Nguyệt Hạ Triền Miên
|
|
Chương 105[EXTRACT] Tiếng vải dệt chói tai vang lên, cánh tay thon dài như bạch ngọc của Tư Không Vịnh Dạ nhất thời bại lộ ra trong không khí.
Cầm nửa ống tay áo trong tay, Tư Không Vĩnh Ngạn ngơ ngác nhìn cánh tay lộ ra bên ngoài của Tư Không Vịnh Dạ, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.
Quay đầu, Tư Không Vịnh Dạ xanh cả mặt nhìn cánh tay mình buồn cười lộ ra , nhất thời tức giận ngay cả nói cũng không nói ra được.
“Cái kia, Tứ hoàng đệ, ta ~ ta ~ không phải cố ý ~!”
Phản ứng lại, Tư Không Vĩnh Ngạn vội vàng tiến bước lên, luống cuống tay chân mở miệng giải thích, nhưng lại càng nói càng loạn.
Nhìn thấy dáng vẻ hắn đỏ mặt tía tai sốt ruột, Tư Không Vịnh Dạ cười khổ khoát tay: “Quên đi, chỉ là một bộ y phục thôi.”
Dứt lời, Tư Không Vịnh Dạ xoay người bước đi.
Y không bao giờ muốn dây dưa cùng người này nữa.
Nhìn thấy trong mắt y không thêm che dấu chán ghét, Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời có chút nóng nảy, vội vàng chạy lên giữ chặt tay y mở miệng nói: “Tứ hoàng đệ, chớ đi! Ta vừa rồi thật sự không phải cố ý!”
Không biết vì cái gì, Tư Không Vĩnh Ngạn vốn là từ trong nội tâm ghét Tứ hoàng đệ chưa từng gặp mặt này, vẫn là hận không thể đem “dụ dỗ nam tử” trong miệng mẫu hậu chi nhi hậu khoái.
Nhưng là, lần đầu tiên nhìn thấy mặt Tư Không Vịnh Dạ, ý tưởng trước đó trong nội tâm hắn tức khắc tan thành mây khói, chỉ còn lại có cảm giác khác thường ngay cả chính hắn cũng không làm rõ được.
Muốn cùng y một chỗ; muốn nhìn khuôn mặt y tươi cười; thậm chí muốn ôm y vào trong ngực, sau đó. . .
Tư Không Vĩnh Ngạn tim đập nhất thời kịch liệt nhanh hơn, một dòng nhiệt nóng nháy mắt lan khắp toàn thân, hướng thẳng lên đỉnh đầu.
Loại cảm giác này thật kì quái. . .
Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời cảm giác có chút không hiểu tại sao.
Bắt lấy tay Tư Không Vịnh Dạ, xúc cảm lạnh mà mềm mại làm cho Tư Không Vĩnh Ngạn không tự kìm hãm được giật mình một cái.
Bất đắc dĩ nhìn hắn với nửa con mắt, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm cười khổ: người này rốt cuộc là làm sao vậy? Như thế nào cứ quấn lấy ta không buông a! Phiền muốn chết!
Xoay người, Tư Không Vịnh Dạ không kiên nhẫn nhìn hắn một cái, ngữ khí lạnh như băng mở miệng nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Có thể một lần nói rõ ràng không? Thỉnh không cần lôi thôi lề mề.”
Ngôn ngữ đúng là sắc bén chưa từng có.
Tình huống tựa hồ càng ngày càng hỏng, Tư Không Vĩnh Ngạn vốn là là tính toán hảo hảo nối lại một chút cảm tình huynh đệ, cơ mà lại giống như làm cho Tư Không Vịnh Dạ đối hắn càng ngày càng chán ghét.
Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời nội tâm kêu rên: không cần a ~ ta sao có thể để Tứ hoàng đệ đáng yêu như vậy chán ghét ta?
Thấy hắn thời gian dài không có trả lời, Tư Không Vịnh Dạ một phen bỏ tay hắn ra xoay người bước đi.
Tư Không Vĩnh Ngạn tự nhiên là không nghĩ ngợi kéo tay y.
Thế nhưng, đầu óc Tư Không Vĩnh Ngạn từ trước đến nay đơn thuần, một phút kích động liền quên khống chế lực trên tay, hơn nữa khi Tư Không Vịnh Dạ xoay người hướng cánh tay thay đổi, Tư Không Vĩnh Ngạn lực đạo hàng năm tập võ nhất thời toàn bộ dồn vào cổ tay Tư Không Vịnh Dạ, hơn nữa hướng của lực cùng cánh tay Tư Không Vịnh Dạ vừa lúc thành một góc chín mươi độ.
Vì thế. . .
“Ca ~!”
Tiếng vang lanh lảnh từ cổ tay Tư Không Vịnh Dạ truyền đến, thanh âm tuy nhỏ, nhưng là lại vô cùng rõ ràng.
Hai đương sự nhất thời hóa đá.
Ngơ ngác nhìn thấy bàn tay trái mình quỷ dị vặn vẹo, biểu tình trên mặt Tư Không Vịnh Dạ phi thường bình tĩnh, nhưng là hai tròng mắt lại dần dần trở nên đỏ đậm.
Một cơn hàn ý không hiểu từ lưng nổi lên, Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời cả người ứa ra mồ hôi lạnh.
Gió nhẹ thổi qua, nhẹ tung mái tóc hỗn độn của Tư Không Vịnh Dạ, đôi mắt y đột nhiên biến thành màu đỏ sẫm, như ẩn như hiện trong màu đen tung bay.
Vội vàng buông tay Tư Không Vịnh Dạ ra, phản ứng được, Tư Không Vĩnh Ngạn vội vàng mở miệng: “Ta ~ ta không phải cố ý Tứ ~ Tứ hoàng đệ, ngươi không sao chứ!”
Tư Không Vịnh Dạ chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt luôn luôn thực đáng yêu, bởi vì đau đớn mà có chút vặn vẹo.
Khóe miệng có chút run rẩy, Tư Không Vịnh Dạ cầm tay bị hắn kéo trật khớp, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi tới thử xem, rõ ràng bị ngươi xoay đến trật khớp, ngươi nói đau không đau a? A? A?”
Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời đau lòng không thôi, vội vàng vươn tay muốn đi bắt cánh tay bị thương của y: “Ta đến giúp ngươi nhìn xem.”
Tư Không Vịnh Dạ làm sao còn dám để hắn đối diện mình, vội vàng lui về phía sau, sắc mặt bởi vì bị kinh hách mà có chút trắng bệch: “Ngươi ~ ngươi đừng lại đây!”
Chính là, y vừa lui về phía sau liền xảy ra chuyện.
Bọn họ dưới chân vốn là con đường đá cuội, cho nên bề mặt ngoài phi thường không bằng phẳng, Tư Không Vịnh Dạ cuống quít như vậy, sau lưng ngã lên một khối đá cuội lộ lên.
Thân thể chao đảo, Tư Không Vịnh Dạ liền ngồi thẳng xuống.
“Má ơi!”
Mông tiếp xúc đến mặt đá cuội cứng rắn kia, Tư Không Vịnh Dạ hét thảm một tiếng, lập tức từ mặt đất bắn đứng lên.
Ngày kia mông Tư Không Vịnh Dạ bị Tư Không Viêm Lưu “tàn phá” quá độ, tuy rằng đã qua vài ngày, nhưng căn bản là chưa hồi phục.
Hơn nữa mặt đất gập ghềnh, lực sát thương thật đúng là không kém, người thường liền như vậy trực tiếp ngã lên cũng đã đau nửa ngày, càng miễn bàn Tư Không Vịnh Dạ mông “thực bị thương” .
Hai tay che mông, Tư Không Vịnh Dạ giống như cương thi, không ngừng nhảy tới nhảy lui, động tác thập phần “tiêu chuẩn” , nếu không phải từ miệng y phát ra tiếng kêu thảm thiết, cùng bên trong hai mắt chảy ra hai hàng lệ như thác nước, người không rõ nguyên cớ chỉ sợ sẽ nghĩ đến cương thi ngay.
Chính là, y vừa mới nhảy vài cái, không cẩn thận, lại ngã quỵ trên mặt đất, đến đây trời đất quay cuồng.
Tiếng kêu thảm thiết quàng quạc ngừng lại, Tư Không Vịnh Dạ lẳng lặng nằm sấp té trên mặt đất ngay đơ. . .
Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời sợ tới mức hồn vía lên mây.
Vội vàng bay qua phía y, ôm y vào trong lòng, Tư Không Vĩnh Ngạn vẻ mặt thật có lỗi nhìn y: “Tứ hoàng đệ, ngươi không sao chứ?”
Nhìn thấy “đầu sỏ gây chuyện” biến y thành như vậy vẻ mặt vô tội, Tư Không Vịnh Dạ thiếu chút nữa nhào đến một cái cắn chết hắn.
“Ngươi ~ này ~ hỗn ~ đản! Lão ~ tử ~ muốn giết ngươi! A a a a!”
Tư Không Vịnh Dạ mắt mạo lục quang, khóe miệng run rẩy, nội tâm đem mười tám đời tổ tông của Tư Không Vĩnh Ngạn theo thứ tự ân cần thăm hỏi n lần. (-_-! , ngươi cũng thuận tiện đem mười tám đời tổ tông của mình mắng n lần. )
Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời tội nghiệp nhìn y, không rõ chính mình rốt cuộc làm sai cái gì, làm Tứ hoàng đệ giận dữ như thế.
Tư Không Vịnh Dạ đã muốn tức đến vô lực mở miệng mắng hắn.
Một phen đẩy ôm ấp của hắn ra, động tác Tư Không Vịnh Dạ thập phần thô lỗ, xoay người bước đi.
Chính là y mới vừa bước đi, trước mắt liền tối sầm, nhất thời cảm giác trời đất quay cuồng, thân thể lại lảo đảo, giống như lá rụng mùa thu, động tác nhẹ nhàng. . . . ách, ngã xuống.
Đau lòng muốn chết, Tư Không Vĩnh Ngạn tự nhiên lại theo bản năng đưa tay đỡ y, chính là, một cú đưa tay này. . .
“Răng rắc ~”
Tiếng xương cốt va vào nhau lại vang lên, so với trước đó lớn rất nhiều.
Hai người đồng thời cúi đầu, nhìn về phía cổ chân phải của Tư Không Vịnh Dạ.
Tư Không Vĩnh Ngạn mặt trắng, Tư Không Vịnh Dạ mặt tái.
Tư Không Vĩnh Ngạn quýnh lên, nhất thời đầu óc nóng lên, cư nhiên trực tiếp buông Tư Không Vịnh Dạ trong lòng ra.
Cổ chân bị thương, Tư Không Vịnh Dạ tự nhiên không có cách nào chống đỡ thân thể mình, khi Tư Không Vĩnh Ngạn buông y ra, liền nghiêng về phía bên phải, ngay cả thời gian tạm dừng cũng không có.
Tư Không Vĩnh Ngạn tự nhiên là sẽ không trơ mắt nhìn y ngã xuống, vì thế, lại đưa tay lôi kéo. . .
“Xẹt ~”
Tiếng vải dệt chói tai mà ngân nga lại vang lên, y phục của Tư Không Vịnh Dạ nhất thời bị hắn xé thành hai nửa.
Lại té thật mạnh trên mặt đất, Tư Không Vịnh Dạ đau đến khí lực kêu thảm thiết cũng không có . Y rốt cục hiểu được, kẻ tên là Tư Không Vĩnh Ngạn, chắc chắn là khắc tinh kiêm luôn tai tinh* của y.
Ngơ ngác nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ nửa người trên duyên dáng đột nhiên lộ ra ngoài, Tư Không Vĩnh Ngạn cầm trong tay nửa y phục của Tư Không Vịnh Dạ, cả người cứng ngắc giống như một pho tượng gỗ.
Đứng ở một bên, Tư Không Vũ Hân cùng Hỉ Toàn đồng dạng xem ngây người hài kịch liên ngoài ý muốn của họ, biến thành trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa ngay cả hô hấp cũng quên .
Tư Không Vĩnh Ngạn thân thể vừa động, lại muốn vươn tay kéo y.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời sợ tới mức hoa dung thất sắc, mất hết mặt mũi cũng không để ý, trượt về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn: “Ngươi ~ ngươi ~ ngươi đừng qua đây!”
Tư Không Vĩnh Ngạn tay nâng giữa không trung nhất thời ngừng tại chỗ, vẻ mặt bị thương.
Thấy hắn không tái động, Tư Không Vịnh Dạ vội vàng hướng Hỉ Toàn đứng ngốc ở một bên xua tay, hô lớn: “Hỉ Toàn! Mau ~ mau tới đây chúng ta quay về tẩm cung!”
Vì thế, với Hỉ Toàn nâng đỡ, Tư Không Vịnh Dạ như tránh quỷ, khập khiễng vội vã ra khỏi Ngự hoa viên.
Ngơ ngác nhìn thấy “bóng hình xinh đẹp” nửa thân trần Tư Không Vịnh Dạ rời đi, Tư Không Vĩnh Ngạn chớm yêu nhất thời cảm thấy mất mát.
“Hoàng huynh, ngươi ~ vừa rồi có phải cố ý hay không?” Vẫn trầm mặc không nói Tư Không Vũ Hân đột nhiên mở miệng, kéo Tư Không Vĩnh Ngạn từ trong ảo tưởng “thất tình” lại.
Thản nhiên liếc mắt một cái Tư Không Vũ Hân bên cạnh, Tư Không Vĩnh Ngạn thở dài một hơi: “Ai ~~, điều này sao có thể, Tứ hoàng đệ đáng yêu tuấn mỹ như vậy, ta sao có thể cố ý thương tổn hắn?”
“Vậy ngươi vừa rồi. . .”
Tư Không Vũ Hân nhất thời vẻ mặt hắc tuyến, nàng thật sự là không có biện pháp tin tưởng sự việc liên tiếp vừa rồi làm cho người ta không thể tưởng tượng lại là ngoài ý muốn.
Theo nàng thấy, căn bản là Tư Không Vĩnh Ngạn cố ý.
“Ai, ta cũng không biết a! Vừa nhìn thấy Tứ hoàng đệ liền cảm giác cả người đều quái lại, thân thể không nghe sai bảo chút nào.”
Thở thật dài, Tư Không Vĩnh Ngạn tiếp tục đem tầm mắt chuyển đến bóng dáng Tư Không Vịnh Dạ càng ngày càng mơ hồ, kìm lòng không đậu ôm nửa phần y phục bị chính mình xé ra từ trên người Không Vịnh Dạ vào trong ngực.
Ôm thật chặt, giống như thật sự ôm y vào trong ngực. . .
Hết chương thứ một trăm lẻ năm.
Tai tinh*: tai [tai nạn], tinh [sao].
|
Chương 106[EXTRACT]Cứ như vậy khập khiễng quay về tẩm cung, Tư Không Vịnh Dạ ở trên đường tự nhiên trở thành tiêu điểm mọi người chú mục.
Cơ hồ tất cả mọi người bị dáng vẻ chật vật không chịu nổi của y kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, còn tưởng rằng chính mình nhìn nhầm, không thể tin được ngày thường luôn bộ dáng không nhiễm khói lửa nhân gian Tứ Hoàng Tử lại có thể có dáng vẻ đáng thương như vậy xuất hiện trước mặt mọi người, thật sự là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Mà đối mặt mọi người khe khẽ nói nhỏ, Tư Không Vịnh Dạ cũng chỉ cắn răng cước bộ nhanh hơn, cường chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ, tốc độ nhanh hơn.
Trở lại tẩm cung, Tư Không Vịnh Dạ nơm nớp lo sợ đi vào phòng.
Tư Không Viêm Lưu lúc này không ở tẩm cung, chỉ còn lại có mấy cung nữ hầu hạ đứng ở ngoài cửa phòng.
“Tứ điện hạ, người sao đột nhiên biến thành như vậy? Ai khi dễ đem người thành như vậy?” Đang ở trong phòng dọn dẹp vệ sinh, Xuân Hà vừa thấy Tư Không Vịnh Dạ liền bị hoảng sợ, vội vàng đi tới, kinh hô.
Tư Không Vịnh Dạ cười khổ nói: “Không có gì quan trọng, chỉ là ta không cẩn thận ngã thôi.”
Xuân Hà nhăn mi lại hiển nhiên không tin y trong lời nói, nhưng là nhìn y tựa hồ cũng không muốn nói gặp chuyện không may, cũng không tiếp tục hỏi, cúi đầu, tinh tế xem xét vết thương trên người y.
Lúc này, cổ tay Tư Không Vịnh Dạ bị trật khớp sưng phù lên, làn da bị xanh tím, bộ dáng thoạt nhìn có chút làm cho người ta sợ hãi.
Nắm lấy cánh tay bị thương của y, Xuân Hà đau lòng không thôi mở miệng nói: “Sưng đến như vậy, Tứ điện hạ có phải rất đau không a?”
Vết thương đột nhiên bị đụng vào, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời thở ra một hơi khí lạnh.
Xuân Hà vội vàng buông tay ra, vẻ mặt tự trách mở miệng nói: “Tứ điện hạ không có việc gì đi? Nô tỳ vừa rồi nhất thời nóng vội, cho nên một chút dùng lực, thật sự là đáng chết!”
Tư Không Vịnh Dạ khoát tay, mỉm cười nói: “Không có việc gì, chính là có hơi đau thôi.”
Tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn gió thoảng mây bay, nhưng lúc này Tư Không Vịnh Dạ thực tế đã muốn đau cắn sắp nát cả răng, toàn thân truyền đến đau nhức một chút một chút đánh tan sự nhẫn nại của y, y đã sắp nhịn không nổi nữa.
Nhìn thấy y đau đổ mồ hôi đầm đìa, Xuân Hà đứng dậy nhíu mày nói: “Ta đi kêu thái y.”
Tư Không Vịnh Dạ cắn chặt môi dưới, khẽ gật đầu.
Tới trước thái y cả chính là Tư Không Viêm Lưu, vừa về đến tẩm cung, hắn đã bị bộ dáng Tư Không Vịnh Dạ chật vật đến cực điểm dọa rồi.
“Vịnh Dạ?” Tư Không Viêm Lưu ngồi xổm xuống, có chút giật mình nhìn Tư Không Vịnh Dạ ngồi ở trên giường: “Ngươi làm sao vậy, sao lại biến thành như vậy?”
Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, mím mím môi, thiếu chút nữa khóc ra.
Tuy rằng thực thích xem dáng vẻ Tư Không Vịnh Dạ khóc, nhưng là nhìn y thê thảm như thế, lúc này Tư Không Viêm Lưu cũng nhịn không được bắt đầu đau lòng.
Một tay ôm lấy Tư Không Vịnh Dạ đang chực khóc vào trong ngực, Tư Không Viêm Lưu sờ sờ đầu của y: “Ai, là ai khi dễ ngươi sao? Như thế nào biến thành như vậy?”
Tựa vào ngực nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ cảm thụ được độ ấm truyền đến từ trong ngực rắn chắn của hắn, có chút ủy khuất khụt khịt: “Không có gì, chính là không cẩn thận té thôi .”
Dứt lời, Tư Không Vịnh Dạ không ngừng cọ đến cọ đi trong lòng hắn, giống như một con mèo con làm nũng.
“Ngã xuống?” Tư Không Viêm Lưu nhất thời cảm giác có chút khó có thể tin, chỉ là ngã xuống lại biến thành bộ dáng này? Vì thế ngữ khí hoài nghi mở miệng nói: “Thật sự? Vịnh Dạ đang gạt ta đi?”
Tư Không Vịnh Dạ cúi đầu càng thấp, không có trả lời, chỉ là giọng mũi đáng yêu “Ân” thật dài một tiếng.
Tư Không Viêm Lưu thân thể chấn động, nhất thời xương cốt đều mềm nhũn ra.
Bởi vì ý thức được bản thân sắp trưởng thành , hiện tại Tư Không Vịnh Dạ không muốn làm nũng với Tư Không Viêm Lưu nhiều quá, bắt đầu dần dần có bộ dáng kiện khí thiếu niên thời kỳ trưởng thành, bắt đầu thành thục chững chạc hơn.
Nhưng mà, lúc này Tư Không Vịnh Dạ giống như lại khôi phục dáng vẻ bé cưng trước kia thích ghé vào trong lòng hắn làm nũng, điều này làm cho Tư Không Viêm Lưu cảm giác vô cùng hoài niệm.
Nếu tiểu tử kia vĩnh viễn không lớn lên thì tốt rồi, như vậy trẫm có thể vĩnh viễn ôm tiểu tử kia vào trong ngực như vậy, hảo hảo sủng ái . Đem cằm để ở đỉnh đầu Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu có chút bất đắc dĩ nghĩ.
Mà đứng ở một bên Hỉ Toàn lại là vẻ mặt lo lắng nhìn bọn họ, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Tư Không Viêm Lưu hơi hơi nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi nói: “Hỉ Toàn, ngươi có chuyện gì muốn nói à?”
Hỉ Toàn vội vàng quỳ trên mặt đất, thanh âm có chút run rẩy, đem tất cả sự tình phát sinh trong Ngự hoa viên vừa rồi từ đầu tới đuôi kể lại.
Tư Không Viêm Lưu ngay từ đầu sắc mặt càng ngày càng âm trầm, nhưng là vừa nghe đến người nọ là Tư Không Vĩnh Ngạn, nhất thời hoảng sợ, sau đó vẻ mặt hiểu rõ.
“Hóa ra là Vĩnh Ngạn a, vậy trách không được .” Cúi đầu, Tư Không Viêm Lưu có chút đăm chiêu thì thào lẩm bẩm.
Tư Không Vịnh Dạ cùng Hỉ Toàn đều có chút khó hiểu nhìn hắn: “Tại sao?”
Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy vẻ mặt Tư Không Vịnh Dạ ủy khuất, cắn chặt môi, mặt không chút thay đổi, nhưng bả vai lại hơi hơi có chút co rúm.
Tư Không Vịnh Dạ bị bộ dáng kỳ quái của hắn làm có chút ù ù cạc cạc, khó hiểu mở miệng nói: “Phụ hoàng?”
Nhìn thấy vẻ mặt y ngây thơ, Tư Không Viêm Lưu thật sự là nhịn không được , buông hẳn Tư Không Vịnh Dạ trong lòng ra, một phen bổ nhào vào giường, ôm bụng cười đến lăn lộn: “Vịnh ~ Vịnh Dạ, hai đứa các ngươi, ha ha ha! Thật sự là rất đáng yêu ~! Ha ha ha!”
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời vẻ mặt hắc tuyến, yên lặng lui vào góc tường rơi lệ.
Tư Không Viêm Lưu vội vàng thu nụ cười lại, đem Tư Không Vịnh Dạ đang giận dỗi kéo vào trong lòng: “Vịnh Dạ, thực xin lỗi, phụ hoàng vừa rồi nhất thời không nhịn được. . .”
Tư Không Vịnh Dạ nghiến răng: “Đáng cười như vậy sao?”
Tư Không Viêm Lưu chọn chọn mi: “Đúng vậy, đáng cười lắm a, hai đứa các ngươi từ nhỏ đã là một đôi oan gia, tụ cùng một chỗ sẽ xảy ra chuyện.”
Tư Không Vịnh Dạ khóe miệng có chút run rẩy: “Ta không nhớ rõ sự tình trước kia .”
Tư Không Viêm Lưu lấy ngón tay chỉ chỉ cái trán y, lắc đầu, mỉm cười nói: ” Tiểu tử dễ quên thật, sự tình ta còn nhớ rõ rất rõ ràng mà.”
Tư Không Vịnh Dạ đang muốn mở miệng hỏi, nhưng sự tình cũng sẽ không là chuyện tốt gì, cũng lười hỏi.
Thấy y tựa hồ cũng không muốn để ý tới việc này, Tư Không Viêm Lưu cũng không nhắc lại, chuyển đề tài: “Vĩnh Ngạn lần này trở về, là vì chuyện ngươi sắp được phong làm Thái tử.”
Tư Không Viêm Lưu mỉm cười: “Hắn tựa hồ cũng không đồng ý ngươi lên Thái tử vị nga.”
Tư Không Vịnh Dạ gật gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta biết, từ biểu hiện hắn đối với ta, ta liền nhìn ra, hắn thật hận ta không thể lập tức biến mất trên thế gian này.”
Nhìn thấy bé biểu hiện ngây thơ mà đáng yêu, Tư Không Viêm Lưu mỉm cười lắc lắc đầu: “Vịnh Dạ a, ngươi đã sắp lên làm thái tử , sao vẫn là ngây thơ như vậy mà?”
Nâng cằm bé trong lòng lên, Tư Không Viêm Lưu sủng nịch cười nói: “Này không thể được a, ngươi về sau chính là phải làm hoàng đế, cũng không thể cứ như vậy hoài.”
Tư Không Vịnh Dạ hạ mi mắt, thở thật dài: “Ai. . ., phụ hoàng, tuy rằng Vịnh Dạ biết người khổ tâm, nhưng Vịnh Dạ thật sự không phải một người có thể đảm nhiệm Đế vương vị này.”
Ngữ khí ngừng lại một chút, Tư Không Vịnh Dạ tiếp tục nói: “Có lẽ một đế vương nhân từ cùng ý chí Vịnh Dạ có , nhưng là một đế vương ngoan độc cùng lãnh khốc, Vịnh Dạ thật sự là không có cách nào làm được, cũng không muốn làm. Quá nhân từ đối một quân vương mà nói, thật sự không phải chuyện tốt gì, điểm này Vịnh Dạ rất rõ ràng.”
Ngẩng đầu, Tư Không Vịnh Dạ bên trong ánh mắt nhìn nam nhân tràn ngập bất đắc dĩ cùng cầu xin: “Nếu một ngày nào đó, người thân cận bên Vịnh Dạ muốn phải âm thầm đoạt trượng toản vị, Vịnh Dạ đến lúc đó không thể hạ độc thủ diệt trừ bọn họ thì làm sao bây giờ? Vịnh Dạ không muốn giang sơn tổ tông dùng máu thịt đổi lấy bị mất trên tay ta, ta sẽ là một tội nhân thiên cổ .”
Tư Không Vịnh Dạ lo lắng nói xong, cả phòng nhất thời lâm vào im lặng quỷ dị.
Tư Không Viêm Lưu ánh mắt giật mình dừng trên mặt Tư Không Vịnh Dạ, trong ánh mắt thập phần phức tạp.
Bởi vì hạ mi mắt, Tư Không Vịnh Dạ không nhìn thấy biểu tình nam nhân lúc này, nhưng y lại biết, nam nhân ánh mắt cực nóng một mực dừng lại trên người y.
Hết chương thứ một trăm linh sáu.
|
Chương 107[EXTRACT]Tư Không Viêm Lưu vẫn nghĩ Tư Không Vịnh Dạ là một bé con thực đơn thuần, cho nên một mực ý đồ rèn luyện tâm trí y, dù sao một người tâm tư quá mức sạch sẽ trong hoàng cung long xà phức tạp là rất khó sinh tồn.
Tuy rằng vẫn yêu nhất bộ dáng Tư Không Vịnh Dạ có điểm ngây ngốc ngơ ngác, nhưng là Tư Không Viêm Lưu cũng không hy vọng y cả đời hỗn độn như vậy.
Cũng không phải nhiễm hắc, mà là vì bảo hộ y.
Chỉ có hiểu được hắc ám thật sự, mới có ý thức phòng bị.
Cho nên, hắn vẫn cố gắng muốn làm cho y thấy rõ chút hắc ám, thậm chí một mặt có chút tàn nhẫn tối chân thật trong hoàng cung.
Chính là tiểu tử kia lại tựa hồ không quan tâm đến điều hắn làm, có đôi khi vẫn khờ dại làm cho người ta dở khóc dở cười.
Tư Không Viêm Lưu vẫn nghĩ, đây là bởi vì Tư Không Vịnh Dạ trí lực không cao, cho nên vẫn đối y có chút quá bảo hộ, cho đến vừa rồi y nói ra những lời kia, Tư Không Viêm Lưu mới hiểu được, y không phải không hiểu, mà là không muốn hiểu.
Y một mực trốn tránh. . .
“Ai. . . Phụ hoàng nên bắt ngươi làm thế nào mới tốt?” Gắt gao ôm chặt Tư Không Vịnh Dạ trong lòng, Tư Không Viêm Lưu thở thật dài.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm không có nói gì, cho đến khi thái y tiến vào.
Tinh tế kiểm tra Tư Không Vịnh Dạ xong, thái y phán định y không có gì trở ngại, trừ bỏ cổ chân cùng cổ tay sưng lên thôi, mặt khác đều chỉ là vết thương rất nhỏ, bôi chút rượu thuốc thì tốt rồi.
Giúp Tư Không Vịnh Dạ làm dễ chịu tay chân bị sưng, thái y từ hòm y dược xuất ra một bình sứ màu nâu, cúi đầu đối Tư Không Viêm Lưu xin chỉ thị nói: ” Đây là rượu thuốc trị liệu ứ thương, thần. . .”
Tư Không Viêm Lưu khoát tay ngăn lời nói của lão, lấy rượu thuốc trên tay thái y, thản nhiên nói: “Để cho trẫm được rồi.”
Mặc dù có chút giật mình, nhưng thái y tuổi già vẫn kinh sợ gật gật đầu.
Sau khi mọi người ra khỏi, cả phòng chỉ còn lại có hai phụ tử Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ.
Tư Không Viêm Lưu ngồi ở bên giường, khóe miệng dắt một tia tươi cười nhợt nhạt, ôn nhu nói: “Phụ hoàng giúp ngươi xoa vết thương đi.”
Tư Không Vịnh Dạ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Tư Không Viêm Lưu trên mặt ý cười sâu sắc, nhẹ nhàng cởi tất cả y phục trên người Tư Không Vịnh Dạ, động tác mềm nhẹ, tuy rằng là hành động đen tối như thế, nhưng cũng không mang một tia tình sắc nào.
Thân thể trần trụi dần dần bại lộ trước mắt nam nhân, hai má Tư Không Vịnh Dạ không khỏi nổi lên một tia ửng đỏ, giống như ánh nắng xế chiều, long lanh mà xinh đẹp.
Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ cuộn tròn lại giống như một con tôm bị nấu chín, Tư Không Viêm Lưu mỉm cười, đổ một ít rượu thuốc trong bình ra lòng bàn tay, sau đó đặt tay trên lưng Tư Không Vịnh Dạ, bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn.
Chất lỏng có chút lạnh lẻo tản ra trên lưng, cảm giác phi thường nhẹ nhàng khoan khoái, cùng lực đạo trên tay nam nhân không nhẹ không nặng, thoải mái ngoài dự đoán.
Tư Không Vịnh Dạ thân thể nguyên bản cứng còng nhất thời giãn ra thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại.
“Vịnh Dạ thoải mái không?”
Nam nhân ngữ khí cười từ sau lưng truyền đến, Tư Không Vịnh Dạ miễn cưỡng dùng giọng mũi đáp lại: “Ân. . .”
Trong không khí ấm áp, tốc độ thời gian trôi qua giống như càng ngày càng chậm, mỗi một phút mỗi một giây có vẻ đều là dài lâu mà thoải mái như vậy.
Hai người thời gian dài không mở miệng nói chuyện, nhưng là lại giống như có tâm tính tự cảm ứng, tất cả động tác đối phương cùng phản ứng bọn họ đều cảm giác được, giống như vô cùng quen thuộc, giống như hai người đã sớm hòa hợp thành một.
Nam nhân kỹ xảo mát xa tốt đáng ngạc nhiên, bởi vì nhiều năm tập võ mà lòng bàn tay có một lớp sần hơi thô ráp, ma xát trên da thịt nhẵn nhụi bóng loáng trên lưng củaTư Không Vịnh Dạ, như có loại ma lực đặc biệt, làm cho Tư Không Vịnh Dạ cảm giác vô cùng an tâm.
Tư Không Vịnh Dạ nằm sấp trên giường, hai tay lót phía dưới, hai mắt hơi hơi nheo lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười thản nhiên, từ tay nam nhân dao động trên người y, thường thường phát ra rên rỉ thoải mái.
Không biết qua bao lâu, tay Tư Không Viêm Lưu chậm rãi trượt đi, từ lưng Tư Không Vịnh Dạ chậm rãi tới xương sống, thậm chí còn có xu hướng càng ngày càng thấp.
Tư Không Vịnh Dạ vẫn như cũ đắm chìm trong cảm giác phiêu phiêu dục tiên, không chút chú ý tới dị động phía sau, cho đến khi tay nam nhân tiến tới mông y.
Hai tay cầm hai mông cánh hoa quyến rũ, Tư Không Viêm Lưu bắt đầu tùy ý vuốt ve, thủ pháp có chút ***.
“Ngô ~~~”
Cảm giác khác thường làm cho Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên phản ứng lại, thân thể đột nhiên chấn động, vội vàng quay đầu, nhìn về nam nhân phía sau: “Phụ hoàng, người đang làm gì?”
Tư Không Viêm Lưu buông mông cánh hoa mê người trong tay ra, cười xấu xa nói: “Không có việc gì, chính là cảm thấy tiểu mông của Vịnh Dạ càng ngày càng cao .”
Tư Không Vịnh Dạ mặt thoáng hồng đến cổ, oán hận nói: “Cầm thú!”
Tay phải cầm cằm Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu thân thể dần dần đè xuống, hai tròng mắt dịch hắc giống như mặc ngọc, lóe ánh sáng ngọc quang mang: “Vậy Vịnh Dạ thích phụ hoàng cầm thú như vậy không? Ân?”
Tư Không Viêm Lưu thanh âm phi thường mềm nhẹ, âm sắc trầm thấp mà giàu từ tính, giống như lông chim bị gió thổi bay, nhẹ nhàng chậm chạp xẹt qua lòng Tư Không Vịnh Dạ, trêu chọc một cảm giác mê mông không hiểu.
Tư Không Vịnh Dạ xương cốt nhất thời mềm ra.
“Phụ ~ phụ hoàng người muốn làm gì?” Tư Không Vịnh Dạ có chút khẩn trương mở miệng nói, hai tay khởi động nửa người trên, theo bản năng muốn né phạm vi nam nhân có thể vươn tay.
Tư Không Viêm Lưu vươn tay, một phen nắm cằm Tư Không Vịnh Dạ muốn chuyển qua, khẽ cười nói: “Phụ hoàng cái gì cũng không muốn làm.”
So với ngày thường bất đồng, Tư Không Viêm Lưu lúc này động tác nắm cằm y thập phần mềm nhẹ, giống như quay đầu có thể đủ tránh đi.
Chính là nhìn thấy tròng mắt nam nhân thâm thúy đến cơ hồ sắp hít y vào, thân thể Tư Không Vịnh Dạ không có biện pháp nhúc nhích, giống như bị lấy đi hồn phách, cứ như vậy ngơ ngác bị nam nhân nắm trong tay .
Cảm giác được thân thể Tư Không Vịnh Dạ cứng ngắc, Tư Không Viêm Lưu mỉm cười, buông cằm y ra
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời thở dài nhẹ nhàng, vội vàng quay đầu, tránh né ánh mắt nam nhân xâm lược, lại nghe nam nhân cười khẽ từ sau lưng truyền đến: “Ha hả, Vịnh Dạ, ngươi vẫn là sợ phụ hoàng như vậy mà.”
Tư Không Vịnh Dạ vừa định mở miệng phản bác, đôi tay nam nhân đã muốn quàng qua dưới nách y, ôm chặt y.
Tư Không Vịnh Dạ thân thể nhất thời cứng đờ.
Tư Không Viêm Lưu nhắm mắt lại, tựa đầu dán trên tấm lưng có chút gầy gò của Tư Không Vịnh Dạ, lắng nghe tiếng tim đập dồn dập của y, khóe môi nhếch lên cười yếu ớt, nhẹ giọng nói: “Vịnh Dạ, phụ hoàng hảo muốn cứ như vậy ôm ngươi, vĩnh viễn cũng không buông ra.”
Mái tóc đen mềm mại của nam nhân từ hai má rơi xuống, bao trùm phía sau lưng trơn bóng của Tư Không Vịnh Dạ, theo nam nhân hô hấp cực nóng mà nhẹ nhàng phiêu động , như gần như xa thổi mạnh vào trái tim vốn còn có chút lung tung củaTư Không Vịnh Dạ.
Tuy rằng ôm rất chặt, nhưng Tư Không Viêm Lưu lại chậm chạp không có động tác tiếp theo.
Tư Không Vịnh Dạ trái tim vốn cứng đờ nhất thời dần dần an hòa lại. . . . Nam nhân là đang làm nũng với y mà.
Khóe miệng cong lên một nụ cười thản nhiên, một tình cảm ấp áp mãnh liệt nảy lên trong lòng, giống như vô số lông chim mềm nhẹ, bao vây y bên trong cảm giác chắc gọi là. . . hạnh phúc đi.
Từ lúc hai người yêu nhau tới nay, số lần Tư Không Viêm Lưu làm nũng so với Tư Không Vịnh Dạ làm nũng hiếm hơn nhiều, giống như một chú khuyển khổng lồ dính vào người vậy, luôn thích cọ đến cọ đi trên người Tư Không Vịnh Dạ, mặc cho y bỏ thế nào cũng không xong.
Thật giống như hiện tại. . .
Một tay đặt Tư Không Vịnh Dạ dưới thân, Tư Không Viêm Lưu gắt gao ôm y vào trong ngực, cằm để ở phía trên bờ vai y, đem mặt dính sát vào mặt y.
Tư Không Viêm Lưu hô hấp rất gần, gần đến làm cho Tư Không Vịnh Dạ có chút thất thường, từng đợt nhiệt khí ấm áp phác tán trên cổ và gáy y, làm cho từng phân da thịt cảm giác hết sức mẫn cảm.
“Phụ hoàng, người nặng quá!” Bị thân hình nam nhân nặng nề đè lên, Tư Không Vịnh Dạ cảm giác có chút không thở nổi, ngữ khí có chút nén giận, nhưng cũng không có giãy dụa, mặc cho nam nhân thân thể cao lớn bao trùm phía trên thân hình nhỏ bé của y.
“Ha hả ha hả. . .” Tư Không Viêm Lưu nhất thời nở nụ cười, cười thập phần thoải mái, ***g ngực mãnh liệt chấn động làm lưng Tư Không Vịnh Dạ có chút run lên.
“Vịnh Dạ, ngươi như thế nào có thể đáng yêu như vậy mà?” Tư Không Viêm Lưu hé miệng, nhẹ nhàng cắn một cái lên bả vai trần trụi của Tư Không Vịnh Dạ: “Đáng yêu đến làm cho phụ hoàng muốn một hơi đem ngươi nuốt vào.”
Nam nhân khoang miệng ấm áp để lại độ ấm hết sức rõ ràng trên bả vai y, cảm giác hàm răng nhẹ nhàng cắn trên da thịt làm cho thân thể Tư Không Vịnh Dạ nhẹ nhàng run rẩy.
Nam nhân tinh tế cắn bờ vai của y, giống như thưởng thức mỹ vị tối mê người.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời buồn bực , có thể nào nam nhân muốn từ “Sắc lang” chính thức thăng cấp thành “Ác lang” ?
Tưởng tượng đến nam nhân hóa thân làm ác lang, vẻ mặt cơ khát, chảy nước miếng nhìn y, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cảm giác một trận ác hàn, không khỏi âm thầm nghĩ, vẫn là làm “Sắc lang” tốt hơn một chút.
Hết chương thứ một trăm linh bảy.
|
Chương 108[EXTRACT]Ngày lễ trưởng thành đến rất nhanh, cùng ngày Tư Không Viêm Lưu vì Tư Không Vịnh Dạ tổ chức một nghi thức sắc phong thái tử cực kỳ long trọng xa xỉ.
Hình thức to lớn, nghi thức rườm rà, phô trương xa hoa, đúng là hiếm gặp, thậm chí so với nghi thức thái tử đăng cơ còn muốn long trọng hơn.
Nghi thức này, rất nhanh trở thành tiêu điểm nghị luận cho toàn bộ con dân Đại Hoa triều, không chỉ là nghi thức phô trương, lại bởi vì Tư Không Vịnh Dạ cùng ngày lên Thái tử vị.
Ngày này, Tứ hoàng tử Tư Không Vịnh Dạ thần long kiến thủ bất kiến vĩ* của Đại Hoa triều vừa xuất hiện, liền chấn kinh ánh mắt mọi người.
Trong ngày hôm ấy, Tư Không Vịnh Dạ mặc thái tử bào ngũ long minh hoàng sắc, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, khí chất lạnh nhạt có uy nghiêm không để cho khinh nhờn.
Tuy rằng xuất thân từ hoàng gia ngư long hỗn tạp, nhưng trên người Tư Không Vịnh Dạ không có lây dính nửa điểm khí không sạch sẽ, ánh mắt cao nhã mà an hòa, giống như băng tuyết thuần khiết trên đỉnh núi cao, làm cho người đối mặt với y bất giác lâm vào hổ thẹn.
Khi Tư Không Vịnh Dạ sắc mặt trang nghiêm tiếp nhận từ trong tay Tư Không Viêm Lưu một đạo thánh chỉ nặng trịch, đây cũng liền đại biểu cho y đã thật sự trở thành đương kim thái tử Đại Hoa triều.
Tuy rằng hoàng quyền lớn nhất, Tư Không Viêm Lưu ngày hôm đó vẫn là đối tượng cho mọi người cung kính ngưỡng mộ, nhưng là trong lễ sắc phong đại điển, không thể nghi ngờ Tư Không Vịnh Dạ mới là diễn viên chính.
Ánh mắt mọi người, đều hướng về tân thái tử khí chất bên ngoài cực kỳ xuất sắc này, ánh mắt hoặc kinh ngạc, hoặc kinh diễm, cũng hoặc là ganh ghét. . . . . .
Nói ngắn gọn, ngày này qua đi, tiếng tăm của Tư Không Vịnh Dạ lập tức tăng vọt, nổi bật có một không hai, vượt qua cả các hoàng tử khác.
Cuộc sống bình yên, cứ như vậy bị đánh vỡ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đã vào cuối mùa thu, thời tiết mát mẻ ngẫu nhiên làm người cảm giác có chút âm hàn, tuy rằng vẫn mỗi ngày là ánh nắng khắp nơi, nhưng là ánh mặt trời lại sớm đã không có sự độc ác của mùa hè, biểu thị mùa đông sắp đến.
Không trung xanh lam như tẩy, trong suốt giống như một khối lam thuỷ tinh không hề tạp chất, ở chân trời vài đám mây bay lững lờ nổi bật, lại làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Mà ở giữa một ngày mùa thu tốt đẹp thế này, một tửu yến hoàng gia được long trọng tổ chức ngay tại Ngự hoa viên.
Rừng hoa hải đường cùng khoe sắc, xem kẽ là những cái bàn dài làm bằng gỗ mộc hương, trên mặt bàn bày đủ loại món ngon mĩ vị cùng rượu ngon lâu năm đủ kiểu dáng, màu sắc, mùi vị, hình ảnh đẹp mắt vui tai cùng mùi hương xông vào mũi vô cùng hấp dẫn tham trùng trong dạ dày người.
Tư Không Vịnh Dạ im lặng ngồi bên Tư Không Viêm Lưu, biểu tình bình thản hiền hoà, làm bộ như lơ đãng đánh giá tân khách đều đã nhập tòa.
Bởi vì là yến hội hoàng gia, cho nên người đến tham gia trên cơ bản đều là người có quyền có chỗ đứng trong cung, trừ bỏ phi tử Tư Không Viêm Lưu cùng hoàng tử, đây chính là cái gọi là hoàng thân quốc thích.
Tư Không Vịnh Dạ phi thường không thích trường hợp như vậy, cho nên vẫn là giữ nghiêm mặt, ánh mắt cũng không có nhất quán hiền lành, trở nên có chút âm trầm, điều này làm cho tầm mắt của những người chung quanh nhìn y có chút kinh ngạc.
Tân khách tiến đến trên mặt phần lớn mang theo thản nhiên mỉm cười, chính là cảm giác căn bản như là trong một cái khuôn mẫu khắc đi ra, có vẻ nghìn bài một điệu, làm cho Tư Không Vịnh Dạ cảm giác thập phần phản cảm.
“Vịnh Dạ, làm sao vậy? Bộ dáng thế nào giống như không hề vui vẻ?” Tư Không Vịnh Dạ khác thường làm cho Tư Không Viêm Lưu ngồi bên cạnh y có chút lo lắng: “Có phải không thích nơi có nhiều người không?”
Tư Không Vịnh Dạ miễn cưỡng đả khởi tinh thần hướng nam nhân mỉm cười: “Không có gì, chính là tối hôm qua ngủ không ngon, cho nên có chút mệt mỏi.”
Tư Không Viêm Lưu hơi nhướn mi, vẻ mặt nhất thời hiểu rõ.
“Vịnh Dạ là đang bực phụ hoàng tối hôm qua muốn Vịnh Dạ lâu lắm sao?” Tư Không Viêm Lưu vươn tay, đem Tư Không Vịnh Dạ lãm nhập vào trong lòng, ghé vào lỗ tai y cười xấu xa nói: “Chính là, tối hôm qua bộ dáng Vịnh Dạ mê người như vậy, thật sự là làm cho phụ hoàng muốn ngừng mà ngừng không được a.”
Nam nhân cực nóng hô hấp xẹt qua hai má Tư Không Vịnh Dạ, thổi bay vài nhánh tóc dài bên tai Tư Không Vịnh Dạ, có chút bén nhọn xẹt qua chóp mũi, có loại cảm giác ma dương khác thường.
Tuy rằng quan hệ của hai người sớm không phải là bí mật cần che dấu, nhưng là trước công chúng bị Tư Không Viêm Lưu ôm lấy như vậy, Tư Không Vịnh Dạ vẫn là cảm giác có chút chịu không nổi.
Một phen đẩy ra Tư Không Viêm Lưu ôm ấp, Tư Không Vịnh Dạ hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, sắc mặt bởi vì xấu hổ cùng không được tự nhiên mà ửng đỏ một mảnh.
Nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn tức giận của tiểu tử kia, Tư Không Viêm Lưu nhất thời cười đến vẻ mặt đắc ý.
Mà hai người động tác có chút hơi quá, lại bị những người khác xem trong mắt, nhưng là không ai biểu hiện ra kinh ngạc hoặc phản cảm, toàn bộ vẻ mặt là biểu tình tập mãi thành thói quen.
Người thời đại này, tư tưởng quan niệm phóng khoáng đáng sợ, tuy rằng Tư Không Vịnh Dạ cùng Tư Không Viêm Lưu hai phụ tử quan hệ thuộc loại không chỉ chi luyến, nhưng lại cơ hồ không có ai nhảy ra phản đối.
Không phải không dám, mà là bởi vì quan niệm thay đổi.
Làm một đế vương, Tư Không Viêm Lưu không chỉ có nắm giữ huyết mạch cả Đại Hoa triều, mà còn ảnh hưởng không khí cả Đại Hoa triều.
Từ lúc Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ công khai quan hệ yêu say đắm về sau, con dân triều đại này đối với quan niệm luân lý tựa hồ cũng dần dần biến yếu , hơn nữa cũng bắt đầu không bài xích nam tử yêu nhau, thậm chí còn đem chuyện này trở thành một loại trào lưu, trình độ ham thích, thật sự là làm cho người ta xem thế là đủ rồi.
Cũng bởi vậy, dân gian có rất nhiều mỹ nam tử yêu nhau trở thành đối tượng kiểu mẫu của mọi người, ngay cả không ít nam tử có huyết thống ràng buộc cũng tồn tại không hiếm tương thân tương ái bầu bạn. Nam phong thịnh hành, thật sự là đạt tới mức trước nay chưa từng có.
Mà hết thảy này, toàn bộ là từ Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ mà ra.
Cũng theo một khía cạnh khác, Tư Không Viêm Lưu là vua của một nước, ở trong giới bình dân có lực ảnh hưởng thật lớn.
Đang lúc Tư Không Viêm Lưu ‘công khai đùa giỡn’ Tư Không Vịnh Dạ, một giọng nữ vô cùng kiều mỵ đột nhiên vang lên: “Hoàng Thượng, thần thiếp có việc muốn cầu Hoàng Thượng.”
Giọng nói này mềm mại không xương nhất thời hấp dẫn chú ý của mọi người ở đây, nguyên bản tầm mắt đều đặt trên người Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ nhất thời toàn bộ chuyển ngẩng đầu lên, nhìn về hướng thanh âm phát ra.
Tư Không Vịnh Dạ cũng theo tiếng nhìn lại, khi nhìn thấy người nói chuyện, biểu tình hơi hơi có chút kinh ngạc.
Người mở miệng đúng là Như phi luôn luôn thanh cao cao ngạo.
Quần áo hoa mỹ, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần vô song, một đầu tóc dài mềm mại như mặt nước phụ trợ cho khí chất mềm mại đáng yêu của nàng càng thêm thu hút sự chú ý.
Làm một nữ nhân chững chạc, Như phi không thể nghi ngờ là một đại mỹ nữ toàn thân tràn ngập quyến rũ phong tình.
Mà giờ phút này, toàn thân tản ra vị nữ nhân, đang dùng đôi mắt đẹp đầy nước cực kỳ hồn xiêu phách lạc của nàng nhìn chằm chằm Tư Không Viêm Lưu, ánh mắt cực kỳ rõ ràng.
Đối mặt với ánh mắt câu dẫn trắng trợn của nàng, Tư Không Viêm Lưu khóe miệng hiện ra một nụ cười mỉm thản nhiên, không chút kiêng kị nhìn nàng.
Tư Không Vịnh Dạ nội tâm nhất thời rất không tư vị, tâm tình mới vừa vì Tư Không Viêm Lưu đùa mà tốt hơn một chút nhất thời lại buồn bực.
Không nghĩ lại nhìn hai người ngươi tới ta trụ liếc mắt đưa tình, Tư Không Vịnh Dạ lẳng lặng hạ mi mắt, nhìn về phía sơn trân hải vị cực kỳ mê người trên bàn.
“Ách. . . Ái phi, ngươi có cái gì muốn cầu trẫm?” Tư Không Viêm Lưu bình tĩnh thu hồi tầm mắt, ngữ khí thản nhiên mở miệng nói, tay đặt ở bàn đã lặng lẽ dời về phía Tư Không Vịnh Dạ, nhẹ nhàng cầm bàn tay đã nắm chặt thành quyền của y.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tư Không Viêm Lưu đột nhiên cầm tay y.
Mà đối mặt với ánh mắt có chút khiếp sợ của Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu cũng là ảm đạm cười, dùng ánh mắt nói cho y không cần lo lắng.
Độ ấm từ lòng bàn tay nam nhân truyền đến, làm cho Tư Không Vịnh Dạ nội tâm nhất thời buông lỏng, một dòng nước ấm dần dần lan khắp trái tim vốn bị làm lạnh lúc nãy.
Tư Không Vịnh Dạ khóe miệng gợi lên một nụ cười mỉm, buông bàn tay ra nắm lấy tay nam nhân, hai người mười ngón gắt gao cùng một chỗ, thập phần ăn ý nhìn nhau cười.
Biết Tư Không Vịnh Dạ luôn luôn không có cảm giác an toàn, Tư Không Viêm Lưu dùng hành động chứng minh tâm của mình, quét đi nội tâm nồng đậm nôn nóng cùng bất an của Tư Không Vịnh Dạ.
Ánh mắt hai người trong lúc đó trao đổi thật sự là quá mức ngọt ngào, ở đây không ít người nhất thời bị bộ dáng buồn nôn này của bọn họ làm kích khởi một thân nổi da gà.
Người cổ đại luôn luôn không có thói quen đem tình yêu biểu hiện ra ngoài quá mức trực tiếp, mà phụ tử Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ này với tình yêu cuồng nhiệt chắc chắn là ngoại lệ.
Phương thức hai người biểu đạt tình yêu, so với người hiện đại mấy ngàn năm sau càng ngày càng thoáng hơn, thật sự là chỉ có hơn chớ không kém, thậm chí so với người phương Tây hiện đại còn thoáng nữa là.
Mắt thấy mặt hai người cách nhau càng ngày càng gần, không muốn ến bọn họ trước mặt mọi người biểu diễn cách thức tiêu chuẩn lưỡi hôn, Như phi vội vàng mở miệng gắt giọng: “Hoàng Thượng, thần thiếp có việc yêu cầu Hoàng Thượng, Hoàng Thượng như thế nào liền quên thần thiếp rồi.”
Hết chương thứ một trăm linh tám.
thần long kiến thủ bất kiến vĩ*: nhìn rồng thấy đầu không thấy đuôi, ý nói là không biết rõ.
|
Chương 109[EXTRACT]Vốn là sắp khống chế không được chính mình, hai người nhất thời phục hồi tinh thần lại, làm bộ không thèm để ý nhanh chóng tách ra ngồi trở lại tư thế vốn có.
“Ái phi có chuyện gì?” Nhanh chóng sửa sang lại biểu tình dường như mình, Tư Không Viêm Lưu mặt không chút thay đổi nhìn nàng, thản nhiên nói.
Tư Không Viêm Lưu coi thường, làm cho Như phi cảm giác phi thường nan kham.
“Hoàng Thượng, người đã lâu không tới chỗ ta, chẳng lẽ đã quên thần thiếp sao?” Nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, Như phi hai mắt rưng rưng ôn nhu mở miệng nói.
Ở đây mọi người nhìn thấy ánh mắt của nàng nhất thời tràn ngập kinh ngạc.
Cơ hồ tất cả mọi người không có biện pháp tin tưởng, luôn luôn tự cho mình rất cao như Như phi cư nhiên ở trước công chúng, nói ra lời nói khép nép như thế, lại là khẩn cầu Tư Không Viêm Lưu lâm hạnh.
Ánh mắt kinh ngạc của mọi người làm cho Như phi cảm giác như đứng ngồi không yên, nàng cảm giác tôn nghiêm của mình nguyên bản phóng đắc cao giờ phút này giống như đang bị một tấc một tấc lăng trì, bên trong máu tươi đầm đìa, lưu lại chính là vô tận khuất nhục.
Tuy rằng nan kham, nhưng là nàng bất chấp giá nào, chỉ cần có thể cứu vãn hồi tâm Tư Không Viêm Lưu, muốn nàng làm cái gì cũng đều nguyện ý.
Là nữ nhi của một võ tướng, Như phi mới vừa mãn mười bốn tuổi đã vào cung, hơn nữa vẫn là như cá gặp nước, tuy rằng không lên làm hoàng hậu, nhưng nàng coi như là phi tử được sủng ái nhất trong cung.
Chính là, từ Tư Không Vịnh Dạ xuất hiện, hết thảy đều cải biến.
Y cướp đi vật sở hữu nguyên bản thuộc về nàng, sủng ái của Tư Không Viêm Lưu, lực chú ý của Tư Không Viêm Lưu, thậm chí ngay cả Tư Không Viêm Lưu nguyên bản hẳn là đối với nàng lâm hạnh cũng theo vài năm trước hoàn toàn chặt đứt.
Thời gian dài một mình trông phòng, làm cho nữ nhân cá tính có chút mạnh mẽ rốt cuộc chịu không nổi.
Nàng muốn dùng hết mọi biện pháp đoạt lại tâm Tư Không Viêm Lưu.
Đối mặt với một Như phi bộ dáng điềm đạm đáng yêu, Tư Không Viêm Lưu không để ý đến.
Cầm lấy chén rượu trong tay Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó giữ chén rượu trong tay, chậm rãi thưởng thức, ánh mắt thản nhiên, lại tựa hồ thoạt nhìn có chút không kiên nhẫn.
Hiện trường nhất thời an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Như phi cùng Tư Không Viêm Lưu, nín thở đợi phát triển kế tiếp của sự tình.
Không khí nhất thời biến áp lực lên.
Một trận gió nhẹ xẹt qua, lá cây chung quanh nhẹ nhàng dao động, phát ra âm thanh sàn sạt dễ nghe, tóc dài trên mai Như phi bị thổi tán, có chút hỗn độn dán tại phía trên hai má, có loại hỗn độn vẻ đẹp, lại có vẻ kiều mỵ động lòng người.
Tuy rằng bị biến thành rất khó chịu, nhưng là Như phi lại cố nén không nâng tay lên đem tóc bay rối này kéo đi, hai tay nắm chặt thành quyền, Như phi tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tư Không Viêm Lưu, đối phương lại không để ý tới nàng.
Ở phía sau, một giọng nữ đột nhiên vang lên, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc có chút quỷ dị.
“Như phi muội muội ngươi nói như vậy có phải có chút quá mức trực tiếp không? Hoàng Thượng muốn sủng ái ai là chuyện của chính Hoàng Thượng, Như phi muội muội không nên can thiệp nhiều hơn đi.”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, đúng là nữ diễn viên của yến hội này, Ngọc phi.
Tương đối kiều mỵ như Như phi, Ngọc phi là nữ nhân cực kì có khí chất, dịu dàng mà trầm tĩnh, tuy rằng bộ dạng cũng không phải rất được, nhưng là địa vị ở trong cung lại phi thường cao, gần với hoàng hậu năm đó.
Làm trò bị kình địch chỉ trích trước mặt mọi người, Như phi sắc mặt nhất thời một trận xanh một trận trắng, cảm giác phi thường không có mặt mũi, lửa giận nguyên bản bị cưỡng chế đều bộc phát ra, ánh mắt oán hận trừng hướng Ngọc phi, ngữ khí không tốt mở miệng nói: “Ngươi là có ý tứ gì?”
“Ha hả, Như phi muội muội a, tỷ tỷ không có ác ý gì, chính là hảo tâm khuyên ngươi một chút thôi.” Đối mặt với người gây sự là Như phi, Ngọc phi không có chút sinh khí, ngược lại cười đến vẻ mặt ôn hòa tiếp tục mở miệng nói: “Hoàng Thượng sủng ái ai, là chuyện của chính Hoàng Thượng a, cho dù Hoàng Thượng vẫn đứng ở bên phi tử nào đó, chúng ta là phận phi tử cũng không có quyền gì đi quản a, bổn phận của phi tử chúng ta chính là hầu hạ Hoàng Thượng, muội muội không cần vượt quyền.”
Tuy rằng ngữ khí hiền lành, nhưng Ngọc phi nói kiểu này thật sự là phi thường ác độc, không chỉ công khai chế nhạo Như phi, lại còn quanh co lòng vòng mắng Tư Không Vịnh Dạ lấy sắc hoặc quân, thậm chí không phải nam nhân, hiệu quả thật sự là nhất tiễn song điêu.
Tư Không Vịnh Dạ một mực vùi đầu ăn, sắc mặt nhất thời đỏ lên, trước công chúng đã bị vũ nhục như vậy, thật sự là làm cho y cảm giác khó có thể chịu được.
Ngọc phi nói xong, ánh mắt thản nhiên liếc về Tư Không Vịnh Dạ đang cúi đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười giống như không.
Mà nghe xong lời nói trong bông có kim của nàng, Như phi đại não cấu tạo luôn luôn đơn giản lập tức cúi hết mức, còn tưởng rằng Ngọc phi vẫn là ở bên mặt trào phúng nàng, nhất thời sắc mặt có chút phát thanh.
Đang lúc nàng lại muốn mở miệng phản bác, một tiếng gốm sứ vỡ vụn đột ngột vang lên, đánh gảy lời nói nàng đang muốn thoát ra khỏi miệng.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thanh âm đúng là từ chỗ Tư Không Viêm Lưu truyền đến.
“Ngọc phi, ngươi vừa rồi nói rất đúng, trẫm sủng hạnh ai là chuyện của trẫm.” Tư Không Viêm Lưu buông tay ra, từng mảnh nhỏ của chén rượu bị hắn bóp nát rơi xuống mặt bàn, mặt không chút thay đổi mở miệng nói: “Cho nên, không chấp nhận người khác tới quản, cũng không muốn cho ai đi quản, vì thế, các ngươi có thể câm miệng!”
Thời điểm đang nói đến câu cuối cùng, ngữ khí Tư Không Viêm Lưu nhất thời biến sắc bén thêm, hung hăng vỗ cái bàn, cả giận nói: “Trẫm tổ chức yến hội này là vì làm cho mọi người vui vẻ, không phải công cụ cho các ngươi dùng để công kích người khác!”
Tư Không Viêm Lưu hung hăng vỗ, chén dĩa đựng trái cây trên nhất thời đồng loạt bị chấn đắc nhảy dựng lên, không ít chén đĩa thậm chí còn bị đổ, thực vật tinh mĩ nhất thời đổ đầy bàn.
Tư Không Viêm Lưu nói xong, hiện trường nhất thời tĩnh mịch một mảnh, chỉ còn lại tiếng sàn sạt của lá cây nhẹ nhàng phiêu diêu.
Tất cả mọi người bị lửa giận bất thình lình của Tư Không Viêm Lưu hù doạ, khẩn trương đến ngay cả đại khí cũng không dám ra một ngụm, mà Như phi cùng Ngọc phi bị hắn lớn tiếng quát lớn tức thì bị dọa sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Hoàng ~ Hoàng Thượng, thần thiếp ~ thần thiếp không có ý tứ công kích người! Thần thiếp chính là nhắc nhở Như phi muội muội, làm cho nàng chú ý đúng mực một chút!”
Nhìn thấy sắc mặt vô cùng âm trầm của Tư Không Viêm Lưu, Ngọc phi – người luôn luôn giỏi về sát ngôn quan sắc – nhất thời ý thức được chính mình xông đại họa, vội vàng quỳ xuống, vì bản thân giải vây.
Là một nữ nhân rất có tâm kế, Ngọc phi thái độ làm người xử sự từ trước đến nay cực kỳ cẩn thận, chính là vừa rồi xem bộ dáng Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ bộ dáng muốn hôn, nội tâm nhất thời tức giận, cho nên nhất thời xúc động, liền nói ra lời nói vừa rồi.
Tuy rằng mới vừa nói xong nàng liền hối hận , nhưng lời nói ra như chén nước hắt đi, Ngọc phi giờ phút này cho dù có hối hận, cũng không có biện pháp cứu vãn.
Một bên Như phi mắt thấy Ngọc phi quỳ xuống, nhất thời biết việc này huyên náo phi thường nghiêm trọng, vội vàng cũng quỳ xuống, đối với Tư Không Viêm Lưu khóc nói: “Thần thiếp cũng không có ý tứ công kích người khác, chính là Hoàng Thượng lâu lắm không có tới chỗ thần thiếp, thần thiếp chính là hy vọng Hoàng Thượng có thể nhiều đến chỗ của thần thiếp. . . .”
Tư Không Viêm Lưu lạnh lùng cười: “Hừ, trẫm muốn ở nơi nào chính là làm sao, các ngươi làm như vậy là oán giận trẫm lãnh đạm với các ngươi?”
Tư Không Viêm Lưu ngữ khí dịu xuống, ý tứ bên trong ngôn ngữ thậm chí còn kèm theo một tia trêu đùa, nhưng là khắp nơi có người nghe tới, không thể nghi ngờ là hắn có dấu hiệu giận tới cực điểm.
Như phi cùng Ngọc phi nhất thời bị dọa lạnh run lên, cũng không dám tùy tiện mở miệng nữa, sợ đưa tới họa sát thân.
Tư Không Vĩnh Ngạn cùng Tư Không Vũ Hân ngồi bên cạnh Như phi thấy mẫu phi của mình gặp tình cảnh như thế, vội vàng cũng quỳ xuống theo, khẩn cầu nói: “Phụ hoàng, mẫu phi không phải cố ý, mong phụ hoàng tha thứ mẫu phi này nhất thời chi thất!”
Mà hai hoàng tử ngồi ở bên cạnh Ngọc phi lại không có chút động tác, chính là sắc mặt bình tĩnh nhìn một màn này, dùng khóe mắt dư quang đánh giá Tư Không Vịnh Dạ đang ngồi cúi đầu.
Đối mặt với Tư Không Vĩnh Ngạn cùng Tư Không Vũ Hân cầu tình, Tư Không Viêm Lưu không có chút động dung, ánh mắt như trước lạnh lùng nhìn mấy người quỳ trên mặt đất.
Tư Không Vịnh Dạ ngồi ở bên cạnh hắn từ lúc bắt đầu, đầu vẫn đều là chôn ở trước ngực không có nâng lên.
Vừa rồi bị lăng nhục, làm cho y cảm giác cực kỳ nan kham, mà Tư Không Viêm Lưu che chở, lại làm cho y cảm giác chính mình giống như là một phi tử tranh thủ tình cảm đắc lợi.
Tuy rằng Tư Không Viêm Lưu bổn ý là bảo hộ y, nhưng là Tư Không Vịnh Dạ lại tình nguyện không cần loại bảo hộ như vậy, điều này làm cho y cảm giác mình giống một nữ nhân yếu đuối vô năng, chỉ có thể cậy vào nam nhân bảo hộ mà sinh tồn đi xuống.
Tôn nghiêm của nam nhân bị trúng tên, nội tâm càng ngày càng đậm cảm giác khuất nhục làm cho Tư Không Vịnh Dạ rốt cuộc nhịn không được, một phen nhảy xuống ghế dựa, nhanh hướng Ngự hoa viên chạy đi. . . .
Tư Không Viêm Lưu nhất thời ngẩn ra, vội vàng hướng y đuổi theo.
Đối mặt với việc hai diễn viên tối trọng yếu của yến hội đột nhiên rời đi, mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau, có chút không rõ này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Mà quỳ trên mặt đất Như phi cùng Ngọc phi, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.
Hết chương thứ một trăm linh chín
|