Ngày hôm sau khi Lê Dương tỉnh dậy, ánh mặt trời len qua rèm cửa đã rọi đầy mặt đất.
Hôm nay phải đi học, nhưng hình như cậu ngủ quá mất rồi. Cậu sờ đồng hồ xem thử.
9 giờ.
Lố sang tiết hai luôn……
Lê Dương ngồi dậy thẫn thờ.
Dù sao cũng muộn…… Trốn học, cũng không phải vấn đề gì quá lớn.
Cậu rửa mặt thay quần áo xong, lúc đi ngang phòng bếp nhìn thấy Trần Uyển trong ấy.
“…… Mẹ?”
Trần Uyển nghe thấy tiếng cậu liền quay ra, cười khẽ, “Sao không ngủ thêm chốc nữa, mẹ xin thầy cho con nghỉ rồi.”
Hôm qua hai người nói chuyện xong đã gần hai giờ, đèn phòng Lê Dương còn sáng thêm một hồi mới tắt. Trần Uyển sợ sáng nay cậu dậy không nổi, dứt khoát gọi điện thầy Tiêu xin nghỉ cho cậu.
Lê Dương nhíu mày nhìn dao phay trong tay mẹ, “Mẹ làm gì đó?”
“Chiên khoai tây sợi,” Trần Uyển như có chút ngượng ngùng, “Lâu lắm không làm, hơi ngượng tay một chút.”
Lê Dương trầm mặc.
Cậu muốn nói mẹ không cần làm thế, con thật sự không phản đối chuyện mẹ ly hôn tái hôn.
Nhưng Trần Uyển đang thái khoai tây, nom nét mặt thật dịu dàng.
Khi còn bé Trần Uyển thường xuyên làm khoai tây chiên, sau đó cả nhà sẽ ăn cùng nhau. Rồi sau này công việc bận bịu, dần dà bà không bỏ thời gian vào bếp nữa.
Khi Lê Dương đến tuổi không cần người lớn mỗi ngày chăm nom, Lê Chí Minh và Trần Uyển đều chuyển sang cống hiến cho sự nghiệp. Khoảng thời gian đầu cậu rất không quen, ngày nào cũng chỉ có bảo mẫu và cơm hàng, cậu phải ăn một mình, cậu luôn nói mình rất thích ăn khoai tây chiên sợi.
Trần Uyển không biết, thực ra cậu không thích ăn món đó lắm, chỉ là lần nào cậu nói muốn ăn, Trần Uyển đều sẽ dành chút thời gian làm nó cho cậu.
Đến khi chút thời gian ấy cũng chẳng dành nổi, Lê Dương bé nhỏ mới chậm rãi nhận ra khoai tây chiên không thể giữ được bố mẹ ở nhà, rồi dần dần thành thói quen.
Lê Dương đứng tựa khung cửa quan sát mẹ bận bịu.
Trần Uyển trong sự nghiệp là một người phụ nữ mạnh mẽ, nay quay về phòng bếp không khỏi có chút luống cuống tay chân.
Nhìn Trần Uyển suýt nữa cắt vào tay, Lê Dương rốt cuộc nhíu mày, cậu đi tới rút dao khỏi tay mẹ, ném sang một bên.
“Mẹ không phải đi làm à?” Lê Dương nhìn qua mớ hỗn độn trên thớt, “Gọi người giúp việc tới dọn dẹp đi.”
Trần Uyển do dự: “Không phải con thích ăn cái này sao? Mẹ cũng đã lâu không……”
“Không cần,” Lê Dương ngắt lời bà, “Không còn thích từ lâu rồi.”
“Mẹ đi làm đi, con đi học đây.”
Trần Uyển đứng trong phòng bếp, nhìn bóng dáng con mình rời đi.
Không biết từ khi nào, bé con Lê Dương trắng trẻo mập mạp mềm mại đã lớn lên, đã cao hơn mẹ nó.
Thật tình bà muốn làm chút gì đó đền bù, đền bù cho những thiếu sót bao năm qua.
Nhưng con trai dường như đã ngày một cách xa bà rồi.
Trần Uyển thở dài, quay đầu rửa sạch mấy cọng khoai tây vương vãi trên thớt.
Điện thoại Lê Dương không ngoài dự kiến nhận được chùm tin của Tô Ngang và Mập.
Hỏi cậu sao không đi học, giọng điệu làm lố tới mức Lê Dương chẳng muốn nhận quen.
Lê Dương đến cửa hàng thú cưng mua đồ ăn cho Mao Đản Mao Bánh xong mới rề rề đi tới trường.
Cách một đường cái và một tấm cửa kính, cậu vẫn nhìn thấy quầy bar trong tiệm trà.
Cơ mà tiệm trà hôm nay vẫn chưa mở cửa.
Hôm qua về tới thành phố hơi muộn, Thiệu Nhất còn phải tắm cho Mao Đản, chắc bây giờ chưa dậy được.
Xem ra nhịp sống của người già không cho phép chuyện thức khuya rồi.
Lê Dương bỗng thấy tâm trạng tốt lên kì lạ.
Chậc.
—— Bình tĩnh đi tôi ơi.
Bác bảo vệ thấy cậu liền kinh ngạc, “Ô, bạn học Lê Dương sao đi học muộn thế?”
Lê Dương xách hai túi đồ ăn cho thú cưng, bình tĩnh đứng chờ bảo vệ mở cửa.
“Nhà có việc nên xin nghỉ ạ.”
Đại khái là hào quang hạng nhất toàn khối quá mức mãnh liệt, bác bảo vệ vui tươi hớn hở mở cửa, còn nhiệt tình ân cần hỏi han cậu.
Trước tiên cậu về phòng cất đồ, cho Mao Bánh ăn.
Bể cá đặt trên ban công, Lê Dương ném vào đó hai viên thức ăn, bé cá koi kiền quẫy đuôi cắn cắn.
Chiếc đuôi đỏ trắng đan xen quẫy ra bọt nước, đọng trên vách bể pha lê, mặc ánh mặt trời xuyên thấu.
Lê Dương nhìn chằm chằm một hồi, có chút thất thần.
Một con cá dường như hơi cô đơn nhỉ, hay là tìm cho Mao Bánh một đối tượng?
Lê Dương gập ngón tay gõ gõ thành bể cá, bé cá koi cũng không sợ, vẫn hăng hái xoay tròn.
“Em có muốn yêu đương không?”
Bé cá koi vẫn vô ưu vô lự như cũ.
Lê Dương nghĩ tới gì đó, khoé miệng nhếch lên, “Khi nào đưa em đi tìm đối tượng nhé?”
Lê Dương đến khu dạy học vừa lúc nghỉ giữa giờ, đám đội viên đội bóng rổ đang đứng dựa lan can trước lớp cậu.
“Lê ca!”
“Chào Lê ca!!!”
Đám người thi nhau gân cổ gào tên cậu, hấp dẫn không ít ánh mắt chú ý.
Advertisement / Quảng cáo
Một giáo viên đi ngang qua còn ngoái lại nhìn Lê Dương.
Lê Dương ngẩng đầu liếc đám nhóc trên tầng. Ánh mắt cực uy hiếp.
Chỉ có bạn mập không sợ chết, vẫy vẫy tay.
Lên tầng ba, Lê Dương đi thẳng vào lớp mình.
Tụi Mập đón chào Lê Dương từ bốn phương tám hướng, chẳng khác chi siêu sao toàn cầu.
“Oai phong một cõi ta tùy ý xông pha, thiên hạ ngước nhìn……” Có mấy tên không ngại mệt tí tởn hát ca.
Những người lớp khác đều dõi mắt tò mò, cứ như đang hóng tuồng.
Lê Dương cười lạnh ngoắc tay với bạn mập, “Bé Mập qua đây.”
Bạn mập trốn ra sau lưng Tô Ngang, hối hả nhận lỗi: “Lê ca em sai rồi!”
Trừ bạn mập còn có Hồ Phi là quậy hăng nhất.
Hồ Phi không chờ Lê Dương cười lạnh tới mình, nhanh chân trốn ra sau lưng Từ Hành, “Tiểu Từ bảo vệ tao!”
Lê Dương mặc kệ bọn họ.
Xoay người muốn vào lớp, lại bị bọn họ giữ chặt.
Hồ Phi vắt vẻo trên người Từ Hành, bảo Lê Dương: “Nè Lê ca, nói mày nghe vụ này.”
Lê Dương: “Có rắm mau nhả.”
“……” Hồ Phi khẽ nghẹn, “Chuyện là, đội bóng rổ Bát Trung tìm mình so đấu.”
“Nhạc ma đầu nói bọn mình thích đánh thì đánh, thắng thua không quan trọng,” Hồ Phi cũng háo hức muốn thử, dù sao lần trước đánh thắng Bát Trung cậu ta rất khoan khoái nha.
“Lê ca, đi không?”
Khó trách cả đám tụ tập trước cửa lớp cậu, thì ra là để nói vụ này?
Nhưng Lê Dương không có hứng thú, “Bọn mày thích thì đi, hỏi tao làm gì.”
Đội bóng rổ trường cậu không ít người, bốc đại năm đứa đi so, thiếu gì một đứa là cậu.
Tô Ngang như thể thấu suốt hết thảy, lắc đầu vỗ vai Lê Dương, “Bên đó bảo, mày đi mới so, không thì thôi.”
Lê Dương nhíu mày, “Ai bảo?”
Tô Ngang 囧囧: “Hứa Kha.”
Lê Dương càng không có hứng thú, “Không đi.”
Hồ Phi không muốn thả trôi cơ hội chiến thắng, “Ơ? Sao không đi……”
Ngài Lê ‘à’ một tiếng, “Bởi vì tao không thích.”
Hứa Kha rốt cuộc muốn gì, Lê Dương cũng hiểu sơ sơ, nhưng từ trước cậu đã không quan tâm cậu ta lắm, hiện tại càng không.
Đánh bóng rổ cái gì, thà đi ăn cháo với Thiệu Nhất còn hơn.
Lành mạnh bổ dưỡng lại an toàn.
Giữa trưa tan học, Lê Dương và Lý Giai Duệ cùng bị gọi đến văn phòng Diệp Dụ.
Tô Ngang và bạn mập trao đổi ánh nhìn, chỉ bóng lưng hai kẻ này đi cạnh nhau cũng đủ khiến người ta bối rối.
Tại văn phòng.
Diệp Dụ tìm hai tờ đơn, đưa cho mỗi người một tờ.
“Đây là một cuộc thi toán, thành tích toán của hai đứa tốt nhất lớp, các môn khác cũng nổi bật, tuy cuộc thi này không ảnh hưởng đến kì thi đại học, nhưng rất nhiều trường đại học sẽ để ý, thậm chí điểm đủ cao sẽ có cơ hội được các trường chiêu sinh.
“Nhưng thời gian thi tận học kì sau, không cần vội. Hai đứa xem cẩn thận, nếu hứng thú thì báo thầy một tiếng, để thầy gửi hai đứa các đề mục và tài liệu liên quan.
“Có điều,” Diệp Dụ nói chậm lại, “Cuộc thi này rất gắt gao, số lượng thí sinh cũng hạn chế, có khả năng cả thành phố chỉ được một vị trí, nếu mấy đứa muốn tham gia thì phải chuẩn bị ngay từ bây giờ.”
Lê Dương xem lướt qua tờ đăng kí, trên ấy viết một vài quy tắc của cuộc thi.
Tờ đăng kí dành cho học sinh báo danh, cuộc thi nhằm vào đối tượng lớp 11 và 12, nhưng thường thường lớp 12 sẽ ít tham gia cái này, bởi tỉ lệ vào đại học bằng cái này quá thấp, không bằng chuyên tâm ôn thi.
Cuộc thi diễn ra vào kì hai lớp mười một của họ, ước chừng thời gian còn non nửa năm nữa, Lê Dương không xem trọng cái này lắm, thi thố một chút cũng được, xem như kiểm tra trình độ.
Cậu tiện tay gấp tờ đăng ký nhét vào túi quần, Lý Giai Duệ đi sau cậu vài bước.
Nhìn thái độ nhàn nhã của Lê Dương, cậu ta không nhịn được nói: “Cậu nắm chắc như thế à?”
Lê Dương hầu như chẳng bao giờ nói chuyện với Lý Giai Duệ, dù sao người ta cũng ngườm nguýt cậu suốt ngày.
Hiện tại đột nhiên thấy cậu ta giao tiếp với mình, Lê Dương chả hiểu mô tê.
“Gì cơ?”
Lý Giai Duệ nhấp miệng, “Chẳng lẽ cậu không định thi?”
Lê Dương nhìn cậu ta một cái, “Tôi thi hay không liên quan gì đến cậu?”
Nói xong cũng mặc kệ Lý Giai Duệ phản ứng thế nào, xoay người đi thẳng.
Nán lại văn phòng Diệp Dụ mới chốc lát, tiệm trà sữa đã kịp đông nghẹt.
Lê Dương đứng ở cửa, không biết tại sao hôm nay kinh doanh tốt như vậy.
Người khác đều xếp hàng, cậu trực tiếp vòng qua hàng đi thẳng vào tiệm.
Có người thì thào với bạn bè: “Cậu kia không xếp hàng à?”
Cô bạn liếc Lê Dương một cái, “Bà không biết cậu ấy à? Lê Dương đó!”
“Hình như biết, là hotboy đúng không?”
“Đúng đúng! Hơn nữa người ta còn thân với anh chủ cực kì, sao phải xếp hàng chứ?”
Lê Dương đi ngang qua người hai nhỏ, trùng hợp nghe thấy câu này, cậu ngoái đầu nhìn cô bé vừa nói chuyện, làm con gái nhà người ta đỏ bừng mặt.
Lê Dương cảm thấy, mình hẳn nên bảo Thiệu Nhất giảm giá cho cô bạn đó.
Trong tiệm thật sự rất đông, Lê Dương chen chúc mãi mới đến được quầy bar, lập tức trông thấy Mao Đản đang ngồi trên ấy, đeo kính râm phe phẩy đuôi, kiêu ngạo không gì tả nổi.
Thiệu Nhất bận pha trà sữa, thấy cậu đến thì ngẩng đầu chào.
Lý Nhiên cả ngày ăn không ngồi rồi cũng ở đây, chắc ngồi hoài thấy ngại, hắn thế mà đang hỗ trợ buôn bán.
Con gái trong tiệm có một phần đang ngắm ba anh đẹp trai ba kiểu, một phần đang ngắm con chó cỏ Trung Quốc cưng muốn phun máu kia.
Nội tâm thật là thoả mãn.
Lê Dương đi vào sau quầy bar, Thiệu Nhất vừa pha trà sữa vừa thấp giọng giải thích với cậu.
“Mượn Mao Đản câu khách một chút, có ngại không?”
“Không ngại,” Lê Dương thuận tay nhéo đầu chó, “Anh thích làm gì thì làm.”
Thiệu Nhất nhìn cậu cười khẽ, lặp lại, “Anh thích làm gì thì làm?”
“…… Hở?” Lê Dương híp mắt, sao cậu cảm thấy cách nói của Thiệu Nhất có chút gì đó…… lưu manh?
Thiệu Nhất lắc đầu cười cười.
Có cô bé lớn gan thấy Lê Dương sờ đầu chó liền rục rịch, không nhịn được hỏi: “Mua trà sữa có được sờ cún con không ạ?”
Lý Nhiên khoa trương nhướng mày, “Em nhỏ ơi, chó này mà em gọi là cún con hả?”
“Thế, thế chó bự, được sờ không ạ……”
Thiệu Nhất mỉm cười, chỉ Lê Dương, “Chủ nhân đây này, hỏi bạn ấy đi.”
Hầu hết mọi người đều biết hotboy Lê, hotboy Lê trông rất lạnh lùng, đột nhiên biết hotboy nuôi một con chó đáng yêu như thế, thật sự va trúng manh điểm của nhiều người.
“……” Lê Dương chống đầu, liếc sang Thiệu Nhất, “Liên quan gì tới em.”
Cô bé kia xin sờ chó vì cảm thấy anh chủ hay cười chắc dễ thoả thuận, nhưng anh chủ đã nói như thế, nhỏ chỉ có thể trông mong rụt rẻ hỏi bạn hotboy nạnh nùng.
“Vậy…… bạn học Lê Dương, tớ có thể…… có thể sờ chó một chút không?”
Lê Dương bất đắc dĩ, gật gật đầu.
Lập tức có người hỏi, “Thế có được chụp ảnh không?”
Chụp ảnh? Không ngờ nhóc con phá phách này được hoan nghênh thế nha.
Lê Dương vừa mới gật đầu, một đợt đèn flash liền loé vào mặt cậu.
“……??”
“Xin lỗi xin lỗi!” Người chụp ảnh vội vàng xin lỗi, “Quên tắt đèn flash!”
Lê Dương nhìn Thiệu Nhất bên cạnh đang nín cười, cắn chặt răng.
Thôi được, cậu nhịn.
HẾT CHƯƠNG 39.
Tác giả có lời muốn nói:
Lê Dương: Vì mặt mũi của ông chủ, tui không so đo với mấy người [ bĩu môi /]