Dữ Quỷ Vi Thê
|
|
Chương 125. ĐI THEO
CHƯƠNG 125. ĐI THEO
Ấy chà phải nói thật là đã sống qua hai mươi mấy năm nhưng Trần Dương chưa từng dỗ dành con nít bao giờ, anh cũng đã lần nào được dỗ thế đâu. Đám nhóc tì chỗ anh đều được sinh ra và nuôi dưỡng theo cách người thôn quê, phần lớn các bậc cha mẹ sẽ làm theo lời dạy của người xưa ‘Thương cho roi cho vọt’.
Mặc dù là con một trong nhà nhưng khi bé Trần Dương đã bị đánh không ít lần, huống chi lúc còn bé anh lại nghịch ngợm gây sự vô cùng, hễ cha anh nổi giận sẽ vớ lấy thứ gì đó vào tay rồi đánh. Nội tuy thương anh nhưng nếu đó là chuyện anh làm sai, bà sẽ không bao che cho anh.
Nên nếu bảo Trần Dương phải dỗ trẻ nhỏ, thật tình anh chẳng biết phải làm thế nào.
Thằng quỷ nhóc hiện còn rất nhỏ, nhìn như đứa trẻ mới mấy tháng, nói điều hay lẽ phải với nó nó không hiểu, phét vào mông nó thì chẳng rõ nó có nghe lời không. Hơn nữa bên cạnh còn có Ngụy Lâm Thanh đang trông chừng, dù anh muốn đánh nó thì còn phải coi ai kia có đồng ý không nữa.
Trần Dương mường tượng một thoáng rồi nặn ra một nụ cười cứng ngắc, anh vỗ đầu thằng quỷ nhỏ, vẻ mặt rất chi ôn hòa thương lượng với nhóc ta, “Bé cưng à, nghe... Nghe lời ba nào, thả họ ra đi, chúng ta chơi cái khác.”
Chữ ‘ba’ kia nói khá ậm ờ, rất có vẻ nghiến răng kèn kẹt.
Thằng quỷ con ngước đầu lên, dang tay về phía anh, “Ba ơi ——”
Trần Dương hơi giật giật rồi không chút do dự bế lấy thằng quỷ con, miệng nhẹ giọng đáp lời lời nó. Thằng quỷ con thỏa lòng thỏa dạ nằm sấp trên vai anh, đưa bàn tay bụ bẫm lên dụi mắt sau đó ngáp một cái, vẻ mặt buồn ngủ thì thầm gì đó.
Trần Dương không hiểu lắm thằng cu đang lầm bầm gì, mới sinh ra không lâu nên nó nói chưa sõi.
Đang lúc Trần Dương nghĩ thế, mấy cái bóng di chuyển khắp nơi đột ngột tập trung lại gần thằng quỷ con, đen đen dày đặc, giao lại chung nhau. Trong khoảng cách xung quanh, chỉ cần giơ tay là có thể bắt lấy một cái bóng.
Thằng quỷ con lại rít lên vài tiếng, thanh âm kéo dài không dứt, lập tức những cái bóng giải tán rồi tự trở về vị trí vốn có dưới chân những người sống. Tựa như bật một công tắc, không khí âm u đáng sợ trong quán cơm nhỏ bỗng chốc tan hết, tiếng ồn ào cười đùa náo nhiệt xộc thẳng vào màng tai.
Em gái phục vụ như con chim sẻ nhỏ và cái bóng của mình lướt qua bàn.
Mọi chuyện đã được giải quyết, Trần Dương nhẹ nhàng thở phào, anh vỗ đầu thằng cu ý bảo làm tốt lắm. Giờ thì thằng cu bắt đầu buồn ngủ, đầu gà gật tựa vào vai Trần Dương ngủ mất.
Trần Dương chưa từng bồng bế con nít bao giờ, thấy thằng bé nhỏ bé mềm mại nằm tựa vào người mình thì anh chẳng biết để tay vào đâu, thế là đành nhìn Ngụy Lâm Thanh cầu cứu. Ngụy Lâm Thanh không làm khó anh nữa, đưa tay bồng lấy thằng quỷ con.
Ngay vào lúc tay kẻ ấy vòng qua, bất chợt thằng quỷ nhỏ đang nằm trong lòng Trần Dương giật giật như thể sắp tỉnh giấc. Thế là Trần Dương không quan tâm gì nữa, anh cũng chẳng thèm lo lắng liệu nó có tỉnh hay không mà nhét thẳng nó vào tay Ngụy Lâm Thanh, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm. Ngụy Lâm Thanh bế thằng bé trong tay, dịu giọng bảo với Trần Dương, “Ta tìm chỗ cho nó ngủ cái đã.” Tất nhiên Trần Dương chẳng ý kiến ý cò gì với lời này.
Đến khi rời khỏi quán cơm nhỏ, trời đã sập tối.
Hai bên ngã tư đường nhà cửa san sát, tuy có đèn nhưng chẳng thể sáng rọi con đường tăm tối cho rõ. Hiện đang là đầu đông, cơn gió chỉ cần thổi nhẹ qua đã khiến lá cây xào xạc lả tả bay trong gió. Đêm hoang vắng, những loài chim đêm không biết đang kêu từ phương trời nào, thanh âm thê lương và thấp thoáng sự xơ xác tiêu điều.
Trời tối, chẳng còn xe quay về thôn Ngụy nữa. Nhớ tới chuyện đã hứa với Ngụy Thời, anh quyết định cứ thế đi bộ về thôn. Anh vào cửa hàng gần đó mua đèn pin, từ đây đến thôn Ngụy ước chừng mất khoảng hai tiếng đi bộ, cũng không xa lắm.
Trần Dương đi một mình trên con đường rộng lớn, đôi lúc có xe phóng vọt qua. Xung quanh là núi non trùng điệp, cây cối um tùm rậm rạp. Chẳng thể nhìn rõ bất cứ gì, dần dà, tất cả trở nên mơ hồ.
Thứ ánh sắng heo hắt của đen pin không xuyên thủng được bóng đêm đen đặc. Bốn phía yên tĩnh vô cùng rồi lại như mang theo cái xôn xao bất an mờ ảo. Trần Dương bỗng dưng nhớ lại mấy câu chuyện bà anh đã từng kể khi anh còn bé, này thì bọn cô hồn dã quỷ sẽ nửa đêm hiện ra mê hoặc người, này thì bọn quỷ góc tường ôm xác chết ngồi phục sẵn linh tinh đủ loại.
Quỷ góc tường, đó là chuyện dù chưa trải qua nhưng phần lớn mọi người đều được nghe kể, còn cách nói khác đó là bọn quỷ ôm xác chết ngồi đợi. Vào ban đêm đang đi, nếu nghe thấy đằng sau có người gọi mình thì trăm ngàn lần đừng quay đầu lại, quay lại sẽ bị con quỷ phía sau ôm ghì lấy, tiếp đó thì đừng mong trở về nữa.
Lúc còn bé Trần Dương bị chuyện ấy của nội dọa xanh cả mặt, anh co ro cả thân người nhỏ bé run lập cập dõi theo cơn gióc bấc gào thét bên ngoài, rồi lại ngó đám cây cối và cảm giác như khắp nơi ngập tràn quỷ dữ. Chúng đang canh giữ ngoài phòng yên lặng dõi theo anh, chỉ chờ đúng thời cơ sẽ nhào đến.
Mãi đến khi lớn hơn, anh được dạy mấy thứ đó không đáng tin nên không sợ nữa, sau thì đi nhiều biết rộng mới tin mấy chuyện ấy, nhưng vì biết nên không sợ.
Trần Dương thong thả bước về trước, đi đường vào ban đêm tuyệt đối không được đi quá nhanh, nhanh quá sẽ dễ hoang mang lo sợ và thế là hồn phách sẽ bất ổn, mà một khi hồn phách đã bất ổn rồi rất dễ bị mấy thứ đang nấp trong bóng tối tấn công nhân lúc sơ hở, thế nên phải tĩnh tâm tĩnh khí, không nhanh không chậm, bước chân bình ổn.
Trần Dương nghe đằng sau truyền đến tiếng bước chân, sột soạt sột soạt như tiếng bông tuyết rơi trên đất, nhẹ nhàng đến mức chẳng gây tiếng động, thế mà rơi vào tai anh lại như nổi trống dồn. Tiếng bước chân kia và tiếng bước chân anh giao vào nhau, anh nâng chân kẻ phía sau cũng nâng chân, anh hạ chân xuống kẻ phía sau cũng hạ chân xuống, hòa làm một nhịp.
Rốt cuộc là thứ gì đang theo anh? Trần Dương biết mình không thể quay đầu lại.
Khoảng cách chỉ còn một nửa, sau lưng Trần Dương đã bắt đầu nong nóng. Anh lấy từ trong túi ra một lá bùa, vò vò nó. Lá bùa ướt bị anh vân vê như thế chỉ thiếu nữa đã thành đống bùn. Âm khí vô cùng, chỉ sợ còn hung tàn hơn cả âm khí lần trước của con ác linh bám vào bộ xương khô kia.
Tự bản thân anh không phải đối thủ của nó, Trần Dương nhanh chóng đưa ra kết luận. Từ trước đến nay anh rất rõ ràng mình nắm giữ bao nhiêu sức mạnh, những gì làm được và những gì không làm được luôn rất rạch ròi. Dù có việc nhìn qua tưởng anh đang cậy mạnh, thì đều là chuyện nằm trong tỷ lệ thành công vốn có anh ước lượng từ trước mà thôi. Nếu thấp hơn năm mươi phần trăm, anh tuyệt đối sẽ không ra tay.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Trần Dương thấy những lời ấy chí lí vô cùng.
Thứ đằng sau anh lại ngày càng tới gần, cổ họng Trần Dương đau nhức. Anh đi không nhanh nhưng đã thở hơi gấp, dưới chân như đang giẫm lên bông vải bất cứ lúc nào cũng sẽ quỵ xuống. Trần Dương loáng thoáng cảm giác không ổn, tựa như thứ sau anh đã ra tay rồi.
Lại đi thêm một lúc, Trần Dương phát giác không đúng. Vừa rồi anh đã đi qua tảng đá này, đi tới đi lui lại trở về chỗ cũ. Xung quanh đen thăm thẳm, ánh sáng từ đèn pin như bị quỷ ăn, nhợt nhạt đến mức chỉ chiếu rõ được một phần rất nhỏ cạnh chân anh. Trần Dương chửi thề trong bụng, đệt, nhà đã dột còn gặp đêm mưa, gặp quỷ góc tường rồi.
Trần Dương biết không thể kéo dài tiếp như vậy, thứ đi sau đang chơi đùa cùng anh, nếu anh cứ tiếp tục đi như thế sớm hay muộn sẽ bị nó trêu đùa tới chết. Hoặc không làm, hoặc đã làm phải làm tới cùng, dứt khoát lấy đá chọi đá.
Hít sâu, Trần Dương quay đầu, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng anh vẫn sợ tới mức hàng mày giật giật. Gương mặt trắng nhợt nhạt sát ngay sau lưng anh, mới vừa quay lại anh đã xém nữa đụng ngay vào nó. Mùi thối nát mục rữa thật buồn nôn, thế mà gương mặt kia còn trưng ra nụ cười quái dị. Nó cười hân hoan lắm, một con mắt rớt ra khỏi tròng mắt được giữ lại chỉ bằng một sợi thịt, một bên hốc mắt trống trơn, nơi hốc mắt đó chỉ có nước mủ hôi tanh chảy tràn.
Gương mặt kia Trần Dương rất quen, là chú Khánh đã chết trong giếng khô và được chôn vào đất.
Mẹ kiếp, chết rồi mà vẫn không chịu buông tha anh, Trần Dương chửi thề, cắn ngón giữa, bắn máu ra. Một tiếng quái dị bật ra từ cổ họng xác chết của chú Khánh, tựa như khóc rồi lại tựa như cười, khiến ai nghe thấy cũng lạnh toát sống lưng, da đầu run lên, chỉ muốn xoay người nhanh chân bỏ chạy.
Vài giọt máu của anh như mưa rơi xuống hồ nước, bắn lên vài giọt rồi sẽ chẳng tác dụng gì nữa. Chú Khánh vươn đôi tay cứng ngắc ra định chụp lấy anh, móng tay đen như mực, vừa nhìn đã biết chứa đầy nọc độc của xác chết. Trần Dương vội lui về sau, né tránh.
Đừng bảo đây là xác chết vùng dậy chứ? Trần Dương hơi giật mình, tung chân đá khiến cả thân người cứng ngắc của chú Khánh lảo đảo lùi ra sau ba bước, chuếch choáng đứng không vững. Rồi thì chú Khánh lại nhe răng giơ vuốt chộp về hướng Trần Dương, răng nanh nhọn hoắt lộ cả ra ngoài, miệng bật ra tiếng khè khè.
Sợ dính phải độc chất, Trần Dương không dám để chú Khánh đến gần, chỉ có thể vừa đánh vừa lui. Con đường trống trải chẳng có gì để che chắn nên rất dễ bị bắt lấy, anh bèn nhảy ngay vào rừng cây bên cạnh, lợi dụng cây cối để né tránh đợt tấn công của chú Khánh.
Vừa đánh vừa lui như thế, anh ngày càng vào sâu trong rừng. Chốc lát sau thì không biết đã đi đến nơi nào, mà cái xác trước mắt này thì vẫn sức lực dồi dào, cứ nhảy về trước giơ tay ra cào. Còn Trần Dương chạy hơn cả buổi tối thì đã mệt mỏi hết hơi.
Không thể tiếp tục thế này nữa, Trần Dương tránh qua một bên, móng tay của chú Khánh vốn phải đâm vào người anh cắm sâu hoắm vào thân cây thô ráp xù xì, thoắt cái chú Khánh không động đậy được. Mí mắt giật giật, anh thấy đó là cơ hội vô cùng tốt. Thế là chẳng thèm quan tâm đến cây cối xung quanh, anh lấy dây leo quấn tới quấn lui, trói chú Khánh lại.
Chú Khánh kêu lên khè khè, vừa mới cử động thì đám dây leo trói chú bị đứt ra cả. Trần Dương kiên nhẫn bền bỉ, anh lại tiếp tục quơ lấy đám dây leo khá cứng và chắc quấn trói lấy chú Khánh.
Anh sợ chú Khánh sẽ vùng vẫy làm đứt dây nên quấn chú Khánh từ đầu đến chân, trói rất chắc. Chú Khánh lại khè khè kêu, Trần Dương biết mớ dây leo này không giữ chân chú ấy lâu được, không bao lâu nữa chú ấy sẽ vùng ra.
Trần Dương tìm đúng đường quay đầu bỏ chạy, đồng thời cắn mạnh vào lưỡi, sau đó bôi một ít máu tươi lên mắt rồi lên lòng bàn tay, sau cùng nghiêng ngả lảo đảo chạy khỏi rừng, tới trên đường lớn.
Bấy giờ Trần Dương cóc quan tâm tới mấy thứ quy tắc khi đi trên đường đêm, anh quáng quàng chạy. Bọn quỷ góc tường đã bị máu ngăn lại, chỉ cần chú Khánh không đuổi theo sẽ không sao. Trần Dương chạy như điên, anh dùng tốc độ chạy đường trăm mét mà chạy trên đường lớn. Chạy mãi chạy mãi đến khi hở hồng hộc, đến lúc chẳng còn hơi anh mới dừng lại vịn đầu gối thở dốc. Bất chợt, Trần Dương cảm giác vai mình bị ai đó chạm vào.
Anh sởn cả tóc gáy, cứ tưởng chú Khánh đuổi theo sau nên lập tức vung tay ra cào lấy.
Chẳng ngờ được lại chạm phải thứ gì đó bé bé bụ bẫm đầy thịt, tiếp đó là một tiếng “Ba ơi, đau quá ——” Trán nhễ nhại mồ hôi, Trần Dương liếc thằng quỷ con bị anh nhấc lên đang đu tới đu lui giữa không trung. Nó nương sức đẩy dang tay ôm chầm lấy tay Trần Dương, bắt đầu bò lên người anh.
Trần Dương nghệt ra ngó thằng cu con, ơ hay không phải đang ngủ rồi à? Ra đây từ lúc nào thế?
|
Chương 126. TỪ ĐƯỜNG
CHƯƠNG 126. TỪ ĐƯỜNG
Sau khi thằng quỷ nhỏ xuất hiện, con đường tức thì trở nên gió êm sóng lặng, như thể cái âm u đáng sợ vừa rồi là do tự Trần Dương tưởng tượng ra hù dọa mình. Trần Dương nhìn bộ quần áo rách rưới trên người, mấy vết thương trên tay do cây cối qua quẹt vẫn không ngừng chảy máu, từng giọt từng giọt chảy khỏi đầu ngón tay rơi xuống đất.
Trần Dương để thằng quỷ con lên vai, khỏi nghĩ cũng biết nó trốn Ngụy Lâm Thanh trộm ra đây rồi, chẳng biết khi nào Ngụy Lâm Thanh sẽ đuổi theo. Mường tượng đến sắc mặt Ngụy Lâm Thanh khi phát hiện thằng quỷ con bỏ trốn, sắc mặt vốn căng thẳng của Trần Dương bỗng dịu lại.
Thật khiến người khác đau răng, Trần Dương liếc thằng quỷ nhỏ đang nằm trên vai mình đang vui vẻ bi ba bi bô gì đó. Cơ thể nó nhẹ bẫng, lên xuống theo bước chân Trần Dương. Thấy anh liếc qua, lúc đầu nó sợ sệt ngó anh, sau thì dũng cảm vươn tay ra bá cổ Trần Dương, tiếp đó còn cọ cọ mặt anh.
Động tác làm nũng đó khiến da mặt Trần Dương giật giật, anh ráng kiềm chế không vứt quách nó đi.
Vừa thấy có cửa thì thằng cu con lại được đằng chân lân đằng đầu ngay tắp lự, nó định đeo bám lên ngực anh. Trần Dương hừ lạnh, thằng quỷ con bèn không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, nó ngậm tay vào miệng, nằm trên vai Trần Dương, tủi thân vô cùng kêu lên, “Ba à.”
Trần Dương không để ý đến nó, anh đang nghĩ đến chuyện hôm nay. Xác chết chú Khánh đột ngột vùng dậy xuất hiện trước mắt khiến anh cảm giác có thứ gì đang thay đổi, một loại dự cảm không tốt khiến anh nóng lòng sốt ruột.
Nhân lúc đêm tối, Trần Dương mò đến trạm y tế nhỏ của Ngụy Thời, anh gõ cửa, cửa gần như mở ra ngay lập tức. Ngụy Thời để anh đi vào, liếc thằng quỷ con trên vai anh rồi nhanh chóng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì? Tôi chờ anh cả đêm rồi. Với lại sao nó lại theo anh?”
Trần Dương kể chuyện xảy ra dọc đường, còn vì sao thằng cu bám theo anh anh cũng không biết, thế là bỏ qua câu hỏi kia.
Ngụy Thời nhịp tay lên bàn, mặt trầm tư, “Sao như anh kể thì gần đây việc lạ nhiều thế, trước đây đâu có nhỉ.” Đâu chỉ không có, trước đây thôn ngay cả bóng quỷ còn không thấy, còn bây giờ thì nhìn đâu cũng thấy như bị thứ gì đó ẩn nấp rình rập, khiến Ngụy Thời thành kẻ nghi ngờ lung tung.
Ngụy Thời lắc đầu, cơm phải ăn từng miếng, sự tình phải giải quyết từng chuyện, đào củ cải rồi sẽ đào ra bùn, rồi sẽ có ngày chân tướng rõ ràng thôi. Về phần chú Khánh mà Trần Dương nhắc tới, Ngụy Thời ngẫm nghĩ, “Chờ đến khi xử lý chuyện trong thôn xong, chúng ta đến mộ chú ấy xem thử. Nếu đúng là xác chết vùng dậy thì sợ sẽ gây hại cho người, phải nhanh chóng giải quyết.”
Trần Dương không ý kiến gì với việc ấy, đối phó với tà môn thế này tất nhiên vẫn là Ngụy Thời người chuyên nghiệp sẽ tốt hơn, còn mấy loại gà mờ như anh thì giữ được mạng đã quá giỏi rồi, Trần Dương rất tự hiểu điều này.
Ngụy Thời xử lý sơ vết thương trên người Trần Dương, sau đó dọn dẹp qua loa giường bệnh để Trần Dương ngủ.
Thời gian thoắt cái đã qua, mới đó mà đã ba ngày sau. Trong khoảng thời gian này Trần Dương không ra khỏi cửa, mỗi ngày uống thuốc mà Ngụy Thời sắc vào ba bữa cơm, thuốc gì mà còn đắng hơn hoàng liên, đã vậy còn mang theo mùi khó ngửi. Ngụy Thời bảo là để bồi bổ lại dương khí và tinh khí mà âm thai lấy đi, đừng tưởng hiện giờ anh khỏe như vâm, nếu không uống thuốc thì mai sau lớn tuổi rồi sức sẽ yếu hẳn, còn bị trăm bệnh quấn thân.
Lúc Trần Dương uống thuốc thằng quỷ nhỏ sẽ xuất hiện cạnh anh, Ngụy Lâm Thanh cũng đến vài lần, song kẻ ấy luôn vội vàng đến rồi lại vội vàng đi, như thể đang bận bịu gì lắm. Trần Dương rất bất mãn trước hành vi phủi tay vô trách nhiệm để mặc thằng quỷ nhỏ kè kè theo mình của ai kia, nhưng anh chẳng thể nổi cơn thịnh nộ được, dù với thằng nhóc hay với Ngụy Lâm Thanh.
Một thằng nhóc nhỏ xíu xìu xiu, hễ anh cáu lên nó sẽ khóc toáng lên ngay, khóc như nước sông vỡ bờ, cuối cùng anh còn phải dỗ dành nó nữa. Chứ không thì nó cứ khóc hoài khóc mãi, chẳng biết sao nhỏ tí thế mà có nhiều nước mắt đến vậy, thằng cu sẽ khóc đến khi Trần Dương bực dọc đánh nó, nó sẽ không tránh mà vẫn tiếp tục khóc. Cuối cùng khóc đến mức ngay cả Ngụy Thời cũng chịu không nổi, thuốc sắc cho Trần Dương ngày một đắng. Chẳng còn cách nào, Trần Dương đành méo xẹo mặt đi dỗ thằng cu con.
Còn kẻ kia thì lúc nào cũng vẻ mặt ôn hòa lễ độ, anh nói gì đều lắng nghe, dáng vẻ nghiêm túc vô cùng, thế là dù muốn nói lắm anh chỉ đành im.
Trong ba ngày này, thôn Ngụy rất im ắng, chẳng có chút biến cố nào. Ngụy Thời cố tình tìm cớ gặp Ngụy Phong và Ngụy Minh, hai người họ chẳng khác gì lúc thường, ngôn từ cử chỉ hành vi không hề khác lạ. Nếu không phải rất tin tưởng Trần Dương, Ngụy Thời sẽ hoài nghi phải chăng những chuyện anh kể liên quan đến Ngụy Thất gia là bởi vì chứng u buồn tiền sản nên mới nghĩ ngợi lung tung ra thế. Tất nhiên Ngụy Thời không dám hó hé mấy lời suy đoán ấy cho Trần Dương, mới tưởng tượng đến cảnh anh nổi trận lôi đình, cậu đã không nhịn được rùng mình.
Từ đường của thôn Ngụy chỉ có thể mở vào lúc nhà của Ngụy Thất gia đổi chủ, còn những thời điểm khác thì sẽ đóng chặt. Dù là tết năm mới hay vào lễ hiến tế của dòng tộc vẫn không mở ra, lần mở gần đây nhất là sáu mươi năm trước, lúc Ngụy Thất gia lên làm chủ họ và trưởng thôn.
Năm ấy từ đường thôn Ngụy mở liên tục hai lần. Lần đầu mở vào lúc anh ruột Ngụy Thất gia, cũng chính là Ngụy Minh Thanh đứng hàng thứ hai trong gia tộc lên thừa tự. Nào ngờ mới kế thừa được ba tháng, Ngụy Minh Thanh đã bất ngờ chết, lúc ấy Ngụy Thất gia còn chưa trưởng thành đã vội vàng bị đẩy lên thay thế.
Chớp mắt đó, sáu mươi năm đã vội vã trôi qua.
Cánh cửa rỉ sắt của từ đường, sau cùng đã mở ra lần nữa. Những tiếng kẽo kẹt nặng nề ngân lên, bụi bặm tích cả tầng dày rơi xuống ào ạt. Những kẻ đứng dưới dính bụi đầy mặt, tiếng ho sù sụ truyền đến từng cơn. Người thôn Ngụy, lớp già sẽ sụt sịt cảm thán những năm đã trôi qua, lớp trẻ sẽ vẻ mặt tò mò thò đầu ngó nghiêng vào từ đường với họ chưa một lần mở.
Thật ra từ đường chẳng có gì đáng xem. Đó là một khu đại viện bám đầy bụi, các bức tường cao khoảng mười mét. Nhìn từ xa chỉ có thể trông rõ vài phần chóp, bên trong là hai khoảnh sân trong. Khoảnh sân đầu tiên dùng làm phòng cử hành nghi thức thừa tự, khoảnh sân sau là nhà để ở, trên cánh cửa gỗ là mấy cái khóa to, cửa sổ bám đầy bụi, chẳng thấy rõ bên trong là gì. Vài chỗ trên cửa sổ thủng một lỗ, nhìn vào chỉ thấy tối tù mù chẳng biết đâu là đâu.
Từ đường này chỉ có thể quét dọn vào lúc mở cửa ra, còn bình thường thì cứ mặc nó dãi nắng dầm mưa. Dù có cũ kỹ có dột nát mấy cũng không ai để ý. Khi đó là do người thợ tay nghề giỏi giang xây nên, nhiều năm trôi qua tu sửa một ít, hiện vẫn chưa đến mức sụp đổ.
Ngụy Thất gia vẫn chưa tới, người mở cửa là cụ Ngụy. Cụ cầm chiếc chìa khóa đồng bóng lưỡng mở cửa từ đường, tiếp đó lại kêu mấy người trong lớp con cháu vào trong quét dọn sơ qua, ít nhất phải dọn sạch đống bụi bẩn trên đất, trên tường, trên nóc nhà, chứ hiện cả chỗ để chân còn không có.
Nhắc đến cũng lạ, những căn nhà thường không ai ở thế này bình thường sẽ bị chuột hoặc vài con thú nhỏ chiếm lấy, lâu dần sẽ đầy cứt chuột trên đất. Nhưng trong từ đường thì lại chỉ có bụi bẩn và tro bụi mà thôi, trên tường không có cả côn trùng, láng bóng đến mức khiến người giật mình.
Mười mấy người trẻ cùng nhau dọn dẹp, chẳng bao lâu sau đã lau dọn sạch đại sảnh của từ đường. Từ đường tường trắng ngói xanh, góc mái cong lên, rường cột chạm trổ, túc mục trang nghiêm. Chẳng hạn như đại sảnh này lớn gần bằng sân bóng rổ, xung quanh là mấy cây cột thô ráp chắc chắn chống đỡ trần nhà.
Giữa đại sảnh là một điện thờ rất lớn, trên đó bày la liệt bài vị liệt tổ liệt tông của họ Ngụy.
Cụ Ngụy và lớp người già của thôn đi tuốt đằng trước, vừa đi họ vừa thấp giọng trò chuyện cùng nhau. Cùng lúc đó, mấy kẻ lớp trẻ khiêng chiếc bàn dài vào đặt trước điện thờ, tiếp đó nữa mới là lớp phụ nữ của thôn nối đuôi vào, họ cầm theo đủ loại đồ cúng đặt lên chiếc bàn dài. Sau đó lại có vài người lớp sau cầm theo một đống đồ giấy, như người giấy hoa giấy cờ giấy rồi vải trắng, chậm rãi để đầy trong đại sảnh.
Từng đống từng đống tiền giấy, đốt lên rồi thì trong phòng phút chốc sương khói lượn lờ, tràn ngập mùi khiến người ta mơ mơ màng màng.
Cụ Ngụy nhìn quanh bốn phía, gật đầu với mấy người già khác. Họ dựa theo trí nhớ và vài ghi chép sơ bộ của thôn mà chuẩn bị nghi thức này, hiện xem ra cũng bài bản lắm, không mất mặt trước các vị tổ tiên. Cụ Ngụy hài lòng nhìn cậu cháu Ngụy Phong, Ngụy Phong lấy mấy cái ghế lại, để lớp người già ngồi xuống.
Mấy ông cụ khác thấy thế đều nói cụ Ngụy có một đứa cháu ngoan, cụ vuốt râu, khiêm tốn cười.
Đến lúc mọi thứ đã chuẩn bị xong, trừ bò lớp người già thì gần như những người khác đã lui cả ra cửa. Họ xếp hàng theo gia đình tầng lớp, quan hệ xa gần chờ đến lúc nghi thức bắt đầu. Sắp mười giờ, vậy nhưng Ngụy Thất gia vẫn chưa đến, với sự xuất hiện trễ nãi đó, sắc mặt mấy ông cụ trong thôn không tốt lắm. Đừng nói hôm qua hứa cho đã vào, hôm nay đã đổi ý đó chứ?
Trên thực tế, dù là cụ Ngụy hay mấy ông cụ khác đều vô cùng tò mò với kẻ kế thừa của Ngụy Thất gia.
Đã nhiều năm rồi, nếu con trai ông ta còn sống thì đã về từ lâu, chứ còn đợi đến bây giờ ấy hử? Lúc tất cả cho rằng gã đã chết thì gã lại đột nhiên xuất hiện, thế mà lại trốn tránh đến tận giờ vẫn chưa xuất hiện trước mặt ai, cứ cảm giác kỳ lạ sao đó. Cụ Ngụy và mấy ông cụ khác đưa mắt nhìn nhau, vừa có chút nghi ngờ vừa không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn im lặng chờ đợi.
Đợi gần cả tiếng đồng hồ. Sắp đến mười một giờ, giờ lành vào buổi sáng, vậy mà bóng dáng Ngụy Thất gia lại chẳng thấy đâu.
Cụ Ngụy dài mặt, cụ hung tợn dộng cây gậy xuống đất vài cái, đây là sao hử! Định đùa với mấy ông già này chắc? Mặt cụ đen kịt, dòng dõi bên Ngụy Thất gia vẫn còn ở trong thôn hưởng địa vị trên cao, nhưng đừng khinh người quá chứ! Mấy ông già này còn chưa chết mà!
Ngay vào lúc cụ Ngụy đứng lên nổi giận đùng đùng định ra khỏi cửa, Ngụy Thất gia dẫn theo một người nữa tới trước từ đường.
Tấm lưng đã còng, vừa đi Ngụy Thất gia vừa ho sù sụ, tiếng ho kịch liệt khiến cả người ông run lên bần bật, ông ho đến mức như muốn ho cả tim gan ra. Ông đi sát tường, đằng sau ông là một người đàn ông nhìn qua khoảng bốn năm chục tuổi đang hoảng sợ luống cuống nhìn trước ngó sau. Hai người họ bước đi trong cái bóng của bức tường, hệt như hồn ma từ đâu nhảy ra, bỗng dưng xuất hiện không hề báo trước.
Cụ Ngụy đứng ngay ngưỡng cửa đại sảnh, đón Ngụy Thất gia đến đây một cách kỳ lạ bằng một câu, “Đến cũng đúng giờ nhỉ.”
Ngụy Thất gia che miệng ho khan vài tiếng, ho đến mức mái đầu bạc run theo. Mặt đầy nếp nhăn, tử khí đầy người, ông nâng con mắt đục ngầu lên, chẳng chút sức lực bảo, “Để mấy anh phải chờ lâu. Sáng nay ta bỗng dưng bị ốm, nghỉ một lát mới đỡ được. À phải, để ta giới thiệu, đây là Ngụy Đông Lai, thằng con bất hiếu đã bỏ đi ba mươi năm của ta, mấy anh cũng đã gặp nó rồi, xem còn nhớ hay không.”
Ngụy Đông Lai vẫn đứng cạnh ông bước lên từng bước, chào cụ Ngụy, “Bác Ba.”
Tiếp theo, gã ta lại bắt đầu chào hết người này đến người khác, không sai một ai.
|
Chương 128. CHỨNG HUYẾT
CHƯƠNG 128. CHỨNG HUYẾT
Lúc nghe thấy hai chữ ‘chứng huyết’, đôi bàn tay khô gầy của Ngụy Thất gia run bắn lên, ông ngẩng phắt đầu, quát lớn với cụ Ngụy, “Chứng huyết thì chứng huyết, chỉ có mấy ông già mấy người mới xem thứ quy củ ấy như thượng phương bảo kiếm!”
Cụ Ngụy mặc kệ ông, người bên ngoài không biết rốt cuộc bên trong đang xảy ra chuyện gì, nhưng họ không tranh cãi ầm ĩ mà vẫn im lặng chờ đợi. Cụ Ngụy gọi gã đứng canh cửa đang lo ngay ngáy vào dặn dò vài câu, sau đó phẩy tay để gã đi xuống.
Còn mấy ông cụ khác thì rất không vừa mắt, đang cãi nhau với Ngụy Thất gia.
Xem ra Ngụy Thất gia định chẳng nể nang gì họ, ông một câu tôi một câu, từ ngữ ngày càng quyết liệt. Từ năm sáu mươi tuổi Ngụy Thất gia đã bị đám người trước mặt này hối thúc chuyện người kế thừa, ông đã ôm bụng tức từ lâu. Giờ thấy chỉ còn bước cuối cũng nữa là xong chuyện lại xảy ra vấn đề, do cảm xúc thay đổi kịch liệt nên ông mất hẳn thái độ bình tĩnh thường lệ.
Nhìn cảnh tượng hệt như khu chợ chồm hổm này, cụ Ngụy lưỡng lự liệu có nên ra tay không. Cụ dộng cây gậy thật mạnh xuống trước bàn thờ rầm rầm mấy cái, cuối cùng mấy ông cụ gần như đã mất hết bình tĩnh bên kia mới im lặng.
Cụ Ngụy liếc mắt qua họ, nghiêm mặt nói, “Mấy người muốn bị đám con cháu bên ngoài chế giễu?”
Trong những người này, cụ có thân phận cao nhất danh tiếng cao nhất, nghe cụ nói thế mấy ông cụ khác đang lớn tiếng tranh cãi mới mặt mày ửng đỏ ngó lớp con cháu bên ngoài, may là tuổi tác lớn mặt đầy nếp nhăn nên nhìn không đoán ra được.
Gã khi nãy dẫn theo một người đi vào, không phải ai khác mà chính là Ngụy Thời.
Ngụy Thời khiêng theo hòm thuốc, bước chân vội vàng vào đại sảnh. Cậu đến chào mấy ông cụ rồi nói với cụ Ngụy, “Cụ à, cụ bảo cháu tới có chuyện gì không?”
Cụ Ngụy nhìn Ngụy Thời rồi lại liếc Ngụy Đông Lai, “Kêu cháu tới là để làm chứng huyết.”
Nghe xong Ngụy Thời nghệt mặt, như thể không biết phải làm gì.
Cụ Ngụy nhìn cậu, thở dài. Thật ra dòng bên Ngụy Thời trước kia là thầy pháp của thôn. Thầy pháp là chỉ những người thần thông quảng đại vào thời cổ, có thể truy điệu, cúng tế, hành y, bói toán, bày mưu. Tuy dòng bên Ngụy Thời không mạnh như thầy pháp nhưng vẫn đảm nhiệm chức ấy, chỉ cần là việc quan trọng trong thôn thì sẽ luôn có dấu vết bên dòng dõi của Ngụy Thời.
Tiếc là cha và ông nội của Ngụy Thời đều mất sớm, rất nhiều bí thuật còn chưa kịp truyền dạy cho cậu. Thế là hễ cứ gặp việc gì cậu lại nghệt mặt đơ ra, chẳng biết gì cả. Nghĩ vậy cụ Ngụy khá buồn bã, lại thêm một thế hệ đời sau thế này, biết chừng nào mới giỏi được đây!
Cụ Ngụy tạm quẳng sự bi quan ấy đi, cụ nói với Ngụy Thời, “Lúc trước khi đi thảo luận chuyện âm hôn không phải ta đã đưa cháu vài cuốn sách dặn phải xem kỹ sao, trong đó có cách chứng huyết, cháu cứ làm theo là được.”
Lập tức Ngụy Thời vỗ đầu rồi gật đầu liên tục, “Đúng đúng đúng, cụ à cháu nhớ rồi, mấy cuốn sách đó cháu đã xem hết. Cụ nói đó là sách ông nội nhờ cụ giữ giúp cháu, cháu đâu dám không xem kỹ.”
Cụ Ngụy phẩy tay, “Vậy bắt đầu đi.”
Chứng huyết là dùng một cách đặc biệt để truy nguyên huyết mạch, thậm chí những thầy pháp hùng mạnh có thể truy ra được huyết mạch từ bốn năm mươi đời trước hoặc xa hơn nữa, nhưng dù không phải thầy pháp đầy quyền năng thì truy mấy đời gần không phải là chuyện lớn.
Nếu huyết mạch không thuần, thế thì chứng huyết tự nhiên sẽ không thành công.
Nếu Ngụy Thất gia một mực chắc rằng cái chén dùng đã trăm năm kia mất linh, vậy thì cứ dùng pháp thuật này, cũng coi như bịt mồm số đông người. Chứng huyết là pháp thuật cổ, từ xưa tổ tiên đã dự đoán được tình huống này phát sinh, luôn có lớp con cháu muốn ngấm ngầm giở trò, thế nên mỗi một thế hệ thầy pháp đều phải am hiểu thuật chứng huyết.
Ngụy Thời kêu người dọn bàn thờ đặt trước cửa đại sảnh. Đầu tiên cậu cúi chào dâng lễ với trời đất bốn phương, sau đó cắm từng cây nến trắng trên bàn thờ từ trái qua phải, rồi đốt nến lên.
Sau khi chuẩn bị hết mọi thứ, Ngụy Thời kêu Ngụy Đông Lai lại quỳ cạnh cậu.
Ngụy Thời bảo Ngụy Thất gia nói ngày tháng năm sinh của Ngụy Đông Lai, cậu viết lên lá bùa, sau đó lấy hai giọt máu của Ngụy Đông Lai nhỏ lên. Tiếp đó cậu đốt bùa có tẩm máu ấy trên cây nến trắng.
Hiện đang là giữa trưa, lúc dương khí thịnh nhất. Dù đang đầu đông nhưng vẫn thấy mặt trời. Thế mà chẳng rõ vì sao không trung bỗng u ám, nhiệt độ không khí ngày càng thấp, ánh sáng ngày càng nhạt nhòa, như thể bầu trời sẽ lập tức đen kịt.
Từng cơn gió lạnh quét qua, từ từ thổi đến.
Mặt cắt không chút máu, Ngụy Thất gia trừng lớn mắt, sợ hãi nhìn biến hóa của cảnh sắc bên ngoài, ngay cả trong đại sảnh cũng liên tục xảy ra chuyện quái lạ. Nhang đèn đang đốt mù khói lượn lờ, khói xộc thẳng về trước, dù gió buốt đang từng đợt thổi qua vẫn không xua được luồng khói ấy.
Có lẽ những người khác không trông rõ, nhưng Ngụy Thời lại thấy rõ mồn một. Hết bóng trắng này đến bóng trắng nọ xuất hiện trong đại sảnh, chúng im lặng đứng khắp bốn phía. Âm khí dồn dập khiến tay Ngụy Thời run lên.
Ngụy Thời đưa một cây nến trắng cho Ngụy Đông Lai để gã đến đốt trước bàn thờ. Cây nến đầu tiên đại diện cho Ngụy Đông Lai, còn những cây nến sau này sẽ đại diện cho từng thế hệ huyết mạch. Mỗi lần đốt một cây sẽ truy ngược một thế hệ, nếu không thể đốt nến thì chẳng cần nói cũng hiểu rõ.
Một bóng trắng dừng lại trước bàn thờ, tuy chỉ là cái bóng nhưng Ngụy Thời lại thấy nó dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn lom lom Ngụy Đông Lai và nhìn cậu, ánh mắt buốt giá như thể nó sẽ phóng tới và xé xác họ bất cứ lúc nào.
Tay rất vững vàng, Ngụy Đông Lai cúi thấp đầu, nhìn những cây nến trắng.
Gã như láng máng biết được vận mệnh mình sẽ gặp phải, nhưng lại chẳng hề lưỡng lự ngập ngừng. Ngay khoảnh khắc gã đưa tay định đốt cây nến thứ nhất, Ngụy Thất gia chợt gọi giật gã từ sau, “Đông Lai ——”
Nghe tiếng, Ngụy Đông Lai quay đầu nhìn Ngụy Thất gia, rồi dập đầu với ông ba cái.
Ngụy Thất gia bước từng bước tới rồi lại ép mình dừng lại. Ông nhìn kỹ gương mặt con trai. Ba mươi năm xa cách, song chỉ cần ở chung vài ngày mà bà vợ già của ông đã tươi cười rạng rỡ, bầu không khí trong nhà ấm áp chưa bao giờ có.
Trong chớp mắt ngắn ngủi, Ngụy Thất gia mơ hồ, chẳng rõ mình đang hối hận hay đang khiếp sợ.
Dập đầu xong, Ngụy Đông Lai xoay người bắt đầu đốt nến.
Lúc gã đưa tay đốt vào tim ngọn nến thứ hai, Ngụy Thất gia đứng sau hít sâu vào một hơi. Dù cơ thể hiện tại của con trai ông không còn là cơ thể vốn dĩ trước kia, nhưng sau cùng đó vẫn là người họ Ngụy, chẳng lý gì lại không được!
Vào đúng lúc ấy, Ngụy Thời thấy cái bóng trắng đứng cạnh bàn thờ cúi đầu thổi nhẹ, sau đó ngọn nến kêu tách rồi tắt lụi. Thấy thế Ngụy Thất gia lùi ra sau ba bước, té ra đất. Mấy ông cụ khác bắt đầu nhỏ giọng xì xào.
Tay Ngụy Đông Lai run bắn, gã buông cây nến xuống.
Nhưng Ngụy Thời hiện không chú ý tới hành động của gã, hai mắt cậu đang nhìn chòng chọc vào những bóng trắng. Chúng đang bu lại vây quanh Ngụy Đông Lai. Chẳng rõ liệu có phải do cảm nhận được hoàn cảnh nguy hiểm hiện tại không, toàn thân Ngụy Đông Lai không ngừng run rẩy.
Những bóng trắng ấy rít lên, phóng vọt tới.
Ngụy Thời sợ tới mức nhảy lùi về sau. Thấy dáng vẻ kinh hãi của cậu, cụ Ngụy giữ chặt câu lại, “Xảy ra chuyện gì? Cháu làm gì thế? Chứng huyết không thành phải kết thúc ngay, kết thúc ngay, nếu không sẽ xảy ra chuyện!”
Ngụy Thời vẻ mặt đau khổ, đây không phải là ‘sẽ xảy ra chuyện’ mà đã xảy ra chuyện rồi. Bọn bóng trắng ấy chẳng biết từ đâu mà ra, thoạt nhìn giống hồn phách rồi lại chẳng phải hồn phách, âm khí và sát khí trên người chúng rất nặng. Cậu làm sao ngờ được chỉ chứng huyết thôi mà lại dẫn dụ mấy thứ ấy tới cho được, chẳng lẽ vẫn còn tổ tiên chưa thể đầu thai chuyển thế đó sao.
Đang lúc trăm điều không thể hiểu nổi, bất chợt một ý tưởng xuất hiện trong đầu Ngụy Thời. Không lẽ mấy bóng trắng này là tổ tiên của cậu? Nếu không phải thế, chẳng cách nào giải thích được vì sao bọn bóng trắng lại xuất hiện trong nghi thức chứng huyết – thứ nghi thức vốn dĩ phải xuất hiện hồn phách tổ tiên.
Bọn bóng trắng đang bay tứ tung trong đại sảnh, còn Ngụy Đông Lai đã té ngã trên đất từ lâu, toàn thân lạnh run. Ngụy Thời thấy vài bóng trắng quần tới quần lui quanh người Ngụy Đông Lai, sau đó hồn phách của gã bị bọn bóng trắng kéo ra mất. Bắt được hồn phách Ngụy Đông Lai rồi thì bọn bóng trắng rít lên lao ra khỏi nóc nhà, chẳng rõ đi về phương nào, còn bọn bóng trắng còn lại thì yên lặng đứng trong đại sảnh nhìn mọi người bên trong.
Ngụy Đông Lai mất đi hồn phách đang quỳ rạp trên đất không rõ sống chết, nhưng mau chóng, máu thịt trên cơ thể gã tan ra rồi biến thành bãi máu loãng tanh tưởi hôi hám. Bãi máu loãng chảy tràn khiến lớp người già trong đại sảnh sắc mặt đại biến. Chưa tới một phút mà nơi vốn dĩ là nơi Ngụy Đông Lai đang nằm chỉ còn lại bộ xương khô và một bãi máu đen, giống hệt như bộ xương khô mà Trần Dương đã từng nhìn thấy trong hang động.
Đó mới chính là diện mạo thật của Ngụy Đông Lai.
Ngụy Thời biết không thể tiếp tục kéo dài được nữa. Cậu quỳ trước bàn thờ, lấy lá bùa đã chuẩn bị sẵn đốt lên rồi vẩy xung quanh, miệng đọc, “Nhất mạch truyền thừa, không để máu bị vấy bẩn, tổ tiên phù hộ, chứng minh rõ ràng ——” Sau đó, cậu lấy tay bóp tắt ngọn nến đầu tiên đại diện cho Ngụy Đông Lai.
Theo động tác của cậu, bọn bóng trắng tụ tập trong đại sảnh bắt đầu tốp năm tốp ba rời khỏi.
Ngụy Thời lau mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, đây quả là chuyện thử thách năng lực thừa nhận của con tim, làm thêm lần nữa chắc cậu bệnh tim chết mất. Rồi cậu lại nghĩ đến Trần Dương chẳng thèm làm gì chỉ ở một bên xem kịch vui, tâm lý cậu bất bình kinh khủng. Vì sao luôn là cậu làm việc, vì sao luôn là cậu lo lắng hãi hùng.
Trần Dương vẫn chờ bên ngoài, thấy cảnh bọn bóng trắng bay loạn khắp nơi anh cũng ra cả thân mồ hôi lạnh. Dù là anh đề nghị, và dù cũng là anh nghĩ ra cách giở trò trong cái chén kia, nhưng thật chẳng ngờ được sau đó lại xảy ra chuyện lớn như thế. Đây sao còn gọi là chứng huyết cho được, rõ ràng là rước họa mất rồi.
|
Chương 129. BÌNH AN
CHƯƠNG 129. BÌNH AN
Sự tình đến mức này, chân tướng đương nhiên đã rõ mà không cần phải nói. Ngụy Thất gia định dùng biện pháp thâm độc làm lẫn lộn huyết mạch họ Ngụy, đó là chuyện tày trời. Ánh mắt cụ Ngụy và lớp người già trong thôn đều khó chịu nhìn Ngụy Thất gia đang như kẻ thất hồn lạc phách.
Kể từ lúc thấy Ngụy Đông Lai biến trở về bộ xương khô, Ngụy Thất gia đã té chổng ra đất, hai mắt long sòng sọc, tay run lẩy bẩy, đừng nói đến đứng dậy, sợ là hiện tại ngay cả sức bò còn không có. Ông đang run rẩy đến mức như thể sẽ tan nát.
Thấy thế cụ Ngụy bèn gọi hai người trẻ tuổi lực lưỡng lại, nắm lấy cánh tay khô quắt của Ngụy Thất gia kéo ông lên ghế. Xong rồi hai kẻ ấy lại canh giữ cạnh bên, đề phòng Ngụy Thất gia lại làm ra chuyện gì.
Ngụy Thất gia đờ người ra trong chốc lát rồi bỗng nhiên bật ra tiếng tru thảm thiết từ cuống họng. Thanh âm tan nát cõi lòng khiến ai nấy trong đại sảnh sợ tới mức tim tưởng như ngừng đập. Ngụy Thất gia té lăn khỏi ghế, xiêu xiêu vẹo vẹo đến bên cạnh bộ xương, ôm lấy bộ xương rồi gào khóc kêu to, “Đông Lai, Đông Lai con ơi, cha sai rồi, cha không nên làm thế, Đông Lai!”
Thấy thế mấy ông cụ bên cạnh nhìn ngó lẫn nhau, dáng vẻ khóc gào hết mực đau lòng này của Ngụy Thất gia không hề vờ vĩnh, chẳng lẽ bộ xương này thật đúng là Ngụy Đông Lai. Nhớ lại thì lúc chứng huyết tổ tiên không hề chấp nhận nên hiển nhiên không phải, vậy rốt cuộc là sao.
Cụ Ngụy và mấy ông già mù mờ, chẳng rõ thế nào.
Nhưng tuy trong lòng còn nghi ngờ, song chuyện gì cần làm thì phải làm. Cụ Ngụy bàn với mấy ông cụ, nếu người Ngụy Thất gia đưa tới không được tổ tiên thừa nhận, vậy cứ bỏ ông ta qua một bên. Hiện phải chọn người có cùng huyết mạch với Ngụy Thất gia nhất trong các gia đình gần chi của ông để làm thừa tự.
Cứ thế, vào lúc Ngụy Thất gia còn đang khốn khổ trách trời, mọi việc đã được quyết định.
Cụ Ngụy thất vọng khi xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà có kẻ lại muốn vàng thau lẫn lộn, mấy trăm người đứng ngoài đều thấy rõ tường tận, mặt mũi mấy ông già như cụ mất hết. Thế nên lúc cụ bị mấy ông già khác đẩy ra nói chuyện với Ngụy Thất gia, sắc mặt cụ hầm hầm, chỉ vài ba câu đã thẳng thừng mọi chuyện, sau đó cụ phẩy tay định bỏ chạy lấy người.
Nào ngờ Ngụy Thất gia ôm bộ xương khô, quệt nước mắt mở miệng, “Không được, ta còn một thằng cháu trai bên ngoài, hãy chờ đến lúc ta tìm nó về ——” Lời còn chưa nói xong, ông ta đã bị ánh mắt sắc lẻm giá rét của cụ Ngụy lia tới, thế là không thể nói tiếp.
Cụ Ngụy nhịp nhịp cây gậy trong tay, cụ ngứa tay quá đỗi. Nếu không phải cụ sợ đập mấy cái rồi thì Ngụy Thất gia xương cốt gần rục sẽ chết, cụ sẽ đánh ông ta mất. Đúng là không biết xấu hổ, mặt mũi đã bị ông ta lấy hết. Cụ dộng cây gậy lên đất một cách nặng nề.
“Đây là bàn luận tập thể trong gia tộc, không xen vào việc của ông vài lần, ngược lại khiến ông phóng túng đến mức quên sạch quy tắc tổ tiên. Cứ quyết định thế đi, trong mấy ngày này mấy ông già bọn tôi sẽ chọn người, ông cứ ở bên chóng mắt lên nhìn là được!” Cụ Ngụy hậm hực bảo.
Ngụy Thất gia xám ngoét mày mặt, ông còn đang định nói gì đã bị cụ Ngụy chặn lại.
Người thôn Ngụy tốp năm tốp ba tụ tập bên ngoài tản ra, mấy thiếu niên nam nữ mặc áo choàng đen nối đuôi theo sau không biết đi nơi nào. Sau khi họ đi khỏi, cụ Ngụy lấy chìa khóa khóa cửa từ đường lại, lần mở ra tiếp theo sẽ là lúc lập thừa tự.
Trần Dương về trạm y tế nhỏ của Ngụy Thời, anh đợi một lúc lâu mới thấy Ngụy Thời đeo hòm thuốc loạng choạng trở về. Thấy thế anh kéo ngay cậu vào nhà, gấp rút hỏi, “Rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì?”
Kế hoạch lúc đầu giữa anh và Ngụy Thời là phá hỏng tính toán của Ngụy Thất gia, không để cho đứa con người không ra người quỷ không ra quỷ của ông thừa tự. Nên mấy ngày nay Ngụy Thời hay lởn vởn trước lớp người già của thôn, hỏi tường tận tỉ mỉ về nghi thức thừa tự, sau đó dời ý tưởng đến cái chén dùng để nghiệm chứng huyết mạch.
Ngụy Thất gia đã nắm chắc để ‘Ngụy Đông Lai’ nửa thật nửa giả kia thừa tự, vậy chắc hẳn đã tính toán kế sách đối phó với nghi thức thừa tự rồi. Vậy thì chắc chắn máu Ngụy Đông Lai nhỏ vào cái chén kia sẽ không vấn đề gì, hai người họ chỉ cần nghĩ cách để không vấn đề biến thành có vấn đề.
Nên Ngụy Thời bảo Trần Dương sai thằng cu con đi giở trò trong cái chén để lúc nhỏ máu vào sẽ xảy ra phản ứng hóa học. Lúc vừa nghe Trần Dương không vui lắm, chuyện bé cỏn con như vậy thì con quỷ trong tay Ngụy Thời dư sức làm.
Trần Dương tuy không biết rõ những mánh khóe của Ngụy Thời hay dùng nhưng ít nhất vẫn đoán được một ít. Nếu bảo Ngụy Thời không thể đuổi hồn khống chế quỷ, hoặc trong đám thuộc hạ không có một hai hồn ma nghe lệnh thì anh có chết cũng không tin. Mấy pháp sư thuật sĩ anh gặp bên ngoài kém bản lĩnh hơn cả Ngụy Thời mà còn làm được việc đó! Hiện lại không chịu dùng thứ trong tay mình, lại dời đến bên anh.
Trần Dương không muốn, nhưng thằng cu con nằm vắt vẻo trên vai anh lại nghe đến mức huơ tay múa chân, rõ là vui không gì tả được.
Trần Dương sầm mặt, đưa tay ngược ra túm lấy thằng cu tới trước mặt mình, trừng mắt bắt bẻ nó, “Lời ba con dám không nghe? Không nghe sẽ vứt bỏ con đấy.”
Thằng cu sợ anh vứt bỏ nó lắm, nghe thế lập tức nước mắt lưng tròng ôm chầm lấy tay Trần Dương, còn liên tục lấy lòng, “Ba ơi ba, con nghe lời mà, ba đừng bỏ con.” Dáng vẻ bé xíu đó muốn có bao nhiêu đáng thương sẽ có bấy nhiêu đáng thương, kẻ tâm địa cứng rắn mà còn bị tiếng khóc của nó khiến tim yếu mềm nữa là, chứ đừng nói đến mấy kẻ vốn tim đã mềm yếu sẵn.
Trần Dương để nó lên tay. Hôm nay thằng cu diện cả bộ đỏ tươi, là do ngày hôm qua Ngụy Lâm Thanh đưa tới. Trần Dương bảo quỷ mà ăn diện đẹp thế làm gì? Dù có ăn mặc đẹp thì chỉ cần xuất hiện trước con người thì không phải sẽ dọa người sống tới mức tè cả ra quần sao.
Nghe xong Ngụy Lâm Thanh chỉ thản nhiên liếc anh, ánh mắt ấy khiến Trần Dương nói không được nữa, cứ cảm thấy chột dạ và áy náy khủng khiếp. Trần Dương băn khoăn không biết mình chột dạ cái chết dẫm gì, anh có nói sai đâu chứ.
Nhưng hiện nhìn qua thì cách ấy của Ngụy Lâm Thanh không phải hoàn toàn không có nguyên do. Giờ nhìn thằng quỷ nhỏ ăn mặc chỉnh tề xinh đẹp thế này, anh không còn cảm giác cả người khó chịu như bị mấy trăm con bọ chét bò khắp người nữa, quả đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, thật không thể trách sao người phàm tục lại kiến thức hạn hẹp, chỉ thấy vẻ bề ngoài mà không nhìn thấu bên trong.
Thói quen thành tự nhiên, rồi lại phủ lên thói quen ấy một lớp da gọn đẹp, thế là có tính lừa gạt phết.
Đáng tiếc, Trần Dương đã xem thường trình độ bám dính của Ngụy Thời. Một ngày hai mươi bốn tiếng thì chẳng có lấy một phút giây yên tĩnh. Cậu thở dài thở ngắn, cau mày nhăn nhó, kêu than rền rĩ, than đến mức mây đen mù sương. Bị những oán trách và than thở của cậu tác động, sau một ngày một đêm kiên trì, Trần Dương đành quân lính tan rã, đồng ý với yêu cầu ‘vô lý’ ấy.
Nhưng đến lúc này lại đến phiên thằng quỷ con trở chứng.
Thằng quỷ con không dính lấy Trần Dương mà đang treo mình trên xà nhà, nó bò tới bò lui trên đó nhìn Trần Dương dưới này. Anh tức đến nổ đom đóm mắt, nhưng vẫn phải nhẹ nhàng dịu dàng dụ dỗ, “Bé ngoan à, xuống đây, không phải con muốn giúp ba làm việc sao? Hiện có việc cho con này!”
Thằng cu rất khinh thường lời của Trần Dương, nhưng nó biết rất rõ đạo lý được đằng chân lân đằng đầu. Nó nằm trên xà ngang, giọng non nớt nói vọng xuống, “Ba ơi, con chưa có tên nữa, ba đặt tên cho con đi rồi con sẽ xuống sẽ nghe lời.”
Thằng ranh này mới sinh mà đã nói nhiều như thế, biết mưu tính nhiều như thế, không biết là do ai dạy, lại càng không biết là giống ai! Nhưng nó nói thế Trần Dương mới nhớ, đúng là nó chưa có tên thật, thường thì dù anh hay Ngụy Lâm Thanh thì đều kêu nó bằng con à hay bé cưng.
Ấy nhưng mà, Ngụy Lâm Thanh một kẻ làm cha gương mẫu sao không đặt tên cho nó?
Đặt cái tên cũng chẳng phải chuyện to tát gì, Trần Dương đồng ý ngay tắp lự. Vừa thấy anh đồng ý thì thằng quỷ nhỏ hớn hở lắm, nó rít lên rồi phóng vèo xuống treo mình trước ngực Trần Dương. Thấy nó vui như thế, gương mặt vốn nghiêm khắc của anh cũng dịu lại, dù gì nó chỉ là một đứa bé.
Thằng quỷ nhỏ biết quan sát lắm, thấy anh tâm tình tốt lập tức bá lấy cổ anh, làm nũng với anh.
Trần Dương nhớ Ngụy Lâm Thanh đã từng kể, thằng nhóc sinh ra trong dòng sông cõi âm, mới vừa sinh đã bị âm khí xâm chiếm cơ thể chết đi, ngay cả luân hồi chuyển thế cũng không thể, chỉ đành thê thảm làm cô hồn dã quỷ nơi dương thế, số mệnh và đường đi thật lắm chông gai. Thằng quỷ nhỏ này cũng đáng thương thật.
Thằng quỷ nhỏ cả người lạnh như băng dính lấy Trần Dương, bởi trên người anh dư thừa dương khí nên nó thoải mái vô cùng. Nó lại nhịn không được cọ cọ cổ anh, vừa cọ vừa dùng ánh mắt cẩn thận liếc Trần Dương, như sợ Trần Dương sẽ lập tức đẩy nó ra như thường lệ.
Trần Dương đưa tay xoa đầu nó, hiếm khi không nổi giận.
“Con tên Ngụy Bình An đi.” Trần Dương ngẫm nghĩ bảo.
Cả đời trôi chảy, bình an vô sự, đây là mong ước tha thiết nhất của các bậc cha mẹ với con cái trên cõi đời này. Tuy anh thấy mình không được xem như cha mẹ của thằng quỷ nhỏ, nhưng anh hy vọng thằng bé có quan hệ với anh không ít này sẽ được như thế, dù có tu thành quỷ vương hay đầu thai chuyển thế, thì vẫn sẽ được đền bù như ước nguyện, bình an một đời.
Đứng cạnh nghe được, Ngụy Thời liên tục trầm trồ khen, “Tên hay lắm, tên hay lắm.”
Thằng bé bất chợt bám vào vai anh, hôn anh cái chóc, “Ba à, ba là Trần Dương, con muốn cùng họ với ba, con là Trần Bình An!” Nói xong, nó còn đắc ý vô cùng cẩn thận liếc Trần Dương, cảm thấy lấy lòng ba nó là một chủ ý quá tuyệt vời.
Trần Dương sửng sốt, vẻ mặt không chắc lắm, nhưng cuối cũng anh vẫn gật đầu, “Con thích họ gì thì cứ lấy họ đó.”
Tối khi Ngụy Lâm Thanh đến, thằng nhóc nhà ta lập tức kể lại chuyện mình có tên như đang dâng bảo vật. Ngụy Lâm Thanh bế nó, vẻ mặt ôn hòa kiên nhẫn lắng nghe những lời trẻ thơ thơ dại. Đến khi nó nói xong, Ngụy Lâm Thanh mới quay đầu nhìn Trần Dương, nhẹ giọng bảo.
“Trần Bình An, tên rất đẹp.”
|
Chương 130. DÒ XÉT BAN ĐÊM
CHƯƠNG 130. DÒ XÉT BAN ĐÊM
Việc Ngụy Thời kêu thằng quỷ con lo liệu không phải việc quá lớn hay khó gì lắm, chỉ là kêu nó bỏ thứ gì đó vào trong cái chén thôi, về phần thứ đó là gì, Ngụy Thời không nói mà Trần Dương cũng chẳng hỏi tới, chỉ cần biết sẽ đạt được mục đích là được.
Chẳng ngờ không chỉ đạt được mục đích mà còn dẫn tới cả chuyện chứng huyết.
Kể từ khi trông thấy những chuyện xảy ra trong nghi thức chứng huyết, Ngụy Thời cứ luôn đắn đo chuyện về mấy bóng trắng.
Mấy ngày nay lớp người già trong thôn đang chọn thừa tự, nhà nào nhà nấy bàn luận rôm rả chẳng biết sẽ chọn phải con cháu nhà ai. Ba cô sáu bà cứ xộc xạo vào nhà người ta, mấy lời đồn đại vô căn cứ ùn ùn kéo đến, nhưng sau cùng hoa rơi nhà ai thì vẫn là chuyện chưa tỏ.
Nếu phải nói, tất nhiên bao giờ con cháu nhà mình luôn là tốt nhất, mấy ông cụ đó lựa chọn người nối dòng chẳng hề nhượng bộ gì nhau, thiếu chút nữa đã tranh cãi ầm ĩ. Cụ Ngụy giận đến mức mặt mày đen kịt, cụ biết mấy ông già này vì sao dù phải mo mặt cũng muốn tranh đoạt vị trí này.
Do là không biết từ đâu truyền tới, trong tay Ngụy Thất gia là cả một đống vàng bạc châu báu mà tổ tiên thời xưa mang theo từ Tứ Xuyên đến, tuy sau khi đến thôn Ngụy hiện tại an cư lạc nghiệp và chuẩn bị việc linh tinh trong vài năm đã dùng một phần, nhưng số còn lại thì không ít, vẫn đủ sức khiến kẻ khác phải thèm thuồng nhỏ dãi.
Mấy thứ ấy luôn ở trong dòng bên Ngụy Thất gia, khó tránh ông cứ nằng nặc giữ lấy vị trí này, nhất định phải để huyết mạch của mình lên thay. Vừa nghe thấy lời đồn thì mấy ông già khác như chợt hiểu ra và tự cho là đã tìm được lý do hết, không phải là chỉ vì tiền tài mà khiến con tim vẩn đục đó sao, ngay cả chuyện lẫn lộn huyết mạnh còn dám làm.
Trần Dương chẳng trông nom được hiện thôn Ngụy đang loạn cào cào, chính bản thân anh còn có việc chưa giải quyết nên căn bản chẳng rỗi rãi đến mức quan tâm tới chuyện của thôn. Anh kéo Ngụy Thời, nói cậu đến mộ của chú Khánh xem xét cùng mình.
Ngụy Thời ngẫm nghĩ, cũng phải. Tuy mấy ngày nay không nghe thấy bên ngoài xảy ra vụ thảm án kỳ lạ gì, nhưng chuyện chú Khánh xác chết sống lại là chuyện không sai được, cậu học nhiều bản lĩnh thế thì phải phát huy công dụng chứ. Thế là tối hôm sau ngày mở từ đường, cậu và Trần Dương hai người rời khỏi thôn Ngụy.
Còn Trần Dương đã hỏi thăm nơi chôn cất chú Khánh tường tận từ đợt về nhà lần trước.
Nhân lúc ánh trăng nửa mờ nửa tỏ, Trần Dương và Ngụy Thời sóng vai đi dọc đường. Chỗ chôn cất chú Khánh là do Đông lão tiên xem cho, ai ngờ được đó lại là bãi tha ma mà Trần Dương thường xuyên đi ngang.
Nếu muốn người khác làm việc giúp mình, vậy tất nhiên không thể để người ta mù mờ được. Thế là Trần Dương không gạt gì Ngụy Thời, anh kể hết mọi chuyện trong nhà cho cậu nghe. Ngụy Thời sau khi biết chuyện thì cả mấy ngày liền luôn nói chuyện khách sáo với Trần Dương vô cùng, tiếc là chẳng được bao ngày thì vẫn lộ ra bộ mặt thật.
Thấy cậu trở lại với tính tình vốn có, Trần Dương thầm thở phào. Thật lòng anh chẳng muốn thấy sự thương hại trong mắt bất kỳ ai.
Nguyên mỏm núi ấy là mồ mả, những mồ mả tổ tiên chồng lên nhau, có mộ có bia, có mộ không bia, có mộ lại cỏ hoang mọc thành bụi, có mộ lại sạch sẽ chỉnh tề. Các ngôi mộ không giống nhau nhưng vẫn là mồ mả, chỉ cần tới gần sẽ thấy gió buốt thổi qua, chẳng biết là do trong lòng có điều giấu giếm hay thật là do chuyện kỳ lạ.
Ngụy Thời cầm cây kiếm gỗ đào trong tay, cậu vừa thì thầm vừa đưa bùa cho Trần Dương, “Nơi này nhìn lướt qua thì thấy khá bình thường chẳng gì kỳ lạ, nhưng vẫn cứ nên đề phòng thì hơn, chứ không xảy ra chuyện lại trở tay không kịp.”
Xung quanh cây cối rậm rạp, cỏ dại cao đến thắt lưng người đung đưa trong gió hệt như bóng quỷ dữ tợn biết nói chuyện sẽ phóng lại đây, thoảng chừng còn nghe cả tiếng lào rào lạo xạo. Trần Dương và Ngụy Thời bước qua xem thử. Đám cỏ dại cách đó không xa dạt ra, một con thỏ mập mạp ngó nghiêng đầu ra nhìn, lúc thấy bọn Trần Dương thì hoảng quá lập tức chạy vào bụi cỏ. Sau khi đám cỏ dại lay động kịch liệt và phát ra vài tiếng sột soạt, con thỏ kia đã chạy chẳng thấy bóng.
Trần Dương và Ngụy Thời, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cả hai không lên tiếng.
Trần Dương chỉ biết chú Khánh chôn ở đây nhưng không biết cụ thể là ở chỗ nào, hai người bèn tìm từng mộ phần một. Ngụy Thời cầm theo chiếc đèn ***g giấy trắng, sau khi đốt ngọn nến trắng bên trong xong cậu đưa Trần Dương, “Nến này là do tôi đặc biệt chế tạo, có thể cảm ứng được tà khí sát khí xung quanh, thấy gì không đúng anh cứ gọi tôi ngay.”
Tất nhiên Trần Dương chẳng phản đối gì, anh cầm chiếc đèn ***g ấy, chầm chậm chiếu sáng những mộ bia để nhìn rõ chữ trên đó.
Đã qua liên tục mấy phần mồ lạnh giá mà vẫn chưa tìm được mộ chú Khánh, Trần Dương thẳng người, vừa định nói với Ngụy Thời để cả hai chia nhau ra tìm, mới ngoái sang đã thấy Ngụy Thời vốn theo cạnh anh giờ chẳng thấy đâu.
Trần Dương ngẩn ra, một người sống sờ sờ ra đó mà sao biến mất chẳng ừ hử gì hết vậy? Ngụy Thời này thật đúng là, không nói tiếng nào chẳng lẽ không sợ Trần Dương sẽ tưởng cậu ấy bị quỷ bắt đi. Trong cảnh tối như hũ nút thế này, dù trong tay Trần Dương hiện đang cầm đèn ***g giấy trắng, nhưng những chỗ mà ánh sáng chiếu tới vô cùng giới hạn.
Nếu Ngụy Thời tự biết phải chia nhau ra tìm, vậy cứ phân ra làm là được. Cầm theo ***g đèn giấy trắng, Trần Dương xoay người xem xét mộ bia, phần mộ nào không có bia mộ thì sẽ nhảy thẳng qua, vì theo Trần Dương hỏi thăm được thì Hai Mập đã bỏ tiền xây mộ bia cho chú Khánh.
Trần Dương không ngờ được, bình thường Hai Mập không hợp với cha mình lắm, vậy mà lại là một đứa con hiếu thảo.
Cứ tìm như vậy một hồi, đèn cầy trắng trong ***g đèn đã gần cháy hết chỉ còn hơn một nửa. Thấy chẳng còn bao thời gian, theo bản năng Trần Dương đẩy nhanh tốc độ. Đúng lúc này, ngọn lửa trắng trong đèn ***g bất ngờ bốc lên cao, cao đến mức chỉ chút nữa đã đốt cháy lớp giấy ngoài mỏng manh.
Lúc này, Trần Dương đang cúi đầu đi qua mộ phần mộ không được lập bia, đột nhiên từ mộ bỗng phát ra tiếng cười quái dị, “Khặc khặc”. Khặc khặc cái đếch, bị tiếng cười bất thình lình lạ thường làm sợ tới mức Trần Dương bật ra câu chửi thề.
Vốn đang ở giữa khu mồ mả thường xảy ra chuyện lạ, bốn bề lại im phăng phắc đến mức nghe rõ tiếng tim người đập, vậy mà đột nhiên lại bật ra một câu như thế, mức độ sợ hãi như nhân lên n lần. Đây là do Trần Dương lớn gan thôi, chứ đổi lại là người khác thì nhất định đã gào rú từ lâu, nhưng dù đó là Trần Dương thì anh vẫn ra mồ hôi lạnh đầy người.
Trần Dương càng thêm cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh. Sau khi phát ra mấy tiếng cười quái dị thì phần mồ đó lại yên đắng đến sợ. Bỗng Trần Dương nghe thấy gần đó truyền đến âm thanh sột soạt, âm thanh đó ngày một lớn. Nhanh chóng, xung quanh toàn là thanh âm sột sà sột soạt.
Trong bóng đêm, không biết có thứ quỷ quái yêu ma gì đang rình rập.
Trần Dương giật mình, nhớ lại lời Ngụy Thời. Anh cóc quan tâm liệu có ai nghe thấy không, anh rống thẳng lên trời, “Ngụy Thời, Ngụy Thời, đệt cậu chứ, chết đâu rồi. Lúc cần thì chẳng thấy đâu, lúc không cần thì cứ lượn lờ trước mặt.”
Ngụy Thời không đáp lời Trần Dương, trả lời anh lại là một tràng cười quái dị khiến người khác dựng tóc gáy. Đó là tiếng cười của đàn ông, của đàn bà, của trẻ nhỏ, của người già giao lại chung nhau, kéo dài liên tiếp. Thanh âm vô cùng thê lương như muốn moi tim móc phổi, mang theo oán thù và nỗi hận khôn cùng, người nghe rồi thì ngũ tạng như thiêu cháy, hận không thể đâm đầu vào mộ bia chết đi.
Trần Dương vội vàng xé toạc vạt áo dưới nhét vào tai, nhưng anh vẫn nghe thấy âm thanh đó, như thể nó đã chui thẳng vào đầu đến sắp nổ tung óc. Tay Trần Dương run rẩy, gân xanh kịch liệt đập như muốn nhảy xổ ra khỏi da.
Ánh lửa của ngọn nến trắng lại càng bập bùng, liếm tới liếm lui.
Trần Dương tiếp tục đi về trước. Bất chợt, phần đất trên một mộ phần phía trước động đậy, tiếp đó, Trần Dương thấy một con cương thi mặt màu xám ngoét chui ra từ đất, nhanh nhẹn nhảy về phía anh.
Thế mà lại là chú Khánh, chú không nằm trong phần mộ của mình mà lại nằm trong ngôi mộ không hề lập bia. Trần Dương chẳng đủ thời gian suy nghĩ về việc đó, cầm theo ***g đèn trắng anh chạy như bay về trước. Chú Khánh vù vù ha ha theo sau, tay chân nhanh nhẹn như đang đuổi theo kẻ thù quyết phải sống chết cùng.
Xung quanh là vô số mồ mả. Đột ngột, Trần Dương bị thứ gì ngáng chân ngã nhào ra đất. Anh cúi đầu nhìn, là một bàn tay trồi lên từ đất túm lấy chân anh. Anh đá văng cái tay đó đi, tiếp nữa mau lẹ lăn một vòng sang bên, vừa lúc tránh được đòn tấn công của chú Khánh.
Chú Khánh ngã cái bịnh xuống đất, rồi lại như không có gì gào rú nhảy về phía Trần Dương. Trần Dương nhếch nhác né tránh. Chiếc ***g đèn ban nãy vì cú ngã kia mà đã rách bươm cả, giờ thật sự là anh như bị bịt mắt. Đã vậy không chỉ phải đối phó với con cương thi hung ác tàn bạo trước mắt này, mà anh còn phải luôn phòng bị đánh lén xuất quỷ nhập thần từ dưới đất vào bất cứ lúc nào, quả thật là sứt đầu mẻ trán, bó tay toàn tập.
Trần Dương anh chưa từng thảm hại thế này bao giờ!
Cứ né tới né lui khiến anh sôi gan, thế là anh mặc xác thứ chất độc trên bọn xác sống mà dùng lá bùa Ngụy Thời đưa cho anh định liều mạng. Lá bùa chế ngự xác chết này trong tay Ngụy Thời có thể ngăn bọn cương thi lại, nhưng vào tay anh thì chỉ gây trở ngại cho hành động của bọn chúng thôi.
Hiện Trần Dương chẳng trông nom đến điều đó nữa. Ngay vào lúc anh tính ra tay, trên vai truyền lại tiếng trẻ con vọng đến, “Ba ơi, Bình An đến giúp ba đây!” Trần Dương hốt hoảng, mém nữa đã trượt ngã. Không phải thằng cu con đi với Ngụy Lâm Thanh à? Sao lại trốn ra nữa rồi? Rốt cuộc là Ngụy Lâm Thanh trông con nít thế nào vậy?
Trần Dương nghiến răng ngó thằng cu con nhe răng giơ móng phóng về phía cương thi.
Mà nói đến cũng lạ, con cương thi mới nãy còn hùng hổ thì sau khi thấy thằng quỷ con rồi bỗng hơi lưỡng lự, nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi. Sau đó, tiếng cười quái dị ngày một thê lương, nó lại nhào tới đánh với thằng quỷ con. Một quỷ một cương thi mà lại đánh nhau ngang ngửa, hơn nữa hình như thằng quỷ con đang chiếm ưu thế. Trần Dương còn đang lo thằng nhóc không phải đối thủ của nó, hiện lại thấy thân thủ nhóc ta không tệ lắm.
Bên kia đang đánh đấm hăng say, bỗng bụi cỏ bên này chợt lay động kịch liệt, một con thỏ rướn thẳng người mắt bắn ra tia hung ác nhảy ra. Thoáng chốc, chắc chừng phải hơn cả trăm con thỏ bao vây Trần Dương, và chúng không ngừng nhảy ra khỏi bụi cỏ.
Trần Dương liếc đám thỏ đầy khắp nơi hung ác vô cùng, xem ra chúng định liều mạng với anh rồi đấy.
|