Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai
|
|
Chương 45[EXTRACT]Phó Chân thẹn thùng nói: “Ngày hôm qua vừa mới mua, cũng không biết bác có thích hay không.” “Cảm ơn, bác rất thích, mau ngồi xuống đi.” Bà Giang lộ vẻ tươi cười hướng Phó Chân nói. Quản gia bưng nước trà cùng điểm tâm từ trong phòng bếp đi tới, đặt ở bàn trà trước sô pha. Đối mặt với mẹ của Giang Hằng Thù, Phó Chân có chút lo sợ, lưng hắn thẳng tắp trông ngồi rất ngay ngắn đoan chính, giống như đang tiếp thu ý kiến của lãnh đạo, Giang Hằng Thù ngồi xuống bên người hắn, cầm lấy hắn tay, làm cho hắn thả lỏng một chút. Ánh mắt bà Giang dừng lại trên đôi tay đang nắm của hai người, nhìn ra được con trai nàng thực thích cậu thanh niên này, bà Giang đã sớm chuẩn bị công tác tam lý, “Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?” Phó Chân trả lời: “Dạ, 22.” Giang phu nhân cười nói: “Nhỏ hơn một chút so với Hằng Thù nhà chúng ta.” Bà Giang lại hỏi một ít vấn đề nhỏ với Phó Chân, Phó Chân cũng đáp lại tất cả, thái độ bà Giang vẫn rất tốt, là một trưởng bối từ ái. “Hằng Thù nói với bác, hắn nói……” Bà Giang đột nhiên hiểu rõ tại sao ngày ấy Giang Hằng Thù ấp úng mãi không nói rõ ra được, chuyện này thật sự không dễ mở miệng ra hỏi, bà Giang tận lực làm cho ngữ khí của mình giống như đang nói chuyện phiếm, “Con mang thai.” Phó Chân có chút thẹn thùng mà gục đầu xuống, nho nhỏ ừ một tiếng. Bà Giang liền hướng vấn đề tiếp theo hỏi Phó Chân: “Về sau các con định làm gì?” Phó Chân ngẩng đầu lên chớp chớp đôi mắt, không rõ bà Giang định hỏi về phương diện nào, hắn theo bản năng quay đầu nhìn về phía Giang Hằng Thù. Giang Hằng Thù nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay Phó Chân, bà Giang lại là mang theo ý cười mà nhấp khóe môi, hỏi: “Mẹ muốn hỏi khi nào các con kết hôn?” Phó Chân có chút sửng sốt, bác Giang cởi mở như vậy sao? Tuy rằng trong nước đã đồng ý cho các cặp đôi đồng tính kết hôn, nhưng chân chính nguyện ý đi lấy giấy chứng nhận kết hôn của các cặp đôi đồng tính không nhiều, phàn lớn các gia đình vẫn không thể tiếp thu được con trai mình mang người yêu đồng giới về nhà. Mà Giang gia lại không phải là gia đình bình thường, Phó Chân cho rằng bọn họ sẽ càng khó tiếp thu mình, nhưng không nghĩ tới bác Giang thế nhưng sẽ trực tiếp hỏi mình khi nào kết hôn với Giang Hằng Thù. “Còn không có nghĩ tới.” Phó Chân ăn ngay nói thật. “Nên suy xét một chút.” Bà Giang cười nói, lại không suy xét thì con cũng đã sinh xong. Chuyện Phó Chân là người song tính khẳng định không thể nói với người bên ngoài, nhưng khi đứa nhỏ này sinh ra, nên giải thích thế nào với người ngoài đây? Bà Giang khẽ thở dài một hơi, nhưng khi nàng đối mặt với Phó Chân và Giang Hằng Thù thời vẫn tràn đầy ý cười như cũ. Ba người tùy tiện nói chuyện hơn một giờ, bà Giang cũng thực thích Phó Chân, chuyện mà nàng đã trải qua rất nhiều, tự nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra Phó Chân ăn không ít khổ, nếu Giang Hằng Thù đã chọn được bạn đời, bọn họ làm cha mẹ cũng chỉ cần con mình có thể hạnh phúc, liền không cần phải đi khoa tay múa chân ảnh hưởng tới sinh hoạt của bọn nhỏ. “Em muốn đi toilet một lát.” Phó Chân nhỏ giọng hướng Giang Hằng Thù nói. Giang Hằng Thù vốn dĩ muốn mang Phó Chân về nhà, nhưng lại thấy men cho mình một cái ánh mắt, vừa lúc lão quản gia lại đây, hướng Phó Chân nói: “Ngài đi cùng tôi đi.” “Cảm ơn.” Phó Chân đi theo lão quản gia cùng nhau hướng phia bắc hành lang đi đến. Thừa dịp Phó Chân đi ra ngoài, bà Giang hướng Giang Hằng Thù dò hỏi: “Chân hắn làm sao thế này?” Giang Hằng Thù trả lời: “Lúc trước xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vốn dĩ tính đi bệnh việc điều trị, nhưng không nghĩ tới hắn mang thai, đành phải chờ đến khi sinh đứa nhỏ ra mới có thể tiếp tục trị liệu.” “Có thể khôi phục hoàn toàn sao?” Giang Hằng Thù lắc đầu: “Bác sĩ nói nếu chữa trị sớm một chút, thì có khả năng sẽ khôi phục hoàn toàn, nhưng hiện tại không thể được.” Bà Giang ừ một tiếng, bưng chén trà lên uống một ngụm, sau dùng đó vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Giang Hằng Thù, hướng hắn hỏi: “Là hắn muốn lưu lại đứa nhỏ này, hay là do con bắt hắn lưu lại đứa nhỏ này?” Advertisement / Quảng cáo Giang Hằng Thù trả lời: “Chính hắn quyết định.” Bà Giang gật đầu, lúc này mới thực sự yên lòng, nàng rất sợ Giang Hằng Thù vì tư tâm của mình, mà làm một đứa nhỏ khác phải chịu đau khổ, tuy nàng rất tin tưởng nhân phẩm của con trai mình, nhưng vẫn hỏi một chút thì trong lòng mới thoải mái được. Bà Giang thở dài một hơi, hướng Giang Hằng Thù nói: “Không phải lúc trước mẹ có nói với con, lúc làm phải chuẩn bị một chút, như thế nào lại có thai?” Giang Hằng Thù nhấp môi không nói chuyện, hắn không biết phải giải thích với bà Giang thế nào, lúc ấy hắn cũng không quen biết Phó Châ, mà hắn còn ở trong hoàn cảnh mất ý thức mới có một đoạn thân mật liên lụy đến Phó Chân. “Vậy cha mẹ hắn hiện tại biết các con ở bên nhau sao?” Bà Giang hỏi. Giang Hằng Thù trầm mặc trong chốc lát, ngay lúc bà Giang còn tưởng cha mẹ Phó Chân không đồng ý, nàng liền nghe thấy Giang Hằng Thù hướng chính mình nói: “Mẹ cứ coi như hắn không có cha mẹ đi.” Bà Giang cảm thấy kỳ quái, như thế nào lại có thể coi như không có cha mẹ được? “Tình cảm của gắn với cha mẹ không tốt sao?” Bà Giang hỏi. Giang Hằng Thù giật giật môi, không biết nên nói với bà Giang như thế nào, đúng lúc này, Phó Chân đã trở lại, cái đề tài này liền bị cho qua. Bà Giang sau khi biết hoàn cảnh gia đình Phó Chân cũng không tốt, về sau đối hắn càng thêm hiền lành, lôi kéo tay hắn hỏi han, mà trên mặt Phó Chân lại thường thường mang theo nụ cười, thực làm các trưởng bối yêu thích. Giang Hằng Thù bỗng nhiên xen mồm hỏi một câu: “Ba con hôm nay không về sao?” Trong lòng Phó Chân căng thẳng, hôm nay hắn chỉ chuẩn bị tâm lý để gặp bác Giang, nếu hôm nay ba của Giang Hằng Thù cũng trở lại, hắn có khả năng thừa nhận không nổi. Bà Giang tựa hồ là nhìn thấu nội tâm khẩn trương của Phó Chân, ôn hòa cười, hướng Giang Hằng Thù nói: “Ba con đi câu cá với Lý thúc, phỏng chừng đến buổi tối mới về.” “Mà cũng sắp đến 12 giờ rồi, chúng ta cũng nên ăn cơm,” Bà Giang từ trên sô pha đứng lên, hướng lão quản gia đứng canh giữ ở một bên nói, “Lão Vương, ăn cơm đi.” Cơm trưa tiến hành ở nhà ăn phía đông, trên bàn bày đủ loại sắc thái. “Bác không biết nhảy vị của con, chỉ có thể để đầu bếp làm nhiều một chút,” Bà Giang gắp một miếng sườn đưa vào trong chén Phó Chân, “Con quá gầy, nên ăn nhiều một chút.” Phó Chân có chút thụ sủng nhược kinh, đêm qua hắn còn nghĩ tới khi đến Giang gia gặp bà Giang sẽ bị người ta mặt nặng mày nhẹ một hồi, Phó Chân cảm thấy chính mình đêm qua thật sự là đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, hắn hướng bà Giang nói lời cảm tạ: “Cảm ơn.” Bà Giang cười nói: “Tết Âm Lịch năm nay con tới Giang gia đi, sẽ náo nhiệt hơn một chút.” Phó Chân quay đầu nhìn Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù hướng hắn cười, Phó Chân liền hướng bà Giang phu nhân gật đầu, tiếp nhận lời mời của bà Giang. Bà Giang nở nụ cười, lúc nhìn về phía Phó Chân, mặt mày cũng ôn nhu tương tự Giang Hằng Thù, cái mũi Phó Chân đau xót, đã rất lâu rồihắn không được hưởng thụ qua sự quan tam của trưởng bối. …… Phó Chân và Giang Hằng Thù ở lại Giang gia đến bốn giờ chiều mời trở về nhà, trước khi đi, nàng dặn dò Giang Hằng Thù: “Con không cần nói với ba vội, cứ để mẹ nói với hắn một chút.” “Cảm ơn mẹ.” Giang Hằng Thù ôm bà Giang một chút, sau đó mang theo Phó Chân cùng nhau lên xe, đi về nhà. Bà Giang đứng ở bên ngoài, nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, mãi cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, khóe miệng nàng mang trước sau vẫn theo ý cười, lão quản gia đứng ở một bên đi tới, nói: “Hôm nay tâm trạng phu nhân không tồi.” Bà Giang gật đầu: “Đó là đứa trẻ tốt, Hằng Thù ở cùng với hắn, tôi thực yên tâm.” Nàng chưa bao giờ yêu cầu Giang Hằng Thù tìm một nữ hài có gia cảnh môn đăng hộ đối, sau khi hiết Giang Hằng Thù là đồng tính luyến ái, nàng lập tức học tiếp thu chuyện này, hiện tại lại cho nàng một kinh hỉ, nàng thế nhưng còn có thể bế cháu. Địa chỉ hiện tại của Phó Chân cũng không khó tra, Phó Kiến Sâm thực mau liền đem địa chỉ lấy đến tay, hắn một khắc cũng không dừng lại, cùng Phó Đình lái xe đi tới, chẳng qua lúc đến nơi, Phó Kiến Sâm lại ngừng lại, hắn không biết nên dùng loại biểu tình gì đi gặp Phó Chân, cũng không biết nên cùng hắn nói cái gì. Sớm muộn gì đều phải gặp mặt, kéo dài càng lâu, thì tổn thương cho đôi bên cũng càng lớn, Phó Đình đem bàn tay đặt ở trên vai Phó Kiến Sâm: “Ba, vào đi thôi.” Vì thế chờ đến khi Phó Chân từ Giang gia trở về, liền nhìn thấy Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình đang đứng đợi ngoài cổng, cho dù cách rất xa, cho dù hắn còn ở trong xe, hắn vẫn như cũ có thể liếc mắt một cái liền nhận ra bọn họ. Phó Chân nắm tay, lại buông ra, chờ đến khi Giang Hằng Thù đem xe dừng lại, hắn đẩy cửa xe ra từ trên xe đi xuống, nhìn hai người cách đó không xa, trong đầu xẹt qua rất nhiều nghi vấn. Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình vì cái gì sẽ tìm được nơi này? Là cảm thấy hắn không nên ở nơi này? Để hắn hoàn toàn rời xa thành phố này, hay là lại muốn giúp Đường Loan Loan mua bản quyền điện ảnh của Sa Châu ký sự, Phó Chân ngẫm lại đều phải cười, bọn họ đối với Đường Loan cũng thật sự là có yêu cầu liền đáp ứng. Phó Chân thật sự không muốn thấy bọn họ, chỉ là bọn họ cứ đứng ở cửa, thì thế nào cũng phải đụng mặt. Phó Kiến Sâm nghe thấy tiếng ô tô gầm rú, quay đầu hướng thanh âm nhìn lại, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy đứa con trai làm hắn dày vò vạn phần từ trên xe đi xuống, trong nháy mắt hốc mắt Phó Kiến Sâm đỏ ửng, yết hầu như bị thứ gì lấp kín, liền hô hấp đều có chút khó khăn. Phó Chân đi tới, trân chái hắn vẫn không tốt như trước, đi đường có chút lay động, giống như cảnh hắn chứng kiến trong ảo giác vào ngày hôn lễ hôm qua của Đường Loan Loan. Phó Chân dừng bước trước mặt bọn họ, sau đó nhẹ nhàng mở miệng, hắn không có nhìn Phó Kiến Sâm, mà là hướng Phó Đình đặt câu hỏi: “Chúng ta không phải đã nói về sau không cần gặp lại sao?” Chính là hôm hắn cùng Giang Hằng Thù đi xem 《 Xuân Hoa Sơn 》, liền ở bên cạnh đường cái, dưới ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống sắc màu ấm áp. Bọn họ không phải đã hẹn ước về sau không cần tìm đến nhau sao, bây giờ lại có chuyện gì nữa? Phó Chân không tin bọn họ xuất hiện ở chỗ này chỉ vì trùng hợp. Hiện tại bọn họ cảm thấy hắn ở nơi này cũng làm bẩn mắt bọn họ phải không? - ------- Mọi người cố gắng phòng chống dịch corona để đảm bảo sức khỏe tiếp tục theo dõi truyện nha.
|
Chương 46[EXTRACT]Phó Chân vẫn luôn im lặng, hắn lẳng lặng mà nhìn hai nam nhân trước mắt, lần này bọn họ tìm đến mình là vì cái gì? Bọn họ còn muốn lấy đi cái gì của mình nữa? Giang Hằng Thù đã gặp qua Phó Kiến Sâm với Phó Đình, cũng biết quan hệ của bọn họ với Phó Chân, dưới tình huống như vậy, hắn chỉ cần phải bảo vệ Phó Chân thật tốt, còn những chuyện khác cứ giao cho Phó Chân tới xử lý. Phó Kiến Sâm ngơ ngẩn nhìn Phó Chân hướng về phía mình đi tới, hắn hoàn toàn xem nhẹ Giang Hằng Thù đi bên người Phó Chân, bờ môi của hắn run rẩy, rất rất rất muốn đi đến ôm hắn, nhưng sợ dọa đến hắn, cuối cùng chỉ nhẹ giọng hướng hắn dò hỏi một câu: “Mấy năm nay con…… Vẫn sống tốt chứ?” Phó Chân thiếu chút nữa cho rằng mình xuất hiện ảo giác, Phó Kiến Sâm là đang nói đùa sao? Hắn là đang hỏi mình sống có tốt không? Phó Chân vẫn trầm mặc, Phó Kiến Sâm đang đứng trước mắt làm hắn có cảm giác không chân thật, giống như hắn vẫn là ba ba của mình như lúc trước, giống như những việc trước kia chỉ là giấc mộng dài rốt cuộc bây giờ mới tỉnh giấc. Chính là hết thảy đều đã quá muộn, Phó Chân sẽ không tin Phó Kiến Sâm thật sự trở lại như ban đầu, cũng không muốn ép buộc mình phải sống chung hài hòa với Đường Loan Loan. Mặc kệ một màn trước mắt này là thật hay giả, đều không có quan hệ tới hắn. “Khá tốt.” Phó Chân nói. Những thống khổ cùng tra tấn mà mình đã trải qua, không cần thiết phải nói cho hai người xa lạ nghe. Lời này của Phó Chân là không đúng sự thật, tất cả mọi người ở đây đều biết, chẳng qua hắn nói như vậy, làm cho Phó Kiến Sâm bỗng nhiên không biết nên nói gì nữa, hắn có thể nhìn thấy kháng cự và phòng bị trong đôi mắt Phó Chân, biểu hiện ấy không nên xuất hiện trên người con trai đối với cha mình. Hắn nhớ tới trong giấc mơ mình thường nhìn thấy Phó Chân đem mình đẩy ra, trong ánh mắt hắn tràn đầy mệt mỏi cùng đau thương, hắn hướng chính mình nói: “Quá muộn, tôi không cần các người nữa.” Bây giờ giấc mộng này đã tùng hiện thực, đứa con trai mà hắn yêu thương nhất, từ nay đã không còn liên quan tới hắn nữa. Phó Kiến Sâm không nghĩ như vậy, hắn hy vọng Phó Chân vẫn còn có thể trở lại bên người hắn, kêu hắn một tiếng ba ba, hắn hy vọng thời gian có thể chảy ngược, trở lại lúc hắn còn chưa phạm phải sai lầm. Phó Kiến Sâm cảm giác đầu lưỡi mình cứng đờ, giống như bị trúng kịch độc, chua xót hối ý lan tràn khắp nơi trong lòng hắn, thật vất vả mới có thể tìm lại thanh âm, hắn dùng hết toàn bộ sức lực, hắn hỏi Phó Chân: “Ba ba còn có thể làm gì cho con?” Phó Chân hơi ngẩn ra một chút, hắn đã bao lâu rồi không nghe thấy Phó Kiến Sâm tự xưng mình là ba ba, nhưng bọn họ càng như vậy, hắn càng cảm thấy bọn họ đang ấp ủ một âm mưu lớn, từng một lần bị chặt gãy chân trái hắn không muốn tiếp tục phải mất tính mạng, hắn vừa mới có một gia đình mới với Giang Hằng Thù, hắn muốn ở chỗ này xây dựng lên một tương lai mới. “Tôi không muốn gặp lại các người, cầu xin các người đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, được không?” Phó Chân nhìn Phó Kiến Sâm trước mặt mình, trong ánh mắt hắn mang theo khẩn cầu, hắn nhẹ giọng hướng Phó Kiến Sâm nói, “Cầu xin ông.” Gió Bắc gào thét đến, trên đường phố vẫn vang lên tiếng còi xe ô tô như cũ, những nhánh lá cây khô khốc lắc lư trong gió phát ra thanh âm rào rạt, nhưng Phó Kiến Sâm không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Hiện tại con trai hắn cầu xin hắn không bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa, bộ dạng hiện tại của Phó Chân làm cho Phó Kiến Sâm không cách nào cự tuyệt, hắn tốn rất nhiều sức mới ngăn cản mình không gật đầu. Sau một lúc lâu, thanh âm Phó Kiến Sâm run rẩy hỏi ra: “Chân của con……” Bỗng nhiên Phó Kiến Sâm nhớ tới lần trước hắn nhìn thấy Phó Chân ở bệnh viện, lúc ấy hắn có đi hỏi bác sĩ khám bệnh cho Phó Chân, vị bác sĩ kia nói đã quá muộn, nếu sớm một chút tới đây, còn có cơ hội hoàn toàn khôi phục. Bọn họ tỉnh lại quá muộn, mà không phải chỉ đến muộn hai năm, hiện tại Phó Kiến Sâm đã hiểu, bọn họ chỉ sợ đã làm lỡ Phó Chân đến già. Phó Chân buông con ngươi xuống, mặt vô biểu tình mà đối hướng Phó Kiến Sâm nói: “…… Đã gãy, về sau cũng không thể chữa khỏi, ngài có thể hoàn toàn yên tâm.” Nói xong lời này, Phó Chân liền ý thức được bên trong lời nói có chút bén nhọn và khắc nghiệt, hắn không muốn như vậy, hắn đã có cuộc sống mới, không cần lại bị vây khốn. Hắn mím môi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Giang Hằng Thù đứng ở bên người, khóe miệng Giang Hằng Thù mang theo ý cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, giống như có thể thông qua phương thức này tiếp thêm chút lực lượng cho Phó Chân. Advertisement / Quảng cáo Phó Kiến Sâm giật giật môi, rốt cuộc nói ra câu xin lỗi đến muộn hai năm này: “Ba ba thực xin lỗi con.” Chỉ là những lời này đối với Phó Chân bây giờ đã không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa. Trên bầu trời rơi xuống tuyết mịn, đền hai bên đường cũng dần sáng lên. Phó Chân cảm thấy như Phó Kiến Sâm đang nói đùa, hắn chậm rãi mở miệng hướng Phó Kiến Sâm nói: “Phó tiên sinh, ngài đã không còn là ba ba của tôi, ngài chớ quên, vào hai năm trước quan hệ cha con của chúng ta đã chấm dứt, hiện tại chúng ta chỉ là người xa lạ, rất xin lỗi lại một nữa xuất hiện ở trước mặt ngài, dựa theo những gì mà Phó Đình tiên sinh nói, nếu để hắn lại nhìn thấy tôi, chắc chắn sẽ đem cái chân còn lại đánh gãy nốt, nhưng tôi nghĩ cuộc gặp mặt hôm nay của chúng ta lỗi sai không phải do tôi, vì vậy để sau này không còn phải lo lắng đề phòng, tôi cầu xin các người, chúng ta không cần gặp nhau nữa.” Huyết sắc trên mặt Phó Đình trong nháy mắt như biến mắt trước câu nói của Phó Chân, mà Phó Kiến Sâm cũng không tốt hơn hắn chỗ nào. Trong lòng Phó Chân khi nói xong câu này bỗng nhiên cảm thấy vui sướng lạ lùng, những buồn bực tích lũy nhiều năm nay như không cánh mà bay, hắn nhìn bộ dạng của Phó Kiến Sâm với Phó Đình lúc này chỉ cảm thấy thật dối trá, khóe miệng hắn nhếch lên một độ cung. Giang Hằng Thù đau lòng mà cầm tay Phó Chân, hắn có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của Phó Chân, lúc hắn hướng trên ngươid Phó Kiến Sâm thọc một đao, đồng thời con dao này cũng lưu lại trên người hắn một vết thương, hắn đối hắn nói: “Chúng ta trở về đi.” Theo sau Giang Hằng Thù hướng Phó Kiến Sâm gật gật đầu, lễ phép nói: “Phó tiên sinh, chúng tôi đi trước.” Phó Kiến Sâm nhìn Giang Hằng Thù trước mắt, mặt hắn liền lộ vẻ không vui, hắn đột nhiên nhớ tới chủ nhà từng nói người nam nhân kia có đôi mắt màu lam, vậy chắc là người này rồi, hắn hướng Giang Hằng Thù hỏi: “Cậu là ai?” Giang Hằng Thù đang muốn nói, Phó Chân liền lôi kéo quần áo hắn, hướng hắn nói: “Giang Hằng Thù, chúng ta đi thôi”, lôi kéo Giang Hằng Thù xoay người đi vào nhà. “Tiểu Chân……” Phó Kiến Sâm ở phía sau Phó Chân, mặt lộ vẻ đau khổ, kêu tên của hắn. Phó Chân dừng lại bước chân, đột nhiên quay đầu đi, thẳng tắp mà nhìn phía Phó Kiến Sâm, hắn nói rõ từng chữ một: “Phó tiên sinh, ngài còn nhớ đã làm gì với tôi hay không, nếu ngài quên mất, kỳ thật tôi có thể giúp ngài nhớ lại một lần nữa, ngài dựa vào cái gì mà cảm thấy chỉ cần nói một câu xin lỗi thì có thể coi như không có chuyện gì, dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi rất muốn trở lại bên người các người đây?” Khi hắn thấy sắc mặt Phó Kiến Sâm trở nên tái nhợt, môi hắn hơi run rẩy một chút, Phó Chân đột nhiên mềm lòng, hắn dừng lại những câu nói bén nhọn đả thương người kia, trở nên trầm mặc, Phó Chân giật giật môi, phát ra một tiếng thật dài, thanh âm giống như phiêu đãng ở trong gió: “Phó gia còn có cái gì tốt, kia sớm đã không phải là nhà của tôi.” Tuyết càng lúc càng lớn, thực mau liềm làm cho mặt cỏ bị bao trùm bởi một tầng tuyết trắng hòa lẫn vào màu trắng của ánh đèn đường hạ, đôi mắt Phó Kiến Sâm đã có chút đỏ, hắn hướng Phó Chân nói: “Kia vĩnh viễn đều là nhà của con.” Phó Chân nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn lắc đầu, hướng Phó Kiến Sâm nói: “Tôi không tin, nếu có một ngày tôi lại cùng Đường Loan Loan nổi lên tranh chấp, các người vẫn sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà thôi, hà tất gì phải làm khổ nhau thêm? Cứ như vậy đi, mọi người về sau cứ coi như chưa từng quen biết, Đường Loan Loan đã kết hôn, có lẽ không lâu nữa các người sẽ có cháu ngoại, các người cũng có thể cùng nhau hưởng thụ cuộc sống vui vẻ hàng ngày.” Phó Kiến Sâm không nói gì, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn Phó Chân, lúc này hắn đã không biết nên nói cái gì nữa. Phó Chân hít cái mũi, một lần nữa ngẩng đầu, biểu tình của hắn nghiêm túc, hướng Phó Kiến Sâm nói: “Con thực cảm kích ân dưỡng dục suốt hai mươi năm của ba ba, nhưng có khả năng đời này không cách nào báo đáp người, nếu có kiếp sau con nhất định sẽ trả lại cho người.” Đây là lần đầu Phó Chân gọi Phó Kiến Sâm là ba ba sau khi bị đuổi ra khỏi Phó gia, nhưng chỉ sợ đây cũng là một lần cuối cùng. “Sẽ không……” Phó Kiến Sâm lẩm bẩm, những lời này có lẽ là đang đáp lại câu nói mà Phó Chân vừa mới nãy nói sẽ tiếp tục đuổi hắn ra khỏi Phó gia. Phó Chân lại không nghe được những lời này của Phó Kiến Sâm, hắn đã sớm đi vào nhà, từ đầu đến cuối không có quay đầu lại, giống như những gì mà họ đã từng chứng kiến trong mơ. Toàn bộ thân thể của Phó Kiến Sâm như bị gió tuyết đóng băng, sẽ không bao giờ hòa tan, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Chân biến mất ở trong tầm mắt mình. Phó Chân sau khi vào nhà, Giang Hằng Thù liền ngồi ở bên người hắn, hai người không nói gì chỉ lẳng lặng mà dựa vào nhau, ánh đèn chiếu xuống đất, ngoài cửa sổ những bông tuyết đang bay múa trong không trung, chúng nó bị gió lạnh bắt giữ đập xuống đất. Phó Chân bỗng nhiên quay đầu hướng Giang Hằng Thù nói: “Chúng ta có phải nên ăn cơm chiều rồi hay không?” “Muốn ăn cái gì?” Kỳ thật Phó Chân ăn không vô, nhưng hắn không muốn làm mình thoạt nhìn như đã chịu ảnh hưởng từ bọn Phó Kiến Sâm, hắn suy xét một hồi vẫn chưa nghĩ ra nên ăn cái gì, Giang Hằng Thù sờ sờ đầu của hắn, đứng lên nói: “Anh đi nấu cho em chút sủi cảo đi, em muốn ăn nhân gì?” Phó Chân ừ một tiếng, ngửa đầu nói: “Thịt heo viên đi.” Giang Hằng Thù gật đầu, đi phòng bếp vẫn rộn nấu cho Phó Chân, rất mau hắn liền nẫu xong hai bát sủi cảo, liền gọi Phó Chân ra ăn cơm. Phó Chân chỉ ăn hai cái liền buông đũa, hắn nhíu lại mày hỏi Giang Hằng Thù: “Bọn họ hôm nay tại sao đột nhiên lại tới tìm em?” Giang Hằng Thù không nói chuyện, Phó Chân liền tự mình suy đoán rồi lẩm bẩm: “Có phải do Đường Loan Loan bị bệnh tim, cần người đến ghép khí quản, cho nên mới tới tìm em, chờ đem em lừa về Phó gia, sau đó lập tức làm thủ tục xét nghiệm, rồi sau đó lại đem trái tim em đào ra ghép lên người Đường Loan Loan.” Giang Hằng Thù nhịn không được cười một tiếng, hướng Phó Chân nói: “Đang nghĩ cái gì vậy?” Phó Chân cũng cảm thấy lời nói quá mức không thực tế, phụt một tiếng bật cười. “Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, hết thảy đều đã qua.” Giang Hằng Thù an ủi hắn, thuận tiện gắp một cái sủi cảo để vào chén Phó Chân. Hết thảy đều đã qua, hết thảy lại có một khởi đầu mới.
|
Chương 47[EXTRACT]Phó gia lúc này lại bị một đoàn sương mù u ám mù bao phủ, sau khi Phó Kiến Sâm trở về nhà vẫn luôn im lặng, hắn chưa ăn gì từ hôm lễ ngày hôm qua, lúc về đến nhà càng không thấy bóng dáng hắn đâu. Phó Đình tìm hắn hồi lâu, mới nghe người hầu trong nhà nói thấy Phó Kiến Sâm ở hoa viên phía sau biệt thự, Phó Đình đi qua tìm, rất mau liền thấy Phó Kiến Sâm đang ngồi ở bàn đá, hắn nhìn tòa núi giả trong hoa viên mà suy nghĩ đến thất thần, Phó Đình chậm bước chân lại, hắn đi qua, đem cái áo khoác trong tay khoác lên người Phó Kiến Sâm, nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng: “Ba?” Dưới ánh trăng sáng tỏ, những bông tuyết thật nhỏ bay xuống, những nơi nó hạ xuống được ánh trăng chiếu rọi vào tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mà Phó Đình phát hiện trên đầu Phó Kiến Sâm có thêm nhiều sợi tóc bạc, trong một đêm này hắn già đi. Phó Đình nâng tay đem những bông tuyết trên đầu Phó Kiến Sâm phủi đi, có chút gian nan mà mở miệng, hướng Phó Kiến Sâm nói: “Trưa hôm nay Đường Loan Loan có gọi điện thoại cho con, hỏi con tại sao bữa hôn lễ lại rời đi.” Hắn đến nay vẫn không hiểu tại sao lúc ấy có thể dễ dàng tiếp thu Đường Loan Loan làm em gái mình, lại có thể yêu thương nàng đến vậy, thậm chí vì nàng mà tổn thương Phó Chân. “Chuyện hai năm trước……” Phó Kiến Sâm ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời trong sáng, hắn phát ra tiếng thở dài, “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Trong hoa viên im ắng một mảnh, không ai có thể trả lời vấn đề này của Phó Kiến Sâm, hai năm nay cơn ác mộng này giống như vẫn luôn giam cầm bọn họ, thẳng cho đến khi tinh thần chết đi, dần hư thối, vẫn không có cách nào được giải thoát. Một cây đa cao lớn đứng cách đó không xa, có rất nhiều rễ cây mọc đan xen phúc tạp. Hắn bỗng nhiên nhớ tới con trai nhỏ của hắn từng ngồi trên cây đa này, nó đang cười khanh khách mà cúi đầu nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và kinh hỉ. Chỉ là cảnh tượng như vậy sợ rằng cả quãng đời còn lại của hắn rất khó gặp được nữa. Hắn giống như vĩnh viễn mất đi hắn. từ khi hắn nhìn đến ánh mắt oán hận của nó, nhìn thấy nó bị một người nam nhân khác ôm lên tầng, khi đó cũng từng có cảm giác tương tự, nhưng khi đó hắn vẫn không biết ý nghĩa của cái cảm giác đó là gì. Hiện tại hắn hoàn toàn hiểu rõ, nhưng chỉ là đã quá muộn rồi. Trong bóng tối nặng nề, biểu tình của Phó Kiến Sâm dần trở nên tàn nhẫn, hắn lạnh giọng hướng Phó Đình nói: “Nghĩ cách đem cổ phần của Phó gia từ trên tay Đường Loan Loan cầm về.” Đường Loan Loan không hiểu kinh tế, cũng không hiểu đầu tư, nếu muốn lấy lại cổ phần trên tay nàng cũng dễ, chẳng qua hiện tại nàng không phải chỉ có một người, phía sau nàng còn có Tần gia, Phó Đình suy xét một chút hướng Phó Kiến Sâm nói: “Tần gia chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tay.” Phó Kiến Sâm ngẩng đầu nói: “Cho dù phải dùng thu mua cũng phải lấy về.” Tiếp theo hắn lại hướng Phó Đình nói: “Đúng rồi, con đi điều tra kết qua DNA năm đó của Đường Loan Loan có phải làm giả hay không.” “Ba hoài nghi……” Phó Kiến Sâm ừ một tiếng, khi hắn còn chưa biết rõ Đường Loan Loan đã làm những gì, thì hắn sẽ không dễ dàng ra tay, nhưng vẫn muốn điều tra toàn bộ mọi việc một cách rõ ràng, giống như những từng yêu mà hắn dành cho Phó Chân bỗng dưng toàn bộ biến mất trong một đêm, hiện tại thương tiếc của hắn đối với Đường Loan Loan cũng biến mất sạch sẽ, bất quá tình yêu thương của hắn dành cho Đường Loan Loan vốn dĩ không thể hiểu rõ được. Sau khi tạm dừng một lúc, Phó Kiến Sâm hướng Phó Đình nói: “Thuận tiện tìm người kiểm tra người nam nhan bên cạnh Tiểu Chân kia, xem xem hắn có quan hệ gì với nó.” Chuyện này Phó Đình biết, không cần phải đi điều tra hắn cũng có thể nói cho Phó Kiến Sâm: “Hắn là bạn trai của Tiểu Chân.” Phó Kiến Sâm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phó Đình, hắn không phải không biết điều Phó Đình nói, nhưng khi Phó Đình nói ra chân tướng, hắn đã không còn lý do để lấy cớ lừa gạt mình. Hiện tại hắn còn có thể làm cái gì đây? Đi nói với Tiểu Chân nó không thể ở cạnh một người nam nhân? Hay là mạnh mẽ chia rẽ bọn họ, đem Tiểu Chân mang về nhà? Phó Kiến Sâm giật môi, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, hắn đối Phó Đình nói: “Vậy đi tra xem bối cảnh của hắn như thế nào đi?” Phó Đình gật đầu, hướng Phó Kiến Sâm nói: “Con đã tìm người đi điều tra.” “Ba, Trở về đi.” Phó Đình đỡ Phó Kiến Sâm đứng lên, đỡ hắn đi bước một vào trong ngôi trong nhà trống vắng. Tại sao bọn họ lại thành như vậy, giống như đang mơ một giấc mơ, trong mơ bọn họ chỉ là những con rối bị người ta điều khiển, rồi đi làm tổn thương người mà mình để ý nhất, cuối cùng gây ra bi kịch không thể vãn hồi. Đến khi nào thì những đêm dài lạnh giá này mới kết thúc. Advertisement / Quảng cáo …… Ngày 3 tháng 2 năm nay là đêm giao thừa, mà đồ tết vãn chưa kịp mua. Thời gian trước hắn bận mời thủy quân nên đã đem tiền tiêu hết, vốn dĩ nghĩ tới gần cuối năm thì tiếp thêm hai cái phác thảo để bổ sung, nhưng dưới sự quản lý thời gian làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc của Giang Hằng Thù, Phó Chân vẽ chậm hơn rất nhiều, tiền kiếm được cũng ít hơn. Phó Chân nhìn danh ngạch trong Alipay trống không liền than dài, chút tiền ấy thì có thể mua thứ gì đâu, chờ đến Tết Âm Lịch nếu như hắn đến nhà Giang Hằng Thù thì chắc chắn phải chuẩn bị quà cho ông và cha mẹ hắn, mua đồ cho người Giang gia khẳng định không thể qua loa. Lúc đầu hắn tính mua một cái máy tính, nhưng bây giờ máy tính của Giang Hằng Thù ở trong tay hắn, nên số tiền mua máy tính này có thể bớt đi. Lúc Giang Hằng Thù đi tới nghe được tiếng thở dài của hắn, liền cúi đầu hỏi hắn: “Làm sao vậy?” Tuy rằng đã xác định quan hệ với Giang Hằng Thù, nhưng Phó Chân vẫn ngượng ngùng khi nói với Giang Hằng Thù rằng em không có tiền, anh cho em ít tiền để dùng đi, vì vậy hắn lắc đầu, nói một câu không có việc gì. Giang Hằng Thù lập tức liền nhìn ra Phó Chân quẫn bách, hắn ngồi xuống bên người Phó Chân, lòng tự trọng của Phó Chân rất cao, nói một cách khác lúc trước hắn có thể dùng tài khoản chính phủ của Sa Châu ký sự đến kêu gọi, sau đó bắt được một khoản tài chính không nhỏ để tiếp tục khởi động Sa Châu ký sự, cũng có thể dùng làm cho hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn chút. Hiện tại Giang Hằng Thù hy vọng Phó Chân có thể dựa vào mình nhiều hơn chút, cũng hy vọng hắn có thể đứng lên, có một phần sự nghiệp của mình, dù sao hai hy vọng này cũng không mâu thuẫn. “Em cần nhiều không?” Giang Hằng Thù nhẹ giọng hỏi Phó Chân, “Nếu em không muốn nhận số tiền này, có thể coi như là mượn của anh, hoặc là anh đầu tư cho em, chờ sau này kiếm ra tiền trả lại cho anh.” Phó Chân suy xét một chút liền tiếp thu hảo ý của Giang Hằng Thù: “Nếu khởi động Sa Châu ký sự nói, chỉ coa chút tiền này là không đủ, chủ yếu những mặt khác có thể thay đổi, nhưng người phối âm em không muốn đổi.” Một khi đổi thầy phối âm, đối với rất nhiều fans bộ anime này liền mất đi hương vị ban đầu. Giang Hằng Thù: “Anh giúp em tìm người.” Phó Chân nhìn Giang Hằng Thù nở nụ cười, luôn cảm thấy Giang Hằng Thù rất có phong cách của tổng tài bá đạo, hắn lắc đầu nói: “Đợi em thử dùng Weibo chính phủ của Sa Châu ký sự phát tin tức tìm người xem coa thể liên hệ đến bọn họ hay không, nếu liên hệ không được lại tìm cách khác.” Giang Hằng Thù gật gật đầu, “Chính em tìm đi, nếu có yêu cầu gì thì cứ nói với anh, chúng ta là người một nhà, em không cần cảm thấy có áp lực.” Bởi vì việc của Phó Kiến Sâm và Phó Đình, hiện tại để Phó Chân toàn tâm toàn ý đi tin tưởng người khác rất khó, mà Giang Hằng Thù đang giúp Phó Chân khôi phục lại những năng lực này, hắn làm Phó Chân tin tưởng thế giới này vẫn tốt như cũ, cho dù có nguy hiểm gì, hắn vĩnh viễn ở bên cạnh bảo hộ hắn. Giang Hằng Thù sờ đầu Phó Chân, hướng hắn nói: “Nhưng em không thể quá mệt mỏi, phải chú ý nghỉ ngơi.” Phó Chân gật đầu, nghĩ một hồi hướng Giang Hằng Thù nói: “Nếu không chờ qua năm lại chuẩn bị đi.” Tết Âm Lịch cũng sắp đến, lúc này cho dù có tìm được người, thì mọi người cũng đang vội vàng đi đoàn tụ với gia đình, không có khả năng hiện tại liền cùng hắn làm việc, huống hồ chính hắn cũng không có nhiều thời gian rảnh như vậy. Nếu mọi việc thuận lợi thì các hạng mục của Sa Châu ký sự cũng phải chờ đến tháng 3 mới có thể bắt đầu. Giang Hằng Thù gật đầu, đề nghị: “Máy ngày nay trong công ty không có việc gì, chúng ta đi ra ngoài chơi hai ngày đi?” “Đi chỗ nào nha?” Phó Chân đem bàn máy tính cất sang một bên, tiện thể tắt luôn máy tính. Còn mấy ngày nữa là đến tết, cũng không cần đi quá xa, Giang Hằng Thù nói: “Trên đỉnh núi Bạch Mi có một chỗ có suối nước nóng, có thể đi ngâm thả lỏng cơ thể một chút, đối với thân thể của em cũng có lợi, muốn đi sao?” Phó Chân hơi chút suy nghĩ một chút liền gật đầu, dù sao hắn cũng không có việc gì để làm, cùng Giang Hằng Thù đi chơi cũng tốt. Trước khi xuất phát, Phó Chân đăng nhập tài khoản chính phủ của Sa Châu phát một tin tức lên Weibo, hy vọng các thầy phối âm của Sa Châu ký sự cùng với những nhân viên đã từng phấn đấu công tác khi xem được Weibo này có thể liên hệ hắn. Tin tức trên Weibo này đối với fan của Sa Châu ký sự tới nói không thể nghi ngờ lại là một hồi cuồng hoan, bọn họ sôi nổi dò hỏi ở dưới bình luận của Sa Châu ký sự có phải hay không sắp có tập mới, Phó Chân đối với lần khởi động này của Sa Châu ký sự thập phần tin tưởng, nhưng cũng không xác định khi nào mới có thể cùng các fan gặp mặt, cho nên cũng không có trả lời bọn họ. Giang Hằng Thù mang theo Phó Chân lên núi Bạch Mi, không lâu sau đó, quần áo còn chưa kịp đổi, liền nhận được điện thoại từ bà Giang, bà Giang phu nhân ở bên kia điện thoại hỏi Giang Hằng Thù: “Con hiện tại ở đâu?” Giang Hằng Thù cho Phó Chân một cái nháy mắt ý bảo hắn đi thay đồ trước, hắn hướng bà Giang nói: “Cùng Phó Chân ở trên núi Bạch Mi Sơn ạ, chúng con chuẩn bị tắm suối nước nóng, mẹ muốn tới sao? Nếu tới, con qua đón mẹ.” “Mẹ không đi,” Bà Giang khẽ thở dài một hơi, “Mẹ đã nói chuyện với cha con về việc của con với Phó Chân.” Giang Hằng Thù không tự chủ được mà giương mắt nhìn về phía phòng mà Phó Chân vừa mới đi tới, hỏi: “Cha nói sao?” Bà Giang ói: “Hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ đi tìm cái gậy mà năm đó dùng để đánh con khi con nói ra nước ngoài làm lính đánh thuê. Vừa nãy mới cầm gậy lái xe đi tìm con, kết quả phát hiện con không ở nhà, mất công đi một chuyến.” Rất mau Phó Chân đã thay đồ xong đang từ trong phòng bước ra, Giang Hằng Thù nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhấp môi, dưới khóe mắt, đuôi lông mày, đều mang theo ý cười nhợt nhạt, Phó Chân hướng hắn đi tới. Bên kia điện thoại bà Giang nghe ra Giang Hằng Thù đang cười, liền cười nói: “Lúc này còn cười?” “Còn không phải là ăn một trận đòn thôi sao?” Giang Hằng Thù không thèm để ý nói. Dù sao cũng là đứa nhỏ từ trong bụng mình sinh ra, bà Giang vẫn là đau lòng Giang Hằng Thù: “Mẹ sẽ giúp con nói chuyện với cha.” “Cảm ơn.” Giang Hằng Thù nói. Sau khi Giang Hằng Thù cắt đứt cuộc gọi của bà Giang, Phó Chân tò mò lại mang theo chút lo lắng nhìn về phía Giang Hằng Thù dò hỏi: “Làm sao vậy? Vì cái gì lại bị đánh?” Giang Hằng Thù điểm chóp mũi Phó Chân, hướng hắn nói: “Không có gì, con chó trong nhà không nghe lời.” “Phải không?” Phó Chân không quá tin tưởng. Giang Hằng Thù gậtđầu: “Là sự thật.”
|
Chương 48[EXTRACT]Phó Chân vẫn là không quá tin tưởng, hắn luôn cảm giác con chó trong lời của Giang Hằng Thù là chỉ hắn, Giang Hằng Thù không có giải thích nhiều, vỗ vỗ đầu hắn, hướng hắn nói: “Chờ anh một chút, anh đi vào thay đồ đã.” Phó Chân gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đặt ở dưới gốc cây Tử Đằng, hắn nhìn bốn phía, toàn bộ suối nước nóng được trang trí theo phong cách rừng rậm, lấy màu xanh lục làm chủ đạo, nhưng đại bộ phận đồ dùng đều làm từ gỗ, ví dụ như chiếc ghế mà hắn đăng ngồi, hay là bậc thang. Phó Chân đang muốn thu hồi tầm mắt, liền nhìn thấy Đường Loan Loan và Tần Chiêu cách không xa đang đi tới nơi này, trong lòng hắn có chút kỳ quái, hai người bọn họ vừa mới kết hôn xong không phải nên đi hưởng tuần trăng mật sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Người thừa kế của Tần gia cùng thiên kim đại tiểu thư của Phó gia, không lẽ lại tới nơi này hưởng tuần trăng mật. Phó Chân quay đầu làm bộ như không nhìn thấy hai người bọn họ, hắn lấy di động ra mở Weibo, phát hiện đã có vài thầy phối âm liên hệ mình, bọn họ hướng hắn dò hỏi mấy năm sống ra sao, khi nào khởi động lại Sa Châu ký sự, bọn họ sẽ xin nghỉ công việc hiện tại lập tức qua đây tìm hắn. Phó Chân có chút cảm động, hắn lập tức hồi phục các thầy ấy, hắn không chú ý tới Đường Loan Loan cùng Tần Chiêu đi qua bên người, lúc này chắc hẳn Đường Loan Loan đã nhận ra hắn, ngay sau đó phát ra một tiếng cười lạnh. Phó Chân cũng không có ngẩng đầu, hắn tạo một group đem tài khoản của các thầy kéo vào, hắn cùng bọn họ thảo luận kế tiếp muốn Sa Châu ký sự phát triển thế nào, chỉ chốc lát sau Giang Hằng Thù từ phòng thay đồ đi ra, đứng ở trước mặt Phó Chân, cúi đầu nhìn hắn, nói: “Đi thôi.” Phó Chân nói với các thầy một câu có việc liền buông điện thoại xuống, hắn cùng Giang Hằng Thù đi vòng qua hành lang quanh co, đi vào khu suối nước nóng, khu suối nước nóng này có 2 chỗ là bể lớn và bể nhỏ, bể nhỏ có giá đắt hơn một chút nhưng lại rất riêng tư, xung quanh bể lấy bình phong chắn ngang với khu vực khác, còn có mấy chậu cây cảnh làm nền, bên trên treo đèn màu nhấp nháy. Nơi này chỉ có hai người bọn họ, Phó Chân khi đối mặt với Giang Hằng Thù Phó Chân vẫn có một chút thẹn thùng như cũ, hắn đem khăn tắm khoác trên người để sang một bên, bên trong hắn mặc một cái quần bơi màu lam góc bẹt, Giang Hằng Thù thì mặc một cái màu đen. Mặt Phó Chân rất mau bị hơi nước làm cho đỏ rực, hắn dọc theo thềm đá màu xanh đi vào trong bể, Giang Hằng Thù vội vàng lại đây đỡ lấy hắn: “Cẩn thận kẻo ngã.” “Không có việc gì, không có việc gì,” Phó Chân thử ở trong bể bơi hai vòng, bể này vẫn là hơi nhỏ, với hắn mà nói thì không thể triển khai được hết khả năng bơi lội của hắn, vì vậy liền dựa vào bên cạnh bể ngồi xuống, chờ Giang Hằng Thù xuống nước. Giang Hằng Thù lại thật lâu không có xuống dưới, hắn không biết lấy ở đâu ra một cái máy chiếu, hỏi Phó Chân: “Xem phim không?” Lúc này xem phim điện ảnh là lựa chọn không tồi, nhưng Phó Chân không dám để Giang Hằng Thù chọn phim, vì vậy hắn bơi tới trước mặt Giang Hằng Thù, ngửa đầu hướng Giang Hằng Thù nói: “Em chọn.” Giang Hằng Thù ngồi xổm xuống, nhìn Phó Chân trong nước, nước gợn nhộn nhạo, sương trắng lượn lờ, bỗng nhiên hắn nhớ tới truyện cổ tích mỹ nhân ngư, hắn hơi cúi đầu, hướng Phó Chân nói: “Lại đây hôn anh một cái.” Phó Chân nhìn Giang Hằng Thù trong chốc lát, ở trong nước đứng lên, hai tay của hắn chống ở bên cạnh bờ, ngửa đầu duỗi cổ, bộ dạng hắn giống như đang hiến tế, sau đó nhẹ nhàng hôn lên cằm Giang Hằng Thù. Giang Hằng Thù vì đề phòng hắn té ngã, duỗi tay đỡ ở bên hông hắn. Đôi mắt Phó Chân có chút ướt át, đuôi mắt mang theo một chút ửng đỏ, ngón tay Giang Hằng Thù mơn trớn khóe miệng Phó Chân. Phó Chân chọn một phim tên 《 Hạ màn thời gian 》, bộ điện ảnh này do đạo diễn trứ danh Lương Tiểu An quay chụp từ 5 năm trước. Năm đó chính bộ phim này giúp hắn lấy được giải đạo diễn tốt nhất và biên kịch tốt nhất của liên hoan phim Hồng Nhật. Tuy rằng có một số nguyên nhân là do chính trị, bởi vì cũng vào năm đó nhà nước đồng ý cho phép hôn nhân đồng tính, nhưng chất lượng của bộ điện ảnh này cũng coi như không tồi. Lúc ấy Phó Chân hoàn toàn không ý thức được mình có khuynh hướng đồng tính luyến ái, cho nên cũng không hứng thú đi xem bộ phim này, hơn nữa năm ấy đồng thời tham gia Liên hoan phim Hồng Nhật còn có đạo diễn mà hắn thích nhất - Phùng Lực Văn với bộ phim 《 Viện điều dưỡng Thái Dương 》, đáng tiếc cuối cùng lại tay không mà về, giải thưởng gì cũng không lấy được, vì vậy dưới đủ loại nguyên nhân, Phó Chân cũng không có xem qua bộ phim văn nghệ mà năm đó thu hoạch năm trăm triệu phòng bán vé. 《 Hạ màn thời gian 》 chia thành bản đại chúng, bản giám định và thưởng thức, bản đại chúng thường chiếu trên các rạp phim cho mọi người cùng xem, còn bản giám định và thưởng thức thì giữ nguyên vẹn tất cả tình tiết không bị cắt xóa, mà hiện tại Phó Chân mở ra chính là bản giám định và thưởng thức. Giang Hằng Thù điều chỉnh tốt vị trí máy chiếu, lúc này mới xuống nước, liền ngồi ở bên người Phó Chân, cùng hắn xem bộ 《 Hạ màn thời gian 》, bộ điện ảnh này kể về một đôi huynh đệ làm ảo thuật gia cùng nhau đi tham gia hội diễn quốc tế, trong quá trình vì nghệ thuật hiến thân, tuy đây là phim văn nghệ nhưng tiết tấu cốt truyện chặt chẽ, cũng không kéo dài tình tiết, hình tượng nhân vật khá hợp, kỹ thuật diễn viên cũng thực đúng chỗ, rất nhiều bộ phim thương mại đều không đạt được cái tiêu chuẩn này, nhưng đả động lòng người nhất của bộ phim này là dưới áp lực tuyệt vọng nhưng vẫn yêu nhau say đắm. Bộ phim rất nhanh đã đến hồi kết, Phó Chân nhịn không được ngáp một cái, lông mi hắn dính một ít bọt nước, không biết là do hơi nước, hay vẫn là do thật sự quá mệt nhọc, Phó Chân khép hai mắt lại, dựa vào vách tường phía sau. “Mệt?” Giang Hằng Thù từ trong hồ nước đứng dậy, đem máy chiếu tắt đi, “Nếu mệt liền trở về ngủ đi.” Phó Chân một lần nữa mở bừng mắt, xoay người dựa vào tường muốn đứng lên, kết quả chưa kịp đứng thì đã đặt mông ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Giang Hằng Thù, hướng hắn nói: “Chân bị tê.” Advertisement / Quảng cáo Giang Hằng Thù lắc đầu cười một tiếng, một lần nữa xuống nước, sau đó một tay đem Phó Chân ôm ra, cùng với tiếng bọt nước xôn xao, Phó Chân bắt lấy bả vai Giang Hằng Thù, đôi mắt mở rất lớn, bên trong đựng tất cả đều là Giang Hằng Thù. Giang Hằng Thù tìm một cái khăn tắm sạch sẽ đem hắn bọc lại, mang theo hắn về phòng nghỉ ngơi, hắn lấy khăn lông ở trong tủ ra, đem những giọt nước còn đọng trên người Phó Chân lau khô, lại tìm được máy sấy đem tóc của hắn sấy khô, “Được, ngủ đi.” Phó Chân đem máy sấy tóc mà Giang Hằng Thù vừa buông ra cầm lên: “Tóc anh còn ướt, để em giúp anh sấy khô.” “Không cần, anh không quen sấy tóc,” Giang Hằng Thù lại đem máy sấy tóc từ trong tay Phó Chân cất vào ngăn tủ, lại qua đây đem chăn đắp lên người Phó Chân, vốn dĩ Phó Chân cũng đang chờ hắn lên giường, nhưng kết quả Giang Hằng Thù chỉ đứng nhìn hắn một cái sau cũng không có lên giường, mà lại dặn dò hắn một câu: “Đi ngủ sớm một chút đi.” Phó Chân vươn tay giữ chặt tay Giang Hằng Thù, hỏi hắn: “Anh không đi ngủ.” Giang Hằng Thù hôn lên trán Phó Chan, dỗ hắn nói: “Ngoan, anh đi gọi điện cho ba anh.” Phó Chân ừ một tiếng, lại nghĩ tới con chó sắp bị đánh nhà Giang Hằng Thù, hắn gật đầu, nhìn Giang Hằng Thù ra khỏi phòng, đi đến ban công. Giang Hằng Thù gọi điện thoại cho ba, khi đầu bên kia vừa nhận, hắn kêu một tiếng: “Ba.” Cha của Giang Hằng Thù tên là Giang Sông Nghiêu, năm nay đã hơn 50 tuổi, vốn nghĩ chờ đến khi Giang Hằng Thù trưởng thành sẽ về tiếp quản việc trong nhà, còn hắn thì về hưu cùng bà Giang đi du ngoạn khắp nơi, kết quả đứa con trai xui xéo này vừa tốt nghệu liền ra nước ngoài làm lính đánh thuê, Giang tiên sinh vừa nhớ tới huyện này liền giận sôi máu, nhưng khi nói với Giang Hằng Thù cũng không tức giận gì: “Còn biết gọi cho ba một tiếng?” Giang Hằng Thù có thể nghe được tiếng nhắc nhở mơ hồ từ bà Giang với ông Giang ở bên kia điện thoại truyền sang, không khỏi khẽ cười ra tiếng. “Con còn cười! Để xem khi con trở về ba có đánh gãy chân con đi không! Còn học làm đồng tính luyến ái!” Ông Giang vừa nói lời này xong, Giang Hằng Thù liền nghe thấy tiếng hét lớn của ông Giang, “Ai ai ai, bà véo tôi làm gì?” Giang Hằng Thù lại lần nữa không nhịn được mà bật cười. Ông Giang bị bà Giang giáo huấn một hồi, lại lần nữa cùng Giang Hằng Thù trò chuyện, lúc này ngữ khí đã tốt hơn rất nhiều, hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hướng Giang Hằng Thù nói: “Về sau sẽ không đổi người khác?” Giang Hằng Thù: “……” Câu hỏi này là có ý gì. Đại khái là bà Giang đứng một bên lại giáo huấn ông Giang một phen, Giang Hằng Thù còn có thể đủ nghe được bà Giang hướng ông Giang nói: “Ông nói chuyện kiểu gì đấy?” Sau đó chính là thanh âm xin tha của ông Giang: “Con trai đang nghe mà, bà cho tui chút mặt mũi……” Chờ đến khi bên kia đầu điện thoại an tĩnh, “Sẽ không thay đổi”, Giang Hằng Thù nói chắc chắn. Ông Giang trầm mặc trong chốc lát, đại khái là thỏa hiệp với chuyện con trai mình là đồng tính luyến ái, hướng Giang Hằng Thù nói: “Vậy đến Tết Âm Lịch con dẫn hắn về đi.” “Con biết rồi.” Giang Hằng Thù đáp. “Còn chỗ ông con……” Ông Giang dừng một chút, hướng Giang Hằng Thù nói, “Chính con đi nói đi, ba phải đem gậy lưu lại cho ông con.” Giang Hằng Thù ừ một tiếng: “Ngày mai con liền nói với ông.” “Ông con lớn tuổi rồi, con nên đến thăm ông thường xuyên.” “Dạ.” Giang Hằng Thù cùng ba hàn huyên vài câu về việc trong công ty liền tắt điện thoại, lúc hắn trở về, phát hiện đôi mắt Phó Chân vẩn đang còn mở lớn, bên trong không có một chút buồn ngủ nào. Giang Hằng Thù đi tới, ngồi xuống bên mép giường, hỏi hắn: “Tại sao còn chưa đi ngủ?” Phó Chân: “Ngủ không được, đang nghĩ đến một chuyện.” “Chuyện gì? Sa Châu ký sự sao?” “Không phải.” Phó Chân lắc đầu. “Vậy suy nghĩ cái gì?” Phó Chân mím môi, có chút do dự, trong ánh mắt cất giấu một tia cẩn thận, hắn hướng Giang Hằng Thù hỏi: “Thật sự muốn nghe sao?” Giang Hằng Thù gật gật đầu. Phó Chân vẫn là cảm thấy hơi xấu hổ, hắn nhìn sắc mặt Giang Hằng Thù, nhỏ giọng hướng hắn nói: “Em suy nghĩ về con chó sắp bị đánh nhà anh.” Giang Hằng Thù: “……” Giang Hằng Thù vừa nghe lời này, liền biết Phó Chân là đoán được người sắp bị đánh là hắn, hắn điểm cái mũi của Phó Chân, sau đó thay quần áo rồi lên giường, nằm xuống ngay bên cạnh Phó Chân, đem hắn ôm vào trong lồng ngực, nhẹ giọng hướng hắn nói: “Đừng nghĩ, sẽ không bị đánh.”
|
Chương 49[EXTRACT]Phó Chân ừ một tiếng, trong lòng vẫn vì con chó trong nhà Giang Hằng Thù tránh thoát một kiếp mà cảm thấy cao hứng. Giang Hằng Thù nâng tay lên tắt đèn trong phòng, trong nháy mắt trong phòng liền lâm vào mảnh hắc ám, ban đêm trên núi thường lạnh hơn so với thành thị, gió lạnh thấu xương đập vào cửa sổ, nhưng trong phòng lại là thập phần ấm áp, Phó Chân mới vừa ngâm nước nóng nên toàn thân vô cùng thoải mái, bây giờ hắn có cảm giác như đang nằm trên mây, hắn nhắm mắt lại, lại phát hiện cơn buồn ngủ sớm đã tan biến từ lúc Giang Hằng Thù ôm hắn ra khỏi bể. Hắn hơi chút do dự một chút, liền chui vào trong chăn của Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù một tay đem hắn ôm vào trong ngực, ngực bọn họ dán vào nhau, tiếng tim đập cơ hồ hòa thành một, tay kia của Giang Hằng Thù để cho Phó Chân gối lên, hướng hắn hỏi: "Buổi sáng ngày mai em có muốn đi xem mặt trời mọc không?" Phó Chân có chút kinh ngạc nói: "Nơi này còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc?" Giang Hằng Thù: "Ừ, phía đông núi Bạch Mi là ven biển, buổi sớm ngày mai chỉ cần đi sớm một chút là có thể nhìn thấy." "Vậy đi xem đi." Giang Hằng Thù lên tiếng đáp ứng, sau đó vỗ vỗ lưng Phó Chân, hướng hắn nói: "Sắp 11 giờ rồi, mau đi ngủ đi." Phó Chân ừ một tiếng, đem bàn tay lạnh lẽo tiến vào áo ngủ Giang Hằng Thù, bắt đầu quấy rối. "Đừng lộn xộn," Rất mau Giang Hằng Thù bắt lấy đôi tay vẫn còn hơi lạnh của Phó Chân, nắm trong lòng bàn tay, làm nó dần dần trở nên ấm áp, "Ngủ đi, ngủ ngon." "Ngủ ngon." ...... Mặt trời vào mùa đông thường tới muộn hơn mùa hè, không đến 5 giờ rưỡi Giang Hằng Thù liền tỉnh lại, hắn mở đèn ở đầu giường ra, Phó Chân lúc này vẫn còn đang ngủ say, đôi môi hồng nhạt của hắn hơi mở ra, hô hấp đều đều, một bàn tay cuộn tròn ở trước bụng nhỏ, một cái tay khác đặt ở trên người Giang Hằng Thù, trong khoảng thời gian này dưới sự bảo dưỡng tỉ mỉ của Giang Hằng Thù, trên người Phó Chân rốt cuộc nhiều thêm ít thịt, không còn giống như lúc mới gặp nhìn hắn như một bộ xương khô. Giang Hằng Thù không nỡ kêu hắn dậy, nhưng chỉ một lúc nữa thôi là mặt trời sẽ mọc, bỏ qua lần này thì không biết đến bao giờ mới được xem, hắn duỗi tay đẩy bả vai Phó Chân, nhỏ giọng kêu hắn: "Nên rời giường rồi." Phó Chân đang ngủ say liền lập tức nhíu mày, không có chút dấu hiệu muốn tỉnh dậy, Giang Hằng Thù lại kêu hắn hai tiếng, Phó Chân trở mình, hướng Giang Hằng Thù làm nũng nói: "Ngủ tiếp trong chốc lát." Giang Hằng Thù cười khẽ một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch, nhéo mũi hắn nói: "Ngủ tiếp là không thể nhìn thấy mặt trời mọc." Phó Chân cũng không sợ cái mũi bị nắm, dù sao còn có thể mở miệng hô hấp, hắn đem đôi mắt mở lớn, ánh đèn đầu giường làm hắn có chút khó có thể tiếp thu, liền một lần nữa khép hai mắt lại, trong miệng lẩm bẩm: "Ngủ tiếp hai phút, chỉ hai phút." Giang Hằng Thù không khỏi bật cười, hắn từ trên giường đứng lên, mặc hai ba cái áo rồi sau đó nhặt quần bông ở dưới đuôi giường lên, quỳ một gối ở bên người Phó Chân, giúp hắn đem quần mặc tốt, tiếp theo là vớ, cuối cùng hắn đem Phó Chân từ trên giường kéo lên, dưới tình huống Phó Chân vẫn là mơ mơ màng màng hắn giúp Phó Chân mặc vào một chiếc áo lông. Trong nhất thời Phó Chân cảm thấy như thời gian đang chảy ngược về khi hắn còn nhỏ, khi đó vừa tới mùa đông liền phải đi học, hắn liền ăn vạ trên giường không muốn đi, Phó Kiến Sâm chính là thừa dịp hắn còn mơ hồ, giúp hắn mặc tốt quần áo, sau đó nắm lỗ tai hắn, thổi một hơi, hắn liền sẽ ngứa chịu không nổi, tự mình từ trên giường bò dậy. Phó Chân không tự giác mà nâng tay lên sờ vành tai mình, sau đó che lỗ tai lại, suy nghĩ của hắn vẫn cứ là một mảnh hỗn độn, thời gian rất lâu đều không có ý thức được mình đang làm cái gì. Giang Hằng Thù giúp Phó Chân thu thập tốt, liền đi ra ngoài rửa mặt, lúc trở về liền dùng đôi tay lạnh lẽo của hắn vỗ nhẹ hai cái lên mặt Phó Chân, Phó Chân giật mình, nháy mắt liền tỉnh táo lại, hắn trừng mắt nhìn Giang Hằng Thù, quai hàm cũng là phình lên, thoạt nhìn có điểm hung dữ, nhưng là thật mau hắn giống như con cá nóc thả khí, toàn bộ đều tiêu tan. Advertisement / Quảng cáo Hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt Giang Hằng Thù, sau đó ngáp một cái từ trên giường bò dậy, đi buồng vệ sinh rửa mặt làm mình thanh tỉnh một chút, lúc trở về nhìn thấy Giang Hằng Thù đã chuản bị tốt mọi thứ. "Thời tiết lạnh, em mặc nhiều chút." Giang Hằng Thù cong lưng từ rương hành lý lấy ra một cái áo lông màu đen đưa cho Phó Chân, vốn dĩ Phó Chân cho rằng đây là quần áo của Giang Hằng Thù, nhưng đến khi mặc vào mới phát hiện là theo số đo của mình, hắn quay đầu hỏi Giang Hằng Thù, "Mua khi nào?" "Trước đó không lâu." Giang Hằng Thù đi đến phía sau Phó Chân, chỉnh lại mũ áo cho hắn, tiếp theo lại đem một cái khăn quàng ô vuông màu nâu đưa cho hắn, "Tới, đem khăn quàng cổ đeo vào." Dưới sự giám sát của Giang Hằng Thù, Phó Chân đem mình bao vây đến tròn vo, thoạt nhìn giống con lật đật, Giang Hằng Thù nắm tay hắn, cùng nhau đi ra suối nước nóng. Địa điểm xem mặt trời mọc là ở trên đỉnh núi Bạch Mi, dọc theo mặt sau của quán suối nước nóng có con đường núi có chút gập ghềnh đi khoảng mười mấy phút là tới nơi, trước mắt xuất hiện một con đường bằng gỗ, có lẽ vì để thuận tiện, bên kia con đường gỗ có một cái nhà chòi, bên trong đã có 2 đôi vợ chồng đang ngồi. Giang Hằng Thù mang theo Phó Chân hướng về nơi không có người đi đường, nhưng rất mau hắn liền ý thức được đây là một quyết định sai lầm, bởi vì người tới núi Bạch Mi muốn xem mặt trời mọc, muốn hưởng thụ thế giới hai người thế giới không chỉ có bọn họ, mà hướng bên này đi tới đúng là Đường Loan Loan cùng Tần Chiêu đôi phu thế mới cưới kia. Nhưng Đường Loan Loan cũng không muốn nhìn thấy Phó Chân, khi thấy thân ảnh Phó Chân cùng Giang Hằng Thù, nàng lôi kéo tay Tần Chiêu, hướng hắn nói: "Chúng ta đi." Tần Chiêu không rõ nguyên do, hỏi Đường Loan Loan: "Làm sao vậy?" "Có một số người không muốn thấy." Đường Loan Loan lạnh mặt nói. Tần Chiêu nhìn Giang Hằng Thù và Phó Chân cách đó không xa, hắn còn chưa nhận ra bọn họ, liền hướng Đường Loan Loan nói: "Anh đi xem." Đường Loan Loan ừ một tiếng, tùy ý Tần Chiêu đi qua, lúc đến gần Tần Chiêu mới phát hiện nguyên lai là Phó Chân. Năm đó Phó Chân động tay lên dây cáp treo của Đường Loan Loan như thế nào hắn rõ ràng, lúc ấy hắn tương đối ủng hộ chuyện đem Phó Chân đưa đi ngục giam, bất quá Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình hình như không quá nguyện ý, hơn nữa có Đường Loan Loan cầu tình, hắn cũng không dám nói cái gì, dù sao đây cũng là chuyện của Phó gia, quan hệ lúc ấy của hắn và Đường Loan Loan còn chưa ổn định, tùy tiện nói chuyện rất có khả năng lưu lại ấn tượng xấu với Phó gia. Tần Chiêu nghĩ một hồi, liền trực tiếp rút thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa tới trước mặtbPhó Chân, thấy ánh mắt nghi hoặc của Phó Chân, hắn hướng Phó Chân giải thích nói: "Trong này có một vạn, chỉ cần các cậu rời đi chỗ này, số tiền này sẽ là của các cậu." Tần Chiêu cũng đã nghe nói qua tình cảnh của Phó Chân, tóm lại là sống rất thảm, một vạn đồng này tuy không nhiều lắm, nhưng đối với hắn thì là một số tiền không nhỏ, chỉ cần hắn đáp ứng rời đi nơi này, liền có được một vạn đồng tiền này, Tần Chiêu cho rằng Phó Chân không nên cự tuyệt bút giao dịch này. Nào biết Phó Chân cùng Giang Hằng Thù từ đầu tới đuôi không có phản ứng hắn, giống như xem hắn không tồn tại, loại cảm giác bị triệt để bỏ qua này làm Tần Chiêu thấy mình giống một chú hề đang nhảy nhót, huống chi Đường Loan Loan còn đang đứng cách đó không xa nhìn hắn. "Ngại tiền quá ít sao? Tôi có thể thêm hai vạn." Phó Chân cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn Tần Chiêu trước mắt, Tần Chiêu cùng Đường Loan Loan quả nhiên không phải người một nhà sẽ không tiến vào một nhà mà, hình như Đường Loan Loan cũng từng làm vậy để Giang Hằng Thù rời đi. Ngay khi Tần Chiêu cho rằng Phó Chân đáp ứng cùng mình giao dịch, thuận tiện muốn trào phúng hắn vài câu, lại nghe thấy Phó Chân hướng mình nói: "Ngài yên lặng một chút, có thể chứ?" Phó Chân bình tĩnh nhìn Tần Chiêu, "Nếu anh cũng muốn xem mặt trời mọc, thì bên cạnh có rất nhiều chỗ không thể nhìn thấy chúng tôi, đều là người lớn cả, làm ra vẻ như vậy cũng không cần thiết." "Ngươi --" Tần Chiêu trợn mắt tức giận nhìn, nếu không phải có Giang Hằng Thù ở bên cạnh giám sát động tác của hắn, hắn chỉ sợ sẽ một quyền đấm lên mặt Phó Chân. Tần Chiêu rất tức giận, nhưng thấy người nam nhân bên cạnh Phó Chân cũng không dễ chọc, cho nên không dám dễ dàng động thủ, lại nói hắn là một tổng tài của công ty, ở chỗ này cùng người ta đánh nhau thì còn mặt mũi đâu nữa, nhưng cái gì cũng không làm thì hắn nuốt không trôi cái cục tức này. Đã rất lau rồi Tần Chiêu không phải chịu nghẹn khuất như vậy, đại khái là Đường Loan Loan nhìn ra Tần Chiêu xấu hổ, nàng bước nhanh đi tới kéo Tần Chiêu một phen: "Tần Chiêu, chúng ta đi thôi." Tần Chiêu hướng Đường Loan Loan cười cười, hắn thực cảm tạ nàng vì ngay lúc này cho hắn một bậc thang, trước khi đi hắn ở còn uy hiếp Phó Chân cùng Giang Hằng Thù nói: "Chờ, tôi sẽ không buông tha của các người." Thấy hai người bọn họ rốt cuộc rời đi, Phó Chân thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy không khí chung quanh đều tươi mát hơn hẳn, hắn để sát vào lỗ tai Giang Hằng Thù, nói khẽ với hắn nói: "Những vai ác trong phim hoạt hình đều nói như vậy." Giang Hằng Thù nhấp môi cười, cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của Phó Chân, hiện tại bọn họ có thể chuyên tâm thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Bọn họ lại đợi mười phút, mặt trời rốt cuộc xuất hiện. Một vòng ánh dương từ dưới biển khơi chậm dãi dâng lên, như là hỏa cầu còn đang rực cháy, hỏa cầu càng lên cao, xuyên qua đám mây mù, xuyên thấu qua tầng mây, trong nháy mắt bắn ra hào quang vạn dặm, chiếu lên mặt biển làm mặt nước trở nên lóng lánh; thân ảnh thuyền buồm chậm rãi chạy tới núi Bạch Mi, ánh nắng bao trùm khắp thảo nguyên rộng lớn, nơi xa có khói từ trong phòng bếp lượn lờ; ánh nắng chiếu xuyên qua thành phố đang ngủ say, tiếng còi ô tô dần dần đánh thức thành phố. Đập vào mắt là quang cảnh tráng lệ của núi sông. Phó Chân cong khóe miệng, ánh mắt không khỏi trừng lớn, trong lòng khó nén khỏi hưng phấn, hắn bị cảnh tượng to lớn mỹ lệ trước mắt làm kinh sợ. Giang Hằng Thù trộm lấy ra di động, đem cameras hướng về phía Phó Chân, Phó Chân qua một hồi lâu mới nhận thấy được có người đang chụp mình, hắn quay đầu, vừa lúc cùng Giang Hằng Thù đối mặt, ánh mắt giao hòa, sau đó hai người cầm lòng không đậu mà hôn nhau.
|