Tâm Thuỷ Dao
|
|
Chương 30[EXTRACT]Cổ Lộc trấn, lại danh tròn tròn trấn, trong trấn hơn sáu trăm hộ người, mỗi cửa nhà đều có mấy sân bộ dáng cổ lộc. Người ở Cổ Lộc trấn rất thích yêm đồ ăn, cho nên những cái sân đó có tác dụng chính là dùng để phơi nắng rau xanh, mà yêm đồ ăn của Cổ Lộc trấn cũng thành đặc sản nổi tiếng.
“Thiếu gia, yêm đồ ăn này ăn ngon thật, so với yêm trong cung còn hoàn hảo hơn.”
Tiểu Tứ không ngừng trầm trồ hưởng qua đủ loại kiểu dáng yêm đồ ăn, rồi nghĩ nghĩ khi hồi cung nhất định phải làm thử một lần.
Bạch Hãn Triệt cũng gật đầu, nói: “Phụ thân ăn uống không tốt, khẳng định thích ăn.” Trong hoàng cung yêm đồ ăn đều là do các ngự trù chính mình làm, chủ yếu là tinh xảo, nhưng lại luôn thiếu chút hương vị.
“Thiếu gia, chúng ta có thể cho người rang một ít mang trở về.” Văn Trạng Nguyên ra tiếng.
Bạch Hãn Triệt ngạc nhiên hỏi: “Có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể.” Văn Trạng Nguyên nói, “Nơi này có vận phường điếm, cứ cho người trong điếm đặc biệt đi một chuyến là đến nơi. Quốc Công rất thích ăn yêm đồ ăn nơi này, chính là Hoàng Thượng không muốn làm cho Quốc Công thấy cảnh thương tình, nên không cho bọn họ tặng.”
Văn Trạng Nguyên vừa nói xong, Bạch Hãn Triệt do dự: “Kia...... Ta cho người mang về cho phụ thân, phụ thân sẽ lại nhớ tới chuyện trước kia.”
Tiểu Tứ xen mồm nói: “Thiếu gia, đây là ngài cho người mang về, là ngài hiếu tâm, Quốc Công không chỉ không khổ sở, ngược lại sẽ rất cao hứng a.”
“Đúng vậy, thiếu gia, ngài cứ yên tâm thôi.” Văn Trạng Nguyên cũng đảm bảo, Bạch Hãn Triệt nghĩ nghĩ, cười cười gật đầu.
“Bính!”
Đột nhiên, phía ngoài phòng Bạch Hãn Triệt, chỗ họ đang dùng bữa truyền đến một tiếng nổ, tiếp theo chợt nghe thấy tiếng chưởng quầy mắng to: “Ta khai điếm mười mấy năm, còn không có gặp qua loại người như ngươi, không có tiền mà còn ăn sang như thế. Ngươi hôm nay không đem bạc lấy ra, cũng đừng mong rời đi nơi này nửa bước!”
“Thật xin lỗi...... Ta vừa rồi quả thật có bạc...... Nhất định là bị người đánh cắp. A! Vừa rồi lúc mới vào, ở cửa có hai tiểu hài tử đụng phải ta, nhất định là khi đó bị thâu rồi.”
Tiếp theo là một đạo thanh âm kinh hoảng bất lực, nghe ra là của một thiếu niên, bất quá thanh âm cực nhỏ, chắc là ở dưới lầu.
“Trạng Nguyên......” Bạch Hãn Triệt kêu, Văn Trạng Nguyên lập tức buông bát đũa, đi ra ngoài.
“Có thể là người nào đến ăn cơm rồi bạc bị thâu, nên không có tiền trả.” Tiểu Tứ nói. Bạch Hãn Triệt dừng ăn cơm nhìn ra cửa. Không quá lâu, Văn Trạng Nguyên đã trở lại, phía sau theo một thiếu niên sắc mặt tái nhợt, rõ ràng đã bị kinh hách.
“Thiếu gia, bạc của hắn bị thâu. Ta đã giúp hắn trả tiền cơm.” Văn Trạng Nguyên mở miệng, đem thiếu niên kéo qua, cho hắn ngồi ở bên cạnh Tiểu Tứ, tiếp theo có chút hờn giận nói, “Bất quá chỉ là bốn mươi đồng tiền, ta còn tưởng hắn ăn đến mấy chục lượng bạc.”
Thiếu niên ôm một bọc hành lý, quần áo trên người có điểm bẩn, búi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo, cúi thấp đầu, cái mũi cứ thút thít mãi. Rõ ràng là lão bản nhìn hắn dễ khi dễ.
Bạch Hãn Triệt nhìn hắn trong chốc lát, nói: “Tiểu Tứ, ngươi đi nói với chủ quán lấy thêm một bộ bát đũa sạch sẽ đến.”
“Hảo.” Tiểu Tứ lập tức đi ra ngoài.
Thiếu niên gắt gao ôm hành lý, thật ủy khuất sát sát đôi mắt. Bạch Hãn Triệt tận lực ôn nhu mở miệng nói: “Không có việc gì.”
Thiếu niên ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Cám ơn......” Trong mắt lệ bừng lên. Bất quá hắn vừa nhấc đầu, Bạch Hãn Triệt lập tức sửng sốt, hảo...... Đúng là một người xinh đẹp. Thiếu niên có một đôi mắt to ngập nước, đạm nâu, cái mũi thanh thanh, cái miệng nhỏ nhắn, mặt bầu bĩnh, cực kỳ giống một chú mèo nhỏ, điềm đạm đáng yêu.
Bạch Hãn Triệt từ trên người lấy ra khăn tay, đưa qua: “Đừng khóc, không có việc gì. Ta gọi là Bạch Hãn Triệt, ngươi kêu là gì?”
Thiếu niên tiếp nhận khăn tay, sát nước mắt, lẩm bẩm nói: “Ta gọi là Đồng Đồng.” Ngay cả tên đều dị thường đáng yêu.
“Của ngươi bạc bị thâu?” Bạch Hãn Triệt hỏi, kết quả làm cho nước mắt thiếu niên lại bắt đầu chảy, hắn gật gật đầu, thương tâm cực kỳ.
“Thiếu gia.” Lấy đến bộ bát đũa mới, Tiểu Tứ bước nhanh đi vào, cầm bát đũa phóng tới trước mặt Đồng Đồng, “Đừng khóc, thiếu gia nhà ta là người tốt. Ăn cơm trước đi, ăn no nói sau.”
Đồng Đồng nhìn bát đũa, nước mắt rơi càng nhiều. Bạch Hãn Triệt cùng Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên cũng không biết nên sao, cuối cùng, Bạch Hãn Triệt gắp chút đồ ăn bỏ vào trong bát Đồng Đồng, nói: “Đồng Đồng, có ủy khuất gì, ngươi liền cùng chúng ta nói, chúng ta có thể cố gắng giúp ngươi.”
“Đúng vậy, có khó khăn gì ngươi cứ nói đi, thiếu gia nhà chúng ta nhất định có thể giúp ngươi.” Tiểu Tứ ở một bên nói, “Bất quá, vẫn là ăn cơm trước đi.”
“Cám ơn...... Cám ơn......” Đồng Đồng vừa khóc vừa nói, Bạch Hãn Triệt vội vàng đem chiếc đũa phóng tới trong tay hắn.
Kinh thành, Thái tử phủ
“Thái tử điện hạ, có tín của Hãn Triệt thiếu gia.”
Quản gia của quý phủ tay cầm một phong thơ vội vã đi vào thư phòng Lưu Vận Tranh, Lưu Vận Tranh đang xem một ít công văn, vừa nghe, lập tức nói: “Mau đem tới.”
Vội vàng lấy qua tín, Lưu Vận Tranh phân phó: “Đi mời Vanh Vương gia đến.”
“Vâng, điện hạ.” Quản gia vội vàng lui ra ngoài.
Rất nhanh mà đem tín mở ra, Lưu Vận Tranh vừa nhìn thấy chữ viết quen thuộc của Bạch Hãn Triệt, còn không có xem nội dung, hắn đã vui sướng vạn phần. Tiếp theo, Lưu Vận Tranh thật sâu hít vào một hơi, bắt đầu đọc từng chữ một.
“Vận Tranh! Hãn Triệt gởi thư?!”
Bính một tiếng, cửa thư phòng bị người đá văng ra, vừa nhận được tin tức, Lam Vận Vanh đã lập tức tiến vào, khi hắn nhìn thấy Lưu Vận Tranh ngẩng đầu, mặt nhăn mày nhíu một cách gắt gao, ánh mắt hắn trầm hạ.
“Vận Tranh, trong tín Hãn Triệt viết cái gì?”
Đi đến trước bàn, Lam Vận Vanh trong lòng không yên cầm lấy bức thư trên bàn, muốn nhìn, lại không dám nhìn.
“Vận Vanh......” Lưu Vận Tranh nhìn hắn, rồi mới chậm rãi nói, “Ta muốn Hãn Triệt.”
“Vận Tranh?” Lam Vận Vanh bị Lưu Vận Tranh biến thành có chút hồ đồ, cũng không hỏi, trực tiếp xem tín.
Suốt một nén nhang, Lam Vận Vanh cầm tín trên tay đọc đi đọc lại vài lần, rồi mới hắn giương mắt: “Vận Tranh...... Hãn Triệt hắn......” Lam Vận Vanh cảm nhận trong lòng Lưu Vận Tranh đang có lửa bốc lên.
“Lời nói lúc trước thu hồi, ta muốn đi gặp Hãn Triệt.” Lưu Vận Tranh vội vàng đứng lên, “Ta chờ không kịp.”
“Ta cũng đi.” Lam Vận Vanh đem tín phi thường cẩn thận thu hảo, kích động nói, “Hãn Triệt thật sự tha thứ chúng ta. Vận Tranh, hai người chúng ta trước kia thật là......vô liêm sỉ.” Trách không được cha đối bọn họ thất vọng như vậy, ngay cả chính hắn đều cảm thấy được chính mình trước kia thật vô liêm sỉ.
“Vận Vanh, chúng ta tiến cung gặp phụ thân đi.” Lưu Vận Tranh mở miệng, Lam Vận Vanh nhìn về phía hắn, rồi hai người mới gật gật đầu.
Hoàng cung, Dưỡng Hợp cung
Chậm rãi buông tín của Bạch Hãn Triệt, Bạch Tang Vận mỉm cười nhìn hai đứa con đứng ở trước mặt hắn.
“Vận Tranh, Vận Vanh...... Triệt nhi là đứa nhỏ tốt, cha nghĩ rằng, các ngươi đã hoàn toàn ý thức được những việc mình làm vừa qua là không đủ.”
“Cha, chờ Hãn Triệt trở về, con cùng Vận Vanh sẽ chiêu cáo trước quần thần thân phận của Hãn Triệt.” Lưu Vận Tranh mở miệng, bọn họ sẽ cho Hãn Triệt một “danh phận”, làm cho người nọ có thể an tâm mà ở lại trong cung.
Bạch Tang Vận lộ vui mừng: “Vận Tranh, Vận Vanh, đáp ứng phụ thân, hảo hảo đối đãi Triệt nhi. Triệt nhi bị nhiều ủy khuất như vậy, các ngươi không thể lại làm cho hắn ủy khuất.”
“Cha, con sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh đồng thanh nói, rồi hai người tiến lên ba bước, quỳ gối trước mặt phụ thân, một người cầm một bàn tay phụ thân.
“Cha, con bất hiếu, quá khứ không hiểu khổ tâm của phụ thân, còn chọc cho phụ thân suýt nữa......” Lưu Vận Tranh hối hận vạn phần nói, thanh âm khàn khàn. Lam Vận Vanh cắn chặt răng, nếu không phải phụ thân mưu đầu công án, có lẽ bọn họ thật sự đã mất đi Hãn Triệt, hoặc là, đem người nọ bức tử.
“Vận Tranh, Vận Vanh, các ngươi cuối cùng đã chân chính trưởng thành rồi. Triệt nhi...... Phụ thân liền giao cho các ngươi. Các ngươi phải yêu hắn, hộ hắn, tôn hắn, trọng hắn, phải thật tình đợi hắn, cả đời không rời không giận, không hề có người khác.”
“Phụ thân, con nhất định sẽ làm thế.”
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh nắm chặt tay phụ thân, ở trong lòng thề, sẽ không bao giờ làm cho phụ thân vì bọn họ quan tâm, sẽ không bao giờ làm cho người nọ thương tâm.
|
Chương 31[EXTRACT]“Thiếu gia, người nhìn xem Đồng Đồng thật xinh đẹp a.”
Mang người sau khi được tắm rửa sạch sẽ, thay đổi xiêm y chỉnh tề tiến vào, Tiểu Tứ ngạc nhiên mà đem người đó kéo đến trước mặt Bạch Hãn Triệt. Người kia vừa mới tắm rửa hai gò má ửng đỏ, một đôi mắt to đầy vẻ thẹn thùng cùng khẩn trương.
Ăn cơm xong, Bạch Hãn Triệt liền đem Đồng Đồng mang về khách điếm, nơi bọn họ trụ, đáng lý ra là muốn thuê cho hắn riêng một gian phòng khác, nhưng Đồng Đồng tựa hồ thật nhát gan, không dám ở một mình, cho nên Tiểu Tứ liền xung phong nhận việc ở cùng hắn. Có lẽ là tuổi xấp xỉ, so với những người khác, Đồng Đồng có vẻ rất thích Tiểu Tứ.
Bạch Hãn Triệt cũng phá lệ kinh ngạc nhìn Đồng Đồng, tắm rửa sạch sẽ cùng thay đổi thân xiêm y khác, nhìn Đồng Đồng thật sự rất được, nhất là cặp mắt kia, càng có vẻ thuỷ uông sáng ngời. Nếu không phải Tiểu Tứ giúp hắn tắm rửa đã xác nhận qua giới tính của hắn, nhất định sẽ nghĩ Đồng Đồng là nữ hài tử.
“Đồng Đồng, chúng ta qua mấy ngày nữa sẽ rời đi nơi này, ngươi có muốn đi đến địa phương nào không?” Bạch Hãn Triệt hỏi.
Đôi mắt to của Đồng Đồng hiện lên ủy khuất, cúi đầu chậm rãi lắc lắc, hai tay nắm chặt lấy y phục chính mình.
Bạch Hãn Triệt nhìn vào mắt Tiểu Tứ, thấy đối phương lắc đầu, hắn cũng không biết người này đã xảy ra sự gì. Bạch Hãn Triệt khó khăn, bản thân tuy rằng không ngại mang theo Đồng Đồng, nhưng vạn nhất người này là trốn nhà hoặc gặp phải phiền toái gì thì phải làm sao đây, bọn họ không thể cứ như thế mà mang người rời đi.
“Đồng Đồng, có khó khăn gì ngươi cứ cùng chúng ta nói, có lẽ chúng ta có thể giúp được cho ngươi.” Theo như Tiểu Tứ nói, trong túi hành lý của Đồng Đồng chỉ có một bộ xiêm y, một cây trâm, một vòng ngọc tử còn có nhất kiện rất lớn áo choàng, ngoài những thứ đó ra thì không còn gì khác. Điều này làm cho Bạch Hãn Triệt khó hiểu, dù sao nhất kiện xiêm y mà Đồng Đồng mặc cũng có xuất xứ từ tàm ti vận phường, giá cũng không phải là rẻ.
Đồng Đồng vừa nghe, nước mắt như châu sa rơi rớt, Tiểu Tứ vội vàng trấn an: “Đồng Đồng, ngươi đừng khóc, có uỷ khuất gì liền cùng thiếu gia nhà chúng ta nói, thiếu gia định có thể giúp ngươi.”
Đồng Đồng lắc đầu, chỉ nhỏ giọng đầy vẻ khiếp đảm nói: “Ta...... Ta...... Ta không biết......”
Tiểu Tứ đem hắn kéo đến ngồi xuống trên ghế, vừa lau nước mắt cho hắn, vừa hỏi, “Đồng Đồng, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Người nhà ngươi ở đâu?”
Đồng Đồng thấp giọng: “Ta năm nay mười bốn...... Nhà của ta...... Ta không thể trở về......” Nói xong, hắn khóc thành tiếng, “...... Ta không thể trở về......” Giống như nghĩ tới chuyện đáng sợ gì đó, Đồng Đồng bắt đầu phát run.
Bạch Hãn Triệt tiến lên ngồi xổm xuống, một tay đè lại bàn tay đang không ngừng run rẩy của Đồng Đồng, nói: “Đồng Đồng, nếu ngươi nguyện ý thì liền theo chúng ta cùng nhau đi. Chúng ta cũng là chung quanh du ngoạn, chờ ngoạn xong rồi, chúng ta nói sau.”
Nhìn Bạch Hãn Triệt ôn hòa tươi cười, Đồng Đồng sát nước mắt gật gật đầu: “Cám ơn...... Cám ơn......”
Chạng vạng, sau khi Bạch Hãn Triệt dùng xong cơm, tâm tình trầm trọng trở lại phòng. Trách không được Đồng Đồng kia vừa thoạt nhìn còn rất nhỏ, nguyên lai mới mười bốn, nghĩ đến đây, Bạch Hãn Triệt càng thêm khó chịu, Đồng Đồng thật nhát gan, tựa hồ bị uỷ khuất gì đó rất lớn. Hơn nữa hỏi hắn đã đánh mất bạc nhiều ít hắn cũng nói không rõ, chỉ nói là do người khác cho.
Vận Tranh, Vận Vanh......Ta nên làm như thế nào để giúp Đồng Đồng đây.
“Khấu khấu”, có người gõ cửa.
“Thiếu gia, ngài có tín, trong kinh thành gửi tới.” Tiểu Tứ ở ngoài cửa nói, Bạch Hãn Triệt vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa.
“Là của phụ thân sao?” Tiếp nhận tín, Bạch Hãn Triệt kinh hỉ hỏi.
Tiểu Tứ cười cười, nhỏ giọng nói: “Là của điện hạ.” Rồi mới thức thời thay Bạch Hãn Triệt đóng cửa lại.
Bạch Hãn Triệt nghe tim đập nhanh làm cho hắn không khỏi giật mình, đột nhiên cảm thấy tín trong tay thật nóng. Đây là bọn họ lần đầu tiên viết thư cho hắn. Nhìn nhìn nét chữ chỉnh chu, nắn nót phía ngoài phong thư “Hãn Triệt thân khải”, Bạch Hãn Triệt nhận ra đây là chữ của Vận Tranh.
Trở lại bên cửa sổ, cẩn thận đem tín lấy ra, dưới ánh nến, Bạch Hãn Triệt chậm rãi ngồi xuống, nhìn thấy có đến ba trang giấy, mặt hắn trở nên đỏ bừng, trong mắt hiện lên ngượng ngùng.
Trời còn chưa sáng, Bạch Hãn Triệt liền tỉnh, một đêm mộng mị làm cho hắn sau khi tỉnh lại có chút thở gấp gáp. Lại không có chút buồn ngủ, Bạch Hãn Triệt khoác ngoại sam, rửa mặt một phen rồi mở cửa đi ra ngoài. Ngoài phòng thật im lặng, nhưng dường như vẫn còn một người quanh quẩn đâu đây, Bạch Hãn Triệt ngẩng đầu: “Ám ảnh?”
Một gã Hắc y nhân từ một nơi bí ẩn trong phòng lương loè ra, nhảy đến trước mặt Bạch Hãn Triệt, quỳ một gối: “Thiếu gia có gì phân phó?”
Bạch Hãn Triệt bình tĩnh, hỏi: “Ngươi cũng không ngủ sao?”
“Thuộc hạ sẽ nghỉ ngơi, thiếu gia có gì phân phó?” Thanh âm ám ảnh nghe không một tia mệt mỏi, nhưng Bạch Hãn Triệt lại không đành lòng.
“Ta chỉ là đi ra du ngoạn, ngươi...... Không cần cẩn thận như thế. Không cần ngủ trên mái hiên, thay đổi y phục hàng ngày rồi vào cùng nhóm với Trương đại ca bọn họ đi.”
Ám ảnh thân hình khẽ nhúc nhích, lại nghe hắn nói: “Bảo hộ thiếu gia là bổn phận của thuộc hạ, thỉnh thiếu gia không cần lo lắng, thuộc hạ sớm thành thói quen.”
Bạch Hãn Triệt vừa nghe, trong lòng lại càng không dễ chịu: “Ám ảnh, ta sẽ nói cùng với Vận Tranh. Ngươi thay đổi thường phục cùng với Tiểu Tứ, Trạng Nguyên bọn họ rồi cùng du ngoạn công khai với bọn ta thôi.”
“Thuộc hạ không phải đến đây du ngoạn, mà là bảo hộ thiếu gia.” Ám ảnh “bất vi sở động” quỳ trên mặt đất nói, thấy Bạch Hãn Triệt không có chuyện gì phân phó, hắn đứng dậy nhảy lên, lại biến mất ở phòng lương.
Nhìn nhìn phòng lương không người, Bạch Hãn Triệt càng băn khoăn. Đều là hộ hắn an toàn, ám ảnh lại phải mỗi ngày tránh ở nơi không nhìn thấy ánh sáng, ngủ đều như thế, huống chi là ăn. Hắn biết, vì bảo hộ bọn họ an toàn, mặc kệ là bên người phụ thân, hay là bên người hoàng bá hoàng thúc, đều có người như thế, có lẽ bên người hắn trước kia cũng có người như vậy, nhưng hắn đi ra du ngoạn, lại phải phóng ám ảnh một người tránh ở chỗ tối, hắn thật sự không đành lòng. Nhưng ám ảnh căn bản sẽ không nghe theo lời hắn, nên làm thế nào cho phải đây.
Nghĩ nghĩ, Bạch Hãn Triệt quay lại trong phòng, lấy ra lá thư tối hôm qua vừa viết xong cho Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh, một lần nữa đề bút.
Dùng điểm tâm, rồi cho Trạng Nguyên tìm người đem tín đưa trở về, Bạch Hãn Triệt mang Tiểu Tứ cùng Đồng Đồng đi mua xiêm y. Đồng Đồng chỉ có hai bộ xiêm y, trời dần dần nhiệt, hai bộ căn bản không đủ thay đổi, mà Bạch Hãn Triệt cũng muốn thuận tiện mua cho Tiểu Tứ mấy bộ, bởi vì xiêm y của Tiểu Tứ cũng không có mấy bộ, hơn nữa đều là bụi bố.
Lúc mua quần áo cho Đồng Đồng, hắn vừa nói cám ơn vừa khóc, Bạch Hãn Triệt không có hỏi hắn đến tột cùng bị uỷ khuất gì, nhưng nhìn ra Đồng Đồng thật sợ hãi.
Chọn xong quần áo, lại mua chút đặc sản để dành trên đường ăn, Bạch Hãn Triệt tính toán quay về khách điếm. Bọn họ ở Cổ Lộc trấn đã tham quan hầu như toàn bộ, đến lúc cần phải đi.
Tiểu Tứ đi cùng Đồng Đồng nói chuyện trấn an hắn, Bạch Hãn Triệt thì hỏi Trạng Nguyên có cần mua thêm chút gì đó hay không, Trương Dũng cùng thị vệ đi theo phía sau bọn họ. Lúc này, một nam hài tử từ ngỏ tắt nhỏ bên cạnh chạy vọt ra, hi hi ha ha, hai nam hài tử so với hắn lớn hơn một chút, tay cầm mộc côn truy phía sau, tựa hồ là đang đùa giỡn.
“Ha ha, các ngươi đuổi không kịp ta.” Trên người bẩn hề hề, nam hài vừa chạy vừa quay đầu lại hảm, tựa hồ không thấy được Bạch Hãn Triệt, thẳng tắp hướng hắn phóng tới. Đồng Đồng vừa nhìn thấy bọn họ, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, vừa muốn lên tiếng, chỉ thấy nam hài kia bổ nhào vào trên người Bạch Hãn Triệt, hai tiểu hài tử phía sau cũng đánh tới, ba đứa nhỏ thiếu chút nữa đem Bạch Hãn Triệt đánh ngã.
“Cẩn thận.”
Đem đứa nhỏ phù hảo, Bạch Hãn Triệt nói, nam hài kia vừa muốn nói lời cảm tạ liền thấy Trương Dũng cùng thị vệ đem ba đứa nhỏ kéo đứng lên.
“Ngươi buông! Buông!” Bị nắm, ba đứa nhỏ không ngừng giãy giụa.
Bạch Hãn Triệt vội vàng nói: “Trương đại ca, bọn họ chỉ là không cẩn thận.”
“Thiếu gia, ” Văn Trạng Nguyên lạnh lùng liếc mắt nhìn ba đứa nhỏ nói, “Ba thằng nhóc này là cố ý đụng phải ngài đó.” Dứt lời, hắn liền dùng sức đánh một cái vào đỉnh đầu ba đứa nhỏ, “Còn tuổi nhỏ như thế học gì không học, lại dám đi móc túi người ta, lão tử hôm nay nhất định phải thay cha mẹ các ngươi hảo hảo giáo huấn các ngươi một chút.”
“A?” Bạch Hãn Triệt sửng sốt.
Chợt nghe một đứa nhỏ có vẻ lớn nhất trong đám to tiếng ồn ào: “Cái gì mà móc túi chứ. Ngươi oan uổng chúng ta! Chúng ta chỉ là đùa giỡn thôi! Buông ra, buông ra!” Tiếp theo lại không ngừng kêu, “Người xấu khi dễ tiểu oa nhi! Người xấu khi dễ tiểu oa nhi!” Hai người con trai khác cũng bắt đầu gào theo.
“Là bọn hắn!” Đúng lúc này, một tiếng nói kinh thanh khác truyền đến. Đồng Đồng chỉ ba đứa nhỏ nói: “Chính là bọn họ! Bọn họ đụng phải ta, rồi mới...... Rồi sau đó hà bao của ta đã không thấy tăm hơi. Là bọn hắn! Bọn họ trộm tiền của ta.”
Nghe được lời của Đồng Đồng, ba nam hài tử ngẩng đầu, vừa thấy, sửng sốt, nhận ra Đồng Đồng, rồi mới càng dùng sức giãy giụa.
“Còn chống chế không?” Văn Trạng Nguyên đem đứa nhỏ cầm đầu kia bắt lại, dùng sức hung hăng gõ hắn một chút, “Nhỏ như thế đã dám làm kẻ trộm, trưởng thành không biết sẽ ra sao? Không đem các ngươi đưa vào quan phủ, để cho Huyện lão gia đánh các ngươi một chút, các ngươi sẽ không chừa tật. Trương đại ca, đem bọn họ đưa huyện nha đi.”
“Ta không đi, ta không đi!” Ba đứa nhỏ kêu lên, vừa nghe bị đưa đến huyện nha, sợ hãi. Ồn ào huyên náo như thế, người chung quanh đều tụ tập lại, chỉ trỏ nhìn ngắm ba đứa nhỏ bị nắm kia.
“Trạng Nguyên.” Bạch Hãn Triệt ra tiếng, “Ngươi nhìn bộ dáng bọn họ kìa, nhất định là rất đói bụng nên mới liều mạng đi móc túi.”
“Chúng ta mới không phải bởi vì đói bụng!” Ba đứa nhỏ trăm miệng một lời, lại gián tiếp thừa nhận chuyện trộm tiền.
“Các ngươi là từ nơi khác đến đúng không?” Lúc này, trong đám người có một vị đại nương nói, “Mấy đứa nhỏ này ở đây ai cũng không biết, chuyên móc túi của những người qua đường. Bọn họ ngụ ở trong ngôi miếu đổ nát ngoài cửa thành, ngày thường không cho bất luận kẻ nào đến, ai đến bọn họ liền cắn, rất giống với bọn chó điên.”
“Ngươi mới là chó điên!” Đứa trẻ nhỏ tuổi nhất lên tiếng, hai mắt hồng hồng.
“Đúng là lũ nhóc hư hỏng, nhanh đưa bọn họ đưa đến quan phủ đi.” Bị mắng vị đại nương kia tức giận. Ba đứa nhỏ vừa nghe, đều muốn khóc, lại quật cường không để cho nước mắt rơi xuống. Người chung quanh càng tụ càng nhiều, đều nói đem bọn họ đưa đến quan phủ, ba đứa nhỏ trên mặt đều là lo lắng, liều mạng nghĩ muốn tránh khai.
“Trương đại ca, đem bọn họ mang về khách điếm đi, đừng ở trên đường cái nữa.” Bạch Hãn Triệt nhìn kỹ ba đứa nhỏ trong chốc lát, nói. Rồi mới đi trước, Trương Dũng cùng bọn thị vệ mang mấy nam hài mưu toan cắn bọn họ đuổi kịp.
**********
Bích Vân Sơn Trang là Hoài An thành thủ phủ, được xây dựng ở giữa sườn núi, trang chủ của Bích Vân Sơn Trang, Đồng Viễn Tam, tổng cộng cưới mười người vợ, sinh sáu đứa con trai, năm nữ nhân. Sau khi Đồng Viễn Tam mất, Bích Vân Sơn Trang rơi vào tay đứa con thứ tư, Đồng Hàm Trứu, hắn tâm ngoan thủ lạt, đem lão Đại, lão Nhị, lão Tam, cùng lão ngũ đuổi ra Bích Vân Sơn Trang, tính cả hắn trên đời có năm vị di nương. Hắn còn đem tiểu nhi tử Đồng Viễn Tam hoan hỷ yêu nhất là Đồng Đồng giam lỏng ── cứ nghe Đồng Viễn Tam đem một nửa gia sản trong sơn trang để lại cho Đồng Đồng, nếu không phải Đồng Viễn Tam có dự kiến trước, nếu Đồng Đồng xảy ra việc gì ngoài ý muốn, thì phần gia sản này liền về quan phủ tất cả, Đồng Hàm Trứu có lẽ đã sớm giết người diệt khẩu.
“Trang chủ, ở mấy huyện phụ cận tìm khắp mấy lần, vẫn là không có tin tức của Đồng thiếu gia.” Trong thư phòng, một gã bộ dáng thị vệ hướng một gã nam tử ngồi ở trước bàn bẩm báo.
Nam tử ngẩng đầu, ngũ quan cực kỳ bình thường lại tràn ngập âm ngoan: “Các huyện phụ cận không có, đi đến nơi xa hơn mà tìm. Phải đem người tìm trở về cho ta!”
“Vâng” Cấp dưới lập tức rời đi.
Nhìn vào cửa phòng, Đồng Hàm Trứu đối với một người vẫn còn lại trong phòng nói: “Nhất định có người âm thầm giúp hắn. Hắn chưa bao giờ rời sơn trang nửa bước, không có khả năng lần đầu tiên xuất môn bỏ chạy xa như vậy.”
Người nọ hơi hơi vuốt cằm, chậm rãi rời đi. Nhanh tiếp theo, phòng trong truyền đến thanh âm cái chén vỡ vụn, mỗi người trong Bích Vân sơn trang vì sự mất tích của Đồng thiếu gia mà cảm thấy bất an.
************
Trong phòng Văn Trạng Nguyên, ba đứa nhỏ bị bọn họ bắt về bởi vì thật sự khó có thể phục tùng, bị Trương Dũng điểm huyệt còn đang ngồi trên ghế.
Đối với ba đứa nhỏ loại dị thường bất hảo này, làm cho Bạch Hãn Triệt xưa nay bản tính tốt lại hay mềm lòng cũng không có cách. Những người khác đều nói đem bọn họ đưa đến quan phủ, nhưng Bạch Hãn Triệt cũng không nhẫn tâm, hắn không tin mấy đứa nhỏ này thật là loại người có bản tính cực xấu.
“Các ngươi đã nói không phải vì đói mới đi trộm tiền, vậy có thể nói cho ta biết đến tột cùng là vì sao không?” Bạch Hãn Triệt lại một lần nữa hỏi ba đứa nhỏ không chịu mở miệng, hắn luôn cảm thấy tựa hồ có ẩn tình gì đó.
Ba đứa nhỏ không hé răng, giận dữ trừng mắt nhìn Bạch Hãn Triệt.
“Thiếu gia, đừng hỏi. Ta trực tiếp đến trong miếu xem đi, chắc chắn là có người bức bách bọn họ.” Văn Trạng Nguyên mới vừa nói xong, ba đứa nhỏ đã vội vàng kêu lên, “Không được đi!”
“Các ngươi dám đi...... Ta...... Chúng ta liền cắn chết các ngươi! Mau thả chúng ta ra! Cho chúng ta trở về!” Đứa nhỏ lớn nhất ra giọng uy hiếp, cũng lộ ra hai khoả răng nanh của hắn. Văn Trạng Nguyên vừa nghe liền giơ tay lên, bị Tiểu Tứ chặn lại.
“Văn đại ca, bọn họ là đứa nhỏ, cho dù sinh khí như thế nào cũng không nên động thủ.” Đem tay Văn Trạng Nguyên kéo xuống, Tiểu Tứ cũng không biết nên làm sao.
Bạch Hãn Triệt nhìn mấy đứa nhỏ dị thường lo lắng lại cực lực che giấu bất an, một lát sau, hắn cười nói: “Ta rất muốn giúp các ngươi. Nếu các ngươi không tin được lời của ta, ta và các ngươi một đạo trở về là được. Ta chỉ là đến nơi đây du ngoạn, đã tính toán ngày mai liền rời đi. Mặc kệ các ngươi có nguyên nhân gì, cũng không thể thâu tiền của người khác, các ngươi có biết các ngươi thiếu chút nữa làm cho Đồng Đồng bị lão bản tửu lâu đánh, là bởi vì hắn ăn cơm không có tiền đài thọ.” Bạch Hãn Triệt nâng ngón tay chỉ về hướng người đang mở to mắt nhìn trừng trừng đầy tức giận vào ba đứa nhỏ, nói.
Đúng như dự kiến của hắn, ba đứa nhỏ đều lộ ra thần sắc áy náy, bất quá bọn họ vẫn là cắn chặt răng, cái gì cũng không nói.
Bạch Hãn Triệt tiếp tục nói: “Ta gọi là Bạch Hãn Triệt, ở tại kinh thành, biết một chút y thuật.”
“Ngươi họ Bạch?” Đứa nhỏ lớn tuổi nhất cắt đứt lời nói của Bạch Hãn Triệt, kinh ngạc hỏi.
“A, ta họ bạch.” Bạch Hãn Triệt thấy đứa nhỏ kia có chút kích động, hắn lập tức nói.
“Vậy ngươi......” Đứa nhỏ kia do dự nhìn Bạch Hãn Triệt vài lần, cẩn thận hỏi, “Vậy ngươi cùng Quốc Công Bạch Tang Vận quan hệ ra sao?”
“Tục danh của Quốc Công sao có thể để cho mấy thằng nhãi con các ngươi gọi?” Văn Trạng Nguyên lại định gõ cho mỗi tên một cái, Bạch Hãn Triệt vội vàng giữ chặt hắn, nói, “Bạch Quốc Công là cha ta.”
Lời hắn vừa dứt, ba đứa nhỏ đột nhiên khụt khịt, khóc lớn lên: “Bạch lão gia...... Cầu ngài cứu cứu Tiểu Hổ...... Ô ô...... Cứu cứu Kì đại ca......”
Lần này, trong phòng im lặng, ngoại trừ tiếng khóc của ba đứa nhỏ. Tiểu Tứ cùng Văn Trạng Nguyên cương cổ chuyển hướng Bạch Hãn Triệt, thiếu gia nhà bọn họ chẳng biết mang số mệnh gì, sao luôn gặp phải loại sự tình này.
“Trương đại ca.” Bạch Hãn Triệt lúc này hô, làm cho Trương Dũng giải huyệt cho ba đứa nhỏ, ôm đứa nhỏ bổ nhào vào bên chân hắn, hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Đừng khóc, có uỷ khuất gì cứ việc nói.”
“Bạch lão gia......” Đứa nhỏ lớn tuổi nhất nắm lấy tay Bạch Hãn Triệt, giống như gặp được thanh thiên Đại lão gia, vừa khóc vừa nói.
**********
“Vận Tranh, Hãn Triệt chắc đã thu được tín của chúng ta.”
Tại trạm dịch, Lam Vận Vanh uống trà, nhỏ giọng đối người bên cạnh nói.
Lưu Vận Tranh gật gật đầu: “Hẳn là thu được. Không biết Hãn Triệt hắn.....”
“Chúng ta đêm nay đừng trụ khách điếm, sớm một chút đuổi đến, từ sau khi thu được tín của Hãn Triệt, ta chưa từng có giấc ngủ ngon, mãn đầu óc đều là hắn.” Lam Vận Vanh thật không tiền đồ nói.
Lưu Vận Tranh vẫn là gật gật đầu, nhìn tín, bọn họ càng muốn chính tai nghe được người nọ đối bọn họ nói.
Uống trà, tuỳ tiện ăn vài thứ, hai người lên ngựa, hận không có thể lập tức ôm người nọ nhập hoài.
|
Chương 31[EXTRACT]Ba đứa nhỏ cầu Bạch Hãn Triệt cứu người, phân biệt kêu Thiết Đầu, Ngưu Oa cùng Nhị Cẩu. Thiết Đầu cùng Ngưu Oa mười tuổi, Nhị Cẩu nhỏ nhất, tám tuổi.
Sau khi nghe xong ba đứa nhỏ khóc lóc kể lể, đám người Bạch Hãn Triệt lập tức theo ba đứa nhóc chạy tới ngôi miếu đổ nát. Vừa đến cửa miếu, chợt nghe thấy tiếng khóc của trẻ mới sinh. Thiết Đầu, Ngưu Oa cùng Nhị Cẩu không đợi xe dừng liền nhảy xuống, vọt vào miếu đổ nát. Bạch Hãn Triệt cũng theo nhảy xuống.
“Thiết Đầu ca, các ngươi sao giờ này mới trở về a, Tiểu Hổ vẫn khóc, hắn trên người rất nóng......” Mới vừa bước vào trong miếu, Bạch Hãn Triệt chợt nghe thấy tiếng một tiểu cô nương vừa khóc vừa nói. Hắn vội vội vàng vàng vòng qua bức tượng phật đã bị hư hại, đi vào phía sau miếu, chỉ thấy trên tay Thiết Đầu ôm một đứa trẻ mới sinh, đứa nhỏ khóc sắp thở không nổi.
“Bạch lão gia......” Nhìn thấy Bạch Hãn Triệt vào đến, Thiết Đầu khóc quỳ xuống, “Mau cứu cứu Tiểu Hổ......”
Đang khóc, nữ hài tử nhìn thấy người xa lạ, sợ hãi, Ngưu Oa đối nàng nói: “Nha đầu, đây là Bạch lão gia, là con của Bạch Quốc Công. Tiểu Hổ cùng Kì đại ca được cứu rồi.” Tiểu cô nương bị gọi là nha đầu “Oa” một tiếng khóc lớn hơn, tựa hồ muốn tống hết bao nhiêu sợ hãi ra ngoài, theo quỳ xuống khóc hảm: “Bạch lão gia...... Mau cứu cứu Tiểu Hổ...... Bạch lão gia...... Bọn họ khi dễ Kì đại ca...... Ô ô......”
Đem đứa nhỏ ôm lấy, Bạch Hãn Triệt sờ lên trán Tiểu Hổ, nóng một cách lợi hại. Đối bốn đứa nhỏ quỳ khóc trên mặt đất nói: “Đừng khóc, các ngươi trước theo ta trở về, Tiểu Hổ bị sốt, cần lập tức trị liệu.”
“Cám ơn Bạch lão gia, cám ơn Bạch lão gia......” Bốn đứa nhỏ trên mặt đất dập đầu, Bạch Hãn Triệt thấy lòng cực kỳ chua xót. Đám người Tiểu Tứ đem bốn đứa nhỏ quần áo tả tơi nâng dậy, Đồng Đồng vừa rớt nước mắt vừa giúp bọn hắn thu thập đồ vật này nọ.
Xe vừa đến khách điếm, Bạch Hãn Triệt đem phương thuốc vừa viết xong ở trên xe đưa cho Văn Trạng Nguyên, cho hắn đi bốc thuốc, tiếp theo lệnh Tiểu Tứ an trí bốn đứa nhỏ, rồi mới ôm Tiểu Hổ vào phòng chính mình.
“Bạch đại ca...... Ta...... Cũng muốn hỗ trợ.” Không được phân phó làm việc gì, Đồng Đồng câu thúc đứng ở trong phòng, đối người đang bắt mạch cho đứa nhỏ thì thào nói.
Bạch Hãn Triệt quay đầu lại, nghĩ nghĩ nói: “Đồng Đồng, ngươi đi tìm Tiểu Tứ lấy một bộ xiêm y sạch sẽ của ta đến đây.”
“Hảo, ta...... Ta đi ngay.” Được an bài, Đồng Đồng bật người lộ ra miệng cười, hoang mang rối loạn ba chân bốn cẳng chạy đi.
Sau khi Đồng Đồng đi, trên mặt Bạch Hãn Triệt hiện lên bất an, đứa nhỏ nóng sốt lợi hại, nhưng hắn không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ. Hơn nữa đứa bé này quá nhỏ, chỉ mới có ba tháng.
“Thiếu gia, ta mang một bồn nước ấm từ phòng bếp lên, ngài có muốn giúp đứa nhỏ sát sát trước hay không?” Trương Dũng đem bồn nước ấm đi vào.
“Muốn.” Bạch Hãn Triệt đem đứa nhỏ ôm đến, chụp hống hắn, “Trương đại ca, phiền toái ngài đem lão bản nương tìm đến.”
“Hảo.” Đem bồn nước buông, Trương Dũng bước nhanh đi ra ngoài.
Đem đứa nhỏ một lần nữa thả lại trên giường, Bạch Hãn Triệt rất nhanh đem xiêm y nó cởi ra, khoảnh khắc thân thể đứa nhỏ lộ ra, hắn mặt nhăn mày nhíu, trên người đứa nhỏ cơ hồ không có chút thịt nào.
Bên tai là tiếng khóc của đứa bé, Bạch Hãn Triệt nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, cực nhanh sát người cho nó.
“Bạch đại ca...... Xiêm y lấy đến đây.” Đồng Đồng lại hoang mang rối loạn chạy về, cầm trên tay nhất kiện áo sơ mi của Bạch Hãn Triệt, lắp bắp nói, “Ta...... trong đó chỉ có mấy bộ xiêm y rất lớn, ta liền......”
“Đồng Đồng, cám ơn ngươi, là ta lo lắng không chu toàn.” Thân thủ lấy y phục qua, Bạch Hãn Triệt dùng sức đem quần áo xé ra, rồi mới đem Tiểu Hổ khoả lại, tiếp theo lại nói, “Đồng Đồng, Tiểu Hổ cần ăn chút gì đó, ngươi đi phòng bếp, hỏi xem có sữa dê hay không, còn có, đi lấy thìa đem đến.”
“Hảo.” Đồng Đồng cao hứng chạy đi.
“Oa......” Tiểu Hổ khó chịu càng không ngừng khóc, Bạch Hãn Triệt ninh lạnh bố khăn, đặt ở trên trán nó.
“Thiếu gia, ta bảo lão bản tặng mấy dũng thuỷ, đã cho Thiết Đầu bọn chúng trước tắm rửa một cái. Thiếu gia, nha đầu kia nói Tiểu Hổ từ ngày hôm qua bắt đầu có điểm tiêu chảy.” Tiểu Tứ tiến vào nói, trên quần áo có chút ướt át.
Bạch Hãn Triệt gật gật đầu: “Tiểu Tứ, sau khi Trạng Nguyên mua dược về, ngươi đi sắc, ba chén nước sắc thành nửa bát.”
“Hảo, thiếu gia.” Tiểu Tứ đi ra ngoài, đi chờ Văn Trạng Nguyên.
“Bạch đại ca, thìa.” Đồng Đồng chạy vào, nói, “Bạch đại ca, phòng bếp nói không có sữa dê, chỉ có sữa ngựa thôi.”
“Thiếu gia, lão bản nương đến đây.” Lúc này, Trương Dũng cũng bước vào.
“Đồng Đồng, sữa ngựa cũng được, đi đến phòng bếp lấy nửa bát.”
“Hảo.”
Đồng Đồng nháy mắt lại chạy ra ngoài.
“Trương đại ca, sau khi Trạng Nguyên trở về ngươi bảo hắn chiếu cố mấy đứa nhỏ, Tiểu Tứ đã đi sắc dược.”
“Vâng.”
Trương Dũng cũng bước nhanh đi ra ngoài.
“Lão bản nương, ta có một chút việc muốn phiền ngài.”
Vừa uy đứa nhỏ uống nước, Bạch Hãn Triệt vừa hỏi lão bản nương có hai người con trai, hắn nên chăm sóc trẻ mới sinh như thế nào.
Tất cả mọi người phá lệ bận rộn, vì mấy đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện này.
Lão bản nương cất bước, sau khi đã giúp đứa nhỏ uy nửa bát sữa ngựa, Bạch Hãn Triệt bắt đầu hống đứa nhỏ không còn khóc nháo, đối Đồng Đồng nói: “Đồng Đồng, ngươi đi tìm Trạng Nguyên, bảo hắn đi mua mấy thân xiêm y cho bọn nhỏ, bọn chúng ngay cả một cái để đổi đều không có, mua mấy thân xiêm y cho Tiểu Hổ nữa.”
“Ân.” Đồng Đồng đứng dậy, rồi mới hỏi, “Bạch đại ca, ta...... Cũng muốn đi...... Ta cũng muốn giúp.” Đồng Đồng chưa bao giờ làm việc gì, vạn phần muốn làm chút chuyện theo khả năng. Bạch Hãn Triệt cười gật gật đầu, Đồng Đồng vui mừng chạy đi.
“Thiếu gia, dược sắc xong rồi.” Tiểu Tứ đoan dược tiến vào.
“Tiểu Tứ, dược để ta uy, ngươi đi phòng bếp, ngao cho bọn họ một ít cháo hạt sen đậu đỏ, ngao một canh giờ.”
“Hảo, ” đem dược buông, Tiểu Tứ nói, “Thiếu gia, nha đầu kia đã cho lão bản nương mang đi, nàng nói chúng ta đều là nam tử, không tốt chiếu cố nàng. Nói chúng ta ở nơi này mấy ngày, cứ cho nha đầu kia ngủ cùng nàng.”
Lúc nói những lời này, trong mắt Tiểu Tứ xẹt qua cô đơn, Bạch Hãn Triệt ấn ấn cánh tay hắn, nói: “Tiểu Tứ, lão bản nương nguyện ý chăm sóc nha đầu kia thì thật tốt, vốn ta còn lo lắng cho nha đầu kia ngủ với ai, ngươi cùng Đồng Đồng dù tối thích hợp ngủ cùng nàng, nhưng cũng không phương tiện. Bọn nhóc Thiết Đầu, liền theo Trạng Nguyên đi.”
Bạch Hãn Triệt đem Tiểu Tứ cùng Đồng Đồng ở cùng nhau, chính là nói cho Tiểu Tứ biết, ở trong mắt mình, hắn cùng người khác không gì khác nhau, nghe xong lời nói của thiếu gia, Tiểu Tứ trong lòng dễ chịu hơn.”Thiếu gia, ta đi phòng bếp.”
Gật đầu, nhìn Tiểu Tứ rời đi, Bạch Hãn Triệt vỗ vỗ đứa nhỏ trong lòng, thuốc này nên uy như thế nào đây?
“Oa......”
Dược vừa vào miệng, đứa nhỏ liền khóc lớn lên, càng không ngừng phun. Luống cuống tay chân trấn an đứa nhỏ, Bạch Hãn Triệt lại uy một ít, lúc này đứa nhỏ khóc càng lợi hại hơn.
Trong phòng đột nhiên xuất hiện một đạo bóng đen, Bạch Hãn Triệt ngẩng đầu, là ám ảnh.
“Thiếu gia, ngài ôm đứa nhỏ, để ta uy dược.”
Bạch Hãn Triệt lúc này liền đem thìa giao cho hắn, hai tay ôm hảo hài tử.
Ám ảnh thổi lạnh dược, chờ sau khi tiếng khóc đứa nhỏ dần dần đi xuống, hắn nâng đầu đứa nhỏ dậy, đem dược uy đi vào, thìa đổ ở miệng đứa nhỏ, cho đến khi dược kia toàn bộ uống đi vào. Ám ảnh uy một cách nhẫn tâm, Bạch Hãn Triệt thấy không đành lòng, nhưng hắn biết chính mình không thể mềm lòng, bằng không đứa nhỏ không bớt sốt lại càng nguy hiểm.
Rất nhanh, dược liền toàn bộ uy xong. Buông bát, ám ảnh mở miệng: “Thuộc hạ đã đem việc này bẩm báo điện hạ.”
Bạch Hãn Triệt nhìn đôi mắt lộ ra bên ngoài kia, mỉm cười: “Ám ảnh, cám ơn ngươi.”
Đối phương vuốt cằm một cái, tiếp theo hỏi: “Thiếu gia, có muốn thủ hạ đi tra việc này hay không?”
Bạch Hãn Triệt học lão bản nương dạy hắn tư thế chụp hống đứa nhỏ còn đang khóc nỉ non, suy nghĩ nửa ngày, thương lượng nói: “Ám ảnh, bọn nhóc Thiết Đầu nói là cha của Tiểu Hổ làm cho bọn chúng mang đứa bé này bỏ trốn, bọn họ không biết cái người gọi Kì đại ca kia hiện tại như thế nào. Ám ảnh, Ngô gia trang cách nơi này có bao xa?”
“Ước chừng tám mươi dặm.”
“Tám mươi dặm?”
Bạch Hãn Triệt chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, bốn đứa nhỏ mang một đứa bé mới vừa tròn tháng chạy hơn tám mươi dặm...... Đến tột cùng người nào ác độc như thế, ngay cả đứa nhỏ mới sinh cũng không buông tha.
“Ám ảnh......”
“Có thuộc hạ.”
“Vất vả ngươi một chuyến...... Đi Ngô gia trang, tìm xem vị Kì đại ca mà bọn nhóc Thiết Đầu nhắc tới...... Nếu có thể...... Nếu có thể thì đem hắn mang về.”
“Vâng, thiếu gia.”
Ám ảnh tiêu thất, Bạch Hãn Triệt khổ sở tiếp tục dỗ dành đứa nhỏ trong lòng đang thiu thiu ngủ, hết sức tưởng niệm hai người trong kinh
|
Chương 33[EXTRACT]“Nha đầu, ăn từ từ, cơm còn nhiều mà.”
“Nhị Cẩu, đừng vội, thổi lạnh rồi hãy ăn.”
“Thiết Đầu, ăn thêm một cái bánh bao đi.”
“Ngưu Oa, cẩn thận kẻo mắc nghẹn.”
Trong phòng Tiểu Tứ, bốn đứa nhỏ đã tắm rửa sạch sẽ, thay đổi xiêm y mới, giờ đang ăn cơm như lang thôn hổ yết, Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên chiếu cố bọn họ ăn cơm, nhìn bộ dáng đói bụng nhiều ngày của bọn họ, trong lòng ai cũng đều chua xót.
Uống thuốc, lại ăn no, Tiểu Hổ ở trên khuỷu tay Bạch Hãn Triệt ngủ say sưa. Bạch Hãn Triệt ngồi ở trên giường, vỗ nhẹ Tiểu Hổ đang ngủ say, đau lòng nhìn bốn đứa nhỏ ăn cơm. Bọn nhóc Thiết Đầu này đi trộm bạc, móc túi, tất cả đều dùng vào việc nuôi dưỡng Tiểu Hổ, bởi vì sợ bị người của phụ thân Tiểu Hổ bên kia tìm được, bọn họ phải tới thôn trấn rất xa mua thức ăn. Vì tiền bạc không nhiều, mấy đứa nhỏ bình thường chỉ lót bụng bằng chút rau dại, nếu không thì đi lân thôn ăn xin.
Bốn đứa nhỏ này đều là cô nhi, được Kì đại ca hảo tâm thu dưỡng, mà Tiểu Hổ chính là đứa nhỏ do Kì đại ca ── Kì U, liều chết sinh hạ.
Từ khi Bạch Quốc Công không sợ thế tục, lấy nam tử là Hoàng Thượng cùng Khuyết vương sinh hạ ba đứa nhỏ, trong Huệ Diệu quốc, nam tử mến nhau cũng không giống như quá khứ ngại miệng lưỡi thế gian, thậm chí cũng có nam tử noi theo Bạch Quốc Công, vì người yêu mà sinh hạ đứa nhỏ.
Kì U chính là người như vậy, hắn cùng với tam thiếu gia Vương Gia Bảo là Vương Hâm mến nhau nhiều năm, nhưng người cầm quyền Vương Gia Bảo, Vương lão thái thái, lại không dung loại việc hữu nhục môn phong này, thuỷ chung không cho phép tôn tử cùng một nam tử khác mến nhau, huống chi người nam tử này lại không có quyền thế tiền đồ, thu dưỡng bốn đứa nhỏ không nói, còn so với Vương Hâm lớn hơn bốn tuổi.
Vương lão thái thái an bài cho Vương Hâm một cuộc hôn sự, Vương
Hâm căn bản không thể cùng lão thái thái đấu tranh, liền mang Kì U cùng bốn đứa nhỏ hắn thu dưỡng bỏ trốn. Một năm sau, Kì U sinh cho Vương Hâm một đứa con là Tiểu Hổ, mà người của Vương lão thái thái cũng tìm được bọn họ.
Cùng nam tử bỏ trốn đã làm cho Vương lão thái thái tức giận, huống chi lấy nam tử rồi sinh hạ đứa nhỏ, như vậy đứa nhỏ kia là nghịch thiên, là điềm xấu lại càng không thể dung vì danh tiếng vương gia. Kì U làm cho nha đầu bốn người mang đứa bé trốn đi, mà hắn vì quá mức suy yếu nên không thể đi cùng, hiện giờ sinh tử không rõ.
Cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng, Bạch Hãn Triệt lần đầu tiên có chân chính phẫn nộ. Chẳng sợ từ trước ở trong cung, nghe được những người đó đàm luận thân thế của hắn, đàm luận hắn cùng hai người kia không xứng, thậm chí là Vận Tranh cùng Vận Vanh nói hắn thích phụ thân, hắn đều không có phẫn nộ đến như thế.
Nếu nói nam tử sinh hạ đứa nhỏ là nghịch thiên, là điềm xấu, vậy thì vị vương gia kia nhất định cũng cho rằng phụ thân sinh hạ Vận Tranh, Vận Vanh cùng Tích Tứ là nghịch thiên, là điềm xấu? Mà vương gia sẽ đối đãi phụ thân như thế nào? Nói cách khác sẽ cho rằng phụ thân là người như thế nào? Tưởng tượng đến đây, Bạch Hãn Triệt liền tức giận đến phát run, hắn tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu phụ thân, càng không thể chấp nhận...... bất luận kẻ nào nói xấu Vận Tranh, Vận Vanh cùng Tích Tứ!
“Trạng Nguyên.”
“Thiếu gia.”
Đang giúp mấy đứa nhỏ thêm cơm Văn Trạng Nguyên lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
” Tình huống của Tiểu Hổ không nghiêm trọng lắm. Chúng ta hôm sau sẽ lên đường, đi Ngô gia trang tìm Kì U trước, rồi mới đi Vương Gia Bảo.”
Văn Trạng Nguyên, Tiểu Tứ cùng bốn đứa nhỏ vừa nghe, đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Bạch Hãn Triệt vỗ nhẹ đứa nhỏ, nhìn bọn họ nói: “Ta nghĩ sớm đi hỏi một chút vương lão thái thái, hắn nói Tiểu Hổ là điềm xấu, thế thì nàng có phải cũng cho rằng Vận Tranh cùng Vận Vanh là điềm xấu hay không? Và có cảm thấy phụ thân cùng hoàng bá hoàng thúc đều làm việc mà thiên lý không dung hay không?”
Hắn thản nhiên nói, Văn Trạng Nguyên cùng Tiểu Tứ vừa nghe xong lại muốn lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, bọn họ đã sớm muốn giáo huấn cái Vương gia lão thái bà đáng giận kia.
Đêm khuya, Bạch Hãn Triệt đến tìm Trương Dũng, hỏi hắn: “Trương đại ca, Vận Tranh trước lúc đi có lưu lại một ám vệ ở bên người ta, ta đã phái hắn đi Ngô gia trang tìm Kì U. Đối với việc này, ta một là lo lắng Kì U đã không còn ở Ngô gia trang, đến lúc này là đã chậm trễ thời gian cứu người; thứ hai...... Nếu hắn có thể tìm được Kì U, nếu cùng chúng ta nửa đường gặp mặt, chúng ta cũng có thể mau chóng đi Vương Gia Bảo. Chính là, ta không biết nên liên lạc với người nọ như thế nào, nói cho hắn biết chúng ta rời đi Cổ Lộc trấn đi Ngô gia trang trước.”
Trương Dũng nghe vậy, lập tức nói: “Thiếu gia yên tâm, thuộc hạ có biện pháp thông báo cho người nọ biết. Chỉ cần phái người tức khắc phóng tín hiệu lên trời, thuộc hạ đây đi làm ngay.”
“Trương đại ca, cám ơn ngươi.” Bạch Hãn Triệt vừa nghe cảm thấy yên tâm.
“Thiếu gia không cần đa lễ, đây là bổn phận của thuộc hạ mà thôi.” Sau khi hành lễ, Trương Dũng vội vàng lui ra ngoài phái người truyền tin.
“Hô......” Thật dài thở một hơi, Bạch Hãn Triệt không cách nào giảm bớt nỗi muộn phiền trong lòng. Quay đầu lại nhìn đứa nhỏ đang ngủ trên giường, hắn lo lắng không thôi. Lập tức, hắn lại nghĩ tới phụ thân. Tính tính ngày, phụ thân đã có thai gần năm tháng. Không biết bụng phụ thân hiện tại đã lớn bao nhiêu rồi? Đứa nhỏ thế nào? Là nam hay là nữ? Cũng không biết...... Tiểu gia khoả kia bộ dạng ra sao...... Phụ thân...... Con lúc này, thật sự rất giận.
............
Trong rừng cây, ngồi ở bên đống lửa phê duyệt tấu chương từ kinh thành đưa tới, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh vì muốn nhanh chóng đuổi kịp Bạch Hãn Triệt, mà mấy ngày liền đều là ăn ngủ bên ngoài. Phía trên đống lửa đang nướng chim trĩ cùng thỏ hoang, xèo xèo tiếng mỡ rơi xuống than hồng.
“Thái tử điện hạ, ám ảnh đưa tới cấp tín.”
Một gã Hắc y nhân quỳ gối trước mặt Lưu Vận Tranh, hai tay dâng lên một phong thơ. Lưu Vận Tranh vội vàng tiếp nhận, mở tín, Lam Vận Vanh cũng vội nhìn lại.
Xem hoàn tín, sắc mặt hai người đều trầm hạ. Lưu Vận Tranh đem tín thiêu huỷ, đối tên Hắc y nhân vẫn quỳ trên mặt đất nói: “Ngươi mang theo hai người lập tức chạy tới Cổ Lộc trấn, bảo hộ thiếu gia an toàn, cũng điều tra thân phận của vị Đồng Đồng kia.”
“Vâng, Thái tử điện hạ.”
Hắc y nhân đứng dậy, thổi thanh khẩu trạm canh gác, tiếp theo rất nhanh rời đi, có hai bóng đen lập tức đuổi kịp hắn.
“Phó Đường.”
“Có thuộc hạ.”
Ở một bên tuần, một gã thị vệ nhanh chóng tiến lên. Lưu Vận Tranh từ trên lưng lấy xuống một khối ngọc bài, giao cho hắn: “Ngươi lấy ngọc bài của bản cung đi tìm Giang Châu đô thống Tả Tam Minh, lệnh cho hắn lập tức đi thăm dò việc của tam thiếu gia Vương Gia Bảo cùng với Kì U. Còn có, ngươi nói với hắn, Kì U sinh cho Vương Gia Bảo một đứa nhỏ, hiện giờ đứa nhỏ không biết tung tích.”
“Vâng, điện hạ.”
Thị vệ tiếp nhận ngọc bài, lên ngựa rời đi.
“Đem những thứ này thu thập một chút, chúng ta suốt đêm chạy đi.”
Sau khi Lưu Vận Tranh phân phó xong, Lam Vận Vanh đứng lên. Chỉ chốc lát sau, trong rừng liền truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
*********
Bởi vì có thêm vài người, Bạch Hãn Triệt làm cho Văn Trạng Nguyên lại mua một chiếc xe ngựa. Bốn đứa nhỏ cùng Văn Trạng Nguyên một chiếc xe. Hắn, Đồng Đồng, Tiểu Tứ cùng Tiểu Hổ một chiếc xe, Trương Dũng đánh xe.
Tiểu Hổ uống thuốc xong lại ngủ, Bạch Hãn Triệt thấy Đồng Đồng tò mò ở trong xe sờ tới sờ lui, nhịn không được hỏi: “Đồng Đồng, trước kia không ngồi qua xe ngựa sao?”
Đồng Đồng trong mắt hiện lên khổ sở, hắn gật gật đầu, rồi mới khát vọng nói: “Bạch đại ca...... Ta rất ít đi đâu...... Ngươi thật sự nguyện ý mang ta đi du ngoạn sao?”
Bạch Hãn Triệt cười trả lời: “Đương nhiên, Đồng Đồng có để ý đến địa phương nào không?”
Đồng Đồng lắc đầu: “Trước kia chỉ vòng vòng ở thôn trang...... Đây là lần đầu tiên ta rời đi thôn trang.” Nói tới đây, Đồng Đồng lại lộ ra thần sắc khổ sở, Bạch Hãn Triệt không đành lòng hỏi lại, chính là nói, “Đồng Đồng, sau khi chúng ta dàn xếp hảo Tiểu Hổ, sẽ tiếp tục đi về hướng nam. Nếu ngươi thật sự không có nơi nào để đi, không bằng đến lúc đó theo ta quay về kinh đi. Nhiều nhất lại có ba tháng, ta phải quay về kinh. Phụ thân có thai trong người, cũng sắp sinh, ta muốn trước khi phụ thân sinh sản sẽ có mặt ở kinh thành.”
“Có thai?” Đồng Đồng nguyên bản đôi mắt đã to, giờ lại trừng lớn hơn nữa, hắn kinh ngạc hỏi, ” Phụ thân của Bạch đại ca...... Không phải Bạch Quốc Công sao? Liền cùng...... Liền cùng phụ thân Tiểu Hổ giống nhau?” Biết được Bạch Hãn Triệt là đứa con Bạch Quốc Công Bạch Tang Vận của Huệ Diệu quốc, đã muốn làm cho Đồng Đồng giật mình không thôi, hiện giờ lại biết được Bạch Quốc Công có thai, Đồng Đồng nhìn chằm chằm về phía Tiểu Hổ. Hắn biết cái người thần kỳ kia, Bạch Quốc Công, đã vì Hoàng Thượng cùng Khuyết vương sinh ba đứa nhỏ, đều là nghe người khác nói, hiện giờ Bạch đại ca lại chính miệng nói với hắn, Bạch Quốc Công lại đang có thai. Đồng Đồng trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác kỳ dị, còn có kính nể.
“Ân, phụ thân hắn lại có thai.” Bạch Hãn Triệt vui sướng nói, tiếp theo hắn tự trách nói, “Ta vốn nên bồi ở bên người phụ thân......”
“Bạch đại ca...... Bạch Quốc Công thật dũng cảm, ” Đôi mắt Đồng Đồng ánh lên đầy khâm phục nói, “Nếu là ta......” Hắn không nói tiếp, trên mặt sau khi hiện lên đỏ ửng lập tức trở nên không có huyết sắc, “Nhất định...... Rất đau.”
Bạch Hãn Triệt cho rằng hắn đang nghĩ tới sống chết thống khổ, bèn nói: “Phụ thân thân mình không tốt, cũng là người tối ôn nhu cùng kiên cường, ta mặc dù không phải do phụ thân thân sinh, nhưng phụ thân đối đãi với ta so với đứa con thân sinh đều hảo hơn mấy lần. Không có phụ thân, sẽ không có ta.”
Hai mắt Đồng Đồng suýt nữa đều rơi xuống đất, Bạch đại ca cư nhiên là dưỡng tử của Bạch Quốc Công! Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Tiểu Tứ cười rộ lên, Đồng Đồng ngạc nhiên nhìn rất đáng yêu.
Xe ngựa rất nhanh đi trước, Đồng Đồng ghé vào bên cửa sổ xem phong cảnh ven đường, trên mặt vẫn là kinh hỉ không hề thuyên giảm, coi như cá chậu chim lồng, cuối cùng bay ra lồng sắt, gặp được không trung đã hướng tới từ lâu. Hắn trốn đi, trốn ra khỏi toà nhà lớn kia, thoát khỏi cái người đáng sợ kia, cái người mà.....luôn làm cho hắn đau.
“Hàm Trứu, không có tin tức chính là tin tức tốt, ít nhất chứng minh Đồng thiếu gia còn sống.” Một người trấn an nam tử trong phòng đang tức giận không gì có thể dằn xuống.
Đồng Hàm Trứu hung tợn xoay người: “Hắn mang bảo bối của ta chạy thoát! Còn sống...... Huống Viên, ngươi cảm thấy hắn chỉ cần sống là đủ rồi sao?! Đồng Đan Tú cũng dám trợ giúp hắn bỏ trốn, ta tuyệt không tha nàng!”
“Hàm Trứu, ngươi không cần mất phán đoán. Hiện tại chính yếu là tìm được Đồng thiếu gia.” Huống Viên nhìn nam tử sắc mặt dữ tợn trước mặt, tâm cũng có chút phát lạnh.
Đồng Hàm Trứu cả giận nói: “Đem Đồng Đan Tú nhốt vào sài phòng cho ta! Đồng Đồng một ngày không có tin tức, liền một ngày không được thả nàng ra! Phái người đi chế tạo ra một cái vòng trang sức tối kiên cố, ta sẽ làm cho hắn cả đời này trốn không thoát!”
Đang xem phong cảnh Đồng Đồng đột nhiên đánh cái rùng mình, hắn chà xát chà xát cánh tay, trăm tư không được giải, khí trời thật nóng a, thế mà tại sao hắn lại cảm thấy lạnh?
|
Chương 34[EXTRACT]Xe ngựa đi được một ngày, trời đột nhiên mưa tầm tã. Tiểu Hổ lại có chút nóng lên, Bạch Hãn Triệt quyết định trước hết tìm chỗ ở, chờ tình trạng Tiểu Hổ chuyển biến tốt đẹp rồi mới tiếp tục lên đường. Bởi vì đang ở giữa đường, Trương Dũng cùng Văn Trạng Nguyên liền tìm một hộ nông gia. Không giống như lần trước, lần này hộ gia đình là một đôi vợ chồng, nam nhân họ Quan tên Vệ, Quan phu nhân có một nam hài mười tuổi, lại mới vừa sinh một nữ oa, sau khi nghe nói việc của Tiểu Hổ, lập tức đem Tiểu Hổ ôm vào trong ngực, cho nó cùng đứa nhỏ chính mình uống sữa.
“Tiểu Hổ ngủ rồi, đêm nay cứ cho nó ngủ cùng với tiểu nhi nữ đi, nếu đói bụng ta liền cho chúng cùng uống sữa.” Tiểu Hổ sau khi ăn no liền say ngủ, Quan đại tẩu ôm đứa con chính mình từ trong phòng đi ra.
“Quan đại tẩu, cám ơn ngươi.” Bạch Hãn Triệt đứng dậy nói lời cảm tạ, Quan đại tẩu vội vàng làm cho hắn ngồi xuống, thở dài, “Ai, người nhà giàu chính là thị phi nhiều. Giống chúng ta này cửa nhỏ nhà nghèo, tuy nói rằng cũng không phúc quý, nhưng nếu chăm chỉ làm việc, con trẻ còn có thể đến trường học chữ, ngày qua cũng tốt đẹp mĩ mãn, cũng không thể nói là khổ, nhưng có thể thoải mái sánh bằng tại nơi nhà giàu.”
“Cũng không đúng lắm đâu.” Hút hoàn tẩu thuốc Quan Vệ mở miệng, “Nhà giàu người ta, chú ý cái gì mà môn đăng hộ đối, khinh thường chúng ta người thường gia. Nữ nhân cũng liền thôi, vẫn là một nam tử, khẳng định là muốn làm khó dễ.”
Thiết Đầu hô: “Kì đại ca mới không thích vương gia đâu, khi đó Vương Hâm đại ca mỗi ngày đến tìm Kì đại ca, gửi cho Kì đại ca tình thi viết thật ướt át.”
Thằng nhóc vừa nói xong, mọi người trong phòng cười rộ lên, Văn Trạng Nguyên trêu ghẹo nói: “Ai nha, Thiết đại ca còn hiểu tình thi a.”
“Ha ha ha......” Trương Dũng cùng mấy thị vệ cười lớn hơn nữa, mặt Thiết Đầu hồng lên, nói, “Là lúc Vương Hâm ca đọc cho Kì đại ca nghe, ta ở ngoài cửa sổ nghe được......”
“Ngươi đúng là tiểu tử hư. Còn nhỏ tuổi đã dám nghe lén ngoài cửa sổ.” Văn Trạng Nguyên thói quen tính nhấc tay muốn đánh, Thiết Đầu ôm lấy đầu né tránh, lại rước lấy một trận cười vang.
Quan đại tẩu nói tiếp: “Cho dù không thể nhận cháu dâu chính mình là một nam tử, nhưng không thể ngay cả tôn tử cũng không nhìn a. Bạch Quốc Công xem như người thứ nhất của Huệ Diệu quốc lấy nam nhi sinh hạ ba đứa con. Này Thái tử điện hạ cùng hai vị Vương gia lúc đó chẳng phải hảo hảo sao? Nghe nói Thái tử điện hạ không thua đương kim hoàng thượng đâu. Hoàng Thượng đối Quốc Công thật tốt, chúng ta đều hâm mộ. Kia Vương lão thái thái có thể nào ngay cả Thái tử cùng Vương gia cũng không để vào mắt?”
“Đã nói mà. Chiếu theo ý này, nếu Thái tử điện hạ hoặc Vương gia đi vương gia trang bọn họ, vương lão thái thái này chắc gì bằng lòng gặp đâu.” Quan Vệ phụ hoạ nói. Những người khác không khỏi nhìn về phía Bạch Hãn Triệt.
Lúc này, nha đầu lanh mồm lanh miệng nói: “Bạch Quốc Công là phụ thân của Bạch lão gia. Bạch lão gia nhất định có thể lấy lại công đạo cho Kì đại ca cùng Tiểu Hổ!”
Tẩu thuốc trên tay Quan Vệ rớt xuống, động tác chụp con gái của Quan đại tẩu ngừng lại. Bạch Hãn Triệt thoáng xấu hổ đối hai người cười cười, hắn nguyên bản tính giấu giếm thân phận không nói.
Kinh thành, hoàng cung
Nhìn tín Bạch Hãn Triệt gửi về, Bạch Tang Vận hơi hơi nhíu mày, làm cho nam tử đối diện đang hoạ tranh cho hắn dừng bút.
“Quốc Công? Xảy ra chuyện gì?” Trầm Hành Chi buông bút, hỏi.
Bạch Tang Vận đứng lên buồn bã nói: “Hành Chi, theo ta ra ngoài một chút đi.” Không cho người trong phòng phụ trách giám thị Trầm Hành Chi theo, Bạch Tang Vận đi ra ngoài.
“Vâng!” Buông tay áo, Trầm Hành Chi đi theo phía sau Bạch Tang Vận.
“Triệt nhi gởi thư.” Bạch Tang Vận chủ động mở miệng, “Dọc theo đường đi, Triệt nhi gặp rất nhiều sự, tuy nói có thời điểm kinh hoảng, nhưng Triệt nhi thật kiên cường, đi một bước học được nên giải quyết như thế nào, thay đổi như thế nào, điều này làm cho ta thật vui mừng, cũng thật cao hứng.”
“Thế Quốc Công lại vì sao mà phiền não?” Trầm Hành Chi hỏi. Hôm nay là ngày hắn tiến cung vẽ tranh cho người này, Hoàng Thượng cùng Khuyết vương không ở đây, người này lại nguyện ý nói cùng hắn, hắn cảm thấy cuộc đời này không uổng.
Đỡ lấy bụng đã hơn năm tháng, Bạch Tang Vận thong thả bước đi, trong lòng trầm buồn.
“Hành Chi...... Đối với chuyện nam nhân sản tử, ngươi nghĩ như thế nào?”
Vấn đề này làm cho Trầm Hành Chi kinh ngạc, đây là việc mà lúc trước hắn cực kỳ khinh thường, chẳng qua sau một thời gian, hắn đã vì ý tưởng của một người mà cải biến.
Châm chước một phen, Trầm Hành Chi nói: “Lúc đầu nghĩ đến, nam tử là mệnh dương, nên là một người đỉnh thiên lập địa, không nên giống nữ tử, làm việc truyền lại hương khói...... Nhưng hiện giờ nghĩ đến, cũng cực kỳ nông cạn, Hành Chi xấu hổ. Âm dương điều hoà cũng tốt, dương dương cùng hấp cũng thế, đều trốn không khỏi chữ ‘ tâm ’. Tâm như thiên địa, không thể cưỡng cầu, phàm là thật tình thích, không vì tư dục, không vì tiết ngoạn, nên dung hoà thiên địa, dung hoà thế tục. Nếu lúc này việc làm kia có thể kéo dài ‘ tâm ’ người, càng có thể nói tình yêu ấy là thập toàn thập mỹ.”
Đôi mày Bạch Tang Vận dần dần giãn mở: “Triệt nhi gặp được một chuyện. Một nam tử vì trượng phu sinh hạ đứa nhỏ, nhưng không cách nào dung hoà phu gia, chỉ vì đứa nhỏ kia không phải do nữ tử sở sinh, bị coi là điềm xấu. Hành Chi...... Năm đó Hoài Diệp vô hậu, hắn lại không lòng dạ nào, tương phùng gặp được Thượng Quan, ta mới có ba người Vận Tranh bọn họ. Khi đó...... Chỉ là nghĩ muốn lưu lại cho Hoài Diệp hậu thế, không thể chặt đứt huyết mạch hoàng thất, cũng không muốn nhìn hắn làm việc không muốn, đi tìm người khác, là vì đứa nhỏ. Này không chỉ sẽ làm bị thương Hoài Diệp, cũng sẽ bị thương vị nữ tử kia. Ta chưa bao giờ nghĩ tới, việc làm đó của mình đối người khác mang đến loại ảnh hưởng nào, sẽ làm người khác đối đãi Vận Tranh, Vận Vanh cùng Tích Tứ ra sao, còn có...... Tương lai, bọn họ sẽ gian nan thế nào? Có người nào thành tâm đối đãi bọn họ hay không? Vô luận là bằng hữu hay là đại thần trong triều......” Bạch Tang Vận ngừng lại, chậm rãi sờ bụng, hắn sống trong cung nhiều năm, suy nghĩ việc càng ngày càng ít, cứ thế xem nhẹ đứa nhỏ là từ trong bụng hắn đi ra, bọn họ...... không có nương.
Trầm Hành Chi quỳ xuống, làm cho Bạch Tang Vận hoảng sợ, vội vàng đi dìu hắn, hắn lại tránh đi, thật sâu cúi đầu một cái.
“Hành Chi...... Ngươi mau đứng lên.” Bạch Tang Vận không thể khom người, nóng nảy.
Khái hoàn đầu, Trầm Hành Chi quỳ nói: “Quốc Công, lời nói của Hành Chi hôm nay mặc dù không dám nói có thể thay phần lớn người trong thiên hạ hoặc tất cả thần tử trong triều, nhưng thần dám cam đoan, sẽ có tám phần người bên ngoài đồng ý với thần. Quốc Công, ngài ở trong cung đã lâu, có lẽ không biết, dũng khí cùng sự kiên cường của ngài sớm truyền khắp cả Huệ Diệu thậm chí khắp thiên hạ. Nguyên nhân chính là vì Quốc công, quốc quân Trạch Yên Quốc mới có thể có được Thái tử tối thuần khiết huyết thống; nguyênnhân chính là vì Quốc công, bọn nam tử mến nhau mới có thể có đứa con, kết tinh tình yêu của họ.”
Bạch Tang Vận chậm rãi ngồi xổm xuống, đem Trầm Hành Chi kéo đứng lên. Đối phương nắm tay hắn tiếp tục nói: “Quốc Công, ngài đem dũng khí cùng kiên cường của ngài truyền cho người khác, làm cho bọn họ có thể đường đường chính chính đi dưới quang thiên, cho thấy tự thân, không cần nao núng hoảng sợ, không cần che che lấp giấu, không cần bởi vì muốn có con nối dòng mà lấy người mà mình không hề yêu thương, cả đời thống khổ. Quốc Công, nam tử như thế nào mới có thể vì người còn lại mà sinh hạ đứa nhỏ? Kia nhất định là yêu tới cực hạn rồi, nhất định là tình cảm đã khắc thật sâu vào trong tim rồi. Có bao nhiêu nam tử, bọn họ có thể cùng một nửa còn lại của mình sống đến đầu bạc răng long, không phải trải qua nỗi đau đớn khổ sở khi sinh nở mà phần đông nữ tử vẫn chịu? Quốc Công lúc đó chẳng phải có Hoàng Thượng cùng Vương gia yêu thương sao? Quốc Công há có thể hoài nghi chính mình?”
Trong mắt Bạch Tang Vận là cảm động, là cảm kích, hắn lần đầu tiên không e dè gắt gao cầm lấy tay Trầm Hành Chi ── đây là tri kỷ của hắn, là bằng hữu của hắn.
“Quốc Công...... Thái tử điện hạ cùng Vương gia ngài càng không cần quan tâm. Trong triều các đại thần đối Thái tử điện hạ cùng Vương gia đều là tâm phục khẩu phục, làm sao có thể vì bọn họ là do Quốc Công sinh ra mà có lòng kiêng dè? Nếu đúng là như thế, Thái tử điện hạ cùng Vương gia cũng sẽ không có tâm tư ra kinh nhìn thiếu gia, chắc chắn cả ngày vì thế sự ưu phiền, Quốc Công có từng nghe qua, hoặc từng thấy qua?” Gắt gao nắm chặt bàn tay kia, Trầm Hành Chi trấn an nam tử trước mặt này, người mà ở trong lòng hắn là đệ nhất mỹ nam nhân của Huệ Diệu, cũng là nam tử hắn cả đời yêu nhất. Hắn không thương nam tử, lại duy độc yêu thương người mà hắn chỉ có thể đứng xa để nhìn, để nhớ.
“Hành Chi, cám ơn ngươi. Ta biết, cho ngươi ở chỗ sâu trong triều đình là uỷ khuất ngươi. Ngươi vốn là người tài, hiện giờ chẳng những không được tiến thân quan trường, mà lúc nào cũng bị hai người kia làm khó dễ.” Bạch Tang Vận thật tình nói, hai người kia đối người này thuỷ chung không thể tiêu tan.
Trầm Hành Chi lắc đầu, cười nói: “Chỉ cần Hoàng Thượng cùng Vương gia có thể ngẫu nhiên cho phép thần tiến cung vì Quốc công vẽ tranh, thần cho dù có chịu nhiều uỷ khuất cũng đáng.” Nói xong, hắn sắc mặt một chỉnh, nghiêm túc nói: “Bất quá Quốc Công nên vì thần làm chủ, trong nhà thần luân phiên vài lần gặp nạn, còn tiếp tục như vậy, thần vì Quốc công hoạ tranh đều bị điện hạ trộm sạch, điều này thật làm cho thần đêm không thể ngủ, thật không biết vị nể a.”
Bạch Tang Vận cười rộ lên, trấn an nói: “Chờ Vận Tranh cùng Vận Vanh trở lại, ta sẽ trách phạt bọn họ. Bất quá, người làm cha này trước mắt duy nhất có thể bồi thường chính là cho ngươi tiến cung nhiều một chút.”
“Thần đa tạ Quốc Công.” Buông tay, Trầm Hành Chi cúi đầu nói lời cảm tạ, tay người này so với mười mấy năm trước không có gì biến hóa......
“Được rồi, trở về đi. Bức tranh hoàn thành sớm ngày nào, cũng có thể sớm đưa cho Triệt nhi ngày ấy.” Bạch Tang Vận xoay người, Trầm Hành Chi ở phía sau hắn, chăm chú nhìn bóng dáng hắn.
Sau khi biết được thân phận Bạch Hãn Triệt, Quan vệ cùng phu nhân liền trước sau bận rộn, cung kính hầu hạ Bạch Hãn Triệt, lại giết gà mổ vịt, nếu không phải Bạch Hãn Triệt khuyên nửa ngày, bọn họ ngay cả tiểu trư mới sinh không quá mấy tháng cũng muốn đem làm thịt. Quan đại tẩu lại đem phòng ngủ của nàng cùng phu quân thu dọn cùng quét tước một lần, thay tân đệm chăn vào lễ mừng năm mới có thể dùng, căn bản không để ý Bạch Hãn Triệt phản đối, làm cho Bạch Hãn Triệt buồn rầu rất nhiều, lại liên tiếp hướng Tiểu Tứ cùng Trạng Nguyên cầu cứu.
Trên bàn cơm, Quan vệ cùng Quan đại tẩu cũng không lấy đũa, chính là tiếp đón Bạch Hãn Triệt ăn.
“Bạch lão gia, đồ ăn trong nhà thật sự không ngon lắm, ngài cũng đừng ghét bỏ a.”
“Bạch lão gia, đây là sơn khuẩn (một loại nấm rừng) được hái từ trên núi xuống, rất thơm, ngài ở trong cung nhất định chưa được dùng qua, ngài nếm thử một chút đi.”
“Bạch lão gia, phòng ở ta đã thu thập sạch sẽ cho ngài. Ngày mai sáng sớm, ta sẽ lên thôn trấn mua cho Bạch lão gia tân đệm giường khác, Bạch lão gia trước chấp nhận một đêm.”
Đem chiếc đũa buông, Bạch Hãn Triệt “không thể nhịn được nữa” mở miệng: “Quan đại ca, Quan đại tẩu, nếu các ngươi vẫn khách khí như vậy, chúng ta đêm nay sẽ rời đi.”
“Bạch lão gia!” Hai người vừa nghe, gấp đến độ định quỳ xuống. Bị Văn Trạng Nguyên cùng Trương Dũng đè lại.
“Quan đại ca, ta không phải lão gia gì cả. Cha ta tuy là Quốc Công, nhưng ta chỉ là Bạch Hãn Triệt. Ta lần này đi ra ngoài cũng chỉ là chung quanh du ngoạn, các ngươi không cần đem ta trở thành lão gia gì đó. Nếu các ngươi không chê, liền gọi ta là Bạch lão đệ thôi. Phụ thân nếu biết, chắc chắn sẽ rất cao hứng.” Bạch Hãn Triệt buồn rầu nói, rồi mới cầm chén đẩy dời đi, “Quan đại ca, Quan đại tẩu, các ngươi không cần vì chúng ta cố ý làm đồ ăn cầu kì như thế này. Các ngươi ăn cái gì, chúng ta liền ăn cái đó. Thiết Đầu bọn họ rất thích ăn mấy món này, vậy thì bàn đồ ăn này coi như ta mua hạ.”
“Điều này sao có thể?!” Hai người có chút bối rối.
“Quan đại ca, Quan đại tẩu, ” Tiểu Tứ mở miệng, đem một thỏi bạc phóng tới trên bàn, cười nói, “Các ngươi a, cũng đừng khó xử thiếu gia nhà chúng ta. Thiếu gia nhà chúng ta chịu không nổi thế này đâu, các ngươi nếu quá khách khí, thiếu gia sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Bạc này các ngươi cứ nhận lấy, chúng ta đem bàn ăn ngon này cùng nhau ăn. Sau khi ăn xong, Quan đại ca, Quan đại tẩu không được kêu thiếu gia là Bạch lão gia nữa.”
“Đúng đúng, ” Văn Trạng Nguyên nói tiếp, “Không cần lại khó xử thiếu gia nhà chúng ta nữa, các ngươi thấy thiếu gia đều ăn không vô.” Rồi hắn đối bốn đứa nhỏ nói, “Còn có các ngươi, sau này kêu Bạch đại ca, không được kêu Bạch lão gia, biết không? Mọi người gọi là lão gia, thiếu gia nhà chúng ta còn chưa thành thân a.” Lời nói này làm cho mặt Bạch Hãn Triệt liền nóng lên.
“Nhưng Bạch lão gia chính là Bạch lão gia a.” Nha đầu quy củ nói, ngồi ở bên cạnh nàng, Bạch Hãn Triệt ôm nàng nói, “Nha đầu, ta không phải lão gia, ngươi bảo ta Bạch đại ca, tựa như ngươi gọi Kì đại ca vậy.”
Nha đầu ngửa đầu tôn kính nhìn Bạch Hãn Triệt, đây là đứa con đâu của Bạch Quốc Công, Bạch Quốc Công...... Là hoàng hậu a.
“Bạch đại ca......” Nha đầu không mở miệng, Đồng Đồng ngồi ở phía bên phải hắn mở miệng, ánh mắt nhìn chăm chú đầy bàn đồ ăn, nuốt nuốt nước miếng hỏi, “Lúc nào mới có thể ăn? Ta rất đói.” Tiếp theo, bụng hắn bắt đầu kêu lên, thập phần hợp với tình hình.
Người trên cùng một bàn biểu tình khác nhau, Bạch Hãn Triệt hơi hơi sửng sốt, sau đó giơ đũa lên: “Ăn đi, ta cũng đói bụng. Sơn khuẩn này dường như ăn ngon lắm.”
“Ân, ta nghe thấy rất thơm.” Đồng Đồng là người thứ nhất động đũa gấp lấy một miếng sơn khuẩn hầm gà, hoàn toàn không có lễ nghi nói.
“Nhanh ăn đi, ăn xong rồi đi ngủ.” Vỗ vỗ nha đầu, Bạch Hãn Triệt gắp đồ ăn cho Quan đại ca cùng Quan đại tẩu, lại gắp cho đứa con lớn nhất trong năm đứa nhỏ của Quan gia đầy chén thức ăn, mới cúi đầu bắt đầu ăn. Bọn nhỏ lập tức động đũa, Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên cùng đám người Trương Dũng cũng không kiêng dè, bắt đầu ăn. Hồi lâu sau, khi món ngon nhất trên bàn là sơn khuẩn hầm gà bị Đồng Đồng một người ăn xong, Quan đại ca cùng Quan đại tẩu mới lặng yên cầm lấy bát, vui sướng kích động cùng ăn.
Bởi vì phòng ở hữu hạn, Bạch Hãn Triệt, Tiểu Tứ cùng Đồng Đồng một cái ốc. Ngủ thẳng nửa đêm, mơ mơ màng màng Bạch Hãn Triệt cảm giác người bên cạnh xuống giường. Hắn không tỉnh, trở thân tiếp tục ngủ. Nhưng đang ngủ hắn mới cảm thấy có chút không đúng, miễn cưỡng mở mắt. Đồng Đồng ngủ ở bên cạnh hắn không thấy, bên ngoài có tiếng vang, Bạch Hãn Triệt phủ thêm áo khoác, liền theo ánh trăng ngoài phòng xuống giường.
Theo phía phát ra tiếng động, Bạch Hãn Triệt đi vào phòng bếp, thấy Đồng Đồng đang cầm nến tại trù phòng tìm đồ vật này nọ. Hắn ra tiếng: “Đồng Đồng?”
“A!” Bị hoảng sợ Đồng Đồng mạnh xoay người, vừa thấy là Bạch Hãn Triệt, hắn ôm ngực thở phào, “Bạch đại ca...... Ta làm ngươi tỉnh giấc?”
“Đang tìm cái gì vậy?” Bạch Hãn Triệt xoa xoa hai mắt tiến lên, Đồng Đồng cúi đầu, qua nửa ngày mới mở miệng, “Ta...... Đói bụng......”
“Đói bụng?” Bạch Hãn Triệt kinh ngạc không thôi, Đồng Đồng buổi tối chính là ăn không ít đâu, hắn không thường ăn thịt, thế nhưng Đồng Đồng lại ăn rất nhiều thịt.
“Ân.” Đồng Đồng xấu hổ ngẩng đầu, trong đôi mắt to là uỷ khuất cùng khó hiểu, “Mấy ngày nay luôn muốn ăn...... Bạch đại ca...... Ta...... Ta là không phải bị bệnh......” Hắn trước kia lượng cơm ăn rất ít.
Bạch Hãn Triệt tiếp nhận ngọn nến trong tay Đồng Đồng, phóng tới một bên, nói: “Đồng Đồng còn nhỏ, thân mình còn tiếp tục lớn, đói bụng là thật bình thường. Đến, đưa tay cho ta, ta xem mạch cho ngươi.”
Đồng Đồng đem tay trái tới, tín nhiệm nhìn Bạch Hãn Triệt.
Nắm lấy cổ tay Đồng Đồng, Bạch Hãn Triệt cẩn thận tham mạch, qua một lát, hắn khiếp sợ nhìn về phía Đồng Đồng, càng làm Đồng Đồng hoảng sợ, hắn sắp khóc: “Bạch đại ca? Ta...... Ta là không phải bị bệnh?” Nương chính là bị bệnh, rồi sau đó cũng chưa tỉnh lại.
“Đừng khóc, Đồng Đồng......” Bạch Hãn Triệt áp chế kinh ngạc trong lòng, miễn cưỡng cười nói, “Ngươi không bệnh, bệnh gì đều không có. Đồng Đồng......” Há miệng thở dốc, Bạch Hãn Triệt nghĩ nghĩ vòng vo nói, “Ta giúp ngươi tìm thức ăn, ngươi trở về nằm đi.”
Đồng Đồng lắc đầu, mắt to chứa đầy thuỷ khí.
“Bạch đại ca...... Ta thật sự không bệnh?”
“Không có. Ngươi phải tin tưởng y thuật của ta.” Bạch Hãn Triệt trấn an sờ sờ đầu của hắn, thấp giọng nói, “Đồng Đồng, ngươi trở về nằm đi, ta lộng thức ăn cho ngươi, mấy ngày nay...... Không cần ăn đồ nguội, đối với bụng ngươi không tốt.”
“Ân.” Vừa nghe chính mình không có sinh bệnh, Đồng Đồng yên tâm, “Bạch đại ca, ta và ngươi cùng nhau.”
“Không cần.” Bạch Hãn Triệt vội vàng nói, rồi mới đem hắn đẩy ra bên ngoài, “Trở về hảo hảo nằm nghỉ, nghe lời.”
“Nga.” Quay đầu lại nhìn Hãn Triệt lần nữa, Đồng Đồng đi rồi.
Hắn vừa đi, Bạch Hãn Triệt tươi cười liền đình chỉ, sao lại như vậy...... Đồng Đồng cư nhiên có bầu hơn một tháng! Đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Đồng Đồng đi ra? Bạch Hãn Triệt cảm thấy chính mình lần này ly kinh, có lẽ thật là khảo nghiệm mà ông trời đối với hắn.
|