Cường Mãi Cường Mại
|
|
Chương 25[EXTRACT]Ngòi bút phân tích cực kỳ rõ ràng, thuyết phục, còn đính kèm rất nhiều hình ảnh về “Cuộc sống hàng ngày” của Lý Hữu và Lý Duy. Có bức chụp lúc Lý Hữu dạy Lý Duy chơi bóng rổ, có bức chụp hai “cha con” đang ăn cơm chung, hơn nữa còn có bức Lý Hữu cùng Lí Duy, Thiệu Phỉ “một nhà ba người” đi cùng với nhau.
Dù hành vi này đã xâm phạm nghiêm trọng quyền tự do cá nhân của người khác nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến nhiệt tình của mọi người, họ bàn luận đến hăng say.
Tin vịt ai chẳng thích xem. Hơn nữa, nối tiếp bài post trên, có người tiếp tục tung ra một loạt bài khác. Scandal của giới giải trí có rất nhiều, nào là sao nào phẫu thuật thẩm mỹ rồi sao nào khai giả tuổi tác, chiều cao,… cái gì cũng có nhưng chưa hề có chuyện nữ diễn viên nào dũng cảm công khai chuyện mình có con.
Đến cả Thiên vương cũng còn phải giữ kín chuyện mình bí mật kết hôn, huống hồ là chuyện nữ diễn viên chưa kết hôn đã có con lại bị khui ra.
Sự tình càng lúc càng lùm xùm, mỗi người một ý, không ai chịu ai.
Có người lên tiếng bảo vệ, có người châm biếm, người thì lắc đầu thất vọng nhưng cũng người cố gắng tin tưởng. Hơn nữa, cha của đứa trẻ này, tuổi còn trẻ lại đẹp trai cùng Thiệu Phỉ giống một cặp trời sinh, tiên đồng ngọc nữ, thật sự rất phù hợp với thẩm mỹ của đại chúng, khiến Thiệu Phỉ có thêm không ít fan.
Thời nay, nữ diễn viên hoặc người mẫu trẻ tuổi thường bám lấy mấy lão già lắm tiền, vừa là bồ nhí vừa đẻ thuê đó thôi. Thiệu Phỉ tìm được một chỗ dựa tuyệt vời đến thế, còn có gì không hài lòng? Mặc dù thân phận của Lý Hữu vẫn là một câu đố, nhưng fan hâm mộ luôn ủng hộ tương lai sắp tới của cặp đôi này, vì thế thuận gió đẩy thuyền, càng ngày càng có nhiều tin lá cải.
Không ngoài dự kiến, hôm sau Thiệu Ly nhận được cuộc gọi của Thiệu Phỉ, cô nói địa điểm rồi hẹn gặp cậu ra gặp mặt.
Giọng nói của cô nghe có chút mệt mỏi.
Lần gặp mặt này, hiếm khi lại thấy Thiệu Phỉ ăn mặc giản dị, bên cạnh là người lần trước ăn cơm đã gặp – Lưu Ưu.
Thiệu Phỉ không hề mở miệng, mà Lưu Ưu nói thay: “Thiệu Ly, lần này Phỉ Phỉ đắc tội tiểu nhân, bị người khác hãm hại, chỉ có cậu mới giúp được cô ấy.”
Thiệu Ly lặng yên trong chốc lát rồi hỏi: “Chị muốn tôi giúp gì?”
Lưu Ưu nói: “Không phải chuyện gì khó. Tôi nghĩ, trước tiên cho Lý Duy nhập hộ khẩu vào nhà cậu. Cậu vốn thân thiết với Phỉ Phỉ, việc này chỉ có cậu đứng ra nhận mới giải quyết được. Phỉ Phỉ đi chơi cùng với cháu là chuyện bình thường, chưa kể việc này còn tạo dựng được một hình tượng tốt.
Thiệu Ly nghĩ, rồi nói: “Chị muốn làm như vậy thật sao?”
Thiệu Phỉ nói: “Ly Ly, chị không biết.”
Lưu Ưu: “Phỉ Phỉ, việc này em chỉ có thể làm như thế thôi. Hình tượng của em không thể bị hủy. Tương lai còn dài, hơn mười, hai mươi mấy năm, em còn một con đường nghệ thuật rất dài phải đi qua.”
Thiệu Phỉ nhẹ nhàng cau mày: “Cũng đâu phải tất cả mọi người không chấp nhận.”
Lưu Ưu tiếp tục nói: “Ai biết trước được. Fan mỗi ngày lại thay đổi khẩu vị, hôm nay có thể theo dõi, tán dương em, nói em có dũng khí, nhưng có thể qua ngày mai chỉ cần họ có chút khó chịu về em, họ liền phỉ nhổ, bôi nhọ em. Em hãy nhìn xem Thiên vương chỉ mới giấu việc đã kết hôn thôi, đã bị người khác lên án thành như vậy, thiếu chút nữa trở mình không kịp. Tình huống hiện tại của em còn hơn thế nữa.”
Lời cô nói rất rõ ràng cũng rất có lý.
Thiệu Ly nhìn Thiệu Phỉ, cân nhắc nói: “Chị, nếu như để Lý Duy làm con trên danh nghĩa của em, sau này nó không thể ở cùng chị nữa.”
Đã diễn trò thì phải làm cho trót, fan cũng không phải là kẻ ngốc để bị đùa giỡn.
Chưa kết hôn đã có con là một chuyện, nếu lại bị tra ra là nói dối để bao biện, vậy không chỉ bị nói đơn giản như “Trượt chân sa đọa” mà sẽ bị phán xét nhân phẩm, uy tín có vấn đề .
Thiệu Phỉ không phải Thiên vương, cô còn chưa đủ sức chống chọi sóng gió lớn như thế này.
Cô lo lắng trong chốc lát, rồi nói: “Ly Ly, hay là làm theo ý của A Ưu trước đi. Trước mắt cũng chỉ có cách này .”
Đây là đáp án giống như trong dự kiến của cậu, Thiệu Ly không nói thêm gì nữa.
Bọn họ lại ngồi nói tiếp làm sao để sau một thời gian đợi mọi chuyện tạm lắng, Thiệu Ly qua mặt phóng viên và fan, đưa Lý Duy đến gặp mặt Thiệu Phỉ.
Cùng ngày buổi chiều, Lưu Ưu đã làm tốt mọi thủ tục chuyển hộ khẩu cho Lý Duy, vừa nhờ người vừa đút tiền nên mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, không hề nhìn ra lỗ hổng nào. Lý Duy đổi tên thành Thiệu Duy, giống như từ trước tới giờ nó vẫn là con của Thiệu Ly.
Sau đó, Thiệu Phỉ lại chủ động làm sáng tỏ chân tướng chuyện “có con riêng”, phủ nhận toàn bộ phỏng đoán của mọi người.
Tin đồn có con là giả, có người tin, có người không tin, cũng có người bán tín bán nghi.
Nhưng số đông lại bị hấp dẫn chuyện tình cảm thật giả lẫn lộn của Thiệu Phỉ và Lý Hữu.
Đứa nhỏ có thể là giả nhưng chuyện một anh đẹp trai cùng một mỹ nữ ăn cơm chung, hơn nữa anh giai này còn chơi bóng với đứa bé không thể nào là giả được. Có người đàn ông nào rảnh rỗi đến mức chơi cùng với đứa cháu nhà con gái người ta.
Sinh hoạt cá nhân của nữ diễn viên và mối quan hệ của họ lúc nào cũng khiến mọi người nhiệt tình bàn luận. Thiệu Phỉ trong cái rủi có cái may, nhờ vào vụ lùm xùm này nhận được hai cái quảng cáo.
Thiệu Ly không phải là người trong giới giải trí, cho nên thật thật giả giả cậu cũng không hiểu được. Nhưng Lưu Ưu lại nói chuyện lần này của Thiệu Phỉ là do có kẻ đã âm thầm giở trò sau lưng, việc này cùng với việc Lý Chiêu Vinh trúng gió nhất định có liên quan.
Cây ngã thì khỉ xổng chuồng, chỗ nào chả giống nhau.
Đương nhiên, đối mặt với chuyện này Thiệu Ly cũng chẳng quản lý được, nhưng cậu lại gặp phải một phiền phức khó giải quyết hơn – Lý Duy.
Like Loading…
|
Chương 26[EXTRACT]Đột nhiên thay đổi chỗ ở, Lý Duy rất không quen. Nó sinh ra trong sung sướng, từ bé đã ở nhà lớn có sân vườn thật rộng, như Thiệu Phỉ từng nói, trong nhà có phòng nhạc, trong vườn có hoa hồng ngoại nhập, mỗi khi mở cửa, hương hoa tràn vào phòng, dễ ngửi vô cùng. Sau lưng nó luôn luôn có bảo mẫu theo hầu hạ 24/24, đồ chơi các loại, còn có người bị nó bắt nạt vẫn phải nịnh nó. Nó muốn Transformers, một giây sau sẽ có người nâng đến trước mặt. Nó muốn ánh trăng, Lý Chiêu Vinh không nói hai lời sẽ mang tiền ra dỗ dành.
Nó chưa từng bao giờ giống như Thiệu Hiểu Tây sống cuộc sống “nghèo khổ” loại này.
Không nhà to, không xe, không bảo mẫu, phòng ở còn nhỏ hơn phòng cho con Cầu Cầu của nó. Cầu Cầu chính là con chó giống Husky Tây Ban Nha nó nuôi.
Thế nên nó khóc lóc, làm ầm ĩ lên, nó giẫy giụa đạp loạn hai chân, không chịu ăn ngủ, chỉ la hét đòi về nhà.
Nó không hẳn là nhớ nhung người nhà, chỉ là muốn về nhà, tiếp tục cuộc sống như trước đây.
Thiệu Ly bị nó làm phiền hai ngày, chịu không nổi. Cậu thật muốn đập cho thằng lỏi con này một trận.
Cậu nhìn Thiệu Hiểu Tây, Thiệu Hiểu Tây cũng nhướng mày lên nhìn cậu, cùng bộ dạng bị làm phiền.
Đại khái là cô bé chưa từng gặp ai thích khóc như thế bao giờ.
Buổi tối, Lý Hữu tới. Lý Duy thấy Lý Hữu, quả thực như gặp được cứu tinh. Nó đứng phắt dậy từ ghế salon, chạy nào tới, ôm lấy chân Lý Hữu không buông.
Nó nói: “Kim đến đón con à? Con phải về nhà, không muốn ở chỗ này. Chú dẫn con về được không?”
Lý Hữu nói: “Lý Duy, đứng thẳng lên.”
Giọng điệu của hắn không phải là đặc biệt nghiêm khắc nhưng Lý Duy rất nghe lời đứng thẳng dậy.
Lý Hữu đặt nó lên cạnh ghế sô pha, hỏi Thiệu Ly: “Tại sao Lý Duy lại ở đây?”
Trước mặt Lý Duy, Thiệu Ly không thể nói đến chuyện sửa hộ khẩu, đành trả lời cho có lệ: “Chị gái tôi gần đây bận rộn, không chăm sóc cho nó được nên tạm thời để nó ở đây vài ngày.”
Lý Hữu lặng yên trong chốc lát, nói: “Vậy tối nay đừng nấu cơm. Chúng ta ra ngoài ăn.”
Thiệu Ly không quay đầu lại, nói: “Khỏi. Tôi không muốn ngày mai lên trang đầu. Hơn nữa đã mua nhiều đồ rồi, không ăn thì lãng phí lắm.”
Lý Hữu nhíu nhíu lông mày, không nói gì.
Thiệu Ly vào phòng bếp, gọt cà rốt, rửa súp lơ, định làm cà rốt trứng tráng và súp lơ xào nấm, gà xé phay trộn ớt và cá hồi tẩm dấm đường rán.
Lý Hữu theo vào, đứng phía sau cậu, hỏi: “Mấy hôm nay tôi không ở đây, trong nhà có ổn không?”
Hắn nói rất thuận miệng, Thiệu Ly cũng thuận miệng đáp: “Rất ổn. Có gì không ổn được cơ chứ?”
Bọn họ không hề chú ý mình đã có thói quen coi người kia là người “trong nhà”.
Lý Hữu nhìn cậu lấy cái này, cầm cái kia, từ đầu chí cuối không có ý hỗ trợ.
Thiệu Ly quẳng cho hắn hai nhánh tỏi: “Đừng có đứng không. Bóc giúp tôi cái này đi.”
Lý Hữu theo phản xạ, nhíu nhíu mày, hỏi: “Có cần nhiều đến mức này không?”
Thiệu Ly đáp: “Anh cứ bóc đi. Hôm nay không dùng hết thì mai dùng.”
Lý Hữu khóe miệng giật giật, không nói nên lời.
Bọn họ một người bóc tỏi, một người nhặt rau, thoạt nhìn rất có dáng vẻ chung sống thân mật.
Lý Hữu đứng bóc tỏi một lúc, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: “Em đang giận à?”
Like Loading…
|
Chương 27[EXTRACT]Thiệu Ly trả lời: “Không.”
Nói là nói thế nhưng thanh âm nghe là lạ, Lý Hữu thậm chí thấy cậu đưa tay lau khóe mắt.
Động tác này quá rõ ràng.
Ánh mắt Lý Hữu co rụt lại.
Khóc ư?
Làm gì có chuyện đó được.
Hắn thật sự chưa bao giờ thấy Thiệu Ly khóc.
Cái đêm hôm đó, bất kể bị lăn qua lật lại thế này, hay là vô số lần gặp mặt về sau, Thiệu Ly gặp chuyện không như ý, bị chế nhạo bị thương tổn bị ghét bỏ, bị đá bị đánh đập bị áp chế cũng chưa từng rơi nước mắt.
Đây là một chàng trai cứng rắn, ương bướng như hổ con. Từ xưa đến nay, Lý Hữu vẫn biết rõ như vậy.
Nhưng con người kiên cường mà hắn đã quen này, bỗng dưng trước mặt hắn rơi lệ.
Cái loại cảm giác này tựa như thấy tuyết lở, bởi vì không được chuẩn bị tâm lý nên bị chấn động trong nháy mắt.
Lý Hữu hô to: “Ly Ly?”
Thiệu Ly quệt mắt, không hé răng.
Lý Hữu nhìn sang, quả nhiên thấy trên ngón tay cậu có nước còn chưa khô, con ngươi sắc sảo dường như u tối đi.
Chẳng mấy khi hắn có cảm giác muốn tỏ ra dịu dàng, lấy ngón tay vuốt vuốt cổ Thiệu Ly: “Khó chịu sao?”
Thiệu Ly nói: “Hơi hơi.”
Lý Hữu tiện tay đưa cho Thiệu Ly cái khăn mặt. Một người lau mặt, một người đứng bên. Không ai nói chuyện.
Sau, Lý Hữu hỏi: “Ly Ly, có phải em đang lo lắng gì không?”
Thiệu Ly nói: “Gì cơ?”
Lý Hữu tự mình đáp: “Chuyện Thiệu Phỉ và Lý Duy, tôi sẽ cho người xử lý. Lý Duy mặc dù là chú Vinh nuôi ở bên ngoài, theo lý thì không được ghi vào gia phả họ Lý. Có điều, có tôi ở đây, chuyện này cũng không tính là vấn đề lớn.”
Hắn lúc này rất có tư thế minh quân biến hôn quân.
Hậu cung rơi lệ là có thể khiến hắn vi phạm nguyên tắc, hoàn toàn đồng ý, lúc này chẳng giống hình tượng băng lãnh bình thường.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn xem thường cảnh có con ngoài giá thú, hiện tại lại hăng lên xung phong thu thập cục diện rối rắm.
Ai chà…
Lý Hữu nhận lại cái khăn mặt, gập lại, rồi tự mình lau cho Thiệu Ly: “Mắt đỏ rồi kìa. Đừng làm cơm nữa.”
Hắn hiếm khi ân cần, dịu dàng đến thế này. Những bồ nhí của hắn trước kia mà được hắn đối xử vậy, chắc phải mừng như được mùa, rồi nhân cơ hội vừa khóc vừa cười quấn lấy hắn, điệu đà mà tặng hắn nụ hôn, tặng hắn… Ai chà…
Kết quả Thiệu Ly lại nói: “Mẹ nó, cay chết tôi rồi. Cái gống hành quái quỷ gì thế này, làm chảy hết cả nước mắt.”
Cậu lại hỏi Lý Hữu: “Anh ban nãy đang nói Lý Duy cái gì nhỉ?”
Cậu vẻ mặt không sợ hãi, vô tư đến gần như vô tâm vô phế khiến cho Lý Hữu ruột gan phèo phổi trong nhát mắt phát đau.
Lý Hữu không nói nên lời.
Có thể nói cái gì đây?
Hắn không nên trông cậy Thiệu Ly có thể có bộ dạng “Lãng mạn đáng yêu nhu nhược” mới phải.
Thiệu Ly nói: “Hỏi anh đó.”
Lý Hữu nói: “À.”
Thiệu Ly nói: Không phải là à!”
Lý Hữu: “. . .”
Thiệu Ly nói: “Này Này Này, nói đi coi.”
Lý Hữu nói, “Vừa nãy em nói khó chịu là vì bị cay?”
Thiệu Ly nói: “Còn phải kể. Cay đến mù mắt tôi rồi.”
Lý Hữu: “. . .”
Thiệu Ly nói: “Được rồi, anh vừa nói Lý Duy thế nào?”
Lý Hữu không nói lời nào, ném nhánh tỏi đã bóc phân nửa lại, quay đầu bỏ đi.
Thiệu Ly liền suy nghĩ, cái loại người gì thế này, hừ hừ, đang yên đang lành, không nói là không nói luôn, quả thực không hiểu nổi, đúng là mất hứng.
Like Loading…
|
Chương 28[EXTRACT]Lúc ăn cơm, tâm trạng của Lý Hữu rõ ràng là không tốt lắm.
Hắn vốn ít khi nói chuyện, giờ lại càng thêm nghiêm trọng. Trong một bữa cơm, chưa từng nghe hắn nói quá năm câu.
Thiệu Ly chỉ nghĩ hắn lại lên cơn “khó ở”, cũng không để ý.
Ăn xong, Lý Hữu ra sô pha ngồi, mở báo ra xem, thái độ nghiêm túc không gì sánh được.
Nếu như không phải lúc này hắn không mặc vest, không đeo caravat, cúc tay áo không cài thì có khi người ta đã hiểu lầm là hắn đang trong hội thảo.
Chỉ có điều hắn cao hứng hay không cao hứng, phiền muộn hay không phiền muộn, đối với Thiệu Ly chẳng có nghĩa lý gì. Cậu hoàn toàn không có ý định tốn thời gian chiều lòng Lý đại thiếu.
Cậu còn đang bận muốn chết, bao nhiêu việc phải làm đây.
Hóa đơn tháng này đã gửi đến, bày hết lên bàn cơm.
Thiệu Ly một tay cầm, một tay bấm máy tính. Tiếng máy tính kêu lạch cạch, Thiệu Ly gõ một lô số, vẻ rất chuyên chú, không hề quan tâm đến Lý Hữu đang ngồi trên ghế sa lon coi báo.
Cả một tháng cũng chỉ có mấy ngày cuối tháng này là cậu chịu ngồi yên, an phận làm chuyện nghiêm chỉnh.
Thiệu Hiểu Tây ngồi đối diện, dụng tâm tính toán giúp Thiệu Ly kiểm tra đối chiếu.
Hai người phân công rõ ràng, rất nhanh chóng tính toán rành rọt sổ sách. Nợ, lãi ít nhiều vừa xem hiểu ngay, cực kỳ mạch lạc.
Nhìn con số “không nhỏ” trên giấy tờ, Thiệu Ly đau lòng rên rỉ, tức giận đến đập bàn: “Muốn cướp tiền phải không?”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Không phải vậy thì đâu phải ngân hàng.”
Thiệu Ly nói: “Cũng không thể cứ tiếp tục như vậy được, cục cưng. Nhà chúng ta phải tích cực tăng thu giảm chi mới được.”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Ly Ly, trình độ của ba tiến bộ không ít nhỉ, còn biết dùng thành ngữ cơ chứ.”
Thiệu Ly nói: “Thường thôi, thường thôi. Đứng thứ ba đầu lớp ấy mà.”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Tiền đi lại không thể rút bớt, phí điện nước cũng không thể, chỉ có tiền mua đồ ăn vặt, hoa quả là có thể tiết kiệm một chút.”
Hai người một lớn một nhỏ rất dân chủ mà lên kế hoạch củi gạo dầu muối, tính toán chi tiết.
Bên kia bàn xong kế hoạch cụ thể thì Lý Hữu nghe không nổi nữa.
Hắn nói: “Không cần phải tiết kiệm cái gì hết. Sau này, mọi vật dụng hàng ngày sẽ có người định kỳ mang đến.”
Hắn nói xong, lông mày nhíu lại.
Bên kia Thiệu Ly gối đầu lên hai tay, nằm úp sấp ở trên bàn cơm. Đầu tiên là vai run rẩy kịch liệt, sau bắt đầu vỗ bàn cười ha ha.
Cậu cười đến mức Thiệu Hiểu Tây cũng chịu không nổi.
Cô bé đứng lên, nói: “Ly Ly, diễn kịch phải diễn cả bộ chứ, ba làm thế này trông rất thiếu chuyên nghiệp, ba biết không? Con không muốn a dua theo ba đâu.” rồi liếc mắt nhìn Lý Hữu, ý tứ rất rõ ràng: bác Lý, bác không kiên nhẫn được đến năm phút sao? Bác cũng rất dễ dàng mắc câu quá đi.
Lý Hữu nắm chặt tờ báo, vẫn bày ra bộ dáng đứng đắn nghiêm túc không thể bị xâm phạm. Dù vậy, đầu lông mày hắn vẫn giật giật.
Thiệu Ly còn mải cười, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, cười đến đau cả ruột, nói: “Cục cưng, đừng quên bác Lý vừa nói sau này ăn uống của chúng ta khỏi cần lo.”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Bác nghe thấy chưa?”
Lý Hữu nói: “Ờ.”
Đây là lần thứ hai trong ngày, hắn bị cùng một người vô tình hay cố ý đùa cợt.
Rốt cục hắn là vì cái quỷ gì chứ, không nên ở đây bị làm cho nghẹn chết.
Hắn nhìn Thiệu Ly, nhớ hồi bảy tám năm trước, Thiệu Ly còn trẻ trung đầy sức sống, so với người đang cười như điên trước mắt này, thực sự không thay đổi chút nào.
Không thay đổi chút nào.
…
Bỗng chợt nghe tiếng Thiệu Ly vừa không nhịn được cười vừa nói muốn xuống lầu vứt rác.
Cửa mở ra rồi lại nghe tiếng đóng lại.
Lý Hữu ngồi trên ghế sa lon chưa được năm giây, hít vào thở ra một hơi, đứng dậy đuổi theo.
Like Loading…
|
Chương 29[EXTRACT]Thiệu Ly vứt rác xong, vừa ngâm nga một đoạn nhạc vừa trở về, mới đi qua một chỗ rẽ, đã bị Lý Hữu túm lại đè vào tường.
Lý Hữu dùng sức vừa hôn vừa cắn cậu, mạnh đến mức Thiệu Ly còn mơ hồ ngửi thấy mùi máu.
Thiệu Ly tức giận đẩy hắn ra nói: “Anh điên rồi!”
Cậu chà chà khóe miệng, vừa là nước bọt, vừa là máu chảy ra. Cậu trong lòng mắng to Lý đại thiếu là đồ điên, có bệnh, không nói lời nào mà loạn cắn người, rõ ràng là có khuynh hướng SM.
Vừa mới bị đẩy ra, hắn lại xông tới ép chặt cậu vào tường, dùng sức khiến Thiệu Ly giãy ra không nổi.
Vẻ mặt của Lý Hữu thoạt nhìn có chút lạ lùng.
Hắn nói: “Ly Ly, sao em lại có thể không an phận như vậy?”
Thiệu Ly nghĩ thầm, chẳng lẽ trước mặt anh tôi còn không đủ an phận sao, đó chẳng qua là anh chưa thấy tôi lúc không an phận thôi.
Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy chắc là lúc trước mình đùa Lý đại thiếu hơi có quá trớn rồi, nếu như làm rõ mọi chuyện ra thì hình như Lý Hữu cũng có lý do để nổi bão.
Cậu “đại nhân đại lượng” không tính toán với Lý Hữu, nói: “Nè nè, anh buông tay ra đi, ở chỗ đông người mà làm thế này thì còn ra thể thống gì nữa.”
Lý Hữu nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt của hắn cực giống với ánh mắt của một con sói đang nhìn cừu, của một con rắn đang nhìn con ếch.
Tóm lại là ánh mắt đó không hề có ý tốt mà tràn đầy “âm mưu”.
Hắn nói: “Tôi đã cho em một cơ hội, nhưng em vẫn lao vào, vậy em nói xem em còn có thể trách ai đây?”
Thiệu Ly nói: “Anh nói cái gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả.”
Lý Hữu nói nói rõ từng câu từng chữ: “Tôi cam đoan với em, sau này tôi sẽ làm hết trách nhiệm của một người chồng. Em và Tiểu Tây muốn cái gì, tôi sẽ mua cho. Nếu em muốn hôn lễ, tôi cũng có thể sắp xếp. Tôi sẽ toàn tâm toàn ý với em, nhưng đổi lại, em cũng phải có trách nhiệm với tôi.”
Hắn nói cực kì nghiêm túc, hoàn toàn không giống đang nói đùa chút nào cả.
Nội dung của vở kịch này hình như chuyển biến cũng quá mức đột ngột rồi đi.
Vẻ mặt của Thiệu Ly giống như nhìn thấy quỷ, bị hắn hù dọa, cậu cười gượng hai tiếng hỏi: “Tôi nghe nhầm đúng không?”
Lý Hữu nói: “Không.”
Thiệu Ly nói: “Tôi có thể nói “không” không?”
Lý Hữu nhìn cậu: “Em nói thử xem?”
Thiệu Ly nói: “Nhưng tôi lại muốn nói từ đó, làm sao bây giờ?”
Lý Hữu dùng ánh mắt thoáng có chút bất đắc dĩ nhìn cậu: “Ly Ly, đừng để tôi phải làm khó dễ em…”
Hắn không nói “Đừng để tôi phải khó xử”. mà là “Đừng để tôi phải làm khó dễ em”.
Thiệu Ly sợ hãi trong lòng, cậu cảm thấy lúc này Lý Hữu không giống như đang nói đùa.
Lý Hữu quả thật cũng không nói giỡn.
Nếu năm đó Thiệu Ly không bán, hắn cũng không nói làm cho Thiệu Ly “biết tay”, và quả thật cũng không làm khó cậu.
Nhưng hiện tại, hắn lại nói “Đừng để tôi phải làm khó dễ em”, vậy hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu.
Thiệu Ly cười gượng, cậu mặt dày mà nịnh bợ: “Tôi thật sự là không dám làm anh phải vướng bận đâu Lý Hữu à, nhưng anh nói thử xem, anh cần gì phải thế?”
Lý Hữu nói: “Nếu em chấp nhận tôi, thì tôi sẽ không bị vướng bận nữa.”
“A. . . ” Thiệu Ly nuốt một hơi xuống bụng, nói: “Vậy… để tôi suy nghĩ một thời gian được không?”
Lý Hữu nói: “Ba ngày. Ba ngày sau em phải cho tôi một đáp án rõ ràng.” Có lẽ là thấy Thiệu Ly thực sự bị dọa sợ, hắn dùng ngón cái vuốt vuốt cổ cậu, nói: “Đừng sợ, tôi tạm thời sẽ không bắt em phải làm gì đâu.”
Thiệu Ly ở trong lòng mắng mẹ kiếp, cậu còn đang suy nghĩ xác suất chuyển nhà một lần nữa và khuyên Thiệu Hiểu Tây cắt đứt liên hệ với Lý Hữu là cao bao nhiêu đó.
Hai người đều mang tâm sự trong lòng. Về đến nhà, Lý Hữu không hề có ý định muốn đi mà ngồi trên sô pha xem báo.
Lý Duy nằm úp sấp trên cánh tay hắn, vừa răng rắc nhai khoai tây chiên, vừa cười ha ha xem hoạt hình, không còn khóc hay náo loạn nữa.
Thiệu Hiểu Tây thì đeo tai nghe nghe cái gì đó với bộ dáng rất tập trung.
Chỉ có mình Thiệu Ly, cậu đứng không được, ngồi cũng không xong, hết nắm cái này rồi lại cầm cái kia, hoàn toàn không biết cậu muốn làm gì.
Người như cậu, từ trước tới giờ chưa bao giờ giấu được tâm sự của mình.
Ngày lại ngày cứ thế qua đi.
Ngày hôm sau, Thiệu Ly đưa một người về, đến trước mặt Lý Hữu nói với hắn: “Đây là bạn gái tôi, tên của cô ấy là Trương Nhị.”
Người này Lý Hữu đã từng thấy. Chính là cô gái ngồi đối diện hôm Thiệu Ly đi kèm Dương Hâm ra mắt.
Tóc ngắn vén sau tai, thoạt nhìn thấy đây là một cô gái thanh thoát nhẹ nhàng, hơn nữa nhìn trông rất xứng dôi với Thiệu Ly.
Lý Hữu lại càng trực tiếp hơn, hắn đáp lại: “Em nghiêm túc đi.”
Hắn không cần uy hiếp: Thiệu Ly em thật đúng là có gan, dám giữa đường chơi tôi một vố cũ rích này, giỏi thật đấy.
Cũng không cần tức giận nói: Chờ đấy, sẽ cho hai người một trận.
Hắn chỉ cần liếc một ánh mắt qua, khiến Thiệu Ly ngay lập tức phải cười nịnh mà khai ra rồi, chẳng cần động vũ lực cũng tự đầu hàng.
Cậy nói với Trương Nhị: “Ha ha, quả nhiên anh ấy không tin.”
Trương Nhị nói: “Thiệu Ly, ông có thể đừng phá hư danh dự của tôi nữa được không, tôi đã có chồng chưa cưới rồi đó!” Rồi lại quay qua nói với Lý Hữu: “Xin chào Lý tiên sinh, cậu ấy từ trước đến giờ vẫn dở hơi như thế, anh đừng để ý đến cậu ta.”
Lý Hữu thực bình tĩnh nói: “Tôi quen rồi.”
Trương Nhị gọi: “Thiệu Ly?”
Thiệu Ly gãi gãi đầu nói: “Ha ha, đây là bạn học của tôi, hiện tại là biên tập viên ở tòa soạn. Anh có thể cho cô ấy phỏng vấn anh được không? Dù sao thì bây giờ anh cũng là một danh nhân rồi đó ha ha.”
Lý Hữu liếc cậu hai cái rồi nói: “Được.”
Vì thế khi Trương Nhị phỏng vấn, Lý đại thiếu đều rất phối hợp từ A đến Z một cách hiếm thấy, hỏi cái gì thì trả lời cái đó, không tiết lộ được thì cũng trả lời qua loa, xem như khá nể tình,
Phỏng vấn xong, Trương Nhị nói: “Kỳ thật tôi cũng biết, scandal trước đó của anh và Thiệu Phỉ hơn phân nửa là không đúng sự thật. Nhưng Ly Ly chưa từng nói với chúng tôi rằng cậu ấy quen anh, cho nên ngay cả chúng tôi cũng đều đoán già đoán non đó chứ.” Cô cười ha ha nói. “Đúng rồi, cuối tuần này chúng tôi có một buổi họp lớp, Lý tiên sinh nếu rảnh, thì đến chơi với chúng tôi đi. Mỗi người đều mang người nhà của mình tới, nhưng Ly ly chỉ cô đơn một mình khiến tôi nhìn cũng thấy tội thay cho cậu ấy. Anh là anh rể của cậu ấy, cũng coi như là nửa người nhà.”
Anh rể?
Độ cung nơi khóe miệng của Lý Hữu thoáng vặn vẹo một chút.
Like Loading…
|