Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền
|
|
Chương 127 Chuyện Leonard cùng lạc Vân Thanh tới Phúc trang ngay từ đầu cũng không có nhiều người biết lắm, nhưng theo thời gian trôi đi, hơn nữa Leonard cũng không che giấu, cho nên đến bây giờ người nên biết thì cũng đã biết tương đối rồi, có lúc rảnh thậm chí còn nhàn tới đau bi chuyên môn chạy tới tìm hắn --ví dụ như Tần Tử Mặc.
Mới vừa quay xong một bộ phim truyền hình, có tiền liền tùy hứng, Tần Tử Mặc từ chối lời mời của một bộ điện ảnh quan trọng, bỏ rơi người đại diện một mình chạy đi "nghỉ phép", chỉ để lại người đại diện đứng tại chỗ rít gào.
"Lão tử là đầu óc bị chuột rút mới làm người đại diện cho cậu! Tần Tử Mặc cậu quay lại cho tôi."
Nhìn xe huyền phù phóng đi tuyệt tình, người đại diện của Tần Tử Mặc tức đến nổ cả tim, đứng tại chỗ nhịn không được hít thở phập phù, cảm giác đầu mình đau đớn, hắn thật không nghĩ tới hùng hài tử này cư nhiên dám đối xử với mình như vậy?
"Tần ca, chúng ta cứ đi như vậy có vẻ không tốt lắm đâu?" Nghĩ tới người đại diện Văn hung tàn, trợ lý của Tần Tử mặc nhịn không được lau mồ hôi lạnh một phen, trong lòng lệ rơi thành sông.
Hắn là tạo cái nghiệt gì mà lại có thể gặp phải cố chủ cùng người đại diện như thế, cả ngày giống như cái bánh nhân đường bị kẹp vào tình huống khó xử giữa hai người.
Nghe được trợ lý nói, nghịch nghịch kính râm trên tay Tần Tử Mặc quay đầu lại, liếc mắt bĩu môi: "Không có việc gì, hắn không dám làm gì đâu."
Trợ lý cười khổ trong lòng, đúng vậy, hắn không dám làm gì anh, nhưng đối với tôi thì không nhất định.
Nhìn vị trợ lý sinh hoạt của mình một cái, Tần Tử Mặc nhún vai không mang theo chút thành ý nào nói: "Yên tâm, tôi chỉ nghỉ phép mà thôi, có việc gì lớn đâu, sao lá gan cậu nhỏ như gan chuột nhắt vậy, việc gì cũng sợ."
Trợ lý việc gì cũng sợ ngây ngốc cười cười không nói lời nào, nhưng trong lòng lại yên lặng thở dài một hơi.
Nếu thật sự là nghỉ phép đã tốt, nhưng cố tình đây lại không phải là nghỉ phép đơn thuần, hắn cũng biết ý tứ của Tần Tử Mặc, nhưng thật không hiểu.
Đó chính là đạo diễn Lý nha, bao nhiêu người tranh nhau tới vỡ đầu đều muốn đi, không được diễn vai chính thì chỉ cần diễn vai phụ cũng tốt lắm rồi, nhưng cố tình Tần Tử Mặc lại khác, thật vất vả đại diện Văn mới tranh thủ được một vai nam nhị, đều đã nói tới phân đoạn ký hợp đồng, Tần Tử Mặc thật đúng là có thể tùy hứng nói không diễn liền không diễn, hắn chạy, nhưng đại diện Văn lại không thể không thu thập cục diện rối rắm cho hắn.
Đù sao Lý đạo diễn này dễ từ chối như vậy sao? Mặt mũi đạo diễn nổi tiếng còn muốn hay không? Nếu muốn tìm được phương thức từ chối hợp lý mà không khiến người ta ghi hận có lẽ Văn đại diện muốn trọc đầu.
Nhưng hắn cũng không thể nói gì Tần Tử Mặc, việc của mình mình hiểu, nói trắng ra là trợ lý được hào môn nhị đại nhìn trúng, kỳ thật hắn cũng chỉ bề ngoài nhìn thì phong quang, thực tế đối với hào môn nhị đại như vậy mà nói thật không có lực ảnh hưởng gì, dù sao bọn họ nơi nào mà thiếu trợ lý? Có thể ở lại bên người hắn mấy năm này chủ yếu là vì hắn hiểu rõ, cố chủ muốn hắn làm cái gì thì hắn làm cái đó, trước nay đều không nói nhiều cũng không làm nhiều.
"Tiểu Ngô cậu là người Hải thị sao?" Tới địa giới Hải thị, Tần Tử Mặc đột nhiên nhớ tới chuyện này.
"Đúng vậy." Quay đầu nhìn Tần Tử Mặc, Ngô trợ lý không rõ nguyên do gật gật đầu.
"Mấy ngày trước không phải cậu nói mẹ cậu bị bệnh nằm viện sao, mấy ngày nay cho cậu nghỉ, cậu trở về chăm mẹ đi."
Tiểu Ngô hoảng sợ, chuyện này hắn chưa nói qua với Tần Tử Mặc, chỉ là lúc trước thật sự không nhịn được mới hàn huyên một hồi với Văn đại diện thôi mà, không nghĩ tới Tần Tử Mặc cư nhiên lại biết? Hiện tại còn muốn cho mình nghỉ phép?
"Này không được, chỗ anh bên này Văn ca cũng không ở, tôi mà đi thì không tốt."
Nghe hắn nói như vậy, Tần Tử Mặc cũng im lặng, không nhìn ra là hắn đồng ý hay không đồng ý.
Xe huyền phù một đường lướt nhanh, không bao lâu liền tới địa giới Hải thị, vừa mới tới địa giới Hải thị, từ xa hắn đã có thể nhìn thấy tiêu chí của Phúc trang -- cối xay gió lớn.
Tuy lúc trước cũng có xem qua ảnh chụp bên ngoài của Phúc Trang, đối với cối xay gió này có hiểu biết nhất định, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn tận mắt, bỗng nhiên trở nên hứng thú.
"Đợi lát nữa đưa tôi tới Phúc trang xong cậu liền về nhà đi, cho cậu nghỉ một tuần, một tuần sau lại tới đón tôi." Chưa cho trợ lý cơ hội cự tuyệt, Tần Tử Mặc thực bá đạo ra lệnh.
Đối với Tần Tử Mặc mà nói, trợ lý Tiểu Ngô này làm việc thực không tệ, tuy tuổi còn trẻ, nhưng năng lực làm việc vẫn có thể, năng lực câu thông cũng có thể, hơn nữa biết nghe lời, dù sao hắn rất thích, cho nên ngoại trừ cố định thêm tiền lương, ngẫu nhiên cũng cũng sẽ quan tâm tới cấp dưới.
"Nhưng mà Văn đại diện không có mặt, Tần ca anh..."
Ngô trợ lý còn chưa nói xong đã bị Tần Tử Mặc ngắt lời: "Yên tâm, tôi một người lớn như vậy chẳng lẽ còn có thể đi lạc sao?"
Nghe câu nói như vậy, Ngô trợ lý hít sâu một hơi, tính toán giảng đạo lý cùng vị cố chủ không hề có tính tự giác của một minh tinh này: "Lạc thì không lạc, nhưng Tần ca anh nổi tiếng như vậy, qua bên kia tôi sợ sẽ tạo thành oanh động."
Sức chiến đấu của fan của Tần ca không phải vừa, lúc trước đóng phim ở trên núi còn có thể đuổi theo, huống chi ở cái nơi như Hải thị này!!
Nếu thật sự xuất hiện fan cùng nhau tới Hải thị tìm kiếm Tần Tử Mặc, cuối cùng vì chuyện như vậy xảy ra cái gì ngoài ý muốn mà tên trợ lý như hắn còn không có mặt, vậy hắn về sau thật sự nên tự nhận lỗi từ chức.
Tiền lương của hắn hiện tại không thấp, nếu thật sự từ chức thì tìm ai mà khóc đây?
Việc Ngô trợ lý nghĩ đến đương nhiên Tần Tử Mặc cũng nghĩ tới, nhưng đối với điều này hắn cũng không cho là đúng.
Hắn cũng không ngốc, hắn muốn đi chính là Phúc trang, cho nên tình huống ở Phúc trang hắn đã sớm hỏi rõ ràng, bên kia không mở ra với người bên ngoài, có thể hoạt động ở bên trong chỉ có công nhân, mà công nhân ở Phúc trang ít, tính cả Lạc Vân Thanh và Leonard cũng chưa tới 20 người, có thể đưa tới oanh động ở chỗ nào được chứ?
Nhưng hắn nói như vậy chắc chắn trợ lý còn sẽ lo lắng thứ khác, cho nên thay một cách nói: "Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, Vân Thanh thường xuyên leo lên hot search còn chưa dẫn nên oanh động gì, còn tôi? Cậu quá để mắt tới tôi rồi." Tần Tử Mặc tự giễu.
Ngô trợ lý: "......" Tuy rằng rất không phúc hậu, nhưng khó lý giải được không có lời nào để phản bác là sao?
Vì câu nói này, Ngô trợ lý cũng không biết phải phản bác như thế nào mới có tác dụng, đương nhiên cũng có lẽ là do trong lòng hắn kỳ thực càng muốn về nhà, cho nên không muốn phản bác. ............
Tần Tử Mặc cũng khôn lỏi, biết tới Phúc trang chơi tìm người anh em Leonard của mình là vô dụng, cho nên hắn tìm chính là Lạc Vân Thanh, dù sao với bộ dáng thê quản nghiêm kia của Leonard, chỉ cần Lạc Vân thanh đáp ứng, ý kiến của hắn căn bản không quan trọng.
Vì hắn không tìm Leonard, cho nên hắn không biết tin tức hắn muốn tới khiến Leonard lần đầu tiên thật lòng cảm kích hắn, phải biết là Tần Tử Mặc tới đã cho hắn một cái cớ hợp lý để lưu lại phòng Lạc Vân Thanh!
Dù sao Tần Tử Mặc ít nhiều cũng là một minh tinh, bảo hắn ở tại trấn nhỏ Vân Quế đông đúc nhiều người này thật không hợp lý, cho nên chỉ có thể đem hắn về Phúc trang
Mà Phúc trang tuy nhiều phòng, nhưng những phòng trống còn lại chưa trang trí, không phải không thể lâm thời trang trí, nhưng thời gian quá vội là một vấn đề rất khó, mà lúc này Leonard đứng ra!
Hắn vẻ mặt đầy chính khí tỏ vẻ Tần Tử Mặc là bạn của mình, bạn của mình ở trong phòng của mình không có vấn đề gì, mà mình có thể ở chung phòng với Lạc Vân Thanh, vì phòng Lạc Vân Thanh lớn.
Nghe hắn nói như vậy, Lạc Vân Thanh hai tay khoanh trước ngực nhìn Leonard chỉ cười chứ không nói.
Nhưng khi nghe Leonard biểu thị một hồi về tình nghĩa huynh đệ của hắn, cậu vẫn thản nhiên ung dung đồng ý. Cũng không nói cho hắn kỳ thật ngay từ đầu cậu đã không định đuổi Leonard ra ngoài, phải biết rằng vào mùa đông này đi ngủ mà có một cái lò sưởi thiên nhiên bên cạnh cũng khá tốt.
"Không phải đi đón Tần Tử Mặc sao?"
Nhìn Leonard vẫn còn theo sau mình hỗ trợ, Lạc Vân Thanh buồn bực hỏi.
Năm phút trước Tần Tử Mặc gọi cho cậu nói hắn muốn tới, nghĩ tới tối qua Leonard biểu đạt tình cảm anh em giữa hắn và Tần Tử Mặc, Lạc Vân Thanh liền đem nhiệm vụ này giao cho hắn, nhưng không nghĩ tới đã năm phút đồng hồ trôi qua, người anh em Leonard còn chưa thèm nhúc nhích.
"Hắn sẽ tự tới." Leonard mặt không đỏ tim không đập nói.
Lạc Vân Thanh: "......"
Gì vậy, tự hắn sẽ tới? Tới bằng cách nào? Đi bộ tới sao?
Phải biết là chân núi có phương tiện giao thông, nhưng để phòng ngừa phương tiện giao thông bị trộm, những thiết bị này đều bị lập mật mã, hơn nữa mật mã này còn là mã khóa vân tay, khóa đồng tử, không phải công nhân của Phúc trang căn bản không điều khiển được, hắn muốn tới cũng chỉ có thể đi bộ tới!
Cho nên đây là việc anh em nên làm với nhau?
Lạc Vân Thanh cảm thấy bản thân được chứng kiến tình huynh đệ "keo sơn" trong truyền thuyết rồi!
Lúc hữu dụng thì là huynh đệ, lúc vô dụng thì ngay cả tên cũng không nhớ nổi!
Nghĩ đến đây Lạc Vân Thanh nhịn không được cười cười.
Thấy cậu tươi cười, Leonard nhịn không được cong lưng lặng lẽ hôn cậu một cái.
Che lại bên mặt bị hôn của mình kia, Lạc Vân Thanh đứng lên, trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Chính sự không làm, chỉ ở chỗ này xằng bậy." Chính sự không làm? Với hắn mà nói so với việc đi đón Tần Tử Mặc đây mới là chính sự!
Vì thế Leonard vô tội xòe tay: "Tôi xằng bậy chỗ nào? Tôi là đang làm chính sự nha, tôi hôn bạn trai của tôi là việc tất lẽ dĩ ngẫu."
Lạc Vân Thanh ha hả, nếu là trộm hôn một hai lần cậu còn có thể coi là tình thú, nhưng từ sáng tới giờ đã hôn trộm hơn 10 lần, quả thực chính là ngu ngốc!
Cậu thật không nghĩ tới Leonard lên cơn buồn nôn lại cũng ngu ngốc không kém!
Nhưng cậu cũng không định tán gẫu với Leonard về điểm này, dù sao mặc kệ tán gẫu kiểu gì cũng không tán gẫu rõ ràng được, vậy còn tán gẫu làm gì? Vì thế Lạc Vân Thanh kiên nhẫn xua xua tay, để hắn mau chóng đi đón Tần Tử Mặc.
Lạc Vân Thanh: "Đi nhanh lên, Tần Tử Mặc sắp tới rồi."
Leonard đúng lý hợp tình trở về một câu: "Cho cậu ta chờ."
Lạc Vân Thanh: "......"
Cho cậu ta chờ?
Lạc Vân Thanh cảm thấy có điểm vô ngữ, nếu như không sao, vậy ngày hôm qua sao hắn còn nói với cậu cái gì anh em tới không thể không có chỗ ở, Tần tử Mặc có biết hắn qua cầu rút ván như vậy không?
"Cậu ta không phải anh em của cậu sao?"
"....Đúng vậy." Giọng nói đầy không tình nguyện.
"Vậy cậu còn không đi đón anh em của cậu sao?"
"....."
Cuối cùng trong từng trận thúc giục của Lạc Vân Thanh, Leonard rốt cuộc không tình nguyên chạy xuống chân núi đón Tần Tử Mặc từ tay trợ lý Ngô.
Dọc theo đường đi đối mặt với Tần Tử Mặc mười vạn câu hỏi vì sao, Leonard dùng thái độ thích thì trả lời không thích thì không trả lời, trả lời mấy vấn đề của hắn.
Nếu là người bình thường dùng thái độ như vậy đối với hắn, Tần Tử Mặc đã sớm bùng nổ, nhưng người này lại là Leonard, sớm đã bị ngược thành thói quen Tần Tử Mặc không chỉ tỏ vẻ hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí còn có chút thụ sủng nhược kinh.
Đến tòa nhà, Tần Tử Mặc trước đem đồ đạc đặt vào phòng Leonard trước, sau đó mặt tỏ vẻ cảm ơn nói: "Cảm ơn nha Leonard, hiện tại tôi mới phát hiện trước kia tôi hiểu lầm cậu, thật không nghĩ tới cậu đủ nghĩa khí như vậy, cư nhiên sẽ cho tôi vào ở trong phòng cậu, anh em tốt!"
Bị coi là anh em Leonard một lời khó nói hết nhìn Tần Tử Mặc đang thật sự cảm động, một người yên lặng đi sang phòng bên cạnh.
Nào biết vừa định mở cửa, đã bị Tần Tử Mặc gọi lại....
"Khoan đã, Leonard cậu mở cửa phòng bên cạnh như vậy không tốt lắm thì phải?"
Tham quan xong phòng, Tần Tử Mặc phát hiện Leonard đang mở cửa phòng bên cạnh, vội vàng ngăn cản nói.
Tuy hắn loáng thoáng cũng đoán được chắc chắn phòng bên cạnh là nơi Lạc Vân Thanh ở, nhưng mỗi người đều có không gian riêng tư của mình, tuy Leonard và Lạc Vân Thanh là người yêu, nhưng người ta không có mặt lại định mở cửa phòng người ta? Này chắc chắn là không tốt cho lắm.
Không tốt?
Nghe câu nói đó Leonard vẻ mặt đờ đẫn quay đầu lại, nhìn hắn một cái, đương nhiên nói: "Không có gì không tốt, tôi thay quần áo."
"Nga nga."
Tần Tử Mặc đơn thuần cho rằng đây là Leonard đây là lấy quần áo cho Lạc Vân Thanh thay, nhưng không nghĩ tới cuối cùng khi hắn đi ra lại tự mình thay một bộ quần áo hoàn toàn mới.
Tần Tử Mặc: Trợn mắt há hốc mồm.jpg
Tình huống như thế nào? Hai người này sống chung? Lúc trước không phải còn nói mỗi người một phòng sao?
Khoan đã, Tần Tử Mặc bỗng nhiên nghĩ tới bộ dáng nhiệt tình chu đáo hiếm thấy đầy khác thường của Leonard ngày hôm qua khi mời mình ở tại phòng của hắn....
Cho nên...... Leonard đây là lấy cớ để bản thân chính đáng đăng đường nhập thất?
Nếu như vậy, vì sao hắn còn có thể cây ngay không sợ chết đứng để một người ân nhân như mình đợi dưới núi uống gió lạnh hơn mười phút??
|
Chương 128 Là một minh tinh từ trước tới giờ chưa từng hạ mình với ai, dưới sự áp bức của Leonard, vào ngày hôm sau từ khi tới Phúc trang, Tần Tử Mặc đã bị ép xuống ruộng.
Nhưng làm ruộng cũng là một công việc cần kỹ thuật, cho nên Lạc Vân Thanh đúng là không dám đem công việc quan trọng giao cho hắn, vì thế bảo Leonard dẫn hắn ra sau núi, dạy hắn điều khiển máy móc hái hoa như thế nào.
Đúng vậy, máy móc!
Khoảng thời gian trước Lạc Vân Thanh mua máy móc mới, cùng nhãn hiệu với thiết bị lúc trước dùng để hái hoa quế, nhưng lúc ấy chính là dùng phiên bản 1.0, lần này thăng cấp thành phiên bản 2.0, hiệu quả thực tế như thế nào còn chưa biết, nhưng giá cả máy móc lại đắt hơn ít nhất hai lần.
Vì có chất lỏng sinh mệnh thực vật, những cái cây bọn họ trồng ở sau núi lúc trước tất cả đều phát triển không tồi, sau khi thích ứng với thổ nhưỡng ở Phúc trang, một bộ phận thậm chí đã nở hoa.
Đi tới sau núi, nhìn trước mắt đầy khắp núi đồi đều là hoa đào và hoa quế, từng tảng từng tảng lớn màu vàng nhạt cùng màu trắng khiến Tần Tử Mặc không khỏi líu lưỡi: "Các cậu cũng quá không biết lãng mạn đi? Chỉ đem nơi này cho đoàn phim thuê quay cảnh đã có thể kiếm được một bút lớn, các cậu cư nhiên nỡ phá hủy!"
Nói xong "chẹp" một tiếng lắc đầu, khuôn mặt anh tuấn rất có vẻ trẻ nhỏ khó dạy nhìn bọn họ phí phạm của trời mà đau lòng.
Là một người yêu thích cảnh đẹp, hắn cảm thấy mình thực sự không nỡ hạ thủ đi tàn phá cái cảnh sắc thơ mộng này, thậm chí còn muốn động viên Leonard đừng quá ham muốn công danh lợi lộc như vậy.
Nhưng mà....
"Tinh chất và kem thủ công mà cậu muốn đều là làm từ những cánh hoa này."
Quả nhiên! Nghe xong câu nói đó, Tần Tử mặc không lên tiếng, yên lặng điều khiển máy móc.
Aiz....! Phải biết là cảnh đẹp tuy tốt, nhưng mỹ phẩm dưỡng da càng có giá hơn, nếu chủ nhân người ta không sợ cảnh đẹp như vậy bị phá hủy, vậy người qua đường Giáp như mình còn nhọc lòng làm cái gì!
Nhìn Tần Tử Mặc một bên yên lặng thở dài một bên nhanh nhẹn thu hoạch cánh hoa, Leonard cảm thấy hắn chính là thiếu niên miệng thì chê nhưng thân thể thì lại thành thật mà Lạc Vân Thanh nói.
Đứng bên cạnh quan sát Tần Tử Mặc thao tác hơn mười phút, Leonard không phát hiện ra vấn đề gì lớn, vì thế tự nhiên muốn rời đi, nhưng hắn vừa mới xoay người liền phát hiện tiếng máy móc phía sau cũng đã ngừng lại theo, tiếp theo đó là thanh âm không thể tin nổi của Tần Tử Mặc vang lên: "Đậu xanh rau má, Leonard không phải cậu định cứ như vậy rời đi thật chứ?"
Leonard xoay người, cau mày nhìn Tần Tử Mặc, khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ cậu chưa học xong?"
Đệch mịa, này thì có liên quan gì tới vấn đề học được hay không học được chứ? Này rõ ràng chính là vấn đề thấy sắc quên bạn!
Lúc trước Leonard sử dụng mình làm cái cớ còn "vô ơn" thì cũng thôi, đem kỳ nghỉ của mình xách tới đây làm việc cũng coi như không có gì, nhưng hiện tại cư nhiên muốn ném mình ở nơi đồng không mông quạnh này một mình làm việc? Làm việc cái đệch! Này không khỏi cũng thật quá đáng đi!
Tần Tử Mặc: "Để một mình tôi làm việc ở đây?"
Leonard nhướng mày: "Không thì sao?"
Tần Tử Mặc: "......" Có độc!
Nhìn Leonard biểu tình nghiêm túc, hắn chưa từng bao giờ sâu sắc hoài nghi bản thân đến nhầm chỗ như giờ phút này!
Đây là khách du lịch cái gì, quả thực chính là tới chịu tội!
"Không phải Leonard, tôi nói tốt xấu gì chúng ta cũng coi như bạn bè, cậu làm như vậy lương tâm thật sự sẽ không đau sao?"
Ánh mắt Tần Tử Mặc u oán nhìn hắn một cái, thương cảm trong con ngươi đều là từ diễn xuất mà ra.
Còn Leonard thì sao?
Hắn dùng hành động nói cho hắn, lương tâm hắn thật sự sẽ không đau! Trong lòng chỉ chứa mỗi Lạc Vân Thanh, Leonard cứ như vậy một người đầu không ngoảnh lại ném Tần Tử Mặc ở sau núi!
Đừng nói Tần Tử Mặc không tin, ngay cả Lạc Vân Thanh đều bị Leonard làm cho kinh sợ rồi.
Lạc Vân Thanh vô ngữ: "Cậu cứ như vậy ném Tần Tử Mặc ở sau núi?"
Leonard gật gật đầu, vẻ mặt đương nhiên: "Hắn lớn như vậy rồi, sẽ không lạc."
Lạc Vân Thanh: "......" Xoa xoa cái đầu đau nhức.
Đây không phải là vấn đề có lạc hay không, mà là người tới đều là khách!
Bọn họ không chiêu đã khách thì thôi, còn bắt hắn làm việc, bắt hắn làm việc đã được coi là rất không phúc hậu rồi, kết quả Leonard còn ném người ra sau núi?
Phải biết là hiện tại Phúc trang không có nhiều người lắm, có thể nói là hoang vắng, ngày hôm nay ở sau núi còn không có bao nhiêu người, một mình Tần Tử Mặc ở sau núi được sao? Sẽ không phát điên chứ?
Nghĩ đến đây, biết nếu chỉ tống cổ mỗi Leonard đi là không thể thực hiện được, Lạc Vân Thanh đẩy nhanh tốc độ đem công việc trong tay hoàn thành, sau đó đứng lên nói với Leonard: "Đi thôi."
Sau đó không đợi hắn trả lời liền dẫn hắn ra sau núi. Nói thật ở chung càng nhiều cậu càng cảm thấy Leonard là một người thực ấu trĩ, đối với người mà hắn thích hắn sẽ rất chuyên chú cũng có thể thay người ta suy nghĩ, nhưng đối với những người khác, hắn ngay cả để ý cũng ít, ví dụ như Tần Tử Mặc, Leonard làm chuyện như vậy đối với hắn thật sự không phải hành động người bình thường có thể làm ra.
............
Vội vàng đi tới sau núi, Lạc Vân Thanh vừa lúc nhìn đến Tần Tử Mặc chán đến chết điều khiển máy móc hái hoa, tuy thời gian không qua bao lâu nhưng một bộ phận nhỏ đóa hoa trên cây đều đã bị hái.
Nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, thân thể Tần Tử Mặc nguyên bản còn vô lực lập tức trở nên phấn chấn, ngữ khí hưng phấn nói: "Các cậu tới rồi? Việc bên kia làm xong rồi sao?"
Lạc Vân Thanh cười gật gật đầu trả lời lại một câu "Đúng vậy", hàn huyên vài câu xong cũng bắt đầu hỗ trợ.
Cảm giác một mình làm việc cùng vài người làm việc rất không giống nhau, cái khác không nói, ít nhất khi làm việc có người nói chuyện sung sướng hơn rất nhiều, thời gian cũng trôi qua nhanh!
Tần Tử Mặc kỳ thực rất thông minh, so với đám minh tinh trong gameshow biểu hiện tay chân vụng về, biểu hiện của của hắn hôm nay thậm chí có thể coi là sáng ngời.
Rất nhiều thứ chỉ một lần liền biết, thậm chí có đôi khi còn học một suy ra ba, khi đám người Bulma, Edward mang theo Henry tới đây, hắn đã có thể điều khiển máy móc rất là thông thuận, trình độ thuần thục kia hoàn toàn không kém tay già đời.
Lần đầu tiên trong hiện thực thấy đại minh tinh, Bulma các nàng ngay từ đầu là hưng phấn, hưng phấn qua đi lại có điểm gò bó, dù sao đối với các nàng mà nói Tần Tử Mặc chính là đại minh tinh! Không phải người cùng một thế giới với các nàng.
Nhưng cùng Tần Tử Mặc ở chung dần dần loại gò bó này đều biến mất.
Là một minh tinh, Tần Tử Mặc so với người bình thường càng có dục vọng biểu hiện, hôm nay khi học tập điều khiển máy móc nông nghiệp như thế nào, Leonard chỉ nói cho hắn một lần hắn đã có thể tự mình thao tác, hiện tại càng thuần thục điêu luyện, việc như vậy hắn sao có thể không khoe với mọi người một chút được chứ?
Vì thế trong một lần nói chuyện với nhau, khi người khác khen hắn, hắn làm bộ lơ đãng nói lên kỳ thực đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với máy nông nghiệp, cũng là lần đầu tiên điều khiển máy móc!
Tuy máy móc nông nghiệp đối với đám người tinh cầu Nông nghiệp như bọn họ mà nói chỉ là trò trẻ con ai cũng có thể điều khiển, học được cũng không có gì đáng để kiêu ngạo, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng tới bọn họ khen người nha!
Phải biết là Tần Tử Mặc cũng không phải là người ở tinh cầu Nông Nghiệp từ nhỏ đã chơi với máy móc nông nghiệp cho tới lớn như bọn họ, nhưng hắn là minh tinh!
"Tiểu Tần thật là thông minh, học một lần đã biết, không tồi không tồi! So với người khác khá hơn nhiều."
"Đúng vậy, lúc trước ta xem chương trình gameshow, chính là một đám minh tinh đi tới một vùng nông thôn kia, cùng với các lão gia học điều khiển máy móc nông nghiệp, kết quả học hai tiếng còn chưa học được, quá mất mặt."
"Ai nha, Đại Lệ a, cô đừng yêu cầu cao như vậy, người ta chính là minh tinh, không giống như chúng ta, có lẽ bọn họ cũng chưa từng gặp qua máy móc đó đâu."
"Bulma cô nói như vậy thì không đúng rồi, cô nhìn Tiểu Tần xem, Leonard nói một lần người ta liền biết, hắn không phải cũng là đại minh tinh sao, cho nên nói vẫn là người kia ngốc."
"......"
Một đám người trực tiếp hoặc gián tiếp khích lệ khiến nụ cười của Tần Tử Mặc vẫn luôn không thấy biến mất, trong lòng đắc ý cảm thấy mình quả nhiên không tồi, quả nhiên rất giỏi. Nhưng...... Chờ hắn quay đầu, nụ cười trên mặt bắt đầu dần dần cứng lại, sau đó theo gió trôi đi.
Tần Tử Mặc run rẩy chỉ Henry đang ngồi bên trong một cỗ máy móc hái hoa loại nhỏ, nhìn ngón tay nhỏ bé mập mạp của nhóc đang thuần thục điều khiển máy, giọng nói của hắn đều là run rẩy: ".....Henry đang điều khiển?"
Nghe được hắn nói, Bulma quay đầu lại, còn tưởng rằng là đồ vật gì kỳ quái chứ, chờ nhìn thấy là con trai nhà mình đang điều khiển loại máy móc nông nghiệp đơn giản này thực tự nhiên mà gật đầu: "Đúng vậy."
Ngữ khí đương nhiên kia giống như là Henry không phải đang điều khiển máy móc nông nghiệp mà là đang uống sữa bò.
Tần Tử Mặc: "......"
Đúng vậy? Đậu xanh rau má! CMN có ai đã thấy qua đứa nhỏ mới bốn tuổi có thể điều khiển máy móc nông nghiệp chưa???
Việc không khoa học như vậy tại sao lại xuất hiện? Hơn nữa đáng sợ nhất chính là các ngươi cư nhiên không cảm thấy kỳ quái một chút nào?
Chẳng lẽ điều này ở trong mắt các ngươi mới là bình thường sao?
Vậy mình....
Bỗng nhiên hiểu ra gì đó, Tần Tử Mặc há hốc mồm nghe thấy những lời ca ngợi truyền tới bên tai trong lòng liền ha ha, hắn biết điều khiển máy nông nghiệp thì sao chứ? Con nhà người ta mới bốn tuổi cũng biết điều khiển kia kìa, hắn học được mới là bình thường, hắn không học được mới là đáng sợ có biết không?
Cuối cùng cũng hiểu vì sao mà bọn họ lại dùng ngữ khí như khinh bỉ kẻ ngốc khi xem cái gameshow có minh tinh học hai tiếng còn chưa biết điều khiển máy nông nghiệp kia, thì ra trẻ em bốn tuổi ở Nông nghiệp tinh người ta đã biết điều khiển máy móc!
Nhìn Henry, Tần Tử Mặc bị đả kích đầy mình không dám mở miệng khen bản thân nữa, giờ phút này hắn chỉ muốn yên lặng mà làm xong việc của mình thôi.
Đáng buồn là hiện thực tàn khốc vẫn còn tiếp tục, đến cuối cùng hắn cũng hiểu, thì ra hắn thật sự kém cả trẻ con, không nói cái gì khác, là một người lớn, hắn làm việc cũng không bằng một đứa nhỏ nhà người ta!
Chưa từng có ngày nào khắc sâu ý thức được kỳ thực bản thân chỉ có sức chiến đấu không bằng cọng bún như hôm nay, Tần Tử Mặc xấu hổ xin từ chối hảo ý hỗ trợ của Henry, ngoan cường bảo hộ mặt mũi kỳ thực đã bị người dùng lòng bàn chân dẫm đạp chà xát.
Trong tiếng cổ vũ của đứa nhỏ đơn thuần thiện lương mà đem công việc của mình hoàn thành, cuối cùng vì điểm quật cường hiếm thấy này của hắn thậm chí được mọi người vỗ tay!
Tần Tử Mặc: "...... Cảm ơn."
Nghẹn cười, Lạc Vân Thanh mang theo Tần Tử Mặc biểu tình đầy mặt sống không còn gì luyến tiếc đi tới nhà ăn, sau khi đi đến nhà ăn nhìn thấy cơm ngon canh ngọt cuối cùng hắn mới cười, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, còn chưa ngồi xuống bao lâu, đứa nhỏ Henry lại tới đây.
Henry tuy nhỏ, nhưng đã có thể tự mình ăn cơm, nhưng để thuận tiện, nhóc dùng chính là thìa nhỏ. Tư thế rõ ràng không tiêu chuẩn, nhưng dùng thìa rất là ổn, một ngụm một ngụm ăn đến ngon lành.
"Tần Tử Mặc ca ca anh không ăn cơm của mình sao?"
Henry thấy Tần Tử Mặc nhìn chằm chằm vào mình, cho là hắn coi trọng viên thịt cuối cùng trong bàn ăn của mình, trong lòng lo lắng nhóc rất rõ ràng mà dịch chuyển bàn ăn một chút, sau đó vẻ mặt còn mang theo cảnh giác nhìn về phía hắn.
Tần Tử Mặc: "......"
Khoan đã, đứa nhỏ này không phải cho rằng mình muốn ăn cơm của nó chứ?
Bàn ăn tạo hình lung tung rối loạn kia của Henry, Tần Tử Mặc bất đắc dĩ hít sâu một hơi, sau đó xả ra một gương mặt tươi cười khô cằn nói: "Tiểu Henry đừng lo, Tử Mặc ca sẽ không ăn đồ ăn của nhóc đâu."
Nghe được Tần Tử Mặc nói không ăn đồ ăn của mình, Henry lúc này mới cao hứng "Ừm" một tiếng, sau đó lộ ra hàm răng sữa đều đặn "ngao ô" một ngụm liền đem viên thịt cuối cùng kia ăn vào bụng.
Biểu hiện đáng yêu kia khiến đám anh chị cô dì chú bác xung quanh nhìn nhóc lộ ra ý cười hiểu ý, cũng khiến cho Tần Tử Mặc đang buồn bực bật cười.
Tận đến giờ phút này hắn mới từ trong trạng thái bị Henry đả kích kia hồi phục lại tinh thần!
Nhìn bộ dáng tham ăn của nhóc, Tần Tử Mặc cười trộm, quả nhiên mặc kệ Henry có năng lực thế nào, trẻ nhỏ quả nhiên vẫn là trẻ nhỏ, cho nên chắc chắn nhóc không có lợi hại bằng mình!
Không biết logic ở đâu, dù sao rất biết an ủi bản thân Tần Tử Mặc lại một lần thành công an ủi bản thân, khi nhìn thấy Henry thích ăn thịt viên như vậy hắn còn đem hai viên thịt cuối cùng trong bát của mình cho nhóc, khiến Henry sung sướng gọi "Tử Mặc ca ca" sau đó vùi đầu hưởng thụ mỹ thực.
Mỹ thực là đồ vật có thể khiến tăng tiến tình cảm tốt nhất, cũng là đồ vật khiến người tâm tình sung sướng, cho nên nhà ăn Phúc trang là địa phương mọi người thích nhất, ăn một món ăn ngon nói chuyện trời đất, từng chút khiến mọi người trở nên quen thuộc, trong không khí ngươi một lời ta một ngữ giao lưu, truyện cười lơ đãng cũng khiến người cười cong lưng.
Ví dụ như Tần Tử Mặc, khi ăn cơm, nếu không phải mình có năng lực kiềm chế, có lẽ đã sớm cười đến chết, nhưng cho dù không chết vì cười thì cũng xấp xỉ như vậy.
Còn không biết ăn được bao nhiêu cơm, nhưng cười đến nỗi không ngồi thẳng được, ngay cả tiếng chuông điện thoại chuyên môn của Văn đại diện vang lên cũng không nghe thấy.
|
Chương 129 "Vừa rồi mọi người có nghe được tiếng gì không?" Những lời này tuy là hỏi mọi người, nhưng khi Lạc Vân Thanh hỏi lại chỉ nhìn Tần Tử Mặc, khiến cho Tần Tử Mặc có điểm không thể hiểu được.
Vì thế hắn dừng động tác trong tay, Tần Tử Mặc đúng là không nghe thấy gì, vì thế lắc đầu, thành thật nói: "Không nghe thấy gì, cậu nghe nhầm à?"
Nào biết mình vừa nói lời này ra xong, Leonard ngồi bên đối diện nhìn mình như nhìn thằng ngu.
Tần Tử Mặc: "......" Vì sao mọi người đều nhìn tôi như vậy?
Nhưng không có ai trả lời hắn, cuối cùng vẫn là Henry thấy hắn đáng thương nói cho hắn câu trả lời.
Trong miệng Henry còn có cơm, cẩn thận nhai hồi lâu mới đem cơm nuốt xuống, nuốt xong sờ cái bụng nhỏ của mình sau đó nghiêng đầu nhìn Tần Tử Mặc bên cạnh nói: "Tử Mặc ca ca, vừa rồi là điện thoại của anh kêu."
Khoan đã? Điện thoại của mình?
Văn đại diện? Lập tức trong đầu Tần Tử Mặc xuất hiện ba chữ này, sau đó...hoàn toàn không khẩn trương, nên làm gì thì làm cái đó.
Henry nghi hoặc nhìn hắn, không phát hiện hắn có bất cứ ý định tiếp nhận cuộc gọi gì: "Tử Mặc ca ca, anh không nhận điện sao?"
Hắn đúng là không định nhận cuộc gọi này, phải biết là người đại diện của hắn tìm hắn chỉ có vài việc, nếu không khuyên hắn tiếp nhận bộ phim kia thì chính là nói về công việc, hắn không muốn vào lúc ăn cơm còn phải nhận tin tức về công việc, dù sao mặc kệ là gì hắn cũng không thích là được.
Nhưng hắn cũng không thể như vậy nói cho đứa nhỏ, vì thế Tần Tử Mặc nở một nụ cười sáng lạn với người đặt câu hỏi Henry, tùy tay xoa xoa tóc nhóc, không thèm để ý nói: "Đó là giới thiệu hàng."
Không phải là giới thiệu hàng sao? Vẫn luôn giới thiệu công việc cho hắn.
"Giới thiệu hàng là gì?" Đối với cái từ mới này, Henry thực cảm thấy hứng thú.
Henry còn nhỏ không hiểu cái gì là giới thiệu hàng, cũng không biết vì sao Tần Tử Mặc ca ca nói tới giới thiệu hàng lại có biểu tình nghiến răng nghiến lợi như vậy, nhưng không ngăn nổi lòng hiếu kỳ của nhóc.
Tần Tử Mặc thở dài một hơi, dùng ngữ khí lừa gạt tiểu hài tử nói: "Giới thiệu hàng là thứ không tốt."
"Thứ không tốt?" Henry như suy tư gì đó gật gật đầu.
Sau đó nói tiếp: "Cho nên bởi vì giới thiệu hàng là thứ không tốt, cho nên khi giới thiệu hàng tìm Tử Mặc ca ca anh mới không vui sao?"
Không biết Henry nơi nào tìm được cái logic này, nhưng không ảnh hưởng Tần Tử Mặc chấp nhận những lời này, vì thế hắn cho Henry một ánh mắt thức thời, thật vui vẻ trả lời một câu: "Không sai chính là như vậy."
Lý do này lừa trẻ nhỏ còn được, nhưng những người khác sẽ không tin chuyện ma quỷ của Tần Tử Mặc, nhưng thấy hắn và Henry ông nói gà bà nói vịt nói đến cao hứng, bọn họ cũng liền không nói gì thêm.
Dù sao Tần Tử Mặc lớn như vậy rồi, còn không biết sự tình nặng nhẹ hay sao? Hắn có thể nói như vậy, vậy tuyệt đối chứng tỏ đối phương không phải người quan trọng gì.
Nghĩ như vậy hai người hoàn toàn không nghĩ tới đây lại là cuộc gọi của người đại diện của hắn, dù sao dựa theo lẽ thường mà nói nghệ sĩ sẽ không đối xử với người đại diện của mình như vậy.
............
Bên này Tần Tử Mặc không để ý tới hắn, bên kia Văn đại diện đã quen bị hắn đối xử như vậy cũng không tức giận, nói câu không dễ nghe là nghệ sĩ của mình có đức hạnh gì hắn sao không biết? Có thể lập tức nhận điện mới gọi là lạ.
Ngồi ở trên ghế văn phòng, biết rõ tính Tần Tử Mặc, Văn đại diện thở dài một hơi thật sâu, đầu óc lại bắt đầu vừa căng vừa đau.
Hắn thật sự không biết tại sao lúc trước khi biết Tần Tử Mặc muốn chọn người đại diện, mình lại hướng Tần Tử Mặc xin nhận là đúng hay sai.
Đương nhiên hắn cũng hiểu hàm ý có lợi ắt có hại, người như Tần Tử Mặc vừa nhìn là biết có thể hồng, dù sao có giá trị sắc đẹp, lại còn là hào môn nhị đại, từ khi xuất đạo tới nay chưa thiếu tài nguyên, bỏ đi kỹ năng diễn xuất, chỉ cần tài nguyên chất chồng đều có thể khiến hắn hồng, càng không cần phải nói tới kỹ năng diễn xuất của hắn còn không kém, chính vì kỹ năng diễn xuất không kém mới khiến Văn đại diện đau đầu, vì điều này kích thích lên dã tâm của hắn, có sắc đẹp, có tài nguyên, có kỹ thuật diễn, nếu hắn chấp nhận mài dũa, Văn đại diện cảm thấy Tần Tử Mặc muốn đi lên cao là có khả năng.
Nhưng vừa rồi cũng nói, có tốt ắt có xấu, bản thân Tần Tử Mặc cái gì cũng có, nhưng từ một phương diện khác mà nói bởi vì cái gì cũng có cho nên hắn làm việc từ trước tới nay đều xuất phát từ ý thích, mặt khác cơ hồ không quan tâm, có đôi khi đắc tội với người ta cũng không tự biết, hoặc là biết cũng không thèm để ý. Tuy người khác sẽ không làm gì được hắn, nhưng nếu có cơ hội chắc chắn cũng sẽ không nhớ tới hắn.
Aiz......!
Biết Tần Tử Mặc trong thời gian ngắn sẽ không nhận điện, Văn đại diện chấp nhận, lập tức vội đi làm việc của mình, chờ buổi tối làm việc xong lại gọi cho bên kia một cái.
Lần này Tần Tử Mặc lập tức nhận, nhưng bộ dáng tùy ý kia thật đúng là khiến người bị nhồi máu cơ tim.
Ít nhất Văn đại diện liền cảm thấy tim của mình sắp ngừng đập, che lại trái tim của mình, hắn cảm thấy bản thân đúng là tự ngược, bằng không vì cái gì một hai phải nhận người này chứ?
Nhưng...... Nghĩ tới thông tin vừa nhận được, Văn đại diện cưỡng ép bản thân thay đổi một gương mặt tươi cười, hòa ái nói: "Tử Mặc này, cậu chừng nào thì về làm việc thế?"
Bẻ bẻ ngón tay của mình, Tần Tử Mặc chẳng hề để ý trả lời: "Xem tâm tình."
Văn đại diện: "......" Có một loại xúc động muốn đánh người làm sao bây giờ?
Xem tâm tình? Việc này còn có thể xem tâm tình? Ngươi nhìn xem Tần Bất Ngữ người ta, thông cáo đều kéo dài tới tận sang năm kia, ngươi thì sao? Không nổi tiếng bằng người ta còn kén chọn, lại còn không phải kén chọn bình thường, cả ngày cái này cũng không cần cái kia cũng không được.
"Cũng tới lúc về được rồi."Đại diện Văn tận tình khuyên bảo.
""Được rồi, tôi biết rồi, mấy nữa tôi sẽ về là được đi." Nghe đến đó Tần Tử Mặc nghiêm túc gật đầu, thái độ rất thành khẩn, nhưng lại im bặt không nói tới ngày về.
Đối với điều này, Văn đại diện tự an ủi bản thân ở trong lòng đừng chấp nhặt với hắn, đứa nhỏ mà thôi, như thế lặp lại ba lần hít thở sâu, tiếp tục cười nói: "Tử Mặc này, hôm nay bên Tiết mục giải trí ngày cuối tuần" phát lời mời tới cậu, đi không?"
Đừng thấy cái tên "Tiết mục giải trí ngày cuối tuần" quê mùa như vậy mà lầm, đây chính là cây đại thụ trong làng gameshow đấy, tồn tại hơn 40 năm nhưng độ hot vẫn như cũ rất cao, lên một lần là có thể gom được vô số fan.
Nhưng tiết mục này cũng không phải là ai cũng có thể lên, ngoại trừ người có địa vị nhất định trong giới giải trí ra còn lại cũng chính là tiểu sinh tiểu hoa đán đang hồng mới có thể lên.
Là tiểu sinh có lưu lượng số 1, Tần Tử Mặc đương nhiên đủ tư cách lên tiết mục, hơn nữa cái tiết mục này vốn dĩ cũng có kế hoạch dùng làm tuyên truyền, tất nhiên phải tham gia, nhưng nếu hắn nhớ không lầm thì hiện tại còn chưa đến thời điểm tuyên truyền thì phải? Bộ phim kia của hắn đến thời điểm tuyên truyền thì phải làm sao? Phải biết là Tiết mục giải trí ngày cuối tuần thật sự không có thói quen mời một nghệ nhân tham gia hai lần đâu.
Văn đại diện đương nhiên cũng nhìn ra Tần Tử Mặc nghi hoặc, nhưng nguyên nhân chính là vì như thế hắn mới cảm thấy tâm mệt.
Phim truyền hình người ta đều sắp bắt đầu chiếu rồi, nhưng nghệ sĩ nhà mình cư nhiên hoàn toàn không rõ tình huống lắm thì phải?
"Cái này chính là tuyên truyền cho bộ phim."
"À" Tần Tử Mặc sờ sờ cái mũi.
"Vậy đi không?"
"Đi!"
Còn phải hỏi? Nếu là tuyên truyền, Tần Tử Mặc đương nhiên đi.
"Khoan đã, trước đừng cúp máy." Thấy Tần Tử Mặc có ý đồ cúp máy, Văn đại diện vội vàng lên tiếng, hôm nay hắn không đơn giản chỉ vì chuyện này mà gọi hắn, hắn còn mang theo một nhiệm vụ khác nữa. "Còn có việc khác nữa?" Tần Tử Mặc vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, phải biết là hắn hiện tại đang trong kỳ nghỉ phép nha, chỗ này làm việc chỗ kia làm việc có chỗ nào giống nghỉ phép.
Văn đại diện lắc đầu, sau đó hỏi: "Cậu là đang ở Phúc trang sao? Phúc trang của Lạc Vân Thanh ấy."
Tần Tử Mặc: "...... Đúng."
Nghe hắn nói đúng, Văn đại diện cuối cùng cũng lộ ra gương mặt thật lòng đầu tiên của ngày hôm nay.
"Giải trí ngày cuối tuần muốn mời Lạc Vân Thanh cùng cậu đi tham gia, nhưng vì Lạc Vân Thanh không phải người trong giới giải trí, cho nên bọn họ cũng không tìm thấy cậu ấy, nhưng bọn họ từ lần khảo hạch phát sóng trực tiếp trước đây nhìn ra quan hệ giữa các cậu không tồi, vì thế tìm tới chỗ tôi, muốn nhờ cậu hỗ trợ hỏi Lạc Vân Thanh một chút có đồng ý tham gia chương trình hay không."
Vân Thanh? Tần Tử Mặc kinh ngạc.
Tuy rằng Vân Thanh ở trên Thiên Bác danh khí lớn, gần đây cũng cầm Đế thưởng, nhưng theo hắn biết Giải trí ngày cuối tuần chưa từng mời người ngoài giới tham gia chương trình bao giờ, đây....
"Anh xác định mình không nghe nhầm chứ?" Tần Tử Mặc xoa xoa lỗ tai, nhịn không được lại lần nữa xác nhận.
"Không." Văn đại diện lắc đầu khẳng định nói, so với Tần Tử Mặc hắn rõ ràng biết càng nhiều.
Giải trí ngày cuối tuần hiện tại tuy nói vẫn là tiết mục đứng đầu, nhưng cũng không còn là tiết mục vương bài, một hai năm gần đây nhiệt độ giảm đi rất nhiều, người xem càng là bị gameshow trò chơi hoặc ca sĩ thu hút đi không ít, trong mắt Văn đại diện, Giải trí ngày cuối tuần qua mấy năm nữa dùng hết vốn liếng ban đầu liền phải nguội lạnh.
"À."
"Nhớ hỏi Lạc Vân Thanh."
"Được."
Nói xong Tần Tử Mặc không đợi Văn đại diện phản ứng lại liền cúp máy, sau đó lập tức chạy tới cách vách gõ cửa.
"Cốc cốc cốc......"
Tiếng đập cửa không dịu dàng chút nào đánh vỡ không khí kiều diễm bên trong phòng, mở cửa, nhìn thấy là Tần Tử Mặc, Leonard đen mặt nhịn không được có loại xúc động muốn đánh người.
Nhưng nề hà đối diện lại chính là Tần Tử Mặc không chút tự giác!
"Hi, hai người các cậu còn chưa ngủ à." Cho dù phát hiện là Leonard mặt đen mở cửa cho mình nhưng Tần Tử Mặc vẫn như cũ cười hì hì chào hỏi hắn, hoàn toàn không có bất cứ gánh nặng gì trong lòng.
"Cậu tới làm gì?" Đứng chắn ở cửa, Leonard không muốn cho hắn vào, dùng hành động chứng tỏ bản thân không hoan nghênh hắn tới.
"Có việc nha, cậu tránh ra, cũng không phải tới tìm cậu, tôi tới tìm Vân Thanh." Biết ở trước mặt Lạc Vân Thanh, Leonard không thể đánh mình, vì thế Tần Tử Mặc gan lớn cố ý nhìn đểu Leonard một cái, nghiêng người muốn lách qua người hắn vào trong.
"Tìm Vân Thanh có việc?"
Nắm lấy Tần Tử Mặc trơn như cá trạch, Leonard lại lần nữa mở miệng, rất có tư thế không có việc gì thì cút đi cho ta.
"Có có có có có, anh em đừng xúc động, việc rất quan trọng đấy." Tần Tử Mặc bị tóm được ngoan ngoãn liên tục gật đầu, chỉ sợ Leonard thật sự đuổi mình ra ngoài mất, như vậy rất mất mặt.
Leonard trong lòng tuy vẫn rất muốn ném văng hắn ra khỏi cửa, nhưng vì có việc quan trọng nên chỉ có thể chịu đựng lườm Tần Tử Mặc một cái, sau đó không cao hứng mời người tới phòng khách, tự mình đi vào phòng ngủ tìm Lạc Vân Thanh.
"......"
"Muộn như vậy Tử Mặc tới là có chuyện gì sao?" Khác với cảm xúc khó chịu như của Leonard, thái độ của Lạc Vân Thanh với Tần Tử Mặc rõ ràng mềm mại hơn nhiều, thậm chí còn mang theo một chút.....cao hứng?
Nhưng vì sao cậu lại cao hứng? Không rõ!
Tần Tử Mặc cũng không phải người thích làm khó bản thân, nếu không rõ Lạc Vân Thanh vì sao lại cao hứng hắn liền đơn giản không nghĩ nữa, đem chuyện này vứt ra sau đầu.
Nhìn thấy Lạc Vân Thanh hắn kích động mở miệng: "Vân Thanh Vân Thanh, cậu muốn đi tham gia gameshow không? Người đại diện của tôi vừa nói với tôi chương trình Giải trí ngày cuối tuần muốn mời cậu cùng tôi đi tham gia tiết mục mới nhất."
|
Chương 130 "Giải trí ngày cuối tuần?" Nghe thấy cái tên này, Lạc Vân Thanh rõ ràng ngây ra một lúc, có chút kinh ngạc hỏi.
Phải biết rằng Giải trí ngày cuối tuần là chương trình có nhãn hiệu lâu đời, tầm tuổi như cậu có thể nói là xem cái chương trình này từ nhỏ cho tới lớn cũng không quá, nhưng đúng là vì tiết mục này quen thuộc, cho nên Lạc Vân Thanh mới kinh ngạc, dù sao mọi người đều biết tính cách của tiết mục này, nói không dễ nghe thì chính là cực kỳ ngạo khí, nhiều năm qua như vậy, tuy có người cải biến, nhưng chỗ cải biến cũng không nhiều, lần này cư nhiên lại mời một người ngoài giới tham dự, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.
"Đúng vậy, đừng hoài nghi, chính là giải trí ngày cuối tuần mà cậu nghĩ, cho nên cậu muốn đi không? Tôi cũng được mời, chúng ta cùng đi chơi một chút?" Tần Tử Mặc liên tục gật đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn cậu.
Nếu có lựa chọn hắn đương nhiên không muốn tự mình đi tham dự một tiết mục, có thể kéo được ai thì kéo người đó cùng tham dự thật tốt, như vậy cho dù gặp phải cái gì mình không thích cũng không ngại, dù sao không phải một mình mình cũng không nhàm chán.
Muốn đi sao? Lạc Vân Thanh hiếm khi có chút do dự.
Cậu biết nguyên chủ khi còn nhỏ thích nhất là xem tiết mục giải trí ngày cuối tuần, trước kia cậu đối với cái tiết mục này thật sự là yêu thích, thậm chí còn từng cầu xin ba mẹ dẫn cậu đi tới tận nơi xem, nhưng lại không có thành công, nhưng hiện tại có một cơ hội như vậy, cho nên rốt cuộc là đi....hay là không đi?
Nhìn thấy Lạc Vân Thanh do dự, Tần Tử Mặc lập tức lên tinh thần, do dự là tốt, do dự chứng tỏ có khả năng lựa chọn!
Vì thế Tần Tử Mặc liên tiếp nói đủ các loại chỗ tốt khi tham dự chương trình, nhưng đáng tiếc những chỗ tốt này đối với người ngoài giới như Lạc Vân Thanh mà nói kỳ thực cũng không có lực hấp dẫn gì.
"Muốn đi thì đi, không lưu nuối tiếc, nếu hiện tại còn chưa muốn đi thì thôi, khi cậu muốn đi tôi sẽ giúp cậu đi." Leonard vẫn luôn không mở miệng vào lúc Tần Tử Mặc nói bở hơi tai đang nghỉ ngơi liền lên tiếng, ý tứ trong ngoài thực rõ ràng thực khí phách.
Muốn đi liền đi, không muốn đi thì không đi! Không cần miễn cưỡng bản thân.
Lạc Vân Thanh nhịn không được cảm động chút xíu, vì lời Leonard nói giống như không phải đi tham gia một tiết mục đang hot mà tùy tiện giống như hôm nay ăn cái gì vậy, người không biết còn cảm thấy hắn khoác lác, nhưng Lạc Vân Thanh lại biết Leonard có năng lực như vậy.
"Đi không?" Ôm Lạc Vân Thanh, Leonard rất là tùy ý hỏi.
"Đi." Lạc Vân Thanh thả lỏng thân thể dựa vào trong lòng ngực hắn, trong mắt ngoại trừ chút do dự lúc đầu ra bắt đầu trở nên sáng ngời.
Nói cho cùng người không cần dựa vào ai để sống như bọn họ kỳ thực thật sự không cần nghĩ quá nhiều, bọn họ hoàn toàn có thể bừa bãi mà sống, một khi đã như vậy, chỉ cần không trái pháp luật, muốn làm gì thì làm là được, vì cái gì phải băn khoăn nhiều như vậy, phải biết rằng bừa bãi là thái độ sống mà bao người cầu không được, bọn họ vì sao lại không như vậy chứ?
Đáng thương vô cùng lườm hai kẻ không coi ai ra gì kia một cái, giờ phút này Tần Tử Mặc cảm thấy mình chính là một người vô hình, một người đáng thương, một người sống sờ sờ như vậy lại cố tình bị xem nhẹ hoàn toàn.
"Hai người các cậu đủ rồi đấy? Khoe ân ái cũng phải có giới hạn chứ."
"Tử Mặc còn ở sao?"
"Đệch, thật quá đáng! Không phải các cậu đã thật sự quên mất tôi còn ở đây chứ? Độ tồn tại của tôi thấp như vậy sao? Tôi vẫn chưa đi nhá!!"
"A, vậy hiện tại cậu cần đi đi, muộn như vậy chúng tôi muốn đi ngủ."
"Tôi....."
"Đậu xanh rau má...."
Tần Tử Mặc: "......" Không dám tin tưởng cư nhiên bị người trước mặt ném ra khỏi cửa trước mặt bàn dân thiên hạ!
Các ngươi làm như vậy lương tâm có cắn dứt không? Các ngươi có phải đã quên còn cần ta đi liên hệ tổ tiết mục? Còn chưa qua sông đã muốn đoạn cầu?
Nhìn Leonard thấy sắc quên bạn, Tần Tử Mặc thật muốn bằng mặt không bằng lòng, nhưng ngẫm lại thủ đoạn hắn đối phó với người khác lúc trước, đột nhiên lại bong bóng xì hơi, chỉ có thể trưng ra khuôn mặt khóc tang thành thành thật thật đi liên hệ với người đại diện, thông báo tin Lạc Vân Thanh đã đồng ý tham gia.
...........
Tiết mục giải trí ngày cuối tuần được thu vào tối thứ bảy, địa điểm là trong trường quay của đài truyền hình nổi tiếng Đế Đô, khi Lạc Vân Thanh bọn họ tới phát hiện toàn bộ khách quý đã tới đông đủ, mọi người đang ở trong phòng nghỉ hóa trang, tạo hình.
Đoàn người bọn họ tới cũng muộn, khi tới tổ tiết mục còn khoảng 1 tiếng nữa liền bắt đầu ghi hình, nhưng bọn họ còn chưa làm gì hết, khi đi tới phòng nghỉ nhà tạo mẫu và chuyên viên trang điểm đều muốn khóc.
Dù sao đây là minh tinh chứ không phải người thường, mọi người cho rằng nam nhân trang điểm không cần thời gian sao? Quả thực mười phần sai, tuy là nam, nhưng dù sao vẫn là minh tinh, mọi người đều phải làm nam sinh tinh xảo đáng yêu, một giờ này chưa chắc đã đủ dùng.
Nhưng may mà Lạc Vân Thanh và Tần Tử Mặc đều mang theo trang phục lát nữa mặc để thu hình, quần áo này thực hợp với phong cách của bọn họ, sau khi mặc vào nhà tạo mẫu thực vừa lòng, lúc sau chỉ chọn mấy thứ vật phẩm trang sức để trang trí. Chỉnh thể nhìn thì đơn giản nhưng hiệu quả lại không tồi.
Thay quần áo xong hai người đã bị chuyên viên trang điểm lôi kéo ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống liền thấy chuyên viên trang điểm mở ra thùng dụng cụ rực rỡ muôn màu kia. "Nhắm mắt lại" bên tai truyền tới giọng nói dịu dàng của chuyên viên trang điểm, Lạc Vân Thanh nhắm mắt để tiện cho y làm việc.
Nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, không thể không nói người đẹp luôn có thể kích phát dục vọng sáng tạo của tác giả, khi Lạc Vân Thanh vừa mới thay xong quần áo trong lòng Kevin đã có suy nghĩ của riêng mình.
Nhưng ảo tưởng thì tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc, chỉnh xong lông mày cho Lạc Vân Thanh, Kevin bỗng nhiên cảm thấy mình không thể xuống tay được, theo thói quen cầm lấy cọ trang điểm, đối với khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết nơi này nhìn nơi kia xem, cuối cùng bất đắc dĩ buông.
Cái này làm cho y trang điểm thế nào đây? Làm sao trang điểm?
Lạc Vân Thanh đều trắng đến sắp phát sáng, nơi nào còn cần đánh phấn? Hơn nữa trắng lại còn lộ hồng, đẹp giống như má hồng phấn tự nhiên.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là làn da tinh tế của cậu kia! Kevin là lần đầu tiên nhìn thấy làn da tinh tế như vậy, đẹp đến khiến người đố kỵ.
"Lạc ca, da của cậu thật quá đẹp, tôi sợ hóa trang vào còn không đẹp bằng hiện tại, cho nên không trang điểm nữa.""
Tuy không cần hóa trang, nhưng Kevin vẫn đánh cho Lạc Vân Thanh một chút son dưỡng môi hơi hơi phiếm hồng, khiến cho môi của cậu càng thêm căng bóng, cũng tăng lên khí sắc chỉnh thể.
"Lạc ca cậu nhìn xem như vậy được không?""
Nam tinh tuy cũng hóa trang, nhưng không nùng trang diễm mạt (mô tả phụ nữ trang điểm vô cùng mỹ lệ, trang điểm cầu kì, mỹ lệ, tô son trát phấn) giống như nữ tinh, trang điểm thiên về tự nhiên, Lạc Vân Thanh ở trong mắt Kevin như vậy là đủ rồi, nhưng y không biết Lạc Vân Thanh có vừa lòng hay không, nếu không hài lòng đại khái vẫn là phải dựa theo suy nghĩ của cậu mà làm.
"Được rồi, cảm ơn." Nhìn bản thân trong gương, Lạc Vân Thanh vừa lòng gật gật đầu, khách khí nói lời cảm tạ.
Vẫn luôn biết trang điểm có chỗ lợi hại, cậu thật sự có chút sợ mình vừa hóa trang xong, kết quả giống như thay một khuôn mặt khác, như vậy cậu mới không tiếp thu được, giống như bây giờ cũng không khác ngày thường mấy, nhưng so với ngày thường có vẻ tinh xảo thời thượng hơn một chút!
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, Lạc ca đây đều là thiên sinh lệ chất, bản thân vốn dĩ đã đẹp, tôi hôm nay coi như lấy không tiền lương, chưa làm được gì đã xong việc." Kevin liên tục xua tay, miệng ngọt ngào khen người, thực tế trong lòng có chút thất bại.
Aiz...... Là một chuyên viên trang điểm y lần này có thể nói không hề có tác dụng gì!
Lạc ca? Một lần là thuận miệng, hai lần cũng không thể nào?
Nghe được người khác cung kính gọi là ca, Lạc Vân Thanh cảm giác rất xấu hổ: "Kỳ thật anh không cần gọi tôi là Lạc ca, trực tiếp kêu tên là được."
Lạc Vân Thanh biết người trong giới giải trí luôn thích gọi người ta là ca, lão sư gì đó, nhưng cậu thấy thanh niên Kevin này tuổi còn lớn hơn mình rất nhiều gọi mình là ca thật không quá thích ứng. Gọi tên? Kevin sửng sốt.
Trong giới giải trí gặp người gọi ca gọi tỷ cũng là một loại thói quen, dù sao đây xem như là một loại tôn xưng, đại biểu địa vị của đối phương trong giới giải trí, y gọi Lạc Vân Thanh là Lạc ca chủ yếu là vì không quen thuộc cậu, không biết nên xưng hô với cậu thế nào mới tốt, vì không gây ra sai lầm liền đơn giản theo quy củ của giới giải trí trực tiếp gọi là ca, nhưng không nghĩ tới cậu cư nhiên không thích.
"Vậy tôi đây xin phép gọi một tiếng Vân Thanh được không?" Kevin ấp úp thử mở miệng, nhìn Kevin bất an lo sợ một cái, Lạc Vân Thanh trấn an cười cười, gật đầu vui vẻ đồng ý.
Gọi Vân Thanh dễ nghe hơn Lạc ca nhiều!
Lạc Vân Thanh đồng ý Kevin gọi cậu là Vân Thanh, nhưng người đang bàng quan theo dõi sự tình phát triển Leonard lại tỏ vẻ thực khó chịu!
Nghe chuyên viên trang điểm từng câu gọi Vân Thanh đến là vui vẻ, sau đó thân thân mật mật sờ vào tóc của cậu, bình dấm trong lòng Leonard lập tức bị đổ, cả người tỏa ra khí lạnh chua loét, khiến Kevin bên cạnh nhịn không được cười khổ, sau đó khống chế bản thân tận lực không có động tác tiếp xúc gần nào, cõng lên khí lạnh của Leonard tiếp tục tạo kiểu tóc cho Lạc Vân Thanh.
Khiến tất cả mọi người may mắn chính là trang phục của Lạc Vân Thanh chỉnh thể đơn giản, cho nên làm tóc cũng đơn giản, chỉ tùy ý chải vài cái, sau đó tạo chút hình dáng, liền định hình lại là được.
Nguyên bộ tạo hình xong tổng cộng chưa đến 20 phút, hoàn toàn có thể khiêu chiến ký lục thời tạo hình ngắn nhất của minh tinh, trọng điểm là kết quả còn không kém.
Lạc Vân Thanh bên này chuẩn bị xong, Tần Tử Mặc cũng vừa lúc chuẩn bị xong, không biết có phải dạo này ở trên núi, ăn ngon ngủ ngon nên làn da Tần Tử Mặc tốt lên rất nhiều, làn da tốt thời điểm hóa trang cũng bớt không ít việc.
"Tần thiếu, cậu dạo này dùng mỹ phẩm dưỡng da gì vậy? Làn da của cậu tốt lên không ít." Chuyên viên trang điểm của Tần Tử Mặc nhịn không được líu lưỡi, trong lòng nhịn không được nghĩ rốt cuộc hắn đã ăn đồ vật thần kỳ gì.
Phải biết rằng y chính là chuyên viên trang điểm chính của Tần Tử Mặc, từ khi hắn xuất đạo tới hiện tại, cho nên rất rõ tình trạng da của hắn, trước kia tuy cũng không tồi, nhưng quả thực không có tốt như thế này.
"Vẫn là mấy thứ như trước kia, có điều gần đây đi lên núi ngây người một thời gian, có lẽ do ăn uống no đủ, ngủ sớm dậy sớm đi!" Tần Tử Mặc nhún nhún vai, tự luyến sờ sờ mặt mình một chút.
Hắn cũng phát hiện gần đây da dẻ của mình tốt hơn rất nhiều, tuy ngoài ý muốn nhưng không đến mức kinh ngạc.
Phải biết rằng hiện tại hắn còn nhỏ tuổi, vừa mới thành niên không bao lâu, tình trạng làn da vẫn luôn không kém, hơn nữa gần đây hắn đều sống trên núi, không khí tươi mát, ẩm thực khỏe mạnh, quy luật sinh hoạt có thể so với lão nhân về hưu, như vậy mà làn da còn không tốt mới là lạ.
"Trên núi? Văn ca không phải nói cậu đi tới nhà bạn chơi sao? Sao lại đột nhiên chạy lên núi?"
"Nhà bạn của tôi ở trên núi nha! Bên đó không khí trong lành, ăn uống là đồ mình trồng, rau xanh vừa ngon miệng lại bảo vệ môi trường."
"Thật vậy sao?" Chuyên viên trang điểm nghiêm trọng hoài nghi.
Hiện tại ở đâu còn người sống ở trên núi nữa, nhưng....cuộc sống của kẻ có tiền đôi khi đúng là rất kỳ quái, có lẽ thật sự có người như vậy?
"Thật."
"......"
"Cốc cốc...."
Hai người còn đang nói chuyện, lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Ngô trợ lý đứng gần cửa nhất đem cửa mở ra, chỉ thấy ba người MC của tiết mục Giải trí ngày cuối tuần đều tới rồi.
"Xin chào Tần thiếu, chào Vân Thanh."
"Chào mọi người, chuẩn bị xong chưa?"
"Chào các vị, chúng ta thừa dịp chưa tới giờ nói một chút lưu trình với các vị."
Vừa thấy mặt ba người MC lộ ra tươi cười thân thiết, nhìn bộ dáng bọn họ rõ ràng là tới lấy lòng.
Điểm này ai cũng biết, nhưng cũng không có ai nói gì, dù sao gia thế của Tần Tử Mặc bày ra đó, có chút đầu óc điều biết nên làm thế nào.
|
Chương 131 Tiết mục Giải trí ngày cuối tuần vì sao lại được ưa thích, một nguyên nhân trong đó là do trong quá trình quay chương trình, tổ tiết mục sẽ làm lộ ra một ít bí mật nhỏ của minh tinh đang hồng để gia tăng độ nóng cho tiết mục, đương nhiên bí mật nhỏ này cũng không phải tùy tiện mà lộ ra, mà đã bàn bạc trước với bọn xong mới lấy hình thức tin nóng để nói ra.
Cái gọi là tin nóng ở đây nhất định là phải khác với những điều mà khách mời biểu hiện ra bên ngoài, căn cứ kiến nghị của tổ tiết mục "tin nóng" của Tần Tử Mặc lần này là huyễn nghèo, huyễn nghèo này chắc chắn không phải là bảo hắn nói hiện tại hắn nghèo như thế nào, mà là bảo hắn nói ra một ít tin nóng của hắn thời kỳ thiếu niên nổi loạn bị phụ huynh tiến hành kiềm chế tài chính sau đó được người khác tiếp tế, như vậy vừa thú vị lại vừa có chút bình dân.
Còn Lạc Vân Thanh thì sao? Vì cậu vẫn luôn thể hiện ra bên ngoài mình là người từ tinh cầu Nông nghiệp tới, ở trong ấn tượng của mọi người, người của tinh cầu Nông nghiệp chắc chắn là gia cảnh bình thường thậm chí là bần hàn, lần này tổ tiết mục kiến nghị "tin nóng" của cậu chính là cậu huyễn phú (khoe giàu), này vừa vặn có thể hình thành một cái đối lập với cái huyễn nghèo của Tần Tử Mặc.
Có thể đề nghị Lạc Vân Thanh có thể thích hợp khoe giàu cũng không phải xằng bậy, mà là mấy vị đạo diễn tự nhận hỏa nhãn kim tinh của tổ tiết mục trực giác gia cảnh của Lạc Vân Thanh không kém, có lẽ khác biệt rất lớn với người ở tinh cầu Nông nghiệp mà khán giả vẫn luôn đinh ninh, cho nên mới đưa ra cái yêu cầu như vậy.
Không nói cái khác, gameshow ấy mà, quan trọng nhất là có hiệu quả gameshow, cái gọi là khoe giàu này cho dù chỉ có 1 điểm đều có thể khiến ngươi khuếch đại thành 10 điểm, huống chi bọn họ chỉ là muốn một cái tương phản cũng không phải bắt ngươi nói dối mình là một phú hào gì đó.
Đương nhiên một nguyên nhân cho việc dám khuếch đại cũng là từ Lạc Vân Thanh, dù sao cậu là người trẻ tuổi nhất đạt giải Đế thưởng từ trước tới nay, cái gọi là chính trị cũng không có ai tới gây chuyện với cậu, khen một chút cuộc sống ở tinh cầu Nông nghiệp cũng không thành vấn đề, làm như vậy có thể tuyên truyền về Nông nghiệp tinh, để cho người ta biết nó cũng không nghèo nàn cằn cỗi như trong tưởng tượng của mọi người, tinh cầu Nông nghiệp cũng là nơi sinh sống rất tốt.
Nhưng khuếch đại quá mức? Chuyện này không có khả năng!
Mọi người đều là người rõ ràng, ai cũng biết quá mức khuếch đại chính là bôi đen, bôi đen một người có tiền đồ vô lượng thì bọn họ có chỗ gì chứ? Loại việc hại người mà chẳng ích ta này bọn họ cũng sẽ không làm!
Hoạt động trong giới giải trí đã lâu cho nên tâm nhãn không ít, MC khi đọc kịch bản có chút sợ Lạc Vân Thanh nghĩ nhiều, cho nên đầu tiên liền đem lý do tổ tiết mục an bài như vậy nói cho cậu, sau đó mới hỏi cậu có thể "khoe giàu" hay không.
Cách nói dụng tâm này của tổ tiết mục thật ra khiến Lạc Vân Thanh nhướng mày, trong lòng kinh ngạc cùng thay đổi nhận thức về bọn họ không ít, thậm chí cảm thấy có mấy tin tức không tốt lắm truyền ra trước kia cũng không nhất định là sự thật.
"Tất cả có như vậy thôi, Tử Mặc, Vân Thanh hai người các cậu có thể tiếp thu không?" Hà Diệu khép lại kịch bản, xác nhận lại một lần nữa với hai người bọn họ.
"Có thể."
"Được, không thành vấn đề."
"Vậy là tốt rồi." Hà Diệu gật gật đầu, trong lòng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Tần Tử Mặc này cũng không phải là người bình thường, bọn họ không dám đắc tội hắn, cho nên thái độ đối với hắn và bằng hữu của hắn cũng không kém như đối với siêu sao hoàng kim, nhưng cho dù như vậy trước khi bọn họ tới cũng còn lo lắng vị thiếu gia nhà giàu này sẽ tùy hứng càn quấy, có điều hiện tại xem ra còn coi như vẫn ở chung được.
Tần Tử Mặc dễ ở chung khiến ba vị này không hẹn mà trong lòng nóng lên, mọi người đều hiểu đây chính là cơ hội khó có được, lợi dụng tốt về sau có lẽ có thể mượn ánh sáng vinh quang của vị tiểu gia này cũng không chừng, vì thế ba người càng nhiệt tình.
"Hai người các cậu là lần đầu tiên tham dự Giải trí ngày cuối tuần, nếu có chỗ nào không quen nhất định phải nói với chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ."
"Các cậu nhớ nhé, tiết mục lần này chủ yếu chia làm hai phần, phần đầu tiên là thăm hỏi, phần thứ hai là tổ chức trò chơi, phân đoạn thăm hỏi các cậu là người áp trục sẽ đi lên sau, thăm hỏi xong có thể không rời đi, đến lúc đó trực tiếp tiến vào phần tổ chức trò chơi."
"Phân đoạn thăm hỏi chúng tôi sẽ cho Tử Mặc một thời gian để tuyên truyền về bộ phim mới của cậu."
"Đúng rồi Vân Thanh lúc đó đừng khẩn trương nhé, lúc lên sân khấu cứ yên tâm, nếu có vấn đề gì chắc chắn sẽ có người giúp cậu giải vây."
"......"
Hà Diệu, Vương Ngọc cùng Thích Như Nhất ba người giờ phút này đều biểu hiện ra bản thân là một người lớn tuổi chu đáo, thái độ giống như tắm mình trong gió xuân kia còn giống như bạn bè thân mật nói chuyện phiếm rất khó khiến người sinh ra cảm giác chán ghét.
Là MC có tên tuổi, ba người ai cũng đều là nhân tinh, tuy có tâm giao hảo, nhưng cũng hiểu cái gì là giới hạn, cẩn thận dặn dò một phen xong liền rời khỏi phòng nghỉ của bọn họ đi chào hỏi những vị khách quý khác.
Tiết mục lần này tổng cộng mới 5 người, ngoại trừ Tần Tử Mặc và Lạc Vân Thanh ra còn có Tần Bất Ngữ, Hạ Lỵ Lỵ cùng với Phạm Tiểu Tiểu, trong đó Tần Tử Mặc, Hạ Lỵ Lỵ và Phạm Tiểu Tiểu ba người là cùng một đoàn phim, tới nơi này là để tuyên truyền phim mới, mà Tần Tử Mặc cũng đồng dạng là để tuyên truyền bộ phim mới, nhưng kỳ lạ chính là một chương trình gameshow khác cũng mời đoàn phim bọn họ, mà thời gian thu hình của hai chương trình gameshow lại trùng nhau, không có cách nào chỉ có thể mỗi người đi một cái, vì độ hot của hắn tương đối cao, cho nên Giải trí ngày cuối tuần chọn hắn, còn Lạc Vân Thanh? Nói thật Tần Tử Mặc cũng không biết vì sao cậu có thể thu được lời mời.
Sắp tới giờ ghi hình, mọi người đều tới hậu trường chờ đợi, nghe thấy mấy người trên sân khấu bắt đầu pha trò giới thiệu tuyên truyền, Lạc Vân Thanh xem thế là đủ, đặc biệt là người tên Phạm Tiểu Tiểu kia, kỹ thuật biến sắc mặt có thể nói là nhất tuyệt, trên đài dưới đài quả thực giống như hai người khác nhau. Trách không được lại là nữ bạn diễn được đề danh!
Nhìn nhìn Tần Tử Mặc bên cạnh lướt Thiên Bác một cái, Lạc Vân Thanh có chút bội phục hỏi: "Người giới giải trí các cậu đều biết biến sắc mặt như vậy sao?"
Hả? Biến sắc mặt? Không hiểu ra sao Tần Tử Mặc ngẩng đầu nhìn cậu một cái hỏi: "Ai?"
Lạc Vân Thanh chưa nói, chỉ nhún nhún vai nói: "Cậu đoán xem?"
Tôi đoán? Tần Tử Mặc mới lười đi đoán, trái phải cũng chỉ có ba người mới lên sân khấu kia, là ai thì sao chứ, dù sao không dám bất kính với hắn, biến sắc mặt cũng không dám biến với hắn, còn thái độ của bọn họ với người khác là một loại khác? Vậy thì thế nào, hắn cũng không phải thánh mẫu, còn đi quản thái độ của người khác với người khác được sao? Dù sao không chọc tới hắn là được.
""Này rất bình thường, dù sao cậu cũng không hoạt động ở cái vòng này, quản nó làm gì, nhưng sao cậu lại nhàm chán như vậy, cái này còn nhìn tới, có cần gọi Leonard tới đây bồi cậu không?"" Tần Tử Mặc ngáp một cái, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ.
Lạc Vân Thanh lắc đầu, tỏ vẻ không cho Leonard tới.
Nếu người của tiết mục Giải trí ngày cuối tuần đối xử với bọn họ không tồi, vậy hà tất mình phải phá hư quy củ của người ta làm gì, hậu trường dù sao cũng là nơi làm việc, người không liên quan thì cũng không nên tiến vào đi.
"......"
Khi Lạc Vân Thanh nhịn không được cũng muốn mở Thiên Bác lướt lướt tin tức giết thời gian thì nhân viên công tác đi tới trước mặt bọn họ, nhìn hai người hoàn toàn không có khẩn trương khi tham gia chương trình đang hồng, còn tự tại giống như ở nhà, trong lòng hắn nhịn không được bội phục tố chất tâm lý của Lạc Vân Thanh và Tần Tử Mặc.
Quả nhiên đều là người trải qua chương trình lớn! Sân khấu này đối với bọn họ mà nói đều là chuyện nhỏ đi?
"Tần thiếu, Lạc thiếu, sắp tới các vị, các vị có thể chuẩn bị trước một chút."
Nghe đến đó hai người đứng lên, nhân viên tạo hình làm hết phận sự tiến lên chỉnh sửa quần áo bọn họ một phen, sau đó hai người mới đi theo vị tiểu ca tới thông báo kia đi vào lối đi lên sân khấu, nửa đường gặp đoàn người Tần Bất Ngữ còn chào hỏi qua nhau một tiếng.
Chào hỏi xong, Lạc Vân Thanh không thể hiểu được cảm thấy hình như mình đang bị ai đó trừng mắt thì phải, nhưng ánh đèn trong lối đi từ hậu trường tới sân khấu mờ mờ, Lạc Vân Thanh cũng không thấy rõ là ai đang trừng mình.
Có lẽ là nhìn lầm nhỉ? Nếu không oán không thù thì có ai trừng mình làm gì chứ? ............
"Vị khách kế tiếp rất lợi hại nha, các bạn có đoán ra là ai hay không?"
""A? Không phải chứ, cư nhiên hình như đúng là có người đoán trúng! Anh bạn này rất lợi hại nha!"
"Không sai, chính là bọn họ! Đừng nói mọi người, ngay cả tôi cũng không thể tưởng tượng được tổ tiết mục cư nhiên thần thông quảng đại như vậy, cư nhiên có thể mời tới hai người này!"
"Hắc hắc, hiện tại mời mọi người vỗ tay chào đón Tần Tử Mặc và Lạc Vân Thanh, đúng! Đừng nghi ngờ, chính là Lạc thiếu 666 của chúng ta!""
"Tin rằng mọi người đều biết đôi cơ hữu Tần Tử Mặc và Lạc Vân Thanh này rồi nhỉ? Tần thiếu gần đây quay một bộ phim truyền hình rất hay, bộ phim này mấy ngày nữa sẽ phát sóng, Vân Thanh cũng không kém, thời gian trước còn trực tiếp sáng tạo một kỳ tích trong lịch sử khoa học.""
""Ha ha ha, người nhận được Đế thưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử, có thể tới nơi này của chúng ta, lập tức cảm thấy hình tượng của chúng ta cao lên không ít."
"......"
"Nào, để đôi cơ hữu này chào hỏi mọi người một chút nào."
Thích Như Nhất nói xong "bá" một tiếng sân khấu trở nên tối sầm, chờ tới khi sáng lên Lạc Vân Thanh và Tần Tử Mặc đã đứng ở trung tâm sân khấu.
Thấy hai vị soái ca phong cách khác biệt nhưng tuyệt đối mê người, người xem dưới khán đài thét lên chói tai, tiếng huýt sáo vang lên không dứt.
Tuy biết ở đây chắc chắn có fan của Lạc Vân Thanh, nhưng nghe bên dưới cơ hồ một nửa fan đều gọi tên Lạc Vân Thanh, ba MC vẫn hơi kinh hãi.
Lạc Vân Thanh này còn chưa phải nghệ sĩ trong giới giải trí đâu, cư nhiên có lực kêu gọi lớn như vậy? Này nếu mà thực sự tiến vào giới giải trí thì sẽ thế nào đây?
Một nửa người xem! Phải biết rằng ngày thường những nghệ sĩ tuyến 2 cũng không nhất định có lực kêu gọi như vậy đâu!
Từ khi hai người ra sân khấu thính phòng bên này vẫn luôn vang lên tiếng gọi tên hai người, những người khác đều không hô, Thích Như Nhất làm bộ thở dài một hơi, sau đó ra vẻ ưu sầu nói: "Ái chà chà, xem ra mấy lão gia hỏa chúng ta có thể thoái vị nhượng hiền rồi, cứ cảm giác ba người chúng ta đứng ở đây bỗng nhiên giống như dư thừa là sao?"
Sau đó chỉ thấy Vương Ngọc cười hắc hắc đáng khinh, sau đó lặng lẽ đi vòng ra phía sau lưng Hà Diệu, đứng lại gần Lạc Vân Thanh và Tần Tử Mặc, sau đó tự mình cảm thấy hãnh diện nói: "Không, tôi chỉ cảm thấy hai các vị dư thừa thôi, còn tôi vẫn rất không tồi, nhìn xem! Tôi cảm thấy nơi này mới là vị trí thích hợp nhất với ôi, không thể không nói Vân Thanh và Tử Mặc rất xứng với vẻ ngoài của tôi, ba người bọn tôi đứng chung một chỗ quả thực có thể tổ chức thành đoàn thể xuất đạo, trong một giây lập tức có thể đốn gục bao nhiêu tiểu thịt tươi!""
"Ọe.....""
Hà Diệu làm biểu tình nôn mửa đầy khoa trương, sau đó không khách khí cười nhạo: "Hai người ngươi ta vốn dĩ chính là tiểu thịt tươi, còn anh? Xuy xuy.""
Cách nói nửa vời khiến người buồn cười, nhưng cố tình hắn còn nói không sai, tuy Vương Ngọc vẫn luôn nói mình đẹp trai, nhưng đó là hiệu ứng của tiết mục, thực tế Vương Ngọc vẻ ngoài bình thường, cứng rắn mà nói cũng chỉ so với người bình thường đẹp hơn một chút mà thôi.
Nhưng Lạc Vân Thanh và Tần Tử Mặc là người có diện mạo bình thường sao?
Đương nhiên không phải! Cho nên Vương Ngọc đứng ở bên cạnh bọn họ liền không phải hố cha (xỏ lá, lừa đảo, sụp hố) bình thường, trực tiếp bị lọt xuống tận đáy hố đi.
Thấy Vương Ngọc chết sống không chịu đi, nữ hán tử ngay thẳng Thích Như Nhất làm bộ vén tay áo lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đi tới, sau đó một phen xách Vương Ngọc ra giáo huấn: "Anh cũng đừng dính máu ăn phần, bản thân trông thế nào trong lòng còn không biết tự lượng sức mình? Nhìn anh như vậy thật cay cả mắt!"
Cái này, không chỉ có người xem dưới khán đài cười, ngày cả Lạc Vân Thanh và Tần Tử Mặc trên khán đài cũng nhịn không được mà cười.
|