*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cốc trà sữa thứ năm: Kẹo quýt. -------------------Lê Dương và Nhạc Nhạc dắt nhau ra khu chợ đêm gần nhà, đằng sau chợ đêm là phố ăn vặt.
Nhạc Nhạc cái gì cũng muốn ăn, phân vân do dự dạo nửa ngày chỉ chọn được một bịch khoai tây chiên và một xiên thịt nướng. Lê Dương tay này ôm Mao Đản, tay kia cầm ly trà sữa trân châu.
Phố ăn vặt rất náo nhiệt. Buổi tối thời tiết dịu hơn, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, khắp nơi đều là người, đi đến đâu cũng phải xếp hàng.
Cách đó không xa có người vẽ tranh đường*, Nhạc Nhạc chưa từng thấy cái này, tò mò chạy sang xem. Lê Dương đi theo phía sau nhóc.
* 糖画 (đường hoạ) - Tranh đường tức đường họa là một loại hình nghệ thuật dân gian truyền thống của Trung Quốc. Nghệ nhân sử dụng dung dịch đường nóng chảy để vẽ ra bức tranh hai chiều. Vì nguyên liệu chủ yếu là đường nên tranh đường trở thành một món kẹo mà trẻ em Trung Quốc yêu thích.Ông lão cầm muỗng sắt múc đầy nước đường, trải trên khuôn đá, chậm rãi vẽ ra hình dáng Tôn Ngộ Không. Có em bé nắm áo cha mẹ, hứng phấn chỉ vào khuôn đá reo lên: “Tề Thiên Đại Thánh!”
Vài người giơ điện thoại chụp ảnh. Lê Dương tùy ý quay đầu nhìn, phát hiện có người cầm cả máy cơ.
Bởi cảm thấy hơi làm nổi, cậu không khỏi nhìn thêm lần nữa, sau đó sửng sốt.
Sườn mặt này…… Trông quen quen.
Thiệu Nhất cúi đầu kiểm tra ảnh chụp, lưu ảnh xong xuôi, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua chủ nhân của ánh mắt hướng về mình nãy giờ.
Sau khi thấy rõ mặt, anh cười cười, là cậu bé lúc trưa? Khoé mắt anh liếc sang ly trà sữa đã hết trong tay Lê Dương rồi hạ mi xuống.
Lê Dương chẳng hề ngại ngùng khi nhìn lén bị chính chủ phát hiện, cậu bình tĩnh chào hỏi: “Khéo quá.” Thiệu Nhất đã thay áo ba lỗ dép lào bằng một thân đồ rằn ri và một đôi giày chạy, vẫn bảnh trai cool ngầu như cũ, còn thêm phần nghệ sĩ nhờ chiếc máy ảnh đang cầm.
“Ừ,” Thiệu Nhất cười cười, “Đúng là khéo thật.”
“Buổi tối không cần mở cửa sao?”
“Ít khách.”
“À.”
Tuy tình huống khá xấu hổ, nhưng cả hai đều không quá để ý. Lê Dương nhìn thoáng qua máy ảnh trong tay Thiệu Nhất, thuận miệng hỏi: “Anh biết chụp ảnh?”
Thiệu Nhất trực tiếp giơ máy cho cậu xem, trên màn hình là tranh đường vừa chụp được.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, bức ảnh toát lên vẻ xa xưa.
Bàn tay người nghệ nhân giăng đầy nếp nhăn, phiến đá đặt Tôn Ngộ Không đang thành hình phân nửa, nước đường ngưng đọng giữa không trung, giá bên cạnh cắm đủ loại tranh đường, ngả nghiêng lộn xộn. Toàn bộ sự vật độc lập đặt cùng nhau, lại trở nên hòa hợp đến lạ. Ngay cả những nhân vật hoạt hình in trên tay áo ông lão cũng không bị lạc lõng dưới ánh đèn mờ. Phảng phất hết thảy vốn là nên như thế.
Đem lại cho người ta cảm giác vừa an tĩnh, vừa ồn ào.
An tĩnh của ảnh chụp, ồn ào của thế giới trong ảnh.
Dù là không hiểu nhiếp ảnh như Lê Dương, cũng tuyệt đối đồng ý bức ảnh này chụp rất nghệ.
Cậu chân thành khen: “Đẹp lắm.” Nghĩ đến người này còn biết pha trà sữa, khen thêm một câu: “Đa tài thật.”
Thiệu Nhất giơ máy ảnh nhắm vào Lê Dương, Lê Dương theo bản năng đưa tay chắn, bởi trong tay đang ôm chó, màn hình Thiệu Nhất liền xuất hiện một cục trắng như bông.
Lê Dương nhíu mày: “Đừng chụp em.”
“Ừ,” Thiệu Nhất lơ đãng cười cười, dời ống kính, “Không chụp em.”
Lúc này Nhạc Nhạc đột nhiên kéo góc áo Lê Dương. Lê Dương cúi đầu nhìn nhóc, phát hiện nhóc đang dè dặt ngó Thiệu Nhất một cái rồi mau lẹ thu mắt lại, lén lút như kẻ trộm, hiếm thấy có chút bối rối.
Lê Dương hạ mắt, nhóc con là sợ anh chủ đẹp trai ư?
Nhưng anh chủ đẹp trai đâu có hung dữ nha. Nhạc Nhạc từ nhỏ đã là một nhóc nhan cẩu*, gặp người đẹp thì rất nhiệt tình, chẳng bao giờ biết sợ người lạ, chỉ rén mấy ông to cao bặm trợn mặt sẹo xăm trổ thôi.
* 颜狗 - tương tự trông mặt mà bắt hình dong, đối xử với người khác dựa vào vẻ bề ngoài.Nhạc Nhạc lặng lẽ liếc trộm hình xăm trên vai Thiệu Nhất, nuốt nước miếng cái ực, thấp giọng hỏi Lê Dương: “Anh Tiểu Lê, đây là bạn anh à?”
“À,” Lê Dương nghĩ nghĩ, không tính giải thích quan hệ chủ khách giữa hai người, gật gật đầu, “Xem như vậy.”
“…… Ồ.” Nhạc Nhạc dời mắt sang quầy tranh đường, lại phấn khích, “Anh! Em muốn Iron Man!”
“…… Cái đó chắc ông cụ không vẽ được đâu.”
Advertisement / Quảng cáo
“Thế Optimus Prime thì sao? Em vừa thấy chị kia đòi vẽ con thỏ là được vẽ ngay mà.” Nhạc Nhạc khá là thất vọng, nhóc vẫn thích Iron Man nhất.
“Em chọn hàng trong nước được không hả? Em nghĩ người lớn tuổi như vậy mà xem Transformers sao?” Lê Dương buồn cười, “Anh thấy chọn bé hồ lô cũng được đó.”
Cậu không cố tình nhỏ giọng, không ngờ tai cụ ông vẫn tốt, nghe Lê Dương nói xong liền bảo:
“Này nhóc con, cháu đừng xem thường lão, Transformers ai mà chưa thấy chứ?” Dứt lời, cụ ông liền thật sự múc nước đường rót lên khuôn.
Nhạc Nhạc đắc ý liếc Lê Dương, hưng phấn thò lại xem, Lê Dương cũng rất tò mò ông sẽ vẽ transformer như nào, theo sau Nhạc Nhạc ghé đến gần quan sát.
Thiệu Nhất nhìn tương tác giữa hai người, cảm thấy rất thú vị, giơ máy ảnh lên nhắm vào lưng Lê Dương.
Giữa một đám nhóc tì xúm xít, Lê Dương đứng ở nơi đó có vẻ hạc trong bầy gà. Lưng cậu ngay thẳng, một cơn gió thổi qua khiến góc áo phồng lên đôi chút.
Thiệu Nhất bắt lấy khoảnh khắc ấy, nhanh chóng nhấn chụp.
Bức tranh trên phiến đá dần dần thành hình.
Lê Dương nhìn cái hình que kia, cười đến bả vai run rẩy. Nhạc Nhạc ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, vẻ thất vọng không tài nào giấu nổi.
Một cậu bé bên cạnh chỉ vào tranh đường láo nháo: “Đây không phải Optimus Prime! Đây là Ultraman!”
Ông cụ bối rối: “Ultraman là gì?”
……
Nhạc Nhạc ghét bỏ nhìn tranh đường trong tay, âm mưu muốn nhét nó vào tay Lê Dương.
Lê Dương liếc nhóc: “Nhóc con, sao đấy hử?”
Nhạc Nhạc nhăn mặt: “Em không cần Ultraman. Bọn lớp 5 còn không thèm ấy, cầm cái này xấu hổ chết đi được.”
“Tự cầm đi, chính em đòi mà.”
“Thì em nào biết ông ấy không phân biệt được Transformers với Ultraman! Ông làm xong rồi sao em có thể không lấy chứ.” Nhạc Nhạc lẩm bà lẩm bẩm.
Mao Đản trong lòng Lê Dương đột nhiên thò ra cái đầu cún, rướn về phía que tranh đường, vươn đầu lưỡi tội ác nóng lòng chuẩn bị liếm một phát.
Lê Dương cản lại cái đầu cún, “Đi thôi, muốn ăn gì nữa nào?”
Nhạc Nhạc không đáp, giương mắt ngó nhanh cái người không hiểu tại sao lại đồng hành cùng họ - Thiệu Nhất. Lê Dương quay đầu nhìn Thiệu Nhất, phát hiện Thiệu Nhất đang hết cách cười cười.
Anh nhận ra cậu bé này sợ mình.
Anh hếch cằm ý chỉ Nhạc Nhạc, hỏi Lê Dương: “Bao tuổi rồi?”
Lê Dương nghĩ nghĩ, nghiêng sang hỏi: “Em bao tuổi nhỉ?”
Hỏi vụ này thì Nhạc Nhạc rất hưng phấn: “Mười một! Khai giảng là mười một rồi!” Không còn là học sinh tiểu học nữa, nhóc cảm thấy siêu vui.
Thiệu Nhất lấy trong túi một nắm kẹo trái cây, đưa ra trước mặt Lê Dương, “Lấy vài viên không?”
Lê Dương nhìn nắm kẹo sặc sỡ trong lòng bàn tay rộng mở, cùng năm ngón tay thon dài, giương mắt hỏi: “Cho ai?”
“Cho em trai em,” Thiệu Nhất hơi ngừng, “Cả em cũng lấy mấy viên đi?”
Lê Dương vừa lòng, soi soi một chút, chuẩn xác nhúp viên kẹo màu cam duy nhất, một viên vị quýt hồng. Cậu vỗ vỗ Nhạc Nhạc, “Tự chọn đi.”
Nhạc Nhạc xanh lè dịch lên vài bước, lén nhìn Thiệu Nhất đang cười rất chi hiền dịu, lại nhìn nắm kẹo ngọt, lấy một viên vị dâu tây.
Thiệu Nhất cất đống kẹo còn lại vào túi, bỗng dưng trông thấy biểu cảm Lê Dương ghét bỏ.
Anh nhướng mày: “Không thích vị dâu à?” Nếu đúng là vậy thì khó trách.
Nhạc Nhạc ăn kẹo người ta xong, gan to hơn hẳn, bắt đầu bóc phốt anh Tiểu Lê của nhóc: “Đâu chỉ không thích! Anh Tiểu Lê ngửi thấy mùi dâu là sẽ ói luôn! Chính mắt em từng thấy!”
Lê Dương cười lạnh liếc nhóc một cái: “Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là không thích thôi. Chưa ói bao giờ.” Bốn chữ cuối cậu gần như là nghiến răng nghiến lợi gằn ra, Nhạc Nhạc lập tức im re.
Thiệu Nhất hiểu. Thật tình thì, hồi trưa lúc thấy cậu bé này phũ phàng vứt cốc trà hoa quả, anh cứ tưởng vị trà có vấn đề, nghe Lý Nhiên son sắt thề thốt đảm bảo trà của anh uống rất ngon, anh còn không biết là vị giác của Lý Nhiên hay của khách hàng đầu tiên bị lỗi nữa. Hoá ra chỉ là cậu bé không thích vị dâu tây.
Nhạc Nhạc đi đằng trước hai người, xem phải ngắm trái.
Lê Dương và Thiệu Nhất đi cách nhóc khoảng một khuỷu tay. Lê Dương suy nghĩ miên man về cốc trà mình vứt lúc trưa.
Không biết chủ quán có thấy hay không. Dù sao đó cũng là trà người ta tặng mình, dứt khoát vứt còn vứt ngay gần quán thì thật sự không phải phép tẹo nào, nhưng lúc ấy cậu không kịp nghĩ nhiều như vậy.
Ôi, thấy thì thấy thôi, nghĩ nhiều làm chi, không lẽ ảnh đánh mình?
“Anh Tiểu Lê, anh có bạn gái chưa ấy nhỉ?” Nhạc Nhạc đột nhiên nhiều chuyện.
Lê Dương nhíu mày, xoa xoa mái tóc lộn xộn của Nhạc Nhạc, “Nhóc con thối biết gì mấy cái này hả.”
Nhạc Nhạc rất bất mãn vuốt lại tóc, nhấn mạnh: “Sao em không biết được, em mười một rồi đó!…… Chao ôi, đầu rơi máu chảy không bằng tóc rối nếp trôi! Anh đừng có xoa đầu em mà!”
Lê Dương dí đầu nhóc xoa nhẹ thêm mấy cái.
Thiệu Nhất cảm thấy cả hai cậu bé đều rất đáng yêu, vì thế không nghĩ nhiều, thừa dịp ‘đáng yêu nhỏ’ liều mạng giãy giụa thoát khỏi ma chưởng, hắn giơ máy ảnh chụp ‘đáng yêu lớn’ một cái.
Lê Dương nghe tiếng máy ảnh, quay đầu nhìn.
Thiệu Nhất giơ giơ máy ảnh trong tay lên, “Sẽ xóa.”
Vị quýt thơm ngọt lan ra trên đầu lưỡi Lê Dương, xoa dịu tâm tình cậu.
“Không cần,” cậu thoải mái mỉm cười.
“Cứ chụp đi, em đẹp trai mà.”
Cậu nhìn ý cười trong mắt Thiệu Nhất, trong lòng thầm nhủ, mẹ nó, người đàn ông này sao lại có đôi mắt đẹp vậy chứ.
Giây phút ấy sao rợp trời xanh*, trăng treo đầu cành**. Chợ đêm người đến người đi, len vai lỏi cánh, ngựa xe như nước, xa hoa truỵ lạc, mọi người tự tại vui tươi. Tất cả những thanh âm bé nhỏ, dường như đều bị chôn vùi dưới thứ ánh sáng ồn ào huyên náo.
*星缀青空 (tinh chuế thanh không) – Sao tô điểm không gian trong xanh.**月上梢头 (nguyệt thượng tiêu đầu) – Trăng treo đầu cành – từ câu “Nguyệt thượng liễu tiêu đầu” (Trăng treo đầu cành liễu) trong bài Sinh tra tử của nhà thơ Âu Dương Tu thời Bắc Tống. HẾT CHƯƠNG 5.Thứ Nhạc Nhạc muốnThứ Nhạc Nhạc nhận được