☆65: Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà (ba)
Lâm Tinh Hà da mặt mỏng, bị một đoạn hồi ức thay vì nói là đáng yêu chẳng bằng nói là lịch sử đen tối này làm cho ngại muốn chết, trong bữa ăn không nói năng gì nhiều, bị hỏi một câu mới lễ phép đáp một câu, thời gian còn lại vẫn luôn cúi đầu yên lặng ăn đồ ăn, hết sức chuyên chú cầu khẩn Cố Thanh Mạnh đừng tiếp tục chọc mình, lúc hoàn hồn lại mới phát hiện hai món đồ ngọt đều sắp bị mình ăn sạch hết.
Lúc ăn cơm với người khác mà độc chiếm một món nào đó là hành vi thất lễ, Lâm Tinh Hà ngại ngùng, nhìn hai đĩa đồ ngọt thấy đáy, hai má nóng bừng, lúng túng vớt vát: “Ngài cũng nếm thử hai món này đi.”
Cố Thanh Mạnh xua tay: “Anh không ăn đồ ngọt, đều là kêu cho em đó.”
Lâm Tinh Hà thở phào nhẹ nhõm.
“Hồi bé anh ăn ngọt, ” Cố Thanh Mạnh cười có chút hư hỏng, “Sau đó thấy em ba ngày hai bận đến phòng khám nha khoa báo danh, tạo ra ám ảnh tâm lý cho anh, dần dần cũng không thích nữa.”
Lâm Tinh Hà ngẩn ra, nghĩ rằng trong lúc sơ ý mình đã bóp chết một lạc thú đời người của Cố Thanh Mạnh, nhất thời áy náy không thôi, xấu hổ nói: “Thật xin lỗi…”
“Chọc em chơi thôi, ” Cố Thanh Mạnh vui vẻ, vội vàng giải thích với cục cưng nói cái gì tin cái đó ở đối diện, “Thật ra là bởi vì mỗi ngày anh đều tiếp xúc với bệnh nhân khám răng, đã xem nhiều tài liệu mặt trái rồi, nên sẽ đặc biệt chú ý tới thói quen sinh hoạt.”
Nghe thấy bốn chữ bệnh nhân khám răng, động tác nhai đồ ăn của Lâm Tinh Hà hơi ngưng lại, cảm giác cái răng nào đó phía bên phải vài ngày gần đây không được an phận lắm lại bắt đầu loáng thoáng phát đau.
“Làm sao vậy?” Cố Thanh Mạnh hỏi.
“… Không có gì.” Lâm Tinh Hà đổi thành răng bên trái nhai đồ ăn.
Bởi vì thích ngọt, nên từ nhỏ đến lớn Lâm Tinh Hà tiếp xúc với nha sĩ không ít, đâm chọt khoan mài trám nhổ, tất cả khổ sở nếm đủ, ám ảnh đối với việc khám răng khá lớn, vì vậy rõ ràng đã đau răng mà vẫn còn tự ám chỉ mình trong đầu —— ảo giác, đều là ảo giác.
Cơm nước xong, Cố Thanh Mạnh đưa Lâm Tinh Hà về nhà.
Trên xe, bé ngoan Lâm Tinh Hà báo cáo hành trình với Lâm Thư Yểu: “Chị, bọn em cơm nước xong rồi, em đến nhà liền đây.”
Lâm Thư Yểu: “Vừa vặn chị cũng sắp tới, trước hết em đừng có lên lầu, chờ chị ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu.”
Lâm Tinh Hà: “?”
Lâm Thư Yểu: “Hai ta cùng trở về, em đừng nói với ba mẹ là chị đến công ty, cứ giả bộ chị với hai người cùng ăn cơm, không thì ba mẹ mắng chị chết, em cũng nói với Cố Thanh Mạnh một tiếng đi.”
Lâm Tinh Hà: “Em vừa nói dối liền đỏ mặt…”
Lâm Thư Yểu: “Không cần em chủ động nói dối, lúc chị nói dối em đừng lật tẩy chị là được, cứ quyết định vậy nha.”
Lâm Tinh Hà bất đắc dĩ, cậu trông chừng chị cậu cai thuốc lá thật chặt là bởi vì hút thuốc thật sự nguy hại sức khỏe, cai rồi tuyệt đối là chuyện tốt. Nhưng còn chuyện xem mặt, cậu không cố chấp với Lâm Thư Yểu nổi, cậu cảm thấy có lẽ chị cậu vẫn còn nhớ anh hot boy năm đó, đã như thế, yêu đương kết hôn với người khác rốt cuộc có phải là chuyện tốt đối với Lâm Thư Yểu hay không, cậu không dám kết luận.
Vì vậy, sau chốc lát giãy dụa, Lâm Tinh Hà khuất phục dưới thế lực của chị gái, nhẹ giọng thương lượng với Cố Thanh Mạnh: “À… có thể phiền ngài nói với người nhà rằng chị gái em ăn cơm chung với chúng ta không? Nếu như ba mẹ em biết chị ấy không chịu xem mắt đàng hoàng là chị ấy sẽ bị mắng.”
Cố Thanh Mạnh lập tức đáp lại: “Không thành vấn đề, xu hướng tình dục của anh cũng nhờ hai người tạm thời bảo mật giúp anh nhé.”
Lâm Tinh Hà vỗ ngực bảo đảm: “Em với chị em tuyệt đối giữ bí mật, yên tâm!”
Cố Thanh Mạnh thân mật nhìn cậu một cái, nói cứ như đang cẩn thận bàn bạc kế hoạch come out với người yêu đồng tính: “Tư tưởng của ba mẹ anh khá là bảo thủ, cho nên anh không dám lập tức cho bọn họ biết chuyện này, thế nhưng ngày thường chỉ cần có cơ hội là anh sẽ bơm cho bọn họ một ít kiến thức về phương diện này, trước mắt đã thẩm thấu không tệ, thêm một ít thời gian nữa bọn họ nhất định sẽ chấp nhận, yên tâm.”
Lâm Tinh Hà nghẹn lại: “A, vâng…”
Yên, yên tâm? Yên tâm cái gì? Ai yên tâm?
Cậu còn chưa làm rõ được logic trong đó, xe đã quẹo qua góc đường quen thuộc.
Lâm Tinh Hà vội bảo: “Ngài dừng ở cửa hàng tiện lợi kia là được rồi.”
“Được.” Cố Thanh Mạnh dừng sát ở ven đường, phất tay với Lâm Tinh Hà, dịu dàng nói, “Hẹn gặp lại.”
Ánh đèn đường màu cam ấm nhẹ nhàng rơi trên gương mặt Cố Thanh Mạnh, khiến gương mặt đường nét tuấn tú kia thoạt nhìn hết sức dịu dàng.
Lồng ngực Lâm Tinh Hà căng thẳng, nuốt khan một ít nước bọt, đứng thẳng tắp ngoài cửa xe, nói: “Vâng, hẹn gặp lại.”
Dứt lời, cứ như chạy trốn vào cửa hàng tiện lợi.
Bé thỏ chạy rồi, Cố Thanh Mạnh mở hai nút cổ áo ra, dựa vào ghế lái thở phào một hơi.
Lần gần đây nhất sốt sắng như vậy hẳn là lần đầu tiên nhổ răng cho bệnh nhân… Cố Thanh Mạnh tùy tiện nhớ lại thời gian ngây ngô của mình, xoay đầu sang, xuyên qua thủy tinh nhìn vào bên trong cửa hàng tiện lợi.
Lâm Tinh Hà đã mua xong một ly trà sữa, đang ngồi bên cửa sổ, vừa uống vừa chơi điện thoại.
Trước tiên cậu hút một ngụm to, giữ cho hai bên má phình ra, rồi chầm chậm nuốt xuống, mặt cũng theo đó xẹp xuống, phồng lên, xẹp xuống, phồng lên, xẹp xuống… lặp đi lặp lại.
Cố Thanh Mạnh không hiểu sao lại nhìn đến nhập tâm, bỗng nhiên tiếng thông báo điện thoại vang lên, là wechat mẹ Cố gửi tới.
“Cơm nước xong chưa? Thuận lợi không? Cảm thấy hài lòng không?” —— đúng kiểu sốt ruột bồng cháu nội.
Cố Thanh Mạnh cúi đầu đánh hai hàng chữ, đạp chân ga lái đi.
Mấy phút sau, Lâm Thư Yểu tăng ca trở về đến cửa hàng tiện lợi hội hợp với em trai, cùng lên lầu.
Hai người vừa bước vào trong nhà, ngay cả dép lê còn chưa thay, đã bị mẹ Lâm chờ ở cửa thật lâu chặn lại, bà dùng sức một người tạo ra một loại cảm giác bao vâu, không ngớt miệng đảo quanh hai chị em: “Thế nào? Cảm thấy được không? Có nói chuyện với người ta đàng hoàng không? Tinh Hà chị con biểu hiện có tốt không…”
Lâm Thư Yểu giảnh đáp: “Con biểu hiện rất tốt, cái gì không nên nói đều không nói, có đúng không Tinh Hà?”
Lâm Tinh Hà thành tâm phụ họa: “Chị con không nói cái gì không nên nói cả.”
Dĩ nhiên, lời nên nói cũng chẳng nói luôn…
Dù sao thì ngồi năm phút đã chạy rồi.
Mẹ Lâm trăm phần trăm tín nhiệm đối với con trai út ngoan ngoãn, hết sức yên lòng, vui vẻ ra mặt nói: “Vậy thì tốt, mới nãy dì Trần của con cũng nói với mẹ, bảo là Thanh Mạnh rất hài lòng về con, hai ngày nữa còn muốn hẹn con ra ngoài, chỉ là không biết ý con thế nào thôi.”
Dì Trần là mẹ của Cố Thanh Mạnh.
Lâm Thư Yểu sững sờ: “A? Hắn nói vậy hả?”
“Mẹ xem nguyên văn này, đây là ảnh dì Trần của con gửi qua cho mẹ.” Mẹ Lâm cúi đầu nhìn điện thoại di động đọc, ” ‘Cơm nước xong rồi, con rất có thiện cảm với cậu ấy, còn muốn gặp mặt’… còn đánh sai chữ, gõ ‘cô ấy’ thành ‘cậu ấy’ nữa.”
Lâm Thư Yểu tức khắc ngộ ra, trừng mắt lên: “Địu mé.”
Coi trọng thằng em mình rồi?
Mặt mẹ Lâm tái cả đi: “Con nói cái gì đó!”
Lâm Tinh Hà vốn đang ngơ ngẩn, vừa thấy phản ứng của chị cậu, cũng lập tức nhìn ra chỗ vi diệu của cái lỗi chính tả này, khuôn mặt xoạt một phát đỏ rực.
Mẹ Lâm nổi giận đùng đùng: “Em mày nghe mày nói tục đỏ mặt luôn rồi kìa! Con gái con đứa miệng mồm không sạch sẽ…”
“Phi phi phi, con sai rồi!” Lâm Thư Yểu tự vả miệng mình một cái, quay đầu nhướn mày chăm chú nhìn em trai, thấy dáng vẻ xao xuyến rung dộng mặt đỏ tới mang tai của Lâm Tinh Hà, vội vàng mở lời điều đình, hấp dẫn lực chú ý của mẹ cô, “Con chỉ ngạc nhiên, điều kiện của người ta tốt như vậy mà lại coi trọng con, con kinh ngạc thôi.”
Mẹ Lâm hơi đắc ý: “Dù sao cũng là con gái mẹ mà.” Nói xong, chuyển hướng Lâm Tinh Hà, “Tinh Hà, con thấy anh rể tương lai này thế nào?”
Lâm Tinh Hà xấu hổ đến độ sắp cuộn tròn lại, cả người như một con tôm nhỏ bị nấu chín, lắp bắp nói: “Con thấy… rất, rất tốt.”
“Ha ha ha ha ha!” Lâm Thư Yểu bỗng nhiên cất tiếng cười to.
Đây rốt cuộc là ai xem mặt đây!?
Mẹ Lâm cười híp mắt trách cứ: “Con nhỏ điên này, trước mặt Thanh Mạnh đừng có như vậy, sẽ dọa người ta chạy đó.”
“Không đâu không đâu, ” Lâm Thư Yểu cười xua tay, cố ý lược bỏ chủ ngữ nửa câu sau, “Trước mặt Thanh Mạnh điềm đạm lắm.”
“Chị…” Lâm Tinh Hà xấu hổ đến độ hốt hoảng, lại không dám nói rõ.
Mẹ Lâm không rõ vì sao, chỉ cảm thấy con gái mình thông suốt, còn biết giả vờ điềm đạm trước mặt người ta, vui rạo rực nói: “Thanh Mạnh còn muốn gặp mặt nữa, bây giờ con cho mẹ một lời chính xác đi, ngày nào gặp?”
Lâm Thư Yểu đã sớm cười đến thở không ra hơi, đỡ tường quay đầu hỏi Lâm Tinh Hà: “Em nói xem chừng nào gặp? Ha ha ha…”
Lâm Tinh Hà gần như muốn nghẹt thở, ngập ngừng nói không ra lời.
“Con hỏi nó làm gì?” Mẹ Lâm khó hiểu.
“Khụ, giỡn thôi.” Lâm Thư Yểu xoay chuyển tròng mắt, “Thứ sáu tuần này luôn đi, mấy giờ cũng được.”
Mẹ Lâm vô cùng phấn chấn đánh chữ hồi âm, ba Lâm vẫn luôn ở bên cạnh chen miệng vào không lọt cũng mặt mày hớn hở đi vào nhà bếp, lấy ra sự hòa ái hiếm thấy nói: “Thay quần áo xong xuống ăn dưa hấu, để lạnh một ngày rồi.”
“Mẹ rửa anh đào cho hai đứa.” Mẹ Lâm cũng đuổi theo.
Hai chị em đổi giày vào nhà.
Lâm Tinh Hà hoảng sợ dùng tiếng gió rít gào bên tai chị cậu: “Chị! Vụ gì vậy nè?”
Lâm Thư Yểu không hề cảm thấy không ổn, chỉ cảm thấy rất buồn cười, hời hợt nói: “Người ta coi trọng em đó.”
Dù sao thì em trai sớm muộn gì cũng phải yêu đương, điều kiện của Cố Thanh Mạnh rất tốt, hơn nữa nhìn dáng vẻ hai người này đều có thiện cảm với nhau, Lâm Thư Yểu không nghĩ ra bất kỳ lý do gì không để cho bọn họ gặp mặt.
“Chị nghĩ nhiều quá rồi.” Lâm Tinh Hà kiên trì lừa mình dối người, “Khẳng định là hắn cũng sợ bị người nhà nói, mới bảo như vậy, không thì… đánh sai chữ thôi.”
Lâm Thư Yểu nhướn mày, tụng lại lời mà Lâm Tinh Hà nói với mình trước đó: “Sự thật bày ở trước mắt, em trốn tránh cái gì, người ta mặt mũi đẹp, chiều cao 1m85, công việc tốt, có nhà có xe, biết gốc biết rễ… Lời này hôm nay là ai nói? Ai nói hắn là bạn trai hoàn mỹ hả?”
“Chị đừng làm loạn…” Lâm Tinh Hà tức khắc phát điên, như một làn khói bay thẳng vào phòng mình.
Lâm Thư Yểu ở bên ngoài hệt như đại gia gặm dưa hấu ăn anh đào, đắc ý gửi wechat cho em trai: “Ai, chị đây vừa nói với ba mẹ là xem mặt thuận lợi, đãi ngộ thoáng cái tăng lên tới vài bậc, có chút sảng khoái.”
Lâm Tinh Hà gửi qua một chuỗi im lặng tuyệt đối.
Lâm Thư Yểu: “Chị thấy cứ thuận nước đẩy thuyền giả vờ như vậy trước đi, để chị yên tĩnh một quãng thời gian đã, bằng không chị sẽ sớm bị lải nhải tới bệnh tâm thần luôn cho coi.”
Lâm Tinh Hà: “Tùy chị, hai người thương lượng là được rồi.”
Lâm Thư Yểu: “Đừng giả ngốc, thứ sáu em muốn đi chơi ở đâu?”
Lâm Tinh Hà: “Em ở ký túc xá viết luận văn.”
Lâm Thư Yểu: “Công viên giải trí hả? Được, vừa lúc chị cũng muốn đi.”
Lâm Tinh Hà: “…”
Chị mình cần đi khám mắt rồi.
Lâm Thư Yểu thu lại nụ cười, nghiêm trang đánh một đoạn dài: “Không chọc em nữa, không phải chị muốn tác hợp hai người, hai người có thành hay không chị thật sự không bận tâm. Chủ yếu là chị cảm thấy nhiều năm qua em không có một ai để tâm sự những việc này, thậm chí trừ chị ra còn không ai biết em như thế, em có suy nghĩ gì, nghi vấn gì, ngay cả người để thương lượng cho một chút kiến nghị cũng không có.”
Lâm Tinh Hà nhìn màn hình điện thoại, rơi vào trầm tư.
Lâm Thư Yểu: “Mà chị cũng không muốn cổ vũ em đi gia nhập cái giới đó, có lẽ là chị phiến diện, nhưng chị cảm thấy cái giới đó rất loạn, người tốt người xấu đều có, tính tình em chị sợ em bị bắt nạt… Thanh Mạnh thì ít nhất hồi cấp ba chị cũng từng tiếp xúc, con người quả thật không tệ, không có ý đồ xấu gì, cho nên chị cảm thấy hai người có thể thường liên hệ, làm bạn trai không thích hợp thì coi như bạn bè bình thường thôi, cũng đâu phải nói đi chơi chung mấy lần là phải ở bên nhau, bên cạnh em có người giống em, em sẽ không quá lẻ loi.”
Lâm Thư Yểu nói lời này trúng ngay tim đen, huống hồ Lâm Tinh Hà vốn cũng không chống cự việc gặp mặt Cố Thanh Mạnh, chỉ là thẹn thùng nên càn quấy, thấy chị gái đã nói như vậy, ngoan ngoãn theo bậc thang bước xuống: “Vâng, em biết rồi…”
Lâm Thư Yểu: “Thứ sáu cùng đến công viên giải trí?”
Lâm Tinh Hà đỏ mặt đánh chữ “được”, cuộn mình vào trong chăn, lăn mấy vòng.
Hết chương 65