Cường Mãi Cường Mại
|
|
Chương 50[EXTRACT]Lúc này, đồng nghiệp Lữ Phong cũng trùng hợp đi ra khỏi phòng thay quần áo, nhìn thấy chiếc xe của Lý Hữu đang đỗ trước cửa tiệm, liền kinh ngạc hỏi Trần Trạch: “Anh Trần, chiếc xe kia…?”
Trần Trạch nhìn về phía Lý Hữu một cái.
Lữ Phong nhìn theo tầm mắt của anh, tấm tắc chẹp chẹp miệng, giơ giơ mấy ngón tay “Chắc cũng phải cái giá này ý nhỉ?”
Trần Trạch lắc đầu: “Hơn nhiều đấy.”
Lữ Phong sợ tới mức há hốc miệng, lại nhìn Lý Hữu và Thiệu Ly vẫn nói chuyện với nhau như thường, nói với vẻ mặt hâm mộ: “Tiểu Ly cũng thật là lợi hại quá đi, nhân vật tai to mặt lớn như vậy mà cũng quen.”
Trần Trạch không nói gì, trên mặt cũng không có một chút hâm mộ nào. Anh đang suy nghĩ cái người anh rể trên danh nghĩa này của Thiệu Ly rốt cục là sao.
Lúc này, di động của Thiệu Ly đổ chuông.
Cậu tiếp điện thoại, là Dương Hâm.
Dương Hâm ở đầu dây bên kia nói: “Thứ sáu tuần này có trận bóng nên muốn hẹn lũ bạn chí cốt tụ tập ở nhà Thiệu Ly xem bóng đá.”
Thiệu Ly cười mắng: “Phắc, vậy sao không xem ở chỗ cậu luôn đi. Tớ nói này, xem đá bóng là giả, ăn chực mới là mục đích thật sự của cậu đúng không, Dương Tiểu Hâm?”
Dương Hâm nói: “Đình Đình đang có bầu mà. Tớ làm sao có thể để cho cô ấy bận bịu được?” Hắn nói không hề biết xấu hổ: “Hơn nữa ở chỗ cậu cũng yên tĩnh mà. Trước đây anh em cứ mấy bận lại tụ tập với nhau, muốn quậy sao cũng được, thế mới sướng chứ.”
Thiệu Ly lại cười mắng: “Biết rồi, đi chết đi.”
Nói như thế, chính là đã đồng ý.
Thiệu Ly vừa cúp điện thoại, Lý Hữu liền hỏi: “Chuyện gì thế?”
Thiệu Ly hai ba câu liền đem việc này nói ra hết.
Lý Hữu nói: “Em quên em đã đáp ứng cuối tuần này làm gì với Lý Tường rồi sao?”
Hắn nhắc đến thì Thiệu Ly mới nhớ, liền cười nói: “Vậy thì không khó, gọi Lý Tường đến đây luôn, đá bóng phải xem cùng nhau mới náo nhiệt chứ.”
Cậu hoàn toàn không biết rằng xem trận đấu trong miệng Lý Tường cùng với theo chân một đám người xem trận đấu trên TV, tuy cùng là xem, nhưng bản chất lại hoàn toàn khác nhau.
Lý Hữu biết, lúc này phỏng chừng hắn có khuyên như thế nào thì cũng vô dụng.
Một người thích nào nhiệt như vậy, sao lại có thể buông tha cơ hội tụ tập với bạn bè cơ chứ, theo chân bọn họ ra nước ngoài, chỉ vì một trận đấu?
Cuối cùng hắn đành nói: “Anh sẽ nói với nó.”
Thiệu Ly gật đầu, lại quay đầu lại gọi Trần Trạch: “A Trạch, tối thứ sáu tuần này cả bọn Dương Tiểu Hâm qua nhà tớ xem đá bóng, cậu có đi không?”
Trần Trạch hỏi lại: “Thứ sáu tuần này sao?”
Thiệu Ly nói: “Đúng đó.”
Trần Trạch nói: “Đi chứ, luật cũ nhé, rượu và đồ nhắm vẫn là tớ mua.”
Thiệu Ly nghe hắn nói như thế liền mừng rỡ, Lý Hữu bên cạnh không nói lời nào cả.
Chờ Thiệu Ly xong việc, Trần Trạch đã tính toán xong sổ sách, đang đứng đợi cậu.
Thiệu Ly cởi quần áo lao động, thay bộ khác, cậu định mở miệng nói thì Lý Hữu nhanh chóng cướp lời: “Đi cùng đi.”
Trần Trạch nghe thấy liền sửng sốt, Thiệu Ly cũng hơi cảm thấy ngạc nhiên.
Lý Hữu chưa bao giờ là người nhiệt tình hiếu khách, vậy thì làm sao có thể chủ động mời một người không quen lắm ăn cơm với hắn.
Nhưng kết quả Lý Hữu cũng không có ý gì cả, chỉ đơn giản là muốn mời khách ăn cơm mà thôi. Biểu hiện của hắn tối nay tốt đến mức khiến kẻ khác giật mình, cũng khiến cho người ta vui vẻ. Không ngờ hắn nói rất nhiều, ngoài chuyện về những việc hắn từng nghe nói ở nước ngoài còn kể về những điều kỳ lạ, phong tập tập quán mà hắn từng đi qua.
Thái độ của hắn cực kỳ nhã nhặn, bình dị gần gũi, không mang theo chút xem thường miệt thị tầng lớp nào, cái loại bộ dáng hữu nghị ôn hòa này, cũng không hề giống hắn bình thường.
Cuối cùng hắn thậm chí còn chủ động giơ ly rượu lên, nói với Trần Trạch: “Mấy năm nay Ly Ly ở bên ngoài, ít nhiều cũng làm phiền cậu chăm sóc rồi. Ly rượu này tôi mời cậu, rất cảm ơn cậu, sau này có việc gì thì có thể tìm tôi. Nếu trong khả năng, tôi sẽ giúp hết sức.”
Nếu như người đối diện mà là một người nào khác có máu mặt ở Thương Hải nghe được câu này, e là đã sớm kích động đến mức phát điên lên rồi.
Chén rượu hứa hẹn này của Lý đại thiếu, đâu chỉ đáng giá ngàn vạn đồng?
Nhưng Trần Trạch cũng không có vẻ gì như thế. Anh chỉ nói: “Anh khách sáo quá, giữa tôi và Ly Ly không cần phải so đo mấy chuyện đó đâu, đúng không Ly Ly?” Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Thiệu Ly. Cách một cái bàn, Thiệu Ly đấm tay với anh một cái, cười hào phóng: “Đúng là anh em tốt của tớ.”
Lý Hữu nheo mắt, hai ngón tay nhẹ nhàng miết lấy mép ly rượu.
Hắn nói: “Không tệ, đúng là anh em tốt.”
Hắn nói nói giống như không hề quan tâm, rất thẳng thắn thành khẩn.
Trần Trạch không nói lời nào cả.
Thiệu Ly nói: “Thứ sáu tuần này nhớ mua nhiều thịt bò vào, bọn Dương Tiểu Hâm nói muốn ăn cái này, vừa rồi còn liên tục gửi tin thúc giục tớ đó.”
Đổi một đề tài mới, trên mặt Trần Trạch cuối cùng cũng có chút ý cười, anh cười mắng: “Quỷ tham ăn.”
Thiệu Ly cũng cười nói: “Chứ còn gì nữa”
Bọn họ cười với nhau.
Cười xong, Thiệu Ly lại nói với Lý Hữu: “Chính là mấy tên quậy như điên trong lần họp lớp trước, anh có ấn tượng không?”
Lý Hữu nói: “Có.”
Cứ như vậy, đề tài được dẫn chuyển theo phương hướng tương đối hòa thuận vui vẻ, không khí sóng ngầm mãnh liệt lúc trước dần lắng xuống.
Sau khi ăn xong, Trần Trạch liền gọi xe về trước.
Hôm nay Thiệu Hiểu Tây đến nhà bạn học chơi, bây giờ cũng vừa đến lúc đi đón cô bé về nhà.
Hai người một lái xe, một ngồi ở vị trí phó lái.
Thiệu Ly nhắm mắt lại, ngửa người ra sau.
Cậu nói: “Vừa rồi anh nói với A Trạch như vậy là có ý gì?”
Lý Hữu nhìn thân ảnh cậu trong gương, ánh mắt sắc bén như muốn xoáy vào lòng người, giọng nói cũng nhẹ nhàng bâng quơ.
Hắn nói: “Để cho cậu ta hiểu rõ một điều.”
Thiệu Ly nói: “Hiểu cái gì cơ?”
Lý Hữu nói: “Cậu ta và em không có thể được.”
Thiệu Ly nói: “Nói bậy cái gì đó!”
Lời này vừa nói ra, mơ hồ mang theo cả một chút buồn bực tức giận, mặc dù cậu tận lực muốn kiềm chế sự tức giận, không hề muốn tranh chấp, giận dỗi với Lý Hữu ở đây tí nào.
Lý Hữu liền ngừng xe lại, châm một điếu thuốc.
Hắn nói: “Ly Ly, đừng giả ngốc. Có những việc em không thể giả ngốc cho qua được đâu.”
Like Loading…
|
Chương 51[EXTRACT]Thiệu Ly quay đầu sang. Cậu nhìn Lý Hữu, thoạt có chút buồn bực, cũng có chút khó chịu, nhưng trong lòng cũng có chút chột dạ.
Bây giờ cậu không biết nên nói cái gì nữa.
Những năm này, Trần Trạch đối với cậu rất tốt, cậu đều nhìn ra được, nhưng trong suy nghĩ của cậu nếu cậu đã cảm thấy cậu cùng Trần Trạch là anh em, thì nên là anh em cả đời.
Người ta thường nói rằng anh em như tay chân, vợ chồng như quần áo.
Người sẽ thay đổi, tình yêu cũng sẽ rời xa, nhưng anh em tốt lại gắn bó với nhau cả đời.
Trải qua sự kiện của Thiệu Phỉ năm xưa, kỳ thật cậu cảm thấy, cậu có lẽ cũng chẳng cần nhưng thứ vớ vẩn như tình yêu này nọ.
Lý Hữu nhìn cậu với vẻ nghiêm nghị chưa từng có.
Hắn nói: “Ly Ly, em nên để cậu ta hiểu rõ, đừng để cho cậu ta còn tồn tại tình cảm đó nữa.”
Thiệu Ly ngửa đầu ra sau, tựa vào ghế xe, nhắm mắt lại, nói: “Bọn em chỉ là bạn thân, anh em tốt thôi, cậu ấy biết rõ mà.”
Lý Hữu nói: “Biết, nhưng không hẳn là hiểu thấu.”
Câu nói này thực sự chỉ rõ bản chất của vấn đề, Thiệu Ly hoàn toàn không thể phản bác lại được.
Lý Hữu vươn tay qua vuốt khẽ tóc mai của cậu, Thiệu Ly hơi mở mắt ra.
Tầm mắt của hai người liền giao nhau.
Cuối cùng Thiệu Ly cướp lấy nửa điếu thuốc còn lại trong tay hắn, ngậm vào miệng rồi nói: “Anh cũng có lúc thật quá đáng.”
Lý Hữu nói: “Ừm.”
Thiệu Ly nói: “Sau này đối với cậu ấy khách khí một chút.”
Lý Hữu nói: “Được.”
Thiệu Ly liếc mắt một cái, ý tứ trong đó đại khái là: Lúc này giả làm người tốt đã muộn rồi.
Sau đó, cậu quay đầu ra ngoài tiếp tục ngắm cảnh đêm.
Lý Hữu cũng biết hôm nay mình làm hơi “quá tay” bèn cầm lấy tay cậu, giọng điệu dường như mang theo chút dỗ dành nói: “Đừng tức giận nữa được không?”
Có cảm giác như thép đã bị nung nóng chảy ra vậy.
Thiệu Ly sửng sốt, vẫn nhìn cảnh đêm như trước mà không nói lời nào. Lý Hữu càng nhún nhường, cậu ngược lại càng không thể tức giận được.
Cậu thở dài một hơi trong lòng: Thật đúng là oan gia một đôi mà.
Tới cuối tuần, đám Dương Hâm, Lưu Bằng Phi mang rượu đến ngồi ăn lẩu xem bóng đá.
Khi chuẩn bị ăn, Lý Hữu mặc bộ vest thẳng thớm mở cửa bước vào.
Có lẽ do khí thế của hắn quá mạnh, bọn người Dương Hâm lập tức liền dừng làm ầm, ngẩng đầu lên nhìn Lý Hữu, tất cả đều cứng họng lại, không có ai nói chuyện cả.
Lý Hữu đổi giày theo thói quen, vừa nới lỏng caravat cởi cúc cổ tay áo ra vừa nói: “Đến hết rồi à.”
Giọng điệu cùng thần thái của hắn đều không có vẻ gì là nhiệt tình, nhưng đối với những người quen hắn, thì bộ dáng này đã là bộ dáng tâm tình tốt khó có được của hắn rồi.
Bọn người Dương Hâm liền chào một tiếng: “Lý tiên sinh.”
Lý Hữu gật đầu đáp lại.
Hắn nhìn thức ăn trên bàn ăn rồi nói với Thiệu Ly: “Chỉ chuẩn bị từng này thôi sao?”
Thiệu Ly hôm nay thoạt nhìn tâm tình rất tốt, liền cười nói: “Nhiều thế này còn chưa đủ sao? Anh nhìn thịt bò mà xem, tươi lắm đấy.”
Dương Hâm quàng cổ cậu cười, lại duỗi tay nhéo mặt cậu: “Đồ keo kiệt.”
Thiệu Ly cười tặng hắn một cước, đi phòng bếp lấy đống thức ăn còn lại.
Trần Trạch định đi qua hỗ trợ, nhưng Lý Hữu đã cởi xong áo khoác, treo lên móc, đi vào theo trước rồi.
Đợi dọn xong hết thức ăn, Lý Hữu nói: “Trong nhà không phải còn có rượu vang sao? Sao không lấy ra nữa?”
Thiệu Ly miệng ngậm một chiếc đũa, lấy thìa múc cho Thiệu Hiểu Tây canh rau chân vịt, thuận miệng hỏi lại: “Rượu gì cơ?”
Lý Hữu nói: “Là bình rượu lần trước anh cầm đến đó.”
Thiệu Ly nói: “À, bình kia hả, em dùng để xào rau rồi. Chỉ còn khoảng nửa bình thôi, nhiều người như thế này có lẽ uống không đủ đâu.”
Cậu hoàn toàn không biết mình đang ông nói gà bà nói vịt.
Dương Hâm cười nói: “Ai u Ly Ly, cậu lấy cả rượu vang ra để xào rau cơ á, khẩu vị không tồi nhỉ.”
Thiệu Ly cười mắng: “Cút đi.”
Lý Hữu hoàn toàn không có bộ dáng tiếc của chút nào cả, hắn nói: “Vậy thì đành để lần sau vậy.”
Câu nói này quá khách khí, khiến một đám người nhanh chóng nói: “Sao dám phiền anh chứ.”
Thiệu Ly vẫn cười như trước: “Có gì phải ngượng ngùng? Lớn từng này tuổi rồi còn giả e thẹn cái gì nữa. A, tên chết tiệt kia, miếng thịt bò đó là của tớ, trả lại đây!”
Lưu Bằng Phi gắp nhanh một miếng bỏ vào miệng, bị nóng thổi hơi ra phù phù, vừa nhai vừa nói: “Ui dồi, nhìn bộ dáng bùn xỉn của cậu kìa.”
Thiệu Ly tức giận giơ chân lên đạp hắn.
Cứ như vậy, mấy người nháo loạn hết cả lên, hết uống rượu rồi lại tranh ăn, quậy đến phát điên, mỗi khi trên TV có một đội suýt nữa thì ghi được bàn thắng, còn có thể đập bàn gào thét một trận, lúc hăng nhất, Lưu Bằng Phi còn bị mọi người đè xuống sô pha ép uống rượu, loạn thành một đống.
Bầu không khí vui vẻ này không hề có chút giả dối nào.
Ăn no, Thiệu Ly tựa lưng vào ghế, đá đá Dương Hâm đang ngồi đối diện nói: “Cuộc sống tân hôn sao rồi? Có thỏa mãn không?”
Dương Hâm hê hê cười “D*m đãng” nói: “Cậu chưa kết hôn thì không thể hiểu đâu.”
Cái đề tài này ngay lập tức đi về phía phương diện “đen tối”.
Lý Hữu sờ đầu Thiệu Hiểu Tây nói: “Bộ sách bản gốc kia bố mang về cho con rồi, để ở trong phòng đó, con vào lấy đi.”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Trong phòng bố với ba con ạ?”
Lý Hữu nói: “Ừm, trên chiếc tủ ở đầu giường đó.”
Bọn họ thoải mái nói chuyện, thanh âm cũng không cao, Thiệu Ly đang nói cười với bọn người Lưu Bằng Phi nên cũng không chú ý, nhưng Trần Trạch vừa mới lấy cốc nước đi ra khỏi bếp thì nghe thấy.
Anh nắm chặt cốc nước, đứng bất động.
Thiệu Hiểu Tây chú ý tới hắn, cô bé liền gọi: “A Trạch?”
Lý Hữu quay đầu lại, nhìn thoáng qua vẻ mặt của Trần Trạch, mắt khẽ nheo lại.
Hai người nhìn nhau, khí thế có vẻ đang đánh đối phương.
Sau đó, Thiệu Ly bên kia cũng chú ý tới.
Thiệu Ly hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Dương Hâm cười nói: “A Trạch cậu không uống nước thì cầm cốc nước để làm gì thế?”
Lưu Bằng Phi cười hắc hắc: “Chờ cậu kể chuyện chứ gì, phòng khi khát mà không có nước uống, a ha ha.”
Thiệu Ly cười nói: “Hê hê hê, con gái tao còn ở chỗ này đó, bọn mày nói chuyện chú ý một chút đi.” Rồi lại nói với Thiệu Hiểu Tây: “Con gái, con cứ về phòng chơi trước đi..”
Thiệu Hiểu Tây gật đầu, cô bé vào phòng của hai người Thiệu Ly và Lý Hữu lấy sách.
Tiếp theo chợt nghe thấy Trần Trạch nói: “Thôi muộn rồi, tớ về trước đây.”
Anh đặt chiếc cốc lên bàn, mặc áo khoác vào rồi đi, bộ dáng thoạt nhìn có điều tâm sự, cũng có vẻ như người mất hồn.
Bọn Dương Hâm đương nhiên không chịu, liền kêu lên: “Sao lại rã đám thế A Trạch, đã nói là over night cơ mà”, ” Không phải là định trốn đi gặp bạn gái đó chứ?”, “Tám phần là như vậy rồi! Không phải lần trước Trương Nhị giới thiệu cho cậu ta một đại mỹ nữ sao?”, “Phắc! Đúng là đồ trọng sắc khinh bạn!”
Thiệu Ly liền cắt ngang bọn họ: “Được rồi đó, mấy thằng này không sợ hàng xóm đến gõ cửa nhà tao mắng sao? Tất cả im miệng cho tao.” Lại quay đầu nói với Trần Trạch: “Tớ đưa cậu xuống.”
Bọn người Dương Hâm liền gọi lại: “Phắc, Ly Ly quả nhiên vẫn là thiên vị vợ cả !”, “Thật đúng là bất công quá đi mất!”, “Không bênh vực thế nhá, Ly Ly!”
Thiệu Ly liền bắt đầu pha trò với bọn họ một lúc rồi mới đưa Trần Trạch xuống.
Hai người đổi giày ở kệ giày, Lý Hữu cũng không nói một câu nào cả. Trước khi ra ngoài, Thiệu Ly liếc hắn một cái rồi mới đi cùng Trần Trạch.
Lúc đó, mùa thu năm nay cũng sắp hết, cảm giác lạnh cũng dần rõ ràng hơn, hai người sóng vai xuống dưới nhà, cả hai không đi thang máy mà dùng cầu thang bộ.
Ngọn đèn ở cầu thang bộ hơi tôi tối.
Xuống được hai tầng, đến ngã rẽ, đột nhiên Thiệu Ly nói: “A Trạch, chúng ta vĩnh viễn là anh em tốt.”
Cậu là một người giỏi quan sát sắc mặt như thế, nhìn vẻ mặt vừa rồi của Trần Trạch, lại nhớ lại bộ dáng trước đó của anh và Lý Hữu, liền đoán được vài phần.
Cậu nói: “Chúng ta vẫn giống như trước đây, được không?”
Trần Trạch không nói lời nào, xem ra là chịu đả kích không hề nhỏ.
Cuối cùng anh nói: “Ly Ly, tớ thà rằng cậu tìm một phụ nữ còn hơn. Tớ chỉ hy vọng cậu sống tốt thôi.”
Thiệu Ly đáp lại: “Tớ biết.”
Cậu cúi thấp đầu, cảm thấy có một loại tình cảm không tên đang cuộn lên trong lòng.
Đã rất nhiều năm rồi, kể từ khi cậu cùng Thiệu Phỉ và Trần Trạch quen nhau ở tiểu học. Những năm ấy, bọn họ thường xuyên sóng vai cùng đi với nhau.
Khi đó những đứa nhỏ thành phố ít nhiều đều có cảm giác coi thường và tẩy chay đối với học sinh chuyển trường từ nông thôn, nhà quê lên.
Lúc đầu, cậu rất sợ, cậu vẫn chỉ là đứa bé, nhưng cậu lại không thể để ai nhìn ra nỗi bất lực của mình, nếu không Thiệu Phỉ sẽ bị xa lánh và bắt nạt.
Nhưng không ngờ, Trần Trạch lại có thể chấp nhận bọn họ.
Ngoài bà Thiệu và Thiệu Phỉ, anh là người đầu tiên nguyện ý gọi “Ly Ly” một cách thân thiết và ấm áp với cậu.
Rồi nhoáng một cái, chớp mắt đã qua từng ấy năm.
Cậu nói: “A Trạch, những năm này đều là tớ nợ cậu, vẫn luôn như thế.”
Trần Trạch nói: “Đã nói là anh em tốt cả đời rồi, còn so đo cái này để làm gì nữa?”
Thiệu Ly nói: “Đúng.”
Like Loading…
|
Chương 52[EXTRACT]Trần Trạch nói: “Không có việc gì. Không phải cậu vẫn nói “Anh em như thể chân tay” sao? Tớ biết chúng ta không có khả năng, cả đời này làm anh em với nhau cũng rất tốt.”
Anh miễn cưỡng cười cười với Thiệu Ly.
Thiệu Ly nén chua xót trong mũi, ôm cổ anh, cười nói: “Anh em tốt.”
Sau đó, bọn họ vai kề vai cùng đi xuống lầu.
Đưa đến đầu hành lang, Trần Trạch nắm vai cậu, hít sâu một hơi, cười nói: “Trở về đi, để tớ một mình một chút.”
Thiệu Ly gật đầu.
Bọn họ đấm nhau một cái, quay lưng đi, một người đi ra ngoài, một người quay lên lầu.
Hai người từng trải qua những năm tháng thanh xuân chơi đùa cùng nhau, lúc này đây, vào một đêm cuối thu, mỗi người một ngả.
Buổi đêm ở thành phố S rất đẹp, ánh đèn sáng như ngọc, tựa như dải ngân hà xa vời rực rỡ.
Thiệu Ly không trở lại mà lên thẳng tầng thượng.
Cậu rút ra điếu thuốc trong túi quần, đốt lên hút.
Mùi thuốc lá nóng sực, thoáng cái khiến ***g ngực xoang mũi viền mắt cậu bắt đầu sặc đến chua xót khổ sở.
Trên đời này, đã từng chỉ có ba người chiếm cuộc sống của cậu: Một người là bà Thiệu, một người là Thiệu Phỉ và một người là Trần Trạch.
Năm cậu Mười tám tuổi, bà Thiệu ra đi.
Năm cậu Hai mươi mốt tuổi, Thiệu Phỉ triệt để rời bỏ cậu bằng phương thức quyết tuyệt không gì sánh được.
Hiện tại, ngay cả Trần Trạch – người duy nhất thân thiết với cậu, vậy…
Thiệu Ly ngẩng đầu lên, không biết tại sao, cậu muốn trở về thời quá khứ – hồi còn nhỏ vui sướng nhất, chẳng hề phiền não điều gì, không có gì thay đổi, ai cũng ở đây.
Bỗng có người ôm lấy cậu từ phía sau, ôm rất chặt, chính là Lý Hữu.
Lý Hữu nói: “Ly Ly, cậu ta vẫn là bạn tốt nhất của em.”
Thiệu Ly nhắm mắt lại, dựa đầu vào vai hắn, cười nói: “Điều này còn cần anh nói sao?”
Cậu cười nhưng rõ ràng không vui vẻ và khoa trương như bình thường.
Lý Hữu lặng yên trong chốc lát rồi bất ngờ nói: “Anh hát cho em nghe một bài được không?”
Thiệu Ly mở mắt nhìn hắn một chút, nói: “Anh biết hát? Hát gì?”
Lý Hữu nhìn cậu, nói: “Ánh trăng hiểu lòng tôi.”
Thiệu Ly nói: “Không được. Sến quá.”
Lý Hữu nói: “Không phải là rất hợp cảnh sao?” Còn hỏi: “Thế em muốn nghe cái gì?”
Thiệu Ly suy nghĩ một chút rồi đáp: “Bé Hồ Lô đi.”
Lý Hữu: “… “
Thiệu Ly nói: “Anh có hát không?”
Lý Hữu nói: “Không biết.”
Thiệu Ly bắt đầu hát: “Bé hồ lô, bé hồ lô. Một gốc cây sinh ra bảy đứa bé…”
Hát xong, cậu dựa vào vai Lý Hữu, nói: “Bài đó đó?”
Lý Hữu hiếm khi có vẻ có chút quẫn bách, bất quá hắn cũng hát.
Hát xong, Thiệu Ly nói: “Hát tiếp được không?”
Cậu nói cực kỳ vô tội, thản nhiên không gì sánh được.
Lý Hữu như nhận mệnh, nói: “Được.”
Thế là hai người lại hát “Tiểu long nhân”, “hai con hổ”, “Tìm bạn”, “Nghỉ ngơi là thông minh”, “Một đồng tiền”, lôi toàn bộ nhạc thiếu nhi ra hát một lượt. Thiệu Ly vẫn gây chuyện, nói: “Anh không ổn rồi, chẳng hát bài nào ra hồn cả. Quả nhiên khác thế hệ thật đáng sợ.”
Lý Hữu trong lòng thở dài.
Hắn ôm Thiệu Ly chặt một chút, hỏi: “Vui lên chưa?”
Thiệu Ly đáp: “Cũng tạm được.”
Bọn họ chụm đầu một chỗ, nói chuyện, hát tình ca, hoàn toàn không ý thức được đây là chuyện người yêu làm với nhau.
Thở ra một hơi, Thiệu Ly vươn lưng đứng thẳng lên.
Cậu nói: “Cậu ấy thực sự là bạn tốt của em, Lý Hữu.”
Lý Hữu ôm eo cậu, nói: “Anh biết.”
Sau đó, bọn họ cùng nhau đi xuống lầu.
Quay lại thấy bọn Lưu Bằng Phi và Ngô Kế Tông đang ngồi cạnh nhau vừa đánh bài vừa xem TV rất hưng phấn, hoàn toàn không chú ý tới Lý Hữu và Thiệu Ly đi ra ngoài đã trở về.
Chỉ có Dương Hâm thoạt nhìn không yên lòng.
Thiệu Ly đang định mở miệng, Lưu Bằng Phi lớn tiếng nói: “Đi đâu vậy? Tiểu Hâm vừa xuống lầu tìm chú đấy. Mau tới đây, chờ chú mãi.”
Thiệu Ly sửng sốt, ánh mắt cậu và Dương Hâm chạm nhau. Cậu ý thức được chuyện xảy ra.
Lý Hữu cũng chú ý, nhìn Dương Hâm, nói: “Chúng tôi ở trên tầng thượng.”
Ngô Kế Tông, Lưu Bằng Phi và Đặng Khải không phản ứng gì ghê gớm nhưng Dương Hâm tránh tầm mắt mọi người, cúi đầu chuyên chú xem bài.
Tim Thiệu Ly nảy lên. Cậu nghĩ Dương Hâm hẳn là đi lên tầng thượng và đã nhìn thấy hai người ôm ấp tình tứ.
Bất quá lúc cậu đang phập phồng thì đột nhiên tỉnh táo lại, nói: “Ừ, Lý Hữu lo lắng cho anh nên tìm lên tầng thượng ngồi cùng anh một lát.”
Cậu nói không hề kiêng kỵ, không vòng vo khiến tất cả mọi người sững sờ không nói nên lời.
Ngược lại, Dương Hâm như thể đã biết sẽ là như thế, không lộ vẻ gì kinh ngạc.
Ngô Kế Tông nói: “Ly Ly, mày đây là… anh ta không phải là…”
Lưu Bằng Phi há hốc miệng.
Đặng Khải lúng túng cúi đầu.
Like Loading…
|
Chương 53[EXTRACT]Thiệu Ly nghiêng đầu. Mặc dù cậu quen không thèm để ý mặt mũi nhưng lúc này tựa hồ cũng có chút gánh không được, không phải không xấu hổ. Cậu nói: “Ha ha, lần trước lừa các chú. Anh ta không phải là anh rể anh. Mấy chú chắc hẳn cũng nhìn ra đúng không?”
Lý Hữu nói: “Ờ, tôi là người yêu em ấy.”
Lời này quả thực như sao hỏa đâm vào trái đất.
Giọng điệu này, tư thế này của Lý đại thiếu không thể khiến người ta nghi ngờ.
Bốn người đều có chút mờ mịt.
Bọn họ thực sự không biết nên nói gì, như thế nào.
Đồng tính luyến ái đã nghe nhiều nhưng chân chính nhìn thấy rồi phát hiện bạn thân của mình là người như thế. Thật là vẫn khiến người ta cảm thấy không phải sự thực.
Cuối cùng, Dương Hâm nói: “Chỉ cần mày thấy tốt thì bọn tao cũng không phản đối. Sống tốt mới là quan trọng nhất.”
Lưu Bằng Phi cũng tỉnh lại, nói: “Tao nói nè Ly Ly. Mày nói thế nghĩa là đã gạt tụi tao lâu rồi hả? Trực tiếp thừa nhận không được? Hay sợ bọn tao đến vay tiền mày?”
Thiệu Ly nghẹn một ngụm nước miếng ở họng, không thế nuốt xuống. Khụ khụ
Cứ thế, mỗi người lại phản ứng, cười to lên, hóa giải bầu không khí.
Lý Hữu nhìn Thiệu Ly ho sặc sụa thì vỗ lưng cho cậu. Bốn người nhìn hình ảnh tự nhiên hài hòa này càng không còn gì để nói.
Ngô Kế Tông xem náo nhiệt chốc lát, qua một hồi “kích thích” và “mới mẻ”, nói lớn: “Được rồi, Ly Ly, đừng có ho nữa. Mau lật bài đi. Ngày hôm nay không thắng mày dăm vạn đồng, tao thật có lỗi với bản thân, đúng không, Tiểu Khải?”
Đặng Khải mặt đỏ lên, vẫn còn có chút không thông.
Thiệu Ly qua được trận này, không thấy xấu hổ lắm, mới nói: “Mày cút. Tao đây không có tiền.”
Bốn người không hẹn mà cùng liếc hắn về Lý Hữu phía sau cậu.
Lý Hữu biết nghe lời phải, nói: “Không sao. Thua có anh.”
Lời nói này rất hợp lòng người.
Dương Hâm cười hắc hắc, chân bắt chéo, nói: “Đầu tiên nói trước nha, hôm nay chơi thâu đêm. Thua bao nhiêu cũng không được dừng.”
Anh tựa hồ khẳng định là tay nghề chơi bài của Thiệu Ly không ra gì.
Thiệu Ly nói: “Ai sợ ai.”, vừa nói vừa xắn tay áo đến.
Đáng tiếc, tài nghệ của cậu đúng là không bằng ai, đánh đến tám ván mà số lần thắng không quá ba lần.
Ba người kia thắng không ít, miệng cười toe toét.
Đến ván thứ tám, Thiệu Ly đẩy bài ra, có chút khó chịu, nói: “Không chơi nữa. Bọn mày thông đồng với nhau đúng không?”
Cậu thậm chí còn cúi đầu nhìn xuống gầm bàn, đại khái là hoài nghi ba người kia lén đổi bài sau lưng cậu.
Cậu bảo dừng nhưng bọn Dương Hâm không cho, thế là đổi Lý Hữu vào.
Lý đại thiếu cũng rất hiểu ý, chơi mười ván, mới thắng một ván nhỏ.
Thực là tình thú.
Cuối cùng, Dương Hâm nhét một cục tiền vào ví, vỗ vỗ vai Lý đại thiếu: “Đại thiếu, có nghĩa khí lắm! Từ nay về sau tôi giao Ly Ly cho anh.” nhìnThiệu Ly khoe khoang, phẩy phẩy cái ví da trong tay: “Anh thay mặt con anh cảm ơn chú tặng tiền bỉm sữa. Nhớ khi nào đầy tháng con anh, cả nhà phải đến đấy. Đừng quên phong bì to nhá.”
Thiệu Ly nhấc chân làm bộ muốn đá hắn: “Cút đi. Còn không về, vợ mày không đánh chết mày mới là lạ.”
Dương Hâm cười, chạy thoát.
Ngô Kế Tông, Lưu Bằng Phi, Đặng Khải cũng vui vẻ đi theo.
Nửa tháng trôi qua.
Trần Trạch ngoại trừ mấy ngày đầu hơi tiều tụy, dần dần cũng khôi phục như trước đây, cùng Thiệu Ly cười cười nói nói.
Anh em chính là anh em tốt, không vì một chút khúc mắc mà làm hỏng tình cảm nhiều năm. Thiệu Ly rất vui vẻ.
Thế là buổi tối thứ ba, mấy người Ngô Kế Tông hẹn đến nhà Dương Hâm ăn cơm.
Lần trước, tên này thắng cậu không phải chỉ là tiền cơm hai bữa đâu.
Về đến nhà, tắm nước nóng sạch sẽ, thay đổi y phục, mới từ phòng tắm đi ra, chuông cửa đã vang lên.
Cửa mở ra, là Lý Mạnh Sơn.
Bất quá Thiệu Ly không nhận ra. Cậu nghi ngờ nhìn chung quanh một chút, nghĩ ông lão này tìm lộn nhà.
Cậu gãi gãi đầu, hỏi: “Ha ha, ông tìm ai?”
Tuổi của Lý Mạnh Sơn cũng xác thực nên gọi là “ông” rồi.
Lý Mạnh Sơn nói: “A Hữu ở đây đúng không?”. Vừa nói vừa nhìn khắp nơi, tựa hồ có chút không tin nổi.
Thiệu Ly thoáng cái lên tinh thần cảnh giác. Lý Mạnh Sơn kêu “A Hữu” rất thân thiện. Cậu đoán đây là người nhà Lý Hữu.
Thế là cậu nói: “Ông tìm anh ấy có chuyện gì sao?”
Lý Mạnh Sơn nói: “Không vội. Nó hẳn là còn đang bận.”
Ánh mắt ông ta tỏ ý bảo Thiệu Ly mở cửa cho mình vào.
Thiệu Ly không thể làm gì khác hơn là nghe theo lời ông.
Cậu đại khái là bị Lý Mạnh Sơn đột nhiên đến thăm làm cho mờ mịt, quên béng phải tiến lên nịnh bợ đỡ lấy hoặc đưa cho Lý Mạnh Sơn đôi giày gì đó.
Lý Hữu hiện là người cầm trịch Lý gia nhưng Lý Mạnh Sơn hiển nhiên là bậc đức cao vọng trọng của nhà họ Lý, có biết bao người nịnh hót xung quanh, bao nhiêu người muốn mà không gặp được. Lúc này cơ hội tốt đang ở trước mắt nhưng đầu óc Thiệu Ly ngược lại, xoay mòng mòng.
Kỳ thực cũng không phải cậu không kịp tỉnh ra, mà là cậu không đoán ra chính xác Lý Mạnh Sơn muốn làm gì.
Cậu đoán đại khái là vì chuyện cậu và Lý Hữu cuối cùng cũng khiến người nhà hắn chú ý.
Ai dà, thật đau đầu.
Nhưng đau đầu thì đau đầu, thấp thỏm thì thấp thỏm, nghi hoặc thì nghi hoặc, cậu vẫn rót trà mời khách.
Trà này là do Lý Hữu mang về. Rốt cuộc mượn hoa hiến phật.
Lý Mạnh Sơn dựa cây gậy chống vào sô pha, nhấp một ngụm trà, nói: “Cậu ngồi đi.”
Thiệu Ly nghĩ thầm, ông ta không phải là muốn tìm mình hỏi tội chứ?
Lại nghĩ, Lý Hữu là cong, như thế bản chất vấn đề không phải do mình tạo thành. Sở dĩ Lý lão gia tử hỏi tội mình, truy ra nguyên do cũng không bắt tội được.
Cậu gãi đầu, nói: “Vâng.”
Cậu vốn không hề khách khí, lại càng không phải người dễ bị gò bó.
Cái tính không khách khí và không gò bó này, lại tạm hợp nhãn Lý Mạnh Sơn. Ông nói: “Dạo này trong nhà ổn chứ?”
Thiệu Ly xu nịnh hề hề gật đầu: “Đều tốt đều tốt.”
Lý Mạnh Sơn gật đầu, nói: “Con bé chưa tan học à?”
Thiệu Ly ngẩn người, xem đồng hồ, đáp: “Lúc này hẳn là đang trên xe bus.”
Lý Mạnh Sơn nói: “Đi xe bus một mình?”
Thiệu Ly nói: “Đúng. Con gái cháu 8 tuổi, gần 9 tuổi đến nơi rồi. Ngồi xe một mình chứ sao nữa.”
Lý Mạnh Sơn nói: “Kỳ cục. Sao không cho người đưa đón?”
Thiệu Ly nói: “Không. Nó quen rồi. Từ trước tan học đến trường đều là nó đi cùng bạn bè, không xảy ra chuyện gi. Phỏng chừng cháu mà đi đón thì nó mới không muốn đấy. Ha ha.”
Lý Mạnh Sơn nghe vậy, mặt lộ ý cười: “Ừm. Có chủ kiến, giống A Hữu.”
Nói thế, Thiệu Ly trái lại xấu hổ, biết hóa ra Lý Hữu đã nói rõ chuyện của mình.
Lý Mạnh Sơn còn nói: “Ờ. Tôi ở đây chờ. Chắc chẳng mấy chốc sẽ gặp.”
Cái tư thế chặn người ta thế kia, thật giống Lý Hữu như đúc. Thiệu Ly cũng không dám mạo phạm, không thể làm gì khác hơn là lấy cớ vào bếp lấy hoa quả, hung hăng hít một hơi thật sâu.
Kết quả là Lý Hữu và Thiệu Hiểu Tây cùng về.
Lý Hữu thấy người đang ngồi trên salon uống trà là Lý Mạnh Sơn, nói: “Ông. Sao ông tới đây?”
Lý Mạnh Sơn nói: “Cháu không chịu dẫn người về nhà ra mắt ông. Ông đành phải đến.” Ông lão thấyThiệu Hiểu Tây vẫy tay đứng bên cạnh Lý Hữu, có chút kích động.
Ông nói: “Tiểu Tây à?”
Thiệu Hiểu Tây mở to đôi mắt tròn vo đánh giá ông một hồi, cười cực xinh, hô to: “Cụ nội.”
Lý Mạnh Sơn nói: “Ai chà.” rồi vẫy tay gọi Thiệu Hiểu Tây đến gần, sờ sờ tay chân mặt mũi con bé, móc trong túi quần ra cái gì đó đeo vào cổ nó, nói: “Đeo cái này.”
Đó là một khối ngọc trơn bóng, màu sắc rất đặc biệt. Thiệu Ly chưa thấy vật như thế bao giờ nhưng cũng đoán đó không phải thứ tầm thường.
Cậu nói: “Không được…”
Lý Hữu chặn lại: “Không sao.”
Lý Mạnh Sơn còn đang nói chuyện với Thiệu Hiểu Tây, hoàn toàn không để ý đến bọn hắn. Bộ dáng thân thiết không thể nghi ngờ.
Lý Hữu nói: “Ông ở lại ăn tối đi.”
Lý Mạnh Sơn và Thiệu Hiểu Tây đang trò chuyện, lợi dụng chút thời gian trống, vui vẻ liếc mắt nhìn Lý Hữu giống như nói, còn phải mời sao.
Thế là bữa tiệc hẹn qua nhà Dương Hâm đành phải ngâm giấm.
Thiệu Ly đổi giày đi mua thức ăn.
Lý Hữu cũng theo, đại khái sợ cậu lo lắng. Trên đường đi mua đồ, ôm eo cậu, nói: “Yên tâm, ông không có ý mang Tiểu Tây đi đâu.”
Thiệu Ly vừa cân nhắc nên mua thức ăn gì vừa nói: “Ừ. Nhất định thế. Dù anh có chịu nhưng con với em cũng không chịu. Con em không rời khỏi em đâu.”
Cậu nhìn cái tay Lý Hữu ôm lưng mình, ý bảo bỏ ra đừng có quá giới hạn.
Lý Hữu tiện đường ngắt một cái ngay eo cậu.
Mua thức ăn về, Thiệu Hiểu Tây và Lý Mạnh Sơn đã đang chơi cờ vua.
Cụ nội sợ chắt yêu sốt ruột, cố ý rút xe, mã đi.
Thiệu Ly và Lý Hữu vào phòng bếp rửa rau làm cơm.
Đều là đồ ăn cho gia đình, có cá có tôm tôm thịt cộng thêm mấy thứ rau dưa tươi, Thiệu Ly lo tính khẩu vị Lý Mạnh Sơn, làm tôm luộc, canh cá ngao, có món rán món không rán.
Lúc ăn cơm, Lý Mạnh Sơn nói: “Mấy năm nay người già rồi, không khỏe nữa. Ông đã cao tuổi, muốn được ôm chắt, hiểu không?”
Lý Hữu nói: “Vâng. Bọn cháu đã có kế hoạch.”
Lý Mạnh Sơn nói: “Kế hoạch thì kế hoạch nhưng cũng không được để lâu.”
Thiệu Ly nghe thấy, cầm bát cơm ho khụ khụ.
Lý Hữu nói: “Ăn từ từ.” rồi rót chén nước kề đến miệng cậu, bộ dáng đút cho cậu uống.
Mặt Thiệu Ly đỏ lên. Cậu vung tay, nói: “Không sao. Em tự làm.”
Like Loading…
|
Chương 54[EXTRACT]Không ngờ, Lý Mạnh Sơn lại có tư tưởng tiến bộ như vậy. Điều này làm cho Thiệu Ly trở tay không kịp.
Quả nhiên Lý lão gia tử không phải người bình thường.
Chưa dừng ở đó, Lý Mạnh Sơn còn dùng vẻ mặt và ngữ khí bình tĩnh, nói: “Tháng sau là tiệc chúc thọ của ta, cháu dẫn bọn họ trở về chung đi. Trong nhà, tuy rằng không nhiều người lắm, dù muốn hay không vẫn phải dẫn về, không có khả năng người nhà cả đời không chạm mặt. Theo ý ta, hiện tại nên chuẩn bị thu thập đồ đạc về đó ở luôn đi.”
Lý Hữu nói, “Ông để cháu cân nhắc lại đã.”
Lý Mạnh Sơn buông thìa, nói: “Còn cân nhắc cái gì? Ta còn có thể sống thêm bao nhiêu năm nữa?”
Hai bên tóc mai của ông cũng đã bạc màu, dù rằng thoạt nhìn tinh thần ông vẫn mười phần như trước, nhưng nói cho rằng con người mặc dù mạnh khỏe đến đâu, có tiền có quyền như thế nào, cũng không thể sánh cùng với năm tháng.
Nhưng Lý Hữu vẫn hơi do dự.
Lý Mạnh Sơn có chút thất vọng, lắc đầu, nói: “Quên đi, cháu muốn làm gì thì làm vậy. Dù gì ta cũng xem như là người đã đặt một chân vào trong quan tài, chẳng lẽ còn có thể hi vọng cháu mọi việc đều nghe ta?” Xong lại quay qua nhìn Thiệu Ly nói, “Haiz… người già rồi thỉnh thoảng hay nghĩ luẩn quẩn trong lòng, cũng sợ cô đơn. Nhà càng lớn càng có vẻ lạnh lẽo, ông già này chỉ muốn có thêm mấy đứa nhỏ cho thêm náo nhiệt, có gì là sai chứ.”
Lúc này, ông không còn tỏ vẻ mạnh mẽ lúc trước, thay vào đó là sự yếu đuối của người lớn tuổi, trông rất đáng thương.
Thiệu Ly thấy có chút không đành lòng, cậu nói: “Ha hả, ông à, tinh thần ông tốt như vậy, muốn sống đến một trăm tuổi cũng không thành vấn đề.”
Lý Mạnh Sơn thực nể tình mà nở nụ cười, nói: “Ta cũng không hy vọng xa vời như vậy.”
Lý Hữu gắp cho ông một miếng cá, rồi nói: “Mấy năm nay là do con sơ sót.”
Lý Mạnh Sơn cũng không nể mặt, nói: “Ừ, đúng là không đủ hiếu thuận.”
Nói thì nói như thế, nhưng trên mặt ông vẫn cười rất tươi. Sau đó, ông mới cưng chiều gắp cho Thiệu Hiểu Tây một đũa cá, chưa kể còn lột tôm cho bé.
Lý Hữu là cháu trai mà đã được ông cực kỳ thương yêu, huống chi là cháu đời thứ tư như Thiệu Hiểu Tây.
Cảnh hòa hợp trước mặt này thực khiến người khác cảm thấy rất xúc động.
Cuối cùng Lý Hữu vẫn nói, “Chờ một khoảng thời gian nữa rồi hãy nói, đợi có thêm con rồi sẽ dọn về ở.”
Lý Mạnh Sơn do dự một chút, nói: “Cũng được.”
Lý Hữu nói tiếp: “Chuyện của Tiểu Tây, chỉ mình ông nội biết là đủ rồi.”
Lý Mạnh Sơn trả lời “Chuyện này là đương nhiên, ta còn chưa có hồ đồ.” Đắn đo trong chốc lát, ông nói tiếp: “Nghe nói Lý Thịnh gần đây đang tham gia đầu tư tài chính, hừ, cháu giúp ta trông chừng nó đi, nó cùng Chiêu Viễn giống y hệt nhau, làm việc gì cũng nóng vội, không hề biết suy nghĩ.”
Lý Chiêu Viễn mà ông nói đến chính là ba của Lý Hữu.
Lý Hữu đáp: “Con biết rồi.”
Lý Mạnh Sơn nói tiếp “Lý Trình và Tô Viện hình như không có ý định sống ở nước ngoài nữa. Ta thì không có ý kiến gì, chỉ là không biết ý của con thế nào.”
Lý Hữu lạnh lùng nói: “Chuyện của hai mẹ con bọn họ để họ tự quyết định, con không quan tâm được nhiều chuyện như vậy.”
Lý Mạnh Sơn hỏi: “Con thực sự nghĩ thế à?”
Cuối cùng, Lý Hữu mới trả lời: “Vâng.”
Chuyện trong nhà của bọn họ, Thiệu Ly kỳ thật nghe cũng không hiểu, cậu đơn giản vùi đầu ăn cơm.
Hiện tại, cậu chỉ suy nghĩ đến câu nói vừa rồi của Lý Hữu: đợi có thêm con rồi thì sẽ quay về nhà ở thôi.
Cơm nước xong xuôi, Lý Mạnh Sơn trở về. Hai người quét dọn phòng khách, đợi Thiệu Hiểu Tây tắm rửa đi ngủ trước, sau đó, Thiệu Ly mới đi tắm.
Lúc Lý Hữu từ phòng tắm đi ra, đã thấy Thiệu Ly ngồi trước máy tính chơi game, tóc còn không thèm sấy khô, nước vẫn còn nhỏ giọt.
Lý Hữu đi qua bên đó, xoay người muốn hôn cậu.
Hắn thấp giọng nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta ngủ đi.” Thuận tay, tắt công tắc máy vi tính. Đặt tay luồn qua chân Thiệu Ly, sau đó bế cậu lên, nói: “Tối nay, chúng ta phải nỗ lực hơn nữa.”
Đây rõ ràng là trắng trợn cầu hoan.
Thiệu Ly đánh trống lảng: “Ha ha, nhưng mà trò chơi của em còn chưa lưu lại mà.”
Lý Hữu sảng khoái nói: “Còn rất nhiều thời gian để chơi trò chơi”
Thiệu Ly hình như là cảm thấy không có khả năng loại bỏ ý đồ đen tối của Lý đại thiếu gia, đành nói: “Vậy bỏ em xuống trước đi, miệng hơi khô, em phải xuống phòng bếp uống miếng nước.”
Lý Hữu nhìn cậu, có chút buồn rầu: “Tại sao lần nào em cũng nhiều chuyện như thế?”
Thiệu Ly nói: “Vậy còn anh, có thể đừng có giống tên dê xồm hay không? Lúc nào cũng cơ khát.”
Miệng Lý Hữu như bị cái gì chặn lại, không thể đáp lại.
Những lời này thật sự rất thô thiển, Lý đại thiếu gia mặc dù cũng không phải là người lịch sự gì, có lúc hắn cũng kìm chế không nổi mà phát ngôn những từ bậy bạ, nhưng mà vẫn không “thoải mái” bằng người trước mặt, haiz, quả là không còn cách nào nói nổi mà.
Quả nhiên là Thiệu Ly, không thể giữ nổi cái miệng của mình mà, cái gì nói được hay không nói được đều có thể từ miệng cậu nhảy ra, thật là khác người mà.
Cuối cùng, Thiệu Ly vẫn đi xuống bếp uống nước. Lúc trở lại còn mang theo cái bình nước lọc.
Lý Hữu vỗ vỗ nệm giường nói: “Lại đây.”
“Đã tới rồi, đừng giục nữa.”
Cậu thong thả đến chỗ tủ đầu giường, lấy cái ly lớn, đổ nước vào, mới vừa đặt bình nước xuống, cả người đã bị Lý Hữu ôm lấy, đè trên giường.
Lý Hữu từ trên cao nhìn xuống nhìn cậu, giả vờ bắt chước mấy kẻ ác ôn chuyên “cưỡng ép con nhà lành” hỏi: “Còn dám cãi lại anh nữa không?”
Thiệu Ly cười khiêu khích: “Anh nói thử xem.”
Lý Hữu nói: “Xem ra, anh phải cho em thử một lần mới được.” Vừa nói vừa gãi lòng bàn chân của Thiệu Ly. Đó là nơi nhạy cảm của Thiệu Ly, cậu cảm thấy nhột đến nỗi gập thắt lưng cười không ngừng.
Trong lúc trêu ghẹo cậu, Lý Hữu vẫn không quên nhiệm vụ chính, hai ba cái đã lột sạch Thiệu Ly, khiến cậu ôm cánh tay nói “Lạnh.”
Lý Hữu liền xốc chăn lên, sau đó cúi người xuống, nghiêm túc “trừng phạt” cậu.
Like Loading…
|