Hải Miên Bảo Bảo
|
|
Hải Miên Bảo Bảo
Tác giả:Tiên Hà Giải Hoàng Cục Phạn
Bọt biển bảo bảo (海绵宝宝)
Thể loại: Hiện đại, cao H, hài, ấm áp, đoản văn, bá đạo thê nô bác sĩ công X nhuyễn lãng ngoan ngoãn hoạ sĩ song tính thụ thụ, niên thượng, HE.
Edit + Design bìa: MOE
Tình trạng: Hoàn 8 chương
Bạn trai là bọt biển bảo bảo (bảo bối mềm xốp~), trân quý lại nhiều nước.
Làm người yêu điềm mật hằng ngày.
|
Chương 1-2: Làm kỹ nữ của anh *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Thiên Từ từ trong trận âm thanh thân thể va chạm tỉnh lại.
Cậu mông lung bên trong không biết bản thân ở nơi nào, chỉ thấy hai chân mình bị nâng đến cao cao, mà chính mình nằm trên ghế sô pha ở phòng khách, cả người đều bị ấn lại tàn nhẫn làm.
Thịt huyệt phía dưới bị xuyên d*m thủy tung toé, dương v*t khéo léo thẳng tắp ngẩng đầu. Người trên thân nhìn cậu tỉnh, côn th*t liền lớn một vòng, càng dùng sức thảo phạt.
Sở Thiên Từ bị thao lộng nước chảy ròng, bị bóp cổ không thể thở nổi, lại mang đến khoái cảm không đồng dạng. Tại thời điểm câu sắp nghẹt thở, đối phương buông lỏng tay ra, liền chạy nước rút liền bắn vào. Bên trong thịt huyệt Sở Thiên Từ cũng phun ra từng trận nước, làm dưới thân hai người càng thêm lầy lội.
Sở Thiên Từ trải qua cao trào, cả người hơi hơi tỉnh táo một chút. Cậu duỗi ra hai tay:
"Ôm một cái."
Đối phương thậm chí cũng không đem khí cụ rút ra, hạ thân còn nối cùng nhau, liền đem cậu bế lên, để Sở Thiên Từ ngồi trên người mình. Sở Thiên Từ ngáp dài nằm úp sấp trên người hắn.
"Trần Bách Ca, anh làm sao mới trở về nha?"
Trần Bách Ca hạ thân từ dưới hướng lên, chậm rãi đỉnh lộng, đem đầu lưỡi đưa đến trong tai Sở Thiên Từ, liếm láp gặm cắn một hồi mới trả lời:
"Xin lỗi bảo bối, bệnh nhân xuất huyết nhiều, liền cấp cứu lâu."
Sở Thiên Từ nghe một trận khó chịu: "Kia cứu về rồi sao?"
Trần Bách Ca thở dài: "Không có. Chồng bệnh nhân không chịu ký tên đồng ý cắt bỏ tử cung, bỏ lỡ thời gian cấp cứu, người đã mất."
Sở Thiên Từ biết hắn không dễ chịu, một lòng muốn làm chút làm chuyện cho hắn vui vẻ. Cậu từ trên người Trần Bách Ca leo xuống, quỳ trên mặt đất, ngẩng lên mặt nhỏ đỏ bừng:
"Anh đừng không vui, được không?"
Con ngươi Trần Bách Ca sâu thẳm, hắn nắm cằm Sở Thiên Từ:
"Vậy em muốn làm sao làm anh vui vẻ?"
Sở Thiên Từ hé ra mặt nhỏ thuần khiết, lại làm chuyện dâm phụ. Cậu cúi đầu, chôn ở hạ thân Trần Bách Ca, hôn môi dương v*t hắn.
Sở Thiên Từ vốn sinh ra đã kém cỏi, đối bộ phận sinh dục hùng tráng mang theo sùng bái không tự chủ.
Cậu duỗi ra đầu lưỡi đỏ tươi, từ dưới lên trên liếm côn th*t Trần Bách Ca. Gân xanh nhăn nhúm cùng quy đầu đều được cậu chăm sóc. Cậu liếm láp phát ra tiếng nước vang vọng, tình dục dâm mỹ.
Cậu lấy môi răng bao vây, đem dương v*t thô dài ngậm vào miệng. Vừa mới vào đi vào, liền bị Trần Bách Ca dùng sức ấn gáy ép xuống, sặc không thể thở nổi. Hai tay cậu tóm chặt đùi Trần Bách Ca giãy dụa, lại bị áp càng chặt.
Cả khuôn mặt đều bị chôn vào âm mao, giữa hơi thở tràn ngập vị thuần nam tính, nhưng cậu lại không chán ghét.
Cậu không biết mình là trời sinh dâm đãng hay không, nhưng cậu nghĩ đời này chỉ có mùi vị của Trần Bách Ca làm mình trầm mê. Sở Thiên Từ tận lực để mình quên cảm giác nôn mửa, tận lực thích ứng xâm lược.
Trần Bách Ca lại không chút thương tiếc, hắn ấn sau gáy Sở Thiên Từ, đem phân thân dùng sức hướng yết hầu rút ra cắm vào. Nhìn người yêu vì hô hấp không khoái mà mặt đỏ bừng, thỏa mãn tính dục hắn biến thái.
Hắn cười nhìn người dưới thân giãy dụa, Sở Thiên Từ dù sắp hít thở không thông lại cau mày tận tâm khẩu giao cho hắn, điểm ấy lấy lòng Trần Bách Ca rất nhiều. Hắn đại lực rút ra cắm vào gần hai mươi phút, nhìn người yêu ma sát hỏng môi liền gấp rút trừu căm, bắn vào yết hầu Sở Thiên Từ, cậu sặc phun ra tinh dịch.
Mặc dù Sở Thiên Từ muốn nuốt xuống, trong miệng chặn không được tinh dịch cũng tràn ra không ít, rơi xuống chân Trần Bách Ca.
Cậu thành kính cúi người, đem tinh dịch trên cẳng chân cùng mu bàn chân Trần Bách Ca tinh tế liếm khô sạch sẽ. Trần Bách Ca nhìn ái nhân khiến cho vui sướng, trong lòng được lấp đến tràn đầy, hắn đá vai Sở Thiên Từ một chút.
Sở Thiên Từ mặt nhỏ che kín tinh dịch ngẩng đầu nhìn Trần Bách Ca, động tác không biết làm sao. Trần Bách Ca trầm thấp ra lệnh:
"Đem tao bức em đẩy ra." Sở Thiên Từ hai năm qua ở trên giường làm sao phóng đãng, lại vẫn như cũ không thích ứng được ngôn từ Trần Bách Ca quá mức trắng ra, mỗi khi nghe đến làm cậu cả người khô nóng, chỉ có thể nghe lệnh hắn.
Cậu ngửa mặt nằm trên thảm trải sàn, hai tay thăm dò vào bộ vị chính mình xấu hổ. Cậu đem hoa huy*t nho nhỏ hướng hai bên đẩy ra, lộ ra bộ vị thánh khiết lại phóng đãng. Cậu từ không muốn đụng vào nơi đó, lại bởi vì Trần Bách Ca yêu thích, chính mình cũng không chán ghét, cậu nguyện ý đem nơi mình xấu xí nhất bày ra cho Trần Bách Ca, chỉ cần hắn yêu thích.
Trần Bách Ca mê muội nhìn môi ngọc trai đỏ sẫm, bởi vì vừa thao lộng, ở ngoài có chút sưng tấy, hoa hạt thăm dò duỗi ra phía ngoài, mang ra tinh dịch hắn mới vừa bắn vào.
Sở Thiên Từ bị nhìn xấu hổ, run rẩy xin tha:
"Trần Bách Ca, anh... anh..."
Trần Bách Ca luôn là một mặt ý cười, dù cho là cảnh tượng như vậy, hắn cũng cười đối Sở Thiên Từ nói lời hạ lưu:
"Em xem em, đẩy ra tao bức, kêu tên anh, như kỹ nữ. Kỹ nữ, cưng muốn cái gì?"
Hắn ngồi trước mặt Sở Thiên Từ, trong tay nắm gậy th*t, quất vào âm nơi người yêu. Quật thanh(âm thanh quật,đánh~) kèm theo thủy nhuận dính nị, làm Sở Thiên Từ xấu hổ bất kham.
Hạ thân cậu giống như đi tiểu, tất cả đều là d*m thủy, Sở Thiên Từ liền nghĩ như vậy, như kỹ nữ. Thế nhưng cậu cam tâm làm kỹ nữ của Trần Bách Ca. Mắt cậu tròn như nai con, hơi nheo lại, một tay dùng hai ngón tay đem mình âm huyệt mở đến lớn nhất, một tay khác nắm đầu v*, diễm tình rên rỉ:
"Van cầu anh thao em kỹ nữ này."
Trần Bách Ca bị hình ảnh trước mắt kích thích, hắn trực tiếp đem cự vật cắm vào hoa huy*t. Huyệt thịt ướt át căng mịn ôm lấy mút vào tính khí hắn. Hắn vừa dùng lực làm vừa ngắt đầu v* người dưới thân, đem phấn nộn đầu v* kéo lên hạ xuống, nhiều lần liền đem này một đôi đầu nhũ non đùa bỡn sưng tấy không chịu nổi. Sở Thiên Từ song ngực đau nhói, tiểu huyệt đau đớn càng co rút nhanh hơn, này cũng thành toàn Trần Bách Ca, làm hắn sảng khoái tê dại một hồi.
Hắn mạnh mẽ đỉnh hông, Sở Thiên Từ cảm nhận mông bị kia xương hông hắn đụng đến ngứa ngáy, dương v*t tráng kiện dùng hết khả năng thâm nhập, nhiều lần làm cậu có cảm giác sợ hãi bị đâm xuyên.
Sở Thiên Từ bị thao đến thần trí mơ hồ, nước bọt không khống chế chảy xuống, mà lại nhớ kỹ Trần Bách Ca ra lệnh, cậu nắm thật chặt nhịc bổng mình nhẫn nhịn không bắn.
Bởi vì Trần Bách Ca chỉ cho cậu dùng nữ huyệt cao trào. Dâm thuỷ âm huyệt d*m thủy bị làm nổi thành bọt biển, Trần Bách Ca lấy ngón tay lau qua một cái, sau đó đưa đến môi người yêu.
"Tự liếm khô tao thủy."
Sở Thiên Từ ngoan ngoãn nghe lời liếm sạch sẽ, thậm chí cảm thấy không đủ mút vào ngón tay Trần Bách Ca. Hắn trêu đùa cậu:
"Tao hay không tao?" Sở Thiên Từ đầu óc bị thao mơ màng, cậu không biết đây là hỏi mình tao, hay là hỏi d*m thủy cậu tao. Chỉ có thể run rẩy trả lời: "Tao."
Trần Bách Ca cười: "Tao hóa."
Tiếp liền véo cổ Sở Thiên Từ, dùng sức rút ra cắm vào, loại khó thở này khiến hoa huy*t từng trận co rút nhanh hơn. Trần Bách Ca bị cảm giác căng chặt làm vô cùng thoải mái, hắn bị kẹp khoái hoạt, rút ra rất khó, dùng lực xuyên trở lại, giống như một lần nữa khai bao, lặp đi lặp lại đâm vào thật mạnh.
Sở Thiên Từ bị đùa bỡn bất mãn trở mình, nước bọt giàn giụa, rất giống búp bê tình dục rách nát. Trần Bách Ca dùng sức rút ra cắm vào, bắn vào tiểu huyệt. Bên trong tao huyệt Sở Thiên Từ phun ra từng trận chất lỏng trong suốt, như vòi nước hỏng, phun đâu đâu cũng có.
Sở Thiên Từ hai chân giãy dụa, chịu đựng qua cao trào. Trần Bách Ca lập tức ôm cậu vào trong ngực, vỗ lưng cậu, cho cậu thuận khí.
Sở Thiên Từ lúc này mới hoãn một hơi mệt, cậu vô lực cắn vai người yêu một cái, như hả giận: "Cầm thú."
Trần Bách Ca vuốt ve lưng người yêu, đến gần hôn nhẹ cậu:
Hảo hảo hảo, anh là cầm thú, anh là cầm thú. Phu nhân nói đều đúng."
Sở Thiên Từ đỏ mặt "Hừ!" Thuận thế ra điều kiện:
"Ngày mai em muốn ăn sủi cảo tôm, còn có tư cơm*."
Trần Bách Ca sảng khoái tự nhiên cái gì đều đáp ứng.
"Hảo, sủi cảo tôm cùng tư cơm, bảo bối còn muốn ăn cái gì?"
Sở Thiên Từ nhất thời cũng không nghĩ ra muốn ăn cái gì, "Trước tha anh!"
Trần Bách Ca cười lên, Sở Thiên Từ thậm chí đều có thể cảm nhận được ngực hắn rung động, tiếng cười kia càng làm cho Sở Thiên Từ thẹn quá hóa giận, cậu dùng lực vỗ vai Trần Bách Ca:
"Mau ôm em đi tắm!"
Trần Bách Ca cười người yêu, đi tới phòng tắm, làm xong thanh tẩy, hai người mới ôm nhau ngủ.
- --------
Sủi cảo tôm:
Tư cơm (粢饭): một món cơm nếp trong ẩm thực Trung Quốc, có nguồn gốc từ Thượng Hải. Nó được làm bằng cách gói chặt một miếng chéo quẩy với gạo nếp. Thường được ăn như bữa sáng cùng sữa đậu nành ngọt hoặc mặn ở Đông Trung Quốc, Đài Loan và Hồng Kông.
|
Chương 2: Thao tiểu công chúa của anh Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Bách Ca vừa tỉnh, liền nhìn thấy Sở Thiên Từ mặc áo sơ mi trắng của hắn, khom lưng lấy gì đó, hạ thân trần trụi.
Áo sơ mi trắng đủ dài, có thể đến đùi, nhưng lại không đủ dài, miễn cưỡng đến mông, Sở Thiên Từ xoay người, cảnh "xuân" chợt lộ. Trần Bách Ca nằm trên giường, dù bận vẫn ung dung thưởng thức ý xuân nắng sớm. Sở Thiên Từ không biết Trần Bách Ca đã tỉnh, để vậy tìm đồ vật, hết sức chuyên chú. Trái lật lật ngăn kéo, lục lọi ngăn tủ.
Cậu hồn nhiên không biết, cái mông tròn trịa phì nộn bị người xem, thậm chí thời điểm xoay mông, không cẩn thận lộ ra hoa huy*t sưng tấy, đều bị nam nhân phía sau thị gian bách biến(nhìn khắp nơi~).
Trần Bách Ca tính dục dồi dào, tối qua ba lần cũng bất quá là vì Sở Thiên Từ đáng thương, tha cậu. Sáng sớm vốn là tính dục bừng bừng, Trần Bách Ca cũng không kìm nén tính dục, hắn móc ra khí cụ cường tráng từ đũng quần. Mã mắt trên quy đầu nộ trương, hiện ra dâm nước, dương v*t thẳng tắp đứng thẳng, lại như một cây thương, hai viên hoàn phía dưới nặng trịch tỏ rõ phân lượng kinh người.
Trần Bách Ca nắm côn th*t trong tay, nhìn cảnh xuân dạt dào trước mặt, chậm rãi tuốt động gân xanh quấn quanh, hoa văn rõ nét trên hành thân, chiếu cố điểm mẫn cảm chính mình. Ngón tay cái thoáng dùng sức xoa xoa đỉnh nhỏ, một tay khác chơi viên hoàn phía dưới.
Hắn nhớ tới chính mình mạnh mẽ chen vào âm đ*o Sở Thiên Từ, cảm giác bị huyệt thịt bao vây, ái nhân vì đau, sảng khoái mà tràn ra rên rỉ. Trần Bách Ca khống chế bắn tinh, tuốt động hơn 20 phút, cảm thấy không sai biệt lắm.
Hắn nhẫn nhịn, dùng chăn che lại hạ thân, khàn cổ họng ho khan một chút. Sở Thiên Từ nghe đến âm thanh người yêu liền xoay người, một khuôn mặt ngây ngô tràn ngập ý cười:
"Anh tỉnh rồi!"
Trần Bách Ca mỉm cười mở hai tay ra, ra hiệu cậu lại đây.
"Bảo bối, đến."
Sở Thiên Từ bịch bịch chạy tới, đến bên giường, vừa muốn ngồi xuống, liền nhìn Trần Bách Ca đứng dậy ngồi xuống, nửa người dưới tức giận căng phồng.
Sở Thiên Từ không biết chuyện ra sao, liền bị ôm, trực tiếp ngồi xuống dương v*t hắn. Trần Bách Ca không hề thương lượng cắm xuống mà vào, đẩy đến nơi sâu nhất. hoa huy*t không có trải qua khuếch trương, dù đêm trước hoan ái, còn hơi có ướt át, nhưng cũng không chịu nổi cự vật đột nhiên tiến vào như vậy.
Sở Thiên Từ đau hét ầm lên, mới vừa rồi còn một mặt ý cười, mặt nhỏ nháy mắt trở nên trắng bệch, nước mắt chảy xuống. Nhưng cậu lại không biết, đau đớn cùng nước mắt là thuốc kích dục tốt nhất. Trần Bách Ca dựa vào lực tay cùng eo ngạo nhân(hơn người~), nâng mông Sở Thiên Từ trên dưới đỉnh lộng. Một bên làm, một bên nói lời hạ lưu.
"Bảo bối, em xem, non bức em kẹp dương v*t anh."
"Em làm sao khóc, bức cũng khóc? Đều là nước, anh lấp kín cho em, còn không cám ơn anh một tiếng?"
"Em có phải là tao bức? Sinh ra là để anh làm?"
Sở Thiên Từ bị những lời này khiến ngượng không thôi, nhưng cũng bị nói ra cảm giác, phía dưới d*m thủy càng thêm tràn lan. Dù sao, Sở Thiên Từ từ một tờ giấy trắng tới bây giờ thành dâm oa đãng phụ, đều là nam nhân này một tay dạy dỗ. Hắn biết điểm mẫn cảm Sở Thiên Từ ở nơi nào, làm nơi nào có thể làm cậu cao trào, làm sao có thể để cậu triều thổi, Trần Bách Ca đúng lúc gây khó khó dễ.
"Từ Từ, tao bức em có phải là bị rò rỉ hay không? Sao lại nhiều nước như vậy? A?"
Vừa nói vừa hướng lên trên dùng sức đỉnh lộng. Sở Thiên Từ không chịu được dâm ngôn, hai tay che miệng Trần Bách Ca, không cho hắn nói tiếp. Trần Bách Ca lại dùng đầu lưỡi liếm lòng bàn tay cậu.
Đầu lưỡi ướt át thấm ướt lòng bàn tay, làm cậu liền nghĩ tới vật này như thế nào đối hạ thể của mình làm chuyện xấu, làm cậu cao trào một lần lại một lần. Cậu muốn đem tay rút về, lại bị Trần Bách Ca kéo lại, đem mỗi ngón tay ngậm trong miệng, liếm từng ngón, như liếm tính khí, quấn quanh đùa bỡn.
Trần Bách Ca nhìn Từ Từ của hắn sắp cao trào, chính mình cũng không nhẫn nại thêm, mạnh mẽ đỉnh lộng mấy lần liền bắn vào, Sở Thiên Từ cũng đồng thời đạt tới cao trào. Đầu lưỡi đỏ sẫm ở ngoài duỗi, tình ái quá mức hưng phấn dẫn đến thiếu dưỡng khí khiến cậu đều không hét lên được, như cá rời nước, há miệng chờ về điểm dưỡng khí đáng thương làm cậu sống thêm một giây. Tinh dịch Trần Bách Ca đánh vào huyệt đạo, xung kích huyệt thịt, sưng tấy âm thần ở ngoài, dáng dấp dâm loạn lầy lội.
Hai người ôm nau sau dư vị cao trào, Trần Bách Ca một bên vỗ lưng cấp Sở Thiên Từ thuận khí, vừa dùng đầu lưỡi liếm môi cậu. Đợi ánh mắt cậu hơi hơi trấn tĩnh, liền cường thế đem đầu lưỡi vói vào. Hai người môi răng cọ xát, đầu lưỡi dây dưa kích màng tai Sở Thiên Từ, làm cậu xấu hổ không thôi.
Trần Bách Ca lúc này đặc biệt cường thế, hôn cũng không chút nào qua loa, hắn dùng lực đem đầu lưỡi đẩy đến sâu nhất, liếm cằm trên, thẳng làm cho Sở Thiên Từ một trận nôn khan.
Bị ép há miệng, cậu không cách nào phản kháng, vì vậy nước bọt dọc theo khóe môi chảy xuống. Trần Bách Ca tràn ngập ác ý lấy ngón tay gảy âm đ*o người yêu, tinh dịch hắn cùng d*m thủy người yêu, bôi đến trên mặt Sở Thiên Từ. Hôn vừa kết thúc, lại đem chất lỏng dơ bẩn vẽ loạn lên môi Sở Thiên Từ, như thoa son, đem bờ môi bôi ra đầy sắc dục.
Sở Thiên Từ ngây ngốc, tùy ý hắn chà sát. Thậm chí còn ngại không đủ đưa ra đầu lưỡi, mút vào ngón tay Trần Bách Ca, đem chất lỏng tanh đắng liếm sạch.
Trần Bách Ca chờ cậu liếm sạch sẽ, đưa tay vỗ mặt Sở Thiên Từ, khen thưởng hôn khóe miệng cậu. Trần Bách Ca đem Sở Thiên Từ ôm vào trong ngực, chờ cậu nghỉ ngơi hồi sức. Sở Thiên Từ hai ngày nay bị Trần Bách Ca làm đến hôn mê hai lần, tình dục trên giường, tất nhiên là muốn gì được đó, xuống giường có thể liền trở mặt không quen biết. Cậu tức giận nói:
"Cái gì sủi cảo tôm? Cái gì tư cơm? Em xem anh chính là đại trư!" (heo~)
Trần Bách Ca liền hôn hai cái, dỗ người:
"Bảo bối anh sai rồi, nhưng là ai làm cho em sủi cảo tôm cùng tư cơm càng mỹ vị hơn, em thật sự là thèm ăn hoảng loạn a!"
Sở Thiên Từ bị mấy câu nói làm đỏ mặt, lại không chịu buông tha:
"Hừ, thời điểm bày tỏ nói thế nào? Nói em làm tiểu công chúa của anh!"
Trần Bách Ca oan uổng:
"Đúng vậy, bảo bối em không phải là tiểu công chúa của anh?" Sở Thiên Từ vô cùng tức giận: "Nhà ai tiểu công chúa bị làm đến thiếu dưỡng khí a!"
Trần Bách Ca vẫn là tốt tính:
"Đó là vì không ai viết qua sinh hoạt sau khi nàng gả cho vương tử a, cho nên mới không người biết! Hơn nữa, cho em làm Tiểu công chúa của anh, anh thật sự làm xong a!"
Sở Thiên Từ cắn vai hắn một cái, miệng hàm hồ:
"Anh nơi nào làm xong?"
Trần Bách Ca hướng lên trên đỉnh thân:
"Làm tiểu công chúa của anh, chỉ ăn dương v*t không cần khổ!"
Sở Thiên Từ bị lời nói Trần Bách Ca hạ lưu làm cả kinh, liên tục "Anh... Anh...", đỏ mặt không biết làm sao nói tiếp.
Trần Bách Ca nhìn dáng dấp tiểu khả ái kia, không nhịn được cười, ôm người yêu đi phòng tắm rửa mặt, đem hắn cùng Tiểu công chúa của hắn đều thu thập sạch sẻ, liền đi nhà bếp chuẩn bị điểm tâm cho Tiểu công chúa.
Sở Thiên Từ thở phì phì chỉ vào Trần Bách Ca:
"Nói cho anh, nếu không ăn ngon, anh liền xong đời!"
Trần Bách Ca xin tha: "Hảo hảo hảo, tiểu công chúa của anh."
Sở Thiên Từ quay người trở về phòng ngủ, đồ vật sáng sớm chỉ tìm một nửa, liền bị người tha đi làm liền làm. Trần Bách Ca làm cơm xong, lại không nhìn thấy Sở Thiên Từ, trở về đến phòng ngủ, nhìn cậu còn ở nơi đó lục lọi tìm kiếm.
"Tìm cái gì a bảo bối?"
"Vòng tay mua cho mẹ nha, em quên đã để ở đâu!"
Lúc nói chuyện, Sở Thiên Từ tức giận cái gì cũng quên mất, Trần Bách Ca thích bộ dạng ngây ngốc này của cậu.
"Ngốc, em sợ ngày hôm nay quên mất mang, sáng sớm hôm qua để phòng khách a."
Sở Thiên Từ vỗ trán một cái: "Đúng nga! Ha ha ha đều đã quên!"
Trần Bách Ca hai tay ôm tiểu công chúa đãng trí đến phòng khách, đặt cậu ngồi trên chân mình.
|
Chương 3: Làm em đại bại hoại Sở Thiên Từ cảm thấy bị ôm uy cơm thật sự quá xấu hổ, giãy dụa muốn xuống, lại bị Trần Bách Ca gắt gao chế trụ, lại không yên tĩnh, sẽ bị đánh cái mông, lần cuối cũng coi như đỏ mặt tiêu tan hết. (Đét mông>///<)
Trần Bách Ca không nói lý:
"Anh xem em chính là muốn câu dẫn anh."
Sở Thiên Từ thực sự có nỗi khổ không nói được, dưới thân bị thao đều đau đớn, còn câu dẫn hắn? Đây là nghĩ không ra, nhất định phải tìm đường chết?
Cậu cũng không dám phản bác, chỉ có thể nhỏ giọng lầm bầm:
"Em không có."
Trần Bách Ca dán trán qua, thấp giọng:
"Còn nói không có? Em quên mất lần trước anh tổ chức sinh nhật, em làm cái gì?"
Mặt nhỏ Sở Thiên Từ thoáng chốc hồng thấu, giơ tay lên che miệng Trần Bách Ca.
"Không cho nói, không cho nói! Anh tên đại phôi đản!"
Trần Bách Ca nắm lấy tay người yêu, đặt ở bên môi, hôn lại hôn.
"Hảo, không nói thì không nói, chúng ta ăn cơm."
Tuy là không nói, nhưng Trần Bách Ca nào có thể quên tiểu công chúa của hắn có bao nhiêu ngọt.
Năm ngoái Trần Bách Ca tổ chức sinh nhật, vừa vặn trong khoa không vội, buổi chiều liền không có việc gì, liền sớm một chút tan tầm về nhà. Nói thật, hắn những năm nay công tác rất bận, chuyện sinh nhật như vậy, thường thường bỏ quên, có lúc có ca mổ, đứng một buổi tối, sinh nhật liền ở phòng phẫu thuật vượt qua. Nếu như ngày đó có thể thuận lợi sinh ra hạ một tiểu bảo bảo, cũng coi như cùng hắn có duyên phận, cùng một ngày sinh nhật.
Nhưng Trần Bách Ca gần hai năm nay cũng coi như là bị ôn nhu hương chiều hư(vợ chiều~), sớm một tháng bắt đầu mua lễ vật, mua một đống đồ vật kỳ kỳ quái quái, chỉ rõ muốn tại ngày sinh nhật đều dùng đến. Sở Thiên Từ nhìn một chuỗi lớn xe mua sắm, cảm giác sâu đậm muốn đều dùng hết, sang năm Trần Bách Ca sinh nhật chính là ngày giỗ của cậu. Vì vậy nghiêng mặt phồng má lên kêu hắn cút đi. Trần Bách Ca lại cắn khuôn mặt phồng lên kia:
"Bảo bối thực sự là không nói lý, lúc trước tích trữ áo mưa, bây giờ không để anh tổ chức sinh nhật mua ít đồ trợ tính?" (mấy thứ hỗ trợ, tăng kích thích~)
Sở Thiên Từ đỏ mặt đẩy hắn ra:
"Anh tính còn dùng trợ tính? Anh không trợ em đều sắp chết!!! Lại nói, lúc trước là bởi vì tiện lợi! Anh bây giờ mua thật sự rất đắt a!"
Trần Bách Ca an ủi bảo bối tạc mao:
"Hảo hảo hảo, phu nhân nói rất đúng, phu nhân cần kiệm trì gia*, là anh không nói đạo lý. Nếu phu nhân nói như thế, vậy chúng ta dùng nhiều mấy lần. Dù sao mua đều mua, phải đem tiền vốn dùng trở về a!"
(* chăm chỉ, tiết kiệm, quản việc nhà) Sở Thiên Từ chỉ vào người này không biết xấu hổ nói không ra lời, lại bị người ôm vào trong ngực hôn lại hôn. Này sợ là Trần Bách Ca mong đợi sinh nhật nhất, hắn cố ý sớm về nhà, chính là vì đêm nay.
Nhưng trong suy nghĩ của hắn, luôn là muốn dùng chút thủ đoạn, hắn không phải Từ Từ dễ dàng nói chuyện như vậy. Kết quả, thời điểm hắn đẩy cửa ra, lại nghe thấy từ trong phòng ngủ truyền ra một trận âm thanh ong ong. Hắn đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy một thân hình gầy yếu, thân thể trần truồng nằm trên giường. Mà hạ thể cậu tỏ rõ khác với tất cả mọi người.
Rõ ràng có dương v*t nam tính, nhưng cũng có âm hộ nữ tính. Càng làm người say mê chính là toàn thân cậu một thân phục trang. Cậu mặc áo ngủ nữ khêu gợi, thoáng nhô lên bộ ngực bị hai mảnh vải mỏng che khuất, hai viên đầu v* như ẩn như hiện.
Hạ thân quần chữ T mặc như không mặc, trong kia hai sợi dây quần lót đều bị vặn vẹo không ra hình thù. dương v*t bị khí cụ bao chặt, thẳng tắp đứng ở đó, không người an ủi chảy dâm thuỷ, rất đáng thương.
Trong hoa huy*t cắm vào một chuỗi hạt, hạt châu lớn đem âm hộ căng đến tràn đầy, chỉ chừa mấy hạt bên ngoài, không khỏi ảo tưởng, ở trong đó đến cùng xuyên đến đâu. Hậu huyệt cũng không bỏ không, nhưng chỉ thấy được một thứ thật dài bên ngoài. Nhìn kỹ lại mới phát hiện, một khỏa love egg hồng nhạt ở bên trong chấn động không ngừng, lúc này chỉ chỉnh mức thấp nhất, nhưng cũng làm cậu không thể chịu đựng tình dục mang đến xung kích.
Sở Thiên Từ thân thể bị tình dục thiêu phấn hồng, cậu nghe âm thanh mở cửa, nhìn lại, biết nam nhân đã trở lại.
Vừa nghĩ tới chuyện tiếp theo, không biết nên thở một hơi, hay là nên sợ hơn. Cậu biết bây giờ phải giải khốn cảnh, mà cũng biết đánh đổi tất nhiên là đắt giá. Cậu hiện tại cả người chảy mồ hôi ròng ròng, hạ thân bị đồ chơi quấy nhuyễn thành một vũng bùn. Vừa mở miệng, ngay cả thở hơi thở đều mang theo diễm tình:
"Lão công, em nghe lời sao?"
Mắt Trần Bách Ca trầm xuống, thấp giọng:
"Thật nghe lời."
Dứt lời, một bên mở ra cà vạt, một bên đi đến, liền cởi áo khoác vướng bận. Cởi xuống áo khoác, toàn thân áo trắng quần tây, càng lộ vẻ cấm dục. Sở Thiên Từ biết áo sơ mi bao vây chính là cánh tay cùng lồng ngực tràn ngập sức lực, đồ vật bên trong quần tây càng làm cho mình dục tiên dục tử. Cậu duỗi ra đầu lưỡi đỏ tươi, liếm liếm môi mình. Bên tai Trần Bách Ca là âm thanh love egg ong ong, trước mắt là hình ảnh câu nhân. Hắn quỳ ở trên giường, cởi ra quần tây, từ trong đũng quần móc ra tính khí tráng kiện, vật này từ lâu như nhận chủ, nhìn thấy Sở Thiên Từ liền biết động dục, vừa cứng vừa nóng.
Hắn đem chuỗi hạt rút ra, vật này không biết câu đến nơi nào, làm cho Sở Thiên Từ cuộn tròn thành một đoàn, nghẹn ngào không thôi. Trần Bách Ca nhìn chuỗi châu thấm chất lỏng, đem nó chặn ở trong miệng Sở Thiên Từ.
"Đem nước trong tao bức em liếm khô sạch sẽ."
Sở Thiên Từ không thể làm gì khác hơn là a a ngậm lấy, hai tay nâng chuỗi hạt, từng chút liếm khô sạch sẽ. Trần Bách Ca nhìn dáng dấp cậu dâm phụ, liền không nhịn được nhục nhã cậu. Hắn một bên nắm dương v*t quật âm hộ Sở Thiên Từ, vừa nói lời hạ lưu.
"Thân thể trần truồng lộ ra tao bức chờ anh làm em đúng hay không?"
"Em nói em có phải là thiếu thao? A?"
"Anh xem em so với kỹ nữ còn tao hơn, tao hóa."
Dứt lời, một bên đem côn th*t đỉnh vào trong, chuỗi hạt luôn không so được với khí cụ Trần Bách Ca to dài, đột nhiên tiến vào làm Sở Thiên Từ đau đến mặt trắng bệch. Đợi Sở Thiên Từ thích ứng, Trần Bách Ca liền mở rộng, không kiêng dè rút ra cắm vào.
Thời điểm trước khi thao huyệt, hắn luôn không muốn mở rộng, một là nơi đó sáp nhập, càng là vì hắn không thể chờ đợi được muốn nhìn bộ dáng Sở Thiên Từ đau đớn. Hắn đem tao huyệt làm đến trôi hết tao thủy, đem nó thao chín, đem nó thao nát, đem nó làm đến nhận chủ, vừa nhìn thấy chính mình liền chảy nước động dục. Hắn dùng lực trừu sáp, tàn nhẫn rút ra, mỗi một lần phảng phất đem huyệt thịt đều mang ra ngoài.
Sở Thiên Từ không chỉ có huyệt trước bị thao lộng, hậu huyệt cũng bị love egg hành hạ. Cậu rơi vào tình dục không cách nào tự kiềm chế. Hai mắt Sở Thiên Từ tràn ngập hơi nước khẩn cầu nhìn nam nhân, chỉ hy vọng hắn có thể hạ thủ lưu tình, mà ánh mắt như thế lại chỉ làm Trần Bách Ca tính dục tăng mạnh.
Trần Bách Ca nhớ rõ, hai người lần đầu tiên gặp mặt, Sở Thiên Từ đã là như thế, nước mắt rưng rưng nhìn mình, khóc nháo né tránh hắn. Khi đó, hắn liền thật sự muốn đem người này đặt ở dưới thân tàn nhẫn làm, hiện tại, rốt cuộc có được mong muốn.
Dây kéo quần tây theo hắn thao lộng, đụng mông Sở Thiên Từ, làm thịt mông phì nộn phấn hồng bị áp ra từng vết hồng. Cự vật Trần Bách Ca bị âm huyệt ái nhân kẹp. Love egg trong hậu huyệt chấn động lại đang xoa bóp nhục bổng chính mình, rõ ràng làm cậu ngứa ngáy.
Sở Thiên Từ bị tính sự kịch liệt làm cho thần trí không rõ, nước bọt giàn giụa, dưới thân lại như vòi nước hỏng, không khống chế được phun nước. Xin tha:
"Lão công, van cầu anh, đừng, không chịu được, a..."
Cậu gào khóc không có chút tác dụng nào, Trần Bách Ca vẫn như cũ ở trong thân thể cậu bốn phía khai thác, nhấc lên một chân của cậu đặt lên vai mình, để nơi riêng tư hai người kết hợp càng chặt chẽ.
Xuyên sâu tàn nhẫn. Sở Thiên Từ nhất thời nhịn không được, hoa huy*t phun ra chất lỏng, dương v*t bị trói buộc phồng đến tím. Trần Bách Ca nhìn cậu như vậy, cũng không nhẫn nại thêm, liền tư thế này, đem tinh dịch bắn vào. Thuận tiện giải khai Sở Thiên Từ dương v*t bị khí cụ bao chặt, cho phép cậu dùng dương v*t cao trào.
Cao trào qua đi, liền đem Sở Thiên Từ ôm vào trong ngực, hai người thở dốc nghỉ ngơi, môi răng quấn quýt, hắn nghĩ tới cách đùa khác.
- ---------
Vô tình phát hiện có bài hát y tên truyện nên cho mọi người cùng nghe~
|
Chương 4: Thao bánh ga tô nhỏ của anh Trần Bách Ca ôm người yêu trần trụi đến phòng khách, từ không gian tối tăm đột nhiên bị ánh sáng vây quanh, không gian trống trải làm cho Sở Thiên Từ xấu hổ không thôi.
Sở Thiên Từ dùng cánh tayche mắt của chính mình, tình triều sóng ngầm đầy mặt xuân tình, khóe mắt đều lưu lại dư vị tình ái, Trần Bách Ca hận không thể đem người yêu hủy đi ăn vào bụng, liền cốt nhục(xương, thịt~) tinh huyết đều là của mình.
Sở Thiên Từ bị người yêu nhẹ nhàng đặt lên bàn phòng khách, mặt bàn lạnh lẽo làm cậu không khỏi run lên. Trần Bách Ca cúi người an ủi hôn nhẹ hai má cậu, mổ hôn khóe miệng cậu, ghé vào lỗ tai cậu lặp lại hỏi:
"Bảo bối, bánh ngọt để ở chỗ nào?"
Lỗ tai Sở Thiên Từ mẫn cảm vô cùng, bị nhiệt khí truyền đến làm cho toàn thân bủn rủn, hai má ửng hồng, ưm nói:
"Tủ lạnh... Trong tủ lạnh..."
Trần Bách Ca thuận thế thưởng hôn tiểu lỗ tai một cái, ngậm trong miệng thưởng thức một phen, thổi một hơi đi vào, nhìn Sở Thiên Từ cả người run lên, mới hài lòng:
"Thật ngoan."
Dứt lời, liền quay người đi tới phòng bếp, mới vừa đi không xa, liền quay lại, hắn chỉ vào nơi riêng tư người yêu, âm thanh trầm thấp ta lệnh:
"Ngón tay cắm vào tao bức, chờ anh trở lại."
Mệnh lệnh như vậy làm Sở Thiên Từ xấu hổ, mà nhưng không thể không nghe. Cậu run rẩy đưa tay thăm dò âm thần, từng chút đưa ngón tay cắm vào.
Bên trong ẩm nhuyễn chặt chẽ kẹp ngón tay của chính mình, cậu thậm chí có thể đụng tới tinh dịch Trần Bách Ca vừa bắn vào, cùng d*m thủy mình bây giờ tràn lan không thể ức chế.
Đợi hai tay Sở Thiên Từ ôm đùi chính mình, tay cắm vào hai ngón tay, véo hoa huy*t, vô cùng đáng thương mà nhìn về phía hắn, Trần Bách Ca mới thoả mãn đến phòng bếp.
Trần Bách Ca mở tủ lạnh, bên trong có một cái bánh ngọt không lớn, mặt trên bày khắp hoa quả hắn thích ăn, màu sắc khác nhau thật dễ nhìn. Bất quá nhìn thấy hoa bánh ngọt không quá chỉnh tề, liền biết đây này là tác phẩm bánh ngọt ái nhân. Vốn định cầm bánh ngọt đi, thời điểm đóng lại cửa tủ lạnh, dư quang liền nhìn thấy một chùm nho, một bát dâu tây, còn có thanh long, xoài cắt gọn. Trong lòng liền có tính toán mới.
Trong khoảng thời gian Trần Bách Ca ở phòng bếp, Sở Thiên Từ lại chỉ có thể vẫn luôn dùng một tư thế nằm trên bàn ăn. Bàn kính vốn lạnh lẽo đều bị tình dục cậu làm nhiệt độ trở nên nóng lên. Cậu lấy ngón tay đẩy ra âm hộ, giơ hai chân, bộ dáng dâm đãng mặc quân thu thập.
d*m thủy thuận ngón tay chảy xuống, tại dưới mông, đọng lại thành một vũng nước nhỏ. Tiểu gậy th*t thẳng tắp kề sát trên bụng, cần người khác thương yêu.
Khi Trần Bách Ca trở lại, nhìn thấy cảnh tượng này. Rõ ràng phải gọi là hạ thể dị dạng, lại giống như dục vọng vực sâu, khiến người cam tâm tình nguyện vì nó vạn kiếp bất phục. Rõ ràng phải gọi là dâm phụ, lại giống như thiên sứ thánh khiết, khiến người không tự chủ được đối với cậu tâm sinh hướng tới.
Trần Bách Ca phát tiết xong một lần, cũng không gấp như vậy. Trái lại muốn thừa cơ hội hiếm có, ăn no mãn nhãn, dù sao lúc thường mỗi lần đối người yêu làm một ít chuyện quá đáng, đều phải dỗ liên tục cùng lừa gạt, hoặc mê hoặc hoặc uy hiếp. Mà sinh nhật là đặc biệt, Sở Thiên Từ vì để cho Trần Bách Ca cao hứng, cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì, mặc hắn đùa bỡn, mặc hắn vũ nhục, mặc hắn khinh nhờn.
Trần Bách Ca thỏa mãn ái nhân săn sóc, cảm kích với người yêu tri kỷ, mà Trần Bách Ca là không học được thấy tốt thì lui. Hắn người này, học tốt nhất là thành ngữ, được một tấc lại muốn tiến một thước. Hắn thấy người yêu trên bàn ăn mỉm cười nói:
"Bảo bối tới làm bánh ga tô nhỏ của anh có được hay không?"
Sở Thiên Từ như động vật trên thớt đợi làm thịt, run rẩy thân thể chờ đợi đồ tể xét xử, nào dám nói một chữ "Không".
Cậu run âm thanh trả lời Trần Bách Ca: "Được."
Trần Bách Ca đem bánh ngọt cùng hoa quả đều đặt ở nơi đưa tay là có thể chạm tới, dùng thuận tiện một lúc nữa hắn chế tác "Bánh ngọt".
Bảo bổi như dâm phụ sợ run thân thể, đẩy ra nơi riêng tư nằm trên bàn ăn, hảo không đáng thương. Trần Bách Ca bắt đầu "Chế tác".
"Tao hóa, lấy tay từ tao bức ra."
Sở Thiên Từ nghe lời đem ngón tay từ nơi riêng tư rút ra, trên ngón tay ướt át đều là chất lỏng, cậu nghiêng đầu đi, không nhìn tới hai tay mình. Mà Trần Bách Ca lại đối người yêu như vậy nổi lên hứng thú đùa bỡn.
"Bảo bối, em nếm thử nước tao bức của mình xem ngọt không hay."
Sở Thiên Từ nức nở muốn cự tuyệt:
"Đừng như vậy, không muốn..."
Trần Bách Ca trầm mặt xuống, im lặng nhìn cậu. Sở Thiên Từ biết, dưới giường Trần Bách Ca vô điều kiện bao dung chính mình, gia trưởng cưng chiều hài tử cũng không sánh bằng hắn, chỉ cần Sở Thiên Từ muốn, sợ là sao đều muốn hái xuống cho cậu. Trên giường Trần Bách Ca lại là yêu cầu tuyệt đối, nắm quyền trong tay, để Sở Thiên Từ an toàn cùng khoái cảm là điều trước tiên, hắn biến thái muốn cậu mỗi một cọng tóc đều vì hắn cao trào. Vì vậy Sở Thiên Từ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Cậu đem ngón tay luồn vào miệng, từng chút liếm ngón tay mình, đem chất lỏng cuốn vào trong miệng. Đầu lưỡi đỏ tươi, ngón tay trắng nõn, sự tình làm hạ lưu phóng đãng, làm Trần Bách Ca tính dục tăng vọt.
Trần Bách Ca để Sở Thiên Từ nằm thẳng trên bàn, bàn ăn không đủ dài, chân cong lên, đặt bên cạnh. Tư thế này ngược lại thật sự dễ dàng cho Trần Bách Ca. Hắn lấy ngón tay quét bơ, lung tung bôi trên mặt Sở Thiên Từ, như tiệc sinh nhật đứng bị người đùa dai. Sở Thiên Từ trên mặt đâu đâu cũng có bơ, lông mi đều dính nhơm nhớp, làm cậu không mở mắt ra được. Đợi Sở Thiên Từ liếm ngón tay khô sạch sẽ, Trần Bách Ca liền đem bơ bôi lên môi cậu, sau đó lấy ra một quả dâu tây.
"Bảo bối, ngậm quả dâu tây, nếu không cẩn thận cắn vỡ, anh liền cắn chỗ khác của em trả lại."
Sở Thiên Từ cẩn cẩn dực dực ngậm dâu tây, không dám dùng sức cũng không dám xoay người, chốc lát nước liền từ môi chảy xuống. Trần Bách Ca lại tiếp tục động tác của hắn.
Hắn đem hai đóa hoa bánh kem điểm vào đầu v* Sở Thiên Từ, trong bơ màu trắng mơ hồ có thể nhìn thấy đầu v* phấn hồng, hắn liền cầm hai miếng xoài, để lên trang trí. Bơ lạnh cùng hoa quả làm Sở Thiên Từ run lên, thế nhưng biết nam nhân động tác, cậu càng xấu hổ, hoa huy*t càng thêm ngứa.
Trần Bách Ca liền lấy bơ bôi lên nơi riêng tư Sở Thiên Từ, nơi đó mỗi ngày đều là Trần Bách Ca cạo mao cho cậu, cho nên trắng nõn rất đáng yêu. (>///<)
Lấy một chút bơ bôi lên, bơ liền hoà d*m thủy, trở nên dính nhớp. Trần Bách Ca rút tay ra khỏi âm hộ Sở Thiên Từ, ba một tiếng đánh khí lực không nhỏ.
"Tao hóa! Tao thủy em đem bơ đều rơi mất! Xem ra cần thứ ngăn chặn tao bức!"
Sở Thiên Từ trong miệng ngậm dâu tây, không phát ra âm thanh, chỉ có thể nghẹn ngào rên rỉ. Trần Bách Ca đem nho từng quả một hái xuống, chậm rãi nhét vào hoa huy*t người yêu. Quả nho ngọt ngào tổng cộng nhét vào 16 quả, hoa huy*t Sở Thiên Từ no phồng bất kham, bụng dưới cũng hơi nhô lên. Trần Bách Ca lúc này mới hài lòng "Bánh ga tô mừng sinh nhật". Tiếp đó, có thể ăn bánh thật ngon.
Trần Bách Ca nhìn kiệt tác của mình, thoả mãn. Thân thể trẻ trung xinh đẹp tinh tế, nằm trên bàn kính trong suốt, trên thân thể tất cả đều là màu sắc của hoa quả, nhưng cậu so với hoa quả càng tươi hơn. Trên mặt bị lung tung trét bơ, dáng dấp như bị lăng nhục. Hạ thể vừa đầy vừa trướng, bụng dưới hơi nhô lên, như phụ nữ có thai. Trần Bách Ca dùng đầu lưỡi đem bơ trên mặt Sở Thiên Từ, liếm khô sạch sẽ, bắt đầu từ trán, tiếp đến là đôi mắt.
Sở Thiên Từ cảm nhận được mí mắt bị liếm, ngay cả cách mí mắt, nhưng cũng cảm giác nhãn cầu bị người nắm trong tay đùa bỡn, sợ hãi cùng kích thích lại làm cậu càng thêm hưng phấn.
Một đường xuống dưới, đem bơ trên chóp mũi cùng hai má đều liếm sạch sẽ. Tới môi Sở Thiên Từ, hắn đầu tiên là đem bơ bên môi đều ăn vào miệng, lập tức liền cắn quả dâu tây trong miệng Sở Thiên Từ. Hai người một người đem một nửa dâu tây ngậm trong miệng, Trần Bách Ca đem dâu tây nuốt xuống, liền đi cướp dâu tây trong miệng Sở Thiên Từ, quấn lấy đến miệng hắn.
Nước dâu tây màu đỏ lưu lại giữa môi Sở Thiên Từ, chua chua ngọt ngào, màu sắc đỏ đậm làm hai má trắng nõn càng lộ vẻ xuân tình. Trần Bách Ca nuốt xuống nửa quả dâu tây của Sở Thiên Từ, liếm liếm, tán dương:
"Hảo ngọt."
Sở Thiên Từ cũng duỗi lưỡi liếm liếm, lại bị Trần Bách Ca ngậm vào đầu lưỡi, hai người môi lưỡi quấn quýt, tiếng nước vang vọng. Nụ hôn kết thúc, Trần Bách Ca chép miệng một cái, như thưởng thức cực phẩm mỹ vị. Hắn cười đối Sở Thiên Từ nói rằng:
"Không ngọt bằng em."
Một câu nói làm Sở Thiên Từ mặt đỏ bừng. Trần Bách Ca cười đem môi lưỡi một đường hướng xuống dưới, bắt đầu ăn hoa quả trên đầu v*. Không biết có phải cố ý hay không, hắn đột nhiên không có mức độ, đem toàn bộ đầu v* đều bao vào miệng, như muốn đem hoa quả cùng đầu v* đều ăn vào bụng.
Sở Thiên Từ rên rỉ nức nở:
"Trần Bách Ca, Trần Bách Ca, đau quá a."
Trần Bách Ca lúc này mới phun ra đầu v* sưng tấy rách da, như không nỡ hôn nhẹ nó. Rốt cục, đến địa phương hắn thích nhất. Bơ trên côn th*t Sở Thiên Từ hắn không chạm, liền để nó lẻ loi đứng đó. Sau đó tay đặt ở âm huyệt Sở Thiên Từ, ác ý mở miệng. "Bảo bảo, đẩy đi ra, anh muốn ăn nho."
Sở Thiên Từ bị ác liệt yêu cầu sợ đến mức giãy giụa đứng lên, lại bị Trần Bách Ca khống chế đặt dưới thân, không thể động đậy. Trần Bách Ca như làm nũng, tại tai Sở Thiên Từ cười nói nhỏ:
"Anh rất muốn ăn nho a..."
Sở Thiên Từ bị câu nói này khiến toàn thân đều biến thành phấn hồng, cậu biết nếu không nghe Trần Bách Ca, chỉ sợ là không để yên. Vì vậy, âm thần Sở Thiên Từ hướng ra phía ngoài dùng sức, miễn cưỡng đem mấy quả nho xếp hàng đi ra, Trần Bách Ca đem ngón tay vói vào, liền móc ra mấy hạt, lấy ra không sai biệt lắm mười quả nho. Trần Bách Ca đem nho một nửa phân, hắn ăn một nửa, nửa kia cưỡng ép đút cho Sở Thiên Từ.
Sở Thiên Từ ngậm miệng không muốn ăn, lại bị ấn cường uy. Trần Bách Ca ăn xong còn khen:
"Thật ngọt, Từ Từ ngọt nhất."
Mới vừa khen xong, liền không chút thương lượng đem dương v*t cắm vào.
"Để nó cũng nếm thử em có bao nhiêu ngọt."
Nói xong liền là dùng sức đỉnh lộng, đem tính khí đẩy đến nơi càng sâu. dương v*t đụng phải nho nơi sâu nhất, gợi lên Trần Bách Ca hứng thú, hắn dùng lực hướng cổ tử cung trừu sáp, như là liền đụng tới quả nho. Trần Bách Ca đem Sở Thiên Từ làm thần trí đều có chút không rõ ràng.
"Lão công, lão công, đừng sâu hơn... A... A... Van cầu anh a!"
Trần Bách Ca nắm chặt tiểu nhục bổng Sở Thiên Từ khéo léo không cho cậu bắn, trắng trợn tại hoa huy*t rút ra cắm vào, nơi kia đều bị làm ra bọt, bên trong lẫn vào nước nho cùng d*m thủy, lầy lội dính nị.
Trần Bách Ca lại như thú vị, đem hai chân người yêu nâng trên vai, từ trên xuống dưới dùng sức thảo phạt, thao làm Sở Thiên Từ nước bọt giàn giụa.
"Tao hóa, là ai làm em?"
"Trần Bách Ca... Trần... Trần Bách Ca..."
"Không đúng, là ai thao em?!"
Sở Thiên Từ bị làm thở không ra hơi, đứt quãng trả lời Trần Bách Ca.
"Là lão công... Là ông xã em a a..."
"Sai! Là dương v*t lão công thao em!"
Nói xong Trần Bách Ca càng thêm dùng sức thao, như dùng mãi không hết khí lực, đung đưa hạ thân như mô tơ trừu cắm. Cuối cùng dùng sức thẳng thân bắn trong thân thể Sở Thiên Từ, kích thích Sở Thiên Từ run lên, cũng từ âm đ*o phun ra d*m thủy.
"A! dương v*t lão công... Bắn... A..."
Trần Bách Ca ở trên người Sở Thiên Từ, hai người đồng thời bình phục hô hấp. Sở Thiên Từ hoãn khí lấy lại tinh thần, cắn chặt tay Trần Bách Ca.
"Anh... Anh... Anh thực sự quá đáng ghét! Hỗn đản!"
Trần Bách Ca một bên vuốt ve lưng Sở Thiên Từ, một bên nhận phạt:
"Sai rồi sai rồi, anh sai rồi, anh quá thích ngọt, không nên thích ngọt như thế."
Sở Thiên Từ không hiểu hắn nói cái gì.
"Cái gì a? Cái gì ngọt a?"
Trần Bách Ca nói bên tai Sở Thiên Từ:
"Em chính là bánh ga tô nhỏ của anh a, tiểu điềm điềm của anh."
Sở Thiên Từ liền đỏ mặt.
|