Cường Mãi Cường Mại
|
|
Chương 65[EXTRACT]Trần nhà rơi xuống, có lẽ đã là chuyện rất lâu sau đó.
Nhưng kỳ thật chờ cơn rung động qua đi thì cũng chưa quá 30 giây.
Thiệu Ly còn đang choáng váng đã bị Lý Hữu kéo chạy ra bên ngoài. Chỗ hành lang lúc này quả thực có thể dùng từ “vô cùng thê thảm” để hình dung. Có một đoạn thang lầu thậm chí bị đứt gãy, phía dưới đè bao nhiêu người căn bản nhìn không rõ.
Lý Hữu nhảy xuống, Thiệu Ly cũng máy móc nhảy theo sát. Ra khỏi tòa cao ốc, bọn họ mới ý thức tòa nhà đã nghiêng đi một góc.
Thiệu Ly trợn mắt, cả người cứ như vẫn đang mơ. Sau đó cậu mới nhận ra cổ tay, cánh tay ban nãy che cho Lý Hữu có điểm khác thường, gập xuống, xương ngón tay như lòi ra, đầu khớp xương còn đang động đậy.
Lý Hữu đang sờ thân thể cậu, thanh âm rõ ràng không trầm ổn như ngày thường, nói: “Ly Ly, nói gì đi.”
Thiệu Ly lúc này mới phản ứng ra, ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt liền thấy đầy máu trên cổ Lý Hữu.
Cậu lại càng hoảng sợ, sờ gáy Lý Hữu, thấy một mảng đầy máu, thở lạnh một hơi, hỏi: “Đầu anh bị sao thế?”
Cậu nói như quát.
Lý Hữu sờ sờ cổ mình, đáp: “Không có việc gì.” Sau đó lại sờ sờ cánh tay gãy của Thiệu Ly, hỏi: “Đau lắm hả?”
Thiệu Ly lắc đầu, hoàn hồn rồi mới hổn hển mắng Lý Hữu: “Mẹ nó anh bị ngốc hả?” Cậu mắng đến uất ức, thanh âm phát nghẹn lại, mắt đỏ lên.
Cậu rõ ràng bị dọa không nhẹ.
Lý Hữu kéo đầu cậu lại, trán hắn cọ cọ vào trán cậu, nói: “Được rồi. Đầu anh bị thương nhẹ thôi. Phải rời khỏi đây trước rồi nói sau.” Sau đó hắn nhìn chung quanh tìm xe mình.
Lúc này vẫn chưa phải là lúc thả lỏng. Ai biết được sẽ có đợt dư chấn tiếp theo hay không.
Liếc mắt nhìn sang, trong tầm mắt không thấy mấy người nhưng nhìn kỹ thì phát hiện đại đa số mọi người trốn ở trong xe. Cái này đúng là thiếu kiến thức xử lý trong tình huống khẩn cấp.
Sau đó Lý Hữu nhìn đến cái xe việt dã, thấy cả nhà Trần Trạch trốn trong xe bèn lôi kéo Thiệu Ly qua đó.
Trần Trạch lúc này cũng nhìn thấy bọn họ liền nhanh chóng mở cửa xe.
Từ xa, anh đã hô to: “Mọi người không sao chứ?”, gấp đến mức trắng nhợt cả mặt, trán đầy mồ hôi.
Vừa rồi, nhà rung lắc dữ dội đến thế nào, tận mắt anh nhìn thấy rõ ràng. Anh còn đang suy nghĩ ngày hôm qua không nên nghe Thiệu Ly ăn lê.
Cắt lê – chia lìa (分梨: cắt lê – phân ly đọc như 分离) đây là điềm rất xấu.
Chờ Lý Hữu lôi Thiệu Ly tới, Trần Trạch lại lặp lại nói: “Hai người không sao chứ? Ly Ly, cậu không sao chứ?” Vừa nói vừa đưa tay sờ sờ Thiệu Ly.
Lý Hữu ngăn anh lại, nói: “Em ấy gãy xương rồi. Đừng động vào.”
Thiệu Ly lúc này mới như triệt để hoàn hồn, nói: “Không có việc gì, không có việc gì. Con mẹ nó, tớ không muốn đứng trên cái đất này thêm giây nào nữa.” Sau đó cậu móc chìa khóa xe trong túi áo Lý Hữu ra, ném cho Trần Trạch: “A Trạch, cậu lái xe đi.”
Trần Trạch đón lấy chìa khóa, đi mở xe.
May mà anh là thợ sửa xe, đổi lại người bình thường lần đầu tiên sờ lên loại xe đặt hàng riêng không biết hãng sản xuất này của Lý Hữu chắc không khởi động nổi.
Lý Hữu đơn giản mô tả, Trần Trạch liền làm được.
Xe đã bắt đầu chạy nhưng tất cả mọi người trong xe đều vẫn còn dư âm kinh hãi.
Thiệu Ly ngồi ở phía sau, cạnh Lý Hữu. Lúc này cậu chẳng để ý đến việc giữ ý tứ nữa, để Lý Hữu nghiêng người gối lên đùi mình, nói với Trần Trạch: “A Trạch, cậu quen thuộc vùng này, xem có bệnh viện nào gần đây thì đến cho an toàn, không ở lại vùng có động đất nữa.”
Trần Trạch nói: “Để tớ tìm xem.” Anh mở GPS, chăm chú nhìn.
Lý Hữu nói: “Không cần dừng lại, đi thẳng về thành phố S đi.”
Từ thành phố D đến thành phố S mất khoảng hơn mười tiếng đồng hồ lái xe, chạy xuyên đêm thì rất nhanh.
Thiệu Ly nghe thấy, cau mày, rầy la: “Anh không biết tình trạng của mình à? Nói thêm một chữ thử xem.”
Ánh mắt cực kỳ sắc bén, ngữ khí cũng mạnh mẽ.
Cậu kỳ thực cũng không phải người dễ trêu vào.
Lý Hữu không lay chuyển được cậu, không thể làm gì khác hơn là nói: “Em thật là…” rồi nói ra một địa chỉ.
Trần Trạch nghe được sửng sốt, nói: “Chỗ này có thể tiếp nhận trực tiếp sao?”
Lý Hữu nói: “Có thể.” Sau đó hắn hoặc như là nhớ tới cái gì đó, nói với cả nhà Trần Trạch: “Về sau nếu còn gặp phải tình huống này, không được ngồi trong xe, phải bỏ chạy, chạy không được thì nằm úp sấp bên cạnh xe.”
Bà Trần: “Hở?”
Ông Trần: “Trong xe không phải là an toàn nhất sao?”
Lý Hữu: “Sai rồi. Nếu tầng trệt bị sụp xuống, nóc xe cũng sẽ bị nghiền nát.”
Bà Trần vô thức rùng mình một cái. Bà hoàn toàn không biết điều này, thốt lên: “Ối mẹ ơi.”
Ông Trần: “Kêu mẹ cũng vô dụng.”
Bà Trần: “Còn hữu dụng hơn là gọi ông.”
Hai cụ rất nhanh cãi nhau. Tuy không phải cãi nhau thật nhưng sẽ nhịn không được mà tranh luận một phen.
Like Loading…
|
Chương 66[EXTRACT]Trần Trạch trong xe, nhìn Thiệu Ly qua gương chiếu hậu, hỏi: “Không sao chứ?”
Thiệu Ly đáp: “Không có việc gì.” Cậu tự tay vuốt ve cổ Lý Hữu, hạ giọng hỏi: “Có chịu được không?”
Lý Hữu nói: “Vô tư.”
Lúc này trong ánh mắt bọn họ đều ít nhiều có nét cười, không gặp phải chuyện không may thực sự đáng để ăn mừng.
Trần Trạch nhìn hai người qua gương chiếu hậu một hồi sau đó thu hồi ánh mắt. Vào giờ khắc này, anh đã rất rõ ràng cảm giác được: trải qua việc vừa rồi, hai người kia trong lúc đó có vẻ ít nhiều không giống như trước.
Anh biết Thiệu Ly trọng tình đương nhiên trong chuyện tình cảm này rất cẩn thận. Thiệu Phỉ đã từng lưu lại trong lòng cậu ấy rất lâu, bất quá qua ngày hôm nay, khoảng trống kia e rằng đã bị một người khác hoàn toàn chiếm cứ.
Giờ khắc này, anh cảm thấy mất mát nhưng cũng rất vui vẻ. Anh mừng thay cho Thiệu Ly.
Trong cuộc đời, ta có thể gặp rất nhiều người như vậy, sẽ có hảo cảm, sẽ nhớ, muốn thân cận nhưng thật sự có thể đến tới yêu đương thì ít lại càng ít.
Có được người đó chính là hạnh phúc ngoài ý muốn. Giờ khắc này, tự đáy lòng anh mừng cho Thiệu Ly, mặc dù anh đối với Thiệu Ly cũng không phải thật sự nói buông là buông ngay được.
Đã nhiều năm như vậy mà…
Chợt nghe ông Trần nói: “Ly Ly, anh bạn của cháu là từ tỉnh khác về à? Chú thấy giấy phép cho cái xe này không phải người thường có thể có đâu.”
Lúc ấy hình như Lý Hữu đã ngủ. Hắn cũng thực sự mệt mỏi, thần kinh căng thẳng cao độ chạy xe suốt cả đêm, đến nơi chưa kịp lấy hơi đã gặp dư chấn, lại còn là loại cường độ cao.
Thiệu Ly nói: “Vâng. Mắt nhìn hàng của chú tinh ghê.”
Ông Trần nói: “Chú thấy thằng nhỏ này lai lịch không vừa.”
Thiệu Ly cười, giơ ngón tay cái với ông, tỏ ý lão nhân gia ngài quả nhiên tinh mắt.
Ông Trần có chút đắc ý, nói tiếp: “Ở bên ngoài kiếm miếng cơm ăn không dễ dàng nha. Có nhiều bạn bè, làm việc dễ hơn. Chẳng trách sao mà có mấy năm, mấy đứa đã có thành tựu rồi.”
Trần Trạch nghe được, hơi khó chịu. Anh nói: “Bố, bọn con là tự dựa vào năng lực kỹ thuật bản thân. Đâu liên quan gì nhiều bạn ít bạn.”
Lời này ông Trần không thích nghe, nói: “Mày thì biết gì.”
Thiệu Ly bắt đầu cười rung cả vai, động cả đến chỗ gãy xương, đau đến nhe răng.
Lý Hữu xoa bóp hông cậu, ý bảo cậu an phận chút.
Mẹ Trần rõ ràng theo không kịp câu chuyện của bọn họ, qua hơn nửa ngày mới nói: “Người bạn này của cháu xưng hô như thế nào, Ly Ly?”
Thiệu Ly nói: “Dì gọi anh ấy là Tiểu Lý đi. Chữ Lý ghép của chữ mộc và chữ tử (木+子= 李)”
Bà Trần không hiểu rõ nội tình, rất sung sướng nói: “Vừa rồi dì nghe chú nói xe này của Tiểu Lý là giấy phép rất khó xin được đúng không?”
Ông Trần nói: “Không phải khó mà là không thể được.”
Thiệu Ly nghẹn cười, nói: “Hẳn là thế.”
Bà Trần tựa hồ không hiểu rõ. Nhà bà không có xe nên giấy phép xe màu gì, các loại khác nhau thế nào cũng không rành. Vì thế, ông Trần lôi kiến thức nửa vời của mình ra giải thích cho vợ.
Ông kỳ thực nói không hoàn toàn đúng, Thiệu Ly ngồi sau nghe được muốn cười nhưng ngại Lý Hữu nên không dám cười quá lộ liễu.
Tới quân y viện Lý Hữu chỉ định, năm người đều làm kiểm tra.
Kết quả là ngoại trừ Thiệu Ly bị gãy tay trái, Lý Hữu chấn động não nhẹ, ông Trần tái phát bệnh cũ thì không ai bị thương. Thật là may mắn trong xui xẻo.
Sau đó bọn họ lưu viện theo dõi thêm 3 ngày. Mấu chốt là Thiệu Ly khăng khăng không ở lại “theo dõi” vài ngày, chờ qua “giai đoạn nguy hiểm” Trần Trạch lái xe, năm người cùng quay về thành phố H.
Trở lại thành phố H, từ đầu tới khi quay về đây, đã là một tuần lễ sau.
Đầu tiên là đưa cả nhà Trần Trạch về.
Đỡ ông Trần và bà Trần lên lầu, nói lời từ biệt rồi Trần Trạch mở lời: “Lần này thật cám ơn anh, Lý Hữu”
Anh không gọi là Lý thiếu gia, Lý tổng mà là Lý Hữu. Cách xưng hô đó rõ ràng mang ý thừa nhận.
Sau đó, anh nói với Thiệu Ly: “Tớ biết tớ nói thế này lại có vẻ sến nhưng tớ thực sự muốn nói: cảm ơn người anh em. Nếu không nhờ hai người, chỉ sợ tớ và bố mẹ đã gặp chuyện.”
Cánh tay không bị thương của Thiệu Ly nắm lại, đấm Trần Trạch. Cậu cười nói: “Được rồi. Đừng gây buồn nôn nữa. Nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn anh ấy đi. Mạng của tớ cũng là anh ấy cứu. Ha hả, lúc ấy tớ còn tính nhảy qua cửa sổ. Bây giờ suy nghĩ một chút mới thấy mình liều.”
Lý Hữu thở dài, nói: “Ly Ly, nói vào trọng tâm đi.”
Thiệu Ly nói: “Biết biết.” rồi chỉ vào Lý Hữu, nói với Trần Trạch: “Chờ vết thương ở chân chú đỡ, để anh Hữu mời cả nhà đi ăn nha.”
Trần Trạch không thế nào không biết xấu hổ, nói: “Nên là tớ mời hai người mới đúng.”
Thiệu Ly nói : “Không sao. Anh ấy có tiền. Để anh ấy mời đi.”
Lý Hữu lúc này mới bất đắc dĩ thở dài, gật đầu với Trần Trạch: “Hẹn gặp lại.”
Lần này là thực sự chào tạm biệt gặp lại sau.
Like Loading…
|
Chương 67[EXTRACT]Trần Trạch đứng nguyên tại chỗ nhìn xe hai người đi khuất một lát mới xoay người đi lên lầu.
Anh đã không còn là thanh niên mười mấy hai mươi tuổi, là một người đàn ông đến tuổi “Tam thập nhi lập” rồi, không có nhiều thời gian buồn đông chán thu. Huống hồ, qua biến cố lớn như vậy, anh cũng nên làm tròn phận làm con, tỏ ra là người đàn ông quyết đoán, để cha mẹ an an ổn ổn dừng chân, tránh lo âu về sau.
Mỗi ngày vẫn phải mưu sinh, cuộc sống không huyễn tưởng thiếu thực tế như vậy.
Chờ xe lăn bánh trên đường, trong xe chỉ còn lại hai người, Lý Hữu nói: “Ly Ly “.
Thiệu Ly nói: “Gì cơ?”
Lý Hữu nói: “Anh đã nghĩ rồi. Chuyện con cái, chúng ta thuận theo tự nhiên đi. Nếu em thực sự không muốn cũng không sao.”
Lời nói này thật sự không có nguyên tắc, không đưa ra hạn chót.
Thiệu Ly cười như trẻ con: “Anh nghĩ thế thật sao?” Bộ dáng kia của cậu có chút giống kẻ trộm.
Lý Hữu nghiêng nửa mặt nhìn cậu, nói: “Thật.”
Thiệu Ly nói: “Ha ha, tính hài hước của anh để đâu rồi? Nghiêm túc như vậy làm chi?”
Sau đó, cậu dùng cái tay vẫn còn động đậy được ấn ấn râu mới lún phún mọc trên cằm Lý Hữu, cười đến vô sỉ: “Cười cái em coi.”
Thực sự rất biết dày vò người ta.
Lý Hữu lộ vẻ không biết nên làm gì với bộ dáng hiện tại của cậu, nói: “Đừng làm rộn.”
Thiệu Ly ha hả cười: “Cứ rộn.”, còn nói: “Anh nói xem, nếu lúc anh ở dưới lầu, em lại ở trên lầu không xuống được, anh sẽ làm thế nào?”
Lý Hữu nói: “Anh sẽ lên.”
Hắn nói rất thẳng thắn, không chút do dự, không hề nghĩ ngợi.
Thiệu Ly khóe miệng càng cong, mắt sáng lên, nói: “Anh ngốc quá. Lên trên làm chi? Em không tự xuống được sao?”
Nói thì nói như thế nhưng ý cười trong mắt không sao che giấu được.
Lý Hữu nhìn cậu, hỏi: “Em biết tự cứu mình?”
Không thể trách hắn khinh thường Thiệu Ly. Cậu vốn là người lúc tuyệt vọng cái gì cũng thử được, tính nhảy thẳng từ tầng 8 xuống. Thực sự khiến hắn nghĩ mà kinh sợ hết chỗ nói.
Thiệu Ly cười hắc hắc, đáp: “Lần sau thì em biết rồi.”
Lý Hữu nói: ‘”Sẽ không còn có lần sau.”
Nói xong hắn không thế nào vui vẻ nổi, trừng mắt nhìn Thiệu Ly. Hắn đại khái là nghĩ cái thái độ cợt nhả này của Thiệu Ly còn xơi mới cải tiến được.
Thiệu Ly cười chán mới nói: “Này, nếu anh có con rơi bên ngoài, thực ra em cũng không quá chú ý đâu. Anh có thể dẫn nói đến nhà mình ăn bữa cơm.”
Đây là hành động của một người đàn ông bình thường, nhượng bộ ở mức độ cao nhất.
Thiệu Ly thậm chí còn tự kiêu ngạo rằng không phải đàn ông nào cũng làm được chuyện này.
Kết quả là Lý Hữu ngẩn người, tạt xe vào lề đường, nói: “Ai bảo em những chuyện này?”
Thiệu Ly nói: “Không biết. Có người nhắn tin cho em. Em không đoán được họ có ý gì. Chuyện của anh và Tô Viện là chuyện đã qua, về phần Lý Trình, anh thích làm sao thì làm thế đó. Em đều OK.”
OK? Cái gì OK?
Lý Hữu nghe mà nhíu mày. Kỳ thực, người biết hắn và Tô Viện hồi xưa từng qua lại cũng không phải là không có nhưng người đem chuyện này nói với Thiệu Ly sẽ không có mấy ai.
Hắn mơ hồ đoán được là ai.
Ngày đó có mấy người ở đây, Tô Viện Lý Ngũ Lý Tĩnh đều về nhà, chỉ còn lại có Chu Mạnh.
Chu Mạnh…
Lá gan rất lớn.
Sau đó Lý Hữu nói: “Em hiểu lầm rồi. Lý Trình không phải là con anh.” còn nói :”Về phần Tô Viện, đúng là chuyện ngày xưa, em muốn nghe, anh sẽ từ từ kể cho em.” Hắn nói hoàn toàn như kể chuyện cũ vậy.
Thiệu Ly bật thốt lên: “Anh không phải là trai thẳng sao?”
Lời này không hề chau chuốt, không che đậy gì, rất thẳng thắn, nhất là biểu tình kia càng làm cho Lý Hữu muốn nhăn mặt.
Lý Hữu có chút không phản bác được.
Hắn nói: “Em nghĩ thế à?”
Thiệu Ly nói: “Chính anh cũng nói trước kia anh và Tô Viện cặp với nhau mà.”
Lý Hữu nói: “Ừ. Năm anh 14 tuổi thì đến thành phố H học cấp ba, quen Tô Viện. Cô ta khi đó học thanh nhạc ở học viện âm nhạc.”
Thiệu Ly nghĩ thầm : đờ mờ, hóa ra không chỉ là thanh mai trúc mã mà còn là chị em yêu nhau. Trong lòng cậu lúc này khó tránh khỏi cảm giác chua chua.
Lý Hữu còn nói: “Khi đó anh không biết cô ta là người thân của chú Ngũ, cũng không biết đó là tình nhân ba anh nuôi bên ngoài.”
Thiệu Ly nói: “Ai chà.”
Lý Hữu nói: “Mẹ anh năm ấy qua đời, chưa được nửa tháng, ba anh đã đưa Lý Thịnh và mẹ nó đón về nhà. Anh và ông ấy cãi nhau một trận, rồi đòi ông nội cho ra ngoài học. Khi đó anh ở thành phố H sống một mình, không ai biết anh là ai. Tô Viện cũng không biết.”
Tin tức này thực sự rất gay cấn.
Thiệu Ly suy nghĩ một chút, rồi cũng sắp xếp cái mớ thông tin lộn xộn này thành một chuỗi, cuối cùng vỗ vai hắn, rất trượng nghĩa nói: “Được rồi. Em biết anh là con có hiếu. Kiếp sau đầu thai, mẹ anh nhất định vẫn muốn có anh là con.”
Like Loading…
|
Chương 68[EXTRACT]Bình thường loại tình huống này, không phải đối phương nên kề sát vào hắn, rồi ôm hắn mà nói thật nồng nàn: “Đừng buồn, anh còn có em” chắc?
Thế tại sao Thiệu Ly vẫn cứ một mình một kiểu?
Lý Hữu vào giờ khắc này thực sự nghĩ mình đã thất bại.
Hắn có chút không chắc chắn, hay là bọn bạn nói đúng, bởi vì trước đây hắn quá vui sướng nên giờ ông trời mới cố tình phái người đến “thu thập” hắn.
Thiệu Ly chẳng hề hiểu sự xoắn xuýt của hắn. Cậu nói: “Học cấp 3 đã yêu đương. Anh hư quá đấy, Lý Hữu.”
Nghe có vị chua.
Lý Hữu nói: “Hồi đó anh không nghĩ quá nhiều.”
Đương nhiên, đương niên nếu như Tô Viện không bị Lý Chiêu Viễn nuôi bên người từ sớm hoặc là sau này cô ta kiên trì muốn đi theo lão thì bọn họ hiện tại có thể cũng ở cùng nhau. Nhưng đó chỉ là nếu như mà thôi, không phải thực tế. Rốt cục là thế nào thì ai biết được?
Lý Hữu cho tới bây giờ rất thực tế, hắn không tưởng tượng phi thực nhiều như vậy.
Thiệu Ly đang nói:”Gạt ai đó? Không phải nhất quyết muốn cưới cô ta, thì tại sao sau đó còn giả vờ học theo người ta come out?” Cậu nói rõ ràng là không có ý tin tưởng.
Lý Hữu hỏi: “Em ghen à?”
Thiệu Ly nói: “Xí, chuyện đã như vậy, cần gì em phải ghen.” Cậu thậm chí cười to ba tiếng ha ha ha, tỏ vẻ tự nhiên.
Lý Hữu cũng không nhiều lời, trực tiếp ôm chặt eo cậu, nói: “Trước kia anh không kịp dự định gì nhiều, may mà bây giờ thì có. Em nói xem, anh nên nói với em ấy thế nào?”
Thiệu Ly nhếch môi cười thích thú, đáp: “Đầu tiên đừng nói vội, em nghĩ thay anh một chút.”
Cứ thế, câu chuyện đổi hướng, nếu thật sự muốn chơi, với chỉ số thông minh của mình,Thiệu Ly chắc chắn sẽ chơi bằng thích.
Lý Hữu nở nụ cười, nói giọng buồn bực: “Ừ, không vội, cứ từ từ suy nghĩ. Chúng ta lần này có thời gian.”
Thiệu Ly nhếch môi, còn khe khẽ hát.
Ánh đèn trên phố sáng như ngọc, buổi tối ở đây thật im lặng, yên ắng. Giữa ngàn vạn ngọn đèn có một ánh đèn nhỏ, chính là nơi bọn họ muốn tới. Đó là nhà của họ. Từ nay về sau, thực sự là tổ ấm của họ.
Buổi tối đó, họ dịu dàng làm tình, giống như thời thanh niên hôn nhau.
Thiệu Ly phơi bày thân thể, trước đây chưa từng làm thế. Về sau, cậu thậm chí còn chủ động ôm lấy eo Lý Hữu, khiến Lý Hữu lần đầu tiên không thể kìm chế, triệt để đoạt lấy cậu.
Bọn họ thở dốc. Lý Hữu mang dáng vẻ tràn ngập khát vọng mà hôn cậu, gặp quả thực như trở lại thời mười mấy tuổi “ngây thơ”, cẩn thận đè nén dục vọng rồi lại không khống chế được dục vọng.
Buổi tối này, ở đây, hắn lần đầu tiên cảm nhận bằng cơ thể tình yêu trong sâu thẳm của Thiệu Ly.
Hắn cẩn thận nằm trên người Thiệu Ly, không dám động vào cánh tay bị thương kia, cúi đầu hôn miệng cậu, nói: “Ly Ly”
Thiệu Ly nói: “Hửm?”
Thanh âm hàm hồ thậm chí còn bị âm thanh cọ sát giữa hai cơ thể nằm trong chăn lấp đi.
Thiệu Ly cả người nóng lên, mồ hôi rơi như mưa. Cậu hôn cổ, vai Lý Hữu. Một khi cậu đã yêu, cậu không giữ lại chút nào cho mình, không hề cố kỵ, hiến dâng toàn bộ.
Phần thu hoạch này khiến Lý Hữu vui mừng, thỏa mãn, hạnh phúc.
Bọn họ thở dốc bên tai nhau, rên rỉ, thân thể thể hiện tâm trạng sung sướng từ xác thịt tới tâm hồn.
Thiệu Ly thậm chí còn đè lên Lý Hữu, lần đầu tiên dùng tư thế cưỡi ở trên.
Cậu chống một tay lên vai Lý Hữu, nhìn hắn cười, cười đến mức làm Lý Hữu chịu không nổi.
Sau đó Lý Hữu động mạnh thân thể, đè cậu xuống giường, cuồng dã không gì sánh được chiếm đoạt lấy cậu.
Cuối cùng, hắn quẹo vào “con đường” đặc biệt kia, ở bên trong đấu tranh anh dũng để xâm phạm. Hắn biết Thiệu Ly sẽ bao dung hắn, phóng túng hắn, mở ra thân thể nghênh tiếp hắn.
Hắn thậm chí có một loại trực giác có thể đêm nay bọn họ sẽ tạo ra đứa con thứ hai.
Buổi tối này, bọn họ liên tục làm tình, một tay Thiệu Ly ôm lấy hắn, cuối cùng đã lên tới đoạn cao trào, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Một dòng nước lũ không thể ngăn cản cuộn trào mãnh liệt trong thân thể cậu. Thiệu Ly hé miệng, thở dốc từng đợt. Sau đó cậu kéo tay Lý Hữu xuống để thân thể Lý Hữu áp sát thân thể mình, không có khe hở.
Lý Hữu thuận theo, đặt hết trọng lượng toàn thân lên người cậu, hít lấy hơi thở của cậu.
Hắn nói: “Ly Ly, anh yêu em.”
Thiệu Ly ôm hắn, nói: “Em yêu anh hơn.”
Ngay cả điều này cũng phải so bì, cậu đúng là cứng đầu.
Lúc đó đã là buổi sáng rồi, khi tia nắng đầu tiên mang theo tinh thần phấn chấn len qua khe hở của tấm rèm chiếu vào phòng, Thiệu Ly trên mặt có chút uể oải rồi lại bình tĩnh an bình, gợi cảm mê người. Dáng vẻ đó in sâu vào đầu Lý Hữu.
Hắn nghĩ cả đời này, thậm chí cả kiếp sau, kiếp sau nữa cũng sẽ không quên giờ khắc này, và giờ khắc người này nằm trong ***g ngực hắn.
Không có cách nào để quên, không muốn quên, cũng không thể quên được.
Bọn họ vừa rồi làm tình quá mãnh liệt. Ngày thứ hai, lúc Dương Hâm đưa Thiệu Hiểu Tây tới cửa, hai người vẫn còn ôm nhau ngủ trên giường.
Thẳng đến buổi chiều 3 ngày sau, Thiệu Ly mới biết Thiệu Phỉ thiếu chút nữa cũng bị vây ở trận động đất kia, không thể trở về.
Lúc ấy Thiệu Phỉ đã từ thành phố C trở về thành phố S.
Sau trưa, khí trời sáng sủa, Thiệu Ly và Lý Hữu mới dậy, ăn cơm, sau đó vì một cuộc điện thoại thúc giục của Lý Mạnh Sơn mà đến bệnh viện kiểm tra.
Kiểm tra xong, chờ kết quả, hai người đưa Thiệu Hiểu Tây ra vườn hoa nhỏ của bệnh viện chơi.
Thiệu Phỉ khi đó đứng ở lối đi tầng 2 bệnh viện, nhìn qua cửa sổ, rất có tâm tư.
Like Loading…
|
Chương 69: Phiên ngoại 1[EXTRACT]Đúng lúc đó, thân ảnh Thiệu Ly và Lý Hữu lọt vào tầm mắt cô.
Lý Hữu đang ngồi trên băng ghế. Thiệu Ly ngồi xổm bên cạnh hắn, cầm trong tay một ngọn lá tre chọt chọt tay hắn. Lý Hữu nhìn cậu, thần sắc yên bình, hạnh phúc.
Thiệu Hiểu Tây ở cách đó không xa đang xem hoa.
Thiệu Ly nói: “Anh xem anh hiện tại đi, trọc lóc y hệt con thỏ Tzuki, thật mất mặt.” Cậu đang có ý nói đến cái đầu được quấn băng kín mít của Lý Hữu.
Lý Hữu có chút không hiểu: “Là sao?”
Thiệu Ly cười ha hả, nói “Là anh nhìn y chang con thỏ đực, cực kỳ đáng yêu, ha ha.”
Lý Hữu hỏi ngược lại cậu “Sao em biết nó là thỏ đực?”
Thiệu Ly nói: “Chắc chắn là thỏ đực, thỏ cái không thể nào khó coi như vậy?”
Dù rằng nói như thế nào cũng là nói móc hắn thôi. Nhưng vừa rồi cậu không hề nói vậy, rõ ràng cậu nói là “đáng yêu” .
Lý Hữu hừ nhẹ một tiếng, đại khái là cảm thấy giải thích của Thiệu Ly rất gượng ép, không hề có chút thuyết phục.
Hắn nói: “Đứng lên đi, quần áo bẩn như thế này sao gặp người khác được.”
Thiệu Ly nói: “Nên gặp sao thì gặp như vậy thôi.” Cậu nghĩ một chút, còn nói: “Lần này xảy ra chuyện lớn như thế, anh nói xem em nên làm gì tỏ chút thành ý đây?”
Lý Hữu trả lời: “Ừm, có thể quyên góp một số tiền.”
Thiệu Ly nói: “Đừng mà. Em cũng không muốn vất vả dùng tiền mồ hôi nước mắt để cho người ta đem cho tiền Bạch Mỹ Mỹ hay Hắc Mỹ Mỹ nào đó mua biệt thự hay xe hơi đâu.” Cậu đang nói đến một sự kiện đang gây xôn xao trên mạng internet về một người nào đó vung tiền khoe giàu.
Lý Hữu hết chỗ nói rồi, hắn không biết nếu Thiệu Ly nghe thấy hắn cũng bỏ vào đó không ít tiền, đêm nay không biết có đá bay hắn ra ngoài, không cho hắn vào cửa hay không. Cuối cùng, hắn sáng suốt nghĩ việc này vẫn tốt nhất là không cần phải nói.
Thấy hắn không nói lời nào, miệng Thiệu Ly lại tiếp tục liến thoắng: “Hay là em bỏ tiền quyên góp cho mấy cô nhi viện?”
Ý tưởng này không tồi, Lý Hữu thực tán thành nói: “Rất tốt.”
Thiệu Ly ngẩng đầu, đắc ý nhìn hắn cười cười: “Em cũng biết là rất tốt.” Sau đó, cậu quấn lá tre hai vòng thành hai chiếc nhẫn, một chiếc đeo vào ngón áp út của Lý Hữu, nhìn hắn cười thỏa mãn, nói: “Chà chà, cái nhẫn này rất xứng với khí chất của anh.”
Lý Hữu nhìn chiếc nhẫn trên tay, khẽ nở nụ cười, sờ cổ cậu, cầm lấy chiếc còn lại đeo cho cậu.
Mất mặt thì phải mắt mặt cả đôi, xem ai cười ai trước.
Thiệu phỉ ở sau song cửa thủy tinh, nhìn thấy cảnh này, đồng tử mạnh mẽ co rút lại.
Cô nhớ tới rất nhiều năm trước, Thiệu Ly cũng từng bện chiếc nhẫn từ lá tre như vậy cho mình.
Nhưng lúc ấy cô lại không nhận, chỉ cười, làm nũng nói: “Ly Ly, em đừng dùng cái thứ đồ vớ vẩn này để đánh lừa chị, chị muốn nhẫn bạch kim của Cartier cơ.”
Lúc ấy, trong mắt cô, nhẫn của Cartier quả là một thứ rất mắc, không bao giờ cô có thể mua nổi. Thậm chí, cô còn nghĩ đời này chỉ cần may mắn có một cái thì chả còn điều gì phải hối tiếc. Cô cũng không biết vì cái gì mà đoạn chuyện cũ kia cách đây đã hơn mười năm, lại có thể khắc sâu trong trí nhớ của cô như vậy, thậm chí cô còn nhớ rất rõ nụ cười của Thiệu Ly lúc ấy, nụ cười sáng lạn như ánh dương ngời sáng. Hiện tại đừng nói đến nhẫn Cartier mà ngay đến cả nhẫn kim cương cô cũng mua được. Nhưng bây giờ, nhẫn bạch kim Cartier không còn là gì trong mắt cô.
Tầm mắt cô vẫn chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của Lý Hữu, chiếc nhẫn cỏ giống y hệt chiếc trên tay Thiệu Ly, ánh mắt mãi cũng không rời ra được. Đó từng là thứ đã thuộc về cô.
Cô nhớ lại trận động đất phát sinh vào ngày đó, cô đang ở tham gia tuyên truyền cho bộ phim mới, ngắn ngủi không đến mấy chục giây, nhưng lại lộn xộn đến mức làm cho người ta không muốn nhớ lại. Tất cả mọi người đều vội chạy trốn, chỉ có cô mang theo đôi giày cao gót hơn mười phân đứng còn không vững, bị xô đẩy nghiêng trái ngã phải, thiếu chút nữa đã bị ngã trên mặt đất, bị người ta giẫm đạp đến chết.
Không ai đứng lại cứu cô, Lưu Ưu cũng chỉ là người đại diện, không thể nào vì công việc mà không cần mạng sống, Lý Chiêu Vinh giờ đã trở thành người thực vật, còn đang nằm bệnh viện ở thành phố S. Mà cho dù lão ta có mặt ở đó, cũng chỉ biết lo cho bản thân mình, không hề quan tâm đến cô. Cô hiểu rõ hơn ai hết lão ta là một tên khốn nạn, ích kỷ, sợ chết sẽ không bao giờ quan tâm ai ngoài bản thân mình.
Sau đó, cô lại nhớ tới năm ấy, lần đầu tiên tham gia “bữa tiệc” đón tiếp diễn viên mới của MES. Buổi tối đó, cô sợ tới mức một mình trốn trong WC khóc, cô đã sợ hãi gọi điện thoại cho Thiệu Ly.
Lúc đó, Thiệu Ly ở đầu dây bên kia đã an ủi cô, nói: Phỉ Phỉ, chị đừng sợ, có em ở đây.
Có lúc cô nghĩ, nếu thời gian quay ngược lại, nếu trận động đất ở thành phố C này xảy ra vào mùa hè năm họ hai mươi mốt tuổi ấy, liệu Thiệu Ly có thể chạy đến đó cứu cô, an ủi cô, ngủ cũng không ngủ, cơm cũng không ăn, ôm cô mà nói: Phỉ Phỉ, có em đây, chị đừng sợ… hay không.
Nhưng có lẽ, bây giờ cậu không bao giờ gọi điện thoại nói cho cô cái gì là tốt hay xấu, hoặc an ủi cô không sao đâu, đừng sợ nữa rồi. Thậm chí, cậu còn không biết, cô vừa mới mới vừa đã trải qua một lần sinh tử.
Hết thảy đã không thể trở về như xưa nữa.
Không bao giờ nữa…
Giờ khắc này, cô không biết chính mình rốt cuộc là bị lạc mất ở đoạn thời gian sai lầm nào, không biết là năm tháng từ bỏ cô hay là cô từ bỏ năm tháng.
Có một chất lỏng theo khóe mắt cô từ từ lăn xuống.
Thiệu Phỉ sờ ngón tay đáng lẽ phải đeo nhẫn giờ đây vẫn trống rỗng mà ngẩn người ra một lúc, rồi xoay người đi xuống dưới lầu.
Tô Viện từng gọi điện thoại nói với cô: Kỳ thật các cô đều giống nhau, đời này vì mấy lão già đã chết của Lý gia mà phòng không chiếc bóng, mà đây cũng là cái giá để tiến vào cửa của nhà họ Lý.
Lúc trước, cô còn không cảm thấy gì, nhưng hiện tại khi nhìn thấy thứ hạnh phúc bình dị này, thứ hạnh phúc của Thiệu Ly đang có, cô cảm thấy như bị kim đâm, không muốn nhìn đến dù chỉ là một giây.
Cô đã từng cách hạnh phúc này rất gần.
Gần đến mức chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới.
Nhưng cũng chính cô là người chủ động buông nó ra, không thể nào trách người khác được.
. . .
Thiệu phỉ xoay người đi về phía hành lang bên kia, dần dần tâm tình đang xao động của cô cũng từ từ an ổn lại.
Cô nghĩ ít ra so với Chu Mạnh hay Tô Viện thì vẫn còn hơn nhiều lắm, ít nhất nửa đời này của cô vô cùng thành công, đủ khiến kẻ khác ao ước.
Lý Hữu cho dù không quan tâm đến sự nghiệp của cô, nhưng vẫn chiếu cố Lý Duy. Chỉ cần biết bà của cô đã cưu mang Thiệu Ly, nuôi lớn cậu, Thiệu gia đã cho cậu cơ hội để cậu như ngày hôm nay, chỉ cần có phần ân tình này, Lý Hữu nhất định vẫn phải hỗ trợ cô và bảo vệ Lý Duy.
Lý Duy có thân với Lý Hữu hay không, cũng không hề gì, quan trọng là … vô luận bao nhiêu chuyện xảy ra, chỉ cần cô và Lý Duy vẫn là thân nhân duy nhất của Thiệu Ly, thì điều Lý Hữu phải làm sẽ không bao giờ thay đổi.
Không như Chu Mạnh, nghe nói việc xây studio của hắn đã tan tành mây khói, những công ty khác cũng không thèm ký hợp đồng với hắn, coi như là hết.
Thiệu Phỉ đoán hắn chắc đã đắc tội với người nào đó, mà người này, hơn phân nửa chỉ có thể là Lý Hữu.
Ở thành phố S rộng lớn này, Lý Hữu muốn bảo vệ ai, người đó sẽ không bao giờ chịu oan ức nào, ngược lại, nếu hắn muốn hành một người, không cần chính hắn ra tay, cũng sẽ có người đang chầu chực nịnh bợ hắn thay hắn giải quyết mọi chuyện.
Đây cũng là chuyện bình thường.
Tô Viện thì chắc chắn sẽ không sao, nhưng em trai cô ta – Chu Mạnh dĩ nhiên là xong rồi. Mặc cho bọn họ tính toán ra sao, tất cả đều hoàn toàn sụp đổ, chẳng được cái gì, quả nhiên vẫn là những người vừa đáng buồn cười lại vừa đáng thương.
Đương nhiên việc này Thiệu Ly sẽ không biết.
Lúc đó, cậu còn nói với Lý Hữu: “Chà chà, hai ngày nay em ăn nhiều quá, cảm giác như sắp có bụng nhỏ luôn rồi.”
Lý Hữu hỏi: “Em còn muốn gầy đến mức nào?”
Thiệu Ly không trả lời hắn mà nói: “Nếu không, sáng sớm ngày mai, em chạy quanh khu này vài vòng. Không biết có thể lên cơ được không?”
Lý Hữu lấy lòng nói: “Có chút thịt cũng không có gì là không tốt.”
Thiệu Ly không vui nói: “Không thể tiếp tục như thế này nữa, nếu không thân hình em sẽ giống y hệt thằng nhóc Dương Tiểu Hâm kia, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.”
Lý Hữu đồng tình đáp “Ừ, như thế thì hơi mập, nhưng mà thị lực em vẫn rất tốt.”
Thiệu Ly hỏi lại: “Là sao?”
Lý Hữu nói: “Không sao cả.” Hắn vẫn rất biết cái gì có thể nói, cái gì tuyệt đối không nên.
Thiệu Ly còn bảnh chọe, nói: “Anh không biết chứ giáo viên của con gái chúng ta gặp em xong thì nói em giống y như ngôi sao điện ảnh chứ không giống ba của một đứa con. Quả là rất có mắt nhìn mà.”
Lý Hữu nhìn cậu, nói: “Việc này sao từ trước chưa từng nghe em đề cập qua?”
Thiệu Ly nói: “Sao phải nói, mỗi ngày đều có người khen em vừa trẻ vừa đẹp trai, nhiều đến mức em còn không nhớ nổi. Thực ra, em cũng không thể nào không biết xấu hổ mà lúc nào cũng kể với anh, không anh lại tưởng em thích khoe mẽ.”
Lý Hữu nghĩ thầm, rõ ràng em thích khoe thế còn gì, rồi hắn mới nói: “Ừ. Đúng là tuổi trẻ, ăn cơm cũng càng ngày càng nhiều, nấu ăn càng lúc càng đặc biệt.”
Hắn đang nói đến việc gần đây Thiệu Ly nấu cơm không còn ngon như xưa nữa. Chuyện này cũng lạ, không hiểu sao dạo này khẩu vị của Thiệu Ly không như xưa, ăn càng ngày càng mặn và cay, không giống khẩu vị cũ.
Thiệu Ly mất hai giây mới hiểu Lý Hữu đang nói xéo cậu, ném ngọn cỏ trên tay đi, nhào lên người Lý Hữu, hai người giỡn thành một nùi.
Thiệu Hiểu Tây cảm thấy rất mất mặt, bé đứng cách bọn họ một khoảng rất xa, hoàn toàn tỏ rõ lập trường bé cùng hai người bọn họ không hề quen biết.
Thiệu Ly dĩ nhiên sẽ không cảm thấy mất mặt, vẫn tiếp tục đùa giỡn không để Lý Hữu được yên một chút nào.
Kỳ thật, nhân sinh trên đường đời có thể tìm được một người cùng bạn gặp nhau, yêu nhau, giận hờn, nắm tay rồi ở chung một chỗ, còn gì hạnh phúc hơn nữa?
Không có.
Bọn họ cho dù chỉ là đeo nhẫn làm từ lá tre, cũng là một cặp vô cùng hạnh phúc, mỹ mãn.
Mãi mãi nắm tay nhau đến cuối con đường, đến khi họ từ từ già đi.
【 Toàn văn hoàn 】
Lời cuối của tác giả: Cuối cùng, cường mãi cường mại – chuyện xưa về Ly Ly cùng Hữu Tử cũng đã khép lại.
Ly Ly là một nhân vật mà tôi rất thích, xem hết bình luận trên trang web của các bạn, có thể tóm lại: Đó là một người rất thích trêu chọc Lý Hữu nhưng cũng rất dũng cảm. Đúng là khen ngợi cậu ta quá mà.
Cũng hy vọng sự dũng cảm của cậu ấy có thể nhắn nhủ đến mỗi một độc giả rằng: Vô luận sau này xảy ra chuyện gì thì đều hãy vui vẻ mà đối mặt với nó.
Ha ha, đương nhiên vẫn nên thuận buồm xuôi gió là tốt nhất.
Xin chào, hẹn gặp lại ~
Like Loading…
|