Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí
|
|
Chương 45: Cha con khó chịu[EXTRACT]Lục Hàn Tình không khỏi bất đắc dĩ, thái độ Phi nhi xem ra cũng không còn rối rắm chuyện quan hệ xấu hổ với a cha hắn, nhưng mà, trong lòng đúng là vẫn còn chút không tự nhiên. Ví dụ như một tiếng “đại chất tử” vừa rồi, có lẽ lúc Phi nhi vui đùa mà nói ra, nhưng quan hệ rối rắm này, chắc chắn vẫn còn trăn trở trong lòng hắn. Duyên phận trên thế gian chính là kỳ diệu như vậy làm cho người ta cảm thấy thật là thần kì. Thân thế a cha từ nhỏ hắn đã biết, bởi vì a cha chưa bao giờ giấu diếm hắn cùng hai đệ đệ, thậm chí ngay cả Đông Viễn, Tây Nam, người hầu trung thành ở bên người bọn họ, cũng đều rõ ràng. Đối với chấp niệm trong lòng a cha, bọn họ cũng biết, bởi vậy từ lúc nhỏ bắt đầu, bọn họ cũng rất lưu tâm chú ý một ít người ở trong mắt người khác có cử chỉ kì quái. Hy vọng người nọ chính là đến cùng một nơi với a cha thân kỳ mà xa xôi kia. Lúc trước khi phụ thân cùng a cha nói với hắn cho hắn cùng công tử nhà ân nhân cứu mạng định hôn, a cha ngay từ đầu cũng không đồng ý, chính là một lần trong lúc vô ý nhìn thấy người cùng hắn đính hôn kia, cái loại tưởng nhớ này, biểu tình bi thương lúc đó làm cho bọn họ khắc sâu trong trí nhớ, cứ thế sau đó lại biết nguyên nhân chân chính, tuy rằng a cha có nói qua, không cần bởi vì hắn mà cùng người không thích đính hôn, dù sao, đây là chuyện cả đời. Hắn hy vọng bọn họ có thể tìm được người mà mình thật sự thích rồi ở cùng nhau. Nhưng mà hắn biết, tên An Á Phi này, đối với a cha, nhất định là tồn tại đặc biệt. Cho nên, hắn đồng ý việc đính hôn này, không chỉ bởi vì thay phụ thân báo ân, cũng là vì a cha hắn. Mà nguyên nhân phía sau này, ngoài trừ vài người thân thiết với nhà bọn họ biết, thì cũng không có người nào biết, người ngoài đều cho rằng hắn thay phụ thân báo ân, không biết rằng, nguyên nhân phía sau mới là chủ yếu. Chính là không nghĩ tới, ở giữa sẽ có nhiều chuyển biến thần kì như vậy. Tâm nguyện của a cha đã được đền bù, mà hắn, cũng thiệt tình thích Phi nhi, tuy rằng Phi nhi này đã không phải là phi nhi kia. Trong lòng chuyển vài vòng, Lục Hàn Tình cuối cùng cũng hóa thành nụ cười sủng nịnh, tiếp tục làm chuyện chưa xong ở trên tay. Trong khoảng thời gian ngắn, tại nhà bếp nhỏ ấm áp, chỉ có thanh âm thái đồ ăn, cùng với thanh âm đồ ăn cho vào nồi “xèo xèo.” Đợi cho nhà bếp nhỏ cũng bắt đầu thắp đèn, bên ngoài ẩm ướt lạnh giá cũng dần dần tối xuống, đã có người hầu đến báo với bọn họ, phụ thân cùng a cha của Lục Hàn Tình đã trở lại. Nhìn thấy từng món đồ ăn trên bàn bay ra từng trần nhiệt khí, mùi hương đồ ăn mê người, Đông Viễn cùng Tây Nam nhịn không được hung hăng hít sâu một hơi, hầu kết trượt lên trượt xuống. Tây Nam trộm nhìn đại thiếu gia nhà mình, rất nhanh giơ tay bỏ một miếng vào miệng. Chỉ một lát, hương vị cay nồng cùng xốp mềm tràn ra khoang miệng, làm cho hắn hạnh phúc nheo lại đôi mắt. Ôi, An công tử làm đồ ăn thật sự là càng ngày càng tốt. Ngay cả ngự trù cũng không thể nào so sánh. Đông Viễn hơi hơi nuốt một ngụm nước miếng, cũng thực động tâm, chỉ là, nhìn mắt đại thiếu gia nhà mình, chỉ đành đè nén ngón tay rục rịch của mình xuống. Tây Nam chết tiệt, động tác thật sự quá nhanh. Sớm biết vậy động tác hắn ngay từ đầu nên như vậy. Lục Hàn Tình lạnh lùng liếc nhìn gã sai vặt không hiểu quy củ, nghĩ thầm có một cửa hàng ở Diêu quốc có vấn đề, vừa lúc thiếu một người đưa thư. Tây Nam tiếp nhận tầm mắt tính kế của người nào đó, lưng chợt lạnh, không tiền đồ hương phía sau Đông Viễn rụt lui thân mình. Thiếu gia thật là keo kiệt. An Á Phi thật ra không chú ý tới không khí giữa ba người lúc đó, giờ phút này hắn đang cúi đầm đem món cuối cùng cá sốt đặt lên bàn. Nhìn một bàn đồ ăn, An Á Phi cười vừa lòng, rất có cảm giác thành tự vỗ vỗ tay, “Tốt lắm, đem đồ ăn lên được rồi, Tây Nam đi gọi lão gia cùng phu gia nhà ngươi qua đây ăn cơm.” Đông Viễn cùng Lục Hàn Tình nhận mệnh bắt đầu bưng thức ăn đi đến đại sảnh trong viện. Bàn ăn đã sớm chuẩn bị tốt. Lạc Tích có chút không yên đi đến viện của con lớn nhất, khẩn trương dò hỏi Lục Thương ở bên người: “Ngươi nói, Tiểu Phi kêu Hàn Tình bảo chúng ta trở về ăn cơm, có phải là hắn đã không ngại hay không?” Hắn cũng không quên tính nết của bạn tốt. Sẽ không phải là gọi hắn về ăn bữa cơm tối cuối cùng đó chứ? Tưởng tượng khả năng này có thể xảy ra, tâm tình Lạc Tịch nháy mắt bắt đầu lo lắng. Tiểu Phi, chẳng lẽ tính toán không cùng Hàn Tình một chỗ? Nhớ tới vẻ mặt khi hai người ở chúng, thực rõ ràng, hai người đều đã có cảm tình với đối phương, nếu nếu vì vậy mà không cùng một chỗ, hắn dám cam đoan, con lớn nhất nhất định sẽ áp dụng thủ đoạn quyết liệt. Hơn nữa tiểu Phi, cũng nhất định sẽ rất khó qua. “Haiz, ta sao lại giống đứa nhỏ còn hắn là a cha vậy ? » Lạc Tịch ngửa mặt lên trời thở dài, nếu hắn cùng tiểu Phi cùng nhau đến thế giới này, có phải sẽ không có việc này hay không? Chính là, hắn nếu không đến đây sớm một chút, vậy cũng sẽ không gặp A Thương, vậy cũng sẽ không có Hàn Tình nha. Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Lạc Tịch rơi vào vòng tuần hoàn khó khăn gà sinh trứng, hay trứng sinh ra gà. Lục Thương không nói gì xoa xoa mi tâm của chính mình, trong đầu Tịch nhi lại đang suy nghĩ loạn cái gì rồi? An Á Phi tựa vào cửa đại sảnh, nhếch mày nhìn bạn tốt ngay cả đi đường còn mơ màng, trong lúc đó ánh mắt rối rắm, ngay cả hắn đứng xa như vậy còn có thể nhìn ra. Trong lòng thoáng chốc vui vẻ không ít. Lúc này mới tốt, hắn một người rối rắm không có ý nghĩa. Lục Hàn Tình rửa xong tay đi ra, nhìn thấy a cha cùng phụ thân nhà mình đến đây, lập tức đi ra ngoài đón, “phụ thân, a cha.” Lục Thương gật đầu với hắn, tay phải lên ôm lấy phu lang còn đang thất thần hôn nhẹ, thấp giọng kêu: “Tịch nhi, tới rồi.” Lạc Tịch mờ mịt hoàn hồn, trừng mắt nhìn, còn tưởng đang ở ngoài. Lục Thương ý bảo hắn nhìn về phía trước. Tầm mắt Lạc Tịch nhìn qua, liền nhìn thấy bạn tốt đang thảnh thơi dựa cửa, mỉm cười nhìn về phía chính mình, vẻ mặt quen thuộc kia, ánh mắt ấm áp, khóe miệng hơi hơi gợi lên, làm cho hắn lập tức đỏ hốc mắt, “tiểu Phi.” An Á Phi nghiêng đầu, ý cười nơi khóe miệng càng sâu sắc, thầm nghĩ, người kia nếu còn bật động thì hắn sẽ tức giận, thật sự là, làm cho người ta không thể không mềm lòng, nghĩ đến đây, không khỏi hơi hơi mở ra hai tay. Khóe miệng Lạc Tịch cong lên, tuy rằng biểu hiện giống như rất nhỏ nhen, chính là vui sướng ở trong mắt đã bán đứng hắn, cả người liến giãy khỏi cảnh tay ở trên lưng, rất nhanh chạy tới cái ôm ấm áp và quen thuộc kia. Cảm nhận được ấm áp quen thuộc, Lạc Tịch cọ cọ, nhẹ giọng nói: “Tiểu Phi, đừng tức giận nữa được không.” An Á Phi cúi đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng. “Buông ra đi, lại ôm nữa, vị kia nhà ngươi sẽ liều mạng với ta.” Khóe mắt An Á Phi nhìn thấy sắc mặt người nào đó trầm xuống, không khỏi có chút buồn cười, đồng thời cũng vui mừng cho bạn tốt có thể tìm thấy người yêu thương mà vui vẻ. Lục Hàn Tình ghen tị thấy a cha nhà mình chạy vào lòng ngực ai kia đến ngay cả chính mình còn chưa được ôm qua vài lần, dựa vào thoải mái như vậy sao, vị chua ở trong lòng còn chua hơn mấy vại dưa chua trong Lục phủ ở trấn Bắc Khẩu. Lục Thương ở một bên cũng oán niệm vô cùng, mấy ngày nay trong lòng trong đầu Tịch nhi đều nghĩ tới Phi nhi, đến ngay cả buổi tối ngủ nằm mơ cũng kêu Phi nhi Phi nhi, nếu không nhìn ra Phi nhi cùng Hàn Tình đã có ý với nhau, hắn liền hoài nghi quan hệ trước kia của Phi nhi cùng Tịch nhi có phải là tình nhân hay không? Cảm tình tốt, có cần phải ôm chặt như vậy không? Vẻ mặt Lục Thương rét lạnh, đè nén xúc động muốn đi lên tách hai người ra. Đợi cho hai người tách ra, rốt cục đều ngồi ở bên bàn, lực chú ý của Lạc Tịch liền bị dời đến những món ăn quen thuộc cùng mùi hấp dẫn ở trên bàn, ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không có cho Lục Thương vẫn đang oán giận ở bên người. Lục Hàn Tình thấy không khỏi ở trong lòng rơi nước mắt đồng tình với phụ thân mình, đồng thời lại có một chút cảm giác ưu tư. Từ sau khi a cha đến, ánh mắt của Phi nhi cũng không để ở trên người hắn, một lòng gắp rau cho a cha, ân cần đến độ đem phụ thân đuổi đi. “Tiểu Phi, ta lâu lắm rồi không được ăn đồ ăn ngon như vậy.” Miệng Lạc Tịch phình lên, nói chuyện thế nhưng có thể nói rành mạch như vậy. An Á Phi gắp một khối sườn heo vào trong bát hắn, cười nói: “Đã lâu không được ăn rồi, vậy thì ăn nhiều một chút. Còn có, nói với ngươi rất nhiều lần, miệng có thức ăn không nên nói chuyện, như vậy rất dễ bị sặc.” An Á Phi bất đắc dĩ múc cho hắn một chén canh, trong mấy bạn tốt, có tên này là không khuôn khổ, tính tình cũng rất trẻ con. Chuyện đã nói qua nhiều lần, ở trước mặt luôn đồng ý, sau đó, nên làm thế nào vẫn làm như vậy. Không nghĩ tới người đã làm cha người ta, tính tình vẫn không thay đổi như vậy. “Đã biết. Ngươi làm cá sốt ăn càng ngày càng ngon.” Lạc Tịch hạnh phúc nuốt miệng thịt cá trơn mềm ở trong miệng xuống. Lục Thương cầm chén lấy hết xương bỏ thịt cá vào trong bát hắn, nói: “Tịch nhi, ăn cẩn thận một chút, đừng nói chuyện, cẩn thận bị hóc xương cá.” Lạc Tịch vừa định nói không được nói lời xui xèo, miệng còn chưa mở ra, liền ho khan, ni mã, miệng qua đen. Lục Thương khẩn trương nói: “Tịch nhi làm sao vậy, có phải bị hóc xương cá hay không.” Lạc Tịch không có cách nào mở miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng hắn để biểu đạt sự phẫn nộ của chính mình, đều là cái miệng quạ đen của ngươi, nếu không ta sao lại bị mắc xương cá? An Á Phi nhanh chóng kêu Đông Viễn đến nhà bếp bưng một chén giấm nhỏ lại đây. Lục Hàn Tình ở một bên nhẹ nhàng vỗ lưng cho a cha mình, một bên đồng tình nhìn phụ thân đang khẩn trương. “Tịch nhi, thế nào, xương cá đã xuống chưa? Có muốn tìm đại phu đến xem hay không?” buông chén dấm chua trống trơn trong tay, Lục Thương lo lắng liên thanh hỏi. Thật vất vả đem xương cá nuốt xuống, Lạc Tịch liền quăng một ánh mắt xem thường qua, thanh âm hung ác nói: “Ngươi câm miệng cho ta, đều là ngươi miệng quạ đen, ngươi nếu không nói ra, ta có thể bị hóc xương cá sao?” Bộ dạng hung ác này, làm sao có thể là bộ dạng mềm mại lúc trước nằm trong ngực An Á Phi. Tính tình Lục Thương tốt gật đầu, “Đúng đúng đúng, đều là ta sai, là ta miệng quạ đen, vậy xương cá trong cổ họng Tịch nhi huynh đã xuống chưa?” Lạc Tịch bĩu môi, không thú vị không tình nguyện gật đầu, thật là, mỗi lần đều như vậy, vô luận hắn phát giận như thế nào, người kia bộ dạng luôn tính tình tốt như vậy. Mặc kệ có phải lỗi của hắn hay không, cũng không quản chính mình có đang gây sự hay không, luôn theo tính tình của mình dỗ hắn. An Á Phi lắc đầu, nhìn phụ thân Lục Hàn Tình, nghĩ thầm người này thật sự rất tốt. Không ai so với hắn rõ ràng tích cách quái đản của bạn tốt. Trước mặt người bên ngoài, bộ dáng luôn là nhu thuận dịu ngoan, nhưng ở trước mặt người chính mình quen thuộc, bộ dạng lại tùy thời xù lông, tính tình có chút nóng nảy, ngẫu nhiên còn thích làm nũng. Loại tính cách vui buồn thất thường này, từng một lần làm cho mấy người bạn tốt bọn họ sống trong nước sôi lửa bỏng. Nhớ tới đoạn chuyện cũ kia, An Á Phi đều thầm thở dài. Thật sự là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
|
Chương 46: Tam công tử xui xẻo[EXTRACT]Sau khi mưa thu qua đi, thời tiết ở Lạc thành mỗi ngày một lạnh, tuy rằng mặt trời vẫn như cũ mỗi ngày xuất hiện ở trên không trung, nhưng cũng không thể thay đổi được độ ấm ở trong không khí. An Á Phi nắm trong tay một cái quần tứ giác, trong mắt có phức tạp cùng khó hiểu, khuôn mặt tuấn nhã hiện lên âm u, xem ra thật nghiêm túc, nhất là khóe miệng luôn mỉm cười kia, giờ phút này mím lại chặt chẽ. Nhìn thấy vị trí khả nghi của quần bị ướt, An Á Phi cảm thấy mình thật ra rất ngạc nhiên. Không phải chỉ là nằm mơ thôi sao, kiếp trước cũng không phải chưa từng có, còn có tự cấp tự túc cũng là chuyện thường. Nhưng mà tuy rằng trong lòng nói như vậy, nhưng vẻ mặt cũng không chuyển biến tốt đẹp, nhất là khi nghĩ đến giấc mộng tối hôm qua, trên mặt vốn phức tạp thế nhưng lại hiện lên một tầng đỏ ửng, trên mặt lại nóng bừng lên. Không phải là mơ thấy cùng tên kia lăn giường thôi sao, có cái gì phải rối rắm. Dùng sức đem quần vò thành một đoàn ném vào trong sọt quần áo bẩn ở một bên, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không ổn, An Á Phi trực tiếp nhặt lên cái quần kia đi đến bên cạnh giếng ở phía sau nhà bếp nhỏ, nhấc lên một thùng nước, rất nhanh đem chứng cứ hủy đi. “Hừ, vì sao lại bị tên kia đè? Lão tử tuyệt đối phải ở phía trên.” Hung hăng nói thầm một câu, An Á Phi đem quần đã giặt sạch phơi lên nhánh cây ở bên cạnh tường, lúc này mới từ trong phòng cầm ra mấy cái túi chậm ri rì đi ra ngoài sân. Hắn quyết định hôm nay sẽ đi dạo núi phía sau Lục phủ. Bởi vì thời tiết càng ngày càng lạnh, trong Lục phủ vừa mới mua thêm không ít đồ mùa đông, sáng sớm Đông Viễn liền vội vàng đi giúp đỡ. Nhìn trời nắng sáng sủa, An Á Phi liền trực tiếp xoay người đi tới núi phía sau Lục phủ. Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, hắn nghĩ thừa dịp thời tiết còn chưa lạnh lắm đi đến ngọn núi này nhìn xem có thứ tốt gì không. Nghe bạn tốt hắn nói qua, ngọn núi phía sau Lục phủ này, từ khi Lục phủ được xây dựng đến bây giờ, trước khi hắn chưa sinh ba huynh đệ Lục Hàn Tình, có từng tiến vào tìm bảo vật. Lục phủ dựa núi mà xây, đi qua một hành lang thật dài, đi qua một hoa viên thật lớn, lại lừa gạt một người trông coi hồ nước, liền có thể nhìn thấy ngọn núi phía sau tường vây. Ngọn núi phía sau Lục phủ cùng tường vây Lục phủ có chiều dài giống nhau, đi tiếp nữa, liền bị một tường vây của nhà khác ngăn cách phía sau núi. An Á Phi kêu người gác cổng mở ra cửa phía sau núi, liền đi thẳng vào. Nghe nói phía sau núi nuôi không ít súc vật, thế nhưng đều là một ít gà vịt cùng thỏ, không có nguy hiểm. Còn có một mảnh đất được khai khẩn ra, phạm vi lớn hơn nữa, lại vẫn là núi rừng nguyên két nguyên vị. An Á Phi không biết ngọn núi phía sau Lục phủ này lớn bao nhiêu, dù sao hắn cũng không phát hiện ra được. Trong rừng bởi vì mới đổ mưa, đi đứng có chút vất vả, đi được một lát, ống quần liền bị lá cây trên mặt đất chưa khô làm cho ướt sũng. An Á Phi không thể không tìm một cây gỗ dài một chút, dùng để dọn dẹp những cây cỏ lá cây ướt nước mưa phía trước. Nhìn thấy một tảng lớn mộc nhĩ trên một cái cây khô, An Á Phi cười, liền lấy ra một cái túi đã chuẩn bị trước mở ra, tâm tình sung sướng bắt đầu hái mộc nhĩ. Đem một túi đầy mộc nhĩ đặt ở lối vào, lại tiếp tục đi về phía trước. Khắp sau núi đều là của Lục phủ, hắn cũng không lo lắng có người chạy tới trộm đi túi mộc nhĩ. Cứ đi ở trong rừng như vậy, chung quanh ngoại trừ vài tiếng kêu, liền cũng chỉ nghe thấy thanh âm bước chân mình dẫm nát lá cây, thực im lặng, điều này làm cho hắn có cảm giác giống như một mình cô độc đi trong rừng rậm, tâm tình vốn có chút vui vẻ, lập tức nặng nề xuống. “haiz, không phải là không ai chia sẻ vui sướng thôi sao, làm sao lại u buồn như vậy.” Xoa nắn là cây ở trong tay không biết hái từ cành cây nào xuống, An Á Phi sửa sang lại tâm tình hai mắt lại như ra đa nhìn quét qua những nơi đã đi qua. Khi nhìn thấy ba cây hạt dẻ đầy hạt dẻ, miệng không khỏi than thở giậm chân giận dữ. Bày một mảnh núi bảo bối lớn như vậy không tới tìm, nhưng lại không có việc gì chạy tới nông thôn tiêu tiền. Ngẩng đầu nhìn lông hạt dể phần phật, An Á Phi cảm thấy, cỏ vẻ như dựa vào chính mình, hình như không thể hái được. “Quên đi, trước đem những hạt rơi xuống trên mặt đất rồi nói sau, sau khi trở về kêu Đông Viễn cùng Tây Nam tìm người đến đây hái hạt dẻ về. Lầm bầm lầu bầu một phen, An Á Phi xoay người nhặt những hạt dẻ rơi trên mặt đất, bởi vì là từ trên cây rớt xuống, không ít hạt dẻ đã từ trong vỏ rớt ra. Hạt dẻ bên trong đều vừa to vừa căng tròn, vừa nhìn liền biết loại hạt dẻ này rất ngon. Nghĩ đến đó cầm lấy lớp vỏ, liền rõ ràng thời điểm lấy được hạt dẻ ở bên trong, liền trực tiếp đem lớp vỏ ném đi. Lại đi lại ở chung quanh vài vòng, tìm được một chút hoa tiêu dại, ớt dại, nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, liền mang theo thành quả rời núi. Thời điểm khai hoang nơi này rất hoang vu, không có gì. Đợi cho An Á Phi mang theo mấy gói to của mình trở về, ngoài ý muốn đi ngang qua một hoa viên lớn, nhìn thấy một màn cẩu huyết. Nhìn thấy ở một hành lang cách đó không xa có hai người đang ôm nhau, An Á Phi cảm thấy được giờ phút này trong lòng mình rất khó chịu, vừa khéo vừa khéo, coi như trái tim bị bệnh. Mà để cho hắn khó chịu chính là, giờ phút này chính mình không chỉ trong lòng khó chịu, còn có một loại phận nộ trượng phụ giấu thê tử đi ăn vụng ở bên ngoài, loại tâm tình quỷ dị này đang ầm ĩ là sao? Là muốn đi lên tách hai người đang ôm chặt nhau ra, hay là coi như không phát hiện mà đi qua? An Á Phi rối rắm đứng tại chỗ, một bên khẽ vuốt trái tim đang khó chịu ở trong lòng. Híp mắt nhìn thấy hai người ôm nhau càng chặt, An Á Phi cảm thấy, là nam nhân thì không thể chịu được. Tuy rằng hắn cùng Lục Hàn Tình cũng chưa chính thức thổ lộ với nhau, cũng chưa chính thức lập gia đình, nhưng mà, ni mã hắn hiện tại là người đính hôn của đối phương, thế nhưng dám ở sau lưng hắn cùng một công tử ôm ấp. Nếu nhịn được thì tuyệt không phải là nam nhân. An Á Phi hít sâu một hơi, liền mang theo mấy gói to ở trên lưng đi đến chỗ hành lang hai người đang ôm ấp. Một đôi tay nắm quá chặt, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm bàn tay ở sau lưng Lục Hàn Tình khẽ vuốt, hận không thể trực tiếp dùng ánh mắt đem cấy tay kia chặt đứt. Người của lão tử cũng dám câu dẫn, còn quang minh chính đại như vậy. Còn cái tên Lục Hàn Tình kia, thế nhưng dám vượt tường ở dưới mí mắt hắn, khi hắn chết rồi sao? Mà giờ phút này trên hành lang, hai người đang ôm lẫn nhau, một người thì trên mặt mang nụ cười giảo hoạt như hồ ly, một người trên mặt thì dở khóc dở cười. “Tiểu Phong, chơi vui không?” Lục Hàn Tình bất đắc dĩ nhìn tam đệ đem chính mình ôm thật chặt, cảm giác phía sau có tầm mắt phẫn nộ quét đến trên người mình một lần lại một lần, vẻ mặt bất đắc dĩ. Mọi chuyện hôm nay đều xử lý xong rồi, hắn tình toán thừa dịp thời tiết còn chưa lạnh lắm, nghĩ muốn trở về mang Phi nhi đi dạo một chút. Không nghĩ tới hạ nhân lại báo tam đệ đã trở lại. Không còn cách nào khác, liền phải đi đến tâm sự với tam đệ hơn một năm không gặp trước. Ai ngờ, hai người gặp nhau trên hành lang, còn chưa nói chuyện được một lúc, tam đệ nhà mình đột nhiên động kinh ôm chặt lấy hắn. Vốn đinh giãy dụa, thuận tiến trách mắng hai câu, bỗng nhiên lại phát hiện chính mình thế nhưng không động đậy được. Khi nhìn thấy điệu cười giống như hồ ly quen thuộc trên mặt tam đệ, trong lòng động đậy, cho tới khi khóe mắt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc tới gần, hắn mới biết tam đệ nhà mình là đang diễn trò gì. Haiz. Không cần nghĩ cũng biết, chuyện của Phi nhi phụ thân cùng a cha hắn là đã viết thư nói cho tam đệ, nếu là An Á Phi trước kia, tam đệ sẽ không có khả năng làm như vậy. Lục Cẩn Phong đem cằm đại ca đặt trên vai chính mình, khẽ cười nói: “Đại ca, nghe a cha nói, ngươi còn chưa thu phục được tiểu Phi, ta là muốn tốt cho ngươi, phải phối hợp với ta.” Đem lời nói hết, Lục Cẩm Phong liền chờ chủ nhân tầm mắt muốn nướng bàn tay của chính mình đi tới, tay một bên còn liên tiếp ở trên lưng đại ca chính mình sờ tới sờ lui, từ xa nhìn qua, giống như là đang vuốt ve tình nhân. “Ngươi ôm liền ôm, không được ở trên lưng ta sờ tới sờ lui.” Lục Hàn Tình cắn răng, hắn chính là nghĩ muốn hắn phối hợp, cũng phải để cho hắn làm chuẩn bị. Sớm biết tiểu tử này không bớt lo, nên bảo trì khoảng cách với hắn. Hy vọng sau khi Phi nhi biết sự thật, không cần nổi giận mới tốt. Lục Cẩn Phong cười hì hì nói: “Đại ca, ta nếu không như vậy, làm sao có thể kích thích Tiểu Phi đây.” Lục Hàn Tình thật muốn đánh tiểu tử này một quyền, “Ngươi căn bản là chính mình nghĩ muốn chơi.” Có đại ca nào phải chịu ủy khuất như hắn sao, “Ngươi lần này lại dùng thuốc gì trên người ta?” Mỗi lần gặp mặt đều dùng chiêu này, cố tình mỗi lần hắn đều trúng chiêu. Nhìn thấy người càng ngày càng đến gần, Lục Cẩn Phong rất nhanh nói: “Không dùng thuốc, ta dùng châm.” Thời điểm nói, tay kia còn điểm nơi nào đó. Lục Hàn Tình chỉ có thể ở trong lòng liều mạng nói với chính mình không cần tức giận, đây là tam đệ của chính mình, không phải người khác, đánh hắn, phụ thân cùng a cha nhất định sẽ tìm mình phiền toái, nhưng mà, hắn như thế nào vẫn cảm thấy rất muốn cho tên tiểu tử này một quyền đây? An Á Phi đi lại gần, một đôi mắt hàm chứa phẫn nộ hơi hơi nheo lại, khóe miệng câu lên, gói to trên tay thế nhưng không bởi vì hắn tức giận mà ném xuống, hoàn hảo vẫn cầm tốt ở trên tay. “Ôm chặt như vậy thích không?” thanh âm trong trẻo vừa ra, Lục Hàn Tình một bên nghĩ xong rồi, Phi nhi giống như thực tức giận, một bên lại bởi vì biểu tình trên mặt Phi nhi mà mừng thầm. Lục Hàn Tình vừa định mở miệng, lại cảm giác được phía sau đau xót, nhất thời mặt liền đen xuống. Xú tiểu tử này. Thấy Lục Hàn Tình không mở miệng, An Á Phi không biết tâm tình chính mình giờ phút này là như thế nào, đâu lòng sao? Có, khổ sở, cũng có, chính là, tình tự lớn nhất vẫn là tức giận bốc lên từ ngực. Lục Hàn Tình ngươi hay lắm, lão tử đã đến trước mặt ngươi, không buông còn chưa nói, ngay cả nói cũng không nói một câu. Hừ, trêu chóc chính mình, đến bây giờ còn muốn đá văng chính mình? Đừng nói cửa chính, ni mã cửa sổ lão tử cũng sẽ không chừa một cái. Nghĩ, An Á Phi liền nhẹ giọng cười, giơ lên hạt dẻ trong tay ném đến trên người cái người đang cười như hồ ly kia, một bên âm độc nói: “Tách ra.” Lục Cẩn Phong vốn nghĩ chờ ca phu tương lại tức giận xong nói nhiều thêm mấy câu, hắn liền mở miệng kích thích một chút, lại không nghĩ rằng ca phu tương lai sau khi thay đổi linh hồn, tính tình lại nóng nảy như vậy, không đợi hắn nói chuyện liền ra tay. Kết quả, “rầm” một thanh âm vang lên, một gói đầy hạt dẻ trong tay An Á Phi bay thẳng đến đầu của tam công tử. Trước khi ngất xỉu, Lục Cẩn Phong rơi lệ, a cha, ngươi thế nào không nói với ta, Tiểu Phi này có võ công. Lục Hàn Tình cũng bị tức giận làm cho nở nụ cười. Quả nhiên là ngu ngốc tự làm tự chịu. An Á Phi không nói gì nhìn người ôm Lục Hàn Tình té xỉu, làm sao lại không né tránh? “Tình nhân của ngươi hôn mê.” Trải qua một chút như vậy, tâm tình cũng tốt hơn, An Á Phi sửa sang lại biểu tình trên mặt, lành lạnh nhìn về phía Lục Hàn Tình vẫn không nhúc nhích. Lục Hàn Tình rất muốn nói, Phi nhi, đây không phải là tiểu tình nhân của ta, là tam đệ ta, ngươi mau đi tìm đại phu đến xem, đừng để cho đầu bị đụng mà hư mất. Nhưng mà hắn không mở miệng được, không mở miệng được thì không nói đước, hắn di chuyển cũng không thể di chuyển. Thanh Lưu ở chỗ tối khóe miệng co rút, trở mình xem thường, bất đắc dĩ hiện thân, “Đại thiếu gia.” Lục Hàn Tình nhìn hắn đi ra, nhất thời thở dài nhẹ nhõm, dúng ánh mắt ý bảo hắn trước đem ngân châm trên người mình rút ra. An Á Phi nhìn thấy nam nhân chưa bao giờ gặp qua, có chút mờ mịt nhìn về phía Lục Hàn Tình. Cảm giác giống như có gì đó không đúng, “Lục Hàn Tình, đây không phải đối tượng vượt tường của ngươi sao? Bị ta đánh hôn mê, ngươi ngay cả nói cũng không nói một câu?” Lục Hàn Tình không nói gì, hắn nếu có thể nói chuyện, có thể không nói sao? Cái gì là đối tượng vượt tường? nếu hắn dám vượt tường, a cha hắn không hủy xương cốt của hắn mới là lạ. Thanh Lưu nhịn cười tiến lên rất nhanh ở vị trí dưới nách Lục Hàn Tình rút ra ngân châm, còn tại trước mặt An Á Phi quơ quơ, sau đó rất nhanh lắc mình biến mất. Thật sự là cười chết hắn, nếu như bị phát hiện mỉm cười, không biết sẽ cười thành cái dạng gì. Tam công tử hồ ly muốn chỉnh đại thiếu gia nhà mình, kết quả bị ca phu tương lai đánh chính mình hôn mê. Thật đúng là không phải xui xẻo bình thường.
|
Chương 47: Có chút chột dạ[EXTRACT]Nhìn thấy thầy thuốc được Tây Nam lo lắng đưa vào trong phòng Lục phủ, An Á Phi đứng ở một bên vẻ mặt không biết như thế nào? Tay nhanh chóng cầm sách xem. Hắn làm sao biết người này chính là tam đệ của Lục Hàn Tình, tam công tử Lục phủ Lục Cẩn Phong? Không thể trách hắn. Hơn nữa, tên kia ôm Lục Hàn Tình như vậy, ai cũng sẽ hiểu lầm đi. Trong lòng có nói bao nhiêu lý do với chính mình, nhưng mà, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của bạn tốt, vẫn là cảm thấy có chút áy này cùng chột dạ, còn có một chút đau trứng. Lạc Tịch đi qua đi lại một vòng, lo lắng nói: “Đây là làm sao, không phải mới trở về sao, làm sao lại hôn mê bất tỉnh? Đây là, đứa nhỏ này làm sao vậy.” Lục Thương tuy rằng cũng lo lắng, nhưng cũng coi như bình tĩnh, một tay kéo qua Phu lang của chính mình trấn an, một bên có chút đăm chiêu nhìn về phía vẻ mặt tĩnh lặng của con lớn, “Nói đi, Hàn Tình, đây là có chuyện gì?” Lục Hàn Tình không nói gì nhìn trời, hắn phải nói thế nào? Nói tam đệ là chính mình không có việc gì làm nên tìm việc làm, chọc giận Phi nhi, kết quả bị Phi nhi đánh hôn mê? Không ai tin tưởng đi. Phi nhi là có võ phòng thân, chính là so với tam đệ, thiệt tình là còn chưa đủ. Kết quả cứ như vậy, còn bị đánh hôn mê. Lục Hàn Tình cảm thấy, nếu hắn nói ra, không chừng phụ thân và a cha đều nói hắn nói lung tung. Nghĩ nghĩ tìm từ, Lục Hàn Tình vẫn đem chuyện vừa rồi xảy ra kể lại, không có nửa điểm giấu diếm. Chính là tam đệ chính mình nên suy nghĩ cẩn thận. Lạc Tịch hoài nghi nhìn về phía con lớn, sau đó đem tầm mắt chuyển đến bạn tốt đang chột dạ đứng ở một bên, chần chờ nói: “Tiểu Phi, là như vậy sao?” Không thể đi, con thứ ba chính mình có phân lượng như thế nào, hắn chính mình rõ ràng nhất, làm sao có thể bị Tiểu Phi đánh hôn mê? “Tiểu Phi, ngươi lấy cái gì đánh tiểu Phong?” Cũng không hẳn như vậy, mặc kệ là đồ vật gì, với thân thủ của con thứ ba, mười tiểu Phi cũng không phải là đối thủ của hắn. An Á Phi xem thường, sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng nói: “Không phải chỉ là một túi hạt dẻ thôi sao.” Hắn làm sao biết được Lục Cẩn Phong thế nhưng không tránh, còn bị chính mình đánh vào đầu, nói, lúc ấy hắn chỉ nghĩ đem gói to ném vào giữa bọn họ mà thôi. Lạc Tịch trừng lớn mắt nhìn bạn tốt, hoài nghi chính mình nghe lầm, “Tiểu Phi, ngươi vừa rối nói cái gì vậy?” hạt dẻ? tiểu Phi không có việc gì ở chỗ nào có hạt dẻ? An Á Phi trừng trở về, thanh âm hơi lớn tiếng một chút, “Một túi hạt dẻ đây, làm sao? Ai bảo đứa con ngươi không có việc gì trêu chọc ta làm chi.” Vẻ mặt này là sao, hắn cũng không phải cố ý. Lạc Tịch nghe vậy rụt cổ, trong mấy người bạn tốt, hắn sợ nhất chính là tiểu Phi cùng hắn lớn tiếng, bời vì thời điểm bình thường, tiểu Phi nhất định sẽ tỏ vẻ không vừa lòng với thái độ của hắn, sau đó cũng sẽ không có đồ ăn ngoan, nghĩ đến đây không khỏi lúng ta lúng túng nói: “Kia, không có việc gì, đầu của tiểu Phong cũng cứng lắm, tay tiểu Phi không có việc gì chứ?” Lục Hàn Tình ở một bên run rẩy khóe miệng nhìn a cha chính mình không có tiết tháo, đương nhiên, bởi vậy cũng có thể nhìn ra cảm tình của a cha chính mình cùng Phi nhi rất sâu đậm. Lục Thương trừng mắt nhìn con lớn của chính mình, kêu hắn tự quản phu lang tương lai của chính mình, làm sao có thể cùng Tịch nhi nói lớn tiếng được, thật sự là lộn xộn. Lục Hàn Tình làm bộ không phát hiện ánh mắt của phụ thân chính mình, ngược lại hướng đến bên người An Á Phi, thử vươn tay thăm dò. An Á Phi híp lại con mắt né tránh, « Làm cái gì ? » Lục Hàn Tình cười nói: “Phi nhi, đang tức giận sao?” Khóe miệng An Á Phi cong cong, “Như thế nào, ngươi nhìn ta giống đang tức giận sao?” Lục Hàn Tình thầm nghĩ, ngươi như vậy còn kêu không tức giận, bộ dạng gì mới kêu là tức giận. ngoài miệng lại nói: “ Chỉ biết trong lòng Phi nhi đang muốn giúp đỡ.” Một bên lại đi lên phía trước vài bước. Con ngươi An Á Phi xem xét hắn lén lút, cũng lười nói cái gì, hiện tại hắn thật sự lo lắng người trong phòng này thật sự bị hắn đập hư đầu. Lạc Tịch nhìn nhìn vẻ mặt của bạn tốt, lui ở trong lòng phu quân mình nhỏ giọng than thở, “Mỗi lần tiểu Phi đều dùng chiêu này, thật là, rõ ràng cảm thấy chột dạ, còn kỳ quặc như vậy không chịu thừa nhận.” An Á Phi cách hắn không xa, đương nhiên là nghe thấy toàn bộ lời của hắn, không khỏi hơi hơi đỏ mặt. Thấy người không có trốn tránh chính mình, Lục Hàn Tình trực tiếp đem người kéo vào lòng ngực. Ở trong lòng thở ra một hơi, hoàn hảo Phi nhi không vì quan hệ của tam đệ mà liên lụy đến chính mình. Bốn người trong viện đợi trong chốc lát, Triệu đại phu đi ra, “Yên tâm đi, lão gia, tam công tử không có việc gì, chính là trên đầu nổi lên một cục u, làm xẹp đi thì không có việc gì.” Lạc Tịch nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra, lại lo lắng hỏi: “Vậy khi tỉnh dậy có xảy ra vấn đề mất trí nhớ không, hoặc là, tỉnh lại không phải đứa con của ta?” Nghĩ vậy có khả năng, hiện tại Lạc Tịch rất muốn đi lên lay tỉnh đứa con thứ ba của mình xem xem. An Á Phi ở một bên nghe lời nói của bạn tốt, không khỏi trợn trắng mắt, làm ơn, đây là tư tưởng gì, chẳng lẽ Á Minh cảm thấy chuyện xuyên qua là loại chuyện rau cải trắng mọc ở ven đường sao? Lục Thương cùng Lục Hàn Tình bên cạnh nghe hiểu được, cũng không xen vào không nói gì. Triệu đại phu sửng sốt, không nói rõ: “Phu gia nói gì vậy, tam công tử tỉnh lại đương nhiên sẽ không mất trí nhớ, về phần không phải tam công tử, lời này xin thứ cho tại hạ không rõ.” Lục Thương ôn hòa nói với hắn: “Làm phiền Triệu đại phu, ngươi trước đi nghỉ trước, lát nữa nếu có chuyện gì ta sẽ sai người mời ngươi đến.” Triệu đại phu gật đầu, tâm tình khó hiểu lui xuống. Lạc Tịch lo lắng đi vào phòng, Lục Cẩn Phong ở trên đường nhắm mắt ngủ thật yên ổn, lông mi dài bao trùm ở trên mí mắt. An Á Phi cùng đi theo Lục Hàn Tình đến, nhìn người nhắm mắt nằm ở trên giường, ánh mắt có vài phần giống với Lục Hàn Tình, thật đúng là huynh đệ, nhất là mi dày rậm kia, còn có môi hơi mỏng. Lục Hàn Tình nhéo nhéo tay An Á Phi, thấp giọng nói: “Phi nhi không cần lo lắng, tam đệ không có việc gì.” An Á Phi nhìn hắn một cái, “Ngươi không lo lắng tam đệ ngươi sẽ bị chấn thương như a cha ngươi nói?” Đừng nói, mức độ xui xẻo của tam công tử lần này, thực không chừng có thể giống như lời bạn tốt nói, tỉnh lại bên trong liền đổi một người khác. Lục Hàn Tình nghe vậy khóe miệng co rút, không biết nên đáp lời như thế nào. Nói không lo lắng là giả, thế nhưng, hắn lo lắng tam đệ tỉnh lại có thể tìm Phi nhi phiền toái hay không, tuy rằng việc lần này nguyên nhân là do hắn, nhưng tính tình của tam đệ thà tình nguyện để cho người khác chịu thiệt, chính mình tuyệt đối không thể chịu thiệt thòi, hắn sợ khi tam đệ tỉnh lại không có việc gì lại cho vào đồ ăn của Phi nhi thứ gì đó. Lo lắng của Lạc Tịch cũng không xảy ra, chạng vạng, trời vừa tối, Lục Cẩn Phong liền tỉnh lại. “Ôi, đầu sao lại đau như thế?” kêu đau một tiếng, giơ tay sờ đầu chính mình đụng đến một cục u, Lục Cẩn Phong đau đến hít hít vài tiếng, ban đầu vốn không nhớ rõ chính mình tại sao lại té xỉu, lập tức, vẻ mặt liền biến ảo không ngừng, không biết nên than thở chính mình xui xẻo, hay là nên than thở tính tình đại ca phu tương lai thật nóng nảy. Như thế nào cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, liền trực tiếp đánh hắn hôn mê? Hắn ngay cơ hội né tránh cũng không có. Thật sự là bị người cười chết. “Công tử tỉnh?” nghe thấy trong phòng có thanh âm, Thiên Ảnh vẫn canh giữ ở gian ngoài liền đi vào. Lục Cẩn Phong nhìn thấy hắn tiến vào, khóe miệng cong cong: “Buổi chiều ngươi đi nơi nào? Nhìn thấy công tử bị đánh, thế nhưng cũng không thấy ngươi đi ra.” Vẻ mặt Thiên Ảnh thản nhiên nhìn hắn một cái, “Không phải công tử kêu ta không cần quầy rầy ngươi cùng chủ tử gặp nhau sao? Còn kêu ta cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được xuất hiện trước mặt ngươi.” Lục Cẩn Phong hừ một tiếng, bắt đầu chơi xấu, “Có sao? Bản công tử sao lại không nhớ rõ mình đã nói như vậy, nhất định là ngươi muốn nhìn bản công tử bị chê cười.” Nghĩ đến chính mình thế nhưng không có một chút sức phản kháng liền bị người ta đánh hôn mê, quả thực là muốn đào một cái hố đem chính mình chôn xuống. Thiên Ảnh thản nhiên nhìn hắn một cái, “Công tử, ngươi nên đứng lên uống thuốc.” Lục Cẩn Phong trực tiếp nằm xuống, Thiên Ảnh thật sự là không đáng yêu, mặt cả ngày không chút thay đổi. hay là Thần Dương nhà hắn dạy dỗ tốt. Thiên Ảnh mặc kệ trong lòng hắn nghĩ gì, trực tiếp bưng thuốc ở trên bếp lò tới, “Công tử, đem thuốc uống trước đi, đây là phu gia cố ý mời Triệu đại phu khai dược cho ngươi, nói là đề phòng ngươi biến thành người ngốc.” Lục Cẩn Phong không nói gì trừng hắn, “Thiên Ảnh, ta là công tử, ngươi làm sao có thể nói với ta như vậy.” Thật sự là càng ngày càng không biết lớn nhỏ. Thiên Ảnh nhếch mi, “Công tử đừng quên, ta chỉ là tạm thời ở lại chăm sóc bên cạnh ngươi.” Nếu không phải chủ tử lo lắng cho công tử, hắn làm sao lại bị phái tới nơi này. Lục Cẩn Phong nhìn hắn, đột nhiên cong môi cười, bộ dáng y hệt như một con hồ ly, hai tròng mắt híp lại, giống như hai mặt trăng nhỏ, giấu đi tính kế ở trong mắt, “Ôi, Thiên Ảnh không để cập đến chuyện bản công tử tỉnh, bản công tử liền quên. Haiz, Thần Dương thật sự là đáng thương, vì một người vô tâm vô phế mà bị thương thảm như vậy, còn không thể hầu hạ bên người công tử mà chính mình yêu nhất, thật sự là thê thảm nha.” Thiên Ảnh xem xét hắn, khóe miệng co rút, bất đắc dĩ thở dài, thái độ nhẹ nhàng nói: “Công tử uống thuốc đi, tiểu nhân lần sau nhớ rõ có người muốn đả thương công tử, liền lập tức hiện thân, tuyệt không để cho việc hôm nay xảy ra lần nữa.” Lục Cẩn Phong vừa lòng nở nụ cười, giơ tay cầm lấy thuốc uống hết, sau đó nói: “Đến đến đến, Thiên Ảnh giúp ta mang thuốc này đến nhà bếp nhỏ của đại ca đi.” Thiên Ảnh thẳng thắn nhận lấy, nghĩ thầm muốn hay không đem chuyện này nói với chủ tử một tiếng? Lục Cẩn Phong giống như là biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, buồn bá nói: “Nếu việc này bị đại ca của ta biết, ta nhất định sẽ đem Thần Dương giấu đi.” Thân ảnh Thiên Ảnh đi ra ngoài dừng lại, sau đó rất nhanh lắc mình biến mất. Lục Hàn Tình không biết chuyện chính mình lo lắng trở thành sự thật, lúc này không biết đang ở trong phòng An Á Phi nói cái gì, biểu tình trên mặt hai người đều rất sung sướng. An Á Phi ngẩng đầu nhìn hắn, “Nói như vậy, bản lĩnh tam đệ ngươi cũng không nhỏ?” Hắn thật ra không nghĩ tới, Lục Cẩn Phong thích trêu chọc kia, thế nhưng lại là một danh y, có một tay y thuật giỏi giang không nói, võ nghệ cũng không tồi. “Vậy hắn buổi chiều làm sao bị ta đánh xỉu? Nếu võ công tốt như vậy, làm sao còn có thể bị hắn đánh xỉu? Nghĩ vậy, Lục Hàn Tình cũng rất muốn cười ra tiếng, “Còn không phải là hắn tự làm tự chịu. Vốn nghe a cha nói xong muốn kích thích ngươi một chút, kết quả không biết rõ tính tình của ngươi, chắc là cũng không nghĩ tới ngươi hai câu cũng không nói liền trực tiếp ra tay, nhất thời không phản ứng kịp, thêm lúc ấy hai tay của hắn vẫn đang ôm ta.” Cho nên, mọi chuyện chính là như vậy? Hắn nên nói tên Lục Cẩn Phong kia quả là xui xẻo sao?
|
Chương 48: Ta nhịn[EXTRACT]Sáng sớm, mắt trời ấm áp chiếu sáng khắp nơi, giọt sương trong suốt phản quang một chút trên lá cây, làm nổi bật ánh mặt trời, có vẻ càng thêm trong suốt lấp lánh, dường như giống như là đá quý lộng lẫy. Trong không khí có hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi, ở bên trong phòng có thể nghe thấy vài tiếng chim hót. An Á Phi đứng ở dưới tàng cây, duỗi thắt lưng, da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời trong suốt. Một đầu tóc đen tùy ý ở sau đầu dùng một sợi dây màu lam cột lại. Trên người là cẩm bào màu tím nhạt hoàn mĩ phác họa vẻ bề ngoài mảnh khảnh của thiếu niên. Tiến vào trong sân, đập vào mắt Lục Hàn Tình đó là hình ảnh làm cho tim chính mình đập mạnh. Thiếu niên mảnh khảnh đứng ở dưới tàng cây, một đầu tóc đen theo động tác tùy ý đong đưa, ở phía sau lưng xinh đẹp lay động. Từ góc độ của hắn nhìn qua, vừa lúc có thể nhìn thấy môi cánh hoa phấn nộn mang theo nước. Hơi hơi híp con ngươi, Lục Hàn Tình không khỏi nhớ lạ dư vị tốt đẹp của nó. “Còn tính toán nhìn trong bao lâu?” An Á Phi hơi hơi nghiêng thân mình, một đôi mắt đẹp mang theo ánh mắt trời nhìn về phía nam nhân đang đứng ở cửa. Nam nhân này khi nào biến thành đầu gỗ rồi? “Cả đời cũng không ngại.” Lục Hàn Tình mỉm cười, thanh âm nhu hòa, miệng nói ra lời có vài phần kéo dài. An Á Phi nhịn không được xem thường, “Sáng sớm liền nói mấy lời ghê tởm như vậy, cũng không sợ ta đem cơm hôm qua ói ra.” Vẻ mặt hắn cũng khiến cho người ta vừa thấy liền biết tâm tình hắn giờ phút này kỳ thật không tồi. Lục Hàn Tình cười, đi tới bên người hắn, cúi người rất nhanh ở trên trán trắng nõn bóng loáng hôn một cái kế tiếp là hôn môi, “Xem ra Phi nhi là đang nhắc nhở ta, hiện tại ngươi đã đói bụng.” “Lỗ tai nào của ngươi nghe ra ta có ý tứ này.” An Á Phi đi theo phía sau hắn, cũng không nói gì về nụ hôn vừa rồi, khóe miệng cong lên cùng nam nhân đấu võ mồm. Bàn tay Lục Hàn Tình duỗi ra, ôm eo nhỏ của người đang đi phía sau hắn vào trong lòng ngực khẽ cười nói: “trí nhớ của Phi nhi cũng bị thụt lùi rồi.” An Á Phi nhìn lướt qua thân thể mình bị ôm vào, “Ngươi có muốn kiểm tra trí nhớ của ta một chút không? Ừ?” liếc mắt người nào đó trong mắt mang theo tính toán. Hắn còn chưa quên chuyện ngày hôm qua, nam nhân bên người này cũng có một nửa trách nhiệm. Haiz, Lục Hàn Tình sờ sờ mũi của mình, nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, Phi nhi sẽ không để qua một đêm sau đó còn muốn đem chuyện ngày hôm qua tính toán với hắn chứ? Chẳng lẽ không phải là đã triệt tiêu theo tam đệ rồi sao? “Thiếu gia, An công tử.” Khi hai người đi vào nhà ăn của tiểu viện, Đông Viễn cùng Tây Nam đã dọn bữa sáng ở trên bàn. Ở bên bên bàn ngồi xuống, hai mắt vô tình nhìn lướt qua Đông Viễn cùng Tây Nam ở bên cạnh, An Á Phi cầm lấy chiếc đũa gắp một viên màu trắng bỏ vào trong miệng. “Phụt.” Mới vừa đem viên màu trắng bỏ vào miệng, An Á Phi liền phun ra, khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này đều là bất đắc dĩ, khóe miệng còn run rẩy vài cái. Lục Hàn Tình nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn không thể ăn, đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia tinh quang, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía người bên cạnh, giọng nói mềm nhẹ, “Làm sao vậy Phi nhi.” An Á Phi thật sự không biết nói gì mới tốt, xoa xoa thái dương đang run rẩy, “Khụ, ngươi nói tam đệ của ngươi là thầy thuốc?” Lục Hàn Tình nhếch mi, kỳ thật xem như là thần y có chút danh tiếng, thế nhưng, nói là thầy thuốc cũng đúng, liền gật gật đầu. Đông Viễn cùng Tây Nam liếc nhau, đều thấy được bất đắc dĩ trong mắt đối phương, hy vọng thiếu gia không cần đem chuyện này tính lên trên người bọn họ. Bọn họ cũng là bị buộc. “Đồ ăn bị bỏ thuốc.” An Á Phi bưng lên nước trà Đông Viễn đưa qua xúc miệng, “Tuy rằng không biết là thuốc gì, thế nhưng có vẻ không phải là độc dược?” Chính là đem hương vị thơm ngon của đồ ăn biến thành khó ăn muốn chết, tưởng tượng cái mũi lạ vừa rồi ăn vào miệng kia, An Á Phi cảm thấy may mắn đồ ăn tối hôm qua dạ dày chính mình đã tiêu hóa hết. Tầm mắt Lục Hàn Tình thản nhiên nhìn về phía Đông Viễn cùng Tây Nam ở một bên, “Chuyện khi nào?” hắn cũng không tin hai thủ hạ đắc lực của hắn lại không biết. Vẻ mặt Đông Viễn cùng Tây Nam bất đắc dĩ đi ra, nhẹ giọng nói: “Là chuyện nửa đêm tối hôm qua.” Sau đó, hai người liền đem chuyện tình tối hôm qua kể ra toàn bộ. Hai người nghe xong, Lục Hàn Tình chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Tuy rằng biết tính tình tam đệ, nhất định sẽ làm chút gì, không nghĩ động tác lại nhanh như vậy, hơn nữa, vẫn là hạ loại dược này. An Á Phi kéo kéo khóe miệng, vốn chỉ là hoài nghi, lúc này được chứng thật, vãn làm cho hắn sau khi nghe xong Đông Viễn cùng Tây Nam nói, rất có cảm giác đau trứng. Được rồi, hắn không nên đi trách cứ tiểu hài tử, dù sao người ta năm nay cũng chỉ mới mười lăm tuổi? Tuy rằng so với thân thể của hắn còn lớn hơn, nhưng dù sao đây cũng là nhà người ta. Lại nói, ngày hôm qua người quả thật là do hắn đánh hôn mê, ước chừng lúc này trên đầu còn một cục u chưa tan. Vì vậy, ta nhịn. Ni mã thế nhưng kê đơn vào đồ ăn của hắn, kê đơn còn chưa tính, ni mã còn tính toán hạ xuân dược? hắn có phải nên khen ngợi ba thủ hạ đắc lực của Lục Hàn Tình hay không. Nếu không phải ba người này lời dụng khe hở lừa bịp, nói không chừng hắn vừa rồi ăn sẽ không phải là đồ ăn khó ăn, mà là cái thuốc gì gì kia. Tây Nam thật cẩn thận nhìn ánh mắt đại thiếu gia nhà mình, thấy người không có bộ dạng tức giận, mới nhỏ giọng lên tiếng hỏi: “An công tử, ngươi làm sao đoán được là tam công tử?” Tuy rằng bọn họ tối hôm qua bị buộc bỏ thuốc cũng không tính toán hôm nay sẽ giấu diếm, nhưng mà, An công tử làm sao có thể lập tức đoán được là tam công tử đi? Lẽ nào không nghĩ tới là người khác làm. An Á Phi bĩu môi, chuyện này thật dễ đoán đi, nếu người khác muốn hạ độc hắn, hắn tới nơi này nhiều ngày như vậy, đã sớm ra tay rồi, làm gì còn chờ tới bây giờ, hơn nữa, đồ ăn của hắn cùng Lục Hàn Tình, đều phải qua Đông Viễn cùng Tây Nam tự mình kiểm tra. Không nói đến tính an toàn, đầu tiên Đông Viễn cùng Tây Nam cũng không phải để bày trí, làm sao có thể để cho người khác kê đơn bọn họ mà không biết? Nếu kê đơn ở trong đồ ăn của hắn thành công, mà Đông Viễn cùng Tây Nam vừa rồi không có phản ứng gì khác, vậy chỉ có thể nói, chuyện này bọn họ đã sớm biết, hơn nữa cũng biết hắn ăn vào cũng sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể. Nếu không phải người khác hạ độc, vậy chỉ có thể là người nhà, nhìn phản ứng của Đông Viễn cùng Tây Nam, còn nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, sự thật không phải đã bày ra trước mắt rồi sao? Đông Viễn cùng Tây Nam sau khi nghe An Á Phi nói xong, nhìn nhau, trong mắt hiện lên một mạt đúng vậy. Tây Nam lại tán thưởng nói: “Khả năng quan sát của An công tử thật là lợi hại.” Thế nhưng có thể trong chốc lát, liền có thể nhìn ra phản ứng của hắn cùng Đông Viễn, còn lập tức đoán ra sự thật. Lục Hàn Tình kéo khóe miệng, vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía vẻ mặt Tây Nam đang đầy ý cười. Tiếp nhận được tầm mắt của thiếu gia nhà mình, Tây Nam lập tức lui đến bên người Đông Viễn, ánh mắt thiếu gia thật đáng sợ. An Á Phi bắt đầu xoa xoa bụng chính mình đang kháng nghị, lên tiếng nói: “Đông Viễn, còn gì có thể ăn không?” “Có, An công tử, chờ một lát, ta đi lấy lại đây.” Đông Viễn mỉm cười, lôi kéo Tây Nam còn đang đứng ngốc ở bên người xoay người đi đến phòng bếp nhỏ. Bọn họ trước khi hạ dược, cũng đã đem đồ ăn lưu lại thật tốt. Làm hạ nhân cũng không dễ dàng gì, không thể phản bội thiếu gia nhà mình, còn không thể đắc tội đệ đệ của thiếu gia, bọn họ cũng không dễ dàng. Rốt cục điền đầy bụng, An Á Phi sờ sờ bụng được ăn ngon, nhìn về phía người một bên không tính toán đi ra ngoài, “Kỳ quái, bình thường ăn xong điểm tâm ngươi sẽ đi thư phòng xử lý công việc, hôm nay gió thổi hướng nào, ngươi thế nhưng còn ung dung uống trà?” Buông chén trà tản mát mùi thơm ngát ở trong tay, Lục Hàn Tình mỉm cười, “Như thế nào, hôm nay ta ở bên cạnh Phi nhi không tốt sao?” An Á Phi mới không tin người nọ là vì vậy, “Nói đi, hôm nay có chuyện gì?” Tin tưởng một người bận rộn đột nhiên rảnh rỗi, chì vì muốn ở bên hắn? Hắn cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi, tin hắn mới có quỷ đi. Lục Hàn Tình nhếch mày, “Phi nhi thật sự là càng ngày càng tinh ý rồi.” “Không cần nịnh hót ta, ta không thích bộ dạng này.” An Á Phi liếc hắn một cái, bình tĩnh nâng chung trà lên uống một ngụm. “Được rồi.” Lục Hàn Tình nhún nhún vai, “Hôm nay Phủ thượng thư gửi thiệp mời, mời chúng ta đi chúc mừng đại thọ bảy mười tuổi của lão thượng thư.” An Á Phi nghi hoặc nhìn qua, mẫn cảm nắm được hai chữ, “Chúng ta? Chẳng lẽ không phải là mời ngươi với phụ thân còn có a cha ngươi sao?” có quan hệ gì với hắn. Hắn cũng không cảm thấy người ta đường đường là phủ thượng thư sẽ mời hắn một công tử ở nông thôn đi tham gia đại thọ. Trên mặt Lục Hàn Tình lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng hắn cũng nghi hoặc, theo đạo lý, đại thọ bảy mươi tuổi của lão thượng thư, gửi thiệp mời cho nhà bọn họ cũng là bình thường, nhưng mà lần này trên thiệp mời ghi rõ, không những mời người một nhà bọn họ, còn đem tên của Phi nhi cũng ghi vào. An Á Phi thấy hắn không nói lời nào, nhân tiện nói: “Không đi có được không?” Kiếp trước hắn không thích tham gia những yến hội như vậy, kiếp này cũng vậy. Trong mắt Lục Hàn Tình hiện lên suy nghĩ xâu xa, gật gật đầu. “Đến lúc đó Phi nhi đi theo bên người ta là được.” An Á Phi không nói gì, tay trắng nõn vuốt ve miệng chén, hắn cũng không cho rằng lần thọ yến này mời hắn đi, là không có mục đích gì. Hiển nhiên trong lòng Lục Hàn Tình cũng có ý tưởng giống như vậy. Trong thư phòng, Lạc Tịch bị Lục Thương ôm vào trong ngực, vẻ mặt không hiện tuổi giờ phút này lại đang cười lạnh, “Ngụy thượng thư xem ra cũng muốn thò một chân vào, cũng không lo lắng chân sẽ bị chặt.” Lục Thương trấn an sờ sờ đầu hắn, “Đại hoàng tử hiện giờ chưa trưởng thành, bệ hạ cùng tiểu đệ hiện tại cũng không có mục đích gì liền định hôn cho hắn, tự nhiên những người đó đều đem chú ý đặt lên người Hàn Tình, dù sao, Hàn Tình mới là gia chủ tiếp theo của Lục phủ. Tiểu Phi rốt cuộc là một công tử ở nông thôn, bị mấy người đó xem thường, cũng là chuyện bình thường.” Lời tuy nói như vậy, lãnh ý trong mắt Lục Thương, cũng không có ôn hòa như giọng nói của hắn. Lúc trước nếu không phải phụ thân cùng ông nội tiểu Phi cứu hắn một mạng, làm sao có hắn của hiện tại? Không nói đến ân cứu mạng này, hiện giờ Tiểu Phi còn là bạn tốt của Tịch nhi nhà hắn, cũng không phải những người đó có thể dễ dàng trêu chọc. Lạc Tịch hơi hơi híp mắt, vẻ mặt hắn hiện tại cũng không khờ dại như ở trước mặt An Á Phi, “Nếu Ngụy thương thư một đạp một chân vào, vậy cho hắn tham gia vào cũng tốt, chỉ là không biết, đến lúc đó bên Kha gia, lại sẽ có động tác gì, ta thật ra muốn nhìn hai nhà bọn họ, rốt cuộc ai có thể tốt hơn.” Lục Thương lắc đầu, tính tình Tịch nhi vẫn vậy. “Đúng rồi, bên tiểu vương gia có tin tức gì không?” Hình như nghĩ tới cái gì, Lạc Tịch quay đầu nhìn về phía nam nhân bên người. “Tạm thời không có, yên tâm đi, tiểu vương gia bên kia không cần lo, Hàn Tình đã sớm phái người đi theo bảo vệ hắn.” “Vậy là tốt rồi, bệ hạ chỉ có một người đệ đệ này, cũng đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.” Lạc Tịch tưởng tượng đến tiểu vương gia bốc đồng kia, còn cảm thấy đau đầu, ngươi nói đều đã hai mươi tuổi, thế nhưng còn có thể tùy hứng như đứa nhỏ chưa lớn, thích ai không thích, cố tình lại đi thích thiết huyết tướng quân Thượng Biệt quốc, hiện tại còn để lại thư cho bọn họ nói cái gì mà ngàn dặm truy phu.” “Được rồi, đừng phiền lòng vì việc này, thừa dịp hôm nay thời tiết tốt, buổi chiều đi ra ngoài đi dạo đi.” Lục Thương đem người chuyển đến trước mặt mình, những chuyện này không đáng để Tịch nhi suy nghĩ. “Được, buổi chiều rủ cả Tiểu Phi đi dạo cùng, ta cũng đã lâu chưa cùng hắn dạo phố.” Nghĩ đến chuyện trước kia, trên mặt Lạc Tịch không khỏi lộ ra nhớ nhung. Lục Thương hôn hôn miệng hắn, trên mặt càng đầy sủng nịnh.
|
Chương 49: Đi dạo phố[EXTRACT]“Đi dạo phố?” An Á Phi kì quái nhìn bạn tốt ở bên cạnh, nghi hoặc nói: “Ngươi chừng nào thì có hứng thú này?” Nếu như hắn nhớ không lầm, trong mấy người bạn tốt của hắn, chỉ có Á Minh rất không thích đi dạo phố. Mấy lần gọi hắn đi ra ngoài, người này luôn sẽ nói chỉ có nữ nhân mới thích đi dạo phố. Làm sao mà khi tới cổ đại, ngay cả sở thích cũng thay đổi? Lạc Tịch cũng không để ý vẻ treo ghẹo trong mắt bạn tốt, cười híp mắt nói: “Tiểu Phi, khó có khi thời tiết tốt, nghe nói cửa hàng ngọc ở thành đông vừa nhập về một đám đồ ngọc thượng đẳng, chúng ta thuận tiện đi xem, chọn cho lão thượng thư một món quà làm thọ lễ. Đương nhiên, quan trọng nhất là, chúng ta cũng đã lâu không đi dạo phố với nhau.” Trước kia hắn thật không thích đi dạo phố, đã có thể mua sắm trên mạng, cần chi phải vất vả hai cái đù đi ra ngoài mua đồ vật này nọ. Chính là hiện tại không giống, tuy rằng Tiểu Phi đến thế giới này còn chưa tới một năm, nhưng mà hắn đến thế giới này gần hai mươi năm. Cho dù là chuyện gì, cũng bị thời gian dài ăn mòn, cũng sẽ phải thay đổi. Trước kia không thích, hiện giờ nhớ tới, cũng làm cho hắn hết sức nhớ nhung. An Á Phi nghe thấy một câu cuối cùng của hắn, khóe miệng cong lên một độ cong đẹp đẽ, trong mắt cũng hiện lên vẻ nhớ nhung. “Lão thượng thư là xảy ra chuyện gì?” Bộ dạng của Lục Hàn Tình giống như cũng không biết vì sao phủ thượng thư lại mời luôn cả hắn. “Đây không phải là muốn lôi kéo sao.” Đối với bạn tốt của chính mình, Lạc Tịch không muốn giấu diếm, để cho đến lúc đó bạn tốt bị đánh trở tay không kịp, còn không bằng chuẩn bị trước cho tốt. “Đại thọ bảy mươi tuổi chính là tiền lễ bộ thượng thư, cũng là nửa lão sư của tiên đế, về phần vì sao mời Tiểu Phi ngươi, đương nhiên là bởi vì có liên quan đến Hàn Tình.” Lạc Tịch cũng không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt lộ vẻ trào phúng, “Bổn gia phủ thượng thư là không có tiểu công tử vừa độ tuổi, thế nhưng gia đình nhà đệ đệ bà con xa của lão thượng thư có một tiểu công tử, hiện giờ vừa lúc đến tuổi định hôn, lại đúng lúc gặp Diêu quốc có dã tâm, tới bây giờ còn có xu thế liên lụy đến Lương Nguyệt quốc, Ngụy gia liền thừa dịp này đưa con lớn nhất của Ngụy gia lên làm vị trí tướng quân.” An Á Phi nhếch mày, “Cho nên ta vô tội bị liên lụy vào?” Lục Hàn Tình rốt cuộc có điểm nào tốt, thế nhưng lại có thể trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy? Đầu tiên là Kha Mạo Khiêm, hiện tại lại là một tiểu công tử của phủ thượng thư. An Á Phi híp mắt, hắn nên giữ vựng người của chính mình không buông tay, hay là, nên đề nghị giải trừ hôn ước với bên trên đây? Lạc Tịch nhìn thoáng qua vẻ mặt của bạn tốt, cẩn thận tìm từ nói: “Kỳ thật, Tiểu Phi cũng không phải là vô tôi bị liên lụy, hiện tại ngươi là phu lang tương lai của Hàn Tình, chúng ta là người một nhà.” Trong lòng tuy rằng đối với cái gọi là người một nhà cảm thấy ấm áp, nhưng vẻ mặt của An Á Phi cũng không đồng ý, “Ngươi cũng nói là phu lang tương lai.” Hắn còn chưa có nói rốt cuộc có cùng Lục Hàn Tình thành thân hay không, tuy rằng trong lòng đúng là có cảm giác với người nọ, chính là, nghĩ tới quan hệ về sau với bạn tốt, hắn vẫn cảm thấy đau trứng. Lạc Tịch cũng biết bạn tốt có ý tứ gì, trong lòng không khỏi nói thầm biệt nữu. Rõ ràng là thích Hàn Tình nhà bọn họ, còn cố tình ngoài miệng không thừa nhận, còn ở chỗ này rối rắm quan hệ sau này với bọn họ. Đương nhiên, Lạc Tịch tuyệt đối không thừa nhận lúc trước sảng khoái tàn thành đề nghị cửa hôn nhân này của phu quân nhà mình, là có một chút ý xấu ở bên trong. Chính là ai biết một ít ý xấu lúc trước kia, hiện giờ lại trở thành sự thật đâu, cho nên nói, kỳ thật là ý trời đi? Thời tiết cuối thu cho dù có mặt trời, vẫn là cảm giác được cảm giác mát nhè nhẹ làm cho da thịt người ta thấy lạnh. Người trên đường cũng không bị rét lạnh của thời tiết làm ảnh hưởng, nhóm bán hàng rong vẫn như cũ nhiệt tình rao hàng hóa nhà mình, cửa hàng hai bên đường vẫn như cũ có thể nhìn thấy không ít người đang ở bên trong lựa hàng hóa. Đi trên đường cái tràn ngập phong cách cổ xưa, An Á Phi vẫn có cảm giác giống như là đang ở trong mộng. Hôm nay đi dạo phố chỉ có hai người bọn họ, ngay cả người hầu cũng không mang, đương nhiên, có ngầm ai bài người hay không, hắn cũng không biết được. Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hứng trí của bạn tốt ở bên cạnh, trong mắt An Á Phi lộ chút lo lắng, Á Minh giống như là mặc kệ khi nào, bộ dáng đều là vui vẻ như vậy. Từ khi bọn họ ở dị thế cổ đại gặp lại nhau đến bây giờ, tuy rằng nói chuyện rất nhiều, nhưng không có chạm tới hai người làm sao đến nơi này, cũng không nói đến cuộc sống của hai người như thế nào khi đến thế giới này. Tại thế giới xa lạ mà gặp lại nhau, bọn họ cũng thực may mắn. “Tiểu Phi, ngươi có cái gì muốn mua không?” giờ phút này hai người đang đứng ở trong một cửa hàng trang sức, trang sức này này đều là một ít trang sức bằng vàng và bạc, mỗi loại đều được thợ thủ công làm rất tỉ mỉ, phong cách cũng thực đa dạng và phong phú, hoàn toàn không có ngắn gọn như ở hiện đại. Lạc Tịch cầm trong tay một cái đầu quan rườm rà, thân đầu quan được tạo từ bạc tinh khiết, bên trên điêu khắc một ít dây leo, ở giữa những cành lá thì có thể nhìn thấy vài đóa hoa, mà nhụy hoa còn được khảm một viên ngọc nhỏ. Lạc Tịch yêu thích không buông tay cầm trong tay nhìn kĩ, ngọc nhỏ gắn trên nhụy hoa là băng ngọc, lại lấy bạc tinh khiết tạo ra đầu quan, không chỉ không có vẻ đơn điệu, ngược lại càng làm tôn lên vẻ cao nhã của đầu quan. “Ta không muốn mua cái gì.” An Á Phi nhìn thoáng qua những vật phẩm ở trong tủ, từ trước tới giờ hắn đối với trang sức không có hứng thú gì. “Nhưng đầu quan trong tay ngươi, thật hợp với ngươi.” Vừa nghe bạn tốt nói lời này, Lạc Tịch lại vui vẻ, “Đúng nha, Ta cũng cảm thấy nhìn tốt lắm.” Mua một cái đầu quan, lại mua mấy cái trâm, lúc này Lạc Tịch mới lôi kéo An Á Phi đi vào lầu để bảo ngọc. Lẩu bảo ngọc là một tiểu lâu hai tầng, lầu một bán phần lớn là ngọc sức bình thường, lầu hai mới là chân chính cung cấp cho người có tiền mua. Nếu là thọ lễ cho phủ thượng thư, lễ vật đương nhiên không thể rẻ. Tuy rằng khố phòng Lục phủ cũng có không ít những thứ tốt, thế nhưng nếu đã đi dạo phố, đương nhiên cũng thuận tiện nhìn xem. Hai người đi theo nhân viên cửa hàng dẫn dắt, hướng lầu hai đi đến. Người ở lầu một thật ra không ít, nhưng lầu hai lại không có một người. Mà sắp xếp của hai tầng lầu cũng không giống. Ngọc sức ở lầu một đa phần đều đặt ở trong tủ, và phía sau đặt một cái hòm rất tinh xảo. Mà lầu hai, ngoại trừ cái bàn cho người ta ngồi nghỉ ngơi, liền cũng chỉ có một cái cửa. An Á Phi quét một vòng, liền đem tầm mắt đặt trên tấm gỗ kia, nói vậy nơi này để ngọc xức tinh xảo hơn. Lạc Tịch nhìn thoáng qua bạn tốt, liền thấp giọng nói: “Tiểu Phi ngươi vẫn lợi hại như vậy.” Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngọc sức đặt ở đâu. An Á Phi buồn cười nhìn hắn một cái, “Ngươi không cần khen ta như vậy.” Hắn sao lại không biết tâm tư bạn tốt. Đơn giản chính là nhìn ra hắn có chút rối rắm quan hệ sau này của hai người, liền nghĩ lấy lòng hắn. Lạc Tịch một chút cũng không xấu hổ khi bị vạch trần, ha ha nở nụ cười, “Bị Tiểu Phi nhìn ra rồi.” An Á Phi cười nhẹ lắc lắc đầu, bưng lên chén trà nhân viên cửa hàng mang tới uống một ngụm. Hai người đi lên ngồi không bao lâu, sau khi nhân viên cửa hàng dẫn dắt bọn họ tự pha trà, liền đi gọi chưởng quầy đến đây. Ngọc sức ở lầu hai, chỉ có chưởng quầy mới có quyền lợi mua bán. “Lạc phu gia, đã lâu không thấy ngươi lại đây.” Chưởng quầy là một người trung niên khôn khéo, nhìn thấy Lạc Tịch ngồi trên ghế vẻ mặt sung sướng, liền tươi cười đến gần. “Vương chưởng quầy, đã nhiều ngày không gặp, thật là càng ngày càng lạnh lẹ.” Lạc Tịch đứng dậy, hướng Vương Chí mỉm cười. “Nhờ phúc nhờ phúc.” Vương Chí cười, “hôm nay không biết Lạc phu gia đến, là muốn mua loại ngọc gì?” Lạc Tịch cười nói: “Cài này phải xem Vương chưởng quầy đề cử, lễ vật này là thọ lễ đưa cho lão thượng thư nhà lễ bộ thượng thư, không biết Vương chưởng quầy có đề cử nào tốt không?” An Á Phi ở một bên nhìn hai người có qua có lại, cũng không định xen mồm. Vương Chí thấy có một công tử im lặng ngồi ở một bên, vẻ mặt lạnh nhạt, lại thấy Lạc Tịch ở một bên không có ý tứ giới thiệu, đương nhiên cũng không chủ động đi tìm hiểu. “Một khi đã như vậy, Lạc phu gia ngươi tới thật là đúng lúc, hai ngày trước trong tiệm chúng ta có nhập vào một lô ngọc sức, trong đó có một thứ có thể khiến ngươi vừa lòng.” Nói xong liền mở cửa gỗ ra, đi vào bên trong, không lâu sau liền bưng một cái mâm đi ra, bên trên để ba bốn hòm gỗ điêu khắc tinh xảo. “Lạc phu gia nhìn xem, có vừa lòng hay không.” Vương chỉ mở ra bốn hòm, bên trong có vài món ngọc sức chạm trổ phức tạp hiện ra trước mặt An Á Phi và Lạc Tịch. Vừa thấy vài món ngọc sức này, mắt Lạc Tịch liền sáng ngời, giơ tay cầm lấy một khối ngọc tạo hình hoa trong trăng tinh mĩ trong hộp thứ hai, “Tạo hình hoa trong trăng này, nhất định là một sư phụ chạm ngọc tạo ra.” Hoa trong trăng bị Lạc Tịch cầm ở trong tay, được tạo thành từ một loại ngọc băng thượng đẳng, hoặc là trái ngược với ba khối ngọc khác mà nói, loại ngọc băng này có chút không đủ lấp lánh, nhưng mà tạo hình hoa trong trăng này, liền làm cho loại ngọc băng này tăng lên vài bậc, nhất là những cánh hoa rõ ràng trên đóa hoa kia, trong suốt long lanh, cùng với tên hoa trong trăng quả thực là rất hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh. Vương Chí ở một bên cười thực vừa lòng. Lại cầm ở trong tay nhìn kĩ, càng xem càng vừa lòng: “Vương chưởng quầy, lô vật phẩm trang sức này của ngươi, lại dùng không ít loại ngọc băng này, có thể thấy được sư phụ khắc ngọc, đối với loại băng ngọc này rất là yêu thích.” Vương Chí nghe được lời hắn nói, cười gật đầu, “Nói vậy vừa rồi Lạc phu gia nhất định đã đi qua cửa hàng trang sức bạc, nhạn lực của Lạc phu gia vẫn tốt như thế, gần đây trong cửa hàng có vài vật phẩm trang sức, đều là tác phẩm của vị sư phụ kia.” Thì ra vừa rồi hai người mua ở cửa hàng trang sức bạc kia, cũng là một trong những chi nhánh của lầu bảo ngọc. An Á Phi cúi đầu nhìn ba hòm ngọc sức khác, nhìn cách chế tác và chất ngọc, đều là tốt nhất, mua một cái cũng không sai. “Kiện trên tay ngươi không thích hợp làm lễ vật.” Lạc Tịch hì hì cười, “Tiểu Phi nhìn ra rồi, đây là ta để cho chính mình.” Nói ra lời này, Lạc Tích một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng. An Á Phi nhìn hắn một cái, “Không phải là đi chọn lễ vật cho lão thượng thư sao?” Lạc Tịch cúi đầu nhìn ngọc sức hoa trong trăng trên tay, cười nói: “Chọn thọ lễ nhất định phải chọn, tùy tiện chọn là được, dù sao ngọc sức trong bảo ngọc các, tùy tiện chọn một kiện cũng có thể lấy ra làm thọ lễ.” Vương Chí đứng ở một bên co rút khóe miệng, tự động làm như không nghe được lời nói vừa rồi. Có đôi khi, lúc này quá thông minh, cũng không phải việc tốt. An Á Phi bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ chỉ ba hòm khác, “Đều mua đi, ba thứ này ngươi lấy làm tặng lễ cũng không tồi.” Lạc Tịch cũng không nhiều lời, kêu Vương Chí đem bốn hòm ngọc sức này đều bao lại, trực tiếp đưa đến Lục phủ. Hai người ở trên đường đi dạo một vòng, mua không ít đồ chơi, chủ yếu là Lạc Tịch mua, An Á Phi ở một bên nhìn, thỉnh thoảng cho vài câu ý kiến, thấy được thứ mình thích hoặc là vừa ý, hắn cũng không khách khí mua. Cho đến khi chạng vạng, hai người mới chưa thỏa mãn trở về Lục phủ. Chính là hai người vừa mới trở lại Lục phủ, tâm tình đi dạo phố thật là tốt khi nhìn thấy người đang ngồi ở đại sảnh, liền biến mất sạch sẽ.
|