Cường Mãi Cường Mại
|
|
Chương 20[EXTRACT]Hai người nói chuyện trong phòng bếp, Thiệu Hiểu Tây đều thấy rõ. Một tuần sau, bé nghiêm trang hỏi Thiệu Ly: “Ly Ly, ba thực sự quyết định phải đi?”
Thiệu Ly bị bộ dáng nghiêm túc của Thiệu Hiểu Tây chọc cho có chút muốn cười: “Con gái tiếc chỗ này sao?”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Còn nói con? Ba còn tiếc hơn ấy.”
Thiệu Ly cười, bẹo má nó: “”Đúng vậy, lưu luyến chứ. Con gái ba thay hết răng sữa ở đây mà. Nhìn chỗ này nè, thấy cái vết to này không? Biết là gì không? Đó là chỗ con trớ sữa ra đấy. Ba cố ý giữ lại làm chứng cứ. Nhìn coi, ba ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn lên, thật không dễ dàng. Hay là vậy đi, cái sô pha này không đem tặng nữa. Hồi đó con chưa mọc răng, ngày nào cũng nằm chỗ này hết ăn ngủ lại ị tè. Nếu không có kỷ niệm gì giữ lại cho con thì thật đáng tiếc, phải không?”
Thiệu Hiểu Tây chẳng mấy khi xấu hổ đỏ mặt, hung hăng lườm Thiệu Ly một cái, nói: “Ly Ly, con vốn định nói chuyện tử tế với ba. Giờ chẳng còn tâm trạng nói gì nữa.” Nói xong, cô bé chạy mất.
Thiệu Ly ôm cánh tay cười không ngừng.
———————————————————————————————-
Gần đến cuối học kỳ, những thứ cần mang theo đều đã đóng gói gần hết. Thiệu Hiểu Tây cũng thuận lợi xin nhập học vào trường khoa học kỹ thuật thiếu niên. Còn đại lý xe chỗ này của Thiệu Ly có bốn người quyết định ở lại, còn 3 người Thiệu Ly ,Trần Trạch và Đặng Khải dự định cùng nhau quay về thành phố S.
Trước đêm ra đi, mấy người tụ tập ở nhà Thiệu Ly ăn uống ca hát, náo loạn cả đêm.
Ngày hôm sau, Thiệu Ly mặt mũi vẫn hơi tây tây, mang theo Thiệu Hiểu Tây đi theo Trần Trạch và Đặng Khải, lưng đeo bao lớn bao nhỏ, ngồi xe bus quay về thành phố S.
Nghỉ hè tới rồi, nhà ga khắp nơi đều là du khách, trong tay giơ cờ nhỏ tạo thành các đoàn lớn bé, trắng vàng đen, màu da gì cũng có, nhìn rất mới mẻ.
Tới thành phố S, mấy người vội ăn cơm, vừa ăn vừa bàn chuyện tìm cửa hàng, phân công công việc rồi tản đi.
Trước đó, Thiệu Ly đã chọn được một phòng ngay gần trường học của Thiệu Hiểu Tây.
Xem qua, quả nhiên phòng ở rất tốt.
Phòng gần như mới tinh, không nhìn thấy vết tích của người ở trước, không chỉ có trang thiết bị đẹp mà diện tích cũng rộng, ít nhất cũng phải hơn 70 m2, có gác lửng; tuy không ở trung tâm nhưng các tiện ích xung quanh đều đầy đủ cả, trường học ngân hàng nhà hàng quán ăn chẳng thiếu gì, giá cả lại chỉ bằng phân nửa so với khu trung tâm.
Nghe ý tứ người môi giới, hình như là chủ nhà phải xuất ngoại gấp nên mới có giá hời như vậy.
Thiệu Ly thấy có lời, vội thương lượng, cương quyết cắn răng thanh toán một kỳ đầu tiên, mang Thiệu Hiểu Tây đến đây ở.
Thu dọn đơn giản, buổi tối hai người đến quán cay Tứ Xuyên đánh chén. Thiệu Ly cõng Thiệu Hiểu Tây, tản bộ dọc bờ đê mới kè bên sông, ngắm phong cảnh.
Hai tay Thiệu Hiểu Tây ôm lưng Thiệu Ly, hiếm khi hưng phấn nói: “Ly Ly, nhà chúng ta như bây giờ thật là tốt.”
Thiệu Ly cười hắc hắc: “Đó là nhờ ba con may mắn lại có mắt nhìn.”
Thiệu Hiểu Tây nhăn mũi, tỏ ý Ly Ly, ba khiêm tốn một chút đi, nói: “Khi nào chúng ta đến chỗ bà của ba, cụ của con ấy?”
Thiệu Ly nói: “Ngày mai?”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Con OK.”
Thiệu Ly nói: “Được rồi, vậy sáng mai xuất phát.”
Vừa nói vừa đi nhanh về phía trước.
Gió thổi vào mặt mát lạnh rất thích. Thiệu Hiểu Tây bị chọc cho cười khanh khách, người ăn cơm, tản bộ hay khiêu vũ gần đó cũng cười theo.
Đó là một chỗ ở rất thích hợp.
Trên lưng có Thiệu Hiểu Tây cười không ngừng, Thiệu Ly đột nhiên cảm thấy cõi lòng nhiều năm khép chặt như thế, vào giờ khắc này, thoáng cái đã thả lỏng.
Hôm sau, Thiệu Ly đưa Thiệu Hiểu Tây đến quét mộ, cúng cho bà Thiệu sau đó mới mà bắt đầu vội vàng tìm chổ mở cửa hiệu. Nhắc tới cũng vừa khéo, tìm chưa được hai ngày đã thấy một nhà sửa xe muốn chuyển nhượng, tiền thuê còn rất hợp lý.
Thiệu Ly vừa nhìn đã cực kỳ hài lòng. Cửa nhà rộng rãi sáng sủa, trong khu dân cư đông đúc, trang thiết bị chính đã lắp sẵn, không cần sửa chữa cũng có thể khai trương ngay. Còn chuyện gì tiện hơn nữa?
Vì vậy cậu ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Mọi chuyện đều an bài thỏa đáng một cách thuận lợi khiến lòng Thiệu Ly thoải mái nói không nên lời.
Đến cả việc Lý Hữu xuất hiện ở nhà cậu, cậu cũng không phản cảm như trước.
Trong khoảng thời gian này cậu cũng suy nghĩ cẩn thận: có nhiều người thương yêu Thiệu Hiểu Tây không có gì không tốt, huống hồ Thiệu Hiểu Tây ngoài miệng không nói nhưng đứa con gái này chẳng lẽ thực sự không muốn gặp Lý Hữu? Thật sự có thể ngăn cản hai người vĩnh viễn không gặp mặt? Thiệu Ly đóng vai bức tường ngăn cách hai người đó có khi gặp ngày Thiệu Hiểu Tây oán giận cậu, bất hòa với cậu thì cuối cùng lại lời cho Lý Hữu.
Không có cửa đâu!
Like Loading…
|
Chương 21[EXTRACT]Chuyện mất mặt như vậy, cho dù đầu Thiệu Ly có bị kẹp cửa, cậu cũng không ngu ngốc mà làm.
Con nít mà, đứa nào chẳng muốn ở chung với bố mẹ nhiều một chút.
Đã vậy thì cứ cho gặp, quang minh chính đại mà gặp.
Thiệu Ly vô tư nghĩ cứ coi như tất cả vì con gái yêu của cậu thôi mà.
Tuy rằng quá trình mang thai Thiệu Hiểu Tây không sung sướng gì, nhưng kết quả lại tốt vượt ngoài ý liệu, tốt đến mức làm cậu vô cùng vui mừng, vì vậy khi nhìn thấy tên họ Lý nào đó thường xuyên viện cớ xuất hiện, cậu cũng chỉ cắn răng chịu đựng.
Cậu cũng không thèm quan tâm tên họ Lý có muốn giở trò “Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt”(*) hay không.
(*) Trích từ “Thanh dạ lục” của Du Văn Báo
Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt.
Hướng dương hoa mộc dị vi xuân.
Dịch nghĩa: Lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước
cỏ cây hoa lá dưới ánh trăng đậm đà sắc xuân
Ý cả câu là ở gần thì được ưu tiên.
Tự bản thân cậu biết mình không phải “ánh trăng” mà tên họ Lý cũng không phải “lâu đài gần bờ nước” có thể tiếp cận kia.
Hơn nữa, Lý Hữu là một người kiêu ngạo, nếu không phải cam tâm tình nguyện đưa đến miệng hắn, hắn sẽ không ăn.
Trước kia chưa hề có tiền lệ.
Thiệu Ly thành thật cảm thấy không có gì phải lo lắng, cho dù không tin được “nhân phẩm” của tên họ Lý, cậu vẫn không tin hắn dám giở trò với mình.
Đã rất nhiều năm, cậu chưa từng khâm phục ai, chỉ có duy nhất một lần là bội phục Lý Hữu năm đó sau khi bị cự tuyệt, liền trực tiếp, quyết đoán cúp điện thoại, thật là “khí phách”.
Nhìn xem, cho dù nước giếng có gần nước sông, nhưng nước giếng vẫn không phạm nước sông chút nào, thật quá tốt..
Tuy nhiên, điều khiến Thiệu Ly không ngờ nhất tên họ Lý này nhìn không đáng tin như vậy mà học vấn cũng không tệ lắm. Đôi khi, Thiệu Hiểu Tây gặp phải bài khó, hắn có thể dạy phụ đạo cho bé, lúc rảnh rỗi còn có thể dạy Thiệu Hiểu Tây vài câu tiếng nước ngoài mà với cái trình độ IQ của Thiệu Ly thì còn lâu mới hiểu được.
Phát âm tiếng nước ngoài vừa phải cong lưỡi, vừa kỳ lạ khiến mỗi lần Thiệu Ly nghe thấy, ánh mắt đều xoay vòng vòng .
Nghĩ kĩ lại, không cần tốn một đồng nào lại có một gia sư kiêm bảo mẫu miễn phí trông coi Thiệu Hiểu Tây, quả là lời to.
Thậm chí còn giúp cậu có nhiều thời gian lêu lổng với đám bạn thân của cậu.
Hồi trước, ở lớp, thậm chí là cùng khối, Thiệu Ly là rất nổi tiếng trong đám bạn cùng lứa, là thành viên đội bóng rổ, chưa kể còn biết ăn nói, lại có chức vụ trong hội học sinh, rất nhiều nữ sinh thầm mến cậu, thật là vừa có tiếng vừa ngầu làm sao.
Lúc đó, bất kể có cùng khối hay không, ai không biết nhân vật Thiệu Ly thì đúng là quá lạc hậu. Ai nhìn thấy cậu cũng đều gọi “Ly ly”..
Có duyên là một chuyện, nhưng mượn lời Trần Trạch thì là: một đám dư thừa hormone đến thời kỳ động đực nhưng không có chỗ sử dụng, chỉ đành mượn tên Ly Ly ngốc này mà dụ dỗ mấy em gái, đương nhiên là trừ hắn ra.
Hiện giờ, “Ly Ly” lại đã trở lại, quả thực giống như cá ở dưới nước, chim ở trong rừng.
Cho nên, Thiệu Ly rất bận, bận như chưa từng được bận.
Vừa vội vàng hẹn gặp mặt mấy em gái, vừa phải sắp xếp dự lời mời của mấy đứa bạn cùng trường.
Cậu lại trở thành “Hot boy” giống hồi trước .
Gương mặt đẹp trai, sáng lạn, cả người dường như hoạt bát hơn hẳn.
Lý Hữu đầu tiên là thấy hài lòng, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhưng từ từ mắt hắn cũng không thể nhúc nhích nữa, cũng không còn hài lòng như trước.
Bạn của Thiệu Ly, con gái rất nhiều nhưng con trai lại áp đảo hơn hẳn.
Con gái rất có thiện cảm với cậu, nhưng con trai lại càng thích cậu, hơn nữa còn rất thân thiết đến mức đi xem mắt cũng dắt cậu theo.
Lý do rất đơn giản, bởi vì không tìm đâu ra người biết ăn nói hơn Thiệu Ly, càng không sợ mất mặt “bạn bè nhà trai” .
Trùng hợp hơn nữa, có lần lại gặp phải Lý Hữu.
Lúc ấy, Lý Hữu mới vừa đem chìa khóa xe giao cho cậu nhóc giữ cửa, bước vào đại sảnh khách sạn bất chợt nhìn vào quán cà phê bên kia đã thấy hai cặp nam nữ ngồi đối mặt với nhau.
Họ đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Đáng nói hơn nữa, một người nam trong đó chính là Thiệu Ly.
Tới gần, liền nghe Thiệu Ly đang nhìn chằm chằm vào chiếc Koenigsegg của hắn mà bình luận: “Xời, mua cái xe kia thì đáng gì, dám chơi thì phải mua hẳn chiếc AutoArt mà xài. Thế mới gọi là có tiền, hê hê.”
Hai cô gái đối diện bị chọc đến cười khanh khách.
Thiệu Ly còn hỏi: “Có đúng hay không hả Dương Tiểu Hâm?”
Dương Hâm kẹp cổ cậu, vò đầu cậu, cười không ngừng: “Ly Ly, cậu thật không có tiền đồ. Da mặt của cậu làm ra từ cái gì vậy?” Vừa nói vừa nhéo mặt Thiệu Ly.
Hai người bọn họ huyên náo làm hai cô gái cười đến đau bụng.
Sắc mặt Lý Hữu nhìn không tốt lắm.
Hơn mười giờ tối, Thiệu Ly mới ăn cơm xong rồi về nhà, nhìn tên họ Lý đang ngồi trên sô pha, cậu theo thói quen chào “Hi” coi như chào hắn.
Lý Hữu không thèm để ý tới cậu.
Một lát sau, Lý Hữu mới nói: “Sau này nhớ về sớm một chút, tôi không thể mỗi ngày đều chờ em đến tối như vậy.”
Thiệu Ly cảm thấy đêm nay tên họ Lý thật kỳ lạ.
Cậu mới nói: “Về sau nếu có việc anh cứ về trước, chẳng lẽ con gái tôi cứ phải có người trông mới được à?”
Lý Hữu thở ra một hơi, không nói gì.
Ánh mắt của hắn không được thân thiện cho lắm.
Thiệu Ly cũng không để ý, cậu huýt sáo một bài nho nhỏ rồi đi vào phòng bếp nấu nước uống.
Cậu vừa châm nước vào bình, cắm dây vào ổ điện, mới từ phòng bếp đi ra, đã nghe Lý Hữu hỏi: “Hôm nay lại đi gặp bạn cùng học sao?”
Thiệu Ly thuận miệng đáp: ” Ừ, theo Dương Tiểu Hâm đi gặp vợ tương lai của nó.”
Lý Hữu hỏi: “Hai cô gái kia đều học chung với em à?”
Thiệu Ly trả lời: “Không hẳn, một người là học chung, người còn lại là đồng nghiệp của cô ấy.”
Lý Hữu nói: “Tụi em chơi đến giờ này mới chịu về?”
Thiệu Ly nói: “Sao có thể, tôi chưa có ngu đến mức đó. Vợ chồng người ta hẹn hò, tôi ở giữa làm kỳ đà làm gì? Tôi cùng với cô gái kia chuồn trước từ sớm rồi. Hai vợ chồng bọn họ nói chuyện của bọn họ, tụi tôi dĩ nhiên tự đi chỗ khác chơi rồi.”
Cậu cũng chỉ thuận miệng nói, Lý Hữu nghe xong nhíu mày, uống một ngụm trà, đột nhiên nói: “Ngày mai, tôi có việc ở gần đây, muốn ở lại một đêm, em xem có tiện không?”
Like Loading…
|
Chương 22[EXTRACT]Thiệu Ly thầm nghĩ Lý Hữu thường xuyên có mặt ở nhà cậu, ở lại một đêm cũng không có gì to tát. Thế là cậu thoải mái đồng ý. Phải cái, đêm nay cậu ngủ cùng với con gái, Lý Hữu một mình một phòng.
Có lần đầu dĩ nhiên phải có lần thứ hai, thứ ba. Dần dần, sau đó, Lý Hữu cứ hai ba ngày lại ở qua đêm.
Hết hè, Thiệu Hiểu Tây bắt đầu đi học bình thường. Tuy rằng, bé chuyển trường đột ngột, còn học nhảy lớp, nhưng thành tích học tập so với lúc học ở thảnh phố H còn tốt hơn.
Thiệu Ly cho dù không tình nguyện nhưng vẫn phải thừa nhận tất cả đều nhờ công phụ đạo của Lý Hữu, vì thế cậu không thể bắt bẻ việc Lý Hữu thường xuyên ở lại vài ngày.
Há miệng mắc quai, haiz, xem ra những lời ông bà dạy từ xưa đến giờ vẫn còn nguyên giá trị.
Làm ăn phát đạt, cuộc sống xuôi chèo mát mái, ngày trôi qua càng lúc càng nhanh.
Chớp mắt đã tới mùng mười.
Trung thu, Thiệu Ly hiếm có dịp hào phóng một lần, mang Thiệu Hiểu Tây đến thành phố Z chơi một chuyến. Tuy rằng, mua một tặng một, đi chơi còn được tặng kèm một tên họ Lý đi phía sau, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm tình cậu cùng với con gái bảo bối đi shopping.
Sau khi trở về, qua hơn nửa tháng, Dương Hâm bởi vì sự kiện “khai hỏa, xách súng” tạo ra một “mạng người” nên phải vội vã quay về kết hôn với Hoàng Đình.
Vì muốn thể hiện tốt nhất vai trò của nhà trai, Thiệu Ly vừa là bạn của chú rể, vừa là bà mối vội vàng sắp xếp cùng chú rể, cô dâu gặp mặt ăn cơm với cha mẹ hai bên, lại nhanh chóng nghĩ kế hoạch tổ chức tiệc cưới một cách long trọng nhất, so với người khác cậu xứng đáng là một chú kiến cần cù lao động.
Đến cả Lý Hữu cũng nhịn không được, hỏi cậu: “Em làm gì mà còn vội hơn cả cô dâu, chú rể?”
Thiệu Ly cắn bánh bao nhân thịt, vẻ mặt đắc ý: “Đó là vì bọn tôi rất thân thiết, chuyện của họ cũng là chuyện của tôi. Nếu là quen biết bình thường, còn lâu tôi mới nhìn đến.”
Lý Hữu không nói gì, tiếp tục uống trà.
Vội vội vàng vàng chưa đến nửa tháng, hôn lễ của Dương Hâm rốt cục cũng được tổ chức thuận lợi.
Cả đêm Thiệu Ly vừa chắn rượu, vừa kính rượu, quả thực có thể đổi nghề đi làm chú rể mướn, uống đến say khướt. Nhưng về đến nhà, cậu vẫn còn biết đi xem con gái yêu dấu, nhìn thấy Thiệu Hiểu Tây ngủ rất say mới vui tươi, hớn hở quay về phòng mình. Vừa ngã xuống giường liền ngủ luôn, thỉnh thoảng phát ra tiếng lầm bầm, ngay cả chính cậu cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, cậu bắt đầu nằm mơ.
Trong mộng, tình cảnh không phải thực sung sướng. Đầu tiên là nóng đến đầm đìa mồ hôi, tiếp theo như là rơi vào một đống tơ lụa, sau đó lại cảm thấy thân thể bị cái gì rất nặng đè lên, cuối cùng lại như có động đất .
Kết quả cậu bị đánh thức.
Sau khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên chính là gọi Thiệu Hiểu Tây. Nhưng thanh âm vừa ra khỏi miệng, cái loại mềm mại vô lực này khiến cậu cảm thấy sốc.
Sau đó mới ý thức được, cái khiến cậu khó thở không phải động đất, mà là cánh tay của Lý Hữu. Tay hắn luồn dưới gáy cậu, giữ lấy vai cậu, khuỷu tay chống xuống nệm, mặt đối mặt, đè trên người cậu, đang ở trong cơ thể cậu tích cực “chế tạo con người”, thực hiện loại vận động nguyên thủy nhất của loài người.
Bị đâm đến lắc lư cả người, hai tai Thiệu Ly như nghe được tiếng nổ, lỗ tai ong ong.
Cậu cảm thấy chắc là do mình uống nhiều lắm cho nên thần kinh mới gần như bị tê liệt. Nếu không tại sao lúc này như thế nào lại cảm thấy không đau, ngược lại còn có chút tê dại, có chút ngứa ngứa, cái loại cảm giác được lấp đầy trong cơ thể, có chút xót xót này làm cho cậu nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ.
Giường rung lắc dữ dội, Lý Hữu thấy cậu đã tỉnh, thở gấp hôn miệng của cậu, hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Thiệu Ly im lặng, không nói lời nào, chỉ giãy giụa.
Cậu nằm im bất động thì không sao, vừa động đậy dẫn đến thân thể Lý Hữu động theo, làm hắn rên lên.
Thiệu Ly rõ ràng cảm giác được hung khí đang cắm trong thân thể mình, cái thứ sung mãn, cứng rắn kia bắt đầu dùng thêm sức, tốc độ cực nhanh ma sát tuyến tiền liệt của cậu.
Thiệu Ly bị cắm đến đùi run lên, thân thể theo bản năng bắn ra “đạn dược dự trữ”.
Lý Hữu không nói lời nào, từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ là kiểu người thích nói nhiều. Hắn chỉ dùng cường độ lúc mạnh lúc yếu thích hợp nhất, góc độ cùng tốc độ ma sát tuyến tiền liệt của Thiệu Ly. Hắn xoay vòng, không giống lúc nãy, sau năm sáu lần ra vào ngẫu nhiên sẽ có một lần đâm thật sau, vừa nhanh vừa mạnh mẽ, làm cho hai chân Thiệu Ly run rẩy, thân thể co rút, tuyến tiền liệt vừa trướng vừa xót, tay chân mềm nhũn, vô lực như không còn là của chính mình. Cả người đều là mồ hôi, bụng dính một ít dịch thể, trên trán mồ hôi mẹ mồ hôi con dọc theo hai má lướt qua cằm rơi xuống.
Một bàn tay Lý Hữu hạ xuống sờ khắp người cậu, sờ từ lưng đến thắt lưng, sau đó tiếp tục sờ mông cậu. Lòng bàn tay nóng bỏng chạm đến vùng mông gần nơi kết hợp, xoa nắn một chút, nhẹ nhàng gãi nhẹ một cái sau đó lại nâng lên một chút, cuối cùng chạm đến phía trước của Thiệu Ly, lúc nặng lúc nhẹ lên xuống, ngón tay cái chậm rãi trượt xuống dọc theo những đường gân, thỉnh thoảng nắm bắt hai cái túi yếu ớt mà đùa giỡn một phen.
Phần bụng dưới thắt lưng tiếp xúc với phần mông tạo ra tiếng bành bạch, thủy dịch theo mỗi lần ra vào mà chảy xuống, giường rung lắc theo nhịp điệu, tiếng rên rỉ vang vọng khắp phòng quanh quẩn bên tai. Thiệu Ly cảm thấy hô hấp dường như rất khó khăn, biết vậy lúc nãy cậu đã không giãy dụa rồi.
Cuối cùng thắt lưng Lý Hữu hướng lên trên đâm vài cái. Like Loading…
|
Chương 23[EXTRACT]Động tác này của hắn hoàn toàn theo bản năng.
Khoái cảm trong cơ thể tựa như thủy triều ập đến, từng cơn, từng cơn miên man không dứt.
Vùng đáy chậu mẫn cảm bị va chạm liên tục làm cho cơ thể Thiệu Ly không ngừng co rút, không sao dừng được, chỉ có thể thẳng lưng chủ động tiếp nhận.
Lý Hữu như muốn nghiền nát cậu. Hắn đè trên người cậu, dùng thứ “hung khí” đang bùng nổ lực lượng kinh người kia làm cậu rên rỉ, làm cậu co rút, làm cậu lên đến cao trào không thể kìm nén và cũng khiến cho cậu dù rên xiết thế nào cũng không thỏa mãn được.
Say rượu cũng có cái hay, ít nhất đầu óc sẽ trì trệ, không cần nghĩ nhiều đến mọi chuyện.
Bọn họ đầu tiên dùng tư thế truyền thống, mặt đối mặt làm một hồi, tiếp theo Thiệu Ly lại bị ôm ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường, người tựa vào Lý Hữu chống đỡ từng cú thúc mãnh liệt, hai đùi kẹp chặt thắt lưng của hắn, càng khiến hắn vừa nhanh vừa mạnh mẽ tiến vào.
Lý Hữu còn thường đem đầu lưỡi đẩy vào miệng cậu, hôn cậu.
Thiệu Ly cảm thấy khó thở, cả người vừa nóng vừa ẩm ướt, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống.
Cậu mơ mơ màng màng ngửa đầu, không cho Lý Hữu đoạt lấy hô hấp của mình thêm lần nữa.
Cậu nói: “Đừng đẩy đầu lưỡi vào nữa, tôi thở không nổi.”
Lý Hữu sảng khoái đáp ứng: “Được.”
Rồi mới cúi đầu hôn cổ cậu, tiếp theo ngậm một hạt đậu trên ngực cậu, dùng đầu lưỡi liếm rồi dùng răng nanh lúc nặng lúc nhẹ mà cắn.
Một tay Thiệu Ly ôm đầu của hắn, tay còn lại chống vào thành giường. Lúc này cậu mới mơ hồ cảm nhận, không phải cậu đang ở trong tâm chấn của “Động đất” cấp bảy, mà cậu đang chuẩn bị bay lên thiên đường.
Tất cả giác quan như ngừng lại, chỉ còn cảm nhận được nơi vô cùng nhạy cảm đang tiếp nhận Lý Hữu và đầu ngực đang bị hắn ngậm.
Lý Hữu bắt lấy ngón tay cậu, buộc cậu sờ đến chỗ hai người đang kết hợp.
Hắn nói: “Ly Ly, hãy cảm nhận tất cả của anh.”
Thiệu Ly đã cảm nhận được hắn, cực kỳ rõ ràng, cặn kẽ từ trong ra ngoài.
Cậu rất tỉnh táo phác họa hình dáng của thứ đồ chơi kia trong đầu.
Đầu nấm cứng rắn, tròn trịa, đường kính to lớn, làm cậu cảm thấy trướng đến căng chặt. Chú em của Lý Hữu vừa có chiều dài, vừa nóng rực, không ngừng nghiền ép, ma sát tuyến tiền liệt của cậu, có thể ra vào đạt đến chiều sâu trước nay chưa từng có.
Thiệu Ly cả người lại tiếp tục nóng đến muốn bốc hỏa.
Cậu nhỏ giọng ấm ức: “Tôi nóng.”
Lý Hữu liền hỏi: “Chỗ nào nóng?”
Thiệu Ly đáp: “Chỗ nào cũng nóng.”
Lý Hữu cắn vành tai cậu: “Em ráng chịu chút đi, muốn có em bé phải làm như vậy thôi.”
Thiệu Ly không nghe rõ, cậu nóng đến khó chịu, mơ hồ la hét, kháng nghị đòi tắm rửa.
Lý Hữu chỉ biết nghe lời, ôm cậu vào phòng tắm.
Dưới vòi sen, hắn dùng tư thế đứng, nâng mông Thiệu Ly lên, để Thiệu Ly dựa vào người hắn, không ngừng bỏ sức ra ra vào vào cơ thể thít chặt của cậu.
Hai người bọn họ, một người thì điên cuồng ra vào cơ thể chặt chẽ đến mê hồn của đối phương, nặng nề thở đốc, người còn lại cố gắng ngửa đầu về phía sau, ngón chân cuộn lại, cặp mông trắng nõn không ngừng lên xuống như bị sóng biển đánh vào.
Làm trong chốc lát, Lý Hữu đem người để trên bồn rửa tay, đem nước ấm xối vào người cậu, vừa lau một chút vừa sờ ngực cậu, chà xát rồi xoa nắn, từ từ “tắm rửa” cho cậu.
Thiệu Ly ngồi trên bồn rửa tay, cả người nhẹ nhàng, thoải mái như bay bổng.
Cơ ngực cùng cơ bụng của Lý Hữu dán vào lưng và thắt lưng của cậu, một tay hắn giữ chặt lấy phía dưới của cậu, đem cặp mông vểnh nâng lên cao, tay kia thì xoa nắn dục vọng của cậu, nhanh chóng thay đổi góc độ từ dưới lên mà điên cuồng ra vào.
Sau đó, hình như hắn quẹo vào một đường khác.
Hắn hỏi: “Có phải lúc đó bắn vào nơi này mới có Tiểu Tây đúng không?”
Thiệu Ly thoải mái đến mơ hồ, không trả lời chỉ hừ hừ.
Lý Hữu sờ mông cậu, tự nói một mình: “Lần này mà có con nữa, chuyện chúng ta cũng nên giải quyết thôi.”
Facebook Comments Like Loading…
|
Chương 24[EXTRACT]Lời này, một chữ cũng không lọt vào tai Thiệu Ly.
Cậu say đến mơ hồ, còn bị giày vò đến mức hai tai ong ong, đầu óc mơ màng, không thể giữ được tỉnh táo để nói chuyện.
Buổi tối hôm đó, “động đất” đến hơn nửa đêm.
“Ngày hôm sau”, lần đầu tiên Thiệu Ly mới sáu giờ sáng đã tỉnh, sau đó cậu dùng thời gian không đến nửa phút nhớ lại cụ thể từng chi tiết, quá trình vụ “động đất” tối hôm qua.
Dương Tiểu Hâm kết hôn, cậu thay Dương Tiểu Hâm chắn rượu nên say đến không biết mình là ai.
Dương Tiểu Hâm ôm vợ của hắn đi động phòng, còn cậu về nhà.
Dương Tiểu Hâm sắp có con, cậu. . .
Hình như. . .
Cậu nhớ ra rồi.
Cậu đã ngủ với Lý Hữu, hơn nữa Lý Hữu còn không thèm sử dụng biện pháp an toàn.
Dùng bao cũng chưa chắc an toàn trăm phần trăm, huống chi còn không thèm trang bị gì đã xách súng ra trận.
Mẹ kiếp!
Thiệu Ly đang ôm đầu kêu rên, hình như nhớ ra cái gì, liền luống cuống tay chân đứng lên.
Cậu phải ra tiệm thuốc, mua thuốc để cứu vãn tình hình mới được.
Tới tiệm thuốc, cậu chỉ cần nói sơ qua “yêu cầu”, cô bán thuốc đã hiểu rõ, đưa ra một hộp thuốc, nói: “Thuốc này dùng trong vòng bảy mươi hai giờ.”
Thiệu Ly, nó: “Tôi hiểu rồi.”
Cô bán thuốc tiếp tục dặn dò: “Thuốc này một tháng chỉ có thể dùng một lần, lần thứ hai sẽ không còn hiệu quả.”
Thiệu Ly đáp: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Cô bán thuốc: “Thuốc này không đảm bảo nhất định có hiệu lực.”
Thiệu Ly: ” . . .”
Cô bán hàng: “Vậy cậu còn muốn mua không?”
Thiệu Ly vừa định nói muốn, thì một bàn tay từ từ duỗi đến trước mặt cậu, trả hộp thuốc lại cho cô bán thuốc.
Thiệu Ly quay qua, là Lý Hữu.
Lý Hữu từ tốn đáp: “Cái đó không cần, lấy cái này thôi.” Hắn thuận tay ném hai hộp gì đó lên quầy tính tiền, thì ra là hai hộp bao cao su.
Thiệu Ly gần như là nhìn thấy quân địch trước mặt, lập tức đẩy hắn ra lớn tiếng nói: “Bán cho tôi hộp thuốc này.”
Cô bán thuốc nhìn Thiệu Ly như nhìn thấy cái gì kỳ lạ lắm vậy, nhưng vẫn đưa thuốc cho cậu. Thiệu Ly bối rối nhanh chóng tính tiền. Cuối cùng, Thiệu Ly cũng nhớ ra đây là nơi công cộng, không thể trực tiếp gây sự với Lý Hữu
Mua xong thuốc về đến nhà, hai người mặt đối mặt ngồi nhìn nhau, ở giữa là bàn ăn dài tầm một thước.
Thiệu Hiểu Tây thì đang xem chương trình khám phá trên TV.
Những đứa trẻ tầm tuổi này thường tràn ngập hiếu kỳ với tất cả sự vật xung quanh.
Bàn ăn bên kia, Thiệu Ly vẻ mặt không thân thiện cho lắm nhìn Lý Hữu, nhưng Lý Hữu vẫn rất bình tĩnh.
Thiệu Ly: “Sao anh còn chưa về? Bộ định ở lại ăn cơm trưa chắc?”
Lý Hữu uống ngụm trà, đáp: “Tôi đã hứa với Tiểu Tây rồi, cuối tuần này dẫn hai cha con em đi ăn cơm tối.”
Thiệu Ly: “Ăn cơm?” Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, cậu mới nhớ ra. Cậu cố gắng kìm chế, nói: “Cuối tuần là chuyện của cuối tuần, đợi đến đó hãy tính, anh có thể về rồi!”
Lý Hữu nhìn cậu, thở dài: “Hôm nay chính là cuối tuần. . .”
Thiệu Ly ngây ngốc hỏi lại: “Hôm nay chủ nhật sao?”
Lý Hữu đáp: “Ừ.”
Cái quái gì thế!
Cậu vậy mà ngủ hết trọn một ngày.
Tròn một ngày một đêm ….
Giỏi lắm tên họ Lý!
“Thì ra là vậy.” Thiệu Ly cắn răng, châm chọc: “Anh giỏi lắm, Lý Hữu.”
Lý Hữu tiếp tục uống trà, không nói lời nào.
Đây hình như là lần đầu tiên Thiệu Ly gọi rõ ràng, rành mạch tên của hắn.
Vậy mà hắn cũng không hề cảm thấy bất ngờ.
Hai người mặt đối mặt, ánh mắt ở giữa không trung đánh giá lẫn nhau.
Thiệu Ly hỏi: “Anh chưa quên rằng tôi từng đánh chú anh đấy chứ?”
Lý Hữu đáp “Không quên.”
Thiệu Ly tiếp tục: “Vậy anh nghĩ tôi dám đánh Lý Chiêu Vinh nhưng không dám đánh anh, phỏng?”
Lý Hữu vẫn tiếp tục nhàn nhạt nói: “Không phải.”
Thiệu Ly: “Vậy anh còn dám thừa dịp tôi say ngủ với tôi. Anh có biết làm như vậy là cưỡng đoạt không?”
Lời này nghe thế nào cũng không phải chuyện cười bình thường.
Lý Hữu nhìn cậu, rất “thành khẩn, thẳng thắn” nói: “Không phải tôi cưỡng đoạt em. Trên thực tế, lần này là do em chủ động đó Ly Ly.”
Thiệu Ly nghiến răng: “Tôi chủ động?”
Lý Hữu nói: “Ừ. Chắc là do em hâm mộ Dương Hâm kết hôn, ôm tôi vừa hôn vừa bảo muốn động phòng.”
Một câu nói trực tiếp châm trúng ngòi nổ của Thiệu Ly, cậu bắt đầu bùng nổ: “Cút con mẹ anh chứ kết hôn, tôi có nói là kết hôn với anh à.”
Lý Hữu đáp: “Ly Ly, tôi không thích câu nói đùa này của em.”
Lúc này, giọng bọn họ nói chuyện đã hơi lớn tiếng.
Thiệu Hiểu Tây lập tức chú ý đến họ.
Bé quay đầu lại, tầm mắt nhìn nhanh qua Lý Hữu vàThiệu Ly, vẻ mặt tò mò hỏi: “Ly Ly, hai người có chuyện gì vậy?”
Chỉ một câu hỏi đã nhắc nhở hai người, hiện tại cũng không phải là lúc để tranh cãi.
Việc này không thể ầm ĩ thêm nữa, chỉ có thể từ từ đợi ngày qua ngày phai nhạt dần.
Chuyện đã xảy ra rồi có truy cứu trách nhiệm của ai cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Thiệu Ly luôn luôn suy nghĩ đơn giản, dây thần kinh thô to hơn người bình thường, không phải là kiểu người hay tự tìm rắc rối cho bản thân.
Nhưng dù thần kinh cậu có to đến đâu, vẫn ý thức được, cậu và Lý Hữu từ lúc đó bắt đầu trở nên có chút không bình thường.
Thứ cảm giác đó không tên đó, không thể nào mà nói rõ, giống như một giây trước, hai người còn có thể bình thường nói chuyện với nhau, giây tiếp theo, không hiểu sao lại đụng đến một đề tài nhạy cảm, không ai nói lời nào.
Ngẫu nhiên, hai người có thể vì chút chuyện tầm phào mà cãi nhau hai ba câu.
Rõ ràng không phải là chuyện gì quan trọng, không đến mức khắc khẩu, nhưng vẫn rất dễ dàng khiến cả hai khó chịu.
Cũng may sau ngày đó, Lý Hữu coi như có quy củ, biết thức thời không tiếp tục làm loại chuyện “cưỡng đoạt” này nữa.
Thiệu Ly vẫn đề phòng hắn một thời gian. Dần dần, thần kinh thô của cậu phát huy công dụng, đã quên “vết sẹo” cũ, đem chuyện phát sinh đêm đó quẳng ra sau đầu.
Hơn nữa, cậu cũng hiểu rõ quan hệ hiện tại của hai người không thể nào cắt đứt, cũng không thể cả đời không qua lại với nhau, đành trở lại giống như lúc trước, chỉ là không còn tự nhiên như khi ấy nữa.
Nhưng lại có chuyện khác xảy ra.
Lý Chiêu Vinh bị trúng gió, kèm theo đó còn lộ ra chuyện có con riêng với nữ diễn viên Thiệu Phỉ, hơn nữa, đứa bé đó đã được tám tuổi.
Chuyện cha đứa bé là ai khiến mọi người xôn xao. Lý Hữu không phải là người có nhiều tin đồn, hắn làm việc dứt khoát, âm trầm, không ai dám đắc tội vậy mà cũng có lúc bị người khác đưa vào danh sách, đã thế, càng ngày càng có nhiều lời ra tiếng vào.
Chuyện càng ngày càng lớn.
Thậm chí, trên mạng còn có nguyên bài post đặc biệt phân tích rõ ràng, chi tiết sự giống nhau về đường nét gương mặt giữa Lý Duy và Lý Hữu.
Like Loading…
|