Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc
|
|
Chương 55[EXTRACT]Bàng Đốn xuất hiện làm Sophie bắt đầu tò mò về thân thế của mình, cuộc sống người máy ở địa cầu của cậu đang tốt lành, không hiểu vì sao khi tỉnh lại đã biến thành nhân ngư còn tới một dị tinh cầu, có vô số thắc mắc không được giải thích! Sophie lúc trước không phải không muốn biết, chính là bên người chi có mỗi Cách Lỗ Khắc, mà hắn thì………………
Sophie âm thầm đánh giá Cách Lỗ Khắc, người này vẫn nhàn nhã đi bắt nạt đám sinh vật dưới đáy biển như trước. Sophie suy nghĩ, Cách Lỗ Khắc đến tột cùng có biết chuyện của cậu không a………….không thể trách Sophie nghi hoặc, mỗi lần cậu hỏi Cách Lỗ Khắc vấn đề này, Cách Lỗ Khắc không nó trái thì ngó phải, nói hắn không biết! Có đôi khi lại tỏ vẻ quen biết từ rất lâu, có lúc lại ra vẻ chỉ mới biết cậu một thời gian ngắn!
Sophie ho nhẹ một tiếng.
“Cách Lỗ Khắc, ta tột cùng vì cái gì lại tới không gian nhân ngư a?” Sophie hỏi lại chuyện xưa.
Cách Lỗ Khắc nghe thấy ánh mắt liền đảo tròn, thả con cá nhỏ đang bị tra tấn ra, vây quanh Sophie hai vòng. Sophie vì sao lại hỏi tới vấn đề này!
“Ta sao biết ngươi tới giới nhân ngư làm gì! Ngày đó ta nhìn thấy ngươi, trời đang nổi bão bất ngờ có gió lốc nên ngươi rơi xuống biển, là ta vớt ngươi lên! Tựa như chuyện nàng tiên cá và vương tử a! Ngươi xem, ta thiện lương như vậy a!” Cái này gọi là ăn nói ba hoa a.
Thí! Người khác không biết thì thôi chứ Sophie còn lạ gì! Người này, cho dù có người bị chặt tay chặt chân trước mặt hắn, đừng nói tới chuyện cứu người, hắn không bổ cho hai đao là tốt rồi!
“Nói như vậy, ngươi trước kia không quen biết ta?” Sophie khiêu chân mày, lời nói của Cách Lỗ Khắc thực mâu thuẫn.
“Chính là ngươi lại biết ta là người máy, đến từ địa cầu, còn biết rất nhiều chuyện về thân thế của ta, này cũng thực kỳ quái đi.”
Cách Lỗ Khắc nghe vậy ánh mắt chợt lóe, nhân ngư kỳ thật không biết nói dối, bởi vì chúng chỉ sống một mình, quanh năm suốt tháng chẳng gặp được vài người, căn bản không có cơ hội để nói dối, trình độ nói dối của Cách Lỗ Khắc tuyệt đối không cao siêu.
“Ai nha, không cần nghĩ tới chuyện đó.” Cách Lỗ Khắc không kiên nhẫn phất tay, lúc nào cũng nhắc lại những chuyện đã qua để làm gì! Có thể nào Sophie vẫn còn nhớ thương tên bá khắc lí kia!
Cách Lỗ Khắc có điều dấu cậu! Sophie đã xác định điểm này. Đột nhiên những lời nói ngốc nghếch của Bàng Đốn bất ngờ xuất hiện trong đầu.
“Cách Lỗ Khắc, ta lúc trước có bầu bạn không………………” Âm thanh tràn ngập mờ mịt của Sophie vang lên.
“Đương nhiên không có!” Cách Lỗ Khắc chấn động, lập tức phủ nhận, ánh mắt không ngừng quan sát Sophie.
“Sophie? Ngươi nhớ lại cái gì sao?” Cách Lỗ Khắc thử dò xét.
“Không có, chính là hỏi một chút thôi.”
Cách Lỗ Khắc biết sự tình không đơn giản như vậy, Sophie trước kia tuy thường xuyên hỏi về vấn đề thân thế nhưng chưa từng đề cập tới chuyện bầu bạn! Cậu ta nhất định đã nhớ ra cái gì! Lần trước Sophie vô tình đụng phải một con bá khắc lí, không phải bị nó làm kích động trí nhớ đi?
Sắc mặt Cách Lỗ Khắc trầm xuống, thái độ trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Sophie, làm tế ti nhân ngư, ta phải nhắc nhở ngươi, mặc kệ trước kia ngươi có bầu bạn hay không, bầu bạn là ai, ngươi hiện tại đã là nhân ngư, nhân ngư không thể rời khỏi không gian dị giới, cũng không thể kết hợp với ngoại tộc.” Cách Lỗ Khắc nói xong thực tức giận.
Sophie thấy thế không khỏi bật cười, sao lại kích động như vậy?
“Ta có nói ta phải rời khỏi không gian nhân ngư sao? Ngươi nghiêm túc như vậy làm gì.” Sophie hiểu rõ thân phận của mình hiện tại.
“Nhân ngư nếu rời khỏi không gian dị giới, thần lực trên người sẽ biến mất, vài năm ngắn ngủi sẽ chết già, ta ngốc như vậy sao.” Sophie hờ hững nói, có thể thấy đây là lời nói thật.
Cách Lỗ Khắc nghe vậy rất hài lòng cười cười, Sophie hiện tại đã không còn như lúc trước, bằng hữu hay người yêu đều rời khỏi cuộc sống của cậu, hiện tại chỉ có hắn bên cạnh Sophie! Nhưng mà…………
Cách Lỗ Khắc nghĩ nghĩ, Sophie lần trước gặp phải bá khắc lí thì có chút kì quái, hắn vẫn nên tìm một biện pháp vẹn toàn sẽ tốt hơn!
Trời trong nắng ấm, Sophie theo Cách Lỗ Khắc đi tuần tra, từ đảo này đến đảo kia. Mùa xuân tới rồi, trên hòn đảo có rất nhiều người đang sinh hoạt, lần này Cách Lỗ Khắc không hề cấm Sophie đặt chân lên bờ, Sophie rốt cuộc có thể nhìn thấy rất nhiều sinh vật. Hóa ra đây là cuộc sống đời thường của bá khắc lí thú, Sophie ở bờ biển có thể dễ dàng quan sát được.
“Ngươi hôm nay sao lại tốt bụng như vậy? Còn mang ta lên bờ ngoạn?” Sophie khiêu chân mày nhìn Cách Lỗ Khắc, không phải có âm mưu gì đi.
“Không có a, ở trong nước mãi cũng chán, mang ngươi lên này quan sát cuộc sống của đám thú nhân màu lam mà thôi.” Cách Lỗ Khắc quả thực không có lòng hảo tâm, lần trước Sophie vô ý nhìn thấy bá khắc lí thú, hắn đã cấm không cho Sophie lên bờ chính vì không muốn cậu gặp gỡ đám sinh vật này, hắn sợ Sophie sẽ nhớ ra điều gì đó!
Thái độ của Sophie lần trước quả thực làm Cách Lỗ Khắc an tâm không ít, nhưng vẫn phải phòng ngừa trước mới ổn, hôm nay hắn phải bôi đen hình tượng bá khắc lí trong lòng Sophie! Cách Lỗ Khắc tươi cười vô cùng quái dị.
Sophie đối với nụ cười này của Cách Lỗ Khắc đã hoàn toàn vô cảm, không khỏi lắc đầu, hai người trôi bồng bền trên khoảng không của tiểu đảo, ở đây tựa hồ có một bộ lạc nhỏ, có một số sinh vật trong bộ lạc có hình dáng như nhân loại đang tới lui, trồng trọt, dệt vải. Sophie suy nghĩ, Cách Lỗ Khắc rốt cuộc dẫn cậu tới xem cái gì a? Chẳng lẽ xem những người này chế tác sao?
“Sophie, ngươi có biết ta vì sao lại cấm ngươi tiếp xúc với bá khắc lí thú không? Bởi vì bá khắc lí kỳ thật là loại sinh vật rất thấp hèn. Sinh vật bỉ ổi!” Cách Lỗ Khắc chỉ vào những người đó nói.
“Ngươi nhìn xem, bởi vì nhân loại nhỏ bé yếu ớt chỉ có thể dựa vào bá khắc lí săn thú để sinh sống, vì thế bá khắc lí mới dưỡng nhân loại làm thợ khéo. Hơn nữa không chỉ như vậy, hơn nữa chúng còn xem họ là tính nô tùy ý sai khiến!” Cách Lỗ Khắc lung tung nói.
Sophie nghe vậy thực kinh ngạc, quan sát đám người đang lui tới trong bộ lạc, những người này là nô lệ sao?
“Sao lại có chuyện này?” Sophie cau mày, Cách Lỗ Khắc không nói giỡn đi. Tên Bàng Đốn kia……….. nhìn thế nào cũng không phải loại người này……………..
“Đây là sự thật!” Cách Lỗ Khắc cam kết nói.
“Đi, ta mang ngươi đi kiến thức một chút, cho ngươi biết bá khắc lí là sinh vật ghê tởm tới mức nào!” Cách Lỗ Khắc nhịn xuống vui sướng đang dâng trào trong nội tâm, bày ra gương mặt thâm trầm nói.
Sophie đi theo phía sau Cách Lỗ Khắc, lòng tràn đầy nghi hoặc, hai người bắt đầu hướng vào phía sâu trong rừng cây bay đi, mọi người cũng biết, hiện tại đang là mùa xuân! Vạn vật sinh sôi, trong rừng sức sống tràn trề, mùa động dục tự nhiên vì thế cũng có rất nhiều bầu bạn ‘dạo chơi ngoại thành’ trong rừng………….Cách Lỗ Khắc thầm cười trộm, cái này còn không hù chết Sophie!
Sophie kỳ thật rất đơn thuần, bởi vì các nhà khoa học sẽ không truyền bá nhiều tri thức như vậy cho người máy……………. vì thế vận động kịch liệt của bầu bạn tiến vào trong mắt Sophie làm cậu thật sự hoảng sợ. Thú nhân khổng lồ màu lam áp trên người nhân loại đáng thương, kịch liệt tiến hành vận động, người kia bộ dáng vô cùng thống khổ, quả thực vô cùng thê thảm!
“Thế nào? Ghê tởm đi!” Cách Lỗ Khắc làm vẻ mặt căm ghét nói.
Sophie nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt trở nên trắng bệch, sau đó lại chuyển sang đỏ, tiếp đó lại từ đỏ thành đen! Quá trình tâm lý: bầu bạn mà Bàng Đốn nói hai hôm trước chính là ý tứ này sao? Vì thế sắc mặt trắng bệch! Rồi sau đó lại nghĩ đến chính mình cũng sẽ bị bức làm loại chuyện này đi! Vì thế từ trắng chuyển sang đỏ! Bàng Đốn lại dám đối xử với cậu như vậy, cuối cùng quay trở về tức giận, sắc mặt đen như đáy nồi………………….
Sophie thiếu chút nữa là ói ra, vội vàng rụt lại, nhân ngư không có dục vọng này, cũng không có cảm giác động dục, trực giác mách bảo với cậu đây là chuyện tình tội ác rất ghê tởm!
“Sophie, ngươi xem bá khắc lí ghê tởm cỡ nào, vẫn là không gian nhân ngư của chúng ta tốt hơn, trên bờ tràn ngập loài động vật chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ.” Cách Lỗ Khắc không ngừng cố gắng gieo rắc suy nghĩ phản cảm về bá khắc lí thú cho Sophie.
“Đúng vậy! Thật nhàm chán!” Sophie quắc mắt, một đường quay trở lại bờ biển, làm gì? Đương nhiên là trở về tìm Bàng Đốn tính sổ! Trước kia cậu còn tưởng trên bờ rất tốt đẹp, thôi miễn đi! Thật làm người ta thất vọng! Bạn đang �
“Sophie, chậm chậm chờ ta.” Cách Lỗ Khắc vô cùng vui vẻ đuổi theo, trong lòng tràn ngập khoái cảm vì âm mưu thực hiện được.
“Sophie, ngươi còn muốn tìm bầu bạn không?”
“Ta cảnh cáo ngươi, về sau đừng nhắc lại hai chữ ‘bầu bạn’ trước mặt ta!”
“Ha hả, ý của ta là sinh vật trên bờ đều rất thô bỉ! Nếu ngươi thật sự muốn tìm thì cứ tìm trong không gian nhân như đi, ta trước kia cũng có gặp qua vài nhân ngư kết thành bầu bạn. Ngươi xem, hai ta thì thế nào?”
“Cút!”
|
Chương 56[EXTRACT]Sophie sau khi trở lại không gian nhân ngư liền chạy thẳng tới nơi của Bàng Đốn, Bàng Đốn thấy Sophie tới, còn không biết đại họa lâm đầu, còn bày ra bộ dáng ngây thơ ngây ngô cười.
“Ngươi!” Sophie vô cùng tức giận chỉ vào mũi Bàng Đốn.
“Lúc trước nói chúng ta là bầu bạn đúng không!” Sophie hiện tại phải xác nhận lại lời khai!
“Đúng vậy……………..” Không biết vì cái gì, Bàng Đốn có cảm giác lạnh sống lưng, bộ dạng Sophie thoạt nhìn thực hung ác a.
“Đáng giận………….” Trong đầu Sophie lại hiện ra hình ảnh vừa nhìn thấy trong rừng, cả người không khỏi rùng mình một cái.
“Ngươi đi! Ngươi lập tức rời khỏi không gian nhân ngư, chúng ta nơi này không chào đón loại người hẹn hạ như ngươi. Sinh vật bỉ ổi!” Cách Lỗ Khắc cố tình bôi xấu, hiện tại ấn tượng của bá khắc lí trong lòng Sophie đã xấu tới cực điểm.
Bàng Đốn không hiểu gì cả, này là làm sao vậy? Sao tính tình Sophie lại đột ngột biến đổi như vậy?
“Sophie, ta lại làm sai chuyện gì sao?” Bàng Đốn không bị hành động của Sophie kích động bởi vì anh không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt ù ù cạc cạc.
“Là ta làm sai!” Sophie vô cùng ảo não nói.
“Ta như thế nào lại đem ngươi tới đây? Lỡ như không gian nhân ngư bị sinh vật ghê tởm các ngươi làm ô nhiễm thì phải làm sao bây giờ?”
Bàng Đốn nghe vậy, cố ý làm trái điều Sophie nói, đặt mông ngồi xuống một tảng đá, bộ dáng vô cùng kiên trì.
“Ta chính là không đi, em có thể làm gì ta?” Bàng Đốn bướng bình nói.
“Tái độc chết một lần nữa sao?” Bàng Đốn nói tới đây nhất thời cảm thấy chán nản vô cùng, Sophie đây là muốn mưu sát chồng a! Anh kém cỏi tới vậy sao? Trước kia khi còn là người máy Sophie không chịu tiếp nhận anh, hiện tại thành nhân ngư vẫn không chịu tiếp nhận.
“Ngươi cho rằng ta không dám!”
“Vậy em cứ độc chết ta tốt lắm, chết cho xong, đỡ phải sống mà chịu tra tấn.”
Sophie tức giận muốn chết, nhưng thật là muốn cậu giết Bàng Đốn một lần nữa thật sự là không thể ra tay như lúc trước. Sophie dù sao cũng không thích giết người, nhất là lại lặp lại trên cùng một người.
“Bá khắc lí đê tiện các ngươi, nô dịch nhân loại ở trên bờ còn chưa đủ! Bây giờ còn muốn bắt cả nhân ngư sao!”
Bàng Đốn nghe vậy dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Sophie, Sophie có ý gì? Cái gì gọi là ‘nô dịch’ nhân loại!
“Sophie, em không phải nhầm lẫn đi? Chúng ta từ lúc nào lấy nhân loại làm nô dịch!” Chuyện này không thể làm trò đùa được, tất cả mọi người đều biết, vị trí của khảm đặc trong bộ lạc rất cao quý.
“Ta tận mắt nhìn thấy, nếu không phải Cách Lỗ Khắc nói bộ mặt thật của các ngươi, ta sẽ không biết gì còn nghĩ các ngươi là sinh vật chất phát!” Sophie không ngờ mình cũng có lúc nhìn sai như vậy.
“Cách Lỗ Khắc?” Bàng Đốn nghi hoặc, anh không biết người này! Cách Lỗ Khắc làm sao biết được ‘bộ mặt thật’ của anh a!
“Người này là ai? Là hắn nói cho em nhân loại là nô dịch của chúng ta?” Có lầm hay không a! Bôi xấu anh như vậy, Bàng Đốn nổi giận, tên Cách Lỗ Khắc này có bệnh a! Anh vất vả lắm mới thuyết phục được Sophie để mình ở lại không gian nhân ngư, tên này lại ở phía sau nhảy ra làm rối!
“Hắn không chỉ nói còn mang ta lên bờ tận mắt nhìn………………” Sắc mặt Sophie đột nhiên đỏ ửng.
“Các ngươi bắt nhân loại làm thợ khéo, còn đem……………đem bọn họ đặt dưới thân làm loại chuyện này!” Sophie càng nói càng tức giận, chủ yếu là vì nghĩ tới chính mình lúc trước cũng có thể đã gặp phải những chuyện bi thảm như vậy.
“Ngươi còn dám nói lúc trước chúng ta là bầu bạn! Bầu bạn cái gì, rõ ràng là nô lệ của ngươi!” Sophie nói ra căm phẫn trong lòng.
Bàng Đốn nghe tới choáng váng, chẳng lẽ Sophie………..Bàng Đốn nghĩ nghĩ, thế nhưng lại bất ngờ hì hì vài tiếng! Hóa ra Sophie nhìn thấy một vài chuyện không nên nhìn, nhưng Cách Lỗ Khắc kia rốt cuộc định làm gì a? Toàn bộ thế giới này đều biết khảm đặc từ khi sinh ra đã muốn kết hợp với lỗ đạt, cũng biết khảm đặc am hiểu nhất chính là trồng trọt, đây bất quá chỉ là cuộc sống vợ chồng bình thường trên đại lục thôi! Sophie đã quên hết mọi chuyện, điểm này không biết cũng có thể hiểu, nhưng Cách Lỗ Khắc kia lại cố tình ăn nói lung tung đến tột cùng là vì cái gì?
“Ngươi còn dám cười!” Sophie đập một cú vào ót Bàng Đốn làm anh thấy cả ngàn vì sao trước mắt.
“Sophie, em hiểu lầm, khảm đặc kết hợp với lỗ đạt trên đại lục là chuyện bình thường, không phải loại quan hệ xấu xa như em nghĩ. Hơn nữa địa vị của khảm đặc trong bộ lạc rất cao, lỗ đạt sao dám khi dễ khảm đặc cơ chứ! Không ủng trong bàn tay thì thôi.” Bàng Đốn chậm rì rì giải thích, may mắn Sophie còn tới đây trực tiếp hỏi anh, bằng không cứ như vậy bị Cách Lỗ Khắc kia gieo rắc tư tưởng xấu xa.
“Ta không tin ngươi!” Sophie kiên quyết trả lời, đối với cậu mà nói, Bàng Đốn mới chính là ngoại nhân mà Cách Lỗ Khắc là người quen, lời nói của Bàng Đốn đương nhiên sẽ không có vị trí.
Bàng Đốn bất đắc dĩ thở dài, cá tính cứng nhắc của Sophie quả thực không thay đổi chút nào, ngay cả khi mất đi trí nhớ cũng không nhu hòa được một chút. Nghĩ tới đây, Bàng Đốn lại cười cười, chính vì thế này, Sophie mới là Sophie a.
“Em không tin lời của ta, ta có thể dắt em tới bộ lạc nhìn lại một lần, em cẩn thận quan sát phương thức khảm đặc và lỗ đạt ở chung sẽ biết ta và Cách Lỗ Khắc ai đúng ai sai.” Bàng Đốn là vàng thật không sợ lửa, sự thật chính là sự thật, nói dối không thể che dấu được.
Sophie khiêu đuôi chân mày, bộ dáng Bàng Đốn thật sự rất tự tin.
“Nhìn thì nhìn! Ngươi nghĩ ta không dám a.” Sophie tuy là thật sự không dám đặt chân lên bờ một lần nữa, nhưng nếu không chứng minh được sự thật cậu thật không cam lòng………………..
“Chọn ngày không bằng đúng ngày, hiện tại đi liền đi.” Bàng Đốn kéo Sophie vội vàng đi ra ngoài, nghĩ tới trong lòng Sophie có sự hiểu lầm lớn như vậy anh cảm thấy cả người rất khó chịu.
Khóe miệng Sophie có chút run rẩy, ai cho phép tên ngốc này kéo tay cậu!
“Ngươi biết đường sao! Cứ xông lên trước như vậy à!” Sophie lên tiếng nhắc nhở.
Bàng Đốn nghe vậy lập tức như người trong mộng vừa tỉnh lại gãi gãi đầu, đúng a, anh không biết đường ……. vừa nãy quá chú ý tới Sophie mà hoàn toàn quên mất tình cảnh của mình hiện tại. Sophie vung tay Bàng Đốn ra, linh hoạt quẫy đuôi tiến lên phía trước dẫn đường, con đường vừa nãy Cách Lỗ Khắc dắt cậu tới tiểu đảo kia cậu còn nhớ rất rõ.
Bàng Đốn đi theo phía sau Sophie, lại nhớ lại lúc Sophie nghĩ tới hình ảnh ‘vận động’ kia, cả gương mặt đỏ bừng. Trong lòng bắt đầu nảy lên gợn sóng, còn có cảm giác ngưa ngứa, trước kia Sophie không có công năng này nên anh luôn cố gắng nhẫn nhịn, tự nói với chính mình phải xem nhẹ dục vọng, nhưng hiện tại không giống như vậy, Sophie đã có một cơ thể. Nghe nói nhân ngư chỉ có một hình thái, là trung tính…………….Bàng Đốn nhịn không được di tầm mắt bắt đầu đánh giá cơ thể Sophie, thân trên trắng nõn, cái đuôi màu lam tuyệt đẹp khẽ lay động, gương mặt khéo léo tinh xảo, hai bên lỗ tai còn có hai chiếc vây trong suốt đáng yêu vô cùng!
Trên mặt Bàng Đốn xuất hiện một nụ cười tươi rói, trong lòng bắt đầu tính toán, chứng minh anh trong sạch xong có phải nên thưởng một cái hôn v…v…. để bồi thường không a? Bàng Đốn cảm thấy phương án này rất khả thi………. biểu tình ngày cảng quỷ dị vô cùng thích thú bơi trong nước, ngay cả con cá bơi bên cạnh cũng nhịn không được lui bước nhường đường.
Cách Lỗ Khắc bi thương tính toán suốt cả buổi, chính là lại không ngờ được Sophie lại cất giấu một bá khắc lí trong không gian nhân ngư, nghĩ tới việc Sophie hoàn toàn mất hứng thú với việc lên bờ có thể nhàn nhã ở bên cạnh hắn suốt đời, mưu kế của mình hiện tại đã bị người ta vạch trần lại không hề hay biết vẫn còn dương dương tự đắc vì trí thông minh của mình.
|
Chương 57[EXTRACT]Đây là lần đầu tiên Sophie lên bờ một mình, tính tình của nhân ngư thật sự lạnh nhạt, cho nên dĩ vãng cậu cũng không có nhiều tâm tình tìm tòi bí mật, cũng không như trong truyện cổ tích thích có cuộc sống trên bờ, nhiều lắm cũng chỉ là tò mò mà thôi.
“Sophie, ta mang em đi nhìn bộ lạc Ba Tái Tư nhé.” Bàng Đốn đề nghị.
“Ở đâu?” Sophie hỏi, bởi vì kết giới nên cậu không thể đi quá xa, nhưng chỉ cần vẫn còn nằm trong phạm vi Đông Hải cậu có thể chịu đựng được.
“Cố hương của ta, trước kia ta là tộc trưởng nơi đó.” Bàng Đốn vô cùng tự hào, anh từng là một trong những tộc trưởng của bốn bộ lạc mạnh nhất trên đại lục a.
“Trước kia?” Sophie cười nhạo một chút, đại ngốc này mà cũng làm tộc trưởng, có thể thấy tộc bá khắc lí thú có bao nhiêu ngu xuẩn.
“Sau đó bởi vì ngươi rất ngốc nên tộc nhân cách chức ngươi đúng không?” Sophie ác liệt châm chọc anh, lấy xui xẻo của người khác làm niềm vui, như vậy thực ra có vài phần giống Cách Lỗ Khắc, nhưng không thể không nói nhân ngư chính là như vậy……………………
“Mới không phải!” Bàng Đốn tự thấy mình là một tộc trưởng vô cùng anh minh a, chuyện ngu xuẩn nhất a từng làm trong đời là yêu thích Sophie! Ai!
“Ta vì tìm em mới phải xa xứ!” Bàng Đốn tức giận, nhịn không được thốt ra.
“Ta tìm em mười sáu năm, sao có thể đảm nhiệm chức vị tộc trưởng được…………. này cũng không có biện pháp nào, dù sao em so với vị trí tộc trưởng vẫn quan trọng hơn.” Bàng Đốn thành thật nói, đối với anh mà nói tộc trưởng và v..v…. chỉ là phù vân, Sophie mới là trọng yếu nhất.
“Hừ.” Sophie nửa tin nửa ngờ, nhưng nghe thấy vậy vẫn có cảm giác rất vui sướng.
“Tộc Ba Tái Tư ở đâu, ngươi dẫn ta đi xem xem.” Sophie có có khi chịu thỏa hiệp nói.
Bàng Đốn đã rất lâu không về nhà, có được sự cho phép hoan hô một tiếng liền nhanh chóng bơi về phía bờ biển phía đông. Ánh mặt trời chiếu rọi trên không trung biển cả xanh thẳm, quầng sáng nhu hòa chiếu rọi lên người Sophie và Bàng Đốn, nhanh chóng lướt trong lòng biển, vẽ ra đường cong lưu sướng trên mặt biển. Lúc tiếp cận bờ biển, Sophie liền cảm thấy hô hấp mình ngày càng khó khăn.
“Ở đây đi! Ta chỉ có thể đi tới đây………………” Sophie ngừng lại.
“Sophie, em làm sao vậy?” Bàng Đốn thấy sắc mặt Sophie rất khó chịu.
“Không được, nơi này cách bờ biển quá gần, ta không thể lên bờ.” Sophie ôm ngực nói. Ở giữa không trung đã có thể nhìn thấy bộ lạc cường thịnh kia,khảm đặc và lỗ đạt tới lui bộ dáng vô cùng an tường, còn có rất nhiều đứa bé nô đùa.
“Đây là lời nguyền rủa của kết giới sao?” Bàng Đốn suy đoán, anh cũng từng nghe thấy quan hệt giữa nhân ngư và kết giới.
“Đúng vậy, một khi lên bờ, ta sẽ không còn sức mạnh, thậm chí ngay cả đi đường cũng không thể.” Sophie thành thật nói.
“Ta năm nay mười sáu tuổi nên vẫn không tới mức đó, nếu nhân ngư hơn một trăm tuổi khi lên bờ sẽ lập tức tử vong, còn nhân ngư ngàn tuổi sẽ bị hóa thành tro bụi.” Đây là quy luật của kết giới, nếu bước ra ngoài phạm vi kết giới, bánh xe thời gian sẽ bắt đầu chuyển động.
Bàng Đốn ngừng lại, mang Sophie thối lui về phía biển, bộ lạc Ba Tái Tư nằm ngay bờ biển Đông Hải, đó là nơi Sophie vĩnh viễn không thể đặt chân tới. Bàng Đốn nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, tưởng niệm bắt đầu sôi trào, Bàng Đốn thấy lão bằng hữu của anh, hiện tại đang là tộc trưởng đang dẫn đầu các lỗ đạt tiến ra biển, nhóm khảm đặc ở lại bộ lạc làm thủ công, phi điểu bay lượn trên không trung, cảnh tượng vô cùng phồn vinh.
“Thấy được không?” Bàng Đốn cảm khái chỉ vào những tộc nhân trong bộ lạc có được cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
“Đây là cuộc sống trên đại lục, mặt trời mọc sẽ bắt đầu làm việc, mặt trời lặn sẽ ngủ nghỉ, khảm đặc không phải là nô lệ, bọn họ là một phần máu thịt của lỗ đạt. Cách Lỗ Khắc kia lừa em, quan hệ của khảm đặc và lỗ đạt là bầu bạn, yêu thương lẫn nhau, cả đời nguyện trung trinh với đối phương, sinh con dưỡng dục.”
Những đôi tình lữ trẻ tuổi rúc vào nhau ngồi trên bờ cát, ngắm nhìn đường chân trời ở xa xa, trên mặt mang theo tươi cười thản nhiên.
“Vì cái gì bọn họ lại cười?” Sophie phi thường nghi hoặc, làm loại chuyện này thực vui vẻ sao?
“Bởi vì bọn họ yêu nhau, vì thế nhìn thấy nhau sẽ cảm thấy hạnh phúc.” Bàng Đốn giải thích nói. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Yêu nhau? Hạnh phúc? Là thứ gì?” Sophie đối với khái niệm này cảm thấy rất trừu tượng, đối với cậu mà nói, này chỉ là một danh từ thôi! Không có ý nghĩa xác định.
Bàng Đốn không khỏi ngẩn người, nếu đến bây giờ anh vẫn không phát hiện ra thì hắn thật sự nên đổi tên thành nô độn.Từ khi gặp lại, Bàng Đốn vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Sophie vẫn là Sophie, tính cách không có gì thay đổi, lời nói độc ác châm chọc người khác, thái độ luôn lãnh đạm như băng. Nhưng Bàng Đốn vẫn mẫn cảm nhận ra được điểm bất đồng, trước kia lạnh lùng của Sophie chỉ là thói quen, là một loại màu sắc tự vệ dùng để che dấu tình cảm của mình, vui vẻ cũng vậy, bi thương cũng vậy đều bị lớp mặt nạ kia che khuất. Nhưng hiện tại không phải như vậy, lạnh lùng có lẽ là thiên tính, nội tâm cậu không hề có nhiều tình cảm, có lẽ sẽ có phẫn nộ hay vui vẻ gì đó, nhưng đảo mắt một cái sẽ quên ngay, cũng vĩnh viễn không bao giờ bi thương, không có thứ gì có thể tiến vào nội tâm cậu……………….
“Sophie, nhân ngư đều là như vậy sao?” Bàng Đốn thì thào hỏi, rõ ràng ở ngay bên cạnh nhưng anh cảm nhận Sophie dường như cách mình ngày càng xa.
“Cái gì?”
“Nhân ngư………….không có tình cảm đúng không?” Bàng Đốn rất do dự, anh sợ nghe thấy đáp án.
Sophie liếc mắt nhìn Bàng Đốn, lại làm sao vậy? Biểu tình giống như sắp phát khóc.
“Ngươi nói vậy cũng không đúng lắm, nhân ngư không phải hoàn toàn không có cảm tình, chẳng qua rất đạm mạc mà thôi.” Sophie thành thật nói.
“Ta tuy chưa từng thấy nhân ngư có bầu bạn, nhưng Cách Lỗ Khắc nói hắn từng thấy qua.” Sophie nói, vừa nãy Cách Lỗ Khắc nói Sophie cũng thấy rất nghi hoặc, nhân ngư kết thành bầu bạn với nhau? Như thế nào cậu chưa bao giờ gặp qua? Có thể là kiến thức Cách Lỗ Khắc rất rộng rãi đi. (Cách Lỗ Khắc lại được tôn vinh lần hai.)
Hi vọng của Bàng Đốn lại quay về! Có cảm tình, như vậy đại biểu là có thể! Nếu nhân ngư có thể kết bạn với nhân ngư, thì thú nhân cùng nhân ngư có lẽ không có vấn đề! Nga a! Bàng Đốn hoan hô một tiếng đột nhiên ôm lấy Sophie bắt đầu xoay vòng.
“Uy, ngươi phát điên cái gì!” Sophie rất không khách khí tặng cho Bàng Đốn một cú đấm.
Bàng Đốn thoáng nhìn qua bộ lạc và tộc nhân của mình, tầm mắt lại quay về trên người Sophie, gương mặt quen thuộc, cặp mắt lạnh lùng, Bàng Đốn siết chặt tay ôm người nọ vào lòng, lộ ra nụ cười vô cùng thỏa mãn. Tuy rằng anh rất muốn về nhà, nhưng nếu Sophie không thể rời khỏi đại dương thì anh sẽ ở cùng Sophie, vĩnh viễn ở lại trong biển cũng rất tốt.
“Ngươi không muốn trờ về sao?” Sophie hỏi, dù sao đó cũng là nhà mình tới cổng không vào cũng có chút khó chịu đi.
“Không được, nếu lên bờ ta quay lại không gian nhân ngư sẽ rất phiền phức.” Bàng Đốn biết hiện tại tộc nhân không thể nhìn thấy mình, chỉ cần còn ở trong nước kết giới này vẫn còn hiệu quả bảo hộ, nhưng một khi lên bờ như vậy muốn trở lại tìm Sophie rất khó khăn.
“Ngươi rất nhớ nhà đi……………” Sophie khó hiểu, cậu có thể cảm nhận được tâm tình của Bàng Đốn, kỳ thật Bàng Đốn có thể rời khỏi không gian nhân ngư, lên bờ quay lại với cuộc sống bình thường, vì cái gì cứ phải ở đáy biển đồng dạng như băng với cậu đâu?
“Ta rất nhớ nhà, nhưng ta lại càng muốn em hơn. Nếu bộ lạc và em chỉ có thể chọn một, ta chọn em.” Bàng Đốn kiên định nhìn vào đôi mắt đen láy, anh sẽ ở lại nơi có Sophie, cả đời cùng Sophie sinh sống ở không gian nhân ngư cũng không có vấn đề gì.
Sophie cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, sau lưng truyền tới độ ấm nóng đến bỏng người, trái tim có chút run rẩy.
“Bệnh thần kinh………….” Sophie che dấu trái tim đang đập dồn dập của mình, xoay lưng lại, ánh mắt vòng vo chuyển, bàn tay khẽ chạm lên ngực, không phải tim mình có vấn đề gì đi?
|
Chương 58[EXTRACT]Sophie nhìn ngoài cửa sổ đến xuất thần, trong lòng hồi tưởng lại ngày đó Bàng Đốn không chút do dự nói câu ta chọn em kia khẽ mỉm cười. Cách Lỗ Khắc nghi hoặc vươn tay, ở trước mặt Sophie quơ vài cái làm cậu giật mình hoàn hồn lại, hắn phát hiện Sophie gần đây rất hay ngẩn người, việc này đối với sự bình tĩnh vốn có của nhân ngư mà nói rất không bình thường. Ánh mắt Cách Lỗ Khắc xoay tròn, đáy lòng sinh ra một cỗ hoài nghi.
“Sophie, ngươi gần đây có phải gặp chuyện gì không?” Cách Lỗ Khắc ra vẻ tùy ý hỏi.
Sophie thu hồi lại ánh mắt đang nhìn về phương xa, nói thật, cậu hiện tại ngày càng hoài nghi Cách Lỗ Khắc, vì cái gì Cách Lỗ Khắc luôn nói dối với cậu? Bàng Đốn nói cậu vì muốn tìm kiếm cơ thể mới đến không gian nhân ngư, sau đó đã xảy ra chuyện gì? Nếu nói là Cách Lỗ Khắc biến cậu thành nhân ngư, như vậy rốt cuộc có mục đích gì? Cậu vì sao lại quên hết tất cả, việc này rốt cuộc có quan hệ tới Cách Lỗ Khắc hay không?
“Không có gì.” Sophie cuối cùng vẫn không hỏi, chỉ thở dài, từ sau khi Bàng Đốn tới, Sophie ngày càng ao ước biết được quá khứ của mình. Nhưng dường như Cách Lỗ Khắc cố ý dấu diếm, dù có hỏi cũng không hỏi ra được gì.
“Sophie, lần trước ta có đề cập qua với ngươi chuyện làm học trò của ta, ngươi có ý kiến gì không?” Cách Lỗ Khắc thận trong hỏi, Sophie dù sao cũng là nhân ngư do hắn đắp nặn ra, không phải do trời sinh. Nếu Sophie vẫn còn suy nghĩ muốn nhớ lại quá khứ vẫn có thể. Gần đây Cách Lỗ Khắc có một cảm giác nguy hiểm, giống như Sophie sẽ lập tức nhớ lại mọi chuyện! Vì thế Cách Lỗ Khắc quyết định dẫn dắt Sophie tiến vào con đường tu hành thành tế ti, quá trình tu hành sẽ phong ấn toàn bộ trí nhớ của Sophie, không còn cơ hội khôi phục.
Sophie thực do dự, đó là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, mọi nhân ngư đều mơ ước tiến vào tế ti tu hành, học tập thần lực, chính là tế ti tu hành phải sống trong tế đàn bí ẩn ở trung tâm của đảo nhân ngư, Cách Lỗ Khắc là tế ti trời sinh, nhưng Sophie thì không phải, quá trình tu hành này phải kéo dài liên tục hơn trăm năm. Sophie cảm thấy nếu mình làm như vậy, tựa hồ là nói vĩnh biệt với quá khứ.
Hơn nữa, cậu đi đảo nhân ngư thì Bàng Đốn làm sao bây giờ……….. Nhớ tới Bàng Đốn, Sophie lại cảm thấy trái tim mình bắt đầu xao động.
“Cách Lỗ Khắc, ta nghĩ tạm thời không thể đến đảo nhân ngư tu hành……..” Sophie cúi đầu nói.
“Vì cái gì!” Cách Lỗ Khắc hoàn toàn không nghĩ tới Sophie sẽ cự tuyệt.
Sophie có chút do dự nhưng vẫn quyết định thẳng thắng nói với Cách Lỗ Khắc.
“Ta……ta gần đây rất nghi hoặc, ta cảm thấy mình không nên sống thế này, dường như đã quên đi một chuyện gì đó rất quan trọng, ta muốn tìm trí nhớ trở lại….” Sophie thành thật nói.
Quả là thế! Cách Lỗ Khắc nghe vậy đôi đồng tử lập tức tối sầm, bất động thanh sắc nghĩ, Sophie nhất định có chuyện gì dấu hắn!
“Vậy được rồi, ngươi đã quyết định như vậy thì ta cũng không ngăn cản.” Cách Lỗ Khắc bỗng nhiên phá lệ khoan dung, nói xong còn cười cười, giống như thật sự không thèm để ý tới.
“Ngươi đã muốn tìm lại trí nhớ, vậy chúc ngươi may mắn.” Cách Lỗ Khắc thản nhiên nói.
Sophie cũng không nhận ra âm mưu Cách Lỗ Khắc đang tính toán, dù sao cho tới giờ hắn cũng là đồng bạn duy nhất của cậu.
Cách Lỗ Khắc thật sự không quan tâm tới sao? Nói đùa, Sophie nhất định không vô duyên vô cớ mà nói tới chuyện này, nhất định là có cơ hội gì đó thúc đẩy mong ước trong lòng Sophie. Cách Lỗ Khắc âm lãnh nghĩ, bất luận là cơ hội gì, hắn nhất định sẽ không chút do dự nào cắt đứt nó!
Sophie không hề biết tâm tư của Cách Lỗ Khắc, ngày hôm đó, vẫn như bình thường, thấy Cách Lỗ Khắc ra ngoài liền mang đồ ăn ra, định đi tới hang động Bàng Đốn đang ở. Dáng người lưu sướng lướt trong lòng biển, không hề phát giác phía sau mình có một thân ảnh màu đỏ sậm lúc ẩn lúc hiện.
“Uy, đại ngốc.” Sophie xuyên qua cửa hang, nhẹ nhàng gọi một tiếng. Bàng Đốn từ phía sau nham thạch đi ra, nhìn thấy Sophie liền tươi cười vô cùng cao hứng.
“Lại đây ăn.” Sophie bơi qua, ngồi bên cạnh Bàng Đốn.
Bàng Đốn kỳ thật không rõ vì sao Sophie lại luôn cẩn thận như vậy, giống như trốn tránh ai đó, lần trước anh bất quá chỉ đi dạo một vòng bên ngoài, Sophie phát hiện ra liền nổi trận lôi đình.
“Sophie, khi nào ta có thể ra ngoài a?” Bàng Đốn hỏi.
“Hừ! Ngươi mơ.” Sophie trợn mắt liếc Bàng Đốn, đi ra ngoài? Để Cách Lỗ Khắc nhìn thấy thì mạng cũng không còn.
Bàng Đốn cảm thấy như vậy rất không được tự nhiên, anh không cần đi săn, một ngày ba bữa cơm đều do Sophie mang tới, là một lỗ đạt, anh có cảm giác là lạ.
“Nơi này chỉ có thể ăn thức ăn sống, ngươi ăn một chút đi.” Sophie tuy là đã cố gắng xử lý đám thực vật cẩn thận, chính là dù sao cũng không có lửa, không biết loài sinh vật sinh sống trên đất liền như Bàng Đốn có thể ăn được không.
“Em làm gì cũng ngon cả.” Bàng Đốn kỳ thật cũng không để ý tới thức ăn có ăn được hay không, dù Sophie làm ra thứ gì khó nuốt anh cũng ăn hết toàn bộ, huống chi Sophie kỳ thật rất khéo tay.
“Bàng Đốn, Gia Á kia bao giờ mới tới Đông Hải?” Sophie thực quan tâm tới chuyện này, cậu muốn gặp mặt người tới cùng thế giới với cậu.
“Hắn hàng năm tới mùa hè sẽ tới Đông Hải, lúc đó ta sẽ mang em đi tìm hắn!” Bàng Đốn và Gia Á đã ước định hằng năm sẽ gặp mặt ở một hòn đảo nhỏ ở Đông Hải, tính toán thời gian cũng đã sắp tới.
“Gia Á gặp được em nhất định sẽ rất vui.” Bàng Đốn nói.
Sophie dựa vào tảng đá, nâng cằm nhìn bộ dáng lang thôn hổ yết của Bàng Đốn, cảm thấy rất thú vị, vươn tay lên gạt một miếng thịt vụn dính trên miệng đối phương.
“Ngươi ăn chậm một chút, cũng không có ai giành với ngươi.” Sophie không khỏi mỉm cười một chút.
Thú nhân màu lam ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của nhân ngư, xung quanh là đám cá dạ quang tung tăng bơi lội, một màn ‘vô cùng ấm áp’ này làm đôi đồng tử đỏ như máu của Cách Lỗ Khắc ẩn trong chỗ tối càng lạnh lẽo, hắn nhận ra tên kia! Nó sao có thể tới được không gian nhân ngư? Từ lúc nào? Sophie còn lớn mật như vậy, dám dấu một sinh vật bên ngoài trong không gian dị giới, xem những điều cấm trong giới nhân ngư là vật trang sức sao! Hơn nữa! Nắm tay Cách Lỗ Khắc dùng sức siết chặt, tảng đá lồi ra bên ngoài động khẩu lập tức vỡ vụn. Sophie là của hắn! Ai cũng không thể cướp đi!
Không hề phát hiện ra vị khách không mời mà tới, Sophie vẫn như thường lệ cùng Bàng Đốn đấu võ mồm, nói chuyện phiếm đến bất diệc nhạc hồ. Cách Lỗ Khắc cũng không hiện thân, hắn một mực ẩn nấp trong chỗ tối chờ đợi, mãi đến khi Sophie rời khỏi hang động. Cách Lỗ Khắc nhìn theo thân ảnh lam ngư vĩ dần dần đi xa, khóe miệng lạnh lùng mỉm cười, đồng tử rực đỏ như máu lóe hàn quan, máu tay đỏ sậm nhanh chóng dài ra…………
Bàng Đốn tiễn Sophie, không biết vì sao mơ hồ cảm thấy sau lưng có chút lạnh cả người liền quay đầu nhìn lại, cửa hang động u ám tối như mực, cái gì cũng không thấy, ánh mắt khẽ đảo, giác quan thứ 6 của dã thú nói với anh nơi đó tựa hồ có người ……….Bàng Đốn đi qua.
“Là ai?” Bàng Đốn cảnh giác hỏi, tiếp cận bóng tối sâu thẳm.
Cách Lỗ Khắc không ngốc, hắn vẫn cố gắng nhẫn nại, hắn sẽ không chọc thủng chuyện Sophie giấu người, lại càng không xử lý Bàng Đốn trước mặt Sophie, hắn sẽ để tên thú nhân màu lam ngu ngốc này chết trong im lặng! Sophie tìm không thấy, một thời gian sau sẽ nhanh chóng quên đi.
Thú nhân màu lam không phát hiện nguy hiểm trước mặt, nhanh chóng bơi trở về, đôi mắt đỏ màu máu lúc thú nhân không còn phòng bị từ phía sau lưng chợt lóe sáng…………….
|
Chương 59[EXTRACT]Sophie chợt nhớ lại mình đã quên đem hòm đựng thức ăn mang về, nếu trong nhà chợt thiếu đi đồ vật này nọ, Cách Lỗ Khắc nhất định sẽ nghi ngờ. Vì thế liền thay đổi phương hướng, nhanh chóng bơi ngược trở lại. Mới tới cửa động liền ngửi thấy mùi máu tươi truyền tới, tâm Sophie đột nhiên trầm xuống.
Xuyên qua bóng tối u ám, Bàng Đốn không có trong nham động. Sophie mơ hồ cảm thấy mọi việc có chút không đúng, bởi vì cậu dường như ngửi thấy mùi của Cách Lỗ Khắc trong hang động! Sophie bối rối, dựa theo khứu giác mẫn cảm của nhân ngư lần theo mùi máu một đường tìm kiếm. Trong một góc bí ẩn của rạn đá ngầm ở đáy biển, một thân ảnh màu lam làm Sophie chú ý. Sophie chấn động cả người, ngừng lại. Kia? Là Bàng Đốn sao? Cảnh tượng trước mắt làm máu trong người Sophie lập tức đông cứng! Không thể nào hình dung rốt cuộc thú nhân màu lam đã bị đối đãi như thế nào, toàn thân huyết nhục mơ hồ, cơ cản không còn nhìn ra hình thái, miệng vết thương có màu anh đen, rõ ràng đã bị người ta dùng phương pháp tàn bạo tra tấn.
“Bàng Đốn!” Sophie bơi qua, Bàng Đốn cứ như vậy im lặng ngã trên mặt đất.
“Bàng Đốn, ngươi tỉnh lại a!” Sophie không dám chạm vào miệng vết thương ghê tợn trên cơ thể Bàng Đốn, cánh tay run rẩy đưa về phía ngực anh…….. không có luật động, cũng không có hô hấp, anh đã chết……….Sophie dường như bị tát một bạt tai cực mạnh, ngây ngốc đứng một chỗ. Vừa nãy, cậu vẫn còn ở một chỗ trò chuyện với Bàng Đốn, anh còn cười với cậu, vì cái gì lại như vậy! Vì cái gì……….. cậu không tin!
“Bàng Đốn! Ngươi đứng lên a!” Sophie kéo cơ thể cứng ngắc của Bàng Đốn, trong cơn đả kích quá lớn, Sophie giống như phát điên, trong lòng tựa như có thứ gì đó muốn phun trào, trước mắt đột ngột ập tới những hình ảnh xa lạ. Một nam tử nhân loại tóc đen, cuộc sống lữ hành qua các vì sao…………. gương mặt của Bàng Đốn đột nhiên xuất hiện……………….
‘Phong cảnh chổ chúng ta còn đẹp hơn bộ lạc Phỉ Tư Thắc, nhìn về phía biển lớn, mỗi ngày có thể nhìn thấy mặt trời chậm chậm mọc lên từ mặt nước, nước biển sẽ hóa thành màu da cam.’
Ai đang nói chuyện? Sophie ôm đầu mình dường như sắp vỡ vụn, thống khổ cuộn mình trên đáy biển lạnh run.
‘Ta biết em sợ nước, nhưng mà ta có thể cõng em trên lưng đi du lịch trên biến, tốc độ của ta rất nhanh. Nước biển trong suốt, có thể nhìn thấy những rặn san hô rực rỡ đủ màu sắc, còn có những đàn cá nhỏ ……………’
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Ngừng đi!” Trước nay chưa từng đau đớn như vậy, đồng tử Sophie dường như muốn nổ tung, khóe mắt chảy ra dòng máu màu lam của nhân ngư.
Nhân ngư không có nước mắt, khóc chỉ có thể chảy ra huyết lệ……….mà đổ máu đối với nhân ngư mà nói, đau đớn như bị cắt da róc thịt. Cậu nhớ ra, cậu nhớ ra Bàng Đốn! Tuy không quá rõ ràng, nhưng Sophie có thể khẳng định, những lời này Bàng Đốn từng nói qua với cậu! Anh nói muốn dẫn cậu đến Đông Hải xem mặt trời mọc, cùng nhau sinh sống, chính là, Bàng Đốn đã chết…… Anh sao có thể chết được chứ?
“Ta đã nhớ lại anh rồi, Bàng Đốn, anh đứng lên a………..Anh không phải luôn muốn ta khôi phục trí nhớ sao! Anh đứng lên nói cho ta biết những lời kia có phải anh nói hay không! Có phải hay không a!” Huyết lệ màu lam của Sophie hòa tan vào nước biển, nhìn thấy dòng chất lỏng xanh lam chậm rãi phiêu tán. Sophie giống như nhớ ra cái gì, cố nén đau đớn, bàn tay tái nhợt dịu dàng vuốt ve gò má lạnh lẽo của anh, thiệt nhiều máu, đều là màu đỏ…… Trái tim Sophie run rẩy, giống như có người nắm nó kéo ra khỏi lồng ngực.
“Anh yên tâm, ta có biện pháp, ta sẽ không để anh chết…………” Sophie chưa bao giờ thể nghiệm cảm giác ‘đau lòng’, từng cười nhạt, vô duyên vô cớ tâm sao có thể đau? Chính là hôm nay rốt cuộc cậu đã biết, nguyên lai tâm thật sự có thể đau, hơn nữa đau đến mức làm người ta chết đi sống lại. Lồng ngực Bàng Đốn vẫn còn hơi ấm, này chứng minh anh vừa chết đi không bao lâu, Sophie nghĩ tới biện pháp, cậu phải cứu anh trở về.
Sophie biết ai đã hạ thủ Bàng Đốn, vừa nãy cậu ngửi thấy mùi của Cách Lỗ Khắc ở cửa động. Huống hồ gì loại thủ đoạn này, ngoại trừ Cách Lỗ Khắc cậu cũng không nghĩ ra được ai khác! Hai tay siết chặt, vì cái gì phải đối xử Bàng Đốn tàn nhẫn như vậy! Cách Lỗ Khắc trước kia khi giết người đều là một kích, chưa từng tra tấn ai! Vì cái gì là Bàng Đốn lại cố tình……………Sophie hạ quyết tâm, ra lệnh cho đàn cá dạ quang nâng thi thể Bàng Đốn, xuất phát về phía bờ biển.
Sophie không tính toán trờ về, đúng vậy, Cách Lỗ Khắc nếu đã phát hiện ra Bàng Đốn, như vậy tuyệt đối sẽ không bỏ qua, hắn muốn đẩy Bàng Đốn vào chỗ chết. Chính là cả đáy đại dương đều nằm trong khống chế của Cách Lỗ Khắc, cậu có thể trốn tới nơi nào? Chỉ có thể lên bờ! Rời khỏi kết giới, Sophie không thể chết nhanh như vậy, nhưng Cách Lỗ Khắc đã hơn một trăm tuổi, chỉ cần vừa lên cạn sẽ lập tức chết già!
Lập tức hướng về phía trước, xuyên qua lòng chảo và cụm núi lửa, Sophie lao ra khỏi mặt nước nhảy thành một đường xong, cậu còn nhớ rõ con đường lần trước Bàng Đốn dẫn cậu đi. Đàn cá dạ quang nâng thi thể Bàng Đốn, đi theo Sophie, giống như một mũi tên xuyên trong dòng nước. Tới bờ biển, cá dạ quang là sinh vật sinh sống trong không gian nhân ngư, không thể rời khỏi biển cả, đều bắt đầu tản đi. Sophie tiếp được cơ thể Bàng Đốn, phía trước là bờ cát và vách đá, lên cạn cậu chỉ là một sinh vật nhỏ bé yếu ớt, không có nọc độc, không có sức mạnh, không thể bay lượn………..
Sophie chậm rãi hôn nhẹ lên khóe môi Bàng Đốn, cậu nhất định phải cứu anh. Sophie ôm Bàng Đốn bơi về phía nước cạn, càng tới gần bờ biển càng cảm nhận được sức mạnh đang xói mòn, giống như những hạt cát chảy qua kẻ tay biến mất không còn dấu vết. Trên vách đá cạnh bờ cát có một hang động nhỏ, bên trong có một cái hồ nhỏ, liên thông trực tiếp với biển cả. Sophie mang theo Bàng Đốn tiến vào hang động nhỏ kia, cố sức nâng anh lên bờ. Chỉ là một việc nhỏ này thôi, Sophie đã mệt đến thở không nỗi, điều này chứng minh cậu đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi bảo vệ của kết giới………………….
Sophie rời khỏi mặt nước, ngồi lên bờ, nhưng mất đi năng lực chỉ có thể dùng hai tay để di chuyển cơ thể, bò tới bên người Bàng Đốn. Hoàn tất một loạt động tác này xong, Sophie vô lực té ngã trên mặt đất, cả người hư nhuyễn……………..
Thật đúng là không dùng được, nhân ngư lên bờ lập tức giống như phế vật. Sophie mỉm cười tự giễu, bất quá cũng may mắn, hiện tại Bàng Đốn đã an toàn, cho dù Cách Lỗ Khắc phát hiện bọn họ đào tẩu cũng không có biện pháp truy đến……Sophie ngồi dậy, ánh mặt lưu luyến dừng lại trên người Bàng Đốn, cậu có biện pháp cứu anh trở về……….. Từ túi trân châu lấy ra một thanh đao nhỏ bằng vỏ sò rất sắc bén, nhắm ngay chiếc đuôi lam sắc của mình, cắn môi quay mặt qua chỗ khác. Không chút do dự trong khoảnh khắc giơ tay chém xuống, cắt xuống một khối thịt còn mang theo vẩy cá.
Chỉ đổ huyết lệ đối với nhân ngư mà nói đã là sinh tử dày vò, có thể biết được trực tiếp tổn thương cơ thể mà nói đối với nhân ngư có ý nghĩa gí! Nhân ngư hưởng thụ thanh xuân trường thọ mà các chủng tộc khác không có, vì thế tự nhiên cũng phải trả bằng cái giá rất lớn, cảm giác đau đớn của họ so với sinh vật bình thường mẫn cảm hơn gấp trăm lần. Sophie nhìn xuống xúc động muốn gào lên, thân thể không ngừng vặn vẹo, chiếc đuôi đập trên mặt đất phát ra âm thanh ba ba, cả cơ thể kịch liệt co rút vì đau đớn. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Huyết nhục của nhân ngư là linh dược kỳ diệu nhất trên thế gian, ăn liên tục suốt bốn mươi chín ngày có thể khởi tử hồi sinh. Sophie run rẩy đeo huyết nhục chính mình trộn lẫn vào nhau, giã nhuyễn thành nước.
“Ăn đi, anh có thể sống lại……………” Sophie có chút điên cuồng đem dĩa vỏ sò chứa huyết nhục của mình tới miệng Bàng Đốn, mở miệng anh ra, cường ngạnh rót hết vào.
Huyết nhục nhân ngư quả thực linh nghiệm, vết thương trên người Bàng Đốn dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng khép lại, tuy rằng vẫn chưa sống lại, nhưng chỉ chút này cũng đủ làm Sophie mừng rỡ như điên, bởi vì điều này chứng minh phương pháp của cậu không sai. Cậu nên may mắn vì Cách Lỗ Khắc không mang linh hồn của Bàng Đốn đi, Sophie mệt mỏi ngã vào bên người anh, rời khỏi kết giới, miệng vết thương của nhân ngư khôi phục thực chậm. Sophie vươn tay, khoát lên người Bàng Đốn, cả người vùi vào trong ngực anh.
“Bàng Đốn, anh yên tâm, có ta ở đây anh nhất định không có việc gì………….. còn bốn mươi tám ngày nữa là anh có thể lại vui vẻ, đến lúc đó anh phải nói cho ta biết những lời này có phải là anh nói hay không, được không…………..”
|