Cường Mãi Cường Mại
|
|
Chương 60[EXTRACT]Đã gần 9:30, trạm xe chỉ còn thưa thớt hai, ba người cầm ô đứng cố gắng đợi xe. Xe chạy đến, họ vội vàng giũ nước trên người lách lên, ngay cả thời gian dừng lại một chút cũng không có.
Thiệu Ly đứng ở trạm xe buýt tiếp tục chờ xe. Xe không đến nhưng lại có một đôi giày da cao cấp xuất hiện trước mắt cậu.
Lý Hữu đứng ở chỗ đó, bóng đêm giống như đều tan chảy trong ánh mắt đó, u ám, không có chút ánh sáng nào.
Cách một khoảng khá xa vẫn có thể ngửi được mùi rượu trên người hắn.
Hơn nữa, ánh mắt hắn nhìn Thiệu Ly hết sức kỳ lạ.
Thiệu Ly vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhưng ngay lập tức giống như một trái bóng bị xì hơi, trở lại nguyên trạng như lúc đầu.
Cậu không biết hiện tại Lý Hữu đang có chuyện gì.
Hắn rõ ràng uống rất nhiều rượu, hoàn toàn không giữ được sự nghiêm túc, cẩn thận của ngày thường. Đến cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?
Hai người đứng dưới màn mưa, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Dường như, họ muốn thông qua đôi mắt để cảm nhận tận sâu thẳm trong trái tim đối phương lúc này đang chất chứa tâm tình gì.
Sau đó, Lý Hữu phá vỡ sự im lặng này trước. Hắn nói: “Tại sao em lại uống thuốc?”
Thiệu Ly có chút không hiểu, hỏi lại: “Anh nói cái gì?”
Lý Hữu tiếp tục nói: “Lâu nay em vẫn luôn uống thuốc.” Đây rõ ràng là câu khẳng định không phải nghi vấn hay tự sự.
Thiệu Ly lập tức tiền hiểu ra, miệng cậu khẽ hé, lần đầu tiên cảm thấy có miệng mà không thể sử dụng để nói được gì.
Lý Hữu nhắm mắt lại, dưới cằm hắn đã mọc một lớp râu xanh. Lúc ngước nhìn lên, cả gương mặt hắn lộ ra vẻ tiều tụy, uể oải, thống khổ, nôn nóng. Cả người hắn như chìm trong một loại cảm xúc phức tạp, không diễn tả thành lời.
Sau đó hắn đi phía trước từng bước từng bước một, càng lúc càng đến gần Thiệu Ly, như là hỏi chính mình hoặc có thể là đang hỏi Thiệu Ly: “Ly Ly, em có yêu anh không? Với anh, em có một chút tình cảm nào không?”
Vấn đề này thật sự nằm ngoài dự đoán của cậu, một câu hỏi rất đột ngột.
Yêu hay không yêu… câu hỏi này đã theo bọn họ từ quá khứ đến hiện tại. Thậm chí, Thiệu Ly vẫn nghĩ trong vài chục năm tới nữa, không ai trong hai người sẽ nhắc tới.
Lý Hữu cho tới bây giờ chưa từng hỏi cậu, còn cậu cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ hỏi Lý Hữu câu này.
Bọn họ đã là cha của một đứa trẻ rồi, còn để câu hỏi ngây ngô này làm khó sao? Hơn nữa, phải lấy cái gì để định nghĩa là yêu hay không ?
Lúc nào cũng phải luôn miệng “em yêu anh” sao? Nếu như vậy, xem ra “yêu” rất rẻ .
Nếu nói, lúc Lý Hữu không ở nhà, cậu nhớ hắn; lúc nhận được điện thoại của Lý Hữu từ thành phố xa xôi kia, cậu cực kỳ vui mừng; lúc Lý Hữu nói sẽ trở lại, cậu vui vẻ chuẩn bị trước cơm chiều chờ hắn, tất cả những điều đó là “yêu” mà hắn nói, thì hình như cậu…yêu hắn.
Yêu thì sao còn không yêu thì thế nào?
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Chẳng lẽ nếu tương lai không yêu, hai người sẽ đi trên hai con đường khác nhau?
Nếu vậy, thì tất cả mọi thứ đều là vô nghĩa.
Thiệu Ly cúi đầu, chậm rãi nói: “Thật ra, em cũng không biết nói như thế nào. Nhưng hiện tại, em với anh và Tiểu Tây, một nhà ba người cùng chung sống như vậy không tốt sao?”
Đáp án này không làm cho Lý Hữu cao hứng nổi. Hắn hít một hơi thật sâu, nhưng thật lâu cũng không thể thở ra.
Có đôi khi, hắn tình nguyện làm người hồ đồ.
Thiệu Ly không thừa nhận đối với hắn cũng chính là phủ nhận.
Hắn biết, lúc trước Thiệu Ly chịu ở bên cạnh hắn, không hẳn là do cậu cam tâm tình nguyện. Trên thực tế, phần lớn nguyên nhân là do hắn “ép buộc, dụ dỗ”. Vì vậy, hơn lúc nào hết, hắn cấp bách muốn có một đứa con nữa với Thiệu Ly. Có thêm một đứa nhỏ, đại khái hai người cũng có thể chân chính quyết tâm yên ổn sống. Thiệu Ly nếu có thể bằng lòng vì Thiệu Hiểu Tây tiếp nhận hắn, có lẽ sẽ vì đứa con thứ hai này của bọn họ mà chịu giao trái tim của cậu ra, một lòng một dạ đặt trên người hắn.
Hắn vẫn luôn tin rằng tình yêu có thể chậm rãi bồi dưỡng. Nhưng hiển nhiên Thiệu Ly không nghĩ như vậy, cậu vẫn luôn uống thuốc, không muốn có thêm đứa nhỏ nữa. Gần như cậu nóng lòng chờ Thiệu Hiểu Tây trưởng thành để đến một lúc nào đó sẽ chào tạm biệt hắn.
Buổi tối hôm đó, Chu Mạnh gửi cho hắn đoạn video. Mặc dù hắn biết rõ đây chính là kế ly gián, nhưng vẫn không thể khống chế được mà đi xác nhận. Nếu đổi lại là một người khác, không liên quan đến hắn, ngay cả liếc mắt tới hắn cũng lười.
Lúc ấy, hắn vừa mới nói chuyện điện thoại với Thiệu Ly, trong tay vẫn còn cầm chiếc nhẫn thì nhận được tin sét đánh này. Ngày hôm sau, hắn trở về nhà sớm hơn một chút, mở ngăn tủ dưới TV ra, trong đó hơn phân nửa hộp thuốc tránh thai đã trống rỗng. Lúc đó, hắn cũng không biết đến cuối cùng trong lòng mình đang có cảm nhận gì. Ngay cả khi biết rõ chân tướng này, hắn vẫn lưu luyến, không muốn rời xa Thiệu Ly, không nỡ để cậu cô đơn. Tất cả chân tình ít ỏi của hắn toàn bộ đều dành cho người này. Đoạn tình này chỉ có hắn càng lún càng sâu. Nghe có vẻ thật đáng buồn cười, đến cuối cùng chỉ có hắn tự mình đa tình.
Mưa càng lúc càng lớn, những tia chớp vạch ngang chân trời tựa như những con rắn thừa dịp không trung mở ra mà bò lung tung.
Mùa đông năm nay chắc chắn sẽ rất lạnh.
Xa xa, đã thấy Chu Mạnh cùng Tô Viện mang dù chạy đến.
Đến khi thấy rõ ràng người đứng đối diện với Lý Hữu là ai, Tô Viện cắn chặt môi.
Cô đi đến cách Lý Hữu tầm ba bốn mét rồi dừng lại, không tiến thêm nữa.
Chu Mạnh cùng chạy lại, nhìn thấy Thiệu Ly đang đứng đối diện Lý Hữu, cũng giật mình.
Hắn thực hối hận vừa rồi lỡ miệng, tiết lộ với Lý Hữu chuyện nhìn thấy Thiệu Ly đứng ngoài cổng.
Hắn không ngờ rằng Lý Hữu sẽ đuổi theo “đứa em trai giả” này của Thiệu Phỉ, dù cậu ta dám có gan làm chuyện vụng trộm sau lưng Lý Hữu. Hắn nghĩ Lý Hữu cho dù không nổi giận cũng sẽ không dễ dàng buông tha Thiệu Ly
Chu Mạnh biết Lý Hữu hận nhất là bị người phản bội, hơn nữa với thủ đoạn tàn nhẫn, không ai dám chọc đến hắn. Bây giờ, lại mất hết mặt mũi như vậy chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn khiến cho thằng nhóc này không thể sống yên ở thành phố S.
Bởi vậy, Thiệu Phỉ cũng chắc chắn sẽ rớt đài thôi. Ai bảo lúc trước cô ta huênh hoang cho lắm vào, bây giờ phần thắng đã nằm trong tay hắn.
Thật là một con đàn bà ngu ngốc!
Huống chi Tô Viện là ai? Lý Trình là ai?
Hắn tin tưởng vô luận là quá khứ, hiện tại hay tương lai, cho dù bên cạnh Lý Hữu có bao nhiêu người lui tới, với hắn, Tô Viện vĩnh viễn là người đặc biệt nhất, không một ai có thể thay thế được, huống hồ còn có Lý Trình.
Phía trước, Thiệu Ly cúi đầu không nói lời nào, Lý Hữu đưa lưng về phía bọn họ. Mọi thứ gần như hòa vào đêm đen, không ai nói gì.
Sau đó chợt nghe Tô Viện cất tiếng nói: “A Hữu, trở về đi. Mưa lớn như vậy, sẽ bị cảm đó.”
Chu Mạnh nói: “A Hữu, chị Viện ướt hết người rồi.”
Lý Hữu không có phản ứng.
Tô Viện nói: “Có chuyện gì trở về rồi từ từ nói. Tiểu Thiệu, cậu mau khuyên nhủ A Hữu đi.”
Ngữ khí của cô hết sức thành khẩn, gần như là cam chịu, nhẫn nhịn.
Chu Mạnh nghe không nổi nữa, hắn tiến lên nắm tay áo Lý Hữu, nói: “A Hữu, đừng nói chuyện với loại người này. Dám mượn gan trời, làm trò vụng trộm sau lưng anh. Tốt nhất, anh nên cho hắn một bài học nhớ đời, nếu không hắn ỷ mình có chỗ dựa là Thiệu Phỉ liền không coi ai ra gì. Thiệu Phỉ là cái gì chứ? Loại mặt hàng như hai chị em cô ta, chỉ cần có tiền cho bọn họ là được, chả cần quan tâm đó là ai giống y như nhau, em sớm đã …”
Chưa kịp nói tiếp, đã bị Lý Hữu quay lại cho một cái tát vào mặt, những âm cuối còn chưa nói xong cũng bị nuốt lại.
Đó rõ ràng là hành vi bao che khuyết điểm, Tô Viện tức đến nỗi mặt cũng vặn vẹo.
Chu Mạnh không dám nói lời nào.
Mấy năm nay, nếu không phải nhờ quan hệ của Lý Hữu, cho dù hắn có làm mọi cách cũng không thể leo lên đến địa vị như ngày hôm nay. Trước đây, lúc còn là thực tập sinh, không xu dính túi, mỗi ngày đều phải sống cuộc sống “thấp hèn”, tiền lương thấp đến mức ngay cả chó cũng không thèm.
Bây giờ, hắn đã có biệt thự gần bờ biển, tám chung cư cao cấp trong thành phố. Chưa kể, còn có bốn chiếc xe thể thao, năm chiếc xe việt dã. So với 90% dân số ở thành phố S này phải nói là quá xa hoa.
Hắn có thể đi bất cứ nơi nào trên thế giới nếu hắn muốn, theo sau hắn là cả đám fan hâm mộ, mỗi ngày vây quanh hắn, sùng bái hắn, chiêm ngưỡng hắn, ngưỡng mộ hắn, thật lòng thật dạ mà yêu hắn.
Những nghệ sĩ cùng thế hệ hoặc không cùng thế hệ, ai thấy hắn cũng phải cúi lưng gật đầu, vuốt mông ngựa kêu một tiếng “anh Mạnh” hoặc là “Tiểu Chu” .
Hắn đã không còn là người bị người khác bắt nạt cũng không dám hé răng, một tên nhà quê đến từ nông thôn.
Hắn có vị thế đủ để coi thường Thiệu Ly, người phải sống cuộc sống nghèo hèn giống như con kiến.
Thế nhưng… Lý Hữu chỉ dùng một cái tát đã cho hắn thấy rõ sự thật. Vì thế, hắn chỉ còn cách quay đầu lại nhìn Tô Viện, trưng cầu ý kiến.
Sắc mặt của Tô Viện so với hắn cũng không hề tốt hơn bao nhiêu, cô còn đang đắn đo nên có nên mở miệng hay không? Nếu có, thì phải nói gì?
Lúc này, Lý Trình được Lý Ngũ ôm đứng một bên, rất đúng lúc hắt xì một cái.
Nó nhìn Tô Viện, có chút cẩn thận, nói: “Mẹ ơi, con lạnh.”
Tô Viện ôm nó vào lòng, nói: “Được rồi, chúng ta trở về thôi.”
Lý Trình nhìn theo bóng dáng Lý Hữu, hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”
Tô Viện nói: “Con nít không được hỏi nhiều như vậy.”
Lý Trình im lặng hai giây, đột nhiên nói: “Con cũng không còn nhỏ. Chuyện mẹ nói với cậu Tiểu Mạnh con biết hết rồi.” Nó chui sâu hơn vào ngực Tô Viện, nhìn về phía Lý Hữu, nhỏ giọng nói tiếp: “Con biết anh thật ra không phải là anh. Hơn nữa, anh cũng không thích con.”
Like Loading…
|
Chương 61[EXTRACT]Anh không phải là anh, vậy là cái gì?
Lời này Thiệu Ly nghe không hiểu.
Quả thật, cậu không thể nào nhìn rõ nút thắt trong chuyện này của Lý gia. Từ trước tới giờ, Lý Hữu chưa từng đề cập qua với cậu, đặc biệt là đoạn chuyện cũ của hắn và Tô Viện.
Mưa, càng lúc càng lớn.
Lý Ngũ cũng lên tiếng khuyên hắn: “Thiếu gia, về thôi.”
Lý Hữu không nói lời nào, cũng không buồn động đậy.
Tô Viện dùng tư thế gà mẹ che chở gà con, gắt gao ôm Lý Trình, tầm mắt của cô dừng ở trên người Thiệu Ly, nhưng lại nói với Lý Hữu: “A Hữu, nghe lời chú Ngũ đi.”
Mà Lý Trình đang nằm trong ngực cô cũng nhìn về phía Thiệu Ly, trông rất đáng thương, lạnh đến cả người run rẩy giống một con gà con bị đông lạnh.
Thiệu Ly đành nói: “Có việc gì chờ anh bình tĩnh rồi nói sau, em về trước đây.”
Sau đó, cậu nhảy bừa lên một chiếc xe.
Cậu đi về phía một chỗ trống gần cửa sổ ở hàng ghế thứ ba. Nhưng cậu vẫn không đành lòng, đưa dù ra ngoài cửa sổ cho Lý Hữu nói: “Cầm rồi trở về đi.”
Lý Hữu không nhận dù của cậu, hắn xoay người đi về cửa xe bên kia.
Nhưng chưa kịp bước lên xe , đã bị Lý Ngũ cản lại.
Lý Ngũ nói: “Lão thái gia đến rồi, đang đứng ở phía trước.”
Lý Hữu gắt lên: “Tránh ra.”
Lý Ngũ kiên trì nói “Thật sự là lão thái gia.”
Lý Hữu nhìn ông ấy, không hề có ý nhượng bộ.
Lý Ngũ đành phải nói: “Thiếu gia, tôi không lừa cậu.”
Bọn họ cứ đứng đó giằng co, cuối cùng thật sự là Lý Mạnh Sơn xuất hiện, được Lý Tĩnh đỡ một bên, từ từ đi tới, nói lớn: “A Hữu, là ta.”
Lúc này, cửa xe bus môn “Críttt” một cái rồi đóng lại, xe phun ra một luồng khói rồi từ từ lăn bánh.
Lúc Lý Hữu quay đầu nhìn lại lần nữa, xe đã đi xa ít nhất khoảng năm, sáu thước.
Lý Mạnh Sơn đứng đối diện hắn, nói: “Tất cả đều về nhà cho ta.”
Lý Tĩnh vỗ vai Lý Hữu, đau lòng nói: “Về đi thôi, A Hữu. Em xem lại mình đi, hiện tại đã trở thành cái gì rồi?”
Lý Hữu vẫn ngẩn người nhìn theo hướng xe bus đang xa dần. Không quá vài giây, hắn xoay người đi về phía Quốc Tế Viễn Đô.
Hắn đi không đến mười bước, đã bị bảo tiêu chặn lại.
Lý Mạnh Sơn quát lên: “A Hữu, đứng lại! Bây giờ, ngay cả lời ta nói cháu cũng không nghe phải không?”
Lý Tĩnh gấp đến độ dậm chân, vội nói: “A Hữu, em muốn chọc giận ông nội à?”
Lý Hữu vẫn cứ đứng dưới mưa, khoảng chừng nửa phút sau, mới nhắm mắt lại thở ra một hơi, nói: “Được, cháu trở về.”
Tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Gió vẫn tiếp tục gào thét.
Về đến nhà, Lý Tĩnh nhìn Lý Mạnh Sơn, thận trọng nói: “Hay là để cho bọn họ về phòng tắm nước ấm trước đã, đều ướt lướt thướt cả, để con nhờ thím Vương nấu dùm mấy chén canh gừng.”
Lý Mạnh Sơn ngồi trên ghế thái sư đặt trong phòng khách kia, khoát tay, nói: “Không vội.”
Tầm mắt của ông dừng ở trên người Lý Hữu trong một lát rồi lại chuyển qua Tô Viện. Cuối cùng, lại nhìn Lý Ngũ nói: “Thế nào mà chú cũng có mặt góp vui trong vụ lộn xộn của bọn chúng vậy?”
Lý Ngũ ngập ngừng: “Lão thái gia, tôi…”
Tô Viện nhanh miệng trả lời thay: “Ba, chú Ngũ cũng vì…”
Lý Mạnh Sơn liếc cô một cái: “Không có hỏi cô.” Lại tiếp tục nói với Lý Ngũ: “Tôi hỏi chú đó.”
Lý Ngũ vẻ mặt tự trách, nói: “Là do tôi hồ đồ.”
Vẻ mặt hối hận này của chú cũng đã in hằn dấu vết của thời gian của những người có tuổi. Chú làm việc ở Lý gia đã lâu, đi theo bên người Lý Mạnh Sơn cũng đã hơn năm mươi năm, nên chú hiểu rất rõ tính tình của Lý Mạnh Sơn: Nếu chuyện thuộc bổn phận của mình thì có thể quản, còn chuyện không liên quan thì tuyệt đối không thể nhúng tay vào. Người Lý gia làm việc, từ trước đến nay đều phân biệt rõ ràng.
Lý Mạnh Sơn nhìn chú một lúc rồi từ tốn nói: “Không phải chú hồ đồ, là do chú còn nghĩ đến thân tình. Mẹ của Lý Trình là cháu gái của chú, chú không bỏ mặc được, ta hiểu mà,”
Ông không bao giờ gọi thẳng tên Tô Viện, mà chỉ gọi là mẹ của Lý Trình, bình thường ông cũng gọi mẹ của Lý Thịnh – Trần Tố Văn như vậy.
Tô Viện cúi đầu, cắn chặt răng.
Lý Mạnh Sơn lại chỉ vào Tô Viện, nói với Lý Ngũ: “Chú hãy nhìn kỹ đi, cô ta thật không giống người nhà của chú chút nào, tham vọng quá lớn, không hề đơn giản.”
Lý Tĩnh nghe xong, mặt cũng biến sắc mà nói lớn “Ông nội.”
Lúc này, thím Vương đã bưng canh gừng qua.
Lý Mạnh Sơn thực tùy ý mà phất tay, nói: “Đều uống trước đi.”
Thím Vương nhanh tay đưa cho mỗi người một chén. Lúc đưa cho Lý Hữu, thím có chút hoảng sợ, hỏi: “Đây là làm sao vậy? Như thế nào ngay cả râu cũng chưa cạo?” Lý Hữu là do thím chăm nom từ nhỏ đến lớn, gần giống như là con ruột của thím, nên thím rất quan tâm đến hắn.
Lý Hữu chỉ nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì đâu.”
Lý Mạnh Sơn hừ nhẹ, bảo: “Nó không có việc gì, không cần phải để ý đến nó, trước hết dẫn Lý Trình đi lên lầu đi.”
Thím Vương vẫn có chút đau lòng nhìn Lý Hữu, sau đó mới dắt Lý Trình lên lầu.
Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại Tô Viện, Lý Hữu, Lý Tĩnh, Lý Ngũ và Lý Mạnh Sơn.
Lý Mạnh Sơn chậm rãi hỏi: “Cái tẩu đâu?”
Lý Ngũ nhanh chóng lại chổ cái tủ, lấy tẩu ra, bỏ thuốc vào, đốt lửa rồi mới đưa cho ông.
Lý Mạnh Sơn hút hai cái, lại uống ngụm trà, dường như cảm thán nói: “Haiz… mới chớp mắt đã nhiều năm như thế, còn ta cũng đã già.”
Lý Tĩnh vội hỏi: “Ông nội?”
Lý Mạnh Sơn nhìn cô cười, lại nhìn Tô Viện, nói: “Cô không phải là nghĩ ta già rồi, người cũng bắt đầu hồ đồ rồi chứ, Tô Viện?”
Tô Viện sợ hãi đáp: “Con không dám.”
Lý Mạnh Sơn vẫn cười, nói tiếp: “Dĩ nhiên là cô dám. Như thế nào lại không dám chứ? Cô rất thông minh, lá gan cũng lớn, còn rất khôn khéo, tham vọng cũng lớn, không giống chú của cô năm đó cứu lão già như ta khỏi nơi chết chóc, bây giờ vẫn chỉ theo bên cạnh ta trước sau hầu hạ, không có tiền đồ.”
Lý Ngũ vội nói: “Lão thái gia…”
Lý Mạnh Sơn nhìn chú gật đầu, tỏ vẻ cái gì cũng không cần nói, cứ để ông nói tiếp: “Chú Ngũ đối với Lý gia có đại ân, đối với ta lại càng có ơn, ta tất nhiên sẽ nể mặt chú ấy. A Hữu cũng phải như vậy.” Rồi ông quay qua nói với Lý Hữu: “Cháu nhớ cho kỹ, chú Ngũ là bậc cha chú, cháu phải biết hiếu kính chú ấy. Cho dù sau này, ta có đi rồi, cháu cũng phải như vậy.”
Lý Hữu tỏ ý đã hiểu, nói: “Cháu biết rồi.”
Lý Mạnh Sơn còn nói tiếp: “Về phần Tô Viện và Lý Trình, nể mặt chú Ngũ, ta cũng không muốn làm khó hai mẹ con cô. Lý Trình nếu thật sự có bản lĩnh, ta sẽ cho nó vào làm việc ở công ty, có điều đó là chuyện sau này, có lẽ ta không thể nhìn thấy được nữa.”
Lỹ Tĩnh nghe xong nóng nảy nói: “Ông nội! Ông đang nói cái gì vậy? Đang yên đang lành sao tự dưng lại nói đến chuyện đó?”
Lý Ngũ cũng vội nói: “Lão thái gia, việc hôm nay cũng là lỗi của tôi.”
Lý Mạnh Sơn giơ tay lên, ngăn chặn mọi người nói tiếp, rồi nhìn Tô Viện, đôi mắt như phủ một lớp gì đó trong suốt nhưng rất lạnh lẽo, nói: “Có một số chuyện, hôm nay ta muốn nói rõ ràng. Ta tuy rằng đã già, nhưng còn chưa có hồ đồ. Chuyện năm đó, không có chuyện nào rõ ràng, nhưng cái gì cần nhớ thì ta vẫn nhớ kỹ. Chuyện giữa Tô Viện cô, Chiêu Viễn và A Hữu, ta thân là chủ gia đình, dĩ nhiên không thể nào không biết gì hết. Cô cùng Chiêu Viễn lúc trước có chuyện gì, trong lòng tất cả mọi người đều biết, kể cả chuyện về sau cô có thể lựa ở bên A Hữu.” Đột nhiên, ngữ khí của ông lại thay đổi: “Nhưng mà cô lại không làm vậy. Đã là quả do chính mình chọn, tự bản thân mình phải nuốt. Khổ cũng được mà ngọt cũng tốt, là do bản thân cô lựa, không thể nào trách người khác.”
Ánh mắt Tô Viện chợt lóe lên, cô nói: “Con không hề trách ai.”
Lý Mạnh Sơn tiếp lời “Biết vậy là tốt nhất. Về phần lúc cô ở Đức, đã đến bệnh viện cho Lý Trình làm xét nghiệm DNA để xác nhận người thân, con bé Tĩnh đã nói với tôi. Nhân tiện, hôm nay vừa lúc có mặt mọi người, chúng ta cùng nói luôn một thể.”
Tô Viện nắm chặt mười ngón tay.
Lý Tĩnh dùng ánh mắt cổ vũ cô, rồi nhìn Lý Mạnh Sơn nói: “Ông nội, trong chuyện này, Trình Trình là vô tội. Chuyện từ trước đến giờ không hề liên quan đến nó.”
Like Loading…
|
Chương 62[EXTRACT]Lý Mạnh Sơn nói: “Rồi. Ta hiểu.” Sau đó ông bảo Lý Ngũ đến thư phòng lấy tập hồ sơ.
Suốt cả quá trình, hai tay Tô Viện vẫn nắm chặt, không nói một tiếng nào, chỉ ngồi trên sô pha.
Đợi Lý Ngũ lấy xong, Lý Mạnh Sơn bảo chú Ngũ lấy hết báo cáo xét nghiệm trong tập hồ sơ ra, để lên bàn trà, cho mọi người xem.
Ông không hỏi Tô Viện mà lại cười hỏi Lý Tĩnh: “Có phải trước kia cháu đã thấy nó rồi đúng không?”
Lý Tĩnh cầm hồ sơ nhìn một lát, gật đầu. Cô nhìn Tô Viện, rất tin tưởng rồi nói: “A Viện, đích thân cậu hãy nói việc này với ông nội đi.”
Nhưng, Tô Viện không hề nói lời nào.
Lý Mạnh Sơn cười, nhưng trong nụ cười đó không hề có chút ý cười nào cả.
Ông nói: “Ta xem không hiểu, con bé này, cháu đọc cho ta nghe xem.”
Lý Tĩnh đứng lên, vừa đọc vừa giải thích.
Cuối cùng cô kết luận: “Dựa trên kết quả này, có thể xác định Lý Trình và A Hữu là hai cha con ruột.”
Lý Mạnh Sơn dường như không nghe rõ, hỏi lại: “Sao? Cái gì?”
Lý Tĩnh ngẩn người, nói: “Trên báo cáo nói, Trình Trình là con của A Hữu.”
Lý Mạnh Sơn trầm ngâm một chút, rồi đột ngột hỏi: “Cái bệnh viện xét nghiệm đó tên là gì?”
Lý Tĩnh trả lời “Là trung tâm nghiên cứu Thompson của Đức.”
“À.” Ông đắn đo một lúc, sau đó hỏi Lý Hữu: “Cháu thấy như thế nào?”
Lý Hữu vô cảm, nói: “Cho đến hiện tại, cháu chỉ có một đứa con, nhưng không phải là Lý Trình.”
Hắn nói không hề do dự, cũng không hề ngập ngừng.
Cho dù có “bằng chứng” xác nhận Lý Trình là con đặt ở trước mặt, hắn hình như cũng không hề nghĩ sẽ nhận nó.
Lý Tĩnh có chút không đành lòng, cô nhìn Tô Viện một cái, rồi quay sang khuyên Lý Hữu: “Trình Trình không hề làm sai gì cả, chuyện của người lớn là chuyện của người lớn, không thể nào đổ hết lên đầu trẻ con.”
Lý Hữu không nói lời nào, hắn vẫn có chút thất thần.
Lý Mạnh Sơn chen ngang “Con bé này, cháu nói rất đúng. Nhưng mà điều kiện tiên quyết đó là Lý Trình thật sự là con của A Hữu, là cháu chắt trai của ta.”
Lúc này, ánh mắt ông cực kỳ minh mẫn.
Ông chậm rãi nói: “Loại báo cáo nước ngoài này, ta muốn có bao nhiêu loại, muốn kết quả gì là có kết quả đó.” Sau đó, ông quay qua nói với Tô Viện: “Cô muốn cho A Hữu phụ trách phải không? Điều này có thể. Nhưng trước hết, sáng ngày mai, ta sẽ cho người làm xét nghiệm lại. Ai cũng không thể bày trò trước mặt ta, trắng là trắng mà đen là đen. Ta tin rằng, trước mặt ta không ai dám giở trò đùa giỡn ta đâu. Cô có chịu hay không hả Tô Viện?”
Ở dưới bàn trà, hai tay Tô Viện nắm chặt lấy nhau. Cô nói: “Mạnh công, con không dám nói bậy bạ để A Hữu phụ trách như vậy.”
Mặt Lý Mạnh Sơn càng ngày càng xuống sắc, ông nghiêm giọng nói: “Không được! Đã làm thì phải nhận. Nếu là con của A Hữu thì phải để nó phụ trách, người nhà họ Lý không thể nào có chuyện dám làm mà không dám nhận được.”
Lý Tĩnh hình như không dám tin, nói: “Ông nội, đây là báo cáo do trung tâm nghiên cứu Thompson, uy tín của nó gần như là toàn thế giới đều biết. Tô Viện làm cách nào có thể làm giả được?”
Lý Mạnh Sơn phản bác nói: “Như thế nào không thể, bên ta có thể làm giả mấy cái này thì mấy thằng Tây cũng vậy thôi. Đều là người như nhau, đều ăn ngũ cốc hoa màu, con mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tiền thôi. Uy tín? Uy tín làm sao qua nổi tiền mặt?”
Quả đúng là sấm sét giữa trời quang.
Chỉ có Lý Hữu vẫn im lặng ngồi trên sô pha, hoàn toàn không hề phản ứng gì, hình như hắn đã sớm biết.
Lý Ngũ còn khiếp sợ hơn, chú quay qua hỏi Tô Viện “Cháu đã làm gì hả A Viện?”
Tô Viện rất trấn tĩnh nói: “Ba, con đã là người của Chiêu Viễn, không cần thiết phải sinh thêm nhiều chuyện như vậy.” Rồi quay qua nhìn Lý Tĩnh nói: “A Tĩnh, tớ nhớ chưa từng đưa báo cáo này cho cậu coi.”
Lý Tĩnh lập tức cũng nghẹn lời, đại khái thứ này cũng không phải Tô Viện cho cô xem.
Sau đó, chợt nghe “chát” một tiếng, Lý Mạnh Sơn đập một cái thật mạnh lên bàn.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Ông cụ rất ít khi nổi nóng. Lần cuối cùng, ông nổi trận lôi đình đã là chuyện của mười bảy năm trước. Lúc đó, mẹ của Lý Hữu qua đời chưa được nửa tháng, Lý Chiêu Viễn đã vội vã đón mẹ con Lý Thịnh về ở.
Lý Mạnh Sơn nói: “Việc này, nếu cô không cố ý làm gì, Lý Tĩnh há lại có thể bênh cô như vậy sao? Lại còn luôn trước mặt ta nói tốt cho cô và Lý Trình? Lấy xét nghiệm của cô không phải là ta, Lý Tĩnh chưa thấu hiểu sự đời, Lý Ngũ quá trọng tình, cả hai đều dễ dàng bị cô dắt mũi. Nhưng suy cho cùng là do Chiêu Viễn không nên thân, lúc đó đã qua lại với mẹ Lý Thịnh, lại còn bao dưỡng cô bên người. Cô là người khôn khéo, nhưng chưa khôn khéo đến mức có thể qua mặt tất cả mọi người trong nhà này. Ta nhìn người so với cô ăn muối còn nhiều hơn.”
Nói rồi ông nhìn Tô Viện có chút thương hại, nói tiếp: “Ta thấy cô cũng có có sắc đẹp, học thức, vậy mà lại cố tình chọn làm vợ bé của Chiêu Viễn, tuổi vẫn còn trẻ mà đã góa chồng, cực kỳ đáng thương. Cô làm vậy để làm gì?”
Tô Viện cũng không nói lời nào.
Sau đó, chợt nghe Lý Hữu nói: “Tôi đã điều tra.”
Hắn chỉ dùng hai chữ rất bình thường cũng đủ làm Tô Viện kinh ngạc, ngực cũng phập phồng, tất cả mọi biểu tình như dừng lại ở giây phút đó.
Hắn nói: “Tôi đã lấy bản xét nghiệm, tôi rất hiểu Lý Tĩnh, nếu không có nguyên nhân đặc biệt, chị ấy không có khả năng chịu chấp nhận cô và Lý Trình.”
Tô Viện vội nói: “Không phải…”
Lý Hữu lập tức chặn họng cô, hắn nói: “Đủ rồi, Tô Viện.”
Đã rất nhiều năm rồi, hắn đã không gọi đủ cả họ tên cô ra như vậy. Đã mười ba năm rồi… mà hiện tại, hai chữ này từ miệng hắn lý nói ra gần như đã không còn mang theo chút tình cảm nào nữa.
Hắn trước nay chưa từng thẳng thừng buông xuống như vậy.
Hắn không muốn tiếp tục cứ mãi dây dưa không dứt với Tô Viện như vậy nữa.
Bây giờ, Tô Viện mới để lộ ra sự sợ hãi.
Sau đó, Lý Hữu tiếp tục nói: “Về sau cô là cô, còn tôi là tôi, tôi cũng không muốn… thấy cô nữa. Còn nữa, cách xa Lý Tĩnh một chút.” Rồi hắn nhìn Lý Mạnh Sơn nói: “Ở ngoại ô phía Tây, có một công trình xây dựng không tồi, cháu đã nói chú Vĩnh giữ lại cho Lý Trình một căn hộ, tháng sau sẽ để hai mẹ con họ chuyển qua, ông nội nghĩ như thế nào?”
Lý Mạnh Sơn chậm rãi nói: “Chuyện trong nhà ta để cho cháu làm chủ, cháu cảm thấy ổn là được.”
Lý Hữu nói tiếp: “Cả bảo mẫu và tài xế đều chuẩn bị sẵn rồi, sẽ không để Lý Trình chịu uất ức gì cả, chú có thể yên tâm rồi chú Ngũ.”
Lý Ngũ đáp lời: “Mọi chuyện tôi đều nghe theo sự an bài của thiếu gia và lão thái gia.”
Lý Hữu hài lòng nói: “Vậy là tốt.”
Hắn có thể là người rất đa tình nhưng hơn thế nữa hắn cũng là người vô tình.
Nếu đổi lại là hơn mười năm trước, hắn sẽ không thể nào đối xử với Tô Viện như vậy.
Chỉ đáng tiếc ngày hôm nay đã thay thế ngày hôm qua, thế sự biến hóa, không một ai có thể dự đoán trước.
Mà với Thiệu Ly, đã một tuần sau đêm đó, cậu vẫn thấy mình như lạc trong một giấc mộng.
Đêm đó, cậu đã biết Lý Hữu với Tô Viện có quan hệ, thậm chí thân phận của Lý Trình còn có chút mập mờ, không rõ ràng.
Sau khi nghe xong cảm giác thứ nhất của Thiệu Ly chính là: À, thì ra Lý Hữu là thẳng. Like Loading…
|
Chương 63[EXTRACT]Sau khi nghe xong cảm giác thứ nhất của Thiệu Ly chính là: À, thì ra Lý Hữu là thẳng.
Cái thứ hai cậu ý thức được, chính là: Lý Hữu rất có thể còn có một đứa con trai ngoài luồng nữa.
Mặc dù đứa con này trên danh nghĩa là em trai của hắn, nhưng ai cũng hiểu DNA luôn là công cụ tuyệt vời để xác định thân nhân.
Cái thứ ba mà cậu nghĩ là: Sở dĩ, Lý Hữu học theo người khác bày trò come out, hẳn là do lúc trước bị ảnh hưởng bởi “thất bại nhỏ” này.
Haiz… thì ra là vì người đàn bà của ba mình, thật là không có đạo đức, tại sao lại điên cuồng như thế chứ?
Nhân sinh quan thật đáng sợ.
Cậu muốn cười to ba tiếng ha ha ha tỏ vẻ khinh bỉ, thế nhưng cười không nổi. Cậu còn nghĩ: tại sao lúc trước chính mình lại tin tưởng rằng Lý Hữu là cong chứ? Chưa kể, còn vội vàng mà bò lên giường hắn.
Mẹ kiếp!
Sau đó, cậu hút một điếu thuốc, rồi suy nghĩ vẩn vơ về rất nhiều chuyện, về cuộc sống trước đây của mình, về những việc xảy ra những năm này và cả chuyện tương lai cậu sẽ sống ra sao.
Cuối cùng, cậu cũng ý thức được, có lẽ Lý Hữu đã có một đứa con trai rồi, Thiểu Hiểu Tây sẽ trở thành đứa con có hay không cũng được. Nghĩ vậy thì có xót xa thật, nhưng cũng đồng nghĩa là cậu và Lý Hữu sẽ đường ai người nấy đi, về việc nuôi nấng Thiệu Hiểu Tây, cậu có mấy phần nắm chắc để thương lượng.
Vậy cũng tốt.
Cậu phả từng luồn khói thuốc vào không khí.
Cậu nghĩ nếu lúc này cậu đủ kích động, chắc chắn sẽ gọi điện qua dằn mặt Lý Hữu: Mẹ nó, anh muốn gặp tôi thì gặp, không muốn gặp tôi thì giả vờ chơi trò mất tích, khiến người khác lo sợ, đem tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay của anh, anh nghĩ mình giỏi lắm à? Anh cho rằng tôi là con chó mà anh nuôi sao, thích thì gọi đến không thích thì vứt bỏ sao? Anh là trai thẳng thì cũng đừng giả vờ là gay, anh cho là mấy cái này ai cũng có thể chạy theo môđen à?
Hoặc nếu cậu là người mưu mô, lúc này cậu nên chủ động gọi điện thoại, thừa nhận sai lầm với Lý Hữu: Em đã biết mình sai rồi, xin anh hãy cho em cơ hội sửa chữa.
Nghĩ thì rất đẹp, nhưng đến lúc làm thì hoàn toàn không hề dễ như vậy.
Cho nên lúc này, cậu vẫn ngồi trên sô pha, ngửa đầu hút thuốc.
Nghĩ một hồi, cậu lại đưa ra kết luận: Lý Hữu và Tô Viện kỳ thật đúng là rất xứng đôi.
Cùng là người có học thức uyên bác, có tài hoa, chí lớn. Họ có thể nói chuyện về nghệ thuật, đi nghe nhạc kịch, cùng xem triển lãm tranh, tán gẫu bằng những câu tiếng nước ngoài mà cậu nghe không hiểu, bàn về các phong tục của nước ngoài, tâm tình với nhau,… đúng là lãng mạn.
Điểm mấu chốt là cả hai có tiếng nói chung.
Sau đó, cậu lại nghĩ đến lúc cậu ở cùng với Lý Hữu. Hình như, không có chuyện gì đáng để nói, lúc nào cũng cậu cũng là người nói, Lý đại thiếu gia chỉ có ngồi nghe.
Rốt cuộc, giữa hai người có bao nhiêu sở thích chung?
Uầy…Thật đúng là nghĩ không ra.
Có kể cho nhau nghe những chuyện thời thơ ấu, niềm vui và nỗi buồn không?
Hình như… Là không có.
Có bao giờ đem chuyện trong nhà ra kể không?
Ừm… cũng không luôn.
Có hiểu rõ về nhau không?
À, vấn đề này chính cậu cũng cảm thấy buồn cười.
Haiz…
Lúc muốn rút điếu thuốc thứ ba ra, di động của cậu vang lên, là Trần Trạch gọi đến.
Năm nay, thành phố D vốn trực thuộc thành phố C đã xảy ra một trận động đất lớn. Ba của Trần Trạch đã bị nghiền nát một chân, thiếu chút nữa còn bị chôn dưới đống đổ nát, không thể cứu ra được, lúc mẹ Trần Trạch gọi điện đến, nhịn không được khóc nức nở.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiệu Ly gửi Thiệu Hiểu Tây ở nhà Dương Tiểu Hâm. Mặc dù chưa thể xác định rõ mối quan hệ giữa cậu và Lý Hữu hiện tại là gì nhưng cậu vẫn quyết định theo Trần Trạch đi xe lửa về phía Nam.
Tối hôm sau đó, bọn họ đã đến thành phố D, cơm còn chưa kịp ăn đã trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, ba mẹ Trần Trạch nhìn thấy anh lại tiếp tục khóc không ngừng, cuối cùng bà Trần lôi kéo Thiệu Ly nói: “Vẫn là Ly Ly cùng với A Trạch nhà ta thân thiết nhất.”
Thiệu Ly gãi đầu cười: “Ha hả, dì à, dì đừng có khách khí như vậy, A Trạch là anh em tốt của con, chuyện của cậu ấy cũng chính là chuyện của con. Hay là chúng ta trước hết dọn sẵn đồ đạc đi, trận động đất này rất kỳ lạ, con nghĩ nơi này không an toàn.”
Trần Trạch cũng nói: “Mẹ ơi, mau chóng thu thập đồ đạc đi, con đã mua sẵn vé xe rồi.”
Bà Trần quay qua hỏi ông Trần: “Ba nó ơi, ông nghĩ như thế nào?”
Ông Trần vẫn có chút không cam tâm nói: “Tất cả gia sản đều ở chỗ này, đi cái gì mà đi. Tôi không đi. Trận động đất này không phải qua rồi sao.”
Trần Trạch nghe xong nhíu mày, anh hơi lên giọng: “Ba à, ba nghĩ kỹ đi là tiền quan trọng hay mạng sống quan trọng?”
Ông Trần nghĩ một hồi, cực kỳ có phong thái của giai cấp “vô sản” nói: “Đều quan trọng.”
Trần Trạch nghe xong cũng muốn phát hỏa, Thiệu Ly ngăn anh lại, hỏi ông Trần: “Chú à, trong nhà ngoại trừ phòng ốc, còn có cái gì đáng giá không? Chú đừng nói với con là sổ tiết kiệm nha, thứ đó cũng có thể làm lại mà.”
Nhắc tới đây, ông Trần càng thương tâm, bắt đầu cằn nhằn liên tục: “Cháu nói xem tại sao nhà chú lại xui xẻo như vậy? Nhà mới mua chưa được nửa năm, động đất một cái, tất cả đều sụp hết. Chưa kể, trong nhà còn có hai cái TV LCD mới mua, à còn có máy lạnh với tủ lạnh cũng là đồ mới, còn có vô số đồ khác nữa, tổng cộng cũng mất mấy vạn chứ ít đâu.”
Lần đầu tiên, Thiệu Ly thấy có người còn keo kiệt hơn cả mình.
Trần Trạch lập tức nói: “Tất cả đều là vật ngoài thân, nếu không còn con vẫn có thể kiếm tiền mua cái khác.”
Ông Trần nghe xong gào lên: “Mày thì biết cái gì! Đó là phòng mà mẹ mày đã chuẩn bị cho mày sau này kết hôn, tiền dành dụm cả mấy chục năm trời đều đổ vào đó, nghĩ sao tao không tiếc chứ?”
Trần Trạch thật không còn gì để nói, anh có vẻ mất tự nhiên.
Thiệu Ly liền hoà giải nói: “Ai dà, chú ơi chú thật xứng đáng là một trong hai mươi bốn gương người cha tốt nhất mà.” Nói xong, cậu lấy khuỷu tay đẩy đẩy Trần Trạch.
Trần Trạch rầu rĩ nói: “Con biết rồi.”
Thiệu Ly thừa dịp khuyên: “Con nghĩ như vầy: vật ngoài thân không có cũng không sao, quan trọng nhất là người không có việc gì là được.”
Trần Trạch nhanh chóng lấy con dao nhỏ cắt táo cho ba mẹ anh, sau đó, anh định gọt thêm trái nữa cho mình và Thiệu Ly, mỗi người một nửa.
Kết quả, Thiệu Ly cực kỳ không khách khí lục trong giỏ hoa quả lấy một trái lê ra tung hứng trên không trung, rồi mới ném cho Trần Trạch, nói: “Ăn cái này đi, ăn táo khát nước lắm.”
Ông Trần cắn miếng táo, cười mắng cậu: “Thằng quỷ này.”
Bà Trần trừng mắt nhìn ông Trần, nói: “Ly Ly từ thành phố S xa xôi đến đây thăm ông, ông coi ông lại nói cái gì vậy.”
Thiệu Ly ăn nguyên miếng lê mà Trần Trạch vừa gọt, phất tay ra vẻ không sao, nói: “Không có sao đâu dì, chú nói A Trạch không phải nói con đâu.”
Sau đó, bọn họ tiếp tục bàn chuyện sau này quay về thành phố S sẽ làm cái gì.
Nhà họ Trần cũng không giàu có, trận động đất này cũng tổn thất không nhỏ, nhà bị sụp thì không có biện pháp, nhưng mà những đồ gia dụng có giá trị bên trong, ông Trần vẫn không nỡ vứt bỏ.
Ngày hôm sau, Thiệu Ly cùng Trần Trạch thương lượng xong xuôi, quyết định trước tiên về nhà Trần Trạch xem căn nhà giờ đã thành cái dạng gì, còn có thể lấy vài thứ ra không.
Cũng coi như bọn họ may mắn. Lúc vừa về đã thấy căn nhà nghiêng nghiêng vẹo vẹo nhưng vẫn chưa có sập, cùng lắm thì tường nứt ra thành những khe hở nhỏ, nhìn chỉ có chút nguy hiểm. Hèn gì, ông Trần ở công ty lại bị đè nát một chân còn bà Trần thì không có việc gì.
Vì thế Thiệu Ly cùng Trần Trạch nhanh chóng đi lên lầu xem cái gì có thể tháo ra được thì tháo ra hết để đem đi.
Lúc ấy, Lý Hữu tìm đến.
Like Loading…
|
Chương 64[EXTRACT]Lúc ấy, Thiệu Ly mặt mũi toàn là bụi đất, nhìn thấy Lý Hữu, cậu sửng sốt.
Sắc mặt Lý Hữu rất xấu. Trên TV không nói rõ trận động đất nguy hiểm ra sao, nhưng hắn đã nhận được tin có lẽ trận động đất này còn chưa có chấm dứt.
Vậy mà, bây giờ hắn lại thấy Thiệu Ly cư nhiên ra ra vào vào trong ngôi nhà nguy hiểm này, hắn thật muốn đánh người.
Hắn nắm lấy cánh tay Thiệu Ly, nói: “Em đang làm cái gì?” Không thèm đợi Thiệu Ly trả lời, hắn đã nói: “Nơi này không thể ở lâu, mau theo anh về.”
Câu này của hắn không phải là không có đạo lý.
Thật ra, trước khi đến thành phố D, Thiệu Ly cùng Trần Trạch cũng đã tính khi đến đây lập tức đón ba mẹ của Trần Trạch đi luôn, ngộ nhỡ vẫn còn dư chấn thì họ triệt để đi đời nhà ma.
Kế hoạch này vốn rất dễ thực hiện nhưng con người là thế, không thể cưỡng lại những câu nói của người khác như “không có gì đâu, an tâm đi” , “không còn nguy hiểm gì nữa đâu”, người nghe khuyên thường dễ dàng thả lỏng, buông lơi cảnh giác.
Huống chi thành phố D có nhiều cư dân như vậy, nhưng không phải ai cũng nhận ra phải nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này, tạm tránh sang nơi khác an toàn hơn.
Nhưng mà họ không phải còn sống và mạnh khỏe đó ư? Vì thế sẽ không ai muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng không ngờ Lý Hữu lại tới đây, việc này hiển nhiên nằm ngoài phạm vi tính toán của Thiệu Ly.
Cậu muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời.
Cậu chỉ có thể gãi đầu, không hé môi.
Trong lòng có chút không được tự nhiên, nhưng cũng có chút thoải mái.
Ngay tại thời điểm này mà Lý Hữu lại chạy tới, điều đó có ý nghĩa gì, cậu không ngốc, vẫn có thể hiểu được.
Đến lúc Lý Hữu túm lấy cánh tay cậu bắt cậu đi, Thiệu Ly mới sực nhớ tới rồi nói: “Từ từ, trước hết chúng ta qua bệnh viện đón người đã.”
Mặt Lý Hữu sầm xuống, hắn đã thăm dò trước hết rồi nên cũng không cần hỏi là phải đón ai, hắn chỉ nhìn Thiệu Ly, khuôn mặt thể hiện rõ sự không đồng tình. Trước nay hắn vốn không phải là người có tinh thần bác ái.
Thiệu Ly vội nói: “Là ba mẹ của Trần Trạch, lần này chính là đến để đón họ.”
Lý Hữu nhìn cậu trong chốc lát, cuối cùng cũng nói: “Lên xe.”
Lần này, hắn trực tiếp lái xe đến đây, mà chiếc hắn lái chính là xe việt dã.
Lý đại thiếu gia rất có quy củ, hắn cũng chẳng ngốc đến mức chạy xe hạng sang đến cái nơi thiên tai này để tự gây khó khăn cho mình.
Thiệu Ly nhanh chóng cùng Trần Trạch đem những vật dụng trong nhà đã được gỡ ra để vào cốp xe. Sau đó, cả ba người cùng đi đến bệnh viện.
Xe chạy ở trên đường, nhưng Lý Hữu vẫn bình tĩnh lái xe với tốc độ không hề chậm chút nào, không khí trong xe có chút nặng nề.
Bất chợt, Trần Trạch nói: “Cảm ơn.”
Lý Hữu vẫn không đáp lời.
Sắc mặt hắn trông vẫn rất xấu, hắn đại khái là đang trách Thiệu Ly rõ ràng đã biết nơi này rất nguy hiểm, thế mà vẫn có gan xông vào.
Đúng là điển hình của kẻ không sợ chết là gì.
Nếu không suy nghĩ vì người khác, cũng phải biết vì Thiệu Hiểu Tây mà ngẫm chứ. Vạn nhất thực sự xảy ra chuyện gì, bé phải làm sao bây giờ?
Cho dù, ông Trần vẫn tự vỗ ngực nói động đất đã qua rồi, không còn chuyện gì nữa, ông còn đang ngồi chờ trợ cấp sau thảm họa.
Đợi một lúc lâu, vẫn chưa thấy Lý Hữu phản ứng gì trước câu cảm ơn của Trần Trạch.
Hắn rõ ràng là đang đố kị mà giận cá chém thớt.
Trần Trạch liền quay qua nhìn Thiệu Ly.
Thiệu Ly nhanh chóng giảng hòa, nói: “Hay là gọi điện cho dì trước đi, bảo dì thu xếp đồ đạc trước.”
Trần Trạch nói: “Ừ, cũng được.”
Sau đó anh nhanh chóng gọi điện cho mẹ, nói vắn tắt một chút về quyết định phải rời khỏi thành phố.
Thiệu Ly lại nhanh chóng bổ sung, nói: những thứ có thể lấy đều lấy hết ra rồi, không thiếu cái gì cả, chú Trần cứ an tâm 120% đi. Hơn nữa, cậu cũng nói cho dù họ không ở thành phố D, thì trợ cấp thiên tai cũng sẽ đền bù không thiếu một đồng nào, nhà họ còn sổ đỏ ở đây cơ mà, ai lập lờ được số tiền đó chứ.
Ông Trần ở đầu dây bên kia nghe xong có chút nhẹ nhõm, nói: “Vậy đi thôi.”
Hai người nghe xong không hẹn mà cùng lúc nhẹ nhàng thở ra.
Lý Hữu nhìn hai người thở phào như vậy nhưng trước sau vẫn không có biểu tình gì.
Hắn đã nghe nói cứ qua vài năm nơi này sẽ có một trận động đất. Trận động đất đầu tiên tuy rằng đã qua, nhưng hiện tại vẫn chưa thể kê cao gối mà ngủ.
Tất nhiên, hắn vẫn không thể nào dễ dàng chấp nhận việc Thiệu Ly toàn tâm toàn ý lo cho Trần Trạch nhiều như vậy. Tuy hiện tại hắn vẫn chưa có thể hoàn toàn nghĩ thông suốt về chuyện đứa nhỏ, nhưng đạo lý “có nóng vội cũng không làm được gì” hắn vẫn biết. Huống chi chỉ cần người còn ở bên cạnh hắn, lúc nào có thêm đứa nữa mà chẳng được?
Hòa thượng chạy nhưng miếu không thể chạy, cả đời là một khoảng thời gian rất dài, hắn có đủ kiên nhẫn để đợi.
Tới bệnh viện, Trần Trạch mở cửa xe đi ra ngoài, Thiệu Ly không do dự cũng muốn đi theo.
Lý Hữu nhanh chóng túm cậu lại, nói: “Chúng ta ở chỗ này chờ bọn họ xuống.”
Thiệu Ly liền giải thích: “Hả? Điều này không được, chân chú Trần bị thương, không đi được.”
Cậu rất chú ý lựa chọn từ ngữ, tận lực không đi sờ đến vảy ngược của Lý Hữu.
Cậu cũng không muốn lúc này làm Lý Hữu khó chịu khiến cả hai không thoải mái. Hơn nữa, hiện tại cũng không phải là lúc để làm ầm ĩ lên.
Cậu nhiều lúc vẫn tự cảm kích mình rất thức thời, biết nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện.
Thấy Lý Hữu vẫn không đồng ý, cậu phải bổ sung thêm: “Yên tâm đi, mọi phòng của bệnh viện này đều kháng chấn, em đi vào giúp họ thôi, rất nhanh sẽ trở ra.”
Lý Hữu thở dài, hình như cũng hiểu được chính mình quá mức thật cẩn thận, nói: “Đi theo anh.”
Thiệu Ly phất phất tay, nói “Đừng, anh ở đây canh chừng xe đi, em lên là được.”
Cậu đơn giản là vì không biết giới thiệu Lý Hữu như thế nào trước mặt ba mẹ Trần Trạch.
Lý Hữu trừng mắt liếc cậu một cái, ý tứ chính là: xe này của anh có giấy phép viết bằng chữ đỏ, ai dám lấy trộm chứ?
Thiệu Ly bị hắn trừng có chút ngập ngừng, sau đó lại không cam lòng mà nhìn hắn.
Lý Hữu bị cậu nhìn lại bắt đầu thở dài.
Thật sự là không phải oan gia không ở chung.
Sau đó hai người cùng nhau đi vào bệnh viện.
Có thể có thời điểm, dự cảm của con người cực kỳ chính xác.
Lúc xảy ra đợt dư chấn thứ hai, Trần Trạch đang cõng ông Trần đã đến lầu 2 còn bà Trần thì ở một bên giúp đỡ.
Mà Lý Hữu cùng Thiệu Ly đã giúp bà Trần thu dọn hành lý và chuẩn bị xe lăn xong xuôi, đang từ từ đi ra khỏi lầu sáu.
Sau đó, cả bệnh viện đều không ngừng chấn động.
Cái loại rung lắc này làm người ta không thể nào đứng vững, cả người nghiêng ngả, càng ngày càng dữ dội.
Phản ứng đầu tiên của Thiệu Ly là ném hết tất cả đồ vật, kéo Lý Hữu muốn đập cửa sổ nhảy ra ngoài, đáng tiếc bọn họ đang ở tầng tám, muốn nhảy xuống dù không chết cũng tàn phế.
Mọi người ở phía sau không ngừng la hét thảm thiết.
Bốn phía đều là tiếng kêu la thất thanh, còn có tiếng bước chân lộn xộn ở tầng dưới, ta đẩy người chạy kèm theo tiếng kêu sợ hãi.
Lý Hữu lại không hề xuống lầu, ngược lại còn lôi kéo cậu chạy trở lại hướng cũ.
Bọn họ tìm một góc nhỏ trong căn phòng, sau đó Lý Hữu đè đầu của cậu vào sát chân tường, để mặt cậu nằm úp sấp xuống dưới, còn hắn lại đè lên trên người cậu, dùng cả toàn bộ cơ thể bảo vệ cậu.
Bọn họ chen chúc ở một góc nhỏ như vậy.
Thiệu Ly không thể động đậy.
Giây phút đó, cậu chợt nhớ đến một bài báo nào đó đã đưa tin trong cơn động đất, cha mẹ đã dùng cả thân thể của mình để bảo vệ đứa con, dành lấy cho con họ cơ hội sống sót mong manh… giống hệt việc Lý Hữu đang làm.
Giây phút đó, Thiệu Ly bật khóc, cậu hối hận rồi.
Đáng lẽ, lúc nãy cậu không nên cho Lý Hữu đi theo mới đúng.
Thân thể cậu bị xóc nảy dữ dội, cả người đều chịu chấn động đến choáng váng, cuối cùng cậu dùng hết sức bình sinh, từ chỗ cổ của Lý Hữu vươn ra một cánh tay, bảo vệ đầu và cổ của Lý Hữu.
Đây đã là đợt dư chấn lần thứ hai.
Trong con mắt của người bên ngoài, lúc này cả bệnh viện rung lắc dữ dội, lúc đầu chỉ thấy rung theo chiều thẳng đứng nhưng trong phút chốc cả bệnh viện gần như muốn sập xuống.
Like Loading…
|