Cường Mãi Cường Mại
|
|
Chương 45[EXTRACT]Lý Hữu không nặng không nhẹ cắn mặt cậu, nói: “Lá gan em rất lớn.”
Trong giọng nói của hắn mang theo sự cưng chiều đặc biệt. Sau đó, hắn bế Thiệu Ly dậy, đi về phía nhà tắm. Kết quả như dự đoán – nước đã hết ấm nữa.
Mùa hè năm nay không quá nóng như mọi năm.
Thiệu Ly cảm thấy chả có gì quan trọng, cậu nói: “Cố thì cũng tắm được.”
Lý Hữu ngăn cản: “Không được, rất dễ bị cảm. Anh đi lấy nước ấm.”
Hắn tùy tiện lấy khăn tắm quấn quanh thắt lưng rồi mở cửa đi ra ngoài, lúc đi ngang chỗ hai đứa nhóc đang chơi hình như còn nói mấy câu.
Sau đó, hắn xách nước đổ vào bồn, đợi đến khi nước đủ ấm mới ôm Thiệu Ly đặt vào, tay sờ mông cậu rồi từ từ thâm nhập vào bên trong lấy hết những thứ hắn đã để lại ra.
Thiệu Ly quay đầu lại, không quên lên án mà nhìn hắn, nói: “Lần này có vẻ cẩn thận nhỉ?”
Cơ ngực của Lý Hữu dán vào lưng cậu, miệng kề sát tai cậu, dường như không chịu nổi sự châm chọc của cậu, hắn cắn cổ cậu trêu chọc: “Bây giờ lại nói như thế? Cuối cùng em muốn anh phải làm thế nào đây? Thả lỏng đi, em chặt như vậy làm anh không vào được.”
Thiệu Ly có chút lúng túng, nói: “Được rồi, để em tự làm.”
Lý Hữu ôm chầm lấy cậu, hắn không muốn từ bỏ quyền lợi của mình: “Em còn quậy nữa anh sẽ đánh mông đó .”
Đây là lời mỗi khi Thiệu Ly muốn dạy dỗ Thiệu Hiểu Tây thì sử dụng nhưng đến phiên Lý Hữu nói hình như có gì không đúng thì phải. Thiệu Ly chỉ đành “ân cần” thăm hỏi tổ tiên nhiều đời nhà họ Lý ở trong lòng.
Tắm rửa xong bọn họ đi ra ngoài.
Thiệu Hiểu Tây và Lý Tường vẫn đang chơi cờ năm quân, Thiệu Hiểu Tây sắp ăn hết ô quan, Lý Tường thua thê thảm. Nó đang ngồi đó vò đầu bứt tai nghĩ biện pháp.
Thiệu Ly thấy thú vị, liền chen qua góp vui.
Cậu rất đắc ý nói: “Thằng nhóc này thật là gà mờ, đến cả con gái chú còn thắng không nổi, thiệt là đáng thất vọng.”
Lý Tường nói: “Con sớm muộn gì cũng sẽ gỡ gạc lại thôi.” Nó hình như không biết mất mặt là gì, hơn nữa còn đế thêm: “Ly Ly, chú đừng có đứng ngoài mà nói, có dám cùng con chơi một ván không?”
Thiệu Ly nói: “Được. Chơi thì chơi.” Vừa nói cậu vừa hoạt động cánh tay, ra vẻ sẵn sàng quyết chiến.
Cậu chẳng hề ngượng ngùng mà bắt đầu giở trò người lớn bắt nạt trẻ con.
Thiệu Hiểu Tây nói: “Vậy Ly Ly, ba cùng anh ấy chơi đi.”
Trò chơi này cực kỳ đơn giản, bé mới chơi hai ván đã nắm được bí quyết, thế là hết cảm thấy hứng thú. Bé cũng không rõ tại sao Ly Ly nhà mình lại hứng thú với trò này như vậy? Thật sự là càng ngày càng giống đứa trẻ ba tuổi .
Cuối cùng mọi chuyện trở thành Thiệu Ly chơi với Lý Tường, Thiệu Hiểu Tây cầm cái ipad Lý Hữu mua cho bé, cũng không phải mua về chơi mà mua về để bé học.
Lý Hữu ngồi trên sô pha nhìn Thiệu Ly và Lý Tường chơi đùa ầm ĩ.
Hắn nhìn đến không thấy chán, vẻ mặt hết sức thả lỏng, mang theo sự ấm áp mà rất chuyên chú. Lúc này, bộ dạng của hắn chính là một người đang chìm đắm trong tình yêu mà ngay cả hắn cũng không biết.
Thiệu Hiểu Tây nhìn hắn một cái, lại nhìn Lý Tường và Thiệu Ly đang quấn thành một khối, bĩu môi không nói lời nào. Bé cảm thấy không bao lâu nữa nhà bọn họ lại có thêm nhân khẩu. Sau đó, bé nhìn Lý Tường, ở trong lòng lắc đầu. Thực sự thì bé vẫn thích có anh chị em thông minh một chút hơn.
Chơi đến mười một giờ, cả hai đứa nhóc đều mệt, thế là tự động trở về phòng ngủ.
Chờ Thiệu Hiểu Tây cùng Lý Tường ngủ say, Thiệu Ly xoa bóp cánh tay đã mỏi nhừ, ngáp một cái rồi trở về phòng, đang muốn đóng cửa, tay Lý Hữu đã chặn lại. Hắn từ tốn đẩy ra rồi đi vào, đóng chặt cửa, sau đó lại gần Thiệu Ly, bất ngờ bế cậu lên đi về phía giường.
Thiệu Ly nghĩ thầm trong lòng dù gì mình cũng là đàn ông, không thể để anh ta bế đến bế đi như bế vợ nhỏ thế được.
Cậu vỗ vào người Lý Hữu, nói: “Buông em ra, nửa đêm nửa hôm không ngủ còn làm cái gì vậy?”
Còn có thể làm cái gì nữa, đương nhiên là muốn “làm” em rồi.
Lý Hữu không nói lời nào, hắn dùng ánh mắt nói với Thiệu Ly: đêm nay em đừng mong anh dễ dàng bỏ qua cho em như trước kia.
Thiệu Ly bị đặt ở trên giường, vội nói: “Đã tối như thế rồi, anh không buồn ngủ à?”
Lý Hữu nói: “Em muốn làm vào ban ngày, anh cũng không phản đối, nhưng so ra anh thích làm vào buổi tối hơn.”
Thiệu Ly vừa nghe ở trong lòng đã mắng “Cút đi” .
Lý Hữu hai ba cái đã lột sạch đồ của cậu, xốc chăn lên chui vào đè lên trên, sau đó cũng tự cởi hết đồ, phủ chăn lại, tắt đèn. Đôi lúc, với phương diện này, hắn vẫn có chút truyền thống và bảo thủ. Chẳng nói đâu xa, giống như hồi nãy ở phòng tắm, dưới ngọn đèn sáng rực, hắn cùng Thiệu Ly chỉ làm đúng một lần.
Hắn đè lên giữa hai chân Thiệu Ly, khiến hai chân cậu mở lớn. Lý Hữu lập tức dùng hai tay giữ chặt hạ thân cậu lên lên rồi xuống xuống. Khoái cảm đột ngột làm cho Thiệu Ly nhanh chóng rên rỉ rồi bắn ra. Sau đó, Lý Hữu nâng mông cậu lên, chậm rãi đẩy thứ tráng kiện kia đi vào bên trong.
Cuối cùng cũng vào hết tận gốc.
Đầu Thiệu Ly tựa vào giường, ưỡn cong thân thể, ngón chân kẹp chặt khăn trải giường, bên trong của cậu bị kéo căng hết mức có thể. Cậu chủ động nâng thắt lưng tiếp nhận từng đợt ra vào.
Làm chuyện này ở trên giường vẫn có cảm giác hơn hẳn.
Lần cọ xát súng đạn thật này, cậu cảm thấy tuyệt vời hơn hẳn, chỉ có một chút trướng với hơi xót, hoàn toàn không hề cảm thấy đau.
Giường nhẹ nhàng đung đưa trong chốc lát, sau đó bắt đầu rung động mạnh hơn.
Đến lúc sau, dát giường phát ra tiếng “kẽo kẹt”.
Đầu tiên, bọn họ dùng tư thế truyền thống, tiếp theo đổi thành hình chữ U, sau đó là “cưỡi ngựa”, rồi lại tiến vào từ phía bên hông, cuối cùng lại quỳ gối làm thêm một lần nữa.
Ngủ thẳng đến hơn ba giờ, Lý Hữu tỉnh lại, tiếp tục sờ soạng Thiệu Ly, rồi hôn cậu. Cánh tay của hắn chống lên giường, chú em ở trong cơ thể Thiệu Ly tiếp tục bàn chuyện buôn bán. Từng giọt mồ hôi đọng lại trên mặt Thiệu Ly, tóc cũng ẩm ướt, cả người cậu đều là mồ hôi. Một tay cậu gác lên trán đung đưa theo nhịp điệu rung lắc của cơ thể, tay kia thì ôm chặt cánh tay Lý Hữu.
Cậu nói: “Anh… xốc chăn… lên… lên… đi.”
Lý Hữu nhanh chóng xốc chăn lên, hắn tập trung toàn bộ khí lực hưởng thụ cơ thể người phía dưới, câu nói của Thiệu Ly đứt đoạn theo từng nhịp rung.
Thiệu Ly rên rỉ, cậu mơ màng ôm đầu Lý Hữu ấn vào ngực mình.
Lý Hữu ngậm lấy một hạt đậu trên ngực cậu, ra sức hút lấy. Đồng thời hắn ôm mông cậu, đâm vào thật sâu bên trong.
Hắn đạt đến độ sâu chưa từng có bên trong Thiệu Ly .
Thiệu Ly nói: “Anh làm nhẹ thôi, đau.”
Lý Hữu nhẹ nhàng hôn cậu, thở gấp gáp, nói: “Em ráng nhịn chút xíu đi.”
Đêm nay, quả thật hắn có chút buông thả dục vọng của mình.
Sau đó, hắn cố gắng kiềm chế động tác của mình, nhẹ nhàng rút ra rồi lại đâm vào.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn dùng tốc độ cao nhất nhanh chóng ra vào trong cơ thể Thiệu Ly.
Bọn họ đều không khống chế được mà rên rỉ lớn tiếng.
Cuối cùng, Lý Hữu bắn dịch thể vào bên trong Thiệu Ly. Cậu ôm đầu hắn, hưng phấn gọi tên của hắn.
Trong khoảnh khắc đó, Lý Hữu có cảm giác: thì ra mình sống bao nhiêu năm trên đời cũng chỉ vì chờ đợi giây phút này, chờ đợi hai chữ đơn giản này mà thôi.
Gần tản sáng, Lý Hữu mới xoay người xuống, rời khỏi Thiệu Ly.
Thiệu Ly cả người xụi lơ nằm ở trên giường, chân cũng không thể khép lại.
Cậu hoàn toàn không còn khí lực để động đậy.
Cậu dường như mượn gan trời, trừng Lý Hữu, trách móc: “Anh cố ý muốn giết em phải không?”
Lý Hữu đổi nước ấm tắm rửa cho cậu, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên bụng Thiệu Ly.
Hắn tập trung tất cả khát vọng của hắn với cậu dồn nén vào nụ hôn này.
Thiệu Ly nhắm mắt lại, không còn sức để nói.
Buổi tối hôm qua thật mẹ nó quá điên cuồng.
Buổi sáng hôm sau, ngồi trên xe, Lý Hữu đắp cho cậu cái chăn. Sau đó, hắn lái xe chạy chầm chậm để cho cậu nghỉ ngơi.
Thiệu Hiểu Tây cùng Lý Tường nhỏ giọng thì thầm.
Mãi tới khi đến thành phố S, lúc xuống xe, Thiệu Ly mới nửa tỉnh nửa mê nói: “Uầy, thằng nhóc con, có rảnh thì cùng nhau đi chơi.”
Lý Tường đu nửa người qua, bóp mũi cậu, nói: “Chú đúng là con sâu lười nha Ly Ly, đến giờ mới chịu tỉnh.”
Lý Hữu gằn từng tiếng : “Lý Tường.”
Lý Tường nhún vai, ngồi đàng hoàng trở lại, nói: “Con biết rồi. Cậu, con muốn học ở trường của Tiểu Tây, như vậy cũng có thể bao bọc em ấy. Chú nói có phải hay không, Ly Ly?”
Thiệu Ly nói: “Rất đúng.”
Lý Tường lại nhìn Lý Hữu.
Lý Hữu nói: “Cậu không có ý kiến, con đi hỏi ý mẹ con xem.”
Lý Tường vui vẻ, nói: “Mẹ sẽ không phản đối đâu.” Dường như, đột nhiên nhớ tới đến chuyện gì, thuận miệng nói: “Thằng nhóc Lý Trình hình như chuẩn bị ở lại trong nước đi học. Xì, thật nhàm chán.”
Mấy ngày nay, nó đi theo Thiệu Ly phá phách, nói chuyện ngày càng giống Thiệu Ly.
Thiệu Hiểu Tây buồn cười, hỏi : “Sao anh lại bắt chước cách nói chuyện của ba em?”
Lý Tường nói: “Ha ha, anh cảm thấy nói kiểu này rất thú vị.”
Thiệu Hiểu Tây khinh thường, mắt trợn trắng nhìn sang chỗ khác.
Thiệu Ly nghe xong cảm thấy buồn cười.
Ước chừng là không khí trong xe rất vui vẻ, Lý Hữu hiếm khi nhắc nhở người khác, bình thản nói: “Lý Trình làm chuyện gì cũng không liên quan đến con, trước hết tự lo chuyện của mình đi. Đừng để cho Lý Tĩnh lo lắng, ngoan ngoãn học bài, không được bắt chước người khác đi đánh nhau.”
Thiệu Ly cười rộ lên: “Ai nói vậy. Bị đánh thì phải biết đánh lại chứ, đã bị người ta đánh mà không trả đòn chỉ có thằng ngốc.”
Like Loading…
|
Chương 46[EXTRACT](cute chết được >-<) Chương 46 Lý Tường nghe xong vô cùng thoải mái, nó cười ranh mãnh nhìn Lý Hữu. Lý Hữu dứt khoát không thèm nói gì. Trên đời này, luôn có những người khiến chúng ta không thế nào không dung túng. Sau khi đưa Thiệu Hiểu Tây đến trường học, Thiệu Ly gọi điện thoại đến tiệm, giả vờ bệnh để xin nghỉ. Về đến nhà, đã vùi đầu lên giường ngủ. Vì đã giải quyết xong chuyện của bà Thiệu, cậu cuối cùng có thể an lòng ngủ say. Trong lúc mơ hồ cậu thấy một giấc mộng. Trong mộng, cậu thấy ông Thiệu và bà Thiệu, hai người đang ở trong sân quạt bếp than cùng nhau nấu cơm, xào rau. Cuối cùng cậu đói quá nên tỉnh. Lý Hữu đang ngồi cạnh cậu trên giường xem tài liệu. Trong chớp mắt, trong đầu Thiệu Ly theo phản xạ có điều kiện tưởng tượng ra hình ảnh Lý hoàng thượng và Thiệu quý phi. Tại sao lại trở thành cảnh “Từ nay về sau quân vương không còn lên triều lúc sáng sớm nữa”, cậu không muốn trở thành tội nhân thiên cổ đâu… Cậu động đậy, Lý Hữu dời ánh mắt từ tài liệu chuyển qua mặt cậu. Thiệu Ly nói: “Ha ha, sao anh lại đến đây? Anh không đi làm à?” Lý Hữu hỏi ngược lại: “Em đói bụng không?” Thiệu Ly lập tức trả lời: “Rất đói.” Lý Hữu vân vê tai cậu, nói: “Đi rửa mặt rồi ăn cơm.” Thiệu Ly nói: “Cái gì? À.” Tại sao cùng là người đã vất vả một đêm, Lý đại thiếu còn có tinh thần sáng láng xem văn kiện? Thiệu Ly cảm thấy rất bội phục. Rửa mặt sạch sẽ, chỉnh sửa lại đầu tóc rồi Thiệu Ly bước ra. Lý Hữu đã không còn ở phòng ngủ, tài liệu để trên tủ đầu giường. Hình như có mùi thơm của thức ăn từ đâu truyền đến. Tới phòng khách, đã thấy trên bàn cơm bày đầy thức ăn, có thịt bò nạm nấu với nấm, tôm, cá, còn có súp, rau, cực kỳ phong phú, càng nhìn càng hấp dẫn. Lý Hữu múc ra một bát canh để bên cạnh tay cậu, nói: “Uống canh trước đi. Dạ dày em chưa có cái gì, không thể trực tiếp ăn mấy cái này.” Quả thật săn sóc rất chu đáo. Thiệu Ly có chút ngỡ ngàng, hỏi: “Tất cả đều là do anh làm hả?” Lý Hữu đáp: “Ừ.” Hắn nói mà không thèm chớp mắt, sau đó nho nhã ăn cơm. Thiệu Ly cảm thấy như có sét đánh ngang tai. Cậu nhìn Lý Hữu, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc. Cậu thực sự cảm thấy không thể tin được. Lý đại thiếu gia bình thường ngay cả nhà bếp còn không buồn bước xuống, không ngờ có thể nấu cơm, hơn nữa ăn cũng rất ngon, so với cậu nấu còn ngon hơn rất nhiều. Thiệu Ly cảm thấy nghi ngờ hỏi: “Có phải anh gọi điện đặt người ta mang đến không?” Cặp chân mày Lý Hữu nhíu chặt lại: “Ngồi ăn cơm đàng hoàng đi, đừng nói nữa.” Có lẽ, hắn thật lòng muốn Thiệu Ly vui nên mới làm vậy. Thiệu Ly cười ngượng, nhanh chóng vùi đầu ăn cơm. Từ xưa đến nay, cậu chưa bao giờ nghĩ mình là người nhã nhặn, chưa kể cậu lại đang đói chịu không được, thế là cậu ăn lấy ăn để, kiên quyết tiêu diệt sạch thức ăn trên bàn, chả có điểm nào có thể gọi là lịch sự, đối lập hẳn so với Lý đại thiếu đã có gia giáo tốt đẹp từ bé, chênh lệch tựa như Auto Art (xe mô hình) và xe thể thao. Cậu ăn quá nhanh đến nổi khóe miệng đều dính cơm, Lý Hữu rất tự nhiên giơ ngón tay qua lau giúp cậu rồi nói: “Buổi tối, Lý Tĩnh hẹn anh ăn cơm, anh muốn chúng ta mang Tiểu Tây đi cùng.” Thiệu Ly sửng sốt, nói: “Hình như có chút không ổn?” Lý Hữu hỏi: “Sao?” Thiệu Ly nói: “Hai chị em anh ăn cơm với nhau, em đi theo không phải rất phiền sao?” Lý Hữu nói: “Ly Ly, nếu chúng ta ở cùng nhau, dĩ nhiên em phải gặp mặt người nhà của anh. Hay là đối với em, chuyện hai chúng ta chỉ là đùa giỡn?” Thiệu Ly phiền não, gãi đầu, nói: “Em chỉ là nghĩ, chuyện của hai chúng ta… hay là cứ từ từ rồi tính. Hơn nữa, chị anh có chịu chấp nhận để anh như vậy không?” Lý Hữu có chút không hiểu, hỏi: ” Là sao?” Thiệu Ly nói: “Thì chuyện anh ở cùng với đàn ông.” Cậu vẫn có chút băn khoăn, dù sao trên đời có bao nhiêu người thật sự có thể bình tĩnh chấp nhận chuyện này. Lý Hữu ngược lại rất bình tĩnh nói: “Cho đến bây anh cũng chưa hề giấu diếm bọn họ chuyện này, không cần lo lắng.” Thiệu Ly nghĩ thầm: Anh hai à, anh không giấu diếm bọn họ là một chuyện, bọn họ có thể chấp nhận hay không là chuyện khác. Nhưng hiển nhiên lấy cá tính của Lý Hữu lúc nào cũng làm theo ý mình, hắn tuyệt đối sẽ không lo lắng đến vấn đề này. Thiệu Ly cúi thấp đầu, chân mày nhíu chặt lại. Lý Hữu buông đũa, lẳng lặng nhìn cậu trong chốc lát, đột nhiên nói: “Thôi quên đi, để lần sau vậy.” Sau đó, hắn cầm đũa tiếp tục ăn cơm, nhìn không ra đang vui hay đang buồn, chỉ có điều ai cũng dễ dàng nhận ra gương mặt hắn tràn đầy thất vọng. Hắn của lúc này, thật giống một thằng nhóc không được ăn kẹo, mặc dù khó chịu nhưng vẫn cố thể hiện rằng mình không sao. Thật không giống hắn chút nào. Cuối cùng Thiệu Ly đành phải xuống nước hỏi “Chỉ có chị anh thôi đúng không?” Lý Hữu nói: “Ừ.” Thiệu Ly nghĩ một chút, nói: “Vậy thì đi thôi, dù gì cũng chỉ là ăn một bữa cơm.” Cậu phải nói như thế, Lý Hữu mới cảm thấy thỏa mãn . Sự tình một lời đã định. Buổi tối hai người dẫn Thiệu Hiểu Tây, cả nhà ba người đến nhà hàng, vừa tới đã thấy Lý Tĩnh, Lý Tường đang ngồi. Ngọai trừ Lý Tường, còn có Tô Viện và Lý Trình. Thiệu Ly nghĩ thầm: tại sao lại huy động lực lượng gần như cả nhà ngồi đây thế này, bữa cơm này phỏng chừng rất khó ăn đây. Kết quả Lý Tĩnh bất ngờ giác ngộ, cô không hề có ý gây khó dễ Thiệu Ly, cười vừa lịch sự vừa khách sáo nói: “A Hữu nói hôm nay muốn giới thiệu cho chị biết một người, không ngờ lại là một anh đẹp trai. Hôm qua Lý Tường ở chỗ của em, chắc nó gây cho em rất nhiều phiền phức.” Thiệu Ly nói: “Không phiền đâu chị, nhóc Tiểu Tường này thông minh, em rất thích nó.” Lý Tường cùng cậu quay sang đập tay nhau, nhìn hai người là thấy “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Lý Tĩnh cười, nói với Lý Hữu: “Nếu được thì về nhà thăm ông nội đi, ông đã lớn tuổi, không lẽ còn phải đợi ông ba qùy bốn lạy mời em về nhà? À chị với A Viện đồng quan điểm, định để Lý Trình học ở trong nước. Như vậy cũng tốt, hai thằng nhóc sau này đi học cũng có bạn.” Lý Tường bĩu môi. Lý Hữu không nói gì, hắn quay qua hỏi Thiệu Hiểu Tây: “Con muốn ăn cái gì?” Thiệu Hiểu Tây xem thực đơn xong chọn vài món, tiện thể gọi món dùng Thiệu Ly – người không hiểu tiếng nước ngoài, Lý Hữu khen ngợi sờ đầu bé, nhìn Lý Tường hỏi: “Cuối tuần này có giải NBA (giải bóng rổ nhà nghề dành cho nam tại Bắc Mỹ), con muốn đi coi không?” Like Loading…
|
Chương 46[EXTRACT]Lý Tường hỏi: “Giải Châu Á hay là giải Châu Âu?”
Lý Hữu đáp: “Châu Âu.”
Lý Tường hưng trí, nói: “Giải Châu Á năm nay chơi không có gì đặc sắc, con thích xem giải Châu Âu hơn.” Sau đó, lại nhìn Thiệu Ly nói: “Đi cùng con luôn nha Ly Ly.”
Thiệu Ly chỉ nghĩ đơn giản chắc là một đám người ngồi cạnh nhau xem trực tiếp trên TV thôi, vậy là cậu cười gật đầu đồng ý.
Lý Trình nhìn Lý Hữu, hỏi: “Anh ơi, em có thể xem cùng không?”
Nó không giống Lý Tường, muốn cái gì Lý Hữu cũng đáp ứng.
Nó hỏi một cách cẩn thận, sợ Lý Hữu không đồng ý.
Lý Hữu không phản ứng gì, nhưng Lý Tường thì nhún vai, nói: “Con không có ý kiến gì hết.”
Lý Trình lại nhìn Lý Hữu.
Lý Hữu gắp thức ăn cho Thiệu Hiểu Tây, hắn hình như không để ý đến nó, hoặc phải nói là không thèm để ý.
Cuối cùng, hắn mới nói: “Vậy cùng nhau xem đi.”
Đáp án này làm cho Lý Tĩnh và Tô Viện cùng ngạc nhiên.
Lý Tĩnh đưa mắt nhìn Lý Tường đang nói cái gì đó với Thiệu Ly, sau đó nói với Lý Hữu: “Thật ra, Lý Trình cũng như Lý Tường thôi, em nên dẫn nó ra ngoài nhiều để biết thêm nhiều điều mới.”
Lý Hữu hình như không thích nói nhiều về Lý Trình, hắn chuyển hướng nói: “Thủ tục nhập học của Lý Tường làm xong chưa?”
Lý Tĩnh trả lời: “Xong hết rồi.” Rồi cô mới quay qua hỏi Tô Viện: “Tô Viện, cậu thì sao, có cần A Hữu giúp gì không?”
Từ lúc bắt đầu ngồi vào bàn đến giờ, Tô Viện chưa hề nói chuyện, lúc này đột nhiên Lý Tĩnh hỏi đến, cô ngẩn người một lúc mới nói: “Nói chung mọi thứ đều ổn rồi, chỉ có thủ tục ở lại phải nhờ A Hữu ký tên.”
Lý Tĩnh nói: “Chuyện này không khó. Cậu có mang hồ sơ đến không?”
Tô Viện lắc đầu, đáp: “Tớ để ở nhà rồi.”
Lý Tĩnh nói: “Vậy ngày mai đem đến công ty đưa cho A Hữu ký đi.”
Tô Viện cười, nói: “Ừ, ngày mai tớ mang qua.”
Lý Hữu cúi đầu ăn cơm, ngữ khí bình thản, nói: “Không cần, ngày mai bảo chú Ngũ đem qua là được rồi.”
Chú Ngũ mà Lý Hữu nhắc đến chính là Lý Ngũ – tâm phúc của Lý Mạnh Sơn.
Chưa gì, Lý Hữu đã tỏ rõ thái độ không muốn gặp Tô Viện.
Tô Viện đỏ mặt, cực kỳ xấu hổ, trông có chút đáng thương.
Lý Tĩnh vội quát: “A Hữu.”
Đúng lúc đó, di động của Lý Hữu vang lên, hắn đẩy ra ghế đứng dậy, đi ra ngoài tiếp điện thoại. Lý Tĩnh ăn được một chút, nhịn không được, đành đi theo hắn ra ngoài. Rốt cuộc, cô cũng tìm được Lý Hữu đang đứng ở ban công nhà hàng. Chờ Lý Hữu tiếp điện thoại xong, cô mới tiến lên, hỏi: “A Hữu, em đang định làm cái gì vậy?”
Lý Hữu hỏi: “Ý chị là sao?”
Lý Tĩnh nói tiếp: “Tô Viện dù sao cũng là … Dù sao, cô ấy hiện tại cũng xem như là người một nhà với chúng ta. Trước mặt người ngoài với mấy đứa nhỏ, em làm như vậy khiến cô ấy rất khó xử.”
Lý Hữu nhìn cô, hắn nói: “Vậy là chị nghĩ em nên công khai mời cô ta đến công ty để ôn lại chuyện xưa, khiến cho người mà em quan tâm cảm thấy khó chịu sao? Lý Tĩnh, em đã không phải là Lý Hữu của mười năm trước.”
Lý Tĩnh lập tức nói: “Điều này sao có thể giống nhau? Mấy năm gần đây, mỗi lần Tô Viện trở về, lần nào cô ấy cũng đi viếng mộ mẹ trước, chẳng lẽ em không biết? Cô ấy tình nguyện làm một người phụ nữ độc thân, dù có khuyên cách nào cô ấy cũng không chịu trở về, một mình ở nước ngoài nuôi nấng Lý Trình, không có ai chăm sóc. Em nghĩ, cô ấy làm tất cả những chuyện đó vì cái gì? A Hữu, tất cả đều vì cô ấy cảm thấy áy náy, không còn mặt mũi để gặp em. Cô ấy không muốn em nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình. Năm đó nếu không phải vì mẹ của mình, làm sao cô ấy cam chịu trở thành người đàn bà của ba. Ba lúc ấy có bản lĩnh ra sao, yêu thích cái gì, chị và em đều là con của ông ấy, chẳng lẽ còn không biết? Bình tĩnh mà nói, cho dù năm đó cô ấy bỏ em đi theo ba, nhưng hiện tại cô ấy cũng là người nhà họ Lý, em không nên dồn ép cô ấy đến mức này.”
Lý Hữu nghe xong ngược lại nở nụ cười tự giễu: “Chị cho rằng em đang ép cô ta?”
Lý Tĩnh nói tiếp: “Ít nhất, em đừng từ chối ngay trước mặt cô ấy.”
Lý Hữu lập tức phản công: “Ý của chị là, em nên cùng cô ta yêu thương say đắm, chụp lên phần mộ ông già thêm một cái mũ xanh à?”
Lý Tĩnh há miệng, á khẩu không trả lời được. Vừa là bạn thân của Tô Viện, vừa là chị của Lý Hữu, cô không hề nhẫn tâm làm tổn thương bất kỳ ai trong cả hai.
Mà Lý Hữu sở dĩ “chơi đùa” với tình cảm nhiều năm như thế, cô nghĩ ít nhiều cũng liên quan đến chuyện năm đó của Tô Viện. Cô không hy vọng giữa hai người vĩnh viễn tồn tại nút thắt trong lòng.
Cô thở dài, nói: “Vậy thì em cũng đừng xa lánh Lý Trình như vậy, nó không lớn hơn Lý Tường bao nhiêu tuổi, tính ra cũng rất đáng thương.”
Lý Hữu không phản ứng gì cả.
Lý Tĩnh đành nói sang chuyện khác: “Chị nghe nói em hiện tại đang ở cùng với em trai của Thiệu Phỉ đúng không?”
Lý Hữu hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Lý Tĩnh trả lời: “Người phụ nữ tên Thiệu Phỉ kia, chị không thích cô ta tí nào. Chú Chiêu Vinh nói sao, cũng đã sống cùng cô ta một thời gian, chưa kể còn có một đứa con. Bây giờ, chú Chiêu Vinh chỉ nằm một chỗ, cũng không thấy cô ta đến thăm, trông chừng lấy một đêm, hay là rót cho chú ấy một ly nước. Còn nói cái gì mà bận làm việc, chẳng lẽ không rút ra được một chút thời gian nào sao? Còn lâu, chị mới tin cô ta. Người phụ nữ này bạc tình như thế thì em trai của cô ta…”
Mới nói đến đó, Lý Hữu đã ngắt lời cô: “Sau này, em sẽ nói tiếp chuyện này với chị. Em luôn muốn dẫn em ấy đến gặp người nhà của em – cũng chính là chị. Em hy vọng, ít nhất chị có thể tôn trọng sự lựa chọn của em, đừng lăng mạ em ấy.”
Lần này, hắn nói đặc biệt nghiêm túc, đặc biệt chuyên tâm. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn bảo vệ một người như vậy.
Lý Tĩnh cảm thấy rất chấn động, cô cảm thấy lần này em trai của mình không phải đang đùa.
Cô chỉ có thế khuyên: “Em nên sớm buông tay đi, kết hôn rồi sinh một đứa nhỏ, chuyên tâm bồi dưỡng nó. Gia nghiệp nhà chúng ta lớn như vậy cũng cần có một người gánh vác. Ông ngoại và cậu đều đang có ý thúc giục chuyện này.”
Lý Hữu dứt khoát nói: “Chuyện này tự em có tính toán.”
Đã nói đến nước này, Lý Tĩnh không còn gì để khuyên nữa .
Những chuyện trong quá khứ giữa Lý Hữu và Tô Viện quả thật như nét bút quẹt lung tung, chỉ sợ trong thời gian ngắn, đứa em trai này cũng không thể gạt bỏ sự thù hận của mình.
Mà Lý Trình … Haiz…
Lý Tĩnh thở dài trong lòng, việc này chỉ sợ Lý Hữu mà biết lại càng không thoải mái.
Like Loading…
|
Chương 48[EXTRACT]Bữa cơm này không khác nhiều so với tưởng tượng của Thiệu Ly. Chị của Lý Hữu – Lý Tĩnh đối với cậu rất lịch sự, thậm chí quá khách sáo, rõ ràng là cố tình làm vậy.
Lý Hữu liên tục nhíu mày.
Thiệu Ly không cảm thấy quá ngạc nhiên. Chuyện này cậu đã dự đoán được từ trước. Cậu vẫn cười sảng khoái, vui vẻ nhìn mọi người, duy trì sự hóm hỉnh của mình, đùa giỡn cùng Lý Tường y hệt hai anh em song sinh.
Thật sự làm cho người ta không thể chán ghét.
Trên đường lái xe trở về, Lý Hữu nói với cậu: “Lý Tĩnh không hề có ác ý, em đừng lo lắng.”
Thiệu Ly cười nói: “Không sao, chỉ vì chị ấy là chị của anh thôi. Nếu đổi lại là em, nói không chừng đã trực tiếp cho anh ăn mấy cái tát rồi.”
Lý Hữu nhìn cậu, quả thực không biết nói sao.
Thiệu Hiểu Tây nghe xong cười khanh khách, nói: “Tại sao lại không phải là tát ba? Ly ly, ba quá thích chiếm tiện nghi của người khác rồi, chuyện tốt thì giữ lại cho chính mình, chuyện xấu đều để cho người khác gánh vác.”
Thiệu Ly cười hả hê, nói: “Ba thông minh như thế, người khác muốn tát ba, ba dĩ nhiên phải né rồi.”
Sau đó, hình như cậu mới đột nhiên nhớ tới cái tát của Thiệu Phỉ năm đó, trong ánh mắt hiện lên một vẻ bi thương.
Thế nhưng, cậu vẫn tiếp tục cười giỡn với Thiệu Hiểu Tây, nếu không để ý quan sát kỹ, một chút cũng nhìn không ra những tình cảm biến hóa trong đôi mắt đó.
Nếu không phải Lý Hữu năm đó cũng có mặt, tận mắt chứng kiến mọi chuyện lại ngồi gần cậu, chỉ sợ cũng đã bị cậu lừa.
Thật là một người gian xảo.
Lúc nào cũng suy đoán tâm tư, tình cảm của người khác nhưng lại từ chối không cho bất cứ một ai chạm đến nội tâm của mình.
Giống như chỉ cần một chút không để ý đến, cậu sẽ biến mất mãi mãi, còn hắn sẽ… không bao giờ gặp cậu được nữa.
Vì sao, năm đó bà Thiệu lại cố tình lấy chữ “Ly” đặt tên cho cậu…
Lý Hữu hít một hơi thật sâu, nói: “Vẫn còn sớm, chúng ta đi xem phim đi.”
Thiệu Ly một bên còn đùa giỡn ầm ĩ, một bên cúi đầu hỏi Thiệu Hiểu Tây: “Bé yêu, làm bài tập xong chưa?”
Thiệu Hiểu Tây đáp: “Ly Ly, ba nghĩ rằng con giống ba sao? Đã xong lâu rồi.”
Thiệu Ly cười hì hì, nói: “Vậy chúng ta đi xem phim nha?”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Cũng tốt, coi như giết thời gian.”
Bộ dạng nghiêm túc giống ông cụ non của bé đặc biệt đáng yêu, Lý Hữu cũng bị chọc đến nở nụ cười.
Thiệu Ly nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ lên mặt bé, rồi nói: “Ôi! bé yêu của ba thật lợi hại.”
Thiệu Hiểu Tây nhìn vào gương soi mặt của mình, xong quay sang nhìn Lý Hữu, nói: “Ly Ly, nếu sau này ba muốn hôn thì hôn bố đi, bố không để ý nhưng con để ý, ba xem ba hôn làm dính đầy nước miếng trên mặt con này.”
Sở trường của bé là thay đổi sắc mặt. Hiện tại trông bé có chút không vui, bé cảm thấy hình như Thiệu Ly đang cố ý phá hư hình tượng của mình.
Thiệu Ly bị sặc nước miếng thiếu chút nữa là ho sặc sụa, cậu ở trong lòng nhẩm đi nhẩm lại đồng ngôn vô kỵ đồng ngôn vô kỵ (lời của trẻ nhỏ không hề kiêng kỵ).
Sau đó, Thiệu Hiểu Tây còn bồi thêm cho cậu một cú chót: “Còn nữa, Ly Ly, lúc nào nhà của chúng ta thêm thành viên mới, ba nhớ nói sớm một chút cho con biết một tiếng nha. Con không muốn lúc nào cũng là người cuối cùng được biết.”
Chỉ một câu nói đã làm cho Thiệu Ly ho sặc sụa.
Lý Hữu nhanh chóng vuốt lưng cho cậu.
Thiệu Ly gào lên: “Thiệu Hiểu Tây!!!”
Thiệu Hiểu Tây quay đầu qua nhìn Lý Hữu, bé rất vô tội mà.
Lý Hữu cũng xấu hổ, nói: “Ly Ly, đừng trách nó, là anh nói với nó như thế.”
Thiệu Ly lên giọng: “Cái… gì?”
Cậu hình như bị dọa đến nói năng có chút lộn xộn. Sự nhanh nhẹn, mồm mép thường ngày đã bay về một phương trời xa xăm. Lý Hữu che miệng ho khan, quả thật trong chuyện này hắn có phần đuối lý.
Hắn vội vàng thanh minh: “Nó là con của chúng ta, anh hy vọng nó hiểu rằng tình yêu thương mà nó nhận được không hề thua kém so với người khác.”
Rõ ràng là đang kiếm cớ nói dối.
Hắn lại nói tiếp: “Nhưng em vẫn là người thân nhất trên đời của nó, không ai có thể thay thế.”
Nói như thế… rất xuôi tai nha.
Lý Hữu thừa cơ tung ra đòn quyết định: “Hay là em hy vọng nó vì chuyện này mà nghĩ ngợi lung tung, lúc nào cũng canh cánh trong lòng?”
Thiệu Ly không tin, nói: “Anh định hù ai vậy?.”
Lý Hữu nói: “Không tin, tự em hỏi con đi.”
Thiệu Ly qua mặt Thiệu Hiểu Tây lại, mặt đối mặt với cậu, nói: “Có chuyện đó không?”
Thiệu Hiểu Tây ôm thắt lưng, vùi đầu vào ngực cậu, nói: “Ly Ly, ba nên sớm một chút nói cho con biết. Con cũng không ngu ngốc như Lý Tường, cái gì cũng không hiểu.”
Thiệu Ly cảm thấy có chút hít thở không thông, lại mơ hồ nhẹ nhàng thở phào một hơi. Nó tựa như đặt ở trong lòng một thứ gì đó rất rất lớn luôn đè ép cậu, rồi đến một ngày cuối cùng cũng có người lấy nó ra giúp cậu, mặc dù cậu không hề dự kiến trước.
Cậu nhìn Thiệu Hiểu Tây nhẹ giọng nói: “Chuyện này ba vốn định chờ đến khi con lớn lên mới nói cho con biết.”
Thiệu Hiểu Tây mở to cặp mắt tròn xoe nhìn cậu: “Con bây giờ đã trưởng thành rồi, Ly Ly.”
Thiệu Ly liền nói: “Ừ đúng rồi, con lớn rồi, nói cái gì là cãi cái đó.”
Thiệu Hiểu Tây bĩu môi.
Cậu nói tiếp: “Còn chuyện bố con vừa nói…”
Cậu có chút líu lưỡi, không biết nói kiểu gì.
Thiệu Hiểu Tây rất chủ động nối tiếp đề tài của cậu: “Con biết đây là bí mật của nhà chúng ta, hơn nữa bố cũng đã dặn không được cho ai biết, ba yên tâm con sẽ không kể cho ai hết.” Sau đó, bé hưng phấn ôm lấy Thiệu Ly, hiếm khi bộc lộ vẻ trẻ con, nói: “Ly Ly, con biết hết rồi, con là do chính ba sinh ra. Ha ha xem ba còn muốn gạt con nữa hay không?”
Thiệu Ly nghe xong đầu tiên vẻ mặt có chút mất tự nhiên, rồi dần dần, vẻ mặt cậu cũng thả lỏng. Cậu ôm Thiệu Hiểu Tây thật chặt. Cuối cùng, sau bao nhiêu năm, bức tường ngăn cách hai cha con họ thấu hiểu nhau rốt cuộc cũng bị Lý Hữu quyết đoán phá vỡ.
Lúc này, cậu không biết nên cám ơn Lý Hữu, hay là nên trách hắn tự ý quyết định.
Bất chợt, cậu nghĩ đến lần trước ở bệnh viện, Thiệu Hiểu Tây cũng nói những lời có ý ám chỉ như vậy. Thì ra, bé đã biết tất cả.
Haiz, đứa nhỏ trưởng thành sớm cũng không thể khiến người ta bớt lo mà.
Không khí trong xe lúc này cực kỳ ấm áp.
Lý Hữu nhịn không được đưa người qua hôn lên vầng trán xinh đẹp của Thiệu Hiểu Tây.
Hắn có chút cảm thán, nếu không có đứa con này, có lẽ hắn và Thiệu Ly vẫn mãi là người của hai thế giới. Hắn cầm tay Thiệu Hiểu Tây, đồng thời cũng rất tự nhiên mà cầm tay Thiệu Ly.Động tác này làm cho Thiệu Ly khựng lại một lúc, rồi mới từ từ nhắm hai mắt lại.
Thiệu Hiểu Tây nhìn qua nhìn lại hai người rồi cười tinh quái, trêu chọc: “Sao hai người lại đỏ mặt vậy?”
Bé không biết rằng hai vị phụ huynh nhà mình đang nếm trải giai đoạn đầu đầu của tình yêu, vẫn còn hơi bối rối.
Sau đó, họ chọn một bộ phim hài, cả nhà ba người hai lớn một nhỏ vừa xem vừa cười.
Cuối cùng họ lái xe về nhà, sau khi Lý Hữu đậu xe vào bãi, hắn ôm Thiệu Hiểu Tây từ tay Thiệu Ly bế bé đi lên lầu.
Hắn đưa tay ôm thắt lưng của Thiệu Ly như thể đó là một điều hết sức hiển nhiên.
Thiệu Ly nhìn xung quanh rồi nói: “Anh làm gì vậy? Nửa đêm nửa hôm, anh muốn cho đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc vây xung quanh rồi chiêm ngưỡng à? Anh có biết xung quanh nơi này đều là hàng xóm hay không?”
Like Loading…
|
Chương 49[EXTRACT]Lý Hữu nhanh chóng lấy áo khoác trùm lên người cậu, kéo mũ che khuất mặt cậu. Xong xuôi hắn rất tự nhiên mà cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cậu, nói: “Như vậy là không ai nhận ra rồi.”
Nhìn một loạt động tác được thực hiện lưu loát sinh động tựa như nước chảy mây bay, phản ứng đầu tiên của Thiệu Ly là: Khốn kiếp! Đúng là một bậc thầy về chuyện vụng trộm mờ ám.
Cậu cười mỉa mai: “Anh có kinh nghiệm quá nhỉ.”
Lý Hữu không để ý câu châm chọc của cậu, chỉ đơn giản là ôm cậu vào lòng, hỏi: “Lạnh không?”
Thiệu Ly nói: “Câu này nên để em hỏi anh mới đúng, đừng có vì sĩ diện mà không cần giữ ấm chứ, đại thiếu gia.”
Cậu nhìn Lý Hữu áo khoác đã không có cúc áo, còn dám cởi áo ngoài quấn vào người cậu.
Lý Hữu lơ đễnh, nói: “Chỉ cần em ôm anh, anh sẽ không lạnh.”
Thiệu Ly ở dưới cái nón trực tiếp khinh bỉ hắn, nói: “Anh muốn chọc ghẹo trai nhà lành à?”
Lý Hữu không nói lời nào, hắn trực tiếp dùng hành động chứng minh lời nói dùng, vòng tay ôm lấy Thiệu Ly siết lại thật chặt.
Về đến nhà, sau khi bế Thiệu Hiểu Tây về phòng, hai người trở về phòng ngủ.
Từ trong phòng tắm đi ra, Lý Hữu đã thấy Thiệu Ly mặc quần áo ngủ chỉnh tề từ trong ra ngoài, vậy mà lại dựa lưng vào giường ngồi đọc sách, khác hẳn với bình thường.
Đúng là chuyện trăm năm khó gặp.
Lý Hữu bèn nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Thiệu Ly lập tức trả lời: “Haiz, không hiểu sao em không thấy buồn ngủ. Em muốn xem sách một chút, anh ngủ trước đi.”
Rõ ràng là trợn mắt nói dối.
Lý Hữu dừng mọi động tác nhìn cậu một lúc, cũng không thèm vạch trần lời nói của cậu, xốc cái chăn bằng len lên, sải bước lên giường, nằm xuống ngủ.
Cực kỳ an phận thủ thường.
Không cần hỏi cũng biết, cái chăn dư ra này đảm bảo là lúc hắn tắm rửa, Thiệu Ly đã lấy từ tủ quần áo ra.
Lý Hữu nằm trên giường, hô hấp đều đều, xem ra là đang ngủ.
Thiệu Ly tiếp tục lật sách nhưng mí mắt của cậu lại không hề nghe lời mà liên tục ôm lấy nhau. Cậu nghĩ chắc từ mai phải chuẩn bị thay sách này bằng mấy quyển truyện cười thôi.
Bức màn trong phòng bị kéo xuống, tối đến mức không nhìn thấy rõ năm ngón tay, mà hô hấp của Lý Hữu đã có xu hướng ổn định.
Cuối cùng, Thiệu Ly thật sự chống đỡ không nổi nữa, đành tắt đèn đi ngủ.
Đến lúc cậu mơ màng sắp ngủ, Lý Hữu xoay người qua đè lên người cậu, vừa hôn cổ cậu vừa luồn tay vào trong cổ áo cậu, cởi nút áo ngủ của cậu, nói: “Nhóc gian xảo.”
Thiệu Ly nhanh chóng đáp lại: “Cũng không gian xảo bằng anh. Giả bộ ngủ phải không?”
Lý Hữu trả lời: “Còn em thì sao? Giả vờ đọc sách thôi, em thử nói nguồn gốc của con người là gì xem?”
Thiệu Ly khẽ hừ một tiếng. Cậu cảm thấy Lý Hữu đang cố ý xát muối vào nỗi đau của cậu.
Lý Hữu cúi đầu hôn lên miệng cậu, nghiêng hẳn nửa người qua, lột hết quần áo của cậu. Sau đó bọn họ, miệng dán miệng, ngực chạm ngực, chân quấn với nhau, rồi hôn môi. Đầu tiên, chỉ là chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng đụng chạm, từng nụ hôn từ từ rơi xuống, mang theo chút ngập ngùng xen lẫn chút cẩn thận. Tim đập càng ngày càng nhanh, mặt cũng đỏ ửng, giống như mới lần đầu nếm thử cảm giác này.
Sau đó, Lý Hữu vói đầu lưỡi vào miệng cậu, hai người ngậm chặt đầu lưỡi của nhau, hôn sâu.
Lý Hữu thuận tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy chai Durex bôi trơn làm ấm ra, tay hắn từ từ luồn xuống phía dưới.
Thiệu Ly rụt rè nói: “Hay là thôi, đừng làm nữa, chỗ đó của em vẫn còn hơi đau.”
Giọng nói lúc mơ màng của cậu vừa có chút càu nhàu vừa có chút miễn cưỡng, làm cho thú tính của Lý thiếu gia muốn bùng nổ.
Một bàn tay của hắn sờ dọc từ thắt lưng sâu vào đến khe giữa mông của cậu, chạm đến lối vào có chút ngượng ngùng kia, thấp giọng hỏi: “Còn đau thật à?”
Thiệu Ly giống như nghé con mới sinh không sợ hổ, không biết tiếp sau đây chờ đón cậu sẽ là một buổi tối cực kỳ phong phú, nửa thật nửa giả nói: “Đau thật.” Nói xong còn phối hợp nhăn mặt lại.
Biểu tình kia trong mắt Lý Hữu trông rất buồn cười, giống như một tên ngốc dễ thương.
Lý Hữu nở nụ cười tà ác, cúi đầu hôn nhẹ mũi cậu, trầm giọng nói: “Để anh giúp em thổi. Thổi xong sẽ không đau nữa.” (=]]]]] Xong phim)
Này thì thổi, thổi đến muốn mạng của Thiệu Ly.
Durex làm ấm cộng với thổi thổi, công thức này làm Thiệu Ly gần như bắn ra.
Lý Hữu lấy cánh tay đè chặt người cậu, chặt đến nổi cậu không có cách nào nhúc nhích hay xoay tới xoay lui, thổi một lúc, lại liếm mút cái nơi còn đang ngượng ngùng khép chặt kia.
Cuối cùng Lý Hữu hút một bên đầu ngực của Thiệu Ly, ngón tay ra vào nơi mất hồn kia, trực tiếp đưa Thiệu Ly lên cao trào.
Thiệu Ly thở hổn hển, tay chân lui co lại, phòng tuyến cuối cùng cũng sụp đổ.
Lý Hữu cười khẽ, chế trụ tay cậu lên trên gối đầu, sau đó nhào nắn cặp mông tròn trĩnh, rồi mới đặt hung khí gây án lên đó.
Hắn không trực tiếp vào ngay, mà giống như lần đầu tiên, dùng đầu nấm tròn trịa dường như chào hỏi mà khẽ cọ xát lối vào, giống như đang mô phỏng hành động tiếp theo của hắn.
Bị đụng chạm mà không có tiến vào như vậy làm trong đầu Thiệu Ly lập tức tái hiện lại hình dáng của thứ đồ chơi nguy hiểm kia, cậu là người nắm rõ mức độ nguy hiểm của thứ đồ chơi đó nhất.
Tuy rằng đàn ông ai cũng có cái này nhưng mà đồ chơi của Lý đại thiếu gia hoàn toàn đem lại cho cậu cảm giác khác hẳn.
Cậu gần như là xin tha mà hừ nhẹ một tiếng, nhưng Lý Hữu nắm giữ thời cơ rất hay, cực kỳ phối hợp mà đâm vào.
Chỉ mới tiến vào có một chút nhưng chỗ đó thật sự quá lớn, không hề kiêng nể mà xông thẳng vào như vậy chắc chắn Thiệu Ly sẽ bị thương .
May mà Lý đại thiếu gia còn có chút lương tâm.
Lý Hữu nhẹ nhàng đẩy vào rồi rút ra để mở rộng, động tác cũng không kịch liệt, ngược lại Thiệu Ly lại bị đâm đến đỏ mặt.
Cậu cảm thấy tim đập rất nhanh, càng lúc càng không thể khống chế mỗi lần Lý Hữu ra vào bên trong cậu.
Chờ Lý Hữu đem tính khí từ từ cắm vào gần hết, bắt đầu va chạm lung tung bên trong, gia tốc tim đập ngày càng lớn, tim cậu đập gần như không thể chậm lại được nữa.
Lý Hữu hôn nhẹ cậu, hỏi: “Còn đau không?”
Thiệu Ly nhắm mắt giả vờ thâm trầm.
Lý Hữu cười, tay không dùng sức nữa mà thả lỏng ra, nửa người dưới đè chặt vào người cậu, dùng sức nặng của bản thân, cùng tốc độ và sức lực đâm vào, rút ra, làm cho thần trí của Thiệu Ly gần như mê man.
Thiệu Ly toàn thân run lên, hai tay vô lực. Cậu kẹp chặt chân, dùng chân cọ vào lưng Lý Hữu.
Lưng của Lý Hữu hình như là chỗ mẫn cảm của hắn, bị đụng vào một chút, cả cơ thể như bị kéo căng ra.
Âm thanh ma xát cùng với tiếng động khi mông chạm vào hông vang vọng khắp căn phòng.
Lý Hữu thở dồn dập, động tác càng ngày càng nhanh.
Thiệu Ly nắm lấy cánh tay hắn, lẩm bẩm: “Này, anh kiềm chế chút đi.”
Đầu cậu chắc chắn có vấn đề mới có thể chọn thời điểm nhạy cảm này tùy tiện khiêu khích Lý Hữu.
Lý Hữu tiến vào thật sâu bên trong vài lần, khiến cậu ngoại trừ rên rỉ thì không nói được gì.
Hắn với tay vào túi áo tây trang đặt ở tủ đầu giường lấy ra một khăn lụa nhỏ, duỗi tay xuống dưới xoa nhẹ, cắn môi Thiệu Ly trêu chọc: “Chỗ này của em hôm nay thật ướt.”
Thiệu Ly gần như chết lặng chỉ có thể ở trong lòng không ngừng Phắc phắc phắc!
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Lý Hữu ra ra vào vào bên trong cậu, khiến cậu cứ nhích dần lên một chút rồi lại bị kéo xuống.
Bọn họ không ai nói gì nữa, ôm nhau thật chặt, thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn nhau hai ba cái rồi trong phút chốc lại rên rỉ.
Bóng đêm làm say lòng người, Lý Hữu bị cảm giác khít chặt, nóng ướt này chinh phục, thỉnh thoảng một ít dịch ruột non phân bố ra cực kỳ nóng ẩm kết hợp với vách tường non mềm bên trong, tất cả làm cho hắn gần như say mê, chỉ nhờ bản năng giống đực chi phối mọi hành động tiếp theo.
Xem ra bản thân hắn cũng có lúc không thể khống chế.
Ván giường kẽo cà kẽo kẹt đến hơn nửa đêm, cuối cùng Lý Hữu nói: “Ngày mai anh với em đi chọn một cái giường mới được không?”
Cả người Thiệu Ly đều ướt đẫm, cậu không còn khí lực nói: “Dùng anh đổi, được không?”
Cậu trừng mắt với hắn, nhưng trong lúc này, dường như lại mang một phong vị khác.
Lý Hữu sờ đùi trong của cậu, cười điềm đạm.
Thiệu Ly ở trong lòng mặc niệm: Xong rồi!!! Hắn thật sự nổi điên rồi.
Buổi tối hôm đó, hai người tích cực “tìm tòi, khám phá” vấn đề nguồn gốc nhân loại cực kỳ cặn kẽ, từ trong ra ngoài không hề bỏ sót thứ gì.
Ngày hôm sau lúc Thiệu Ly đứng lên, thân thể vậy mà không hề khó chịu, cậu đoán chắc là do tối hôm qua sau khi xong việc, Lý Hữu bôi cho cậu thứ thuốc mỡ màu xanh biếc kia.
Bị làm hai ngày liên tiếp, ngoại trừ thắt lưng hơi mỏi ra cũng không cảm thấy khó chịu lắm, Thiệu Ly liền bạo gan đập nồi dìm thuyền cảm thán: Ai dà, cuộc sống cũng tạm như được coi là hài hòa, có thể thông qua .
Cậu là người thực tế, cũng hiểu rõ ràng cuộc sống cân bằng hài hòa cả về sinh lý lẫn tâm lý đối với quan hệ của hai người cực kỳ quan trọng, chỉ có điều cậu không biết Lý Hữu hai ngày nay đã sử dụng rất nhiều thuốc mỡ hiếm lạ mà bôi cho cậu.
Cậu chỉ biết buổi sáng đứng dậy, chỗ nào cũng không đau, rất tốt.
Rửa mặt xong cậu ra khỏi phòng tắm.
Chưa đi được xa, Lý Hữu ở phòng tắm đã gọi hắn: “Ly ly.”
Thiệu Ly trả lời: “Lại xảy ra chuyện gì.”
Tuy ngoài miệng cậu tỏ vẻ khó chịu, nhưng hai chân vẫn tự động quay lại nơi vừa mới bước ra đó.
Lý Hữu đang cạo râu, thấy cậu thì nói: “Lại đây giúp anh.”
Bộ dáng hắn sai sử người khác không hề có chút áy náy.
Thiệu Ly hỏi ngược lại: “Em là người hầu của anh à?”
Lý Hữu đem dao cạo râu đưa cho cậu, nói: “Em muốn nghĩ anh là người hầu của em cũng được.”
Thiệu Ly bĩu môi, cậu mới không thèm so đo với Lý đại thiếu gia.
Cậu nói: “Chỉ có lần này thôi đó.”
Thế là cậu thay Lý đại thiếu gia thấm chút nước rồi cạo râu, sau khi cạo hết kem lại rửa qua bằng nước, cậu mới vỗ mặt Lý đại thiếu gia, nói: “Chà chà, thực là một anh chàng đẹp trai.”
Hai người đứng đối diện trước gương, Lý Hữu hôn nhẹ lên tóc cậu, nói: “Cám ơn.”
Một tay Thiệu Ly quàng qua bả vai hắn, khom lưng cười lớn tiếng. Cậu thành thật cảm thấy Lý Hữu so với tất cả mọi người mà cậu tiếp xúc rất khác biệt, bộ dáng nghiêm túc của hắn trong mắt cậu trông rất buồn cười, cậu nói: “Anh thật là người cực kỳ tự tin.”
Lý Hữu sờ cổ cậu, hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”
Thiệu Ly hỏi lại: “Anh làm sao?”
Lý Hữu trả lời: “Ừ.”
Thiệu Ly mừng rỡ khi được chiếm tiện nghi của người khác, cậu cười ha hả: “Đó là anh tự nguyện nha, em thì không có vấn đề gì hết.”
Lý Hữu nói: “Cơm thì để anh làm, nhưng em phải cạo râu cho anh.”
Thiệu Ly vẫn cúi gập người cười giống khi nãy, giả bộ mắng (yêu):”Tưởng bở.”
Sau đó, bọn họ đi ra ngoài, mặc quần áo.
Lý Hữu lại tiếp tục bắt Thiệu Ly đeo caravat cho mình, Thiệu Ly liền lười phản ứng lại hắn, nói: “Tự mình làm đi, con gái của em ba tuổi đã biết tự mặc quần áo, anh ngay cả con cũng không bằng, thấy có được không?”
Sự so sánh đối lập này cực kỳ có hiệu quả, Lý Hữu nhếch miệng, không thèm nói (nhắc) lại.
Ăn cơm xong, hai người đưa Thiệu Hiểu Tây đi học, sau đó Lý Hữu mới lái xe chở Thiệu Ly đến tiệm.
Lúc còn cách tiệm một khoảng, Thiệu Ly xuống xe, nói với Lý Hữu: “Đưa em đến đây là được rồi, vất vả cho anh rồi, bye nha.”
Lý Hữu nhíu mày, nói: “Không phải còn có một đoạn nữa là tới à?”
Thiệu Ly nhanh miệng đáp: “Còn không phải tại vì sợ anh đi làm trễ sao. Được rồi, anh đi nhanh đi.”
Lý Hữu từ chối cho ý kiến, nói: “Anh cũng không vội.”
Hắn không biết Thiệu Ly lúc này đang né tránh ai và né tránh điều gì..
Thiệu Ly còn không cho hắn cơ hội kì kèo, qua lưng về phía hắn, cực kỳ tiêu sái khoát tay áo, sau đó lập tức lủi vào đường hầm, không còn thấy bóng .
Lý Hữu híp mắt, lẳng lặng đợi trong chốc lát, rồi kéo tay lái xuống, chạy đi.
Thiệu Ly đã không muốn cho người khác biết thì hắn cũng có một ngàn loại biện pháp cho tất cả mọi người cùng biết.
Buổi tối, lúc tiệm chuẩn bị đóng cửa, Lý Hữu vượt qua dòng xe cộ ách tắc kia, xuất hiện trước cửa tiệm nơi Thiệu Ly làm việc.
Bên trong, nhân viên sửa chữa của tiệm đều đi thay quần áo, chỉ có Thiệu Ly còn đang loay hoay với cầu chì của một chiếc xe, Trần Trạch thì ngồi ở phía trước tính lại sổ sách. Thỉnh thoảng, bọn họ còn nói giỡn hai ba câu.
Lúc Lý Hữu xuất hiện trong tiệm của bọn họ, Trần Trạch ngẩn người, nói: “Xin chào, Lý tiên sinh.”
Lý Hữu gật đầu, nhìn về phía Thiệu Ly gọi: “Ly Ly.”
Thiệu Ly quay đầu lại, nhìn thấy hắn, cậu có chút giật mình, hỏi hắn: “Tại sao anh tan tầm sớm như thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
Lý Hữu trả lời: “Không có việc gì. Đúng lúc anh có việc đi ngang nơi này, thuận tiện qua đón em thôi.”
Lúc bọn họ nói chuyện, cũng không kiêng dè Trần Trạch đang ngồi ở đó. Nhưng trái lại, Trần Trạch nghe xong có chút sửng sốt.
Anh cảm thấy hai người hôm nay hơi khác so với trước kia.
Bên kia Thiệu Ly tiếp tục cười, nói: “Anh tính lừa ai vậy, chỗ làm của anh làm gì ngang nơi này mà tiện đường. Được rồi, anh đi về trước đi, em còn cả đống chuyện chưa làm xong đâu.”
Lý Hữu vẫn kiên trì nói: “Anh ở đây chờ em.”
Từ “chờ” của hắn, lọt vào trong tai Trần Trạch, đem lại một loại cảm giác không tự nhiên cũng không thể giải thích thành lời.
Thiệu Ly còn nói: “Chỗ này của em không có rượu cũng không cà phê để chiêu đãi anh đâu.”
Lý Hữu nói: “Vậy cho anh điếu thuốc đi.”
Sau đó, bọn họ vừa hút thuốc vừa tiếp tục nói chuyện.
Bầu không khí này làm cho ánh mắt Trần Trạch tối sầm lại, anh cúi đầu tiếp tục xem giấy tờ.
Like Loading…
|