Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)
|
|
Chương 60[EXTRACT]Edit + Beta: VịtThiệu Văn Phong không dám nói với Hàn Mạc chuyện vừa rồi, sợ dọa cậu. Ôm Hàn Mạc lười biếng ỳ ở trong ngực mình đi tắm ngâm, thuận tiện tiếp tục ở trong phòng tắm lại ăn xong lau sạch một lần, lúc này mới hài lòng. "Vừa nãy có phải cha em đi ra hay không?" Hàn Mạc ngáp, nằm ỳ trên giường bán nhắm mắt nhìn Thiệu Văn Phong. Thay tã lót cho tiểu bảo bối, ôm nhóc tới giữa giường, Thiệu Văn Phong lắc lắc đầu nhún nhún vai, "Không biết là ai, em nghe thấy?" Lên giường ôm cậu ở trong ngực, đưa tay nhẹ nhàng ấn eo bủn rủn của cậu, nam nhân sáp tới hôn hôn trán cậu, điều chỉnh vị trí để cho cậu ở trong ngực mình thoải mái chút. "Đoán." Hàn Mạc lại ngáp, cọ cọ mặt lật người đưa lưng về phía nam nhân rụt ở trong ngực anh, sau đó duỗi tay đắp chăn cho tiểu bảo bối. Đợt này nhóc con ngủ đều sẽ tự mình lật người, mặc dù lật không quá tốt, nhưng chăn luôn bị nhóc đá văng, Hàn Mạc thỉnh thoảng phải đắp cho nhóc. Đoán? Thiệu Văn Phong khơi mi, thấy cậu đã nhắm mắt lại ngủ, cũng không truy hỏi nữa. Kỳ thực Hàn Mạc bất quá chính là nhìn thấy dáng vẻ Thiệu Văn Phong cuối cùng quay đầu lại, xem chừng nam nhân có thể là nghe thấy âm thanh gì mới hỏi một câu, không nghĩ tới thật sự bị cậu đoán đúng. Dì Khương sắc mặt tái nhợt, bà cả đêm cũng không có ngủ ngon, ngay cả hôm sau lúc dậy sớm nấu cơm đều là mất hồn mất vía. Hàn Mạc buổi sáng thức dậy rửa mặt xong đi ra ngoài ăn điểm tâm, kế quả vừa nhìn thấy cậu liền vội vội vàng vàng, cậu chớp chớp mắt quay đầu nhìn về phía Thiệu Văn Phong ôm con trai đút cơm, xoay xoay con ngươi. "Tối qua nhất định là mẹ anh nhìn thấy hai ta...... Anh xong rồi tìm bà ấy nói chút." Thừa dịp dì Khương quay đầu tới phòng bếp, Hàn Mạc đi qua cấu cánh tay Thiệu Văn Phong một cái, lườm anh. Thiệu Văn Phong bật cười gật đầu: "Biết biết, mau buông tay, đau a." "Hmm!" Công ty Phi Tường, phòng làm việc Trương Mạo. Nhìn nam nhân đứng trước mắt, Trương Mạo nhất thời vẫn không nhớ ra người đó là ai. Tống Tân Nghiệp cầm lấy cặp văn kiện, vốn là tới phòng làm việc tìm Trương Mạo ký, kết quả vừa vào cửa liền nhìn thấy Đổng Dịch, ngây ngốc há mồm đứng đó hồi lâu không lấy lại tinh thần. Trương Mạo nhìn thấy biểu tình Tống Tân Nghiệp, sau đó nhìn Đổng Dịch, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, kinh ngạc kêu ra tiếng: "Đổng Dịch?" "Mạo Mạo, Mạo Mạo của anh ơi!" Đổng Dịch mở hai cánh tay ra, cách bàn làm việc liền ôm Trương Mạo vào trong ngực. "Ui ui ui ui? Anh họ, anh họ, anh buông ra, mau buông ra." Tống Tân Nghiệp hai bước vọt tới, kéo cánh tay hắn ra kéo Trương Mạo tới trong ngực mình, hai mắt trợn như hai mắt trâu, "Đây là Mạo Mạo của em, không phải là của anh." Trương Mạo khóe miệng co quắp không ngừng, giơ tay lên đẩy Tống Tân Nghiệp, kết quả nam nhân ôm quá chặt không có cách nào đẩy ra. Hắn có thể cảm giác được tâm tình Tống Tân Nghiệp lúc này có chút kích động, chỉ có thể thở dài nhỏ giọng nói: "Cậu ghìm tôi nhẹ chút." Tống Tân Nghiệp hừ nhẹ một tiếng, hơi thả lỏng lực cánh tay, nhưng vẫn là giống như phòng sói hung ác nhìn chằm chằm Đổng Dịch, ôm Trương Mạo. Đổng Dịch khơi khóe miệng cười hai tiếng, khom lưng hướng trên ghế xoay ngồi xuống, hai tay ôm ngực nhìn Tống Tân Nghiệp, "Em họ, đã lâu không gặp mày cư nhiên thích đàn ông?" "Em thích hay không không cần anh quan tâm, anh họ, Trương Mạo là của em, anh nghĩ cũng đừng nghĩ." Lời này của Tống Tân Nghiệp nói rất có lực độ, chỉ bất quá trong lòng cũng có chút trống rỗng. Dù sao hắn và Trương Mạo ở chung một chỗ lâu như vậy, tuy nói hai người mỗi ngày cùng vào cùng ra ngủ cùng một chăn, nhưng bọn họ cũng bất quá chính là giai đoạn hồ lô oa. Mỗi tối hắn đều sẽ một trụ chống trời đỉnh mông Trương Mạo, nhưng mà!! Hắn không dám a, hu hu, hắn sợ Trương Mạo bẻ gãy trụ của hắn. Trương Mạo nuốt xuống nước miếng, cảm thấy Tống Tân Nghiệp lúc này đột nhiên đặc biệt có khí khái đại nam tử. Trước kia thật là không phát hiện Tống Tân Nghiệp có khí khái như vậy, ui da, hiếm thấy, thật đúng là phải có người kích thích mới được. "Ngồi, ngồi, đừng đứng." Trương Mạo vỗ vỗ tay Tống Tân Nghiệp, ra hiệu hắn ngồi một bên. "Anh đi 10 năm rồi nhỉ? Sao đột nhiên trở lại." Trương Mạo gọi Tô Tô đi vào đưa 3 ly cà phê, nhìn Đổng Dịch khiêu mi hỏi. Đổng Dịch thở dài, lắc lắc đầu bất đắc dĩ cười khổ, "Anh cũng không phải bán cho bộ đội, giải ngũ thì về chứ sao." Làm lính mười năm, hắn lần này giải ngũ phục viên về nhà, lần này trở về hắn mở công ty an ninh, đem mấy lão binh phục viên làm bộ đội trước kia đều triệu tập lại. "Giải ngũ?" Tống Tân Nghiệp ở một bên cau mày, có chút kinh ngạc. Người này không phải là hồi đó đã nói muốn cả đời vì quốc gia dốc sức sao, làm sao nói giải ngũ liền giải ngũ, hắn cũng không nghe thấy gió thổi cỏ lay gì. Đổng Dịch nhún nhún vai, cà lơ phất phơ quay một vòng, chẹp chẹp miệng, "Bởi vì làm việc bị thương vinh quang phục viên về nhà, mày kinh ngạc cái gì." "......" Tống Tân Nghiệp há hốc mồm, cuối cùng đàng hoàng ngậm miệng ngồi một bên. Được rồi, anh ấy là công thần, trước kia đã biết anh họ nhà mình là một phái thực chiến, thời gian 10 năm bảng chiến công tường chuỗi từng chuỗi, lúc này giải ngũ trở về không chừng thật sự đã xảy ra chuyện gì. "Về còn đi sao?" Trương Mạo nhìn về phía Đổng Dịch, khơi mi. Đổng Dịch đưa tay cầm điếu thuốc ngậm ở trong miệng, châm, "Không đi nữa, lần này đến tìm mày chính là nói với mày tiếng, công ty anh ở bên cạnh công ty mày." Duỗi ra ngón tay chỉ chỉ vị trí phía ngoài, hắn nhếch miệng cười một tiếng, răng trắng tăm tắp lộ ra 8 cái. Trương Mạo khơi mi, gật gật đầu tỏ ý mình biết cái công ty mới mở bên cạnh, hắn không chỉ biết, ngay cả quảng cáo tuyên truyền công ty đó còn là bọn họ làm, vấn đề là hắn thật sự không phát hiện, tên đàn ông Đổng Dịch này cư nhiên là ông chủ công ty. "Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm, tụ tập chút." Đổng Dịch nhìn Trương Mạo, hắn chính là tới đây xem xem thuận tiện móc nối cửa. "...... Hôm nay?" Trương Mạo cau mày, nghiêng đầu nhìn Tống Tân Nghiệp, "Tử An buổi sáng có phải nói buổi tối ăn gà hầm nấm hay không?" Tống Tân Nghiệp gật gật đầu, lấy điện thoại ra lật lật cho Trương Mạo nhìn, phía trên là tin nhắn Thiệu Tử An gửi tới, mấy tên món ăn gia đình. Đổng Dịch vừa nghe, cảm thấy hứng thú vô cùng sáp tới khà khà cười hai tiếng, "Còn có bạn nhỏ khác? Vậy thì thật tốt, anh cực kỳ thích ăn gà hầm nấm, buổi tối tan việc tới nhà mày ăn." "......" Trương Mạo bất đắc dĩ nhìn Đổng Dịch, lại nhìn nhìn Tống Tân Nghiệp chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Dù sao cũng là học trưởng nhiều năm không gặp, mặc dù lúc này gặp mặt có chút vội vã kinh ngạc, nhưng không thể không nói, nhìn thấy Đổng Dịch hắn rất vui. Thiệu Tử An gần đây say mê làm đồ ăn, ngày nào cũng phải một bên nhìn sách dạy nấu ăn một bên nghiên cứu món ăn gia đình, cũng không biết có phải nó có thiên phú hay không, món ăn lần đầu tiên làm mùi vị đều rất không tệ. Ít nhất đối với Tống Tân Nghiệp mà nói, tay nghề của Thiệu Tử An so với mình tốt hơn nhiều, mặc dù tiểu tử kia ở trong mắt hắn là bóng đèn, bất quá thời gian gần đây ở chung, hắn phát hiện Thiệu Tử An kỳ thực rất bác học. Gọi điện thoại nói với Thiệu Tử An ở nhà buổi tối có khách tới bảo nó chuẩn bị nhiều cơm chút, Tống Tân Nghiệp cầm văn kiện Trương Mạo ký xong trước ra khỏi phòng làm việc. Hắn còn có công việc cần làm, không có thời gian ở đây đề phòng Đổng Dịch mãi. Hơn nữa hắn đối với Trương Mạo có lòng tin, Mạo Mạo nhà hắn sẽ không coi trọng Đổng Dịch. Tống Tân Nghiệp ra ngoài chưa tới 2 phút Hàn Mạc đã chui vào, lúc nhìn thấy Đổng Dịch còn làm bộ như rất kinh ngạc há to miệng, hì hì hai tiếng sáp tới bồm bộp vỗ vai hắn, "Ô, Đổng Dịch lại gặp mặt rồi." Nói lời này đưa cặp văn kiện trong tay cho Trương Mạo, khiêu mi, "Cho, dự án kia của em anh xem xem, sau đó kí chấp thuận." Trương Mạo gật gật đầu lật lật, ký. Bình thường đối với thứ Hàn Mạc thiết kế mà nói, hắn đều rất yên tâm. "Buổi tối cùng ăn cơm?" Đổng Dịch cười hớn hở nhìn Hàn Mạc, mặc dù ấn tượng đối với Hàn Mạc còn dừng lại ở hồi hắn đi học, bất quá cái này cũng không làm lỡ hắn yêu thích Hàn Mạc. Nói như vậy đi, Đổng Dịch thích đàn ông, tại sao đi làm lính? Cũng là bởi vì trong bộ đội có đủ loại đàn ông trói lòa, muốn lăn qua lăn lại thế nào thì lăn qua lăn lại thế đó, đương nhiên, chuyện đứng đắn hắn cũng không để lỡ. Hàn Mạc cau mày, lắc lắc đầu, "Không được a, em nhưng không giống anh độc thân, em hiện tại có con có cha của con, không có cách nào hẹn hò với anh." Trương Mạo ở một bên thở dài, đưa văn kiện cho Hàn Mạc: "Kêu Thiệu tổng cùng nhau đi, mày cũng mang tiểu bảo bối đến, bọn anh còn chưa chính thức gặp mặt đâu, hơn nữa Tử An xuống bếp, tay nghề không tệ." Hàn Mạc khơi mi, chẹp chẹp miệng lấy điện thoại ra gọi cho Thiệu Văn Phong, nam nhân lúc này đang họp, không nhận, cậu xoay xoay con ngươi, gửi tin nhắn qua, sau đó nhìn về phía Trương Mạo, "Được, em về nhà đón con trai, lát nữa ở nhà anh gặp." Đổng Dịch đứng lên đi theo Hàn Mạc cùng đi ra phòng làm việc, đi tới một nửa hắn lại trở lại. "Còn có việc?" Trương Mạo không hiểu ngẩng đầu nhìn, người ngày không phải đi rồi sao. "Mày thật sự ở cùng với Tân Nghiệp?" Mặc dù vừa nãy nhìn dáng vẻ Tống Tân Nghiệp đã có thể xác định tin tức kia, bất quá không nghe Trương Mạo chính miệng thừa nhận, hắn vẫn là không tin. Trương Mạo không nghĩ tới hắn sẽ hỏi lời này, hơn nữa đối với hắn mà nói, Đổng Dịch chỉ là học trưởng, không hơn. "Vâng, bọn em đang lui tới." Dù sao hắn đã tiếp nhận tỏ tình của Tống Tân Nghiệp, cũng đồng ý ở chung một chỗ với hắn, cho nên không cần thiết che giấu. Đổng Dịch bĩu môi, sáp tới cúi người chống bàn làm việc cùng hắn nhìn nhau, "Mạo Mạo, mày có biết anh cũng thích mày hay không?" "Anh có biết hay không, lời này của anh mỗi năm đều sẽ nói với bao nhiêu đàn ông?" Bán nâng mí mắt nhìn hắn, Trương Mạo ngoài cười nhưng trong không cười khơi khóe miệng. Nam nhân này coi mình là tiểu thanh niên nhãi ranh mới ra xã hội? Nói gì cũng tin? Đừng nói hắn trước kia không định tìm đàn ông, cho dù hắn luôn thích đàn ông, nhưng Đổng Dịch cũng không phải loại hắn thích. "Chậc, mày nghĩ nhiều rồi, anh đã sớm không phải anh hồi đó, trước kia là còn quá trẻ ngu ngốc, hiện tại đã sớm muốn tìm người có thể trải qua cuộc sống." Đổng Dịch thở dài, đứng thẳng eo, "Buổi tối gặp." "...... Buổi tối gặp." Trương Mạo thở dài, cảm thấy tính cách thằng cha này càng ngày càng đáng ghét. Thiệu Tử An bởi vì nhận được điện thoại của Trương Mạo nói là anh cả của nó muốn cùng tới ăn cơm, còn có cháu trai nhỏ mà nó chưa gặp mặt, chàng trai nhỏ bình thường không thích nói chuyện này khẩn trương. Cầm ví tiền đi ra ngoài mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nó phải hảo hảo chuẩn bị một bữa. Kết quả trên đường trở về bị một chiếc xe sát người mà qua, suýt chút nữa ném túi nilon lên mặt đất, nó chỉ ngây ngốc nhìn nam nhân cao lớn từ trên xe bước xuống, trong lòng kinh thán, nam nhân này...... Thật cao thật cường tráng.
|
Chương 61[EXTRACT]Edit + Beta: VịtĐổng Dịch xuống xe đi tới bên cạnh Thiệu Tử An, xoay quanh nó một vòng, khiêu mi, "Có đụng vào cậu không?" Lời này chính là hỏi thừa, người ta an ổn đứng ở đây, chỉ là có chút ngây người mà thôi, ngay cả túi nilon xách theo cũng không rơi xuống đất, làm sao sẽ bị đụng vào. Bất quá đầu năm nay, có không ít người đều đụng vào đồ sứ, không chừng sẽ lừa bạn. Thiệu Tử An nuốt xuống nước miếng, người đàn ông này chắn ở trước mặt mình giống như ngọn núi vậy...... Quá cao lớn. Đáng nhắc tới, Thiệu Tử An năm nay 17 tuổi, cao 170cm, nặng 90 cân (= 45 kg) (Chỗ này tác giả viết là 90g, nhưng chắc là nhầm đấy)Mà Đổng Dịch năm nay 32 tuổi, cao 1m99, nặng 80kg. Hai người này đứng cùng một chỗ, lực chấn động thị giác quá mạnh. Thiệu Tử An nhẹ nhàng mím môi lắc đầu, "Không sao." Nói xong xách túi liền muốn từ một bên lách qua sau đó về nhà. Nó đi ra ngoài một hồi rồi, nếu không về e rằng thức ăn buổi tối sẽ làm không xong. Đổng Dịch đưa tay kéo nó, khơi mi, "Cậu đi đâu? Tôi đưa cậu." Nhấc tay kéo mới biết, đứa nhỏ này căn bản là da bọc xương, ngay cả chút thịt cũng không có, gầy gò thả nào thoạt nhìn một bộ dáng vẻ yếu đuối. Thiệu Tử An lại lắc đầu, nó không muốn tiếp xúc với người lạ. Đổng Dịch buông tay, đối với loại chuyện này hắn không muốn miễn cưỡng, mình nói xin lỗi rồi, cũng bày tỏ ý tốt rồi, người ta không chấp nhận vậy cũng không thể trách hắn. Thiệu Tử An trở lại nhà Trương Mạo, dựa theo thực đơn tìm ra đem nguyên liệu nấu ăn đều chuẩn bị xong, cắm điện nồi cơm điện, sau đó xoay người tiếp tục làm mấy món hầm. Tuy nói nó là lớn lên ở nước ngoài, bất quá lại không thích cơm Tây, nó thích cơm Trung hơn, hơn nữa đặc biệt thích một nhóm người vây cùng trên một cái giường đất Đông Bắc lớn ăn ăn uống uống. Mặc dù nó chưa được trải nghiệm, bất quá xem mấy hình ảnh trong TV thỉnh thoảng phát ra luôn cảm thấy nhiều người náo nhiệt. Nó không thích nói chuyện, nhưng không có nghĩa là nó không thích náo nhiệt. Lúc Thiệu Văn Phong nhìn thấy tin nhắn của Hàn Mạc đã qua giờ tan làm hàng ngày, vội vàng gọi điện thoại qua hỏi một tiếng. Hàn Mạc đang ôm tiểu bảo bối đút bột gạo, sợ vật nhỏ đói bụng trước cho ăn hai miếng. "Em ở nhà Trương Mạo, địa chỉ em đã gửi tới cho anh, anh trực tiếp tới đây là được, Tử An xuống bếp, em ngửi thấy mùi thơm nè." Thiệu Văn Phong đáp một tiếng, cầm lấy chìa khóa xe rời đi. Thiệu Tử An bưng thức ăn lên bàn, nồi đất trên bếp lò ninh gà nấm, còn có cà chua hầm nầm bò, nó rửa tay hai lần, lau khô sạch sẽ sau đó ghé tới bên cạnh Hàn Mạc, nhìn tiểu bảo bối đặc biệt tò mò. Hàn Mạc đặt điện thoại vào một chỗ tiểu bảo bối không tóm được, quay đầu nhìn về phía Thiệu Tử An, thấy nó lộ ra bộ dáng muốn sờ lại không dám, khẽ cười một tiếng giơ tay lên liền đặt bảo bối mập mạp ở trong ngực nó, ngẩng ngẩng cằm, "Nài, cháu nhóc, cho nhóc ôm tý." Thiệu Tử An há hốc mồm, cháu nó? Thân thể cứng ngắc hai tay ôm tiểu bảo bối, có thể là nó vô cùng khẩn trương lực độ có chút lớn, tiểu bảo bối không thoải mái uốn éo, dẹt miệng nhỏ. "Thả lỏng, nhóc khẩn trương như vậy nó sẽ không thoải mái." Hàn Mạc kéo kéo tay nó, nhìn thấy con trai giãn lông mày ra, gật gật đầu, "Con của anh trai nhóc không phải cháu nhóc sao? Anh sinh." Đối với loại khẩu khí thoải mái thừa nhận này của cậu, Thiệu Tử An vẫn là không phản ứng kịp, hồi lâu nó đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Mạc, lại cúi đầu nhìn nhìn bảo bối trong ngực đang tò mò ngửa đầu nhìn nó, kinh ngạc mở to mắt, "Con của anh em?" "Ừ, con của hai bọn anh." Hàn Mạc đứng lên duỗi lưng mỏi, tới phòng bếp đi dạo chút. Thiệu Tử An và tiểu bảo bối trong ngực nhìn nhau, tiểu bảo bối hít hít mũi nhỏ, động động cánh tay mập nhỏ, ở trong ngực nó nhéo vòng tròn, mông thịt ngồi ở trên đùi chú nhỏ, bất mãn vểnh vểnh miệng, "Hù hù hù hù." Thiệu Tử An không hiểu ra sao nhìn tiểu bảo bối, nhất thời có chút buồn bực. Đây là nói cái gì thế? Ngậm một miếng móng heo, Hàn Mạc ghé tới đút cho tiểu bảo bối một miếng lòng đỏ trứng, nhóc con vui thích nhai nhai nhai nuốt xuống, lại há miệng. Hàn Mạc nhìn nhìn móng heo trong tay, trực tiếp nhét vào trong miệng nó. Dù sao con trai cũng mọc răng rồi, từ từ gặm đi, sẽ không sặc. Hai tay nhỏ mập ôm móng heo, tiểu bảo bối mở miệng nhỏ dùng răng sữa nhỏ mài gân móng heo, một hồi vẫn là thật sự không cắn được. Hai má ú thịt chu chu lên, hung tợn cắn cắn cắn. Thiệu Tử An nhìn vui vẻ, đỡ thân thể nhóc để nhóc ngồi ổn định chút, nghiêng đầu sang nhìn Hàn Mạc, "Sẽ không nuốt vào chứ?" Lắc lắc đầu, Hàn Mạc cầm quả cam ở trong tay lột vỏ, cũng không ngẩng đầu lên nói, "Sẽ không, nó không cắn được thịt, cắn được cũng tự mình nhai mới nuốt xuống, nhóc nếu không để nó ăn nó sẽ lập tức khóc. Thằng nhóc này tinh rồi, sẽ xem sắc mặt nhóc." Thiệu Tử An không tin, giơ tay lên đem móng heo tiểu bảo bối ôm ở trong móng vuốt thịt lấy tới, tiểu bảo bối chớp chớp mắt to, nhăn nhăn lông mày nhỏ, dẹt miệng nhỏ liền muốn khóc. Vội vàng lại nhét móng heo cho nhóc, nhóc con lập tức âm u chuyển trời quang, vui vẻ mở miệng nhỏ tiếp tục gặm. "Nó đáng yêu quá." Hiếm thấy, Thiệu Tử An lộ ra khuôn mặt tươi cười, quay đầu nhìn về phía Hàn Mạc, "Nó tên là gì?" "Hàn Duệ Diệp." Hàn Mạc nhún nhún vai, đưa cho nó một nửa quả cam, lại ôm con trai lại lau lau tay lau lau miệng, nhìn nhìn thời gian cũng sắp ăn cơm rồi. Tiểu bảo bối không hài lòng nhìn cằm Hàn Mạc, ư ư hai tiếng sáp tới há mồm liền cắn. Ba ba thật xấu xa, không cho ăn thịt thịt, cắn ba. Hàn Mạc bị nhóc cắn nhếch miệng, nhãi con ra sức cắn cậu, khẳng định tím rồi. "Tiểu tử thối buông ra, đánh con nè." Trợn mắt, Hàn Mạc tượng trưng vỗ xuống mông thịt của nhóc. Kết quả, nhóc con buông miệng nhỏ ra, hít hít mũi, oa một tiếng liền khóc. Co rút khóe miệng, dưới ánh mắt chỉ trích của Thiệu Tử An, Hàn Mạc thở dài cực kỳ ai oán lại đem móng heo trong tay đưa cho nhóc con, tiểu bảo bối nhìn nhìn móng heo trong tay, bất mãn ném đi, sáp tới dùng móng vuốt nhỏ bóng nhẫu lôi kéo Hàn Mạc một cái, đẩu nhỏ giương lên, lại lần nữa cắn lên cằm cậu. Phì một tiếng, Thiệu Tử An bật cười. "Khụ, anh Hàn Mạc em đi xem đồ ăn." Không được, nó sợ lát nữa Hàn Mạc thẹn quá hóa giận lại trợn mắt với nó. Vừa đứng lên liền nghe thấy tiếng mở cửa, nó đứng ở đó nhìn, sửng sốt. Đại Kim Mao le lưỡi ha ha ha chạy đến bên chân nó cọ cọ, sau đó chạy tới phòng khách nhìn Hàn Mạc, nghi nghờ nghiêng nghiêng đầu. Tiểu bảo bối lần đầu tiên nhìn thấy con cún lớn như vậy có chút sợ hướng trong ngực Hàn Mạc rụt lại, răng nhỏ cắn càng dùng lực. "Thiệu Văn Phong anh nhanh chút bế con anh đi!" Nghe thấy thanh âm nam nhân, Hàn Mạc không bình tĩnh nữa, kéo cổ họng rống một tiếng. Nam nhân đi theo Trương Mạo và Tống Tân Nghiệp vào cửa khơi mi, thay giày đi tới ôm con trai bảo bối ở trong ngực Hàn Mạc, hôn hôn mặt, "Con trai, nhớ ba ba không?" Tiểu bảo bối được anh ôm trong ngực, cúi đầu nhỏ nhìn Đại Kim Mao bên chân Thiệu Văn Phong, a a hai tiếng, dùng đầu ngón út chỉ vào Kim Mao, ý tứ kia giống như đang hỏi, đầy là sinh vật gì đầu lớn quá. Hàn Mạc hừ nhẹ một tiếng thò người ra cầm khăn giấy lau lau cằm, toàn là nước miếng. Thiệu Tử An nhận lấy bia trong tay Trương Mạo đặt một bên, vừa định đi đóng cửa lại, liền nghe thấy Tống Tân Nghiệp ở phía sau nói một câu, "Đừng đóng cửa, còn có người ở đằng sau lên bây giờ." "Ờ." Gật gật đầu rút tay về, xoay người tới phòng bếp xem món ăn trên bếp lò. Trương Mạo thay quần áo cho Đại Kim Mao lau lau móng vuốt, nhìn thấy tiểu bảo bối Thiệu Văn Phong ôm trong ngực, sáp tới sờ sờ mặt, "Vật nhỏ này thật là khiến người cưng." Tiểu bảo bối hình như rất thích Trương Mạo, nắm tay hắn không buông. Lần đầu nhìn thấy nhiều nam nhân đẹp trai như vậy, nhóc con rất vui vẻ. Để cho Trương Mạo ôm vui vẻ toét miệng nhỏ cười, còn hướng về phía Tống Tân Nghiệp hôn gió. Đại nam nhân Tống Tân Nghiệp trái tim trong nháy mắt bị nhóc hòa tan, sáp tới ôm liền hôn, mở miệng một cái con trai bảo bối ôm lấy, Hàn Mạc trợn mắt trắng, nhấc chân đạp hắn một cái, "Đừng chỉ gọi con trai mà không cho tiền, coi con trai nhà tao gọi người ta là cha nuôi vô ích hả." Tống Tân Nghiệp quay đầu nhìn cậu, ôm tiểu bảo bối lắc lắc, bất mãn lườm Hàn Mạc một cái, cười lạnh một tiếng, "Mày mang thai sinh con cũng không nói với tao, rượu đầy tháng tao cũng không được uống, muốn bao lì xì cái gì." "Hử? Tống nhị mày tìm đánh hả? Rượu đầy tháng không được uống là bởi vì tao căn bản không mở tiệc rượu, mày muốn nhận con nuôi thì phải cầm bao lì xì, Trương Mạo đều cho rồi, mày thiếu hả? Mày nếu không cho, sau này liền bảo con tao gọi mày là anh Tân Nghiệp, sau đó mày vai vế còn nhỏ hơn Tử An, tao xem Trương Mạo tiếp nhận mày hay không." Hàn Mạc là ai? Có thể để cho Tống Tân Nghiệp tùy tiện sỉ nhục hả? Nói đùa gì vậy chứ. Bị một câu của Hàn Mạc nghẹn không nói ra được, Tống Tân Nghiệp hừ một tiếng ôm tiểu bảo bối tới phòng ngủ, lúc đi ra trên cổ tay tiểu gia hỏa đã chụp vòng tay nhỏ, nhìn ra, hẳn là vàng. Hàn Mạc sáp tới nhìn nhìn, vừa ý gật đầu bất quá vẫn là đưa tay lấy vòng tay xuống bỏ vào trong túi, thấy Tống Tân Nghiệp sắp xù lông, cậu xùy cười một tiếng, "Mày biết cái gì, trẻ con quá nhỏ đeo vàng bạc dễ bị dị ứng, tao giữ cho nó." Co rút khóe miệng Tống Tân Nghiệp lười so đo với cậu, đúng lúc Đổng Dịch xách theo hai hộp bia đi lên, hắn đi qua mở cửa. Tiểu bảo bối lại trở lại trong ngực Hàn Mạc. Thấy Hàn Mạc nhóc liền mở miệng nhỏ ra sáp tới, vẫn may Thiệu Văn Phong luôn ở bên cạnh đề phòng, vội vàng ôm nhóc lại không để cho nhóc cắn Hàn Mạc. "Nó hai hôm nay làm sao cứ cắn em." Hàn Mạc nghĩ lại rùng mình phất phất tay để cho Thiệu Văn Phong ôm tiểu bảo bối cách cậu xa chút. Mấy hôm nay, con trai bảo bối nhà cậu không biết làm sao, thấy cậu liền phải cắn 2 cái, trên người cậu luôn sẽ lưu lại dấu vết xanh tím một mảng, cánh tay chân không chỗ nào bỏ qua, hôm hay càng tốt, trực tiếp cắn lên mặt cậu. "Hẳn là nghiến răng đi, ngày mai mua cho nó ít gậy nghiến răng để nó dùng." Thiệu Văn Phong sáp tới khom lưng hôn hôn Hàn Mạc đang tức giận, gật gật đầu với Đổng Dịch đi tới coi như chào hỏi. "Đây chính là nam nhân của mày?" Đổng Dịch gật đầu với Thiệu Văn Phong, trên dưới đánh giá anh, cảm thấy người này phối với Hàn Mạc còn rất không tệ. Hàn Mạc gật đầu, chỉ chỉ Thiệu Văn Phong và tiểu bảo bối trong ngực anh, "Thiệu Văn Phong, lão tổng RS, đây là con trai em, Hàn Duệ Diệp, nhũ danh gọi bảo bối." Thiệu Văn Phong đưa tay cùng Đổng Dịch bắt tay, "Ông chủ Đổng là bạn hợp tác của công ty bọn anh, chỉ là lần đầu tiên gặp mặt." Đổng Dịch gật gật đầu, đối với đại danh của Thiệu Văn Phong đã sớm nghe nói qua. Hàn Mạc có chút buồn bực nhìn Thiệu Văn Phong, khiêu mi, "Hai anh quen biết?" "Ừ, đợt trước không phải nhắc tới với em sao, trong công ty kéo bảo vệ ra ngoài huấn luyện, chính là công ty bọn họ huấn luyện." Thiệu Văn Phong cười giải thích cho cậu, hướng Tử An bưng thức ăn ra ngẩng ngẩng cằm, "Đó là em trai tôi, sau này có cơ hội cũng để nó tới chỗ các anh luyện chút, thằng nhóc thân thể yếu." Đổng Dịch cười đáp lại, vừa quay đầu, sửng sốt. Thiệu Tử An chớp chớp mắt, hướng Đổng Dịch lễ phép gật đầu, xoay người lại tiếp tục bưng thức ăn. Bất quá nó có chút buồn bực, tên cao to này làm sao sẽ biết anh nó?
|
Chương 62[EXTRACT]Edit + Beta: VịtMột bữa cơm ăn khách chủ vô cùng vui vẻ, Đổng Dịch và Thiệu Văn Phong cụng rượu, từ rượu trắng uống đến bia, lại từ bia uống đến rượu đỏ. Hai nam nhân đã uống sạch sẽ rượu vừa mua lên cùng với rượu vốn có ở nhà Trương Mạo. Hàn Mạc đã không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung tâm tình của mình, nhìn nam nhân từng chén từng chén uống rượu vào bụng, cậu khó giải thích được đau lòng. Đổng Dịch xuất thân binh doanh, tửu lượng đã sớm luyện ra. Nhưng mà Thiệu Văn Phong lại khác, nếu như không phải bởi vì trải qua thử thách ở trường rượu, nam nhân này làm sao có thể mặt không đổi sắc uống nhiều như vậy. Thiệu Tử An ôm tiểu bảo bối ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Đại Kim Mao nằm nhoài bên cạnh. Nó đã sớm mệt, tiểu bảo bối trong ngực đã khò khò ngủ. Đây là cháu của nó, nó từ đáy lòng thích. Tiểu bảo bối cũng thích nó, bằng không làm sao có thể sẽ làm ổ trong ngực nó ngủ ngọt ngào như vậy. "Tử An ôm bảo bối về phòng ngủ đi." Hàn Mạc đi tới nhìn một cái, mắt thấy loại cụng rượu này còn phải tiếp tục hồi nữa. Thiệu Tử An gật gật đầu, ôm tiểu bảo bối đứng lên mang theo Đại Kim Mao về phòng ngủ của mình. Trương Mạo nhìn chai rượu trên mặt đất, lại nhìn nhìn Đổng Dịch, bĩu môi đứng lên đi rửa trái cây. Hàn Mạc đi qua giúp đỡ. "Anh với Tống Tân Nghiệp vẫn chưa lên giường hả?" Rửa dâu tây trong tay, Hàn Mạc khiêu mi hỏi. "...... Hai bọn anh đang ở chung." Trương Mạo dùng khóe mắt liếc cậu, thấy biểu tình kia của cậu liền biết người này khẳng định lại nghĩ thứ bỉ ổi gì rồi, "Mày cho rằng anh là mày hả, ngày nào cũng chỉ biết làm làm làm." Giơ tay lên chỉ chỉ chỗ cổ cậu, một mảng dấu vết màu xanh tím. Hàn Mạc khóe miệng co quắp, trợn mắt trắng, "Đây không phải Thiệu Văn Phong mút ra, là con trai bảo bối nhà em gặm." Cậu cảm giác mình thật sự rất oan ức, nửa người trên của cậu bị tiểu bảo bối gặm các loại đốm nhỏ, ngày đó cha cậu nhìn thấy còn bất mãn cau mày, đoán chừng ông cụ cũng hiểu lầm. Hu hu, cậu thật là trăm miệng cũng không thể bào chữa. Trương Mạo ra vẻ rất kinh ngạc, bất quá nhìn ánh mắt lạnh nhạt kia của cậu là biết, người đó là ra vẻ. "Con trai mày thật là giống cha nó, từ nhỏ đã biết giở lưu manh." "...... Anh học xấu." Chẹp chẹp miệng, Hàn Mạc ăn dâu tây, quay đầu nhìn về phía ba đại nam nhân bắt đầu một vòng cụng rượu, chậc chậc hai tiếng, "Đổng Dịch hình như không lớn lối như hồi trước nữa?" Đổng Dịch trong ấn tượng của cậu vẫn là lúc trung học, nam nhân kia ở trong trường hô phong hoán vũ, đi đâu cũng có một đoàn tiểu đệ đi theo, thủ lĩnh của một đám lưu manh. Đâu nghĩ thủ lĩnh lưu manh kia ở trường lắc lư nửa năm liền đi lính, sau đó đi một cái là mười năm. Trương Mạo nhún vai, cười khẽ một tiếng nhìn Hàn Mạc đang bĩu môi, đem dưa hấu thanh long các loại hoa quả đã cắt trong tay ghép thành một đĩa lớn đưa cho cậu, bĩu bĩu môi, "Con người đều sẽ thay đổi." Không chỉ Đổng Dịch thay đổi, ngay cả bọn họ cũng thay đổi. Có thu liễm trương dương, có thu liễm lớn lối, còn có trở nên càng thêm khôn khéo. Mười năm, bọn họ kỳ thực cũng đã trở thành người xa lạ quen thuộc, ấn tượng mấy năm trước kỳ thực đã mơ hồ, bất quá bọn họ vẫn là bạn bè. Hàn Mạc gật gật đầu hiểu ý tứ của hắn, mình cũng thay đổi không ít. Bưng đĩa đi ra ngoài, cậu ngồi vào một bên, nhìn Thiệu Văn Phong, nam nhân chỉ là sắc mặt có chút đỏ mà thôi, cầm một quả dâu tây lạnh như băng nhét vào trong miệng nam nhân, anh sáp tới ngửi ngửi, cau mày. "Anh tối nay có phải không định về nhà ở hay không?" Một thân mùi rượu này nếu như bị con trai cậu ngửi thấy, đoán chừng buổi tối lại phải hành hạ. Thiệu Văn Phong kỳ thực lúc này đã có chút thần chí không rõ, bất quá vẫn là cực kỳ bình tĩnh lắc lắc đầu, sáp tới hôn má Hàn Mạc, mùi rượu đầy miệng xông Hàn Mạc cau mày mãi. "Ưm, anh uống sắp gục rồi." Hàn Mạc bật cười gật đầu, nhìn nhìn Đổng Dịch, lại nhìn nhìn Tống Tân Nghiệp bên cạnh cổ đều đỏ rồi, thở dài, "Hai bọn họ cũng sắp gục." Lời này không phải nói dối, cậu và Tống Tân Nghiệp cùng nhau phóng đãng nhiều năm như vậy, Tống Tân Nghiệp là tửu lượng gì cậu vẫn là rõ ràng, hơn nữa nhìn mấy bình rượu trên mặt đất cũng có thể đoán được, Đổng Dịch cũng sắp tới cực hạn. "Hãn Mao (*), mày...... ợ, mày tiếp nhận đàn ông, ợ, không tệ, ừm, không tệ." Lời này là Đổng Dịch nói, nói ngọng rất nghiêm trọng. (Hãn Mao đọc là [hànmáo] có nghĩa là lông tơ, tóc gáy; Hàn Mạc đọc là [hánmò])Hàn Mạc trợn mắt trắng với hắn, đã nói Đổng Dịch tới cực hạn rồi mà. Nhìn đầu lưỡi xoắn lại, còn Hãn Mao? Hãn Mao là cái thứ đồ chơi gì? Cậu tên là Hàn Mạc! "Anh đừng nói nữa, lời đều nói không rõ ràng, còn uống?" Lại cầm hai quả dâu tây nhét vào trong miệng cho Thiệu Văn Phong, Hàn Mạc ngồi ở phía sau nam nhân để cho anh dựa vào mình. Đổng Dịch lầm bầm hai câu, nói cái gì Hàn Mạc không có nghe rõ. Tống Tân Nghiệp đã gục ở trên bàn không biết đông tây nam bắc nữa, lúc này chỉ thiếu ngáy khò khò ngủ. "Mạo Mạo, tôi thích anh a, hu hu, tôi thật sự thích anh." Vẫn được, mơ mơ màng màng còn biết kéo tay Trương Mạo thổ lộ. Trương Mạo dở khóc dở cười nhìn hắn mặt đỏ tới mang tai, mắt đã híp lại không mở ra được, càng đừng nói cái bộ dáng làm nũng chơi xấu kia. "Tôi biết tôi biết, cậu đừng mượn rượu giả điên." Trương Mạo thở dài vỗ vỗ mặt hắn, nhìn nhìn Đổng Dịch, khiêu mi, "Vẫn uống?" Đổng Dịch lắc lắc đầu, cùng Thiệu Văn Phong uống xong một ít rượu đỏ cuối cùng, đặt chén rượu đứng lên lắc la lắc lư đi về phía phòng vệ sinh. "Trăm phần trăm." "......" Hàn Mạc co rút khóe miệng, vỗ vỗ bả vai Thiệu Văn Phong, "Về nhà chứ?" Đã 11h tối, bình thường lúc này bọn họ đều đã ngủ, cho dù chưa ngủ cũng là ở trong chăn tán gẫn gợi buồn ngủ. Trương Mạo trước tiên đỡ Tống Tân Nghiệp về phòng, sau đó đóng cửa lại đi ra ngoài nhìn, Đổng Dịch đã ngã trên ghế salon bắt đầu ngáy ngủ. "Một mình mày có thể làm được chứ?" Trương Mạo có chút không yên lòng, Thiệu Văn Phong mặc dù còn chưa tới mức không đi được, nhưng cũng đã nhũn chân đứng không vững, chỉ có thể dựa vào Hàn Mạc đỡ anh. Nếu như tiểu bảo bối theo hai ba ba cùng về, e rằng cũng làm Hàn Mạc mệt chết. Hàn Mạc nghiêng đầu nhìn nam nhân bán nhắm mắt tựa vào trên bả vai mình, mím môi, "Em trước đưa anh ấy về, sau đó quay lại đón bảo bối." Không thể để nhóc con ở ngoài một mình, mặc dù có Trương Mạo và Thiệu Tử An giúp, nhưng vẫn là không quá yên tâm. Trương Mạo không đồng ý cau mày, giơ tay lên ra hiệu cậu chờ chút. Rón rén mở cửa phòng ngủ Thiệu Tử An ra, tiểu bảo bối được Thiệu Tử An ôm trong ngực, ngủ rất sâu. Hắn lui ra ngoài quay đầu nhìn về phía Hàn Mạc, suy nghĩ một chút nói, "Bằng không ở đây ngủ đi, sáng mai anh dẫn nó tới công ty, mày buổi trưa đưa nó về nhà? Tối muộn rồi lăn qua lăn lại nó sẽ cảm, bên ngoài lạnh như vậy." Hàn Mạc đương nhiên biết đạo lý này, cậu vỗ vỗ vai Thiệu Văn Phong, ra hiệu anh tự mình đứng. Đi tới nhìn một cái, cậu thở dài tới trong xe em bé trong phòng khách lấy tã lót ra, rón rén vào phòng Thiệu Tử An thay tã cho tiểu bảo bối. Thiệu Tử An mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau khi nhìn thấy động tác của Hàn Mạc không hiểu ngồi dậy, nghiêng nghiêng đầu, "Muốn dẫn bảo bối về nhà sao?" Nó không nỡ bảo bối đi, trên người nhóc con có mùi sữa, ôm lấy rất thoải mái. "Buổi tối giúp anh chăm sóc bảo bối có vấn đề gì không?" Hàn Mạc lắc lắc đầu đặt túi của tiểu bảo bối trên tủ đầu giường, cậu nhẹ giọng dặn dò, "Ban đêm lúc nhóc dậy đi WC thay tã giúp nó, dễ lắm thay giống như mặc quần lót vậy, không nên siết quá chặt, nó sẽ không thoải mái, khoảng 4h đút nửa bình sữa cho nó." Thấy Thiệu Tử An đầy mặt nghiêm túc, Hàn Mạc cười khẽ, "Nhớ chưa?" Gật gật đầu, cầm một cái tã lót bên cạnh khoa tay múa chân một chút, Thiệu Tử An ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Mạc, "Nhớ rồi." "Cám ơn." Sáp tới hôn hôn mặt tiểu bảo bối, giao nhóc cho Thiệu Tử An Hàn Mạc vẫn là rất yên tâm. Đứa nhỏ này nhìn ra chính là đáng tin, hơn nữa hiện tại cũng không có lựa chọn khác. "Không khách khí." Cười cười với Hàn Mạc, Thiệu Tử An ôm tiểu bảo bối nằm xuống tiếp tục ngủ. Hàn Mạc đắp chăn cho nó, sau đó vỗ vỗ trán Đại Kim Mao nằm nhoài ở bên cạnh lắc đuôi với cậu, "Đi, Tiểu Kim, đi ra ngoài ngủ." Đại Kim Mao hiểu chuyện theo cậu ra ngoài, một đường chạy chậm đi đến bên cạnh Đổng Dịch, gục xuống. Hàn Mạc đỡ Thiệu Văn Phong về nhà, nam nhân đã nửa ngủ mê man. Chỉ có hai chân còn biết hoạt động máy móc, ít nhất không cần Hàn Mạc đỡ đi. Trương Mạo tiễn hai người xuống lầu, giúp Hàn Mạc xách Thiệu Văn Phong lên xe, hắn thở dài, nhìn Hàn Mạc cau mày, "Phố phía trước có một khách sạn, bằng không tới đó ở một đêm đi?" Hàn Mạc gật gật đầu, cảm thấy biện pháp này hay. "Em sáng mai tới đây đón bảo bối, anh về xem Tống nhị đi, chắc nó buổi tối hành hạ anh đấy." Lời này nói có một loại cảm giác cười trên nỗi đau người khác, Trương Mạo trợn mắt trắng với Hàn Mạc, đóng cửa xe khoát khoát tay. Trở về nhà, Trương Mạo nhìn đống hỗn độn trên sàn nhà, lại nhìn bát đĩa trên bàn, thở dài nhận mệnh đi tìm túi rách lớn, đem vỏ chai rượu đều đựng vào túi, sau đó bọc rau xà lách bằng màng giữ tươi đặt ở tủ lạnh. Tốn thời gian nửa tiếng thu dọn, Trương Mạo ngáp giơ tay lên che miệng nhìn thời gian. Mở cửa phòng ngủ ra, tới phòng tắm chuẩn bị tắm rửa. Vừa cởi quần áo ra, lại bị nam nhân phía sau tập kích đè lại. Hắn quay đầu nhìn về phía Tống Tân Nghiệp gục trên người hắn, khơi mi giơ tay lên vỗ vỗ trán hắn, "Không phải đã ngủ rồi sao?" Hai tay ôm eo hắn, uốn éo thân thể đem vị trí đã đứng thẳng của mình cọ mông hắn, Tống Tân Nghiệp giống như gấu chó lớn rầm rì tỏ vẻ bất mãn. "Muốn làm......" Hắn đã ngủ, bất quá hắn nghe thấy tiếng Trương Mạo vào cửa, lại tỉnh dậy. Trương Mạo quay đầu nhìn hắn, khơi lông mày, đưa tay tới trong quần hắn cầm lấy, sáp tới chủ động hôm hôn môi hắn, sau đó ghét bỏ nhíu mày, "Bên ngoài có người, cậu không nghĩ bị người nghe thấy hả?" Tống Tân Nghiệp bất mãn hừ hừ hai tiếng, động động thân thể giục tay hắn nhanh chút. Hai tay lớn của mình theo quần áo hắn sờ soạng đi vào, xúc cảm trơn mượt khiến hắn thỏa mãn thở dài. Trương Mạo ưm một tiếng, ngẩng đầu lên tiện tay mở vòi sen. Hắn cũng không muốn để cho Đổng Dịch nghe thấy tiếng vang trong phòng, mặc dù nam nhân kia hiện tại uống quá nhiều đang ngủ, nhưng khó đảm bảo hắn sẽ không nghe thấy mấy thứ này. Thật sự để cho Trương Mạo nói đúng, cho dù Đổng Dịch đã uống tới đầu lưỡi đều to, nhưng đối với thói quen hàng năm dưỡng thành, nghe thấy thanh âm vẫn là tỉnh lại theo phản xạ, sau khi xác nhận không có nguy hiểm, mới sẽ lại ngủ. Thiệu Tử An rời giường đi wc, ra ngoài sau đó thay tã cho tiểu bảo bối, chẹp chẹp miệng cảm thấy khát nước, đành phải ra ngoài rót nước uống. Vừa mở cửa phòng liền ngẩn người, nhìn bóng người đen thùi lùi, không thể không nói, nó sợ hết hồn. Đổng Dịch cũng là tỉnh dậy tìm nước uống, bất quá có chút choáng váng đầu tìm lộn hướng, hắn nhìn bé trai bị dọa đến, xin lỗi cười cười, mở miệng vừa định nói chuyện, lại bị chặn lại. "Suỵt, tiểu bảo bối đang ngủ." Thiệu Tử An cau mày, buông tay xuống vòng qua hắn đi rót nước. Đổng Dịch khơi mi, liếm liếm môi khô khốc, lòng bàn tay vừa nãy xúc cảm thật sự không tệ.
|
Chương 63[EXTRACT]Edit + Beta: Vịt***** Ôi chetme hnay tui mới phát hiện ra là bộ "Hữu chủng nhĩ tái bào" và bộ "Ân tứ" nhà tui bị bay rồi các thím ạ:((((((( huhuuu tui ăn ở vẫn bình thường mà có làm gì có lỗi với ai đâu cơ chứ TT_TT Chả lẽ trận lụt vừa rồi đã càn quét nhà tui ư T_T May mà chỉ là hai bộ tui làm tiếp thôi chứ không phải bộ tui làm trọn vẹn TT_TTTống Tân Kế hai hôm nay ở chung một chỗ với Tần Thụy, mỗi ngày trải qua cuộc sống bị giám sát. Hai người đang đơn phương chiến tranh lạnh, nhưng không thể phủ nhận, mặc dù y không thích nói chuyện với Tần Thụy, nhưng nam nhân sẽ nói chuyện với y, sau đó cho y xem mấy bộ phim giáo dục mẹ và bé, nói một cách mỹ miều — dưỡng thai. Khó chịu trải qua một tuần, Tống Tân Kế thật sự chịu không được cuộc sống thế này, đành phải chủ động tới thư phòng tìm Tần Thụy. Hiện tại Tần Thụy cùng y ở trong căn nhà kia của Thiệu Văn Phong, bình thường ở trên mạng dạy video, giảng một chút giải phẫu học cho mấy học sinh vì ngưỡng mộ mà đến kia. Bình thường lúc này Tống Tân Kế sẽ không vào thư phòng, y mỗi lần nghe thấy dùng dao giải phẫu thế nào cắt ra vết mổ gì lấy ra thứ gì liền sẽ nôn khan không ngừng. "Tần Thụy, tôi muốn ra ngoài." Mở cửa thư phòng ra, y xụ mặt nói một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn màn hình lớn phía sau Tần Thụy, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, bụm miệng liền quay đầu chạy tới phòng vệ sinh. Trên màn hình lớn là một đoạn video, máu tươi đầm đìa. Tần Thụy sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng nửa mở, sau khi dùng tiếng Anh nói câu chờ chút, đứng dậy đi xem Tống Tân Kế. Lúc làm việc hắn rất không thích bị người quấy rầy, nhưng hiện tại phải dừng lại công việc. "Vẫn khó chịu?" Cầm nước muối ấm cho y súc miệng, đỡ cánh tay y tới ghế salon phòng khách nghỉ ngơi. Tống Tân Kế đột nhiên ủy khuất vểnh vểnh miệng, nước mắt trong nháy mắt rơi xuống. Y một đại nam nhân, mang thai, còn bị hạn chế tự do, y muốn đi ra ngoài hóng mát chút cũng không được. Y làm sao sẽ trải qua buồn bực như vậy, trong lòng y không thoải mái. Tần Thụy ngốc ở đó, Tống Tân Kế ở trước mặt hắn tổng cộng đã khóc 2 lần, lần trước hắn không thấy rõ, lần này lại nhìn nhất thanh nhị sở, trái tim đột nhiên co rút nhanh chút, rất không thoải mái. Đây là tình huống chưa từng có, nhưng nhìn dáng vẻ Tống Tân Kế ở chỗ đó lau mặt, hắn luôn cảm thấy dáng vẻ này của Tống Tân Kế rất xấu. "Được rồi, khóc cái gì mà khóc, tôi dẫn anh đi ra ngoài đi dạo không phải được rồi chứ." Cầm khăn giấy thô lỗ lau nước mắt cho y, Tần Thụy khó chịu nhíu nhíu mày. "Không đi nữa, cậu bận việc của cậu đi, tôi tự mình ngốc." Hất tay hắn ra, Tống Tân Kế cầm qua gối ôm bên cạnh kê ở eo, nghiêng đầu đi không nhìn Tần Thụy. Tần Thụy bị bộ dáng của y chọc cười, xoay người tới thư phòng. Tống Tân Kế mím môi, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, lúc này bọn Hàn Mạc hẳn là buổi trưa tan việc nghỉ ngơi. Vừa gẩy số điện thoại của Hàn Mạc ra, liền thấy Tần Thụy từ thư phòng trở lại, y sửng sốt, bên kia điện thoại đã kết nối. "Hello ~ Tống dựng phu, sao lại có tâm tư gọi điện thoại cho em hả?" Hàn Mạc đang ăn bữa trưa Thiệu Văn Phong đưa tới, nam nhân khuya hôm nay bay về tổng công ty nước M, hai người lại phải nửa tháng không được gặp mặt. "Không có gì." Hít hít mũi, thanh âm Tống Tân Kế có chút lầu bà lầu bầu. Hàn Mạc cau mày, đưa tay nhận lấy nước trái cây Thiệu Văn Phong đưa tới, không hiểu nghiêng đầu, "Anh khóc? Tần Thụy bắt nạt anh?" "...... Không có, anh không sao, mày làm việc đi." Cúp điện thoại, thân thể Tống Tân Kế nghiêng một cái nằm vật xuống trên ghế salon, bụng đã mang thai 3 tháng hơi nhô ra, nhìn giống như là ăn no. Hàn Mạc không hiểu ra sao đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn về phía Thiệu Văn Phong, vểnh miệng, "Anh có thể thay đổi chút không? Để cho Ngải Văn về nước M bên kia quản lý, theo anh nhiều năm như vậy chả lẽ chuyện gì cũng không làm chủ được sao!" Cậu rất không thích cuộc sống thỉnh thoảng phải ở riêng hai nơi thế này, hai người bọn họ hiện tại chính là thời điểm dính lấy nhau ngọt ngọt ngào ngào, nam nhân mỗi lần rời đi cậu đều rất buồn bực. Mặc dù biết sự nghiệp của anh chính là như vậy, nhưng Hàn Mạc luôn cảm thấy hiện tại bọn họ đã coi như là sự nghiệp thành công, vậy gia đình? Chả lẽ chỉ vì tiền nhất định phải ở riêng hai nơi? Cậu không thích, cậu không vui. Hàn Mạc không vui, vậy người khác cũng đừng thoải mái. "Mạc Mạc, em gần đây tính khí khô quá." Thiệu Văn Phong mặt mang theo ý cười ngồi vào bên cạnh cậu, nghiêng đầu hôn hôn mặt cậu, giơ tay lên ôm cậu trong ngực, "Anh lần này đi chính là đặt Ngải Văn ở đó, sau này hắn ở bên kia, anh ở bên này." Hàn Mạc chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên nhếch miệng cười một cái, sáp tới ôm lấy cổ Thiệu Văn Phong, chớp chớp mắt, má phiếm hồng, nửa nằm nhoài trong ngực anh nhỏ tiếng nói với anh, "Em hình như...... mang thai rồi." Thiệu Văn Phong sửng sốt, ngốc nghếch nhìn Hàn Mạc, một chốc không kịp phản ứng lời cậu nói là có ý gì. "Em nói cái gì?" Hàn Mạc hừ hừ hai tiếng, sáp tới ở bên tai nam nhân, nhỏ giọng nói thầm, "Em hình như mang thai rồi." Bĩu môi, bởi vì từng có một lần kinh nghiệm mang thai, cho nên Hàn Mạc đối với thay đổi của mình một tháng nay vẫn là có hiểu rõ, cậu đang tính chờ thêm hai ngày nữa lúc Tống Tân Kế đi kiểm tra sinh mình cũng đi làm kiểm tra xem xem, vạn nhất thật sự mang thai......" Được rồi, cậu kỳ thực rất vui vẻ. Đối với sinh lần hai mặc dù cậu không muốn quá sớm như vậy đã có, nhưng đã mang thai đương nhiên phải sinh. May mà hiện tại tiểu bảo bối đã sắp đầy tuổi, hơn nữa gần đây nhóc con thỉnh thoảng sẽ bật ra hai tiếng vụn vặt. Thiệu Văn Phong lần này nghe rõ ràng, biểu tình trên mặt từ ngu ngơ từ từ biến thành kinh ngạc, từ kinh ngạc biến thành kinh hỉ, từ kinh hỉ biến thành mừng như điên. Một tay ôm Hàn Mạc vào trong ngực, lực độ lớn giống như muốn nhào cậu vào trong ngực vậy, nghiêng đầu hôn thái dương cậu, nam nhân kích động đều có chút phát run. "Cục Cưng, Mạc Mạc của anh......" Anh đã không biết dùng ngôn ngữ gì để diễn tả vui mừng trong lòng lúc này, anh chỉ biết, đối với anh mà nói, Hàn Mạc là triệt để tiếp nhận mình. Hàn Mạc giơ tay lên vỗ vỗ vai nam nhân, hừ hừ hai tiếng tỏ vẻ bất mãn, thằng cha này sắp ngạt chết mình rồi. "Anh đừng kích động thế, không chừng chỉ là ảo giác của em." Chuyện này cậu cũng không dám kết luận, bằng không cũng không dám nói như vậy. Thiệu Văn Phong đối với cậu có phải thật sự mang thai hay không kỳ thực không có cảm giác quá lớn, Hàn Mạc có thể nói với mình hoài nghi này cũng là bởi vì em ấy đón nhận mình, chỉ cần anh biết, Hàn Mạc tiếp nhận mình, vậy là được rồi, mọi chuyện đều không sao cả. Anh yêu Hàn Mạc, anh muốn ở chung một chỗ với cậu, đời này. "Tới bệnh viện, hiện tại đi." Thiệu Văn Phong kéo Hàn Mạc đứng lên, dù sao anh buổi chiều cũng không có việc buổi tối bay, vừa vặn có thời gian bồi cậu tới bệnh viện làm kiểm tra. Hàn Mạc thở dài, chỉ có thể bị nam nhân lôi kéo đi. Ở bệnh viện kiểm tra một vòng, lấy được kết quả lại là cần nghỉ ngơi không mang thai, Hàn Mạc bĩu môi, còn có chút thất vọng nhỏ. Thiệu Văn Phong không có phản ứng gì, chuyện này không cưỡng cầu được, hơn nữa hai người bọn họ hình như cũng không phải là thường xuyên lăn giường, đâu thể nào một lần đã trúng thưởng. Lái xe đưa Hàn Mạc về nhà, dọc đường đi cậu đều không nói chuyện, Thiệu Văn Phong bật cười giơ tay lên dụi dụi tóc cậu, thấy cậu ngậm miệng mất hứng, bất đắc dĩ thở dài, "Chờ bảo bối lớn chút nữa, em sinh thêm em trai em gái cho nó, thật tốt." Hàn Mạc ừ một tiếng, cậu biết mình có điểm không đúng, nhưng luôn cảm thấy mất mặt. Nghiêng đầu qua nhìn về phía nam nhân lái xe, cậu chớp mắt, nói: "Anh có phải rất thất vọng hay không?" Vừa nãy nam nhân hưng phấn cũng không phải giả bộ, cho nên cậu cảm giác mình không mang thai nam nhân sẽ rất thất vọng. Thiệu Văn Phong lắc lắc đầu, cười một tiếng, "Không thất vọng gì cả, anh cao hứng là bởi vì em tiếp nhận tình cảm của anh, không có liên quan tới mang thai, Mạc Mạc em hiểu chưa?" Hàn Mạc hít hít mũi, má phiếm hồng, cậu đương nhiên hiểu, mình nếu như không chấp nhận anh ấy, làm sao sẽ thất vọng không có mang thai lần 2. "Ừa." Cậu khẽ cười một tiếng, đột nhiên liền không có phiền muộn lúc nãy. Giống như nam nhân nói, bọn họ có thể quan đoạn thời gian nữa lại mang thai lần 2, đợi tới sau khi nam nhân triệt để ở bên cạnh mình. Hai người lái xe về đến nhà, tiểu bảo bối đang được cha Hàn ôm trong ngực dạy nhóc nói chuyện, nghe thấy âm thanh nhóc con lập tức xoay đầu qua, hướng Hàn Mạc vươn ra hai tay thịt nhỏ, nghẹn đỏ mặt, "A, bo bo, a." Hàn Mạc ngây người, sau đó bước nhanh đi tới ôm lấy nhóc con, lắc lắc, "Bảo bối, lại gọi tiếng ba ba." "Bo bo. Bo bo." Tiểu bảo bối rất phối hợp, còn gọi hai tiếng. Hàn Mạc cao hứng ôm nhóc xoay vòng vòng, Thiệu Văn Phong ở phía sau che chở, sợ cậu mất thăng bằng sẽ ném con ra. Tiểu bảo bối cười khanh khách hai tiếng, hướng Thiệu Văn Phong lại hô một tiếng bo bo. Cha Hàn thở dài, dùng nhãn sắc với Thiệu Văn Phong bảo anh ôm tiểu bảo bối đi, nhíu nhíu mày với Hàn Mạc, "Con tới đây, cha hỏi con chút chuyện." Hàn Mạc cau mày, giao bảo bối cho Thiệu Văn Phong ôm, nhìn nhìn phòng bếp, không nhìn thấy dì Khương. Xoay xoay con ngươi, ngồi ở bên cạnh cha Hàn, cậu đại khái đoán được ông cụ muốn nói gì. "Cha, cha muốn hỏi cái gì." Đưa tay cầm quả táo gặm một miếng, răng rắc một tiếng giòn tan. Cha Hàn nhìn nhìn cậu, lại nhìn nhìn Thiệu Văn Phong ôm con ngồi ở một bên, thở dài, "Dì Khương của con gần đây có chút không đúng lắm, chả lẽ các con không phát hiện?" Hàn Mạc bĩu môi, không nói chuyện. Làm sao có thể không phát hiện, kể từ sau lần đó cậu và Thiệu Văn Phong ở phòng khách điên cuồng một lần, hôm sau biểu tình dì Khương nhìn cậu đều thay đổi. Mặc dù vẫn giống như trước quan tâm cậu, nhưng cụ bà luôn sẽ tránh cậu không cùng cậu nhìn nhau, trước kia cậu còn có thể làm nũng giở chơi xấu với dì Khương, hiện tại hay rồi, coi mình giống như người xa lạ, một chút cũng không thân thiết. Thiệu Văn Phong biết rõ ràng, nhất định là mẹ anh phát hiện quan hệ của anh và Hàn Mạc, bằng không bà cụ sao có thể kỳ cục như vậy. Suy nghĩ một chút, anh mở miệng nói: "Cha Hàn, chuyện này trách con, con sẽ nói rõ ràng với mẹ con." Cha Hàn lắc lắc đầu, ông cụ cảm thấy anh đi nói căn bản sẽ không có kết quả gì tốt. Người phụ nữ này nếu như chui vào ngõ cụt, nhất thời sẽ nghĩ không thông. Ông đi nói, vậy không phải đổ thêm dầu vào lửa sao. Hàn Mạc bĩu môi, lầm bầm một câu, "Con đi nói, lát nữa dì về con liền nói." Đang nói chuyện, liền nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Mạc đứng dậy đi qua giúp dì Khương cầm làn thức ăn tới, sau đó nhìn bà một cái. Dì Khương cười cười với Hàn Mạc, "Buổi tối chúng ta làm sủi cảo ăn." Thiệu Văn Phong vừa nghe, liền cảm thấy nhức đầu. Anh không thích ăn sủi cảo, mẹ anh gần đây thường xuyên làm sủi cảo, đây khong phải rõ ràng đang hại anh sao. "Dì, con có việc nói với dì." Hàn Mạc kéo tay bà cụ, suy nghĩ một chút vẫn là kéo bà vào phòng ngủ. Chọn ngày không bằng gặp ngày, dù sao lời này sớm muộn gì cũng phải nói, còn không bằng hiện tại khai báo, cậu cũng liền giải tỏa một chồng tâm sự. Dì Khương gật gật đầu, bà cũng nghĩ mấy ngày rồi định nói chuyện với Hàn Mạc chút.
|
Chương 64[EXTRACT]Edit + Beta: VịtHàn Mạc kéo dì Khương tới phòng ngủ, cậu cần một chỗ yên tĩnh mới có thể nói ra, bằng không...... Cậu xấu hổ. Dì Khương ngồi ở trên giường, nhìn Hàn Mạc trước mặt, mím môi. Bà cảm thấy thứ Hàn Mạc lập tức nói nhất định không phải là bà muốn nghe, mặc dù đã ý thức được những thứ này, nhưng có vài chuyện phải đối mặt. Mở miệng, Hàn Mạc cầm lấy chén nước bên cạnh rót chén nước ấm đưa cho dì Khương, chính mình cũng cầm một chén ở trong tay, uống một ngụm nhuận giọng nói, "Dì...... Ờm......" Dì Khương nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cậu, thở dài, "Mạc Mạc, con nghĩ gì cứ nói thẳng." "Dì, con và Thiệu Văn Phong...... Quan hệ của bọn con chính là như dì nhìn thấy, tiểu bảo bối cũng là con anh ấy." Dì Khương đối với chuyện này ngược lại không có phản ứng gì quá lớn, dù sao hồi đó cũng đã nghi ngờ tiểu bảo bối là con của Thiệu Văn Phong, là cháu của bà, bà chỉ là đang xoắn xuýt về quan hệ của Hàn Mạc và Thiệu Văn Phong, trong lòng bà, bà gả cho cha Hàn, cho dù Thiệu Văn Phong và Hàn Mạc không có quan hệ máu mủ, cũng là anh em, hai anh em ở chung một chỗ chính là loạn luân. "Mạc Mạc, con và Tiểu Phong không thể ở chung một chỗ, chuyện con nuôi con giúp nó dì rất cám ơn con, nhưng các con thật sự không thể ở chung một chỗ, đây, đây là loạn luân a." Hàn Mạc sửng sốt, cau mày, hỏi một câu, "Dì, dì nói con giúp anh ấy nuôi con?" Dì Khương có phải hiểu lầm cái gì hay không? Chuyện này Thiệu Văn Phong chưa nói với cậu, bằng không Hàn Mạc cũng sẽ có chuẩn bị tâm lý. Con trai mập mạp mình mang thai 10 tháng sinh hạ, thành của người khác, đổi lại ai cũng phải xù lông. Huống chi kiểu tính tình này của Hàn Mạc, may mà hiện tại trước mặt là dì Khương là trưởng bối, nếu không đã sớm rống lên. Dì Khương gật gật đầu, thở dài, kéo Hàn Mạc ngồi bên cạnh mình, ngữ trọng thâm trường nói: "Phải, dì biết con vì Tiểu Phong bỏ ra rất nhiều, nhưng các con là anh em, không thể ở chung một chỗ." Hàn Mạc bị tức cười. Vốn cho rằng dì Khương là người rất hiểu chuyện, nhưng làm sao lại nói không thông. Ý tứ là, bà không ngại hai nam nhân ở chung một chỗ, bà là để ý bọn họ là anh em. Điều kiện tiên quyết vẫn là, bọn họ là anh em không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì. "Dì, con vừa nãy khả năng chưa nói rõ, tiểu bảo bối là con của Thiệu Văn Phong, nhưng, nó là con sinh." Những lời này cậu nói rất chậm, từ ngữ rõ ràng, dì Khương nghe vô cùng rõ ràng, từng chữ không sót. "...... Con nói, con nói nó là con sinh?" Trợn to hai mắt, giống như bị dọa nhìn Hàn Mạc, đầy mặt không tin. Hàn Mạc gật gật đầu, suy nghĩ một chút đứng lên kéo áo lót ra, đem hai đường vết mổ cho dì Khương nhìn, chỉ chỉ một vết mổ trong đó nói, "Đây là đợt trước giải phẫu viêm ruột thừa, đây là lúc sinh bảo bối lưu lại, dì, dì cảm thấy con đang gạt dì sao?" Dì Khương lần này không tin cũng không được, bản thân tướng mạo tiểu bảo bối chính là thể kết hợp của Hàn Mạc và Thiệu Văn Phong, hiện tại nhìn vết mổ của Hàn Mạc càng biết rõ ràng, Hàn Mạc nói là thật. Cụ bà mặt đều có chút trắng bệch, rõ ràng là bị dọa. Hàn Mạc vội vàng đưa tay thuận khí cho bà cụ, nhẹ giọng trấn an nói, "Dì, chuyện này dì có thể thay đổi cách nghĩ, chuyện con và Thiệu Văn Phong ở chung một chỗ là đã định trước, không có cách nào thay đổi, dì cho dù phản đối cũng sẽ không có kết quả khác, anh ấy tính tình gì dì hẳn cũng rõ ràng, anh ấy định dời làm ăn về trong nước, như vậy có thể luôn ở bên cạnh chúng ta, chẳng lẽ dì còn muốn già rồi cũng không được gặp con trai ruột sao? Hơn nữa, dì và cha con tình cảm rất tốt, cha con cũng đã tiếp nhận chuyện này, dì nếu để tâm vào chuyện vụn vặt một mực nói bọn con là loạn luân, cha con khẳng định cũng sẽ rất buồn, dì nghĩ, xã hội hiện tại, bọn con không có quan hệ máu mủ làm sao có thể sẽ trở thành loạn luân, dì cho bản thân áp lực quá lớn rồi." Dì Khương im lặng không lên tiếng, bà đang suy nghĩ lời Hàn Mạc nói. Kỳ thực lời này chính là nói không căn cứ, chỉ bất quá bà cụ cũng biết rõ, chính là ý tứ như vậy. Mỗi lần lúc mang theo tiểu bảo bối ra ngoài, ai nhìn thấy cũng nói một cậu cháu trai bà đáng yêu, bà lúc đó còn nghĩ, nếu thật sự là cháu của bà thì thật tốt. Hiện tại tốt rồi, là cháu ruột, mặc dù mẹ của cháu ruột không phải phụ nữ, nhưng là nửa con trai của bà, cái này...... cái này kỳ thực cũng không có gì không tốt. Hàn Mạc thấy ánh mắt bà cụ lơ lửng bất định, liền biết bà cũng có chút thả lỏng, vội vàng tiếp tục tiến lên thêm lửa. "Dì, hai bọn con hôm nay về sớm như vậy dì chẳng lẽ không hỏi một chút vì sao?" Cậu mang theo ý cười ngồi ở bên cạnh bà cụ, nhìn bà cụ quay đầu mắt mang theo nghi ngờ, cười tiếng, "Hai bọn con đi bệnh viện, mấy hôm nay con nghỉ ngơi không tốt, còn tưởng lại mang thai, dì chẳng lẽ không muốn cháu trai nữa?" Dì Khương sửng sốt, mang theo biểu tình kinh hỉ nhìn Hàn Mạc, "Các con định sinh thêm một đứa?" Suy nghĩ của lão nhân chính là, trong nhà một đứa trẻ con quá ít, sẽ cảm thấy cô độc, hai đứa vừa vặn, có đứa bầu bạn, nhất là trẻ con tuổi xấp xỉ nhau, hợp thành một đôi mang theo vừa vặn. Hàn Mạc cười gật gật đầu, sờ sờ bụng, nói: "Vâng, chuyện này cũng không thể gấp, nhưng dì nếu một mực phản đối, không chỉ con muốn mang theo bảo bối chuyển ra ngoài ở riêng một chỗ cùng với Thiệu Văn Phong dì không trông thấy, ngay cả sau này có bảo bối nữa, dì cũng không gặp được." Xoay xoay con ngươi, thấy bà cụ rõ ràng dáng vẻ lo lắng, cậu sáp tới kéo tay bà cụ, giương mắt nhìn lão thái thái, có chút xấu hổ, nhỏ giọng kêu một chữ, "Mẹ." Dì Khương u mê, sau đó vành mắt liền đỏ. Dùng sức nắm chặt tay Hàn Mạc, dì Khương có chút nghẹn ngào nói: "Mạc Mạc, gọi thêm một tiếng." "Mẹ." Hàn Mạc toét miệng mang theo ý cười, lần này tiếng gọi lớn hơn không ít. Dì Khương mím môi, vành mắt hồng hòng gật đầu lia lịa, "Con trai ngoan, con trai ngoan của mẹ." Hàn Mạc biết dì Khương mặc dù rất thân thiết với mình, nhưng luôn cảm thấy có chút ngăn cách, cậu không phải không gọi, chỉ là cảm thấy có chút xấu hổ không gọi ra khỏi miệng được. Nhưng hiện tại xem ra, cũng không có gì khó mở miệng. "Mẹ, mẹ có thể tiếp nhận con và Thiệu Văn Phong chứ?" Đánh rắn đánh giập đầu, bà cụ đã sắp buông lỏng rồi, cậu đương nhiên phải tiếp tục cố gắng. "Con là bởi vì muốn ta đồng ý quan hệ của các con, mới gọi ta là mẹ?" Dì Khương nhìn Hàn Mạc, biểu tình nghiêm túc. Lắc lắc đầu, Hàn Mạc khẽ cười một tiếng. "Sao có thể, kỳ thực đã sớm muốn sửa miệng, bất quá luôn cảm thấy đột nhiên gọi sẽ xấu hổ, lần này không phải mượn cơ hội sao, hơn nữa, hồi đó còn là con giới thiệu mẹ với cha con ở chung một chỗ, con nếu không từ đáy lòng tiếp nhận mẹ, sao có thể giới thiệu cha con cho mẹ a." Bà cụ nghĩ nhiều rồi, nhưng lời này của Hàn Mạc ngược lại nói tới trong tâm khảm. Bà hít sâu, sau đó chậm rãi phun ra, gật gật đầu, "Thôi được thôi được, con đều nói rồi, cho dù mẹ không chấp nhận các con cũng sẽ ở cùng nhau, mẹ tội gì mất đi hai đứa con trai còn có cháu trai." Hàn Mạc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng lên mở cửa phòng ra, Thiệu Văn Phong đang ôm tiểu bảo bối nghe lén. Cậu biết ngay nam nhân sẽ làm loại chuyện này, lườm anh một cái, đưa tay từ trong ngực anh ôm tiểu bảo bối qua, quay đầu nhìn về phía dì Khương, "Mẹ, vậy chúng ta nói xong rồi, chuyện này coi như qua?" Dì Khương gật gật đầu, đứng lên sờ sờ gương mặt ú thịt của tiểu bảo bối, "Ừ, qua rồi." Kỳ thực trong lòng bà cụ vẫn là có chút không thoải mái, bất quá đó đều là nhỏ, đối với cháu trai lớn trước mặt mà nói, cái gì cũng là chuyện nhỏ. Thiệu Văn Phong ngược lại nghe thấy Hàn Mạc gọi một tiếng mẹ có chút ngoài ý muốn, khơi mi sáp tới khoát tay lên vai cậu, "Em rốt cục sửa miệng rồi?" Hàn Mạc gật gật đầu, cười cười sáp tới hôn hôn tiểu bảo bối đang chớp mắt to ngập nước nhìn cậu, "Con trai, gọi ba ba." "Bo bo." Tiểu bảo bối rất nể tình, hai tiếng bo bo phát ra vô cùng rõ ràng. "Mẹ, buổi tối chúng ta ăn sủi cảo, con bao giúp mẹ." Hàn Mạc lé mắt nhìn Thiệu Văn Phong, khơi mi. Cho anh xem thường em, em sửa lời thì sao, hừm! Thiệu Văn Phong bật cười lắc lắc đầu, nhìn về phía dì Khương, nhẹ giọng nói: "Cám ơn mẹ, con và Mạc Mạc sẽ hiếu kính mẹ và cha." Dì Khương gật gật đầu không nói gì nữa, bà phải tự mình tiêu hóa chút. Hàn Mạc ôm bảo bối đang ở trong ngực cậu lắc tay thịt nhỏ tới phòng khách, Thiệu Văn Phong định một mình lại tán gẫu với mẹ chút. Cha Hàn nhìn thấy biểu tình của cậu liền biết, dì Khương bị đánh hạ. "Thành công rồi?" Biết rõ ràng như vậy còn cố hỏi khiến Hàn Mạc trợn mắt trắng, bất đắc dĩ gật đầu. "Cha, cha kỳ thực rất thích Thiệu Văn Phong đúng không?" Ông cụ nhà cậu dạng gì cậu biết nhất, nếu không thích người này đâu thể nào ngày nào cũng lôi kéo anh đánh cờ, còn không có chuyện gì nói một đống đạo lý lớn. "Ừ, Tiểu Phong là một đứa nhỏ tốt." Cha Hàn cảm thấy vấn đề này của Hàn Mạc hỏi mơ hồ không rõ, khiêu mi nhìn cậu, ông cụ lông mày dài, lúc khơi lên còn run run, "Mạc Mạc, con là con của cha, cha biết con thích cái gì." "Liên thiên, con trước kia thích phụ nữ, chỉ bất quá anh ấy là đàn ông." Hàn Mạc xùy cười một tiếng, ngồi ở bên cạnh cha Hàn. Tiểu bảo bối vểnh mông thịt, từ trên đùi Hàn Mạc nắm nhoài tới trên đùi cha Hàn, a a hai tiếng, sau đó xoay đầu lại từ trên đùi cha Hàn bò trở lại trên đùi Hàn Mạc, rên rỉ hai tiếng. Lão gia tử vỗ vỗ mông nhóc, cười nhìn về phía Hàn Mạc, "Cha lần đầu tiên nhìn thấy vật nhỏ này đã nghi ngờ có phải chính con sinh hay không, cả người đều thay đổi hình dáng, Mạc Mạc con kể từ khi sinh con xong sau đó không phát hiện khẩu vị và tính cách con cũng đều thay đổi?" Hàn Mạc kinh ngạc mở to mắt, mở lớn miệng, đầy mặt không tin. Cậu làm sao không cảm giác mình thay đổi? Cậu chỉ là cảm thấy tính tình cậu không có nóng nảy như trước kia. Hàn Mạc hồi đi học, nếu tâm tình không thuận, ai tới trêu cậu cũng phải đánh nhau một trận, Tống Tân Nghiệp bởi vì trêu chọc Hàn Mạc bị đánh rất nhiều lần. "Không cảm thấy? Con trước kia bao thích ăn đồ ngọt, ngày nào cũng phải ăn socola uống sữa tươi đều thêm thìa đường, hiện tại sao? Mấy ngày không ăn rồi?" Hàn Mạc nghiêng đầu, hình như rất lâu rồi chưa ăn, ban đầu lúc sinh xong bảo bối còn sẽ nghĩ tới ăn chút ngọt, hiện tại căn bản không nghĩ tới. Cha Hàn cười nhìn cậu, giơ tay lên dụi dụi đầu cậu, "Cha cảm thấy chỉ cần con vui vẻ là được, con thích nó, cha liền thích nó, biết chưa? Con mới là tất cả của cha." Hàn Mạc chớp chớp mắt, chớp chớp mắt, đột nhiên cúi người xuống che mặt, tiểu bảo bối không hiểu nhìn cậu, cha Hàn cũng không hiểu ra sao, làm gì thế. Hàn Mạc không có làm gì, cậu chỉ là đột nhiên muốn khóc. Đây là cha cậu, người cha mà luôn coi cậu còn nặng hơn cả sinh mạng.
|