Tức Phụ Ngận Hung Tàn
|
|
Chương 20[EXTRACT]Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm chuẩn bị cắn xuống, một cái tát vỗ đến trên đầu Lâm Phàm, giúp Lâm Phàm trở về sự thật. Lâm Phàm quay đầu trừng Triệu Hàm nói: “Mới sáng sớm ngươi làm chi lại đi vỗ đầu ta, có biết là đầu nam nhân là không thể đánh loạn không! Biến ngốc thì biết làm sao bây giờ?” “Ngu ngốc ta nuôi ngươi, ngươi vừa rồi muốn làm gì, cắn bạc, không biết là nó rất bẩn hay sao bị biết bao nhiêu người lấy qua, ngươi cũng dám cho vào miệng, nhanh chóng cất đi rồi đi ăn cơm, sắp nguội hết rồi.” Triệu Hàm nói. Hắn căn bản không sợ Lâm Phàm, lại vỗ ót Lâm Phàm một chút, vừa rồi bộ dạng Lâm Phàm trừng hắn, kỳ thật manh đến ngây người, làm hại Triệu Hàm còn muốn vỗ thêm chút nữa. Nhưng lại làm Lâm Phàm tức giận giơ chân, lập tức thở phì phò trở về sân, cùng Triệu Hàm đánh nhau hắn không ngốc như vậy, hiện tại không có rèn luyện cơ thể, vậy thì nghĩ cũng đừng nghĩ. Nói lầm bầm vài tiếng, chờ hắn cố gắng rèn luyện thân mình thật tốt, xem Triệu Hàm còn có thể kiêu ngạo như vậy không, Lâm Phàm quyết định đem tức giận hóa thành ăn uống. Ăn nhiều cơm rèn luyện thân thể nhiều, nhất định có thể cao lớn như Triệu Hàm, phải biết rằng vóc dáng người Lâm gia không có ai lùn, hắn tuyệt đối cũng không ngoại lệ. Có phải ngoại lệ hay không thì không biết, nhưng sáng hôm nay đã có người đến thưởng cho Lâm Phàm, vài đồng tiền cũng có, mấy lượng bạc vụn cũng có. Nhiều nhất cũng không phải cái vị khách nhân đầu tiên Lâm Phàm gặp, mà là cái tên năm mươi lượng ngân phiếu, nói câu gia cao hứng, phần thưởng của ngươi. Nhìn bộ dạng là một người quần là áo lượt tuổi cũng không nhỏ, trong nhà hẳn là có tiền, cũng là loại người không đem tiền để vào mắt. Lâm Phàm không nghĩ lúc đó nói một câu như vậy lại được nhiều tiền thưởng như vậy, hắn chỉ là một người thô tục, có người tặng tiền tự nhiên là cao hứng, tuyệt đối sẽ không ngốc đi cự tuyệt, đây đều là tiền vốn của một nhà bọn họ. Tối hôm qua Lâm Phàm đã tặng hết một vò rượu tốt, rượu chất lượng thường cũng được uống một ít, hôm qua có ba bốn mươi người uống rượu thuốc của hắn, người quay lại thưởng tiền cho hắn có khoảng bảy tám người, Lâm Phàm quyết định quên đi đếm tiền được bảy mươi hai lượng bạc, điều này làm tâm lý Lâm Phàm rất cao hứng, cũng biết chuyện tốt như vậy thật khó có, tối trọng yếu là mau chóng đem rượu thuốc của hắn đẩy mạnh tiêu thụ ra bên ngoài. Thời gian ba ngày Lâm Phàm cho thử rượu, hai ngày trước tin tức truyền ra ngoài không đủ nhanh, ngày hôm sau liền uống hết hai vò rượu thuốc thử nghiệm, tiền thưởng thu được không nhiều lắm, nhưng cũng không có thâm hụt tiền. Nhưng tới ngày thứ ba Lâm Phàm thực bị dọa rồi, hẳn là do hiệu quả của hai ngày trước, nhóm công tử thiếu gia truyền ra ngoài. Miễn phí thử rượu này nọ, không uống thì không trả tiền, uống thì cũng không cần trả tiền, ý tứ là hoàn toàn không cần phải trả thù lao, người nhận được tin tức nhanh chóng bước vào tiệm của Lâm Phàm. Một canh giờ mà đã có hơn hai mươi người, tuy rằng chỉ uống một chén, đều làm cho Lâm Phàm cảm thấy áp lực thực lớn, thế nhưng Lâm Phàm đã quyết định thử rượu, tự nhiên là sẽ không đổi ý, uống hết liền tiếp tục lấy ra. Mới nửa buổi tối mà đã uống hết năm vò rượu ngon của Lâm Phàm, chất lượng thường cũng uống hết hai bình, loại kém chỉ có vài người uống. Tuy rằng ngày thứ ba người thật nhiều, nhưng tiền thưởng không có, hoàn toàn thâm hụt tiền. Thế nhưng Lâm Phàm không để ý, người đi thử rượu cảm thấy được bọn họ chiếm được tiện nghi, nhưng cũng giúp cho Lâm Phàm giữ lại khách nhân về sau. Ngày thứ ba Triệu Hàm đi trấn Hư Trúc một chuyến, vẫn là thuê một xa phu đặc biệt có kinh nghiệm, Triệu Hàm mang về nhóm bình sứ đầu tiên mà trấn Hư Trúc chuẩn bị tốt, có khoảng một trăm bình sứ, chất lượng thường là nhiều nhất, sa hoa cùng loại kém chiếm ba phần. Ngày tiếp theo Lâm Phàm đem bình sứ rửa sạch đem phơi nắng rồi mới lấy đi đựng rượu thuốc bày lên quán, loại bình sứ này thật sự không lớn, có thể đựng được hai ba lạng rượu thuốc, đủ một người uống hai ba hớp, nhưng đối với chuyện này, như vậy là đủ rồi, uống nhiều dược mạnh sẽ xảy ra chuyện. Lâm Phàm vỗ vỗ tay, bình rượu ngoại trừ bỏ ở trên quầy, giá đằng sau cũng bày thật nhiều bình sứ nhỏ, mặc kệ hoa văn nhưng nắp đậy vẫn là rất thần bí, Lâm Phàm dùng sáp làm thành đầu rắn để làm nắp đậy, vừa mỹ quan mà mùi rượu cũng không bị bay ra ngoài, lại có thể bảo vệ chức năng của dược liệu tốt nhất. Ba bốn ngày vội vàng, tuy rằng mỗi ngày đều nấu trà sâm, Triệu Hàm còn mua gà mái nấu canh cho Lâm Phàm bồi bổ thân mình, thế nhưng Lâm Phàm vẫn cảm thấy mỏi mệt, có thể là thân thể ăn uống không tiểu lại ngủ trễ, cho dù hắn mỗi ngày buổi trưa đều ngủ để bù lại. Giữa trưa ăn cơm chiều, Ngô bá gọi Lâm Phàm cùng Triệu Hàm lại, nhìn hai người nói: “Ta thật không ngờ cho uống thử rượu lại tiêu hao nhiều như vậy, tuy rằng ta mấy năm nay nhưỡng không ít rượu, nhưng tuyệt đối không thể đủ cho loại tiểu hao như vậy. Hai người các ngươi hiện tại cần đi mua dược cùng rắn độc, chúng ta năm nay cần ủ nhiều một ít, chuyện nhưỡng rượu kế tiếp Triệu Hàm đến phụ trách, ta ở bên cạnh chỉ đạo.” Triệu Hàm nghe lời nói của Ngô bá gật gật đầu nói: “Ta biết Ngô bá, ta sẽ đi thu mua dược cùng rắn độc, cùng ngài học tập nhưỡng rượu, ngài trước viết cho ta một cái danh sách. Phàm tử nếu ta không ở nhà, ngươi cùng Ngô bá có sao không?” Triệu Hàm còn có chút lo lắng Lâm Phàm cùng Ngô bá, nếu hắn ra ngoài, trong nhà chỉ còn một mình Lâm Phàm lao động, mà mấy ngày này Lâm Phàm đều rất bận, hắn có thể nhìn ra Phàm tử mệt mỏi, sợ Lâm Phàm một người làm không hết việc, dù sao Ngô bá tuổi cũng lớn, vừa phải xem đứa nhỏ cơ bản là không thể giúp nhiều lắm. Phàm tử gần đây ngủ rất ít, cho dù có hắn hỗ trợ, Lâm Phàm cũng ngủ trưa để bù trở về, nhưng Phàm tử vẫn như cũ rất mệt mỏi, mấy ngày nay sắc mặt Lâm Phàm rất kém, nhìn cũng đã gầy đi một vòng. “Không có việc gì, không có việc gì, hai ngày trước bận bởi vì miễn phí, từ hôm nay trở đi người sẽ không nhiều, đến lúc đó sẽ không bận nữa. Ta hiện tại không mong gì khác, liền hi vọng lượng tiêu thụ có thể ổn định lại, nếu chúng ta mỗi ngày có thể bán ra một lượng bạc rượu thuốc, như vậy nhà chúng ta chi tiêu còn dư lại một nửa.” Lâm Phàm cười nói, hắn tin rằng đối với tương lai rất tin tưởng, nhưng dù sao tuổi vẫn cón trẻ hắn vẫn có chút lo lắng. Ngô bá nghe lời nói của Lâm Phàm nói: “Nếu Phàm tử đã nói như vậy, Triệu Hàm ngươi ngày mai hẵng đi, nhưng cũng không cần nóng lòng, buổi tối nhìn xem có thể bán được bao nhiêu, ta ngày mai sẽ đưa danh sách cho ngươi.” Triệu Hàm tự nhiên cũng không phản đối, hắn quả thật rất lo cho Lâm Phàm, nên buổi tối lưu lại nhìn xem rồi hẵng nói. Nếu phải thu mua dược liệu cùng rắn độc, sẽ tốn không ít thời gian, ngoài ra còn phải có cả vận khí, liền có thể phải ở lại trấn Lạc Phượng vài ngày. Vả lại đã là tháng mười, nếu không thu mua độc xà, bỏ qua năm nay, thì phải đợi đến năm sau, rắn độc lần trước bọn họ thu mua cũng không sử dụng được lâu lắm. Buổi tối cùng dự đoán của Lâm Phàm không sai biệt lắm, khách nhân đi qua ám hạng nháy mắt liền ít đi rất nhiều, cùng với tối hôm qua chính là yên tĩnh lạnh lẽo. Thế nhưng cũng có mấy khách nhân mấy ngày trước dùng thấy quả thật không tồi, làm cho Lâm Phàm khai trương đại cát, một phần loại kém, một phần loại thường. Trong lúc đó cũng co một khách nhân mua một phần rượu thuốc xa hoa hai trăm tám mươi văn, là bỏ vào bình sứ loại trung, bởi vì so với một ly nhiều hơn, bình sứ cũng không rẻ, tự nhiên là phải cao hơn rất nhiều, thế nhưng lại thuận tiện mang theo, tùy thời có thể uống. Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm ngáp vài cái liền mở miệng nói: “Phàm tử nên đi ngủ thôi, hiện tại chúng ta mới khai trương vài ngày, không có sinh ý cũng là bình thường, phải từ từ sẽ đến, đợi cho những người đó nếm đủ ngon ngọt, tự nhiên là sẽ đến mua thường xuyên.” Hắn luyến tiếc để cho Lâm Phàm phải chịu khổ như vậy, mỗi ngày đều phải đợi đến thật khuya, ngày thường hắn có thể giúp đỡ, nếu hắn đi thu mua dược liệu, Phàm tử phải tự một mình chống. Nhất là phải chờ tới nửa đêm, tổng cộng mới bản được bốn phần, còn không đủ năm tiễn, trừ đi tiền vốn còn không đủ cho nhà bọn họ chi tiêu một ngày, đôi mắt Lâm Phàm lộ vẻ buồn rầu khiến cho Triệu Hàm đau lòng. “Triệu Hàm ngươi đừng lo lắng ta không sao, đóng cửa đi vậy, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút ngày mai còn đi thu mua dược liệu, ta đi ngủ.” Lâm Phàm ngáp một cái giống như du hồn đi vào trong nội viện. Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm đi đứng lung lay tâm lý thực lo lắng, thế nhưng cũng không dám làm rõ chỉ mở miệng nói: “Đi đường nhớ nhìn đường,” lúc này mới đóng cửa hàng rồi đi vào nhà. Quả nhiên khi Triệu Hàm đi vào phòng Lâm Phàm, liền nhìn thấy Lâm Phàm nằm ở trên giường, quần áo và giầy còn chưa có cởi, lúc này đã ngủ còn ngáy nho nhỏ, Triệu Hàm đẩy vài cái Lâm Phàm còn không có cảm giác. Mang tới một chậu nước ấm giúp Lâm Phàm rửa mặt, Triệu Hàm mới giúp Lâm Phàm cởi quần áo đắp chăn, thổi tắt nến xong Triệu Hàm mới trở lại phòng mình, buổi tối Tử An ngủ cùng Ngô bá. Mấy ngày nay Lâm Phàm tỉnh lại càng ngày càng trễ, thời điểm hắn tỉnh dậy Triệu Hàm đã rời đi, thế nhưng bữa sáng để lại cũng rất ngon miệng, Lâm Phàm uống hết hai chén cháo cùng một chén sữa dê trứng chim và bánh ngô, hai ngày gần đây dễ dàng mệt mỏi có lẽ là thân thể đang lớn lên, hắn ăn uống nhiều hơn, cảm giác có thể nuốt hết một đầu trâu. Múc nước tới cho hoa cỏ ở trong sân, Ngô bá chắc là đã ôm Tử An ra ngoài đi bộ, Lâm Phàm nhìn thấy quần áo còn đang nhỏ nước, lo lắng nghĩ có nên tìm người đến hỗ trợ hay không, dù sao nếu Triệu Hàm không ở, những chuyện khác ở trong nhà đều không thành vấn đề, chính là cơm nước mới là vấn đề, hắn cùng Ngô bá cũng không biết nấu cơm, hơn nữa nếu công việc của Triệu Hàm lu bu lên, những chuyện giặt quần áo quét tước này, không thể lại chờ Triệu Hàm làm được. Triệu Hàm trực tiếp đến trấn Phượng Lạc, bởi vì là đầu tháng mười, rắn độc ngày càng ít, hắn đã thu thập được năm sáu con nhưng đều là loại bình thường, dược liệu thì vẫn chưa đủ số lượng. Triệu Hàm chuẩn bị đi trấn Bán Lý nhìn xem, hắn không thể thời khắc canh giữ ở đây, cho nên định tìm ông chủ ở nơi làm việc trước của Lâm Phàm, xem hắn có thể làm đại lý hỗ trợ mình thu mua được không. Tôn gia ở trấn Bán Lý, Triệu Hàm rất nhanh đã cùng Tôn lão bản bàn bạc tốt, giúp hắn thu mua rắn độc cùng một ít dược liệu, hắn ngày mốt sẽ tới lấy, tuy rằng giá cả so với ở trong thành đắt hơn một chút, nhưng Triệu Hàm có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, hắn còn muốn đi địa phương khác nhìn xem. Tôn Nhạc nhìn thấy Triệu Hàm rời đi rất kỳ quái, hỏi đại ca hắn sao lại vậy, chuyện của Triệu Hàm cùng Lâm Phàm Tôn Nhạc cũng biết một ít. Lâm Phàm ở trong mắt Tôn Nhạc là một người rất kỳ quái, phi thường hiếu thuận, nhưng cũng không thích vợ con chính mình, thậm trí đem toàn bộ tiền kiếm được giúp cho đệ đệ đọc sách, ca ca như vậy thực là không nhiều lắm. Thời điểm nghe đại ca hắn nói Triệu Hàm thu mua rắn độc cùng dược liệu, Tôn Nhạc kinh hô, những thứ này không ít tiền, tiền của Triệu Hàm ở đâu có, chẳng lẽ Lâm Phàm thật sự phát đạt. Tôn Nhạc lắc đầu đem ý niệm này đuổi đi, đây là không có khả năng, Lâm Phàm nếu phát đạt, Lâm Cảnh Thành làm sao lại không có thay đổi gì. Đối mặt với đệ đệ mình đang gật đầu đắc ý, tôn lão bản mở miệng nói: “Ca sao ngươi muốn đi thị trấn một chuyến, ngươi có muốn đi theo hay không, nhìn xem có giấy bút gì cần mua, ngươi rất nhanh sẽ phải đi thành Nam Tường thi, đó là một tòa thành lớn, nhà chúng ta tuy rằng sa sút, thế nhưng những thứ nên mua vẫn có thể mua được, ca không để cho ngươi dùng kém hơn so với người khác được. “Ca ta cũng không có gì đặc biệt muốn mua, thế nhưng đã lâu không có đi ra ngoài, ta đi tìm biểu ca hỏi một chút về chuyện thi cử, có thể giúp ta một chút cũng không chừng.” Tôn Nhạc ban đầu không muốn đi, thế nhưng nghĩ đến trong thành Nam Tương có những ca nhi trong veo như nước, ở trấn Bán Lý tuy rằng cũng có hoa lâu, nhưng ca nhi ở bên trong thật khó để vào mắt. Đối với thiếu niên tuổi này mà nói, mỹ nhân rượu ngon là hấp dẫn trí mạng, Tôn Nhạc cũng lâu rồi không đi, hiện tại đại ca hắn nhắc tới trong lòng đương nhiên là ngứa ngáy. Triệu Hàm sau khi rời khỏi Tôn gia, mua một ít lễ vật đến nhà ca nhi của Ngô a sao, nhìn đối phương đang mang thai, Triệu Hàm nói vài chuyện tình cần phải chú ý liền rời đi, hắn cùng Ngô a sao quan hệ rất tốt, hai năm nay Ngô a sao thật chiếu cố hắn, thế nhưng hai người con trai của Ngô a sao Triệu Hàm cũng không quen thuộc. Hơn nữa Triệu Hàm đối với tiểu ca của Ngô a sao có phê bình kín đáo, từ khi Triệu Hàm gả cho Lâm Phàm, đều không có thấy qua tiểu tử này trở về thôn thăm Ngô a sao, thế nhưng Ngô a sao thực chiếu cố hắn, lần trước hắn vội vàng trở về, nếu đã biết chuyện này, Triệu Hàm cũng muốn đưa một chút lễ vật thể hiện ý tứ chúc mừng một chút. Triệu Hàm đã rời đi hai ngày, Lâm Phàm ngồi trên ghế ở trong quầy, nghĩ Triệu Hàm khi nào thì có thể mua đủ theo danh sách của Ngô bá mà về nhà, mà mấy ngày nay buôn bán không suôn sẻ, hắn không phải là không muốn đi hoa lâu đẩy mạnh tiêu thụ một chút. Lâm Phàm lúc này mới biết vì sao mà giá cả ở ám hạng so với ở trong thành rẻ hơn một chút, hơn nữa nơi này vì sao lại im lặng như vậy, thậm trí mỗi nhà cũng không ra cửa như bình thường. Thì ra ở trong ám hạng này đa phần là tiểu tình nhân mà người nhà giàu nuôi dưỡng ở bên ngoài, khó trách những người đó cho tới bây giờ đều không có ra ngoài. Thế nhưng ban ngày ca nhi cách vạch lại đây hỏi hắn về rượu thuốc, còn hỏi dược hiệu của rượu thuốc như thế nào, Lâm Phàm tự nhiên chỉ nói cho hắn thử sẽ biết, đối phương liền mua một lọ bình thường. Lâm Phàm cảm thấy rượu thuốc nhà bọn họ rất là tiện lợi, không những nam nhân có thể mua, mà ca nhi cũng có thể mua về cho phu lang trong nhà dùng, thế nhưng ca nhi lớn gan như vậy thật sự ít, cũng chỉ có ca nhi trong ám háng mới dám làm như vậy đi, thế nhưng ca nhi hoa lâu hẳn là cũng muốn, Lâm Phàm nghĩ ngày mai hắn có thể đi bàn chuyện này thử xem, nói không chừng có thể kiếm được một cửa sinh ý lớn, mặc kệ như thế nào so với ngồi ở trong nhà chờ thì vẫn tốt hơn. Ngay tại thời điểm Lâm Phàm đang vắt óc suy nghĩ phải làm như thế nào để bán rượu thuốc nhà bọn họ, ngoài cửa liền truyền tới âm thanh của vài người, trong đó có một âm thanh Lâm Phàm cảm thấy rất là quen thuộc, ban đầu Lâm Phàm nghĩ đi ra xem, nhưng nghe thấy bên ngoài có tranh chấp, Lâm Phàm nhanh chóng hiểu được, người trẻ tuổi kia đại khái là ngại ngùng tiến vào, cảm thấy mua loại rượu thuốc trợ hứng này, cùng với rượu mọi người uống bình thường cũng không có khác biệt gì, cho nên không muốn tiến vào. Loại thời điểm này Lâm Phàm tự nhiên cũng không muốn đi ra làm cho người ta ngột ngạt, thế nhưng rất nhanh lại có một công tử khác đi đến, trong tay cầm một cái quạt vẽ bức tranh, thế nhưng bộ dáng đối phương tiêu sái, Lâm Phàm bịu môi, liền cười chào đón, hỏi đối phương muốn mua loại rượu thuốc gì. Đối phương hỏi vài câu xong, liền sảng khoái mua ba bình rượu thuốc, điều này khiến Lâm Phàm rất cao hứng, bởi vì hắn hôm nay đã làm thành ba vụ buôn bán.
|
Chương 21[EXTRACT]Sau khi Triệu Hàm rời đi thu mua dược liệu, Lâm Phàm liền cảm thấy bên người hình như thiếu thiếu cái gì, hơn nữa khiến cho Lâm Phàm không thể chịu đựng được là trong nhà không ai biết nấu cơm, Ngô bá hơn hắn một chút còn biết nấu cháo, hai người ngay cả cơm cũng không biết nấu. Mì sợi vân vân thì càng đừng nói tới, Ngô bá cùng Lâm Phàm hai người nhìn nhau, chợ ở cổ đại cũng không có bán mì làm sẵn. Cho nên Lâm Phàm cùng Ngô bá hai ngày nay ngoại trừ bừa sáng, trên cơ bản đều là ra ngoài mua đồ về ăn, chi tiêu tăng không nói, những món ăn này cũng không ngon như Triệu Hàm làm. Nhất là đồ ăn ở tửu lâu lớn thì rất đắt, Lâm Phàm ăn được hai lần liền giống như bị cắt ruột, đồ ăn của tửu lâu nhỏ thì không được tốt lắm, còn phi thường không thuận tiện. Nơi này cũng không có điện thoại gọi người mang đồ ăn tới, chỉ có thể tự mình ra ngoài mua, hoặc là đi ra ngoài ăn. Ăn khuya cũng rất khó mua được, ngày thường buổi tối Triệu Hàm sẽ làm bát mì hoặc những món khác cho Lâm Phàm ăn, hiện tại Lâm Phàm chỉ có thể ăn bánh bột ngô uống sữa dê mà thôi. Triệu Hàm rời đi gần được ba ngày, Lâm Phàm liền bắt đầu nhớ tới những ưu đãi của Triệu Hàm, uống một ngụm trà sâm chính mình pha, Lâm Phàm hà hơi, miếng nhân sâm cho hơi nhiều nên có chút đắng, không có Triệu Hàm chuẩn bị thật là khó uống, tóm lại mấy ngày nay Lâm Phàm đều không hài lòng mọi chuyện. Lâm Phàm buông ấm trà, cầm lấy bố khăn xoa xoa mồ hôi trên trán, thái dương lúc này đã mọc rất cao, cũng may buổi sáng bọn họ cũng không buôn bán, buổi tối cũng không có vấn đề gì. Hắn hiện tại buổi sáng thức dậy sẽ chạy quanh ám hạng một vòng để rèn luyện thân thể, rửa mặt xong Lâm Phàm liền đi tới nhà bếp cầm lấy bánh ngô Ngô bá mua gặm ăn, có chút cứng không mềm mại giống như Triệu Hàm làm. Càu nhàu một chút Lâm Phàm uống hết chén cháo, cầm lên chén sữa dê đã muốn lạnh cũng uống một hơi hết sạch, bóc vỏ trứng chim thế nhưng lòng đỏ vẫn còn chảy ra. Một ngụm nhét vào miệng Lâm Phàm nhịn xuống mùi trứng liền nuốt xuống, ngay mai hắn phải rời giường sớm một chút, tốt xấu gì thủ nghệ của hắn so với Ngô bá cũng tốt hơn một chút. Lâm Phàm từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy Ngô bá ôm Tử An đi bộ trở về, bọn họ buổi sáng không cần mở cửa hàng, bởi vì không ai lại đây mua. Lâm Phàm mở miệng gọi: “Ngô bá ngươi đã trở lại, ta hôm nay có chút việc muốn đi bàn, giữa trưa ta sẽ mua đồ ăn trở về, Triệu Hàm cũng không biết khi nào mới trở về, ngài có cái gì cần mua không, bạc vẫn còn đủ dùng đi. “Tiểu tử ngươi đừng quan tâm, có việc thì cứ đi làm, ta bây giờ không có thiếu bạc, nếu thực xài hết sẽ hướng ngươi đòi, Hàm tử cũng rất mau sẽ trở lại, chắc khoảng một hai ngày nữa đi.” Lâm Phàm gật gật đầu cười nói: “Ta cũng hy vọng hắn nhanh trở về, cơm ăn cũng không thơm, cục cưng ngoan, ngươi hôm nay cùng ông nội ở một chỗ, phụ thân đi ra ngoài có việc muốn làm.” Nói xong Lâm Phàm liền xờ xờ đầu nhỏ của Lâm Tử An, lại hôn nó mấy cái, lúc này mới hướng cửa viện đi tới, hắn tối hôm qua đều đã nghĩ qua, sinh ý không tốt liền chủ động đi tìm sinh ý. Ở trong này sống một đoạn thời gian, Lâm Phàm tuy rằng biết bên kia ám hạng chính là hoa lâu, nhưng trên thực tế Lâm Phàm cũng không thật sự qua xem, buổi sáng cửa viện của người ta còn đang đóng. Thế nhưng hôm nay Lâm Phàm quyết định đi hoa lâu nhìn một cái, xem có thể cùng tú bà hoa lâu nói chuyện hay không, nếu có thể đem sản phẩm tiêu thụ mạnh ở trong hoa lâu, tin tưởng đây sẽ là một nguồn tiêu thụ không tồi. Từ ám hạng đi ra thong thả đi đến một tòa hoa lâu, Lâm Phàm đứng ở trước cửa có chút do dự, tuy rằng hắn đã ở trong lòng chuẩn bị tâm lý, nhưng muốn hắn đến hoa lâu cổ đại, chủ yếu là trong hoa lâu này lại không có nữ nhân, tất cả đều là ca nhi, ở trong mắt Lâm Phàm đều là nam nhân ở trong hoa lâu, làm cho hắn cảm giác phi thường kỳ quái. “Cốc cốc cốc….” Lâm Phàm gõ cửa, hắn tới sớm quá, người trong hoa lâu đều chưa có tỉnh ngủ. Sau khi gõ vài cái, một ông lão mở cửa ra nhìn thoáng qua Lâm Phàm nói: “Vị gia này tới tiêu khiển, hay là có việc, canh giờ này các ca nhi đều chưa có thức dậy.” Ông lão hỏi như vậy cũng thực bình thường, bình thường tới tiêu khiển sẽ tới vào buổi tối, sáng sớm tới trên cơ bản đều là có chuyện, nhất là mắt ông lão thực rất hảo, tuy rằng Lâm Phàm mặc quần áo nam tử, nhưng nhìn dáng người Lâm Phàm, như thế nào có chút giống ca nhi, nếu là ca nhi nhà giàu đến tìm phu lang thì thật là phiền toái. “Khụ, đại gia ta không phải là tới tiêu khiển, ta có việc muốn cùng a ma nơi này nói chuyện, trong tay ta có chút thứ tốt, quý lâu hẳn là thường dùng.” Lâm Phàm đặt tay lên miệng hạ thấp thanh âm xuống nói. Lão ông nghe Lâm Phàm nói xong, lúc này mới thật cẩn thận nhìn Lâm Phàm một chút nói: “Vậy ngài ở cửa chờ một chút, ta đi tìm quản sự hỏi một chút, xem có thể để ngài tiến vào bàn chuyện được hay không.” “Được, ta ở cửa chờ.” Lâm Phàm gật gật đầu nói. Ong lão đi rồi, Lâm Phàm cũng không dám tự ý đi vào, còn có một tiểu tử cao lớn đang đứng chắn ở ngay cửa, thế nhưng Lâm Phàm cảm thấy được suy nghĩ của người này có thể là không tốt lắm. Rất nhanh ông lão liền dẫn một người lại đây, đó là một trung niên nam tử, nhìn bộ dạng rất là khôn khéo, đánh giá Lâm Phàm một lúc sau đó mở miệng nói chuyện : « Ngươi có thứ gì tốt trước tiên nói ra, nếu thật sự là thứ chúng ta cần, chúng ta đi vào cùng nhau bàn chuyện. » Lâm Phàm rất nhanh đem ý đồ nói ra, quản sự nghe xong liền dẫn Lâm Phàm vào nói chuyện, chuyện rượu thuốc này hắn có nghe người nói qua, thế nhưng hắn cũng không coi trọng, dù sao ở chỗ bọn họ thuốc trợ hứng cũng không ít, đối với rượu thuốc nhu cầu cũng không cao. Di theo quản sự trung niên xuyên qua phòng ăn tới hậu viện liền ngồi ở trên ghế đá, Lâm Phàm rất nhanh liền giới thiệu đặc điểm của rượu thuốc nhà mình. Hơn nữa còn nói với quản sự, hắn có thể cung cấp rượu thuốc trước, chờ hoa lâu bán ra được thì có thể đưa tiền lại cho hắn. Cung cấp rượu thuốc cho hoa lâu so với hắn bán thì thuận tiện hơn, đương nhiên nếu hoa lâu bán được nhiều hắn có thể cung cấp giá sỉ, như vậy tiền vốn thu về sẽ càng thuận tiện hơn một ít, về phần hoa lâu bán bao nhiêu một lọ, Lâm Phàm cũng sẽ không nhúng tay vào. Quản sự lại hỏi Lâm Phàm vài câu về rượu thuốc, sau khi biết được Lâm Phàm có thể đi đề cử ở những hoa lâu khác, quản sự cuối cùng đáp ứng Lâm Phàm sẽ nói lại với a ma trong lâu, về phần có thể thành công hay không thì phải sau giờ ngọ mới biết được, mua đồ ăn hay vật phẩm mới lão bản phải trình bày lại với a ma. Lâm Phàm tự nhiên gật đầu đồng ý, buổi chiều hắn quay lại đây hỏi là được, còn nói cho quản sự cửa hàng của mình ở trong ám hạng, những lời này khiến cho trước mắt quản sự sáng ngời, rượu trợ hứng hắn không cần, nhưng dùng rượu thuốc để bồi đắp quan hệ hắn lại muốn thử xem, nếu dùng tốt có thể giúp hắn mượn sức không ít người, dù sao bọn họ làm nghề này nhận thức không ít lão gia có tiền, những lão gia này cần không ít loại rượu thuốc này. Lâm Phàm liền đến từng nhà hỏi qua như vậy, tất cả hoa lâu của thành Nam Dương đều ở bên này, to nhỏ đều có hơn mười cái, không phải nhà nào Lâm Phàm gõ cửa cũng được cho vào, nhưng đại bộ phận Lâm Phàm đều đi vào, thế nhưng có hai nhà trang hoàng xa hoa nhất, cuối cùng Lâm Phàm cũng không thể gõ để họ mở cửa được. Vừa đến giữa trưa, mặc dù Lâm Phàm không có bán được môt vụ làm ăn nào, thế nhưng trong lòng hắn cũng rất cao hứng, không có quản sự nào đồng ý cả. Thế nhưng sau đó Lâm Phàm liền thay đổi sách lược, tìm người hầu của những hoa lâu này, nói với bọn họ nếu có thể giới thiệu ra ngoài một lọ, có thể được năm văn tiền thưởng, những người hầu này hiểu được liền rất cao hứng, đều hỏi cửa hàng của Lâm Phàm ở nơi nào. Người hầu đáp lại khiến Lâm Phàm rất cao hứng, hắn cảm thấy hình như đã mở ra một con đường mới, người hầu hoa lâu cùng người nhà giàu cũng không có gì khác nhau, hắn lúc trước còn buồn rầu làm sao để đẩy mạnh tiểu thụ đến những ca nhi giàu có này, này không phải là có người hỗ trợ sao, chỉ cần cho họ một chút tiền thưởng, những người hầu này đương nhiên sẽ đồng ý nhận thêm khoản thu nhập này. Vẻ mặt Lâm Phàm tươi cười đi về phía ám hạng, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng vang, Lâm Phàm quay đầu cảm thấy mặt người này thật quen thuộc, thế nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, thế giới này có quan hệ với hắn chỉ có Triệu Hàm cùng Ngô bá, những người khác Lâm Phàm sẽ không quan tâm đến, cho dù là trước đây có quen biết, Lâm Phàm cũng không có ý định chào hỏi. Buổi chiều Lâm Phàm phải tìm Trần quản sự nói chuyện phiếm, Trần Phủ Lâm Phàm vẫn là quen thuộc, hắn trong lúc vô ý cũng đem chuyện này nói cho người hầu cùng nhóm a sao, chỉ cần những người này có thể thành công đề cử chủ tử họ mua một lọ, tin tưởng việc này rất nhanh sẽ có người hầu truyền lại, người hầu đã biết, thì chuyện chủ tử biết chỉ là vấn đề thời gian. Tuy rằng thưởng tiền cho bọn họ sẽ khiến lợi nhuận của Lâm Phàm bị ít đi, nhưng có thể làm tăng lượng tiêu thụ lên, còn có thể lan truyền đi rất nhanh, Lâm Phàm cảm thấy thực đáng giá, hơn nữa trong lòng Lâm Phàm đã có ý tưởng, nếu hắn có thể bán sỉ, như vậy mới có thể bán được một đống tiền lớn, hiện tại nhà bọn họ là một xưởng gia đình, cho dù tất cả rượu thuốc trong nhà đều bán đi, cũng không thể trở thành phú ông được. Triệu Hàm đi một vòng hết các chợ ở trấn Lạc Phong, dược liệu và rắn độc cũng đã thu mua được một đám, tuy rằng cũng không được nhiều, nhưng cũng coi như là đã thu mua được đủ. Hôm nay hắn chuẩn bị đi xem Tôn gia ở trấn Bán Lý, nếu là lão bản Tôn gia cũng thu mua được một ít thì không thể tốt hơn, hắn cũng đi được ba bốn ngày, phi thường lo lắng người ở trong nhà có được ăn ngon ngủ ngon hay không, đứa nhỏ có ngoan ngoãn hay không. Ra roi thúc ngựa, Triệu Hàm chỉ dùng nửa canh giờ đã đến trấn Bán Lý, Triệu Hàm đến Tôn lão bản rất là cao hứng, lập tức đem mấy ngày thu mua rắn độc cùng dược liệu nói ra, Triệu Hàm trả tiền xong chuẩn bị mang những đồ vật này đi. Ngay tại lúc Triệu Hàm đi tới cửa, Tôn Nhạc cũng đi đến, hai người tuy rằng không quen thuộc, thế nhưng thật ra là biết nhau. Tôn Nhạc nhìn thoáng qua những thứ Triệu Hàm cầm trong tay cười nói : « Triệu Hàm xem ra kiếm được không ít tiền, mấy thứ này cũng không ít bạc, các người chuyển đến trong thành ở, xem ra Lâm Phàm thông minh không ít. » Triệu Hàm kỳ quái nhìn về phía Tôn Nhạc mở miệng : « Tôn thiếu gia, lời nói này là có ý gì, có chuyện gì ngài cứ nói thẳng, ta cùng Phàm tử ở trong thành tìm được công việc, ta giúp lão bản thu mua nguyên liệu mà thôi ». « Ta thấy không đúng đi, buổi sáng ngày hôm qua ta thấy Lâm Phàm đi ra từ trong Thiên Thanh lâu, kia chính là hoa lâu tốt nhất trong thành, một chén rượu cũng phải hết mấy lượng bạc. » Tôn Nhạc cười nói, trong lòng hắn kỳ thực là rất khiếp sợ cùng đố kỵ, tiểu tử Lâm Phàm kia rốt cuộc là đã đi đâu mà phát tài như vậy, Thiên Thanh lâu là hoa lâu như vậy, nếu không phải là biểu ca dẫn hắn đi vào, liền ngay cả hắn cũng không thể đi vào nổi, Lâm Phàm mới rời nhà bọn họ vài ngày, tiểu tử kia liền lấy ngân lượng ở đâu mà nhiều như vậy. « Ba » một tiếng, gùi trong tay Lâm Phàm rơi trên mặt đất, trong đó chứa rắn độc cùng một gói to không biết là đựng cái gì. Triệu Hàm yên lặng liếc mắt Tôn Nhạc một cái, tại thời điểm Tôn Nhạc hét to lui về phía sau, Triệu Hàm đã rất nhanh bắt được cái đuôi của con rắn đang vặn vẹo, hung hăng vung lên, đầu rắn độc liền đánh vạo cột cửa, nháy mắt máu văng ra khắp nơi, Tôn Nhạc sợ tới mức ngồi bệt xuống đất. Nhìn thấy Triệu Hàm đi xa, ánh mắt Tôn lão ban chớp chớp một chút, cuối cùng kéo đệ đệ mở miệng nói : « Về sau đừng đi trêu chọc Triệu Hàm, trong mắt người này có sự hung tàn bạo ngược, Lâm Phàm đã sớm nghỉ việc, ngươi cũng không cần cùng hắn so đo nữa, cưới một người vợ như vậy, cũng không biết là họa hay phúc. » « Ca rắn kia tự nhiên bò tới, thật sự là làm ta sợ muốn chết, ngươi về sau đừng thu mua những thứ này nữa, vạn nhất bị cắn thì làm sao bây giờ, » sắc mặt Tôn Nhạc trắng bệch nói, thân mình còn có chút run run, trong lòng hắn hiểu được Lâm Phàm vì sao lại không thích người vợ này, nếu hắn cưới người như vậy, cũng nhất định tránh đi rất xa, thật sự là rất huyết tinh rất bạo lực rất dọa người. Tôn lão bản cái gì cũng chưa nói, chính là kêu người hầu đem gùi rời trên mặt đất dọn dẹp đi, sắc mặt hắn phi thường khó coi. Triệu Hàm xoay người lên ngựa liền hướng thành Nam Dương chạy đi, trong đầu hắn chỉ có một câu, Lâm Phàm đi hoa lâu, Lâm Phàm đi hoa lâu, rõ ràng nói qua không thích ca nhi, vì sao lại đi loại địa phương này…. Trong viện râm mát Tử An đang ngồi trong lòng Ngô bá gặm ngón tay, Ngô bá cầm quạt hương bồ phe phẩy gió, giữa trưa mua thu tháng mười rất là oi bức, Ngô bá cảm thấy hôm nay trời có thể sẽ mưa. Cửa sau cách cách một tiếng mở ra, thanh âm phi thường vang dội, dọa Ngô bá dật mình, quay đầu liền nhìn thấy Triệu Hàm nghiêm mặt đi đến. Nhìn thấy hai tay Triệu Hàm trống trơn, Ngô bá ký quái hỏi : « Hàm tử sao lại thế này, ngươi đi ra ngoài vài ngày như thế nào một chút dược liệu cũng không mua được sao ? » « Ngô bá chuyện dược liệu đợi lát nữa rồi hãy nói, Phàm tử đâu, người đã đi nơi nào, » Triệu Hàm ở trong nhà không tìm được người lập tức hỏi. Ngô bá nghe nói như thế cảm thấy không thích hợp, chẳng lẽ có chuyện gì mà hắn không biết, hắn lắc lắc đầu nói : « Ta không biết Phàm tử đi nơi nào, có phải xảy ra chuyện gì hay không, nói với Ngô bá được không. » Nghe Ngô bá nói không biết Lâm Phàm đi đâu, Triệu Hàm lắc đầu nói : « Không có việc gì, Ngô bá đã ăn gì chưa. » Hắn cũng không muốn đem chuyện này nói cho Ngô bá, làm cho Ngô bá phiền não thêm. « Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, không thu mua được dược liệu cũng không sao. Phàm tử sau khi ngươi rời đi đều nhắc tới ngươi, ngươi nhanh chóng làm đồ ăn cho hắn đi, hắn là thèm ăn đến hoảng. » Ngô bá sau khi nghe Triệu Hàm nói không có việc gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Nghe được lời nói của Ngô bá sắc mặt Triệu Hàm trở lên cổ quái, nếu mỗi ngày đều nhắc tới hắn, vì cái gì còn muốn đi loại địa phương đó, điều này làm cho Triệu Hàm có chút khó hiểu. Nhưng trong lòng Triệu Hàm rõ ràng, hắn rất là tức giận, nhưng là trải qua một đường bôn ba, Triệu Hàm cũng tỉnh táo lại một chút, nếu không thật sự là không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
|
Chương 22[EXTRACT]Tuy rằng sắc mặt Triệu Hàm không tốt lắm, thế nhưng cũng không mất đi lý trí chạy đi tìm lung tung, mà ở lại dọn dẹp sân một chút, sau đó đi làm cơm trưa, Ngô bá còn chưa có ăn cơm chưa. Bận rộn hơn nửa canh giờ, Triệu Hàm làm một ít đồ ăn đơn giản, Ngô bá có thể nhìn ra Triệu Hàm không thích hợp, Triệu Hàm đi ra ngoài thu mua dược liệu nhiều ngày như vậy, không có khả năng một chút dược liệu cũng không tìm được, nhưng Triệu Hàm không nói Ngô bá cũng không có biện pháp hỏi. Ngay tại lúc Triệu Hàm cùng Ngô bá chuẩn bị ăn cơm , Lâm Phàm trong tay cầm rổ đẩy cửa đi vào, khi hắn nhìn thấy Triệu Hàm đứng ở trong nhà ăn, vẻ mặt liền kinh hỉ, rổ liền ném xuống mặt đất, Lâm Phàm nhanh chóng chạy vào nhà ăn cao hứng kêu lên: “Triệu Hàm ngươi đã trở lại, làm cái gì ăn ngon đi, ta sắp chết đói rồi.” Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm tươi cười, tâm tình đang phẫn nộ liền bình ổn rất nhiều, hắn nhìn thấy Lâm Phàm chuẩn bị múc cơm ăn, Triệu Hàm liền đặt tay lên tay Lâm Phàm mở miệng nói: “Phàm Tử ngươi ngày hôm qua đã đi làm cái gì?” Lâm Phàm thấy kỳ quái với câu hỏi của Lâm Phàm, thế nhưng cũng không để ý nói: “Ngày hôm qua, ta ngày hôm qua cũng không làm gì cả, nga, đúng rồi, ta đi tìm Trần quản sự uống vài chén trà.” Lâm Phàm nói xong đẩy ra tay Lâm Phàm, lập tức gắp rau ăn, hắn thật sự đói bụng lắm, sau khi ăn sáng xong tới bay giờ mới trở về, bụng đã sớm thầm thì kêu. Ngay tại lúc Lâm Phàm chuẩn bị mở miệng ăn, tay Triệu Hàm vỗ tới, chiếc đũa cùng thịt trong tay Lâm Phàm liền rơi xuống, Lâm Phàm bị Triệu Hàm ngăn cản có chút nóng nảy, hắn sốt ruột mở miệng nói: “Triệu Hàm ngươi làm cái gì vậy, làm sao lại dành của ta, không phải bên cạnh có đũa sao? Lại còn không cho ta ăn, ta sắp chết đói rồi.” “Ăn cái gì, trước phải nói rõ ràng rồi mới ăn, đói cũng chịu đựng.” Triệu Hàm trầm giọng nói, hắn một đường chạy về gấp, rất sợ nhìn thấy Lâm Phàm rồi không khống chế được tính tình, hoàn hỏa, hiện tại hắn vẫn phi thường tức giận, nhưng cũng khống chế được không động thủ. Lâm Phàm nghe được ngữ khí của Triệu Hàm, bộ dáng hi hi ha ha ban đầu liền thu hồi, nghe ngữ khí của Triệu Hàm hình như xảy ra chuyện gì, Lâm Phàm nhíu mày nhìn về phía Triệu Hàm dò hỏi: “Xảy ra chuyện gì, ngươi muốn ta đem chuyện gì nói rõ ràng, trước nói rõ tình huống một chút, ta còn không biết có chuyện gì xảy ra, vậy làm sao ta nói, Triệu Hàm làm ơn nói ngắn gọn.” Triệu Hàm nhìn về phía Lâm Phàm, vẻ mặt Phàm tử lúc này cũng không kỳ quái, nếu là thực đi hoa lâu, vẻ mặt Phàm tử sao có thể bình tĩnh như vậy, hắn cũng không nhìn ra bộ dạng lừa gạt hay dấu diếm gì của Lâm Phàm. “Phàm tử ngươi ngày hôm qua đi hoa lâu,” Triệu Hàm cau mày trực tiếp hỏi, chẳng lẽ Tôn Nhạc lừa hắn, nhưng mà tên kia lừa mình làm gì, đi hoa lâu, Tôn Nhạc rất nhanh sẽ đi thi, bị trong nhà biết sẽ không có quả tốt mà ăn. Triệu Hàm nghĩ quả thật không sai, Tôn lão bảo vừa mới bắt đầu bị hành động của Triệu Hàm khiến cho giật mình, rất nhanh liền nghĩ lời nói của đệ đệ không thích hợp, chuyện tình hoa lâu nếu Tôn Nhạc không đi, như thế nào sẽ phát hiện Lâm Phàm đi, cho nên nếu thấy được Lâm Phàm, vậy Tôn Nhạc nhất định cũng chạy tới hoa lâu. Cho nên Tôn Nhạc đáng thương, còn chưa có làm rõ chuyện tình về tiền của Lâm Phàm, hắn đã bị ca ca tức giận mắng một trận còn bị cấm túc, về sau muốn đi thị trấn để tiêu dao rất là khó khăn. Lâm Phàm nghe được một câu không đầu không đuổi của Triệu Hàm xong, cũng không nghĩ nhiều, liền thuận miệng nói: “Đúng vậy, ta buổi sáng ngày hôm qua có đi hoa phố một chuyến, đem hoa lâu ở hoa phố đi qua một lần, làm sao vậy, có vấn đề….” “Ngươi đi hoa lâu làm cái gì, vì cái gì muốn đi địa phương này.” Triệu Hàm lúc này nhìn thấy bộ dáng Lâm Phàm bình tĩnh, hắn đột nhiên phát giác mình hình như hiểu lầm cái gì, sẽ không phải là nháo bậy bạ đi. Lâm Phàm nghe lời nói của Triệu Hàm thì sửng sốt một chút, tiếp theo hình như là phát hiện ra cái gì, đột nhiên cười ha hả: “Ha ha, cười chết ta,Triệu Hàm ngươi sẽ không phải là ghen đi, cho là ta chạy tới hoa lâu chơi đùa. Làm ơn được không, những người ở đó ta làm sao lại có hứng thú, nếu là thích ta sẽ thích ngươi, ngươi chính là vợ danh chính ngôn thuận của ta. Sinh ý của cửa hàng chúng ta mấy ngày này không tốt lắm, ta muốn đi hoa lâu bên kia đề cử một chút, nếu có thể mở ra nguồn tiêu thụ cho cửa hàng, chúng ta sẽ có thêm nhiều tiền.” Nói đến sinh ý, tâm tình Lâm Phàm cũng không tốt đẹp như vậy, ngày hôm qua tuy rằng hắn đi hoa lâu đề cử qua, nhưng hiển nhiên là nhóm a ma của hoa lâu cũng không phản hồi lại cho hắn, sau đó hắn đi một chuyến cũng không nhìn thấy a ma nào, các quản sự trực tiếp nói với hắn nên quay về, tối hôm qua thật ra có một người hầu ở hoa lâu đi mua một lọ chất lượng thường, Lâm Phàm cũng không có quỵt nợ, liền cho thiếu niên kia mười văn tiền, tuy rằng không phải đại sinh ý, thế nhưng có chút ít còn hơn là không có gì. Nhìn thấy cảm xúc của Lâm Phàm rõ ràng giảm, Triệu Hàm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ngươi thật sự là đi đề cử, không có dính vào.” “Đương nhiên ta là ai, như thế nào lại lừa ngươi, rốt cuộc là ai lại chạy tới nói bậy trước mặt ngươi, ngươi nên tin tưởng ta, huống chi ngươi rõ ràng biết ta thích gì, chẳng lẽ lại muốn ta nói dối thì ngươi mới tin.” Lâm Phàm nhìn về phía Triệu Hàm chớp mắt vài cái, cười tủm tỉm nói. Nơi này có Ngô bá, cho nên Lâm Phàm mới nói hàm hồ như vậy, thế nhưng hai người đều hiểu được là chuyện gì xảy ra. Triệu Hàm trầm mặc một chút rồi nói: “Ăn cơm, ngươi không phải đói bụng sao, ta hôm nay ở lại trong nhà, ngay mai lại đi trấn Lạc Phượng mang rắn độc cùng dược liệu trở về.” Một câu này khiến cho Lâm Phàm ăn được một miếng cớm xém chút nữa phun hết ra ngoài, có ý tứ gì, gian nan nuốt xuống Lâm Phàm mới mở miệng nói: “Triệu Hàm ngươi không phải là đem đồ vật này nọ để lại ở trấn Lạc Phong rồi chạy trở về đấy chứ, ngươi cũng quá là hồ đồ rồi, về sau cũng đừng xúc động như vậy, gặp chuyện gì nhất là chuyện của ta, ngươi thật dễ mất bình tĩnh, ngươi cũng không nghĩ lại hiện tai ta làm sao có tâm tình nghĩ đến những chuyện này.” Triệu Hàm liếc mắt Lâm Phàm một cái không nói gì, trong lòng cũng hiểu được Lâm Phàm nói đúng, hắn như thế nào liền dễ dàng tin tưởng lời của Tôn Nhạc như vậy, Phàm tử cho dù thực đi hoa lâu, vậy cũng sẽ không thực sự đi tìm ca nhi, huống chi Phàm tử vẫn vắt óc suy nghĩ tìm mưu kế để kinh doanh cửa hàng thật tốt. Nghĩ vậy Triệu Hàm cũng có chút tự trách, hắn khụ một tiếng nói: “Ngươi hôm nay trời chưa sáng đã chạy ra ngoài, để làm chi, đã đói bụng cũng không ở bên ngoài mua đồ ăn ăn, nơi này cũng không phải là thôn của chúng ta, muốn mua cũng không có chỗ nào bán.” Nói đến đây Lâm Phàm không biết xấu hổ liền cười nói: “Lát nữa ta sẽ cùng ngươi nói, miễn cho lại ảnh hưởng tới ngươi ăn uống.” Ngô bá vẫn không mở miệng nói chuyện, hiện tại nghe được rốt cục cởi bỏ được khúc mắc, điều này làm cho hắn thật cao hứng, cho dù thời điểm Lâm Phàm cùng Triệu Hàm nói chuyện có chút quái dị, nhin thấy càng giống bằng hữu không giống phu phu. Mỹ mãn ăn một bữa cơm chưa, Lâm Phàm sức sống cả người đều trở lại, không giống hai ngày trước cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì. Triệu Hàm uống một ngụm nước một bên hướng Lâm Phàm dò hỏi: “Ngươi hôm nay sáng sớm đã đi đâu, Ngô bá nói sau khi ăn sáng xong không co nhìn thấy ngươi, vừa rồi ngươi nói ăn cơm xong sẽ nói cho ta biết.” Lâm Phàm gật gật đầu rốt cục ngượng ngùng mở miệng giải thích: “Kỳ thật việc này cũng rất lạ, đêm qua nửa đêm Tử An lại khóc nháo, ta liền đem đứa nhỏ đến ngủ cùng ta. Kết quả nửa đêm ta ngủ mơ, chờ lúc ta tỉnh lại là tiểu tử kia kéo, ta ngượng ngùng để cho Ngô bá biết, cho nên khuya khoắt liền thu dọn quần áo dơ, ta buổi sáng liền đem quần áo ra ngoài thành giặt sạch, chờ giặt xong liền trở về. Lâm Phàm làm như vậy cũng không còn cách nào, hắn không muốn Ngô bá lớn tuổi như vậy còn phải giặt quần áo cho hắn, hai ngày trước hắn tắm rửa xong liền đem quần áo tùy tiện giặt sạch, kết quả hôm qua hắn dậy trễ, lúc sau lại chạy tới hoa lâu một chuyến, đợi đến khi hắn trở về Ngô bá đã đem quần áo của hắn giặt sạch, điều này làm cho Lâm Phàm phi thường ngượng ngùng. Cho nên sáng sớm Lâm Phàm liền tỉnh, sớm đưa Tử An đến cho Ngô bá ôm, sau đó hắn liền đem quần áo trộm đi giặt, ban đầu có thể giặt ở trong thành, nhưng Lâm Phàm nhìn thấy người có người ở trong sông giặt đồ, Lâm Phàm lập tức mang rổ quần áo ra dòng suối ngoại thành giặt. Nói xong Lâm Phàm liền vỗ đầu nói: “Không xong ta quên mất còn chưa có phơi thảm, ta đi lấy nó phơi lên,” nói xong Lâm Phàm chạy đến cái làn đem thảm phơi lên. Triệu Hàm sau khi nghe xong có thể hiểu được trong nhà không có hắn rất là vội, đứa nhỏ cần chăm sóc, buổi tối Lâm Phàm nghỉ ngơi quá muộn, sự tình trong nhà Ngô bá cùng Lâm Phàm cũng không thể làm kịp, cho nên liền rất lộn xộn. Triệu Hàm lắc đầu sau đó cũng không đi quản Lâm Phàm, trực tiếp đi phòng Lâm Phàm, trong phòng coi như là sạch sẽ, nhìn về bên trong giường, tuy rằng nhìn qua là thấy lau rất sạch, nhưng nếu không mang đi giặt sạch một lần, tuyệt đối sẽ không sạch sẽ được. Lâm Phàm nhìn thấy Triệu Hàm đem chiếu trên giường hắn chuyển đến trên bàn, nhìn thấy ấn ký trên chiếu, hai người đều không nói lời dư thừa, một người múc nước một người rửa sạch, rất nhanh chiếu đã được giặt sạch sẽ. “Phàm tử ngươi giặt thêm một lần nữa rồi đi ngủ trưa đi, buổi tối ta thủ cửa hàng, ngươi nghỉ ngơi một ngày trước đi, sắc mặt thật không tốt,” Triệu Hàm mang chiếu chuyển tới núi giả phơi nắng sau đó hướng Lâm Phàm nói, thời điểm hắn rời đi mặt Lâm Phàm cũng không được tốt, nhưng cũng không kém như hiện tại, trên mặt không có huyết sắc, môi có chút trắng, khẳng định là ăn uống cùng nghỉ ngơi không tốt, trà sâm cũng không tiếp tục nấu uống. Lâm Phàm có chút mệt rã rời, hắn ngáp một cái nói: “Ngươi còn chưa nói dứt lời, ngươi vừa nói ta liền muốn ngủ, ngươi không có nhà mọi thứ rất là lộn xộn. Đúng rồi Triệu Hàm dược liệu ngươi thu mua như thế nào, tuy rằng cửa hàng của chúng ta sinh ý không tốt lắm, nhưng cũng đủ chỉ tiêu của chúng ta, ít nhiều cũng thề kiếm được một ít tiền, Ngô bá nhưỡng không ít rượu, nhưng là chúng ta vẫn như cũ phải chuẩn bị một chút, bằng không những thứ này bán xong, về sau chúng ta cũng không có rượu bán.” “Ngươi yên tâm đi ngủ trưa đi, đi phòng của ta mà ngủ, dược liệu ta lấy được không đủ rồi, toàn bộ đặt ở nhà Ngô bá ở trấn Lạc Phượng, ta ngày mai đi lại đấy lấy, đủ cho chúng ta ủ năm nay, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là sẽ cho chúng ta bán năm sau,” Triệu Hàm đối với Lâm Phàm nói, tiếp theo không ngừng thúc dục Lâm Phàm đi nghỉ ngơi, mãi cho đến khi Lâm Phàm đi vào phòng hắn, Triệu Hàm mới quay đầu đi thu thập phòng bếp, việc trong nhà hôm nay cũng đủ cho Triệu Hàm bận cả ngày. Triệu Hàm bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng dọn dẹp cả nhà sạch sẽ chỉnh tề, nhìn phòng bếp không có đồ ăn dư thừa, Triệu Hàm lại mang rổ đi mua đồ ăn, tuy rằng sắc trời còn chưa có tối, thế nhưng chợ cũng không còn nhiều đồ lắm, chọn lựa một ít đồ ăn mới mẻ, Triệu Hàm nhìn thấy một người bán cá còn bắt được một con ba ba già, thứ này phi thường bổ dưỡng, lại không cần sợ sẽ bổ dưỡng quá, Triệu Hàm lập tức mua. Đợi cho Lâm Phàm thức dậy, sắc trời cũng đã tối đen, Ngô bá đã mở ra cửa hàng, người đã bắt đầu lục tục đi qua ám hạng. Triệu Hàm vừa mới rửa bát đũa xong đi vào cửa hàng đối với Ngô bá nói: “Ngô bá ngài cũng mết cả một ngày đi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta liền đem dược liệu trở về ngài có thể hướng dẫn cho ta rồi.” “Được, lão nhân liền đi ngủ sớm một chút, ngày mai mới có tinh lực dạy ngươi điều chế dược liệu, Phàm tử đã tỉnh chưa.” Ngô bá nhìn Triệu Hàm đến gần nói, đem Tử An trong lòng đã không an phận đưa cho Lâm Phàm ôm, tiểu tử kia mới tỉnh ngủ không bao lâu, lúc này thực thanh tỉnh, một chút buồn ngủ cũng không có. Triệu Hàm tiếp nhận đứa nhỏ hướng tới trên người hắn cười nói: “Vẫn còn chưa tỉnh, ta để cho hắn hảo hảo ngủ một giấc.” Ngô bá ngẫm lại cũng đúng, vài ngày gần đây Lâm Phàm mệt muốn chết, cả ngày nghĩ như thế nào đem sinh ý cửa hàng làm cho tốt lên, buổi tối phải thủ cửa hàng đến nửa đêm, ban ngày cũng không hảo hảo nghỉ ngơi, người bình thường còn chịu không nổi, huống chi thân thể Lâm Phàm còn không tốt, như thế nào còn có thể chịu đựng. Ngay khi Ngô bá đi đến cạnh cửa, đột nhiên quay đầu lại hướng Triệu Hàm nói: “Đúng rồi Triệu Hàm, dược của Lâm Phàm cũng uống gần hết rồi, chờ khi nào có thời gian thì kêu hắn đi gặp lão đại phu một chuyến, để cho lão đại phu bắt mạch với bốc thuốc bổ mới cho Lâm Phàm, về sau trước khi hắn ngủ phải kêu hắn uống một chén rượu thuốc cường thân kiện thể mới được, tửu lượng của hắn tuy không tốt, thế nhưng một ly cũng không có vấn đề gì. Ngươi rời đi mấy ngày xú tiểu tử kia tuy rằng không nói, thế nhưng ta thấy hắn rất nhớ ngươi, nói ba câu thì có hai câu nhắc tới ngươi, ngươi tâm sự nhiều với hắn một chút, chuyện giữa phu phu có gì từ từ nói, hắn dù sao cũng là một tiểu tử, nhường hắn một chút, đứa nhỏ này cũng biết phân rõ phải trái…” Ngô bá chúng quy vẫn có chút lo lắng, nhất là khi Triệu Hàm nghe thấy Lâm Phàm đi hoa lâu phản ứng kịch liệt như vậy, chỉ sợ Triệu Hàm xúc động, trong lòng hai người có khúc mắc cũng không tốt, cho nên liền nói với Triệu Hàm. Chủ yếu là Ngô bá biết Triệu Hàm lớn hơn Lâm Phàm một tuổi, phu lang tuổi nhỏ, hơn nữa Triệu Hàm từng hòa ly, Ngô bá vẫn cảm thấy những thứ này đối với Triệu Hàm rất bất lợi. Hơn nữa Ngô bá cảm thấy tiểu tử Lâm Phàm này không tồi, có chí tiến thủ lại cố gắng, đối với Triệu Hàm cùng đứa nhỏ cũng rất tốt, nên lo lắng cũng đã lo lắng tới rồi. Triệu Hàm vẫn là hơi xúc động, đúng ra chuyện này hai người nên trở về phòng từ từ nói chuyện. Thế nhưng lúc đó Triệu Hàm lại không cho Lâm Phàm mặt mũi, làm cho Lâm Phàm ở trước mặt hắn nói ra, theo lý mà nói một tiểu tử còn trẻ tuổi, vợ lại không có nhà chạy đi hoa lâu chơi một hai lần, kỳ thật cũng không có vấn đề gì lớn lắm. Ai cũng có thời điểm trẻ tuổi, Ngô bá lúc còn trẻ không phải là không có đi qua, một ca nhi nếu vì chuyện này mà vô cớ gây sự, phu lang trong nhà sẽ không vui, cũng may tiểu tử Lâm Phàm kia không có sinh khí, đi hoa lâu cũng không phải vì chơi đùa… Triệu Hàm gật gật đầu nói: “Ngô bá ta hiểu được, chờ ngày một đi, khi đó hắn có thời gian, ta sẽ nói chuyện với hắn.” Ngô bá thấy Triệu Hàm đáp ứng mới rời khỏi cửa hàng, đi vào sân nhìn thấy phòng Lâm Phàm đã thắp đèn, sau đó Ngô bá lại tìm Lâm Phàm nói một chút, đến khi Lâm Phàm cam đoan nói hắn chỉ thích Triệu Hàm, còn nói hắn hiện tại muốn làm cái gì, thân thể cũng không cho phép, Ngô bá lúc này mới cảm thấy mĩ mãn chuẩn bị trở về rửa mặt nghỉ ngơi, vợ chồng son này cảm tình tốt lắm, chuyện tôn tử của hắn cũng sẽ có tin tức. Lâm Phàm đi nhìn cửa hàng một chút, cùng Triệu Hàm nói vài câu, lúc này mới đi phòng bếp mang đồ ăn ra ăn, canh ba ba trong nồi tỏa ra mùi vị nồng đậm, cơm cũng xốp ngon miệng, so với hắn cùng Ngô bá làm vô cùng tốt, Lâm Phàm ăn no bụng hắn cảm thấy mình thật hạnh phúc, tới cổ đại này vẫn có thể có lộc ăn như vậy. Hắn tuy rằng không có đi ăn cơm của nhà người khác, nhưng cảm nhận của thân thể nguyên chủ thì vẫn có, lấy ví dụ a mỗ và đại ca của thân thể này đi, nói thật đồ ăn làm thật khó cho vào miệng, không có cho một chút mắm muối, một chút vị cũng không có, món ăn thôn quê tốt đẹp cũng bị nấu khiến cho người khác không muốn ăn, vẫn là Triệu Hàm tốt, tuy rằng hắn hiện giờ buôn bán lời được ít tiền, nhưng khoảng cách mời được đầu bếp và người hầu còn cách khá xa, cuộc sống trong thành chi tiêu thật sự không nhỏ, liền ngay cả nước cũng phải đi mua để dùng. Lâm Phàm dù sao cũng là người hiện đại, kêu hắn đi giặt đồ ở sông, kia tuyệt đối không có khả năng, đi gánh nước ở ngoài thành, thì cũng thật sự xa, còn không bằng kêu người ở ngoài thành đưa nước vào, một ngày cũng mất năm sáu văn tiền, nhà bọn họ tuy rằng hiện tại thu vào không nhiều lắm, thế nhưng chút tiền ấy cũng có thể chi ra được. Đi vào cửa hàng Triệu Hàm đang đưa rượu thuốc cho khách nhân, nhà bọn họ không chỉ có rượu thuốc tráng dương, mấy loại trị liệu cường thân kiện thể cũng có, theo lời Ngô bá thì hiệu quả cũng không tồi, chỉ là người biết đến rất ít, hơn nữa Ngô bá càng thích rượu tráng dương hơn. Lâm Phàm đi qua ghẹo Tử An đang ngồi trên giường, tiểu tử kia thấy phụ thân cùng hắn chơi đùa, hắn thật cao hứng, hé miệng ra a ba vài cái. Lâm Phàm mang cái ghế qua ngồi xuống, đem tóc của tiểu tử nhua thành môt đoàn mới mở miệng nói: “Này, tiểu tử kêu một tiếng phụ thân, ngươi cũng đã bảy tháng, nên mở miệng nói chuyện…” Triệu Hàm thu tiền quay đầu cười nói: “Hắn mới được mấy tháng, như thế nào đã có thể nói chuyện, cũng phải chờ đến nửa năm sau mới có thể nói.” “Ngươi nói đúng, kêu phụ thân quả thật hơi khó, nếu kêu ba ba thì dễ dàng hơn nhiều, thế nhưng a mỗ tiểu tử rất nhanh sẽ nói được đi. Đúng rồi Triệu Hàm ngươi có mệt không, ta ngủ trưa một chút, cửa hàng ta trông là được, ngươi cũng mệt mỏi nhiều ngày rồi, đi ngủ một giấc đi.” Lâm Phàm đối với Triệu Hàm đang đi đến nói. “Cũng không mệt, ta mấy ngày nay tuy rằng chạy rất nhiều đường, thế nhưng buổi tối không có đi ra ngoài làm gì, còn có thể ngủ, chúng ta nói chuyện một chút đi, ngươi tới nơi này cũng đã lâu, có cảm giác gì không….” Kế tiếp hai người cùng nhau tâm sự, Triệu Hàm ngồi bên cạnh muốn biết cái nhìn của Lâm Phàm về ca nhi, dù sao thì thẩm mĩ ban đầu không giống, khiến cho Lâm Phàm lập tức chấp nhận cũng rất khó, hắn buổi sáng đầu chính là bị tức giận qua nên mới làm ra chuyện như vậy. Hai người vẫn câu được câu không nói chuyện tới nửa đêm, sinh ý cửa hàng hôm nay cũng tạm, có được mấy người đến đây, thời điểm đóng cửa Lâm Phàm kiểm tra sổ đại khái cũng được một lượng bạc, xem như cũng tốt lắm, trừ đi tiền vốn bọn họ cũng thu vào được sáu bảy tiễn. Đừng thấy sau bảy tiển này ít, phải biết rằng đồ ăn vặt trong thành hiện nay cũng hết bốn năm tiễn, cho nên Lâm Phàm lượng thu vào của Lâm Phàm có thể ổn định, vậy coi như có thể ở trong thành ổn định, đương nhiên Lâm Phàm sẽ không cam tâm như vậy, hắn phải làm một phú ông, liền càng phải cố gắng nhiều hơn. Sáng sớm hôm sau Triệu Hàm liền đến trấn Lạc Phượng lấy dược liệu, về phấn trấn Bán Lý, dược liệu cũng không nhiều nên Triệu Hàm cũng lười đi lấy, với lại Triệu Hàm cũng không thích nhìn thấy Tôn Nhạc, Phàm tử cho dù thực đi hoa lâu, Tôn Nhạc liền dùng thái độ kinh ngạc như vậy, giống như nhà bọn họ vĩnh viễn không kiếm được tiền, không thể đi những loại địa phương như vậy. Đem dược liệu cùng rắn độc đều cất vào trong xe ngựa, thời điểm Triệu Hàm trở về đã là giữa trưa, Lâm Phàm cùng Triệu Hàm còn có người chăn ngựa cùng nhau tháo hàng xuống, những đồ vật này đều để hết ở trong sân nhà. Trả tiền xe xong Triệu Hàm mở miệng nói: “Phàm tử đem tất cả dược liệu để dưới mái hiên,” nói xong hắn nhấc những túi rắn độc đi đến lồng rắn bên kia, đem rắn độc tách ra bỏ đi vào, những con rắn độc này trước phải nuôi cho tốt chờ dược liệu chuẩn bị tốt thì đem đi nhưỡng rượu. Lâm Phàm từng cái khuông nhỏ để dược liệu bày dưới mái hiên, lúc sau mới đem dược liệu đặt ở trong gùi trúc mở ra, hai người bọn họ liền xử lý sơ sơ, về phần chế biền như thế nào tự nhiên là cần nhờ Ngô bá đến làm. Tại thời điểm hai người bận rộn, cửa sau truyền tới tiếng vang nhỏ. “Phàm tử lại đây hỗ trợ, xem hôm nay ta thấy được thứ gì tốt,” đó là thanh âm của Ngô bá. “Đến đây, Ngô bá người có cái gì tốt. di, Lão Lâm người như thế nào lại ở đây, đằng sau là cái gì, đây là hươu, hươu sao….” Lâm Phàm giật mình, hươu không phải là hắn chưa nhìn thấy qua, nhưng ở nơi này nhìn thấy thì khá ngạc nhiên, nơi này cư nhiên cũng có hươu. “Các ngươi biết, mau tới giúp ta mang con hươu này về nhà đi, con hươu này chính là thứ tốt, vừa có thể nhưỡng rượu thịt hươu cũng rất bổ cho thân thể.” Ngô bá cười hướng Lâm Phàm nói. “Phàm tử ngươi cư nhiên làm việc ở đây, xem ra ngươi tìm được một công việc tốt, xem này quần áo này làm bằng lụa đi, ta đời này còn chưa có mặc qua, ngươi vào thành mấy ngày liền buôn bán lời rất nhiều tiền.” Lão Lâm khó tin nhìn Lâm Phàm nói, trong lòng hâm mộ không thôi, thế nhưng vận khí của hắn hai ngày nay thật sự rất tốt, thế nhưng ở phía sau núi bắt được một con hươu sống, nếu không phải muốn bán được nhiều tiền chút, cũng không đi vào thành lại không ngờ còn gặp được tiểu tử này. Ngay tại thời điểm Lâm Phàm muốn mở miệng, Triệu Hàm lập tức chạy ra, có một số việc hắn không muốn bị truyền vào trong thôn, nếu không phiền toái sẽ đến không dứt, những ngày thân mật của bọn họ cũng sẽ bị phá hư. Triệu Hàm lập tức tiếp lời cười nói: “Là Lâm lão bá, ta cùng Phàm tử ở trong nhà Ngô bá làm công, Phàm tử giúp Ngô bá trông cửa hàng, như thế nào cũng phải có bộ quần áo tốt. Phàm tử ngươi đi vào trong bếp lấy một chén nước ra đây, trời hôm nay rất nóng, xem bọn Lâm bá đã ra một thân mồ hôi.” Triệu Hàm hướng Lâm Phàm nói xong lại tiếp lời: “Ngô bá Lâm lão bá là người trong thôn bọn con, có thể để cho bọn họ vào trong sân nghỉ ngơi một chút.”
|
Chương 23[EXTRACT]Ngô bá vừa nghe lời nói của Triệu Hàm liền hiểu được ý đồ của Triệu Hàm, đối với chuyện bên nhà của Lâm Phàm Ngô bá cũng không biết được hết, chỉ biết được thân nhân trong nhà Lâm Phàm cũng không phải là người biết tiết kiệm, cũng may Triệu Hàm cũng sớm nói qua với hắn, nếu không đầu óc của hắn cũng sẽ không xoay chuyển nhanh như vậy. Ngô bá cười nói: “Không có việc gì, nếu là người trong thôn của Phàm tử, vậy vào trong sân nghỉ lại cũng không sao, Phàm tử ngươi đi nấu mấy chén nước giúp mấy vị này giải khát.” Lâm Phàm ban đầu còn không biết Triệu Hàm đang chơi cái gì, thế nhưng lúc này hắn cũng phản ứng lại, trong lòng hiểu được Triệu Hàm không muốn người trong thôn biết được nơi này là nhà của hắn, cho nên lần trước Triệu Hàm trở về nói cho người trong thôn biết bọn họ ở trong thành tìm được công việc, nếu không Lâm lão sẽ không mở miệng hỏi như vậy. “Lâm lão bá các ngươi tiến vào nghỉ chân đi, hôm nay trời nóng vào uống miếng nước giải khát,” tiếp theo liền cùng đem lồng trúc kia cùng mang vào sân, đây là một con hươu đực, vừa nhìn thấy sừng hươu xẻ ra là biết sừng hươu đã già, hươu ngoại trừ da lông, liền lộc nhung cũng rất đáng giá, lộc nhung nếu già sẽ biến thành sừng hươu, giá trị tự nhiên sẽ giảm. Lồng trúc bị nâng vào trong viện, Lâm Phàm lập tức đi vào phòng bếp lấy mấy cái bát, rồi đổ nước vào, Lâm lão cùng hai đứa con của hắn tiếp nhận chén nước liền uống xuống, sau đó cũng không ngồi xuống, mà ngay tại bên cạnh Lâm Phàm nhỏ giọng nói: “Này Phàm tử này, ngươi nếu ở trong này làm công, vậy nhanh kêu ông chủ đem tiền cho chúng ta, chúng ta cũng không muốn nghỉ ngơi, phải sớm trở về một chút, nếu không phải chờ tới nửa đêm mới có thể trở về, trong thành ở một đêm rất đắt.” Lâm lão cũng không còn cách nào, từ sau khi Ngô bá vào sân, liền vây quanh chuồng lộc, liền quên mất trả tiền, đối với Lâm lão mà nói, ở trong này gặp được Lâm Phàm xem như là kinh hỉ, không phải hắn không muốn nói chuyện phiếm, nhưng hắn phải lấy được bạc mới là quan trọng, nếu không phải muốn bán được nhiều tiền, hắn cũng sẽ không cùng hai đứa con ngày đêm chạy vào trong thành, tránh cho hươu không bán dược giá. Lâm Phàm gật gật đầu nhỏ giọng nói: “Vậy trước tiên mọi người ngồi ở đây một chút, ta đi nói với ông chủ một tiếng, hẳn là rất nhanh sẽ đưa tiền cho các ngươi. Ngô bá lúc này đang cùng Triệu Hàm nhỏ giọng nói cái gì, Lâm Phàm đi tới phía sau mở miệng nói: “Ngô bá ngài trước đem bạc thanh toán cho bọn họ đi, thôn cách đây rất xa, bọn họ vội vã về nhà.” “Nga, ngươi coi ta tuổi lớn liền dễ dàng bị quên chuyện, Lâm Phàm ngươi đi lấy mười hai lượng bạc cho bọn hắn, tiểu Triệu ngươi đi phòng bếp nhìn xem có cái gì ăn, đưa cho bọn họ một ít.” Ngô bá sờ đầu nói, hắn giống như thật sự là quên mất. Lâm Phàm đi cửa hàng bên kia lấy bạc, Triệu Hàm đi phòng bếp lấy mấy cái bánh ngô, bánh ngô này đều bỏ thêm sữa dê, vị tương đối không tồi, Phàm tử không có việc gì sẽ thích gặm vài cái, ngay cả Tử An đều có thể ăn một chút, cho nên mỗi ngày Triệu Hàm sẽ chuẩn bị một ít. Lão Lâm cầm bánh ngô cũng không lập tức ăn, nhưng chờ tới khi Lâm Phàm cầm bạc ra liền lập tức kích động, mười hai lượng bạc so với hắn kiếm một năm còn nhiều hơn, lúc này hắn chỉ nghĩ mang bạc về nhà, nơi nào còn có tâm tình bát quái với Lâm Phàm. Ngay khi Lâm Phàm muốn mở miệng nói chuyện lão Lâm đã mở miệng trước: “Phàm tử, ông chủ ngươi rất giỏi phải làm việc thật tốt, ta sẽ không nhiều lời ở trong thôn, đúng rồi ngươi có cái gì muốn gửi về nhà không , ta sẽ nhắn lại cho ngươi.” “Cũng không có chuyện gì lớn, ngài liền cho ta gửi một câu, nói ta và Triệu Hàm ở trong thành đã yên ổn, kêu a cha cùng a mỗ ta đừng lo lắng.” Nếu lão Lâm nói như vậy, thì Lâm Phàm cũng nhắn về một câu có lệ như vậy, tránh cho lão Lâm cảm thấy kỳ quái. Lão Lâm nghe xong liền sửng sốt, Lâm Phàm cùng Triệu Hàm đã đi vào trong thành cùng được một tháng, tình huống của Lâm Phàm mọi người trong thôn đều rõ ràng, kiếm được chút tiền đều phải đưa hết cho a cha a mỗ, hôm nay không có gửi tiền cho hắn đem về nhà. “Ngươi thật sự không có chuyện gì khác sao, đệ đệ ngươi sẽ đi thành Nam Tương thi, nghe nói còn thiếu bạc, ngươi cũng không gửi chút tiền về sao.” “Lâm lão bá ngươi quá xem trọng ta rồi, tiền công hiện tại của ta so với trước cao hơn một chút, nhưng ở trong thành chi tiêu cũng nhiều, tiền quần tiền áo đã tiêu hết nửa tháng tiền công của ta, ta làm sao còn tiền mà gửi về.” Lâm Phàm cười nói, tuy rằng hắn không biết Triệu Hàm đã nói gì ở trong thôn, làm cái gì, nhưng có thể không phiền toái, Lâm Phàm sẽ không vạch trần kế hoạch của Triệu Hàm, nói bọn họ làm công cho Ngô bá, là biện pháp giải quyết tốt nhất, tránh cho mấy huynh đệ của Lâm gia đến nháo, làm cho bọn họ trải qua những ngày thanh tịnh. Lão Lâm nghe được lời nói của Lâm Phàm sau, rốt cuộc không nói cái gì, kêu Lâm Phàm đưa bọn họ ra khỏi thành, bọn họ vào thành xong liền theo Ngô bá đi bảy quẹo tám ngoặt, đã sớm không biết đường lớn ở nơi nào, nếu là đi nhầm cửa thành, vậy thì thật phiền toái. Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm rốt cục trở lại, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra dò hỏi: “Ngươi không cùng lão Lâm nói cái gì đi, ta cũng không muốn về sau có phiền toái, cho nên lần trước quay về thôn liền nói chúng ta ở trong thành làm công.” “Không có việc gì, ta như thế nào lại nói với lão Lâm chuyện của chúng ta, chẳng qua là về sau người trong nhà có thể sẽ tìm đến đây, về sau nói chúng ta đi làm công cho Ngô bá, như vậy có thể bỏ đi rất nhiều phiền toái.” Lâm Phàm cười hướng Triệu Hàm nói, việc này Lâm Phàm cũng không lo lắng, hắn không có nghĩ tới Triệu Hàm suy nghĩ biện pháp cho hắn, Ngô bá là tấm bia tốt nhất tìm được. Chuyện này xem như cho qua, Lâm Phàm lập tức đi đến bên cạnh lồng trúc nói: “Ngô bá ngươi như thế nào lại dùng mười hai lượng mua một con hươu, ta nghe người ta nói hươu hiện tại mười lượng một con, rất đắt.” “Tiểu tử ngươi thì biết cái gì, đây là hươu đực, ở trong tay người khác giá trị chỉ có mười lượng, nhưng ở trong tay Ngô bá giá trị còn nhiều hơn như vậy, ngươi nhìn đi rất tốt. Thế nhưng thịt hươu thì hơi nhiều, Phàm tử ta biết ngươi rất biết cách buôn bán, chúng ta lưu lại một ít thịt, để nhiều thời tiết này cũng sẽ bị hư rất lãng phí, ngươi có biện pháp nào, nếu không đi tìm trần quản sự, chúng ta bán một ít thịt cho hắn.” Ngô bá hướng Lâm Phàm nói. Lâm Phàm nhìn thoáng qua Ngô bá, người này cư nhiên là đánh chủ ý với hắn, một con hươu nếu tửu lâu mua thì chỉ bán được được mười lượng, nếu bán như thế này thì giá cả cũng sẽ được cao hơn một ít, thế nhưng nếu có thể bán cho nhà giàu, vậy giá trị cũng không giống nhau, Ngô bá đây là coi trọng hắn cùng Trần quản sự, ngoại trừ những bộ phận có thể nhưỡng rượu những thứ còn lại đều có thể bán cho Trần quản sự, quả thật là kiếm được bội tiền, dù sao thì hươu không phải lúc nào cũng có, món ăn thôn quê cũng khó có được. Thế nhưng Lâm Phàm có chút nghi hoặc với bản lĩnh của Triệu Hàm, hắn nhớ rõ Triệu Hàm lần trước nói Triệu Hàm đã từng bán qua một con hươu, khi đó Triệu Hàm bán được mười lăm lượng bạc, hay là vợ nhà mình lợi hại, ở trấn trên liền bán được giá cả như vậy, lão Lâm thật sự đi nịnh hót người ta cũng không bằng một nửa bản lĩnh của vợ nhà mình, đưa đến trong thành, cũng không thể bán được giá cả như của vợ nhà mình. “Không có vấn đề, ta chút nữa sẽ đi hỏi Trần quản sự có muốn đi mua thịt không, đúng rồi Triệu Hàm ngươi lúc trước không phải cũng bắt được một con hươu sao, ngươi như thế nào có thể bán được mười lăm lượng lợi hại như vậy.” Lâm Phàm đem nghi vấn trong lòng nói ra, hắn thật sự rất tò mò, hơn nữa Triệu Hàm còn giấu diếm vô cùng tốt, một chút cũng không để cho Lâm Phàm cùng người ở trong nhà hắn phát hiện. Triệu Hàm nhìn con hươu ở trong lồng cười nói: “Không phải ta vận khí tốt sao, ta bắt được con hươu vừa lúc có thể cắt được lộc nhung, hơn nữa là được một thiếu gia mua, cho nên giá cả tự nhiên cao. Kỳ thật giá cả của hươu hiện tại không cao cũng có nguyên nhân, nếu thời tiết rét lạnh một chút, nói không chừng sẽ cao lên, thịt hươu rất bổ, nhưng chúng ta đến tháng mười một mới bắt đầu bồi bổ thân thể. Nghe xong Triệu Hàm giải thích, Lâm Phàm mới biết được nguyên nhân, quả thật ở cổ đại không có tủ lạnh, nếu như là ăn không hết, thịt rất nhanh sẽ bị biến chất, hơn nữa lão Lâm cũng không phải là người sẽ tìm người tiêu thụ, như thế nào có thể bán được giá mắc, thế nhưng có thể kiếm nhiều hơn hai lượng là đã không tồi rồi. Ngô bá khụ một cái nói: “Phàm tử ngươi nhanh chóng đi tìm Trần quản sự, ta chuẩn bị buổi chiều đem hươu giết, bằng không con hươu này không có chỗ sinh tồn chỉ sở sẽ chết, đến lúc đó sẽ không tươi mới nữa, xương đùi này đều bị con thú cắn hủy, nhìn vô cùng đáng thương, sớm chết sớm đầu thai để cho nó bớt thống khổ.” “Đã biết Ngô bá, ta đi tìm Trần quản sự, ngươi cứ việc giết,” Lâm Phàm lập tức nói, sau đó liền nhanh chóng chạy đi, hắn tuy rằng ăn qua thịt hươu, nhưng cũng chưa nhìn thấy giết qua, Lâm Phàm trong lúc đó cũng không dám nhìn, dù sao hắn ngay cả gà đều không có giết qua. Thấy Lâm Phàm đi rồi, Ngô bá mới mở miệng nói: “Phàm tử đi rồi, Triệu Hàm chuẩn bị một bình gốm thật lớn, màu này một giọt cũng không được lãng phí, tất cả đều là nguyên liệu nhưỡng rượu tốt, về sau nhưỡng rượu liền cho Phàm tử bổ thân thể, đó là rượu bổ tuyệt hảo, thân thể Phàm tử hư nhược, rượu rắn hổ mang lại mạnh, không thích hợp cho Phàm tử uống, rượu huyết lộc này Phàm tử có thể uống được.” Triệu Hàm sau khi nghe được gật đầu, lập tức đi chuẩn bị một bình gốm lớn, Ngô bá cũng chưa từng giết qua hươu, tuy rằng kêu Triệu Hàm chuẩn bị bình gốm cùng đao, sợ mình làm không tốt nên mới kêu Phàm tử rời đi, sợ huyết vọt ra ngoài, nhưng cụ thể phải giết như thế nào hắn cũng không biết, nhìn Triệu Hàm đưa đến một cái bình gốm sạch, lại lấy một con đao bén một chút, đó là con dao sau khi bọn họ vào thành mua. “Chuẩn bị như thế nào Ngô bá,” Triệu Hàm nhìn Ngô bá trong viện nói, Tử An bây giờ đang ngủ, nếu tỉnh lại sẽ phiền toái, cho nên Triệu Hàm hi vọng làm xong sớm một chút. Hai người nhìn nhau một lúc, Ngô bá mới ho khan vài cái: “Ta cũng không có giết qua, ngươi xem như thế nào rồi làm như thế ấy đi, đúng rồi đi lấy nửa bình rượu, quên đi để ta đi lấy rượu, phải lấy rượu ta ủ là tốt nhất, cùng với lộc huyết là hoàn hảo.” Triệu Hàm nhìn bộ dáng Ngô bá chạy lấy người, làm cho hắn nhất thời choáng váng, săn thú hắn có thể làm, một đao giết hươu cũng không thành vấn đề, nhưng là lấy máu, Triệu Hàm căn bản không có làm qua. Nếu phải lấy máu Triệu Hàm hiểu được không thể tùy tiện chém một đao làm được hay không làm được còn chưa tính, hắn cần tìm được mạch máu trên cổ hươu, như vậy mới cỏ thể khiến máu chảy hết vào trong bình gốm, nếu không để toàn bộ văng hết ra ngoài vậy chẳng phỉ là mua trắng hay sao. Ngay tại thời điểm Triệu Hàm nhìn chằm chằm con hươu xem phải xuống tay nơi nào, Ngô bá rốt cuộc đem một bình gốm đi ra, Triệu Hàm nhìn bộ dáng Ngô bá có chút cố hết sức, lập tức buông đao trong tay đi qua hỗ trợ, cũng không thể để cho Ngô bá làm đau thắt lưng của mình, nhà bọn họ ban đầu vội vàng muốn chuyển vào đâu, nhưng nếu thiếu Ngô bá chưa chắc đã có thể chuyền vào đây. Ngô bá liền nhấc lên tờ giấy phong lại miệng bình gốm, ngay lập tức hương rượu bay đầy sân, đây là rượu thế rất thuần, Ngô bá đã bỏ thêm không ít dược liệu bổ ủ liền hai năm, hiện tại vừa lúc có thể phối hợp với lộc huyết. Cầm cốc múc vào trong bình gốm, múc được một phần ba Ngô bá liền buống bình gốm hướng Triệu Hàm nói: “Triệu Hàm có thể bắt đầu rồi, đem huyết đều đổ vào trong bình gốm này, đến lúc đó bỏ thêm mấy vị dược liệu, Phàm tử rất nhanh có thể uống được rượu này, ta đảm bảo thân thể hắn có thể nhanh chóng hảo lên, đến lúc đó hai người các ngươi đều có thể sinh thêm mấy đứa nhỏ nữa.” Lời nói của Ngô bá khiến cho Triệu Hàm thấy khó xử, Triệu Hàm rốt cục mở miệng nói: “Ngô bá ta cũng không biết giết như thế nào, con hươu này cũng không nhỏ, ta cảm thấy hai chúng ta không thể dễ dàng làm được, sừng hươu này có thể làm bị thương chúng ta, cho dù nó bị thương khí lực cũng không nhỏ.” Ngô bá cũng trợn tròn mắt, không thể tin được mở miệng nói: “Nhà ngươi không phải là mở tiêu cục sao, ngươi như thế nào ngay cả một con hươu cũng không giết được, ngươi còn săn được hươu nữa?” “Ngô bá biết săn thú cũng không có nghĩa là biết giết, ta không có giết qua hươu, huống chi còn muốn đem máu bỏ vào trong bình gốm nữa, quên đi ta thử xem,” Triệu Hàm nhún nhún vai nói, không có cách nào trong nhà chỉ có hắn quen thuộc một chút, Ngô bá đại khái là ngay cả đao cũng cầm không tốt, như thế nào có thể giết được hươu. Phàm tử liền cũng đừng nói, đại khái ngay cả con gà cũng không dám giết, Triệu Hàm lắc đầu nhớ tới thời điểm giết gà, Phàm tử đều quay đầu đi, hắn chỉ có thể cứng rắn làm. Sợ khí lực của con hươu đực này quá lớn, Triệu Hàm trực tiếp đem con hươu này trói lại rồi kéo đến trên bàn, môt tay đặt ở trên đầu lộc, lại hướng Ngô bá nói: “Ngô bá giúp ta một tay, giúp ta áp sừng hươu một chút, ta sợ nõ sẽ giãy dụa.” Sau khi xác định Ngô bá đã ngăn chận được sừng hươu, Triệu Hàm một đao cắt qua cổ hươu, huyết đỏ tươi lập tức vẩy ra ngoài, kỳ thật phương pháp Triệu Hàm làm giống giết heo. Ngô bá nhìn thấy huyết phun tung tóe ra ngoài, đau lòng muốn chết, này thật là lãng phí thật lớn, Triệu Hàm cũng có chút luyến tiếc, lập tức nói: “Ngô bá ngươi nhanh di chuyển bình gốm một chút, ta đè nặng đầu, không có việc gì.” Ở hai người phối hợp tuy rằng máu vương khắp nơi nhưng cũng hoàn thành được bước đầu tiên, đương nhiên giọt huyết cuối cùng sau khi rời vào bình gốm, Triệu Hàm cùng Ngô bá bắt đầu lột da, tuy rằng da lông của hươu hiện tại không dày như vậy, nhưng cũng coi như không tồi, có thể làm áo ngoài cộc tay hoặc là đủ đem đi bán. Triệu Hàm kêu Ngô bá lấy một cái chậu gỗ lớn đến đem da lộc căng ra, hắn rất nhanh liền cắt thịt hươu ra, đợi cho Lâm Phàm mang Trần quản sự cùng một người vô giúp vui là Vương quản sự đến, trong sân ngoại trừ mùi máu ra thì đã dọn dẹp sạch sẽ, thịt hươu đều được đặt ở trong chậu gỗ, nội tạng thì được đặt ở trong thùng gỗ, đầu hươu thì được đặt ở trong rổ, Ngô bá chuẩn bị đem sừng hươu cắt xuống, đây chính là đồ vật nhưỡng rượu rất tốt, tuy rằng không có lộc nhung tốt nhất, thế nhưng phối phương trong tay của Ngô bá với loại sừng hươu này cũng không thành vấn đề. “Triệu Hàm các ngươi nhanh như vậy đã chuẩn bị tốt, Trần quản sự thịt hươu này, phi thường tươi, ta tìm được là thời điểm nó còn sống, ngươi muốn mấy cân ta tặng cho ngươi, Vương quản sự ngươi muốn không, chính mình ăn thì ta tặng miễn phí, nếu cầm cho trong phủ thì cho ta một chút tiền, ta mua được mười hai lượng bạc.” Nhìn nhìn Triệu Hàm xong, Lâm Phàm liền quay đầu nói chuyện với Trần quản sự, hắn cũng không nghĩ sẽ kiếm tiền từ con hươu này, nhưng mà thịt rất nhiều nhà bọn họ ăn không hết, nếu đem đi ướp muối thời tiêt cũng không tốt lắm, cho nên tốt nhất là tìm người lại đây chia, cũng thuận tiện một chút. Trần quản sự sau khi nghe lời nói của Lâm Phàm liền hắc hắc cười rộ lên: “Phàm tử, ta với ngươi là bạn chí cốt, thế nhưng thịt muốn hay không đối ta không quan trọng, nghe ngươi nói mua được một con hươu, ta phải lấy lộc tiên, lão gia nhà chúng ta hằng năm đều cần thứ này, ngươi khẳng định phải tặng cho ta, ngươi biết hươu cũng không dễ dàng mua, chỉ có thể dựa vào vận khí.” Ngô bá nghe được lời của Trần quản sự lập tức xen mồm nói: “Ông bạn gì, vậy không thể được, đó là chuẩn bị dùng để nhưỡng rượu, cái khác muốn gì cũng có thể.” Ngô bá và Trần quản sự nhận thức nhau ở đây, hai người cũng không quen gọi tên thật của nhau, hơn nữa Trần quản sự thực thích học hỏi Ngô bá như thế nào ủ rượu thuốc cường thân kiện thể. “Rượu thuốc nhà ngươi đã nhiều như vậy, chủng loại gì đều có, không thể đem tặng ta sao, ta sẽ bỏ bạc ra mua được chưa ông bạn già, không lấy không của ngươi, nói đi bao nhiêu bạc.” Trần quản sự cười to nói. Ngô bá nghe xong cũng cười nói: “Nếu ngươi để cho chính mình uống ta liền tặng không cho ngươi, nếu không thì không bàn, đây là ta chuẩn bị nhưỡng rượu cho Phàm tử uống, thân thể hắn hư nhược rất nhiều, nên bồi bổ nhiều.” “Không, không, không Ngô bá ngươi nghe ta nói, ta không cần ăn thứ này, nhưỡng rượu cũng không muốn uống, ta uống trà sâm là tốt rồi, canh gà mái cùng canh ba ba rượu lộc huyết là đủ rồi, ta không cần uống thứ này nhưỡng rượu, ngài vẫn là tặng cho Trần quản sự đi.” Lâm Phàm nghe được lời của Ngô bá lập tức thay đổi sắc mặt nói, tuy rằng hắn đi vào thế giới này cũng chưa sử dụng qua bộ vị kia, nhưng Lâm Phàm thực xác định cùng khẳng định, hắn không cần loại lộc tiên này đến bổ, ngẫm lại loại này có tác dụng gi, lúc hắn uống vào bụng, Lâm Phàm còn có chút khó chịu. Vương quản sự thấy sắc mặt của Lâm Phàm đại biện nhịn không được cười nói: “Ngươi tiểu tử này thật đúng là sinh ở trong phúc mà không biết phúc, chỉ cần thứ này thôi thân thể của ngươi cũng đủ bổ rồi, không nhưỡng rượu đem đi cách thủy cũng rất tốt. Nếu không phải Trần quản sự có quan hệ rất tốt với ta, ta đã xông lên trước đoạt rồi. “Kỳ thật các ngươi không cần đoạt, các ngươi nếu muốn dùng thứ này bồi bổ thân thể, nhà của chúng ta loại rượu thuốc này thì không có, nếu không các ngươi mua loại rượu thuốc cường thân kiện thể trở về, mỗi đem uống một ly, đảm bảo các ngươi sống đến chín mươi chín tuổi.” Lâm Phàm mở miệng nói, lúc này hắn cũng không quên đề cử rượu thuốc nhà mình, đây là căn cơ nhà của hắn. Trần quản sự gật gật đầu nói: “Có thể, lão gia nhà chúng ta có bệnh cũ phong thấp, rượu hổ cốt lần trước của ngươi rất mạnh, có rượu thuốc nào ôn hòa hơn không, có thể cường thân kiện thể lại có thể chữa được bệnh phong thấp, thế nhưng lộc tiên của các ngươi phải tặng cho ta, lão gia nhà ta rất thích thứ này, tuổi năm nay đã lớn, tin tưởng ăn cái gì thì bổ cái đó.” Triệu Hàm thấy Lâm Phàm rất ghét lộc tiên, liền hướng Ngô bá nói vài câu, Trần quản sự với bọn họ có quan hệ không tồi, sau khi bọn họ khai trương cũng qua đây mua không ít rượu thuốc, nhiều như vậy Trần quản sự khẳng định không phải tự mình uống, cho nên Triệu Hàm liền muốn mang thứ này tặng cho Trần quản sự. Ngô bá nghe xong cũng đồng ý với lời của Triệu Hàm liền mở miệng nói: “Được rồi ông bạn già, xem ở chuyện ngươi mua rượu thuốc, lộc tiên này để cho ngươi, thế nhưng cũng phải trả tiền.” Trần quản sự cũng phi thường thống khoái, ngoài lộc tiên này thì một thân tịt cùng da cùng sừng hươu, những thứ này cũng rất đáng giá, ở nơi này của bọn họ các lão gia cũng thích dùng thứ này để bồi bổ thân thể. Vương quản sự cùng Trần quản sự rất nhanh chọn mua thịt, hai người liền mua đến mười cân thịt, vì thế còn lại là xương cốt Ngô bá yêu cầu lọc ra, mấy thứ này sau khi chế biến sẽ đem đi nhưỡng rượu. Triệu Hàm thấy hai ngươi chọn cũng gần xong, Trần quản sự đưa năm lượng bạc, lộc tiên chiếm đại bộ phận, Vương quản sự đưa ba lượng, hắn không có thử muốn tranh thủ, thịt còn lại đều không còn nhiều lắm. “Trần quản sự Vương quản sự các ngươi buổi tối nếu có rảnh thì tới đây ăn cơm, ta đem những thứ này nấu lên, hắn là đủ cho các ngươi nhắm rượu.” Triệu Hàm cười nói. Trần quản sự nghe nói như thế lập tức nói: “Không thành vấn đề, buổi tối ta nhất định đến, lão Vương có muốn đến hay không, tay nghề của Triệu Hàm rất tốt, so với đầu bếp trong phủ chúng ta cũng không thua kém, hơn nữa khẩu vị rất độc đáo.” Trần quản sự nói không tồi, hắn học nấu ăn từ nhỏ, lão tiêu sư trong tiêu cục trước kia dạy Triệu Hàm không ít, sau Triệu Hàm ở nhà phu lang trước học được tay nghề của một lão đầu bếp lớn, đồ ăn làm ra có thể so với đại trù, cùng với phong cách của đầu bếp ở bên này có chút khác nhau, thế nhưng đều rất mĩ vị. “Lão Trần Triệu Hàm thực như ngươi nói, làm đồ ăn tốt như vậy, ta nhớ rõ ngươi nói rất nhiều lần Triệu Hàm làm đồ ăn sáng rất ngon miệng.” Vương quản sự nghe được Trần quản sự mời, lập tức nghĩ tới lão bằng hữu trước kia đã nói qua, thực sự là ăn ngon như vậy, khiến cho lão Trần nhớ mãi không quên, lão liền chạy tới nhà Triệu Hàm cọ cơm. “Vương quản sự không phải ta khoác lác, tức phụ ta làm đồ ăn rất ngon, ngươi đến đây nếm thử thì sẽ biết, nếu không phải là bằng hữu của ta ta sẽ không mời lại nhà ăn cơm.” Lâm Phàm rất là quang vinh nói, hắn phi thường tự hào, Triệu Hàm làm đồ ăn rất ngon, hắn chiếm được vô số vình quang, chỉ bằng điều này Lâm Phàm đã muốn cả đời ở bên cạnh Triệu Hàm, hiện giờ hắn ăn uống đã bị dưỡng điêu, mấy ngày này không có Triệu Hàm hắn đã ý thức được sâu sắc, không có Triệu Hàm hắn đừng mong ngũ tạng miếu của hắn được thoải mái. Hai người hẹn buổi tối lại đầy ăn cơm, nhìn thấy Trần quản sự cùng Vương quản sự rời đi, Triệu Hàm sau khí xử lý nội tạng xong rất nhanh liền tiến hành bước đầu tiên, nếu không để đến buổi tối, mấy thứ này sẽ thối mất. Lại kêu Lâm Phàm đem toàn bộ thịt ngâm vào nước, miễn cho chúng biến chất. Bởi vì con hươu này, mà cả nhà ba người đều vội vã xử lý, xương cốt đã đem tất cả thịt lóc xuống, sau đó ngâm ở trong thảo dược Ngô bá đã chuẩn bị một khoảng thời gian, khoảng chừng mấy canh giờ, sau khi xử lý thì có thể mang đi nhưởng rượu được. Sau khi rửa sạch, Ngô bá tuổi lớn không thể quá mệt nhọc, sau khi Tử An tỉnh lại phải đi trông tiểu tử kia, chẳng quả là thường thường sẽ nhắc Lâm Phàm phải làm như thế nào, động tác Triệu Hàm rất nhanh, sau bước đầu rửa sạch nội tạng, đã bắt dầu xử lý thịt hươu, đã lưu lại chỗ buổi tối ăn, phần còn thừa lại thì dùng rượu để ướp một lần, xử lý như vậy có thể cảm đoan có thể dữ thịt được đến ngày mai. Bận rộn đến chạng vạng, mới được xem là đã đem chuyện tình giải quyết được bước đầu, buổi tối không thể để dược liệu dưới mái hiên, hiện tại đã thu toàn bộ vào phòng râm mát không có gió lùa, sắc trời dần dần tối dần, Lâm Phàm ôm Tử An đứng ngoài phòng bếp xem Triệu Hàm bận rộn, Ngô bá lúc này ra mở cửa hàng. Ban đầu chuyện này là chuyện của Lâm Phàm, thế nhưng Ngô bá muốn cho vợ chồng son có nhiều thời gian ở bên nhau, cho nên để Lâm Phàm trở về trong viện, còn thuận tay đưa Tử An nhét vào trong lòng của Lâm Phàm, kêu tiểu tử này đi giúp Triệu Hàm nhóm lửa. Triệu Hàm vừa nghe Lâm Phàm lại đây phụ nhóm lửa, nhìn thấy trong lòng Lâm Phàm còn ôm đứa nhỏ, nơi nào còn dám cho tiểu tử này hỗ trợ, một người còn luống cuống tay chân, nếu không cẩn thận còn có thể đem đứa nhỏ nhét đi vào, Triệu Hàm cũng không dám mạo hiểm như vậy. “Triệu Hàm thực không cần hỗ trợ sao, kỳ thật ta đã làm rất lợi hai, thật sự, thời điểm ngươi không ở nhà, ta có luyện tập qua hẳn là không có vấn đề.” Lâm Phàm nhìn Triệu Hàm bận rộn ở bên trong nói. Triệu Hàm lập tức lắc đầu nói: “Không có việc gì, ngươi đứng ở bên ngoài ôm hài tử là được, ta ở đây đang vội, ngươi nếu không có việc gì thì đi giúp Ngô bá trông cửa hàng, Ngô bá tuổi lớn, hôm nay lại bận rộn cả ngày, nên nghỉ ngơi một lúc.” Lâm Phàm đứng ở cửa phòng bếp, nghe Triệu Hàm nói nhất thời bi phẫn, hắn khiến cho người ta chán ghét như vậy sao, Ngô bá đuổi hắn còn chưa tính, hiện tại ngay cả Triệu Hàm còn ghét bỏ hắn vướng chân vướng tay, cho nên ngay cả phòng bếp cũng không cho vào. Triệu Hàm đây là xem thường hắn, hắn sẽ không nấu ăn, này không có gì là dọa người cả, nhưng là đốt lò đất không có gì khó, hắn đã đốt qua rất nhiều lần, như thế nào có thể không làm được. Triệu Hàm quay đầu lại liền nhìn thấy Lâm Phàm đang trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng hình như là không phục, Triệu Hàm không biết Lâm Phàm suy nghĩ cái gì, thế nhưng vì không để cho Lâm Phàm thêm phiền, hắn mở ra nồi hấp, liền thấy sữa dê đã chưng tốt lắm, vì thế lập tức mở miệng nói: “Sữa dê đã chưng tốt lắm, ngươi cho Tử An ăn đi, hắn hẳn là đã đói bụng.” Điều này hoàn toàn không cần Triệu Hàm nói, Lâm Tử An lúc này đã tóm lấy mặt hắn, trên mặt Lâm Phàm đã bị gặm dính một ít nước miếng, nhìn thấy Triệu Hàm bưng sữa dê đến, ánh mắt tiểu tử kia liền hưng phấn lên, mắt thấy chuẩn bị phác qua. Lâm Phàm bừng sữa dê đi rồi, Triệu Hàm rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng đem người dư thừa ở phòng bếp đuổi đi, nếu để Phàm tử tiếp tục đợi, Triệu Hàm sẽ không có biện pháp nấu ăn thật tốt. Bị Lâm Phàm nhìn chằm chằm như vậy, hắn kỳ thực áp lực như núi, tim đập rất nhanh hắn thật sự không thể bình tĩnh nấu ăn được, vừa rồi thiếu chút nữa xem đường là muối mà thả vào, may mắn hắn đúng lúc phát hiện, bằng không đồ ăn này còn có thể ăn sao?
|
Chương 24[EXTRACT]Rốt cục đem Lâm Phàm đuổi đi Triệu Hàm có thể nấu ăn thật tốt, bởi vì buổi tối mời Trần quản sự cùng Vương quản sự tới đây, nên buổi tối Triệu Hàm làm nhiều đồ ăn một chút. Một bàn toàn đồ ăn, Lâm Phàm ăn vụng một chút thịt hươu xào, vi thường tốt, thịt tươi mới không nói, Lâm Tử An thấy phụ thân ăn vụng, cũng rất muốn đi nắm, thế nhưng tay hắn ngắn quá, với không tới, đương nhiên Lâm Phàm cũng sẽ không mang lại đây cho nó, phỏng tới thì phiền toái lớn. Ngay tại thời điểm Lâm Phàm thòm thèm chuẩn bị trộm thêm một miếng nữa, Vương quản sự cùng Trần quản sự rốt cục từ từ đi đến, trần trời phía sau đã hoàn toàn tối sầm, Triệu Hàm nói đồ ăn làm hơi chậm một chút, hắn dự định thời gian hai người tới thì vừa làm xong. “Lâm Phàm tiểu tử ngươi cư nhiên ăn vụng trước,” Trần quản sự theo Ngô ba đi vào liền cười nói. Nghe nói như thế Lâm Phàm sửng sốt, nhưng là chuẩn bị ăn vụng, nhưng mà tay chưa còn vươn ra, “Trần quản sự không thể nói lung tung, đừng hù ta,” Lâm Phàm cười nói. Vương quản sự nghe Lâm Phàm vịt chết mà còn mạnh miệng cười nói: “Tiểu tử ăn vụng thì vài chùi miệng một chút, khóe miệng đều dính tương.” “Ngươi xú tiểu tử, ăn vụng còn không biết chùi miệng, ngốc tử ngươi được.” Ngô bá bất đắc dĩ nói, Phàm tử có đôi khi thật hồ đồ, còn đặc biệt đáng yêu. Lâm Phàm nghe xong sửng sốt, lập tức cười ha ha: “Cư nhiên bị các ngươi nhìn ra, đó là ta vừa rồi không lau khô đi, Ngô bá Trần quản sự Vương quản sự lại đây ngồi, đồ ăn cũng tương đối rồi, Triệu Hàm còn làm một món rau trộn, Ngô bá ngài tiếp đón bọn Trần quản sự, ta đi lấy chén rượu, lần trước đưa tới còn chưa có mở ra.” Lâm Phàm nói chén rượu là lần trước Triệu Hàm đi trấn Hư Trúc lấy bình sứ, là chưởng quầy ở lò gốm miễn phí cho Triệu Hàm, tuy rằng sinh ý của Lâm Phàm làm cũng không lớn, thế nhưng có một vị khách ổn định, tự nhiên là phải có chút tâm tư. Từ trong cửa hàng lấy ra mấy cái chén tinh mỹ, đem cả rượu Thiệu Hưng buổi chiều chuẩn bị cũng lấy ra, rượu này Ngô bá ủ để cường thân kiện thể lại ôn hòa, cũng không mạnh, sẽ không uống được hai chén liền gục, hơn nữa lần này Lâm Phàm thông minh hơn, hắn đem mấy chén rượu nhỏ lấy ra nữa, miễn cho chưa bắt đầu uống đã bị nhóm Trần quản sự đổ cho gục xuống dưới bàn. Triệu Hàm thấy nhóm Trần quản sự đã đến, đem đồ nhắm rượu đã chuẩn bị tốt mang ra, còn có một ít thức ăn muối, mỗi lần Trần bá lại đây đều phải nếm thử một chút, hoặc là mang về, đều cảm thấy không có đồ ăn nào ngon như vậy. Nhà ăn có chút tối, Lâm Phàm tìm một ngọn nến đốt lên, thế là trong phòng sáng ngời, nghiêng nửa thân mình về hướng phòng bếp Lâm Phàm hô một tiếng: “Triệu Hàm đừng bận rộn nữa, đồ ăn đã không ít lại đây cùng ăn cơm đi.” “Lập tức xong rồi,” Triệu Hàm trả lời một câu, bưng món canh huyết lộc cuối cùng đi ra phòng bếp. Ngô bá đã rót rượu cho Trần quản sự cùng Vương quản sự, lại rót cho chính mình, tiếp theo liền nâng cốc đưa cho Lâm Phàm mới vừa ngồi xuống. Lâm Phàm tiếp nhận bầu rượu rót nửa chén, kết quả nhận được bất mãn từ Trần quản sự cùng Vương quản sự, Lâm Phàm lập tức rót đầy chén, hai lão nhân bọn họ là khách, Lâm Phàm như thế nào có thể ăn bớt uống có nửa chén. Ngô bá vội giúp Lâm Phàm giải vây, nói tửu lượng của Lâm Phàm không tốt, liền bị mọi người ở đó đùa giỡn, Triệu Hàm bưng canh huyết lộc lên nói: “Mọi người đừng vội uống rượu, ta làm canh huyết lộc, cách ngươi uống trước nửa bàn để no bụng, thứ này đối với thân thể rất bổ dưỡng.” Nói xong không đợi mọi người phản ứng lại, cẩm thìa múc cho mọi người một chén nhỏ. Trần quản sự nhìn Triệu Hàm vẫn còn bận rộn liền nói: “Triệu Hàm ngươi đừng bận rộn nữa, ngồi xuống cùng nhau ăn đi, đầy bàn đều là đồ ăn.” “Đã chuẩn bị xong hết rồi, mọi người ăn đi, Phàm tử đưa Tử An ta ôm cho,” Triệu Hàm ngồi xuống bên người Lâm Phàm, sau đó tiếp nhận đứa nhỏ, Triệu Hàm mời gắp đồ ăn bắt đầu ăn. Lâm Phàm nhìn thấy Triệu Hàm dùng bữa, lấy qua một cái chén rót một ly: “Triệu Hàm tửu lượng ngươi như thế nào, cũng uống hai chén đi, buổi tối đóng cửa hàng uống rượu không có việc gì,” nâng chén đặt ở trước mặt Triệu Hàm, Lâm Phàm giống như nhớ tới cái gì, liền lấy bát ở trước mặt Triệu Hàm, cũng múc cho Triệu Hàm một chén canh huyết lộc, Triệu Hàm đều múc cho mọi người trên bàn một chén, cố tình lại quên chính mình. Triệu Hàm nhìn chén rượu ở trước mặt mình cười nói: “Ta chỉ uống một ly này thôi, cửa hàng chúng ta vừa mới khai trương, như thế nào có thể đóng cửa, cho ta ăn xong rồi sẽ đi trông. Trần quản sự cùng Vương quản sự tửu lượng của Phàm tử không tốt lắm, các ngươi cũng đừng ép hắn, nếu không hắn uống được ba chén liền gục.” Lâm Phàm rất rõ ràng tửu lượng thân thể này, có thể nói là không có tửu lượng, cho nên sau khi hắn múc cho Triệu Hàm một bát canh huyết lộc, lập tức liền bưng chén của chính mình uống hết, trước phải có cái gì vào bụng, mới không say nhanh như vậy. Còn đừng nói, canh huyết lộc Triệu Hàm làm hương vị không tồi, nước canh trong suốt bên trong có huyết lộc cắt thành mảnh nhỏ cùng lòng trắng trứng, bên trên có hành thái mang theo vị rượu, không hề có mùi tanh. Trần quản sự cùng Vương quản sự lập tức gật đầu, canh này uống thật ngon, bọn họ đúng là lần đầu tiên được ăn đồ ăn ngon như vậy, nhìn thấy có chút mới là, bởi vì ở đây không có cách nấu như vậy. Hễ là những đồ ăn đơn giản, nếu muốn được ăn ngon thì lại càng khó, Triệu Hàm còn có năng lực thần kỳ này, những nguyên liệu nấu ăn gì vào trong tay Triệu Hàm, liền trở thành mĩ vị. Lâm Phàm nghe Trần quản sự cùng Vương quản sự khen Triệu Hàm, trong lòng hắn rất là kiêu ngạo, đây chính là người nhà hắn, người khác muốn ăn cũng không dễ dàng như vậy. Uống hết hai chén rượu, sắc mặt Lâm Phàm đã muốn đỏ lên, Trần quản sự cùng Vương quản sự tuy rằng thích đùa Lâm Phàm, nhưng cũng không thật sự khiến cho Lâm Phàm uống quá chén gục ngã ở trên bàn, nếu không ý thức ăn cơm cũng không có, mấy lão nhân lại đi gây sức ép với hắn làm gì, chỉ càn Lâm Phàm còn ngồi ở trên bàn, có thể đùa đùa tiểu tử này, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng trạnh luận của Lâm Phàm, tâm tình bọn họ liền rất tốt. Thật ra Triệu Hàm ăn cơm cũng khá mau, buông đũa xong Triệu Hàm nói: “Phàm tử ngươi tiếp nhóm Trần quản sự, ta đi phía trước xem cửa hàng, Ngô bá Trần quản sự Vương quản sự các ngươi từ từ uống, nhà của chúng ta không có gì chứ rượu thì vẫn đủ, nếu có uống say ta tìm cỗ kiệu đưa các ngươi trở về. Triệu Hàm đi rồi, Trần quản sự cùng Vương quản sự không kiêng nể gì đùa giỡn Lâm Phàm, vừa rồi có Triệu Hàm ở, bọn Trần quản sự coi như thu liễm, lúc này ngay cả Ngô bá cũng bắt đầu trêu ghẹo Lâm Phàm. Lâm Phàm nghe ba người nói Triệu Hàm rất có khả năng hắn cũng rất cao hứng, ba người bắt đầu nói đến những chuyện khác, càng nói càng đi xa, Lâm Phàm bắt đầu dời đi phương hướng, lúc Lâm Phàm nói đến buôn bán không được tốt lắm, cửa hàng của hắn hiện tại chỉ có thể bán ra mấy bình rượu thuốc, Trần quản sự cùng Vương quản sự bắt đầu hướng đến vấn đề này thảo luận. Lúc này Lâm Phàm đã sớm không uống rượu, vừa rồi ba lão uống hết gấp ba lần, trên mặt Lâm Phàm cũng đỏ thế nhưng không có say, thần trí hắn vẫn như cũ thực thanh tỉnh. Vương quản sự nghe xong mở miệng nói: “Nhà các ngươi đều là rượu thuốc, người uống tự nhiên không nhiều như vậy, Ngô bá không phải người nhưỡng rượu sao, nếu không mở một xưởng nhưỡng rượu, theo chúng ta rượu thiệu hưng cũng rất được yêu thích, đừng bỏ dược liệu ở bên trong rượu nữa, như vậy là có thể ít lãi tiêu thụ mạnh rồi. Ngô bá lắc đầu nói: “Rượu thiệu hưng này của ta không phải nhưỡng dễ dàng, tiền vốn cũng rất cao, ít lãi tiêu thụ mạnh khẳng định là không có khả năng. “Ta nói rượu không thể ít lãi tiêu thụ mạnh, vậy đồ muối Triệu Hàm làm thì sao, những món muối này dùng để nhắm rượu đều rất tốt, bên ngoài đều không thể tìm được món như vậy, các ngươi hoàn toàn có thể bán cho tửu lâu, hoặc là bán cho cửa hàng tạp hóa cũng được.” Trần quản sự đề nghị nói, tuy rằng hắn cảm thấy mang về thì vị cũng không tốt lắm, thế nhưng so với những món nhắm rượu bình thường thì ngon hơn nhiều. Ngô bá nghe Trần quản sự nói liền vỗ bàn nói: “Đúng, đúng, lão nói rất đúng, giá cả của rượu bán rất cao, nếu giá cả đồ nhắm rượu tiện nghi, các ngươi hoàn toàn có thể có tiền lời, ăn ngon lại tiện nghi khẳng định là có tiền.” Lâm Phàm lại uống một thìa canh huyết lộc mới nói: “Các ngươi nói đều đúng, những món nhắm rượu này có thể bán, nhưng là kiếm không được bao nhiêu, huống chi những món này làm thực tốn thời gian, đừng nhìn như vậy, Triệu Hàm đều tốn rất nhiều thời gian để làm. Ai, Trần quản sự Vương quản sự, hay là hai người làm ơn ra ngoài giới thiệu giúp cửa hàng chúng ta, có lẽ sinh ý cửa hàng nhà chúng ta sẽ tốt hơn một chút, rượu của chúng ta thật tốt, các ngươi cũng uống qua, thế nhưng người biết đến thật sự quá ít.” “Tiểu tử ngươi, rất có lòng tham, cho dù cửa hàng của ngươi tiền kiếm không được nhiều lắm, rượu rắn hổ mang lần trước đưa cho thiếu gia nhà chúng ta lấy một ngàn lượng bạc, thế nhưng thiếu gia nhà chúng ta đồng ý, ta cũng sẽ không nhiều lời.” Trần quản sự lập tức oán giận với Lâm Phàm, thế nhưng hai bình rượu rắn hổ mang kia thế mà một ngàn lượng, hiện tại rượu rắn hổ mang của Lâm Phàm chỉ có hơn mười hai lọ. Lâm Phàm nghe lời của Trần quản sự lập tức mở miệng nói: “Trần quản sự không thể nói như vậy, giá cả ta bán cho thiếu gia nhà ngươi, chính là ta ngươi tình nguyện, ta không có lừa bịp thiếu gia nhà ngươi.” “Như thế mà không phải lừa bịp, trong điếm nhà các ngươi có hơn mười hai bình sứ, tuy rằng rượu thuốc ngươi cho thiếu gia nhà ta nhiều hơn môt chút, nhưng là năm trăm lượng, tiểu tử ngươi thật không phúc hậu, nếu bị thiếu gia cùng lão gia biết, mặt của ta không biết là bỏ đi đâu.” Trần quản sự buồn rầu nói. Lâm Phàm nghe thấy lời của Trần quản sự nói ra, đây là ghét bỏ hắn bán đồ quá mắc, Lâm Phàm lập tức mở miệng giải thích: “Trần quản sự ngươi hiểu lầm ta, rượu rắn hổ mang trong tiệm của ta đều đã pha loãng rồi mới cho vào bình, ngoài ra Ngô bá còn cho thêm một ít dược liệu ôn hòa vào. Hai cái bình bán cho thiếu gia ngươi kia là nguyên chất, rượu kia người bình thường cũng không thể uống, bổ muốn chết, hai bính bán cho thiếu gia nhà ngươi phải pha loãng mười lần mới có thể uống được, cũng chỉ có thiếu gia nhà ngươi cùng với những những người lính bình thường thân thể cường tráng mới có thể uống, nếu không người bình thường chịu khong được. Hơn nữa hiện tại chúng ta cũng không có bán nhiều rượu rắn hổ mang nguyên chất, nhiều nhất một năm chỉ có thể bán được một hai bình.” Trần bá nghe Lâm Phàm giải thích xong liền dồi dào sức sống nói: “Thì ra là như vậy, không phải giống là tốt rồi, không phải giống nhau là tốt rồi, cuối cùng có thể bẩm lại với thiếu gia và lão gia rồi. Ngươi nói đúng, thứ tốt cho dù có bạc cũng không mua được mới là tốt nhất, tiểu tử ngươi thông minh.” Vương quản sự nghe Lâm Phàm nói xong trước mắt sáng ngời: “Tiểu tử ngươi nói đúng, quả thật là như thế, không quý thì sẽ không mua, vậy thì càng quý mới là tốt nhất, nếu không biến khéo thành vụng lại gặp phải tai ương.” “Uống rượu, uống rượu, lòng người nhà giàu như thế nào chúng ta làm sao đoán được,” Ngô bá liền đem chén rượu đến trước mặt Trần quản sự cùng Vương quản sự, mấy chén sau sắc mặt của Lâm Phàm càng ngày càng đỏ, đôi môi ban đầu không có huyết sắc, lúc này cũng đã đỏ au, Ngô bá lo lắng tiểu tử này đã say rồi. “Đến…. Đến không nói chuyện nữa, chúng ta tiếp tục uống, rượu này đồ ăn này đều không thể lãng phí….” Ba lão liền bắt đầu hợp lại uống rượu, đầu óc Lâm Phàm cuối cùng quả thật có chút mơ hồ, Ngô bá tìm cơ hội cho Lâm Phàm rời đi bàn rượu. Hai mắt Lâm Phàm lúc này trong suốt, hắn cũng không có nghe lời Ngô bá lên giường nằm, mà lắc lắc lắc lắc đi đến cửa hàng, không cần phải nói hắn là muốn đi tìm Triệu Hàm. Ngồi ở trước quầy Triệu Hàm ngoại trừ chú ý động tĩnh trước quầy, hắn thường thường cũng đi xem đứa nhỏ đang ngủ trên giường, tiểu gia hỏa này chạng vạng mới vừa tỉnh ngủ không ba lâu, hiện tại lại đang ngủ, hy vọng tiểu tử này nửa đêm không tỉnh lại, nếu không hắn mơ tưởng có giấc ngủ tốt. Nghe được tiếng bước chân cùng ngửi thấy mùi rượu, Triệu Hàm quay đầu lại liền nhìn thấy Lâm Phàm lắc lắc lắc lắc tiến vào cửa hàng, Triệu Hàm nhìn thấy người đi vào nên không động đậy, mãi cho đến khi Lâm Phàm đến trước mặt Triệu Hàm, Lâm Phàm cúi đầu càng ngày càng gần mặt Triệu Hàm, hô hấp của hai người đều quấn vào cùng một chỗ. “Phàm tử ngươi không phải là uống say chứ,” Triệu Hàm không quen tiếp xúc với Lâm Phàm như vậy liền mở miệng nói. Lâm Phàm vẫn như cũ nhìn chằm chắm Triệu Hàm, qua một hồi lâu với phản ứng lại nói: “Không có say, ta mới không có uống say đâu, ta nói cho ngươi nghe trước kia ta có thể uống, ta đem toàn bộ bạn thân trong phòng uống đến nằm úp sấp. Hiện tại ta mới uống có bốn năm chén, như thế nào có thể say.” Triệu Hàm nhìn người càng ngày càng gần môi chính mình, còn nói chính mình không say, chuyện như vậy Lâm Phàm lúc tỉnh sẽ không bao giờ làm! Hiển nhiên là không có khả năng, huống chi chỉ có người uống say mới không bao giờ nhận mình đã say. “Phàm tử ngươi có mệt không, ta đưa ngươi đi ngủ được không, ngươi xem ngươi đã đứng không vững rồi, chúng ta trước lên giường nằm một chốc cho khỏe?” thân mình Triệu Hàm hơi nhích lại gần nói, Lâm Phàm như vậy khiến Triệu Hàm rất là không thoải mái. Lâm Phàm nghiêng đầu nhìn Triệu Hàm, sau đó lại tự hỏi nói: “Ta không có uống say, không cần lên giường nằm, hiện tại trời mới vừa tối, ta trước kia đều là nửa đêm mới ngủ. Triệu Hàm ngươi lớn lên thực suất, so với ta trước kia còn thiếu một chút, môi nhìn cũng đẹp,” nói xong một câu này, Lâm Phàm đột nhiên cúi đầu tiếp cận Triệu Hàm, ngay trên miệng Triệu Hàm hôn một cái, kỳ thật không thể nói là hôn, phải nói là cắn một ngụm. Triệu Hàm thấy động tác của Lâm Phàm, cả người đều mông lung, cảm giác như mình đang ở trong mộng. Hôn môi, được rồi Triệu Hàm chưa từng được hôn môi, nhìn thấy Lâm Phàm liếm liếm môi, cảm giác ướt át trơn bóng, khiến cho Triệu Hàm nhìn có chút miệng khô lưỡi khô, mím mím môi, Triệu Hàm lúc này mới phát hiện Lâm Phàm thật sự là cắn hắn một ngụm, lúc này Triệu Hàm đã ngửi thấy mùi máu, không cần nhìn cũng biết, răng nanh Phàm tử rất sắc bén, thế nhưng nhẹ nhàng cằn một cái, bờ môi của hắn đã bị cắn rách. Liếm đi máu ở trên môi, Triệu Hàm chuẩn bị đứng lên đỡ Lâm Phàm trở về phòng, nếu không buổi tối sẽ xảy ra chuyện, sớm biết rằng Lâm Phàm uống rượu sẽ như vậy, đánh chết Triệu Hàm cũng không dám cho hắn uông rượu, rõ ràng lần trước Phàm tử uống rượu rất nhu thuận, lúc này giống như là yêu nghiệt. Đáng tiếc còn chưa chờ Triệu Hàm đứng lên, Lâm Phàm đã đẩy một cái, Triệu Hàm ngã trở lại trên ghế, tiếp theo Lâm Phàm ngồi lên trên đùi Triệu Hàm nói một tiếng: “Mềm mềm, ngọt ngào ăn thật ngon,” tiếp theo cả người Triệu Hàm cứng ngắc đến choáng váng, bởi vì lúc này Lâm Phàm lại gặm bờ môi của hắn, lúc này Triệu Hàm bị Lâm Phàm làm cho trở tay không kịp, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào. “Hắc hắc, mặc dù là trời đã tối rồi, hai người các ngươi cũng nên đi về phòng, thật là có vội cũng phải chú ý một chút.” Một thanh niên tiêu sái đi vào trong điếm cười nói, vị thanh niên này chính là khách nhân đầu tiên mà Lâm Phàm chặn lại khi khai trương, hôm nay lại đây mua rượu thuốc. “Đây là vợ của ngươi đi, vẫn mặc nam trang, ngay cả ta đều không nhìn ra, dung mạo như vậy ngươi nên chú ý một chút, cẩn thận bị người trộm đi, hoa phố ở phía sau đó.” Không đợi Triệu Hàm trả lời thành niên lại cười nói. Triệu Hàm nghe được lời nói của thanh niên sắc mặt liền trầm xuống: “Ngươi nói sai rồi, ta là vợ hắn, hắn là phu lang của ta, chẳng qua là tuổi đang còn nhỏ vẫn chưa phát triển hết thôi. Ngươi muốn mua cái gì, không mua thì ta phải đóng cửa, Phàm tử ngoan ngươi uống say, chúng ta trước đứng lên đã….” Lúc này Lâm Phàm lại nghe Triệu Hàm nói, hắn liền cảm thấy cắn môi Triệu Hàm so với cắn cánh gà còn ngon hơn. Thanh niên thấy Triệu Hàm đuổi người cũng không vô nghĩa, trực tiếp lấy rượu tráng dương hắn thường uống cùng rượu thuốc cường thân kiện thể, hắn biết hai loại rượu này phối hợp vô cùng tốt, uông rượu thuốc tráng dương trước, trước khi ngủ uống thêm một bình nhỏ rượu thuốc cường thân kiện thể, ngày mai thức dậy tinh thần sẽ tốt lắm, chân sẽ không mềm. Nhìn thấy thanh niên bỏ lại bạc vụn liền chạy lấy người, lúc này Triệu Hàm mới lo lắng cái khác, hắn đã muốn bị Lâm Phàm nháo đến ót muốn chảy mồ hôi, ban đầu không muốn quản cửa hàng, lúc này cũng không có biện pháp, Triệu Hàm lôi kéo Lâm Phàm đá vào cửa phía sau một chút, trực tiếp nửa ôm người đang nháo, đi vào trong nội viện trực tiếp hô: “Ngô bá giúp ta một chút, đem Tử An ôm trở lại phòng, đem cửa của cửa hàng đóng, Phàm tử uống rượu xong lại nháo lên, ta dẫn hắn trở về phòng….” Ngô bá nhìn thấy Triệu Hàm vội vàng kéo Lâm Phàm về phòng, lập tức xấu hổ hướng hai vị lão hữu nói: “Thực ngượng ngùng, tửu lượng đứa nhỏ kia rất kém, phẩm rượu cũng không tốt, ta đi trước đem cửa hàng đóng lại, rồi đem đứa nhỏ ôm trở về, các ngươi uống trước, ta lập tức quay lại ngay.” Trần quản sự cùng Vương quản sự như thế nào không có mắt nhìn người, nhìn thấy Triệu Hàm nửa ôm lấy Lâm Phàm trở về phòng, buối nay đừng nghĩ an tĩnh được, sau khi Ngô bá ôm Tử An trở về, Trần quản sự mở miệng nói: “Chúng ta cũng đã uống nhiều rồi, vậy cáo từ trước, thật không ngờ tửu lượng của tiểu tử kia lại kém như vậy, ta nhớ rõ lần trước hắn uống cũng không ít mới say, cũng không có nháo cái gì, lần này uống rõ ràng ít hơn so với lần trước…” Ngô bá tiễn Trần quản sự cùng Vương quản sự ra cửa xong, lúc này mới ôm Tử An đến phòng của Lâm Phàm gõ cửa nói: “Triệu Hàm Phàm tử buổi tối liền giao cho ngươi, lão đại phu cũng nói, tuy rằng cơ thể Phàm tử suy nhược, thế nhưng vài lần ngẫu nhiên thì không có vấn đề gì, Tử An đêm này liền ngủ cùng ta…” Ngô bá nói xong liền đem cửa phòng nửa mở đóng lại, ôm Tử An trở về phòng, miễn cho quấy rầy vợ chồng son tạo người, Ngô bá vẫn cho rằng bởi vì hắn nên Triệu Hàm với Lâm Phàm mới ngượng ngùng ở cùng phòng với nhau, cơ hội lần này tốt lắm, tôn tử nói không chừng sẽ sớm có. Triệu Hàm đem Lâm Phàm đặt ở trên giường, thấy Ngô bá đóng cửa rời đi đầu hắn đầy mồ hôi, nếu lúc này Lâm Phàm thanh tỉnh thì Triệu Hàm thật sự cao hứng, nhưng là Lâm Phàm uống rượu, cho nên Triệu Hàm tuyết đối sẽ không cho phép chính mình cùng Lâm Phàm uống say không rõ sự tình làm ra chuyện tình xấu hổ. Kỳ thật trong lòng hắn rất sợ, đều nói người uống say sẽ nói lời thật, hắn cũng không biết Lâm Phàm nói có phải là thật không. Hiện giờ quan hệ giữa hắn và Lâm Phàm đang phát triển rất tốt, nếu bởi vì chuyện này mà dọa đến Lâm Phàm, vậy tuyệt đối là mất nhiều hơn được, cho nên Triệu Hàm tình nguyện từng bước từng bước có được tâm của Lâm Phàm, cũng không muốn trước đó sẽ phát sinh chuyện xấu hổ, làm thất bại trong gang tấc.
|