Mùa Hè Của Diệp Xuyên
|
|
Chương 15[EXTRACT]Bởi vì muốn uống rượu, Diệp Thời Phi, Kiều Mẫn và Diệp Xuyên gọi taxi tới nhà hàng hải sản.
Lúc bước vào phòng đặt trước, Lý Hành Tung đã đến rồi, trên bàn ngoài một chai Napa Valley Chardonnay, còn có hai bình rượu đế vô cùng khả nghi.
Sở dĩ nói nó khả nghi, là vì hai bình rượu này chẳng những bên ngoài không có bao bì, ngay cả nhãn hiệu cũng chẳng thấy.
Diệp Xuyên đang còn nghi hoặc, thì nghe Diệp Thời Phi cười nói: “Tớ phải thực sự cám ơn mẹ và Tiểu Xuyên, nếu không có hào quang của hai người, chắc hai bình bảo bối này vẫn còn nằm dưới đáy hòm nha.”
Kiều Mẫn cũng cười trêu ghẹo, “Rượu gì vậy, bộ quý lắm sao?”
Lý Hành Tung vừa ngoắc phục vụ tới để gọi món ăn, vừa cười nói: “Cái này là cháu nhờ người quen trong hãng rượu làm riêng cho cháu.
Độ cồn rất cao, người bình thường uống không được đâu.”
Diệp Xuyên nhìn bình rượu đế trong tay hắn, thoáng chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cậu, Lý Hành Tung luôn luôn thích ăn cơm Tây, tôn sùng rượu đỏ, chưa từng gặp hắn uống qua rượu đế.
Nhưng nghe hắn nói ra mấy câu đó, tựa hồ đối với rượu trắng là yêu thích đã lâu.
Mọi chuyện sao lại như thế này? Lý Hành Tung kêu người phục vụ đem đến ba cái chung nhỏ để uống rượu, rót vào mỗi chung rượu chỉ vài giọt, cười nói: “Thời Phi uống rượu đế làm gì cho phí, Tiểu Xuyên có thể uống rượu trắng không? Nếm thử trước đi.”
Diệp Xuyên cầm chung rượu đưa lên mũi ngửi ngửi, hương vị nồng đậm xông vào mũi, quả tim nhất thời giống như bị mèo cào nhẹ lên, cảm thấy ngưa ngứa.
Diệp Xuyên thích uống rượu đế, nhưng cho dù là cả hai thế, bạn bè thân thiết cũng chỉ có một mình Thiệu Khải.
Thiệu Khải đi uống với cậu không ít lần, nhưng tiếc rằng tên này là kẻ mù rượu, không cần biết đó là loại đắt tiền hay bình dân, vào đến miệng cậu ta cũng chỉ có một hương vị.
Cho nên ngẫu nhiên có được rượu ngon, Diệp Xuyên cũng tiếc rẻ không muốn cho hắn uống, thật phí.
Thời điểm hai người cùng nhau ăn cơm, khi thì Diệp Xuyên nhường nhịn hắn cùng nhau uống bia, có lúc Diệp Xuyên uống rượu đế, Thiệu Khải ôm chai bia uống từng ngụm một cho hợp thời.
Khi đó Diệp Xuyên nghĩ rằng việc Thiệu Khải không thể uống rượu đế thật sự là đáng tiếc.
Hiện tại quay đầu nhìn lại, cảm thấy nếu không có một người như vậy vẫn làm bạn bên cạnh mình, đó mới thực sự là điều phải tiếc nuối.
Diệp Xuyên nhợt nhạt nhấp một ngụm rượu, không tự chủ được nheo mắt lại, thật lâu rồi cậu không có uống qua rượu nặng như vậy.
Lý Hành Tung ngồi một bên nhìn chăm chú vào phản ứng của cậu, cười cười hỏi: “Tiểu Xuyên, thấy thế nào?”
Diệp Xuyên mím môi ngẩm trong chốc lát, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Lý Hành Tung cười cười, theo bản năng tránh đi ánh mắt của hắn, “Anh hai uống thấy sao? Em nghĩ rượu này quá nặng.”
Kiều Mẫn có chút lo lắng dặn dò, “Không uống được thì đừng uống, ở đây đâu có người ngoài.”
“Đồ ăn còn chưa có bưng lên, hai người vội cái gì a.”
Diệp Thời Phi cười nói: “Anh nói nè Tiểu Xuyên, em đừng học Hành Tung, hắn là con sâu rượu đó.”
“Mau gọi món ăn đi.”
Lý Hành Tung cũng cười lên, “Ngoại trừ mấy món hải sản đã đặt trước, còn chưa có kêu thêm đâu.
Dì muốn ăn cái gì?”
Diệp Xuyên cầm chung rượu nhỏ trên tay, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác kỳ dị.
Giấy dán tường của căn phòng này là hình hoa bách hợp, tấm kính làm bình phong che buồng vệ sinh cùng với giá treo áo khoác ở phía sau cánh cửa ra vào, cả hai đều mang phong cách Baroque, đều làm cho cậu có loại cảm giác đã từng thấy qua.
Thật giống như đã xảy ra ở kiếp trước, thời gian thì cậu không còn nhớ rõ nữa, Kiều Mẫn từng mặc chiếc áo váy màu tím, cũng ngồi ở vị trí như bây giờ, Lý Hành Tung và Diệp Thời Phi một trái một phải ngồi bên cạnh cô, khi đó không khí bữa tiệc hoàn toàn khác với hiện tại.
Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy khó thở.
Có lẽ từ lúc trọng sinh tới nay, cơ thể trẻ tuổi này chưa từng uống qua rượu mạnh như vậy, chỉ một chung nhỏ cũng khiến cho cậu không chịu nỗi.
Nói không chừng cảm giác có vẻ quen thuộc mà quỷ dị kia cũng chỉ bởi vì cậu không khoẻ mà sinh ra ảo giác.
Thực đơn được đưa đến trước mặt, Diệp Xuyên chọn đại hai món rau trộn, rồi đẩy về phía Kiều Mẫn.
Trong lúc đợi đồ ăn đem lên, Diệp Xuyên cảm thấy một ngụm rượu kia gần như thiêu cháy dạ dày, đầu óc cũng có chút váng vất.
Cậu nhìn hai người kia ngồi đối mặt nhau, bộ dáng bọn họ khi ở bên nhau so với kiếp trước không có một chút gì thay đổi, hai người trêu chọc lẫn nhau, mỉm cười trao đổi ánh mắt, một vài đụng chạm thân mật nho nhỏ.
Bất tri bất giác hình ảnh của hai kiếp chồng chéo lên nhau.
Trong lòng Diệp Xuyên không khỏi sinh ra một loại ảo giác, tựa như hao hết tâm lực đi qua một vòng lớn sinh tử, cậu lại trở về tình cảnh như trước đây lần nữa.
Giống như một người ngoài cuộc tuyệt vọng, vô vọng mà yêu, chờ đợi kết cuộc tương tự lại rơi xuống người mình.
Lý Hành Tung rót rượu vào chung cho Diệp Xuyên, còn ra vẻ quan tâm nói: “Thường thì ăn hải sản uống rượu đế là hợp nhất.
Tiểu Xuyên nếu chịu không nổi rượu cao lương, vậy uống rượu vang trắng cùng với dì đi.”
Diệp Thời Phi vội vàng đưa cho hắn đĩa thức ăn, miệng lầu bà lầu bầu phàn nàn, “Ai nha, Hành Tung, cậu thực là đã làm hỏng em tớ rồi.
Chờ về nhà tớ sẽ phạt cậu.”
Lời này.
đã không còn là ám chỉ nữa.
May mắn lực chú ý của Kiều Mẫn đều bị món cá hồi vừa được phục vụ đem lên hấp dẫn, không có chú ý câu nói cuối cùng kia của Diệp Thời Phi.
Thế nhưng khi Diệp Xuyên vừa nghe liền hiểu rõ, cái loại cảm giác giống như mọi chuyện đã từng xảy ra này là do đâu mà có.
Bọn họ đúng là đã từng tụ họp ở nơi này một lần.
Đó là năm đầu tiên Diệp Xuyên vừa mới đi làm, Kiều Mẫn không biết nghe được ở đâu những lời đồn đãi có liên quan đến Diệp Xuyên và Lý Hành Tung, nổi giận đùng đùng gấp gáp tới B thị, vừa thấy mặt đã cho Diệp Xuyên một cái tát.
Đó là lần đầu tiên Kiều Mẫn đánh cậu.
Lực tay của cô cũng không mạnh, nhưng cái loại cảm giác bỏng rát trên mặt sâu sắc tới nỗi đến tận bây giờ Diệp Xuyên vẫn còn nhớ rõ.
Lý Hành Tung giải thích như thế nào, cậu đã quên, chỉ còn nhớ cuối cùng là Kiều Mẫn bật khóc lên.
Từ lúc cậu bắt đầu được tiếp nhận vào Diệp gia, tình cảm của Kiều Mẫn đối với cậu không mấy thân thiết, nhưng cô cũng chưa bao giờ thực sự coi cậu là người ngoài.
Một lần kia, Diệp Xuyên đã thật sự làm tổn thương cô.
Diệp Xuyên bưng chung rượu lên, ngửa đầu uống cạn.
Từ khoang miệng đến dạ dày ngay lập tức bốc cháy, nóng ran, lục phủ ngũ tạng có cảm giác như bị thiêu cháy.
Ở nơi sâu nhất trong trí nhớ, những chuyện đã và đang xảy ra, những hình ảnh vừa giống lại vừa khác biệt cứ đan xen lẫn nhau, trong dòng chảy ngược thời gian nặng nề chuyển động.
Diệp Xuyên cảm thấy mình đã say rồi.
Nhưng rõ ràng là bữa ăn đêm nay chỉ vừa mới bắt đầu.
Cậu lên tiếng xin lỗi, cầm gói thuốc đi ra ngoài hành lang.
Khi ra khỏi phòng còn nghe được thanh âm Kiều Mẫn càu nhàu: “Tiểu xuyên chính là bị con dạy hư, có phải con hút thuốc không kín đáo để nó thấy.
.”
Có lẽ là nhớ tới chuyện đã xảy ra ở nơi này, Diệp Xuyên đối với Kiều Mẫn chợt nảy sinh vài phần áy náy.
Kiều Mẫn đối xử với mình cũng rất tốt.
Tuy rằng cô không mấy quan tâm chăm sóc, nhưng cho đến bây giờ trong cuộc sống cũng không để cho cậu thiếu thốn bất cứ thứ gì.
Diệp Xuyên đem hộp thuốc lá nhét vào túi quần, cúi đầu đi vào toilet.
Đầu óc có chút choáng váng, Diệp Xuyên tựa lên vách ngăn nhắm hai mắt lại, đưa tay xoa xoa trán.
Cậu cảm thấy mình tránh ở trong phòng vệ sinh chờ tỉnh rượu thật sự có chút.
kỳ quái.
Nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.
Đâu thể đứng ngẩn người ở hành lang, lại không thể bất cần bỏ mặc tất cả mà về nhà.
Cậu biết mọi chuyện đều có cái giá thích hợp, đây là quy luật tự nhiên bao gồm cả trọng sinh.
Có lẽ cái giá mà cậu phải trả chính là bắt buộc phải thừa nhận trí nhớ của hai kiếp.
Cho dù đã hơn một lần nhắc nhở chính mình, rằng tất cả mọi thứ phải được bắt đầu lại, nhưng trong trái tim này lại chứa đầy dấu vết: Đã từng yêu, đã từng hận, nhận được dịu dàng, rồi cũng được ban cho thương tổn, tất cả tựa như mới vừa xảy ra trước mắt.
Cho dù một lần nữa sống lại trong thân xác trẻ tuổi, nhưng linh hồn cậu vẫn mang theo gông cùm.
Diệp Xuyên lại móc gói thuốc lá từ trong túi ra, đang định hút thuốc, thì nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, có hai người một trước một sau đi vào.
Thanh âm có vẻ như của một người đàn ông đang say hỏi: “Rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Em.
Em chỉ muốn hỏi.
Em có chỗ nào không tốt?”
Giọng của thiếu niên ấp a ấp úng, cách một cánh cửa, Diệp Xuyên cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng hắn tràn ngập nỗi chờ mong lại cố nén sự buồn bã.
Thật chẳng khác gì bản thân mình năm đó.
|
Chương 16[EXTRACT]“Em có điểm nào không tốt?”
Âm sắc thiếu niên trong trẻo thành kính tựa như một con chiên ngoan đạo đang chờ đợi vận mệnh phán quyết.
“Không phải là chuyện tốt hay xấu, Tiểu Đào à.”
Giọng của người này có vẻ trầm thấp, mang theo nét tao nhã thuần hậu đặc trưng của đàn ông trưởng thành, câu chữ dứt khoát, từ chối không chấp nhận điều đình, “Là chúng ta không hợp nhau.”
“Anh thậm chí còn không cho em cơ hội thử một lần.”
Trong thanh âm của thiếu niên được gọi là Tiểu Đào mang theo sự nghẹn ngào, “Em từ nơi xa như vậy thi được vào thành phố này là vì.
.”
“Tiểu Đào, không phải chuyện gì cũng có thể thử một lần.”
Nam nhân lại ôn hòa an ủi, “Tin tưởng anh, sau này em nhất định sẽ gặp được người đối đãi với em thật lòng.”
Diệp Xuyên một lần nữa thả gói thuốc vào trong túi.
Lại nhịn không được âm thầm cười lạnh, có những người chính là như vậy, cho dù cự tuyệt cũng có thể nói vô cùng êm tai, giống như dù hắn làm ra mỗi một quyết định nào đều là vì bạn mà suy nghĩ.
Nhưng từ ngữ cho dù hoa mỹ trau chuốt cũng không thể che giấu được sự thật bị cự tuyệt.
Cậu không tin bởi vì hắn cân nhắc từng từ mà cậu nhóc kia giảm bớt đau lòng.
“Em.
Em thích anh.
.”
Thiếu niên rốt cục khóc ra tiếng.
Âm thanh kiềm nén, thấp giọng nức nở.
Tựa như trẻ con bị tủi thân.
“Anh biết.
Anh biết.”
Thanh âm của nam nhân vô thức tràn đầy vẻ ôn nhu, Diệp Xuyên tưởng tượng thấy bộ dáng hắn ôm cậu bé đáng thương kia vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, bỗng nhiên cảm thấy thật khó chịu.
Thiếu niên thút tha thút thít hỏi: “Em còn có thể gặp anh không?”
“Đương nhiên là có thể a.”
Nam nhân ôn nhu nhẹ nhàng an ủi, “Em biết mà, anh vẫn luôn coi em như em út.
.”
Diệp Xuyên đẩy cửa ra, ánh mắt thờ ơ nhìn thân hình tiêm gầy của thiếu niên rút trong ngực người đàn ông cao lớn.
Cậu ta quả nhiên có một khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, nước mắt ràn rụa, giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi.
Nam nhân mặc chính trang xuất phát từ bản năng là người có giáo dục, trước tiên giải thích với vị khách bị quấy nhiễu, “Thật có lỗi, chúng tôi không chú ý tới nơi này còn có người khác.”
Diệp Xuyên không để ý đến hắn.
Cậu lập tức đi đến trước mặt bọn họ, đưa tay nâng cằm thiếu niên kia, xoay mặt hắn lại đối diện với mình.
Tuổi của cậu nhóc hẳn là bằng mình, hoặc là nhỏ hơn một chút.
Dáng người cũng thấp hơn, lại gầy yếu, bộ dáng khóc lóc lay động lòng người.
Diệp Xuyên lấy ngón tay chùi nước mắt trên mặt cậu, giọng điệu có chút giễu cợt, “Tớ nghe hết nửa ngày, cũng không hiểu được cậu vì sao mà khóc.”
Thiếu niên mở to hai mắt nhìn.
Diệp Xuyên lắc đầu, đem thiếu niên kéo từ trong lòng nam nhân kia ra, “Anh ta từ chối cậu là tổn thất của anh ta, cậu vì sao phải khóc? Rơi nước mắt vì một người như vậy có đáng không? Đàn ông ở đâu cũng có, nè, cậu có muốn cân nhắc một chút về tớ không?”
Thiếu niên mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn phúc chốc đỏ bừng, cậu vụng trộm liếc Diệp Xuyên một cái, lại nhìn người đàn ông bên cạnh, chân tay có chút luống cuống.
Diệp Xuyên nhịn không được lắc đầu.
Đơn thuần như vậy, giống như con thỏ, không chừng cũng dám đóng gói chính mình rồi gửi đi à nha? “Còn anh nữa.”
Diệp Xuyên mượn rượu dùng sức vỗ vai nam nhân kia, “Nếu thật sự muốn cự tuyệt thì vui lòng nói rõ ràng một chút.
Gì mà đương nhiên có thể gặp mặt, rồi coi như em trai, làm như vậy là không thẳng thắn, bộ đùa giỡn người khác mới thấy thỏa mãn sao?”
Không đợi hắn trả lời, Diệp Xuyên khoác tay lên bả vai thiếu niên, không có bất cứ lời giải thích nào kéo cậu ra ngoài.
Khi ngang qua bồn rửa mặt còn túm hai tờ khăn giấy lau mặt cho thiếu niên kia.
“Nhìn cậu như vậy xem ra rất dễ bị coi thường.”
Diệp Xuyên thở dài, đưa tay vò đầu thiếu niên, “Cậu bao nhiêu tuổi? Học sinh trung học sao?”
“Nào có nhỏ như vậy.”
Thiếu niên né tránh tay của cậu, cúi đầu nói: “Tớ đã gần 18 tuổi rồi, đại học năm nhất.”
“Vì một người mà thi đậu đến thành phố này.”
Diệp Xuyên cười gượng đem cậu ôm chặt thêm một chút, “Loại việc ngốc nghếch này.
.”
Thiếu niên ủ rũ nói: “Tớ cũng biết mình rất ngốc.”
Diệp Xuyên nở nụ cười, cậu bỗng cảm thấy mình thích cậu nhóc này.
Mọi ý nghĩ đều biểu hiện hết trên mặt, làm cho người ta liếc mắt một cái là có thể đoán được tâm tư.
“Việc ngốc này không phải chỉ có một mình cậu làm đâu.
Tớ có người bạn trước kia cũng từng hành xử y chang như vậy.”
Diệp Xuyên tự giễu cười cười, “Thật sự ngớ ngẩn.
Bởi vì kết quả là hỏng bét.”
Thiếu niên mở to hai mắt nhìn cậu.
Có lẽ nhận thấy người này cũng không có ý xấu, vẻ mặt của cậu cũng dần trầm tĩnh lại, ánh mắt một lần nữa nổi lên một tầng hơi nước, “Tớ chỉ.
.”
“Cậu chỉ thích anh ta.”
Diệp Xuyên tựa vào cửa sổ, lấy ra gói thuốc từ túi quần đốt cho mình một điếu, “Thích đến ngay cả bản thân mình cũng không nghĩ tới.”
Thiếu niên lại bắt đầu rơi lệ.
Diệp Xuyên nhìn thiếu niên, trong lòng có loại khó chịu không nói nên lời, lại không biết cảm xúc này vì sao mà có.
“Cậu tên gì?”
“Đào Âm.”
Thiếu niên đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi, “Anh.
Anh ấy kỳ thực là một người rất tốt.
.”
Phía sau làn khói thuốc, Diệp Xuyên mỉm cười chua xót, “Anh ta trong ấn tượng của cậu vẫn còn là một người tốt, cậu quả thật may mắn.
Không giống người bạn kia của tớ, dây dưa đến cuối cùng chỉ để đổi lại xem nhau như kẻ thù.”
Đào Âm ngẩng đầu, lần đầu tiên từ lúc gặp mặt nghiêm túc nhìn cậu.
“Tớ có bộ dạng không tồi phải không? So với người tốt của cậu đẹp trai hơn chứ gì?”
Diệp Xuyên cười gượng, “Cậu có nghĩ đến chuyện kết giao với tớ hay không?”
Đào Âm lấy tay vò khăn giấy lau mặt thành một cục, nhỏ giọng nói: “Cám ơn cậu.”
Diệp Xuyên vuốt tóc của thiếu niên.
Tóc Đào Âm vừa nhuyễn lại mềm, ngoan ngoãn nằm trật tự trên trán, vừa thấy đã biết là một cậu nhóc tốt tính.
Diệp Xuyên thích nhìn ánh mắt của cậu, hắc bạch phân minh, thuần khiết giống như một dòng suối nhỏ.
Diệp Xuyên cảm thấy lúc mình mới thích người kia, nhất định là mang theo thần sắc vừa vui sướng vừa e thẹn giống như vậy mà nhìn hắn.
Mình cũng từng cố chấp chẳng khác gì Đào Âm, tin tưởng vào tình cảm trước mắt, chỉ cần cố gắng thì sẽ có kết quả.
Điều khác biệt là, năm đó cậu cố gắng cho một khởi đầu, rồi cũng chỉ có mình cậu tự cho là tình cảm đã nảy mầm.
Đến sau mới biết được, ở trong mắt của người khác cái ý nghĩa bắt đầu phi phàm kia bất quá chỉ là khúc nhạc dạo cho một trò chơi.
Mà cuối cùng, người ra sức nỗ lực lại rơi vào kết cục ảm đạm.
Diệp Xuyên dập tàn thuốc vào bệ cửa sổ, “Có cần tớ đưa về không?”
“Tớ còn chưa hết ca làm, không thể đi được.”
Đào Âm lắc đầu, “Với lại tớ cũng sống gần đây, không cần đưa.”
Lúc này Diệp Xuyên mới chú ý tới áo sơ mi trắng của thiếu niên, là đồng phục của nhân viên phục vụ, lại một lần nữa cảm thấy cậu nhóc này thật là khờ.
“Vẫn còn khóc sao?”
Đào Âm lắc đầu, khuôn mặt ửng lên một mạt phơn phớt hồng khả ái, “Cám ơn cậu.”
Nếu như Diệp Xuyên không kéo cậu đi, sau khi bị cự tuyệt còn tiếp tục đứng trước mặt người kia sẽ là một điều rất xấu hổ.
“Không có chi.”
Diệp Xuyên lại nhéo nhéo mặt cậu, một đứa nhỏ khả ái như vậy, nếu không thương nên cách xa một chút.
Bởi vì chỉ cần chút xíu ôn nhu thôi là có khả năng dấy lên trong lòng cậu nhóc hy vọng mỏng manh.
Cậu không tin trong suy nghĩ của cái tên người tốt kia không cảm nhận được điều này.
Nhìn qua đỉnh đầu của Đào Âm, thấy người đàn ông mặc chính trang rửa tay xong, từ phòng vệ sinh đi ra.
Gặp hai người họ tựa vào bên cửa sổ, bước chân thoáng dừng lại.
Diệp Xuyên nghênh đón ánh mắt của hắn, không chút khách khí đưa ngón tay giữa ra.
Trở lại phòng ăn, Kiều Mẫn thận trọng nhìn mặt cậu, có chút trách móc hỏi: “Cháu đi đâu vậy? Hơn nửa ngày cũng không quay về? Đồ ăn đều đem lên hết rồi kìa.”
Diệp Xuyên cười cười, “Rượu hơi nặng, cháu có chút say, đứng ở bên ngoài một lát.”
“Ăn nhiều một chút sẽ đỡ hơn.”
Lý Hành Tung đẩy đĩa đồ ăn qua cho cậu, vội vàng tựa như cảm thấy có lỗi, “Để kêu phòng bếp nấu cho em chén canh giải rượu, trở về ngủ thẳng một giấc, ngày mai sẽ không có việc gì.”
Kiều Mẫn cũng dặn dò, “Ở một mình bên ngoài uống rượu ít thôi.”
Diệp Xuyên ngoan ngoãn gật đầu, “Cháu biết rồi.”
Diệp Thời Phi múc một chén canh để trước mặt cậu, cười nói: “Mẹ vừa rồi còn định nói em đừng trọ ở trường, sợ điều kiện không tốt.
Nhà của anh rộng rãi, dư sức ở.
Dù sao hai người cũng tốt hơn, có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Tay cầm đũa của Diệp Xuyên sựng lại giữa không trung.
Cậu hiểu được ý của Diệp Thời Phi.
Nếu chính hắn cũng nghĩ như vậy, hẳn sẽ nói: Anh muốn em dọn đến sống cùng nhau, mà không phải là mẹ nói em đến ở nhà anh.
Diệp Xuyên cảm thấy hoàn toàn có thể hiểu được, dù sao anh ấy và Lý Hành Tung chỉ vừa mới ở chung, mình dọn vào đó định làm cái bóng đèn lớn hay sao? “Không cần đâu, thím.”
Diệp Xuyên cười nói: “Cháu mới học năm một mà sống ở bên ngoài, đối với mối quan hệ cùng bạn học cũng không được tốt lắm.”
Kiều Mẫn nhíu mày, “Thức ăn trong căn tin của trường cũng đâu có dinh dưỡng.
Hai đứa ở chung một chỗ, còn có thể cùng nhau làm chút đồ ăn ngon.
Cứ ăn cơm đường cháo chợ mãi, thân thể làm sao chịu được.
.”
Lý Hành Tung vội vàng đưa cho cô đĩa rau, xí xóa nói: “Dì yên tâm đi.
Những lúc Tiểu Xuyên không có tiết về nhà cũng được mà, hai nơi cách nhau không xa, lúc nào cũng có thể gặp mặt.”
Kiều Mẫn không nói thêm gì nữa, dặn dò vài câu sau đó chuyển hướng đề tài.
Còn Diệp Xuyên thì thực chờ mong ngày nhập học.
|
Chương 17[EXTRACT]Diệp Xuyên đẩy cửa phòng ở ký túc xá ra, một luồng không khí ẩm mốc ập thẳng vào mặt khiến cậu suýt tắt thở nên vội vàng lui về phía sau hai bước.
Căn phòng gần hai tháng không có người ở, khắp nơi đóng một tầng bụi bặm thật dày.
Diệp Xuyên nín thở đi vào, trước tiên mở cửa sổ ra cho thoáng khí, sau đó chọn cái giường sát bên cửa sổ, bắt đầu quét tước vệ sinh.
Điều kiện của ký túc xá của đại học luật tốt hơn rất nhiều so với hồi cậu học năm đó.
Bốn người một phòng, có một buồng vệ sinh nhỏ.
Chỉ có một kiểu giường tầng bằng sắt, phía trên là giường nằm, ở dưới là bàn học và tủ quần áo.
Diệp Xuyên đoán chừng khung giường có thể là mới đổi năm trước, bởi vì nước sơn màu xám bạc thoạt nhìn còn bóng loáng, không có vết trầy xước.
Gom rác xong, tiện tay lau luôn ba cái giường còn lại cho sạch sẽ, Diệp Xuyên bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc của mình.
Trải giường chiếu, sửa sang lại tủ quần áo đều là những việc mà cậu thường hay làm, cho nên không đến nửa giờ mọi việc đều xong xuôi.
Diệp Xuyên đứng giữa ký túc xá vắng lặng không có việc gì làm, liệt kê những thứ cần mua, sau đó quyết định xuống lầu ăn cơm trưa, tiện đường đi siêu thị ngoài cửa Nam.
Hành lang rất náo nhiệt, phần lớn là sinh viên mới và thân nhân của họ.
Diệp Xuyên nhìn vào một căn phòng ký túc xá vô cùng ồn ào, cảm thấy buồn bực tại sao bạn cùng phòng của mình chưa có người nào tới, chẳng lẽ ba vị kia trùng hợp đều là người chậm chạp? Cậu từng sống ở nơi này suốt bốn năm, đối với siêu thị, quán ăn xung quanh trường học đương nhiên rõ như lòng bàn tay.
Khi đó cậu và bạn cùng phòng buổi tối thường đến một quán mì tên là Trương Đại Bát, chủ quán tuổi đã trung niên nói mình là người Tây Bắc, đáng tiếc lại nói giọng Bắc Kinh chuẩn.
Bất quá tay nghề của ông đích thực không tồi, đặc biệt là nước dùng, đúng là hầm từ xương bò để cho ra một thứ nước súp nồng đậm, cho thêm tỏi tươi và rau thơm, Diệp Xuyên nghĩ đến đây nước miếng liền tứa ra.
Quán trông vẫn như trước, ông chủ trung niên cũng không có gì thay đổi, Diệp Xuyên ngồi vào bàn sát bên cửa sổ, nghe trong không khí mùi vị cám dỗ quen thuộc, trong lòng nảy sinh vài phần cảm giác thân thiết.
“Tô lớn thêm thịt, đến đây!”
Theo sau giọng nói rổn rảng của ông chủ, một tô mì nóng hầm hập được đưa đến trước mặt Diệp Xuyên.
Diệp Xuyên bất giác nuốt nước miếng, “Cám ơn ông chủ.”
“Anh chàng đẹp trai là sinh viên mới hả?”
Ông chủ quán nhiệt tình lấy đũa cho cậu, “Quán của chú rất nổi tiếng đó, ngon bổ rẻ, sau này nhớ đến ủng hộ.”
Diệp Xuyên nhịn không được nở nụ cười, “Trước kia cháu cũng có tới rồi, cháu còn biết nước súp của chú là hầm từ xương bò.”
Ông chủ trung niên mặt mày hớn hở, “Ăn xong một lần rồi nhịn không được đã nghĩ đến ăn lần thứ hai ha.”
Diệp Xuyên cười gật đầu.
Đang trò chuyện, thì phía sau màn trúc có tiếng nói vang lên, là một thanh âm trong trẻo: “Ông chủ, cho một tô mì thịt bò.”
Diệp Xuyên cảm thấy giọng nói này nghe quen tai, quay lại nhìn, một dáng nam sinh tiêm gầy cũng đang nhìn về phía cậu.
Bốn mắt giao nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cỡ một bàn tay của nam sinh kia lập tức hiện ra một tầng hồng nhạt, “A, là cậu à.”
“Đào Âm?”
Diệp Xuyên cũng có chút bất ngờ, “Đến ăn mì sao?”
“Đi một mình à?”
Đào Âm nói xong, đi đến ngồi xuống cái ghế đối diện, “Cậu là sinh viên của đại học B?”
Diệp Xuyên gật đầu, nhớ tới những câu đối thoại nghe được trong WC của nhà hàng hải sản, nhịn không được hỏi: “Cậu là sinh viên mới?”
“Ừ.”
Đào Âm nhu thuận gật đầu, “Khoa ngoại ngữ.
Học trưởng xưng hô như thế nào?”
Diệp Xuyên nhếch miệng cười, “Đừng gọi là học trưởng, tớ cũng là sinh viên mới mà.
Tên tớ là Diệp Xuyên, khoa luật.”
Đào Âm mở to hai mắt, toát ra thần sắc ghen tị, “Cậu cũng là sinh viên mới hả, tớ cảm thấy so với đa số sinh viên năm nhất thì cậu.
Ân, chín chắn hơn.”
Lời nói cử chỉ của Đào Âm nhìn thế nào cũng đều lộ ra tính khí trẻ con, không biết đó là do bẩm sinh đã như thế, hay là được người nhà bảo hộ quá tốt.
Bất quá nhìn bộ dáng tràn đầy vẻ tươi cười, Diệp Xuyên vẫn cảm thấy thực vui mừng.
Cậu không thích người khác khóc sướt mướt, nếu Đào Âm vẫn còn giữ vẻ mặt đau khổ, một dáng điệu thất tình, Diệp Xuyên thật đúng là không biết nên an ủi cậu nhóc như thế nào.
“Cậu ở phòng nào vậy, Diệp Xuyên?”
Đào âm cười tủm tỉm nhăn nhăn cái mũi, “Tớ có thể gọi cậu là Tiểu Xuyên được không? Kêu bằng cả họ và tên nghe xa lạ quá đi.”
Diệp Xuyên cảm thấy đứa nhỏ này rất thú vị, nhịn không được nở nụ cười, “Tớ hẳn là lớn hơn rồi.
Thôi thì cậu gọi tớ là Diệp ca đi.”
Đào Âm không phục, “Cậu sinh tháng mấy?”
“Cầm tinh con hổ.
Tháng tám.”
“Cậu vậy mà còn nhỏ hơn tớ?”
Đào Âm giả vờ hoảng sợ, “Tớ tháng bảy.”
Diệp Xuyên lắc đầu, “Không có biện pháp, đầu óc của tớ già dặn hơn cậu.”
Đào Âm khinh thường, “Nhỏ hơn thì chấp nhận đi, còn dẻo miệng.”
Đào Âm hất mặt lên, sau đó hai người vùi đầu ăn mì.
Diệp Xuyên bỗng nhiên nhớ tới buổi tối hôm đó cậu ấy nói mình ở nhà hàng hải sản còn chưa tan ca, có chút tò mò hỏi, “Cậu chưa có báo danh mà đã đi làm thêm a?”
Đào Âm bị sặc, ho khan hai tiếng mới ngượng ngùng nói: “Làm thêm cái gì chứ, chính là ở đó mai phục vài ngày, tìm cho mình một cơ hội.”
Diệp Xuyên giật mình, “Vì cái người tốt kia của cậu á.”
Đào Âm cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, “Anh ấy cứ trốn tránh mãi, tớ cũng đâu còn cách nào khác.
Tớ biết anh ấy thường hay đến đó, cho nên liền.
.”
Diệp Xuyên đau đầu, “Chúng ta nói chuyện khác đi.”
“Nhưng mà tớ lại muốn nói về anh ấy.”
Đào Âm cầm đôi đũa đảo tới đảo lui trong tô mì rồi thở dài, “Anh ấy là học trò của ông bác, tớ đã quen biết trong nhiều năm.
Lần này thi vào đại học B, bác còn gởi gắm nhờ chăm sóc cho tớ.
Mấy ngày trước tớ vẫn ở tại nhà của anh ấy, vốn nghĩ gần quan được ban lộc.
Kết quả.
Ai, có thể là quen biết nhau ở thời điểm tớ còn quá nhỏ, cho nên anh ấy vẫn xem tớ như trẻ con.
Con người anh ấy kỳ thực rất tốt, thật đấy.
Ngày đó cậu nói tệ như vậy, anh ấy cũng đâu có giận, còn nói cậu.
.”
Diệp Xuyên nhìn trời rồi cắt ngang đổi đề tài, “Tớ định tới siêu thị, cậu có đi không?”
“Đi.”
Đào Âm thoáng một cái lấy lại tinh thần, “Đúng lúc tớ cũng muốn mua chút đồ.”
“Vậy cùng đi.”
Diệp Xuyên sợ cậu nhóc lại nói về tình cảm riêng của mình.
Cậu không biết cách an ủi người khác, tình cảm của mình cũng rối tinh rối mù, còn đầu óc đâu mà góp ý cho người ta.
“Nè, Tiểu Xuyên, tớ có thể tìm cậu đi chơi không?”
Đào Âm lùa vội cho hết tô mì, rồi theo Diệp Xuyên đứng lên.
“Đương nhiên là được.”
Đào Âm lại bắt đầu cao hứng, “Lại đây, lại đây trao đổi số di động.”
Diệp Xuyên nhìn dáng điệu cậu nhóc vui vẻ phấn chấn, cảm thấy đứa nhỏ này thật sự thú vị.
Lúc bị người ta cự tuyệt khóc lóc như mưa, qua rồi lại xem như không có việc gì xảy ra.
Diệp Xuyên thấy cậu thật sự đơn thuần.
Bất quá tính cách Đào Âm rất tốt, nói chuyện cũng gọn gàng dứt khoát, có vẻ hợp cạ, làm bạn bè cũng không tồi.
Hai người thong dong vào siêu thị dạo một vòng, ngoại trừ đồ dùng sinh hoạt cần thiết, Đào Âm còn mua không ít đồ ăn vặt.
Diệp Xuyên cầm hai gói thuốc, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Đào Âm tay trái là chocolate tay phải thì khoai tây chiên bỏ vào xe, bên trong đồ ăn vặt đã chất thành đống.
Hèn gì cậu ấy nhỏ gầy như vậy, thì ra suốt ngày thích ăn mấy thứ này.
Diệp Xuyên không thường ăn vặt, đương nhiên cũng không thể hiểu được sở thích của Đào Âm.
Bất quá cuộc sống trong ký túc xá, mì ăn liền hay mấy thứ đại loại vẫn cần phải có.
Diệp Xuyên mua một thùng mì ăn liền, lại lấy thêm một ít chân giò hun khói, sau đó đẩy xe đi tính tiền.
Cậu không thích dạo siêu thị, bình thường vô mua xong món mình cần là đi ra ngay.
Nhưng Đào Âm thì ngược lại, mọi nơi đều phải đi qua ngó một cái.
Diệp Xuyên hút hết một điếu thuốc ở khu nghỉ chân mới nhìn thấy cậu nhóc xách theo hai cái túi nhựa kếch xù lắc lư đi ra.
Hai người đi đường tắt quay về trường, đưa Đào Âm về ký túc xá, lại hẹn buổi tối cùng xuống căn tin ăn cơm, Diệp Xuyên mới xách thùng mì ăn liền về phòng mình.
Mở cửa ký túc xá ra, một trong ba cái giường còn lại cũng đã giăng màn lên.
Một nam sinh vóc dáng cao lớn đưa lưng về phía cửa đang sửa sang lại giường.
Nghe tiếng bước chân Diệp Xuyên, xoay người nhìn lại, có chút nghi hoặc nhướn một bên chân mày, “Cậu là người đến trước phải không?”
Diệp Xuyên gật đầu, “Xin chào, tớ là Diệp Xuyên.”
“Tớ là Đàm Lâm.”
Nam sinh vươn tay phải, “Giường đều là do cậu lau chùi phải không, thật ngại quá.”
“Không cần khách khí.
Thuận tay thôi mà.”
Diệp Xuyên bỏ đồ trong tay xuống, cùng y bắt tay, “Còn hai người kia đâu?”
“Hai người đó nhà ở trong thành phố này.
Xem ra bọn họ sẽ không thường xuyên đến đây.”
Đàm Lâm có vẻ mất hứng nhún vai.
Y cao cũng xấp xỉ Diệp Xuyên, nhưng rõ ràng so với Diệp Xuyên nhìn khỏe mạnh hơn rất nhiều, cao lớn vạm vỡ, phỏng chừng lúc đánh nhau cũng là một tay cao thủ.
“Xem tình huống này, ký túc xá chắc chỉ có hai đứa tụi mình.
Con người của tớ có chút lười, ở nhà cũng chưa bao giờ làm việc vặt, sau này tớ sẽ tận lực thay đổi.”
Đàm Lâm thực thành khẩn nói rõ khuyết điểm của mình, “Tụi mình sẽ ở chung trong bốn năm, có cái gì không phải, người anh em bỏ qua cho, chiếu cố nhiều hơn a.”
“Khoan dung thì không nói trước được.”
Diệp Xuyên bị giọng điệu của y chọc cười, “Chăm sóc lẫn nhau là được rồi.”
|
Chương 18[EXTRACT]Vào đêm trước đợt huấn luyện quân sự, Diệp Xuyên gặp được một bạn cùng phòng khác là La Kiện.
Lúc ấy cậu cùng một đám nam nữ sinh đang tụ họp ở sân thể dục, Đàm Lâm ở bên cạnh huých cánh tay cậu, ra hiệu nhìn về phía sau.
“Đứng xéo với cậu là người cùng phòng với chúng ta, La Kiện.”
Lúc Đàm Lâm nói những lời này, trên mặt mang theo một chút xíu vẻ khinh thường.
Diệp Xuyên vẫn cảm thấy tính cách Đàm Lâm khá cẩu thả, bởi vậy nhìn biểu cảm này của y khiến cậu không khỏi có chút tò mò: Người như thế nào mà có thể làm cho y không vừa mắt đến thế.
Sau khi quay lại, nhìn thấy một cậu con trai mặc áo t’shirt màu trắng, vóc dáng thấp hơn mình một chút, gầy teo, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, vô cùng thanh tú, chính là vẻ mặt âm trầm, cứ như người ta thiếu tiền hắn vậy.
Bên cạnh có người nói chuyện hắn cũng nghe với vẻ mặt bực bội.
Diệp Xuyên hiểu được tại sao Đàm Lâm lại phản ứng như thế.
“Có vẻ không hòa đồng ha.”
Diệp Xuyên vuốt cằm thì thào tự nói.
“Đâu chỉ là không hòa đồng.
Phải nói là có bệnh, giống như toàn nhân loại là kẻ thù của hắn vậy.”
Đàm Lâm hừ một tiếng, “Tại cậu không trông thấy bộ dáng của tên đó vào ngày báo danh thôi.
Nhìn ký túc xá được thu dọn sạch sẽ, một chút biểu hiện cũng không có.
Làm như là đại gia.”
“Không phải cậu đã nói cảm ơn rồi sao?”
Diệp Xuyên không mấy lưu tâm, “Tớ cũng không phải vì muốn các cậu biết ơn mà quét tước đâu.”
Đàm Lâm lập tức xúc động, “Có thể ở chung với một người siêng năng như cậu vậy thật sự là rất sung sướng.
Đợi chúng ta tập quân sự xong, tớ mời cậu uống rượu.”
“Được.”
Diệp Xuyên hào hứng đồng ý.
Đàm Lâm lấm la lấm lét nhìn qua hai bên, hạ âm thanh đến mức thấp nhất nói: “Tụi mình đến quán bar uống rượu.
Cậu đã đi lần nào chưa?”
Diệp Xuyên vui vẻ, “Tớ nói này thật ra là cậu muốn đi quán bar ăn chơi trác táng, thuận tiện kéo tớ theo làm vật tế thần chứ gì?”
“Tớ đã trưởng thành rồi, có chỗ nào mà không thể đi.”
Đàm Lâm ngông nghênh vỗ vỗ túi, “Có chứng minh thư là được!
Hai ta cùng nhau phè phỡn!”
Nửa tháng tập quân sự trôi qua nhanh chóng.
Diệp Xuyên đã từng trải qua một lần, công việc chuẩn bị đương nhiên rành rẽ, hai tuýp kem chống nắng.
Lúc đầu Đàm Lâm cho rằng đây là loại hành vi ẻo lả cho nên rất xem thường, kết quả ngay ngày đầu tiên đã bị phơi nắng tróc hết cả da, trở lại doanh trại bắt đầu giành giật kem chống nắng với cậu.
La Kiện ở chung một doanh trại với bọn họ, bất quá hắn nhìn ai cũng đều là một biểu tình lạnh lẽo.
Tính cách của Diệp Xuyên cũng không phải là người thích giao tiếp, bởi vậy cả hai vẫn không có cơ hội nói chuyện với nhau.
Diệp Xuyên vốn nghĩ rằng đến khi trở lại trường học, tình huống này có thể thay đổi, không ngờ sau khi tập quân sự chấm dứt, La Kiện vẫn chẳng khác gì rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, một tuần cũng chỉ có một hai ngày trở về ký túc xá để qua đêm.
Nhìn thấy bọn họ nhiều nhất là gật đầu, ánh mắt cũng không biểu lộ ra cái gì.
“Đúng là người lập dị.”
Đàm Lâm vừa mặc cái áo t’shirt đẹp nhất của mình, vừa cảm thán, “Người ta nói khoa triết học toàn sinh ra quái nhân, không ngờ khoa luật cũng có một người như vậy.”
Diệp Xuyên đang vuốt vuốt sửa lại tóc, nghe giọng điệu của y mà bật cười.
“Đi nào!”
Đàm Lâm hăng hái vỗ vỗ túi tiền, “Hai ta đi chơi bời thôi!”
Đàm Lâm lựa chọn quán bar tên là Black Kite.
Diệp Xuyên nhìn tấm bảng hiệu có gắn mô hình đôi cánh màu đen quen thuộc, bước chân sựng lại, níu tay Đàm Lâm, “Cậu xác định là muốn vào đây chứ?”
Đàm Lâm kích động kéo cậu đi vào, “Trên mạng nói cuối tuần bọn họ có hoạt động chúc mừng.
Tớ còn chưa xem múa cột lần nào.”
Diệp Xuyên vừa định kéo lại, Đàm Lâm đã bước nhanh lên bậc thang đẩy hai cánh cửa thủy tinh màu đen ra.
Diệp Xuyên không biết làm sao, đành phải bước nhanh theo sau.
Có lẽ Đàm Lâm chưa từng nghe qua cái tên Black Kite, nhưng Diệp Xuyên thì không thể không biết.
Nếu có người đi gần đấy, biết Đàm Lâm là một thẳng nam, họ sẽ có phản ứng gì thật đúng là không thể đoán trước.
Hai người vốn là đi tiêu khiển, Diệp Xuyên cũng không muốn sẽ gặp chuyện phiền phức.
Kết cấu bên trong của Black Kite trong trí nhớ Diệp Xuyên không có thay đổi quá lớn.
Lấy màu đen làm chủ đạo, từ sàn nhà, vách tường, cho đến trần nhà.
Phía trên giữa không trung có treo một chuỗi những con diều lớn nhỏ, thiết kế trong này cố ý tạo ra một loại không khí như chìm vào đêm tối, bí ẩn và cám dỗ.
Thời gian còn sớm, trong bar khách không nhiều lắm, chỉ có vài người ngồi ở ghế sô pha uống rượu nói chuyện phiếm, trên sân khấu hình tròn nho nhỏ dàn nhạc đang chơi một bản có tiết tấu chậm, không khí trong bar nhẹ nhàng thoải mái.
Đàm Lâm đứng ở cửa nhìn đông nhìn tây một hồi, mới kéo Diệp Xuyên đi qua những dãy bàn ghế, tiến đến quầy bar ngồi xuống ghế cao bên cạnh.
Batender đưa lên hai ly nước chanh, cười đón tiếp, “Hai anh trẻ tuổi đẹp trai, lần đầu tiên đến phải không? Uống gì nào?”
Đàm Lâm giả vờ nhìn lướt qua tủ rượu tinh xảo bao trùm toàn bộ mặt tường phía sau batender, chân trái nhẹ nhàng đá Diệp Xuyên một cái.
Diệp Xuyên bất đắc dĩ nói: “Cho cậu ta một ly Rum Coke, còn tôi một ly Black Russian.”
Batender liếc Đàm Lâm một cái, ánh mắt dừng trên mặt Diệp Xuyên có chút cân nhắc nở nụ cười, “Đã mười tám rồi sao? Nếu không anh đây làm cho cậu một ly sô đa nhé.”
Diệp Xuyên cười cười, không lên tiếng.
Mặt mày cậu rất đẹp, nhưng lúc khóe miệng cong lên như cười như không, ánh mắt lại đặc biệt lạnh lùng.
Trên người batender giống như bị một cái đinh nhọn đâm phải, nhún vai ra vẻ không để tâm, quay lại cầm bình pha chế rượu.
Đàm Lâm hạ thấp giọng hỏi Diệp Xuyên, “Tại sao của tớ là coke? Còn của cậu lại là rượu?”
Diệp Xuyên lười giải thích với y, xoay cổ Đàm Lâm qua để y tận mắt nhìn batender điều chế rượu.
Đàm Lâm lại nói: “Ai nha, thức uống của tớ thật sự có coke.”
Diệp Xuyên cầm ly rượu của mình nhấp một ngụm.
Ấn tượng của cậu đối với nơi này kỳ thật cũng không tệ lắm, nhớ rõ có một năm vào lễ Giáng Sinh, ở trong này, cậu được uống một ly cocktail có màu xanh và đỏ rực rỡ cùng một màu vàng chói mắt.
Hương vị thì đã không còn nhớ rõ, nhưng cứ mỗi lần đến lễ Giáng Sinh cậu đều nhớ đến ly rượu ấy, bởi vì những màu sắc kia thật sự làm cho người ta khắc sâu ấn tượng.
Bất quá batender khi đó là một người khác, không phải cái người đang đưa mắt tìm kiếm sự đồng tình của cậu rằng kẻ ngồi kế bên là một tên đại ngốc.
Đàm Lâm xích lại gần nói với vẻ đắc ý, “Có vị rượu, cũng có vị coke, là lạ.”
Diệp Xuyên nhịn không được nở nụ cười, cậu không nhớ rõ lần đầu tiên mình đến quán bar có phải biểu hiện cũng đáng yêu như vậy hay không, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng Đàm Lâm ngồi ở chỗ này, cậu cảm thấy mình cùng y thật sự có sự khác biệt.
Uống hết hai ly Black Russian, thời điểm Đàm Lâm chờ mong cũng tới: Buổi biểu diễn rốt cục bắt đầu, trong bar người đã đông hơn nhiều, không khí cũng sôi động hẳn lên.
Đàm Lâm ngồi trên ghế cao nhỏ lắc lư theo tiết tấu của vũ điệu nửa ngày, quay ra phía sau hỏi một câu nhạy cảm, “Cậu xem hai người đang múa cột tại sao đều là nam?”
Diệp Xuyên nói thầm trong lòng, điều này không phải vô nghĩa sao, nếu thích xem nữ nhân múa cột ai thèm đến gay bar làm gì?!
Đầu óc Đàm Lâm váng vất nhìn quanh một vòng, lại có phát hiện mới, “Ai, Diệp Xuyên, cậu có nhìn ra không, trong này phụ nữ cực hiếm a.”
Diệp Xuyên đang muốn bụm miệng y lại, thì nghe cách đó không xa có âm thanh đổ vỡ, sau đó là tiếng mắng mỏ thô lỗ của một người đàn ông: “Sờ mày là lão tử để mắt mày!”
Diệp Xuyên theo bản năng nương theo giọng nói nhìn qua, một cậu con trai gầy nhỏ cầm trong tay cái khay đứng ở bàn bên cạnh, đầu hơi cúi xuống, bên ống tay áo thấm đẫm màu rượu đỏ.
Xem ra là nhân viên phục vụ của quán bar lại bị khách hàng đùa giỡn, chắc là đùa giỡn không được khiến tên khách kia thẹn quá hóa giận hắt cho toàn thân đều là rượu.
Thật sự là cậu nhóc đáng thương.
Chuyện này ở quán bar không phải mới mẻ gì.
Diệp Xuyên cũng không cảm thấy hứng thú, vừa định thu hồi ánh mắt thì nghe Đàm Lâm bên cạnh a một tiếng kêu lên, “Người kia không phải La Kiện sao?!
Bà mẹ nó, dám khi dễ anh em cùng phòng của mình!
Tiểu Xuyên, lên!”
Diệp Xuyên không kịp giữ lấy, Đàm Lâm đã loạng choạng đi qua.
Diệp Xuyên vội vàng theo sau, lại nhìn cậu trai bên kia, dưới mái tóc dài lộ ra một khuôn mặt thanh tú xanh mét, thật đúng là La Kiện.
Càng đến gần, thanh âm lải nhải chửi bậy của tên đàn ông dáng người thô béo kia nghe càng thêm rõ ràng.
Ba tên ngồi cùng bàn, đều lộ ra vẻ mặt du côn muốn xem náo nhiệt.
La Kiện im lặng đứng bên cạnh, trong tình huống này hắn không thể cãi lại, Diệp Xuyên lại nhìn quầy bar bên kia, batender đã kêu người đi tìm quản lý.
Đàm Lâm đã có chút say, đi qua kéo La Kiện ra, chỉ vào cái tên ục ịch mắng: “Ông con mẹ nó mồm miệng sạch sẽ chút đi, tiện nhân tiện nhân, mắng ai là tiện nhân đó?”
Cái gã ục ịch đại khái cũng hơi say, vừa thấy có người nhảy ra bênh vực kẻ yếu liền vỗ bàn đứng lên, “Cậu em, cho dù mày coi trọng MB này, cũng phải có thứ tự trước sau chứ? Mày có hiểu quy củ hay không hả?”
“Quy định cái con mẹ ông!
Mẹ ông mới là MB!”
Đàm Lâm bị giọng điệu càn quấy của gã chọc giận, quơ được chai rượu liền ra tay.
Ục ịch không lường được y đột nhiên động thủ, rống lên một tiếng như bị chọc tiết rồi ôm đầu ngồi xuống.
Tên đàn ông tóc dài ngồi phía bên tay phải hắn lập tức đứng lên túm áo Đàm Lâm, bị Diệp Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười ngăn cản, “Này, mấy người định làm gì hả, ba đánh một sao?”
Tóc dài bị nắm giữ quay đầu lại, hai mắt nhất thời sáng ngời, “Chà, cậu em so với tên tiểu MB kia còn xinh đẹp hơn, em tiếp anh uống một ly, chuyện hôm nay liền cho qua, thấy thế nào?”
Nói xong liền đưa tay sờ mặt Diệp Xuyên, Diệp Xuyên quay đầu đi né tránh, sau đó nhanh tay đấm một quyền nện vào mặt gã.
Tóc dài cũng không ngờ tới thằng nhóc này lại ra tay nhanh như vậy, bụm mặt ngã nhào lên sô pha, Diệp Xuyên thừa dịp gã không kịp đứng dậy, túm tóc lôi gã từ trên sô pha xuống, nện mạnh xuống sàn, “Nói lại thử xem, ai là MB?”
“Mày con mẹ nó.
.”
Tóc dài nhất quyết không chịu thua còn muốn đánh trả.
Diệp Xuyên lại nắm đầu của gã nện thật mạnh, “Ai là MB!”
Mặc dù tóc dài không thể đứng lên được, nhưng vẫn như cũ mạnh miệng không chịu thua.
Cơn nóng giận của Diệp Xuyên đã lên đến cực điểm, bóp cổ gã bắt đầu liều mạng đánh.
Từ lúc đến B thị cho tới nay bao nhiêu nỗi buồn phiền, ngột ngạt vẫn đè nén nơi đáy lòng, nó buộc chặt và tra tấn tâm hồn cậu, giờ khắc này nó đi theo trận quyền cước dần dần tiêu tan rồi biến mất.
Nội tâm Diệp Xuyên lại trở nên hưng phấn, giống như dã thú non lần đầu nếm được mùi máu tươi, bị thiên tính khát máu kích thích đến cơ hồ không thể tự kiềm chế, cảm thấy cho dù những người chung quanh có cùng nhau xông lên đánh hội đồng, cậu cũng không thèm để ý.
Cái bàn bên cạnh sớm đã bị lật, chai rượu rồi ly tách cùng mấy đĩa đồ ăn vặt đổ bể văng tứ phía, Đàm Lâm cũng đem cái gã ục ịch gây chuyện lúc ban đầu nện một trận, mãi cho đến lúc bảo vệ xông vào kéo ra mới đứng lên.
Nhìn Diệp Xuyên bên kia cũng đang được người kéo từ dưới sàn lên, vội vàng giữ chặt La Kiện bên cạnh hỏi, “Có tổn thất gì không?”
La Kiện nhìn Diệp Xuyên rồi lại quay qua y, thần sắc phức tạp lắc đầu.
Diệp Xuyên đánh rất nhập tâm, lúc bị người từ sau lưng túm lên toàn thân vẫn còn run rẩy.
Cái mũi của tên tóc dài bị vẹo, máu tươi chảy đầy mặt, lầm bầm co rút ở dưới gầm sô pha không đứng dậy được.
Còn trên mặt ục ịch thì có thêm một mảng bầm tím, quần áo bị xé rách, cuộc chiến vừa mới khởi động đã bị Đàm Lâm đập chai rượu vào đầu làm cho choáng váng, đến bây giờ vẫn chưa đứng lên được.
Diệp Xuyên nghĩ thầm, toàn thắng a.
Chỉ có điều đánh chưa đã nghiền.
Cửa quán bar bật mở, bảo an vội vàng thu xếp đưa mấy người bị thương ra bên ngoài, dàn nhạc cũng đã ngừng chơi, một số khách còn ở lại làm thành một vòng tròn đứng xem náo nhiệt.
Những chuyện thế này ở quán bar cũng coi như bình thường, chỉ cần không ảnh hưởng đến chính mình, đại đa số mọi người có náo nhiệt đều thích đến xem.
Diệp Xuyên nghĩ người kéo mình ra là bảo an của quán bar, cũng không để ý tư thế của mình ra sao.
Thẳng đến khi ba kẻ bị thương đều được đưa ra ngoài, cậu mới kịp phản ứng được có một nam nhân dùng tư thế ái muội ôm mình đã nửa ngày.
Đang muốn tránh khỏi, thì nghe tiếng người ở phía sau cười nói: “Ngại quá, Hắc ca, trong nhà nuôi một tiểu miêu tính tình không tốt, gây phiền phức cho anh rồi.”
Diệp Xuyên ngẩng đầu lên, thấy đám người đứng xem náo nhiệt tự động giãn ra, một người đàn ông cao gầy dẫn theo vài người vạm vỡ thẳng hướng bên này đi tới.
|
Chương 19[EXTRACT]Người đàn ông này vừa xuất hiện, âm thanh trong quán bar lập tức lặng xuống.
Diệp Xuyên cảm thấy người này có khả năng là ông chủ của Black Kite, hoặc là kẻ đứng đầu của một bang phái giang hồ có thế lực, vừa rồi làm ra chuyện ấm ĩ như vậy, chưa nói đến việc khiến cho người ta kiếm tiền ít đi, sợ là còn làm trì hoãn công việc của họ.
Loại sự tình này nói lớn cũng được, mà nói nhỏ cũng phải.
Nếu người đàn ông phía sau chủ động thay cậu hoà giải, Diệp Xuyên liền thuận gió bẻ măng, khiêm nhường nói theo: “Xin lỗi Hắc ca.
Những tên này miệng lưỡi rất quá đáng, tôi nhất thời nhịn không được.”
Được gọi Hắc ca là một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, ánh sáng của ngọn đèn khiến cho mặt hắn có vẻ vàng vọt, túi mắt ẩn vết thâm quầng, trông hơi thiếu sức sống.
Ngẫu nhiên vừa ngước nhìn lên, đôi mắt âm trầm, ánh nhìn lại sắc như dao, tràn ngập sát khí.
Hắn đưa mắt từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Xuyên, miệng nói: “Nếu là người một nhà, thì dễ bàn rồi.”
Người đàn ông phía sau Diệp Xuyên cười đáp: “Cậu nhóc này tính tình không tốt, về nhà em sẽ dạy dỗ lại.
Sau này kêu A J chuyển hóa đơn cho em.”
“Người nhà cả, khách sáo làm gì.”
Hắc ca không để ý khoát tay, ánh mắt dừng ở trên mặt Diệp Xuyên, có chút ý vị thâm trường nở nụ cười, “A Nghiêm thật may mắn nha, ở đâu tìm được cậu bé xinh đẹp như vậy? Tính cách dễ xù lông này, thật đúng là giống y như mèo hoang, ha ha.”
Diệp Xuyên giận dữ.
Nhưng không đợi cậu có biểu lộ, hai tay người phía sau hơi hơi siết chặt, như là âm thầm nhắc nhở cậu điều gì.
Lập tức nghe hắn cười nói: “Tiểu Xuyên tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Qua hai ngày nữa em dắt nó đến tạ tội cùng Hắc ca.”
Hắc ca nhìn chằm chằm mặt Diệp Xuyên, ánh mắt chợt lóe, tựa tiếu phi tiếu nói, “Quả nhiên tính tình không tốt.”
Hắn không đi, chung quanh ai cũng không dám động.
Diệp Xuyên ẩn ẩn cảm thấy lúc này đây sợ là thật sự dính phải phiền phức lớn rồi.
Hắc ca trước mặt, A Nghiêm phía sau tựa hồ đều là những nhân vật không dễ chọc.
Đến bây giờ cậu còn không nhìn thấy mặt A Nghiêm, thanh âm người này làm cho cậu cảm thấy có chút quen tai, nhưng cậu không nhớ rõ mình có quen biết người nào mang họ Nghiêm, hoặc là tên có âm này.
Điều khiến Diệp Xuyên bất ngờ là, hắn lại có thể gọi đúng tên mình.
Diệp Xuyên có thể cảm giác được người đàn ông sau lưng cao hơn mình một chút, thể lực cũng mạnh hơn.
Cơ bắp trên cánh tay cân xứng, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, có vẻ là thường xuyên hoạt động ngoài trời.
Người này có một đôi bàn tay vô cùng xinh đẹp, mười ngón thon dài, đường nét tinh tế giống như một nghệ sĩ.
Ánh mắt Hắc ca rời khỏi gương mặt Diệp Xuyên, hướng về phía người đứng bên cạnh có ý sai bảo.
Người kia quét một vòng nhìn những người chung quanh, thanh âm ồm ồm quát tháo, “Nên làm gì thì làm đi, lão Cố, kêu nhân viên vệ sinh lại đây, đã nửa ngày rồi mà mảnh vỡ vẫn chưa thu dọn là sao, muốn để khách bị thương hả?”
Quản lý mặc đồng phục từ ngoài sảnh vừa chạy chối chết vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng sai phái nhân viên làm việc.
Không lâu sau, dàn nhạc trên sân khấu lại bắt đầu diễn tấu một điệu nhạc mới, nhân viên bắt tay vào làm công việc của mình, khách hàng cũng tốp năm tốp ba quay về chỗ ngồi.
Một hồi phong ba cứ như vậy bị dìm xuống vô thanh vô tức.
Hắc ca đi về phía cửa được hai bước, lại xoay người, dùng hai ngón tay đang kẹp điếu thuốc chỉ về phía Diệp Xuyên, “Nhanh mang con mèo hoang của cậu đi băng cánh tay lại, trời nóng như vầy, nếu bị nhiễm trùng mai mốt để lại sẹo có thể sẽ rất mất hứng a.”
A Nghiêm lại một lần nữa siết chặt cánh tay trước khi Diệp Xuyên nổi bão, nhìn về phía cửa cười nói: “Cám ơn Hắc ca đã nhắc nhở, anh đi thong thả.”
Hắc ca mang theo vệ sĩ vô cùng phong cách đi ra khỏi quán bar.
Diệp Xuyên tránh khỏi cái ôm của nam nhân phía sau lưng mình, quay người lại hầm hầm cho hắn một đấm.
Nam nhân nghiêng người né tránh, một bàn tay vô cùng nhanh nhẹn bắt được cổ tay cậu, “Tay đang chảy máu, bộ không biết đau sao?”
Diệp Xuyên lúc này mới chú ý tới trên cổ tay trái của mình không biết từ khi nào bị một vết xước dài khoảng hơn hai tấc, đại khái là lúc đánh nhau quá nhập tâm, bị mảnh vỡ thủy tinh rạch phải.
Vết thương không sâu lắm, nhưng bởi vì dùng sức rất nhiều, miệng vết thương đang xuất huyết, trên quần dài sáng màu dính loang lổ nhiều vết máu, thoạt nhìn rất dọa người.
A Nghiêm cầm lấy tay cậu, xoay người căn dặn La Kiện, “A J cậu dẫn bạn mình đến phòng nghỉ, tôi đem Tiểu Xuyên đi trước xử lí vết thương một chút.”
La Kiện gật gật đầu, Đàm Lâm đã tỉnh táo lại, cũng biết hôm nay mình gây ra họa rồi.
Lúc La Kiện lôi kéo hắn rời đi liền thành thành thật thật theo sau, chính là có chút lo lắng cho Diệp Xuyên, cứ vài bước lại quay đầu nhìn cậu.
“Đi thôi.”
A Nghiêm cầm lấy cổ tay cậu đi về phía sau quầy bar.
Diệp Xuyên cố rút tay ra, giãy một hồi cũng không bỏ ra được, trong lòng có chút bực bội.
Bất quá người đàn ông này rõ ràng khỏe hơn cậu, dằng co một hồi, miệng vết thương lại nứt ra, Diệp Xuyên bị đau kêu lên một tiếng.
“Ngoan, đừng lộn xộn.”
A Nghiêm lên tiếng, hắn lôi cậu lên tầng bốn.
Lầu này nhìn qua hẳn là khu vực được sử dụng làm văn phòng, âm thanh của quán bar dưới lầu trên cơ bản không truyền đến nơi này, hành lang có vẻ im ắng, chỉ có một vài cánh cửa còn phát ra ánh sáng.
Hắn nắm cái tay không bị thương của cậu đi đến trước cửa một căn phòng nằm cuối hành lang, lấy chìa khóa từ túi quần mở cửa ra, đưa tay bật sáng đèn trần.
Lúc cánh cửa mở ra Diệp Xuyên ngửi được mùi thuốc sát trùng nồng đậm.
“Vào đi.”
Hắn chào đón cậu, thái độ vô cùng tự nhiên, giống như bọn họ là bạn bè đã quen biết một thời gian khá lâu.
Diệp Xuyên tựa vào khung cửa cũng không nhúc nhích, “Anh là ai? Tôi không nhớ là hai ta có quen biết nhau.”
A Nghiêm mang khẩu trang y tế lên, sau đó rửa tay dưới vòi nước, “Lại đây rồi nói.”
Diệp Xuyên vẫn không di chuyển, trong ánh mắt tràn ngập sự hoài nghi.
Cậu cảm thấy người này thoạt nhìn có chút quen mắt, nhưng cho dù thế nào cũng không nhớ nỗi rốt cuộc đã gặp qua ở nơi nào.
A Nghiêm lấy trên bàn khám bệnh một vài chai lọ, lại từ ngăn kéo lấy ra bông băng và kim may dùng trong phẫu thuật ngoại khoa, một bên thuần thục tiêu độc dụng cụ một bên cúi đầu nói: “Bạn học Diệp Xuyên, lựa chọn tốt nhất của cậu bây giờ là phải tin tưởng tôi.
Cậu xem trên người đầy vết máu như thế này, nếu tới bệnh viện bất cứ một bác sĩ nào cũng sẽ đi báo cảnh sát.”
Diệp Xuyên miễn cưỡng đi qua, ngồi xuống đối diện với hắn.
“Cậu ngồi xích lại gần tôi một chút,”
Trong ánh mắt lộ ra bên ngoài khẩu trang của A Nghiêm hiện lên tiếu ý, “Tôi là bác sĩ, cậu phối hợp với tôi chút đi.”
Diệp Xuyên để cánh tay bị thương lên trên mặt bàn, lớp da xung quanh miệng vết thương hở ra phía bên ngoài, nhìn có chút đáng sợ.
Diệp Xuyên nghiêng đầu quan sát căn phòng này, đối với thân phận của hắn có chút hiếu kì, “Anh là bác sĩ chợ đen hả?”
A Nghiêm cúi đầu cười trộm, “Đáp án chính xác là bỏ đi chữ chợ đen.”
“Nếu không phải bác sĩ chợ đen sao lại có phòng khám ở chỗ này?”
Diệp Xuyên rõ ràng không tin, lập tức cảm thấy chỗ cổ tay đau nhói, kêu lên một tiếng, cũng không dám quay đầu nhìn.
A Nghiêm cười ra tiếng, “Tôi là phó chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện, có phòng khám riêng của mình có gì đáng ngạc nhiên?”
Diệp Xuyên nghĩ, có phòng khám riêng thì cũng bình thường, nhưng phòng khám ở nơi ăn chơi này mới là điều đáng ngạc nhiên.
Thuốc tê đã có tác dụng, trừ cảm giác da nơi cổ tay đang bị kéo, còn thì không cảm thấy đau.
Diệp Xuyên nhẹ nhõm thở ra, thuận miệng hỏi: “Cái người gọi Hắc ca kia là ai vậy?”
A Nghiêm cúi đầu cắt sợi chỉ, lưu loát đáp: “Là người mà cậu không thể trêu vào.”
“Còn anh là loại người nào?”
Diệp Xuyên nhớ tới vấn đề vẫn làm cho cậu nghi hoặc, “Sao anh lại biết tên của tôi?”
A Nghiêm ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra tia đùa giỡn, “Cậu luôn là như vậy sao? Mắng người khác xong liền đem người ta vứt ra sau đầu? Cậu định rước cho chính mình bao nhiêu phiền toái vậy?”
Chân mày Diệp Xuyên dựng đứng lên, “Anh là người kia của Đào Âm.
.”
Cái người tốt kia.
“Tôi là Nghiêm Hàn.”
Nghiêm Hàn băng bó cẩn thận cổ tay của cậu, ở mặt trên còn cột thành một cái nơ (?), “Tôi nghĩ chúng ta hẳn là nên làm quen lại một lần nữa.”
“Điều này có cần không?”
Diệp Xuyên không hề nể mặt xem nhẹ bàn tay đưa ra trước mặt cậu.
Ngón tay Nghiêm Hàn cong lại, nhẹ vuốt hai má cậu.
Diệp Xuyên nghiêng đầu, hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại, “Hôm nay tôi không muốn đánh nhau lần nữa đâu, bác sĩ.”
Nghiêm Hàn cười ra tiếng, “Diệp Xuyên, tôi phát hiện cậu không những tính tình không tốt, mà tính cách cũng nát như tương.
Cậu đây là điển hình của loại người qua sông đoạn cầu đấy biết không? Nếu không có tôi ở đây, Hắc Lục sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các cậu như vậy.”
Diệp Xuyên gật gật đầu, “Anh gởi hóa đơn cho tôi, việc bồi thường tôi sẽ tự mình gánh vác.”
Nghiêm Hàn lắc đầu, “Cậu vẫn chưa hiểu sao? Cậu gây ra chuyện như vậy ở địa bàn của Hắc Lục, chính là không coi hắn ra gì, nếu chuyện này truyền ra ngoài hắn sẽ cảm thấy mất mặt.
Cậu có tin hắn dám chặt ngón tay cậu để làm mồi nhắm rượu hay không?”
Diệp Xuyên trừng mắt nhìn nhìn, bán tín bán nghi.
Nghiêm Hàn sờ đầu cậu, thở dài, “Quên đi, không nói mấy chuyện này nữa.
Tôi cho cậu cái bao cổ tay, tắm rửa một chút đi.”
Diệp Xuyên mắt lại nhìn trừng trừng, “Anh muốn làm gì?!”
Nghiêm Hàn nghiêm trang nói: “Tôi cứu cậu, không phải là cậu phải lấy thân báo đáp sao?”
“Anh.
.”
Nghiêm Hàn thưởng thức biểu tình phẫn nộ của cậu, lát sau lắc đầu nở nụ cười, “Đùa cậu thôi.
Tắm rửa rồi thay quần áo đi, nếu không một thân máu me như thế kia làm sao mà ra khỏi cửa?”
Diệp Xuyên tức giận đến muốn ngất đi, thầm nghĩ Đào Âm nhất định là không biết bộ mặt thật của tên người tốt này rồi.
Nghiêm Hàn lấy ra một màng bao mỏng bọc cổ tay của cậu lại, rồi đẩy vào phòng.
Bên trong là không gian nghỉ ngơi riêng tư, gia cụ đầy đủ hết, trên cửa sổ còn đặt mấy chậu hoa.
“Đây là chốn riêng tư của tôi.”
Nghiêm Hàn mở tủ quần áo lấy ra quần dài bằng kaki, và áo sơmi ngắn tay cùng màu, lại lấy ở ngăn kéo phía dưới một cái quần lót chưa mở ra đưa cho Diệp Xuyên, “Khăn tắm ở trên cái giá phía sau cánh cửa, dép lê ở ngay cửa phòng tắm, trước mắt cậu chỉ có thể dùng chung với tôi.
Sau này sẽ chuẩn bị cho cậu một đôi.”
Diệp Xuyên không có phản ứng gì sau khi hắn nói xong, cầm quần áo trong tay, đóng cửa buồng vệ sinh lại.
Không hề nghi ngờ gì, Nghiêm Hàn thực sự là một người biết hưởng thụ, buồng vệ sinh lớn hơn phòng tắm ở ký túc xá rất nhiều.
Ngoại trừ vòi sen, trong phòng còn có bồn tắm mát xa kích thước siêu lớn, phía trên bồn rửa tay thậm chí còn lắp đặt cái kính soi mặt chiếm cả một vách tường ngăn.
“Đồ có sở thích buồn nôn.”
Diệp Xuyên thực khinh bỉ hướng về cái gương trên tường tự mình làm mặt quỷ.
Nghiêm Hàn ở ngoài cửa cười, “Chỉ dùng một tay thật bất tiện nga, có cần tôi giúp cậu tắm không?”
Diệp Xuyên lại có loại xúc động muốn chỉa ngón giữa hướng về phía hắn.
|