Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
|
|
Chương 44: Bạch Tiểu Hữu mang hồi âm của Cao Thịnh Phong tới[EXTRACT]Đan Khuyết và Hàn Cẩm đoạt ngựa chạy một đường, bởi ngựa trong Xích Hà Giáo đều đã bị Hàn Cẩm hắt bột ớt, cho nên bọn chúng không thể đuổi theo.
Bọn họ chạy một đường mãi đến trưa ngày hôm sau mới dừng lại.
Hàn Cẩm tới bên bờ sông gặp mặt, Đan Khuyết theo sau, ngồi không bên cạnh hắn, nhẹ giọng gọi: “Cẩm Cẩm.”
Hàn Cẩm như con cún con mà lắc lắc nước trên mặt mình, mở to đôi mắt mờ mịt quay đầu lại: “Dạ?”
Đan Khuyết nói: “Ngươi từng gặp qua Vô Mi?”
Hàn Cẩm nói: “Lúc còn bé cha từng đưa Cẩm Cẩm đến Vạn Ngải Cốc chữa bệnh, có lẽ hắn ta gặp Cẩm Cẩm ở đó.”
Đan Khuyết hơi nhíu mày, lầm bầm nói: “Vạn Ngải Cốc..”
Hàn Cẩm vốc tay lấy nước uống, Đan Khuyết nói: “Ta nghe nói, Vô Mi từng là đệ tử của cốc chủ Vạn Ngải Cốc – Đỗ Húy..”
“Phụt!!” Hàn Cẩm phun hết nước ra ngoài.
Đan Khuyết kinh ngạc: “Ngươi biết Đỗ Húy sao?”
Hàn Cẩm do dự một chút, chột dạ lắc đầu: “Đỗ Húy, đã gặp qua.” Cuối cùng hắn cũng nhớ ra rốt cuộc Vô Mi là ai. Đỗ Húy có tổng cộng hai đệ tử, một người là Đạo Mai, một người tên Vân Đan, Vân Đan chính là Vô Mi ngày hôm nay. Vốn Đỗ Húy chỉ tính nhận Đạo Mai làm đệ tử, thế nhưng Vân Đan là con của cố nhân, trước lúc lâm chung ông ta giao nhi tử bơ vơ không nơi nương tựa cho Đỗ Húy, Đỗ Húy không còn cách nào, đành phải nhận Vân Đan làm đệ tử. Đỗ Húy xuất chúng y thuật độc thuật, vốn là ông muốn bồi dưỡng Đạo Mai thành độc sư, bồi dưỡng Vân Đan làm y sư trị bệnh, thế nào chỉ trong chớp mắt, Vân Đan đỡ trở thành cao thủ dụng độc của Xích Hà Giáo.
Đan Khuyết ngồi không bên cạnh hắn một hồi, từ từ nói: “Có đôi khi, ta thấy ngươi không giống một kẻ ngốc.”
Hàn Cẩm vừa mới vốc nước lên, lại phụt toàn bộ ra ngoài một lần nữa.
Đan Khuyết bị hắn chọc cười, kéo đầu hắn dựa vào lồng ngực mình, dùng tay áo lau nước bên miệng hắn. Hàn Cẩm chột dạ oán trách: “Cẩm Cẩm vốn đâu phải kẻ ngốc.”
Đan Khuyết xoa xoa đầu hắn: “Tối hôm qua ngươi làm rất tốt. Lại còn nghĩ tới chuyện hạ thuốc cho ngựa của bọn chúng, ca ca còn không nghĩ tới chuyện này.”
Hàn Cẩm cười gượng hai tiếng, vùi mặt vào trong lòng Đan Khuyết: “Ca ca thưởng cho Cẩm Cẩm đi.”
Đan Khuyết nhéo tai hắn nói: “Muốn thưởng cái gì?”
Tròng mắt Hàn Cẩm đảo một vòng, nghĩ tới mình bị giày vò lâu như vậy mà vẫn chưa tu được thuật hợp hoan, thế là ôm lấy mông Đan Khuyết, Đan Khuyết cúi đầu hôn lên môi Hàn Cẩm, nắm tay hắn nói: “Đi thôi.”
Hàn Cẩm xụ mặt xuống, bất đắc dĩ từ dưới đất bò dậy.
Hai người lên ngựa, Đan Khuyết cắn vành tai Hàn Cẩm hỏi: “Si nhi, có phải ngươi rất muốn tu luyện với ca ca không?”
Tâm can tiểu sỏa tử run rẩy, da mặt đỏ lên, ấp a ấp úng mà nói: “Rõ, rõ ràng là ca ca muốn học.”
Đan Khuyết khẽ cười một tiếng, hơi thở phả lên gương mặt Hàn Cẩm làm lòng hắn ngứa ngáy, hận không thể xoay người đè Đan Khuyết xuống điên cuồng hôn.
Đan Khuyết nói: “Đúng vậy, ca ca cũng rất muốn. Nhưng bây giờ chúng ta phải nhanh chóng tới Vạn Ngải Cốc.” Giọng y ngưng trọng: “Vô Mi xuất thân từ Vạn Ngải Cốc, nghe nói độc thuật Vạn Ngải Cốc khép kín, người ngoài rất khó giải độc mà độc sư Vạn Ngải Cốc hạ thủ. Ta sợ trong thân thể chúng ta vẫn còn độc của Vô Mi, bởi vậy nên phải nắm chắc thời gian mà chạy tới. Vốn ta còn đang lo người của Vạn Ngải Cốc không chịu giúp chúng ta, nhưng ngươi đã quen cốc chủ Đỗ Húy, như vậy sự tình sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Hàn Cẩm cũng muốn mau chóng tìm Đỗ Húy giải cái gì mà Triêu Hàn Mộ Noãn trong cơ thể mình, tuy rằng hắn có dược hoàn giải bách độc, nhưng hắn đã cho Đan Khuyết uống một viên, viên còn lại hắn không nỡ uống, có thể tìm người giải độc thì tìm, nói không chừng sau này lúc gặp nguy hiểm, viên thuốc kia lại có tác dụng.
Bọn họ không ngừng chạy đi, qua vài ngày, Hàn Cẩm phát hiện một chuyện xấu —— cũng không phải người của Xích Hà Giáo đuổi tới, mà hắn phát hiện ra trí nhớ mình dần dần kém đi.
Trước đó hắn trúng độc, Đan Khuyết phong kinh mạch hắn, hắn mạnh mẽ giải ra, không hiểu sao lại thông minh sớm hơn vài ngày. Mà hôm nay vẫn còn chưa tới lúc hắn hoàn đồng, hắn lại cảm thấy điềm báo hoàn đồng tới sớm hơn bình thường, có lẽ là để bù lại mấy ngày lúc trước còn thiếu. Chuyện hoàn đồng này, cái tốt là không cần phải mệt mỏi như vậy, không phải nhọc tâm khổ trí. Mấy ngày qua hắn ở cùng một chỗ với đám Vô Mi, Kỷ Thư, suốt ngày bị bọn họ tính toán khi dễ, chỉ cảm thấy mệt mỏi trong lòng, trái lại lúc hoàn đồng, tuy cũng bị Đan Khuyết đánh chửi, nhưng lúc nào cũng vui vẻ. Thế nhưng nếu thật sự hoàn đồng, sẽ có nhiều việc rất bất tiện, còn làm ra một vài chuyện ngu xuẩn mình không thể hiểu.
Nhưng, đồng vẫn cứ phải hoàn, dù Hàn Cẩm cao hứng hay ưu sầu, trời vẫn cứ mưa, giáo chủ vẫn cứ phải hoàn đồng.
Chưa tới hai ngày sau, bọn họ lại tới một thành trấn, ở trong hoang dã lâu ngày, gần như đã quên mất giường là cái gì, cho nên bọn họ quyết định qua đêm ở một quán trọ trong thành trấn. Sau khi thương lượng, Đan Khuyết quyết định dùng số tiền bán ngọc bội mua một cặp ngựa tốt, đồng thời mua một bộ xe ngựa, sau đó đi bằng xe ngựa. Cưỡi ngựa tuy rằng nhanh, nhưng dù sao cũng rất khổ cực, thân thể Đan Khuyết lại không tốt, Hàn Cẩm cũng càng ngày càng yếu ớt, mua một chiếc xe ngựa, hai người thay nhau lái xe, còn có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Sắp xếp trong quán trọ xong rồi, Đan Khuyết đi ra ngoài mua xe ngựa và đồ tiếp tế, để Hàn Cẩm ở lại trong quán trọ chờ. Dạo này tinh thần Hàn Cẩm không tốt lắm, còn thường xuyên đổ mồ hôi, y lo Hàn Cẩm ngã bệnh, lại sợ là thuốc của Vô Mi quấy phá, nên mỗi ngày để Hàn Cẩm ngủ nhiều thêm một lúc, hy vọng có thể chống đỡ tới Vạn Ngải Cốc.
Đan Khuyết vừa xuất môn, Hàn Cẩm liền chạy ra ngoài, nhân lúc đầu óc mình còn dùng được mà đi xem cảnh vật thành trấn này.
Hàn Cẩm đi dạo trên đường, phát hiện phía đối diện có một sạp bán kẹo hồ lô, nhất thời hai mắt sáng lên, đang định tiến lên nhìn, đường nhìn lại dời lên, đến khi trông thấy rõ tướng mạo người bán kẹo hồ lô, bước chân ngưng lại. Sau đó chỉ trong chốc lát, hắn xoay người đi về phía đối diện đường, bắt chéo chân nhìn chằm chằm sạp kẹo hồ lô.
Cũng không bao lâu sau, chủ sạp chủ động cầm hai xiên kẹo hai tay, cười híp mắt băng qua đường, đi tới trước mặt Hàn Cẩm, đưa xâu kẹo hồ lô cho hắn: “Tiểu công tử, có muốn nếm thử hay không?”
Hàn Cẩm như đại thiếu gia mà nhận lấy, liếm một cái, lầm bầm nói: “Kẹo hồ lô của ngươi không ngọt.”
Chủ sạp cười cười nói: “Tiểu công tử, ăn tạm đi, sau này mời công tử ăn ngon hơn.”
Hàn Cẩm liếc mắt nhìn, gặm nửa quả sơn trà, ra vẻ mà hỏi: “Ngươi là ai? Sao niềm nở với ta thế?”
Chủ sạp hơi sững ra, chỉ vào mũi mình nói: “Ta là ai?”
“Ừ.” Hàn Cẩm lại gặm nửa quả sơn trà còn lại, phun mưa xuân mà nói: “Ngươi là ai?”
Khóe miệng chủ sạp giật một cái, nhìn bốn phía xung quanh một chút, ân cần nhỏ giọng gọi: “Tiểu giáo chủ.”
Hàn Cẩm liếc mắt nhìn, lầm bầm nói: “Ồ, ta còn đang thắc mắc là ai, hóa ra là Bạch Tiểu Hữu. Hữu hộ pháp à, lâu lắm rồi không gặp, bổn giáo chủ suýt chút nữa không nhận ra ngươi.” Hắn liếm nước đường bên khóe miệng: “Ngươi ở đây làm gì?”
Bạch Tiểu Hữu dán râu giả và đội khăn trùm đầu nói: “Lần trước thuộc hạ quay trở về Tụ Sơn, tiểu giáo chủ ở bên ngoài… khụ.. làm nhiều chuyện như vậy, thuộc hạ phải quay về nghe Thiên Tôn và tam đại trưởng lão giáo huấn, sau đó truyền ý chỉ cho tả hộ pháp. Vốn là Thiên Tôn không có hứng thú gì với Xích Hà Giáo, nhưng tiểu giáo chủ cảm thấy hứng thú, Thiên Tôn bèn để thuộc hạ đi điều tra chuyện Xích Hà Giáo. Thuộc hạ nằm vùng ở đây, dò la tin tức giang hồ.”
“Ồ.” Hàn Cẩm gật đầu: “Ta còn tưởng ngươi trốn ở đâu vui vẻ. Nếu đã như vậy, vậy tha thứ cho ngươi.”
Khóe miệng Bạch Tiểu Hữu giật một cái: “Sao tiểu giáo chủ lại ở chỗ này?”
Hàn Cẩm nói: “Nói ra rất dài dòng, ta không nói cho ngươi đâu, dù sao thì chuyện bổn giáo chủ dự định làm rất oanh oanh liệt liệt.”
Bạch Tiểu Hữu quen cái đức hạnh này của hắn rồi, không thể làm gì hơn là nhún vai.
Ăn xong kẹo hồ lô, Hàn Cẩm định rời đi, Bạch Tiểu Hữu nói: “Phải rồi, tiểu giáo chủ, lần trước tiểu giáo chủ gửi thư cho Thiên Tôn.”
Hàn Cẩm vừa xoay người một nửa, vội vã quay trở về, thái độ quay ngoắt làm Bạch Tiểu Hữu hoảng sợ. Hai mắt Hàn Cẩm sáng lấp lánh, vội vàng nói: “Thiên Tôn nói thế nào?”
Bạch Tiểu Hữu chần chờ một chút, nhỏ giọng nói: “Thiên Tôn.. bực bội một trận.”
Khuôn mặt tươi cười của Hàn Cẩm lập tức nhăn lại: “Hử.. vì sao?”
Bạch Tiểu Hữu nhỏ giọng nói: “Thiên Tôn nói tiểu giáo chủ bất học kém cỏi, làm mất mặt Tụ Sơn.”
Hàn Cẩm đáng thương bĩu bĩu môi: “Làm sao bây giờ? Cha giận ta rồi.”
Bạch Tiểu Hữu chạy lại, lấy trong bọc ra một quyển sách bọc giấy dầu, đưa cho Hàn Cẩm: “Lúc thuộc hạ rời Tụ Sơn, Thiên Tôn nói, nếu như gặp tiểu giáo chủ, hãy đưa quyển sách này cho giáo chủ. Thiên Tôn còn nói, nếu như giáo chủ không học được nội dung trong sách, thì đừng.. đừng… đừng quay về Tụ Sơn nữa.” Câu tiếp theo càng nói giọng lại càng nhỏ.
Hàn Cẩm vội vã mở sách ra nhìn. Trong quyển sách Bạch Tiểu Hữu đưa cho hắn có hình vẽ minh họa, có văn tự nói rõ, Hàn Cẩm xem qua mặt đỏ tới mang tai.
Bạch Tiểu Hữu tò mò ghé đầu vào: “Là công phu gì vậy?”
Hàn Cẩm nói: “Ngươi chưa xem sao?”
Bạch Tiểu Hữu lắc đầu: “Không có sự đồng ý của Thiên Tôn và tiểu giáo chủ, thuộc hạ không dám đọc trộm.”
Hàn Cẩm nhìn sắc trời không còn sớm, gập sách lại, vội vã nhét vào trong lòng, nhỏ giọng nói: “Là đồ tốt, bổn giáo chủ học trước, nếu như luyện tốt rồi sẽ truyền thụ cho ngươi, ngươi có thể luyện cùng với tả hộ pháp.”
Bạch Tiểu Hữu cao hứng mà gật đầu: “Vâng vâng.”
Hàn Cẩm vỗ vỗ vai hắn: “Tiếp tục cố gắng, ta đi trước.” Dứt lời liền cẩn thận ôm lấy bảo bối trong lòng, nhanh chóng tiêu thất trong tầm mắt Bạch Tiểu Hữu.
|
|
Chương 46[EXTRACT]Đan Khuyết buồn bực nói: “Ta cứ luôn cảm thấy… không đúng ở đâu đó..”
Hàn Cẩm chột dạ cứng cổ nói: “Không đúng ở đâu? Giải chân khí của ca ca ra, luyện lại một lần nữa.”
Đan Khuyết nói: “Sao khẩu quyết hôm nay ngươi dạy cho ta, lại khác với khẩu quyết lần trước vậy?”
Khẩu quyết lần trước là Hàn Cẩm thuận miệng bịa ra, lần này cũng là thuận miệng bịa, hắn là kỳ tài võ học, vẫn có bản lĩnh bịa ra công phu nửa thật nửa giả để hù người, thế nhưng bịa xong liền quên mất, đâu còn nhớ rõ lần trước mình bịa cái gì. Tròng mắt hắn đảo vòng, đoạn nói: “Bởi.. bởi chương hoan hợp có nhiều tiết! Cẩm Cẩm không nói cùng một tiết.”
Đan Khuyết trầm mặc một hồi, nói: “Bộ hoan hợp này là do ai viết?”
Đương nhiên Hàn Cẩm không thể nói là do mình tạo nên cùng với giáo tài của Cao Thịnh Phong, không thể làm gì hơn là lấy tên của một tiền bối rất nổi danh: “Nghe nói là.. Hàn Hủ Chi viết.”
Đan Khuyết nhíu mày, dùng khẩu khí “ta cũng biết” mà nói: “Hàn Hủ Chi, là một nhân vật nổi danh, nghe nói ngươi này phong lưu khắp tứ hải, nếu như là ông ta viết thì được rồi.”
Hàn Cẩm vùi mặt vào lồng ngực y: “Được, được cái gì cơ?”
Đan Khuyết nói: “Ta cứ luôn cảm thấy.. bộ công phu này không giống võ học, mà giống dâm kỹ hơn.”
Hàn Cẩm như con sâu mà uốn tới ẹo lui trên người y. Không an phận mà chiến tiện nghi: “Dâm kỹ là cái gì?”
Đan Khuyết vuốt vuốt tóc hắn: “Ngươi không hiểu đâu.” Y nghĩ bộ công phu hoan hợp này hoàn toàn không phải bí tịch phái Ngũ Luân, vốn cái tên hoan hợp thần công nghe đã rất kì quái rồi, sau khi luyện lại càng thấy bộ công phu này như của bọn bịp bợm trong giang hồ. Thế nhưng y không nghi ngờ Hàn Cẩm lừa mình, dựa vào cái đầu của Hàn Cẩm, không thể nghĩ ra kỹ xảo lừa gạt lợi hại như vậy, huống hồ trước đó Hàn Cẩm dốt đặc cán mai trong chuyện giao hoan, đến khi dùng tới bộ công phu này lại có vẻ lão luyện già đời, có thể thấy hắn không phải người chủ mưu. Đan Khuyết thử động não, lập tức hiểu ra: Rất có thể bộ thần công hợp hoan này là cha Hàn Cẩm dùng để lừa Hàn Cẩm.
Hàn Cẩm là tiểu sỏa tử đến nơi đó còn không biết sử dụng thế nào, có lẽ cha hắn muốn có người nối dõi tông đường, nhất định phải dạy hắn chuyện nam nữ, lại thấy không tiện dạy thô, cho nên nghĩ ra cái gọi là thần công hợp hoan, lừa hắn ra ngoài tìm người luyện. Để cho Hàn Cẩm tin, liền nói bộ công phu này là do năm đó Hàn Hủ Chi viết, tiểu sỏa tử tin là thật, liều mạng học bí tịch này, không ngờ không đụng được cô nương nào, lại đụng phải y.
Đan Khuyết nói: “Trong nhà các ngươi có ai luyện bộ thần công này xong mà công lực đột nhiên tăng mạnh không?”
Hàn Cẩm vội nói: “Có có!.. Là cha!”
Đan Khuyết nhíu mày: “Là cha ngươi nói với ngươi, hay là ngươi tận mắt thấy?”
Hàn Cẩm thấy y hoài nghi, vội nói: “Không chỉ có cha, còn cả nghĩa phụ của Cẩm Cẩm nữa.”
“Nghĩa phụ?!” Chân mày Đan Khuyết càng nhíu chặt hơn: “Ngươi còn có nghĩa phụ?”
Đầu Hàn Cẩm gật như gà mổ thóc: “Đúng vậy, đúng vậy, cha và nghĩa phụ cùng nhau luyện.” Nói đoạn lấy lòng cười cười: “Cẩm Cẩm và ca ca cùng nhau luyện.”
Đan Khuyết cả kinh: Cha luyện với nghĩa phụ? Lẽ nào phụ thân của Hàn Cẩm là đoạn tụ? Chẳng trách trên giang hồ không ai biết mẹ đẻ Hàn Cẩm là ai, có lẽ Hàn Cẩm không phải con ruột của Hàn Sính, mà là do ông ta nhặt về.
Y nghi ngờ hỏi: “Có thật là có người luyện thần công hợp hoan sau đó công lực tăng lên?”
Hàn Cẩm liều mạng gật đầu: “Thật thật, trước đây nghĩa phụ ầm ầm một cái chỉ có thể đốn ngã mười cây, sau khi luyện hợp hoan, lưng không ê chân không đau, thở một cái liền đốn ngã hai mươi cây!” Hắn vừa nói vừa khoa tay múa chân, chỉ sợ Đan Khuyết không tin.
Đan Khuyết nhăn mặt suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy mê man. Lẽ nào thần công hợp hoan thật sự công hiệu? Cái phái Ngũ Luân thần thần bí bí, người thường không thể phỏng đoán, có lẽ là chính y đã đa nghi.
Nói ngắn lại, mặc kệ là thần công hay là dâm kỹ, vẫn cứ thử học thôi, hai bắp đùi Đan Khuyết đã bị Hàn Cẩm tách ra, ngón tay Hàn Cẩm càn quấy bên trong thân thể y, nơi đó của hai người đều cứng đến phát đau, tên đã lên dây không thể vãn hồi. Đan Khuyết thầm nghĩ, dù có là giả cũng chỉ là làm chuyện thân thiết với tiểu sỏa tử thôi mà, vậy.. làm đi, trong lòng cũng không có cái gì gọi là không cam lòng. Nghĩ tới đây, Đan Khuyết nhẹ nhàng thở dài: “Vậy luyện tiếp đi.”
Hàn Cẩm âm thầm reo hò, qua quít tiến hành lại các bước ban nãy một lần nữa, lần này Đan Khuyết ổn định chân khí, Hàn Cẩm cũng không cố ý đùa y, nhanh chóng tìm tới vị trí ban nãy. Hàn Cẩm sợ Đan Khuyết lại hối hận, vội vã đâm một ngón tay vào trong miệng huyệt sau lưng Đan Khuyết. Bởi đã bôi cao đầy đủ, mặc dù Đan Khuyết cảm thấy không khó chịu, tuy không hề đau đớn, nhưng vẫn không nhịn được mà kẹp chặt phía sau.
Hàn Cẩm vô tội, mở to mắt long lanh nhìn y: “Ca ca thả lỏng ra một chút.”
Đan Khuyết đỏ mặt lên, quay mặt sang chỗ khác: “Không thả lỏng được.”
Thế là Hàn Cẩm mân mê hôn loạn lên người y, Đan Khuyết bị hắn làm cho vừa nóng vừa nhột, không chú ý tới phía sau nữa, thả lỏng ra không ít.
Ngón tay Hàn Cẩm ra ra vào vào phía sau y, trong lúc bất chợt, Đan Khuyết giật mình một cái, cả người run lên.
Hàn Cẩm vội vã dừng lại: “Ca ca sao vậy?”
Đan Khuyết khó chịu nhắm mắt lại: “Câm miệng, tiếp tục.”
Hàn Cẩm dần dần đi xuống bụng y, bàn tay gẩy nơi cứng rắn đến đỏ lên của y, cảm thấy nó vô cùng đáng yêu, cúi người xuống liếm liếm, Đan Khuyết lại run lên một cái, cổ họng tràn ra những tiếng rên rỉ: “Ưm… a….”
Hàn Cẩm giảo hoạt nở nụ cười: “Cẩm Cẩm muốn uống mệnh tủy của ca ca.”
Đan Khuyết vừa thẹn vừa giận: “Trong bí tịch ngươi viết gì? Chẳng lẽ còn có chương này? Luyện công cho tốt đi!”
Hàn Cẩm bĩu môi, đành phải thôi, lấy tay chọc vào nơi đó đang đứng thẳng của Đan Khuyết, thầm thì nói: “Ca ca xấu xa, ca ca keo kiệt.”
Nơi đó của Đan Khuyết bị hắn đẩy ngã xuống, lại bật lên, giống như một con lật đật.
“Ớ!” Hai mắt Hàn Cẩm đột nhiên phát sáng: Chơi hay ghê!!
Đẩy đẩy về bên trái: “Ca ca xấu xa.” Nơi đó của Đan Khuyết đổ về bên trái, lại run rẩy bật lại.
Chọc chọc sang bên phải: “Ca ca tốt.” Nơi đó của Đan Khuyết ngã về bên phải, lại run run rẩy rẩy bật trở lại.
Đẩy về phía trước: “Ca ca xấu.” Đổ xuống, bật trở lại.
Ẩn về phía sau: “Ca ca tốt.” Đổ xuống, bật trở lại.
Đan Khuyết muốn điên lên: “Hàn Cẩm!!!”
Lúc này Hàn Cẩm mới lưu luyến thu tay về, nhìn Đan Khuyết cười cười lấy lòng, làm nũng nói: “Ca ca~~~”
Đan Khuyết gần như cắn nát răng: “Luyện! Công!”
Dựa vào công phu ban nãy, Hàn Cẩm đã đưa được ba ngón tay vào phía sau y, nhân lúc đó dời sự chú ý của Đan Khuyết, khiến y không cảm thấy khó chịu. Hàn Cẩm thấy được tương đối rồi, liền bôi cao vào nơi đó của mình, nhấc hai cặp đùi Đan Khuyết lên, đỡ vật đó đi vào.
Đan Khuyết ngẩng đầu lên trông thấy động tác của hắn, chỉ cảm thấy huyết mạch sục sôi trong người. Đây là lần đầu tiên y cùng người khác làm chuyện giao hoan, tuy rằng lấy danh nghĩa luyện công, nhưng thực chất chính là giao hoan. Mới lần đầu tiên, lại phải nằm vị trí của nữ, trông thấy Hàn Cẩm muốn làm thật, tâm lý đã chuẩn bị sẵn liền đổ sập xuống. Dù sao chuyện này cũng không giống với việc cùng người ta ôm ấp hôn hít, đến khi thấy Hàn Cẩm đã đè nơi đó vào miệng động muốn đi vào, Đan Khuyết cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó đang thay đổi, chỉ cảm thấy một cơn sợ hãi đổ ập xuống đầu, vội vàng kêu lên: “Khoan đã…”
Hàn Cẩm thầm nghĩ: Khoan cái đầu ngươi! Ngươi nghĩ bổn giáo chủ là tên ngốc sao?!
Hắn không cho y có cơ hội đổi ý, cắn răng dùng lực, nơi đó của hai người cùng ‘giao hoan’.
“A………..” Đan Khuyết thét lên trong kinh hãi, sau đó trái tim treo bên cuống họng lập tức rơi về vị trí cũ.
Hàn Cẩm ôm lấy hông y, bởi vì đã tiến vào, cho nên cũng không vội động, mà từ từ nghiền mãi, cúi xuống hôn môi Đan Khuyết.
Đan Khuyết thất thần nhìn xà giường, há miệng, cái gì cũng không nói ra. Một lát sau y khe khẽ thở dài: “Chân khí lại trút ra rồi.”
Hàn Cẩm hôn lên môi y nói: “Không sao, mạch âm duy của ca ca đã thông rồi.” Vốn là hắn định đổi sang mạch khác, nhưng nhỡ thoáng cái đã đả thông tất cả kinh mạch, sau này không có lý do gì để lừa Đan Khuyết luyện hợp hoan thì làm sao bây giờ. Nhỡ đến khi luyện xong rồi, sau muốn luyện tiếp, chẳng phải sẽ thảm sao? Thế là hắn dùng giọng điệu hồn nhiên nói: “Một lần chỉ có thể đả thông một kinh mạch, tám lần đả thông tám kỳ kinh bát mạch, sau đó lại luyện thập nhị chính kinh.”
“Ừ…” Đan Khuyết ngước cổ lên, bởi vì động tác của hắn mà không nhịn được thở dốc mấy ngụm.
Hàn Cẩm chỉ cảm thấy chú chim non bị một nơi cực nóng cắn gắt gao, tư vị vui sướng khi hắn và Đan Khuyết dùng tay cùng làm cho nhau không thể sánh bằng, từng dây thần kinh đều đập rộn, thế nhưng trong giáo tài nói không được nóng vội, đầu tiên phải từ từ đến, đợi đối phương thích ứng mới có thể buông lỏng ra.
Qua một hồi, Hàn Cẩm đoán đã được rồi, liền làm theo giáo tài, động tác chín nông một sâu.
“A… ưm..~~~” Đan Khuyết rên rỉ theo nhịp điệu, cả người bị đánh tới run lên, hai tay ôm chặt lấy lưng Hàn Cẩm, cắn một cái vào vai hắn. Hàn Cẩm chỉ thấy vai đau xót, thiếu chút nữa bị Đan Khuyết cắn rớt một miếng thịt.
Đan Khuyết ghé vào tai hắn thở hổn hển, cắn răng nghiến lợi nói: “Hàn Cẩm.”
“Ừ?”
“Đến nước này rồi, ta, ta cũng nhận. Từ nay về sau, chuyện này, ngươi chỉ được phép, chỉ được phép làm với ta. Ngươi phải ở bên cạnh ta, ta đi, ta đi đâu, ngươi phải theo đó, phải trung thành, với ta..”
Hàn Cẩm hôn lên thái dương đẫm mồ hôi của y, nỉ non nói: “Ca ca, Cẩm Cẩm thích ca ca.”
|
Chương 47: Hàn Cẩm là một tiểu nhược công[EXTRACT]Lần đầu Hàn Cẩm nếm trái cấm, đầu óc sướng đến mê muội, quấn lấy Đan Khuyết náo loạn cả đêm. Đến sáng hôm sau, hai người bọn họ không ai xuống giường được.
Để có thể sớm tới Vạn Ngải Cốc một chút, Đan Khuyết vẫn muốn đi, hai chân vừa chạm xuống đất, như dẫm phải bông, căn bản không còn hơi sức để đứng lên. Hàn Cẩm ở phía sau ôm lấy hông y, cười hì hì nói: “Ca ca, ngủ thêm chút nữa đi.”
Đan Khuyết co ngón tay lại gõ lên trán hắn một cái, đen mặt nói: “Công phu phái Ngũ Luân của ngươi luyện như vậy thật sao? Sao ta không thấy thoải mái gì, cả người lại đau nhức!”
Hàn Cẩm bĩu môi, cười cười nói: “Tại ca ca quá yếu đấy chứ!” Nói rồi nhảy xuống giường, hai chân vừa chạm đất, đầu gối lập tức nhũn ra mà quỳ xuống.
Đến khi hắn chột dạ bò dậy, đã thấy phía sau âm u lạnh lẽo, đến từ cơn tức giận của Đan Khuyết.
Hàn Cẩm lại bò lên giường, lấy lòng cười nói: “Ca ca, luyện xong công phu, mỏi mỏi đau đau sẽ hết hết! Trước kia Cẩm Cẩm luyện võ công, bình thường cũng đau đau mấy ngày mà!”
Đan Khuyết cũng không nhiều lời: “Hồ đồ.” Nhưng cuối cùng vẫn bị Hàn Cẩm kéo nằm xuống giường. Trong lòng y hối hận, hôm nay dù có ngồi xe ngựa cũng không chịu nổi, chỉ e thật sự không đi được. Tối hôm qua thế mà lại để mặc Hàn Cẩm phóng túng, nên mới khiến hành trình chậm trễ lại.. Thật ra sau cùng, y cũng rơi vào trong sương mù, dù Hàn Cẩm muốn gì, y cũng đều quên phản đối, thậm chí còn vui vẻ hùa theo. Người được hưởng thụ tư vị mây mưa, cũng không chỉ có mình Hàn Cẩm.
Hai người thân thân mật mật mà nằm ôm nhau, không làm cái gì cả. Trong lòng Hàn Cẩm rất vui sướng, cuối cùng cũng biết vì sao đêm đêm cha mình đều phải ôm nghĩa phụ ngủ. Bên cạnh có một người ấm ấm áp áp có thể ôm, cảm giác thật sung sướng!
Cứ chốc chốc Đan Khuyết lại vuốt ve bàn tay Hàn Cẩm đang khoát trên lưng mình, trong lòng vẫn đầy những nghi vấn: “Công phu này hữu hiệu thật không?”
Hàn Cẩm ngẩng đầu hôn lên môi y: “Có có, đả thông tám kỳ kinh bát mạch và mười hai chính kinh xong sẽ hiệu quả!”
Đan Khuyết nghi ngờ nói: “Ta thì đả thông kinh mạch, vậy ngươi thì sao?”
Hàn Cẩm sửng sốt, vội nói liều: “Lúc luyện Cẩm Cẩm cũng có vận công mà! Lúc, lúc mệnh tủy đi ra kinh mạch toàn thân “Òa” một cái thẳng tắp rồi.”
Đan Khuyết bị hắn khoa tay múa chân chọc cho cười, vỗ vỗ đầu hắn: “Đúng là đồ ngốc mà!”
Bọn họ thật sự phải nằm trên giường một ngày, thân thiết triền miên nói chuyện, thời gian loáng cái đã trôi qua. Cho tới giờ Đan Khuyết chưa từng nghĩ mình có thể sống cuộc sống bình thường như vậy, không cảm thấy buồn chán chút nào, đợi đến khi sắc trời ngoài cửa sổ tối đen, y mới giật mình nhận ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy, mà y chỉ nghĩ mới qua một nén nhang mà thôi. Nếu như không phải vội vã tới Vạn Ngải Cốc tìm người giải độc, có lẽ y sẽ đi chậm lại, không muốn vội vã như vậy.
Sau một ngày nghỉ ngơi, hôm sau hai người cưỡi xe ngựa tiếp tục lên đường.
Tốc độ hoàn đồng của Hàn Cẩm rất nhanh, qua hai ba ngày, hắn đã quên mục đích ban đầu mình gặp Đan Khuyết. Trạng thái mỗi lần hắn hoàn đồng đều khác nhau, có lúc nhớ rất nhiều, có lúc nhớ rất ít, có lúc đến mình là tiểu giáo chủ Thiên Ninh Giáo cũng quên mất tiêu, cũng may mà những chuyện hắn làm trước khi hoàn đồng thì không quên được. Ví dụ như, Đan Khuyết là ca ca của hắn, hắn muốn đi theo Đan Khuyết. Lại ví dụ như, hắn thích quấn lấy Đan Khuyết luyện công.
Tối hôm đó, xe ngựa dừng chân ở một cánh đồng hoang vu, Đan Khuyết vừa đốt đuốc lên một cái, đã trông thấy Hàn Cẩm ngồi phía sau cười hì hì nhìn chằm chằm mông mình.
Đan Khuyết ném một cây củi vào người hắn: “Si nhi, qua đây ngồi hơ lửa đi.”
Hàn Cẩm lúc lắc cái mông chạy tới gần, ôm lấy Đan Khuyết –vơ cả cặp mông vểnh của y: “Ca ca, chúng ta cùng luyện công đi!”
Đan Khuyết co ngón tay lại gõ vào trán hắn một cái, tức giận nói: “Luyện cái đầu ngươi! Lại trễ nãi hành trình! Ta đã nói với ngươi rồi, đến Vạn Ngải Cốc, xác định độc trên người đã được giải, sau đó mới luyện.”
Hàn Cẩm ôm đầu bị gõ đau, ủy khuất bĩu môi, sau đó nhanh chóng cười rạng rỡ, lại quấn lấy: “Luyện đi mà, ca ca, luyện đi mà.”
Có đôi khi Đan Khuyết nghĩ, tuy rằng Hàn Cẩm ngốc, nhưng cái sự ngốc này cũng có biến hóa. Có đôi khi hắn rất gian, khiến cho người ta có cảm giác như đang giả bộ ngốc, ngoài mặt chịu thiệt thực chất lại chiếm tiện nghi; có đôi khi lại ngốc đến bất trị, khiến người khác hận không thể bổ đầu hắn ra nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa những gì.
Đan Khuyết véo cái má mềm của hắn: “Câm miệng, không kì kèo gì cả.”
Hàn Cẩm không kì kèo nữa, nhào hẳn vào người y.
Đan Khuyết nói: “Buông tay ra!”
Đan Khuyết nói: “Đừng làm nháo!”
Đan Khuyết nói: “Nói không được là không được!”
Đan Khuyết nói: “………..”
Đan Khuyết nói: “Chỉ một lần này thôi đấy! Mai còn phải lên đường!”
Ngày hôm sau, Đan Khuyết đá Hàn Cẩm ra ngoài điều khiển xe, mình thì lui vào trong buồng xe nghỉ ngơi.
Dọc đường này đi, mới đầu Đan Khuyết vô cùng lo lắng, dù sao thì họ cũng mới thoát khỏi sự khống chế của đám Kỷ Thư, y lại lo lắng thuốc Vô Mi cho là giả, sớm chạy tới Vạn Ngải Cốc ngày nào yên tâm ngày ấy. Nhưng Hàn Cẩm lại vô cùng thả lỏng, hắn đã giúp Đan Khuyết giải độc, trong tay lại còn một viên thuốc giải dược chưa dùng, ngoại trừ mỗi ngày lúc phát độc khó chịu ra, cũng không có trở ngại gì, trúng Triêu Hàn Mộ Noãn trong vòng hai tháng sẽ không ảnh hưởng tới tính mệnh, không nhanh không chậm đi tới Vạn Ngải Cốc vẫn còn dư nửa thời gian, nếu thật sự không được thì uống nốt viên thuốc kia là được. Mà lúc hắn hoàn đồng rồi lại càng không lo lắng, tâm tình thoải mái hơn hẳn, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt chọc hoa dọa cỏ, hận không thể dừng lại mỗi nơi mười ngày nửa tháng. Lâu dần, Đan Khuyết không thấy quân Xích Hà Giáo đuổi theo, y cảm thấy thân thể mình ngày một tốt hơn, hoàn toàn không có hiện tượng phát độc, y lại không hay biết trong người Hàn Cẩm trúng Triêu Hoàn Mộ Noãn chưa giải, bị tính tình Hàn Cẩm lây nhiễm, cũng dần bình tĩnh lại. Bởi vậy mà tốc độ đi chậm hơn nhiều.
Mà để né tránh truy sát, Đan Khuyết cũng không chọn con đường gần, mà chọn một con đường xa hơn một chút.
Hôm nay họ đi tới một sơn cốc.
Sơn cốc này đẹp đẽ dị thường, trắng như tuyết vào mùa đông, khí hậu trong cốc ấm áp dễ chịu, hoa cỏ mọc thành bụi, đào hồng liễu xanh, cảnh tượng rực rỡ như xuân về, so với mùa đông giá rét ngoài cốc như hai thế giới cách biệt.
Khí hậu trong sơn cốc ấm áp, bọn họ cởi áo choàng vào trong xe, chỉ mặc một áo bông dài thôi cũng đủ. Vào trong cốc, Đan Khuyết cùng Hàn Cẩm ngồi song song trên xa thức, xe ngựa đi chậm lại, hai người cùng mải mê thưởng thức phong cảnh trong sơn cốc.
Đan Khuyết ngạc nhiên nói: “Rốt cuộc trong sơn cốc này có gì huyền diệu, đương tiết trời rét lạnh mà hoa không tàn, cây không héo, thể như chốn bồng lai tiên cảnh.”
Hàn Cẩm vui vẻ ngâm nga điệu ca dao: “Mỹ nhân ở đâu~~~ Mỹ nhân ở nơi nào~~~ Mỹ nhân ở trong đôi mắt Cẩm Cẩm ~~~” Giọng hắn truyền xa xa, vang vọng trong sơn cốc.
Chốc lát sau, Hàn Cẩm ngạc nhiên reo lên: “Nước suối kìa!” Hắn sung sướng mà nhảy xuống xe ngựa, chạy vội tới bên nước suối, vốc nước lên rửa mặt, lại quay đầu nói với Đan Khuyết: “Ca ca! Là nước nóng đó!”
Đan Khuyết ghìm cương dừng ngựa, nhảy xuống xe, phát hiện đó là một suối nước nóng. Họ nghỉ bên suối nước nóng trong chốc lát, lại lên xe ngựa tiếp tục đi, không bao lâu, lại trông thấy một suối nước nóng khác.
Trong cốc có rất nhiều con đường dẫn tới suối nước nóng, chỉ một con đường ngắn ngủi mà họ đã gặp hơn mười suối nước nóng, có lớn có nhỏ, độ ấm của nước cũng khác nhau.
Đan Khuyết trầm tư nói: “Xem ra khung cảnh trong cốc đẹp như vậy là bởi nhiệt độ đất ấm áp.”
Hàn Cẩm hưng phấn reo lên: “Ca ca, nơi này đẹp quá, Cẩm Cẩm rất thích ở đây!”
Đan Khuyết nâng một bên mặt, nghiêng đầu nhìn hắn cười: “Nơi này rất đẹp, sửa sang lại miệng cốc một chút, làm vài rào chắn lại, ta ở đây, cắt đứt với bên ngoài, chuyên tâm luyện công, như vậy kể cũng không tồi!”
Y nắm lấy tay Hàn Cẩm, đoạn nói: “Si nhi, đợi chúng ta đi tới Vạn Ngải Cốc, chữa bệnh tốt rồi, ta sẽ quay về đây, ở lại nơi này, ngươi thấy có được không?”
“Được được!” Hàn Cẩm vỗ tay hoan hô: “Đẹp quá, đẹp quá!”
Đan Khuyết mỉm cười nắm tay hắn lên: “Sao tay ngươi lạnh vậy?” Y dùng hai bàn tay chà xát tay Hàn Cẩm, đột nhiên Hàn cẩm vội rút tay về, cả người run lên.
Đan Khuyết chau mày: “Ngươi làm sao vậy?”
Nụ cười trên mặt Hàn Cẩm biến mất, có chút căng thẳng lắc đầu: Triêu Hàn Mộ Noãn lại phát tác.
Gần đây tần suất Triêu Hàn Mộ Noãn phát tác càng lúc càng nhiều, từ mỗi ngày một lần thành năm lần một ngày, thời gian khó chịu cũng càng lúc càng dài thêm. Tuy rằng Hàn Cẩm đã vào giai đoạn ngốc, nhưng hắn vẫn nhớ rõ, lúc độc phát tác phải che giấu Đan Khuyết, đây là “bí mật nhỏ” của hắn, nếu để cho Đan Khuyết biết sẽ có chuyện không hay.
Hàn Cẩm cắn răng nhịn một hồi, dần không nhịn được nữa, nhảy từ trên xe xuống, chạy một đoạn sau đó nhảy vào suối nước nóng.
Đan Khuyết hoảng sợ, vội vã chạy tới, lại phát hiện Hàn Cẩm đang vùi cả người vào trong suối, đến cái đầu cũng không lộ ra. Y lo lắng gọi: “Si nhi, Hàn Cẩm, ngươi làm gì vậy? Mau lên đây?!”
Lúc này Hàn Cẩm đang thấy lạnh, nước ấm áp trong suối hóa giải cảm giác lạnh lẽo trong người hắn, từng lỗ chân lông được ngâm trong nước, cảm giác vô cùng thư thích.
Đan Khuyết đợi một lúc lâu không thấy hắn lên, chỉ trông thấy hắn nhả ra một loạt bong bóng, không khỏi hoảng hồn, vội vã cởi áo và giày ở trên bờ, nhảy xuống suối nước nóng. Y vừa tới gần Hàn Cẩm, còn chưa vươn tay kéo hắn ra ngoài, đột nhiên Hàn Cẩm nhảy từ trong suối lên, nước bắn tung, khiến Đan Khuyết càng thêm hoảng sợ.
Đan Khuyết lau nước trên mặt, cả giận nói: “Ngươi lại đang chơi cái gì hả?”
Nhưng Hàn Cẩm không để ý tới y, vội vã bò lên bờ, mặc quần áo ướt sũng chạy loạn lên.
Đan Khuyết kinh ngạc, hô với bóng lưng hắn: “Rốt cuộc ngươi đang nghịch cái gì? Mau trở lại đi.”
Quần áo ướt sũng nhanh chóng lạnh đi, lúc chạy gió lùa vào Hàn Cẩm đang ướt như chuột lột, khiến hắn cảm thấy rất mát mẻ, hóa giải cảm giác nóng rực trong người mình.
Đan Khuyết không biết rốt cuộc hắn bị cái gì, lại không bắt được hắn, đành phải ngâm mình trong suối nước nóng chờ hắn chạy đủ rồi. Suối nước nóng này vô cùng thoải mái, xua đi cảm giác đau lưng mỏi eo do ngồi xe ngựa nhiều mang tới, từng lỗ chân lông mở ra, khiến chân khí càng di chuyển thông thuận.
Đan Khuyết thử vận công, phát hiện đan điền mình đã đầy lên không ít. Cứ theo đà này, qua một tháng nữa, nói không chừng y có thể quay trở lại trình độ trước khi thụ thương.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Hàn Cẩm cũng trở về, cả người hắn lôi thôi lếch thếch, quần áo ướt sũng dính đầy bùn đất, là bởi hắn lăn lộn dưới đất.
Đan Khuyết nhíu mày: “Sao ngươi lại thành ra thế này?”
Hàn Cẩm cúi đầu: “Cẩm Cẩm.. Cẩm Cẩm.. chơi..”
Đan Khuyết lắc đầu, đoạn nói: “Cởi quần áo bẩn ra đi, xuống đây ngâm nước. Ngâm nước này, chân khí di chuyển vô cùng thông thuận, nói không chừng ngâm mình luyện công ở đây sẽ được gấp bội.”
Hàn Cẩm chẳng nói lời nào mà cởi quần áo dính bùn đất trên người xuống, nhảy xuống nước, từ phía sau ôm lấy Đan Khuyết. Đan Khuyết thử tách tay hắn ra, không tách được, ngạc nhiên nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Hàn Cẩm vùi mặt vào lưng y, khẽ lắc đầu. Hắn không thích cảm giác đau đớn này, cũng không biết vì sao mình lại muốn che giấu cơn đau. Nếu như có thể nói cho ca ca, để những lúc đau đớn ca ca ôm hắn một cái, hôn hắn, nói những lời dịu dàng để xoa dịu hắn, có lẽ sẽ không đau đớn như vậy. Thế nhưng hắn không dám nói, hắn cũng biết bây giờ suy nghĩ mình không tốt lắm, trước đó đã ghi nhớ gì, giờ phải làm theo, nếu không hắn sẽ làm hỏng việc, sẽ làm chuyện rất rất tồi tệ, có lẽ sẽ làm hại chính hắn, có lẽ sẽ làm hại ca ca của hắn.
|
Chương 48: Bại lộ[EXTRACT]Hai người ở trong sơn cốc một đêm, Đan Khuyết càng nhìn càng thích sơn cốc này. Trước khi y tẩu hỏa nhập ma cũng từng tới một sơn cốc, muốn ở lại đó cùng Hàn Cẩm, thế nhưng đó chỉ là một sơn cốc hết sức thông thường, núi tầm thường đằng núi, nước tầm thường đằng nước, toàn bộ đều không thể so sánh với chốn đào nguyên nơi đây. Đan Khuyết ra quyết định, sau khi đi Vạn Ngải Cốc về sẽ lại đưa Hàn Cẩm quay trở lại nơi này.
Sáng sớm, bọn họ thu nhặt một ít hoa quả và nước trong sơn cốc, lại xuất phát lên đường.
Đan Khuyết cưỡi xe đi tới cốc khẩu, trông thấy ở cốc khẩu có một cây cao, hình dạng hết sức kì lạ, cây cao chừng mười mét, không có thân cây rõ ràng, cành cây rậm rạp, kẻ khác nhìn vào hoa cả mắt, trông giống như một bụi cây, nhưng bụi cây lại không thể cao như vậy. Trên cây còn có rất nhiều quả nhỏ màu trắng, Đan khuyết ném một cục đá đánh rơi quả cây, thử kiểm một cái, phát hiện trong quả có kịch độc. (cốc khẩu: miệng cốc)
Y lái xe ngựa ra khỏi sơn cốc, vừa mới rời cây cao kia vài bước, bất chợt gió thốc mạnh tới, khiến y rùng mình một cái, vội vã khoác áo bông lên mặc vào. Y quay đầu nhìn thoáng qua, cây cao kia đột nhiên phân chia đường ranh, gió thổi vào cốc nhẹ dần, sắc xuân dạt dào, trong khi ngoài cốc gió lạnh thấu xương, băng tuyết ngập trời rét như cắt. Cũng không biết đến tột cùng sơn cốc này có điều gì huyền bí, gió lớn thổi qua cốc, lại trở nên ôn hòa.
Đan Khuyết xoay người vén mành xe, nói với Hàn Cẩm ngồi trong xe: “Si nhi, đây là lần đầu tiên ta trông thấy một cây như vậy, không biết liệu nó có tên hay không, không bằng ta đặt cho nó một cái tên. Gió lớn thổi qua nó sẽ tự động tiêu tán, khiến khí hậu trong cốc trở nên dễ chịu hợp lòng người, không bằng ta đặt cho cây này cái tên “Vệ Tất Phong”. Vệ Tất Phong kết trái kịch độc, sau này chúng ta ở trong sơn cốc, không cho người ngoài tới quấy rầy, nếu ai dám liền cho họ ăn quả này. Loại quả trắng kia ta đặt tên là “Qua Khách”? Ngươi xem, trên “Vệ Tất Phong” đầy những “Qua Khách”.” (Vệ Tất Phong: Giữ gió lớn; Qua khách: treo khách)
Đan Khuyết tự mình nói một tràng, thế nhưng Hàn Cẩm vẫn núp trong góc xe không đáp lại lời y. Cuối cùng Đan Khuyết cũng nhận ra hắn không bình thường, không khỏi lo lắng, ghìm cương ngựa tiến vào trong xe: “Si nhi, ngươi làm sao vậy?”
Tay y vừa đụng tới Hàn Cẩm, Hàn Cẩm liền đẩy tay y ra, cả người lại càng vùi vào trong góc buồng, rầu rĩ nói: “Cẩm Cẩm không sao.”
Đây đâu giống bộ dạng “không sao”, Đan Khuyết kiên quyết kéo hắn ra khỏi buồng xe, ánh sáng bên ngoài vừa chiếu tới, lúc này mới phát hiện sắc mặt Hàn Cẩm trắng bệch như tờ giấy, trên cổ, trên tay ướt những mồ hôi, tựa như người mới được vớt lên từ trong nước.
Đan Khuyết vội vàng sờ trán hắn: “Ngươi làm sao vậy? Bị bệnh sao?”
Hàn Cẩm thở hổn hển từng ngụm, ánh mắt né tránh: “Không, không sao. Cẩm Cẩm, Cẩm Cẩm khỏe…”
Bởi vì có xe ngựa, bọn họ luân phiên lái xe, lúc người này lái, người kia vào trong xe nghỉ ngơi, để tăng hiệu suất đi đường, bởi vậy nên mấy ngày này Hàn Cẩm phát độc chưa từng để Đan Khuyết nhìn thấy, Đan Khuyết cũng không hề nghi ngờ.
Đan Khuyết sờ tay nghe mạch Hàn Cẩm, mạch hắn vẫn bình thường, không nhìn ra có gì bất thường, thế nhưng dường như mạch đập yếu hơn trước đây một chút.
Hàn Cẩm run giọng nói: “Chỉ là, hơi lạnh.”
Đan Khuyết vội vã cầm áo lông lên khoác chặt người Hàn Cẩm, thế nhưng Hàn Cẩm vẫn như trước không ngừng run, y kéo mạnh Hàn Cẩm tới, dùng chăn bao lấy người hắn, lại dang tay ra ôm hắn: “Còn lạnh không?”
Hàn Cẩm vừa run vừa nói: “Không, không lạnh.”
Đan Khuyết nhíu mày, ánh mắt dừng trên gương mặt hắn, nét mặt chột dạ của Hàn Cẩm hoàn toàn rơi vào tầm mắt y.
Chốc lát sau, đột nhiên Hàn Cẩm đẩy Đan Khuyết ra, cởi hết áo lông và chăn trên người, thở dốc từng ngụm từng ngụm một, đến đôi mắt cũng đỏ lên, cố gắng cuộn tròn người lại, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ như mèo kêu. Đan Khuyết sờ mặt hắn một cái, nhận thấy da hắn rất nóng.
Đan Khuyết không khỏi lấy làm kinh hãi: Bệnh trạng này của Hàn Cẩm, sao giống như trúng Triêu Hàn Mộ Noãn vậy? Chính y cũng từng trúng qua một lần, bệnh trạng giống như đúc Hàn Cẩm bây giờ! Y vội vàng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Ngươi trúng độc sao?”
Hàn Cẩm không trả lời y, rên rỉ lớn tiếng hơn —— nếu Đan Khuyết đã phát hiện ra rồi, có giấu nữa cũng không được, bình vỡ chẳng cần giữ, cuối cùng cũng có thể phát tiết khó chịu mấy ngày nay ra ngoài.
Tuy rằng Đan Khuyết có thể hiểu cảm nhận của hắn bây giờ, thế nhưng cũng luống cuống tay chân với bệnh trạng của hắn, trông thấy hắn thống khổ như vậy, y cũng không ép hỏi nữa, chỉ biết quạt cho hắn khi nóng, ôm hắn vào lòng khi hắn lạnh.
Hàn Cẩm run rẩy một lúc liền ngừng, yếu ớt thở dốc trong lòng Đan Khuyết.
Đan Khuyết giúp hắn mặc từng món đồ vào, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán hắn: “Có phải ngươi trúng Triêu Hoàn Mộ Noãn hay không?”
Hàn Cẩm lẩm bẩm nói: “Triêu Hoàn Mộ Noãn sao.. lúc thì nóng… lúc thì lạnh.. bụng rất đau…”
Đan Khuyết hỏi: “Từ khi nào vậy?”
Hàn Cẩm trở mình, vùi mặt vào lòng Đan Khuyết, túm lấy áo y không dám nhìn: “Rất, rất lâu rồi…”
Đan Khuyết giữ lấy mặt hắn, bắt hắn phải đối diện với mình: “Cụ thể là khi nào?”
Vẻ mặt Hàn Cẩm như muốn khóc, nhưng không thật sự khóc lên, dường như hắn bị thiếu tuyến lệ, dù vô cùng đau, vô cùng tủi thân, vô cùng sợ hãi, nhưng cho tới giờ chưa từng khóc, chỉ những khi giả bộ đáng thương lấy nước bọt bôi lên mí mắt giả bộ khóc vài tiếng. Hắn nói: “Lúc ở cùng với người xấu.. thì bắt đầu đau đau..”
Đan Khuyết nhíu mi: “Là khi Vô Mi đưa viên thuốc giải dược kia sao? Lẽ nào đó là độc Triêu Hàn Mộ Noãn?”
Hàn Cẩm nói: “Cẩm Cẩm cũng không biết.”
Đan Khuyết trừng mắt nhìn hắn: “Sao ngươi không nói với ta? Đã qua lâu như vậy, ngươi vẫn luôn gạt ta sao?!”
Hàn Cẩm sợ đến rụt cổ một cái, sợ hãi nói: “Cẩm Cẩm không dám nói, Cẩm Cẩm sợ ca ca tức giận….”
Đan Khuyết không nặng không nhẹ tát vào mặt hắn một cái, mắng: “Ngu xuẩn!”
Hàn Cẩm bị đánh thuận thế trở mình, vùi mặt vào trong quần áo, Đan Khuyết nhìn bộ dạng sợ hãi của hắn, đột nhiên nhớ tới ngày đó Hàn Cẩm lấy giải dược, y cũng tát hắn một cái, còn mắng chửi hắn một trận. Có lẽ bởi vì chuyện đấy, lúc Hàn Cẩm bị độc phát, cũng không dám nói cho y biết, sợ lại bị mắng chửi.
Ngay từ đầu Đan Khuyết đã không tin Vô Mi lại tốt bụng như vậy mà giúp y và Hàn Cẩm giải độc, đoạn đường này tuy rằng ung dung, nhưng trong lòng y vẫn chôn một quả mìn, cuối cùng hôm nay cũng bạo phát, trông thấy bộ dạng đau đớn của Hàn Cẩm, đương nhiên y đau lòng, nhưng lại không kinh hãi. Nhưng y không nghĩ ra, Hàn Cẩm đã phát độc rồi, sao đến giờ mình vẫn bình yên vô sự, bọn họ đã bỏ chạy được nửa tháng, có loại độc gì có thể ẩn giấu lâu như vậy? Còn có thể khiến tinh thần y thoải mái?
Một lát sau, Hàn Cẩm giả làm đà điểu cuối cùng cũng đưa đầu ra, ngẩng đầu, đôi mắt đen láy óng nước nhìn chằm chằm Đan Khuyết, dè dặt nói: “Ca ca, xin lỗi..”
Đan Khuyết nghiêm nghị nhìn hắn chằm chằm, một lát sau, đôi mắt long lanh kia đã khiến y hết giận, nhưng y vẫn nghiêm mặt: “Không phải ta đã nói với ngươi rồi hay sao, không được gạt ta?”
Vẻ mặt Hàn Cẩm đau khổ nói: “Thật sự rất đau, Cẩm Cẩm không muốn ca ca lo lắng, sợ ca ca tức giận, không dám nói.” Hắn kéo kéo ống tay áo Đan Khuyết, nhỏ giọng xin tha thứ: “Ca ca đừng giận Cẩm Cẩm nữa mà.”
Đan Khuyết rút ống tay áo trở về, không cam tâm cứ như vậy mà tha thứ cho hắn, cũng không biết nên nghiêm phạt hắn thế nào, chỉ có thể không vui.
Hàn Cẩm không ngừng lắc ống tay áo Đan Khuyết lấy lòng cười làm lành, Đan Khuyết đẩy hắn vào trong xe, lạnh lùng nói: “Ngươi tự mình hối lỗi đi.” Sau đó đi ra ngoài xe.
Bởi vì chuyện này mà cả ngày trời Đan Khuyết không để ý tới Hàn Cẩm. Hàn Cẩm gọi y, y giả vờ không nghe, Hàn Cẩm kéo y, y lạnh lùng đẩy Hàn Cẩm ra. Chỉ đến khi Hàn Cẩm lại phát độc một lần nữa y mới vào trong xe ôm lấy Hàn Cẩm, đợi Hàn Cẩm đỡ đi nhiều, y lại khôi phục vẻ mặt lạnh như băng.
Đến buổi tối, bọn họ dừng chân nghỉ ngơi trong một rừng cây. Sở dĩ trong sơn cốc kia không có bóng người, là bởi địa lý vô cùng bí ẩn, thành trấn gần nhất cũng cách nơi này mười ngày nửa tháng, bởi vậy nên dọc đường này họ chỉ có thể nghỉ ngơi qua đêm ngoài đồng hoang vu.
Đan Khuyết châm một cây đuốc, chợt nghe thấy Hàn Cẩm ở phía sau rên rỉ. Y xoay người, chỉ thấy Hàn Cẩm đang cuộn tròn mình lại, cả người không ngừng run lên. Y thở dài, đi tới ôm Hàn Cẩm vào trong lòng.
Đây đã là lần thứ năm Hàn Cẩm phát độc trong ngày. Đan Khuyết luôn cảm thấy không đúng, bởi nếu như Hàn Cẩm uống giải dược của Vô Mi sau đó mới trúng độc, như vậy hắn mới chỉ trúng độc nửa tháng, thời gian không lâu hơn mình trước đây là bao, vì sao lại phát tác nhiều như vậy, mỗi lần lại lâu như thế? Nhìn hắn như vậy, như đã trúng độc một tháng rồi.
Hàn Cẩm liều mạng chui vào lòng Đan Khuyết, yếu ớt thì thào: “Ca ca ôm, ca ca ôm.”
Đan Khuyết nắm lấy tay hắn, “Ơ” một tiếng. Bàn tay Hàn Cẩm không nóng cũng không lạnh, không chênh lệch với nhiệt độ trên người y là bao, không giống như bộ dạng lúc độc phát tác. Y cúi đầu nhìn gương mặt Hàn Cẩm, đúng lúc này Hàn Cẩm nhìn y, gương mặt mang theo ý cẩn thận dò xét, không có vẻ gì là đau đớn. Hai người nhìn nhau, Hàn Cẩm lập tức cúi thấp đầu xuống, tiếp tục nhỏ giọng rên rỉ.
Đan Khuyết buông hắn ra, lạnh lùng nói: “Ngươi lạnh, hay là nóng?”
Hàn Cẩm chột dạ nói: “Lạnh, lạnh….”
Đan Khuyết cất cao giọng: “Lạnh thật sao?”
Hàn Cẩm nói: “Thật, thật..”
Đan Khuyết hừ lạnh: “Ta hỏi lại lần nữa! Có phải ngươi khó chịu thật không?”
Khóe môi Hàn Cẩm xụ xuống, không rên rỉ nữa, tiến tới níu lấy góc áo Đan Khuyết không buông: “Ca ca, ca ca đừng phớt lờ Cẩm Cẩm nữa.”
Đan Khuyết giật góc áo ra khỏi tay hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi lại gạt ta.”
Hàn Cẩm gấp đến độ luống cuống tay chân: “Ca ca, ca ca…” Hắn dịch tới một chút, Đan Khuyết lại lui về phía sau một chút, quyết tâm không để ý tới hắn.
Cuối cùng, Đan Khuyết lạnh lùng nói: “Ngồi yên ở đó không được nhúc nhích! Không được tới gần ta!” Nói xong quay trở về bên đống lửa, phía sau yên tĩnh, quả nhiên Hàn Cẩm không dám tới gần nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên Hàn Cẩm rên rỉ lần nữa, Đan Khuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt hắn mơ màng, sắc mặt đỏ bất bình thường, mồ hôi chảy dài từ thái dương xuống —— lần này thật sự phát độc rồi.
Nhưng Đan Khuyết quyết tâm không để ý tới hắn, trong tay cầm cành cây nhóm lửa, bẻ gãy từng đoạn một.
Lại qua hồi lâu, cuối cùng Hàn Cẩm cũng ngừng rên rỉ. Đan Khuyết cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện bên cạnh toàn là đoạn cành cây bé như móng tay.
Hàn Cẩm từ từ dịch tới bên đống lửa, Đan Khuyết thờ ơ; Hàn Cẩm dè dè dặt dặt dịch tới bên cạnh Đan Khuyết, Đan Khuyết vẫn như cũ thờ ơ, Hàn Cẩm thử vươn tay dùng ngón áp út nắm lấy ngón áp út của Đan Khuyết, Đan Khuyết chẳng hề động.
Hàn Cẩm nỉ non gọi: “Ca ca.”
Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Đan Khuyết cũng nắm ngược lại bàn tay Hàn Cẩm, hai mắt Hàn Cẩm sáng lên, reo lên một tiếng, nhào vào trong lòng Đan Khuyết. Đan Khuyết nhẹ nhàng giúp hắn lau mồ hôi bên thái dương, vuốt vuốt mái tóc mượt của hắn, đoạn nói: “Từ nay về sau, không được gạt ta nữa.”
Hàn Cẩm gật đầu liên tục: “Cẩm Cẩm không dám nữa.”
Đan Khuyết hôn lên thái dương hắn, lại chọc chọc vào thái dương: “Nếu ngươi còn dám, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa.”
Hàn Cẩm lại vùi đầu vào lòng y, cái đầu mềm mại điên cuồng cọ vào lòng y: “Cẩm Cẩm là Cẩm Cẩm ngoan, ca ca đừng mặc kệ Cẩm Cẩm nữa.”
|