*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiệm cơm khai trương đã được một khoảng thời gian, Tiêu Phong thường xuyên đến đây. Thời gian lâu dần, Lâm Mỹ cũng nhìn ra ý của y.
Trưa nay trong tiệm không có ai, Vương Thục Tú đuổi Dịch Hàng lên lầu nghỉ ngơi, cô và Lâm Mỹ vừa ngồi trông tiệm, vừa trò chuyện với nhau. Nói một lúc thì đề tài chuyển lên người Tiêu Phong.
Ấn tượng của Lâm Mỹ về Tiêu Phong không tệ, cũng nghe chuyện của Tiêu Phong, y không phải là người đàn ông không gánh vác được. Theo lời Lâm Mỹ nói thì Vương Thục Tú còn trẻ, nên sớm tìm một người đứng đắn. Cô cũng không thể cứ ở một mình như vậy được. Bây giờ còn có Lục Lăng Tây ở cùng, vài năm nữa Lục Lăng Tây cưới vợ có con, dù có hiếu thuận đến mấy thì vị trí đầu tiên cũng là gia đình nhỏ của mình. Chẳng lẽ Vương Thục Tú đến ở cùng con dâu sao? Đến lúc đó cô đơn một mình, về nhà cả một người nói chuyện cũng không có, nghĩ lại đều thấy đáng thương.
Lâm Mỹ không phải rảnh rỗi không có việc gì nên mới quan tâm, mà là thực lòng quan tâm Vương Thục Tú, không nhịn được liền chủ động nhắc đến Tiêu Phong.
"Tiểu Hoa, cô thấy anh Phong thế nào?"
Cô vừa nói vậy, Vương Thục Tú liền hiểu được ý của cô. Bình thường hai người nói chuyện không kiêng dè gì, Vương Thục Tú bình thản: "Anh Phong là người không tồi, nhưng chúng tôi không có khả năng."
Tiêu Phong giúp đỡ vài lần, lại tặng lẵng hoa rồi tìm người đến giúp cho việc buôn bán, Vương Thục Tú cũng không phải là mấy cô bé không hiểu chuyện gì, đã sớm thấy rõ ý của anh Phong. Nhưng cũng chính vì cô không phải là cô bé không hiểu chuyện gì, nên mới không có tâm tư khác. Cô vừa ly hôn với Lục Nhất Thủy, ngày đang dần tốt lên, Lục Lăng Tây lại nghe lời, cũng không cần đàn ông nuôi mình, vì sao lại muốn tìm một người đàn ông về để hầu hạ chứ. Hơn nữa, Lục Nhất Thủy mê cờ bạc hại nửa đời cô, cô lại tìm một người đàn ông mở sòng bạc, đầu cũng có bị kẹt đâu.
Vương Thục Tú nói rõ ràng, Lâm Mỹ vừa ngẫm liền hiểu được Vương Thục Tú kiêng dè điều gì. Anh Phong là người không tồi, nhưng lại làm công việc không đúng đắn, hơn nữa lại là cờ bạc mà Vương Thục Tú ghét nhất, xem ra là không được rồi. Nhưng cô cũng không hết hy vọng, lại đổi sang người khác, "Con đường chỗ tiểu khu chúng tôi có một anh Đàm, vợ mất nhiều năm có một cô con gái. Người không tệ, hàm hậu thành thật biết lo cho gia đình, cô bé kia tôi quen lắm, rất hiểu chuyện lại nghe lời, không phải là mấy đứa bé thích gây chuyện đâu. Cô thấy sao? Nếu có ý thì tôi hỏi giúp cho?"
Cô còn chưa nói xong, Vương Thục Tú đã đập bàn, mày liễu dựng thẳng: "Lâm Mỹ, cô không thoải mái khi thấy tôi sống vui vẻ, dù thế nào cũng ép tôi lại nhảy xuống hố lửa đúng không?"
Lâm Mỹ đã quen trêu đùa với cô rồi, tiếng đập bàn còn lớn hơn cả cô nữa, "Không phải tôi muốn tốt cho cô sao, chờ Tiểu Tây cưới vợ cô cứ chờ bị con dâu ghét bỏ đi!"
"Phi, cô ta dám."
Lâm Mỹ cười cười, "Đúng rồi, Tiểu Tây đã mười tám rồi, cô có nghe thằng bé nói thích cô bé nào chưa?"
Nói đến chuyện này Vương Thục Tú hơi sầu, "Vẫn chưa thấy gì cả, liệu có phải chưa đến lúc không?"
"Gì mà chưa đến lúc!" Lâm Mỹ xì một tiếng, "Thằng nhóc nhà tôi mới lớp tám, hôm trước lấy được thư viết cho bạn học nữ trong cặp, bị ba nó đánh một trận mới thôi. Theo tôi thì cô chỉ không quan tâm đến thôi. Không chừng Tiểu Tây đã sớm có rồi, chỉ là cô không biết mà thôi."
Vương Thục Tú nghĩ nghĩ, chuyện trước đây của tiểu hỗn đản thì đừng nói, nó mất trí nhớ rồi chẳng nhớ được gì cả, cũng không thấy cô bé nào tìm đến nhà, chắc là không có rồi. Sau khi mất trí nhớ thì ngày nào cũng ở cửa hàng bán hoa, bên người trừ Nhan Việt cũng không có ai khác, không giống như giấu không nói. Bây giờ tiểu hỗn đản da mặt mỏng, hỏi nó chắc cũng không được, hay là tìm lúc nào đó hỏi Nhan Việt? Cô hạ quyết tâm tìm Nhan Việt hỏi xem, Lâm Mỹ lại nói sang chuyện khác, hai người liền bỏ qua đề tài này.
Cách âm trên lầu không tốt, Dịch Hàng ngủ không được, Vương Thục Tú Lâm Mỹ đều lớn giọng nói, Dịch Hàng nghe được thấy buồn cười, nhắn tin trêu Lục Lăng Tây.
"Lão tam, mẹ cậu đang ngóng trông cậu cưới vợ đấy? Khi nào cậu tìm một người? Có cần anh đây giới thiệu hay không?"
Lúc Lục Lăng Tây nghe chuông báo có tin nhắn thì đang tưới nước cho bồn hoa trong cửa hàng, cầm lấy di động xem nội dung mà không nói nên lời. Bây giờ cậu cũng quen đùa vui với Dịch Hàng rồi, liền nhắn lại: "Cậu tìm được rồi hẵng nói."
Dịch Hàng: "..."
Bây giờ Vi Viên Nghệ không có ai, vừa lúc Lục Lăng Tây ở một mình không có việc gì làm, nếu là trước đây thì Lục Lăng Tây không nghĩ nhiều, nhưng cậu bởi vì chột dạ mà hỏi thêm một câu, "Mẹ tôi còn nói gì nữa?"
Dịch Hàng: "Tìm cha dượng cho cậu."
Lục Lăng Tây: "..."
Chuyện này bùng nổ hơn chuyện trước đó nhiều.
Dịch Hàng cười to với di động, tưởng tượng vẻ mặt hiện giờ của lão tam, lau mặt một lần rồi tiếp tục nói: "Nghiêm túc mà nói, chị Lâm nhắc đến anh Phong tôi cũng thấy không tệ, là một người đàn ông."
"Anh Phong? Tiêu Phong?" Lục Lăng Tây bị chấn kinh rồi.
Dịch Hàng: "Cậu không biết?"
Đúng là Lục Lăng Tây không biết thật, cậu biết quan hệ giữa anh Phong và Vương Thục Tú có hơi thân, nhưng khi nào thì thân đến nỗi anh Phong sẽ làm ba cậu chứ? Cậu nhìn tin nhắn của Dịch Hàng mấy lần, trong lòng cứ thế nào ấy. Nhân phẩm của Lục Nhất Thủy chẳng tốt đẹp gì, cậu còn muốn chăm sóc tốt cho Vương Thục Tú, Vương Thục Tú thực sự tìm ba cho cậu sao?
Xa xa ở quặng than Tây Bắc, Lục Nhất Thủy đúng lúc hắt xì ba cái, "Ai? Ai đang mắng tao?"
Người phía sau đá gã một cái, "Mau làm việc đi, hôm qua tổ chúng ta bị mày làm liên lụy, về quán cơm mấy món thịt chẳng còn gì nữa, chỉ còn có cải trắng. Lục Nhất Thủy tao nói cho mày biết, hôm nay mày còn dám giả bệnh kéo dài nữa, cẩn thận ông đây đánh chết mày."
Lục Nhất Thủy gân cổ lên, "Vương Lão Tam CMN mày quên lúc cờ bạc với tao rồi hả? Chút tình cảm cũng không có. Tao giả bệnh sao? Là bị bệnh thật."
"Tình cảm? Tình cảm cái rắm. Tình CM mày, mày mượn cho ông hai mươi nghìn trả tiền nợ cho anh Phong được không?"
Vừa nói đến đây Lục Nhất Thủy lại nhớ đến Nhan Việt. Lúc đó Nhan Việt đưa tiền cho gã rất thoải mái, gã còn tưởng là gặp thằng nhóc coi tiền như rác, sau lại bị anh Phong đưa đến đây, Lục Nhất Thủy cẩn thận nghĩ, nghĩ thế nào cũng thấy là Nhan Việt và Tiêu Phong đặt bẫy gã. Nếu không sao gã lại nóng đầu lên thua Tiêu Phong hơn hai triệu chứ. Hơn hai triệu đấy, gã đào than ở đây đến chết cũng không về được. Lục Nhất Thủy không cam lòng, gã còn có con trai mà, vẫn chờ con trai dưỡng lão, dù thế nào cũng phải nghĩ cách chạy ra.
Lục Nhất Thủy suy nghĩ rất hăng, công nhân phía sau không kiên nhân đạp văng gã, "Muốn làm thì làm đi, còn không thì cút."
Lục Nhất Thủy rụt cổ, với Vương Lão Tam bị đưa đến lấy than với mình gã còn dám đối cứng mấy câu, nhưng đối mặt với mấy công nhân thực sự ở đây lại sợ, không dám nói gì.
Bên ngoài có người nhìn gã, nói: "Là gã, anh Phong nói phải chăm sóc."
Người nghe nở nụ cười, "Còn chăm sóc thế nào? Là cái tên chẳng được tích sự gì, lười biếng lại tham lam, không phải giả bệnh thì là giả chết, người làm cùng với gã đều ghét, không ít lần bị lén dạy dỗ rồi."
"Anh nói gã đắc tội anh Phong thế nào?"
"Ai biết chứ? Chắc không phải là giành phụ nữ với anh Phong."
Lục Lăng Tây không biết tình hình của Lục Nhất Thủy bây giờ, cậu còn đang nghĩ chuyện "cha dượng" mà Dịch Hàng nói.
"Ông chủ nhỏ."
Lần này Cao Vĩnh Lương không đi cùng Tiết Vĩnh Thông, mà một mình đến đây. Hôm qua sau khi bị Nhan Việt từ chối, Cao Vĩnh Lương vẫn chưa bỏ ý định. Người như ông nói dễ nghe thì là bướng bỉnh, nói không dễ nghe thì là bám riết không tha. Ông tìm kiếm mùi hương của một loại nước hoa đã nửa năm, bây giờ tìm được mùi hương thích hợp, mới bị từ chối một lần đã từ bỏ thì không phải là phong cách của ông. Thật ra ông tới từ lâu rồi, nhưng cứ chờ Nhan Việt rời đi mới xuất hiện. Tuy ông tiếp xúc không nhiều với Lục Lăng Tây, nhưng làm việc nhiều năm mắt nhìn người vẫn phải có. So với Nhan Việt, Lục Lăng Tây mềm lòng lại dễ nói chuyện, là chỗ đột phá cho chuyện lần này mà ông nghĩ đến.
Lục Lăng Tây không ngờ Cao Vĩnh Lương sẽ tìm đến nhanh như vậy, sửng sốt nhìn ngoài cửa, "Ngài Tiết đâu?"
Cao Vĩnh Lương cười nói: "Hôm nay lão Tiết có việc không đến đây, tôi tự mình đến xem sao."
Hôm qua sau khi trở về Cao Vĩnh Lương và Tiết Vĩnh Thông đã bàn bạc với nhau, chắc là do thân phận của Tiết Vĩnh Thông quá mẫn cảm nên mới làm Lục Lăng Tây bài xích như vậy. Cao Vĩnh Lương nghe được Tiết Vĩnh Thông giả làm khách hàng đến Vi Viên Nghệ mua hoa mấy lần, hết nói nổi rồi. Khó trách Nhan Việt có thái độ không tốt với bọn họ, nói xem Tiết Vĩnh Thông đang làm cái gì vậy? Đường đường chính chính tỏ rõ thân phận đến cửa không được sao? Nói với Tiết Vĩnh Thông nửa ngày, hôm nay Cao Vĩnh Lương đã có kinh nghiệm, tự mình tìm đến.
Ông không trực tiếp nói chuyện hợp tác với Lục Lăng Tây, mà là đến chỗ mấy bồn thu hải đường kia nhìn ngắm. Mấy bồn thu hải đường còn lại này là loại chưa tiến hóa, dù có mùi nhưng rất nhạt, cách xa mùi hương mà Cao Vĩnh Lương mong muốn, trong lòng ông có phần tiếc nuối. Tiết Vĩnh Thông cũng nói hai bồn trong nhà kia chắc là biến dị, số lượng chắc chắn không nhiều, ông muốn gieo trồng quy mô lớn sợ là rất khó.
Xem xong thu hải đường, mắt Cao Vĩnh Lương lại bị cây lan hoa tím bên cạnh hấp dẫn. Kỳ nở hoa của lan hoa tím bình thường là tháng 4 tháng 5, nhưng gốc cây lan hoa tím trước mắt này không có cảm giác đã qua kỳ nở hoa chút nào, vẫn đang nở rộ. Ông vừa nhìn là nhận ra chủng loại của cây lan hoa tím này, là loại lan hoa tím Cinderella có màu hồng phấn, cánh hoa xếp chồng lên nhau, đóa hoa nảy nở, màu sắc tươi mới, mùi hoa nồng đậm.
Cao Vĩnh Lương không dời mắt được, mê mẩn nhìn cây lan hoa tím này. Ông thấy nhiều cây lan hoa tím rồi, cánh đơn cánh chồng đủ mọi màu mọi chủng loại đều thấy, nhưng không thể không nói cây lan hoa tím trước mắt này là thượng phẩm trong số những cây lan hoa tím mà ông từng thấy.
Lục Lăng Tây thấy ông không nói gì, ở trong cửa hàng nhìn tới nhìn lui, ngạc nhiên đến bên cạnh ông. Tuy Nhan Việt nói hợp tác với Tiết Vĩnh Thông, nhưng hợp tác thế nào Lục Lăng Tây không cần quan tâm. Đương nhiên gần đây Nhan Việt không có cách nào canh giữ bên cạnh Lục Lăng Tây cả ngày được, nên đã dặn Lục Lăng Tây nếu Tiết Vĩnh Thông và Cao Vĩnh Lương lại đây thì dù bọn họ nói thế nào, Lục Lăng Tây nghe là được, không cần đồng ý gì cả.
Nghe tiếng bước chân của Lục Lăng Tây, Cao Vĩnh Lương không quay đầu lại, sự chú ý vẫn đặt lên cây lan hoa tím trước mặt này.
"Ông chủ nhỏ, trong vườn hoa của cậu có trồng nhiều cây lan hoa tím này không?"
Lục Lăng Tây ngẩn người rồi mới nhận ra Cao Vĩnh Lương đang nói chuyện với mình, cây lan hoa tím này là chủng loại phổ thông, hơn nữa còn chưa tiến hóa. Cậu do dự một lúc rồi đáp lời: "Không nhiều lắm, chỉ khoảng một phần mười mẫu thôi."
Cao Vĩnh Lương nhẩm tính, một mẫu đất khoảng hơn sáu mươi m2, trồng lan hoa tím không nhiều lắm, mua hết để chiết xuất tinh dầu cũng chẳng được bao nhiêu. Ông thấy hơi tiếc, có ý trong lời nói với Lục Lăng Tây: "Sức sống của lan hoa tím rất đáng quý, hiệu quả thực dụng rất lớn. Dùng để làm giảm vết nhăn trên mặt hay dùng trong chữa bệnh đường hô hấp đều có hiệu quả, ông chủ nhỏ nên trồng nhiều hơn."
* Ở Trung Quốc, một mẫu đất khoảng 667 m², còn ở Việt Nam, cách tính mẫu đất khác nhau theo từng vùng, ví dụ như ở Bắc Bộ 1 mẫu = 3600 m²; Trung Bộ thì 1 mẫu = 4.970 m²; còn ở Nam Bộ thì 1 mẫu = 10.000 m².
Không đợi Lục Lăng Tây nói gì, ông tiếp tục nói: "Những năm này tôi đã đến không ít vườn hoa, tinh dầu lan hoa tím tốt nhất trên thế giới hiện nay là từ Ai Cập và Pháp. Tiếc là ông chủ nhỏ không trồng nhiều, nếu có thể gieo trồng với quy mô lớn, hơn nữa vẫn giữ được chất lượng thế này, tinh dầu chiết xuất ra cũng không hề kém."
Lục Lăng Tây bất ngờ, suy nghĩ của Cao Vĩnh Lương và cậu không giống nhau lắm. Cậu nhìn ra được những lời Cao Vĩnh Lương nói cũng không có ý này, chỉ là cảm thấy đáng tiếc mà thôi. Lục Lăng Tây theo bản năng hỏi một câu, "Ngài nói tinh dầu của lan hoa tím thực sự có ích như vậy sao?"
"Tất nhiên rồi." Nói đến chuyên ngành của Cao Vĩnh Lương, trong một giây ông đã biến thành người nói nhiều, kéo Lục Lăng Tây kiên nhẫn giảng giải: "Ông chủ nhỏ không biết đấy thôi, tác dụng của tinh dầu lan hoa tím cũng không chỉ như những gì tôi nói đâu. Ngoại trừ giảm nết nhăn làm trắng da còn có thể dưỡng da khử độc nữa, trừ việc chữa bệnh đường hô hấp còn có thể phòng chống khối u, loại bỏ độc tố trong cơ thể." Nói đến đây ông liền chuyển đề tài, "Tôi thấy ông chủ nhỏ đừng chỉ chăm chăm vào mấy việc thường có trong vườn hoa, phải nhìn xa hơn nữa. Cậu xem cậu có thể chọn hợp tác với tôi, chúng ta cùng sản xuất đồ mỹ phẩm thuần thiên nhiên. Cậu cũng có thể chọn hợp tác với một vài công ty sản xuất thuốc, tạo ra loại thuốc phòng chống u bướu nữa."
Lục Lăng Tây: "..."
Cao Vĩnh Lương nở nụ cười, không thấy xấu hổ chút nào, mắt chờ mong nhìn Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây không nhịn được cũng cười, thản nhiên nói: "Việc hợp tác trong cửa hàng cứ nói với Nhan đại ca, tôi không quản đâu."
Cao Vĩnh Lương có hơi thất vọng, nhưng Lục Lăng Tây đồng ý nói chuyện với ông đã là một bắt đầu tốt. Ông liền bỏ qua chuyện lôi kéo hợp tác, trò chuyện về cây cỏ bên trong Vi Viên Nghệ với Lục Lăng Tây. Tuy Cao Vĩnh Lương đã quen lấy góc độ thực dụng đối với những cây cỏ này, nhưng bản thân ông cũng thích chúng, nếu so độ hiểu biết thực vật thì cũng không kém Tiết Vĩnh Thông.
Mấy ngày này Lục Lăng Tây đã đọc không ít sách, nhưng dù sao thời gian học của cậu vẫn ngắn, dù là lý luận kiến thức hay là hiểu biết thực tế về thực vật cũng kém rất xa. Hai người trò chuyện với nhau, cậu nghe Cao Vĩnh Lương giảng giải chiếm nhiều hơn, nghe đến say mê. Cho đến tận khi có khách hàng đến, Cao Vĩnh Lương vẫn nói chưa đã. Lục Lăng Tây thật sự là một người nghe tốt, thông minh phản ứng nhanh, còn hiểu một ra ba. Hơn nữa đứa bé này nghe rất nghiêm túc, vốn Cao Vĩnh Lương chỉ thuận miệng nói thôi, sau lại không tự giác nghiêm túc hẳn lên.
Tiễn khách hàng, Cao Vĩnh Lương cũng chuẩn bị chào tạm biệt. Tuy không nói xong chuyện hợp tác, nhưng ấn tượng về Lục Lăng Tây của Cao Vĩnh Lương cũng không tệ, cười mời Lục Lăng Tây đến thăm vườn hoa của Tiết Vĩnh Thông.
"Cây cỏ trong cửa hàng không tồi, nhưng chủng loại vẫn quá ít. Nếu có thời gian ông chủ nhỏ cứ gọi cho tôi, tôi mang cậu đến xem vườn hoa của lão Tiết. Chất lượng cây cỏ của ông ấy so ra tuy kém cậu, nhưng chủng loại rất nhiều. Tôi thấy chỗ cậu chỉ là những loại hoa cỏ thông thường, chỗ ông ấy có một nhà kính chuyên trồng những loại hoa cỏ hiếm thấy trong chợ, rất thú vị."
Lục Lăng Tây có chút dao động, lại thấy không hay lắm. "Có được không vậy?"
"Tất nhiên rồi, lão Tiết chắc chắn sẽ chào mừng cậu. Ông ấy còn muốn nhờ cậu chỉ bảo rốt cuộc cây thu hải đường kia là thế nào đấy."
Lục Lăng Tây: "..."
* Lan hoa tím (Tên khoa học: Matthiola incana) còn gọi là cây thảo quế, thuộc họ hoa Thập tự, nguyên sản vùng Địa Trung Hải, hiện được trồng phổ biến khắp thế giới.
Loại lan hoa tím nhắc đến trong truyện là loại lan hoa tím Cinderella màu hồng phấn.