Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền
|
|
Chương 60[EXTRACT]Ngày 1 tháng 11, Lạc Vân Thanh và Sĩ Hạo đi tới cục quản lý đất đại ở Hải thị, dựa theo lưu trình cục quản lý đất đai Hải thị gửi đến thiết bị đầu cuối cho cậu, Lạc Vân Thanh tìm được phòng xử lý mua bán đất, đem số tài khoản và tư liệu của mình đưa qua. Quá trình mua đất cũng không rườm ra, chỉ cần thông qua xét duyệt, sau đó đem tư liệu của mình đệ trình lên, trong thời gian quy định tới đây ký tên là được, tâm lớn một chút thậm chí còn không thèm xem trước hợp đồng, dù sao người toàn liên bang đều biết cùng chính phủ mua đất, hợp đồng đều giống nhau, khác nhau duy nhất chính là diện tích lớn nhỏ và vị trí mà thôi, còn có chính là điều kiện phụ thuộc thêm vào, nhưng điều kiện phụ thuộc này một khi xuất hiện, vậy chắc chắn có nhân viên công tác tư vấn qua, xong đâu đấy mới có thể thành lập. Tuy thủ tục mua đất ở Liên bang không rườm ra, nhưng các loại thủ tục xử lý giấy chứng nhận lại rất phiền toái, không, nói phiền toái cũng không đúng, phải nói là đa dạng! Nhưng điểm tốt duy nhất chính là không cần chạy tới nhiều nơi, vì cục quản lý đất đai không đơn giản chỉ là quản lý mua bán đất đai, mà còn quản lý tiền đồ của đất đai. Giống như Lạc Vân Thanh muốn xây dựng nông trang, các loại giấy chứng nhận liên quan đều do cục quản lý đất đại phụ trách. Tuy rằng đã ủy quyền toàn bộ cho luật sư, nhưng làm chủ đất Lạc Vân Thanh vẫn không thể tránh khỏi phải chạy theo cả ngày. Ngày hôm sau, cầm giấy chứng nhận vừa mới ra lò ôm trong ngực, Lạc Vân Thanh không thể không cảm thán một câu: Hiệu suất thật cao! Việc này nếu như ở thế kỷ 21, đừng nói giấy chứng nhận, ngay cả hợp đồng mua bán đất không mất một hai tháng là không có khả năng làm xong. Hiện tại tuy thủ tục có chút rườm ra, nhưng sau khi nghiêm khắc dựa theo trình tự mà làm, cậu cảm thấy mỗi một bước đi đều thực thông thuận, hơn nữa những bước đi này đều trong vòng từ 10-30 phút là xong xuôi, hoàn toàn không tồn tại cái loại tình huống bị kẹt phân đoạn nào bao lâu không biết, cuối cùng khi tìm tới thì mọi người lại đùn đẩy cho nhau. Tất cả mọi việc đều làm xong, Lạc Vân Thanh tạm biệt Sĩ Hạo có việc quan trọng khác phải đi, tính toán đi quan sát thực địa miếng đất của mình này, không nghĩ tới lúc rời đi ngẫu nhiên gặp được Phương Đạt Tiên, sau lại từ miệng Phương Đạt Tiên biết đây không phải ngẫu nhiên gặp được, mà là hắn cố tình đứng ở cửa chờ cậu. "Vân Thanh lão đệ, cảm ơn chữ ký của cậu lúc trước nha, giấy tờ của cậu xong rồi chứ?" Hôm qua Phương Đạt Tiên có việc xin nghỉ không tới cục quản lý đất đai đi làm, nhưng trước khi nghỉ hắn đã chào hỏi qua với đồng sự, chỉ cần Lạc Vân Thanh tới đây làm thủ tục, liền tận lực nhanh chóng xử lý cho cậu. Cũng là vì hắn có chuẩn bị, cho nên Lạc Vân Thanh mới có thể nhanh như vậy lấy được giấy chứng nhận, bằng không ít nhất cũng phải đợi từ 3 đến 7 ngày làm việc. "Không khách khí, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, thật ra tôi với là người cần phải cảm ơn anh, nếu không phải anh giúp giấy chứng nhận này tôi còn phải đợi mấy ngày nữa kìa." Vốn đang cảm thán hiệu suất làm việc nhanh, Lạc Vân Thanh cũng là vừa rồi nhận giấy chứng nhận, từ vài câu oán giận của nhân viên công vụ mới biết được việc của mình nhanh hơn người khác nhiều như vậy "Khách khí, đây là tôi nên làm, hơn nữa trong cục trừ bỏ tôi còn có người khác cũng giúp đỡ, bằng không cũng không nhanh như vậy, thật không nghĩ tới cậu còn quen biết với những người khác trong cục chúng tôi nha." Nghĩ tới người cũng hỗ trợ Ân Chân, thái độ của Phương Đạt Tiên đối với Lạc Vân Thanh càng tốt hơn. Người khác không biết, nhưng hắn lại biết Ân Chân này là người có lý lịch, làm việc ở Hải thị này cũng chỉ là tạm thời mà thôi, sớm hay muộn cũng sẽ thăng chức lên bộ, Lạc Vân Thanh có thể được hắn che chở, giao tình của hai người chắc chắn là không cạn! Mình đối tốt với Lạc Vân Thanh cũng không thiệt, đương nhiên quan trọng nhất chính là, Phương Đạt Tiên sớm giác ngộ tới vận khí của Lạc Vân Thanh tốt không chịu được, lúc trước hắn cầm tới giấy có chữ ký, vận khí thật sự biến tốt hơn một chút, tuy còn không tới trình độ đổi vận, nhưng tốt xấu thì trong nhà cũng không còn liên tục xảy ra chuyện, khiến cho hắn có thời gian giảm xóc hít thở một hơi. "Người khác?" Lạc Vân Thanh nghi hoặc nhìn hắn một cái, sao cậu không biết mình cư nhiên còn quen ai làm trong cục nữa nhỉ. "Ân Chân ấy!" Phương Đạt Tiên không thừa nước đục thả câu, tự nhiên hào phóng đem tên Ân Chân nói cho cậu. Ân Chân? Ân, Ân Kỳ! Vừa nghe đến cái họ này, sau khi suy tư, Lạc Vân Thanh đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vốn cậu còn đang buồn bực vì cái gì giáo sư Ân Kỳ lại biết việc mình mua đất, phải biết rằng chuyện này trừ bỏ Leonard ra cậu cũng không nói với ai khác, hiện tại xem ra, có lẽ là Ân Chân nói cho ông? Dù sao địa chỉ mình điền trong hồ sơ là học viên Liên Bang đệ nhất, Ân Chân nhìn thấy nói cho giáo sư Ân Kỳ làm ở học viên Liên Bang đệ nhất cũng không kỳ quái. "Vân Thanh, hiện tại cậu muốn đi xem miếng đất cậu mua kia sao?" Phương Đạt Tiên hỏi, không hỏi có phải cậu quen biết Ân Chân hay không. "Đúng vậy." Lạc Vân Thanh gật gật đầu. "Tôi dẫn cậu qua đó đi." Phương Đạt Tiên rất là nhiệt tình nói. Nghe được Phương Đạt Tiên muốn dẫn mình tới đó, Lạc Vân Thanh không có cự tuyệt, ngược lại cười nói cảm ơn. Phương Đạt Tiên bảo Lạc Vân Thanh chờ ở cổng lớn, không bao lâu, xe huyền phù của Phương Đạt Tiên từ dưới gara đi ra, cho Lạc Vân Thanh lên, cùng đi về quả núi nhỏ mà cậu mua--gọi là nhánh núi của dãy Vạn Hỉ, nhưng trên thực tế vẫn không thể che dấu được đây là một quả núi ngay cả tên cũng không có. .................. "Vân Thanh này, cậu đừng thấy quả núi này không nổi tiếng, nhưng tôi nói cho cậu hay, cậu dùng 70 triệu mua nó tuyệt đối là kiếm lời, nơi đó đặc biệt thích hợp phát triển thành nông trang, cậu xem không chỉ có sông, đất bằng, còn có một mặt vách đá, hơn nữa xung quanh cây cối cũng nhiều, điều kiện thổ nhưỡng không kém, nếu không phải cậu nói muốn dùng làm nông trang, thì có khả năng sẽ không bán cho cậu." Vì không làm đường, Phương Đạt Tiên liền đem xe dừng ở chân núi. Xe huyền phù của hắn là loại giá cả thấp, cho nên độ cao có thể bay lên không cao, bên này lại là núi là cây, hoàn toàn không di chuyển được. "Chúng ta dùng xe huyền phù ván trượt này đi." Phương Đạt Tiên lấy ra hai đồ vật tương tự như ván trượt của thế kỷ 21, đem một cái đưa cho Lạc Vân Thanh. "Biết dùng cái này chứ?" Phương Đạt Tiên hỏi. "Biết." Ở Nông nghiệp tinh Lạc Vân Thanh cũng thấy qua người khác sử dụng, lúc ấy cảm thấy chơi thật vui cậu còn mượn của người khác tới chơi nữa. "Vậy đi thôi." Phương Đạt Tiên rất quen thuộc với địa hình, cho nên đi ở phía trước cậu, dẫn cậu đi nhìn từ đầu tới cuối. Xem qua một lượt, Lạc Vân Thanh không thể không nói mua quả núi này thực giá trị! Cưỡi xe huyền phù ván trượt phải đi hơn một giờ, vậy nếu chỉ dùng chân mà đi thì sao? Không mất nửa ngày chắc chắn không thể đi hết. Phương Đạt Tiên cũng bận, hắn chính là thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, rút thời gian mang theo Lạc Vân Thanh đi một vòng liền không thể không rời đi, nếu không quay lại chắc chắn bị muộn. "Vân Thanh, cậu muốn về chưa?" Tuy bên này giao thông thuận lợi, nhưng nơi này dù sao cũng là trên núi, Lạc Vân Thanh cũng chưa chuẩn bị tốt, hắn thật đúng là không yên tâm để cậu một mình ở chỗ này. "Tôi về cùng anh trước, sau rồi lại qua đây." Lạc Vân Thanh lau mồ hôi trên trán, thực may lúc trước đi cùng Phương Đạt Tiên tới, bằng không tới chân núi chắc chắn cậu phải há hốc mồm, dù sao lúc trước chưa làm được gì còn mang theo tự tin tràn đầy cho rằng mình chắc chắn có thể khảo sát thực địa? "Gần đây kỳ thực còn có một cái trấn du lịch nhỏ, nhưng ở hương khác với quả núi cậu mua, khi tôi về sẽ chuyển cho cậu một cái bản đồ 8D, đến lúc đó cậu có thể nhìn tình huống xung quanh một chút." Phương Đạt Tiên đem hai cái xe huyền phù ván trượt thu hồi đặt lại trên xe. Không phải hắn không muốn đưa cho Lạc Vân Thanh, mà là đây là tài sản nhà nước, không thể loạn tặng người được. "Vừa rồi cho cậu dùng chính là xe huyền phù ván trượt, ở địa hình đồi núi này, loại xe này thực thuận tiện, cậu nên mua mấy chiếc dự phòng." Phương Đạt Tiên cẩn thận dặn dò. Lạc Vân Thanh nghe xong liên tục gật đầu. Khi quay về nội thành, Phương Đạt Tiên đưa Lạc Vân Thanh về khách sạn cậu đặt trước rồi mới trở về đi làm. Trên đường lái xe về, trong đầu hắn còn không ngừng hiện lên bộ dáng cái khách sạn xa hoa kia, nói thật hắn đối với Lạc Vân Thanh hâm mộ không thôi! Tuổi còn trẻ tài sản một đống, nói mua núi liền mua núi, tiêu mấy chục triệu một lúc mắt cũng không chớp lấy một cái, này thì thôi đi, đã là một kẻ có tiền cư nhiên còn học giỏi, diện mạo đẹp, quan trọng nhất chính là cách đối nhân xử thế cũng không chê được. Thật sự hậu sinh khả úy nha! Như này có còn để cho người khác sống nữa không! Lạc Vân Thanh cũng không biết Phương Đạt Tiên đánh giá mình cao tới vậy, khi trở lại khách sạn cậu tới quầy buffet ăn một phần đồ ăn vô vị trước, sau đó chạy tới quầy cà phê bên cạnh lên Thiên Võng tìm đội xây dựng bản địa. Phải làm đường trước, cho dù thế nào, đường và phòng ở ở nông trang cũng phải xây. Sau vài lần chọn lựa, Lạc Vân Thanh tìm được một đội xây dựng mới vừa thành lập không lâu, tuy bọn họ không có nhiều đơn hàng mấy, nhưng khen ngợi rất nhiều, hơn nữa nhìn những bình luận đó đều là dụng tâm viết xuống, so với những đội khác "tốt", "rất tốt, chất lượng rất tốt", "cảm ơn, rất thích" vừa nhìn liền biết là nhận xét theo hệ thống, Lạc Vân Thanh gọi tới số máy của họ ghi trên trang thông tin, qua lại vài câu liền hẹn được thời gian gặp họ. ............ Đóng truyền tin, mắt Triệu Kiến Thiết sáng lên, hưng phấn đến sắp nhảy dựng lên! Nguyên bản đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải mất một hai năm mới có thể nhận được công trình lớn, hắn chẳng thể ngờ rằng, đôi xây dựng của mình mới thành lập không đến ba tháng, cư nhiên có thể tiếp được công trình lớn như vậy! Đúng vậy, đối với đội xây dựng chưa tới 20 người này của họ, còn thành lập chưa tới ba tháng, đơn hàng này của Lạc Vân Thanh đã tính là đại công trình! Phải biết là nếu bắt được đơn đặt hàng của Lạc Vân Thanh, vậy bọn họ lần này chính là xây cả một quả núi, hơn nữa lại còn lại quả núi chưa khai phá qua! Điều này đối với người vừa làm xong một đơn lại lo đơn tiếp theo như Triệu Kiến Thiết mà nói, thật có thể gọi là một trận mưa đúng lúc. "Đại Trí đi thôi, cùng tôi đi gặp lão bản." Triệu Kiến Thiết gọi Triệu Đại Trí đang ghé lên bàn ngủ gật, để hắn cùng đi với mình. "Lão bản? Lão bản nào?" Triệu Đại Trí tuy còn có điểm mơ mơ màng màng, nhưng nghe tới hai chữ "lão bản" mẫn cảm này vẫn giãy giụa tỉnh táo lại. Phải biết rằng đội xây dựng này chính là tâm huyết của hắn và Triệu Kiến Thiết, mới vừa thành lập không lâu, không có mấy đơn đặt hàng, muốn một đơn đặt hàng còn phải xin ông ông bà bà mới có thể được tới tay, nếu không có việc nữa, tiền lương công nhân đều sắp phát không nổi nữa. Có lẽ có người cảm thấy khoa trương, dù sao trên Thiên Bác bọn họ có bình luận rất tốt như vậy, nhưng này thật đúng là không phải khoa trương, bọn họ tuy có chất lượng cũng có năng lực, nhưng dù sao cũng là đội xây dựng mới thành lập, cho nên xây dựng thiết kế cỡ lớn hoàn toàn không tới phiên bọn họ, bởi vậy cũng chỉ có thể tiếp nhận đơn nhỏ, mà để khách hàng có thể viết cho bọn họ một cái đánh giá càng tốt hơn hoặc là nói hai người cũng muốn khách hàng mang tới cho mình đơn hàng khác, cho nên bọn họ chào giá không cao, nhưng làm chất lượng lại rất cao, kiếm thì có kiếm, nhưng trừ bỏ chi phí tất yếu ra, thực tế hai vị lão bản cơ hồ không lãi lời mấy. Gần đây vừa hoàn thành một đơn, mắt thấy liền tới kỳ giáp hạt, không nghĩ tới Lạc Vân Thanh đúng lúc đem một trận mưa tới, hơn nữa còn là một trận mưa lớn đúng lúc như vậy. "Siêu cấp đại lão bản, Đại Trí nhanh lên, đơn hàng lớn của chúng ta sắp tới." Triệu Kiến Thiết vội vàng lấy áo khoác của mình sau đó tóm lấy Đại Trí không chút lưu tình mãnh liệt lung lay một hồi, muốn đem hắn thanh tỉnh. Kỳ thực nghe được ba chữ đại lão bản này, Đại Trí đã tỉnh. "Chúng ta đây là sắp phát tài sao?" Không biết bị Triệu Kiến Thiết lung lay đến mức đầu óc say xe hay là bị đại đơn mê say xe, Triệu Đại Trí cứ cảm thấy giờ phút này mình bị choáng. "Mau thu thập bản thân, sau đó xuất phát, cũng đừng để cho lão bản chờ." Triệu Kiến Thiết liên thanh thúc giục. Mặt khác không cần hắn thúc giục, Triệu Đại Trí tự mình liền bận việc sửa sang. Là một thiết kế sư, mặc kệ bản thân thế nào, khi đối ngoại hình tượng là quan trọng nhất, đặc biệt là đối với loại thiết kế sư danh khí không cao như hắn mà nói, ngoại hình chỉn chu thường thường sẽ khiến khách hàng có tin tưởng về với năng lực của ngươi. ............ Vì Lạc Vân Thanh thời gian gấp, mà Triệu Kiến Thiết không muốn từ bỏ đại đơn, cho nên rất nhân nhượng Lạc Vân Thanh, hai người tốn mất hơn 10 phút thu thập xong hình tượng, vẻ mặt tinh anh ra cửa. Sợ đến muộn nên bọn họ hiếm khi xa xỉ gọi một xe huyền phù đi trên không, phải biết là ngày thường bọn họ đều dùng xe huyền phù đi trên mặt đất, xe huyền phù trên không giá cả rất cao, thật đúng là không ngồi qua mấy lần, lần này vì đại đơn, cuối cùng cũng coi như bỏ được. Nhưng không thể không nói tiền nào của nấy, xe huyền phù trên không hoàn toàn không có nguy hiểm tắc đường, nhìn tình hình giao thông phía dưới mặt đất tắc thành cẩu, tâm tình hai người rất là sung sướng. Hai mươi phút sau, rốt cuộc đi tới khách sạn Lạc Vân Thanh ở. Nhìn cái khách sạn xa hoa tráng lệ nhất Hải thị này, trong lòng hai người cảm xúc càng thêm mãnh liệt bành trường, trong lòng khó nén hào hùng vạn trượng. Triệu Đại Trí: Xem ra vị kim chủ này không thiếu tiền! Triệu Kiến Thiết: Xem ra lần này có thể kiếm nhiều chút ~
|
Chương 61[EXTRACT]"Xin hỏi là Lạc tiên sinh sao?" Triệu Kiến Thiết mang theo Triệu Đại Trí đi vào quầy cà phê của khách sạn, tìm được Lạc Vân Thanh ăn mặc quần áo thể thao đơn giản đang ngồi ở cái ghế cuối cùng bên phải. "Đúng vậy, tôi là Lạc Vân Thanh, các anh là ông chủ của đội xây dựng sao?" Lạc Vân Thanh nhìn đến hai người có chút kinh ngạc, từ lúc trò chuyện đến bây giờ cũng không tới 1 tiếng, bọn họ cư nhiên liền xuất hiện trước mặt mình! "Đúng vậy, rất hân hạnh được biết ngài! Lạc tiên sinh, tôi là Triệu Kiến Thiết, vị này chính là thiết kế sư của chúng tôi Triệu Đại Trí." Triệu Kiến Thiết vươn tay, khóe miệng mỉm cười, ngữ khí ôn hòa mang theo một tia tự tin. Bộ dáng như định liệu trước, tự tin nhưng không mang kiêu ngạo rất có thể hù người, ít nhất Lạc Vân Thanh bị hù rồi, nhìn Triệu Kiến Thiết trong lòng không khỏi âm thầm gật đầu, trên mạng khen ngợi nhiều như vậy cũng là có lý do. "Chào ngài, phiền toái cho hai ly cà phê." Sau khi hai người ngồi xuống, Lạc Vân Thanh vẫy tay gọi người phục vụ tới gọi thêm hai ly cà phê. Tuy là trong quầy buffet nhưng quầy cà phê này lại tính phí độc lập, tuy chỉ có một loại cà phê, nhưng là hạt cà phê đặc sản, mùi hương nồng đậm, vào miệng thuận hoạt. "Cảm ơn." Hai người nói lời cảm ơn sau đó đi vào vấn đề chính. "Lạc tiên sinh, mạo muội hỏi một câu. Ngài là tính toán xây dựng nông trang du lịch sao?" Trước khi tới, Lạc Vân Thanh đã đem bản vẽ mặt bằng cho bọn họ, nhưng bản đồ 8D mô phỏng sinh thái còn chưa đưa ra, nhưng Triệu Kiến Thiết thực ra đã biết nơi đó, dù sao nơi đó không cách xa mấy với khu du lịch trứ danh Vân Quế của Hải thị, cho nên phát triển nông trang du lịch cũng không tồi. "Không, tôi chính là xây nông trang, loại nông trang dùng để trồng trọt." Lạc Vân Thanh lắc đầu. "Trồng, trồng trọt?" Điều này khiến Triệu Kiến Thiết sợ ngây người, không chỉ có hắn sợ ngây người mà Triệu Đại Trí cũng chấn động. Phải biết là Liên Bang có rất nhiều Nông nghiệp tinh, đại bộ phận hoạt động nông nghiệp đều tiến hành ở Nông nghiệp tinh, sau đó sản phẩm nông sản thu hoạch rồi dùng phi hành khi cỡ lớn như phi thuyền vũ trụ vận chuyển về. Những nơi khác, đặc biệt là tinh cầu phát triển tuy không phải không có gieo trồng, nhưng đều là gieo trồng một ít sản phẩm sang quý, hơn nữa những nông trang này chỉ dựng ở những nơi thuận tiện. Nhưng miếng đất này của Lạc Vân Thanh thì sao? Miếng đất này ở giữa Hải thị và đế đô, giao thông thuận tiện, đi từ đế đô tới Hải thị cũng gần, mà sau lưng nó lại là khu du lịch phục cổ trấn Vân Quế nổi tiếng, loại địa phương này mà lấy xây nông trang có phải quá lãng phí một chút hay không? "Đúng vậy, trồng trọt." Không chờ bọn họ hỏi tiếp, Lạc Vân Thanh liền đem bản đồ 8D mô phỏng sinh thái mở ra, đem yêu cầu của mình nói ra. Vốn dĩ cậu chỉ định dựa theo mô hình tiểu biệt thự cùng nông công dụng đơn giản ở Nông nghiệp tinh để xây dựng thôi, nhưng từ trên Thiên Bác nhìn tới hình ảnh trấn Vân Quế cậu liền thay đổi chủ ý. Trấn Vân Quế là trấn nhỏ du lịch hơn 30 năm trước phục cổ xây dựng, ở chân núi một nhánh núi nhỏ của dãy núi Vạn Hỉ, lúc ấy cũng từng nổi tiếng mấy năm, nhưng sau vì điểm du lịch chỉ có một, xung quanh không đủ hoàn thiện, còn thường xuyên xuất hiện bắt chẹt khách, hơn nữa những tỉnh thành xung quanh lục tục xuất hiện cảnh quan tương tự, cho nên nơi này bắt đầu chậm lại thụt lùi. Nhưng cho dù hiện tại không có nhiều khách như trước, nhưng trấn Vân Quế vẫn là một cảnh quan nổi tiếng ở Hải thị, cho nên Lạc Vân Thanh cũng không đành lòng phá hư phong cách chỉnh thể của trấn Vân Quế. Cho nên tuy mình muốn xây dựng nông trang để gieo trồng, nhưng Lạc Vân Thanh tính toán dựa vào tâm ý của mình làm. Cậu muốn xây dựng sáu gian nhà xanh hai tầng bằng gạch, một cái kho hàng lớn, một kho lạnh lớn, một cái sân phơi cỡ lớn, còn có hai gian để tạp vật, một gian gây giống, còn có tu sửa một hồ nước lớn, đương nhiên guồng nước, kênh mương, đập chứa nước phục vụ thủy lợi cũng phải cần. Đem tất cả những thứ mình muốn nói ra, Lạc Vân Thanh lại lấy mấy hình ảnh phục cổ cố ý tìm kiếm cho hai người bọn họ xem, chỉ sợ mình miêu tả không tốt, khiến người không hiểu rõ. "......" "Muốn xây dựng phong cách như vậy dự toán cần bao nhiêu?" Sau khi xem xong hai người nắm chắc trong lòng! Triệu Kiến Thiết và Triệu Đại Trí liếc nhau, đều thấy hưng phấn trong mắt đối phương. Đến! Đây là chủ nhân không thiếu tiền, đây là muốn dựa theo giá cả xây dựng nông trang du lịch để xây dựng nông trang gieo trồng! Nếu biết khách hàng muốn cái gì, Triệu Kiến Thiết vùi đầu tính toán, dựa theo Lạc Vân Thanh nói những công trình xây dựng đó, bao gồm vật tư lớn nhỏ, còn có số lượng cần thiết tính ra giá cả. "Căn cứ Lạc tiên sinh yêu cầu, tôi kiến nghị dùng lượng lớn vật tư bảo vệ môi trường, như vậy tuy giai đoạn đầu đầu nhập sẽ cao một chút, nhưng hậu kỳ có thể giảm bớt rất nhiều chi phí năng lượng, những vật tư này cùng kiến trúc ngài yêu cầu, bao gồm sửa sang lại đất để gieo trồng, cùng với phí làm đường ít nhất cần 85 triệu." "Nhiều như vậy?" Đối với giá cả này, Lạc Vân Thanh lắp bắp kinh hãi, 85 triệu nha, phải biết là cậu mua đất mới hết 70 triệu, này còn đắt hơn cả giá miếng đất cậu mua kia. Lạc Vân Thanh không xác định nghĩ, tuy nói làm đường cùng làm kênh mương là đầu to, nhưng hiện tại vật tư cũng rẻ hẳn cũng không dùng nhiều như vậy đi? Nghĩ như vậy cậu cũng hỏi như vậy. "Làm đường và kênh mương không nhiều như ngài nghĩ, những thứ tốn kém chính là cối xay gió cùng guồng nước, dựa theo ngài yêu cầu những thiết bị này phải dùng nguyên liệu bảo vệ môi trường để làm, cho nên ít nhất 1 triệu một cái, ngài cần ít nhất 10 cái, nơi này đã mất 10 triệu." Lạc Vân Thanh:...... "Được, cứ như vậy đi." Thôi, cũng không phải không có tiền, nghĩ tới cối xay gió và guồng nước của mình, Lạc Vân Thanh vẫn quyết định mua. "Lạc tiên sinh, chỗ sau núi tiếp giáp với trấn Vân Quế có muốn khai phá không?" Thấy Lạc Vân Thanh không đề cập tới nơi đó, Triệu Kiến Thiết nhắc nhở hai câu, trong mắt hắn, kỳ thực phần lưng dựa vào trấn Vân Quế kia mới là chỗ kiếm ra tiền, tuy khai phá thực phí tiền, nhưng chỉ cần khai phá ra nơi đó chính là gà mái đẻ trứng vàng. Cho dù Lạc Vân Thanh muốn gieo trồng, Triệu Kiến Thiết nghĩ rằng cũng không có vấn đề gì, làm một hàng rào phòng vệ đem một ngọn núi phân cách thành hai phần là được rồi. Tiếp giáp với trấn Vân Quế? Lạc Vân Thanh trầm ngâm nửa ngày, bỗng nhiên nghĩ ra một ý kiến hay. "Ở trung gian bên kia ngọn núi làm một cánh cổng lớn, dưới cánh cổng làm bậc thang bằng đá đi thẳng tới trấn Vân Quế. Như vậy ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trong sương khói lượn lờ có một đạo thạch thang, bên trên còn có đại môn cổ xưa, chắc chắn khiến người rất có cảm giác. Hiển nhiên trong đầu Triệu Đại Trí cũng kết cấu ra cảnh sắc như vậy, sắc mặt vốn dĩ vẫn luôn bảo trì bình tĩnh cũng dần trở nên hưng phấn. Ba người hàn huyên một buổi chiều về xây dựng nông trang, ba người càng nói càng hưng phấn, bụng đói cũng không rời đi, trực tiếp ở quầy buffet cơm nước xong lại tiếp tục bàn tiếp, mà lúc này cảm tình của Lạc Vân Thanh đối với hai người bọn họ càng thêm tốt hơn. Vì còn việc học, Lạc Vân Thanh không thể nào vẫn luôn lưu tại Hải thị bên này trông coi, cho nên công trình xây dựng chỉ có thể giao cho người khác, sau đó mình lâu lâu mới tới một chuyến. Cho nên đội xây dựng có lương tâm hay không rất quan trọng, may là vận khí cậu không tệ, mặc kệ là Triệu Kiến Thiết hay là Triệu Đại Trí, trước mắt nhìn tới, hai người này đối với tác phẩm và công trình của mình đã muốn tốt hơn người, huống chi Lạc Vân Thanh cũng biết đây là lần đầu tiên bọn họ xây dựng công trình lớn như vậy, mà bọn họ còn muốn dựa vào nó kéo tới càng nhiều đại đơn nữa! Vui vẻ tiễn hai người rời đi, Lạc Vân Thanh nằm ở trên giường, trong đầu là các loại xây dựng nông trang, vì đây là lần đầu tiên mình có nông trang, phải biết là đời trước tuy có cơ hội như vậy, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân Lạc Vân Thanh cũng không nhận thầu đồng ruộng ở nông thôn làm thành nông trang, mà đến nơi đây, vì cha mẹ qua đời, mình cũng còn đang học, cho nên nguyên chủ đã sớm đem nông trường của mình cho người khác thuê, cho nên đây xem như đây là cái nông trang đầu tiên của Lạc Vân Thanh. Lạc Vân Thanh có loại xúc động mãnh liệt muốn chia sẽ vui sướng với người khác, vì thế gọi một cuộc gọi cho thím Bulma người lúc trước đã giúp đỡ cậu rất nhiều ở Nông nghiệp tinh. "......" "Tiểu Thanh, đã lâu không gặp nha, sao cháu lại gầy như vậy." Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lạc Vân Thanh, Bulma như thế lên tiếng, đáy mắt còn mang theo một tia đau lòng, nàng là thật cảm thấy cậu gầy! Lạc Vân Thanh:...... Có một loại gầy tên là thím cảm thấy ngươi gầy! Rõ ràng đã nặng lên rất nhiều so với lúc ở Nông nghiệp tinh, Lạc Vân Thanh trong ánh mắt nghiêm trọng của Bulma tự dưng bị coi rất gầy. "Là ăn không tốt sao?" Bulma quan tâm dò hỏi, rất có dáng vẻ nếu Lạc Vân Thanh mà trả lời không nàng liền tự mình đóng gói một đống đồ vật gửi qua. Không cần hoài nghi! Nàng thật sự đã làm chuyện như vậy.
|
Chương 62[EXTRACT]"Cháu ăn rất ngon, thím không cần lo lắng." Lạc Vân Thanh vội vàng trả lời, chỉ sợ mình trả lời chậm, sẽ khiến Bulma hiểu sai ý mà gửi tới đây một đống đồ vật. "Còn ăn ngon nữa, đừng nói bừa, cháu xem mặt cháu sắp gầy đến trơ xương rồi kìa, còn nói ăn ngon, đồ vật Nông nghiệp tinh chúng ta tương đối dưỡng người, nếu không thím gửi cho cháu chút trái cây, gạo, rau củ..." Bulma bên này tính toán trong lòng, định lát nữa liền chọn mấy thứ tốt gửi qua cho Lạc Vân Thanh. Không nghĩ tới không đợi nàng nói xong, Lạc Vân Thanh liền lắc đầu cự tuyệt, khiến nàng cũng không biết phải nói cái gì mới được. "Thím không cần vội, cháu không bị đói, thím xem, cháu ăn rất ngon, gần đây cũng rèn luyện, còn có cơ bắp nữa." Lạc Vân Thanh nói xong xốc lên áo lộ ra bụng, chỉ thấy bụng không phải một đoàn thịt mềm mềm, mà là nhân ngư tuyến đại biểu cho gợi cảm. "Được rồi, được rồi, thím không gửi đồ cho cháu nữa là được chứ gì, chưa thấy ai như cháu, người khác ước gì thím gửi qua nhiều thêm, cháu thì ngược lại, gửi cho cháu một chút đồ vật cũng không cần."Tuy Bulma hiểu vì sao Lạc Vân Thanh lại cự tuyệt, nhưng vẫn không khỏi thở dài một hơi. "Cháu đều có, nếu không chắc chắn sẽ để thím gửi đồ cho cháu, đến lúc đó thím đừng luyến tiếc nha." Thấy Bulma vẻ mặt không cao hứng, Lạc Vân Thanh vội vàng an ủi nói. "Chắc chắn sẽ không, đến lúc đó thím vui còn không kịp ấy." Cuối cùng Bulma bị chọc cười. Lạc Vân Thanh nhớ tới nông trang của mình, vui vẻ báo tin vui cho Bulma: "Thím, cháu ở Hải thị bên này mua một quả núi, định xây dựng nông trang." Nghe vậy Bulma ngốc lăng một hồi. Hải thị? Nông trang? Hải thị ở Thủ Đô tinh sao? Nhưng vì sao lại muốn mua đất ở đó, hơn nữa còn xây dựng nông trang, nghĩ tới giá đất ở Thủ Đô tinh nàng thực khó hiểu, vì thế thực tự nhiên hỏi: "Sao cháu lại đột nhiên muốn mua đất làm nông trang thế? Cháu ở chỗ này cũng có nông trường mà, hơn nữa giá đất ở Thủ Đô tinh rất cao, mua làm nông trang cũng không quá thích hợp đi?" Tuy rằng mình có nông trường, nhưng đã cho thuê, thời hạn thuê còn có mấy năm nữa, hơn nữa vì phải học tại cao đẳng học viện 4 năm, cho nên trong 4 năm này Lạc Vân Thanh đều phải trường kỳ ngốc tại Thủ Đô tinh, chạy tới tinh cầu Nông nghiệp khác mua nông trường căn bản không hiện thực, mà Hải thị bên kia cũng gần Đế Đô, ngày thường có việc có thể đi qua, rất là tiện lợi. Đương nhiên quan trọng nhất chính là bên kia nói là nông trường, kỳ thật cũng coi như nửa cái căn cứ thực nghiệm, Lạc Vân Thanh tính toán dùng để gây giống, sau đó gieo trồng, này cũng coi như tạo con đường cho bàn tay vàng của mình, tránh khỏi bị lộ ra ngoài, bị người bắt lấy cắt lát thí nghiệm. Sau khi giải thích như vậy với Bulma một hồi, nàng vui vẻ tiếp thu, việc học vấn nàng không hiểu, nhưng nàng biết Lạc Vân Thanh đủ tiền là được, mặt khác không có vấn đề gì. Dù sao tiền ấy mà, kiếm tới là để tiêu, cuộc sống ấy mà, quan trọng nhất chính là vui vẻ. "Đúng rồi thím, chờ nông trưởng của cháu xây dựng xong thím có thể gửi cho cháu một ít hạt giống không?" Bulma mỗi ngày tiếp xúc cùng với mấy nhà nông ở Nông nghiệp tinh ngần ấy năm, hoặc là giao tiếp với người kinh doanh nông sản, nhận thức người bán nông phẩm cũng nhiều, so với mình càng có con đường bắt được hạt giống nông sản chất lượng tốt hơn. "Đương nhiên có thể, đến lúc đó cháu muốn cái gì, thím đều tận lực lấy cho cháu." Bulma sang sảng vỗ vỗ ngực, một bộ để ta bao tất. "Đúng rồi, tiểu Thanh, nông trang kia của cháu khi nào mở?" Bulma hỏi, trong lòng bắt đầu tính toán đi tìm mấy người có cây giống chất lượng tốt. "Không nhanh như vậy, vừa mới bắt đầu xây dựng thôi ạ, chờ xây dựng xong có lẽ cháu cũng nghỉ đông." Kỳ thực cũng rất nhanh, hiện tại khoảng cách tới kỳ nghỉ đông cũng không đến hai tháng. "Không phải cháu còn phải đi học sao? Không ai trông nom được không?" Nghe được vừa mới bắt đầu xây dựng, Bulma có chút lo lắng sốt ruột. Đội xây dựng có người giám sát và không có người giám sát hoàn toàn là hai dạng nha. Không nói lớn lao, chỉ cần kéo dài thêm một hai tuần thời gian Lạc Vân Thanh đều phải chi ra thêm một bút tiền, hơn nữa bên kia nhân công còn cao, thật bị hố vậy cũng không phải ít, nghĩ đến đây nàng không khỏi nhíu mày. "Nếu không để chú Edward của cháu đi qua giúp cháu trông coi, dù sao hiện tại nông nhàn, hắn ở chỗ này cũng không có việc gì, cả ngày xem phim, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi." Bulma càng nói càng cảm thấy có lý, Edward nhàn rỗi khi nông nhàn có thể rời đi, một tháng mà thôi mình cũng có thể ứng phó được. Lạc Vân Thanh nghe thấy cái này đề nghị trong lòng ấm áp, tuy Bulma nói hiện tại là nông nhàn, nhưng vào tháng 11 thì nơi nào thật sự nông nhàn chứ, chú Edward có thể lại đây, nhưng như vậy việc nhà nông lại đè hết lên người ở Bulma, tuy có máy móc, nhưng có những việc phải tự tay con người làm mới được, như vậy sẽ khiến nàng mệt chết. "Không cần đâu, cháu ở bên này có người giám sát đội thi công, thím yên tâm." Lạc Vân Thanh ôn nhu cự tuyệt Bulma đề nghị. "......" "Thực sự có người? Không gạt thím chứ?" Bulma hoài nghi hỏi. Chính là nàng không nhìn thấy bất luận dấu vết nói dối gì khuôn mặt bình tĩnh kia của Lạc Vân Thanh, vì thế hoài nghi cũng biến thành nửa tin nửa ngờ. "Thật sự có người, cho nên thím không cần lo lắng." Mình còn không phải là người sao! Cùng lắm thì xin nghỉ thêm mấy ngày, vất vả một chút, cách một hai ngày lại tới một lần, cậu không tin như vậy còn có thể xảy ra vấn đề! Hơn nữa trải qua hôm nay quan sát, cậu cảm thấy hai người Triệu Kiến Thiết cùng Triệu Đại Trí còn coi như đáng giá tin cậy, chỉ nhìn hai người bọn họ cũng không vì Lạc Vân Thanh không hiểu việc liền liều mạng cho qua hoặc dùng một vài vật liệu đắt đỏ tới lừa cậu là biết. "Được rồi, thím không lo lắng, nhưng cháu có việc gì khó nhất định phải nói với thím nha." "Vâng vâng, thím yên tâm, có việc nhất định cháu sẽ nói với thím." Lạc Vân Thanh hống như vậy. "......" Vì thế nguyên bản chỉ muốn báo tin vui, nhưng kết quả nói chuyện lại xảy ra thay đổi 360 độ, kết quả cuối cùng cư nhiên nói đến cây nông nghiệp?! ........... Đặt thiết bị truyền tin xuống, Bulma vẫn có chút lo lắng, tuy Lạc Vân Thanh nói có người hỗ trợ giám sát, nhưng thấy thế nào cũng giống như lấy cớ. Tiểu Thanh mới đi Thủ Đô tinh bao lâu chứ, hơn nữa còn là đi học, cậu quen biết trừ bỏ giáo sư thì chính là bạn học đi? Bọn họ có thời gian đi giúp cậu sao? Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, Bulma cảm thấy đứa nhỏ tiểu Thanh này khẳng định là sợ mình lo lắng cho nên hống mình thôi. Nghĩ đến đây, Bulma buông dao trong tay, đi đến phòng khách, đối với Edward đang ở trong phòng khách xem phim cẩu huyết mẹ chồng nàng dâu nói: "Ông xã, tiểu Thanh ở Thủ Đô tinh mua một miếng đất, nói muốn xây dựng nông trang, hay là anh đi tới Thủ Đô tinh giúp tiểu Thanh một tháng đi?" Nghe được bà xã của mình nói Edward còn chưa phản ứng lại, Henry "như hổ rình mồi" ở bên cạnh đột nhiện "ầm" một cái nhảy dựng lên, vẻ mặt cao hứng hô: "Con cũng muốn đi, con cũng muốn đi." Nhóc biết Vân Thanh ca ca ở Thủ Đô tinh, nhóc cũng muốn đi tìm cậu! "Không được, con phải đi học." Mặc kệ Henry khóc nháo như nào, Bulma luôn hòa ái dễ gần đối diện với vấn đề nguyên tắc có vẻ dị thường lãnh khốc. "Không mà, còn muốn đi, còn liền muốn đi mà." Henry tuy trong miệng còn nói muốn đi, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của Bulma, thanh âm dần dần nhỏ xuống, cuối cùng lau nước mắt, trộm nhìn mẹ mình một cái, không nhìn thấy chút hy vọng gì nữa mới ngạo kiều "hừ" với cha mẹ mình một cái, lộc cộc chạy về phòng mình. Bulma bị Henry chọc cười, thằng nhãi con này một ngày không đánh là muốn leo lên nóc nhà lật ngói đúng không? Chẳng mấy khi ngoan ngõan không đến nửa ngày lại đầu gấu lên muốn ăn đòn. Nhìn Bulma định đuổi theo, Edward ở bên cạnh quan chiến vội vàng ôm chầm eo bà xã, vỗ vỗ lưng nàng trấn an nói: "Đừng chấp nhặt với tiểu tử kia, cẩn thận tức đến hại thân mình." Nói chưa dứt lời, Bulma liền nhịn không được giận chó đánh mèo, chính là bởi vì Edward gần đây cưng chiều nó, chiều đến nó không biết tới trời cao đất dày là gì. "Anh cứ chiều nó đi." Bulam bất mãn véo Edward một phen. Cảm nhận được đau đớn ở cánh tay, Edward cũng không có bất mãn, hàm hậu nở nụ cười, cười ha hả cho qua, nhìn Bulma còn nhớ mong Henry, vội vàng nói sang chuyện khác. "Em sao đột nhiên bảo anh đi Thủ Đô Tinh?" Nói đến Thủ Đô Tinh, Bulma nhớ tới mình vừa rồi có việc tìm Edward. "Vân Thanh mua một quả núi ở Hải thị muốn xây dựng nông trang, nhưng nó còn cần đi học nữa, làm sao rảnh, chúng ta không phải đang thời kỳ nông nhàn sao? Em muốn anh qua đó trông coi một chút." Edward cũng ngây người ở Nông nghiệp tinh vài chục năm, việc Bulma có thể nghĩ tới sao hắn không thể nghĩ tới được chứ, chỉ bằng giao tình hai nhà, để hắn vào lúc nông nhàn đi một tháng hỗ trợ chắc chắn không thành vấn đề, nhưng nếu hắn đi, việc trong nhà toàn bộ đè trên người Bulma, nghĩ tới đây Edward có điểm do dự. Tuy do dự, nhưng nhịn không được Bulma thúc giục, Edward vẫn thu thập tốt hành lý, đặt chuyến phi thuyền vũ trụ gần nhất, cuối cùng vẫn quyết định đi một tháng rồi lại trở về. Cầm bao lớn bao nhỏ đồ vật bước lên phi thuyền, Edward trải qua ba ngày rốt cuộc tới đế đô Thủ Đô tinh, dựa theo Bulma phân phó, khi bước tới đế đô mới được gọi cho Lạc Vân Thanh. Từ chối đề nghị tới đây đón hắn của Lạc Vân Thanh, Edward tự mình thuê một xe huyền phù đi tới học viên Liên bang đệ nhất. "Chú Edward bên này." Học viện Liên bang đệ nhất trừ bỏ có lão sư, giáo sinh, nhân viên công tác ra, những người không liên quan khác không thể tiến vào học viện, cho nên nhận được Edward thông tin Lạc Vân Thanh đã sớm chờ ở cửa học viện, vừa thấy Edward xuống xe vội vàng đi tới đón. "Khá lắm, mấy tháng không gặp trông khỏe mạnh lên!" Edward vừa thấy Lạc Vân Thanh liền cười, so sánh với cơ thể bệnh nhược trước kia, sắc mặt hồng nhuận, thân thể thon dài ưu nhã mang theo một chút cơ bắp, nhìn Lạc Vân Thanh khỏe mạnh lên không ít, cũng chắc nịch không ít. Nghe được đánh giá của Edward về mình Lạc Vân Thanh cũng rất cao hứng, tiếp nhận một cái bọc nhỏ Edward đưa cho, Lạc Vân Thanh mang the hắn đi tới khu đăng ký thông tin ở cổng trường, lúc sau mới dẫn hắn tiến vào sân trường. Tuy học viện Liên bang dựa trên nguyên tắc không cho phép những người khác vào, nhưng cũng không phải không có chút tình người nào, mỗi một học sinh một học kỳ đều có cơ hội có người nhà đến thăm một lần, mỗi học kỳ bọn họ có thể mang theo một người nhà hoặc một bằng hữu tiến vào trường học, nhưng không thể ngủ lại, trước 11 giờ tối vị khách này cần phải rời trường học. Gọi một chiếc tiểu ong nghệ, hai người mang theo một đống bao lớn bao nhỏ về ký túc xá, dọc theo đường đi, Edward nhìn say sưa ngon lành, đặc biệt là khi nhìn thấy ký túc xá của Lạc Vân Thanh lại càng hâm mộ không thôi. Trước kia khi hắn đi học nào có điều kiện ăn ở tốt như vậy nha! Quả nhiên học viện Liên bang đệ nhất chính là học viện Liên bang đệ nhất, điều kiện trong trường tốt như vậy. Mặc kệ thế nào, về sau để Henry cũng nỗ lực thi đậu vào! Lạc Vân Thanh không biết Edward suy nghĩ cái gì, nhưng cậu có thể từ vẻ mặt của hắn mà đoán ra, không ngoài chính là tâm thái bình thường của gia trưởng mà thôi. Nói thật, hôm nay khi thu được tin tức của Edward cậu thực ngoài ý muốn, nhưng đồng thời cũng thực cảm động, cậu đương nhiên biết Edward là tới làm gì, nhưng chính là bởi vì biết, cho nên mới cảm động. Nói thật hai nhà chỉ là hàng xóm mà thôi, nhưng thiện ý của Bulma và Edward thường thường khiến Lạc Vân Thanh cảm giác hai nhà càng giống thân nhân. "Những trái cây và đồ ăn này đều là thứ cháu thích, thím của cháu cố ý bảo ta mang cho cháu." Edward mở ra một cái rương lớn nhất trong đó, bên trong đều là rau củ trái cây tươi ngon, thậm chí có một ít trứng vịt muối là do Lạc Vân Thanh trước khi rời đi dạy Bulma muối. Nhìn thấy tầm mắt Lạc Vân Thanh dừng trên trứng vịt muối, Edward vội vàng nhẹ nhàng lấy nó ra đặt lên bàn, sau đó mới nói với Lạc Vân Thanh: "Lúc trước cháu dạy thím cháu muối, tháng trước liền có thể ăn, chọc đũa vào một cái, lòng trứng đỏ tràn ra, ăn rất ngon, cháu cũng nếm thử đi." Nói xong dường như nhớ tới điều gì Edward ngẩng đầu, quay đầu về phía Lạc Vân Thanh hỏi một câu: "Cháu ở đây có làm cái này không?" Lúc trước chỉ nghĩ tới ăn ngon cũng không nghĩ tới cái gì khác, nhưng hiện tại ngẫm lại, đây chính là Lạc Vân Thanh dạy, tự cậu làm cũng không kỳ quái, nếu cậu làm mình còn mang tới thì có chút lãng phí diện tích, còn không bằng mang nhiều một chút đặc sản đế đô không có tới.
|
Chương 63[EXTRACT]"Cháu ăn rất ngon, thím không cần lo lắng." Lạc Vân Thanh vội vàng trả lời, chỉ sợ mình trả lời chậm, sẽ khiến Bulma hiểu sai ý mà gửi tới đây một đống đồ vật. "Còn ăn ngon nữa, đừng nói bừa, cháu xem mặt cháu sắp gầy đến trơ xương rồi kìa, còn nói ăn ngon, đồ vật Nông nghiệp tinh chúng ta tương đối dưỡng người, nếu không thím gửi cho cháu chút trái cây, gạo, rau củ..." Bulma bên này tính toán trong lòng, định lát nữa liền chọn mấy thứ tốt gửi qua cho Lạc Vân Thanh. Không nghĩ tới không đợi nàng nói xong, Lạc Vân Thanh liền lắc đầu cự tuyệt, khiến nàng cũng không biết phải nói cái gì mới được. "Thím không cần vội, cháu không bị đói, thím xem, cháu ăn rất ngon, gần đây cũng rèn luyện, còn có cơ bắp nữa." Lạc Vân Thanh nói xong xốc lên áo lộ ra bụng, chỉ thấy bụng không phải một đoàn thịt mềm mềm, mà là nhân ngư tuyến đại biểu cho gợi cảm. "Được rồi, được rồi, thím không gửi đồ cho cháu nữa là được chứ gì, chưa thấy ai như cháu, người khác ước gì thím gửi qua nhiều thêm, cháu thì ngược lại, gửi cho cháu một chút đồ vật cũng không cần."Tuy Bulma hiểu vì sao Lạc Vân Thanh lại cự tuyệt, nhưng vẫn không khỏi thở dài một hơi. "Cháu đều có, nếu không chắc chắn sẽ để thím gửi đồ cho cháu, đến lúc đó thím đừng luyến tiếc nha." Thấy Bulma vẻ mặt không cao hứng, Lạc Vân Thanh vội vàng an ủi nói. "Chắc chắn sẽ không, đến lúc đó thím vui còn không kịp ấy." Cuối cùng Bulma bị chọc cười. Lạc Vân Thanh nhớ tới nông trang của mình, vui vẻ báo tin vui cho Bulma: "Thím, cháu ở Hải thị bên này mua một quả núi, định xây dựng nông trang." Nghe vậy Bulma ngốc lăng một hồi. Hải thị? Nông trang? Hải thị ở Thủ Đô tinh sao? Nhưng vì sao lại muốn mua đất ở đó, hơn nữa còn xây dựng nông trang, nghĩ tới giá đất ở Thủ Đô tinh nàng thực khó hiểu, vì thế thực tự nhiên hỏi: "Sao cháu lại đột nhiên muốn mua đất làm nông trang thế? Cháu ở chỗ này cũng có nông trường mà, hơn nữa giá đất ở Thủ Đô tinh rất cao, mua làm nông trang cũng không quá thích hợp đi?" Tuy rằng mình có nông trường, nhưng đã cho thuê, thời hạn thuê còn có mấy năm nữa, hơn nữa vì phải học tại cao đẳng học viện 4 năm, cho nên trong 4 năm này Lạc Vân Thanh đều phải trường kỳ ngốc tại Thủ Đô tinh, chạy tới tinh cầu Nông nghiệp khác mua nông trường căn bản không hiện thực, mà Hải thị bên kia cũng gần Đế Đô, ngày thường có việc có thể đi qua, rất là tiện lợi. Đương nhiên quan trọng nhất chính là bên kia nói là nông trường, kỳ thật cũng coi như nửa cái căn cứ thực nghiệm, Lạc Vân Thanh tính toán dùng để gây giống, sau đó gieo trồng, này cũng coi như tạo con đường cho bàn tay vàng của mình, tránh khỏi bị lộ ra ngoài, bị người bắt lấy cắt lát thí nghiệm. Sau khi giải thích như vậy với Bulma một hồi, nàng vui vẻ tiếp thu, việc học vấn nàng không hiểu, nhưng nàng biết Lạc Vân Thanh đủ tiền là được, mặt khác không có vấn đề gì. Dù sao tiền ấy mà, kiếm tới là để tiêu, cuộc sống ấy mà, quan trọng nhất chính là vui vẻ. "Đúng rồi thím, chờ nông trưởng của cháu xây dựng xong thím có thể gửi cho cháu một ít hạt giống không?" Bulma mỗi ngày tiếp xúc cùng với mấy nhà nông ở Nông nghiệp tinh ngần ấy năm, hoặc là giao tiếp với người kinh doanh nông sản, nhận thức người bán nông phẩm cũng nhiều, so với mình càng có con đường bắt được hạt giống nông sản chất lượng tốt hơn. "Đương nhiên có thể, đến lúc đó cháu muốn cái gì, thím đều tận lực lấy cho cháu." Bulma sang sảng vỗ vỗ ngực, một bộ để ta bao tất. "Đúng rồi, tiểu Thanh, nông trang kia của cháu khi nào mở?" Bulma hỏi, trong lòng bắt đầu tính toán đi tìm mấy người có cây giống chất lượng tốt. "Không nhanh như vậy, vừa mới bắt đầu xây dựng thôi ạ, chờ xây dựng xong có lẽ cháu cũng nghỉ đông." Kỳ thực cũng rất nhanh, hiện tại khoảng cách tới kỳ nghỉ đông cũng không đến hai tháng. "Không phải cháu còn phải đi học sao? Không ai trông nom được không?" Nghe được vừa mới bắt đầu xây dựng, Bulma có chút lo lắng sốt ruột. Đội xây dựng có người giám sát và không có người giám sát hoàn toàn là hai dạng nha. Không nói lớn lao, chỉ cần kéo dài thêm một hai tuần thời gian Lạc Vân Thanh đều phải chi ra thêm một bút tiền, hơn nữa bên kia nhân công còn cao, thật bị hố vậy cũng không phải ít, nghĩ đến đây nàng không khỏi nhíu mày. "Nếu không để chú Edward của cháu đi qua giúp cháu trông coi, dù sao hiện tại nông nhàn, hắn ở chỗ này cũng không có việc gì, cả ngày xem phim, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi." Bulma càng nói càng cảm thấy có lý, Edward nhàn rỗi khi nông nhàn có thể rời đi, một tháng mà thôi mình cũng có thể ứng phó được. Lạc Vân Thanh nghe thấy cái này đề nghị trong lòng ấm áp, tuy Bulma nói hiện tại là nông nhàn, nhưng vào tháng 11 thì nơi nào thật sự nông nhàn chứ, chú Edward có thể lại đây, nhưng như vậy việc nhà nông lại đè hết lên người ở Bulma, tuy có máy móc, nhưng có những việc phải tự tay con người làm mới được, như vậy sẽ khiến nàng mệt chết. "Không cần đâu, cháu ở bên này có người giám sát đội thi công, thím yên tâm." Lạc Vân Thanh ôn nhu cự tuyệt Bulma đề nghị. "......" "Thực sự có người? Không gạt thím chứ?" Bulma hoài nghi hỏi. Chính là nàng không nhìn thấy bất luận dấu vết nói dối gì khuôn mặt bình tĩnh kia của Lạc Vân Thanh, vì thế hoài nghi cũng biến thành nửa tin nửa ngờ. "Thật sự có người, cho nên thím không cần lo lắng." Mình còn không phải là người sao! Cùng lắm thì xin nghỉ thêm mấy ngày, vất vả một chút, cách một hai ngày lại tới một lần, cậu không tin như vậy còn có thể xảy ra vấn đề! Hơn nữa trải qua hôm nay quan sát, cậu cảm thấy hai người Triệu Kiến Thiết cùng Triệu Đại Trí còn coi như đáng giá tin cậy, chỉ nhìn hai người bọn họ cũng không vì Lạc Vân Thanh không hiểu việc liền liều mạng cho qua hoặc dùng một vài vật liệu đắt đỏ tới lừa cậu là biết. "Được rồi, thím không lo lắng, nhưng cháu có việc gì khó nhất định phải nói với thím nha." "Vâng vâng, thím yên tâm, có việc nhất định cháu sẽ nói với thím." Lạc Vân Thanh hống như vậy. "......" Vì thế nguyên bản chỉ muốn báo tin vui, nhưng kết quả nói chuyện lại xảy ra thay đổi 360 độ, kết quả cuối cùng cư nhiên nói đến cây nông nghiệp?! ........... Đặt thiết bị truyền tin xuống, Bulma vẫn có chút lo lắng, tuy Lạc Vân Thanh nói có người hỗ trợ giám sát, nhưng thấy thế nào cũng giống như lấy cớ. Tiểu Thanh mới đi Thủ Đô tinh bao lâu chứ, hơn nữa còn là đi học, cậu quen biết trừ bỏ giáo sư thì chính là bạn học đi? Bọn họ có thời gian đi giúp cậu sao? Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, Bulma cảm thấy đứa nhỏ tiểu Thanh này khẳng định là sợ mình lo lắng cho nên hống mình thôi. Nghĩ đến đây, Bulma buông dao trong tay, đi đến phòng khách, đối với Edward đang ở trong phòng khách xem phim cẩu huyết mẹ chồng nàng dâu nói: "Ông xã, tiểu Thanh ở Thủ Đô tinh mua một miếng đất, nói muốn xây dựng nông trang, hay là anh đi tới Thủ Đô tinh giúp tiểu Thanh một tháng đi?" Nghe được bà xã của mình nói Edward còn chưa phản ứng lại, Henry "như hổ rình mồi" ở bên cạnh đột nhiện "ầm" một cái nhảy dựng lên, vẻ mặt cao hứng hô: "Con cũng muốn đi, con cũng muốn đi." Nhóc biết Vân Thanh ca ca ở Thủ Đô tinh, nhóc cũng muốn đi tìm cậu! "Không được, con phải đi học." Mặc kệ Henry khóc nháo như nào, Bulma luôn hòa ái dễ gần đối diện với vấn đề nguyên tắc có vẻ dị thường lãnh khốc. "Không mà, còn muốn đi, còn liền muốn đi mà." Henry tuy trong miệng còn nói muốn đi, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của Bulma, thanh âm dần dần nhỏ xuống, cuối cùng lau nước mắt, trộm nhìn mẹ mình một cái, không nhìn thấy chút hy vọng gì nữa mới ngạo kiều "hừ" với cha mẹ mình một cái, lộc cộc chạy về phòng mình. Bulma bị Henry chọc cười, thằng nhãi con này một ngày không đánh là muốn leo lên nóc nhà lật ngói đúng không? Chẳng mấy khi ngoan ngõan không đến nửa ngày lại đầu gấu lên muốn ăn đòn. Nhìn Bulma định đuổi theo, Edward ở bên cạnh quan chiến vội vàng ôm chầm eo bà xã, vỗ vỗ lưng nàng trấn an nói: "Đừng chấp nhặt với tiểu tử kia, cẩn thận tức đến hại thân mình." Nói chưa dứt lời, Bulma liền nhịn không được giận chó đánh mèo, chính là bởi vì Edward gần đây cưng chiều nó, chiều đến nó không biết tới trời cao đất dày là gì. "Anh cứ chiều nó đi." Bulam bất mãn véo Edward một phen. Cảm nhận được đau đớn ở cánh tay, Edward cũng không có bất mãn, hàm hậu nở nụ cười, cười ha hả cho qua, nhìn Bulma còn nhớ mong Henry, vội vàng nói sang chuyện khác. "Em sao đột nhiên bảo anh đi Thủ Đô Tinh?" Nói đến Thủ Đô Tinh, Bulma nhớ tới mình vừa rồi có việc tìm Edward. "Vân Thanh mua một quả núi ở Hải thị muốn xây dựng nông trang, nhưng nó còn cần đi học nữa, làm sao rảnh, chúng ta không phải đang thời kỳ nông nhàn sao? Em muốn anh qua đó trông coi một chút." Edward cũng ngây người ở Nông nghiệp tinh vài chục năm, việc Bulma có thể nghĩ tới sao hắn không thể nghĩ tới được chứ, chỉ bằng giao tình hai nhà, để hắn vào lúc nông nhàn đi một tháng hỗ trợ chắc chắn không thành vấn đề, nhưng nếu hắn đi, việc trong nhà toàn bộ đè trên người Bulma, nghĩ tới đây Edward có điểm do dự. Tuy do dự, nhưng nhịn không được Bulma thúc giục, Edward vẫn thu thập tốt hành lý, đặt chuyến phi thuyền vũ trụ gần nhất, cuối cùng vẫn quyết định đi một tháng rồi lại trở về. Cầm bao lớn bao nhỏ đồ vật bước lên phi thuyền, Edward trải qua ba ngày rốt cuộc tới đế đô Thủ Đô tinh, dựa theo Bulma phân phó, khi bước tới đế đô mới được gọi cho Lạc Vân Thanh. Từ chối đề nghị tới đây đón hắn của Lạc Vân Thanh, Edward tự mình thuê một xe huyền phù đi tới học viên Liên bang đệ nhất. "Chú Edward bên này." Học viện Liên bang đệ nhất trừ bỏ có lão sư, giáo sinh, nhân viên công tác ra, những người không liên quan khác không thể tiến vào học viện, cho nên nhận được Edward thông tin Lạc Vân Thanh đã sớm chờ ở cửa học viện, vừa thấy Edward xuống xe vội vàng đi tới đón. "Khá lắm, mấy tháng không gặp trông khỏe mạnh lên!" Edward vừa thấy Lạc Vân Thanh liền cười, so sánh với cơ thể bệnh nhược trước kia, sắc mặt hồng nhuận, thân thể thon dài ưu nhã mang theo một chút cơ bắp, nhìn Lạc Vân Thanh khỏe mạnh lên không ít, cũng chắc nịch không ít. Nghe được đánh giá của Edward về mình Lạc Vân Thanh cũng rất cao hứng, tiếp nhận một cái bọc nhỏ Edward đưa cho, Lạc Vân Thanh mang the hắn đi tới khu đăng ký thông tin ở cổng trường, lúc sau mới dẫn hắn tiến vào sân trường. Tuy học viện Liên bang dựa trên nguyên tắc không cho phép những người khác vào, nhưng cũng không phải không có chút tình người nào, mỗi một học sinh một học kỳ đều có cơ hội có người nhà đến thăm một lần, mỗi học kỳ bọn họ có thể mang theo một người nhà hoặc một bằng hữu tiến vào trường học, nhưng không thể ngủ lại, trước 11 giờ tối vị khách này cần phải rời trường học. Gọi một chiếc tiểu ong nghệ, hai người mang theo một đống bao lớn bao nhỏ về ký túc xá, dọc theo đường đi, Edward nhìn say sưa ngon lành, đặc biệt là khi nhìn thấy ký túc xá của Lạc Vân Thanh lại càng hâm mộ không thôi. Trước kia khi hắn đi học nào có điều kiện ăn ở tốt như vậy nha! Quả nhiên học viện Liên bang đệ nhất chính là học viện Liên bang đệ nhất, điều kiện trong trường tốt như vậy. Mặc kệ thế nào, về sau để Henry cũng nỗ lực thi đậu vào! Lạc Vân Thanh không biết Edward suy nghĩ cái gì, nhưng cậu có thể từ vẻ mặt của hắn mà đoán ra, không ngoài chính là tâm thái bình thường của gia trưởng mà thôi. Nói thật, hôm nay khi thu được tin tức của Edward cậu thực ngoài ý muốn, nhưng đồng thời cũng thực cảm động, cậu đương nhiên biết Edward là tới làm gì, nhưng chính là bởi vì biết, cho nên mới cảm động. Nói thật hai nhà chỉ là hàng xóm mà thôi, nhưng thiện ý của Bulma và Edward thường thường khiến Lạc Vân Thanh cảm giác hai nhà càng giống thân nhân. "Những trái cây và đồ ăn này đều là thứ cháu thích, thím của cháu cố ý bảo ta mang cho cháu." Edward mở ra một cái rương lớn nhất trong đó, bên trong đều là rau củ trái cây tươi ngon, thậm chí có một ít trứng vịt muối là do Lạc Vân Thanh trước khi rời đi dạy Bulma muối. Nhìn thấy tầm mắt Lạc Vân Thanh dừng trên trứng vịt muối, Edward vội vàng nhẹ nhàng lấy nó ra đặt lên bàn, sau đó mới nói với Lạc Vân Thanh: "Lúc trước cháu dạy thím cháu muối, tháng trước liền có thể ăn, chọc đũa vào một cái, lòng trứng đỏ tràn ra, ăn rất ngon, cháu cũng nếm thử đi." Nói xong dường như nhớ tới điều gì Edward ngẩng đầu, quay đầu về phía Lạc Vân Thanh hỏi một câu: "Cháu ở đây có làm cái này không?" Lúc trước chỉ nghĩ tới ăn ngon cũng không nghĩ tới cái gì khác, nhưng hiện tại ngẫm lại, đây chính là Lạc Vân Thanh dạy, tự cậu làm cũng không kỳ quái, nếu cậu làm mình còn mang tới thì có chút lãng phí diện tích, còn không bằng mang nhiều một chút đặc sản đế đô không có tới.
|
Chương 64[EXTRACT]Lạc Vân Thanh không nghĩ tới bất động sản Vô Ưu cư nhiên không có phòng làm việc ở trấn Vân Quế này, phải biết rằng đây chính là công ty được xưng là công ty môi giới địa ốc lớn nhất Liên bang, cậu còn tưởng là bất kỳ chỗ nào cũng có trụ sở làm việc chứ. Cùng người bên kia hẹn tốt thời gian, Lạc Vân Thanh cũng không vội vã mà về trên núi, hôm nay phải tiến hành sửa sang lại thổ địa, máy móc cỡ lớn tác nghiệp bụi đất bay đầy trời, trở về cũng chỉ ăn đất, cậu cảm thấy mình có thể đi dạo một vòng ở trấn Vân Quế. Vì là cuối tuần, trấn Vân Quế có rất nhiều người đi trên đường, khắp nơi đều là tiếng nói to của tiểu thương, một ít sản phẩm phục cổ còn có trò chơi khiến người đáp ứng không xuể. Nhưng nhìn kỹ lại, Lạc Vân Thanh lại cảm thấy có chút không biết nên khóc hay nên cười, có lẽ trong mắt người tương lai, thế kỷ 21 cùng thời kỳ dân quốc không có khác biệt bao lớn, cho nên các loại cửa hàng cách nhau vài thế kỷ tề tụ cả trên một đường cũng không khó tưởng tượng. Trấn Vân Quế bốn phương thông suốt, tất cả các đường phố đều nhộn nhịp, gạch xanh trên nền đất, trừ bỏ tuyến đường chính có một con sông nhỏ nhân tạo ra, nơi này không còn con sông nào khác, vì để thể hiện chủ đề phục cổ tốt hơn, các nơi ở trấn nhỏ đều đào giếng nước, tuy những giếng nước này thực sự có nước, nhưng đại đa số người ở đây chỉ lấy nó trang trí mà thôi, nước để sinh hoạt cũng không lấy từ giếng. Hiện tại Lạc Vân Thanh bọn họ đang đi trên tuyến đường chính, đi qua đoạn đường buôn bán phồn hoa, bọn họ đi vào khu dân cư, khu dân cư nơi này thật ra yên tĩnh hơn khu buôn bán kia rất nhiều. Bên bờ sông trồng rất nhiều cây cối có khả năng sống cao nhất của Liên bang -- cây Y La, cây Y La rất giống với cây dương liễu, nhánh cây rũ trên mặt nước, gió nhẹ phất phơ, tạo nên từng gợn sóng nước, rất có một phen tình thơ ý họa. "Nơi này cũng thật đẹp." Nhìn đến phong cảnh này Triệu Kiến Thiết nhịn không được cảm thán một phen, mặc kệ tới bao nhiêu lần, hắn vẫn như cũ thích cái địa phương như trấn Vân Quế này, mặc kệ có việc phiền lòng gì, tới nơi này rồi liền giống như có thể đem những vấn đề đó buông xuống. "Đúng vậy, nơi này thực đẹp, so với chỗ tôi ở còn đẹp hơn." Edward cũng nhịn không được khen ngợi. Bản thân hắn kỳ thực cũng không thích du lịch, tuy cũng đi qua rất nhiều nơi, nhưng đều là vì công việc, cho nên không khó tưởng tượng địa phương giống như trấn Vân Quế là lần đầu tiên hắn tới, không thể không nói sau khi tới hảo cảm của hắn đối với Hải thị tăng lên không ít. Lạc Vân Thanh:...... Tuy rằng đẹp, nhưng cũng không đến mức đến cảm thán đi, nơi này đối với Lạc Vân Thanh mà nói chỉ là có cảm giác càng quen thuộc mà thôi, còn không đến mức khiến cậu kinh diễm, nhưng nhớ tới trước kia mình du lịch ở cổ thành, Lạc Vân Thanh lại cảm thấy lý giải tâm trạng này của họ. "Nếu chú Edward thích nơi này có thể suy xét mua nhà ở chỗ này." Nghĩ đến người môi giới bất động sản lát nữa sẽ tới đây, Lạc Vân Thanh nhịn không được kiến nghị. Triệu Kiến Thiết:...... Mua nhà? Hôm nay không nói gì Triệu Kiến Thiết nghe đến đó nhịn không được líu lưỡi! Sợ là bọn họ không biết giá nhà nơi này đi? Còn mua nhà, nơi này một căn nhà hai tầng có sân vườn ít nhất cần 50 triệu đồng Liên bang, tốt hơn thì 70, 80, 100 triệu đồng Liên bang, rất nhiều người không mua nổi, Edward nói như nào cũng là một người từ tinh cầu Nông nghiệp đi ra, hắn thực sự có nhiều tiền như vậy sao? Nghe được Lạc Vân Thanh kiến nghị, Edward nghiêm túc suy xét một chút, cũng cảm thấy kế hoạch này thực không tồi! Dù sao nơi này cũng là Thủ Đô tinh, lại là đất du lịch, hơn nữa cách Đế Đô cũng gần, không chỉ có vị trí tốt, hoàn cảnh đẹp, quan trọng nhất chính là tiết tấu sinh hoạt cũng không nhanh, thích hợp với hoàn cảnh của người từ tinh cầu Nông nghiệp tới. "Được nha, vậy ở đây mua một căn, về sau Henry muốn ở đế đô hoặc là Hải thị phát triển còn có thể ở." Edward một chút liền đập tay. Nhưng Triệu Kiến Thiết nghe được ngữ khí của Edward, khó được mịt mờ nhắc nhở một câu, ý tứ đại khái chính là giá nhà bên này có lẽ so với trung tâm Hải thị còn đắt hơn, nhưng không biết là Edward nghe không hiểu hay là không muốn nghe, không đi xử lý ý kiến của Triệu Kiến Thiết. Thấy không ai để ý tới mình Triệu Kiến Thiết cũng không buồn bực, chỉ nhún nhún vai, nhưng trong lòng có chút nặng nề, thật sự là sợ bị giận chó đánh mèo. Trong mắt hắn, nam nhân kia là sĩ diện hão, Lạc Vân Thanh có tiền thì hắn biết, nhưng Edward này thì khó nói, dù sao hắn và Lạc Vân Thanh cũng không phải thân thích thật sự, hơn nữa lại từ đến từ tinh cầu Nông nghiệp. Căn cứ cuộc nói chuyện hôm nay hắn còn biết Edward người này rất ít ra khỏi tinh cầu Nông nghiệp, người luôn ở quê như vậy có bao nhiêu tiền đây! Hiện tại Edward nói muốn mua nhà là vì hắn đang phùng má giả làm người mập, chờ tới khi thật sự tìm người môi giới bất động sản, sau đó phát hiện không mua nổi nhà có lẽ sẽ giận chó đánh mèo cái người đề nghị tới trấn Vân Quế ăn sáng là mình đây. Không phải Triệu Kiến Thiết lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mà là hắn đã gặp phải chuyện như vậy, cuối cùng vẫn là hắn EQ cao khiêng được những người đó làm khó dễ, mất sức chín trâu hai hổ mới khiến người nọ có thái độ bình thường đối với hắn, nhưng cũng bởi vậy cũng trở nên sắc bén không ít, nghĩ tới đây hắn liền đau mình. "Vậy chú tìm người môi giới bất động sản một chút." Edward nói xong liền định mở ra thiết bị đầu cuối. Hắn chính là một người sấm rền gió cuốn, dù sao hôm nay có thời gian, nếu có thể đem chuyện này giải quyết xong là tốt nhất, nhưng cho dù không giải quyết xong cũng có thể hiểu biết thêm. "Chú Edward, chú không cần gọi, vừa rồi ở quán trà cháu đã tìm người môi giới, có lẽ một lát nữa là hắn sẽ tới." Lạc Vân Thanh nhìn thoáng qua đồng hồ, phát hiện hiện tại cách thời gian hẹn gặp còn 10 phút nữa mà thôi. Đối với điều này, Edward trong kinh ngạc mang theo một chút hiểu ra, lúc ăn sáng hắn đã nhìn thấy Lạc Vân Thanh liên hệ với người ta, chỉ là không nghĩ tới là liên hệ với người môi giới bất động sản mà thôi. "Các cháu hẹn gặp ở chỗ này sao?" Hiện tại ba người đang ngồi ở một chỗ rất dễ thấy, tuy là ngồi trên hàng ghế đá ở bờ sông, nhưng bên cạnh ghế này có một cục đá, bên trên viết hai chữ "Sông Quên". "Vâng ạ, người môi giới nói bên này không chỉ gần khu dân cư, hơn nữa người tương đối ít, chờ ở chỗ này rất dễ tìm người." Lạc Vân Thanh đem nguyên văn của người môi giới nói nói cho bọn họ. Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới, Lạc Vân Thanh còn chưa nói hết, phía sau bỗng vang lên một giọng nói thanh thuận. "Chào các vị, xin hỏi vị nào là Lạc tiên sinh ạ?" Lạc Vân Thanh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một vị nam sinh văn nhã tuấn tú đứng ở sau cậu, tuy là hỏi chuyện, nhưng đôi mắt lại đặt trên người cậu, như là biết vị Lạc tiên sinh này chính là Lạc Vân Thanh vậy. "Là tôi." Lạc Vân Thanh hướng về phía hắn gật gật đầu, hơi hơi mỉm cười. Nam nhân kia nhìn đến gương mặt càng xinh đẹp khi tươi cười kia của Lạc Vân Thanh sửng sốt một hồi, hồi lâu mới cười về một cái, mà Lạc Vân Thanh từ nụ cười của hắn tậm chí nhìn ra một tia ngượng ngùng không trong sáng. (?) Lạc Vân Thanh:...... Cùng người quen thuộc ở chung lâu, sau đó lại gặp Triệu Kiến Thiết và Triệu Đại Trí hai người cũng không phải loại người coi trọng bề ngoài, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên quên mất giá trị sắc đẹp của mình đối với người thường có lực sát thương cỡ nào. "Chào ngài, tôi là La Huyên, là người môi giới của Bất động sản Vô Ưu." Trước tiên La Huyên giới thiệu bản thân, sau đó bắt đầu tiến vào chủ để chính. Khi hắn tới đã chuẩn bị nhiều việc, trừ bỏ hệ thống căn cứ vào yêu cầu của Lạc Vân Thanh lựa chọn ra mấy căn lúc trước, hắn còn tự mình căn cứ vào mong muốn của khách hàng suy đoán, chọn lựa một vài căn nhà càng tinh chuẩn hơn, mà những căn nhà này so với hệ thống lựa chọn càng tốt hơn một chút, đương nhiên giá cả cũng đắt hơn một chút, nhưng thấy số lượng nhà Lạc Vân Thanh muốn mua là số 3 chói lọi, La Huyên tin tưởng có thể đem những căn nhà này bán ra ngoài, dù sao đây cũng là một kim chủ không thiếu tiền, chỉ cần thích, tiền hẳn là không thành vấn đề. "Lạc tiên sinh, tôi thấy ngài muốn mua 3 căn hộ ở đây?" La Huyên cầm tư liệu trên tay hỏi Lạc Vân Thanh xác nhận lại một lần. Không phải hắn quá mức cẩn thận, mà ở thị trường mua bán bất động sản thường xuyên xuất hiện tình huống như vậy, yêu cầu của khách hàng ghi trên mạng cũng không quá giống với yêu cầu thực tế, mà cẩn thận hiểu biết mỗi yêu cầu thực tế của khách hàng có thể khiến cho bọn họ tìm được phòng ở thích hợp nhất, đây là cách làm cơ bản nhất của người môi giới kim bài, những người môi giới luôn căn cứ vào tư liệu yêu cầu trên mạng thường thường là người môi giới ở tầng chót nhất. "Đúng vậy, tôi muốn mua ba căn, chú tôi muốn mua một căn, nếu phù hợp yêu cầu thì tổng cộng cần 4 căn." Nói xong câu đó, Lạc Vân Thanh hỏi tiếp: "Anh có tư liệu cụ thể không? Có thể cho chúng tôi xem trước một chút rồi lại xem nhà?" "Đương nhiên có thể, phần tư liệu này ngài có thể nhìn trước." La Huyên đem tư liệu trên tay mình chuyển tới thiết bị đầu cuối của Lạc Vân Thanh, sau đó mới cẩn thận dò hỏi yêu cầu của Edward. Đối với phòng ở, Edward cũng không yêu cầu cao lắm, hơn nữa lại là lâm thời nghĩ tới, cho nên trong thời gian ngắn khiến hắn cũng không biết nói gì. La Huyên thấy tình huống như vậy cũng không vội, tuy hắn không rõ ràng quan hệ của Edward và Lạc Vân Thanh là gì, chỉ có thể nhận ra cũng không phải là quan hệ thân thích. Nhưng nghĩ tới hai người quan hệ thân mật, hắn tham khảo điều kiện bên kia của Lạc Vân Thanh, sau đó tự mình bỏ thêm điều kiện một vài người có gia đình tương đối thích, sau đó hỏi lại ý kiến Edward, lại ở trên hệ thống sàng chọn ra phòng ở thích hợp. Vì trấn Vân Quế chỉ là một địa phương nhỏ, khu dân cư kỳ thực cũng không lớn, hơn nữa bộ phận khu dân cư này còn có một phần là hình thức tiểu khu, nhà ở có sân vườn cổng riêng cũng không nhiều lắm, bởi vậy nhà ở đề nghị cho Edward và Lạc vân Thanh có tính tương tự nhất định. Nhưng La Huyên sớm đánh qua cho mọi người châm dự phòng, cho nên hai người đều thực lý giải. Ngồi ở bờ sông nhìn tư liệu, Lạc Vân Thanh phát hiện bất động sản Vô Ưu thực không hổ là công ty bất động sản số 1 Liên bang, những căn nhà đề nghị cho cậu, trừ bỏ một hai nơi hướng nhà và phong cách cậu không thích ra, những thứ khác thực phù hợp với ý tưởng của cậu, nhưng thực tế như thế nào vẫn phải khảo sát thực tế một chút. Vì thế La Huyên liền mang theo ba người đi xem phòng ở. Toàn bộ khu dân cư trấn Vân Quế chủ yếu phân chia thành ba khu vực lớn, khu thứ nhất cùng loại với nhà ở tứ hợp viện, loại nhà này gần khu buốn bán, hướng nhà là đông tây nam bắc bốn nhà chung một cái sân, thông thường dùng để cho khách thuê ngắn hạn. Nhà ở có sân vườn cổng riêng đoạn giữa khu dân cư, là khu vực được xanh hóa tốt nhất ở khu dân cư, cũng là đoạn đường được trang hoàng tốt nhất, còn đoạn cuối này chính là nhà tiểu khu giống nhau. Vì Lạc Vân Thanh và Edward không thiếu tiền, lại thêm bọn họ muốn ở gần nhà nhau một chút, cho nên khi xem nhà ưu tiên lựa chọn xem mấy gian nhà tướng lân kia. Đẩy ra cánh cổng cổ kính, đập vào mi mắt chính là một cái tiểu viện tử, nhưng vì không có ai dọn dẹp, cây cối bên trong đều khô héo, ở bên phải sân, có một cái giếng, có lẽ vì sợ có người ngã xuống, miệng giếng còn được cố ý che lại. Nhà ở là nhà trệt hai tầng, trang trí trong nhà cũng không "cổ kính" giống như bên ngoài, ngược lại rất là hiện đại, có loại khiêm tốn mà lại xa hoa. Trừ bỏ sân, toàn bộ nhà ở chiếm diện tích tầm 100-120 mét vuông, hai tầng chính là hơn 200 mét vuông, hơn nữa phòng ở vẫn là mái bằng, trên cùng có một cái sân thượng, nếu có thể lợi dụng tốt thì lại tương đương với hơn 100 mét vuông nữa, hơn nữa với cái sân hơn 20 mét vuông này, cũng đủ một nhà mấy khẩu thoải mái sinh hoạt. Kỳ diệu nhất chính là bên cạnh phòng ở còn có mấy gian nhà ở tạo hình giống nhau như đúc, cái này không chỉ khiến Edward vừa lòng, ngay cả Lạc Vân Thanh cũng vừa lòng, cũng không cần thiết phải đi tới sau nhà xem nữa. "Căn nhà này bao nhiêu tiền?" "Căn nhà này còn có mấy gian nhà ở bên cạnh chào giá bao nhiêu?" Lạc Vân Thanh cùng Edward đồng thời lên tiếng hỏi, hiển nhiên là phi thường vừa lòng. La Huyên nghe được như vậy rất vui mừng, này chứng tỏ cái gì? Này chứng tỏ hắn lại có thể kiếm một bút a! Phải biết rằng lần này cũng không phải là làm ăn nhỏ nha, nếu có thể thành công bán ra 4 căn, hắn có thể lấy không ít tiền hoa hồng, tiền hoa hồng này có thể cho hắn dễ chịu thoải mái không cần làm gì một năm. Nghĩ đến đây La Huyên tươi cười sáng lạn mở miệng: "Mấy căn nhà này giá cả đều không chênh lệch mấy, căn bên này cùng căn bên trái lớn hơn một chút, hơn nữa diện tích cả sân nữa là 150 mét vuông, cho nên giá cả là 10 triệu, hai căn bên phải kia cả sân là 130 mét vuông, giá cả là 8.7 triệu, nhưng nếu hai vị đều mua, có thể được chiết khấu tối đa 10%." Tuy chỉ chiết khấu 10%, nhưng ngàn vạn đừng xem thường 10% này, dù sao cũng là số đếm. Giá cả mấy chục triệu, giảm đi 10% ít nhất cũng thể bớt được mấy triệu nha. Đương nhiên đây cũng là giá cả thấp nhất người bán đưa ra, trước mắt La Huyên có thể cho chiết khấu cao nhất, lại thêm nữa hắn cũng không có biện pháp làm chủ, chỉ có thể tìm người bán thương lượng tình huống đi.
|