Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc
|
|
Chương 75: Rốt cuộc, ai mới là kẻ thắng – Thượng[EXTRACT]“Ta không tin! Chắc chắn đây là giả! Người đàn ông chết tiệt đó đang suy nghĩ cái quái gì vậy?” Tiếng gầm thét ầm ĩ của một chàng trai oang oang khỏi phòng.
Giống như là muốn bứt đầu xuống luôn, Vạn Tình ra sức giật giật mái tóc chấm vai của mình, vùng lông mày xíu xít như dãy núi gồ ghề, nóng nảy đi đi lại lại, vừa la hét om sòm: “Anh ta không hủy hoại bản thân mình thì không thấy hài lòng sao?!”
“Được rồi, Vạn Tình. Mi ở đây nôn nóng cũng chẳng ích gì đâu.” Alexandra cầm chiếc điều kiển từ xa tắt phụt TV đang trình chiếu một màn bốc lửa. Dẫu rằng anh chưa đến nỗi nóng nảy không yên như Vạn Tình, nhưng trong lòng cũng đang hết sức não nề, anh không tin Hắc Dạ lại gửi cuốn băng thu lại những hình ảnh nóng bỏng kia cho họ.
Người đàn ông ấy ngạo nghễ là thế, tuyệt đối không cho phép chuyện riêng tư của mình bị thu băng lại, còn gửi cho kẻ khác xem. Dù Hắc Dạ muốn trả thù họ, cũng nhất quyết không dùng phương cách hại người nhưng cũng chẳng tốt lành gì cho mình như vậy. Tuy rằng trong cuộn băng người đàn ông không mảy may phản kháng, nhưng Alexandra vẫn nhạy bén đánh hơi thấy mùi không bình thường, ở đây ắt có âm mưu.
Alexandra đưa mắt về phía Ngô Hạo An, nãy giờ vẫn im ỉm chả nói năng gì, không khỏi thầm thở dài thườn thượt. Thật không ngờ lại có ngày anh ngồi chung một phòng với kẻ thù kiêm tình địch thế này. Hòa hoãn với Vạn Tình cũng là chuyện đủ kinh thiên động địa lắm rồi, càng miễn bàn đến Ngô Hạo An kia.
Còn nhớ lúc mới gặp, Ngô Hạo An cho anh ăn không ít nắm đấm, đương nhiên, anh cũng đã lưu lại trên mặt của Ngô Hạo An chẳng thiếu khó coi.
Giờ đây để tìm tung tích của một người đàn ông, ba bọn họ đã tập hợp lại. Con đường này cũng chả dễ đi tẹo nào, ngay từ đầu bọn họ đã chia rẽ không ít lần, chẳng ngừng cãi vã, thậm chí có những khi không nhịn được cuối cùng lao vào đánh nhau luôn.
Hồi tưởng lại những việc đã qua, Alexandra cảm thấy dở khóc dở cười quá đi thôi, làm sao họ lại y xịt một lũ nít ranh không biết suy nghĩ thế cơ chứ. Lẽ nào bên trong mỗi người, đều tồn tại một phần như vậy ư.
“Mi có ý kiến gì không, hả cảnh sát quốc tế?” Alexandra hỏi Ngô Hạo An.
Ngô Hạo An liếc Alexandra, không hề đáp lại, chỉ lẳng lặng chậm rãi đến bên chiếc đầu DVD, cầm chiếc đĩa lên bẻ phập làm đôi, ném phắt xuống đất, rồi bình thản nói: “Anh ấy không phải là người như thế.”
“Mi tin tưởng anh ta vậy sao?” Alexandra nhíu mày.
Nói rằng anh không hề có ý nghĩ thù địch với Ngô Hạo An thì thật không thể. Lấy tư cách người thừa kế cũng là kẻ quyết định mọi chuyện nội bộ của gia tộc mafia lớn nhất nước Ý, mẹ là tiểu thư cao quý của một gia tộc khác, lại còn có tài hoa hơn người, ngay từ tấm bé đã chẳng có gì anh không giành được, ấy vậy mà trên phương diện tình cảm lại thua một tay hình cảnh quốc tế thoạt nhìn chẳng đặc biệt xuất sắc gì còn là kẻ đối đầu với mình, anh thế nào cam lòng cho đặng?
Đối với câu hỏi như đang khích bác nhưng đầy chua chát của Alexandra, Ngô Hạo An chỉ đáp lại bằng một nụ cười tươi bằng lặng “Ta tin tưởng Hắc Dạ.” Ánh mắt ấy không mảy may chất chứa tí ti thù địch, cũng chẳng mang thứ sắc màu nào khác, chỉ là một sắc đen đơn thuần.
Điều này làm cho Alexandra sực nhớ đến đôi mắt của người đàn ông ấy, cũng là một màu đen lôi cuốn, một sắc đen tinh khôi…
Trong tích tắc Alexandra bất đồ hiểu ra đôi phần, tại sao Hắc Dạ lại chọn Ngô Hạo An, mà không phải anh hay chăng Van Tình.
Vạn Tình còn quá trẻ con với bao hành động nông nổi, chẳng thể nào săn sóc chu đáo cho Hắc Dạ được, ngược lại có lẽ còn đòi hỏi Hắc Dạ phải chiều theo tính tình cậu ấm của mình.
Còn anh thì sao, lòng dạ hai người họ đều quá thâm quá sâu, đôi bên chẳng nhìn thấu đối phương được. Cuộc sống theo đó cũng khó mà có thể đơn thuần, chỉ đầy rẫy những toan tính và mưu mô. Sống như thế thú vị thật đấy, nhưng lại cùng cực mệt mỏi.
Điều Hắc Dạ cần, chỉ là một cuộc sống vô cùng bình lặng mà tinh khiết như nước, tuy không có mùi vị, nhưng lại có thể bền lâu.
Ngô Hạo An chính là một người như vậy, không quá nhiều suy tính, cũng chẳng có dục vọng, đơn thuần vô cùng, lại không hề tầm thường, đủ để cận kề bên Hắc Dạ.
Khi nếm trải mùi vị này rồi, Alexandra không thể không phục, nhưng cũng chẳng thể dễ dàng chịu thua.
“Theo điều tra sơ bộ của ta, trong bang Hắc Dạ gần đầy đang có rắc rối.” Trút bỏ mọi bực giận xong rồi, Vạn Tình mới trấn tĩnh lại, đặt mông ngồi trên chiếc sofa, bàn bạc: “Hình như đã xảy ra biến động ở nhóm cấp cao. Người ta quen trong bang khi trò chuyện với một lão nắm vai trò cốt cán đã kiếm chác được chút thông tin, y như những gì chúng ta đã phán đoán ban đầu, hình như có kẻ muốn làm phản thật… .”
“Tin chúng ta muốn hòa giải với Hắc Dạ đã công bố được vài ngày, nhưng vẫn chưa thấy phản hồi gì. ”Alexandra cau mày nói.
“Xem ra gã kia cũng không phải loại vừa, dựa vào năng lực của ba chúng ta mà cũng không điều tra ra được chỗ ở của Trang Tuấn, thì đừng nói gì đến Hắc Dạ.” Vạn Tình rơi vào trầm tư, thời gian kéo càng dài, Hắc Dạ càng gặp nhiều nguy hiểm.
Ngày hôm nay bị thâu lại cuốn băng gợi dục thế này, khó tưởng tưởng nổi người đàn ông cao ngạo ấy đã bị giày vò chịu không thấu nổi đến thế nào, làm sao Hắc Dạ có thể chịu đựng được việc bị làm nhục hết lần tới lần khác như vậy kia chứ?
Ngồi yên chờ chết cũng không phải biện pháp lâu dài, dẫu chẳng hề có bất kì tiến triển nào, họ vẫn phải tiếp tục nỗ lực, đến tận khi tìm được người đàn ông mới thôi…
Mà nỗ lực loan tin của nhóm Alexandra cũng không phải uổng phí. Người trong bang Hắc Dạ ngày càng nảy sinh nhiều nghi vấn, ngày càng có nhiều kẻ lựa chọn câm lặng, không thể hiện rõ muốn ủng hộ Trang Tuấn lên ngôi nhưng cũng chẳng tỏ ý chống đối. Cục diện thế này khiến cho Trang Tuấn thấy hơi đau đầu nhức óc.
Mà khiến Trang Tuấn phải đau đầu nhức óc, thì cũng khiến cho tần suất Trang Tuấn đến gặp Hắc Dạ giảm xuống.
Người đàn ông sống tốt lắm, ít ra thì biểu hiện bên ngoài là vậy. Ngày ngày hắn vẫn ngủ triền miên, nhưng cũng đã vận động ở trong phòng, thỉnh thoáng lại kéo rèm cửa sổ, thoảng nhìn ra ngoài.
Thời gian Trang Tuấn vắng mặt, có người khác mang cơm tới.
Ăn cũng không tệ. Chẳng biết có phải do Trang Tuấn dặn dò hay không mà món ăn mỗi ngày một khác, bữa trước là tiệc kiểu Pháp, hôm nay lại là mấy món dân dã.
Mở chiếc hộp thức ăn màu trắng, bên trong có sáu ngăn nhỏ, nhìn ra được người làm cũng mất không ít tâm huyết. Nếm thử một miếng, cảm nhận được hương hoa thoang thoảng thấm bên trong.
Sau khi tỉ mẩn thưởng thức các ngăn thức ăn với năm hương hoa khác biệt, người đàn ông đưa đầu ngón tay miết vào chiếc bánh ở ngăn cuối cùng, một vệt nứt khẽ, trong nhân bánh cất giấu một viên thuốc nho nhỏ.
Hắc Dạ lẳng lặng nắm viên thuốc vào lòng bàn tay, sau đó tỉnh khô nhá hết ngăn cuối cùng rồi uống một ngụm nước.
Khi đã xử lí hết chỗ thức ăn, người đàn ông đi vào buồng tắm, xả nước nóng, dìm thân mình đã mệt mỏi rã rời đến chẳng chịu đựng thêm nổi vào làn nước ấm áp, rũ sạch cơ thể. Hắc Dạ nhìn bản thân hiện lên trên tấm gương trong phòng, cả người đều rải đầy những vết hồng đỏ ám muội.
Khẽ chạm ngón tay vào nơi Trang Tuấn hôn lên đã in hằn thành dấu, vùng lông mày hắn thoáng nhíu lại, mang theo vẻ ghê tởm, nơi đáy mặt đen láy càng thấm đượm vẻ mệt nhoài.
Sống như thế này thật mệt mỏi quá, không thể tiếp tục thêm nữa đâu…
�
Mỗi một ngày, đều sống toan tính và bị toan tính…
Cầm viên thuốc hắn vừa giấu trong ngăn, Hắc Dạ đưa viên thuốc vào giữa hai cẳng chân, nhét vào hạ thể của mình, viên thuốc lạnh ngắt liền tan ra, đọng lại cơ thể…
Hết
|
Chương 76: Rốt cuộc, ai mới là kẻ thắng – Hạ[EXTRACT]Nhóm Alexandra không ngờ được sau gần một tháng trời mất tích, Hắc Dạ lại xuất hiện trước tầm mắt của công chúng. Dường như chưa từng có bất cứ chuyện gì từng xảy đến với mình, vẫn y nguyên như trước kia, ngạo nghễ và ưu tú, chẳng là, khắp cơ thể chỉ rặt một thứ hơi thở ngày càng lạnh lẽo, cùng vẻ ảm đạm mệt mỏi đượm đầy trong mắt.
Hắc Dạ từ chối gặp mặt, bất luận là Alexandra, Vạn Tình hay Ngô Hạo An.
Cho dù là ai hắn cũng như không thấy, né tránh mọi cơ hội gặp gỡ, như thể đang lẩn trốn, hoặc giả thể hiện rõ quyết tâm của hắn, mãi mãi không tha thứ, vĩnh viễn không gặp mặt.
Một khi đã để vuột mất rồi, mấy chàng trai mới thấu hiểu cái cảm giác thế nào là cắt da xé thịt, thế nào là ruột gan rối bời, thế nào là ăn năn mâu thuẫn. Vì vậy họ bắt đầu tìm kiếm cơ hội cho mình, để xem xem trong quãng thời gian gần tháng trời ấy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy đến với Hắc Dạ, xem xem hắn đã bị tổn thương ra sao, còn bù đắp lại sự bất lực của họ.
Đúng vậy, họ không có cách nào giải cứu Hắc Dạ trong thời gian ngắn nhất. Cuối cùng vẫn là Hắc Dạ tự thân tự lực trốn thoát khỏi địa ngục. Giờ khắc này, họ mới tỏ tường rằng người đàn ông kia đâu cần sự bảo vệ của họ, so với họ, khả năng ứng biến của Hắc Dạ còn nhanh nhạy và sắc bén hơn nhiều. Hắc Dạ, xuất sắc hơn bất kì ai trong ba người họ.
Vậy, điều Hắc Dạ cần là gì đây?
Cõ lẽ cũng giản đơn lắm thôi, hắn cần chỉ là lòng tin, cùng tình yêu nồng nàn mà đơn thuần không mảy may trộn lẫn gian dối.
Họ sẽ làm được mà, Alexandra sẽ làm được, Vạn Tình sẽ làm được, cả Ngô Hạo An cũng sẽ làm được.
Thế nhưng tình địch vẫn cứ là tình đich, họ không thể cùng hành động, cho nên cuối cùng họ tách ra, mỗi người tự tìm phương cách của riêng mình để tiếp cận người đàn ông vẫn cứ cự tuyệt họ…
Nào đâu phải không muốn gặp mặt, nào đâu phải không muốn được chở che, nào đâu phải không muốn được người mình yêu ấp ôm trong lòng, chẳng qua hắn chẳng biết làm sao để đối mặt, cũng không muốn nghe thấy đáp án…
Còn nhớ đêm hôm ấy, hắn nhét thuốc vào trong cơ thể mình…
Trang Tuấn trở về, coi bộ hân hoan lắm, tâm trạng thực không tệ, gã cùng Hắc Dạ uống rượu, dùng bữa, dưới anh đèn le lói ôm hắn, lăn lộn trên giường.
Gã không ngừng hôn hắn, như thể uống nhầm thuốc mà sẽ sàng lẩm bẩm: “Cậu là một con quỷ… một con quỷ…”
Người đàn ông tựa như quỷ dữ cám dỗ gã, khiến gã vô tình hãm vào thật sâu. Trúng độc nặng quá mất rồi, thì sự mong mỏi ban đầu cũng theo dòng chảy thời gian suốt mười năm đằng đẵng suy biến. Vốn dĩ chỉ định lập ra một cái bẫy cho người đàn ông, mà rồi tận mắt chứng kiến từng chặng đường trưởng thành của hắn, gã thậm chí không tự nhận ra rằng mình đã quen ở bên Hắc Dạ, lặng lẽ dõi theo, âm thầm say đắm, thèm muốn, và khao khát.
Mỗi một bước đều tiến hành thuận lợi, thứ vui sướng tột độ này càng không ngừng thôi thúc gã phải đánh gục người đàn ông này, để chứng kiến sự yếu đuối của hắn, để cảm nhận rằng, mình có thể chinh phục người đàn ông không gã đàn ông nào nắm giữ trong tay được. Chỉ có thế, mới thỏa mãn sự tự ti cùng niềm khát khao nơi gã.
Người đàn ông nín lặng trên giường, ngay dưới cơ thể gã, cả hai lột bỏ áo quần, trần trụi ôm lấy nhau. Tựa như một bức tranh sơn dầu Tây phương, cơ thể duyên dáng của họ đầy đường nét và ham muốn. Dưới ánh sáng tinh diệu của những ngọn đèn mờ mê ảo, là cơ thể hai người đàn ông trưởng thành.
Bên nhau và tản ra mùi hương riêng biệt. Giả như có ai đó ở bên cạnh, chắc chắn sẽ bị làm cho ngợp choáng.
Không chỉ là một cuộc chơi trần trụi, mà giờ khắc này, đã hóa thành sự thưởng thức nghệ thuật đầy tinh tế….
Âu yếm, hôn môi, giao hòa, quấn riết…
Không có những tiếng la thét vang vọng, chỉ là tiếng rên rỉ quẩn quanh nơi cổ họng, dường như giọng nam trầm trong những vở ca kịch, quá sức cuốn hút và làm mê mẩn hồn người. Một kẻ cất lên sự đắm đuối cùng hối lỗi từ tận trong đáy lòng, mà một kẻ, lại gầm lên thứ sát ý nồng đặc đã cất giấu trong sâu thẳm. Khi tứ chi giao quấn lấy nhau, dường như số kiếp họ cũng đã quyện vào trọn đời. Đó chính là một vở diễn, phô diễn thứ bi kịch quá mức tuyệt mĩ mà thê lương.
Yêu và không yêu, sao thật tàn nhẫn…
Vậy nên kết quả sau cùng, một kẻ sẽ phải hóa thành tro bụi tiêu tán khỏi nhân gian. Đơn giản vì người đàn ông kiêu hãnh không chấp nhận bản thân bị chinh phục, càng không cho phép kẻ phản bội hắn sống sót.
Dùng chính cơ thể của mình, làm cách trả thù cuối cùng…
Dùng một cuộc làm tình gần như phóng túng, và sự sa ngã của bản thân, kết liễu kẻ khác….
Thuốc tan vào trong cơ thể hòa trộn với dịch thể nhớp nhúa, giống như một thứ nọc độc thấm vào da thịt Trang Tuấn. Từ ngọn nguồn là dục vọng nguyên thủy, theo sự tăng vọt của nhiệt độ cơ thể mà lan dần đến tứ chi, cuối cùng chảy thẳng vào tim gã.
Hắc Dạ vươn tay nhẹ xoa lên khuôn mặt đẹp đẽ đầy nét gian trá của kẻ đang tận hưởng sự va chạm vào cơ thể mình mà ngây ngất khôn nguôi, khẽ khàng nói: “Không để mi giam cầm ta ấy à, ta làm sao phát hiện ra trong bang có những tên khốn nào muốn làm phản. Nếu đã muốn dẹp loạn, phải nhổ cỏ tận gốc, sạch ráo không chừa một kẻ nào. Hãy bắt đầu, từ mi đi…”
Trong cơn đê mê và khoái ý, Trang Tuấn ra sức rút tiến vào người đàn ông. Gã không nghe rõ được những lời nói sẽ sàng của Hắc Dạ, chỉ có thể thấy đôi môi hắn khe khẽ nhếch lên rồi đóng lại, rầm rì thứ âm thanh gã không tài nào nghe rành rọt được.
Gã lao tới bao phủ lấy phiến môi ấy của người đàn ông, rồi tham lam nút vào…
Mỗi một biến đổi của xúc cảm và nhịp đập nơi con tim đều khiến cho nọc độc lan tràn nhanh chóng, tựa như móng vuốt của những con quỷ và lưỡi hái tử thầy đang kề lên cổ Trang Tuấn, chỉ còn đợi người đàn ông thuộc về bóng đêm hạ lệnh, mọi thứ, sẽ chấm dứt.
Người đàn ông không kháng cự, ngược lại còn chủ động, hắn luồn tay qua cổ Trang Tuấn, ngồi quấn siết chân lấy hông gã, vặn vẹo.
Buông thả mình, lay động cơ thể, hắn mở lối cho con đường dẫn đến cái chết của gã.
Cuồng dại đắm mình trong nhục dục, hắn giúp gã đàn ông đạt được lần cao trào cuối cùng của đêm nay, cũng là lần đạt được cao trào cuối cùng trong kiếp này. Nhiệt độ cơ thể vọt lên đến đỉnh điểm, máu cuồn cuồn chảy vào trái tim đang đập rộn rã.
Trái tim, đập càng ngày càng nhanh, đập càng ngày càng nhanh, đạt đến một tốc độ hãi hùng.
“A______” Tại thời khắc đạt đến cao trào, gã đàn ông gầm lên một tiếng, chưa bao giờ được thỏa mãn đến thế, và tích tắc sau, trước mắt gã là một mảng trắng xóa…
Rồi sau ấy, không còn hô hấp nữa.
Trong cơn cao trào, viết lên cái kết cục chết chóc của vở kịch…
“Đáp án cuối cùng mi cũng không được biết, thôi thì cứ coi như chết không nhắm mắt đi…”
Trang Tuấn đâu biết chuyện xảy ra ở căn phòng trên chiếc tàu thủy lúc ấy Hắc Dạ còn nhớ rõ như in. Thuốc đã được Alexandra cải tiến, chính bởi đã qua cải tiến, nên không hề có tác dụng phụ..
Hắc Dạ không còn lại sức lực, nhưng lại nhớ rành rọt từng lời sau cuối của Vạn Tình, cũng như những việc gã đàn ông đã lén lút mò vào phòng hắn làm.
Từ lúc ấy Hắc Dạ đã nghi ngờ Trang Tuấn sẽ làm phản rồi, thế nên hắn chẳng qua chỉ tương kế tựu kế bày ra một cái bẫy mà mồi nhử là chính mình thôi. Kết cuộc, Trang Tuấn cùng những kẻ phản bội đều phải chết. Hắn không chỉ là diễn viên cần mẫn, mà còn là đạo diễn chỉ đạo hậu trường cho toàn bộ vở bi kịch này.
Nhất cử nhất động đều đã bị nắm thóp, cùng sự móc nối với bọn thuộc hạ, tiêu diệt sạch ráo, nhổ cỏ tận gốc, làm máu tanh văng đầy trên mặt đất.
Hắn mới chính là kẻ thắng đậm nhất, hắn chẳng cần sự cứu giúp của bất kì kẻ nào, nhưng đồng thời, hắn cũng đã phá hủy bản thân mình. Triệt để.
Khi giết Trang Tuấn rồi, hắn ngộ ra mình đúng là một kẻ không từ thủ đoạn…
Người đàn ông làm sao lại muốn một cuộc sống như thế này được kia chứ?
Mà cuộc sống như vậy, khó đảm bảo sau này sẽ không tái diễn ____ ____
Nghĩ đến chút thôi, sao mà sợ hãi…
Hết
|
Chương 76: Rốt cuộc, ai mới là kẻ thắng – Hạ[EXTRACT]Đơn côi, là thứ thuốc độc có thể hạ gục con người nhất trên thế gian. Nếu nói bệnh tật có thể ăn mòn cơ thể một người, thì sự đơn côi, không chỉ có thể tàn phá cơ thể, mà cả tâm hồn yếu ớt nhất của loài người.
Người ta thường nói họa vô đơn chí, xem ra là rất có lý, tin xấu cứ nối gót tin xấu, vừa mới xử lí xong một việc, lại nhận được tin khác làm hắn gần như sụp đổ.
Mẹ hắn ở Thụy Sĩ đã qua đời rồi.
Bởi hắn sống giữa hai lằn đường đen trắng, lúc nào cũng cheo leo nơi vách đá, dẫu rằng nhớ mẹ vô cùng, nhưng Hắc Dạ vẫn dứt khoát đưa mẹ ra nước ngoài an dưỡng, thảng hoặc mới bớt chút thời gian lén lút qua đó gặp mẹ chốc lát, rồi lẳng lặng trở về. Bởi hắn luôn giấu mẹ rất kĩ càng, nên lúc Trang Tuấn làm phản không thể tìm ra tung tích mẹ của Hắc Dạ được.
Người có thể tránh được hiểm ác thế gian, nhưng rốt cuộc thoát sao được sự chiếu cố của tử thần.
Người, cuối cùng vẫn phải chết.
Cát bụi trở về với cát bụi, đất lại về với đất, người thân cuối cùng trên cõi đời này của hắn cũng ra đi rồi, chỉ còn mình hắn lẻ loi.
“Mẹ ___ ____” Trước mộ, lần đầu tiên người đàn ông bộc lộ sự thống thiết cùng yếu đuối chưa từng thể hiện trước mặt kẻ khác. Đôi mắt đen láy không còn vẻ lãnh đạm bình thản thường ngày, giờ đây tựa như một viên ngọc đen nát bấy thành muôn vàn mảnh vụn. Đầu gối ngã “phịch” xuống mặt đất. Một tiếng giản đơn vô cùng, chỉ là một tiếng gọi mà thôi, nhưng sao tuyệt vọng và đau đớn nhường vậy.
Hắn quỳ rạp trên gò mộ của mẹ mình, giống như một đứa trẻ khóc rống. Bốn phía ắng lặng chỉ có những phiến lá lác đác rơi bên cạnh bầu bạn. Gió xới tung lên nỗi trơ trọi. Tiếng nức nở đứt quãng từ cổ họng một người đàn ông trưởng thành trào ra, hắn lặng lẽ rơi lệ, ước ao mẹ sẽ lại lần nữa dùng bàn tay mềm mại của người mang cho hắn cái ấm áp vỗ về.
Nhưng đáp lại hắn, chỉ là những lưỡi gió buốt giá, một lưỡi lại một lưỡi, găm sâu vào tâm hồn từ lâu đã đẫy rẫy thương tích của hắn.
Hắn không muốn quay về với cuộc sống đầy tê tái ấy, không muốn nửa đời sau phải ràng buộc trong những toan tính mưu mô. Hắn đạt được tất cả, nhưng rồi phát hiện ra tiền bạc và quyền lợi lạnh lẽo là thế, chẳng có cách nào mang cho hắn may mảy chút ít an ủi nơi tâm hồn.
Vậy nên hắn rời khỏi bang, bán luôn công ty, mang theo xác thân đau đớn cùng tài sản sống ẩn quất, cả ngày ảo não không vui, cả ngày lấy rượu giải sầu, cả ngày sống hoài sống phí.
Dùng rượu làm tê liệt tâm hồn đau đớn của hắn, dùng thời gian vỗ về hết thảy mọi xót xa, nhưng rồi nửa đêm lại không ngừng gặp ác mộng, ngủ chẳng được, càng thêm khốn khổ.
Có đôi lần hắn thậm chí đã nghĩ đến cả việc tự sát. Hắn căm ghét bản thân không từ thủ đoạn, ngay cả thể xác cùng tự tôn cũng bán rẻ để đeo đuổi chiến thắng. Hắn không hiểu tại sao mình lại trở thành loại người như vậy.
Hắn chưa từng nói cho mẹ biết những việc mà mình đã làm, bởi nếu mẹ biết được, người sẽ buồn bã và khổ đau đến nhường nào?
Hắn không xứng với mong mỏi của người. Sa ngã rồi, hắn phụ lòng rất nhiều người. Hắn lừa dối hết người này đến người khác, thế cho nên rốt cuộc mọi người đều rời bỏ hắn, ngay cả mẹ cũng vĩnh viễn ra đi mất rồi còn đâu.
Hắc Dạ rơi vào một vòng tròn luẩn quẩn u ám của những suy nghĩ phi lí trí. Con người một khi cảm thấy bản thân có tội, sẽ bắt đầu mất dần lí trí, không ngừng vấy tiếng ác cho mình, càng nghĩ càng cảm thấy tội lỗi của bản thân chất chồng lên, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân sao mà bơ vơ trơ trọi, càng nghĩ càng cảm thấy, bản thân không cần thiết phải sống trên cõi đời này nữa.
Cuộc sống như vậy khác chi địa ngục, một ngày mà tựa như một năm. Khi rượu không còn cách nào làm tê liệt nỗi đau đớn của hắn nữa, hắn lại dùng ống tiêm, chích ma túy vào cánh tay mình…
Buông xuôi từ đây thôi?
Về phần Ngô Hạo An, lòng cậu chưa bao giờ mâu thuẫn và giằng xé gay gắt dường này. Khi biết người đàn ông không ngừng dối gạt mình, trái tim cậu thực đau đớn ghê lắm, nhưng cậu chưa từng ghét bỏ Hắc Dạ đã lừa dối mình, một chút cũng không.
Cậu vẫn yêu người đàn ông ấy, yêu đến quá đậm quá sâu. Đây là điều khiến cậu thống khổ nhất, tình yêu cậu dành cho người đàn ông đã vượt qua cả đạo đức và lí trí của cậu mất rồi. Cho tới nay, bởi chịu ảnh hưởng từ gia đình, nguyện vọng duy nhất của cậu chính là truy bắt tất cả lũ tội phạm hiểm ác, nhưng rồi ông trời lại chơi cậu một vố lớn quá, người mà cậu yêu là ông trùm xã hội đen, chẳng những bán thuốc phiện, còn buôn lậu súng ống.
Khi biết tất cả những việc này, cậu chỉ hận không thể túm áo Hắc Dạ rồi đánh cho một trận tơi bời hoa lá, rống lên mà vấn rằng: vì sao lại làm những việc thất đức như thế hả?!
Hắc Dạ trốn tránh cậu. Mà cậu, cũng tránh né Hắc Dạ.
Cậu biết rõ Hắc Dạ từng lẳng lặng bám theo mình hơn những chục ngày trời, nhưng vẫn cứ giả vờ chưa từng phát hiện ra, cho đến tận một ngày không thấy người đàn ông kia xuất hiện nữa, lòng cậu đã hoảng loạn biết bao.
Mà khi Vạn Tình và Alexandra tìm cậu nhờ cậy giúp đỡ, cậu mới biết người đàn ông đã rơi vào cảnh hiểm nguy, ấy vậy ba người họ lại chẳng thể làm được gì, chẳng giúp đỡ được bất cứ điều gì.
Sau khi trải qua tất cả những chuyện này rồi, Ngô Hạo An hoàn toàn thấu triệt rằng mình còn yêu người đàn ông nhiều lắm. Từ khi Hắc Dạ biến mất, đêm đêm cậu đều nằm mơ thấy ác mộng, giật mình choàng tỉnh.
Cậu muốn tìm Hắc Dạ quá…
“Hắc Dạ đã rút khỏi bang, một mình bỏ đi.” Alexandra là người đầu tiên nhận được tin tức mới về Hắc Dạ.
Bạn đang �
“Mẹ anh ta ở Thụy Sĩ qua đời rồi.” Vạn Tình cũng biết Hắc Dạ mới qua Thụy Sĩ chưa lâu, sau khi trở về liền rời khỏi bang, biệt tăm biệt tích. Vấn đề bây giờ là họ nên tìm Hắc Dạ ở phương nào đây.
Thế giới bao la rộng lớn là vậy, tìm một người khó khăn chẳng khác nào mò kim đáy bể.
“Ta nghĩ ta biết Hắc Dạ ở đâu rồi.” Moi cuốn sách nhỏ về phong cảnh du lịch khỏi túi, Ngô Hạo An chỉ vào cuốn sách, có phần ủ ê kể: “Mấy tháng trước anh ấy cứ luôn bảo với ta rằng chờ sau khi giải quyết xong xuôi một việc cuối cùng sẽ rời khỏi đây, đến một thị trấn nhỏ không ai biết sống ẩn dật, ta nghĩ có lẽ anh ấy sẽ đến nơi này.”
Sau khi nghe Ngô Hạo An nói xong, Vạn Tình cùng Alexandra đều trầm ngâm giây lát, cuối cùng quyết: “Vậy đi thôi.”
Trong lòng Vạn Tình và Alexandra đang nghĩ thế nào đây?
Có đôi chút ghen tị, có đôi chút não nề, còn mấy phần thèm muốn, mà càng thêm rầu rĩ.
Thì ra người đàn ông thần bí và cao ngạo ấy bất quá chỉ khát khao cuộc sống giản đơn của một kẻ bình thường mà thôi, nhưng hai người họ, không một ai có thể cho nổi.
Một thị trấn rất đỗi bình thường nhưng thật xinh xắn, nằm trong một quốc gia nho nhỏ, nơi có những người dân hiền hoà tốt bụng và cảnh vật tươi đẹp bao bọc chung quanh. Không khí đến là trong lành, khiến cho những người vốn trú ngụ nơi thành thị đông đúc đều cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Tại một đất nước xa lạ tìm kiếm một người thật khó, nhưng nếu tìm một người đàn ông Trung Quốc trong một thị trấn không lớn lại tương đối dễ dàng. Sau khi hỏi han đôi chút, họ nhanh chóng được biết đúng là Hắc Dạ đang ở đây.
Một người đàn ông trung niên cao lớn trông rất tao nhã mới dọn đến đây một tháng trước, mua một tòa biệt thự sống một mình tại thị trấn này. Hắn rất ít khi đi xa, lại hay ra quán bar uống rượu, cũng hiếm khi nói chuyện với người khác, người như vậy thực khó lòng khiến người ta không chú ý được.
Vậy nên nhóm ba người Alexandra cấp tốc lái xe đến biệt thự của Hắc Dạ. Một biệt thự vừa phải thôi, nhưng trông rất đẹp và tinh tế, đượm phong cách của trấn nhỏ, ở bên trong ắt hẳn dễ chịu lắm.
Lòng dạ Ngô Hạo An giờ này hỗn tạp đủ loại hương vị, đây vốn nên là nơi cậu và người đàn ông định cư trọn đời…
“Hẳn là nơi này.” Vạn Tình nói, tiến lại gần, nhấn chuống cửa.
Ba người họ, cùng đợi cánh cửa mở ra…..
Hết
|
Chương 77: Tự hại mình[EXTRACT]“Kính coong__ ___ Kính coong ___” Chuông cửa dấn lên từng hồi, nhưng từ đầu đến cuối chả có ai ra mở cửa, ba chàng trai đưa mắt nhìn nhau, lẽ nào Hắc Dạ không có ở nhà?
Ba người cứ ngồi bên ngoài đợi đã miết mấy tiếng đồng hồ, nhưng chẳng hề thấy bóng dáng một ai cả, cuối cùng chỉ có thể nhìn nhau thở dài thườn thượt. Alexandra cất tiếng đầu tiên: “Có lẽ anh ta ra ngoài rồi. Nếu đã đến đây thì cũng không cần thiết phải nôn nóng làm gì, ta nghĩ trước hết chúng ta cứ đi loanh quanh mấy nơi lân cận tìm thử xem sao.” Ba người họ vừa xuống máy bay là chạy xe thẳng đến trấn nhỏ này, chưa từng nghỉ ngơi cũng chả kịp ăn uống, bây giờ khó tránh khỏi đều có chút mệt mỏi.
“Thôi được.” Hai người còn lại cũng tán thánh với đề nghị của Alexandra. Đương lúc cả ba định bụng rời đi, Ngô Hạo An bỗng đứng chết tại chỗ, mắt nhìn trân trân về nơi xa xa.
Vạn Tình và Alexandra thấy hơi khó hiểu trông theo hướng Ngô Hạo An đang nhìn, hai người sau ấy cũng đờ cả người. Từ phía xa, một người đàn ông đang lảo đảo bước về phía căn nhà, không phải là Hắc Dạ mà bọn họ luôn tìm kiếm đây sao?
Cơ mà nào ai có thể nhận ra Hắc Dạ cao ngạo từ một người đàn ông đang cầm chai rượu say khướt bẩn thỉu, coi thật lôi thôi lếch thếch ở trước mặt kia chứ?
Nhưng rồi cả ba lại vô cùng chắc chắn rằng đây chính là Hắc Dạ. Thứ cảm giác quen thuộc này, chưa từng đổi thay.
Mới qua có bao nhiêu thời gian đâu mà người đàn ông kiêu ngạo ưu tú ấy đã trở thành thế này rồi.
Đau đớn khắc khoải xé rách cả lồng ngực các chàng trai.
Vạn Tình là người đầu tiên thoát khỏi cơn sững sờ, chạy vội đến ôm lấy người đàn ông đang bước đi xiêu vẹo. Trong lòng ngổn ngang muôn vàn lời muốn nói, nhưng lúc này đây chỉ có thể ghì chặt người đàn ông, một câu cũng chẳng thể cất lên thành lời.
Hắc Dạ hấp háy mắt nhìn Vạn Tình, dường như đang tự hỏi kẻ trước mặt là ai vậy, sau khi suy nghĩ chốc lát mặt biến sắc, đẩy phắt Vạn Tình ra, chạy vội vào nhà.
Nhưng vất vả lắm mới tìm thấy người đàn ông, ba người làm sao để Hắc Dạ trốn được. Alexandra và Ngô Hạo An đã sớm chặn lối vào nhà của Hắc Dạ, người đàn ông thấy hai người kia liền trững lại, cúi đầu chạy theo một hướng khác.
“Hắc Dạ! Đứng lại đã!” Alexandra la lớn từ phía sau.
“Cút! Cút đi! Ta không quen các người! Cút hết đi cho ta! ” Người đàn ông say khướt thất tha thất thểu chạy về phía trước, thân mình chao đảo dường như có thể ngã bất cứ lúc nào.
Cuối cùng Hắc Dạ bị Ngô Hạo An đẩy nhào xuống đất, nhưng người đàn ông dù đã ngã gục vẫn cứ không thôi giãy giụa, vung tay vung chân đấm đá loạn xạ vào người Ngô Hạo An. Ngô Hạo An không làm sao nỡ đánh lại, chỉ có thể chống cự, giữ chặt lấy Hắc Dạ.
Cùng là đàn ông cả, cứ một đấm tiếp thêm một đá nện thẳng lên người thực chẳng dễ chịu gì, cũng may Alexandra và Vạn Tình nhanh chóng chạy đến, giữ lấy tay chân Hắc Dạ mới giúp Ngô Hạo An thoát khỏi những cú đấm đã vũ bão, cả ba kéo người đàn ông vào nhà.
“Thả ta ra! Xéo đi! ”
Mấy người đánh nhau, cãi vã om sòm khiến cho người dân trong trấn nhỏ đều chú ý, thậm chí còn có vài người qua dò hỏi xem có việc gì xảy ra. Alexandra dễ dàng đánh lừa được người trong trấn, mau lẹ lôi Hắc Dạ vào nhà.
Sau khi đi vào trong rồi, cả ba không khỏi nhăn ríu cả mày. Căn nhà ngổn ngang bừa bãi, khắp nơi vương vãi vỏ chai rượu và thức ăn thừa. Rèm cửa cũng bị buông hết xuống, che khuất cả ánh mắt trời. Alexandra nhíu nhíu mày, mở tung rèm cửa ra, ánh dương ấm áp nháy mắt ồ ạt ùa vào, làm cho mọi người càng có thể nhìn rõ hơn hiện trạng của căn nhà.
Vạn Tình tinh mắt nhanh chóng chú ý tới những chiếc ống tiêm ở đầu giường…
“Anh hít thuộc phiện? ” Với giọng nói như không thể tin được, Vạn Tình chạy đến vơ hết đống kim tiêm, y nhìn trân trối vào người đàn ông tràn đầy tử khí, hạ thấp giọng hỏi: “Nói đi chứ! Có phải anh điên rồi không? Lại đi hít thuốc phiện! ”
“Ha ha ha… ” Bị Alexandra và Ngô Hạo An giữ lấy, người đàn ông phá lên một tràng cười khẽ bất cần: “Bây giờ mi mới biết hả? Vạn Tình à Vạn Tình, mi hẳn nên sớm biêt rồi chứ. Ta chính là một kẻ như thế đấy, nát rượu, hít thuốc phiện, quan hệ bừa phứa, mi bất quá chỉ là…… ”
“Bốp__ __ !” Một cái tát trời giáng cắt ngang lời nói của người đàn ông. Hắc Dạ ngẩng đầu lừ lừ nhìn Vạn Tình, rồi lại nhìn bàn tay đang run run của y, nhổ phụt vào Vạn Tình một ngụm nước bọt trộn lẫn với máu: “Cút!!!”
“Các người đều cút hết đi! Ta sống hay chết không can hệ gì đến các người! Các người đều cút hết mẹ nó đi cho ta!” Người đàn ông lại bắt đầu vùng vẫy quyết liệt. Alexandra cùng Ngô Hạo An liếc mắt nhìn nhau, lẳng lặng không nói gì gô người đàn ông liên miệng chửi bới lên giường.
Ngô Hạo An cầm những chiếc ống tiêm trên tay Vạn Tình bẻ gãy làm đôi, bàn : “Ta đi tìm xem trong nhà còn giấu thuốc phiện không.” Sau khi nói xong, Ngô Hạo An lại đánh mắt về phía người đàn ông vẫn không ngừng la ó trên giường, trầm ngâm đi rảo quanh tìm kiếm khắp nhà.
“Chúng ta cũng dọn dẹp tí đi. ” Alexandra lại gần Vạn Tình đang đứng dại ra, định ra ngoài phòng, chợt phát hiện đôi mắt chàng trai đã hồng hồng …
“Làm sao anh ta lại hủy hoại bản thân mình như thế kia chứ… ” Vạn Tình lẩm bẩm.
Alexandra vỗ vỗ vai y không nói gì, bắt đầu cúi người lượm những chai rượu lăn lóc trên mặt đất.
Làm thế nào có thể không bàng hoàng cho được?
Chẳng qua lòng đã đau đớn quá đỗi đến nỗi không cách nào nói ra thành lời, không cách nào nghĩ suy thêm nữa, chỉ có thể làm việc gì đó, lái sự chú ý của mình đi nơi khác.
Khi Ngô Hạo An tiêu hủy hết chỗ thuốc phiện tìm được, Alexandra và Vạn Tình dọn dẹp nhà xong, cũng đã đến nhá nhem tối, Hắc Dạ trong phòng chửi bới cả ngày cũng bặt tiếng, có lẽ đã mệt rồi.
“Để ta đi kiếm cái gì đó ăn. ” Alexandra choàng áo khoác vào, nâng bước ra ngoài.
“Đến xem thử anh ta thế nào rồi đi. ” Vạn Tình bảo Ngô Hạo An, cả hai cùng tiến vào phòng Hắc Dạ.
Cửa phòng vừa bật mở, người đàn ông chẳng còn hơi sức đang bị trói trên giường tức khắc choàng tỉnh, Hắc Dạ hấp him mắt nhìn Vạn Tình và Ngô Hạo An, nói bằng cái giọng hơi khản: “Ha ha ha…Các người đến để làm cái quái gì thế? Rủ ta làm tình hả? ”
“Mấy ngày rồi anh chưa tắm phải không?” Vạn Tình cau mày hít ngửi, cả người Hắc Dạ nồng nặc mùi rượu. Y cúi người bắt đầu lột bỏ quần áo của người đàn ông, vừa bảo: “Cho dù muốn làm tình, trước tiên cũng phải tắm rửa cho anh đã. ”
Thấy Ngô Hạo An chỉ ngây ra như phỗng ở bên cạnh, Vạn Tình réo: “Qua đây đi! Đứng đực ở đó làm gì thế?! ”
“Không được đụng vào ta! Hai thằng vô lại này!” Hắc Dạ lại bắt đầu phản kháng.
Vạn Tình tương ngay một cú đấm vào bụng Hắc Dạ. Người đàn ông đau điếng tức khắc nín miệng, nghiến răng nghiến lợi trừng Vạn Tình đang cởi bỏ áo quần mình. Ngô Hạo An sững sờ nhìn Vạn Tình, hoảng hốt kêu lên: “ Mi làm cái gì vậy?”
“Nếu anh ta đã không biết trân trọng bản thân mình như vậy thì chúng ta cũng chẳng cần phải khách sáo với kẻ mê mải trong trụy lạc này làm gì.” Vạn Tình kéo Hắc Dạ đã bị bọn họ lột sạch sẽ vào buồng tắm, vừa đi vừa bảo: “Giữ lại cái thương tiếc cứt chó của mi đi! ”
Ngô Hạo An giật giật môi, cuối cùng phải ghìm xuống sự không đành trong lòng.
Vạn Tình ném người đàn ông thẳng vào trong bồn. Hắc Dạ còn đương choáng váng cả đầu hoa cả mắt thì đột nhiên run cầm cập, Vạn Tình lại đổ nước lạnh lên người hắn. Tuy đã sang xuân, nhưng miền bắc Trung Quốc vẫn còn se lạnh.
Người đàn ông toan bò ra khỏi bồn tắm rét cóng, lại bị Vạn Tình ấn vào. Ngô Hạo An nhăn mày tắm rửa cho Hắc Dạ, cũng đè người đàn ông đang giãy giụa lại.
Hết
|
Chương 79: Cai thuốc – Trung[EXTRACT]Người đàn ông ngồi trên giường như thể một đứa bé víu lấy hai đầu gối, lầm lũi run rẩy. Thân mình vẫn còn ướt. Làn tóc tích đọng từng giọt nước. Hắc Dạ không hề nhìn sang hai chàng trai ở bên cạnh, chỉ vùi mặt vào giữa hai đầu gối nín thinh, mặc cho cái ẩm ướt ăn mòn cơ thể hắn.
“Anh đừng như vậy nữa có được không?” Vạn Tình ngồi bên cạnh giường, vươn tay qua định dùng khăn lau khô tóc cho người đàn ông, hắn lại né đi, miệng chỉ rặt một chữ: “Cút!!!”
“Thế thì có lẽ anh phải thất vọng rồi, chúng tôi sẽ không đi, cũng sẽ không cút. Nhìn anh bây giờ thế này rồi, tôi cảm thấy thật chẳng biết nói sao cho phải. Tôi gặp nhầm người rồi chăng? Những việc tôi đang làm, rốt cuộc có nên hay không đây?” Vạn Tình tiếp tục dùng khăn lau chùi cơ thể người đàn ông, vừa nói: “Anh yên tâm đi, đợi đến khi anh hồi phục lại như trước kia rồi, cai thuốc cho anh xong tôi sẽ cút ngay, không quay lại quấy rầy anh nữa.”
Chàng trai đưa mắt nhìn Ngô Hạo An vẫn đứng chết chân ở bên cạnh cùi mặt, thở dài bảo: “Ta ra ngoài đây. Ta nghĩ hai người cần nói chuyện với nhau một lát đi.” Đứng dậy ném cái khăn lại cho Ngô Hạo An, Vạn Tình tỉnh bơ lừng lững đi ra ngoài.Thôi thì cứ coi đây như một cách thỏa hiệp vậy.
Căn phòng khép kín, bên trong chỉ còn lại Hắc Dạ và Ngô Hạo An, hai con người đã từng đầu gối tay ấp bao ngày, giờ này đều nín lặng chẳng cất lên thành lời.
Từ đầu đến giờ, Hắc Dạ đều cực lực né tránh tiếp xúc với Ngô Hạo An. Điều này làm cho Ngô Hạo An hơi khó xử, lòng đầy mâu thuẫn và thống khổ nhìn người đàn ông ở trước mặt. Cậu đã từng oán trách Hắc Dạ, cũng từng giận lắm, những hết thảy mọi điều ấy khi chứng kiến sự suy sụp của người đàn ông đều biến tan hết, chỉ còn đầy ắp não lòng cùng xót xa.
“Hắc Dạ __ ___” Cầm chiếc khăn khô, Ngô Hạo An chậm rãi đến bên Hắc Dạ, vươn tay qua muốn lau tóc cho người đàn ông, Hắc Dạ nghiêng đầu đi, nhưng không hề né tránh sự đụng chạm của Ngô Hạo An. Kiểu này, thật giống như người yêu đang giận lẫy vậy.
Nhưng chí ít, Hắc Dạ không cương quyết cự tuyệt thế này khiến lòng Ngô Hạo An nhen nhóm một ngọn lửa hy vọng, mà càng ngày lại càng cháy đến mãnh liệt.
Ngô Hạo An vừa lau tóc cho người đàn ông, vừa khẽ rủ rỉ: “Mười ba ngày ấy anh đi theo tôi, tôi đều biết đấy. Tôi biết rõ anh đang ở ngay sau lưng tôi, biết rõ anh vẫn luôn theo tôi, từ nhà tới bệnh viện. Lúc ấy tôi vừa giận lại vừa mâu thuẫn quá, không biết làm sao để đối mặt với anh được. Thực ra tôi cũng không giận anh thật đâu, chẳng là tôi rất sợ hãi, sợ hãi anh sẽ cho tôi biết sự thật, sợ anh sẽ nói với tôi rằng hai chúng ta không cùng chung một thế giới, và anh không còn cần tôi nữa.”
“Tôi không dám đối gặp với anh, sợ phải nghe lời cự tuyệt của anh. Anh có biết không, mỗi một ngày ở nhà tôi đều giống mọi khi bày ra hai bộ bát đũa, tôi cứ chờ anh hoài, chờ anh trở về, về lại căn nhà bé nhỏ của chúng ta…..” Hai mắt chàng trai bắt đầu ầng ậng nước, nói với vẻ thổn thức “Tôi yêu anh kia mà, anh là đồ ngốc. Trước đây anh cứ luôn mắng tôi là đồ ngốc, kì thực anh chính là đồ siêu ngốc! Làm sao một mình anh có thể đối mặt với hết thảy mọi khó khăn được cơ chứ.”
“Chúng ta đang ở bên nhau đấy thôi …Tại sao anh không nói cho tôi biết? Để tôi có thể san sẻ chút ít giúp anh.” Ngô Hạo An ôm chầm lấy người đàn ông từ phía sau, cậu vùi đầu thật sâu vào cổ người đàn ông nghẹn ngào: “Thấy anh thế này tôi đau lòng lắm. Tôi thật hận mình đã không có cách nào bảo vệ anh __ ___ Xin anh đấy, đừng có hủy hoại bản thân mình như vậy có được không?”
Ngô Hạo An ôm người đàn ông khóc rưng rức, tình cảm dồn nén biết bao ngày đến tận hôm nay như nước lũ vỡ òa không cách nào ngăn lại được, cậu siết chặt lấy người đàn ông, dường như không bao giờ đồng ý cho Hắc Dạ rời khỏi tầm mắt mình nữa.
Hồi lâu sau, người đàn ông vẫn luôn lặng thinh mới mở miệng. Giọng Hắc Dạ hơi khản, nhưng Ngô Hạo An có thể nghe rành rọt được: “Heo An chết giẫm, khóc lóc cái gì chứ… cứ như là ta đã chết rồi ấy.”
“Dạ Dạ!” Không có lấy một lời chửi mắng, cũng chẳng hề phản kháng điên cuồng, người đàn ông nháy mắt khôi phục vẻ điềm tĩnh y như trước kia. Ngô Hạo An tròn xoe mắt, không thể tin được nhìn Hắc Dạ, trong ngần mắt đầy ắp ngạc nhiên cùng mững rỡ, lệ rơi lã chã.
“Đừng có gọi theo kiểu khó nghe như vậy, ta còn chưa già đến nỗi làm ông nội của cậu!” Người đàn ông liếm liếm đôi môi nứt nẻ, vẽ lên một nét cười dịu dàng, đưa tay gạt đi những giọt nước mắt trên gương mặt Ngô Hạo An, chôn đầu vào lồng ngực không tính là vạm vỡ nhưng quá đủ ấm áp của chàng trai trẻ: “…Tôi lạnh quá…”
“Xin lỗi…” Ngô Hạo An ôm riết lấy Hắc Dạ, gắng sức dùng nhiệt độ của cơ thể mình sưởi ấm cho người đàn ông cả người lạnh giá.
Người đàn ông còn chưa hoàn toàn buông trôi, vậy là tốt rồi. Mà Ngô Hạo An cũng thấu triệt rằng Hắc Dạ vẫn còn yêu mình, điều này làm cho Ngô Hạo An mừng rỡ đến phát điên mất, đồng thời cậu cũng hạ quyết tâm, nhất định phải giúp Hắc Dạ vượt qua tình cảnh cam go hiện tại mới được.
“Anh ta thế nào rồi?” Khi Ngô Hạo An bước ra khỏi phòng Hắc Dạ, Alexandra và Vạn Tình đều dõi theo cậu với ánh mắt chứa chan hi vọng. Ngô Hạo An kiềm chẳng được âm thầm thở dài, họ cũng giống mình, đều yêu người đàn ông, chỉ là Alexandra và Vạn Tình còn vướng bận quá nhiều ràng buộc với gia tộc. Yêu khốn khổ và mệt mỏi đến vậy, chẳng phải họ cũng là kẻ đau lòng hay sao?
Dần dà, Ngô Hạo An cũng không còn ghét hai người họ như trước nữa.
Cậu khẽ cười, đáp: “Anh ấy ngủ rồi, và cũng đồng ý để chúng ta giúp anh ấy cai thuốc.”
Đây vốn hẳn là một tin tốt, Vạn Tình và Alexandra nghe xong đều phấn chấn lắm, nhưng bọn họ cũng hiểu được, Hắc Dạ có thể chấp nhận Ngô Hạo An nhưng vĩnh viễn không có cách nào chấp nhận bọn họ, trong lòng không khỏi có đôi chút mất mát.
Nhưng dẫu sao thì đây vẫn cứ là một tin tốt lành.
Ba người họ đã bận rộn cả ngày, giờ đây mới ngồi ở phòng ăn dùng những thứ Alexandra mua được từ bên ngoài, cũng bắt đầu bàn bạc xem sẽ giúp Hắc Dạ cai thuốc thế nào. Một người là cảnh sát, hai người còn lại một kẻ chẳng phải thanh bạch một kẻ làm ăn phi pháp, ai nấy đều rất am tường về ma túy, cũng biết sẽ phải giúp Hắc Dạ cai thuốc ra sao, nhưng nan giải nhất là lúc Hắc Dạ lên cơn nghiện, bọn họ nên xử trí thế nào bây giờ?
“Tuyệt đối không được mền lòng.” Alexandra cau mày cả quyết. Lời này nói ra cũng chẳng sai, khi lên cơn người đàn ông khó tránh khỏi phải chịu chút khổ sở, nhưng điều này là tiên quyết, bằng không sẽ mãi mãi không dứt thuốc được.
“Hắc Dạ nghiện chưa lâu, chỉ cần kiên trì mấy tháng, hoàn toàn cai được thuốc cũng không phải là vấn đề.” Ngô Hạo An gật đầu tán thành.
“Khi lên cơn nghiện, bất kể anh ta nói gì, cầu xin thế nào cũng không được nghe theo. Chỉ có nhẫn nại và quyết tâm mới giúp Hắc Dạ hoàn toàn cai thuốc được.” Vạn Tình nói “Nhất định chúng ta sẽ cảm thấy không đành, nhưng lúc ấy tuyệt đối không được mủi lòng.” Đây cũng là điều Vạn Tình tự nhủ với chính mình.
Ngô Hạo An cùng Alexandra đều dứt khoát gật đầu, bọn họ cũng hiểu điều này là tiên quyết.
�
Sau khi bàn bạc ngắn gọn vậy xong, Vạn Tình và Alexandra lại không hề đi nghỉ mà gọi điện tìm bác sĩ, thuốc men với thiết bị để cai nghiện, đồng thời bảo Ngô Hạo An trở về phòng, ở bên Hắc Dạ.
“Phải ngày mai bác sĩ mới đến được, tối nay mi ở bên Hắc Dạ đi. Một vừa là để trấn an Hắc Dạ, hai là nếu chẳng may nửa đêm anh ta có lên cơn, mi nhất định phải gọi to để bọn ta tới.” Vỗ vỗ vai Ngô Hạo An, Alexandra hạ thấp giọng bảo.
Ngô Hạo An gật đầu, nhìn kẻ đã từng là tình địch của mình, nghiêm nghị đáp “Ta biết rồi.”
Hết
|