Cường Mãi Cường Mại
|
|
Chương 35[EXTRACT]Thiệu Ly hát xong, buông micro xuống, kéo tay Đường Văn Tuấn hỏi: “Được chưa?”
Dương Hâm vung tay lên: “Được cái con khỉ! Dám cùng vợ bé hát song ca trước mặt vợ cả thế à, coi vợ cả là cái gì?” Hắn đẩy Trần Trạch ra: “Tới luôn A Trạch, hãy cho tên Đường ngốc tử này mở rộng tầm mắt, cái gì gọi là hai vợ chồng đồng lòng tát cạn biển Đông.”
Đường Văn Tuấn cười, giả vờ mắng lại.
Trần Trạch hiếm khi nở nụ cười sảng khoái, ngẩng đầu nhìn Thiệu Ly.
Thiệu Ly càng dứt khoát, đi thẳng đến, đặt micro vào tay hắn.
Cậu thoải mái lấy vòng tay qua cổ Trần Trạch, nhìn một đám người đang la hét, phất tay, nói: “Được rồi, chọn nhạc đi!”
Ngô Kế Tông vội vàng nói: “Chọn đi, con rùa kia.”
Lưu Bằng Phi lại lập tức hưng phấn chạy đi chọn nhạc.
Âm nhạc vang lên, mọi người lại gầm rú, là bài “Em là điều quý giá nhất của anh”.
Mỗi người một câu, cực kỳ hỗn loạn: “A Trạch cố lên, anh rất xem trọng cậu!”, “Hát rất hay, hay hơn cả bản gốc, tôi yêu cậu A Trạch!”, “Đêm nay tôi cược cậu thắng, A Trạch, đừng hại tôi thua cuộc đó.”
Thiệu Ly cùng Trần Trạch bắt đầu song ca.
Hát xong “Em là điều quý giá nhất của anh”, liền nhảy sang “Đêm sum vầy”, tiếp đến là “Hứa yêu em”, rồi chuyển bài “Em là lý do để anh tin vào tình yêu”, cuối cùng là “Cái ôm ấm áp”.
Cái loại tình cảm “Hoa lửa văng tung tóe” này, làm không khí trong phòng hát bùng nổ.
Thiệu Ly còn ôm Trần Trạch, mặt dán vào mặt hắn, cười đến nỗi miệng toét đến tận mang tai, nhìn đám bạn thân hỏi: “Sao? Vợ của anh đây hát như thế nào? Nghe hay không các chú?”
Dương Hâm làm mặt quỷ, hét lớn: “Êm tai ~”
Lưu Bằng Phi cười thâm hiểm, nói: “Uầy, Ly Ly thật có bản lĩnh, dám hưởng tề nhân chi phúc (*), thiệt sung sướng quá đi.”
(*) ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Lý Hữu hừ lạnh.
Trầm Quân vỗ bàn, cười lớn, hắn cảm thấy bữa cơm này rất thú vị.
Ngô Kế Tông nói: “Lại đây Ly Ly, nói nhỏ cho anh biết, vợ cả với vợ bé chú thích em nào hơn? A Trạch hay là Đường ngốc tử?”
Thiệu Ly cười, đẩy hắn ra: “Biến, đừng hòng châm ngòi ly gián tình cảm của anh.”
Mọi người trong phòng đều cười ha ha.
Thiệu Hiểu Tây trở lại chỗ ngồi, tầm mắt lướt qua chạm đến Lý Hữu đang im lặng ngồi uống rượu ở một góc, lại nhìn đến Thiệu Ly đang cùng hội bạn cùng lớp chơi đùa, vừa nói giỡn qua lại, vừa ngồi đánh bài.
Bé cảm thấy Ly Ly nhà mình đêm nay, e rằng có chuyện rồi.
Buổi tối hôm nay, Thiệu Ly cùng đám bạn thân, vừa cười vừa giỡn. Bọn họ uống rượu, ca hát, chơi trò chơi, hưng phấn hồi tưởng lại cái tuổi mười bảy, mười tám ngây ngô, vô tư vô lự, lúc họ còn là học sinh trung học.
Bọn họ mặt đối mặt với màn hình karaoke, giống như trước kia, gào lên những bài “Anh hùng”, “Chúc phúc”, “Mười năm”, “Bạn bè”, “Thuận buồm xuôi gió”. . .
Lặp đi lặp lại mà hét.
Bọn họ tay cầm tay, vai kề vai, thét xong cười, cười xong khóc, sau đó ôm nhau, mượn rượu mà làm càn.
Đến tận lúc tàn tiệc, ngồi vào trong xe, Thiệu Ly còn nói lẩm bẩm: “Hôm nay thật sự là vui đến điên rồi.”
Lý Hữu hai mắt nheo lại.
Về đến nhà, Thiệu Hiểu Tây tắm rửa xong, về thẳng phòng ngủ.
Thiệu Ly nửa nẳm nửa ngồi trên sô pha.
Ý thức của cậu vẫn tỉnh táo, chỉ có điều cậu chẳng muốn nhúc nhích, cậu có thể cảm nhận được một ít hưng phấn còn sót lại kèm theo một chút mất mát, hư không.
Lý Hữu pha ly sữa, đợi cậu uống hết, rồi mới để hai tay xuyên qua đầu gối của cậu, bế cậu lên, trở về phòng.
Thiệu Ly nói: “Không cần bế, dìu tôi là được rồi.”
Lý Hữu lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Thiệu Ly không thèm hé môi, cậu tiếp tục đẩy hắn, giống như cá mắc cạn, giãy dụa theo bản năng.
Đáng tiếc cho cậu, Lý Hữu năm đó có thể sử dụng hai ngón tay bẻ khớp hàm dưới của cậu thì hôm nay cũng có thể vững vàng bế cậu, mặc kệ cậu giãy dụa thế nào cũng chẳng ăn thua.
Bị bế vào phòng, rồi lại bị người khác đè trên giường.
Lý Hữu lấy tay sờ cổ Thiệu Ly, hỏi: “Đêm nay vui nhỉ?”
Thiệu Ly đáp: “Dĩ nhiên.”
Lý Hữu nói: “Vậy là tốt rồi.”
Thiệu Ly có chút mờ mịt, hỏi: “Cái gì tốt?”
Lý Hữu: “Lát nữa em sẽ biết.”
Nói xong hắn bắt đầu cởi dây lưng.
Hắn chỉ dùng một động tác đơn giản, trực tiếp làm cho Thiệu Ly xù lông.
Thiệu Ly cảm thấy được tình thế không ổn. Cậu thấy sợ hãi, adrenaline tăng vọt, làm cho đầu óc đang mơ hồ của cậu hoạt động trở lại.
Cậu dùng cả tay và chân bò về phía cuối giường.
Cậu còn không ngu ngốc cũng không ngây thơ đến nổi lúc này mà hỏi Lý Hữu: “Anh muốn làm gì?”
Lý Hữu cởi dây lưng, còn có thể làm gì, đáp án đương nhiên chỉ có thể là “làm” cậu.
Mèo nào lại chê mỡ.
Thật là buồn cười!
Kết quả chứng minh cậu cũng không hoàn toàn sai.
Lý Hữu một tay cởi dây lưng, một tay khác tóm lấy thắt lưng của cậu, đè đầu gối của cậu xuống, để cậu nằm ở mép giường, cời hết từ quần dài đến quần lót, lấy dây lưng đánh vào mông cậu.
Thiệu Ly tức giận đến muốn ngất xỉu.
Cậu đỏ mặt tía tai, mắng hắn: “Lý Hữu, cm anh, tôi sẽ thiến anh.”
Cậu thật sự là mượn gan hùm mới dám phát ngôn bừa bãi như thế, lời mắng chửi cứ như nước tràn bờ đê tuôn ra cuồn cuộn.
Lý Hữu nói: “Ly Ly, đêm nay tôi vốn nghĩ muốn đối xử dịu dàng với em. Nhưng mà hình như em không thích nhẹ nhàng thì phải?”
Thiệu Ly hét vào mặt hắn: “Anh là thằng điên!”
Lý Hữu nổi giận, hắn thu hồi dây lưng, trực tiếp lấy tay đánh mông cậu, Thiệu Ly lúc đầu còn la hét, đến cuối cùng thì giả chết, dùng mắt mà trừng hắn.
Cậu trợn mắt mà chịu đựng, hoàn toàn không muốn khuất phục dưới *** uy của Lý Hữu.
Lý Hữu từ đầu đến cuối ý chí kiên định đánh một trận xong khiêng cậu đến phòng tắm, tắm rửa.
Chỉ đơn thuần là tắm rửa.
Hắn thậm chí còn dùng sữa tắm rửa sạch nơi mềm mại chuẩn bị tiếp nhận hắn.
Thật chuyên chú mà tẩy sạch, giống như những người khách hành hương đang thành kính vì tín ngưỡng của mình. Cái nơi non mềm kia sẽ là thánh địa cuối cùng mà hắn hướng tới.
Cuối cùng, Lý Hữu cũng tắm xong cho cả hai, sau đó bế người đang ngồi trong bồn tắm, đi về phòng ngủ.
Hắn đặt Thiệu Ly ở trên giường, đè lên người cậu.
Like Loading…
|
Chương 36[EXTRACT]Hắn sờ cổ Thiệu Ly, nói: “Tôi có thể khiến cho em sau này, mỗi ngày chỉ nhìn thấy tôi thôi. Em muốn tôi làm vậy không Thiệu Ly?”
Thiệu Ly biết hắn đang đe dọa. Cậu cũng biết, Lý Hữu chưa bao giờ nói mà không làm. Nhưng cậu càng nóng máu lên, giãy dụa càng dùng sức.
Cậu hét lên: “Đồ điên! Anh quậy đủ chưa hả?.”
Uống rượu say đầu óc thường sẽ không hoạt động theo cách bình thường, mượn hơi rượu và bầu máu nóng bốc lên, lời nói và hành động chỉ theo trực giác. Thậm chí, cậu đã quên, một khi trở mặt với Lý Hữu, hậu quả không chỉ là “ăn không tiêu” đâu.
Cậu không tính toán được nhiều như vậy. Việc này dù sao cũng phải có một kết thúc, không phải Lý Hữu thượng cậu thì là cậu và hắn hai bên trở mặt.
Con giun xéo lắm cũng quằn.
Ngàn vàng cũng khó mua được nhân tâm.
Cậu hôm nay sẽ không nguyện ý theo Lý Hữu.
Lý Hữu đè lên người cậu, nói: “Đủ rồi, đừng làm loạn nữa. Đêm nay chúng ta vui vẻ đi.”
Thiệu Ly nói: “Cút cm anh đi!”
Bọn họ, một người làm mọi cách để phản kháng, một người chỉ có dục vọng chinh phục, quấn thành một chỗ, tạo ra tiếng động không hề nhỏ.
Hai người dù nhiều hay ít cũng cảm thấy nghẹn khuất.
Thiệu Ly đang vui mừng vì có thể gặp lại đám bạn cũ, vẫn còn tiếc nuối vì mới gặp lại đã phải xa cách nhau, chưa kịp cân bằng trạng thái cảm xúc, mông lại bị đánh mấy phát, chưa kể còn bị cưỡng chế đè xuống.
Lý Hữu cả đêm uống hết cả thùng dấm chua, đầy bụng không có chỗ phát tác, đối phương còn cố tình đối nghịch với hắn.
Cuối cùng, Thiệu Ly nằm xoài ở trên giường, hoàn toàn không phản kháng.
Lý Hữu cậy mạnh dùng tay đè chặt tay chân cậu, cậu quả thật cũng không thể động đậy.
Cậu từ từ nói: “Nhớ đeo bao vào, đừng gây ra họa, tôi không muốn phải chịu tội lần nữa đâu.”
Lời này nếu đổi lại là người khác nghe, cũng nghĩ chẳng có gì quan trọng, nhưng đối với Lý Hữu, đây quả là lời nói chói tai.
Tay hắn càng lúc càng dùng lực, trên mặt có vẻ tức giận đến muốn giết người.
Hắn đang nổi giận thực sự. Hắn bóp cằm dưới của Thiệu Ly nói: “Tôi không muốn nghe câu nói này phát ra từ miệng em lần thứ hai, Ly Ly.”
Thiệu Ly: “Anh là đồ thần kinh.”
Dù sao cũng quyết định xung đột trực tiếp với nhau rồi, cậu cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa. Lý Hữu nghe câu nói khó nghe như vậy, thẹn quá hóa giận, làm sao đêm nay có thể khiến cậu yên ổn được. Hắn chưa từng chịu tội trên giường như thế này.
Lý Hữu liền gầm lên: “Ly Ly!”
Lần này, giọng điệu rất trầm, mười phần là cảnh cáo.
Ý tứ chính là Thiệu Ly em phải biết một vừa hai phải thôi.
Thiệu Ly nghe được không kiên nhẫn, nói: “Mẹ nó, anh có thấy phiền hay không?”
Lý Hữu lửa giận công tâm, giơ tay lên, muốn đánh cậu.
Thiệu Ly nhìn hắn, ánh mặt thanh thuần, trong trẻo nhưng tựa như một hồ nước thanh bình, xanh biếc. Trong ánh mắt đó lại đang phản chiếu ảnh ngược của hắn, bộ mặt tức giận vặn vẹo của hắn.
Cho tới bây giờ tính tình cậu vẫn là như thế, đã quyết định cái gì rồi thì người khác đuổi cũng không đi, đánh cũng không dừng, không hề sợ bất cứ thứ gì.
Năm đó, hắn đã sớm nhận ra.
Lý Hữu giơ tay nhưng nửa ngày cũng không hạ thủ.
Giơ càng lâu càng có vẻ xấu hổ cũng có chút bất đắc dĩ.
Đã rất nhiều năm, hắn không cần phải tự mình ra tay để giáo huấn người khác.
Người trước mắt này sao lại khiến cho hắn không thể kìm chế như vậy?
Cuối cùng, hắn phiền não xoay người ngồi lên, tay cũng ngừng lại, không đánh nữa.
Hắn xoa nhẹ mi tâm, một hồi lâu không nói gì cả.
Thiệu Ly nằm đó, cũng không nói gì.
Đêm nay đáng lẽ phải là một buổi tối vui vẻ, cuối cùng lại trở thành như vậy.
Sau đó, Lý Hữu đứng dậy, mặc quần áo.
Hắn cũng không phải không có chỗ để đi, không có ai để tìm. Hắn không cần phải ép buộc bản thân mình, không có việc gì lại làm chính mình cảm thấy ấm ức.
Hắn mặc quần áo, đem chăn đơn đắp lên người Thiệu Ly, rồi nhấc chân bước đi.
Cửa “rầm” một tiếng rồi đóng lại, tựa như hành động chào vĩnh biệt.
Thiệu Ly đem chăn kéo qua đầu, tâm tình buồn bực liền ngủ.
Bọn họ khi đó tình cảm vẫn còn non nớt, mặc dù không còn là những thằng nhóc ở tuổi mười bảy, mười tám nữa, chưa kể còn có một đứa con nhưng trong cuộc đời mỗi người, thường sẽ ngốc nghếch ở một số việc nào đó.
Đến khi gặp lại đã là thứ bảy tuần sau.
Lúc ấy Thiệu Ly đang lái xe của khách hàng trên đường đến tập đoàn Quốc tế Viễn Đô.
Dạo gần đây tinh thần của cậu không được tốt lắm, thêm nữa địa điểm phải mang xe đến lại là tập đoàn Quốc tế Viễn đô, cái nơi có nhiều ký ức sâu xa này. Lúc đó, tâm tình của cậu càng thêm khó chịu.
Xe rất đẹp, là xe thể thao BMWs X7.
Đến Quốc tế Viễn Đô, chờ ở đại sảnh tầm 10 phút thì nhìn thấy Chu Mạnh và Tô Viện đến trước mặt cậu.
Tô Viện đi trước nhận ra cậu, cô nói: “A, có phải cậu là người hôm trước không?”
Thiệu Ly nói: “Xin chào, tôi là Thiệu Ly.”
Chu Mạnh nói: “Thật là trùng hợp nha Thiệu Ly, ở chỗ này cũng có thể gặp cậu. Không phải là đặc biệt đến để hộ tống Phỉ Phỉ chứ?”
Thiệu Ly nói: “Không phải, tôi đến đưa xe cho khách.”
Chu Mạnh: “Cậu làm bên bộ phận tiếp thị ô tô à? Sao cậu không nói sớm để tôi giới thiệu bạn bè đến tiệm của cậu ủng hộ.”
Thiệu Ly: “Không có, tôi chỉ là người sửa xe chứ không bán xe.”
Không ngờ, cậu lại thẳng thắn như vậy, làm cho Tô Viện cùng Chu Mạnh giật mình, tựa hồ không đoán được Thiệu Phỉ hiện giờ thu nhập một năm cũng rất cao, vậy mà cô có người họ hàng nghèo thế này lại không thèm giúp một tay.
Chu Mạnh vẫy tay, nghe xong chẳng còn cảm thấy hứng thú gì nữa.
Hắn nói: “Sửa xe cũng không tồi, cố gắng làm thôi.” Lại nhìn Tô Viện nói: “Thằng nhóc Dư Kiệt kia vừa mới kêu đau bụng, đi WC. Xe tới rồi, trong tiệm sẽ gọi điện thoại cho nó. Hừ, người càng lười càng nhiều chất thải.”
Hắn nói lời này cũng không thèm để ý hình tượng .
Tô Viện liếc hắn một cái, ý bảo hắn chú ý lời nói và việc làm, rồi mới nhìn Thiệu Ly khách khí cười.
Hai người chuẩn bị rời đi, di động Thiệu Ly vang lên đến. Cậu bắt máy, nói không đến hai câu, cậu mới phát hiện, thì ra xe mình cần dẫn về là chiếc BMWs X7 kia, mà chủ nhân chiếc xe không ai khác chính là Chu Mạnh.
Thật là vừa đúng lúc, thế là cậu đi theo Chu Mạnh, đến hầm xe kiểm tra.
Chu Mạnh thử xe, có chút không hài lòng nói: “Hình như vẫn còn có tạp âm.”
Thiệu Ly nói: “Tất cả linh kiện đều kiểm tra qua, hẳn là không thành vấn đề.”
Chu Mạnh lắc đầu, nói: “Không được, cậu giúp tôi kiểm tra gầm xe đi.”
Thiệu Ly nói: “Bây giờ, tôi lái xe quay về tiệm trước, sáng ngày mai đem xe trả lại cho anh.”
Chu Mạnh nói: “Phiền phức thế để làm gì. Tôi cần dùng xe này gấp, cậu xem ngay tại chỗ giùm tôi đi. Không phải cậu có đem theo công cụ à?”
Tầm mắt của hắn dừng ở túi công cụ trên người Thiệu Ly.
Trong tiệm có ròng rọc nâng xe, rất thuận lợi cho nhân viên sửa xe, trước mắt không có những thứ này gây khó khăn cho công việc của cậu.
Nhưng Thiệu Ly không hé răng, cậu không ngốc đến nỗi không nhìn ra Chu Mạnh bởi vì Thiệu Phỉ mà cố ý làm khó cậu.
Chu Mạnh có thể làm khó cậu nhưng cậu không thể không làm việc.
Cho nên cậu cầm lấy túi công cụ, đeo trên vai, không nói hai lời liền trực tiếp chui vào gầm xe.
Chu Mạnh cũng không phải là khách hàng khó chịu nhất mà cậu từng gặp, hơn nữa cậu cũng không còn là người khi bực mình là dễ dàng cứng đầu nữa rồi, dù rằng cậu vừa mới đánh nhau một trận trên giường với Lý Hữu xong..
Kiểm tra gầm xe, rồi lại xem trục xe, không phát hiện vấn đề gì, Thiệu Ly chui ra, nói: “Không có vấn đề gì cả.”
Chu Mạnh cười nói: “Vất vả cho cậu rồi.”
Hắn viết séc gửi cho Thiệu Ly.
Thiệu Ly nhận xong rồi để vào túi áo, phủi sạch bụi trên người, đang phủi bụi ở trên tóc, chợt nghe đến Tô Viện nói: “Xong việc rồi à?”
“Ừ.” Giọng nói rất quen thuộc, là Lý Hữu.
Tô Viện nói tiếp: “Chiều nay Trình Trình muốn đi Viện Hải dương xem cá. Nếu có thể, chúng ta cùng nhau xem đi. Đã nhiều năm rồi, không biết chỗ đó có gì thay đổi không?”
Lý Hữu không hé một chữ.
Chu Mạnh cười nói: “Thay đổi nhiều lắm, mới chuyển về rất nhiều cá cảnh vùng nhiệt đới, chưa kể còn chuyển cá mập từ nước ngoài về. Trình Trình muốn xem là đúng rồi.”
Thiệu Ly chợt nghĩ hay là cậu đi ra bằng lối thoát hiểm, nếu lúc này cậu gặp Lý Hữu, chắc chắn sẽ rất ngại.
Cậu theo hướng lối thoát hiểm đi ra.
Đi được hai bước, chợt nghe Lý Hữu hỏi: “Có việc gì thế?”
Hắn rõ ràng nói chuyện không hề ăn nhập với Tô Viện, thật lạ lùng.
Chu Mạnh nói: “Không có việc gì, xe phát ra tạp âm nên cho người đến sửa thôi.”
Like Loading…
|
Chương 37[EXTRACT]Tô Viện nói: “Cũng đúng lúc, em của Thiệu Phỉ biết sửa xe.” Nói rồi, cô gọi Thiệu Ly đã đi được khá xa: “Ấy, Tiểu Thiệu, chờ một chút. Hiện tại là giờ cao điểm, cậu bắt taxi không tiện đâu, vừa lúc chúng tôi muốn đi ăn cơm, nếu không ngại, cậu đi chung với chúng tôi một đoạn nhé.”
Thiệu Ly không phản ứng. Cậu vừa đi, vừa giũ bụi còn đang bám trên mái tóc xuống.
Cũng không thể trách cậu không có phản ứng, cho tới bây giờ không ai gọi cậu là “Tiểu Thiệu” , cho nên cậu không để ý người phía sau đang gọi cậu.
Tô Viện nhìn Lý Hữu, lại nhìn Chu Mạnh, làm ra vẻ có chút bất ngờ.
Cô đoán Thiệu Ly đại khái là dùng thái độ lạnh lùng để đáp lễ Chu Mạnh lúc nãy đã “chiếu cố” cậu. Chu Mạnh không cam tâm mà gọi cậu: “Thiệu Ly, nè, nè, đang gọi cậu đấy Thiệu Ly.”
Thiệu Ly chậm nửa nhịp mới phản ứng lại.
Vừa vặn có tro bụi rơi vào mắt cậu làm cậu cảm thấy không thoải mái.
Nhưng mà cậu vẫn quay đầu lại .
Cậu hỏi: “Có chuyện gì không?”
Lúc tầm mắt chạm đến Lý Hữu, cậu rõ ràng cảm giác bầu không khí quanh Lý Hữu so với quá khứ đã lạnh hơn rất nhiều.
Con ngươi hắn vừa đen vừa sâu, nút áo cài lên đến tận cổ, toát ra vẻ nghiêm túc, tóc được chải cẩn thận, tỉ mỉ, cả người tỏa ra hơi thở cực kỳ lạnh lùng, loại lạnh lùng này gần như tỏa ra từ tận lỗ chân lông.
Thiệu Ly lập tức nhìn sang chỗ khác.
Chỉ có lúc uống rượu, cậu mới có can đảm làm ra những hành động có chút “vượt ranh giới”.
Cậu còn thậm chí rất AQ mà nghĩ rằng thật ra mình cũng thật đàn ông quá đi.
Tuy rằng tối hôm đó, cậu chỉ đàn ông được một lúc thôi, hiện tại cậu không dám đối nghịch lại Lý Hữu lần nữa.
Chu Mạnh hướng cậu vẫy tay: “Cậu không phải không có xe sao, chúng tôi đúng lúc muốn đi ăn cơm, đi cùng đi.”
Thiệu Ly nói: “Cảm ơn, nhưng mà không được, tôi và mọi người không đi chung đường.”
Tô Viện cười nói: “Không cần khách sáo, hôm nay cậu cũng giúp Tiểu Mạnh rất nhiều rồi.”
Thiệu Ly nói: “Cũng không tính là giúp đỡ.”
Chu Mạnh nói” “Được rồi đi nhanh đi.”
Tô Viện còn nói: “Quyết định vậy đi, đi thôi Tiểu Thiệu, chắc cậu cũng không muốn để chúng tôi bỏ lỡ giờ ăn cơm đâu.”
Nói đến nước này mà còn cự tuyệt ngược lại có vẻ kỳ cục.
Thế là Thiệu Ly cũng leo xe.
Cậu rất sáng suốt chọn chỗ ngồi xa Lý Hữu nhất.
Lý Hữu lái xe, đặc biệt im lặng.
Tô Viện ngồi ở ghế phó lái, Chu Mạnh đáng lẽ muốn lái xe của mình. Kết quả hắn lại sực nhớ bình xăng còn không nhiều lắm, thế là có lý do chính đáng leo lên xe của Lý Hữu. Hắn ngồi phía sau Lý Hữu, thường nhướng lên nói vài câu với Tô Viện, thỉnh thoảng cười một trận, bầu không khí coi như rất lý tưởng.
Hai tay Thiệu Ly khoanh trước ngực, nhắm mắt nghe bọn họ đùa giỡn.
Cũng không phải cậu đột nhiên không được tự nhiên, hoặc là giả vờ lạnh lùng, mà là chuyện của Tô Viện cùng Chu Mạnh cũng chẳng cần người ngoài xen vào hay thêm mắm muối thêm phần thú vị.
Bọn họ kỳ thật cũng có thể xem là có duyên ăn nói, chỉ có điều phần lớn cậu chuyện của bọn họ xoay quanh Lý Trình, hoặc những chuyện ở nước ngoài, âm nhạc, hội họa, vũ đạo,… Đề tài nghệ thuật này, Thiệu Ly căn bản chả biết cái gì.
Cậu chỉ tốt nghiệp trung học, trong lúc mọi người còn đang nhàn nhã thảnh thơi thì cậu đã phải bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình. Đừng nói đến nghệ thuật, kiến thức văn hóa của cậu còn không theo kịp bây giờ.
Thời đại bây giờ, ai ai cũng được tiếp thu ngành giáo dục cao cấp cả, dạng chưa học đại học như cậu càng ngày càng bị bỏ xa tụt lại phía sau, lúc này cho dù cậu muốn chen vào nói vài câu cũng không được.
Được nửa đường, cậu xuống xe lúc gần đến trạm xe bus.
Cậu cười nhìn cả bọn Tô Viện khoát tay, nói: “Hôm nay cám ơn, tạm biệt.”
Sau đó, cậu mới đeo túi công cụ, mở cửa xuống xe, giống như cá trở về với đại dương, vô cùng nhanh chóng đã hòa lẫn vào dòng người tấp nập.Chỉ mới chớp mắt đã không thấy bóng người.
Lý Hữu im lặng nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ về cái gì.
Xe lần thứ hai lăn bánh.
Tô Viện nghiêng nửa người liếc về phía kính chiếu hậu trên đầu, nhìn Chu Mạnh nói: “Tiểu Mạnh, em có đem theo máy ảnh không? Đừng để đến Viện Hải dương, Trình Trình hỏi chị lại không có đưa cho nó. Thằng nhóc kia cũng thiệt tình, dạo gần đây lại nói thích chụp ảnh. Thật là mỗi ngày một ý tưởng mà.”
Có vẻ hôm nay cô vui vẻ hơn bình thường.
Cô luôn là người hàm súc, dịu dàng, cho dù trong lòng có vui đến cỡ nào cũng không để hiện ra ở trên mặt, hiếm khi gặp được vẻ mặt giống hôm nay của cô.
Chu Mạnh cười, nói: “Quên mang thì mua một cái mới, chúng ta cũng không phải mua không nổi một cái máy ảnh.”
Tô Viện nói: “Em thật là lắm lời.”
Bọn họ vẫn giống lúc nãy, tự tìm đề tài để tăng thêm không khí trên đường đi.
Chợt nghe một tiếng “Kétttttttttt”, xe lập tức dừng lại.
Lý Hữu nói: “Đi xuống.”
Tô Viện ngạc nhiên: “A Hữu?”
Lý Hữu cau mày lại, không nói lời nào, quay qua nhìn cô.
Bộ dáng của hắn có chút lơ đãng, lại nôn nóng, phiền muộn. Mặc dù hắn đang ngồi đó, nhưng tầm mắt không đặt trên người cô, hắn rõ ràng có chút thất thần.
Hắn thậm chí còn lười giải thích, chỉ nói một câu “Tôi có chút việc” để ứng phó qua loa.
Từ trước đến nay, chưa có lúc nào hắn trở nên như vậy.
Tô Viện ngẩn ngơ, mở cửa xe đi ra ngoài, Chu Mạnh cũng nhanh chóng leo xuống xe.
Sau đó Lý Hữu khởi động xe, dần dần mất khuất trong biển xe.
Đứng trên đường cái trong chốc lát, Chu Mạnh lầm bầm: “Đang tốt đẹp như vậy, sao nói đi là…”
Hắn mới nói một nửa, thì sốt ruột đến không nói nên lời.
Tô Viện nắm chặt cái túi ngọc trai trên tay mình.
Có nhiều khi, phụ nữ sẽ có một loại trực giác rất chính xác đối với người mà mình quan tâm.
Sau khi Lý Hữu lái xe đi, dạo xung quanh mấy khu phố phụ cận khoảng hai, ba vòng, cuối cùng nhìn thấy người mình muốn tìm ở công viên đầu đường .
Thiệu Ly đang gặm bánh rán, nhai ngấu nghiến như là chết đói từ kiếp trước, ăn hai ba cái đã hết cái bánh xong uống một ngụm nước khoáng, rồi đeo túi công cụ, chuẩn bị đi về hướng bến xe.
Lý Hữu cảm thấy trong lòng rất bực bội, càng ngày càng khó chịu, nén xuống không nổi.
Hắn lái xe qua, chạy đến trước mặt Thiệu Ly.
Hắn nhìn Thiệu Ly đang ngồi trên băng ghế chỗ công viên, không nói lời nào.
Thiệu Ly ngẩng đầu nhìn hắn mắt một cái, nhận ra hắn, rồi cúi đầu ăn bánh, cũng không nói gì.
Có một loại tình cảm đang bị đè nén, không thể nói thành lời quanh quẩn giữa hai người.
Giống như hai người đều đang đợi đối phương mở miệng trước, nhưng bọn họ, ai cũng không nguyện ý bỏ xuống sĩ diện để nói trước đối phương.
Thật giống như mấy nhóc cấp ba đang yêu nhau xong cãi nhau, không ai muốn là người mở miệng nhận lỗi trước.
Like Loading…
|
Chương 38[EXTRACT]Cuối cùng, vẫn là Thiệu Ly mở lời trước: “Anh không thể dừng xe tại chỗ này. Cẩn thận cảnh sát giao thông viết hóa đơn phạt anh.”
Lý Hữu nhìn cậu, hỏi: “Mắt em làm sao vậy?”
Hắn nói như thế rõ ràng muốn bắc cho Thiệu Ly một bậc thang để cậu đi xuống nhưng Thiệu Ly cũng không quan tâm.
Cậu vênh cằm, nói: “Không sao. Bụi bay vào mắt.”
Rồi cậu tiếp tục xử lý nốt mẩu bánh, phủi phủi tay, đem phần bánh còn lại bỏ vào một cái bao xốp, đeo túi công cụ lên lưng, rất rõ ràng lưu loát, không chút nào lưu luyến nói: “Tôi đi trước đây.”
Nói xong cũng không thèm quay đầu lại, đi về hướng bến xe.
Cậu thật may mắn, vừa mới đứng đã có xe chạy đến.Cuối tuần, có rất nhiều người ra đường, nhưng cậu đã có rất nhiều kinh nghiệm chen lấn trên xe bus, mới một hai giây đã lách vào phía trong.
Từ ngoài cửa sổ xe nhìn vào, chỉ thấy người là người, toàn đầu với đầu, người này chen người kia, ngay cả khe hở cũng không có.
Xe từ từ lăn bánh, hướng về phía đường cái, càng ngày càng xa.
Một lát sau, Lý đại thiếu gia mới gạt mạnh tay lái, “Kétttt” một cái, xoay đầu xe theo hướng ngược lại phóng đi, bộ dáng cực kỳ tức giận.
Hai người rất nhanh lại bỏ qua nhau.
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Ly dẫn hiệu Hiểu Tây đến bệnh viện tiêm vắc xin.
Trên đường đi, Thiệu Hiểu Tây ngồi trên xe buýt hỏi: “Ly Ly, ba với bác cãi nhau à?”
Thiệu Ly nhéo mặt bé, nói: “Rất nhiều người sau khi bị chích đều khóc đó, con không thèm lo cho mình lại có thời gian xen vào chuyện của người lớn?”
Thiệu Hiểu Tây có chút chịu không nổi nhìn cậu, mở to mắt tức giận, nói, “Con đã không khóc lúc bị chích từ lâu lắm rồi. Thì ra là hai người cãi nhau thật.”
Thiệu Ly tức giận đến bật cười, dụ dỗ: “Như thế này, ai khóc thì là chó con, đánh cuộc hay không?”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Cược thì cược.”
Tới bệnh viện, lúc xếp hàng chờ gọi tên, Thiệu Hiểu Tây nhìn hành lang bệnh viện, vách tường màu trắng treo một mô hình giải phẫu cơ thể người, cảm thấy hơi lo lắng, có chút tò mò hỏi Thiệu Ly: “Con đến từ đâu vậy, Ly Ly?”
Thiệu Ly thuận miệng trả lời cho có lệ: “Không phải nói với con rồi sao, nhặt được từ đống rác.”
Bên cạnh Thiệu Hiểu Tây, có một thằng nhóc tuổi xấp xỉ, nghe xong cũng được tò mò, quay qua hỏi mẹ nó: “Mẹ ơi, con đến từ đâu vậy?”
Mẹ của nó không biết làm sao, xấu hổ nhìn Thiệu Ly cười, nói: “Mẹ vừa tỉnh dậy đã thấy con nằm cạnh gối.”
Mới vừa nói xong, thằng nhóc đó dùng vẻ mặt vô tội hỏi: “Ủa, chứ không phải ba mẹ hay đánh nhau trên giường mới có con sao?.”
Thiệu Ly cảm thấy sét đánh ngang tai.
Cậu vội vàng nhìn Thiệu Hiểu Tây.
Thiệu Hiểu Tây quả nhiên một chút cũng không ngạc nhiên, cũng không hề thắc mắc. Bé hiển nhiên biết điều này, thậm chí còn thật có lỗi nhìn cậu nhún vai, tỏ vẻ nói: Ly Ly ba xem, ba không nên coi con như đứa nhóc 3 tuổi dễ lừa gạt vậy chứ.
Thiệu Ly há miệng thở dốc, nhất thời không nói được gì, cậu cảm thấy hơi chóng mặt.
Cậu dùng tay đỡ lấy trán.
Bất chợt nghe thấy giọng nói của Lý Hữu từ phía trước truyền đến: “Tiểu Tây.”
Thiệu Hiểu Tây quay đầu lại, nhìn thấy là Lý Hữu, bé vội hô: “Bác.”
Lý Hữu cười cười, đi tới.
Thần trí Thiệu Ly chầm chậm quay về.
Rồi cậu nắm cái cổ be bé của Thiệu Hiểu Tây, gầm lên bên tai Thiệu Hiểu Tây: “Tiểu Tây!”
Bình thường gọi như thế có nghĩa là Thiệu Hiểu Tây đã chọc giận cậu.
Thiệu Hiểu Tây tỏ vẻ ngây thơ, vô tội. Bé quay nửa đầu qua nói: “Ly Ly, ngày hôm nay với con là một ngày rất quan trọng trong cuộc đời. Con có quyền mời bác tới, vậy cũng không được sao?”
Thiệu Ly nói: “Đi bệnh viện cũng tính là ngày quan trọng hả? Con còn chưa tới tuổi lập gia đình đâu?”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Chỉ có lập gia đình mới tính là quan trọng sao? Vậy lúc ba vào bệnh viện sinh con không tính là ngày quan trọng à?”
Vài vị phụ huynh của mấy đứa nhóc bên cạnh nghe xong nhịn không được cười.
Bọn họ đại khái là nghĩ quả nhiên đứa bé này còn nhỏ, cũng không hiểu được bé không phải do ba sinh mà là mẹ sinh.
Thậm chí những từ ngữ linh tinh như “ngủ cạnh nhau”, bé cũng chẳng hiểu đâu.
Thiệu Ly lại không cho là như thế.
Cậu cảm thấy sự giáo dục nhiều năm của cậu đã thất bại, hoàn toàn thất bại .
Cậu cũng có chút thất thố, rồi mơ màng không biết vấn đề xuất thân này, Thiệu Hiểu Tây đến cuối cùng biết nhiều hay ít.
Lúc này Lý Hữu sờ đầu Thiệu Hiểu Tây, đánh trống lảng sang chuyện khác.
Hắn hỏi Thiệu Hiểu Tây: “Con có sợ chích không?”
Thiệu Hiểu Tây nắm tay Lý Hữu kéo xuống ngồi cạnh Thiệu Ly, còn bé thì bò lên người cậu, nói: “Con không sợ.”
Lý Hữu cười thầm, sau đó nhịn không được hôn lên trán bé.
Tầm mắt hắn không thể tránh khỏi mà chạm đến Thiệu Ly.
Ở thời điểm mẫn cảm này, hai người đều không biết làm cách nào để đối mặt nhau.
Thiệu Hiểu Tây nghịch ngón tay Thiệu Ly, nói: “Ly Ly, sau khi chích ngừa, chúng ta đi ăn kem rán được không?”
Thiệu Ly híp mắt nhìn bé.
Cậu hỏi: “Không phải con không thích ăn ngọt à?”
Thiệu Hiểu Tây đáp: “Dạ. Nhưng hôm nay đột nhiên con muốn nếm thử.”
Nhìn bộ dáng thành thật của bé làm Thiệu Ly nổi hứng muốn bắt nạt con nít, giả bộ muốn cắn lỗ tai của bé.
Thiệu Hiểu Tây bị cậu chọc đến cười khanh khách, ra sức rụt cổ lại, né tránh hàm răng của cậu.
Bé nói: “Ly Ly, ba nghiêm túc chút đi.”
Thiệu Ly làm mặt quỷ tiếp tục chọc bé: “Ba đang rất đói bụng, đang thèm thịt con nít đây, cho cắn cái đi.”
Lý Hữu im lặng ngồi một bên nhìn hai cha con bọn họ lên cơn.
Sau đó, hắn rất bình tĩnh khoát một tay lên lưng ghế dựa mà Thiệu Ly đang ngồi. Lúc ấy, Thiệu Ly đang trêu chọc Thiệu Hiểu Tây, không hề chú ý đến “tội ác” đang diễn ra.
Những lúc như thế này, thần kinh của cậu thường bị chập mạch.
Giữa trưa, ba người cùng nhau ăn cơm.
Ăn cơm xong, Thiệu Ly dẫn Thiệu Hiểu Tây đến cửa hàng mua quần áo mới.
Ba tuần sau, Thiệu Hiểu Tây sẽ đại diện cho trường tham gia thi diễn thuyết tiếng Anh của thành phố S.
Thiệu Ly nghe nói xong, dĩ nhiên thói hư vinh của cậu bắt đầu bộc phát không thể cứu chữa.
Con gái của cậu là đại diện của trường đó, nghĩ sao mà cậu không nở mũi cho được.
Lúc đang lựa quần áo, Thiệu Hiểu Tây nói, “Ly Ly, ba cũng mua quần áo mới đi. Nếu con được nhận giải, ba con chúng ta sẽ lên bục nhận thưởng chụp ảnh chung. Con đã nói trước chuyện này với thầy Tiêu rồi.”
Thiệu Ly mừng rỡ muốn hôn bé, nói: “Vẫn là con gái ba thương ba nhất, nhưng mà ba đẹp trai thế này cũng không cần ăn mặc cầu kỳ vẫn đẹp thôi.”
Nói thì nói như thế, cậu vẫn lên tầng nam chuyên bán trang phục nam mua một bộ đồ thể thao cách điệu.
Quần áo không quá đắt, cũng hợp với bản tính ki bo vốn có của cậu.
Lúc này đây, Lý Hữu cực kỳ sáng suốt từ đầu đến cuối không hề can thiệp vào lựa chọn của bọn họ.
Hắn cảm thấy càng ngày mình càng thói quen nhượng bộ, thói quen này thật sự không tốt chút nào.
Nhưng mà không còn biện pháp nào khác. Nếu thực sự thích một người, bất kể người ta muốn làm gì mình cũng phải chấp nhận, lúc đó mà nói đến sĩ diện mới là chuyện vô nghĩa.
Haiz . . .
Thật là một chuyện đáng phiền não.
Chiều thứ tư, Thiệu Ly vui vẻ mặc đồ mới cùng với Trần Trạch và Đặng Khải xin nghỉ nửa ngày đến xem Thiệu Hiểu Tây thi đấu.
Chẳng qua cậu không ngờ sẽ đụng mặt Thiệu Phỉ.
Thiệu Phỉ lúc ấy đang ngồi ở hàng ghế VIP số hai, chỗ của phụ huynh học sinh, bên cạnh là Tô Viện và Lý Trình.
Thiệu Phỉ nhìn thấy cậu, vẫy tay cười đến thật vui vẻ.
Ngữ khí của cô thân thiết đến bất ngờ: “Mau đến bên đây, chị đã giữ sẵn cho em chỗ ngồi rất tốt.”
Nói xong cô chỉ vào mấy vị trí còn trống kế bên.
Thiệu Ly cùng Trần Trạch, Đặng Khải chỉ còn cách qua ngồi chỗ cô chỉ.
Thiệu Phỉ hỏi: “Sao bây giờ mới đến? Chị còn tưởng rằng em đã tới trước rồi.”
Thiệu Ly chỉ cười, hỏi: “Lý Duy đâu?”
Thiệu Phỉ nói: “Đến hậu trường chuẩn bị rồi, mấy giáo viên kia nói lát nữa phải trang điểm một chút, còn bảo trang điểm một chút thì lúc quay càng đẹp. Haha, đúng là cứ làm quá lên thật.” Giọng nói của cô tràn đầy tự hào.
“À, lúc nãy ở hội trường chị có gặp Tiểu Tây. Quả nhiên mấy đứa bé nhà chúng ta, đứa nào đứa nấy cũng dễ thương, giống hệt những thiên thần nhỏ.”
Thiệu Ly nghe xong, hơi không hiểu, ngây người một hồi, quay đầu nhìn Thiệu Phỉ.
Like Loading…
|
Chương 39[EXTRACT]Thần sắc Thiệu Phỉ khá tự nhiên. Cô hiển nhiên là biết chuyện của Thiệu Hiểu Tây, Thiệu Ly cũng dự đoán được điều này. Dù sao khi Lý Duy ở chỗ cậu mấy ngày, lúc đón nó về nhà là đã chuẩn bị tâm lý để Thiệu Phỉ biết Thiệu Hiểu Tây. Nhưng Thiệu Phỉ tất nhiên không có ý đồ tìm hiểu chuyện Thiệu Hiểu Tây. Cô thậm chí chưa từng gọi điện thoại hỏi cậu lấy một câu. Cậu đoán Thiệu Phỉ đại khái là không thực sự để ý mình đi lại với ai, sinh Thiệu Hiểu Tây với ai. Hoặc là cô thật sự không muốn nhắc lại chuyện cũ.
Như vậy cũng tốt.
Sau đó, Thiệu Phỉ vừa cười với Trần Trạch vừa nói: “A Trạch, đã lâu không gặp. Em thoạt nhìn vẫn giống hồi xưa, chẳng thay đổi gì cả, vẫn thân với Ly Ly như thế.”
Trần Trạch đáp: “Đã lâu không gặp, chị hấp dẫn hơn ngày trước rất nhiều, Thiệu Phỉ.”
Thiệu Phỉ bật cười.
Thiệu Ly lại giới thiệu Đặng Khải.
Sau đó, thấy Lưu Ưu cầm điện thoại di động tìm đến, ngồi bừa xuống một chỗ, cười gật đầu với Thiệu Ly, nhìn Trần Trạch, hỏi Thiệu Phỉ: “Phỉ Phỉ, anh chàng đẹp trai này ở đâu ra thế? Giới thiệu chút đi.”
Thiệu Phỉ nói: “Ôi chao, quên béng mất. Đây là Trần Trạch – bạn của Ly Ly.” rồi quay sang Trần Trạch, nói: “A Trạch, đây là Lưu Ưu – người đại diện của chị.”, lại chỉ vào Đặng Khải, nói với Lưu Ưu: “Đây là Đặng Khải, cũng là bạn của Ly Ly.”
Lưu Ưu nói: “Thiệu Ly ngon nha. Mấy bạn này của em đều sinh ra làm người mẫu phải không? Thật đáng mơ ước!”
Trần Trạch cười cười, Đặng Khải được khen mà xấu hổ.
Lưu Ưu nhìn Trần Trạch, nói: “A Trạch, “trạch” của em là “sáng bóng” à?”, rõ ràng tỏ ý lấy lòng.
Thiệu Ly cúi đầu bật cười.
Trần Trạch lặng lẽ lấy khuỷu tay huých hông cậu một phát, ý bảo một vừa hai phải thôi.
Bên kia, Thiệu Phỉ nói: “Chị Viện, em nghe Tiểu Mạnh nói chị chuẩn bị cho Trình Trình về nước học ạ?”
Tô Viện đáp: “Đúng vậy. Có điều chị còn chưa quyết định học chỗ nào thế mà em đã biết rồi.”
Thiệu Phỉ cười rộ lên: “Chỉ là vô tình nghe Tiểu Mạnh nói thôi. Em ấy biết chị và Trình Trình dự định ở lại trong nước nên vui hơn ai hết. Bọn em là bạn em ấy đương nhiên cũng lấy làm vui thay.”
Lưu Ưu nói: “Đúng vậy, theo em, về nước học cũng không có gì không tốt. Trường Khoa học kỹ thuật thiếu niên thành phố S rất tốt. Tiểu Tây và Phillip không phải đều học ở đây sao?”. Cô vừa cười vừa rướn nửa người lên trước, cách mấy người mà tỏ vẻ vui mừng nói với Thiệu Ly: “Lần trước Phillip còn xin Kim hỏi ý kiến em đưa Tiểu Tây đến khu vui chơi mà. Phillip nói Tiểu Tây dũng cảm, cái gì cũng dám chơi, thật là có ý tứ.”
Cô cười ha ha, Thiệu Ly cũng ha hả cười. Trong nháy mắt, cậu cảm thấy tim mình như đang treo lấp lửng.
Cậu biết mấy người này đều là kẻ lọc lõi, có một số việc thực sự không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả.
Cậu nói: “Lần sau có chuyện gì thì để cho thằng nhóc kia hỏi thẳng em đi.”
Lưu Ưu mừng rỡ gật đầu: “Thế mới tốt.”
Đột nhiên Tô Viện nói: “Sửa xe rất vất vả phải không Tiểu Thiệu?”
Thiệu Ly nói: “Cũng tạm, nhưng làm cùng bạn bè, rất thoải mái.”
Tô Viện cười nhìn Thiệu Phỉ, nói: “Vừa rồi A Ưu còn nói, bạn em trai em ai cũng như người mẫu. Có người thân tuyệt vời thế này bên cạnh, Thiệu Phỉ thật là may mắn hơn người. Chị đây ước ao quá.”
Cô ta nói cực kỳ có thành ý, Thiệu Phỉ cười cười, không nói lời nào như thể mình chẳng thấy thế nào cả.
Nhưng Thiệu Ly thì có cảm giác mặt mình nóng cháy cả lên, không kiềm chế được, trong lòng càng sốt ruột.
Không phải là cậu không hiểu ngụ ý của mấy lời này. Cậu trong lòng thở dài: Quả nhiên chuyện trên đời này, chuyện đã làm ra thì đừng hòng tránh khỏi bị người khác soi mói.
Đúng vào lúc đó, trên đài, các bạn nhỏ lên tinh thần bắt đầu diễn thuyết.
Tất cả mọi người không nói gì nữa.
Người lớn ngồi dưới đài thi thoảng bàn luận xôn xao nhưng chủ yếu là tập trung tinh thần nghe, có người chụp ảnh ghi hình lưu niệm. Trên đài cũng có camera quay lại.
Đúng như Thiệu Phỉ nói, chương trình khá long trọng.
Thiệu Hiểu Tây chiều nay biểu hiện rất nổi bật. Bé xinh đẹp, mồm miệng thông minh, trí nhớ tốt, năng lực tư duy logic mạnh, khí chất có chút giống Lý Hữu – chẳng sợ gì.
Vì thế, kết quả thi đấu cũng không có gì ngoài ý muốn.
Thiệu Hiểu Tây và một cậu con trai lớn hơn bé hai tuổi cùng đoạt giải nhất. Còn có ba người giải nhì, sáu người giải ba và 12 người được giải khuyến khích trong đó có Lý Duy.
Ai cũng có giải, trẻ con vui, người lớn càng vui. Tất cả đều vui vẻ.
Thi đấu xong, người lớn lên đài góp vui, tạo hình với trẻ con cầm cúp chụp ảnh lưu niệm.
Thiệu Ly giống như tất cả mọi người nhà khác, chụp ảnh lưu niệm chung với con gái, thoạt nhìn mọi thứ đều bình thường, Tô Viện thỉnh thoảng lịch sự cười cười với cậu. Loại tiếu ý rất bình thường này ấy thế nhưng không hẳn là không có thâm ý.
Sau đó, cậu thấy Lý Hữu đứng ở cửa hội trường, bên sân khấu nhìn qua.
Lý Hữu cũng nhìn thấy cậu.
Thiệu Ly nghĩ thầm, mình đời này thị lực tốt quá mức nên toàn bị thiệt hại, nếu như đổi lại phải đeo kính cận, thị lực yếu một chút thì hồi đó chưa chắc đã phát hiện “Gian tình” của Lý Hữu và An Tiếu rồi kéo theo một lô chuyện như vầy.
Vừa nghĩ vừa thấy chuyện không phải là như thế.
Dù không phải là Lý Hữu phỏng chừng cũng sẽ là người khác.
Lý Hữu đi về bên này, bước đến gần sân khấu, vẫy tay với Thiệu Hiểu Tây đang bưng cúp.
Thiệu Hiểu Tây quay đầu lại liếc nhìn Thiệu Ly, thấy Thiệu Ly không phản đối mới bước lại.
Lý Hữu nói: “Tiểu Tây, gọi bố đi.”
Giọng hắn không lớn nhưng đủ để khiến người ta chú ý tới lời nói và việc làm của hắn rất rõ ràng.
Thiệu Ly lập tức đề phòng.
Mọi người cho dù che giấu rất tốt cũng không ít thì nhiều biến sắc.
Thiệu Hiểu Tây ngày hôm nay rất vui vẻ, hào phóng gọi to: “Bố”.
Lý Hữu cười, ôm lấy bé trên sân khấu, trong ánh mắt hiện lên vẻ cưng chiều, đưa cho bé một một quà đóng gói tinh xảo, nói: “Ngày hôm nay con làm rất tốt.”
Thiệu Hiểu Tây hỏi: “Mở bây giờ được không?”
Lý Hữu trả lời: “Được.”
Thiệu Hiểu Tây bắt đầu mở quà.
Mở ra, là một người máy nhỏ, tay chân có thể cử động, còn có thể nói nữa. Cái này không phải loại thường.
Lý Duy thoáng cái đã bị hấp dẫn. Nó chạy tới, đôi mắt trông mong nhìn Thiệu Hiểu Tây đang được Lý Hữu ôm trong tay: “Tiểu Tây, chị có cái gì thế? Kim, cháu cũng muốn có.”
Lý Hữu đặt Thiệu Hiểu Tây lên sân khấu. Thiệu Hiểu Tây vẫn còn đang ôm người máy nghiên cứu, Lý Duy thế là mò lại gần xem, không quấy Lý Hữu nữa.
Lý Hữu liếc mắt nhìn Trần Trạch, nói: “Cậu cũng ở đây?”
Trần Trạch không nói lời nào.
Thiệu Ly nói Lý Hữu là anh rể mình. Người khác tin chứ anh không tin.
Lưu Ưu có vẻ rất hưng phấn, nói: “Hôm nay Tiểu Tây diễn thuyết rất tuyệt. Còn nhỏ vậy mà rất khí thế, hơn cái bạn cùng đạt giải nhất kia luôn.”
Lý Hữu cười cười, nói: “Nó còn nhỏ, sau vài lần là sẽ càng tốt hơn.”
Thiệu Hiểu Tây chẳng nghe bọn họ nói. Bé đưa người máy cho Thiệu Ly xem.
Thiệu Ly nhìn bé cười cười.
Thiệu Phỉ nói: “Đến giờ cơm rồi. Bữa tối Ly Ly đừng về nhà làm cơm nữa, cùng ra nhà hàng ăn đi. Hai đứa bé hôm nay đều vất vả rồi, cho ăn nhiều một chút bồi bổ.”
Thiệu Ly nhìn Trần Trạch và Đặng Khải: “Thế nào? Có hứng thú không?”
Lưu Ưu nhìn hai người cười.
Thiệu Phỉ nói: “A Trạch, Tiểu Khải. Hai đứa cũng đi đi.”
Đặng Khải nhìn Trần Trạch, sau đó mới nhìn Thiệu Ly gật đầu “rụp, rụp” hai cái.
Anh có vẻ hơi hưng phấn, chẳng mấy khi có cơ hội ở gần một đại minh tinh như Thiệu Phỉ, thậm chí còn cùng nhau ăn cơm.
Trần Trạch thở dài, nói: “Tớ đồng ý.”
Thiệu Ly nói: “Vậy không quay về nữa.”
Vốn dĩ cậu định chờ Thiệu Hiểu Tây thi đấu xong sẽ dẫn con gái ra tiệm ăn một bữa ngon.
Một phút đồng hồ trên sân khấu phải đổi bằng mười năm khổ luyện bên dưới. Trong khoảng thời gian này, Thiệu Hiểu Tây ngày nào cũng ở nhà ôm gương luyện phát âm, luyện tư thái. Đối với một đứa bé mà nói, đó chính là chuyện rất khổ cực.
Thiệu Ly nghĩ con gái mình cái gì cũng tốt, có điều ý chí cạnh tranh quá mãnh liệt. Điểm này, không thể không thừa nhận, không giống cậu mà là giống Lý Hữu.
Lưu Ưu lại hỏi Tô Viện: “Chị thì thế nào, Tô Viện? Có muốn cùng đi không?”
Tô Viện cười cười, nói: “Không được, nhà vừa báo tối nay phải về. Tiểu Tĩnh mang theo Tường Tường từ Pháp về. A Hữu, Trình Trình và tôi tối nay đều phải về nhà đón bọn họ.”
Cô hời hợt nói mấy câu khiến tâm tình vui vẻ của Thiệu Phỉ cả đêm đều hoàn toàn tan vỡ.
Lý Tĩnh và Lý Thịnh Lý Trình không giống nhau. Cô này và Lý Hữu là chị em cùng cha cùng mẹ. Trong gia đình đó, là một trong số rất ít người có thể ảnh hưởng đến Lý Hữu.
Thiệu Phỉ biết, Tô Viện và Lý Tĩnh không chỉ được người Lý gia công nhận mà còn từng là bạn thân cùng lớp, quen biết nhau hơn chừng mười năm trời. Vì Tô Viện lấy Lý Chiêu Viễn nên hai người không còn qua lại.
Thiệu Phỉ cười mỉa: “Vậy thì thật là đáng tiếc.”
Lưu Ưu ngồi xổm, hai tay chống đầu gối, nhìn Thiệu Hiểu Tây cười: “Đúng vậy. Thật tiếc quá. Quán quân nhỏ của chúng ta tối nay không thể cùng ba chúc mừng thắng lợi rồi.”
Thiệu Hiểu Tây nhìn Lý Hữu rồi lại nhìn Thiệu Ly, nói với Lý Hữu: “Thực sự không thể sao ạ?”
Lý Hữu chưa kịp mở miệng, Thiệu Ly đã cười nói: “Chị Ưu nói như em không ở đây í. Hay là bị A Trạch của bọn em mê hoặc mà quên luôn em rồi?”
Lưu Ưu vỗ vỗ tay, ha ha cười: “Làm gì có chuyện quên em, là ngượng không dám nhìn em mới đúng. Chị sợ nhìn em chút nữa thôi thì đời này chẳng cưới được ai nữa rồi. Thật tình, nhà em lớn kiểu gì vậy, còn nhường cho người khác đất sống nữa không đây. Đừng làm bọn chị ngày càng tủi thân chứ.”
Cô làm người đại diện cho Thiệu Phỉ mấy năm, mồm mép lợi hại không nhất cũng nhì.
Thiệu Ly lắc đầu cười, giơ ngón cái với cô: ” Chị Ưu, em phục chị.”
Lưu Ưu cười khanh khách, thoạt nhìn có vẻ rất thật cao hứng chứ không phải chỉ là để đối phó qua loa.
Trần Trạch cũng cười. Anh hỏi Thiệu Ly: “Sao vậy? Ngày hôm nay gặp phải đối thủ rồi hả?”
Thiệu Ly nói: “Còn hơn ấy chứ. Tớ chấp nhận thua luôn.”
Đặng Khải nói: “Phải cho bọn lớp mình nghe thấy mới được. Hồi đó có thể nói cho lão Tôn suýt không ăn nổi cơm mà cũng có lúc phải chịu thua.”
Thiệu Ly tức giận đến bật cười, nói: “Già rồi, già rồi, hảo hán không nhắc chuyện đã qua.”.
Cậu lại hỏi Thiệu Hiểu Tây: “Cục cưng tối nay muốn ăn gì?”
Cậu nhẹ nhàng linh hoạt thay đổi lực chú ý của Thiệu Hiểu Tây.
Thiệu Hiểu Tây nói: “Ly Ly, con muốn ăn tôm.”
Thiệu Ly nói: “Được rồi, thì ăn tôm.”
Chợt nghe Lý Hữu nói: “Ừ. Hải sản của Toại Viên được đấy. Tối nay đến đó.”
Tô Viện ngẩn người, nói: “A Hữu, ông Mạnh nói mọi người tối nay đều phải ở nhà. Tiểu Tĩnh và Tường Tường chẳng mấy khi về.”
Lý Hữu nói: “Chuyện này tôi sẽ xử lý.”
Sau đó, không để Thiệu Ly mở miệng “Phá hư bầu không khí”, hắn ôm lấy Thiệu Hiểu Tây đi luôn.
Đúng là “Bắt giặc phải bắt vua trước”.
Thiệu Ly gãi gãi đầu, trong lòng mắng tơi tả, nhảy xuống sân khấu đi theo.
Like Loading…
|