Cường Mãi Cường Mại
|
|
Chương 30[EXTRACT]Thiệu Ly cầm một cốc nước ra khỏi quán, đưa cho Trương Nhị rồi nói: “Biết tớ là người cô đơn, vậy mà các cậu còn muốn mang người nhà theo? Muốn cô lập tớ sao?”
Trương Nhị nói một cách đương nhiên: “Cô lập thì sao, chúng tớ thích cô lập cậu đó.”
Thiệu Ly giận đến bật cười: “Được, vậy để tớ nghĩ xem. Đúng rồi, A Lỗi hẳn là vẫn chưa biết đến sự tích huy hoàng của cậu đúng không? Có muốn tớ thay cậu phổ cập kiến thức cho cậu ta không?”
Trương Nhị nói: “Sao có thể như vậy? Tớ là người rất thẳng thắn trung thực nên tớ sẽ không giữ bí mật với anh ấy.”
Thiệu Ly nhìn trời thở ra một hơi, bộ dạng “tớ mà tin thì tớ là tên đại ngốc”.
Bọn họ mỗi một người đều nói: Chả trách ngay cả hoa khôi dù bị sắc đẹp làm mờ mắt, cuối cùng cũng phải bái bai cậu, cậu chính là đồ ngốc Ly Ly ạ.
Cậu nói lại: Nếu tớ là đồ ngốc thì các cậu là cái gì? Là ai năm ấy làm thí nghiệm, đốt luôn cả bộ tóc giả đen mượt của thầy Hóa thành đầu hói hả? Còn dám đổ lên đầu tớ và A Trạch? Phản ứng của bọn tớ là hấp thụ nhiệt, còn của cậu mới là tỏa nhiệt mà. Cậu nói cậu không phải tổ tông của dòng họ ngốc, cũng không ai thèm tin?
Thế là bọn họ tranh chấp, cãi nhau rồi lại nói về những kỷ niệm năm tháng còn là học sinh, cái miệng không ngừng “hoạt động”, nói đến miệng khô lưỡi khô, vừa nói vừa khua chân múa tay vui sướng, nhắc tới chuyện vui thì cười, mà nhắc đến chuyện không vui cũng cười, hoàn toàn không coi ai ra gì cả, dường như quên luôn sự tồn tại Lý Hữu.
Cuối cùng, khi Trương Nhị uống xong, cô lau miệng rồi nói: “Cuối tuần cậu nhất định phải tới đó, đều đã qua thời trẻ trâu rồi mà vẫn không chịu về gặp chúng tớ gì cả, làm chúng tớ tưởng rằng cậu được một phú bà bao dưỡng nên chê chúng tớ nghèo hèn. Cậu coi vậy có được không?”
Thiệu Ly hất chân lên, bộ dáng rất gợi đòn: “Thật ra tớ cũng muốn ghét bỏ các cậu nhưng việc này sao có thể đến phiên tớ được? Muốn làm cũng phải cỡ tên Đường ngốc tử kia kìa. Tớ nghe nói tiểu tử này vài năm theo ba hắn tập tành làm gì đó về ô tô, kiếm nhiều đến nỗi eo cũng phình ra một vòng rồi kia kìa.”
Trương Nhị cười với cậu: “Ai nói vậy? Người ta hiện tại là body chuẩn đó nha. Mỗi lần cậu ta đến buổi họp lớp đều hỏi thăm cậu đó. Nhiều năm như vậy, cậu ta chắc vẫn yêu thầm cậu rồi.”
Thiệu Ly nói: “Sao lại thế? A Trạch lại nói với tớ tiểu tử kia mập ra mà?”
Trương Nhị cười cười, không nói gì.
Nhưng Lý Hữu lại nhíu nhíu mày, tâm tư khẽ động.
Cùng ăn cơm tối xong, sau khi chờ Trương Nhị đi, Lý Hữu ngồi trên sô pha, vừa lật tạp chí xem vừa nói: “Tối cuối tuần này tôi có thời gian rảnh nên có thể đi với em.”
Thiệu Ly nói: “Không cần đâu, cô ấy nói giỡn chơi với anh đó.”
Lý Hữu không hé răng nói câu nào, có vẻ rất không hài lòng.
Đến giờ đi ngủ, Thiệu Ly như cũ đến phòng con gái ngủ, còn Lý Hữu thì lại bị Lý Duy quấn lấy không cho đi.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Thiệu Ly bị một chút chấn động phía sau làm tỉnh, mơ mơ màng màng muốn bật đèn lên.
Lý Hữu từ đằng sau ôm lấy cậu, nắm lấy tay cậu, nói: “Là tôi.”
Thiệu Ly quay đầu lại, nhìn trong đêm tối khoảng bốn năm giây mới thấy rõ ràng, cậu nói: “Anh đến đây làm gì?”
Phòng ngủ chính có cái giường lớn như vậy không cần, lại chạy đến chen chúc với cha con cậu, người này quả thật không thể dùng lối suy nghĩ của người bình thường để hiểu.
Lý Hữu nói: “Ngủ đi, không phải ngày mai em còn phải đi làm sao?”
Thiệu Ly động thân, giọng nói mơ hồ hàm chứa oán giận: “Làm cái quái gì vậy. . . ” Vừa nói cậu vừa cử động để tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Cậu quả thật rất mệt mỏi.
Ban ngày phải làm việc liên tục, lại còn nói đến khô cả nước bọt, sao có thể không mệt cơ chứ.
Thế là cậu chỉ trở mình hai ba cái tượng trưng rồi không có động tĩnh gì nữa.
Lý Hữu vòng tay qua ôm chặt cậu.
Sáng sớm hôm sau,Thiệu Ly tỉnh lại trong tình trạng tay chân cùng quấn lấy một cái gì đó, cậu cảm thấy giấc ngủ tối qua là giấc ngủ thoải mái nhất từ trước đến giờ.
Cậu không hề ý thức rằng hơn nửa thân thể của cậu đều đè lên người Lý Hữu.
Lúc ấy Lý Hữu vẫn đang ngủ, Thiệu Ly vừa động một cái, hắn liền tỉnh lại.
Hai ánh mắt chạm nhau, ở một khoảng cách gần như thế, Thiệu Ly bỗng nhiên cảm giác như mình không hề quen đối phương một chút nào.
Cậu cảm thấy rất ngại ngùng, cũng chưa hiểu đây là tình huống gì, chân tay cứng ngắc đến nỗi không nghĩ được là cần dịch thân thể ra trước.
Lý Hữu rất bình tĩnh, thậm chí còn lấy ngón cái xoa cổ cậu rồi nói: “Dậy đi, Tiểu Tây đã dậy từ lâu rồi. Chút nữa tôi sẽ đưa em và con bé đi.”
Khi hắn nhắc tới Thiệu Hiểu Tây, Thiệu Ly mới nhớ tới cô bé, cậu duỗi tay sờ sang bên cạnh, quả nhiên chăn màn bên phía Thiệu Hiểu Tây đã được gấp gọn gàng, ngăn nắp như một khối đậu hủ.
Thiệu Ly chỉ còn thiếu nước ôm đầu kêu rên ở trong lòng.
Cậu đây là làm cha mẹ kiểu gì vậy? Ngay cả lúc con gái rời giường mà cũng không biết, thậm chí rất có thể Thiệu Hiểu Tây đã nhìn thấy dáng vẻ khó coi của cậu khi coi Lý Hữu như đệm thịt rồi đè lên mà ngủ đến nước miếng chảy ròng ròng.
Tuy rằng lúc cậu ôm Thiệu Hiểu Tay ngủ cũng có thể chảy nước miếng giàn giụa nhưng cái này làm sao có thể giống nhau được?
Con gái là người một nhà, mất mặt trước mặt bé cũng không sao, thế nhưng với người ngoài thì làm sao có thể tùy tiện như vậy được.
Thiệu Ly chép miệng một cái rồi đứng dậy, cậu dùng thời gian không đến năm phút đồng hồ để vệ sinh cá nhân cùng sửa soạn quần áo xong xuôi.
Sau đó cậu nghe tiếng Lý Hữu gọi với ra từ trong phòng: “Ly Ly, lấy cho tôi cái khăn mặt đi, người tôi đều bị em làm ướt hết cả rồi.”
Thiệu Ly chậm chạp không phát hiện ra cái ý nghĩa “đen tối” trong câu nói kia, thậm chí còn rất sảng khoái mà đáp: “Biết rồi.”
Chuẩn bị xong xuôi, bọn họ liền ra ngoài, Lý Hữu lái xe, Thiệu Hiểu Tây ngồi nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó rồi đột nhiên nói: “Ly Ly, tối nay hai người ngủ ở phòng con đi, con sẽ đi ngủ ở phòng khác, hai người chen chúc chật đến mức làm con không thể trở mình được.” Cô bé xoay xoay cái cổ nhỏ, giọng không chút giận dỗi, nói: “Hình như bị sái cổ rồi.”
Cô bé nói một cách đáng yêu khờ dại lại ngây thơ, nhưng cái sự đáng yêu khờ dại cùng ngây thơ đó lại khiến cho Thiệu Ly da mặt còn dày hơn tường thành ba phần phải đỏ mặt.
Đến ngay cả Lý Hữu trên mặt đều có chút ý xấu hổ.
Like Loading…
|
Chương 31[EXTRACT]Rất nhanh đã đến thứ năm.
Lúc Thiệu Ly đang kiểm tra động cơ xi-lanh xe thì nhận được điện thoại của Lưu Ưu, nói Thiệu Phỉ cuối tuần này rảnh muốn gặp Lý Duy, bảo cậu trước giờ cơm trưa đưa Lý Duy đến.
Thiệu Ly nói: “Vậy nó phải nghỉ học một bữa rồi.”
Lưu Ưu lơ đễnh, cười nói: “Không còn cách nào khác, Phillip không ở nhà mấy bữa, Phỉ Phỉ đều không ngủ được. Đúng rồi, tiện thể xin cho Phillip nghỉ một tuần đi, tôi xem chừng không để Phillip ở đây 5,6 ngày thì Phỉ Phỉ không buông đâu.” Sau đó cô nói địa điểm gặp mặt.
Thiệu Ly đành phải dừng việc đang làm dở, đến trường học đón Lý Duy.
Trên đường đi, Lý Duy trông rất vui vẻ, nó hình như chờ đợi ngày này đã rất lâu .
Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng Nhật Bản, vị trí tương đối kín, không mở cho người lạ vào.
Thiệu Phỉ mặc một cái váy dài màu rượu, rất tao nhã ngồi đối diện họ, nói: “Muốn ăn gì thì gọi đi, đầu bếp nhà hàng này là người Nhật Bản, tay nghề rất tốt, hiếm khi có dịp nếm thử.”
Thiệu Ly cười: “Tay nghề tốt, giá cả khẳng định cũng không rẻ.”
Thiệu Phỉ cười nhàn nhạt, Lưu Ưu hỏi: “Phillip tuần này ở chỗ của cậu, chắc cậu cảm thấy rất phiền nhỉ?”
Thiệu Ly thuận miệng nói: “Cũng không đến nỗi nào.”
Bên kia, Thiệu Phỉ cười bế Lý Duy, ôm vào lòng, hôn nó, hỏi: “Con có nhớ nhà không, Duy Duy?”
Lý Duy đang trườn người ra xem thực đơn, có lẽ cảm thấy Thiệu Phỉ đang quấy rầy nó gọi món, có chút khó chịu, chùi mặt nói: “Phỉ Phỉ, tại sao lại bắt con ở lại nhà chú. Con không muốn ở đó. Nhà của chú rất nhỏ, còn không bằng chỗ ở của Cầu Cầu. Con muốn ăn cơm xong rồi về nhà. Hôm nay con không muốn đi học, con phải về nhà chơi điện tử.”
Thiệu Phỉ vừa trải khăn ăn cho nó, vừa dỗ: “Rồi, rồi, ăn cơm xong rồi chúng ta về nhà, hôm nay không đi học.”
Lý Duy cao hứng ầm ĩ thúc giục, đòi ăn cơm: “Nhanh lên nhanh lên.”
Thiệu Phỉ chỉ đành dỗ nó, vừa mới nói được hai câu, bất chợt nhìn thấy gì, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ gọi: “Kim, thật là trùng hợp.”
Cô đẩy ghế, đứng dậy.
Giọng điệu cùng gương mặt của cô đều thể hiện sự mừng rỡ.
Thiệu Ly vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lý Hữu đi cùng Chu Mạnh và một thằng nhóc khoảng mười một, mười hai tuổi, kế bên còn có một cô gái trẻ. Khác với Thiệu Phỉ xinh đẹp nhưng khoa trương, cô gái này toát nên vẻ đẹp nhu hòa từ bên trong.
Tầm mắt Lý Hữu lướt qua Thiệu Phỉ, nhìn Thiệu Ly.
Sau đó, Lưu Ưu đứng dậy, đi đến chào hỏi bọn họ, Lý Duy cũng nhảy xuống ghế, chạy qua ôm chầm lấy Lý Hữu.
Trong khoảng thời gian ở nhà Thiệu Ly, mỗi ngày nó đều gặp mặt Lý Hữu nên càng ngày càng thân thiết với Lý Hữu .
Chu Mạnh nhanh chóng quét mắt đến chỗ Thiệu Ly, nhìn Thiệu Phỉ cười, hỏi: “Chị Phỉ đang có khách à?.”
Thiệu Phỉ cười, không nói gì, nhìn vào cô gái trẻ, hỏi: “Chị Tô Viện, đã lâu không gặp, chị trở về từ bao giờ vậy?” Sau đó, lại vui vẻ nói: “À, đây chắc là Tony, đã lớn đến thế này rồi sao?”
Tô Viện nói: “Đúng vậy, chị vẫn muốn mang Trình Trình qua chơi với Duy Duy.” Cô vỗ vỗ vào lưng đứa nhỏ nói: “Lý Trình, đây là Antie Thiệu Phỉ.”
Thanh âm mềm mại, khiến người khác phải chú ý.
Lý Trình nói: “Chào Antie.”
Thiệu Phỉ cười, nói: “Tony còn nhỏ mà chững chạc hơn Phillip nhiều, rất ra dáng người lớn”
Lý Trình nói: “Cám ơn Antie.”
Tô Viện nói: “Đừng khen nó, lúc nào cũng giống ông cụ non. So ra, chị vẫn thích Duy Duy hơn, vừa hoạt bát vừa đáng yêu.” Cô nhìn Thiệu Ly gật đầu xem như chào hỏi, nói với Lý Hữu: “Khó có dịp trùng hợp, đến đây còn gặp được Thiệu Phỉ, hay là cùng ăn chung một bàn?”
Chu Mạnh lên tiếng cản: “Chị Viện, Phỉ Phỉ đang tiếp khách, chúng ta không nên quấy rầy họ.”
Tô Viện có chút ngượng ngùng: “Thật ngại quá, tại chị quên mất. Thật có lỗi nha Thiệu Phỉ, đành để bữa khác vậy”
Chu Mạnh nói: “Đúng vậy, hôm nay chúng ta đừng nên quấy rầy chị Phỉ.”
Hắn mỉm cười nhìn Lý Hữu, đợi Lý Hữu ra quyết định cuối cùng.
Ngoài ý muốn là Lý Hữu lại nói: “Không cần, cùng nhau ăn đi.” Nhìn về phía Thiệu Phỉ, hỏi “Có gì bất tiện không?”
Thiệu Phỉ cười rất thành thật, đáp: “Sao lại nói vậy? Không có gì là không tiện hết.”
Lý Hữu nắm tay Lý Duy, dẫn đầu đi về phía Thiệu Ly ngồi.
Bọn Chu Mạnh đành đi theo.
Tám người ngồi một bàn, chỉ gật đầu chào hỏi, mọi người còn ngại vì chưa biết rõ nhau.
Lý Hữu ngồi cạnh Thiệu Ly .
Sau một lúc im lặng, Lý Hữu lên tiếng hỏi: “Buổi chiều Lý Duy không đi học à?”
Thiệu Phỉ hơi ngẩn người, lập tức nói: “Định sau khi ăn xong sẽ chở nó quay về trường.”
Lưu Ưu nói: “Ha ha, vừa rồi Phillip còn làm nũng với Phỉ Phỉ đòi ăn cơm xong rồi về nhà, Phỉ Phỉ cũng chưa đồng ý.”
Lý Duy nhỏ giọng uất ức: “Rõ ràng vừa rồi Phỉ Phỉ đã đồng ý.”
Thiệu Ly ngồi một bên ăn sushi cá hồi chấm mù tạc, cậu cảm thấy chỉ ngồi nghe bọn họ nói chuyện thôi cũng thấy hứng thú.
Lý Hữu hình như nhìn thấu tâm tư của cậu, nhìn cậu một cái.
Thiệu Ly nhìn lại, ý nói anh nhìn tôi làm cái gì, lần này tôi rất ngoan ngoãn, thực hiện phương châm ăn nhiều, nói ít.
Cậu ngậm một miệng cơm, thịt bò cùng một đống thức ăn, nhai hai ba cái liền nuốt xuống. Cậu chẳng cảm nhận được cái gì gọi là tinh túy của món Nhật, chỉ thấy nó cũng giống như thức ăn ở các quán vỉa hè mười mấy đồng một hộp, chẳng có gì đặc biệt.
Một bàn mọi người đều ngồi nói chuyện, chỉ có mình cậu tập trung chuyên môn ra sức vùi đầu ăn cơm.
Mọi người đang nói chuyện, chợt nghe Chu Mạnh hỏi: “Cậu là Thiệu Ly phải không? Hiếm khi thấy cậu cùng chị Phỉ ăn chung bữa cơm. Lần trước, chúng ta cũng cùng nhau ăn cơm, cậu còn nhớ không?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Thiệu Phỉ có chút không vui.
Thiệu Ly đoán không ra sắc mặt cô không thoải mái vì lần trước cậu hại cô mất mặt hay là do giọng điệu kỳ quái của Chu Mạnh.
Cậu cười, nói: “Ha ha, nhớ rõ, nhớ rõ, tôi rất thích xem anh diễn bộ ‘Huyết ngọc minh’.”
Lưu Ưu nói: “Tôi nói này Thiệu Ly, vừa nghe là biết cậu không thường xuyên xem TV. ‘Huyết ngọc minh’ là tác phẩm mới nhất của An Tiếu, Tiểu Mạnh không hề liên quan gì đến nó cả.”
Thiệu Ly vội nói: “A, thật có lỗi, tôi nhầm, là ‘Thiết huyết minh’.”
Chu Mạnh cười mỉa, nói: “Tôi làm sao có thể so sánh với An sư huynh.”
Lưu Ưu nói: “Được rồi Tiểu Mạnh, tại sao lại tự coi nhẹ mình như thế. Thời này, tre già măng mọc, lớp người mới từ từ thay thế người cũ. An Tiếu đã là người của bảy, tám năm trước, hiện giờ cậu đang lên. Cậu phải quyết tâm đuổi kịp và vượt mặt anh ta chứ. Hiện tại không có nghĩa là mãi mãi.”
Like Loading…
|
Chương 32[EXTRACT]Thiệu Ly tiếp tục uống ly rượu cầm trên tay nãy giờ, rượu rất cay, nhưng cậu cảm thấy giọng điệu nói chuyện của những người này còn cay hơn cả rượu.
Lý Duy thấy cậu uống rượu, uống đến nhíu mày, có chút tò mò hỏi: “Chú đang uống cái gì vậy?”
Thiệu Ly hỏi: “Con muốn uống không?”
Lý Duy có chút do dự nhìn cậu.
Thiệu Ly mượn chiếc đũa chấm chút rượu, cho vào miệng của nó, Lý Duy liếm miệng, sau đó bắt đầu le lưỡi phì phì. Nó nhăn mày nhăn mặt hỏi: “Eo ơi, cái này là cái gì thế?”
Thiệu Phỉ cùng Lưu Ưu nhìn thấy che miệng cười, Lý Hữu nở nụ cười hiếm thấy.
Chu Mạnh ngồi đối diện, cũng cười tượng trưng hai tiếng, nhìn Lý Trình hỏi: “Trình Trình, có muốn nếm thử luôn không?”
Lý Trình lắc đầu.
Tô Viện nói: “Cái thằng cụ non này, chẳng có điểm nào giống mẹ hết.”
Chu Mạnh đáp: “Không giống mẹ thì tất nhiên là giống ba, đúng hay không Trình Trình?”
Lý Trình cúi đầu không nói lời nào.
Lúc này, tất cả mọi người cũng không ai nói gì.
Thiệu Ly cảm thấy câu này nghe có chút quen tai, nhưng chẳng nhớ đã nghe được ở đâu.
Sau đó chợt nghe Thiệu Phỉ nói: “Chuyện Tiểu Mạnh tự lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, chị Viện chắc hẳn đã biết?”
Tô Viện liếc mắt nhìn Chu Mạnh một cái rồi nói: “Nó có được thành công như ngày hôm nay, tất cả đều nhờ em. Chị rất biết ơn em, nếu không phải nhờ em, chắc nó chỉ mãi lòng vòng một chỗ trong cái giới này. Chị không biết nên cảm ơn em như thế nào nữa.”
Thiệu Phỉ nói: “Không cần khách sáo đâu chị Viện, cậu ấy là em của chị, dĩ nhiên em phải giúp đỡ rồi.”
Lưu Ưu liền tiếp lời: “Tiểu Mạnh vừa thông minh lại đẹp trai, rất có năng lực, ai thấy cũng thích, có thành tựu như ngày hôm nay, cũng là do cậu ấy tự mình có cố gắng, cũng chẳng phải tất cả đều nhờ vào Phỉ Phỉ.”
Chu Mạnh nửa đùa nửa thật cười, nói: “Chị Ưu đang khen em thật hay là đang chê em đấy?”
Lưu Ưu làm bộ dạng ôm tim: “Cái gì, tất nhiên là khen cậu.”
Bọn họ mỗi người một câu, người này nói người kia giỡn, Thiệu Ly càng nghe càng cảm thấy quái lạ.
Cậu có cảm nhận rằng Thiệu Phỉ cùng Chu Mạnh chẳng có vẻ hòa thuận như đang cố biểu hiện.
Trái ngược với mọi người, Lý Hữu nhìn không ra chút cảm xúc gì, ngồi bên cạnh cậu.
Giữa chừng, Thiệu Ly rời khỏi đi vào toilet.
Từ trong toilet đi ra, đã thấy Lưu Ưu đứng cuối hành lang, một tay cầm điếu thuốc, thấy cậu đi ra, cô lấy tay vẫy vẫy, Thiệu Ly từ từ bước tới hướng cô.
Lưu Ưu hỏi “Chắc cậu đã nhìn ra?”
Thiệu Ly: “Là sao?”
Lưu Ưu nhả một làn khói, nói: “Chu Mạnh đã hủy hợp đồng với chị cậu, còn mở một phòng làm việc, đoạt đi của chúng ta vài nghệ sĩ. Đúng là một thằng nhóc có năng lực, hơn nữa lại có chỗ dựa trước mắt, Phỉ Phỉ sớm muộn gì cũng bại dưới tay nó.”
Cô đưa cho Thiệu Ly một điếu thuốc, cậu cầm lấy nhưng không hút.
Cậu nói: “Việc ở đời, lúc nào chẳng có cạnh tranh, chị hãy lựa lời khuyên giùm chị Phỉ đừng quá để tâm, đời còn dài, tiền lúc nào kiếm cũng được.”
Lưu Ưu nói: “Cậu không hiểu đâu Thiệu Ly, trên đời này không chỉ có duy nhất một đạo lý “mình không tiến được thì chính là lùi”, cũng như vậy, bây giờ người khác tiến cũng là cậu đang lùi rồi đó. Phỉ Phỉ thật vất vả mới có địa vị như ngày hôm nay, Chu Mạnh lại có tham vọng cao, quyết tâm muốn thay thế cô ấy. Nó không nghĩ lại mà xem, là ai lúc trước đã dẫn dắt nó, giúp nó từ vị trí một thực tập sinh ở công ty quản lý đi lên, nếu không, làm gì nó được như bây giờ. Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, không cần thiết phải nhắc lại.”
Thiệu Ly không phải không biết rõ ở giới này lắm thị phi, tranh đua lẫn nhau. Nhưng cậu không biết nên nói cái gì.
Con đường này là do chính Thiệu Phỉ lựa chọn, đã đến nước này, không phải người khác muốn xen vào là được.
Cậu gãi đầu cười, nói: “Chị của tôi không phải còn có chị kế bên sao? Tôi nghĩ, Chu Mạnh không phải là đối thủ của hai chị.”
Lưu Ưu thở dài: “Haiz, tôi thì tính làm gì, chỉ là một người thấp cổ bé họng. Nhìn xem Chu Mạnh kìa, chưa gì đã mời được một át chủ bài ra áp trận.”
Thiệu Ly hỏi: “Là sao?”
Lưu Ưu cười: “Cậu biết Tô Viện là ai không?” Cô dùng tay mô tả “Cô ta là vợ lẽ của ba Kim, đã sinh cho Lý gia đứa con trai thứ ba – chính là Lý Trình. Kim mặc dù không ưa gì cặp mẹ con này, nhưng đối xử với Tô Viện không tồi đâu.”
Thiệu Ly nghe xong cảm thấy như lọt vào trong sương mù, cậu nói: “Tôi có cảm giác mình đang xem một bộ phim truyền hình dài tập.”
Lưu Ưu hít một ít thuốc xong nhả ra từng hơi khói, cười, hình như cô cảm thấy Thiệu Ly là một người rất thành thật, dễ trêu chọc, thật mới mẻ không giống như họ, lúc nào cũng trong một vòng luẩn quẩn ganh đua lẫn nhau.
Sau đó cô nói: “Nhìn bộ dạng của Kim có vẻ rất thích Phillip .”
Câu nói này không hề có đầu có đuôi
Thiệu Ly nói: “Thằng nhóc kia rất ầm ĩ.”
“Ha ha” Lưu Ưu cười rộ lên: “Đứa nào biết khóc sẽ có kẹo ăn đó.” Cô vỗ vai của Thiệu Ly nói: “Cậu hãy cố gắng thay Phỉ Phỉ chăm sóc Phillip nhé.”
Thiệu Ly nói: “Tôi đang muốn bàn với chị về chuyện này. Lúc trước đã nói, sẽ cho Lý Duy làm con của tôi. Việc này tôi đã suy nghĩ được một tuần, điều kiện nhà tôi có hạn, Lý Duy qua ở không quen thì đã đành, nhưng chị tôi cũng rất nhớ nó. Tôi nghĩ, chuyện này tốt hơn là nên nghĩ biện pháp khác để giải quyết.”
Lưu Ưu trầm ngâm nói: “Cậu nói vậy cũng rất có lý.”
Sau đó, cô rút mấy điếu thuốc, suy nghĩ một lúc rồi nói:”Hay là như vầy, tôi nhờ người khác tìm một nơi bí mật để thỉnh thoảng Thiệu Phỉ mang Duy Duy đến đó ở vài hôm, cho dù không may có một ngày bị đám chó săn tìm thấy, thì nói đó là nhà của cậu. Như vậy là có thể che giấu hết mọi chuyện. Cậu nghĩ thế nào?”
Thiệu Ly nói: “Hai người cứ bàn bạc với nhau đi.”
Lưu Ưu nói: “Đến cuối cùng, chỉ có cậu – Thiệu Ly là thật lòng với Phỉ Phỉ, nhiều năm như vậy, thật thật giả giả, mỗi người đều đeo trên mình một lớp mặt nạ, kết quả vẫn là…”
Thiệu Ly cắt đứt lời nói của cô: “Tôi cũng chỉ có thể làm được như vậy.”
Cậu thực sự bất lực, không thể giúp nhiều hơn nữa.
Hồi trẻ và bây giờ, chuyện có thể làm và không thể làm rất khác nhau.
———————————————————————————————–
Trở lại bàn ăn, chợt nghe đến Thiệu Phỉ hỏi: “Chị Viện lần này trở về, định ở lại trong nước bao lâu?”
Tô Viện nói: “Còn chưa chắc chắn, chỉ muốn mang Trình Trình trở về, cảm nhận một chút hoàn cảnh của quê hương. Chị chỉ sợ tương lai, nó nói tiếng Anh lưu loát, ngược lại tiếng Trung không biết gì.”
Thiệu Phỉ cười: “Tony thông minh như vậy, làm sao có thể nói không tốt tiếng Trung.”
Chu Mạnh nói: “Đó là dĩ nhiên, chỉ số IQ của Trình Trình gần 140, suýt soát thiên tài rồi.” Vừa cười vừa nhìn Lý Hữu nói: “Chị Viện nói, buổi chiều muốn dẫn Trình Trình đi shopping rồi xem triển lãm tranh, buổi chiều lại xem phim “Y Lệ Toa Bạch”. Chỉ cần là tác phẩm của Vi Bá, chị Viện không bỏ lỡ buổi nào. Khó có dịp trùng hợp như vậy, đúng lúc chúng ta cũng muốn đi xem, ý anh sao?”
Chu Mạnh nhìn Lý Hữu.
Lý Hữu im lặng uống trà.
Sau đó hắn nói: “Không được. Buổi tối tôi có việc rồi.”
Bị từ chối thẳng thừng, Chu Mạnh hơi ngây người. Có lẽ, hắn không ngờ Lý Hữu sẽ từ chối, nụ cười trên mặt cứng ngắc, lại không dám nói gì, nhìn có vẻ không được tự nhiên.
Tô Viện hình như không để ý đến mẩu đối thoại của bọn họ, mỉm cười nhìn Thiệu Phỉ, nói: “‘Mãi đến cuối cùng, cô vẫn thuộc về khiêu vũ, vận mệnh của cô từ khi sinh ra đã gắn liền với khiêu vũ”. Đây là lời thoại chị thích nhất trong một vở kịch, Thiệu Phỉ, em bình thường hay đọc kịch bản, em cảm thấy câu này có ý nghĩa gì?”
Nửa câu đầu cô nói bằng tiếng Anh, Thiệu Phỉ hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ có thể cúi đầu cười gượng.
Lý Hữu vẫn im lặng.
Lưu Ưu nói: “Suy cho cùng, A Viện ở nước ngoài nhiều năm như vậy, hiểu biết nhiều, nếu đổi lại là tôi, miễn phí tặng tôi vé đi xem, tôi cũng nghe không hiểu. Nói tới đây, tôi thật nhớ lúc trước nhờ người dạy Tiểu Mạnh tiếng Anh bù lại lúc trước cậu ấy không học, quả thật là cực hình mà. Chỉ có bảng chữ cái gồm hai mươi sáu chữ, cậu ấy phải mất đến hai tuần cũng không nhớ hết. Mọi người nói xem có phải tiếng Anh rất khó học không?”
Chu Mạnh nói: “Chị Ưu, có phải chị cố ý chờ đến ngày hôm nay để gợi lại vết sẹo của em phải không?”
Lý Hữu vẻ mặt lãnh đạm, lên tiếng: “Lưu Ưu nói chuyện lúc nào cũng hài hước.”
Thiệu Phỉ cười phụ họa: “A Ưu nói chuyện thường không biết giữ miệng, Tiểu Mạnh cậu cũng không phải không biết tật xấu này của chị ấy.” Sau đó, cô lại nhìn Tô Viện nói: “Để cho chị chê cười rồi, chị Viện.”
Tô Viện nói: “Không sao, đúng như A Hữu nói, chị biết A Ưu rất hài hước.”
Lý Hữu trên mặt vẫn không có biểu tình gì.
Thiệu Ly ở một bên vừa ăn cơm, vừa nghe bọn họ nói chuyện với nhau, câu nào cũng đầy ẩn ý, cảm thấy rất nhàm chán nhưng vẫn chăm chú nghe, thật là mâu thuẫn.
Chưa kể, bọn họ trước một câu, sau một câu, xổ ra cả tràng Tiếng Anh, nghĩ đến lần trước, lúc Trần Trạch nhờ cậu nghĩ một nickname, Lý Hữu cực kỳ bình tĩnh nói ra câu “thanh niên 2B” kia.
Chỉ cần nghĩ đến đây, cậu đã cảm thấy buồn cười.
Vì thế cậu nhanh chóng uống một ngụm trà, đem cơm trong miệng nuốt xuống.
Cậu vẫn sợ, mình nhịn không được, giống như lần trước, phun đầy cơm lên mặt Lý Hữu. Làm như vậy rất khó coi.
Lý Hữu nhìn cậu, hỏi: “Em cười cái gì vậy?”
Giọng nói không lớn, thanh âm không cao không thấp, nhưng vẫn khiến tất cả mọi người trên bàn cơm chú ý.
Thiệu Ly đành phải đem chuyện đó kể thành chuyện cười cho mọi người cùng nghe, dĩ nhiên đã tự động lược bỏ sự có mặt của Lý Hữu.
Lý Hữu nghe xong, chỉ nhướng nhướng mày tỏ ý gì đó chứ không có phản ứng gì đặc biệt.
Cuối cùng, Lưu Ưu là người đầu tiên cất tiếng cười: “Ôi! Thiệu Ly, câu đó ai nói vậy, thật giỏi.”
Thiệu Ly cười ha hả: “Đúng vậy, giỏi quá đi ấy chứ.”
Thiệu Phỉ cười nói: “Em bây giờ vẫn còn giữ quan hệ tốt với A Trạch như vậy. Chị nhớ hồi còn đi học, hai người dính như sam, một bước cũng chả rời nhau.”
Cô nói mà không hề có có chủ ý gì, vẻ mặt cũng bình thường, rất ít khi trước mặt người khác cô chủ động nói về những chuyện trước đấy.
Thiệu Ly ngẩn người, gãi đầu cười cười: “Làm gì đến mức đó.”
Cậu không biết Thiệu Phỉ nói câu này có ý tứ gì, hoặc phải nói, thái độ hiện tại của cô đến cuối cùng muốn nói với cậu điều gì.
Sau đó bọn họ bắt đầu về những vấn đề trong xã hội, muôn hình vạn trạng, đủ thứ chuyện trên đời.
Cơ bản chỉ có Thiệu Ly nói, tất cả mọi người ngồi nghe.
Lúc này,Thiệu Phỉ không hề xấu hổ giống lần trước, ngẫu nhiên cô còn có góp vui một hai câu, bộ dáng hết sức thân thiết.
Thiệu Ly cảm thấy tâm tình của cô hôm nay thật sự rất tốt.
Ăn được một chút, Thiệu Ly nghĩ cách chuồn êm.
Cậu thật sự chống đỡ không nổi, nói đến mức cơ miệng muốn tê liệt.
Hơn nữa, buổi chiều cậu còn phải đi làm, cậu không giống mấy người này – ngồi không cũng có tiền.
Cậu vừa đi, không khí của bàn ăn liền trở nên nặng nề.
Không đến một phút đồng hồ, Lý Hữu đẩy ghế, đứng lên, nói: “Tôi còn có việc, mọi người từ từ ăn.”
Hắn nhấc chân bước đi.
Đi rồi vài bước, Lý Trình ở phía sau hắn, nói: “Anh ơi, mẹ nói ngày mai muốn dẫn em đến công viên trò chơi chơi, anh có đi không?”
Lý Hữu dừng bước, xoay người lại.
Hắn im lặng nhìn Lý Trình một cái rồi lại nhìn Lý Duy, nói: “Ngày mai, anh không rảnh, em đi chơi với Lý Duy đi.”
Tô Viện không nói lời nào.
Lý Trình lại hỏi: “Còn ngày mốt thì sao?”
Lý Hữu nói: “Lý Trình, nghe lời đi.”
Vẻ mặt hắn không cần quá mức nghiêm túc, cũng có thể làm cho người khác ngoan ngoãn im miệng.
Lý Trình cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Lý Duy đột nhiên nói: “Kim, chú kêu Tiểu Tây đi cùng đi, em ấy lá gan lớn, cái gì cũng không sợ. Dẫn theo ba của em ấy đi cùng luôn nha, nhưng mà con không muốn cùng chú ấy vào nhà ma đâu. Chú ấy rất xấu tính, rất thích dọa dẫm người khác.”
Nghe nó nói xong, mọi người đều kinh ngạc.
Sau đó, bỗng nhiên Lý Hữu nói: “Được rồi. Để chú chuyển lời đến họ hỏi giúp con.”
Lý Duy nghe được câu này, nhịp nhịp chân trước, cảm thấy vô cùng vui sướng tiếp tục ăn sushi cá hồi của nó.
Nó còn quá nhỏ, căn bản không biết mình chỉ tùy tiện nói một câu lại giống như sấm sét giữa trời quang, hiệu quả vô cùng lớn.
Like Loading…
|
Chương 33[EXTRACT]Mấy người đang ngồi hoàn toàn chưa từng nghe nói bên cạnh Lý Hữu dạo gần đây có thêm đứa bé tên là “Tiểu Tây” và một người là “ba của Tiểu Tây”.
Hắn giấu thật khéo, quá cẩn thận đi. Nếu như không phải là Lý Duy bất chợt nhắc đến, e rằng cả bọn còn bị gạt lâu dài.
Người đó thực sự không hề lộ mặt, thật quá không bình thường.
Hồi An Tiếu còn đi theo hắn, có bao giờ thấy hắn im lìm giấu giếm thế này.
Hắn thậm chí còn nói: “Để chú hỏi ý kiến bọn họ.” Từ lúc nào mà hắn dễ dãi trong cả lời nói và việc làm thế? Có ai không biết lão đại nhà họ Lý trước giờ nói một không nói hai, cũng không phải là đối tượng có thể thương lượng được?
Chu Mạnh cười gượng hai tiếng, nói: “Chị Ưu, bây giờ em mới tin câu “tre già măng mọc” của chị chính xác không chệch vào đâu được.”
Cậu ta nhìn Thiệu Phỉ, cười đến sâu cay, có pha vị châm chọc.
Thiệu Phỉ tự mình gắp thức ăn cho Lý Duy, không tiếp lời.
Lưu Ưu cũng chẳng mấy khi không lên tiếng.
Bữa cơm đột nhiên lại chuyển thành như vậy, chẳng ai đoán trước được.
————————————————————————————
Bên đường đối diện, Thiệu Ly xen lẫn trong đám người, ngồi bên vừa chơi di động vừa đợi xe bus. Đối với một loạt chuyện phát sinh đó, cậu hoàn toàn không biết gì cả.
Lý Hữu ngồi trong xe, yên lặng hút thuốc, lẳng lặng nhìn cậu qua đám đông người.
Hắn nhớ tới rất nhiều năm trước cũng từng ngồi như thế, lẳng lặng đợi một người.
Hắn cho rằng chuyện đã qua lâu như vậy, lần thứ hai nhìn thấy Tô Viện hẳn sẽ sinh ra cảm xúc rối bời. Kết quả, cảm xúc đó cũng có nhưng không mạnh mẽ như trong tưởng tượng. Hắn nghĩ có lẽ là do giờ không còn trẻ nữa. Người ta nói người càng lớn tuổi, tâm càng cứng, ruột càng lạnh.
Hắn cũng thực sự lạnh tâm lạnh phổi nhiều năm rồi. Lúc gặp gỡ Thiệu Ly, hai bên chung sống, thực sự là ngoài dự định.
Mặt trời nóng bỏng, sườn mặt Thiệu Ly dưới ánh nắng có một vẻ đẹp vừa kín đáo vừa mâu thuẫn.
Nửa mặt cậu đang cười, như thể đang cùng người ta nói chuyện gì buồn cười lắm.
Con ngươi Lý Hữu co rụt lại, mãi sau vẫn chưa phục hồi tinh thần, mãi đến khi tàn thuốc rơi xuống quần mới có phản ứng.
Hắn đỡ lấy trán, cười rộ lên. Hắn cho là mình đã qua cái tuổi thật lòng với người khác lâu rồi, để ý Thiệu Ly như vậy, lý do lớn nhất có lẽ chỉ vì Thiệu Hiểu Tây mà thôi, cũng bởi vì cuộc sống của Thiệu Ly khiến cho hắn có cảm giác như được về nhà vậy.
Hóa ra không phải chỉ có thế.
Giờ khắc này, hắn không thể tự lừa gạt bản thân mình. Đó không đơn giản là động lòng.
Hắn nghĩ chắc nửa đời còn lại sẽ còn phải suy nghĩ nhiều.
Bởi cái người này cũng không khiến cho người ta an tâm được chút nào.
———————————————————————————-
Buổi tối Thiệu Ly mang theo Thiệu Hiểu Tây đến địa điểm họp lớp.
Đó là một nhà hàng hải sản, bao hết bốn cái bàn to, đông chật người.
Nhóm người kia nhìn thấy Thiệu Ly dường như bắt đầu bùng nổ.
Có người nói: “Chú thật không trượng nghĩa nha Ly Ly. Mấy năm không ló mặt, quên bọn anh đây rồi hử?”
Có người nói: “Phạt ba bát trước. Không thì không hết mối hận này của anh.” Thấy phục vụ mang chén đến, kêu ầm lên: “Ấy chà, phục vụ, không thấy tôi vừa nói gì à? Bát to. Mang chén lên làm gì?”
Phục vụ bịt miệng cười trộm.
Sau lại nghe có người nói: “Ly Ly, chú hơi được đấy, còn dắt theo cô bạn nhỏ này.”
Thiệu Ly tức giận đến bật cười: “Đồ dở người. Đây là con gái tao, chớ nói lung tung biết không.”
Lưu Bằng Phi nói: “Đúng vậy, cô bạn nhỏ. Tao không nói sai nha. Mấy người phân xử đi, tao nhầm hay nó nhầm?”
Một đám người điên hô to: “Nó!”
Cả đám nói to tiến đến, lắc cổ bên này bên kia, bóp mặt, vò tóc, thậm chí còn bóp eo nắm mông. Tình cảm hết sức nhiệt tình.
Đều là người đã hơn ba mươi tuổi, còn trò chơi người lớn nào mà không biết, trong đó có nhiều người trước đây là thành viên đội bóng rổ, biết nhau rõ quá rồi, lúc này cho dù trước mặt người yêu hoặc phái nữ cũng không thèm kiêng kỵ gì, ôm nhau thành một đống.
Chợt nghe trong đám người giọng Ngô Kế Tông hô to: “Đường ngốc tử kia, trốn ai thế? Hot boy mày yêu đến rồi còn không chịu ra gặp mặt, xấu hổ cái gì?”
Vừa mới dứt lời, Dương Hâm đã mắng ngược lại: “Cút! Ly Ly là của A Trạch nhà tao. Kêu Đường ngốc tử làm gì? Không cho không cho.”
Trương Nhị ồn ào: “Ai nói Ly Ly của A Trạch? Hoa khôi ta đây là người phản đối đầu tiên.”
Một người bước ra từ đám cựu thành viên đội bóng rổ, cười nói: “Hoa khôi chọn ai? Là A Trạch, hay là Ly Ly của chúng ta, hoặc là cả hai đều muốn cả … ha ha ha.”
Thế là nhân vật chính của câu chuyện đã bị lôi ra, đẩy ngã vào nhau, bắt hôn, điên đến không còn thể thống gì nữa.
Thiệu Hiểu Tây im lặng ngồi ăn. Cô bé đã chẳng buồn trông nom Thiệu Ly đang bị người ta “quấy rối” nữa.
Ăn được một nửa, Dương Hâm nói: “Nghe nói phòng bên cũng có nhóm tụ tập đó.”
Đặng Khải nói: “Chắc chắn có người bao hết á?”
Lưu Bằng Phi nói: “Còn phải nói. Từ trên tỉnh xuống đấy. Người ta sao trộn lẫn với bọn nghèo chúng ta được. Toàn là tinh anh của tinh anh đấy.”
Trương Nhị nói: “Coi như mày nói đúng. Vừa nãy tao thấy vài người, đều là loại chúng ta chỉ thấy trên báo.”
Anh đọc ra mấy cái tên, mọi người nghe mà muốn cắn lưỡi.
Ăn được nửa, cửa phòng bị đẩy ra. Năm sáu người đàn ông ăn mặc nhìn đã thấy không tầm thường, tốp năm tốp ba đi vào.
Phía sau là người phục vụ đẩy bàn ăn theo.
Tất cả mọi người dừng ăn để nhìn, không hiểu tình huống này là làm sao.
Chợt nghe Thiệu Hiểu Tây hô to: “Bác.”
Cô bé nhìn thấy Lý Hữu. Thiệu Ly đương nhiên cũng nhìn thấy.
Trương Nhị ngạc nhiên kêu lên: “Lý tiên sinh, hóa ra anh cũng tốt nghiệp trường này?”
Cô nhận ra Lý Hữu, những người khác ngoại trừ Trần Trạch thì chưa chắc đã nhận ra.
Lý Hữu gật đầu, mặt không biểu hiện gì đi tới bên cạnh Thiệu Ly và Thiệu Hiểu Tây.
Người dẫn đầu nhóm đó cười nói: “Nào nào, chẳng mấy khi tụ tập lại gặp nhau thế này, âu cũng là duyên phận. Uống cùng nhau một ly đi, dù gì ở đây cũng có người quen của chúng tôi…”
Lý Hữu nói: “Trầm Quân.”
Trầm Quân nói: “Đúng thế. Nhiều lời vô nghĩa, nhân dịp gặp gỡ này, chạm ly.”
Sau đó, từng người có thân phận địa vị cao kia đến mời rượu đám Thiệu Ly, đến chỗ Thiệu Ly, Trầm Quân quay đầu lại, cười đến xán lạn mặt mũi, hỏi mấy người đang mời rượu: “Anh em nói xem, người này chúng ta phải mời rượu gì, và mời mấy chén mới đủ?”
Một người đàn ông đeo kính, trang phục thời thượng, trông rất nhã nhặn, đẹp trai, nói: “Rượu phải mời đúng người, rượu thường quá coi sao được.” mắt nhìn chén rượu trong tay Lý Hữu: “Loại nào màu đỏ ấy, hợp với hỉ sự..”
Trong đám người có có mấy cười bật cười thành tiếng.
Thiệu Ly ngoài cười nhưng trong không cười, nghĩ thầm hỉ sự cái con mẹ nhà ngươi, làm như tiệc đính hôn không bằng.
Like Loading…
|
Chương 34[EXTRACT]Sau đó, nghe Lý Hữu nói: “Vậy thì màu đỏ.”
Trầm Quân hiểu ý nhướng mày, để phục vụ rót đầy ly cho Thiệu Ly, cười giơ lên, nói: “Chuyện khác không nói, tôi cạn đầu tiên, chúc mọi người hòa thuận, vui vẻ.”
Thiệu Ly nhăn mày, nghĩ câu này nghe có vẻ quái lạ.
Cậu tiến đến bên cạnh Lý Hữu, hỏi: “Người này có chuyện gì vậy?”
Lý Hữu đáp: “Không có chuyện gì. Anh ta luôn luôn như vậy.”
Thiệu Ly uống chén rượu.
Tiếp theo, thỉnh thoảng lại có người tới mời rượu, hết người này tới người khác, rất có cảm giác quan hệ hữu nghị.
Lúc bọn Lý Hữu nói chuyện, Trương Nhị hỏi Thiệu Ly: “Lý tiên sinh thật sự là anh rể cậu?”
Thiệu Ly vừa ăn vừa đáp: “Ờ”
Trương Nhị nói: “Cậu không lừa tớ đấy chứ?”
Thiệu Ly nói: “Tớ lừa cậu thì được gì?”
Trương Nhị nói: “… Cậu biết anh ta gia thế ra sao không hả?”
Thiệu Ly nói: “Đồ ngốc, chả lẽ ngay cả điều này tớ cũng không biết sao?”
Cậu nói xong giống như đang nói đùa mà lại không giống nói đùa. Nói cho đúng ra, cho tới bây giờ, cậu không phải là người có khả năng nói chuyện nghiêm túc.
Trương Nhị thở dài, hết chỗ nói rồi.
Vừa lúc bên kia Lưu Bằng Phi ép Đường Văn Tuấn uống đến đỏ bừng cả khuôn mặt, tiến về phía Thiệu Ly.
Từ khoảng cách xa, Lưu Bằng Phi hô to: “Ly Ly, Đường ngốc tử vừa bảo bọn anh nói với chú là muốn cùng hát song ca với chú. Hát đê.”
Thiệu Ly nói: “Được, hát. Chỉ một bài thôi chứ sợ gì.”
Ngô Kế Tông giơ tay lên, xoay trên không khí một vòng, hô to với chủ quán: “Chủ quán nghe rõ không? Mic!”
Đúng là một đám nhà quê.
Trầm Quân lại bị chọc cười, nói: “Ai dô, có ca nhạc nha. Thế này lại phải ở lại thêm chút nữa thôi, tôi thích nghe hát lắm.”
Tống Thanh cười nói: “Tôi cũng thích.”
Tô Húc nói: “Tôi cũng thích.”
Lý Hữu mặt lạnh như băng, không lên tiếng.
Mấy người ngồi vắt chân, dàn thành một hàng, đối mặt với màn hình TV LCD, đợi xem kịch vui.
Đầu kia, người phục vụ đã chuẩn bị xong mic, cũng bắt đầu cho chạy bài.
Lưu Bằng Phi tranh chọn bài.
Âm nhạc vang lên, Trầm Quân đang ngậm rượu, thiếu chút nữa phun vào mặt Lý Hữu.
Đó là bài “Em đang muốn gả cho anh” của Thái Y Lâm, bài hit nghe nhiều phát thuộc.
Lúc ấy Đường Văn Tuấn và Thiệu Ly đã bị vòng vây đẩy lên trước màn hình.
Thiệu Ly thoạt nhìn có vẻ như như cá gặp nước, hoàn toàn không bị gò bó.
Cậu cầm lấy mic, hướng về một đám “khốn kiếp” đang huýt gió, vỗ bàn, cậu búng tay cái “chách”, nói: “Được rồi, chẳng mấy khi anh cất giọng ca vàng, cả lũ nghe cho rõ, anh đây là hot boy của trường Thất Trung, danh hiệu này không phải do chém gió nha.”, rồi nói với Đường Văn Tuấn: “Ngốc, tớ trước cậu sau.”
Câu nói đầu tiên quyết định phân vai, một đám người nghe được cười như điên.
Bọn họ chỉ biết Thiệu Ly thần kinh thô, đây là chiếm lợi thế người ta chứ còn gì.
Khuôn mặt anh tuấn của Đường Văn Tuấn hồng lên đến lạ.
Thiệu Ly còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, bèn ôm lấy cổ cậu ta, cười khùng khục, nói với Thiệu Hiểu Tây trước mặt bà con làng xã: “Con gái, hôm nay ba tranh thủ kiếm dì hai cho con.”
Một đám người nghe được lại cười điên cuồng một trận. Hết người này đến người kia hô to: “Ly Ly được lắm! Anh ủng hộ chú!”, “Ly Ly được lắm! Chị ủng hộ chú!”
Sau đó cả bọn bắt đầu hát.
Danh hiệu hot boy trường Thất Trung quả nhiên không phải danh hão.
Bọn họ một người hát tùy tính nhưng chất giọng tốt, lúc vừa mới bắt đầu còn hơn e ngại nhưng rất nhanh đã được sự nhiệt tình và thoải mái của đối phương ảnh hưởng, thanh âm dần dần trầm tĩnh lại, càng hát càng nhập tâm.
Hai người tuy không hát đúng kiểu song ca nam nữ nhưng lại có một kiểu cách điệu riêng, kề vai sát cánh hát cực kỳ ăn ý. Có nhiều đoạn ca từ, tình cảm cần bày tỏ đều cười liếc nhau, làm một đám người ngồi nghe gào thét ầm ĩ.
Bầu không khí quả thực sung mãn tới cực điểm.
Trầm Quân nâng chén chạm với cái ly Lý Hữu đặt trên bàn, cười vẻ thấu hiểu: “Bạn thân, cây nhà cậu không đơn giản nha. Nhớ rào cho kỹ.”
Anh nói với vẻ hơi hả hê, chỉ e thiên hạ không loạn, thậm chí còn lấy hai ngón tay huýt sáo.
Lý Hữu hoàn toàn không có phản ứng, nhìn chòng chọc Thiệu Ly đang đứng trước màn huỳnh quang.
Like Loading…
|