Phố Phường (Thị Tỉnh)
|
|
Chương 40[EXTRACT]Edit: Dờ Tần Sấm lại quay ra dặn Thu Thu, "Ở đây cắt tóc, anh đi ra ngoài có việc một lát. Nếu kịp thì về đón, còn không thì làm tóc xong em cứ đi thẳng về nhà là được." Đừng nhìn Thu Thu vừa yếu đuối vừa dính người, thực ra cậu rất độc lập, cậu sẽ không quấn lấy Tần Sấm làm chậm trễ việc của anh. Thu Thu gật đầu. Làm tóc là chuyện vừa lâu vừa nhàm chán, Thu Thu thấy mái tóc dài của mình được thợ cắt đi từng lọn từng lọn rơi rụng đầy trên đất. May mà Thu Thu không phải con gái, không có khái niệm xót tóc, cậu chỉ thấy mới lạ mà thôi. Cửa hiệu kêu cơm giùm cậu, giữa chừng nhận được điện thoại của Tần Sấm, Thu Thu không hiểu, Tần Sấm đành bảo thợ cắt tóc nghe. "Nếu em ấy nhìn ngang ngó dọc thì là muốn đi WC, phiền cậu dẫn em ấy đi." Cũng may Thu Thu không uống nước nên ngồi im làm tóc từ đầu tới cuối. Trong gương phản chiếu lại khuôn mặt xinh đẹp của cậu nhóc, thợ làm tóc khen, "Đẹp thật đấy, chất tóc cậu mềm ghê." Thu Thu ghé sát vào gương nhìn, lọn tóc quăn khẽ rơi xuống trán, so với mái tóc dài lúc trước thì trông hoạt bát hơn hẳn. Cậu không biết thợ làm tóc đang khen cậu, Thu Thu tìm một góc ngồi xuống rồi ngại ngùng ngắm chính mình trong gương. Có hơi khác biệt. Tóc ngắn đi nhiều, dây buộc tóc mà Tần Sấm cho cậu giờ không cần dùng đến nữa. Thu Thu mất tự nhiên sờ gáy, mím môi cười. Khách đi ra đi vào, nhìn thấy một cậu nhóc xinh xắn ngồi trên sofa thì sẽ liếc nhìn một chút, nhìn xong còn nhỏ giọng bàn tán: "Trông ngoan quá..." Dù không hiểu Thu Thu cũng biết họ đang nói về mình, chỉ không rõ là lời khen hay chê bai. Vài cô gái trẻ còn rút điện thoại ra chụp ảnh, Thu Thu hoảng sợ nhìn họ, mấy cô liền đỏ mặt trốn đi. Thu Thu lại càng ngượng, chỉ có thể học theo người khác, vờ cầm điện thoại lên nghịch. Số lần dùng di động của cậu có thể đếm trên đầu ngón tay. Không phải Tần Sấm không dạy, di động cài tiếng Lào, anh cũng chẳng đọc được. Chỉ là Thu Thu không hứng thú, chỉ dùng với mục đích liên lạc. Cậu lấy điện thoại ra mở một app lên xem, sau đó vuốt vuốt, gặp những chữ không đọc được thì lại thoát ra, đổi sang xem một cái app khác. Ngay cả Thu Thu cũng không biết cậu đang xem cái gì, cho tới khi có một người đứng trước mặt cậu, Thu Thu mới ngẩng đầu lên. Không phải là Tần Sấm. Người đàn ông xa lạ đưa danh thiếp cho Thu Thu, cậu đứng dậy nhận lấy, nhận xong rồi thì không biết phải làm sao nữa. Advertisement / Quảng cáo Người đàn ông tự giới thiệu: "Tôi là người tìm kiếm ngôi sao của công ty xx, đây là danh thiếp của tôi. Xin hỏi cậu có hứng thú nói chuyện với tôi một lát không?" Đừng nói hứng thú hay không, Thu Thu căn bản đâu biết anh ta đang nói gì. Dù gì Tần Sấm cũng đã nhờ vả trông nom, thợ cắt tóc cất giọng hỏi: "Tìm kiếm ngôi sao? Thật hay đùa đấy? Cậu ấy nghe không hiểu đâu." Người đàn ông khó hiểu nhìn thợ cắt tóc, cậu ta phất phất cái kéo trên tay, "Người nước ngoài không biết tiếng, đang ngồi chờ... ờ... chắc là anh trai tới đón, hình như thế." Thế này thì khó rồi đây, người đàn ông kia dường như rất muốn biết cách liên lạc với Thu Thu, liền chỉ di động của cậu: "Cậu có thể thương lượng với anh trai một chút rồi liên hệ với tôi không?" Có nói nữa thì cũng chỉ là ngồi xe không mua vé. người đàn ông từng bước lại gần, Thu Thu dựng tóc gáy, trong đầu liên tục hiện lên cảnh báo nhắc cậu phải đi, cậu phải về nhà. Người đàn ông đó không đụng vào Thu Thu, chỉ vòng ra phía trước chặn cậu lại, "Tôi không phải người xấu, cậu đừng hiểu lầm." Tần Sấm đi xem xe với bên mua xong thì hẹn ngày trả tiền sang tên rồi nhanh chóng bắt taxi về tiểu khu. Tay thọc vào túi quần, Tần Sấm đi về hướng cửa hiệu cắt tóc, từ xa nhìn vào kính thủy tinh thấy một người vóc dáng rất giống Thu Thu, nhưng tóc thì không phải. Người nọ quay đầu lại, không phải Thu Thu thì còn có thể là ai. Mái tóc chẻ ngôi giữa uốn quăn nhẹ của cậu khiến Tần Sấm suýt thì không nhận ra, anh vừa định gọi cậu thì thấy một người đàn ông lạ mặt chắn trước mặt Thu Thu. Có dớp trước đây cậu bị bọn buôn người bắt đi, Tần Sấm không kịp suy nghĩ gì nhiều, chạy đến kéo cổ áo người đàn ông kia, "Mày là ai!" Giọng nói hung hãn như vậy, vừa nghe đã biết là Tần Sấm. Thu Thu bất an nắm lấy cổ tay anh. "Tôi là..." Người đàn ông bị kéo đến loạng choạng, cũng không trách Tần Sấm lỗ mãng, anh ta đứng vững lên rồi nói: "Tôi là người tìm kiếm ngôi sao của công ty xx, tôi chỉ muốn hỏi cậu ấy có ý định muốn làm minh tinh hay không." Người đàn ông lạ mặt tự dưng sáp lại gần Thu Thu này, giờ đây trong mắt Tần Sấm chính là bọn buôn người. Cho dù hắn thật sự là người tìm kiếm ngôi sao, Thu Thu đến tiếng Trung còn không hiểu, làm minh tinh cái gì. "Mày bị não à! Em ấy không hiểu tiếng Trung, minh tinh cái gì mà minh tinh! Mày đừng có xạo chó!" Tần Sấm đoạt lấy danh thiếp trong tay Thu Thu nhét lại vào tay người đàn ông kia, sau đó dắt Thu Thu đi về, "Mày dám đến nữa tao đánh đấy!" Tần Sấm cao lớn hơn người đàn ông kia nhiều, anh ta sợ Tần Sấm đánh thật nên đuổi theo mấy bước đã khựng lại. Tần Sấm hùng hổ kéo Thu Thu đi về tiểu khu, "Tìm kiếm ngôi sao cái nỗi gì! Sao không tìm anh đây! Bà mẹ nó bốc phét không biết ngượng!" Tần Sấm có thói quen xoa đầu Thu Thu, cảm giác ngứa ngứa nhột nhột dưới tay khiến anh nhớ tới chuyện Thu Thu vừa đổi kiểu tóc. Cậu nhóc xinh xắn sạch sẽ không hiểu Tần Sấm đang bực dọc cái gì, thở hổn hển chạy đuổi theo anh, lọn tóc trên trán bị gió thổi xõa tung. Tần Sấm vui vẻ đứng lại chờ Thu Thu, "Đùa, nhìn cũng giống... thần tượng phết đấy..." Càng nhìn Thu Thu, Tần Sấm càng thấy buồn bực. Trước kia anh cũng khá tự tin về bản thân, giờ đây lại bắt đầu nghi ngờ ngoại hình của mình. Cách ăn mặc của Tần Sấm bây giờ rất không hợp với Thu Thu. Giống như là... giống như là ông chú mới từ quê lên của Thu Thu vậy. Hai người đều mặc đồ mua ở trung tâm thương mại, nhưng sao Thu Thu mặc lên lại khác biệt đến thế. Sắc mặt Tần Sấm thay đổi liên tục, Thu Thu không biết anh đang nghĩ gì, liền cầm lấy tay anh, dùng di động nói: "Muốn đi mua đồ ăn." Tần Sấm gật đầu lia lịa, "Mua, theo em đi mua." Hai người đi siêu thị xong về tới nhà, còn rất lâu mới tới giờ cơm tối, Thu Thu giục Tần Sấm tháo rèm cửa với vỏ sofa ra để cậu mang đi giặt. "Sao lại hiền thảo như thế này?" Thấy dáng vẻ Thu Thu bận bịu vì cuộc sống của hai người, cảm giác tự ti vừa rồi của Tần Sấm tan thành mấy khói, còn thấy hơi đắc ý. Thu Thu mặc kệ anh, Tần Sấm dính cậu như keo chó, chặn cậu lại không cho ra khỏi phòng tắm, "Hôn một cái rồi anh cho đi ra." Nhìn Tần Sấm chọt chọt mặt, Thu Thu thấy phiền phức muốn điên mất, tay còn bưng chậu chuẩn bị đi ra phơi đồ. Tần Sấm mặt dày giục cậu, "Nhanh lên." Hôn xong một cái, Thu Thu cảm thấy rất không cam lòng, nhưng cậu không phải là người hay thể hiện sự giận dỗi, đành ôm một bụng tức giận đi phơi đồ. Tần Sấm cảm thấy thật đáng yêu, đang định đuổi theo Thu Thu tiếp tục trêu cậu thì di động vang lên, Tần Lệ nói tối nay muốn đến nhà anh ăn cơm.
|
Chương 41[EXTRACT]Edit: Dờ Em gái muốn tới nhà, Tần Sấm không thể ngăn không cho cô đến được. Anh vẫy vẫy tay với Thu Thu, "Bé ngoan, lại đây." Thu Thu cảnh giác nhìn anh, Tần Sấm đành mặt dày lại gần, làm bộ oan ức, "Em gái anh muốn tới chơi." Nghe thấy giọng Tần Lệ trong điện thoại, Thu Thu siết chặt mép áo. Cậu có thể nhận ra vì sao Tần Lệ không thích cậu, con trai, người nước ngoài, không biết tiếng, không có việc làm, dù là ai thì cũng sẽ không thể yên tâm cho nổi. Cậu chỉ có một mình, không có ràng buộc, nhưng Tần Sấm thì không giống, anh vẫn còn em gái. Tần Lệ là người thân của anh, lo lắng cho anh cũng chẳng có gì khó hiểu. Không muốn làm Tần Sấm khó xử, Thu Thu nói: "Bây giờ tới là muốn ăn cơm ở nhà mình đúng không?" Tần Sấm gật đầu, "Sợ à?" Tần Sấm tuy thô lỗ nhưng đối với người trong lòng thì anh rất để ý, một cử chỉ nhỏ của Thu Thu cũng không lọt khỏi tầm mắt anh. Chưa nói tới chuyện sợ hay không, huống hồ cậu không sợ Tần Lệ mà sợ không được người nhà anh chấp nhận. Không trả lời Tần Sấm, Thu Thu nói: "Để em đi làm cơm." Buông mép áo ra, cậu xoa hai bàn tay lên người rồi mới đi vào phòng bếp. Lúc còn ở Vân Nam xảy ra nhiều chuyện, lắp inverter xong nhưng Thu Thu chẳng nấu nướng được mấy lần. Tính ra nấu được vài lần, đồ ăn nghèo nàn, đơn giản chỉ nấu vài món chay và thịt xào. Đi siêu thị với Tần Sấm có một việc rất tai hại, đó là anh mua đồ không nhìn giá, củi gạo dầu muối anh không biết nhà đang thiếu loại nào, mua loại nào thì phù hợp. Chuyện đi mua đồ ăn này Tần Sấm không thể gợi ý cho Thu Thu, mà Thu Thu lại chỉ biết theo ý Tần Sấm, hai người đều chẳng biết đằng nào mà lần. Tần Sấm thấy chỗ nào đông người xếp hàng thì anh cũng theo người ta đứng vào. Tới lượt bọn họ, thứ gì Tần Sấm cũng mua một chút. Thấy Thu Thu đi nấu cơm, Tần Sấm lập tức theo cậu vào bếp để giúp rửa rau bóc tỏi linh tinh. Thu Thu làm mấy món xong mà Tần Lệ vẫn chưa tới. Một bàn đồ ăn đơn giản, Thu Thu cảm thấy hơi thất lễ. Dáng vẻ rũ vai ỉu xìu của cậu khiến Tần Sấm chú ý, anh cầm đôi đũa lên vòng ra sau lưng Thu Thu gắp đồ ăn, đưa lên miệng liền tấm tắc khen. "Ngon lắm." Có những chuyện không cần phải nói ra, Thu Thu chỉ cần nhìn ánh mắt Tần Sấm là có thể hiểu. Cậu quay lại nhìn anh, tự ti nghĩ có lẽ Tần Lệ nói đúng, cậu không xứng với Tần Sấm. Không biết Thu Thu đang âm thầm suy nghĩ cái gì, hai người đều không lên tiếng. Từ khi xác lập quan hệ, Tần Sấm luôn là người chủ động đùa giỡn lưu manh với Thu Thu, anh chưa bao giờ có tâm tư đi thăm dò Thu Thu. Luôn là anh chủ động ôm hôn cậu, anh muốn nhìn xem, Thu Thu liệu có thể chủ động hay không. Tần Sấm không động đậy, rũ mắt chăm chú nhìn môi Thu Thu. Cậu khẽ cắn môi dưới, hai má hơi nóng lên, cậu đã chuẩn bị xong rồi, tại sao Tần Sấm còn chưa nhúc nhích. Thu Thu nào biết, Tần Sấm đang chờ cậu mắc câu. Hơi thở mờ ám như bong bóng màu hồng lan tỏa trong không khí, lụp bụp bay lên rồi tan ra tràn ngập đầu Thu Thu, vừa mềm mại vừa chua chua. Rốt cuộc Tần Sấm muốn làm gì vậy. Quyết tâm chờ Thu Thu chủ động, Tần Sấm cực lực nhịn lại. Thu Thu không chịu nổi áp lực của bầu không khí này, bèn nhỏ giọng gọi: "Sấm ca..." Advertisement / Quảng cáo "Ừ?" Tần Sấm nhướn mày thản nhiên đáp, anh vẫn không động đậy, anh biết thừa Thu Thu muốn hỏi anh muốn làm gì, nhưng anh cố tình giả bộ không hiểu. Thu Thu không dám nhìn Tần Sấm nhưng đầu óc lại không nghe cậu nữa, giống như một người sói mất lý trí khi nhìn thấy vầng trăng tròn trên bầu trời đêm vậy. Tần Sấm còn lâu mới dễ dàng buông tha cậu, anh nắm cằm Thu Thu buộc cậu phải nhìn anh. Thu Thu bất an, sự kinh hãi khiến cậu run rẩy. Cậu nghĩ, nếu là Tần Sấm thì anh sẽ làm gì vào lúc này? Tên lưu manh ấy chắc chắn sẽ cúi xuống hôn cậu. Tưởng tượng ra cảnh ấy, mặt Thu Thu nóng bừng lên, cậu có muốn như vậy không? Tần Sấm đang giả ngu với cậu! Loại chuyện xấu hổ thế này, cậu không dám mở miệng hỏi. Không biết Tần Sấm đang đợi gì, Thu Thu chỉ có thể tự đoán. Cậu tới gần anh, anh không trốn, ngược lại còn nhếch miệng cười, việc này chính là sự cổ vũ vô cùng to lớn dành cho Thu Thu. Đôi môi gần trong gang tấc, Tần Sấm chỉ cần lại gần thêm chút nữa thì có thể hôn cậu. Chỉ một chút nữa thôi là có thể, là có thể... "Reng reng!!" Tần Sấm thầm thấy không ổn, còn chưa kịp giữ cổ Thu Thu lại thì cậu đã quay đầu đi mất. Có tiếc nữa cũng chẳng làm được gì, Tần Sấm căm giận siết chặt nắm tay, oán thầm: Thật đúng là bị em gái phá hủy chuyện tốt. Tần Lệ thấy Tần Sấm đen mặt đi ra mở cửa, cô giật mình, "Làm sao! Không muốn em đến hay gì!" Nói chuyện to tiếng, đúng là em gái ruột của Tần Sấm. Anh chậc lưỡi, "Ai không muốn, vào đi, chỉ chờ mỗi em vào ăn cơm thôi đấy." Tần Lệ lầm bầm, "Chỉ chờ mình em..." Cô nhìn nhìn đồng hồ lại nói: "Bây giờ mới mấy giờ mà đã ăn cơm!" "Em không đến ăn cơm thì đến thị sát công tác à?" Tần Sấm vui vẻ nói, không cần khách khí với Tần Lệ, xoay người đi vào phòng. Tần Lệ định cãi nhau một trận với anh trai thì thấy Thu Thu giờ đã mang mái tóc ngắn đứng cách đó không xa. Tuy cô không vừa ý với người "chị dâu" này, nhưng giờ đây cũng phải kinh ngạc khi nhìn thấy cậu. "Có vài món thế này sao, em gọi điện được bao lâu rồi?" Tần Lệ không nói gì với Thu Thu, phàn nàn với Tần Sấm. Tần Sấm tức tới muốn cười, "Chỉ có vài món này thôi, em không định uống một chút à." Anh thấp giọng, "Em đừng có cố tình gây khó dễ cho em ấy. Em ấy không biết nấu nhiều món đâu, mấy cái này đều là học mấy chị gái theo xe." Tần Lệ lại càng cảm thấy cô đã nghĩ đúng. Hai người đàn ông sống cùng nhau kiểu gì đây? Những thứ cơ bản như ăn mặc đi lại cũng không giải quyết được. Cô nhíu mày muốn nói gì đó, Tần Sấm ngắt lời: "Em dạy em ấy đi, em ấy học nấu ăn nhanh lắm, chỉ còn thiếu một món canh." Không đợi Tần Lệ đồng ý, Tần Sấm lại nói với Thu Thu, "Để em gái anh dạy em nấu cơm." "Này! Em đã đồng ý đâu?" Ngay cả tính cách của Tần Lệ cũng giống Tần Sấm, biết Thu Thu không hiểu và anh trai đang kích mình, cô nóng nảy nói: "Không dạy." Mới vừa hết ở cữ, ở nhà Tần Lệ cũng chưa phải vào bếp thì sao có thể dạy người khác. Tần Sấm cũng không gấp, nhỏ giọng nói: "Lúc đầu em ấy không có điều kiện học, bên Lào nghèo cực kỳ, có cái để ăn là tốt lắm rồi. Em dạy em ấy đi, chắc chắn em ấy sẽ học được." Trừ nóng tính ra thì Tần Lệ cũng giống y đúc Tần Sấm ở điểm dễ mềm lòng, nói năng chua ngoa nhưng tâm thì mềm như đậu phụ. Cô không chịu được khi nhìn một người đáng thương, lại cũng đã làm mẹ, cô dễ mềm lòng trước những chuyện như thế này. Nhất thời, ánh mắt Tần Lệ nhìn Thu Thu đã thay đổi. Tần Lệ rất nóng tính nhưng lại không thừa nhận điều đó, cô mất tự nhiên nói: "Dạy thì dạy, là anh xin em mới dạy đấy nhé." Phòng bếp có nguyên một con gà, Thu Thu không biết làm nên để vào trong tủ lạnh. Tần Lệ lục tìm nồi áp suất, vừa tìm vừa lầm bầm, "Lâu rồi không dùng, lấy ra còn phải rửa." Tần Sấm tựa vào cửa phòng bếp, gõ gõ ngón tay, "Em nói thế là oan cho em ấy rồi, về nhà là Thu Thu lôi hết ra làm vệ sinh một lượt, nồi niêu xoong chảo đều ngâm nước sôi rồi đấy." Không moi móc được nhược điểm, Tần Lệ lầm bầm không phục, "Em nói cậu ta có hiểu đâu, dạy kiểu gì đây?" Tần Sấm mở di động của Thu Thu ra, "Em nói chậm thôi thì sẽ hiểu được, sau đó cho em ấy nhìn cách làm." Nói xong, Tần Sấm bảo Thu Thu lại gần nhìn Tần Lệ thao tác. Canh gà không khó làm, bỏ hết mỡ gà và những thứ không ăn được, sau đó cho vào nồi cùng nấm và táo đỏ, cho nước rồi đun đến khi sủi bọt, sau đó đem gà và những thứ đi kèm cho vào nồi áp suất. Tần Lệ nói thật chậm, cuối cùng còn bồi thêm một câu: "Có thời gian thì nấu bằng niêu đất, hôm nay gấp nên mới dùng nồi áp suất, niêu ở trên tủ kia kìa." Thu Thu nhìn thoáng qua rồi liên tục gật đầu.
|
Chương 42[EXTRACT]Edit: Dờ Tần Lệ tiện tay nếm thử đồ Thu Thu nấu, cô nhíu mày ghét bỏ nói: "Nhạt quá." Đã ăn quen vị cay vùng Tứ Xuyên, Tần Lệ sao có thể nuốt trôi cơm nhạt canh suông thế này. Thu Thu không ngại bị chê, Tần Lệ nói gì cũng cố nhớ kỹ, Tần Sấm đứng bên cạnh đã sớm mất kiên nhẫn. "Anh thấy vẫn được mà." Đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, bây giờ Thu Thu cho anh trai cô một bãi phân thì Tần Sấm vẫn có thể khen thơm như thường. Tần Lệ im lặng khinh bỉ, "Cứ vậy đi, đã lỡ rồi thì thôi.... Về sau trước khi nấu thì phải cho hành tỏi gừng ớt các thứ vào trước, cậu bỏ ít muối quá." Chờ nồi áp suất đun chín, ba người ra phòng khách nghỉ ngơi. Đúng lúc máy giặt kêu tít tít báo giặt xong, Thu Thu chưa ngồi được bao lâu lại nhanh nhẹn chạy ra chuẩn bị phơi đồ. Giặt toàn thứ cồng kềnh, tấm rèm cửa còn dài hơn người Thu Thu, cậu ôm chậu đứng ở ban công gọi Tần Sấm, "Sấm ca..." "Ơi! Tới liền!" Tần Sấm xoa tay lên quần, nói với Tần Lệ: "Em cứ ngồi đây nhé." Tần Lệ im lặng nhìn hai người ngoài ban công, Thu Thu đang tìm góc tấm rèm đưa cho Tần Sấm. Tần Lệ rất hiểu anh trai cô, anh chẳng khi nào nghiêm túc nổi. Quả nhiên, Tần Sấm níu lấy tấm rèm rồi vẩy mạnh khiến nước bắn lên mặt Thu Thu. Thu Thu đưa tay ra chắn, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh. Người ta đều bảo trẻ nhà nghèo thì sớm gánh vác gia đình, Thu Thu nhỏ tuổi hơn anh trai cô, làm việc lại nhanh nhẹn, cô lo lắng cho Tần Sấm không phải là không có lý. Đừng nhìn bọn họ từ nông thôn ra, thực tế Tần Sấm là con cả, lại là con trai, cha mẹ còn mang nặng tư tưởng phong kiến nên chưa bao giờ cho Tần Sấm đụng vào việc nhà. Tần Lệ là con gái, hơn mười tuổi đã biết nấu nướng giặt giũ, trong khi đó anh trai cô thì chạy đi chơi khắp bạt ngàn đồi núi. Giống như những người đàn ông khác, chờ một người vợ tương lai tới thay mình lo liệu chuyện ăn, mặc, ở, đi lại. Phơi xong tấm rèm cửa, Thu Thu lại trở về phòng tắm rồi nhét đồ cần giặt vào máy giặt. Tần Sấm thọc tay vào túi quần, cười cười đi ra phòng khách. Bình thường nào thấy anh trai cô động tay làm việc nhà, cuối cùng cũng có người quản lý anh. Tần Lệ thuận miệng hỏi: "Không thuê người đến quét dọn?" Nhìn xung quanh nhà không giống như không ai dọn dẹp, cô chỉ là muốn dò hỏi một chút. "Dọn chứ, tối hôm từ nhà em về, em ấy cứ khăng khăng đòi quét dọn." Tần Sấm tỏ ra oán giận, thực chất lại là khoe khoang, "Nhà không ai ở, bao nhiêu đồ đạc đều lôi hết ra lau dọn một lần." Advertisement / Quảng cáo Tần Sấm vẫn cứ thế, trừ lúc làm việc ra thì thường ngày vô cùng biếng nhác. Đừng nói căn nhà, đến ngoại hình của chính anh, Tần Sấm cũng lười để ý. Rõ ràng là một thanh niên đẹp trai sáng láng lại như một ông chú lôi thôi lếch thếch. Nghĩ tới đây, Tần Lệ không hiểu sao thấy hận rèn sắt không thành thép, cô đã sớm phát hiện quần áo của anh bây giờ sạch sẽ hẳn ra, nhưng cô cứ cố tình muốn nói về chuyện xứng hay không xứng. Nhà bọn họ cũng chẳng phải khá giả gì, không nói tới môn đăng hộ đối, điều cô lo nhất là hai người liệu có thể chăm sóc cho nhau hay không. Nhưng xem ra, Thu Thu rời xa anh trai cô vẫn có thể sống tốt, trái lại nếu Tần Sấm không có Thu Thu, có lẽ anh lại trở về dáng vẻ một ông chú vô gia cư trước kia. Nghĩ thì nghĩ vậy, Tần Lệ vẫn lo lắng không thôi. Cô nhìn vào phòng tắm, Thu Thu vẫn còn tất bật bận bịu, cô thấp giọng nói, "Giỏi hơn anh một chút." Tần Sấm cười, thấy cô khen Thu Thu thì anh rất vui, "Đương nhiên, anh biết em tới đây để xem cái gì. Em ấy chịu khó hơn anh nhiều, cái gì cũng học, không để anh chết đói đâu." Tần Lệ bực dọc liếc anh, "Em lo lắng điều đó chắc?" Sợ Thu Thu nghe được, Tần Lệ ra đứng cạnh cửa sổ, "Lúc vừa vào nhà em đã định nói, cậu ta cắt tóc rồi sau này ra cửa không tiện lắm." Có trách cũng trách Tần Sấm thích khoe vợ, anh không để ý tới sự lo lắng của Tần Lệ, trái lại còn đắc ý nói: "Có gì mà không tiện, đẹp như vậy mà. Nói ra chắc em không tin, lúc cắt xong có một người tìm kiếm ngôi sao đến tìm em ấy đấy." Tần Lệ nghe thế càng buồn bực, vậy thì chẳng phải càng không thể sống yên ổn hay sao? Ngoại hình của Thu Thu quá nổi bật, đi đâu cũng có người liếc mắt, nhìn một chút là phát hiện ra. Hiện tại cậu ta còn nhỏ tuổi lại nghèo khổ mới có thể nhìn trúng một người bình thường như Tần Sấm. Sau này nếu đã quen với chốn phồn hoa đô thị, hai người lại không có chứng nhận kết hôn, không có con cái, Tần Sấm liệu có thể giữ được cậu hay không. "Anh, em nói thẳng nhé." Tần Lệ thở dài, "Em thấy không chắc, ngoại hình cậu ta đẹp như vậy, bây giờ tình nguyện ở lại bên anh chẳng qua là chưa được nhìn thấy những thứ chói mắt hấp dẫn hơn. Đợi tới sau này, cậu ta liệu có còn một lòng với anh hay không?" Thu Thu mới mười chín tuổi, cậu còn hàng ngàn hàng vạn cơ hội phía trước. Đối với Tần Sấm mà nói thì chuyến đi này quá mạo hiểm, nhưng nếu bảo anh buông tay, anh không đành lòng. Một lòng một dạ với một người, cho dù phía trước có là đầm rồng hang hổ, Tần Sấm cũng tình nguyện xông vào một lần. "Nhưng những người khác kết hôn xong vẫn ly hôn đấy thôi, đến lúc có con rồi vẫn vô trách nhiệm với nó." Tần Sấm hiểu được Tần Lệ đang lo điều gì, anh khuyên Tần Lệ cũng là mở ra một con đường cho chính mình, "Chuyện này đừng nên suy bụng ta ra bụng người, em ấy không ngốc, biết anh có ý gì, cũng biết chính em ấy đang làm gì." "Mang về rồi thì anh không định che giấu, họ hàng thân thích cứ mặc họ nói, đàm tiếu ra sao anh không quan tâm. Quan trọng là anh thích Thu Thu, hết cách rồi." Tần Sấm kiên định nhìn Tần Lệ, "Nhưng mà em thì khác, em là em gái anh. Ở đất Trùng Khánh này em ấy không có bạn bè người quen, em là em chồng thì cũng nên nói chuyện với em ấy nhiều một chút. Anh tin là ở chung lâu rồi em cũng sẽ thích em ấy." "Em đâu có quen thuộc gì!" Tần Lệ lầm bầm, giọng điệu chua chua, "Tùy anh, đến lúc ấy đừng có hối hận." Biết Tần Lệ cố ý tới đây để xem bọn họ sống thế nào, cô tỏ ra chua ngoa nhưng thực chất trong lòng coi như đã chấp nhận Thu Thu. Xong việc trong phòng tắm Thu Thu mới xoa tay đi ra, vừa lúc nghe thấy giọng Tần Lệ. Cậu khó hiểu nhìn Tần Sấm, sợ hai anh em to tiếng cãi nhau. Tần Sấm chỉ phòng bếp, "Ăn cơm ăn cơm, em gái anh cứ đói bụng là nổi sùng lên đấy." "Ai đói bụng là nổi sùng lên!" Tần Lệ không phục, hung dữ trả đũa: "Chỉ biết đứng chỉ tay năm ngón, đi bưng thức ăn đi!" Bầu không khí suốt bữa cơm coi như hòa hợp, chủ yếu là Tần Lệ đấu võ mồm với anh trai. Thu Thu nghe cái hiểu cái không, thỉnh thoảng vừa bới cơm vừa lén cười. Nhớ tới việc hai người vẫn còn đang dùng di dộng để trao đổi, Tần Sấm hỏi: "Em có biết làm thế nào tìm giáo viên dạy tiếng Trung không?" Tần Lệ dù gì cũng là người đã làm mẹ, cô tỉ mỉ kỹ lưỡng hơn Tần Sấm nhiều, "Chỉ biết mỗi tiếng Trung thôi thì đâu có được? Không biết có giáo viên nào biết tiếng Lào ở chỗ Dương Dương đang học thêm tiếng Anh không, để về em hỏi giúp anh."
|
Chương 43[EXTRACT]Edit: Dờ Coi như qua được cửa em gái, chuyện cấp bách bây giờ là tìm người dạy tiếng Trung cho Thu Thu. Tần Sấm nghĩ tìm giáo viên là chuyện nhỏ, nhưng không ngờ có những việc dùng tiền cũng chưa chắc làm được. Tần Lệ quen thuộc với Trùng Khánh hơn Tần Sấm, cô tìm đến trung tâm tiếng Anh của Dương Dương, vừa nghe thấy là tìm người biết tiếng Lào thì ai nấy đều lắc đầu nguầy nguậy. Tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Hàn, cho dù là tiếng Thái thì cũng có sẵn giáo viên. Tiếng Thái và tiếng Lào cùng gốc, phát âm có nhiều điểm giống nhau nhưng chữ viết lại khác, tìm ra một giáo viên thạo tiếng Lào không phải chuyện dễ dàng. Cũng may là có nhiều sinh viên đến làm thêm ở trung tâm ngoại ngữ này, trung tâm có lẽ không có giáo viên biết tiếng Lào, nhưng đại học thì khác, dù là ngôn ngữ thiểu số gì đi chăng nữa thì vẫn có người học. Những sinh viên học ngôn ngữ thiểu số thường khó tìm được công việc làm thêm bên ngoài, vừa nghe có người tìm gia sư, vài người lập tức liên hệ với Tần Lệ. Vì nghĩ cho anh trai mình, Tần Lệ không dám chọn nữ sinh, lại nghe theo sự giới thiệu của trung tâm, cô chọn một sinh viên có thành tích khá ổn, tên là Trần Phi. Qua lời giới thiệu của Tần Lệ, Trần Phi biết đối phương là con trai, tuổi không hơn kém cậu ta là bao. Chỉ cần cậu ta có thời gian thì có thể gọi điện hẹn trước, không cần cố định cuối tuần, trả tiền theo giờ. Buổi học đầu tiên hẹn vào cuối tuần, Tần Sấm thông báo trước cho Thu Thu, "Hôm nay thầy giáo tới." Thu Thu rất chờ mong việc học tiếng Trung này, cậu và Tần Sấm ăn cơm sớm rồi dọn dẹp quét tước. Tần Sấm mua cho cậu một bộ bàn học sinh, lúc ngồi lên thực sự trông giống học sinh tới trường học. Trần Phi lần đầu làm gia sư, đặc biệt tìm bạn học chuyên Anh để hỏi kinh nghiệm. Đến sớm thì sợ người ta còn đang ăn cơm, đến muộn càng không thể, Trần Phi đầnh căn thời gian rồi gõ cửa. Cửa mở ra, Trần Phi ngẩn người. Không phải cậu ta chưa từng tưởng tượng sẽ dạy kiểu người như thế nào, theo hiểu biết của Trần Phi về Lào, học sinh mà cậu sắp dạy phải ngăm đen gầy gò mới đúng, tuyệt đối không thể như người trước mắt lúc này. "Thầy giáo đến rồi đấy à, bên ngoài nóng lắm, mau vào uống hớp nước." Tần Sấm không có bằng cấp gì, anh giữ thái đội khách khí với những người học vấn cao, cho dù đối phương nhỏ tuổi hơn anh. Trần Phi thấy mình thật thất lễ, vội vàng tự giới thiệu: "Anh là Tần tiên sinh phải không ạ, tôi là Trần Phi - sinh viên đại học S." "Tôi biết tôi biết!" Tần Sấm bổ sung, "Đây là Thu Thu nhà tôi." "Thu Thu", cái tên này nghe kiểu gì cũng giống biệt danh, bảo Trần Phi gọi một cậu con trai bằng biệt danh thì thật sự không tự nhiên, "Thu Thu... họ Thu phải không ạ?" Nghe được hai chữ "Thu Thu", phản ứng của Trần Phi rất rõ ràng. Cậu ta nhìn Thu Thu, Thu Thu cũng tò mò nhìn Trần Phi. "Họ ấy hả... cùng họ với tôi, Tần Thu Thu." Tần Sấm nói không biết ngượng. Advertisement / Quảng cáo Hỏi như không hỏi, Trần Phi định đợi chút nữa sẽ hỏi Thu Thu. Khách sáo chào hỏi ở cửa một lúc,Tần Sấm dẫn cậu ta vào trong phòng ngủ. Lần đầu làm "phụ huynh", Tần Sấm cũng như bao bậc phụ huynh khác, tìm cái ghế ngồi xuống muốn nghe giảng cùng Thu Thu. Trần Phi chuẩn bị đầy đủ, sau khi ngồi xuống thì dùng tiếng Lào tự giới thiệu với Thu Thu, sau đó hỏi tên cậu. Đã lâu rồi mới có người nói tiếng Lào với cậu, Thu Thu chưa kịp phản ứng. Nghe thấy Trần Phi hỏi, cậu đáp, "Thu Thu." Tần Sấm nói cậu là Thu Thu thì cậu chính là Thu Thu. Tần Sấm cho cậu cuộc sống mới, từ lúc anh bắt đầu gọi cậu là Thu Thu, cậu đã tham lam nghĩ rằng sẽ không bao giờ... phải quay về cuộc sống trước kia nữa. Trần Phi tỏ ra khó hiểu nhưng không nói gì, tiếp tục buổi học. Tần Sấm là một tên học tra, hồi còn là học sinh anh chưa bao giờ nghe giảng tử tế, hiện giờ cố gắng nghiêm túc ngồi nhìn những dòng chữ ngoằn ngoèo trên quyển vở của Trần Phi. Chữ như gà bới, Tần Sấm nhìn mà mắt nổ đom đóm, chữ viết như biết nhảy múa, nhìn lâu một lát đã ngáp liền mấy cái. Anh im lặng che miệng, không muốn quấy rầy Thu Thu nên rón rén đứng dậy lui ra khỏi phòng. Thật sự rất khó, làm thế nào Thu Thu có thể ngồi nghe chăm chú mà không ngủ gật được chứ, lại còn có có thể nhìn thầy giáo Tiểu Trần không rời mắt. Tần Sấm nằm ngửa ra sofa, không dám mở tiếng TV quá lớn. Nằm một lát lại cảm thấy chán, bèn bưng một đĩa lạc luộc từ trong bếp ra. Răng rắc ăn xong cả đĩa lạc, vỏ lạc rơi đầy dưới đất, Tần Sấm "trời ơi" một tiếng, xoa xoa quả tóc cứng đâm tay. Thu Thu vừa mới lau nhà, anh đành lập tức thu dọn sạch sẽ, sợ vợ thấy thì sẽ trách móc. Ăn xong, cũng đã lau sàn xong, Tần Sấm lại không có gì làm. Thời gian trôi qua thật chậm, TV không có gì hay, lòng thì buồn bực. Không có Thu Thu, không có ai an ủi anh, Tần Sấm đành ỉu xìu nằm trên sofa. Trần Phi nói chuyện đơn giản với Thu Thu thì phát hiện ra ngay cả chữ Lào cậu cũng không biết đầy đủ. Không dám hỏi nhiều về chuyện riêng của cậu, Trần Phi bắt đầu dạy từ việc ghép vần tiếng Trung dạy đi. Căn bản yếu thì chắc chắn học sẽ chậm, cũng may Thu Thu rất nghiêm túc. Nháy mắt đã hai tiếng, Trần Phi hỏi một câu, "Có muốn tập viết tên cậu không?" Thu Thu không hứng thú với đề nghị này, cậu hỏi lại, "Có thể dạy tên Tần Sấm không?" Trần Phi không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu cậu ta cảm thấy kinh ngạc nữa. Kìm nén biểu cảm trên mặt, cậu ta gật đầu. Trần Phi dạy Thu Thu mấy lần cách viết chữ "Tần Sấm", lại sắp xếp bài tập về nhà cho Thu Thu. Lúc gần đi, cậu ta bảo rằng phải thêm phương thức liên lạc. "Em không có." Di động đeo trên cổ Thu Thu như để trang trí. Hỏi ra mới biết, Thu Thu căn bản không biết dùng mạng xã hội. Trần Phi giải thích, "Bây giờ không có tài khoản mạng xã hội thì không được. Để tôi tạo cho cậu một tài khoản, nếu có vấn đề gì cứ nhắn tin hỏi, tôi xem rồi sẽ trả lời cậu." Thầy Tiểu Trần vô cùng tận tình chỉ Thu Thu thêm bạn bè ra sao, nhắn tin như thế nào, phát giọng nói rồi video call, cuối cùng nói thêm một câu: "Tần tiên sinh.... à, anh trai cậu... là anh trai cậu đúng không? Chắc anh ấy có tài khoản đấy, bình thường liên lạc với anh ấy sẽ tiện hơn." Thu Thu tiễn Trần Phi ra ngoài thì nghe thấy tiếng ngáy ngủ của Tần Sấm trên sofa. Mất mặt quá, Thu Thu ngượng, bảo Trần Phi đợi chốc lát rồi chạy ra cạnh sofa ngồi xuống. Tiếng ngáy ầm ầm đinh tai nhức óc, may mà phòng cách âm tốt không thì ồn đến Trần Phi mất. Bình thường Thu Thu đã quen với thói ngủ này của anh, nhưng hiện tại đang có mặt người ngoài, Thu Thu thấy ngại thay. Sao lại như thế này kia chứ. Trần Phi mất tự nhiên nhìn hành động của Thu Thu, hai má cậu ửng đỏ, miệng thì cười thật tươi, không giống với vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận lúc lên lớp vừa rồi, tinh nghịch hơn nhiều. Bầu không khí kỳ quái khiến Trần Phi vô thức mở miệng gọi Thu Thu, cậu ta định bảo không cần gọi Tần Sấm dậy, cứ để cậu ta tự về là được. Trần Phi chưa kịp nói gì, Thu Thu đã nắm mũi Tần Sấm. Bị ngạt thở, Tần Sấm ngáy một cái thật lớn như thế sắp bất tỉnh nhân sự đến nơi. Anh ngái ngủ vươn tay ra giữ lấy tay Thu Thu, mơ màng nói: "Đừng nghịch, vợ à..."
|
Chương 44[EXTRACT]Edit: Dờ Trần Phi đứng cách đó không xa, tiếng gọi "vợ à" này cậu ta có thể nghe thấy rõ mồn một. Trần Phi thấy Thu Thu càng cười tươi hơn, là bởi vì Thu Thu không biết ý nghĩa của từ này, hay là vì Tần Sấm nhận nhầm cậu thành ai khác? Hiển nhiên là Tần Sấm vẫn còn đang ngái ngủ nên quên mất trong nhà còn người ngoài, anh nắm lấy tay Thu Thu mà hôn, sau đó lại xoa xoa những ngón tay của cậu, miệng còn lẩm bẩm: "Đói chưa, lát nữa muốn ăn gì?" Đang sốt ruột muốn tiễn thầy Tiểu Trần đi, Thu Thu đẩy vai Tần Sấm, lại chỉ về phía Trần Phi đang đứng. Tần Sấm nhìn theo hướng cậu chỉ mới sực nhớ ra sự tồn tại của Trần Phi. Lúc này, Trần Phi đang khiếp sợ nhìn hai bọn họ. Tần Sấm lập tức đứng lên từ sofa, đứng dậy đột ngột nên hơi chóng mặt, anh vuốt mặt nói: "Thầy Trần dạy xong rồi hả... Hay là đợi lát nữa cùng dùng bữa luôn đi." Không phải là Tần Sấm sợ người khác nhìn ra quan hệ của anh và Thu Thu, anh ngại là ngại chuyện mình ngủ say như chết trong lần đầu tiên người ta đến dạy học. Trần Phi lúc này mới hồi thần, cậu ta vội vàng từ chối, muốn nhanh chóng đi về. Cậu ta cứ luôn cảm thấy bầu không khí giữa Tần Sấm và Thu Thu khiến cậu không thể chen vào, "Không.... không cần phiền anh như vậy đâu..." Hai bàn tay vẫn nắm lấy nhau kia thực sự rất gây chú ý, Trần Phi cố gắng khống chế ánh mắt của mình, nhưng cuối cùng vẫn nhìn đến ngón tay của Thu Thu đang đặt trên mu bàn tay của Tần Sấm. Người ta không muốn ở lại, Tần Sấm cũng không miễn cưỡng. Anh nắm tay Thu Thu đi ra cửa tiễn Trần Phi, "Vậy thầy Trần đi đường cẩn thận, vất vả cho thầy rồi." Sau khi tiễn Trần Phi về, Tần Sấm mới vỗ đầu, "Vẫn còn chưa đưa tiền, đi vội quá!" Anh đành gọi một cú điện thoại cho Trần Phi. Dường như là bị sốc, Trần Phi đi ra khỏi nhà Tần Sấm mà đầu óc vẫn còn ngáo ngơ, thấy điện thoại của Tần Sấm gọi, cậu ta do dự một lát rồi mới dám nghe, "Tần tiên sinh..." "Thầy Trần, còn chưa đưa tiền cho thầy mà đã đi rồi!" Nghe giọng thì có vẻ Tần Sấm đã tỉnh ngủ hẳn rồi. Trần Phi không muốn quay lại, bèn nói: "Di động của Thu Thu có cài app để liên hệ với tôi, anh cứ chuyển khoản là được." Tần Sấm ngây người cầm lấy di động của Thu Thu, anh không đọc được chữ nào hết, đành đưa lại cho cậu, "Làm thế nào để liên lạc với thầy giáo?" Nhớ tới lời thầy Tiểu Trần nói rằng di động của Tần Sấm cũng có cài mạng xã hội kia, Thu Thu khăng khăng muốn kết bạn với anh. Một cái điện thoại tiếng Trung một cái tiếng Lào, may mà giao diện vẫn giống nhau, hai người chen nhau ngồi trên sofa, vật vã một lúc lâu để xác nhận bạn bè. Tần Sấm vừa vui vừa oán giận, "Cái này quá phiền toái rồi, tài khoản của em không có liên kết ngân hàng, để anh chuyển khoản luôn cho thầy đi." Tần Sấm nhấn vào hình đại diện của Trần Phi rồi thêm bạn bè, lại mất một lúc lâu để chuyển khoản. Nếu như lúc đi học, Tần Sấm cố gắng bằng một nửa Thu Thu thì bây giờ đâu chỉ tốt nghiệp mỗi cấp 3. Anh chỉ nhìn đám chữ ghép vần và chữ Lào kia đã thấy nhức đầu. Advertisement / Quảng cáo Thu Thu viết ghép vần xong thì viết đến tên Tần Sấm, anh nhìn nhìn rồi nói: "Ồ, mới đấy mà đã dạy em viết chữ rồi hả? Sao lại viết tên anh, thầy không dạy em viết tên mình sao?" Thu Thu mím môi không trả lời, cậu lén tắt app phiên dịch đi để không nghe Tần Sấm lảm nhảm, sợ anh nhìn thấy vẻ mặt đỏ lựng mất tự nhiên của mình nên cúi đầu tập trung viết. Tần Sấm lại không nhận ra, ghé vào tai Thu Thu mà ồn ào: "Viết đẹp lắm, viết đẹp hơn anh, để anh nhìn xem nào." Không có phiên dịch, Thu Thu đỏ mặt tai hồng, thấy Tần Sấm quá ồn bèn lấy tay đẩy mặt anh ra, thở hồng hộc đuổi Tần Sấm ra ngoài. Phiền phức tới nỗi khiến vợ tức đỏ cả mặt, Tần Sấm đương nhiên là nhận ra, không dám quầy rầy Thu Thu học nữa đành ngồi ở phòng khách xem TV. Thu Thu ở trong phòng ngủ nguyên ngày, ăn cơm xong cũng không nghỉ ngơi, tiếp tục đóng cửa học. Tần Sấm sợ hãi, đây là định thi đại học hay sao. Tám giờ tối, Tần Sấm không nhìn nổi nữa, đi vào kéo Thu Thu, "Đi tắm đi." "Ưm..." Thu Thu khó xử nhìn Tần Sấm, cậu đã nhớ được gần hết những thứ thầy Tiểu Trần dạy, cũng viết trôi chảy tên Tần Sấm luôn rồi, duy chỉ có một âm ghép nhớ mãi không ra. Cậu kéo áo Tần Sấm, hỏi: "Cái này đọc thế nào?" Điều này quả thực làm khó Tần Sấm, sách vở biết anh nhưng anh không quen chúng nó. Trước mặt Thu Thu anh ngại mất mặt, vò đầu bứt tai giả vờ ngẫm nghĩ, cuối cùng nói một câu: "Em đi tắm trước đi đã." Rồi thuận tay cầm lấy di động của cậu, "Chờ em tắm xong rồi anh nói cho." Tin Tần Sấm, Thu Thu không nghi ngờ gì đẩy anh ra rồi đi tắm. Tắm gội xong xuôi, Thu Thu còn chưa lau khô người đã vội vàng chạy về phòng, mong chờ nhìn Tần Sấm. Tần Sấm cầm điện thoại tìm chữ "r", có giới thiệu nhân vật nào đó, có chữ cái tiếng Anh, có bính âm tiếng Trung... nhưng lại không có cách đọc. Tần Sấm chỉ có thể chịu thua, "Hay là hỏi thầy giáo đi?" Bây giờ chưa muộn lắm, Thu Thu chụp ảnh gửi cho Trần Phi rồi im lặng chờ trả lời. Tần Sấm luôn giữ gìn hình tượng trước mặt vợ, nay xấu hổ tới mức trốn đi tắm. Đi ra đến nơi lại quên đem quần lót, anh bèn lộn về phòng ngủ tìm quần. Cả ngày nay, trong đầu Trần Phi đều là hai chữ "vợ à" của Tần Sấm và vẻ mặt tươi cười ngọt ngào của Thu Thu. Cậu ta càng nghĩ càng thấy kỳ cục, hai người họ bất đồng ngôn ngữ, Thu Thu có hiểu được ý của Tần Sấm không? Cậu ta đã từng nghe chuyện mua bán người từ Lào qua, nhưng Thu Thu không giống bị bắt ép, rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì? Trần Phi vừa cảm thấy không nên lo chuyện bao đồng vì mình chỉ là một gia sư, lại vừa cảm thấy mình không thể bỏ mặc nếu thật sự là mua bán người. Không đợi cậu ta nghĩ rõ ràng, điện thoại thông báo có tin nhắn từ Thu Thu, là một tấm ảnh chụp trang giấy viết đầy chữ "r", sau đó là tin nhắn hỏi phải đọc như thế nào. Rõ ràng chỉ cần phát một đoạn giọng nói là giải quyết được vấn đề, nhưng Trần Phi lại như bị ma xui quỷ khiến, cậu ta gọi video. Tới lúc sực tỉnh muốn tắt đi thì đã muộn, có lẽ là Thu Thu luôn đợi trả lời nên cậu nhấc máy rất nhanh. Thu Thu vừa mới tắm xong, mái tóc xõa tung, tóc mái ướt dính sát vào làn da. Tốc độ mạng tối nay mượt lạ thường, ngay cả dấu vết giọt nước đọng lại trên tóc Thu Thu rồi rơi xuống cũng thật là rõ ràng, tí tách rơi xuống áo ngủ, rơi xuống xương quai xanh. Có lẽ là do vừa tắm xong, da Thu Thu có vẻ mềm mịn hơn, đôi môi hồng hồng, cả người đều tỏa ra hơi ẩm, dáng vẻ ngốc nghếch nhìn màn hình thật sự đáng yêu muốn chết. Trần Phi không ngờ đầu mình lại bật ra từ "đáng yêu" này để hình dung một cậu nhóc. "Thầy... Trần..." Thu Thu cứng nhắc gọi Trần Phi, cậu ta há miệng muốn nói gì đó, lại ngạc nhiên phát hiện ra không thể lên tiếng. Đầu óc Trần Phi trống rỗng, cậu ta không biết mình đang làm gì nữa, có lẽ bị trúng bùa ngải gì đó nên mới đêm hôm gọi video cho người ta, bị trúng bùa nên mới thấy tim đập mạnh, bị trúng bùa nên mới nói không nên lời. Không đợi Trần Phi trả lời, Tần Sấm nghe thấy giọng Thu Thu thì liền chạy nhanh ra trước màn hình, "Thầy Trần, chữ đó đọc thế nào vậy, bực chết tôi rồi." Tần Sấm đột nhiên xông vào khiến Trần Phi hoảng hốt, giống như cậu ta muốn thân cận một chú mèo nhỏ ở ven đường thì bị chủ của nó bắt quả tang, cậu ta chợt hồi thần. Dạy Thu Thu nói mấy lần, tầm mắt của cậu ta không thể rời khỏi môi Thu Thu. Môi khẽ nhếch lên, đầu lưỡi nâng lên hàm trên cố gắng phát âm theo Trần Phi. Ngay cả Tần Sấm ở bên cạnh cũng mất kiên nhẫn học đọc theo. Sự chú ý của Trần Phi dần dần chuyển từ Thu Thu qua Tần Sấm. Anh không mặc quần áo, nhìn kỹ hơn thì thấy Thu Thu tựa cả người vào lồng ngực anh. Phía sau là đầu giường, hình như hai bọn họ đang ở trong phòng ngủ. Hai người ngồi với tư thế mờ ám trong phòng ngủ, Trần Phi không cần nghĩ cũng biết chuyện này là có ý gì.
|