Thuỳ Dữ Đồng Tiếu
|
|
Chương 35[EXTRACT]Trên bờ đê dài bên kia, mười mấy tên người hầu vây quanh một thiếu niên, thần sắc lo lắng nhìn mặt sông.
“Vương gia, thuộc hạ đã phái người đi tìm, nhưng vẫn chưa thấy hai vị tiên sinh, bất quá Bình Dương huyện thủ đã phái ba nghìn quân hướng Bắc Lộ cứu giá rồi.”
“Phái thêm nghiều người tìm đi, hai người đó một người đã bị trúng độc, chịu không được bao lâu nữa.” Thiếu niên kia ngữ khí có chút ẩn ẩn đau đớn, “Nếu tìm không thấy thì ngươi cũng đừng trở lại.”
Dưới ánh hoàng hôn nhẹ hạ, thiếu niên thanh tú khuôn mặt mất đi vài phần cao ngạo, sắc mặt tái nhợt tiều tuỵ, cả người ướt đẫm vẫn bất chấp thay đổi quần áo, đôi mắt cứ như vậy trông ngóng trên mặt sông.
“Vương gia, trước vẫn là thay y phục đi, để ý đừng để thân bị lạnh.”
“Ngô,” Triệu Thư An nhẹ đáp, hai mắt vẫn chăm chú nhìn, một khắc cũng không thả lỏng.
Người hầu âm thầm thở dài, lấy đến một áo choàng thật dày cho hắn khoác vào.
Thật không dám nghĩ đến tư vị mất đi hai người đó… Luận công mà nói, họ đều là nhân tài có thể phò trợ hắn…Còn xét về tình….Tử Thừa…
Trong lòng có chút đau đớn, giống như bị bóp nghẹt, hô hấp cũng khó khăn hơn.
Tử Thừa, Tử Thừa….
Cái kia tao nhã thân ảnh đã như muốn khắc sâu vào tâm khảm mình, không thể dễ dàng lại mất đi.
Trúc nhi đã ra đi rồi….Tử Thừa…Ngươi cũng chớ phụ ta…
Lại qua một chén trà nhỏ, rốt cuộc có tiếng thị vệ ở bờ sông hô to, “Tìm được rồi….Vương gia…….Tìm được rồi…….”
Triệu Thư An tâm nhẹ buông lỏng, lập tức bước qua.
Bọn thị vệ ôm một người ướt đẫm từ bụi cỏ lau ven bờ đi ra, “Vương gia…….Tìm được Liễu tiên sinh!”
Triệu Thư An mừng rỡ, “Thế nào, còn…..còn……..không mau ôm lại đây!”
Thị vệ vội đem người nâng đến trước mặt hắn, “Vương gia, Liễu tiên sinh vô sự, chính là uống chút nước nên ngất đi mà thôi….Bất quá……..”
Triệu Thư An cẩn thận từ trong tay thị vệ tiếp nhận Liễu Tử Thừa, nhìn sắc mặt y đã bị phao đến trắng bệch, trong lòng hơi tê tái, thần sắc lạnh lùng giương mắt nói: “Nói chuyện như thế nào lại ấp a ấp úng, bất quá cái gì, chẳng lẽ hắn còn có chỗ nào không ổn?”
Thị vệ kia sắc mặt đại biến, bùm một cái quỳ xuống cầu xin nói: “Cầu Vương gia khai ân….Thuộc hạ đã lặn bơi tìm bốn lần…Nhưng chỉ tìm được Liễu tiên sinh…Phượng tiên sinh…Chẳng biết ở đâu…….Thuộc hạ vô năng, cầu Vương gia khai ân.”
Triệu Thư An lúc này mới phát hiện, nguyên lai chỉ tìm được có Liễu Tử Thừa, mà Phượng Vô Tuyết thế nhưng lại không rõ.
Nguyên bản ngưỡng mộ hắn cao minh nên muốn nhận làm phụ tá, chính là không ngờ người này kiệt ngạo bất tuân, tuyệt không có nửa điểm thái độ làm thần tử, làm sao có thể cùng Liễu Tử Thừa so sánh.
Càng thêm làm hắn khó có thể tưởng là người này dám đối Liễu Tử Thừa nghĩ muốn….
Theo chủ ý hắn vốn không muốn lại đi tìm Phượng Vô Tuyết, chính là nghĩ đến Liễu Tử Thừa cùng hắn sư huynh đệ tình cảm sâu đậm, nếu khi tỉnh lại hỏi đến hắn biết ăn nói làm sao.
Huống chi…Bản trướng sách kia còn nằm trên người hắn.
Cau mày, cân nhắc một lát liền chậm rãi nói: “Tái phái người đi tìm, dọc theo hạ lưu năm dặm tìm kiếm…Nếu đến lúc trời tối vẫn tìm không được…….hãy trở về phục mệnh.”
Cho dù tìm không được, coi như đã đối Liễu Tử Thừa một cái giao đãi rồi.
__________
Khói nhẹ lượn lờ, nghê lô hương tàn, một cỗ hương gừng đậm đặc lưu chuyển trong phòng, Triệu Thư An hít mũi, chậm rãi lật trang sách trên tay.
Đã là nửa đêm, hắn vẫn không hề muốn đi ngủ, ánh mắt nhịn không được liếc nhìn người đang nằm trên giường, mang theo vài phần cảm xúc không rõ nhìn người tái nhợt kia.
Là hỉ…là xót…là sầu…là…Loại tình cảm nói không nên lời này làm Triệu Thư An có chút mê man, từ khi nào mà chính mình đã để ý tới Liễu Tử Thừa này.
Ngón tay dọc theo khuôn trán nóng hổi chậm rãi đi xuống, lướt qua khuôn mặt hơi gầy, lưu luyến nơi chiếc cổ thon dài tao nhã.
Hảo gầy a……Lúc mới gặp y vẫn là phong thái tuấn tú nho nhã xuất chúng… Những năm gần đây đi theo mình lại ngày càng gầy lợi hại.
Đặc biệt lần này đến Bắc Lộ, dọc theo đường đi bị mình gây áp lực thân mình đã không còn mấy lượng thịt, hôm nay ở bờ sông ôm lấy người nhẹ hẫng này, mới vô cùng kinh ngạc phát giác, người trong ngực như đã muốn gầy đến chỉ còn da bọc xương.
Đang yên lặng hồi tưởng, trên giường bỗng nhiên hơi động, một tiếng như có như không rên rỉ truyền ra, giữa đêm khuya yên tĩnh lại phá lệ rõ ràng.
Triệu Thư An trong tâm đau xót, Liễu Tử Thừa lớn tuổi hơn mình, cho tới bây giờ đều là y chiếu cố mình, nhất kiện chuyện gì đều an bài thoả đáng, chưa bao giờ khiến hắn bận lòng.
Nào biết đâu rằng, y cũng sẽ có ngày gầy yếu bất lực nằm trước mặt mình, nguyên lai Liễu Tử Thừa không như trong tưởng tượng kiên cường, nguyên lai y cũng sẽ có một mặt yếu ớt.
Tâm vừa động, thanh âm cũng nhu hoà đi, “Tử Thừa….Là ta, cần cái gì cứ nói.”
Liễu Tử Thừa như bị thiêu đốt vô cùng khó chịu, nghe được thanh âm Triệu Thư An, thân mình hơi động, thở hào hển gian nan mở to mắt, “Vương gia….Đây là…….Sao rồi?……..Thanh lam đâu?…….Trướng sách đâu?”
“Này là phòng ngủ an toàn, Bình Dương huyện lệnh đã phái người đến,” Triệu Thư An mỉm cười, ôn nhu trấn an nói: “Ta viết một phong thư mật tấu cùng với trướng sách trên người ngươi phái người cấp tốc chạy tới Kinh thành trình lên Phụ hoàng……Ngươi xem, hết thảy đều hảo hảo, ngươi đừng bận tâm nữa, an tâm dưỡng bệnh quan trọng hơn.”
Ai ngờ Liễu Tử Thừa vừa nghe, yết hầu run rẩy, sắc mặt lập tức trắng bệch, đột nhiên lạnh lùng nói: “Vương gia, Thanh Lam đâu? Thỉnh làm ơn nói thật cho ta biết!”
|
Chương 36[EXTRACT]Giờ phút này mặt y trắng như tờ giấy, ánh mắt lại tối đen, cả người lung lay như sắp đổ chỉ cố gắng gượng chống đỡ.
Triệu Thư An không dám nhìn thẳng. Đành phải nghiêng đầu đi, lập lờ nói: “Phượng tiên sinh cùng ngươi giống nhau, cát nhân đều được trời ưu đãi….Khụ khụ…Chớ nghĩ nhiều, mau chút nằm xuống hảo hảo nghỉ ngơi quan trọng hơn.”
Liễu Tử Thừa chậm rãi khép lại hai mắt, thân thể như không có xương cốt liền mềm nhũn ngã xuống.
Thanh Lam! Thanh Lam! Thanh Lam!!!
Y trong lòng một mảnh nóng rát, từng chút từng chút đau đớn không kềm nén được xuyên qua….Hận trái tim không cần đập nữa.
Nghĩ muốn điên cuồng la hét, chính là hé miệng không phát ra nổi thanh âm, yết hầu như bị chặn lại.
“Tử Thừa, Tử Thừa.” Triệu Thư An thấy y đột nhiên yếu đi, trên mặt u ám vô cùng, trong lòng có chút sợ hãi lo lắng: “Là làm sao không thoải mái?”
Nghe được giọng nói bên tai, Liễu Tử Thừa trong lòng bỗng chốc rõ ràng.
Vương gia đối Phượng Vô Tuyết kiêu ngạo rất không ưng ý, ngày thường cũng là nể mặt mình nên chưa phát tác…..Trướng sách quan trọng cũng là trên người mình, như vậy còn lý do gì để khiến Vương gia lại phái người đi tìm đâu?
Mở to mắt, không ngờ thiên hôn địa ám căn bản không thấy rõ người trước mắt, theo bản năng liền hỏi: “Vương gia, trời đã tối, vì sao không thắp đèn?”
Sau đó liền nghe Triệu Thư An hấp một ngụm lãnh khí, tựa hồ trên mặt tràn ngập lo lắng, cùng thanh âm run rẩy: “Tử Thừa, ngươi…nhìn không thấy ta sao?”
Liễu Tử Thừa một trận mơ hồ, nghe khẩu khí hắn thì chắc là đèn sáng, chỉ là chính mình….
Y sửng sốt một chút, nghe được Triệu Thư An run rẩy lớn tiếng sai người gọi lang trung, mới chậm rãi lấy lại tinh thần, “Vương gia, Tử Thừa chính mình là lang trung, không cần lại đi thỉnh…….Bất quá bệnh Tử Thừa chung quy có thể trị hảo, nhưng Thanh Lam nếu cứu không được, kia mọi việc coi như thất bại…..Dù thế nào cũng là hắn lấy được trướng sách, huống hồ…..Hắn từ đầu đến cuối là cùng bọn Tôn Đức Phúc thoả thuận, chỉ có lời hắn nói trước triều đình thì mới có sức thuyết phục.”
Triệu Thư An nhanh ngẩng đầu lên, chính mình thế nào lại không lường đến việc này.
Phụ hoàng xưa nay nhân hậu, đặc biệt đối với quan viên phạm án, luôn thẩm tra cẩn thận làm cho bọn họ có cơ hội xoay chuyển, trừ phi bằng chứng như núi.
Mà lời làm chứng, cùng nhân chứng vật chứng mới có sức thuyết phục.
Xem ra, vô luận thế nào, Phượng Vô Tuyết này trước hết phải tìm ra, như vậy việc Bắc Lộ lần này mới có thể rõ ràng khắp thiên hạ.
“Tử Thừa yên tâm, ta đã phân phó người đi tìm, lúc này chắc đã có tin tức, ta đi xem một chút, ngươi thả tâm nghỉ ngơi, vô luận thế nào ta cũng sẽ đốc thúc bọn chúng đem hết toàn lực tìm cho được.”
Liễu Tử Thừa chậm rãi nhắm mắt, tuyệt vọng một khắc bao phủ như khi bị nhấn chìm vào nước hiện lên, quả nhiên…….bọn họ cũng không có tìm thấy Phượng Vô Tuyết.
Y đợi cho cảm giác vựng huyễn chậm rãi qua đi, mới mở miệng: “Đa tạ Vương gia.”
Nghe được tiếng nước chân xa dần, y nằm xuống, trong lòng nửa điểm cũng không an bình.
Triệu Thư An lời nói giống như tiếng sấm bên tai lại vang lên_____
“……..Cùng trướng sách trên người ngươi……Cùng trướng sách trên người ngươi………”
Không, kia bản trướng sách là trên người Phượng Vô Tuyết, như thế nào lại trong lòng ngực mình.
Chẳng lẽ…….
Là vào lúc y hôn mê đi, Phượng Vô Tuyết liều mạng đem khí lực còn sót lại đẩy y cùng vật chứng trọng yếu kia trở lại mặt nước……..
Liễu Tử Thừa nằm trên tháp thượng, thô thô hổn hển thở.
Trước mắt chút ánh sáng le lói đều không có, tất cả đều tối đen một mảnh, Liễu Tử Thừa suy nghĩ cẩn thận, nhưng cũng mất hết thanh tỉnh.
Thanh Lam……….Ta như vậy đối ngươi, mà ngươi còn hy sinh cho ta thế này!
Tình này………Bảo ta làm sao báo đáp?
Trước mắt như ẩn hiện đôi mắt thâm thuý ẩn tình của Phượng Vô Tuyết, Liễu Tử Thừa dùng sức khởi động thân thể.
Không được……Không thể nằm đây, Phượng Vô Tuyết hiện tại sinh tử chưa biết, chính mình như thế nào có thể an tâm nghỉ ngơi?
Chính là thân thể không nghe lời, thoáng vừa động liền kịch liệt thở dốc, ***g ngực bế tắc như muốn nổ tung!
Có một cỗ nhiệt gì đó muốn đột phá yết hầu mà ra, như thế nào cũng nhẫn không được!
Trong lòng tuyệt vọng như rơi vào vực thẳm!
Thanh Lam….Ngươi quyết không được bỏ ta lại!
Này lời hứa hẹn ngươi đã nói, vì cái gì ta vừa bằng lòng, ngươi lại không nguyện ý thực hiện nó?
Kiên trì chịu đựng……..Đợi ta………Thanh Lam!
Yết hầu không ngừng nảy lên một cỗ tinh ngọt cản trở hô hấp, Liễu Tử Thừa vừa khởi hai bước liền lảo đảo, hít thở không được liền suy sụp ngã trên mặt đất.
|
Chương 37[EXTRACT]Liễu Tử Thừa âm thầm chuyển tỉnh, cố sức mở hai mắt, nhưng vẫn chỉ nhìn được ẩn ấn chút quang ảnh.
Trong miệng không còn hương vị tinh ngọt kia nữa, có chút lạnh lạnh đắng đắng, chắc là khi hôn mê đã được uy dược qua.
Cũng không biết chính mình ngủ bao lâu, Thanh Lam hắn thoát hiểm chưa?
Y run rẩy nghĩ muốn đứng dậy, đột nhiên nghe bên cạnh nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, “Tử Thừa, ngươi thân mình đã như vậy, trước nghỉ ngơi quan trọng hơn.”
Kia thanh âm trong sáng hữu lực…….Nguyên lai Triệu Thư An vẫn luôn bên cạnh y.
Liễu Tử Thừa chờ tâm trí bình tĩnh lại, suy tư một lược liền chậm rãi nói: “Vương gia, còn chưa tìm được Thanh Lam đúng không?”
“...... Ngươi như thế nào biết?”Triệu Thư An có chút kinh ngạc, “Ta cũng không có nói.”
Liễu Tử Thừa khẽ lắc đầu, “Nếu đã tìm được Thanh Lam, chắc chắn khi ta vừa tỉnh lại Vương gia liền báo cho ta biết, không cần tự ta chính mình đi tìm nữa…Nhưng Vương gia vừa mở miệng, lời nói rõ ràng là bất đắc dĩ.”
“Tử Thừa, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta...... ta phái người đi tìm còn chưa có tin tức, có lẽ là bọn họ đang toàn lực tìm cứu, không có thời gian trở về bẩm báo.”
Liễu Tử Thừa thần sắc hoảng hốt một chút, sau đó mới cười khổ, “Đúng vậy, chỉ hy vọng là như thế.”
Triệu Thư An đến gần, thay y đem áo khoác hảo, “Tử Thừa, ta biết hiện tại nói lời này là không thích hợp, chính là……”Dứt lời, muốn nói lại thôi nhìn Liễu Tử Thừa một cái, bộ dáng vô cùng khó xử.
Liễu Tử Thừa âm thầm hít vào một hơi, “Sự tình gì?”
“Nơi này so với Kinh thành dù sao vẫn là địa thiên vật ít, Tử Thừa đôi mắt của ngươi biến thành như vậy, ta xem vẫn là trở về chữa khỏi tốt hơn......”
“Vương gia, “Liễu Tử Thừa thản nhiên đánh gảy hắn, “Có phải Kinh lý gởi thư thúc giục?”
Một đôi mắt vô thần đột nhiên chuyển hướng về phía hắn, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn hắn, nhưng lại làm cho Triệu Thư An cảm thấy có chút hàn ý.
Hắn dừng một chút, rốt cục bất an mở miệng, “Chuyện này, Phụ hoàng nói Đại Lý có vài việc gấp cần xử lý...... Cho nên ta……. Ta không thể tái ở lại nơi đây………”
Liễu Tử Thừa gật gật đầu, bỗng nhiên cười, “Vương gia, sau chuyện này ngài ở trong lòng Hoàng Thượng địa vị sẽ không thể có hoàng tử nào so sánh được, Tử Thừa trước xin chúc mừng Vương gia.”
Y này bỗng nhiên cười, khuôn mặt tuyết trắng gầy yếu tựa hồ lập tức sáng ngời không ít, chính là Triệu Thư An trong lòng lại đột nhiên trầm xuống.
Một loại dự cảm bất hảo theo đáy lòng hiện lên, quả nhiên sau khi Liễu Tử Thừa kịch liệt khụ hai tiếng, liền vất vả xuống giường, cung kính quỳ rạp xuống đất.
“Vương gia, Tử Thừa hổ thẹn với Thanh Lam, nếu không phải vì ta hắn sẽ không ra nông nỗi này.”
“Tử Thừa từng nói qua phải làm bạn cùng Vương gia, chính là sự ra tòng quyền, Tử Thừa nếu không thể tìm được Thanh Lam, đó là vô tình vô nghĩa, một người vô tình nghĩa như thế nào có thể xứng đáng đứng bên cạnh Vương gia?”
“Hôm nay, là Tử Thừa bất trung, nhưng thỉnh Vương gia niệm tình ngày trước, dung Tử Thừa trước báo Thanh Lam phân tình cảm này!”
Từng lời nói ra như đinh đóng cột không có nửa điểm có thể vãn hồi.
Triệu Thư An trong tâm cả kinh.
Cái gì...... Người này là muốn rời mình mà đi sao?
Trợ giúp chính mình lập một cái công lớn như vậy, rồi ly mình mà đi sao?
Một người bình tĩnh thong dong như vậy a...... Hắn sớm thành thói quen bên người có y...... Nhìn đến y gầy yếu dáng người, nói năng văn nhã, còn có kia trí tuệ vô lường......
Hắn trong lòng đã sớm xem y như người một nhà a!
Chính là hôm nay...... Hắn mới biết được này hết thảy đều là vô nghĩa! Bởi vì y sẽ ly khai!
Liễu Tử Thừa nghe hắn hồi lâu không có đáp lại, biết hắn trong lòng nhất thời khó có thể chấp nhận, liền thấp giọng nói: “Vương gia chớ lo, Tử Thừa đã thay Vương gia tính toán hảo chuyện quay về Kinh. Công thần Đại Lý xưa nay công chính liêm minh, đều là đường đường chính chính quân tử, Vương gia chỉ cần đem sự tình ngọn nguồn nói rõ, không cần băn khoăn chi nữa.”
Triệu Thư An trong tâm càng thêm khó chịu, nghe xong lời giống như nói mình chỉ coi y như một người đa mưu túc trí mà thôi.
Như thế nào có thể...... nghĩ như vậy?
Hắn thô thô thở hổn hển mấy ngụm khí, cảm thấy được ngực phi thường phi thường trầm buồn.
“Tử Thừa..... Ngươi...... Ngươi......”
Liễu Tử Thừa nhìn không rõ biểu tình của hắn nhưng nghe thấy thanh âm quái dị, bất giác quan tâm nói: “Vương gia, làm sao vậy?”
“Ngươi có hay không nghĩ tới, không có ngươi ta làm sao bây giờ?”
Nghe được hắn thanh âm có chút khó thở, Liễu Tử Thừa thản nhiên nở nụ cười, “Vương gia, lấy tài Tử Thừa mà có thể được Vương gia trọng dụng, thiên hạ anh tài biết được nhất định đô hội đến đầu nhập vào Vương gia, Vương gia làm sao còn lo nghĩ không có ai giúp đỡ?”
Triệu Thư An mồm to hấp khí, dùng sức đến ngay cả chính mình phế bộ đều bén nhọn phát đau, vẫn là cảm thấy được dồn nén. Vẫn cảm thấy được không đủ hết giận.
Y thế nhưng cho mình là người như vậy, chỉ xem y như một phụ tá nho nhỏ mà thôi.
|
Chương 37[EXTRACT]Lần này Triệu Thư An không chỉ có buồn bực, mà ngay cả trong phổi không khí như dồn nén lại đến đau đớn.
Hắn nhẫn nhịn nhưng nhìn đến Liễu Tử Thừa thanh tú hai má tái nhợt, rốt cục trái tim “oành” một cái, hừ giọng nói: “Tử thừa, ngươi xưa nay đối ta đều là...... đều là......”
Hắn tuy rằng thân vương cao quý, nhung dù sao vẫn còn trẻ, giờ phút này bị áp lực nhịn không được muốn đem sự tình nói thấu.
Đáng tiếc Liễu Tử Thừa thị lực yếu ớt, căn bản không thể thấy rõ Triệu Thư An ửng đỏ hốc mắt, bộ dáng ủy khuất chật vật, lời đến môi lại không dám thốt ra.
“Vương gia… “Liễu Tử Thừa ngẩng đầu, đối Triệu Thư An nghiêm mặt nói: “Có một số việc đã qua sẽ không muốn nhắc đến, Tử Thừa chưa bao giờ chờ đợi quá cái gì, ở bên cạnh Vương gia cũng chỉ làm tốt thân phận một phụ tá...... Về phần Vương gia cảm thấy có gì khác lạ...... Trước kia Vương gia không đề cập tới...... Sau này Vương gia cũng hãy làm như không biết đi.”
Triệu Thư An âm thầm cả kinh, nguyên lai y đã sớm hiểu được chính mình là biết y… nhưng vẫn không hề toát ra một tia tức giận.
Trong lòng ngũ vị phiếm trần, không thể nói rõ loại cảm giác này, là áy náy, là đau lòng, hay là cái gì khác, khác nữa….
Chính mình tuy rằng thân là hoàng tử, cung đình bên trong tùy thời đều tràn ngập đấu tranh cùng nguy hiểm, mỗi một bước mỗi một câu đều có thể đã bị người khác tỉ mỉ thiết kế bẩy rập.
Tuy hắn bề ngoài bình thản thong dong, nhưng trong tâm vẫn không khỏi sợ hãi cùng bất an.
Thẳng đến khi Liễu Tử Thừa xuất hiện. Người nọ nhìn mình cười, như mặt nước ôn nhuận, bất giác khiến cho mình buông tâm phòng bị.
Hơn nữa cách nói năng trầm ổn, lập luận sắc bén, làm cho Triệu Thư An tựa hồ có một loại dựa dẫm ỷ lại.
Theo tuổi lớn lên, hắn cũng dần dần hiểu được Liễu Tử Thừa đối chính mình là phân kia tình cảm.
Hắn không phải không có cảm động, chính là ở trong cung một sai lầm nho nhỏ cùng có thể chôn vùi cả tiền đồ.
Cho nên, hắn phải nhẫn nhịn làm như không biết, chính là trong lòng lại sớm thành thói quen hưởng thụ người nọ tận tình quan tâm.
Trúc nhi từng vui đùa nói qua một câu: “Liễu tiên sinh đãi chủ tử thật sự là ngay cả người thân cận nhất so ra còn kém.”Ở mặt ngoài hắn làm bộ như luyện chữ không nghe thấy, chính là trong lòng kích động nhộn nhạo. Không biết từ khi nào, Liễu Tử Thừa đã trở thành người hắn tối nguyện ý thân cận, hắn thậm chí khờ dại nghĩ rằng, này cảm tình nồng đậm này chính mình có thể vĩnh viễn hưởng thụ suốt đời.
Nhưng hiện tại xem ra, không sự tình gì có thể nói là vĩnh viễn.
Triệu Thư An chậm rãi cười, trong đôi mắt nở rộ quang mang kiên định, đó là một loại quyết tâm. Hắn thân thủ đem Liễu Tử Thừa theo trên mặt đất ôm lấy, cẩn thận phóng tới trên tháp thượng, chậm rãi mở miệng: “Tử Thừa thân mình không tốt, không cần nghĩ nhiều, vừa rồi những lời này nọ coi như chúng ta chưa từng nói, ta cũng không có nghe.”
Liễu Tử Thừa tu mi giương lên, mới định mở miệng, lại bị Triệu Thư An thân thủ che lại.
“Tử Thừa, ngươi là tối tri kỷ của ta, hiện nay ngươi muốn làm chuyện gì, ta tự nhiên tận lực tương trợ, “Giọng hắn toát ra một tia bất đắc dĩ lại giống như tự giễu, “Ta sẽ lưu lại cho ngươi lang trung cùng thị vệ, nếu...... sự tình có kết quả, ngươi lo liệu hảo rồi quay về kinh thành, được chứ?”
Triệu Thư An nghĩ Phượng Vô Tuyết hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều, nhưng Liễu Tử Thừa hiện tại đang ở bi thương tột độ, hậu sự hai chữ trăm triệu lần không thể nói ra, lần này Liễu Tử Thừa kiên quyết thái độ, làm cho hắn rốt cục hiểu được người trước mắt tuy rằng ôn nhuận như nước, nhưng khi kiên quyết, cũng là bất khuất nhất.
Thủy nhất ôn nhu cũng nhất kiên trì.
Liễu Tử Thừa có chút buồn bực hành động của hắn, nhưng nghe đến biện pháp của Tiểu vương gia, cũng hiểu được này đối với y mà nói đã là nhượng bộ lắm rồi.
Mặc kệ có thể hay không tìm được Phượng Vô Tuyết, hôm nay cùng Vương gia nói đều đã nói tẫn, cũng không phải là một chuyện không tốt.
Chỉ mong hắn sau khi quay về kinh, đối mặt đông đúc trang tuấn tài tái khởi chi tâm, như vậy, tương lai y muốn rời đi cũng có chút thuận tiện.
Liễu Tử Thừa đạm cười, “Tạ ơn Vương gia lo lắng nhiều như vậy.”
Triệu Thư An thở dài một tiếng, cũng không nói gì, khi ra tới cửa, lại thần sắc phức tạp quay đầu lại liếc nhìn người thanh tú ôn nhã trên tháp thượng, sau đó bước đi ra ngoài.
|
Chương 38[EXTRACT]Triệu Thư An đi rồi, đã muốn là ngày thứ ba.
Như trước vẫn không có nửa điểm tin tức của Phượng Vô Tuyết, không tìm được người cũng không thấy thi thể.
Liễu Tử Thừa mỗi ngày đều đứng ở bờ sông, nghe thanh âm ba đào cuồn cuộn gào thét, trong lòng từng chút một theo nước sông lạnh dần đi.
“Tiên sinh, trở về nghỉ ngơi đi, “Xuân nhi đứng ở phía sau Liễu Tử Thừa, thần sắc lo lắng khuyên nhủ.
Liễu Tử Thừa đứng im bên bờ sông, tùy ý gió sông rét lạnh mang theo hơi nước thổi tung vạt áo của y, đem một đầu tóc dài đen nhánh bay tán loạn mang theo tuyệt vọng.
Xuân nhi là thị nữ Triệu Thư An lưu lại cho y, Liễu Tử Thừa đôi mắt đã không tốt, cũng làm phiền tiểu nha đầu lanh lợi này tận tâm chăm sóc.
Nàng nguyên bản là thị nữ của quan phủ lý, bởi vì Triệu Thư An trang bị nhẹ nhàng không có mang cho hạ nhân, liền lâm thời mượn tới bồi bên Liễu Tử Thừa.
Thời điểm Xuân nhi nhìn thấy y, Liễu Tử Thừa cũng vẫn đứng ở bờ sông tựa hồ như đang chờ đợi cái gì.
Giang phong rét lạnh sớm đem người này hai má tái nhợt thổi gần như trắng bệch, y hai mắt mờ mịt nhìn về phía trước, giống như không có thần thái lại giống như tràn đầy chờ mong cùng tuyệt vọng.
Cái loại này thống khổ cùng yếu ớt làm cho Xuân nhi đứng ở phía sau y không khỏi rơi nước mắt.
Nàng cũng không biết là vì sao, người ôn nhu thanh tú trước mắt tựa hồ đã mất hết sinh khí, nhân mặc dù đứng ở bờ sông, lại thoáng như không ở hồng trần.
Sau Liễu Tử Thừa chính mình khai dược, ánh mắt chậm rãi tốt lên, cái loại này thống khổ đến tuyệt vọng ánh mắt cũng không có tái ở trước mặt nàng biểu lộ ra.
Trừ bỏ sắc mặt tái nhợt bên ngoài, y thân hình nhìn như mềm nhẹ rồi lại nặng nề dị thường, Xuân nhi không biết tâm sự của y, chỉ nghe được người nọ cả đêm tựa hồ khắc chế không được ho nhẹ.
Khi Xuân nhi nghe khụ thanh lần thứ hai, liền đứng lên rót nước cho y, cái loại này ho nhẹ liền kìm nén thành những tiếng thở gấp gáp trong chăn.
Mỗi một thanh đều khàn cả giọng, nàng nghe mà đau lòng không chịu nổi.
Nhưng lại không dám tái đi vào, nàng biết Liễu Tử Thừa chiếu cố nàng, không muốn nàng ban đêm phải thức giấc.
Hầu hạ ba ngày, Liễu Tử Thừa cùng nàng đối thoại ít đến đáng thương.
Tuy chỉ có vài câu hỏi đáp, Xuân nhi cũng cảm giác người này thanh âm mềm nhẹ trầm thấp, hoà cùng một cỗ thanh nhã thong dong phong độ của người trí thức.
Vị Liễu tiên sinh này nhất định là người tốt.
“Xuân nhi.”
“Ách......” Bất giác nhìn y đến thất thần, đây vẫn là lần đầu y chủ động gọi nàng, nàng mang theo vài phần vui sướng bước lên, cúi đầu, “Tiên sinh thỉnh phân phó.”
“Đi...... Lấy chút rượu đến......”
“Tiên sinh…” Xuân nhi ý không vui, “Thân mình của ngài không thể uống rượu.”
“Không phải ta uống......”Liễu Tử Thừa thanh âm tạm dừng một chút, trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Ta...... Phải tế bái cố nhân.”
Lời này vừa ra, thân thể gầy yếu bỗng nhiên lảo đảo, mạnh khụ lên.
Xuân nhi kinh hãi, lập tức bước lên đỡ lấy, tay áo cơ hồ cùng thủy giống nhau lạnh như băng, không có nửa điểm ấm áp.
“Tiên sinh, tiên sinh, đi về trước được không?”
Liễu Tử Thừa khụ lên một trận, bỗng nhiên nở nụ cười nhẹ, “Lúc quay lại, hắn...... sợ là phải đi xa......”
Xuân nhi trong lòng run lên, này tươi cười, rõ ràng là một bộ ưu thương đau xót tới cùng cực!
“Đi thôi!” Liễu Tử Thừa kéo lại tay áo, lại khụ vài tiếng.
Xuân nhi vô cùng sợ hãi, nàng thực sợ Liễu Tử Thừa cứ như vậy mà ngã xuống dòng sông, theo mênh mông cuồn cuộn gió sông lạnh như băng tiêu thất đi.
Nàng do dự xoay người, “Tiên sinh, ta đây đi lấy rượu, ngươi ngàn vạn lần ở chỗ này chờ ta.”
Chạy nhanh mang rượu đến, liền ngay nước mắt chật vật trên mặt cũng không kịp lau đi.
Nàng hiểu được người mà Liễu Tử Thừa chờ…chỉ sợ là không bao giờ…đến nữa.
Bởi nụ cười ảm đạm kia hàm chứa thê lương cùng tuyệt vọng nói không nên lời.
“Đây, tiên sinh, rượu đến đây.”
Cám ơn trời đất, y vẫn còn đứng ở bờ sông, Xuân nhi thở hồng hộc mà đem chén rượu đưa qua.
Bàn tay thon dài ẩn trong y phục lam sắc tiếp nhận chén rượu.
Xuân nhi nhanh mắt nhìn thấy trên tay áo thượng vài giọt màu đỏ sậm, nhất thời kinh hãi đau lòng bật khóc: “Tiên sinh, tiên sinh, ngài không phải là ho ra máu chứ......”
Liễu Tử Thừa hoảng hốt không có nghe đến tiếng khóc của nàng, đem rượu rót vào trong lòng sông, miệng thì thào tự nói.
Xuân nhi nghe không rõ ràng lắm y đang nói cái gì, chỉ có vài câu mơ hồ theo gió sông thổi tới bên tai.
“… Mỗi liên phong vũ bán thân đan… Lãnh ngữ thê thê… Kỷ đa sầu…” (*)
(*: tạm dịch “Mỗi khi mưa gió đau xót nửa người đơn bạc…Thanh âm lạnh lẽo thê lương…Bao nhiêu sầu…”
Nghe được thanh âm bi thương kia, Xuân nhi rốt cuộc nhịn không được thất thanh khóc lớn lên.
Tiếng khóc nức nở theo gió vang đi xa, biến mất ở tại nơi trời nước mênh mông.
Đợi cho nàng nước mắt ngừng rơi, phục hồi tinh thần lại, sắc trời đã gần đến hoàng hôn.
“Tiên sinh, trở về đi.”
Liễu Tử Thừa lạnh nhạt cười, chậm rãi nói: “Đúng vậy...... Cần phải trở về.”
Xuân nhi gật mạnh đầu, cố nhoẻn miệng cười nói: “Tiên sinh chớ quên Vương gia còn tại Kinh thành vẫn chờ đợi tiên sinh.”
Liễu Tử Thừa trầm mặc im lặng, qua một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Hảo, ngày mai chúng ta liền......lên đường.”
Xoay người chậm rãi hướng khách *** đi đến.
Lúc đối mặt Xuân nhi mới phát hiện, y ánh mắt đã toàn bộ hồng thấu, nghĩ đến vừa rồi cũng rơi xuống không ít nước mắt.
Nàng lần đầu nhìn thấy nam nhân rơi lệ, không hiểu sao, cặp mắt thê hồng kia như ánh lửa nóng đã khắc thật sâu vào lòng nàng, làm cho nàng cả đời này mỗi nghĩ đến đều không nhịn được đau lòng.
|