may cung hóa thương không phải người bản địa, cũng không kho xử Kì Ngọc, khiến hắn có chút hiện ngân trên tay. Ta cùng nhi tử tân tri phủ kết giao, hắn tuy rằng hoàn khố nhưng không giống cha hắn gian xảo. Cùng hắn ngồi trên thuyền uống rượu, xem vũ nương khiêu vũ, bên người còn có hai hoa nương bồi rượu. Ta cũng thích cùng người tâm tư đơn giản ở chung, có lẽ cha hắn có thể kiếm rất nhiều tiền, hắn ngược lại thích tiêu tiền. “Việc của nhị ca ngươi ta đã hỏi thăm, là có một ít thương nhân liên hợp cáo hắn cường mua cường bán đoạt cửa hàng của họ. Ý tứ cha ta là ca ngươi tốt nhất lén đem những người đó bãi bình, chỉ cần bọn họ không tố cáo, lại lấy ra chút tiền tự nhiên sẽ không là đại sự.” Ta gật đầu. Nói thật dễ dàng nhưng làm rất khó. Những người đó, mặc kệ có hay không bị đoạt cửa hàng, nay đều liên hợp cùng một chỗ. Vừa muốn nhượng Kì Ngọc cấp tri phủ thượng cống, miễn đi tai ương của họ. Lại muốn bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội nuốt cửa hàng của Kì Ngọc. Xem ra chỉ có thể xá điệu vài cửa hàng đến mở ra cho họ chỗ hổng. Có người được lợi, có người không, tự nhiên rất khó tái liên hợp. “Đừng nghiêm bản mặt a, hôm nay ta mời ngươi đi ra ngoài ngoạn, đừng làm mất hứng.” “Hảo, chúng ta uống rượu.” “Cái này đúng rồi, tận hưởng lạc thú trước mắt, uống rượu.” Về nhà, Kì Ngọc xanh mặt, “Sau khi nghe lời ngươi nói, ta bán đi tòa nhà cùng hai cửa hàng cho thương nhân ngoại địa, những cái khác bán không được. Bọn họ đều nghe tiếng gió, dù muốn mua cũng đem giá ép tới cực thấp, ta thà rằng để lại cho thối rữa cũng không muốn bán cho bọn sài lang đó.” Ta nói với hắn tin tức có được từ công tử nhà tri phủ, cũng nói với hắn đề nghị của ta. Có xá mới có đắc, xá điệu một ít, còn lại có thể bán được ít tiền. Nếu không thật muốn giữ trong tay, nếu thật tri phủ thật sự thụ lý án, chỉ sợ cái gì cũng không lấy được còn muốn vong mệnh thiên nhai. Hắn cười lạnh một tiếng, “Hôm nay Lưu Liễu Giải phái người đến nói, muốn ta làm con rể, bị ta đuổi đi.” Lưu Liễu Giải ẩn ẩn là thương hộ đứng đầu ở đây, xem ra là muốn một ngụm nuốt hết sinh ý của Kì Ngọc. Hắn chỉ có độc nhất một nữ nhi, không có nhi tử, quả thật cần người kế thừa gia nghiệp. Nữ nhi hắn cũng không phải phụ nhân bình thường, nghe nói rất mạnh mẽ và tài năng. Nữ nhi hắn có chút lớn tuổi, vài năm trước đã coi trọng Kì Ngọc, hơn nữa cũng đã nói tới việc hôn nhân. Bất quá khi đó nói là tuyển con trai cho làm con thừa tự của Lưu gia, kế thừa Lưu gia gia nghiệp. Lúc này lại biến thành ở rể. Lưu Liễu Giải thật ngoan, đem Kì Ngọc bức đến tuyệt cảnh còn muốn được nhân tài. Cái này có chút khó khăn, có Lưu Liễu Giải, những người khác không có khả năng nhả ra. Lưu Liễu Giải cũng không phải lấy được vài cửa hàng liền thõa mãn. “Ngươi tính toán làm sao?” “Cùng lắm thì cá chết rách lưới”, Kì Ngọc hừ lạnh. “Hiện tại trên tay ngươi có bao nhiêu bạc?” “Năm ngàn lượng.” Cũng không ít, “Đem những cửa hàng còn lại đưa Cố Thiều, chúng ta rời đi Nhạc thành?” Vấn đề phiền toái lưu lại cho Cố Thiều đi, tuy rằng Kì Ngọc buôn bán lời không ít, nhưng nếu chỉ có nguyên bản cửa hàng tơ lụa kia, năm năm khẳng định không kiếm được năm ngàn lượng bạc. Huống chi năm năm nay hắn sinh hoạt thật xa xỉ. Cho nên hắn coi như dính ánh sáng của Cố Thiều, mới buôn bán lời như vậy. Việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác. “Nhưng là…… Bồi rất nhiều……” “Vậy ngươi tính toán làm như thế nào? Như thế nào không bồi?” “…..Tiện nghi Cố Thiều cũng liền thôi, nhưng Lưu Liễu Giải kia nhượng ta khó thở.” Ta nghĩ nghĩ, “Cũng không phải không có cách nào sửa trị hắn.”
|
Chương 22[EXTRACT]Ta tinh tế cân nhắc, chuẩn bị. Đem khế phòng, còn một ngàn lượng ngân phiều sửa sang lại. Đây đều là để đưa cho Cố Thiều, không nghĩ thiếu hắn cái gì. Kỳ thật hắn vô tình cho ta rất nhiều, tri thức, thường thức, thưởng thức, trí tuệ. Không có điều đó ta cũng không phải ta bây giờ. Đem khế ước vùng núi Tây Nam cùng tư thục chứng minh cũng bỏ vào. Đây là ta vì Cố Thiều làm một việc nhỏ bé không đáng kể. Liền tính hắn không dùng đến, hậu đại hắn có thể có thời điểm sử dụng. Chúng ta biết một ít việc của Cố Thiều, tỷ như chuyện ở Lưu phủ, tỷ như hắn vì Tần Vương làm việc. Nhưng biết điều đó không phải chỉ có chúng ta, trừ bỏ Tần Vương cùng người bên cạnh y, chỉ sợ còn có đối thủ của Tần Vương cùng một ít người hữu tâm. Ta chỉ biết những điều này không đến mức khiến hắn đem chúng ta diệt khẩu nhưng hắn muốn đem chúng ta nắm trong lòng bàn tay là nhất định. Hắn cho tới nay cũng làm như vậy. Đem ta hướng tới con đường sĩ đồ. Đối với Kì Ngọc, khơi lên dã tâm của hắn, để hắn kiếm tiền cho mình cùng lúc lấy hắn kiềm chế ta. Cố Thiều thực thành công, nếu không phải Kì Ngọc tiếp nhận cửa hàng, ta lại bởi tình cảm của chúng ta lần nữa do dự thì chúng ta hẳn đã sớm rời đi Nhạc thành. Hắn tại Nhạc thành kinh doanh thời gian dài như vậy, có bao nhiêu thực lực cùng thế lực ta căn bản không biết. Lưu Liễu Giải kia có hay không là người của hắn? Chuyện này sau lưng có hay không có hắn trợ giúp? Giả thiết như thế, mục đích của hắn là gì? Đem chúng ta bức đến tuyệt cảnh? Nhượng Kì Ngọc thành thân? Nhượng ta vì Kì Ngọc muốn có chức vị? Đắc tội quan phủ cùng thế lực lớn trong Nhạc thành, nhược không có võ công, chúng ta trốn không thoát đâu. Chỉ có thể….Đi cầu hắn. Đương nhiên giả thiết của ta có thể sai. Lưu Liễu Giải căn bản không phải người của hắn. Hắn vẫn thờ ơ lạnh nhạt, vẫn là vì….Chờ chúng ta đi cầu hắn? Sau khi chúng ta rời đi, có thể hay không bị Cố Thiều truy kích? Ta không xác định. Phương diện quan phủ ta không lo lắng, bởi vì chúng ta trên danh nghĩa là đường huynh đường đệ của Cố Thiều, nếu chúng ta có tội, mặt ngoài hắn cũng bị liên lụy. Không phù hợp với phong cách luôn hành sự điệu thấp của hắn. Vì ngừa vạn nhất, vẫn là lén đi đi. Ta đem những gì đưa cho Cố Thiều bỏ vào một hộp gỗ, đặt ở bên gối. Ta cũng không có đồ gì để thu dọn, chỉ muốn mang một ít sách theo. Trải qua vài năm ở chung, ta đã xác định, vợ chồng Trần lão là dân chúng phổ thông ở Nhạc thành. Ở chung vài năm, rời đi liền trực tiếp đem khế ước bán mình đưa cho họ. Tuy rằng ta thực vừa ý trù nghệ của Trần tẩu, đáng tiếc dẫn bọn họ đi là không hiện thực. Dù sao bọn họ là người địa phương, hẳn sẽ lưu luyến cố hương. Hơn nữa chúng ta chỉ ký mười năm khế ước, cũng sắp đến kì. Huống chi, cho dù bọn họ nguyện ý, vạn nhất chúng ta bị người truy đuổi, mang theo bọn họ chính là hại họ, ta không nắm chắc bảo đảm an toàn cho họ. Cơ hồ không có tình báo, chỉ có thể tận lực đem kế hoạch đơn giản hóa. Nếu không biết Cố Thiều sâu cạn, vậy trực tiếp đào tẩu là được. Lấy cớ đi sơn thượng ở, sau đó rời đi. Chỉ cần Cố Thiều không lập tức phát hiện, hơn nữa chúng ta còn có con bài chưa lật là võ công, căn bản không có vấn đề. Trước, có thể viếng thăm Lưu phủ a. Ta đối với sửa trị Lưu phủ không có hứng thú. Hắn đối với Kì Ngọc chưa tạo thành tổn thương thực chất gì. Bất quá, ta muốn tìm quản gia Lưu Liễu Giải gây phiền toái, thuận tiện cấp Kì Ngọc xã giận, lại có thể cho quản gia này một cái hắc oa. Thân muội Trần tẩu nguyên bản là nha đầu Lưu phủ, vốn sắp hết kì khế ước, có thể đi ra. Cha mẹ nàng còn cấp cho nàng một cuộc hôn nhân tốt, về nhà là có thể gả cho người. Nhưng là Lưu phủ bỗng nhiên truyền ra nàng bạo bệnh mà chết, nói là bệnh dịch liền trực tiếp thiêu hủy cơ thể. Lưu gia đương nhiên mặc kệ, cáo quan phủ nhưng bởi nàng chưa chuộc thân, vẫn là hạ nhân Lưu phủ, hơn nữa Lưu phủ so với dân chúng bình thường có tiền, có thể sống chết mặc bay. Nhà Trần tẩu vẫn là nghe được một ít tin đồn, muội tử nàng bị quản gia đạp hư, sau đó thắt cổ chết. Quản gia được Lưu phủ che chở nên bọn họ không làm gì được, không lâu sau hai lão nhân vì tức và bệnh mà mất. Trần tẩu vẫn muốn báo thù. Nàng là một người có cá tính, ý niệm báo thù vẫn tâm tâm niệm niệm chưa lúc nào buông tha. Vợ chồng họ nguyên bản là người Cố Thiều thuê, định kì báo một ít hành tung cử chỉ chúng ta cho hắn. Sau Kì Ngọc mua tòa nhà lớn, bên trong đại khái cũng có loại người này. Không phải gián điệp chuyên nghiệp, chỉ là một vài người thường bị mua. Cùng phu thê họ chung sống vài năm, họ liền hướng ta thẳng thắn. Nhiệm vụ của họ là chiếu cố sinh hoạt của bọn ta, xác định hành tung của chúng ta, ghi lại một ít hành động thông thường, tỷ như đọc sách hoặc việc buôn bán. Nhưng không đến mức nghe lén hoặc điều tra thư từ linh tình. Bởi vậy ta cũng liền lượng giải hành vi của họ. Nguyên nhân họ thẳng thắn la Trần tẩu cảm thấy ta có khả năng giúp nàng báo thù. Nàng dựa theo yêu cầu của ta báo tin tức làm điều kiện, thỉnh cầu ta giúp bọn họ báo thù. Nói thật, bản thân chúng ta không có bí mật gì để phát hiện. Trước khi chạy trốn, hành tung bị người nắm giữ cũng không phải việc gì lớn. Lấy công phu của chúng ta, nếu có người nghe lén chúng ta nói chuyện, nhất định sẽ bị chúng ta phát hiện. Nhưng ta đã đáp ứng họ. Ta đáp ứng Trần tẩu, trước khi ta rời đi Nhạc thành, sẽ giúp nàng báo thù. Có lẽ có một ngày bọn họ có thể hữu dụng, đây là nguyên nhân thứ nhất. Mặt khác, xử lý sạch sẽ, cũng sẽ không mang đến phiền toái gì. Còn có, chính là nhân tố tình cảm. Tại Kì Ngọc mua tòa nhà này, tuy rằng phần đông là người hầu nhưng không biết ai là gian tế, hơn nữa ta chưa bao giờ đem nơi đó trở thành nhà, cũng không có người nào ta đặt ở trong lòng. Nhưng tiểu viện này bất đồng, khi đó ta cùng Kì Ngọc mới ra đời, tất cả mọi việc sinh hoạt đều do phu thê họ chiếu cố. Huống chi khi đó Cố Thiều còn chưa tới Nhạc thành, sinh hoạt của chúng ta phi thường đơn giản. Ta đem nơi đó trở thành gia viên, đối với phu thê họ tự nhiên sẽ khác. Buổi tối, thời điểm ta chuẩn bị hành trang, Kì Ngọc hỏi ta: “Ngươi muốn đi làm gì?” Ta nghĩ nghĩ, nếu muốn cho hắn tiến bộ, không thể giống như trước đây vì hắn làm hết thảy mà hắn không biết, “Đi bái phỏng Lưu gia.” “Lúc này? Đã khuya, như thế nào bái phỏng?” “Ngươi nghĩ sao?”, ta mỉm cười. “Ta cũng phải đi”, hắn hưng phấn nói. Ta chần chờ trong chốc lát, cũng tốt, có thể khiến hắn hiểu biết một chút biến hóa của ta trong hai năm qua, “Có thể, nhưng đem nay tất cả hành động đều phải nghe ta.” “Hảo.” “Đeo mặt nạ vào, từ giờ cho đến khi chúng ta trở về, không được mở miệng nói chuyện. Nhất nhất theo sát ta, không được tạo ra tiếng động.” “Không thành vấn đề.” Ta đeo lên mặt nạ đem hội ngày thất tịch, liếc mắt nhìn hắn, “Xuất phát đi.” Võ nghệ cao cường, này kỳ thật cũng không phải việc khó. Mái nhà đều bằng ngói, thực dễ dàng làm ra động tĩnh. Ta không có kỹ thuật đi trên đó mà không bị người phát hiện. Vách tường dễ lưu lại dấu chân, dễ dàng cho bộ khoái dựa vào mà tìm ra đầu mối. Cho nên ta kỳ thật chỉ có thể nhảy tường, ta ngã tư đường không người chạy nhanh. Giờ cấm đã qua, trên đường trừ bỏ phu canh căn bản không có người, ta chỉ có thể trong bóng tối cắm đầu mà chạy thôi. Liếc mắt nhìn Kì Ngọc đi bên cạnh ta, trước kia luyện võ chỉ để cường thân, chưa bao giờ sử dụng. Ở bên ngoài hai năm, ta bởi một số việc không thể không động võ, mới hơi tôi luyện được một chút vũ kỹ. Nhảy lên đầu tường Lưu gia, kéo theo Kì Ngọc, phú hộ bình thường đều nuôi chó giữ cửa. Quả nhiên, có mấy con chó hướng chúng ta chạy tới, ta ném đi vài cái bánh bao thịt đã chuẩn bị trước, phóng qua chỗ mấy con chó. “Đó là cái gì?”, Kì Ngọc đã quên lời ta dặn là không thể nói. Ta dựng thẳng lên một ngón tay để trên miệng. “A, đã quên”, hắn vội vàng lấy tay đặt trên mặt nạ. Nhảy vào trong viện, kiến trúc nhà phú quý đều khá giống nhau, ngoại viện dành cho người hầu, địa vị càng cao càng ở gần chủ viện. Dùng cờ vậy ném hôn mê mấy hạ nhân, rồi nhặt quân cờ lên. Ta không quá thích sử dụng binh khí, lần đầu tiên động thủ trong tay chỉ có cờ vây, ta thuận tay liền dùng. Sau cùng thành thói quen. Không có gì khó khăn tìm đến nơi quan gia ở. Đánh hôn mê nữ nhân trên giường hắn. Về như thế nào lấy được thông tin, ta đã có rất nhiều kinh nghiệm. Điểm á huyệt cùng huyệt cười của hắn, thẳng đến khi hắn cười đến rơi lệ đầy mặt mới giải khai huyệt đạo. Lúc này, hắn ngay cả khí lực kêu cứu cũng không có. Vốn cũng không phải nhân vật có cốt khí gì nên dễ dàng khuất phục. “Những vật quý giá trong phẩm để ở đâu?” “Khố…… Khố phòng……” “Ngươi có chìa khóa đi?” “Có …. Có chìa khóa, cũng có người gác….. Bọn họ chỉ nhận thức lệnh bài của lão gia, có chìa khóa cũng vô dụng…..” “Khố phòng có những gì?” “Vàng bạc châu báu…… Ngọc Thạch…… Hàng da…… Dược liệu…… Các loại đáng giá gì đó……” “Chỉ có một khố phòng này?” “Trong phòng lão gia có ám cách…. Nhưng, nhưng ta không biết ở đâu ni.” “Đã không còn?” “Ta ….ta biết cái khác….” Vàng bạc nhà quyền quý đều có dấu hiệu, ngọc thạch châu báu mang ra ngoài cũng là của trộm cướp. Vẫn là đi tìm cái ám cách kia đi. “Bạc của ngươi dấu ở chỗ nào?” “Ta…. Của ta?”, hắn vẻ mặt cầu xin nói địa điểm dấu ngân phiếu, ta hướng Kì Ngọc ý bảo tìm, hắn tìm ra, có một ngàn hai ngân phiếu. Cũng không phải chỉ là nhất bút tiền trinh a. Giao ra Lưu Liễu Giải gì đó, hắn chỉ là sợ hãi. Hiện tại đau lòng được yêu thích đều thanh. Ta cười cười, một lần nữa làm hắn hôn mê. “Không phải đã biết khố phòng sao? Còn lấy của hắn một ngàn lượng làm gì?”, Kì Ngọc khẩu khí thô, giống như một ngàn lượng chỉ là số lượng nhỏ. “Mặc kệ đêm nay chúng ta làm cái gì, đều phải giá họa cho hắn. Hắn “Chạy án”, có thể không mang theo bạc sao?” “A, ngươi thật giảo hoạt.” Xác thực. Đọc qua sách biết không ít thủ đoạn, so sách với với kẻ xấu khó phòng bị hơn nhiều.
|
Chương 23[EXTRACT]Mang theo ẩn vào phòng ngủ Lưu Liễu Giải, tìm thật lâu rốt cuộc tìm được cái gọi là ám cách, còn nửa canh giờ nữa trời liền sáng. Nếu không tìm thấy, ta liền tính toán đem Lưu Liễu Giải cứu tỉnh hỏi. Bất quá như vậy liền đem sự tình làm lớn, cho dù đổ lên người quản gia, sợ cũng làm hắn nghi ngờ. Ám cách có năm vạn lượng ngân phiếu, ta nhìn thấy ánh mắt Kì Ngọc đều phát sáng, âm thầm lắc đầu. Này năm vạn lượng khẳng định không phải toàn bộ gia sản của Lưu Liễu Giải, dù sao ngân phiếu nào cũng có bảo hiểm của Bạch Kim Ngân Bảo, cho dù cầm cũng không nhượng Lưu gia thương cân động cốt. Mặt khác còn có một quyển sách, ta không kịp nhìn kỹ, đều thu vào trong lòng. Tại đầu gối Lưu Liễu Giải rắc một ít bột phấn, mang theo quản gia cùng Kì Ngọc vội vàng rời khỏi Lưu phủ chạy về nhà. Ta đem quản gia nhốt trong hầm trữ lương thực, nhượng Kì Ngọc kêu phu thê Trần tẩu đến. Giải khai á huyệt của hắn, làm cho bọn họ đối chất, ta cũng không muốn biết bắt nhằm người. Trần tẩu nhìn thấy hắn, mặt đầy hận ý, quản gia kia chỉ cầu xin tha thứ, cũng không biện giải, xem ra thật là hắn làm. “Tam gia, cầu ngài đem mệnh lão già kia cho chúng ta, về sau mệnh phu thê ta đều giao cho tam gia.” “Người liền cho ngươi, bất quá ta không cần mệnh của các ngươi. Ta cùng nhị gia sắp rời đi Nhạc thành, chỉ là việc này muốn gạt đại gia. Các ngươi giúp che giấu hai ngày, liền tính hết phần nhân tình này.” “Hết thảy nghe theo thiếu gia phân phó”, Trần tẩu dập đầu, đứng dậy cọ cọ chạy, một lát sau trở về, cầm trong tay trường đao quá niên giết heo. Kì Ngọc vốn hoang mang đứng bên cạnh ta, thấy thế kinh hách lui lại một bước, lôi kéo tay áo của ta hỏi, “Trần tẩu nàng đây là… Đâu là muốn làm gì.?” “Giết người báo thù.” “Cái gì? Giết người?….. Như vậy sao được….Đó là chém đầu …..”. “Sợ thì đừng nhìn, trở về phòng đi”, ta thản nhiên nói. “Quý Ngọc, ngươi không sợ? Lấy bạc là một chuyện, nhưng giết người không phải là chuyện đùa…. Quý Ngọc, ngươi đừng vì ta xuất khí mà hồ đồ.” Ta lắc đầu, “Không phải vì ngươi, mà vì Trần tẩu. Muội tử nàng bị lão già kia đạp hư mà thắt cổ tử sát. Bại hoại như vậy ta cũng từng giết qua.” Ta nghĩ đến thời điểm ở Tây Bắc bị rắn cắn, không quen ai, cũng chưa mua nhà, được một lão miêu dân cứu. Sau ta mua nhà, mở trường học, thuận tiện dạy luôn tôn tử hắn. Ai biết thay đổi bất ngờ, tôn nữ hắn thế nhưng bị một tiểu quan coi trọng, đoạt đi. Tôn nữ hắn mới mười một tuổi. Đương nhiên ban đêm thi thể liền bị ném ra. Ta thật đúng là biết cái gì kêu cầm thú không bằng. Quan lại nơi đó đúng là không coi sơn dân là người mà. Sau khi cơ thể ta dưỡng tốt, liền đem người kia giết, hơn nữa thần không biết quỷ không hay hủy thi diệt tích. “Ngươi….Ngươi cũng từng giết người? Khi nào? Ta như thế nào không biết?” “Là thời điểm hai năm ở bên ngoài lịch lãm. Ngươi trước về phòng đi, sau khi đem việc này xử lý, ta liền đi tìm ngươi.”, ta có chút không kiên nhẫn. Trần tẩu bởi vì bận tâm ta, vẫn chờ Kì Ngọc đi ra ngoài, nhẫn nại nắm đao trên tay đến nổi gân xanh. Hắn còn ở nơi này nói dông dài không dứt. Hắn không rõ tâm tình đối mặt thù nhân hận thấu xương, ta cũng hiểu được. “….Không, ngươi không đi, ta cũng không đi”, Kì Ngọc ngốc trong chốc lát, cúi đầu nói. Ta gật đầu, lại hướng Trần tẩu gật đầu. Trần tẩu liền một đao thống tại bụng hắn, khí lực thật lớn, thế nhưng một đao liền xuyên, “Một đao này vì muội tử”, sau đó đưa bả đao cho lão Trần, “Còn hai đao này, vì cha mẹ ta, nhạc phụ nhạc mẫu của ngươi.” Lão Trần không nói, tiếp nhận đao chính là hai đao, một nhát bên ngực phải, một nhát ngay hạ thân. Quản gia này chết chắc rồi, nhưng lại không có một đao thống đâm ở tim hoặc cổ để chết nhanh chóng. Bọn họ đây là muốn hắn chậm rãi mà chết. Quản gia hiện tại còn khó khăn hít thở, chưa có chết, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm từng người trong phòng. Ta cũng không sợ ánh mắt như vậy. Thời điểm lần đầu tiên giết người, ta cũng không quá sợ hãi, càng không có gặp ác mộng. Ta cảm thấy chỉ cần mình làm đúng là tâm có thể vững như thiết. Ân cừu tất báo, không phải không có chuyện như vậy. Kì Ngọc đã muốn phun, ta ngồi lên ghế Trần tẩu đưa tới, lại nhượng lão Trần lấy hỏa lò tới, phân phó nói: “Đem vật trên người hắn tháo xuống, có thể thiêu liền thiêu, không thể thiêu liền đặt qua một bên.” Lão Trần gật đầu, liền nguồi xuống bắt đầu động thủ. Đem mặt nạ, áo khoác cùng giày thêu hoa trên người đều thiêu. Kì Ngọc sắc mặt trắng bệch ngồi cạnh ta, rất nhanh run rẩy cởi quần áo, thiêu này nọ. Vật gì có thể xử lý đều đốt, ngọc bội, nhẫn linh tinh gì đều bị lão Trần giao cho ta, ta đem vàng tạp cắt thành lát đưa cho lão Trần, Ngọc Thạch đập nát thành mảnh nhỏ, có võ công khí lực lớn, làm việc này cùng thật dễ dàng, “Thi thể này các ngươi tính toán xử lý thế nào?” “Tiểu phụ nhân đem băm hắn, ném vào xe chở phân, cho tướng công tống xuất thành. Quyết không để tam gia rước lấy phiền toái.” “Không, đem thịt nấu rã ra, xương cốt phân ra, ta giúp các ngươi ghiền nhỏ, lại ném vào thùng chở phân”, ta nghĩ nghĩ lại nói: “Máu này các ngươi phải dùng rượu mạnh xử lý sạch sẽ”, kì thật lặc chết tối sạch sẽ, đáng tiếc báo thù như vậy không làm người báo thù cảm thấy sảng khoái. “Dạ, tam gia.” Ta liền mang theo Kì Ngọc gắt gao bám lấy ta trở về phòng. Lòng ta hiểu được, nhượng Kì Ngọc xem, kỳ thật là cho hắn một cái hạ mã uy. Cho tới nay, ta đối hắn yêu cầu thực ít, cũng thực dung túng. Khiến hắn cảm thấy ta chính là một thư sinh tính tình bình đạm, hắn hống vài câu có thể khiến ta quên chuyện không vui, tiếp tục không oán không hối cùng hắn. Ta biết ta không phải người bình đạm. Người ân cừu tất báo, yêu hận như thế nào không mãnh liệt. Bao dung không phải là yếu đuối, đây là việc ta muốn hắn hiểu được. Nếu hắn hiểu ta, có lẽ chúng ta còn có một ngày có thể cùng chỗ. Nếu không hiểu, có lẽ bởi vì sợ hãi cùng kiêng kị mà rời bỏ ta. Như vậy cũng coi như đơn giản. “Trở về sau có cảm giác mệt đi, việc khác chờ người ngủ ngon chúng ta lại thương lượng.” “Ta….Ta sợ hãi. Quý Ngọc, nhượng ta ở trong này ngủ đi?” Ta quay đầu nhìn hắn, quả nhiên sắc mặt thảm hãi, đầu đầy mồ hôi, gật đầu, liền lật xem quyển sách kia. Càng xem càng phấn khích, nếu sổ sách này trong tay quan phủ, tân tri phủ liền có thể nuốt luôn Lưu phủ. Cao thấp trong Lưu phủ khó mà bảo toàn mạng sống. Tuy rằng Lưu phủ không nói, ta nhưng không có ý tứ đuổi tận giết tuyệt. Cũng không tất yếu tiện nghi tham quan kia. Nếu trên tay Cố Thiều, hắn tất nhiên có thể đem Lưu Liễu Giải thu vào trong túi, vì Tần Vương thêm một tài thần. Bất quá ai biết Lưu Liễu Giải có phải hay không là người của Cố Thiều? Hơn nữa, nếu cho hắn biết ta có năng lực lấy được sổ sách, ta cùng Kì Ngọc sẽ vĩnh viễn không có ngày đi. Kì Ngọc nghe ta đáp ứng, vẻ mặt dần bình tĩnh, cũng không hướng giường ngủ đi tới, lại ngồi ở bên cạnh ta, gắt gao dựa vào ta. Nếu hắn có sổ sách này, có thể giải quyết vấn đề trước mắt, còn có thể lừa gạt Lưu Liễu Giải một nhất tuyệt bút. Nhưng nếu không có ta hiệp trợ, hắn sớm hay muộn cũng chết trong tay lão hồ ly lòng dạ hẹp hòi này. Ta nhất thời có thể giúp hắn giải quyết nguy cớ, nhưng không nguyện ý cả đời vì chí lớn hoặc hư vinh của hắn mà bận rộn. Trầm ngâm trong chốc lát, ta nghiêng đầu nói: “Bản số sách này là nhược điểm của Lưu Liễu Giải. Có nó ngươi có thể uy hiếp hắn, giải quyết phiền toái trước mắt, còn có thể mở rộng sinh ý. Ngươi muốn lưu lại sao?” Hắn nhãn tình sáng lên,“Vậy còn ngươi?” “Vô luận ngươi lựa chọn ra sao, sau buổi tối hôm nay ta sẽ rời đi.” Hắn khẽ cắn môi,“Ta và ngươi cùng nhau đi.” “Được rồi”, thuận tay đem cuốn sổ kia ném vào hỏ lò. “A”, hắn, mắt thấy cuốn sổ kia hóa thành tro tàn, “Ngươi cứ như vậy thiêu hủy? Lưu trữ về sau cần dùng đâu?” “Lưu trữ là phiền toái”, ta lắc đầu, “Hơn nữa không tất yếu đối Lưu phủ đuổi tận giết tuyệt, Lưu Liễu Giải cũng chưa làm gì ngươi.” “Cũng đúng, năm vạn lượng ngân phiếu, hắn khẳng định đau lòng chết đi.” Ta dám khẳng định sau khi Lưu Liễu Giải tỉnh lại, chỉ vì bản sổ sách kia mà thượng một bụng hỏa. Nói không chừng còn hoàn toàn quên đi việc ngân phiếu. “Chúng ta không phải trộm, cũng không thiếu tiền. Lấy ngân phiếu này là cấp cho Lưu Liễu Giải một cái giáo huấn. Bạc này ta không cần. Ngươi muốn liền cho ngươi.” “Của ta không phải của ngươi?” Ta lắc đầu, “Về sau của ngươi là của ngươi, của ta là của ta”, bây giờ ta còn hơn một trăm lượng bạc, ngày mai đem khế ước đưa Trần tẩu, cũng không cần cho họ bạc, nhiều năm qua lĩnh hai đầu lương, hiện tại tài sản của họ so với ta không chừng còn nhiều hơn. Một trăm lượng tuy có thể dùng thật lâu, nhưng ta muốn dưỡng ngựa, muốn mua sách, hay là nhanh chóng xây trường tư thục, có thể nuôi sống chính mình. “Làm gì phân rõ ràng vậy?” “Sau khi rời Nhạc thành, ngươi mang theo bạc của ngươi, ta mang theo sách của ta, chúng ta mỗi người một ngã.” “Ngươi làm gì a?”, hắn sinh khí hướng ta rống, “Không phải đã nói cùng đi sao?” “Chí hướng ta cùng ngươi bất đồng, không hợp.” “Ta nghĩ muốn sống tốt có cái gì sai?” “Dùng của trộm cắp? Ngươi không phải cơm không đủ ăn. Ngươi có năm ngàn lượng bạc, trên đời này nhiều người cả đời này cũng không thấy được nhiều bạc như vậy? Ngươi còn không thỏa mãn?” “Nhưng nếu có năm vạn lượng kia, ta có thể làm sinh ý lớn, ta không nghĩ chỉ làm để người khinh thường tiểu sinh ý.” “Ta không biết ngươi muốn ai để vào mắt. Ngươi theo đuổi lý tưởng của mình không sai. Nhưng đó không phải điều ta muốn”, ta không cầu tiến, không có gì trọng dụng, mà Kì Ngọc cầu tiến, háo thắng, xác thực, không phải người cùng đường. “Ngươi…”, hắn tức giận trừng mắt nhìn ta, trầm mặc nửa ngày, quay đầu nhìn mặt đất nhỏ giọng nói: “Ta đây từ bỏ. Dù sao ta muốn đi theo ngươi.” “Nghĩ kĩ rồi?”, ta cẩn thận nhìn hắn. Hắn gật đầu. Ta mỉm cười, ít nhất ở trong lòng hắn ta so với năm vạn lượng bạc trọng yếu hơn. “Vậy ngươi tính toán dùng ngân phiếu này làm gì? Sẽ không đốt đi?”, Kì Ngọc bĩu môi hỏi ta. Ta điên rồi mới đốt nó. Có thể dùng nó làm việc thiện, coi như giúp Lưu Liễu Giải tích đức đi.
|
Chương 23[EXTRACT]Thiêu hủy hết bản nợ, thu hết ngân phiều. Nếm qua điểm tâm Trần tẩu chuẩn bị, ta tính toán đi nghỉ ngơi. Kì Ngọc sắc mặt trắng xanh một ngụm cũng chưa ăn. “Cứ nghĩ đến vừa rồi nàng vừa giết người, ta liền ăn không vô cơm nàng làm…” “Người thân của nàng bới vì lão già kia mà chết, ngoan một chút cũng là bình thường”. “Bọn họ có cừu oán là chuyện của họ, ngươi can thiệp vào làm gì? Đây chính là giết người a. Nói sau, quản gia kia cũng không có trực tiếp giết người….” “Xác thực”, ta gật đầu, “Tuy rằng người bị quản gia bức tử không ít nhưng cũng không ai thấy hắn tự tay giết người. Lại nói, người bị hắn bức tử ta không nhận thức, cùng ta không có quan hệ gì. Nhưng ta nhận thức Trần tẩu, đáp ứng giúp nàng. Vậy là đủ.” Trần tẩu kia động tác thực lưu loát, còn có “Băm” thật rất có phong thái nữ cường đạo bán bánh bao thịt người trong tiểu thuyết. Lão Trần bình thường ít nói, nhìn qua dễ khi dễ, nhưng khi động thủ cũng là bất động thanh sắc, mày cũng không nhanh một cái. Họ đương nhiên không thể là người thiện lương gì, ta cũng đồng dạng không phải. Có chút người đến lúc báo tù, vì cừu nhân sinh tha thứ liền tâm sinh không đành lòng; Hoặc cảm thấy chình mình cao cao tại thượng liền “khoan hồng độ lượng”, bởi tin cái gì “buông hạ đồ đao, lập địa thành phật”, liền đem cừu hận nhẹ nhàng buông tha. Ta khẳng định mình không phải loại người như thế. Phu thê lão Trần cũng không phải. Nếu thiện ác không khác nhau, ân oán không rõ ràng thì thế gian này còn bộ dáng gì nữa? Lòng ta không lớn, thậm chí là trừng mắt tất báo. Nhưng người chọc ta được giáo huấn, cũng không dám đến lần hai. Người thành thật vĩnh viễn không dám phản kháng, chỉ có thể bị nhân khi dễ đến chết. Chờ lão thiên cấp ác nhân báo ứng thật buồn cười, còn không bằng dựa vào chính mình. Tựa như vợ chồng Trần lão so với quản gia kia, họ thật nhỏ bé. Nhưng chỉ cần có cái tâm kia, chẳng sợ không có ta, chung quy có một ngày họ cũng có thể báo thù. Đem bản thân giao cho lão thiên còn không bằng nêm mật nằm gai mười năm, hai mươi năm. Trần tẩu họ như vậy hơn người, làm ác nhân trước gặp ác trước, mới có thể nghĩ nhiều muốn hay không làm như vậy. “Bất quá lão già kia thật xấu, ỷ vào Lưu Liễu Giải, đem chuyện xấu đều làm hết đi? Lưu Liễu Giải cũng không xấu như hắn đâu.” Xác thực, Lưu gia sống yên ổn nhiều năm, mặc dù có việc không hợp pháp nhưng đại bộ phận thời điểm vẫn làm đúng bổn phận người buôn bán. Người làm ăn nha, nếu không phải phiến tử, không nghĩ làm một lần liền bỏ chạy đêu thật coi trọng danh dự. Lưu Liễu Giải tuy gian xảo nhưng ít có hại tính mạng ngươi khác, hắn cũng không tất yếu làm như vậy. Ngược lại hắn dưỡng cẩu, tâm độc thủ ngoan, xem như đem xấu đến gốc rễ. “Quý Ngọc…. Ngươi khi đó vì cái gì giết người?” “Lần kia ta bị rắn ắn, ngã ở trong rừng, nếu không có người cứu, chỉ sợ đã sớm trở thành một đống bạch cốt. Là một lão nhân đã cứu ta. Thời điểm vết thương ta chưa lành, tôn nữ mười một tuổi của hắn bị một tiểu quan liền ngay cả phẩm đều không có đoạt đi. Tiểu hài tử mới mười một tuổi a, đương nhiên là chết. Sau khi vết thương khỏi, ta liền giết người kia.” “…. Ngươi nói ngươi bị rắn cắn, nhưng chưa nói ngươi thiếu chút chết”, hắn thì thào nói. “…..”, nếu là tiểu thương như thế nào có khả năng tĩnh dưỡng nửa năm. Bởi độc xà nhập thể, chân bị rắn cắn thiếu chút nữa phế đi. Cũng may ta có công phu trong người, trong thân thể có một cỗ khí rất tốt đối thân thể, sau khi tỉnh liền dùng nó chậm rãi bứa độc xà, chữa trị kinh mạch. Này còn phải cảm kích người trước mắt này dạy ta công phu. Coi như nhân họa đắc phúc, trước kia đoàn khí chỉ tụ một khối ở bụng, cũng chỉ thời điểm khi ta cùng Kì Ngọc làm việc kia, mới có thể trong thân thể chuyển một vòng. Vì chữa thương, ta phát hiện nói đối với thân thể rất có ưu việt, thời điểm không có việc gì khiến nó vận chuyển một vòng, so với khi ta cùng Kì Ngọc cùng nhau luyện công còn muốn tốt hơn. “Quý ngọc……” “Ngủ đi, nghỉ ngơi tốt rồi ăn bữa cơm, chúng ta liền rời đi Nhạc thành.” “Ta không ngủ được, người cùng ta nói chuyện trong chốc lát đi?” “Ngươi muốn nói cái gì?” “Ân…Kia bánh bao thịt là như thế nào?” “Bên trong bỏ thêm liêu, là ta tại Tây Nam biết được một loại thuốc bột xử lý kiến, chuột và xà. Mê choáng mấy con cẩu kia tự nhiên là không thành vấn đê.” “Kia dùng cờ vây đánh người đâu?” “Cùng đạo lý điểm huyệt giống nhau.” “Thực dễ dàng sao?” “Cũng không dễ, chủ yếu là ổn và chuẩn, cường độ cũng vừa đủ. Nếu không có đánh đúng huyệt đạo, ngươi đem hắn đánh đau, hắn sẽ lập tức kêu lên, đưa người khác tới. Nếu cường độ nhẹ, căn bản không điểm huyệt được. Việc đó thời điểm không có người dễ dàng làm được.” Ta cũng vậy, thời điểm không có người, mỗi ngày đều luyện tập thật lâu. Mùa xuân đánh hoa, mùa hạ đánh muỗi, thu đánh rớt điệp, mùa đông rất lạnh, nằm trong ổ chăn không muốn xuống dưới thổi nến liền dùng nó tắt nến. Ta đem kinh nghiệm tâm đắc nói cho Kì Ngọc, hắn vừa nghe liền mặt khổ, “Tính, lại không dựa vào này ăn cơm.” Ta đồng ý gật đầu, chúng ta không làm binh, cũng không lên núi vi phỉ, có thể chạy, có thể bảo vệ tính mạng là được. Ta nếu không phải cần dùng cũng không khắc khổ luyện tập. “Đúng rồi, ngươi cuối cùng hướng gối đầu Lưu Liễu Giải để cái gì?” “Là thuốc bột trong bánh bao nhân thịt, có thể làm ngươi mê man.” “Có thứ tốt làm gì không dùng sớm, cũng không cần ngươi đánh điểm.” “Thuốc bột không đủ, dùng trên gối đầu Lưu Liễu Giải cũng là chút cuối cùng.” “Không thể tái làm sao?” “Ta cũng không có phương thức, đây là bí phương của nhân gia. Có thể cho ta một ít thuốc đã là rất tốt rồi”, ta nở nụ cười, “Lại nói chuyện gì cũng đã xong rồi, vì cái gì lại muốn? Chẳng lẽ ngươi muốn làm cái gì đương ngang ngõ tắt?” “Mới không có. Chỉ để ngừa vạn nhất nha.” “Không cần”, trộm đạo, giết người đều là phạm tội, không có việc gì chẳng lẽ ta còn đi làm cướp? Thời điểm có chuyện, khi đó tự nhiên có biện pháp. “Quý Ngọc, người không giống trước kia.” “Đúng vậy.” Bắt đầu từ khi ta nhận thức thế giới này, ta chỉ có một mình, chỉ có thể dựa vào chính minh. Cho nên ta tiểu tâm cẩn thận, bảo hộ bản thân, hơi chút ích kỷ. Từ khi ta đọc sách biết chữ, ta biết ta học này đó chỉ vì thực dụng mà không phải để tiến vào triều, nên ta không xuy xét thiên hạ đại sự, không có lòng yêu dân ái quốc, cũng không cho rằng người biết dùng người là người đứng đầu có khí phách. Thời điểm mười bốn tuổi, ta nơm nớp lo sợ, chỉ khát vọng tự do. Thời điểm mười tám tuổi, ta cẩn thận rất nhiều, hưởng thụ loại nay tự do bình dân sinh hoạt. Khoa cử rèn luyện trí tuệ ta, hai năm sinh hoạt bên ngoài định hình tính cách ta. Thời gian hai năm không ngắn cũng không dài, dọc đường đi ta cũng có nghi hoặc, có thống khổ, có cô độc, có khoái hoạt, cũng có suy tư….. Kia một đường không như tại Nhạc thành yên vui, kết bằng hữu cũng không phải chỉ sĩ tử dự thi. Lúc này ta mới xem như nhận thức, dung nhập thế giới này. Ta biết mình không phải ngươi của thế giới này, nhận biết này thúc giục ta không ngừng đi tới, tìm kiếm cách sống mà mình muốn. Ta không muốn phú quý, chỉ cầu ba bữa ấm no, làm một người lang thang hữu dụng. Có ba, năm tri kỷ hảo hữu, có gia viên bình yên, sống đúng lý hợp tình, thanh thanh bạch bạch. Ta từng giết người, từng dùng qua âm mưu thủ đoạn nhưng không hổ thẹn với lương tâm mình. Bởi vì là một người lang thang, không cần hiểu rõ đạo lý thế gian, chỉ nguyện không thẹn với lương tâm, ân oán rõ ràng. Tại ban đêm cô độc, ta cũng tưởng niệm Kì Ngọc. Tại vùng núi Tây Nam, nhìn thanh niên nam nữ yêu nhau cuồng nhiệt khiêu vũ quanh lửa trại, ta cũng sẽ nghĩ, không biết giờ này Kì Ngọc đang làm gì? Thấy rất nhiều đôi phu thê bần hàn, giúp đỡ lẫn nhau, nương tựa vào nhau, ta cũng kì vọng khi già yếu, ta cùng Kì Ngọc cũng có thể như vậy làm bạn cùng nhau. Có lẽ vì hắn không ngừng làm ta thất vọng, ta còn chưa kịp nhìn rõ xem Kì Ngọc có so với bản thân quan trọng hơn không. Nhưng hắn rất trọng yếu, tựa như thân nhân. Làm xong việc cần làm, về tới Nhạc thành đã thấy một việc càng làm ta thất vọng. Hai năm trước ta tính tình chưa định, cũng không đủ ngoan tâm. Nay tâm đã vững như thiết. Bởi vì trong lòng hiểu được, ta hiểu mình muốn gì, cho nên sẽ không lại khát vọng ấm áp, lưu luyến hồi ức mà tiếp tục nhân nhượng cùng chờ mong. Nếu hắn thật không phải người ta muốn, không phải người có thể làm bạn cùng ta, ta sẽ sòng phẳng dứt khoát cắt đứt.
|